1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ức Vạn Hào Môn: Boss lạnh lùng hung hăng yêu - Tiểu Anh Đào

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65: Thiếu gia thuê bảo mẫu

      Edit: Thảo My

      "Cũng phải sao! Là bạn học với Thái Tử Gia tập đoàn Bách Thịnh, là uy phong!"

      ". . ."

      Đường Dĩ Phi nhíu mày, nghe bọn họ bát quái, lại chút tinh thần nào.

      Đầu đầy là vẻ mặt lạnh nhạt của Học Trưởng mấy ngày gần đây .

      Mấy ngày nay đều về rất muộn, hơn nữa người đầy mùi rượu, cũng biết rốt cuộc có chuyện gì phiền lòng .

      Buổi trưa lúc nghỉ ngơi Đường Dĩ Phi trở về phòng ngủ, đóng gói ít đồ dùng hàng ngày của mình lại, quyết tâm xin quản khoa được học ngoại trú, hơn nữa còn điền địa chỉ là nhà mình.

      Học Trưởng sai, ba ngày sau amh quả nhiên có thể nhìn thấy ở nhà trọ.

      Gọi Lâm Khả cùng sân thể dục giải sầu .

      Đầu thu gió thổi lạnh, làn váy của đồng phục học sinh bị thổi bay, Đường Dĩ Phi khỏi lạnh run .

      "Khả Khả, trong khoảng thời gian này cậu ngủ ở phòng ngủ của tớ!"

      "Ôi chao? Cậu đây là muốn tớ đến ở cùng với cậu?" Lâm Khả vô cùng kinh ngạc, trước đây nhiều lần muốn cùng ở với cậu ấy, kết quả cậu ấy quen, hôm nay lại nhiệt tình mời như vậy?

      " phải, là cậu ở đó, tớ tạm thời dọn ra ngoài ở thời gian ngắn ." Đường Dĩ Phi lúng túng cúi đầu, chân tay luống cuống .

      Học Trường tức giận, ngoại trừ như vậy, còn cách nào khác .

      "Cái gì ? ! Ý của cậu là cậu muốn ở cùng Học Trưởng? !"

      Lâm Khả thể tin, liền liều mạng kêu lên, ngược lại hù dọa mấy nữ sinh giải sầu .

      "Xuỵt!" Đường Dĩ Phi vội vàng che miệng của lại:"Cậu giọng chút!"

      Lâm Khả nuốt ngụm nước miếng: " hay giả?"

      "Tạm thời là , chỉ là qua ở lại thuận lợi chút, có ý gì đâu ."

      "Cậu có những ý nghĩ khác có nghĩa là Học Trưởng ấy có! Hơn nữa, hai người ở tuổi này dễ xúc động, ngộ nhỡ ngày nào đó Học Trưởng uống say thú - tính - nổi lên, mang cậu làm cái kia . . ."

      "Dừng lại! Cậu còn ăn bừa bãi như vậy sau đó có cái gì tớ cũng với cậu nữa!"

      Đường Dĩ Phi đỏ mặt, tuy là hiểu tính tình tùy tiện của Lâm Khả, thế nhưng bị cậu ấy thẳng ra, vẫn cảm thấy rất xấu hổ .

      "Được rồi được rồi, có thể chiếm lấy phòng ngủ lớn như vậy, hưởng thụ giường lớn siêu mềm mại, tớ cầu còn được đây! Cậu tự mình giải quyết cho tốt !"

      "Việc này chớ ra ngoài, người khác hỏi trong nhà tớ có chuyện."

      "Ừ, yên tâm !"

      Trở về phòng học, Đường Dĩ Phi quyết định, lần này cũng thoải mái ít .

      Gửi cho Học Trưởng tin nhắn ngắn .

      —— Học Trưởng, hôm nay cần tới đón em .

      Rất nhanh có hồi .

      —— Đêm nay có việc, có khả năng quay về, cần chờ ăn cơm.

      Đầu ngón tay Đường Dĩ Phi run lên, cỗ ghen tuông khỏi xông tới, xen lẫn ủy khuất, ngón tay cứng đờ đánh chữ kế tiếp: " Được."

      Học Trưởng còn tức giận .

      Thời điểm tan học, Đường Dĩ Phi xách cái túi ngồi xe buýt đến nhà trọ Ngự Cảnh .

      Vừa vào cửa liền thấy trong phòng có thêm người .

      " là ?" Đường Dĩ Phi vô cùng kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên mang tạp dề trước mắt .

      "Ngài là Đường tiểu thư? Tôi là bảo mẫu thiếu gia mới thuê, cơm nước lập tức có thể ăn, tiểu thư trước xem tivi ."

      Ôi chao?

      Bảo mẫu mới thuê ?

      Bảo mẫu cầm dép cho Đường Dĩ Phi thay, lại rất nhiệt tình nhận lấy túi trong tay mang lên lầu .

      Lầu ?

      Làm sao đột nhiên lại có thêm tầng lầu ? !

      Đường Dĩ Phi hoảng sợ, vội vàng theo sau, quả nhiên, ở phòng ngủ bên cạnh lại có cầu thang xoắn ốc bằng gỗ, kéo dài đến lầu!

      Cái này, ràng hôm qua còn chưa có mà!

      "Cái kia ..."

      "Tiểu thư gọi tôi là Tiểu Từ là được."

      (Học Trưởng kiêu ngạo chuẩn bị kinh hỉ này như thế nào? Mong mọi người đón xem ~~ )

      Chương 66: Cùng khanh* chung sống tới bạc đầu
      Editor + Beta: Melodysoyani.

      *khanh: vợ chồng, bạn bè gọi nhau thân mật.

      "A, như vậy sao được ? Vậy để cháu gọi người là dì Từ ! Dì Từ à, người có thể cho con biết được chuyện gì xảy ra ?”

      Đường Dĩ Phi theo bà lên lầu, đập vào mi mắt là tầng lầu được thiết kế theo phong cách cung điện ở Châu Âu, tất cả sắc thái đều ràng súc tích, nhìn qua vừa lộng lẫy lại thanh lịch.

      Chiếc thảm màu vàng trải mặt đất, viên dạ minh châu to lớn đỉnh đầu, vào giờ phút này, tỏa ra ánh sáng nhàng mờ ảo.

      Cấu trúc của ở lầu cũng giống như ở dưới lầu vậy, chỉ là lại có thêm phòng ngủ lớn và phòng khách .


      Trong vòng ngày lại đột nhiên xuất thêm tầng lầu!

      Đây quả thực là Thiên Phương Dạ Đàm*!

      *Thiên phương dạ đàm : Truyện cổ tích ngàn lẻ đêm của Ả rập: Ý rất khó mà khiến cho người ta tin tưởng.

      "Há, những chuyện này đều do thiếu gia dặn dò phải sắp xếp xong trước năm giờ hôm nay đấy!" Dì Từ cười ngây ngô cất kĩ những đồ vật lung tung dùm , tiếp: "Sau đó liền tới nơi này ."

      Đường Dĩ Phi vẫn chưa phản ứng kịp, giật mình tại chỗ, lâu cũng bước được nửa bước.

      "Đêm nay thiếu gia có việc, chúng ta đợi cậu ấy về ăn cơm ."

      Bảo mẫu lại căn dặn vài câu liền xuống lầu .

      Đường Dĩ Phi nhìn gian phòng thanh lịch, mới chợt hiểu ra!

      ra Học Trưởng cần chờ ăn cơm là có ý tứ này à ? !

      Dựa theo trước đây, vốn nên là đừng tới nấu cơm . . .

      Còn có tất cả ở chỗ này, Dì Từ là đều do Học trưởng sắp xếp, cũng qua tin tưởng rằng nhất định tới? !

      Chuyện này quả thực bất khả tư nghị *(khó tin)!

      Sao suy nghĩ của người lại có thể tỉ mỉ như vậy?

      Ngay cả hành động của cũng có thể đoán được!

      Hơn nữa nếu như nhớ lầm, lần trước khi oán trách tại sao bố trí thêm tầng lầu, lúc đó Học Trưởng chỉ cười cười, gì.

      Thực ra, sớm có chuẩn bị!

      Đường Dĩ Phi đẩy cửa phòng ngủ ra, thổi vào mặt là hương hoa hồng làm say lòng người, ánh mắt lưu chuyển, lập tức nhìn thấy chiếc bình thủy tinh cái bàn bằng lưu ly, trong đó có bông hoa hồng bình yên nở rộ, đỏ rực đến tuyệt đẹp!

      đến gần, khom lưng ngửi mùi hoa chút, đầu ngón tay xẹt qua chiếc bàn lưu ly, cảm giác mát rượi thoải mái nhanh chóng chạy qua.

      Thảm trải nền rất mềm mại, dẫm lên giống như đạp lên bông mềm.


      Đèn treo trong phòng vừa hoa lệ lại cao quý, nhìn qua là được tạo thành từ ít thạch tím, từng mảnh cắt của mặt kim loại đều cực kỳ tao nhã.

      cái xích đu màu vàng được sắp xếp ban công của phòng ngủ, chung quanh còn bố tránh rất nhiều hoa cỏ , Đường Dĩ Phi nên lời tới.

      Nơi đây đẹp như Vườn Địa Đàng .

      Đây là nơi mà chỉ trong vòng vài ngày học trưởng tự tay tạo ra vì sao?

      Đây còn là tầng lầu đơn giản nữa, nơi đây có tràn đầy tâm ý của !

      Khi ánh mắt chuyển tới bức tranh gấm treo tường, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên trợn to, thể tin nhìn chằm chằm vào mấy chữ to được thêu đó!

      —— Phồn hoa tan mất, cùng khanh chung sống tới bạc đầu.

      Chung sống đến bạc đầu.

      Học Trưởng . . .

      "Đường tiểu thư, có thể ăn rồi!"

      Bảo mẫu đứng ở cửa thang lầu hô, lúc này Đường Dĩ Phi mới lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn thu tầm mắt từ những chữ kia về, cứng đờ ra từ trong căn phòng ấm áp.

      "Dì Từ, để con tới giúp cũng được mà, người đừng vội vàng như vậy."

      Bảo mẫu vội vàng bận rộn dưới lầu, cơm nước đầy đủ ở bàn, nhưng bà vẫn người chạy tới chạy lui trong phòng bếp.

      "Chuyện này sao có thể được, cứ để tôi, để tôi làm, tiểu thư mời ngồi!"

      "Được rồi . . ."

      "Dì à, dì cũng đến đây ngồi xuống ăn !"

      Lại qua lúc sau, Đường Dĩ Phi bắt đầu ăn, thấy bà vẫn đứng ở bên cạnh, cũng tới cùng ăn cơm, lập tức buồn bực .

      " , tôi là người hầu, tôi ăn ở phòng bếp là được rồi, ăn trước ạ.”

      Bà lại từ chối.

      ". . ."

      Tại sao lúc nào bà cũng ” vậy? !

      ~ Hết chương 66~

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67: Hôm qua thiếu gia Mỹ

      Edit:Thảo My

      Đường Dĩ Phi biết nên thuyết phục thế nào, mặc kệ thế nào dì ấy cũng nghe, vẫn là khúm núm cung cung kính kính phục vụ ăn cơm.

      Vậy quá được tự nhiên!

      Mặc dù ở nhà họ Đường cũng có người hầu đứng ở bên hầu hạ, nhưng lúc ấy có cả đại gia đình, giống như bây giờ chỉ có mình !

      "Tôi ăn no ." Lông mày Đường Dĩ Phi nhướn lên, lần này vui .

      "Ôi chao? Tiểu thư ngài còn chưa có động đũa? Làm sao lại ăn no ?"

      "Dì phải luôn thay tôi động đũa sao?" Đường Dĩ Phi hỏi ngược lại .

      "A, tôi . . ." Bị như thế, bảo mẫu cũng phát mình tựa hồ quá nhiệt tình, cúi đầu, như đứa bé phạm sai lầm: "Xin lỗi, tôi cho rằng tiểu thư thích như vậy ."

      Đường Dĩ Phi chăm chú nhìn, đứng lên, làm cho cái ghế ma sát mặt đất phát ra thanh nặng nề, khiến cho trái tim người ta kinh sợ .

      Ánh mắt có chút lạnh, cái quản gia này khỏi quá áp bách, thế nhưng giây kế tiếp cử động của lại làm dì ấy sợ đến hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống!

      "Cho nên, dì ăn cùng tôi, đừng luôn gắp đồ ăn cho tôi, ở nơi này, có người hầu, cũng có chủ nhân, chúng ta chính là người nhà, biết ?"

      Thanh của rất , thế nhưng động tác như cho chống cự lại, bá đạo đặt bảo mẫu lên ghế, sau đó lại nhét đôi đũa sạch vào trong tay dì ấy .

      ", được . . ." Dì làm bộ lại muốn đứng lên, lại bị ánh mắt tức giận của Đường Dĩ Phi nhìn, quát lớn.

      "Dì ngồi, tôi bới cơm giúp dì."

      "Tốt, được rồi." Sắc mặt dì Từ có chút mất tự nhiên, chỉ là người nếm đủ mùi đời trong con ngươi cũng thoáng lên tia tán thưởng, là tán thành với , Đường Dĩ Phi e rằng cũng biết .

      bữa cơm, dưới kiên trì của Đường Dĩ Phi cũng kết thúc, trong lúc Đường Dĩ Phi hỏi ít về chuyện sửa sang nhà, dì Từ đều năng rất thận trọng, chỉ là Long Thiếu Tôn giao phó, bọn họ chỉ nghe theo .

      Được rồi, hỏi được.

      Nhìn ngoài cửa sổ chút, bóng đêm lại lần nữa phủ xuống, lòng Đường Dĩ Phi có chút loạn .

      "Tiểu thư, ngài lên trước rửa mặt nghỉ ngơi , đêm nay thiếu gia có việc, trở lại ."

      " trở lại ?" Đường Dĩ Phi khiếp sợ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra?

      " Ừ, mới vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại tới, mong tiểu thư nghỉ ngơi sớm chút ."

      "Học Trưởng bây giờ ấy ở đâu ?"

      "Hôm qua thiếu gia Mỹ, tôi cũng bây giờ mới biết ."

      ". . ."

      Mười giờ tối, Đường Dĩ Phi nằm giường lớn mềm mại lăn qua lộn lại, chậm chạp cách nào vào giấc ngủ .

      Hôm nay muốn cho Học Trưởng kinh hỉ, tại lại khen ngược, còn chưa thấy ấy, bị ấy chuẩn bị kinh hỉ làm sợ đến bay mất ba hồn bảy phách!

      Nhưng mà, tại sao Học Trưởng đột nhiên Mỹ vậy?

      Nghĩ đến lời bảo mẫu , Đường Dĩ Phi cảm thấy hồi bực mình .

      tiếng Mỹ ?

      Có tiền dùng làm gì sao?

      Có tiền có thể tùy tiện vứt bở bạn ?

      Có tiền có thể cùng bạn chiến tranh lạnh rồi lại còn nước ngoài ?

      Có tiền có thể tạo nhiều kinh hỉ như vậy sau đó bản thân lại cố ý xuất ?

      Đường Dĩ Phi rất tức giận, chỉ cảm thấy cổ họng như muốn bốc hỏa, lúc này tủ đầu giường điện thoại di động kêu, lập tức xoay người kích động bắt tới .

      Là điện thoại của Học Trưởng!

      Trong nháy mắt Đường Dĩ Phi cảm thấy vui mừng, oán giận giây trước với Long Thiếu Tôn tựa như bay mất .

      Mím mím môi, ổn định tâm tình, ấn nút tiếp nghe .

      "Này ?"

      Thanh của thậm chí có chút run rẩy, thế nhưng thanh kích động cùng hưng phấn theo sóng điện truyền tới bên kia bờ đại dương .

      Hết chương 67

      Chương 68: Đây chính là đường giây quốc tế
      Editor: Melodysoyani


      Khóe môi tinh xảo của Long Thiếu Tôn hài lòng nhếch lên, trong giọng có thêm chút nghiền ngẫm: "Học muội, thích ?"

      ". . ."

      Khuôn mặt lập tức ửng đỏ, Đường Dĩ Phi vô ý thức gật đầu, giống như ở trước mặt mình hỏi có thích hay vậy.

      "Ừ ?" Thấy đầu kia có tiếng động gì, Long Thiếu Tôn bách chuyển thiên hồi (*trăm lần nghĩ ngợi) thêm câu nữa.

      "À, rất thích ."

      Đường Dĩ Phi ảo não vỗ vỗ đầu của mình .

      Tại sao ngớ ngẩn như vậy ?

      Hai người gọi điện thoại, mình gật đầu cho ai xem chứ? Ngu ngốc!

      "Thích là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm chút, mấy ngày nữa mới trở lại ."

      "Vậy là mấy ngày nữa mới về à?" Vô ý thức hỏi ra lời, khuôn mặt lại nhịn được đỏ lên .

      "Ha hả . . ." Đầu kia truyền đến tiếng cười sang sảng của , giống như mấy ngày chiến tranh lạnh kia đều chưa từng xảy ra vậy: "Em nhớ sao?"

      Lúc này Đường Dĩ Phi mới phản ứng kịp, bản thân lại bị chiếm tiện nghi!

      "Em mới có! ở đây em mới có thể ăn cơm với dì Từ, mà về em lại phải nấu cơm cho ăn!" Đường Dĩ Phi phản bác .

      Long Thiếu Tôn nghe lời này, chỉ cảm thấy hận thể lập tức bay đến bên người , nhìn dáng vẻ bĩu môi đáng lại xinh đẹp của vào giờ phút này.

      "Dì Từ à?"

      " Ừ, phải mới thuê nữ giúp việc sao?"

      " phải."

      "À? phải à? Vậy dì ấy là ai?" Đường Dĩ Phi kinh hãi, làm sao lại phải chứ? ràng dì Từ như vậy mà!

      "Dì ấy là bà vú của , trước đâylúc ở nhà vẫn luôn chuẩn bị bữa ăn hằng ngày cho , cũng là quản gia trong nhà họ Long của bọn ."

      ra phải nữ giúp việc!

      Mà là bà vú của học trưởng!

      Hơn nữa, còn là quản gia trong nhà của Học trưởng!

      "Học Trưởng . . ." Đường Dĩ Phi đột nhiên im lặng, giống như chuẩn bị tiếp nhận vấn đề rất khó tin vậy.

      "Ừ ?"

      "Làm sao biết hôm nay em nhất định đến ? Còn nữa vì sao lại chắc chắn em đến đây ở, còn sớm sửa sang lại tầng lầu nữa?"

      Vấn đề này rốt cục vẫn phải hỏi,tiếp theo Đường Dĩ Phi lại thở phào cái, thế nhưng trong nháy mắt trái tim lại giống như bị treo ngay cổ họng .

      Học Trưởng trả lời thế nào ?

      Bởi vì trong những người quan trọng của sao?

      "Học muội, em quên quyển sách chúng ta đọc trong lần đầu tiên gặp nhau ở thư viện rồi sao?"

      "Ôi chao?" Trong lúc nhất thời Đường Dĩ Phi phản ứng kịp .

      "FBI Độc Tâm Thuật ."

      ". . ." Cho nên lợi dụng tâm lý học xem mình như quân cờ sao ?

      Đường Dĩ Phi thể phủ nhận, lý do như vậy là quá phi thường!

      Chỉ dựa vào quyển cũ rách, có thể tính được tới những chuyện này, có thể tính được nhất định đến đây, rất thần kỳ!

      Còn có thái độ bình tĩnh của , ngày đó lúc câu: "Học muội, hy vọng ba ngày sau có thể nhìn thấy em ở nhà trọ" trong mắt rất tự tin .

      " có đạo lý . . ." Đường Dĩ Phi giọng thầm .

      "Tâm tư của em thế nào đều viết lên mặt, cần Độc Tâm Thuật cũng biết được em suy nghĩ gì ." Long Thiếu Tôn rất bình thản, nhưng những lời này lại giống như quả bom đánh vào thế giới trong đầu của Đường Dĩ Phi .

      Nổ “bùm” 1 tiếng, hoàn toàn thay đổi .

      Hai người lại trò chuyện lúc lâu, thẳng đến lúc Đường Dĩ Phi nhận được thông báo số tiền còn lại trong thoại phí của mình còn đủ mười số nguyên nữa, lúc này mới ý thức được bản thân có đăng kí phí gọi quốc tế, lúc này dù nửa phút cũng đều là đốt tiền!

      " nữa, Học Trưởng nghỉ ngơi sớm chút , tạm biệt!"

      xong bật người cúp điện thoại, chột dạ che ngực lại, vô cùng ảo não.

      Đường Dĩ Phi tại sao mày lại ngu xuẩn như vậy ?

      Đây chính là đường giây quốc tế !

      Thở dài, bất đắc dĩ xoay người, kết nối với mạng lưới vô tuyến, vội vàng nạp tiền vào tài khoản.

      ~ Hết chương 68~
      Last edited: 16/11/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69: Tiến vào trong lòng của Long Thiếu Tôn
      Editor: Melodysoyani


      Vào buổi tuối của vài ngày sau, Đường Dĩ Phi quen việc chuyện điện thoại với người nào đó, sớm lên giường, làm tổ ở trong phòng, chờ điện thoại của Học Trưởng .

      Ôi chao?

      mười giờ rồi, tại sao Học Trưởng còn chưa gọi tới?

      Lại lật tới lật lui ở giường, đợi khoảng phút , ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình di động, thế nhưng dãy số quen thuộc kia vẫn lên!

      Đường Dĩ Phi phiền muộn, nhưng lại vì rụt rè ở trong lòng mà dám gọi qua.

      Cho nên, tiếp tục chờ .

      Mỗi phút giây chờ đợi đều là dày vò, Đường Dĩ Phi chỉ cảm thấy tính nhẫn nại sắp biến mất, nhưng Học Trưởng vẫn chưa gọi điện thoại đến!

      Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao ? !

      Ý nghĩ đáng sợ đó chợt thoáng qua trong đầu, Đường Dĩ Phi cũng quan tâm tới rụt rè gì nữa, tìm đến dãy số của , chút do dự nhấn vào.

      "Xin lỗi ngài, người sử dụng tắt máy."

      Tắt máy ?

      yên lành sao lại tắt máy?

      Có phải điện thoại bị người ta cướp rồi hay ?

      Hay là gặp phải kẻ xấu ở nước Mỹ?

      "Từ quản gia!" Đường Dĩ Phi sợ đến bật người nhảy dựng từ giường xuống, nhanh chóng chạy đến căn phòng ở sát vách, lay tỉnh Từ quản gia nửa tỉnh nửa mê!

      "Làm sao vậy tiểu thư ?"

      Từ quản gia xoa mắt lim dim, có chút kinh ngạc nhìn Đường Dĩ Phi đứng trước mắt.

      "Có phải Học Trưởng xảy ra chuyện gì rồi ? Sao ấy lại tắt máy vậy ạ? Người có thể liên lạc được với ấy ? !"

      Đường Dĩ Phi gấp đến độ xoay quanh, trán đều là mồ hôi.

      Từ quản gia trầm ngâm nhìn dáng vẻ đứng ngồi yên như kiến bò chảo nóng của , chợt phì cười tiếng.

      "Người. . . Người cười cái gì ? Làm sao người còn có tâm trạng để cười được? Rất có thể Học Trưởng gặp phải kẻ xấu đó !"

      Đường Dĩ Phi hoàn toàn bị mất hình tượng, gương mặt băn khoăn bất an.

      Kẻ xấu à ?

      Người như thiếu gia coi như có gặp kẻ xấu cũng có chuyện gì.

      Từ quản gia cười vui vẻ hơn, biết lúc thiếu gia trở về nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của tiểu thư có cảm tưởng thế nào đây?

      "Tại sao người còn cười . . ."

      Cùng lúc đó, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, Từ quản gia vươn hai bàn tay ra, dĩ nhiên là biểu lộ muốn tự xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Phản ứng Đường Dĩ Phi có chút chậm, sững sờ nhìn Từ quản gia vài giây, lúc này mới tỉnh lại từ trong cơn mơ!

      Gần như lập tức, bóng dáng xinh xoay người chạy xuống cầu thang, muốn mạnh mẽ tiến vào trong lòng của Long Thiếu Tôn người vừa mới đổi giầy xong kia!

      Toàn bộ đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, chạy tới như hoa hồ điệp giữa những ánh sáng kia.

      Lòng lạnh lùng cùng chết lặng, hung hăng va vào.

      Long Thiếu Tôn thoáng nở nụ cười nhạt, chậm rãi tới .

      mặc cái áo gió màu đen, áo sơmi màu trắng nhiễm hạt bụi, vì suốt đêm phải bôn ba đường dài nên khiến áo gió có chút nếp nhăn, tiếp đó còn thêm chút lười biếng .

      Dưới mí mắt của có chút thâm quầng, chắc là do được nghỉ ngơi tốt, nhưng lại hề ảnh hướng tới vẻ tuấn tú của , ngũ quan tuấn dật thanh tú, cao quý lại kiêu căng .

      càng đến gần, trái tim Đường Dĩ Phi lại nhảy lên tấc, rốt cục . . . Bức đến cổ họng .

      "Còn phải em thể chờ được." cưng chìu giơ tay lên nhéo mũi thanh tú của cái, đáy mắt tràn đầy tình thâm và chân thành.

      "Á . . ." Đường Dĩ Phi ngơ ngác nháy mắt mấy cái: "Em có!"

      "Bị bắt tại trận còn chối, đứa ngốc."

      Giọng của ôn hòa, đưa tay ra khẽ kéo bả vai của , kéo toàn bộ thân thể nhắn của vào trong ngực mình.

      Hương chanh mát mẽ, còn thêm chút mùi vị của thái bình dương, trong nháy mắt làm cho trái tim bất an của hơi lắng xuống.


      ~ Hết chương 69~


      Chương 70: Mở miệng tiếng Học Trưởng của

      Edit:Thảo My

      ôn nhu ôm , gần như quyến luyến ngửi mùi hương tóc của , nhàn nhạt nheo đôi mắt lại: "Học muội, trở về ."

      Đúng, trở về .

      Rời nhau sáu ngày, rốt cục cũng trở về .

      biết tại sao, nghe được những lời này của , Đường Dĩ Phi xúc động muốn khóc .

      ngước mắt lên, muốn dồn nén chua xót trong hốc mắt xuống phía dưới, ngờ chợt cúi người chiếm lấy môi của , hôn sâu.

      Vừa hôn xong, sắc mặt lại càng ửng đỏ khó có thể khống chế .

      Đường Dĩ Phi cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp theo dõi đôi dép lê màu xám của , có chút chưa thích ứng .

      Vóc dáng Long Thiếu Tôn rất cao, đứng ở trước mặt vô hình như có loại áp bức mãnh liệt .

      Kỳ thực học trường tức giận vẫn là rất đáng sợ, bây giờ thấy lại giống như trước vậy, xem ra bực bội tiêu tan?

      "Học Trưởng, ăn chưa?"

      Đường Dĩ Phi cười híp mắt ngẩng đầu, bộ dáng nịnh nọt.

      "Ừm." gật đầu, con mắt lại chịu bỏ qua mỗi biểu cảm sinh động của , dường như làm sao cũng nhìn đủ .

      "Vậy nghỉ ngơi chút, em chuẩn bị nước tắm." Đường Dĩ Phi quăng câu xuống, nhanh như chớp chạy .

      Trong phòng khách, Long Thiếu Tôn chậm rãi cởi áo khoác ngoài ném lên ghế sofa, thuận tay lấy cái cốc màu hồng bàn trà, có chút nước uống.

      Đó là cái cốc của , biết, chỉ nhấp cái là có thể ngửi được cỗ trong veo, mùi hương gần gũi lưu lại.

      lúc nữa, Từ quản gia từ lầu chậm rãi xuống, nhìn thấy Long Thiếu Tôn, mặt tràn đầy ý cười đến .

      "Cháu trai!"

      "Bà Từ, chúng cháu ầm ĩ đến bà?" Long Thiếu Tôn đứng dậy, tới bên người bà, rất là kính cẩn đỡ bà đến sô pha bên này .

      "Cháu nha!" Từ quản gia vẻ mặt hiền lành, cười khép miệng, giơ ngón tay lên gõ gõ trán cháu trai: "Có vợ quên mẹ!"

      ". . ."

      "Bà xem tính tính của nha đầu kia khá tốt, cháu cũng nhìn lầm, nhất định phải biết quý trọng, nếu tha cho cháu!" Bà làm bộ vung vung nắm đấm đến chỗ .

      "Mới có vài ngày mà ấy thu mua được bà?" Long Thiếu Tôn nhíu mày.

      Nếu Long gia rất nhiều quản gia trung chúc Từ quản gia là người già nhất, nhìn cách cư xử của người cũng cực kỳ sắc bén, có nguyên tắc giúp đỡ người mới ở chung bảy ngày.

      " , sao lại chuyện như vậy? Bà còn phải vì con? Nhiều năm phiêu bạt những ngày bất định như vậy, cũng đến lúc nên buông tay lần rồi."

      Trong lời của bà chứa đầy hàm ý, Long Thiếu Tôn sao lại nghe ra?

      Từ Từ quản gia theo , cho nên khi nhi viện gặp được bé kia phát sinh đủ loại chuyện bà đều biết, nhiều năm như vậy, Long Thiếu Tôn mực tìm kiếm giấc mộng lúc , thế nhưng ai nào biết tương lai như thế nào ?

      Sợ rằng sớm mất.

      Sợ rằng sớm quên .

      Vì vậy, Long Thiếu Tôn, buông thôi, quý trọng người trước mắt .

      "Cháu biết." gật đầu, như chính mình ra quyết định quan trọng, cho lùi bước.

      "Học Trưởng! Nước . . ." Đường Dĩ Phi hưng phấn từ phòng vệ sinh chạy đến, thấy Từ quản gia bộ dáng hiền hậu nhìn Long Thiếu Tôn ân cần dạy bảo, lập tức lên tiếng .

      Chớp đôi mắt to: "Oa, Từ quản gia bà còn chưa ngủ sao?"

      "Cái này còn phải bởi vì người nào đó cho rằng Học Trưởng của mình gặp phải kẻ xấu điện thoại di động bị cướp, lo lắng Học Trưởng của mình bị người khác ức hiếp, vội vội vàng vàng đánh người già này nha ~ "

      Mở miệng tiếng Học Trưởng của mình. . .

      Từ quản gia đúng là chỉ sợ cho thiên hạ loạn!
      Abby thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Ở thư phòng thần thần bí bí

      Edit: Thảo My

      Đường Dĩ Phi đau đầu nâng trán, ánh mắt ra hiệu bà nên nữa .

      Từ quản gia cũng là người lão luyện, ở thời điểm này, đương nhiên càng diễn càng đặc sắc!

      "Thiếu gia cháu biết đâu, ngày hôm nay Đường tiểu thư gọi điện thoại cho cháu, điện thoại lại tắt máy, ấy lập tức chạy tới phòng bà, cháu xảy ra chuyện, nhất định gặp phải kẻ xấu di động bị cướp, hỏi bà có thể nghĩ ra biện pháp nào hay , bà là bà già có thể có biện pháp gì? Cháu có đúng hay ?"

      Vừa xong, ở bên cười trộm .

      Bên này Đường Dĩ Phi xấu hổ vô cùng, hóa ra bà đều biết, bà biết ngày hôm nay Học Trưởng trở về, cố ý!

      Long Thiếu Tôn nín cười, khóe môi gợi lên như ngôi sao nơi chân trời xẹt qua: " học muội?"

      " phải như thế . . . Hai người, hai người. . ." Sắc mặt Đường Dĩ Phi đỏ lên, cũng biết phản bác như thế nào, dứt khoát giậm chân cái xoay người chạy lên lầu .

      Hừ, thể trêu được, trốn tránh!

      Dưới lầu truyền đến tiếng cười to cách nào khống chế được của Từ quản gia, còn Học Trưởng cực kỳ cố gắng kiềm chế nhưng vẫn bật cười .

      Đường Dĩ Phi đóng cửa phòng, buồn bực ngã vào giường lớn, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trần nhà.

      Đúng là vào phòng, vách tường cách vô cùng tốt, nghe được chút động tĩnh nào, nàng lại có chút luống cuống, Học Trưởng chẳng lẽ lại ?

      tiếng nào Mỹ ?

      Hay là ?

      Canada ?

      Cứ như vậy mơ mơ màng màng suy nghĩ miên man, cũng ý thức tiến vào mộng đẹp, trong lúc ngủ lại mơ thấy bé trai cầm trong tay bó hoa hồng, nhếch môi nhìn nàng cười tỏa sáng.

      Ánh mặt trời làm hình dáng của bé có chút hư huyễn, như như , bé xoay người, bên trái biết bỗng nhiên xuất đạo ánh sáng chói mắt ——

      Hôm ấy, Đường Dĩ Phi sớm lên lớp, từ sau khi trở về vẫn nhốt mình ở thư phòng chịu ra .

      Trong lúc Long Thiếu Tôn vào vài lần, lén lút trốn trốn tránh tránh chịụ cho xem mình làm cái gì .

      mạch đến bảy rưỡi tối, Từ quản gia tự mình mời ra ngoài ăn cơm, lúc này Đường Dĩ Phi mới lưu luyến đặt vật trong tay xuống cùng ra ngoài .

      Lúc ăn cơm vẫn cúi đầu, suy nghĩ.

      "Học muội, hôm nay em bận cái gì sao ?"

      Long Thiếu Tôn hiếu kỳ, từ xe đến bây giờ, làm sao nghe chuyện nhiều, bình thường là rất nhiều, ngày hôm nay làm sao đột nhiên lại biến thành khó hiểu như vậy?

      "A . . . có!" Đường Dĩ Phi hoàn hồn, ngây ngô cười.

      Từ quản gia ngồi cùng ăn cơm, giữa hai lông mày đều là vẻ vui sướng, ngừng gắp thức ăn vào bát của bọn họ, giống như đó là con trai và con dâu của bà vậy .

      Đường Dĩ Phi gần như là ăn qua loa, cũng nếm ra mùi vị gì, vội vã ăn chén cơm lại lập tức vào thư phòng .

      Trong phòng ăn, còn lại hai người đưa mắt nhìn nhau .

      Mười giờ, đêm khuya yên tĩnh, trước bàn đọc sách bằng đá cẩm thạch được danh gia Italy thiết kế , bóng dáng nhắn duỗi người cái, sau đó lại vùi đầu, nhìn vào trang giấy.

      Cửa bị người từ bên ngoài nhàng đẩy ra, mùi sữa thơm tươi mát thuận thế bay vào đến, lúc này Đường Dĩ Phi bận đến sứt đầu mẻ trán, vừa nghe được mùi hương bay đến nhất thời giật mình, cơn buồn ngủ biến mất hơn phân nửa .

      bàn bày đống tranh, cục tẩy rơi đầy đất, lại nhìn bên trong thùng rác bên chân biết bao nhiêu giấy bị vò lại ném xuống, mặt , mơ hồ còn có vài nét bút phác hoạ .

      "Trễ như thế còn bận làm bài tập?"

      Long Thiếu Tôn đến gần, mùi sữa thơm càng thêm nồng đậm ấm áp, xen lẫn hương chanh riêng biệt người .

      Hết chương 71

      Chương 72: Thời gian tốt đẹp sau này, cùng chung sống bên người.

      Editor: Melodysoyani

      Đường Dĩ Phi giương mắt, tuy là uể oải nhưng lại đặc biệt kích động, suýt nữa nhảy dựng lên từ ghế nhào tới trong ngực !

      "Học Trưởng! xem xem!"

      Vừa , vừa đưa trang giấy trong tay tới bên cạnh , vẻ mặt đắc ý .

      "Đây là . . ."

      Đây dĩ nhiên là bản thảo thiết kế đá quý!

      Có thể tinh tường nhìn thấy vẻ ngoài tinh tế của cặp nhẫn, tuy đơn giản nhưng vẫn mất phần cao quý, rất hợp với khí chất của tình bạn, đặt hai chiếc nhẫn này ở cạnh nhau rất giống hình dáng của chiếc cánh bay bồng bềnh.

      Lớp nền của chiếc nhẫn có màu tím, vây cánh trong suốt hoàn mỹ, chỉ vài nét bút phác họa của mà Long Thiếu Tôn lại giống như được nhìn thấy bản thiết kế sắp được thịnh hành toàn cầu!

      "Angelwing!" Khuôn mặt Đường Dĩ Phi vui vẻ, rất hài lòng về bản thiết kế này của mình.

      Cánh của thiên sứ, các đôi nam nữ nhau mỗi người đeo chiếc, khi đặt ở cạnh nhau nó chính là chiếc cánh đẹp nhất, Into the future, bay về phía tình !

      Đây là ý định ban đầu của về bản thiết kế, chiếc, Học Trưởng chiếc .

      Bởi vì Học Trưởng , phồn hoa tan mất, cùng khanh chung sống đến bạc đầu.

      Cho nên Học Trưởng, thời gian tốt đẹp sau này, cùng chung sống bên người.

      "Em bận rộn cả ngày nay là vì cái này sao?" Long Thiếu Tôn biết nên gì, trong lồng ngực tràn đầy xúc động.

      Bản thiết kế quá mức tinh xảo, cũng quá mức kinh hỉ!

      "Vâng! Đây chỉ là bản phác thảo, chờ sau khi em sửa lại bản thảo rồi, chúng ta đến nhà máy nhờ người ta làm ra sản phẩm hoàn chỉnh. . ." có chút ngượng ngùng, lỗ tai cũng bất tri bất giác nổi lên chút đỏ ửng.

      "Đây là cầu hôn sao?"

      "Hả?"

      Cầu hôn ?

      Điều này sao có thể ? !

      hoàn toàn nghĩ tới phương diện này!

      " phải phải! Bởi vì có rất nhiều cặp đôi ở trường đều đeo nhẫn ở tay trái, để tuyên bố với người ngoài rằng mình có người trong lòng, cho nên em chỉ muốn. . ."

      Lúc này Đường Dĩ Phi mới phát mình rất ngu ngốc, làm sao lại vẫn đến bản thân vậy chứ?

      Long Thiếu Tôn nghe xong lời giải thích này của , nhất thời cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt, nhướng mày, môi mỏng câu ra độ cong mê người, giống như ngôi sao xẹt qua bầu trời đêm.

      Angelwing, ghi nhớ cả đời.

      "Ôi chao? Phi Phi, cậu làm gì ở đây vậy?"

      Cuối mùa thu, khí trời còn mát mẽ giống như trước nữa, mà từ từ tiến vào giai đoạn rét lạnh.

      Học sinh ở Ngọc Hòa đều mặc áo khoác ngoài, để chống lại giá lạnh.

      Sáng sớm, Lâm Khả gặm bánh bao nóng hổi chạy đến bên cạnh Đường Dĩ Phi.

      "Cầm bánh bao thịt của cậu rồi ăn cho hết , mùi nồng nặc đó!" Đường Dĩ Phi nhăn mũi, rất khó chịu liếc nhìn .

      "Ít sang chuyện khác dùm mình! Cậu mua nhiều sợi len như vậy để làm gì? Thành thực khai báo mau!" Lâm Khả vỗ bàn cái, Đường Dĩ Phi lập tức sợ , hận thể gọi là bà .

      " phải trời lạnh à, hơn nữa cũng sắp đến lễ Giáng sinh rồi, mình muốn đan ba chiếc áo ấm cho học trưởng!"

      "Khụ...khụ khụ khụ..." Lâm Khả mắc nghẹn miếng bánh bao nóng ở cổ họng, cả khuôn mặt đều đỏ rực.

      "Cậu kích động gì thế?" Đường Dĩ Phi vừa vỗ vỗ lưng của giúp thông khí, vừa thầm khinh thường hành động ngu ngốc này của .

      "Được lắm, cậu đúng là đồ có lương tâm! Lại có thể đưa cho học trưởng đến ba chiếc áo ấm! Nhưng tại sao lại đan cho mình chiếc khăn hoàng cỗ nào? !"

      Lâm Khả khốn khổ liếc nhìn những sợi len kia, vốn tưởng rằng nhiều lắm chỉ đan cái khăn quàng cỗ thôi, nghĩ tới lại là đến ba chiếc áo ấm!

      Đến khi nào mới làm xong đây? !

      "Cậu muốn tự mua ." Đường Dĩ Phi tức giận phản bát lại .

      "Cậu bất công, chỉ là cậu cũng có lòng ."

      ~ Hết chương 72~
      Last edited: 17/11/17

    5. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      biết đọc đến đoạn nào mới tới khúc văn án đây

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :