1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ức Vạn Hào Môn: Boss lạnh lùng hung hăng yêu - Tiểu Anh Đào

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73: Học Trưởng ấy lại im hơi lặng tiếng biến mất

      Edit: Thảo My

      Lâm Khả lại bắt đầu gặm bánh bao trong tay lần nữa, dư quang khóe mắt chăm chú nhìn góc khác trong phòng học.

      Cậu ấy bỗng nhiên hạ giọng, sát vào bên tai : " cho cậu biết bí mật kinh thiên động địa! Còn nhớ lần đầu tiên cậu chợ đêm cùng Học Trưởng, sau đó chuyện bị nước sôi làm bị phỏng bệnh viện ?"

      "Làm sao vậy?"

      Lông mày Đường Dĩ Phi nhảy dựng, nhất thời có loại dự cảm điềm xấu nổi lên.

      "Theo khu vực chợ đêm kia thường lẫn vào mấy người tụ tập, kiện bị phỏng lần kia cũng phải ngẫu nhiên, mà là có người có ý định công kích! Mục tiêu phải Học Trưởng, mà chính là cậu, Đường Dĩ Phi ."

      Chữ nào của Lâm Khả cũng đều là châu ngọc, leng keng mạnh mẽ, như tiếng sấm thẳng tắp bổ vào ngực của .

      Hóa ra lần kia lại là do người khác tính toán ?

      Làm hại Học Trưởng của vô tội bị thương!

      Mắt Đường Dĩ Phi lạnh vài phần, bất quá vẫn cực lực ngăn chặn kích động của mình: "Là ai ?"

      Xem bộ dáng hẳn là biết là ai, ánh mắt Lâm Khả ý bảo nhìn phía đông nam, khóe miệng hơi chút nhô lên.

      Quả nhiên là ta!

      Giang Mỹ Kỳ!

      "Chuyện này tạm thời đừng ra, dù sao qua lâu rồi, sau đó ta cũng còn tìm mình gây phiền toái."

      Sau khi bình tình trong giây lát, Đường Dĩ Phi tuy là hối hận nhưng lại rất lý trí .

      Chí ít khi đó bị người mưu hại cũng là về tình có thể tha thứ, dù sao vẫn chưa cùng Học Trưởng chính thức ở cùng chỗ .

      "Cậu phải là? Trái hồng mềm ?" Vẻ mặt Lâm Khả khinh bỉ .

      "Cậu sai, cái này gọi là án binh bất động, bàng quan." Đường Dĩ Phi giương môi lên, đôi mắt xinh đẹp lên ánh sáng tinh ranh.

      "Cậu nên thôi ! Tớ đây sau khi lấy được tin tức liền chạy đến báo báo cho cậu, cậu lại còn cảm kích, Hừ!"

      "Được rồi được rồi, tớ biết cậu tốt, cuối tuần này tớ cùng cậu dạo phố còn được sao?"

      "Cậu ! cho phép đổi ý!"

      " lời định!"

      Đêm trước lễ Giáng sinh, Long Thiếu Tôn bỗng nhiên nhận cuộc điện thoại, sau đó hiểu tại sao biến mất .

      Đường Dĩ Phi gọi điện thoại cho nhiều lần, cũng có người trả lời.

      Rơi vào đường cùng, lại xin giúp đỡ của Từ quản gia .

      "Dì Từ, Học Trưởng ấy lại im hơi lặng tiếng biến mất. . ."

      Gương mặt Đường Dĩ Phi đau khổ, chán chường tột cùng .

      "Ôi chao tiểu thư cháu có thể đừng có đoán mò, hôm nay là sinh nhật Vũ Mặc tiểu thư, sáng sớm thiếu gia bay đến Pháp, thiếu gia để cho dì lại với cháu kia mà, kết quả dì vội vàng quên mất chuyện này, thực xấu hổ!"

      Từ quản gia liên tục xin lỗi, khiến cho Đường Dĩ Phi ngược lại ngượng ngùng.

      Nhưng mà tâm tình uể oải lúc trước cũng vì vậy tốt lên ít, Đường Dĩ Phi về phòng của mình, kiểm tra lại quà tặng chuẩn bị, lúc này mới hài lòng xuống lầu lặng lẽ đặt vào trong phòng Học Trưởng.

      Buổi tối ngày thứ hai, Đường Dĩ Phi ngủ, đèn trong phòng bỗng nhiên bị người mở lên, ánh đèn chói mắt chiếu vào theo bản năng giơ tay lên chắn.

      Hình dáng thiếu niên trước mắt mơ hồ do ánh sáng ở đây từ từ trở nên ràng .

      Là Học Trưởng ——

      "Học Trưởng, về rồi!"

      mở mắt ra, bộ dáng xinh đẹp động lòng người vừa mới tỉnh ngủ, cánh môi phấn nộn khẽ nhếch, như hướng mời gọi.

      Mười tám tuổi, vốn là tuổi kích động, hơn nữa có uống chút rượu, Long Thiếu Tôn chỉ cảm thấy nhiệt lượng cả người tất cả đều trong nháy mắt vọt tới bụng dưới .

      mím môi , bỗng nhiên xoay người cái, cả người bắt đầu bắt nạt, tinh chuẩn sai lầm chiếm lấy mảnh môi đỏ tươi, nhàng mà vùng lên.

      Mùi rượu nhàn nhạt lẫn vào dùng phương thức đặc thù bá đạo tiến vào trong hơi thở, tim Đường Dĩ Phi đập lỡ mấy nhịp, cứ ngây ngốc như vậy nhìn .

      Nụ hôn của dần trở nên nóng bỏng, làm cho người ta có chút chống đỡ được .

      Chương 74: Liếc mắt cái nhìn ra tâm tư của .
      Editor: Melodysoyani.

      Hòa lẫn với vị cồn của rượu, là tiếng va chạm ái muội của răng môi, tay bắt đầu an phận dao động ở người của .

      Chiếc áo ngủ bằng bông vải hoàn toàn có tính cản trở đối với , gần như có thể dễ dàng xé rách trở ngại của quần áo, để chạm vào da thịt mềm nhẵn của , trong nháy mắt, cả người kinh sợ giống như bị điện giật!

      Long Thiếu Tôn, mày làm cái gì vậy ? !

      Đường Dĩ Phi sợ đến cả người co rúm lại, nhưng có đẩy ra, mà chỉ có chút ủy khuất cắn môi, trong đôi mắt lấp lánh chứa tràn đầy sợ hãi và hoang mang .

      Long Thiếu Tôn lúng túng đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình xong, lúc này mới nhàng xoa xoa đầu của , ánh mắt thành khẩn: "Xin lỗi, uống say rồi."

      Đường Dĩ Phi trợn tròn mắt, ra lời .

      Có thể , bây giờ cũng biết nên có phản ứng gì .

      "Đồ ngốc à, Noel vui vẻ, ngủ ngon ."

      cúi người, đau lòng khẽ hôn lên ấn đường của , sau đó lại đắp kín mền cho , tắt đèn, rồi mới rời khỏi .

      Vài ngày sau mỗi lần Long Thiếu Tôn nhìn thấy đều có chút áy náy, Đường Dĩ Phi cũng ngượng ngùng, luôn luôn cúi đầu .

      Ở chung với nhau lâu như vậy, nhưng chỉ có duy nhất lần kia, thiếu chút nữa khắc chế nỗi bản thân.

      Thời gian trôi qua giống như bộ phim dài tập, bất tri bất giác học kỳ cứ trôi qua như vậy, tiếp theo đến kì nghỉ đông khiến tâm tư Đường Dĩ Phi rối loạn.

      Ánh mắt trời ấm áp của mùa đông làm say lòng người, chỉ là lúc ánh sáng kia tan biến, trong nháy mắt lại làm người ta lạnh đến kinh hãi .

      Đường Dĩ Phi đội chiếc mũ len màu trắng ở đầu, chiếc áo lông dài màu da cam bao bọc vóc người bé xinh xắn của , chân mang đôi giày ống thấp màu nâu, đứng liên tục xoa tay thổi khí để tránh rét ở trước cửa.

      Sao Học Trưởng còn chưa tới ?

      "Này, bạn học Đường, chờ học trưởng Long đó à?"

      Có vài bạn học nữ qua trêu ghẹo, Đường Dĩ Phi đỏ mặt, cười đến ngọt ngào .

      Dĩ nhiên và học trưởng ở bên nhau được bốn tháng!

      Đây thể tin nỗi!

      xuất của chiếc Bugatti Veyron màu đen phiên bản giới hạn vẫn dẫn tới ít sóng gió, tuy nhìn suốt bốn tháng, thế nhưng mọi người vẫn thể nào quen với “vật” kích thích thị giác cách mãnh liệt này!

      Từ lúc vị thiếu niên có thân hình cao to khỏe đẹp bước xuống, chiếc áo khoác ngoài màu khói bụi làm nỗi bật lên vóc người thon dài của cách hoàn hảo, đôi giày màu đen vừa lịch thiệp cũng mất phần thanh nhã.

      "Mình đây, tạm biệt các cậu." Đường Dĩ Phi tạm biệt mấy nữ sinh bên cạnh, sau đó lập tức chạy đến chỗ của Long Thiếu Tôn.

      "Học Trưởng, chúng ta được nghỉ đông rồi."

      Vừa lên xe, Đường Dĩ Phi giống như thể kiềm chế được nữa, nước mắt cũng tràn ra đến hốc mắt, nhưng lại sống chết chịu rơi xuống

      " ?" Tâm trạng Long Thiếu Tôn có chút rối loạn, tròng mắt màu đen thẩn thờ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ .

      ra lâu như vậy.

      "Sao lại có loại phản ứng này chứ ?"

      Đường Dĩ Phi kỳ quái, sao ánh mắt của lại đờ đẫn?

      Ánh mặt trời chiếu vào ánh mắt của , nụ cười xinh đẹp của như kim châm vào mắt của , châm vào trái tim kiên định của .

      "Ha ha . . ." bỗng nhiên cười khẽ tiếng, tiếng cười này càng làm cho Đường Dĩ Phi thấy khó hiểu hơn: "Có phải em nỡ rời khỏi , cho nên mới muốn về nhà đúng ?"

      " . . ."

      Làm sao có thể thông minh như vậy? !

      Liếc mắt cái nhìn ra tâm tư của ? !

      Đường Dĩ Phi trừng to đôi mắt, có chút ảo não cắn môi .

      người bạn trai quá thông minh tốt chút nào!

      "Đều viết mặt em cả rồi, đồ ngốc!"

      Có sao?

      Nhìn vẻ mặt cưng chìu của , Đường Dĩ Phi càng thẹn đến muốn chui xuống đất, cúi đầu, hề để ý đến nữa .

      Buổi tối, Từ quản gia làm rất nhiều đồ ăn giống như thường ngày, nhưng Đường Dĩ Phi lại có khẩu vị gì, lúc ăn cũng có chút hứng thú.

      ~ Hết chương 74~

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 75: Vũ Mặc phạm lỗi gì ?

      Edit: Thảo My

      "Tiểu thư có tâm ?"

      Từ quản gia nghi ngờ liếc mắt nhìn Đường Dĩ Phi, tiếp đó lại đưa mắt rơi vào người Long Thiếu Tôn, thấy người sau vẻ mặt lạnh nhạt, lại càng phiền muộn .

      Cãi nhau ?

      giống!

      Vậy rốt cuộc làm sao ?

      đời này ngoại trừ thiếu gia chẳng biết tại sao biến mất, cũng chưa bao giờ có chuyện gì làm Đường tiểu thư uể oải như vậy đâu!

      "Ngạch, có ." Đường Dĩ Phi bị điểm tên họ, giật mình, lắc đầu .

      Bộ dáng chân mày nhíu chặt kia, ràng có tâm nặng nề .

      Từ quản gia nheo mắt lại, nhấc chân đá đá Long Thiếu Tôn: "Thiếu gia ?"

      "Ngày mai ấy phải trở về rồi ." Long Thiếu Tôn khêu khóe mắt, mi cốt (khung lông mày) an nhiên .

      "À? Vì sao ? Nơi đây tốt sao? Làm sao đột nhiên phải về ?"

      Từ quản gia đầu mờ mịt, trái lại Đường Dĩ Phi mặt đầy hắc tuyến .

      "Dì Từ, trường học của chúng con cho nghỉ đông ."

      ". . ."

      Hóa ra là như vậy .

      nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, thiếu gia cũng nên trở về ăn Tết rồi.

      Trong lòng Từ quản gia biết là tư vị gì, phức tạp liếc nhìn cái, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm .

      Lúc buổi tối Đường Dĩ Phi ở trong phòng yên lòng dọn dẹp đồ đạc, kỳ thực cũng có bao nhiêu đồ, cũng biết thế nào, trong lòng thậy rất an tâm .

      Luôn cảm thấy lần này, còn cơ hội trở lại .

      Qua lúc lâu sau Long Thiếu Tôn cũng vào, thấy ngồi xổm bên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn rương hành lý .

      " xem em ."

      Đường Dĩ Phi bỗng nhiên ngẩng đầu: "À?"

      Học Trưởng có ý tứ muốn Đường gia sao?

      Đường gia kỳ thực cũng xa khu nhà ở Ngự Cảnh, chẳng qua . . .

      "Hàng năm lễ mừng năm mới tất cả mọi người họ Long chúng đều đến chỗ ông nội, cố gắng về sớm chút cùng em, có được hay ?"

      dắt tay , vuốt ve móng tay được cắt gọn chỉnh tề mượt mà của .

      " chỗ ông nội ?" Đường Dĩ Phi nhíu mày, lẽ nào ông nội Học Trưởng sống chung chỗ với bọn họ sao?

      " Ừ, ở nước Mỹ, hàng năm nghỉ đông đều phải qua ở lại thời gian ngắn ." Vừa , ánh mắt của tối sầm tấc, giống như nghĩ đến chuyện cũ gì tốt, con ngươi đột nhiên co rút lại .

      "Vậy, " Đường Dĩ Phi bỗng nhiên dừng lại, làm như cam đảm tăng lên mới dám ở phía dưới : "Em đâu? ấy cũng được phép về nhà ăn Tết sao?"

      Lần trước nghe Học Trưởng em của bởi vì phạm sai lầm, bị người nhà đưa ra nước ngoài, vẫn rất tò mò, rốt cuộc là lỗi dạng gì, lại đưa như vậy lang bạc kỳ hồ sống đầu đường xó chợ) ở bên ngoài?

      Sắc mặt Long Thiếu Tôn hơi cứng, tiếp theo lắc đầu .

      biết, Vũ Mặc có thể trở về ?

      Em ấy cũng bởi vì ngỗ nghịch ông nội, cho nên mới phải biến thành như vậy, có nhà thể trở về .

      Đường Dĩ Phi nhìn bộ dáng nhíu mày của , trong lòng lại càng ảo não: "Học Trưởng, em Vũ Mặc rốt cuộc phạm lỗi gì ?"

      Long Thiếu Tôn chăm chú nhìn, trong nháy mắt lãnh ý xa lạ trong mắt khiến người ta sợ hãi .

      Đường Dĩ Phi khỏi cảm thấy trận áp bách, khẩn trương nhìn .

      " biết ."

      lúc lâu, lạnh lùng phun ra mấy chữ như thế .

      biết ?

      Đường Dĩ Phi cắn môi, lông mày nhíu lại sâu, bất quá lúc này cũng dám hỏi cái gì nhiều nữa .

      Dường như mỗi lần nhắc tới em của , hơi thở cả người Học Trưởng đều thay đổi .

      "Ngày mai khi nào ? đưa em !"

      "A, cần, em trực tiếp từ trường học trở về, trong nhà phái người đến đón."

      "Cũng tốt, mỗi cái bản thân chú ý chút, chiếu cố tốt bản thân ."

      Long Thiếu Tôn câu môi lên , ôn nhu vuốt ve sợi tóc của .

      " Ừ, cũng vậy." cúi đầu, nhìn mũi chân của mình .

      Hạnh phúc tới thực rất bất ngờ, vội vàng kịp chuẩn bị, cứ như vậy chui vào đâu đó trái tim .

      Chương 76: Trở về tiếp quản tập đoàn Vân Thiên.
      Editor: Melodysoyani


      ——Chờ đợi, là nguồn gốc của mọi đau buồn, tâm động, đau.

      Ngón tay trắng nõn thon dài từ từ vuốt ve trang giấy ố vàng, những câu từ đau thương chan chứa đầy tình cảm kia chân đến nỗi khiến người ta cảm thấy buồn cười.

      Đường Dĩ Phi lắc đầu, trong lòng rầu rĩ, khép sách lại, liếc mắt nhìn điện thoại di động bên bàn đọc sách .

      Tại sao học trưởng gửi tin nhắn lại cho ?

      tại giờ sáng, tiếng chuông năm mới cũng sớm vang lên rồi . . .

      Khí trời càng lúc càng lạnh, giống như cho dù có mặc bao nhiêu quần áo cũng cảm thấy lạnh.

      Đường Dĩ Phi xoa xoa ngón tay, cúi đầu hà hơi cái, nháy mắt màn hình di động màu đen bị phũ lớp sương mù.

      Ting ting ting——

      Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, trong lòng Đường Dĩ Phi vui vẻ, vội vã nhận nghe điện thoại .

      "Hi~ Phi Phi~ Năm mới vui vẻ!"

      Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nghịch ngợm trước sau như của Lâm Khả, viền mắt của Đường Dĩ Phi có chút chua xót: "Năm mới vui vẻ!"

      Rất nhanh, Lâm Khả cúp điện thoại, Đường Dĩ Phi thất vọng thở dài hơi, nhận mệnh nhấn vào dãy số của Long Thiếu Tôn .

      "Đing —— đông —— đing "

      Điện thoại vang lâu, cuối cùng vẫn có người nào bắt máy.

      Đường Dĩ Phi giật giật môi, mày càng nhíu chặt hơn.

      Học Trưởng, có biết hay , ngày mai là Valentine rồi đó, có thể trở về đón với em được ?

      Lúc này, tại bang California của nước Mỹ, bên trong lâu đài cổ điển Âu - Châu, vị thiếu niên tuấn mĩ im lặng lời đứng nhìn ông lão ngồi chiếc ghế lớn trong thư phòng.

      "Cháu trai à, ông hi vọng có lần sau nữa!"

      Giọng của ông lão vô cùng hùng hồ mạnh mẽ, tràn ngập uy nghiêm của vị quân nhân .

      Thiếu niên hất càm, kiêu căng khó thuần (bướng bỉnh lỳ lợm) .

      "Qua năm mới hãy du học ở Canada với Tâm Vũ, đừng tùy hứng giống như Vũ Mặc, như vậy làm ông lo lắng!"

      Ông lão chậm rãi đứng lên, năm tháng vô tình ảnh hưởng gì tới ông cả, khuôn mặt trải qua tôi luyện trong gian khổ lại càng tuấn lãng cương nghị hơn, dù là chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể thấy được thân thể của ông rất cường tráng!

      Long Chiến Tây, ông nội của Long Thiếu Tôn, thủ trưởng tiền nhiệm của quân khu đứng đầu nước Mỹ, người trực tiếp nắm giữ cổ phần của tập đoàn Vân Thiên!

      "Ông nội à. " Môi của thiếu niên hơi nhếch lên, giọng vẫn cung kính như trước, chỉ là bỗng nhiên lại chuyển sang lạnh lẽo: "Con đến Canada với ấy đâu, con muốn tới Italy ."

      Italy ?

      Ai cho con tự ý làm chủ Italy ? !

      Long Chiến Tây nheo mắt lại, cơn tức giận bỗng nhiên dâng lên trong ngực!

      "Ông cho phép! Con phải tới Canada! Sau đó qua vài năm nữa, phải kết hôn với Tâm Vũ!"

      Long Thiếu Tôn những giận mà còn cười, gương mặt lên chút khí tàn sát bừa bãi, đáy mắt màu đen dấy lên cuồng phong bão táp .

      "Chết cũng khả năng ." thản nhiên câu , nhưng lại giống như kích lặp lặp lại trong đầu của ông lão!

      "Mày! Khốn kiếp! Quả là thằng khốn!" Nét mặt già nua của Long Chiến Tây đỏ bừng, tức giận đến hung hăng giậm chân, giọng hùng hồ kia xuyên thấu qua cánh cửa truyền đến tai của những người giúp việc.

      "Tại sao ông chủ lại tức giận như vậy?"

      "Cậu chủ có sao ?"

      . . .

      "Ông mặc kệ con nghĩ như thế nào, nhưng chỉ cần con tốt nghiệp, lập tức đến Canada du học cho ông! Được bốn năm trở về tiếp quản tập đoàn Vân Thiên!"

      Long Chiến Tây hít sâu hơi, khó thấy được mất kiên nhẫn nhíu mày.

      "Đúng vậy, ông nội chưa bao giờ để ý tới ý muốn của chúng con cả, chúng con chỉ có thể nằm im để ông sắp xếp con đường sau này mà thôi."

      Long Thiếu Tôn nhìn thẳng vào ánh mắt của ông, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng trào phúng.

      "Mày!"

      Ông lão giận dữ, chợt vỗ bàn cái, nước trong ly trà cũng bị hất ra, làm ướt hết đống văn kiện .

      "Chẳng lẽ đúng sao? Vũ Mặc cũng như thế, mà hôm nay con cũng giống như vậy."

      ~ Hết chương 76~

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77: thể nào cưới làm vợ.
      Editor: Melodysoyani.

      Giọng điệu của vẫn thản nhiên như trước, có thể nhìn ra chút thờ ơ dưới đáy mắt, giống như mình chỉ là người kể lại buổi chuyện này vậy, thái độ cao ngạo tựa như liên quan gì tới mình.

      Sắc mặt ông lão cứng đờ, thầm nắm chặt bàn tay bên hông, gân xanh mu bàn tay cũng mơ hồ nổi lên.

      Ông nội tức giận, Long Thiếu Tôn đương nhiên biết, chỉ là vừa nghĩ tới ở thành phố Vân Dương kia, còn đợi mình về để cùng ăn mừng năm mới, cho dù thế nào cũng phải tranh thủ lấy lại tự do!

      Long Chiến Tây thở hơi dài, thể làm gì khác hơn là nhìn Long Thiếu Tôn, : "Tại sao muốn Italy ? Canada được à?"

      "Ông nội, con biết ông muốn báo đáp ân cứu mạng năm ấy, nhưng mà con có chút tình cảm nào với Thẩm Tâm Vũ, con chỉ xem ấy như em thôi, thể nào ra nước ngoài với ấy, càng là thể cưới làm vợ! Còn về tập đoàn Vân Thiên, con cũng có chút hứng thú! Người muốn ai tiếp quản cũng được, con có chút ý kiến gì cả!"

      "Con . . ." Long Chiến Tây bị từ chối tức đến lỗ tai cũng đỏ ửng, thiếu chút nữa huyết áp cũng tăng vọt.

      " nên để ân oán đời trước liên lụy tới thể hệ con cháu, phải sao ạ?" Hai tay Long Thiếu Tôn chống mặt bàn, gương mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại kia phút chốc tản ra khí thế vương giả người nào có thể sánh kịp!

      Lạnh rét đến tận xương tủy!

      Long Chiến Tây hoàn toàn bị khí thế cường đại của làm khiếp sợ đến ra lời, chỉ có thể mắt mở to nhìn cao ngạo rời trước mặt mình.

      Ngoài cửa, người giúp việc lo lắng xông tới .

      "Tôn thiếu gia, cậu có sao chứ ?"

      Long Thiếu Tôn thản nhiên nhếch môi, vung tay lên, động tác tiêu sái gì sánh được: " sao cả ."

      Ra cửa, nhân viên tùy tùng sớm chuẩn bị tốt đứng đợi ở đằng sau chiếc xe.

      "Thiếu gia, đây là sáng nay nhà xưởng mới đưa tới, cậu xem xem cần sửa chỗ nào nữa ?"

      Nhận lấy chiếc hộp màu xanh ngọc từ trong tay của nhân viên tùy tùng, Long Thiếu Tôn mở ra cẩn thận kiểm tra phen, lúc này mới hài lòng nhếch môi: "Làm tốt lắm."

      bé ngốc kia nhìn thấy nhất định cảm động đến rơi nước mắt ?

      Chỉ nghĩ như vậy thôi, khóe môi của Long Thiếu Tôn cong lên nụ cười rạng rỡ.

      Cho nên mới , thiếu gia cũng phải lãnh khốc như vẻ bề ngoài.

      Hai người nhân viên tùy tùng liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục ăn ý nhìn nhau gật đầu cười.

      "Các người cười cái gì ?" Long Thiếu Tôn nhíu mày, từ hai người theo , sớm phải là cận vệ nữa rồi, bọn họ giống như em ruột với Long Thiếu Tôn vậy, hơi thở cũng hòa hợp.

      " có gì có gì!" Hai người đều nhất trí đắc ý rung đùi, suýt nữa người trong đó phì cười ra tiếng, gắt gao hít hơi.

      "Thiếu gia, vé máy bay được đặt rồi, bây giờ có thể xuất phát!"

      Long Thiếu Tôn liếc bọn họ cái, trực tiếp lên xe .

      Nhà họ Đường, người nhà vây quanh bàn lớn để ăn bữa cơm đoàn viên.

      "Dĩ Phi, cậu bé lần trước đến Minh Hồ Hiên với con là ai vậy?"

      Đường Dĩ Phi vùi đầu ăn cơm chợt bị sặc vì câu hỏi này, thiếu chút nữa phun ngụm cơm tẻ trong miệng ra ngoài.

      "Khụ khụ... Là vị Học trưởng của con ạ."

      Chỉ có thể ấp úng cúi đầu, mơ hồ suy đoán.

      Cha Đường hơi nghiêng đầu, dĩ nhiên là tin lời thoái thác của : "Nhìn qua hai con có vẻ rất thân thiết."

      Thân thiết ? !

      Tâm trạng Đường Dĩ Phi có chút hồi hộp, khuôn mặt cũng lập tức đỏ ửng!

      Trời ạ, ba ba thấy hết!

      "Ba, đó là chuyện ở trường của em , ba hỏi nhiều như vậy làm gì ?" Đường Tuân Hựu vừa gắp thức ăn, vừa tùy ý mở miệng giải vây cho .

      "Học kỳ sau là năm hai rồi, năm nữa phải thi đại học, lúc này nên để số việc làm đầu óc bị u mê!”

      ~ Hết chương 77~

      Chương 78: Học muội, năm mới vui vẻ

      Edit: Thảo My

      Cha Đường chính nghĩa , chỉ là đáy mắt lại nghiêm chỉnh hứng khởi tính toán khác phen .

      "Con biết ."

      Đường Dĩ Phi cúi đầu, giống như bị người trúng tâm , vẫn dám giương mắt nhìn người khác, bữa cơm vội vã ăn xong, gần như là chạy trối chết .

      Về phòng của mình, Đường Dĩ Phi chán đến chết vì châm chọc bát quái của cha Đường, điện thoại di động bàn lại bất ngờ vang lên!

      Là Học Trưởng!

      "A lô?" Đường Dĩ Phi nghe điện thoại, quả thực có chút dám tin.

      "Là ."

      Giọng nam du dương như đàn vi-ô-lông-xen giống như gõ vào nội tâm của , tâm tình buồn bực cả ngày vì vậy trở thành hư !

      "Học Trưởng . . ."

      Học Trưởng, chừng nào trở về ?

      "Mở cửa sổ ra ."

      "À?"

      "Mở cửa sổ ra, đứa ngốc ." lại lặp lại lần, Đường Dĩ Phi đầu mờ mịt, chân trần giẫm thảm trải sàn, nửa tin nửa ngờ tới bên cửa sổ .

      Mành cuốn màu trắng chậm rãi kéo lên, sân cỏ ngoài cửa sổ đậu chiếc Bugatti Veyron kia đột nhiên ôm vào rèḿ mắt!

      Thiếu niên thân áo khoác ngoài lông cáo màu đen, nổi bật lên thân hình càng lúc càng cao ngất, hai chân thon dài lười biếng bắt chéo nhau dựa cửa xe .

      tay cầm bó hoa hồng đỏ chói, tay khác vẫn như trước cầm điện thoại di động dựa vào ở bên tai, cách khoảng cách xa như vậy, Đường Dĩ Phi tựa hồ cũng ngửi được hương hoa hồng!

      "Học muội, năm mới vui vẻ!"

      Vào giờ khắc này cảm động ầm ầm tới, trong lòng giống như bỗng nhiên bị người đổ đoàn bông, Đường Dĩ Phi nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt từ từ dâng lên tia sương mù .

      "Xin lỗi, trở về muộn, Valentine ngày mai, chúng ta cùng nhau trải qua, được ?"

      đứng ở phía dưới, đèn đường kéo bóng dáng thon dài của , chỉ thấy chậm rãi ngồi xổm người xuống, thổi phồng hoa hồng đỏ đặt ở mặt đất.

      Giờ phút này Đường Dĩ Phi hận thể trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống!

      Chỉ là rụt rè ngại ngùng, chỉ có thể kiềm chế rung động trong lòng, nặng nề mà hướng về phía ngoài cửa sổ gật đầu: " Được !"

      Hai người lại ở trong điện thoại trò chuyện rất lâu, cách cánh cửa sổ, dựa cửa xe, dựa cửa sổ, nhìn nhau sâu, mãi cho đến rất khuya, phía ngoài gió lạnh tập kích vào, lúc này Đường Dĩ Phi mới bừng tỉnh .

      "Học Trưởng, nhanh trở về nghỉ ngơi , ngày mai gặp ."

      mới vừa ngồi máy bay ngày, chênh lệch thời gian còn đảo lại trước hết tới chúc mình năm mới vui vẻ, trong lòng Đường Dĩ Phi vô cùng cảm động.

      " Được, ngày mai tới đón em, ngủ ngon." hướng về phía trong điện thoại nhàng hôn cái, ngón tay thon dài đụng vào cánh môi của mình .

      Khuôn mặt nhắn của Đường Dĩ Phi đỏ lên: "Ngủ ngon ."

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Đường Dĩ Phi liền kiếm cớ len lén từ trong nhà chuồn ra ngoài, bản thân ngồi xe buýt tới khu nhà ở Ngự Cảnh .

      Thời điểm Từ quản gia mở cửa bị dọa giật mình .

      "Tiểu thư, làm sao đến đây sớm như vậy ?"

      Tiếp nhận áo khoác ngoài trong tay , Từ quản gia khách sáo theo sát bắt đầu chào hỏi .

      "Ngủ được liền tới trước, ha ha, dì Từ, năm mới vui vẻ, đây là tặng cho dì!"

      Đường Dĩ Phi ảo thuật tựa như từ trong túi móc ra hộp quà , đưa tới trong tay bà.

      "Ai nha nha, dì đều có lễ vật à? Thực cám ơn cháu rồi!" Từ quản gia cười khép miệng, vội vã tiếp nhận lễ vật: " Đúng rồi, thiếu gia vẫn chưa rời giường đâu!"

      Đường Dĩ Phi ngầm hiểu, xoay người vào phòng bếp, bắt đầu bận rội.

      Chín giờ rưỡi, Long Thiếu Tôn cuối cùng có ý định tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở cửa phòng, híp mắt hướng đến phương hướng phòng bếp gọi: "Dì Từ, cần làm bữa sáng, cháu ra ngoài ăn ."

      "Ôi chao, thiếu gia, bữa sáng làm tốt."

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79: Dường như là toàn thế giới của

      Edit: Thảo My

      Từ quản gia lập tức chạy đến, nhìn bộ dạng còn buồn ngủ của nhịn được cười.

      ràng rất buồn ngủ, nhưng phải miễn cưỡng bản thân rời giường, vì muốn trải qua Valentine cùng Đường tiểu thư, còn dám mình có cảm tình?

      "Vậy dì ăn , cháu muốn đón Phỉ Phỉ."

      Long Thiếu Tôn xong ngã đụng vào toilet, mà Đường Dĩ Phi quét dọn bên trong dĩ nhiên là bị bắt quả tang!

      Nhìn người bị tạp dề màu hồng vây quanh, ngồi chồm hổm dưới đất lau chùi nền, trong phút chốc cơn buồn ngủ của Long Thiếu Tôn bỗng nhiên biến mất!

      thể tin xoa xoa hai mắt của mình, lại tập trung nhìn vào, lại ở chỗ này!

      Như vậy, phải là ảo giác của mình.

      "Học Trưởng, tỉnh rồi ? Bữa sáng làm xong, nhanh đánh răng rửa mặt, đại sâu lười!"

      Đường Dĩ Phi lại cúi đầu, vài câu .

      "Em . . . em tại sao tới đây ?"

      Long Thiếu Tôn khôi phục lại, chăm chú nhìn mái tóc đen tản ra như thác của .

      Màu tóc là đẹp, bình thường dùng dây cột lên, làm sao thấy được, tại tản xuống lại có loại hình dáng ôn nhu quyến rũ .

      "Phải đợi qua đón em, đoán chừng phải đến xế chiều!" Đường Dĩ Phi hướng le lưỡi, làm mặt quỷ .

      "Ha hả . . . Em là hiểu ."

      "Đó là đương nhiên!"

      "Được rồi, nhanh rửa mặt ăn điểm tâm !" Đường Dĩ Phi tháo bao tay xuống bá đạo đưa cốc bên bàn cho .

      "Học muội, sau này việc này Từ quản gia làm, em cần như vậy ." Long Thiếu Tôn thấy lại ngồi chồm hổm dưới đất lau chùi, tim lại có chút nhịn được đau đớn.

      Bạn của , tại sao có thể làm việc nặng như vậy ?

      "Ngược lại em rảnh rỗi có việc làm, giúp dì Từ tay cũng có gì nha!"

      "Được rồi . . ." nỡ hung dữ với , chỉ có thể thỏa hiệp .

      Chỉ sau chốc lát, Long Thiếu Tôn rửa mặt xong bị buộc ăn điểm tâm sau đó lôi kéo Đường Dĩ Phi ra ngoài.

      Xe thể thao màu đen bay nhanh ở đường lớn, bên trong xe tâm tình thiếu niên sung sướng, tay cầm tay lái, tay kia thỉnh thoảng kiểm tra túi áo áo khoác ngoài, giống như ở trong đó có bảo bối gì.

      lại biết phía sau có mấy chiếc xe theo đuôi .

      "Học Trưởng, ngày hôm nay chúng ta nơi nào ?"

      Đường Dĩ Phi ngồi ở ghế lái phụ, đầy chờ mong .

      "Em muốn nơi nào nơi đó ." cưng chìều , dường như là toàn thế giới của , mặc kệ cái gì, cũng từ chối .

      Mà quả thực đúng là như thế, Đường Dĩ Phi cái gì, cũng ngầm đồng ý .

      "Em cũng biết nên nơi nào ." Đường Dĩ Phi cúi đầu giọng lẩm bẩm .

      Đây là lần đầu tiên trải qua Valentine, căn bản cũng biết nên làm những gì .

      Còn đối với Long Thiểu Tôn mà , đây cũng là Valentine có ý nghĩa với .

      Xe dọc theo đường Cao Giá, bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên trầm xuống, phảng phất chứa hồi bão táp, ai đoán trước nguy cơ từng bước tới gần ——

      Chân núi Victoria, chiếc xe thể thao xa hoa theo quốc lộ quanh núi đường về phía bắc, hù dọa chim chóc sống trong rừng.

      "Đây là nơi nào?" Đường Dĩ Phi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, có thể xác định bọn họ đến vùng ngoại ô .

      Lúc này, trời vẫn xám mờ, nhưng mà khí vùng núi cũng vẩn đục so với thành thị, Đường Dĩ Phi nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu lên, có thể ngửi được mùi đất.

      " Chờ khi đến em biết."

      thanh từ tính của Long Thiếu Tôn vang lên, mắt nhìn phía trước lái xe cẩn thận .

      Kỳ thực, ngày hôm nay đột nhiên trở trời, cái loại áp suất thấp này làm thở nổi, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của , vẫn chịu đựng thân thể khỏe cùng .

      Chương 80: Căn cứ bí mật của học trưởng.
      Editor: Melodysoyani.

      Nhìn thấy dáng vẻ giữ kín như bưng của , Đường Dĩ Phi buồn bực mím môi, chỉ là trong lòng lại vui mừng đến nở hoa.

      Trong chốc lát điện thoại của Long Thiếu Tôn vang lên, Đường Dĩ Phi nhìn thấy điện thoại lên từ “mẹ”, lập tức : "Để em nghe hộ !"

      " Được."

      Long Thiếu Tôn cười đưa điện thoại di động cho , Đường Dĩ Phi nhấn vào phím kết nối nhưng lại cẩn thận bật luôn loa ngoài, thoáng chốc tiếng sốt ruột của quản gia họ Từ truyền tới từ đầu khác của điện thoại.

      "Thiếu gia, ngày hôm nay khí trời tốt lắm, cậu về sớm chút, chú ý thân thể! Dù sao cũng nên . . ."

      Lời còn chưa hết bị Long Thiếu Tôn nhanh chóng cắt đứt, cũng chút do dự tắt máy .

      "Chuyện này..." Đường Dĩ Phi ngốc lăng nhìn tay trống trơn của mình, trong đầu nhớ lại giọng sốt ruột vừa rồi của quản gia họ Từ, còn có câu “dù sao cũng nên” của bà, nên gì chứ?

      "Bảo chúng ta về sớm chút. " Ánh mắt Long Thiếu Tôn thản nhiên: "Chẳng qua hôm nay là Valentine, sao chúng ta có thể về sớm được chứ?"

      cố ý nâng lên nụ cười gian, dáng vẻ kia giống như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay , Đường Dĩ Phi chỉ có con đường là phải chịu khổ trong lòng .

      "Học Trưởng . . ." Đường Dĩ Phi ngượng ngùng cúi đầu,tự nhiên cũng ném tất cả lời của quản gia họ Từ lên chín tầng mây.

      Tốc độ của xe thể thao rất nhanh , lộ trình vốn cần hơn giờ mới tới được, giờ chỉ mới bốn mươi phút tới được đích.

      Long Thiếu Tôn dừng xe ở đất bằng, khẽ nhướng mày, ý bảo xuống xe .

      "Oa! Căn nhà này đẹp!"

      Đường Dĩ Phi vừa mới xuống xe, căn nhà phong cách kiểu Nhật đập vào mắt!

      Mây mù lượn lờ dưới đỉnh núi, cả tòa nhà kiểu Nhật giống như vườn địa đàn, làm cho người ta có loại cảm giác bồng bềnh huyền ảo!

      "Đây là đâu vậy?" Trước đây chưa từng nghe qua .

      Đường Dĩ Phi vừa tò mò nhìn căn nhà lớn trước mắt, vừa lôi kéo tay của Long Thiếu Tôn.

      Ánh mắt Long Thiếu Tôn dịu dàng, vuốt mái tóc dài của , sau đó rút tay ra, lấy ít đồ đặt trong chiếc va li ở phía sau xe thể thao ra: " thôi, đây là căn cứ bí mật của ."

      Mỗi lần lúc tâm tình tốt, đều mình lên đỉnh núi này, để cho mình tĩnh táo chút .

      Long Thiếu Tôn giương mắt nhìn trời , dường như cảm giác đè nén trong lồng ngực tiêu tán ít, chỉ là vì sao thỉnh thoảng mí mắt vẫn nhảy vài cái?

      Căn cứ bí mật ?

      Đường Dĩ Phi nghi ngờ đuổi theo bước chân của .

      Ở chỗ thay dép lê ngay cửa vào, Long Thiếu Tôn thuận tay bật đèn và điều hòa trong phòng lên .

      Phòng ở rất lớn, dường như đồ dùng trong nhà được bài trí lâu rồi, chỉ là bên trong cũng dính hạt bụi, giống như là có người thường thường qua đây dọn dẹp.

      Tất cả vật liệu gần như là bằng gỗ, sàn nhà, đồ trang trí trần nhà, cửa sổ, bàn ăn . . .

      Đây giống kiến trúc, mà giống tác phẩm nghệ thuật hơn!

      Đường Dĩ Phi nhìn những đồ vật mới mẻ trong phòng, nhìn xem chỗ này rất mới lạ, nhìn xem chỗ kia cũng rất có ý tứ .

      "Học muội, qua đây ."

      Sau khi Long Thiếu Tôn cất va li xong, lập tức vẫy tay với , người sau bật người ngoan ngoãn chạy tới, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Học Trưởng, nơi đây chỉ có hai người chúng ta sao?"

      Ngay cả người giúp việc cũng nhìn thấy, chuyện này đúng là hiếm thấy!

      " là căn cứ bí mật rồi, sao còn có người khác được?" Long Thiếu Tôn khom người xuống, nhàng thổi chóp mũi hồng hồng của .

      "Sao lại có nơi như thế này?" Vừa rồi Đường Dĩ Phi vẫn nghĩ, êm đẹp, sao lại có căn nhà đỉnh núi vậy chứ?

      "Ha hả . . ." Long Thiếu Tôn cười thản nhiên tiếng, lôi kéo tay chạy vào bên trong:" theo ."

      ~ Hết chương 80~

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :