1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ỷ Thiên chi Lâm Cửu - Thập Nguyệt Trùng (40c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Đại hội xét xử

      Nhìn thấy Chu Chỉ Nhược, mặt Dương Tiểu Yến trong nháy mắt lên vẻ bối rối. Rất nhanh, nàng lại trấn định như lúc ban đầu. Tống Thanh Thư vui mừng kêu tiếng. "Chỉ Nhược". Chu Chỉ Nhược coi như là nghe thấy, lông mi cũng hạ xuống.

      Dương Tiểu Yến lạnh nhạt . "Chu Chỉ Nhược, chuyện của Cái Bang mà ngươi cũng muốn quản sao?" Lông mày Chu Chỉ Nhược chau lên. "Ta chỉ là quen nhìn thấy có người mơ ước ngôi vị bang chủ Cái bang, còn bày ra bộ mặt giúp người làm niềm vui." Đệ tử Cái Bang phía dưới nhất thời ầm ĩ lật trời.

      Chu Chỉ Nhược cười , sắc mặt Dương Tiểu Yến biến đổi, kêu lên. "Chu Chỉ Nhược, ngươi đừng ngậm máu phun người." Chu Chỉ Nhược nghiêng qua liếc mắt nhìn nàng cái. "Có phải ngậm máu phun người hay , ta nghĩ các huynh đệ Cái Bang đều có thể phân biệt." "Đúng, chúng ta nghe Chu chưởng môn." Cũng biết là ai ở phía dưới quát lên, nhất thời nổi lên mảng lớn tiếng phụ họa.

      Dương Tiểu Yến giận run người, căm hận . "Chu Chỉ Nhược, xem như ngươi lợi hại." Xoay người muốn , Chu Chỉ Nhược lạnh lùng quát. "Muốn chạy trốn, dễ dàng như vậy." xong, giương tay nâng người đánh tới, bên cạnh Dương Tiểu Yến chợt lóe, cuối cùng là nàng hoảng sợ tránh qua.

      Hai người đánh vài hiệp, Dương Tiểu Yến dần dần địch lại, trúng chưởng té mặt đất. Đột nhiên, bóng người ngăn ở trước mặt Chu Chỉ Nhược, ta ổn định nhìn lại, đúng là Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn.

      Ta thấy thân mình mỏng manh của Chu Chỉ Nhược run lên, nụ cười của nàng mang theo tia thản nhiên chua xót. "Trương Vô Kỵ, ngươi tưởng rằng có thể ngăn cản được ta sao?" Trương Vô Kỵ nâng Dương Tiểu Yến dậy, nhìn Chu Chỉ Nhược khuyên nhủ. "Chỉ Nhược, ta biết là ta có lỗi với ngươi, ngươi đừng. . . . . ." Chu Chỉ Nhược lạnh lùng quát. "Ngươi câm miệng lại!" Chu Chỉ Nhược vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Lỗ trưởng lão cái, Lỗ trưởng lão hiểu ý gật đầu. Chu Chỉ Nhược khẽ cười . "Đây là việc của Cái Bang, ta cũng chẳng qua là quen nhìn mới ra tay, Trương giáo chủ muốn hỏi phải là ta, mà hẳn là Sử bang chủ của Cái Bang." xong, nhàng lôi ta rời .

      Ta biết sau đó thế nào, nghe , Trương Vô Kỵ cùng Cái Bang bởi vậy mà kết ân oán.

      ******************

      Trời mới vừa tờ mờ sáng, phía trước và phía sau Thiếu Lâm tự, mái phải hiên trái, khắp nơi đều chật ních các hùng hảo hán. Vào bên trong Đại Hùng bảo điện, nhìn thấy Võ , Nga Mi, Minh giáo đều ở đây, bước vào đầu tiên ta liền thấy được Mạc Thanh Cốc, khoanh tay đứng ở bên trái Du Liên Chu. Thần sắc hình như có chút mệt mỏi, giữa lông mày nhăn lại lộ vẻ u sầu. Trong đại điện, mọi người Minh giáo tranh chấp cùng chúng tăng Thiếu Lâm tự là lợi hại, thấy chúng ta đến, cũng chỉ làm cho bọn họ dừng lại nửa khắc. Có mấy hòa thượng Thiếu Lâm tiến lên khom người chào Chu Chỉ Nhược, dẫn nàng thẳng đến chỗ đứng của Nga Mi. Chỉ cái ghế dựa, mời nàng ngồi xong, mới lui về.

      thể , địa vị khác nhau, đãi ngộ này chính là trời kém đừng. Nhìn thấy ta, mắt Mạc Thanh Cốc sáng chút, vẻ u sầu giữa lông mày cũng thấy rồi, trạng thái cả người thay đổi trời vực. Ta nhìn thấy cúi đầu, câu gì đó cùng Du Liên Chu, Du Liên Chu quay đầu nhìn về ta, mỉm cười gật đầu. Mạc Thanh Cốc chạy vội tới trước mặt ta, gắt gao bắt lấy bờ vai của ta, có chút kích động . "Ngươi, ngươi đâu? Ngươi có biết ta rất lo lắng hay ."

      Ánh mắt của đầy tơ máu, lòng ta ở khắc này tràn đầy ấm áp. Ta giọng bật cười, hoảng sợ, bất đắc dĩ, bất lực, thậm chí thầm oán mấy ngày qua, chợt đột nhiên biến mất, bầu trời của ta lại lần nữa nhiều mây chuyển trong xanh.

      Mạc Thanh Cốc kéo ta tới phía Du Liên Chu đứng, Du Liên Chu hơi nghiêng đầu, cười . " trở lại là tốt rồi." Ta gật đầu. Mạc Thanh Cốc vẫn lôi kéo tay của ta, có buông ra, tay áo rộng thùng thình, mười ngón tay của chúng ta đan vào nhau. Ta len lén giương mắt nhìn , nhìn chớp mắt, vẻ mặt chính trực nhìn chằm chằm trong đại điện. Nếu phải mười ngón đan nhau, truyền đến cảm giác ấm áp làm người ta an lòng, ta thực hoài nghi đây có phải là ảo giác của ta hay . Ta đùa dai dùng móng tay cấu tay , lông mày Mạc Thanh Cốc hơi nhíu, biểu tình vẫn là có biến hóa, tay lại cầm tay ta chặt.

      Phía sau, Thiếu Lâm tự cùng Minh giáo đàm phán hình như xuất ít tình huống, chỉ nghe Chu Tuần điên cuồng hét lớn tiếng. "Giáo chủ dài dòng cùng mấy con lừa trọc đó làm gì, trực tiếp giết là được." Lời này của vừa ra, chúng tăng Thiếu Lâm tự nghe được đều thay đổi sắc mặt. gã cao tăng phẫn nộ quát. "Trước mặt Phật tổ, há lại cho gian tặc ma giáo nhà ngươi làm càn!" xong ra kiếm đâm tới, Chu Tuần điên cuồng cười lạnh . " đúng là đệ tử Phật Môn." mặt mặt còn cố ý lấy mắt ngắm trộm tượng Phật đứng sừng sững nguy nga trước điện kia.

      lúc giương cung bạt kiếm, nghe được giọng . "Chư vị hùng hào kiệt đến Thiếu Lâm ta đều để tham gia đại hội xét xử, Thiếu Lâm ta sao có thể đem Tạ Tốn kia giao cho ngươi Minh giáo các người được, như vậy chẳng phải là lời giải thích sao đối với các vị hùng ngại đường xa đến đây?" Ta bình tĩnh nhìn lại, đúng là hòa thượng Viên Chân kia. Lời của rất nhanh được chúng hào kiệt phụ họa.

      Minh giáo tuy rằng người người công phu kém, nhưng đối mặt toàn bộ tinh võ lâm, cũng thể cân nhắc mà làm.

      "Đây là đại hội xét xử, vì sao thấy kia Kim Mao Sư Vương? Hay là Thiếu Lâm tự các ngươi muốn độc chiếm sao?" Trong đám người người cao giọng hỏi. Viên Chân . "Mấy vị hùng bình tĩnh chớ nóng, Thiếu Lâm tự chúng ta mời mọi người, nhất định để cho mọi người thất vọng. Xin mời theo ta."

      Chúng ta theo Viên Chân tới phía sau núi Thiếu Lâm tự, đến mảnh sân rộng rãi Viên Chân dừng lại, . "Tạ Tốn ở phía trước, nếu như các vị có bản lĩnh có thể mang Tạ Tốn ra, Thiếu Lâm ta tuyệt ngăn trở." Lời này của vừa ra, giống như là thả bầy sói đói khát ra, thả khối thịt béo. Nhóm quần hào nhất thời mắt lục quang, xoa tay, nóng lòng muốn thử.

      đất trống có cái lỗ tròn như miệng giếng cổ, hố có 3 cao tăng ngồi xếp bằng, nhìn thấy mọi người ngay cả mắt cũng chưa nâng lên. Ta nghĩ, đây chính là "Kim Cương Phục Ma trận" rồi.

      người thư sinh bộ dáng tiêu sái đứng dậy. "Ta tới!" chắp tay hướng ba cao tăng. "Đắc tội" Chỉ thấy thân hình vừa động, lao tới hướng ba người kia, đột nhiên nghe được"Phanh" tiếng, bị nặng nề ném ra, nhổ ngụm máu, nằm mặt đất nhúc nhích.

      Mọi người đều kinh hãi, rốt cuộc ai dám tiến lên. Trương Vô Kỵ tiến lên từng bước . "Vãn bối Trương Vô Kỵ, tiến đến lĩnh giáo." Bạch Mi Ưng Vương lấy tay túm lại, . "Giáo chủ, hãy để cho thuộc hạ trước thử xem." Trương Vô Kỵ lo lắng . "Ngoại công, hãy để cho ta. . . . . ." Bạch Mi Ưng Vương trầm giọng . "Vô Kỵ, ngươi đứng đầu giáo, nhận trọng trách Minh giáo, sao có thể tùy ý mạo hiểm." Dương Tiêu cũng . "Giáo chủ, hãy để cho Bạch Mi Ưng Vương trước xem chiêu số ." Nghe Dương Tiêu như thế, Trương Vô Kỵ cũng đành phải gật đầu.

      Bạch Mi Ưng Vương hai lời, liền phi thân đánh tới hướng ba cao tăng. Chỉ thấy, cao tăng trong đó phi thân lên, ngăn Bạch Mi Ưng Vương tấn công. Mặc kệ Bạch Mi Ưng Vương tiến công từ nơi nào, đều bị chắn trở về. Ba cao tăng hợp thành đạo chặt chẽ như thiên la địa võng, trải qua thời gian khoảng khắc, Bạch Mi Ưng Vương có chút lực bất tòng tâm. Ta thấy Ân Ly đứng ở phía sau Chu Chỉ Nhược gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.

      nghĩ tới, Bạch Mi Ưng Vương đánh tiếp lần, cao tăng kia tiến gần tập kích của , như kiểu quỷ mị hư vô lập tức liền vây quanh Bạch Mi Ưng Vương."Ngoại công, cẩn thận!" Trương Vô Kỵ kêu to, liền phi thân tới hỗ trợ, lại bị cao tăng khác chặn lại. Mắt thấy, chưởng thế hung hăng sắp đánh về phía Bạch Mi Ưng Vương. Đột nhiên thấy được bóng dáng màu trắng xẹt qua, hướng cao tăng kia đánh chưởng. Cao tăng bị chấn động lui về phía sau hai bước, vẻ mặt dám tin.

      Bóng trắng kia đứng lại, hóa ra là Chu Chỉ Nhược, ta nghĩ tới nàng lại hỗ trợ. mặt nàng chút gợn sóng, vẻ mặt lạnh nhạt, Bạch Mi Ưng Vương hướng nàng chắp tay . "Đa tạ Chu chưởng môn cứu giúp." Chu Chỉ Nhược . "Ưng Vương, cần phải khách khí." Trương Vô Kỵ nhìn thấy Chu Chỉ Nhược vui vẻ, bước lên phía trước chào hỏi. "Chỉ Nhược, cám ơn ngươi khẳng khái trợ giúp ta." Chu Chỉ Nhược thản nhiên liếc mắt nhìn cái, . "Trương giáo chủ, ta chỉ là muốn cứu gia gia của Ân Ly, liên hệ gì tới ngươi." Trương Vô Kỵ ngẩn người, hỏi. "Chỉ Nhược, ngươi còn hận ta sao?" Chu Chỉ Nhược có phản ứng lại, phi thân trở lại chổ ngồi.

      Trương Vô Kỵ đỡ Bạch Mi Ưng Vương qua bên, chuẩn bị tiến lên ứng chiến. Dương Tiêu . "Giáo chủ, ba người này các tọa nhất phương, hình thành trận nghiêm mật, trận pháp kia thiên biến vạn hóa, thuộc hạ quan sát lâu như vậy, vẫn thể nhìn ra sơ hở ở nơi nào. Công phu của giáo chủ tuy mạnh, cũng khó mà chống đỡ được lúc cả ba người, bằng cho thuộc hạ trợ giúp giáo chủ tay." Trương Vô Kỵ gật đầu. Trương Vô Kỵ hướng ba người kia chắp tay. "Vãn bối đắc tội" cùng Dương Tiêu, tiến đánh hướng. Ba cao tăng đều nhún người nhảy lên, tốc độ kia nhanh như tia chớp. Chỉ thấy nhiều bóng dáng bay tán loạn trong vòng tròn. Ta thấy các nhân sĩ võ lâm khác đều nhìn xem sợ hãi than liên tục, bộ dáng Mạc Thanh Cốc cũng khẩn trương vạn phần. Ta cùng các nhân sĩ võ lâm quan sát trận chiến này mấy lần vẫn là bất phân thắng bại.

      Ta kéo kéo Mạc Thanh Cốc, hỏi. "Bên nào thắng?" Mạc Thanh Cốc lo lắng . "Ba vị cao tăng kia cũng biết là dùng trận pháp gì, càng đánh càng lợi hại, Vô Kỵ cùng Dương tả sứ căn bản chưa chiếm được điểm thượng phong nào. Tiếp tục như vậy, đầy nén nhang, Vô Kỵ bọn họ đại bại." Ta cả kinh . "Lợi hại như vậy?" Mạc Thanh Cốc gật đầu. Du Liên Chu ở phía trước quay đầu , "Đây là tuyệt học của Thiếu Lâm tự, Kim Cương Phục Ma trận." Mạc Thanh Cốc cả kinh . "Kim Cương Phục Ma trận?" Lại nhìn ra ngoài hồi, mới lẩm bẩm . "Xem ra hết ngày hôm nay người nào có thể cứu Kim Mao Sư Vương ra." Du Liên Chu cũng gật đầu.

      "Ta tới giúp ngươi" Theo tiếng quát , đạo bóng dáng vàng nhạt cũng gia nhập cuộc chiến. Chiến đấu lại kịch liệt, ba người phân biệt công kích ba phương hướng, ba cao tăng đành phải người ứng phó người, thế cục hình như từ từ có chiều hướng nghiêng về đám người Trương Vô Kỵ bên này. Đột nhiên, ba cao tăng kia, trao đổi góc độ, chợt nhanh chợt chậm, chợt xa chợt gần. Hay thay đổi, xuất quỷ nhập thần, khiến cho đám người Trương Vô Kỵ thân khí lực, lại chỗ xuống tay.

      lần sau khi bị bức lui, Dương Tiêu kéo Trương Vô Kỵ lại, có chút suy yếu . "Giáo chủ, đây là trận pháp tiêu hao dần, sớm hay muộn chúng ta cũng sức cùng lực kiệt rồi ngã xuống." Dương Tiểu Yến cũng gật đầu . "Mấy con lừa trọc ngu ngốc này công lực quá thâm hậu, chúng ta lại chống đỡ nổi. Nếu như hơi có sơ xuất, chúng ta chẳng những cứu người ra được, còn có khả năng bỏ mạng tại đây." Trương Vô Kỵ tự chủ đem ánh mắt dời về phía Chu Chỉ Nhược, Dương Tiêu cũng nhìn lại đây, . "Giáo chủ, ta thấy vừa rồi Chu chưởng môn nhận chưởng chút nào vô , nếu như có thể mời được Chu chưởng môn hỗ trợ, kia. . . . . ." Trương Vô Kỵ gật gật đầu, đến trước mặt Chu Chỉ Nhược, cúi mình vái chào sâu, . "Chỉ Nhược. . . . . ." Lời còn chưa hết, bị Chu Chỉ Nhược cắt đứt. "Tại sao ta phải giúp ngươi, nhưng là. . . . . ." Câu này của nàng vừa ra, làm cho mọi người Minh giáo lo lắng, buồn bực. Ánh mắt nàng xẹt qua thân bọn người Trương Vô Kỵ, cười yếu ớt . "Ta muốn ngươi hoàn thành lời hứa cùng ta, sau trận này chúng ta cử hành hôn lễ còn dang dở trước kia."

      Ta có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đến nay nàng vẫn có buông tay sao? Nhưng mà ở trong mắt của nàng ta nhìn ra chút toan tính nào, cũng có thấy hận ý mãnh liệt, nàng thực bình tĩnh như thể chỉ câu thăm hỏi sức khỏe bình thường.

      Trương Vô Kỵ do dự, nhìn đám người Dương Tiêu, lại nhìn Triệu Mẫn cách đó xa nhìn , thời gian rất lâu đều có phản ứng. Dương Tiêu thúc giục. "Giáo chủ, hôn lễ kia vốn là ngươi nợ Chu chưởng môn, tại đúng là thời cơ đến." Bạch Mi Ưng Vương cũng khuyên nhủ. "Vô Kỵ, ngươi còn do dự cái gì? Chu chưởng môn có điểm nào tốt hơn nữ kia chứ." liếc mắt nhìn tới chỗ Triệu Mẫn đứng cái.

      Thấy Triệu Mẫn cũng tới, Trương Vô Kỵ có chút hoảng, gật đầu loạn xạ. Khóe miệng Chu Chỉ Nhược nhếch . "Trương giáo chủ, đừng có rồi đổi ý, bằng . . . . . ." Những lời này của nàng còn chưa hết, mặt cũng thủy chung mang theo ý cười, trong mắt lại là mảnh lạnh như băng. Giúp đỡ Bạch Mi Ưng Vương, Ân Ly xen mồm hung ác . "Vô Kỵ ca ca, nếu ngươi lại làm chuyện có lỗi với Chu tỷ tỷ, ta cũng bỏ qua cho ngươi, hừ!"

      Chu Chỉ Nhược cười cười. "Châu nhi, ngươi chiếu cố gia gia của ngươi cho tốt ." Giọng phân phó, liền đứng dậy bay đến chỗ đám người Trương Vô Kỵ bị vây trong Kim Cương Phục Ma trận. Ân Ly gật đầu, giúp đỡ Bạch Mi Ưng Vương ngồi xuống ghế ngồi của phái Nga Mi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: phải kết cục

      Bởi vì quy tắc Thiếu Lâm tự, người phá trận, nhiều nhất chỉ có thể là ba người, cho nên Chu Chỉ Nhược liền thay thế vị trí của Dương Tiểu Yến. Có Chu Chỉ Nhược gia nhập, thế cục rất nhanh nghịch chuyển. còn sợ hãi rụt rè như lúc trước, ba người phối hợp dần dần ăn ý, cương nhu khéo léo hợp thành vòng phòng ngự hoàn mỹ, làm cho ba cao tăng kia cũng thể tránh được.

      Theo thời gian trôi qua, cục diện bắt đầu nghiêng về đám người Trương Vô Kỵ. Chu Chỉ Nhược dùng hết toàn lực đẩy dời chưởng, cao tăng kia bị chấn động lui về phía sau ba bước, Dương Tiêu thấy thế, vội chạy tới. Chu Chỉ Nhược hô to. "Trương Vô Kỵ, mau, vào cứu người." Cùng Dương Tiêu cố gắng chống cự lại bộ pháp bị rối loạn của ba cao tăng, Trương Vô Kỵ gật đầu, vội theo trục bánh xe nhảy xuống giếng.

      trận lập tức thiếu người, cục diện nghịch chuyển lại lần nữa. Dương Tiêu bị bức đến mức còn sức đánh trả, né tránh được. Chu Chỉ Nhược mặc dù đến mức chật vật như vậy, nhưng cũng khá hơn chút nào. Đồng thời đối mặt với tấn công của hai cao tăng, Chu Chỉ Nhược cũng là có chút lực bất tòng tâm. Mắt thấy, Chu Chỉ Nhược cùng Dương Tiêu đều bị bức lui ra, giếng cạn kia vẫn thấy động tĩnh, Dương Tiêu gấp đến độ hét lớn. "Giáo chủ, mau chút, chúng ta sắp chống đỡ nổi." Hai người chẳng những muốn cuốn lấy ba người kia, cho họ cơ hội nhảy xuống giếng, còn muốn quấy nhiễu ba cao tăng kia gây dựng lại Kim Cương Phục Ma trận.

      Chu Chỉ Nhược lại bị bức lui lần nữa, đột nhiên, nhảy tới phía trước, hai tay chộp thành trảo, như tia chớp màu trắng, đánh tới hướng hai cao tăng kia."Cửu Bạch Cốt Trảo!" cao tăng kinh hô, trong khoảnh khắc thất thần đó, hai móng của Chu Chỉ Nhược chộp vào trước ngực bọn . “Sau lưng” Cao tăng kia kinh hãi, vội tránh , nhưng vẫn chậm bước. Có cao tăng bị thương, ôm vai, vội ngồi xếp bằng xuống, vận khí. Mất người, Kim Cương Phục Ma trận cũng mất hiệu lực.

      Lúc này Trương Vô Kỵ cũng đem Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn từ giếng cạn ra, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tạ Tốn, đầu tóc vàng xoã tung, dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng. hơi nghiêng mặt, tinh tế lắng nghe động tĩnh bốn phía. Trương Vô Kỵ hướng Chu Chỉ Nhược cười . "Chỉ Nhược, đa tạ!" Chu Chỉ Nhược lạnh nhạt . " cần". Nàng vừa mới mở miệng, sắc mặt Tạ Tốn liền đại biến, ánh mắt trống rỗng phức tạp nhìn chằm chằm về hướng Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược hình như cũng có nhìn thấy cử động này của Tạ Tốn, thản nhiên liếc mắt nhìn cánh tay của Trương Vô Kỵ kéo Triệu Mẫn. "Trương giáo chủ, cũng đừng quên ngươi đáp ứng chuyện của ta rồi." xong, liền xoay người chuẩn bị rời . "Là ngươi!" Tạ Tốn đột nhiên lên tiếng, làm cho đám người Trương Vô Kỵ vô cùng hiểu. Chu Chỉ Nhược dừng bước lại, xoay người, cười . "Tạ tiền bối có việc gì?" Tạ Tốn muốn mở miệng, sắc mặt đột nhiên đại biến, hai tay giống điên khua loạn. "Thành Côn, ra! Ta nghe thấy tiếng của ngươi rồi, ra!"

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời chưa kịp thích ứng với biến hóa đột nhiênnày. Toàn bộ nơi sân yên tĩnh giống như chết, chỉ có Tạ Tốn ở nơi này kích động quát to.

      Tạ Tốn được cứu ra, nhưng đại hội xét xử Tạ Tốn giờ mới bắt đầu. Tuy , phải là mỗi người đều có ác ý, nhưng vì Đồ Long đao kia hoặc cùng Tạ Tốn có cừu oán chiếm đại bộ phận.

      "Tạ Tốn, ngươi giết cha ta, mau để mạng lại." Là nữ tử hai mươi tuổi, hai tay nàng cầm kiếm, trợn mắt trừng trừng. Trương Vô Kỵ đứng trước nàng kia ngăn lại, nữ tử cầm kiếm chỉ vào Trương Vô Kỵ, quát. "Trương giáo chủ, ta biết ta đánh lại ngươi, nhưng cho dù là liều cái mạng này, ta cũng báo thù vì cha ta."

      Tạ Tốn hơi nghiêng qua, hỏi. "Cha ngươi là?" Nữ tử cười to. "Ngươi hỏi phụ thân ta là ai? Ha ha. . . . . . Người này đúng là ma đầu phát rồ ngay cả ân nhân cứu mạng cũng giết, ngươi. . . . . . Ngươi! . . . . . . Hôm nay ta giết ngươi, Sở Ngọc ta thề làm người." Tạ Tốn chấn động, run giọng , "Ngươi là nữ nhi của Sở thần y, Sở Phương Thiên?" Sở Ngọc lạnh nhạt . "Ngươi xứng tên phụ thân ta." Mặt Tạ Tốn lộ vẻ hối hận sâu sắc. "Ta. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . ." Sở Ngọc cười lạnh . "Hừ, thực xin lỗi? câu thực xin lỗi là cha ta có thể sống lại sao? Cha ta lòng chỉ muốn tế thế cứu nhân, lại lường trước cứu người cầm thú như ngươi, ngươi chẳng những cảm kích còn lấy oán trả ơn, giết chết cha của ta."

      Ta chỉ nghe sách , Tạ Tốn giết rất nhiều người, hoàn toàn là đại ma đầu giết người chớp mắt. Chỉ là nghĩ tới, khi đó , tại sao lại phát điên đến ngay cả ân nhân cứu mình cũng giết. Tạ Tốn thở dài sâu, . "Tạ Tốn ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nương, ngươi muốn báo thù tới ."

      " được" " thể" Hai tiếng quát chói tai, Trương Vô Kỵ ngăn cản báo đáp ân tình có thể hiểu được, nhưng lão tăng Thiếu Lâm này. Từ Đại Hùng bảo điện đến bây giờ, vẫn có mở miệng, tuổi của so với tất cả cao tăng cũng phải lớn hơn, râu trắng vù vù bay nhanh ngực, đôi mắt sáng ngời hữu thần. Lão tăng chắp tay trước ngực, câu a di đà Phật. "Phóng hạ đồ đao, Tạ thí chủ, mặc kệ trước kia ngươi tạo bao nhiêu sát nghiệt, Phật tổ đều tha thứ cho ngươi."

      Trong nhóm quần hào lại có người đứng ra, quát lạnh. "Hừ, các người bắt giữ Tạ Tốn tại Thiếu lâm chẳng phải vì Đồ Long đao?" gã tăng nhân tròn tròn mập mạp với người kia. " bậy, vị này chính là Hà chưởng môn phái Côn Luân." Hà Thái Trùng . "Đúng vậy". Lời của Hà Thái Trùng vừa mới dứt, lại có người đứng dậy. "Đại sư, Tạ Tốn này có thâm cừu đại hận cùng phái Hoa Sơn chúng ta, thù này chúng ta thể báo." Cái gọi là tảng đá gây nên ngàn ngọn sóng, đại bộ phận môn phái võ lâm đều đứng ra, mà ngay cả tiểu môn phái cũng đều la hét muốn giết Tạ Tốn báo thù.

      Triệu Mẫn biết cái gì ở bên tai Tạ Tốn, nhất thời sắc mặt Tạ Tốn đại biến, vung chưởng thẳng hướng chỗ Viên Chân bổ tới. Viên Chân kinh hãi liền tránh ra. Tạ Tốn lại đánh tiếp quyền, Viên Chân lại lần tránh qua. giận dữ. "Tạ Tốn, ngươi điên rồi sao?" Tạ Tốn gầm lên. "Thành Côn, quả nhiên là ngươi." Viên Chân . "Tạ Tốn, bần tăng là Viên Chân, Thành Côn sớm chết rồi." Tạ Tốn cười to. "Ha ha. . . . . . Thành Côn giết cả nhà ta, khoản nợ máu này, há lại ?"

      "A di đà Phật" Lão tăng chắp tay trước ngực. "Tạ thí chủ, oan oan tương báo khi nào . . . . . ." Tạ Tốn lớn tiếng cắt đứt. "Xú hòa thượng ngươi câm miệng!" Lão tăng vì vậy mà mất lòng, còn cười . "Tạ thí chủ, ngươi vì báo thù giết hại lung tung người vô tội, ngươi lại cùng người sát hại cả nhà ngươi, Thành Côn có gì khác nhau?" Tạ Tốn thất thần, mặt của hồi oán hận, trong chốc lát hoảng sợ, trong chốc lát hối hận. Ánh mắt sơ xuất chừng, lão tăng nhắm mắt lại . "Khổ hải khôn cùng, quay đầu lại là bờ! Quá nhiều chấp nhất, chỉ làm mất , người thể ngủ yên." Bạo ngược dần dần mất , biểu tình Tạ Tốn trở nên nhu hòa, bình tĩnh, hướng lão tăng kia quỳ xuống. "Đại sư, giờ đệ tử hoàn toàn hiểu ra, kính xin đại sư có thể cho đệ tử xuất gia, để rửa sạch tội nghiệt của bản thân." Lão tăng kia hài lòng gật đầu, với người võ lâm. "Tạ Tốn qua đời, nay các ngươi còn muốn truy cứu nữa sao?" Giọng lớn , lại dẫn theo uy nghiêm.

      Với uy nghiêm của thiếu lâm tự, những nhân kiệt võ lâm khi nãy còn nhao nhao đòi xử tội bây giờ im lặng dám lên tiếng nữa. Chỉ có nữ tử cầm song kiếm bỗng nhiên nhướng mày. "Đại sư, giết nhiều người như thế chỉ câu xuất gia có thể chấm dứt sao? Nếu như vậy, ta đây phải giết người, giết hết sau đó tìm gian ni am xuất gia, như vậy có phải chuyện cũ liền tiêu hết rồi hay ?" Lão tăng bị nàng kia trách móc trận, hơi ấp úng."Này. . . . . ." Nữ tử lại . "Hồng trần lấy việc hồng trần rồi, Tạ Tốn, ngươi có lá gan giết người, có lá gan gánh vác sao?"

      Tạ Tốn bị kích động nhất thời đỏ mặt, . "Là ta thực xin lỗi các ngươi, nếu như muốn tánh mạng Tạ mỗ, Tạ mỗ câu oán hận." "Nghĩa phụ!" Trương Vô Kỵ cả kinh kêu lên. Tạ Tốn này sao lại hồ đồ như vậy, làm sai chuyện muốn gánh vác là có sai, nhưng phải xem trường hợp nào, tại đám người kia căn bản chính là ý ở trong lời, cho dù trăm cái đầu cũng đủ bồi thường. Tạ Tốn hướng Trương Vô Kỵ quát. "Vô Kỵ, đây là chuyện của ta, ngươi cần nhúng tay vào."

      "Tốt!" Nữ tử tiếng liền đâm kiếm tới hướng Tạ Tốn, mắt thấy kiếm kia đâm đến Tạ Tốn, đột nhiên, nữ tử kinh ngạc trừng to mắt, dám tin nhìn phi đao cắm ở ngực nàng, trường kiếm trong tay rơi xuống, mà chính nàng cũng mở to hai mắt ngã xuống. Ta có thấy phi đao kia từ đâu đến, càng rốt cuộc là ai giết nàng.

      nương như hoa như ngọc cứ như vậy hương tan ngọc nát, người trong võ lâm ở đây, cũng đều thở dài tiếc hận, lại tiếp tục đại hội đồ long kia. Ta biết trước kết cục, nhưng vẫn nhịn được run, khó trách sư phó ta thích hợp với giang hồ này. nhiều năm như vậy, ta vẫn thể quen với loại giết người liếm máu, xem mạng người như cỏ rác ở giới này.

      Có thể là cảm nhận được sợ hãi của ta, Mạc Thanh Cốc cầm tay ta chặt, ta ngẩng đầu nhìn , trong mắt của tràn ngập đau lòng cùng quan tâm. Ta lắc đầu, ý bảo đừng lo lắng.

      Đường Văn Lượng giương giọng . "Tạ Tốn, chúng ta cần mạng của ngươi, chỉ cần ngươi giao Đồ Long đao ra, ân ân oán oán trước kia, chúng ta tuyệt dính dáng gì nhau nữa." sách , Tạ Tốn giết đệ tử Động, đoạt Thất Thương quyền, xem ra, nay, vì Đồ Long đao, ngay cả các huynh đệ trong phái đều có thể bán đứng. Tạ Tốn vui . "Đồ Long đao, sớm ở trong tay ta." Đường Văn Lượng vội hỏi. "Đồ Long đao bây giờ ở nơi nào?" Ngữ khí Tạ Tốn tốt. " biết."

      Trường kiếm trong tay Đường Văn Lượng run lên. "Tạ Tốn, ta thấy ngươi là thấy quan tài vẫn đổ lệ." Lời chưa dứt, Đường Văn Lượng liền hóa thành đạo quang vọt lên. đạo nhân ảnh bay tới, vững vàng dừng lại phía trước bọn họ. Đường Văn Lượng đầu tiên là sửng sốt, tiếp sau cả giận . "Chu chưởng môn, ngươi đây là ý gì?" Chu Chỉ Nhược miễn cưỡng nhìn cái, lạnh nhạt . "Đại hội Đồ Long cũng xong, tại vừa vặn thừa dịp các phái võ lâm đều ở đây, chúng ta liền cử hành đại hội võ lâm , dùng võ công luận thắng bại phân định ngôi vị minh chủ võ lâm, như thế nào?"

      Lời vừa ra đám nhân sĩ võ lâm kia lại sôi trào, ai cũng dự đoán được, tình nghịch chuyển như thế. Đường Văn Lượng mắng. "Họ Chu . . . . . ." Lời còn chưa hết, mặt lên hai dấu bàn tay, Chu Chỉ Nhược hừ tiếng lạnh nhạt . "Miệng lưỡi sạch ." Đường Văn Lượng giận dữ, rút kiếm đâm tới hướng Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược nhàng nhấc người chút liền tránh qua. "Có chút công phu mà cũng dám ra tay?" Mắt trầm xuống, tay vừa lộn, chưởng vỗ vào đầu Đường Văn Lượng, Đường Văn Lượng ngay cả hừ cũng chưa hừ tiếng liền thất khiếu chảy máu ngã xuống. Những người khác trong Ngũ lão Động đều sợ tới mức chân mềm nhũn, tay cầm kiếm run lẩy bẩy. Chu Chỉ Nhược lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ cái, sau đó thoáng nhìn võ lâm hào kiệt . "Còn có ai phục?"

      "Chúng ta nguyện ý ủng hộ Chu chưởng môn làm minh chủ võ lâm." giọng có chút bén nhọn vang lên, nhất thời đưa tới chú ý của mọi người, ta nhìn qua, là Lỗ trưởng lão của Cái Bang. đứng chung chỗ cùng Sử bang chủ giả mạo, mới qua thời gian đêm, thay đổi thần thái sáng láng, xem ra, cuối cùng trở thành người thắng.

      Cái Bang xua tay cái, đương nhiên cũng kéo mảng lớn nịnh nọt, càng nhiều người lặng yên ra tiếng, sợ hãi lực lượng lớn mạnh của Chu Chỉ Nhược. Đại hội xét xử Tạ Tốn cứ như vậy nghịch chuyển, trở thành nơi lựa chọn minh chủ võ lâm.

      Cuối cùng hề trì hoãn, Chu Chỉ Nhược cứ như vậy trở thành minh chủ võ lâm. Hôn lễ của Chu Chỉ Nhược cùng Trương Vô Kỵ cũng cứ theo lẽ thường cử hành, ta cũng tới tham gia, Chu Chỉ Nhược có thể là quá mức vui vẻ, nên quên chuyện của ta cùng Quách Mật, ta cùng Mạc Thanh Cốc cùng nhau rời khỏi Thiếu Lâm, trở về Võ .

      Sau lại nghe , hôn lễ kia, Triệu Mẫn dẫn theo người của triều đình tiến đến cướp người, chính là lúc này đây vận mệnh chi thần cũng có hướng về phía nàng. Chu Chỉ Nhược hình như là sớm có sở liệu, lợi dụng Minh giáo cùng Quách Mật, lưới bắt hết người của triều đình. Cuối cùng Triệu Mẫn nơi nào, ta biết, chỉ biết là từ đó về sau nàng có xuất nữa, sống hay chết người nào biết được.

      Đại hôn của Chu Chỉ Nhược có diễn ra được , ta biết. Vẻn vẹn theo ít lưu truyền từ giang hồ, toàn bộ Minh giáo bị nắm giữ trong tay phu nhân giáo chủ là nàng. Trước kia ở giang hồ được xưng là ma giáo Minh giáo, lập tức xoay chuyển, trở thành danh môn chính phái, được mọi người ca ngợi. thể thừa nhận, quyền lợi đại biểu cho chân lý, đúng là câu châm ngôn này.

      Những ngày ở Võ , vẫn bình thản mà ấm áp, có đánh đánh giết giết, cũng có lo lắng đề phòng, ta nghĩ bình thản mà sống hết cuộc sống như vậy mới là thích hợp với ta nhất.

      Toàn văn hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :