1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ức Vạn Hào Môn: Boss lạnh lùng hung hăng yêu - Tiểu Anh Đào

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Hôm nay là ngày cuối cùng
      Editor: Melodysoyani

      Bận rộn khoảng hơn mười lăm phút, ngay cả điểm tâm cũng chuẩn bị xong, Long Thiếu Tôn vẫn chưa tỉnh lại!

      Đường Dĩ Phi tới trước cửa phòng ngủ, dán lỗ tai lên cửa, tay bé của Đường Dĩ Phi giơ lên giữa trung, nhàng gõ vào cửa.

      "Học Trưởng, dậy chưa?"

      ". . . Ừ ."

      giường, thiếu niên bất mãn nhíu, sau khi nghe được tiếng miễn cưỡng đáp tiếng .

      "Nhanh lên chút á..., ngày hôm nay chúng ta còn phải chọn quà cho em của nữa!" Đường Dĩ Phi vừa nghe tiếng của biết còn chưa tỉnh, lập tức gõ cửa hai cái để thúc giục.

      Sau năm phút, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở ra .

      Gương mặt Long Thiếu Tôn tỉnh tảo tuấn tú, tầm mắt dừng người vốn mơ màng lại đột nhiên bắt đầu ràng.

      "Học muội, sao em lại đến đây sớm như vậy?"

      Rời giường, Long Thiếu Tôn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại ít.

      "Em tới đây, ngủ thẳng đến khi trời đất mù mịt!" Đường Dĩ Phi cười trộm, nhìn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của , cho dù vẫn chưa rửa mặt chải đầu vẫn có dáng vẻ hào hoa phong nhã, trong lòng hơi động .

      Mùi cháo từ trong nhà bếp bay tới mùi cháo, Long Thiếu Tôn nhíu mày, trong lòng lập tức vui vẻ tới cực điểm.

      "Để tôi rửa mặt trước ."

      " Ừ, vậy để em chuẩn bị điểm tâm cho ."

      Đường Dĩ Phi xoay người vào phòng bếp, Long Thiếu Tôn đứng lúc lâu ở cửa phòng ngủ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vóc dáng bận rộn trong phòng bếp, sau cái chớp mắt mới phục hồi lại tinh thần, lắc đầu cười cười vào nhà vệ sinh .

      Lần thứ hai ngồi trong chiếc Bugatti Veyron, cõi lòng Đường Dĩ Phi có biến hóa cực lớn .

      Trước lạ, sau quen, câu này quả sai .

      "Học muội, hôm nay là ngày cuối cùng rồi ." Giọng yếu ớt của Long Thiếu Tôn truyện tới, xuyên thấu qua màng nhĩ của , giống như lợi cảnh cáo đâm thẳng vào nội tâm mềm mại của .

      "Đúng vậy, phải biết quý trọng ."

      ngẩng đầu lên, cười xán lạn.

      Nhưng trong lòng lại có cảm giác chua xót , ngay cả viền mắt cũng khô khốc vô cùng .

      Chỉ ở chung với nhau có sáu ngày, vậy mà lại có chút lưu luyến.

      Nhưng cũng còn cách nào, lúc trước khi cầu xin , cũng , chỉ có bảy ngày, với , thêm ngày hay đêm đều là quá xa xỉ.

      Sau đó Long Thiếu Tôn thêm gì, chỉ là khóe miệng lại chứa đựng nụ cười như có như , giống như có thể hiểu toàn bộ thế giới .

      Công ty bách hóa lớn nhất.

      “Học muội này, các trẻ như em thường thích cái gì?” Long Thiếu Tôn nắm tay , ánh mắt lóe lên, nhìn kỹ có thể phát trong mắt tia đỏ rực.

      Đây là lần đầu tiên Long Thiếu Tôn hỏi người khác con thích gì.

      "Búp bê ? Nơ bướm ?" Đường Dĩ Phi ngẩng đầu chống lại đôi thâm trầm sáng rực của , thuận miệng chút .

      " Ừ, vậy em thích gì? Em cảm thấy sau khi nam sinh và nữ quen nhau, phải tặng cái gì mới tốt?" :)))

      "Hả? phải muốn chọn quà cho em của sao? Làm sao lại hỏi vấn đề này ?" Đường Dĩ Phi kinh ngạc nhìn , nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của làm cho càng lúc càng hoang mang .

      Học Trưởng này suy nghĩ gì đấy ?

      Bị vạch trần, Long Thiếu Tôn có chút được tự nhiên ho khan hai tiếng: "Là như vậy, tôi có người em, cậu ta thích , biết theo đuổi thế nào, nên mới tìm tôi để bày mưu kế.” :’>

      đúng là ăn lung tung, trong lòng Long Thiếu Tôn thầm khinh thường mình lần.

      "Ồ oh, ra là như vậy!" Đường Dĩ Phi bừng tỉnh đại ngộ, vì ý tưởng chúy suy xét trước đó của mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ .


      “Học muội, em có biết cách nào hay ? có cách nào rồi.” đưa tay lên vuốt cằm cái, dáng vẻ cực kỳ hao tâm tổn trí. :X


      ~ Hết chương 55~




      Chương 56: Hai cái vòng tay
      Editor: Melodysoyani

      "Vậy phải xem kia thích gì, nếu như thích hoa mỗi ngày tặng hoa cho , nếu như thích búp bê, vậy mua búp bê cho , nếu như thích đồ trang sức, vậy mua trang sức cho , chỉ cần là thích, người em của có hi vọng!"

      "Vậy em thích gì ?"

      Long Thiếu Tôn thốt ra, sau đó bản thân cũng lập tức sửng sốt.

      Làm sao lại vô ý thức hỏi ra như vậy?

      đúng là buồn cười .

      "À . . ." Đường Dĩ Phi ngượng ngùng gãi đầu: "Thực ra em cũng biết ."

      ". . ."

      ngang qua cửa tiệm trang sức, Long Thiếu Tôn bỗng dưng dừng bước lại: "Học muội, chúng ta vào xem chút !"

      "Muốn mua trang sức cho em à?"

      "Ừm."

      Vừa vào cửa, có người bán hàng nhiệt tình chào đón, vài nữ nhân viên vừa thấy khuôn mặt Long Thiếu Tôn lập tức đỏ mặt , càng thêm tranh giành tiến đến giới thiệu cho .

      Trời ạ, làm sao có thể có người đàn ông hoàn mĩ như vậy!

      , xác thực là chàng trai trẻ, gương mặt đó vẫn mang nét trẻ con, còn ra chút ưu nhã lạnh nhạt, thành thục đến làm cho người nào có thể chống cự, nhưng lại cứ cao quý đến nỗi người khác thể chạm tới!

      "Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?"

      Hai mắt vị nhân viên sáng lên, cảm ơn trời đất, mình có cắn vào đầu lưỡi.

      Đường Dĩ Phi len lén liếc nhìn Long Thiếu Tôn cái, khóe miệng chua xót mím lại.

      đúng là tỏa sáng, vẫy gọi ong bướm khắp nơi!

      "Học muội. em cảm thấy vòng tay hay là dây chuyền đẹp hơn?" Long Thiếu Tôn cười nhạt, lôi kéo tay tới trước cái quầy thủy tinh.

      "Hmm . . . Vòng tay !"

      Ánh mắt Đường Dĩ Phi híp lại cái, nhìn vào cái lắc tay bằng thạch tím, rồi chợt cực kỳ hưng phấn lắc lắc tay : "Cái này đẹp !"

      Theo phương hướng ngón tay của , dưới ánh đèn rực rỡ, chiếc lắc tay bằng thạch được thiết kế hình cỏ bốn lá cực kỳ lóa mắt, chói lọi .

      "Ánh mắt của vị tiểu thư này tốt, đây là vòng tay được thiết kế đặc biệt, là trong những chiếc có lượng tiêu thụ tốt nhất!"

      "Lấy ra thử xem ." Giọng Long Thiếu Tôn trầm thấp giống như thanh huyền, sóng động lòng người .

      "Ôi chao? Học Trưởng ? Sao em có thể. . ."

      "Vũ Mặc có ở nơi này, nên tạm thời nhờ em thử để xem kết quả thôi." thành khẩn , khiến người ta đành lòng từ chối.

      Vì vậy Đường Dĩ Phi ở giữa ánh mắt hâm mộ của mọi người, chậm rãi, được Long Thiếu Tôn đeo vòng tay vào.

      Vòng tay màu tím làm cánh tay trắng nõn của càng thêm nổi bật, thiết kế cỏ bốn lá là tượng trưng giấc mơ tốt đẹp của thiếu nữ, Long Thiếu Tôn thoả mãn gật đầu, chút keo kiệt khen ngợi: " là đẹp mắt ."

      Đường Dĩ Phi cũng biết đẹp mắt, chỉ là khi nhìn giá cả kia trong lòng liền bỏ dự định muốn mua .

      Đáy mắt có chút chần chờ, mà dĩ nhiên cũng có bỏ qua .

      "Phiền phức , gói cái này , ngoài ra còn có cái này ." Long Thiếu Tôn chỉ chỉ vào cái vòng hồng ngọc bên cạnh, rồi dặn dò nhân viên bán hàng.

      " Được, tiên sinh ngài là cà thẻ hay dùng tiền mặt ?"

      "Cà thẻ ."

      " Được, mời theo tôi ."

      Đường Dĩ Phi ngây tại chỗ cách nào lấy lại tinh thần, thẳng đến trả tiền xong tới .

      "Học Trưởng, làm sao lại mua hai cái vòng tay vậy? Muốn tặng em hai món quà à?”


      Dĩ nhiên trong tư tưởng còn có cái suy nghĩ khác, thế nhưng Đường Dĩ Phi dám tin tưởng, cái vòng tay là tặng cho !

      Làm sao có thể ?

      Hết ngày hôm nay bọn họ mỗi người ngả, tội gì phải tốn kém vì .

      Dưới đáy lòng Đường Dĩ Phi nhận định đó là tặng cho em , cho nên gương mặt cũng có quá nhiều chờ mong và kinh ngạc .

      ~ Hết chương 56~

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: Kích thích thị giác

      Editor: Melodysoyani

      "Là muốn tặng cho người vô cùng quan trọng với tôi."

      Ánh mắt kiên định, cứ ôn hòa rơi vào người như vậy.

      chớp mắt kia, cảm giác giống như nghe được tiếng máu cuộn trào gợn sóng trong lòng!

      " thôi, chúng ta lại mua ít đồ ."

      Long Thiếu Tôn kéo tay qua, giống như vô ý mà ôm eo thon của .

      "Ặc." Đường Dĩ Phi khẽ hoàn hồn: "Còn muốn mua cái gì sao?"

      "Ừm." nhàng lên tiếng trả lời, khóe miệng nhếch lên vòng cung rực rỡ .

      Cùng mua ít đồ dùng cần thiết hằng ngày, Đường Dĩ Phi có hút mệt, nhưng mà khi cúi đầu nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt nhau kia, lời đến khóe miệng lại bị đè xuống .

      đúng là thể rời khỏi nhanh như vậy .

      "Học muội, mình ăn cơm chung !"

      Long Thiếu Tôn đặt chiếc hộp vừa mới mua ra phía sau xe, sau đó lại thuần thục nịt chặc giây an toàn cho , rồi cho xe chạy, nghênh ngang mà .

      Minh Hồ Hiên là quán rượu lớn số số hai ở thành phố Vân Dương , buôn bán cực kỳ náo nhiệt .

      Vừa vào cửa liền có nhân viên tạp vụ ân cần chào đón, dẫn hai người ngồi .

      "Học Trưởng, nơi đây . . ."





      Thực ra Đường Dĩ Phi cũng thích các trường hợp náo nhiệt như vậy, dù là toàn người lạ cũng có chút tự nhiên, huống chi Minh Hồ Hiên này, lại là sản nghiệp của nhà họ Đường.

      Nếu như bị ba ba chứng kiến, lại phải bị mắng .

      "Làm sao ?" tới gian phòng thuê, Long Thiếu Tôn ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt ấm áp và ôn hòa rơi lên người , thâm tình đến nỗi khiến người ta đành lòng từ chối.

      " có gì, đồ ăn ở Minh Hồ Hiên này tệ, Học Trưởng là tinh mắt ." khẽ cười thôi đành đến đâu hay đến đó vậy.

      "Thích gì chọn , đừng khách khí ." Long Thiếu Tôn thấy ánh mắt kinh ngạc của , nhìn chằm chằm vào Menu, nghĩ là cũng đói .

      Đường Dĩ Phi cũng câu nệ, chọn chút món ăn bình thường, phân phó nhân viên tạp vụ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lặng lẽ để chế độ thành Shizune .

      "Mang những món này lên đây ."

      " Được, tiên sinh tiểu thư xin chờ chút ."

      Long Thiếu Tôn cười ưu nhã: "Học muội, em xem ăn cơm xong, chúng ta nên chỗ nào ?"

      "Hả ?" Đường Dĩ Phi sửng sốt, làm như nghĩ tới như vậy: "Ôi chao, em cũng biết nữa ."

      chính là như vậy, hề có qua nhiều chủ kiến với bất kì chuyện gì, chỉ cực kì nghiêm túc tính toàn những chuyện cơ bản thôi .

      "Vậy đến quán Hải Dương , còn chưa đến quán Hải Dương mới mở kia lần nào!"

      " Được đấy, vừa lúc em cũng muốn !"

      Thành phố phía Nam mới mở quán Hải Dương, quy mô tiền tuyệt hậu* (độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng có, chắc ý quán này lớn hay sao ấy ^^!), mấy ngày hôm trước Lâm Khả cũng mời , chỉ là vì vết thương ở sau lưng của Học trưởng vẫn chưa khỏi, nên từ chối .

      bao lâu sau nhân viên tạp vụ đem từng món ăn lên, hơi nóng cùng hương thơm thức ăn tỏa ra ngào ngạt , nhìn thôi cũng cảm thấy đói .

      Đường Dĩ Phi ăn rất nhanh, còn Long Thiếu Tôn trước tiên là chậm rãi dùng khăn giấy ướt lau sạch ngón tay, sau đó lại nhanh chậm cầm đũa lên dùng phong thái đoan chính tao nhã để gắp chút thức ăn, rồi mới từ từ ăn .

      Hành động này thực rất kích thích thị giác!

      Đường Dĩ Phi vừa lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ tao nhã cùng vạn phần hào hoa phong nhã kia của , liền sặt ngụm nước canh còn thiếu chút nữa phun ra ngoài .

      "Học Trưởng ."

      "Ừ ?"

      "Em phát ra là khi ăn rất có khí chất! Động tác cực kỳ ưu nhã đấy!"

      Long Thiếu Tôn ngưng mắt nhìn , chỉ cảm thấy nụ cười ở khóe miệng của quá mức quen thuộc , lúc lâu sau mới cong môi lên, cười như cười, "Thói quen thôi."

      Ở nhà họ Long, có rất nhiều chuyện nhất định phải tốt, giống như việc giáo dưỡng từ lúc của vậy .

      bữa cơm khiến Đường Dĩ Phi ăn lo sợ bất an, mãi mới chờ đến lúc Long Thiếu Tôn ăn xong, thanh toán tiền xong liền vội vàng kéo ra ngoài .

      ~Hết chương 57~

      Chương 58: Mối quan hệ này cũng nên kết thúc rồi.
      Editor: Melodysoyani

      "Học muội, sao em lại vội vàng như vậy?"

      Thấy lúng túng mặt đỏ, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn .

      Bugatti Veyron màu đèn chạy qua tiếng gào thét ồn ào ở đầu đường, bóng người đứng sừng sững trước cửa sổ phòng VIP của Minh Hồ Hiên chợt nhíu mày lại, lơ đểnh nắm chặt ly rượu trong tay.

      "Đường tổng, thực là ngại quá, Mạc mỗ tới chậm, tự phạt ba chén được ?"

      "Mạc tổng quá lời rồi, mời ngài ngồi!"

      *****


      Vào cuối tuần quán Hải Dương ở thành phố phía Nam đúng là náo nhiệt, Long Thiếu Tôn đứng xếp hàng rất lâu mới mua được hai tờ phiếu .

      Qua cửa xét vé, vừa vào quán Hải Dươnh, luồng khí mát mẻ lập tức đập vào mắt, mọi cảnh vật mênh mông trước mắt đều là màu lam.

      Được ngăn cách đặc biệt bởi chất liệu thủy tinh, đám người nhôn nha nhốn nháo trong hành lang, ngắm nhìn những động vật bơi lội dưới biển! (Mel: @.@ hình như quán này được xây ở dưới biển á, mọi người cứ tưởng tượng công viên nước ^^!)

      Mà dĩ nhiên giữa đám người này có Long Thiếu Tôn và Đường Dĩ Phi!

      Bọn họ vẫn như vậy, nắm tay nhau, vừa làm những động tác thân mật dễ bắt gặp ở những đôi tình nhân trẻ.

      "Bạn học à, có thể giúp chúng tôi chụp tấm ảnh được ?"

      Bỗng nhiên, thiếu niên bên cạnh lên trước, mỉm cười với bạn học nữ, người bạn học kia bị nụ cười của mê hoặc thất điên bát đảo, càng là hai lời bắt đầu tới chụp ảnh cho hai người bọn họ!

      "Học muội . . ." Giọng trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu, Đường Dĩ Phi nhíu mày, quay sang .

      "Ừ ?"

      Trong phút chốc nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của rơi xuống cánh môi phấn nộn của , màn ảnh xoạt xoạt 1 tiếng chụp lại cảnh trong nháy mắt này, giống như khoảng khắc vĩnh hằng!

      " hâm mộ bọn họ, hạnh phúc, người đàn ông kia đẹp trai!"

      "Đúng vậy, chúng ta cũng chụp tấm "

      "Ai nha đừng dựa vào em gần như thế!"

      "Mặc kệ, Hừ!"

      Có mấy đôi tình nhân ở bên cạnh họ chứng kiến dáng vẻ hạnh phúc cũa bọn họ cũng cam chịu tỏ ra yếu kém, chốc lát sau cả đường thông đạo toàn đám người đứng gắt gao ôm hôn nhau!

      Đường Dĩ Phi ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, tay bé bị nắm, lại ấm áp như vậy .

      "Học muội, em dễ đỏ mặt đấy." trêu ghẹo, giận dữ, dọc theo đường vẫn đấu võ mồm .

      Thời gian lại cũng bất tri bất giác trôi qua, lúc ra khỏi quán Hải Dương hơn năm giờ chiều rồi, Đường Dĩ Phi vẩn còn đắm chìm trong vui sướng lúc vừa rồi, lòng hoàn toàn thể ngăn lại được, nụ cười khóe miệng vẫn chưa tan biến!

      "Học muội, tuần này thực là cám ơn em ."

      bỗng nhiên trầm giọng ra tàn nhẫn kia, trong nháy mắt khóe miệng cười ngưng trệ, cảm giác lạnh lẽo chậm trã sinh sôi từ đáy lòng.

      " có, hẳn vậy đâu, Học Trưởng cũng chiếu cố em rất nhiều, phải là em cám ơn mới đúng."

      Bọn họ khách sáo như thế, nhìn qua giống đôi tình nhân, mà là loại xa lạ như học trưởng và học muội chân chính.

      "Như vậy, mối quan hệ này cũng nên kết thúc rồi, đúng ? Học muội, em cảm thấy thế nào ?"

      chợt nhìn vào đáy mắt của , vẻ bối rối cùng bàng hoàng kia thể nào che dấu được, Long Thiếu Tôn từ từ nhếch khóe miệng lên.

      Đường Dĩ Phi chỉ cảm thấy ngực nổi lên trận đau , khóe mắt lại có chút chua xót .

      Nhất định là vừa rồi chơi nhiều quá nên mệt mỏi rồi.

      "Đúng vậy, phải kết thúc thôi, thực ra có được khoảng thời gian thế này em rất cảm kích rồi, Học Trưởng, cám ơn !" bỗng nhiên khom lưng, cúi người vô cùng cung kính cám ơn !

      Ánh chiều ta rơi vào góc này, dáng vẻ vừa bé lại quật cường của khi bị tổn thương đập vào mắt .

      bỗng nhiên nhếch môi, mắt đen nhánh lên chút tán thưởng, chút hoang mang lấy cái vòng tay thủy tinh trong túi áo ra, rồi cầm lấy tay .

      Đường Dĩ Phi ngơ ngẩn ——

      Đó là vòng tay vừa mới mua lúc nảy!

      Là muốn tặng cho người vô cùng quan trọng với tôi .

      Phút chốc lại nghĩ đến câu lúc sáng trong tiệm của .


      ~ hết chương 58~

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59: Làm bạn nha!

      Edit: Thảo My

      "Học trưởng ?"

      Đường Dĩ Phi kiềm chế được, hai mắt chăm chú nhìn cái vòng tay, hiển nhiên là thể tin được bản thân mình là người rất quan trọng đối với !

      "Học muội, làm bạn !"

      Oanh ——

      Đầu Đường Dĩ Phi nổ tung!

      Làm bạn !

      Câu kia giống như là ma chú quanh quẩn ở bên tai , lâu vẫn tản !

      Vòng tay thạch cỏ bốn lá, ngón tay thon dài của từ từ hạ xuống, chậm rãi, đeo vào cổ tay trắng nõn của , cầm tay lên tiến đến bên môi, nhàn nhạt ấn xuống nụ hôn .

      "Chúng ta chính thức hẹn hò !"

      ... ...... ...... ......

      "Phi Phi, như thế nào đây?"

      tuần lễ sau, vừa đến phòng học, Lâm Khả liền nổi lên tính bà tám, lôi kéo tay Đường Dĩ Phi lấm la lấm lét .

      "Ai nha Khả Khả, cậu nhiệt tình như vậy tớ quen ."

      Đường Dĩ Phi rút tay lại, tức giận trở mặt khinh thường .

      "Tớ đây phải là quan tâm cậu nha! Cũng biết bạn học Mạc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tớ ngồi trước nhà cậu ấy lâu như vậy vẫn chưa bắt được cậu ấy!"

      Ngày hôm nay Mạc Duẫn Sâm lại học, là ngày thứ bảy, từ lúc cùng học trưởng thử kết giao, khiến Mạc Duẫn Sâm ngược lại thành đồ bỏ , cậu ấy cũng còn xuất nữa.

      "Cậu ấy tốt lắm, nhà có tiền, chừng sớm đưa chỗ khác, đâu còn cần học?"

      Đường Dĩ Phi suy nghĩ chút cũng phải, tiểu công tử họ Mạc, từ sống an nhàn sung sướng, đến trường học bất quá là cuộc sống giả mạo thôi, tương lai tất nhiên đều được an bài tốt .

      Trong nháy mắt liền nghĩ đến cái học trưởng cao cao tại thượng kia, thần sắc Đường Dĩ Phi tối vài phần .

      Ngay ngày hôm qua, đột nhiên bắt đầu theo đuổi , đoạn hẹn ước mới bắt đầu vui vẻ!

      Thế nhưng, Long Học Trưởng rất nhanh tốt nghiệp, ở lại trong nước, hay nước ngoài ?

      "Ôi chao, chút coi, cậu rốt cuộc có bắt được Học Trưởng hay ? Tớ vẫn chờ ăn cơm đây!"

      Lâm Khả khí phách vênh váo, vỗ bàn cái đưa tới ít ánh mắt người nhìn .

      Đường Dĩ Phi nhức đầu liếc cái, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, lập tức rồi lập tức hạ giọng cảnh cáo: "Chuyện này cậu ngàn vạn lần đừng ra! Nếu ... Tớ với cậu tuyệt giao!"

      " Cậu uy hiếp tớ à, tớ cũng ăn cái này của cậu, vô luận như thế nào cậu cũng phải mời tớ ăn! Nếu ... . . . Hừ hừ!"

      Lâm Khả cười hiểm, lúc này thanh chuông vào học rất khách khí vang lên, Đường Dĩ Phi muốn nhiều, trở về chỗ ngồi của mình .

      Thời điểm tan học, lại là trận náo động, xe thể thao của Long Thiếu Tôn đỗ ở cửa trường học làm vô số người vây xem .

      "Xem, quả nhiên là Long Học Trưởng!"

      "Bản Bugatti Veyron số lượng hạn chế,... ít nhất ... Hơn mười triệu!"

      "Oa! Cực giỏi, Học Trưởng chờ ai đó ?"

      Thân hình Long Thiếu Tôn thon dài dựa ở cửa xe, ánh mắt dư thừa, chỉ là bình tĩnh đứng ở đó, cũng hấp dẫn vô số ánh nhìn .

      quá mức chói mắt, làm tất cả mọi người bên người đều trở thành nền .

      Đường Dĩ Phi tới, chứng kiến chói mắt như vậy, tim lại tự chủ đập nhanh hơn, trong đầu là hình ảnh chiều hôm qua khom người ưu nhã hôn .

      "Trời ạ, là Đường Dĩ Phi, ấy thực là bạn Học Trưởng!"

      Vô số nữ sinh tan nát cõi lòng .

      Mắt thấy mới là , lúc trước mọi người còn tin Forum, tại tận mắt thấy mặc dù bằng lòng tin tưởng, lại thừa nhận cũng được, bọn họ là xứng đôi!

      Chói mắt như vậy mới phù hợp tồn tại giữa thiên địa, làm cho tất cả mọi người trở thành bóng ma .

      Chương 60: Gia cụ rực rỡ hẳn lên

      Edit: Thảo My

      "Học Trưởng, sau này cần tới đón em ăn cơm ."

      "Học muội, em sai rồi, tới đón em ăn cơm, " Long Thiếu Tôn cố làm ra vẻ huyền bí, khom lưng tiến đến bên tai nàng, môi đỏ tươi khẽ mở:" tới đón em trở về nhà chúng ta nấu cơm ."

      ". . ."

      Hai người chế nhạo lẫn nhau, ở trước mắt bao người thể ân ái, sau đó nghênh ngang mà .

      " hâm mộ!"

      Có người ngửa mặt lên trời thét dài, vì sao bản thân có mệnh tốt như vậy?

      "Ah." Trong đám người vẻ mặt lạnh lùng, khinh thường nhìn phương hướng xe thể thao biến mất: " Chờ khi từ thiên đường ngã vào địa ngục, nhìn còn làm sao mà cười được!"

      Xe chạy vào khu nhà ở Ngự Cảnh, cây bách đường lớn phủ kín tầng lá mềm mại.

      mảnh vàng óng ánh kia trong ánh chiều chiếu rọi cả vùng .

      "Học Trưởng, cần đặc biệt đón em, có thể tìm người bảo mẫu, chăm sóc ăn uống hằng ngày của ."

      Đường Dĩ Phi ngồi xe, tựa hồ xoắn xuýt lúc lâu mới dám với như thế.

      Đáy mắt Long Thiếu Tôn kín đáo ngưng tụ lại đám ánh sáng, còn muốn mê người hơn ánh nắng chiều rực rỡ kia .

      "Học muội, phì thủy bất lưu ngoại nhân điền (nước phù sa chảy ruộng ngoài), đạo lý này em hiểu sao?"

      Cái gì ?

      Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền ?

      Sở dĩ, bóng gió là muốn mình làm tiểu bảo mẫu của ?

      Đường Dĩ Phi do dự nhìn ánh mắt của , vẫn là đôi mắt xinh đẹp như vậy, chỉ cần nhìn là biết đáp án trong lòng .

      "Hơn nữa, vết thương người còn chưa lành, em, yên tâm sao ?"

      ". . ."

      Đường Dĩ Phi ảo não cắn môi, muốn phản bác lại thôi.

      Vào biệt thự phát đồ dùng bên trong cũng rực rỡ hẳn lên, lúc trước nhà trọ có vẻ chật chội lập tức lại rộng rãi hơn .

      Màu sắc chủ đạo còn là trắng thuần, ngược lại là nhiễm tầng tình cảm ấm áp .

      Ghế sa lon màu trắng bằng da trước kia cũng đổi thành màu nâu, sàn nhà cũng trải thảm màu nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ cua tấm thảm thêu bức tranh hoa mẫu đơn màu vàng.

      vách tường có nhiều hơn đồ trang trí cổ điển , khoảng tường trống vây quanh TV nạm rất nhiều đá cuội, cùng căn phòng này hòa làm thể, chút nào lộ vẻ bất ngờ.

      Nơi này, thực giống ngôi nhà .

      " xinh đẹp!"

      "Em thích là tốt rồi ."

      Đôi mi thanh tú của Đường Dĩ Phi hơn nhéo lại, thêm gì nữa, chỉ là trong lòng có chút bồn chồn, êm đẹp, sao lại đổi lại vật dụng gia đình?

      Kết cấu phòng bếp cũng được đổi lại, nhìn qua so với trước kia càng thêm đơn giản trang nhã .

      Tất cả đều rất cổ quái!

      Lúc ăn cơm, Long Thiếu Tôn vẫn như trước ung dung thưởng thức bữa tiệc lớn, chỉ là lầu nhiều lần truyền đến thanh khoan gõ khiến cho tính tình vốn là bình tĩnh của Đường Dĩ Phi càng thêm phiền táo!

      " lầu lắp đặt thiết bị sao? Làm sao lại chọn lúc này, ồn ào chết được!"

      Nhìn bất mãn chu mỏ oán giận, Long Thiếu Tôn im lặng khóe môi xuất nụ cười.

      Ăn cơm xong Long Thiếu Tôn nằm nửa ghế sa lon xem tin tức tài chính và kinh tế, còn Đường Dĩ Phi lại như người hầu nhanh nhẹn thu thập chén đũa .

      "Phỉ Phỉ ." bỗng nhiên lên tiếng gọi , xưng hô thân mật như vậy làm Đường Dĩ Phi suýt nữa đánh rơi khay trong tay.

      Vẫn là lần trước uống say mới kêu mình như vậy.

      Bình phục nội tâm kích động, thế nhưng giọng vẫn run rẩy: "Ừ ?"

      "Mấy ngày nữa em dời tới đây ở , đừng ở trường học, bất tiện ."

      "À?"

      Cái này làm Đường Dĩ Phi hoàn toàn hiểu được!

      Dời tới ở ?

      Cùng ~~ ở ?

      Ý Học Trưởng là muốn cùng ~~ ở ? !

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61: Hy vọng ba ngày sau gặp lại em ở nhà trọ

      Edit:Thảo My

      , cái này phù hợp tình tiết vở kịch phát triển!

      Quá nhanh!

      thể tiếp nhận!

      " được!"

      chút do dự cự tuyệt, Long Thiếu Tôn dường như đoán được phản ứng của , khuôn mặt tràn đầy ý cười như cũ, có biểu ra thất vọng quá lớn.

      "Trai thương, quan hệ tốt nên ở cùng chỗ sao?"

      đường đường chính chính , tiểu trái tim Đường Dĩ Phi tất cả đều quấn quýt cùng nhau!

      "Thế nhưng, thế nhưng . . ."

      Đường Dĩ Phi mặt đỏ được, ngón tay ngọc dài cũng đều vắt cùng chỗ, thế nhưng nửa ngày cũng ra lý do cụ thể.

      "Em yên tâm , biết đối với em như thế nào, cũng phải đại hôi lang."

      bỗng nhiên quay mặt lại, cười tỏa sáng, nụ cười chói mắt như vậy làm cho đại não Đường Dĩ Phi còn cách nào suy nghĩ bình thường, chỉ ngây ngốc nhìn lúc lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại .

      Chờ đến chín giờ tối, Đường Dĩ Phi làm xong bài tập, liền muốn rời khỏi, Long Thiếu Tôn tự nhiên là muốn hộ tống, chỉ là dọc đường rất trầm mặc .

      Đến cửa trường học, Đường Dĩ Phi vội vã nhảy xuống xe: "Học Trưởng, em vào trước!"

      cúi đầu, cũng dám nhìn thẳng ánh mắt của , sợ nhiệt độ nóng bỏng dao động lập trường của mình!

      Vấn đề nguyên tắc vẫn phải kiên trì, tỷ như ở cùng nhau, tại thực làm được!

      "Học muội. " Long Thiếu Tôn vòng qua thân xe, chân thon dài vượt đến trước gót chân nàng, bàn tay to ấm áp khoát lên vai :" hy vọng ba ngày sau có thể gặp lại em ở nhà trọ."

      ung dung , cho phép né tránh, lạnh như băng lộ ra tia thờ ơ cứ như vậy vội vàng kịp chuẩn bị rơi vào hai mảnh cánh môi ửng đỏ, như chuồn chuồn lướt nước.

      "Ngoan, vào thôi!"

      Đường Dĩ Phi giật mình giây, bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhắn lên, cười ngọt ngào:"Bái bai"

      "Bái bai ."

      Nhìn mỗi bước cẩn thận của , khóe miệng Long Thiếu Tôn bất đắt dĩ cười, ánh sáng đèn đường nhàng kéo bóng dáng của thon dài .

      cứ đứng như vậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, màn duy mỹ kia cố tình làm người ta hít thở thông!

      lúc lâu, chậm rãi trở lại trong xe, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn mấy cuộc gọi nhỡ vui nhíu mày, nhưng vẫn là đè xuống gọi lại .

      "Gia gia, mới vừa mới có chút việc."

      Gió đêm thổi thanh khàn khàn, lại thổi tan mi tâm nồng nặc vẻ u sầu .

      Sau khi trở lại phòng ngủ Đường Dĩ Phi trằn trọc, trong đầu đều là khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Học Trưởng, cùng đáy mắt sâu đậm chờ mong .

      Vì sao Học Trưởng hy vọng dời qua như thế?

      Kỳ thực nội quy trường học cũng có quy định nam nữ học sinh đương ở cùng nhau, trường học thậm chí còn có Lầu Uyên Ương!

      Chỉ là, nội tâm và đạo đức nhận thức thúc giục Đường Dĩ Phi dám bước ra khỏi khoảng cách đó .

      Nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ sâu xa câu kia, Học Trưởng : " hy vọng ba ngày sau có thể gặp lại em ở nhà trọ."

      Điều này sao có thể ?

      Quá buồn cười!

      Đường Dĩ Phi lắc đầu liên tục, kiên định nguyên tắc của mình cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ mất .

      Ngày thứ hai, lần đầu tiên, Mạc Duẫn Sâm đột nhiên lại học!

      Đường Dĩ Phi vừa vào phòng học liền phát rất nhiều nữ sinh vây quanh .

      "Bạn học Mạc, nhiều ngày như vậy cậu tới lớp thân thể sao chứ ?"

      "Đúng nha bạn học Mạc, mình nhớ cậu muốn chết!"

      "Bạn học Mạc, tuần cậu ở đây trường học phát sinh nhiều chuyện lớn nha!"

      "Đúng đúng đúng, bạn học Mạc cậu cũng biết nha, tại ở đó Đường Dĩ Phi cùng Học Trưởng chúng ta nhau nha!"

      ". . ."

      Chương 62: Cậu tự do

      Edit: Thảo My

      Mọi người thất chủy bát thiệt* người này lời người kia lời theo sát báo cáo cho Mạc Duẫn Sâm, giống như cậu ta là vương của lớp này.

      * Thất chủy bát thiệt ý chỉ bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà .

      Kỳ thực, nữ sinh đều đều nghe lời của cậu ta.

      Đường Dĩ Phi gần về phía trước, tiếng cười đùa lớn hơn nữa, lại đột nhiên cảm giác có mặt mũi nào.

      "Học Trưởng mỗi ngày đều lái xe tới đón cậu ấy!"

      Vốn tâm tình Mạc Duẫn Sâm cũng tệ lắm, vừa nghe đến Long Thiếu Tôn sắc mặt nhất thời trầm, thu lại ánh mắt rét lạnh, cậu ta xem thường, nở nụ cười mê hoặc điên đảo chúng sinh: " ."

      "Nếu cậu tin hôm nay tan học theo chúng tớ đến cửa trường học nhìn ."

      "Khục khục..." Đường Dĩ Phi đứng ở phía ngoài đoàn người, lúng túng ho khan tiếng, bạn học vòng ngoài bật người xoay người lại, thấy khuôn mặt đều bị hù dọa!

      Trùng hợp lúc này Bát Quái Thiên Hậu- Lâm Khả từ bên ngoài tới, vừa nhìn thấy trong phòng học nhiều người như vậy cả người hưng phấn tiến lên trước:"Này! Mọi người chuyện gì vậy?"

      Cũng nhờ ấy rống to tiếng, lúc này mọi người mới đều kịp phản ứng, đương đến .

      " có, có gì." Mọi người hẹn mà gặp, ánh mắt có chút kiêng dè quét mắt đến chỗ Đường Dĩ Phi .

      ấy là người Học Trưởng, Học Trưởng , mọi người bất luận khi dễ bạn học Đường người chính là đối nghịch với ấy!

      Bọn họ cũng dám chọc giận Long Học Trưởng!

      "Đều trở về chỗ ngồi của bản thân ." Mạc Duẫn Sâm ra lệnh, đoàn người lập tức tự tản ra .

      Đám này nữ sinh đúng là nghe lời .

      Khóe mắt Đường Dĩ Phi co quắp hai cái, tiếp tục trưng bộ dáng sao cả bước thong thả đến chỗ mình ngồi .

      Kỳ quái là, Mạc Duẫn Sâm lại rất lịch đứng lên vì chỗ ngồi của nằm phía trong, mà phải như bình thường khắp nơi gây khó dễ .

      Làm sao lại cảm giác là cậu ấy thay đổi?

      " Này, Mạc Duẫn Sâm, có phải bệnh cậu còn chưa hết hay ?" Ánh mắt Đường Dĩ Phi kinh ngạc như phát ra đại lục mới nhìn .

      Mạc Duẫn Sâm cau mày, ánh mắt lơ đãng xẹt qua vòng trang sức cổ tay , tâm tư lâu vẫn thể bình phục lại.

      "Ừm." Qua lúc lâu, cậu mới vô thức 'ừ' tiếng .

      Cái này làm cho Đường Dĩ Phi càng thêm chắc chắc cậu ta còn bị bệnh!

      Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Đường Dĩ Phi tay chống cằm ngẩn người.

      "Làm sao, tuần rồi, Long Thiếu Tôn còn chưa chơi chán ?"

      Bất thình lình, Mạc Duẫn Sâm bỗng nhiên đâm vào vết thương của , Đường Dĩ Phi bực mình nguýt cậu ta cái, trong ánh mắt tràn đầy ý vị cảnh cáo.

      "Được, tôi chọc nổi , tôi lấy nước được chưa ?"

      Bị nhìn thấy sợ hãi trong lòng, Mạc Duẫn Sâm liếc cái, đứng dậy chủ động cầm lấy ly nước của , phách lối ra ngoài .

      "Mọi người xem , bạn học Đường này là quá đáng, có Long Học Trưởng lại còn chịu buông tha bạn học Mạc của chúng ta!"

      Chung quy con người đúng là có bộ óc tưởng tượng king người, Đường Dĩ Phi phiền não khép sách lại, đứng lên ra ngoài .

      Phòng lấy nước, ở lầu ba .

      Đường Dĩ Phi dựa tường, nhìn Mạc Duẫn Sâm bên trong thành hoàn thành bổn phận vì lấy nước, lại vô hình cảm thấy áp lực.

      Dường như cậu ta giống như người hầu!

      " Này, Mạc Duẫn Sâm, cậu tự do, sau đó còn là người hầu của tôi nữa."

      xong những lời này, Đường Dĩ Phi cũng quay đầu lại rời .

      Mãi cho đến khi tan học, vẫn với cậu ta câu nào.

      "Phi Phi, cùng tớ chợ đêm !"

      Vừa hết giờ học, Lâm Khả thu dọn túi sách xong liền chạy tới.

      ", tớ còn có việc, cậu tìm người khác !"

      còn phải trở về làm cơm cho Học Trưởng, nào có ở dạo chợ đêm?

      "Ôi chao? Cậu phải là ?"

      "Khả Khả, tớ trước, Học Trưởng cũng ở cửa chờ tớ rồi!"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63: Người vừa gặp .
      Editor: Melodysoyani.


      Ngày hôm nay Đường Dĩ Phi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, thầm muốn rời khỏi đây nhanh chút.

      "Được rồi . . ." Giọng tình nguyện của Lâm Khả vang lên ở phía sau, sau đó còn oán giận vài câu, chỉ là có nghe .

      Ngoài ý muốn chính là, ngày hôm nay lúc Đường Dĩ Phi tới cửa Long Thiếu Tôn vẫn chưa tới.

      Gọi điện thoại cho , là bị kẹt xe ở đường, nên phải tới trễ chút.

      Đường Dĩ Phi tìm cây đại thụ, vô cùng buồn chán tới lui dưới tàng lá cây, mạch đến khi ánh sáng đỉnh đầu bị người chặn lại.

      "Cậu . . ."

      Còn chưa kịp , luồng hơi thở bạc hà quen thuộc lập tức ập vào, nụ hôn tràn ngập tính chiếm đoạt của thiếu niên dấu hiệu lập tức rơi xuống!

      Mạc Duẫn Sâm!

      "Ưm . . ." Gần như là ngay tức khắc, Đường Dĩ Phi phản ứng kịp, phản kháng kịch liệt.

      Nụ hôn của cũng giống như con người phóng đãng thể trói buộc của vậy, ý tứ xâm lược rất mạnh, thô bạo lại dễ né tránh .

      "Cậu mau buông tôi ra!" Đường Dĩ Phi hung hăng cắn bờ môi của , thẳng đến trong miệng truyền đến mùi máu tươi, Mạc Duẫn Sâm bị đau mới buông ra .

      "Mạc Duẫn Sâm! Cậu quá đáng!" tức giận đến nước mắt chảy ròng, tay loạn xạ lau nước mắt, tay chán ghét lau chùi môi bị xâm chiếm.

      rất uất ức, uất ức đến phát khóc sao? !

      Long Thiếu Tôn quan trọng với như vậy sao?

      Chỉ là làm bạn tuần lễ thôi mà lại thủ thân như ngọc vì ta? !

      Mạc Duẫn Sâm cũng tức giận đến thể khống chết được, hung hăng nuốt máu tanh trong miệng xuống, đôi mắt tức giận đến còn giống nữa!

      góc kia, vừa may có thân cây cản trở, cho nên ai thấy màn như vậy của học sinh, chỉ là chiếc Bugatti Veyron đậu cách đó xa kia, lại giống như quỷ mị, chậm rãi kéo cửa kính xe hạ xuống lên.

      "Đường Dĩ Phi! ta chỉ vui đùa chút với cậu mà thôi! Cậu mau rời khỏi ta !"

      Mạc Duẫn Sâm bóp lại cổ tay của , ý đồ kéo chiếc vòng tay chướng mắt kia xuống.

      Đường Dĩ Phi giận dữ, nâng tay lên hạ xuống cái tát!

      "Chát —— "

      khắc này vạn vật lại trở nên yên tĩnh, Mạc Duẫn Sâm thể tin nhìn tay , ánh mắt gần như phun ra lửa!

      "Tôi và ấy thế nào cũng liên qua đến cậu!"

      Sau khi Đường Dĩ Phi giật mình nhìn tới cái góc kia được vài giây, lập tức nhanh chóng ra lời tương đối lạnh lùng.

      Lúc này trong mắt tràn đầy bi thương và quật cường: "Sau này chúng ta đừng làm bạn nữa!"

      Quăng ra những lời này, xoay người rời .

      "Đường Dĩ Phi, cậu mau đứng lại!" Mạc Duẫn Sâm như dã thú bị chọc giận, thấy muốn , lập tức tiến lên đuổi theo.

      Bước chân của Đường Dĩ Phi cũng có ngừng lại, khi ánh mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao đậu cách đó xa hiểu sao lại bắt đầu thấy sợ hãi.

      "Em đứng lại đó cho tôi! Tôi thích em!" :-((

      Mạc Duẫn Sâm nhìn về phía bóng lưng của gầm : " phát , thực rất thích em! nên cá cược với em!"

      Đường Dĩ Phi cũng quay đầu lại, lạnh lùng bỏ lại vài chữ sau đó nhanh chóng rời khỏi.

      Mạc Duẫn Sâm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của chiếc xe thể thao kia, lúc này ánh mặt trời đỏ rực đỉnh đầu rọi vào mái tóc kia càng làm người ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

      Gió thổi tới lời của , quá mức lạnh lùng, khiến lơ đãng kéo chặt áo lại .

      : " Đó là chuyện của cậu, liên quan gì tới tôi ."

      Này, Mạc Duẫn Sâm, cậu tự do, sau này cần làm người hầu của tôi .

      Mạc Duẫn Sâm! Cậu quá đáng!

      Tôi và ấy thế nào cũng liên quan đến cậu, sau này chúng ta đừng làm bạn nữa!

      Cả ngày hôm nay, chỉ những lời này với .

      Bạn à ?

      Người vừa gặp , phải làm bạn thế nào đây?

      Ah, Mạc Duẫn Sâm nhếch khóe môi lên tự giễu, sau đó thất hồn lạc phách rời khỏi.

      Bên trong xe, khí áp kỳ dị .

      Khóe miệng Long Thiếu Tôn vẫn nở nụ cười ưu nhã, giống thường ngày nịt chặc giây an toàn giúp cọ, sau đó phát động chân ga, lái xe thể thao ra ngoài .


      ~ Hết chương 63~

      Chương 64: Chiến tranh lạnh
      Editor: Melodysoyani

      Chẳng qua cả người lại tản mát ra khí lạnh làm cho người ta khỏi rét run.

      "Học Trưởng . . ."

      Đường Dĩ Phi vô cùng quấn quýt, khóe môi giật giật nhưng lại biết nên giải thích thế nào.

      "Phía sau chỗ ngồi có khăn tay ."

      Mắt vẫn nhìn nơi khác, giọng lạnh lùng cho phép chống cự lại.

      Đường Dĩ Phi ngơ ngẩn, nhưng chỉ chốc lát lại phản ứng kịp, quả nhiên Học Trưởng thấy .

      Chắc chắn Học Trưởng tức giận!

      "Học Trưởng, em có thể giải thích!"

      bỗng nhiên lấy dũng khí, nâng khuôn mặt nhắn lên, kiên định nhìn .

      Lại là dáng vẻ quật cường này, rất giống ấy! Rốt cuộc, hiểu sao Long Thiếu Tôn cũng ngui lửa giận.

      " chút xem ."

      " phải như những gì nhìn thấy đâu, em và Mạc Duẫn Sâm có gì! Mới vừa rồi là cậu ta, là cậu ta . . ."

      thấy ngại khi phải do cường hôn .

      Gương mặt cực kỳ quẫn bách , Long Thiếu Tôn vẫn vân đạm phong khinh như cũ, dường như rất để ý, mà cũng rất giống như đế ý chút nào vậy.

      Xe chạy rất nhanh, chưa tới mười phút chạy tới khu nhà trọ.

      "Xuống xe ." cách lạnh lùng, Đường Dĩ Phi có chút sợ khi thấy như vậy, trong đôi mắt to chứa đầy sợ hãi .

      Thấy rụt đầu lại, lo lắng đề phòng nhìn mình, Long Thiếu Tôn chỉ cảm thấy buồn bực vô cớ như địa khí* (khí hậu thất thường, thay đổi theo từng khu vực)!

      Đưa tay ra lấy hộp khăn giấy ở phía sau chỗ ngồi, rút ra hai tờ, bá đạo lau lên môi của !

      Khí lực của rất lớn, Đường Dĩ Phi bị đau nên hơi né người sang bên, nhưng cánh tay cường tráng lại bỗng dưng nắm lấy cổ của cho phép tránh né.

      lau chùi môi của rất nhiều lần, lát sau, trước khi cánh môi phấn nộn trở nên sưng đỏ!

      ngọn lửa tên chợt chạy qua toàn thân, đôi mắt Long Thiếu Tôn bỗng dưng híp chặt lại, ném khăn tay trong tay , bá đạo áp lên môi của !

      Mềm mại như vậy, mát rượi như vậy, nhưng lại bị người khác cướp đoạt!

      Chết tiệt!

      Long Thiếu Tôn hôn rất mạnh mẽ, khí thế hung hăng, dòng nước điên cuồng chảy ra như muốn rửa sạch hết toàn bộ phẫn nộ!

      Đường Dĩ Phi bị hôn đến đầu óc choáng váng, mãi đến khi trong ngực sắp hết dưỡng khí, mới buông ra .

      Chỉ là, vẫn vui như trước .

      giống như thuở bé khi đồ chơi của mình bị người khác chạm vào vậy, cực kỳ khó chịu!

      "Lần sau được để chuyện này xảy ra nữa đấy." Bỏ lại những lời này, xuống xe trước .

      Đường Dĩ Phi sững sờ vài giây, sau đó cũng theo vào nhà trọ .

      là ngày thứ ba .

      Học Trưởng lại có thể chiến tranh lạnh với ba ngày!

      Tuy là mỗi ngày đều đến trường học đón , nhưng bọn họ còn chuyện nhiều nữa!

      Sáng sớm, Đường Dĩ Phi ngồi tại chỗ, tâm trạng yên .

      "Chậc! Các cậu có nghe gì chưa, bạn học Mạc, cậu ấy chuyển trường rồi!"

      "A, vì sao vậy? Sao cậu ấy lại chuyển trường chứ?"

      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đường Dĩ Phi liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh , ba ngày này Mạc Duẫn Sâm cũng có tới, vậy mà chuyển trường rồi ư? -_-

      Chẳng lẽ là vì ngày đó mình quá nặng lời sao?

      Đường Dĩ Phi có chút áo não lắc đầu, phiền càng thêm phiền!

      "Bạn học Mạc chuyển đến trường nào vậy?"

      " Trung Học Úy Hải."

      Trung Học Úy Hải, là trường học quý tộc lớn ở thành phố Vân Dương! Gần như tất cả con em nhà giàu đều học ở đó!

      Tỉ lệ lên lớp ở Úy Hải là trăm phần trăm, lại có nhiều học sinh được cử nước ngoài du học, sớm trở thành huyền thoại của thành phố Vân Dương!

      Trước kia ba Đường cũng từng hỏi qua ý kiến của , vì dù sao trai và chị đều tốt nghiệp ở đó, nhưng mà tính cách của Đường Dĩ Phi vốn khiêm tốn. Vì vậy lựa chọn Ngọc Hòa.

      Trung Học Úy Hải . . .

      Ah, quả nhiên là nơi nhị thế tổ như Mạc Duẫn Sâm nên tới.

      "Người thường chỗ cao, gia thế của bạn học Mạc tốt như vậy dĩ nhiên cậu ấy lựa chọn cao hơn, sau này, biết chúng ta có thể gọi bạn học Mạc là bạn học nữa được đây! !"

      ~ Hết chương 64~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :