1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ức Vạn Hào Môn: Boss lạnh lùng hung hăng yêu - Tiểu Anh Đào

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87: cho phép cậu thất bại
      Editor: Hồng Trúc

      dòng khí đáng sợ, rùng mình bất thình lình tấn công , cảm giác lạnh thấu xương, khiến cho có chỗ nào để trốn.

      "Cậu từ nay về sau phải cố gắng vượt qua!"

      Lâm Mạn nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng là đáng giận, nhưng vẫn đau lòng hạ giận.

      Hai mắt Đường Dĩ Phi ngưng trọng, đột nhiên có chút khiếp sợ, ngón tay để màn hình, còn sức lực lướt qua trang kế tiếp.

      Cuối cùng, vẫn lấy hết can đảm...

      Có thể là do ánh sáng có vấn đề, trong hình khuôn mặt của hai người nhìn cũng , nhưng lại có gì ảnh hưởng đến khuôn mặt lay động kia.

      Đó là mặt của học trường!

      Lúc này hai mắt của nhắm khẽ, ngũ quan vẫn tuấn tú như trước, nằm giường, người mặc chiếc áo thun màu trắng, mà trước ngực của lại là xinh đẹp!

      Đó là hoa khôi Thẩm Tâm Vũ...

      "Học trưởng Long cùng học tỷ Thẩm đồng thời cập nhật trạng thái Weibo! Đường Dĩ Phi! Cậu vẫn ! Hai người bọn họ Canada du học, nghe tốt nghiệp xong kết hôn!"

      "Cạch" tiếng, điện thoại rơi xuống đất, Lâm Mạn có thể cất cao giọng như sấm sét đó dội thẳng vào người , lúc này, cũng biết tỏ vẻ mặt gì để đáp lại!

      Học trưởng Long cùng học tỷ Thẩm đồng thời cập nhật trạng thái!

      Hai người bọn họ Canada du học!

      Nghe tốt nghiệp xong kết hôn!

      Đường Dĩ Phi, mày có hiểu hay ?

      Học trưởng chế tạo Anglewing nhưng cuối cùng lại đưa cho người con khác!

      Học trưởng và kia ở cùng chỗ, ngại hảm hại .

      Đường Dĩ Phi cố hết sức lắc đầu, điều này sao có thể? Lúc trước, lúc nào cũng thương cưng chiều đối với , tính là gì?

      " ta cố ý dẫn cậu lên đỉnh núi, thừa dịp núi có người nào liền ra tay hại cậu, nhất định là vì ta cùng hoa khôi đó ở cùng chỗ! Long Thiếu Tôn, ta đích thực là đùa giỡn tình cảm của cậu!

      Lâm Mạn gần như là dùng hết toàn bộ sức lực để lên những lời này, cả cái phòng bệnh đều là những thanh phẫn uất của !

      Sắc mặt của Đường Dĩ Phi càng lúc càng tái nhợt, đôi mắt tràn ra nỗi bi thương khiến người ta phải đau lòng.

      bao giờ có thể tự lừa mình dối người nữa, cũng thể tự bào chữa nữa.

      Chỗ sâu nhất trong lòng bị tổn thương, đột nhiên bị người khác banh ra, máu nóng điên cuồng tuôn ra.

      Kỳ thực, sớm biết là như thế này, trong chớp mắt khi buông tay ra, cũng biết.

      Chỉ là nghĩ tới lại cùng với học tỷ Thẩm...

      Cần gì chứ?

      Gương mặt Đường Dĩ Phi ảm đạm, trận bão táp này như đánh gục hoàn toàn con người , hai mắt rũ xuống, môi mấp máy: "Đều qua."

      "Cậu định cứ thế này tác thành cho bọn họ?"

      tại nằm giường vết thương chằng chịt, bọn họ lại ở Vancouver vui vẻ đính hôn, chuyện này làm sao có thể nhịn được?!

      Đường Dĩ Phi híp mắt lại, khuôn mặt xưa nay luôn hoạt bát lúc này lại ưu sầu: "Người cũng rồi, còn có thể truy cứu gì nữa?"

      Giọng của bi thương, giống như mọi khí chất quật cường đều bị mất hết.

      "Đường Dĩ Phi!" Lâm Mạn kích động đến gần, dùng sức nắm chặt hai bả vai , bắt nhìn thẳng vào hai mắt của mình: "Mình cho phép cậu như thế gục ngã! Mình cho phép cậu thất bại! Cậu phải sống tốt!"

      tay tăng thêm lực đạo, lắc Đường Dĩ Phi hỗn loạn, nhưng tâm tư vẫn tê liệt như vậy, mặc cho Lâm Mạn làm thế nào vẫn thờ ơ.

      Cuối cùng, Lâm Mạn còn cách nào khác, câu tiếp theo "Phụ nữ mà mạnh mẽ, địa vị bất ổn." liền thở dài rời khỏi bệnh viện.

      Mà khi rồi, đôi mắt nhắm chặt nãy giờ giường bệnh đột nhiên mở to ra, hai tay giấu dưới chăn cũng bất ngờ nắm chặt lại.

      Đây chính là Valentine của chúng ta, căn cứ bí mật của .

      Long Thiếu Tôn, quả cho tôi niềm vui vô cùng to lớn!

      như thế mà rơi xuống, nhưng đem vết thương của mình bại lộ trước mặt người khác, từ nay về sau, chỉ tin tưởng vào chính mình!

      Cũng bao giờ có người nào có thể vào lòng của !

      Đường Dĩ Phi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa lông mày toát ra vẻ lạnh lùng, bông nhiên cười cười, dùng sức tháo chiếc vòng tay xuống ném ra ngoài cửa sổ...

      (Học trưởng bị hiểu lầm, khi hai người gặp lại có những va chạm kịch liệt nào đây? Chương tiếp ^_^)

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 88: Bạn cũ trở về.
      Editor: Hồng Trúc

      Năm năm sau, tập đoàn Vân Thiên.

      thân thể cao gầy tinh tế từ bộ phận thiết kế tầng 23 ra.

      Bộ đồ công sở màu đen bao lấy vóc dáng thon thả của người con , mái tóc xoăn đen nhánh được quấn thành búi, mấy lọn tóc tán lạn bên tai, dáng dấp ba phần lười biếng nhưng lại vô cùng quyến rũ.

      "Cạch cạch cạch." Giày cao gót giẫm nhàng nền đá cẩm thạch mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lãnh.

      Tay ôm xấp văn kiện, vẻ mặt xinh đẹp tinh xảo lên nét cười như có như .

      "Quản lí Đường, còn chưa ra về nữa sao?"

      đồng nghiệp ngang qua chào hỏi, hơi hơi mở miệng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Bây giờ về."

      "À, quản lí Đường, bên ngoài trời mưa, nhớ mang theo dù."

      "Được, cảm ơn ."

      sao lại biết hôm nay trời mưa?

      Sắc mặt có chút trầm, cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn của năm năm trước, khiến cho cứ đến ngày mưa dầm vết thương người liền nhói đau!

      Ánh mắt Đường Dĩ Phi tối sầm trong gang tấc, làm như nghĩ đến những hồi ức tốt, bước nhanh hơn.

      Mùa hè đến nhanh chóng, thành phố Vân Dương mưa liên tục nhiều tuần liên tiếp, mặt đường bị nước mưa cọ rửa cũng trở nên rực rỡ hơn, lúc này chiếc Lincoln yên tĩnh dừng sát cửa tập đoàn Vân Thiên, hình như đợi người đó.

      "Quản lí Đường, ngày mai gặp."

      "Ngày mai gặp."

      Trực tiếp thẳng tới chiếc xe kia, tài xế sớm bung dù chầm chậm tới đón , cung kính thay mở cửa xe.

      Đường Dĩ Phi cảm ơn, khom người ngồi vào bên trong xe, đem văn kiện đặt ở ghế ngồi bên cạnh, lấy máy tính bảng để đùi, mới vừa vào hòm thư cá nhân, chú Trương liền lên tiếng chuyện.

      "Tam tiểu thư, tiểu thiếu gia Mạc còn nửa tiếng nữa là đến sân bay thành phố, chúng ta có cần ra đón ?"

      Đường Dĩ Phi sửng sờ, thời gian trôi qua là nhanh, ngay cả Mạc Duẫn Sâm du học cũng về nước.

      Đợi lát thấy trả lời, chú Trương lại khẽ: "Tam tiểu thư?"

      Đường Dĩ Phi hoàn hồn, nhìn vào gương chiếu hậu cười cười, miệng nhếch lên tinh xảo, nhìn qua tâm tình dường như tệ.

      " thôi, ra sân bay."

      Nửa tiếng sau đó, đoàn người từ trong sân bay ra, mỗi người tư thế hiên ngang như rồng bay phượng múa, mà dẫn đầu chính là Mạc Duẫn Sâm.

      Mấy năm gặp, ta ngày càng phong độ, hiên ngang, mái tóc màu đỏ lửa năm nào bị cắt ngắn, thay vào đó là mái tóc đen gọn gàng toát ra chín chắn trưởng thành đầy sức hấp dẫn.

      Hai tay Mạc Duẫn Sâm để trong túi quần, cặp lông mày đậm, cặp mắt đào hoa, khóe miệng chứa nụ cười nhạt.

      Thân thể cao mét tám mấy rất ưu thế khiến có thể dễ dàng nhìn thấy bóng người xinh đẹp đứng trong đại sảnh, lần này, khóe miệng cười càng sâu hơn.

      Quả nhiên, đến.

      Ba năm gặp, càng nhìn càm thêm xinh đẹp.

      Khuôn quan non nớt trước đây giờ khác, mái tóc quăn màu đen làm càng thêm mê người, bộ đồ công sở người khiến tăng thêm phần thành thục.

      Lúc này, Đường Dĩ Phi cũng vừa xoay người, cũng nhìn thấy , trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, liên tưởng đến quá khứ.

      Lần đầu tiên thấy Mạc Duẫn Sâm cảnh vật cũng dường như là như vầy, tay mở cửa phòng học, nụ cười phóng khoáng ngông nghênh.

      "Tam tiểu thư, là tiểu thiếu gia Mạc."

      Chú Trương vừa lên tiếng nhắc nhở, Đường Dĩ Phi chưa phản ứng kịp, bị cái ôm nhốt chặt bên trong, quanh mình đều là mùi hương bạc hà vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.

      Chương 89: Làm đau lòng tuyệt vọng.
      Editor: Hồng Trúc


      "Hi, trở về."

      Giọng của vẫn kiềm chế được như vậy, động tác ôm có chút cứng ngắc.

      Đường Dĩ Phi nhíu mày quái lạ, tránh ra khỏi ngực , thoáng mỉm cười: "Chào mừng về nước."

      "Cảm ơn em." bỗng nhiên khom lưng, lại bên tai , nhanh chóng hôn cái lên gò má , "Mưa lớn như vậy mà còn đến đón ."

      "Mạc Duẫn Sâm, ..." Đường Dĩ Phi che gò má của mình, tức giận đến mức muốn giơ tay đánh cái, mà lại làm bộ như là biết những chuyện gì xảy ra, cười to nhảy ra.

      "Gặp người phương Tây, đừng có bảo thủ như thế chứ!"

      Đường Dĩ Phi bị làm cho nghẹn họng biết gì, chỉ có thể buồn bực trừng mắt nhìn , cùng theo ra sân bay.

      Cùng lúc đó, trong cửa VIP của sân bay cũng có đoàn người ra, dẫn đầu là người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen được cắt may rất tinh tế, có lẽ là do ngược chiều ánh sáng, sau lưng lại thành màu vàng.

      Thân hình cao lớn, rắn rỏi, lạnh lùng lại có uy lực nhìn người chỉ bằng nửa con mắt, chỉ trong nháy mắt thu hút biết bao nhiêu ánh mắt con người nơi đây.

      Người đàn ông xoải bước rộng từ chính giữa tới, tuấn tú như thần Apollo, gương mặt dính hạt bụi, nhìn từ xa thấy bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc, đôi mắt sâu lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt lại khôi phục vẻ lạnh lùng xưa nay.

      "BOSS, tổng giám đốc Tôn mời ngài tối nay dùng bữa tối."

      Trợ lí Tina đằng sau thông báo lịch trình, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt, khóe miệng lạnh như băng chẫm rãi những câu khiến người khác phát run: "Đẩy."

      "Dạ." Trợ lí cúi đầu nhìn tập giấy tay, tiếp tục mở miệng: "Tổng giám đốc Hoàng của công ty Hoa Vũ muốn cùng gặp mặt."

      Sắc mặt người đàn ông như có việc gì, mắt nhìn thẳng về phía trước, thậm chí còn dừng chân lại: " lại với tổng giám đốc Hoàng, điều kiện của tập đoàn Vân Thiên như vậy là rất nhượng bộ, nếu như chấp nhận, vậy chờ tuyên bố phá sản!"

      Đáy mắt vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, đó là trong hai năm qua bọn họ thường rất tàn nhẫn.

      Thương trường quả nhiên là chốn ăn tươi nuốt sống, bạn ăn người khác, người khác liền ăn bạn, sau lưng trợ lí run run, gật đầu: "Được."

      Trợ lí nhìn lịch trình kế tiếp, người mẫu Julian?

      BOSS cũng gặp những người như vậy, trợ lí lắc đầu, gạch ra khỏi lịch trình, tiếp tục nhìn xuống phia dưới.

      "Chủ tịch Đường Kim Hải của tập đoàn Đường thị hẹn ngài chiều mai hai giờ uống trà."

      Người đàn ông bước nghe được câu này bỗng nhiên dừng lại, Đường thị?

      "Địa điểm?" Xoay người về phía Tina, giọng vẫn hờ hững như trước, có bất kì lên xuống nào.

      "Hồ Hiên ạ."

      Hồ Hiên...

      Người đàn ông hình như nhớ tới cái gì đó, hơi nhíu mày: " với chủ tịch Đường, tôi nhất định đến đúng giờ."

      "Vâng."

      Sau đó trợ lí thêm vài lịch trình nữa, người đàn ông đều hờ hững lắng nghe, mãi cho tới khi ra đến sân bay, ngồi vào trong xe, đều lộ vẻ tươi cười nào.

      Đối mặt với nơi này chắc chắn làm đau lòng tuyệt vọng, làm sao có thể cười nổi?!

      ------

      Bóng đêm phủ xuống, tại Thiên Kiều Bách Mị tiếng nhạc ầm ầm, ngợp trong ánh vàng son.

      sàn nhảy, vô số trai thi nhau uốn éo cơ thể, thể tình cảm mãnh liệt, ánh đèn chiếu sáng vào mặt mọi người, làm đêm nay thêm phần mê loạn.

      Lúc Đường Dĩ Phi nhận được điện thoại người say như chết, kịp thay quần áo cầm chìa khóa xe lên liền ra ngoài cửa.

      Chờ đến khi chạy đến Thiên Kiều Bách Mị Lâm Mạn say giống ai, cả người nằm dài ghế sa lon, bên cạnh là vài người bạn ngồi lộn xộn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :