1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ức Vạn Hào Môn: Boss lạnh lùng hung hăng yêu - Tiểu Anh Đào

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45: Mạc Duẫn Sâm học.


      Editor: Melodysoyani.


      "Cậu đúng là đồ ngốc mà!Có biết rằng gần quan được ban lộc* (gần gũi người có thế lực nên được lợi trước) hay hả ? Bây giờ cậu chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, các yếu tố thành công đều được chuẩn bị hết rồi! Chỉ cần động tay cái là có thể bắt được hotboy oai phong kia rồi! Chẵng lẽ cậu muốn bị đá ra khỏi nhà sau khi hết tuần này à? Rồi bị tất cả mọi người trong trường này chế nhạo sao?”

      Lâm Khả vừa , vừa nắm chặt ngón tay, nghĩa chánh ngôn từ .


      Đường Dĩ Phi nghe xong cũng có chút sửng sốt.


      Cái gì gần quan được ban lộc ?


      Còn Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa ?


      Bị đá ra khỏi nhà nữa chứ?


      Làm sao mà Lâm Khả này lại có thể quá lên như vậy được chứ? !


      tại chỉ phụ trách chăm sóc cho Học Trưởng thôi, cũng phải là vợ hợp pháp của !



      “Chuyện của mình và học trưởng, trừ cậu ra có ai biết cả, dù là hết tuần này có chia tay cũng đến mức bị toàn trường chế nhạo phải ?"


      "Cắt ~ đời này có bức tường nào bị gió lùa cả! Tôi cậu này, ngày hôm qua các người cùng chợ đêm, nhất định bị rất nhiều người chứng kiến, chỉ là tin tức vẫn chưa có truyền ra thôi,cậu nha, sớm hay muộn gì cũng bị đoàn fan của học trưởng bao vây chặn đánh mà thôi!"


      "Hả!" Đường Dĩ Phi hít ngụm khí lạnh, tiếp tục khó khăn nuốt nước miếng cái, khuôn mặt nhắn sợ đến trắng bệch .


      "Kế trước mắt cũng chỉ còn cách ôm lấy đùi của học trưởng mà thôi, để ta vừa đưa vừa rước, nếu ...cậu bị người của Ngọc Hòa chém ra từng khúc, chết chỗ chôn thân!"


      Nghe Lâm Khả xong , Đường Dĩ Phi chỉ cảm thấy tất cả nổi da gà cả người đều nhô ra, lưng từng trận lạnh đến cả người.


      Bỗng nhiên liền nghĩ đến những đáng thương có tin đồn với Học trưởng kia , nghe bệnh viện là nửa đời sau đều phải nằm giường.


      Trời ạ! cũng thể biến thành như vậy được!


      " Bạn học Khả Khả , chuyện này nhất định là cậu phải giữ bí mật, nghìn vạn lần ngàn vạn lần chớ ra ngoài, xin cậu đấy!"


      “Cậu yên tâm , mình cam đoan ra, chỉ là cậu cũng phải cẩn thận chút, nếu như bị nữ sinh của Ngọc Hòa nhắm vào rồi, kết cục rất bi thảm.”


      "Hơn nữa , sớm ngày bắt được hotboy mới là Sinh Tồn Chi Đạo* (chắc cách để tồn tại hay đạo lý sinh tồn gì đó, mình đoán vậy :v) , đừng tôi có nhắc nhở cậu đó ~ "



      Lâm Khả ra vẻ từng trải vỗ vỗ vai của Đường Dĩ Phi, sau đó quay về chỗ của mình giữa tiếng chuông dồn dập.


      Đầu óc Đường Dĩ Phi triệt để bị rối loạn đến mơ hồ, ngơ ngác ngồi tại chỗ, trong tay cầm quyển ách tiếng , kết quả chữ thèm xem!


      Mạc Duẫn Sâm lại có thể học ? !


      Mãi cho đến tiết thứ hai của buổi sáng, tiếng đập cửa bá đạo cũng có vang lên, Đường Dĩ Phi theo thói quen nhăn đầu lông mày, tan học chạy đến toilet nữ gọi điện thoại cho Mạc Duẫn Sâm.

      "Gì vậy?"


      Giọng khàn khàn của cậu con trai bên đầu bên kia rất kì lạ, mơ hồ lộ ra chút tức giận, giống như mộng đẹp của mình bị người quấy rầy.


      "Mạc Duẫn Sâm, mấy giờ rồi hả ? Làm sao mà cậu còn chưa học vậy ? !"


      Đường Dĩ Phi vừa lấy tay chặn máy biến điện năng thành thanh của phòng kế bên trong toilet lại vừa giọng .

      "Mắc mớ gì tới hả! Tôi xin nghỉ rồi!" Bộp tiếng, điện thoại bị cắt đứt cách phẫn nộ, Đường Dĩ Phi hiểu ra sao .


      Giỏi lắm Mạc Duẫn Sâm!! Cậu lại dám lớn tiếng với tôi nữa à!


      Đường Dĩ Phi buồn bực trở lại phòng học, lại phát đám người chặn ở cửa phòng học.

      Tò mò tới, nhưng ánh mắt lại lập tức đờ đẫn khi chạm tới vẻ mặt lạnh lẽo như muốn ăn thịt người của người cầm đầu nọ!

      Đại Tỷ Đại!


      Đường Dĩ Phi quay đầu muốn , kết quả là lại giống như mấy lần trước, mới vừa nhấc chân bị người bắt được .


      "Này ~ "


      Đường Dĩ Phi kéo ra nụ cười có khó coi hơn cả khóc, tới trước mặt Đại Tỷ Đại .


      Tất cả bạn học trong lớp đều vây xem náo nhiệt, có người ghé vào cửa cửa sổ, cũng có người trực tiếp vọt tới hành lang, thậm chí còn trực tiếp bước lên bục giảng nữa! !


      ~ Hết chương 45 ~

      Chương 46: Bị nhục nhã ở trước mặt mọi người.
      Editor: Melodysoyani



      "Ôi, các người xem này, đây phải là Trương Viện Viện của lớp mười hai bảy à, làm sao tìm lại tới tìm bạn học Đường của chúng ta vậy ?"


      " biết nữa, nhìn kỹ hẵn !"


      Bởi đây giờ nghỉ ngơi ở giữa tiết hai, có hai mươi lăm phút đồng hồ, dù Đường Dĩ Phi có cầu khẩn cho quan bồ tát thân cũng vô dụng thôi.


      "Đường Dĩ Phi, mày dám đùa giớn với tao hả? Phải ?"

      Vẻ mặt Đại Tỷ Đại tức giận, ngày hôm nay thủ lĩnh phá phách lại có thể bị chọc giận lần nữa, hơn nữa lần này càng giống như thiếu nữ bất lương trong xã hội !
      Đáng sợ hơn là, tay của Đại tỷ Đại còn cầm điều thuốc bóc khói!


      Trong tay của đám tiểu lâu la kia còn cầm vũ khí nữa! (@Melody: chậc….bạo lực học đường, trẻ con nên đọc khúc này *lắc đầu trầm tư*)


      " có mà Đại Tỷ Đại! Trời đất chứng giám! Coi như cho em có trăm hai mươi cái gan hùm mật gấu, em cũng dám đùa giỡn chị đâu ạ!"


      Đường Dĩ Phi hận thể trực tiếp quỳ xuống trước Đại Tỷ Đại, tại giống như con khỉ bị nhiều người vây, xem đúng là . . .


      Ai!

      Ngày hôm nay Mạc Duẫn Sâm có tới học, Học Trưởng cũng còn đến trường học, xem ra hôm nay là dữ nhiều lành ít rồi!

      " có ? Ngày hôm qua máy cho tao cái gì đó hả? !"

      Ngày hôm qua Trương Viện Viện vốn cho là mình có được số điện thoại của Long Thiểu Tôn rồi, vô cùng vui vẻ, qua mặt mọi người, len lén mở ra xem, ai biết được ra tời giấy chỉ là bức tranh thôi…..

      Hơn nữa còn vẻ nam nữ trong tư thế làm chuyền đồi bại nữa!


      Truyện được edit tại *******************.

      A a a a a!


      Chuyện này nhục nhã đến cỡ nào!


      Tuy Đại Tỷ Đại nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, thế nhưng dù sao vẫn còn tuổi, đương nhiên khi mở ra thấy cảnh tưởng này cũng bị đỏ mặt!


      "Chậc, số của học trưởng à!" Đường Dĩ Phi giải thích được, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho đại tỷ đại buồn bực như vậy chứ ?


      Tờ giấy kia là vô ý nhặt được trong lúc trực nhật mà thôi, vốn có cũng có ý tưởng đặc biệt gì, chỉ vì thấy tờ giấy kia có hoa văn và màu sắc rất đẹp , nên ngay cả nội dung bên trong cũng có xem qua nhặt lên rồi.


      Ai biết đường gặp gỡ thủ lĩnh của trường chứ, hoàn toàn kịp nghĩ nhiều, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể tùy tiện bỏ tờ giấy vào trong tay của Đại Tỷ Đại thôi .


      Nhưng bây giờ phản ứng của đại tỷ đại lại lớn như vậy, dường như tờ giấy kia . . .


      "Cái rắm! Mày biết xấu hổ! nhìn ra, bề ngoài thuần khiết như thế, nhưng bên trong lại đê tiện như vậy, mày muốn xài tiền của đàn ông tự tìm , có cần phải tự vẽ mình để YY thế ? Tao này ngay cả tư thế của nam nữ thế nào mà mày cũng biết, có phải tự mình thử qua rồi hay ? Hình ảnh kia đúng là trông rất sống động, người xem cũng phải e lệ đấy!"


      Đại Tỷ Đại tương đối khó nghe, sắc mặt của Đường Dĩ Phi vì nhục nhã mà lần lượt thay đổi từ xanh đến trắng, cuối cùng triệt để hóa đá ——


      Bởi tất cả mọi người đều xem kịch vui, cho nên đại tỷ đại chuyện rất lớn, vừa dứt lời, toàn trường náo động!

      "Trời ạ, thiệt hay giả à?"


      " nghĩ tới bạn học Đường lại là người như thế ?"

      " đúng là nhìn ra , còn tuổi nhưng nội tâm biết xấu hổ như vậy!"


      "Đúng vậy, ngay cả bạn học Mạc cũng bị bề ngoài hiền lành của hồ ly tinh kia mê hoặc!"


      " như vậy trực tiếp xem tiểu Hoàng ***, thư nha ~ cần gì phải vẽ mình như vậy, gây ra nhiều chuyện như vậy!"


      ". . ."


      "Tôi có!" Đường Dĩ Phi rất nhanh nắm tay, bỗng nhiên rống to, tức giận liếc cái mọi người, tiếng ồn ào hơi ngừng, tất cả mọi người bị đáy mắt lạnh như băng của phóng tới mà kinh sợ.

      Đại Tỷ Đại sững sờ mấy giây, tiếp tục vừa cười mở: "Mày có à? Tờ giấy kia phải may đưa cho tao sao?"


      "Tôi biết chị cái gì! Nhưng chị vừa vũ nhục tôi, tôi kiện chị tội phỉ báng!"


      Đường Dĩ Phi cũng phải ngồi , đám người này khiến mất hết thể diện, cũng tuyệt đối thể để đối phương sống thoải mái được!


      "Ôi, tao rất sợ đó oh ~ "


      ~ Hết chương 46~
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47: Người của tôi cũng dám động vào à?

      Editor: Melodysoyani


      Đại Tỷ Đại điên cuồng cười to, đợi cười đủ rồi, lúc này mới hít hơi thuốc lá vào, rồi phun tất cả khói trắng vào mặt của .

      "Khụ khụ..." Đường Dĩ Phi bị sặc khói, khó chịu và bắt đầu ho khan.


      "Đường Dĩ Phi, muốn đấu với tao à, mày vẫn còn non lắm!" Cao ngạo hất cằm lên, Đại Tỷ Đại khinh thường vẻ mặt của .


      "Ah!" Đường Dĩ Phi cười nhạt, lúc này cả người được bao phủ bởi hơi thở xa lạ, tất cả mọi người dám thêm câu nào.


      Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân thể nhắn kia, giống như bên trong đó chất chứa vô hạn sức lực vậy!


      "Trương Viện Viện, nếu còn là người hãy cư xử cho đàng hoàn , đừng có như con chó điên chạy cắn loạn ở khắp nơi!"


      Vèo vèo ——


      Dám hô to gọi với Trương Viện Viện à?


      Tất cả đều kinh hãi!


      Trong Ngọc Hòa vẫn luôn có quy định bất hành văn, là tất cả các học sinh cấp dưới đều phải tôn trọng các học tỷ cấp , tuyệt đối thể dĩ hạ phạm thượng! dien^-dan*>[email protected]#don.



      Bạn học Đường này thẹn quá hóa giận rồi sao?


      "Mày to gan!" Trương Viện Viện tức giận đến khuôn mặt đều đèn xì, ném tàn thuốc trong tay, giơ tay lên vung tới mặt của Đường Dĩ Phi——


      Bát ——


      Tiếng đập tay vang vọng khắp cả lầu, mọi người đều là thể tin nhìn chằm chằm vào người ra tay kia!


      Dĩ nhiên là Đường Dĩ Phi!


      bàn tay trắng noãn vững vàng tiếp được tay của Trương Viện Việnở trước mặt giữa nắng sớm, tay còn lại chút dông dài vung lên, hung hăng tát vào mặt của đối phươntg!


      Quá chấn động!


      ngờ nữ sinh lại đánh nhau hung hăng như thế!


      Càng ngờ tới việc Đương Dĩ Phi lại ra tay trước!


      Mọi người thấy vẻ mặt hờ hửng của Đường Dĩ Phi, tay giơ lên giữa trung vẫn chưa rút về, nhìn vẻ chấn kinh trong mắt của học tỷ, nhưng lại được câu nào.

      Quá kỳ lạ rồi!


      Đường Dĩ Phi sửng sốt, cái tát tay vừa rồi chỉ xuất phát từ bản năng tự bảo vệ của con người mà thôi, chưa từng ngờ tới mình hành đồng như vậy. .


      "Đường Dĩ Phi!Mày lại dám đánh tao hả? !" dien^-dan*>[email protected]#don.


      Giọng bén nhọn của Trương Viện Viện vang vọng cả lầu, chấn động đến cả màng tai của Đường Dĩ Phi khiến nó nghe ù ù.


      " Mày mày mày……..lại có thể đánh đại tỷ đại của chúng tao! Lên cho tao!"


      Vài tiểu lâu la bị thế cục đột nhiên bị ngịch chuyển trước mắt này dọa tới hoa mắt choáng váng, đợi đến lục phản ứng kịp mặt của đại tỷ đại nhà mình có dấu bàn tay.

      "Người của tôi cũng dám động vào sao?"

      Chỗ đám người lộn xộn kia bỗng nhiên vang lên giọng kiêu ngạo, mọi người đều là hẹn mà cùng hoài nghi liếc mắt về nơi phát ra tiếng kia.


      Thân hình thon dài càng lúc càng cao quý xuất trong nắng sớm, vào cọng tóc nâu thâm tung bay theo gió, thiếu niên vô cùng tao nhã, hai tay chút khiên kỵ bỏ vào túi, gương mặt đẹp trai nhìn ra có chút biểu cảm nào, chí có đôi mắt thâm trầm lạnh lùng kia làm cho mọi người nhìn mà kinh hãi!


      Dĩ nhiên là rồi!


      Long Thiểu Tôn!


      Đoàn người tự động tránh sang bên thành con đường, tựa như chúa tệ của thế giới vạn vật này, nhìn mọi thứ chút chớp mắt.


      Bước chân thẳng tắp giữa phong trần (thời chiến tranh hoan lạc), khóe miệng lộ ra nụ cười tà tứ.


      , đó phải là cười, đó là thương hại trước khi phá hủy mọi thứ, đó châm biếm với cả thế giới này! (Melody: ôi mẹ ơi rợn cả người =.:),


      Long Thiểu Tôn!


      Trong mắt của chỉ có Đường Dĩ Phi!


      Mấy tiểu lâu la vừa định ra tay đều bị khí thế vương giả bá đạo và tham muốn chiếm hữu kia làm cho ngẩn ra, mấy người kia đều biết làm sao, chứng kiến đáy mắt lãnh của Long Thiếu Tôn, trong nháy mắt lại bỗng nhiên có loại ảo giác tai vạ đến nơi!


      thẳng tắp đến trước mặt , đứng vững, bày ra tư thế bễ ngễ thiên hạ!* (@Melody: *Bễ nghễ thiên hạ* là nhìn thiên hạ/ thế giới này bằng nửa con mắt ._. đại loại có nghĩa làm xem thường tất cả, ầu chung mình cũng bị khí thế của này làm cho quéo cong đuôi lun rồi, đáng sợ quá, dọa chết bảo bảo rồi ==”)


      "Học, Học Trưởng . . .?" Đường Dĩ Phi năng lộn xộn, đương nhiên, mọi người đều là mở to mắt, trừng, há miệng, ngây người!

      ~ hết chương 47~

      Chương 48: Đường Dĩ Phi là người của tôi
      Editor: Melodysoyani


      Làm sao học trưởng Long lại tới đây chứ?


      Người của trong miệng ta là ai?


      Chẳng lẽ là . . .


      Đường Dĩ Phi bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung ở người mình, khóe mắt lơ đãng co quắp .


      "Long . . . Chuyện này..." Vẻ mặt của Đại Tỷ Đại cũng dần dần dịu lại, thậm chí, trong đôi mắt kia còn có kính trọng và khát khao thể bằng lời!


      Long Thiểu Tôn thèm nhìn đến có chút nào, bàn tay to bá đạo kéo vài của Đường Dĩ Phi qua, khóe miệng hơi cong lên .


      "Tất cả mọi người ở đây hãy nghe kỹ cho tôi, từ nay về sau, Đường Dĩ Phi là người của tô, ai dám khi dễ em ấy, đó chính là đối địch với Long Thiếu Tôn tôi!"


      " Trời... Trời ạ . . ."


      Khó có thể tin!


      Quả thực thể tưởng tượng nỗi!


      Đây là hotboy của Ngọc Hòa!


      Đây là thần thoại truyền kì của Ngọc Hòa đấy!


      Đây là trụ cột vững vàng của Ngọc Hòa ! Làm sao có thể ở trước mặt mọi người . . . Đẹp trai như vậy chứ? ! (=.:)


      Tất cả các nữ sinh mê trai kia đều thể cưỡng lại được, giống như bảo vệ kia là mình vậy, từng cái người lạc vào cảnh giới kỳ lạ hưởng thụ tình bá đọa của hotboy!


      "Chậc, hiểu lầm là hiểu lầm thôi!" tiểu la lâu ra hoà giải, vẫn quên ngừng nháy mắt với Trương Viện Viện.


      "Học Trưởng, chúng em chỉ muốn chuyện với em này thôi, vì có chút việc muốn xác nhận đó mà, chưa hề bắt nạt em ấy ."


      Long Thiểu Tôn híp mắt sáng như sao lại, chỉ là ánh mắt kia lại rơi vào mặt của Đường Dĩ Phi, gương mặt hồng hồng, đôi mắt to sáng lấp lánh, vễnh môi lên ràng như muốn mình chịu ủy khuất! >dien^.dan^.le@quy/don.com^$


      "Em à?" Long Thiểu Tôn cười nhạt: "Tôi nghĩ các người hiểu lầm gì rồi, em ấy phải là em của tôi, mà là bạn của tôi!"


      Oanh ——


      Toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!


      Chỉ có sắc mặt của Đường Dĩ Phi chợt đỏ hồng , dường như máu cả người cũng đọng lại, nhúc nhích trừng mắt nhìn Long Thiểu Tôn!

      Học Trưởng đây là muốn đưa tôi vào chỗ chết sao? !


      Bộ thấy những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của các nữa sinh kia hả?


      Đường Dĩ Phi khóc ra nước mắt, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp rầm rồ nướng lên, mà chỉ đắm chìm giữa cả tấn bom mà Long Thiếu Tôn vừa đưa cho khiến họ lâu thể hoàn hồn . >dien^.dan^.le@quy/don.com^$




      Long Thiểu Tôn lại ưu nhã giơ tay trái của lên, cúi đầu, tiếp theo đó là khẽ hôn lên.


      Dường như hình ảnh bị dừng lại trong giây phút này, mà tất cả các hồi ức đẹp đẽ cũng đều hóa thành vĩnh hằng trong giây phút này vậy.


      Mấy nữ sinh gây chuyện phẫn nộ rời khỏi, quần chúng vây xem cũng từ từ tản , chỉ là trong lòng của tất cả mỗi người đều bị quấn quanh bởi cảm xúc phức tạp.

      Học trưởng Long của bọn họ là hoa có chủ! ***************.com


      "Oa mẹ nó! Tôi đây bỏ lỡ phương thức bày tỏ kinh thiên động địa rồi!" Lâm Khả vừa đến lập tức rống lên như quỷ kêu .(mình thích chị này :))


      Sáng nay bị tiêu chảy, lúc Trương Viện Viện qua đây gây chuyện là thời điểm thống khổ trong nhà vệ sinh nữ, thế cho nên . . .


      Ai! Ngay cả vẻ mặt vừa bá đạo lại đẹp trai của học trưởng cũng nhìn được!


      "Đừng nữa, phiền quá ."


      Đường Dĩ Phi ủ rũ, tại thực là giống như đứng đứng đống lửa, như ngồi đống than vậy, sau khi những học sinh này rời , ánh mắt của các nữ sinh kia khi nhìn đều trở nên quái dị .


      là hận, ít nhiều gì cũng có, thế nhưng ngoại trừ hận ra còn có khát khao, thậm chí còn có khinh thường, dường như : Chờ xem, chẳng qua học trưởng chỉ chơi đùa với mà thôi, sớm muộn cũng có ngày đá mà thôi!


      "Toàn bộ hành trình BBS* (hứa hẹn) đều được phát sóng trực tiếp ở vườn trường này, bạn học Đường à, cậu chết chắc rồi!"


      "Ai nha má ơi, cái hôn này chính là đính ước nhé! lãng mạn!"


      Lâm Khả đúng là e sợ thiên hạ loạn, lúc Đường Dĩ Phi tâm phiền ý loạn vẫn quên châm ngòi thổi gió, đổ dầu vào lửa .


      " ràng ta hôm nay đến trường học, tại sao lại đột nhiên xuất ở đây ?"


      Đường Dĩ Phi để ý tới Lâm Khả, lẩm bẩm .


      ~ Hết chương 48~
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49: Từ trước đến nay, cậu là người duy nhất!
      Editor: Melodysoyani

      Làm sao lại đúng lúc như vậy ?

      Vừa lúc Trương Viện Viện tìm đến đây, vừa lúc lỡ tay đánh Trương Viện Viện, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lại xuất như thiên thần!

      Nếu như tất cả chuyện này đều kế hoạch của người nào đó, vậy mưu kế này quả thực lợi hại, ngay cả mỗi suy nghĩ trong lòng, mỗi phản ứng nên có, thậm chí là hành động tự vệ đứng đắn của đều tính đến cách chính xác!

      đáng sợ!

      "Tôi này bạn học Đường, cậu cần phải nỗ lực gì, mà hotboy chủ động quỳ dưới váy cậu rồi, chậc chậc hazi. . ."

      "Được rồi Khả Khả, đừng đùa cợt tớ nữa, cậu biết quan hệ giữa bọn tớ thế nào mà ."

      "Coi như là tuần thế nào ? Tớ cho cậu biết oh, ở Ngọc Hòa, có lẽ học trưởng Long công bố và cũng để bất kỳ ai là bạn giái đâu, dù cho mọi người ồn áo người đó là học tỷ Thẩm nhưng mà cũng chưa từng chính thức xác nhận! Nhưng mà, từ trước đến này cậu là người duy nhất đó!"

      Từ trước đến nay cậu là người duy nhất?

      Lại là người duy nhất à!

      Rốt cuộc ở trường học này có bao nhiêu điểm đặc biệt đây ?

      Lần trước Giang Mỹ Kỳ cũng chuyện ngồi cùng bàn với Mạc Duẫn Sâm là chuyện trước nay chưa từng có, bây giờ là chuyện và học trưởng Long công bố quan hệ trước mặt bọn họ .

      Đường Dĩ Phi cảm thấy tất cả chuyện tốt này đều là an bài của nhà học Đường!

      Nếu ... Làm sao những chuyện tốt này có thể phủ xuống đầu được chứ ?

      "Tại sao cậu học tỷ Thẩm cũng được như vậy hả?" Đường Dĩ Phi có chút tin tưởng, dù sao lúc mới đến Ngọc Hòa, những học sinh kia sớm lấy Long Thiếu Tôn và Thẩm Tâm Vũ so sánh với thần tiên quyến lữ, muốn có bao nhiêu ân ái thí có bấy nhiêu ân ái.

      "Đúng vậy, thực ra, chúng tôi muốn làm paparazi, à đúng, chúng tôi muốn làm bà tám thôi, nhưng mà lại chưa từng chụp được những hình ảnh thân mật của học trưởng Long và học tỷ Thẩm, ngay cả nắm tay cũng nữa!"

      Đường Dĩ Phi càng ngày càng hồ đồ, ngay cả nắm tay cũng có sao?

      Nghĩ đến dường như ngày đầu tiên khi có việc muốn nhờ giúp ở thư viện, cũng thành thạo nắm tay mình rồi, hơn nữa còn áp chặt mười ngón tay lại ở trước mặt mọi người.


      Mà hôm nay, lại là ở trước mắt bao người, hôn .

      Mặc dù chỉ là mu bàn tay, nhưng cũng có tuyên cáo chủ quyền, đây là đặc biệt đánh vào tâm trí của tất cả nữ sinh của Ngọc Hòa!

      ". . ." Đường Dĩ Phi yên lặng, cũng hé răng nữa .

      Mãi cho đến lúc tan học, Mạc Duẫn Sâm cũng chưa đến trường học, và mãi cho đến lúc chạy mạch chạy thẳng đến khu nhà ở của học trưởng Long, cũng có người nào dám làm khó nữa .

      Dường như . . . Tất cả mọi người cam chịu thân phận của .

      Đường Dĩ Phi khẽ thở dài cái, lấy chìa khóa từ trong ví ra, mở cửa .

      Đổi dép lại, mệt mỏi nằm ghế sa lon, đôi mắt trắng đen ràng trừng lên nhìn trần nhà vô tội, trong đầu còn suy nghĩ về chuyện xảy ra ở lúc sáng.

      Học Trưởng, vì sao lại làm như vậy?

      Là vì để cho tôi ngã vào nhà tù tình ái của sao, thể quay đầu lại, sau đó bị hung hăng vứt bỏ , thành là trò cười của tất cả mọi người sao?

      Đường Dĩ Phi nằm ghế sa lon cảm khái lúc lâu, cuối cùng lại cũng nghĩ ra được sau này ra sao, chỉ có thể đứng lên, lau sạch toàn bộ trong ngoài của khu nhà ở!

      "Hô, mình đúng là điên rồi, lại có thể làm việc nhà cho học trưởng!"

      phải lớn như vậy rồi mà chưa từng làm việc nặng, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên phải làm người khuân vát như vậy!

      Nhìn gian nhà sáng sủa sạch , lúc này Đường Dĩ Phi mới nặng nề mà thở dài .

      Đây chính là chuyện mọi người thường , chịu ơn giọt nước, nhất định phải trả lại dòng sông!

      cứu , thay giải quyết chuyện khó khắn, coi như muốn báo đáp, cũng chỉ có thể làm chút việc nhà và chăm sóc để thương thế của tốt hơn thôi .

      Đường Dĩ Phi đến siêu thị chuyến, mua chút đồ ăn trở về, mấy ngày nữa định là luyện tài nấu ăn tốt, nhưng lúc trở lại phát Long Thiểu Tôn ở nhà .

      ~ Hết chương 49~

      Chương 50: Nụ hôn đầu tiên
      Editor: Melodysoyani

      Trong phòng tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, Đường Dĩ Phi đến gần, liền thấy nằm ghế sa lon, quần áo màu trắng hơi nhăn nheo, vài cái nút áo ngay ngực được mở ra, lộ ra mảng da thịt màu mật ong lớn.

      Dưới ánh đèn, ngũ quang dưới của đều thâm thúy, mỗi chỗ đều điêu luyện sắc sảo .ddlqd

      Lam bảo thạch lóng lánh rực rỡ bên tai trái (viên đá quý màu xanh ._. thường được dùng làm trang sức, mình chắc này đeo bông tai .-.), nhợt nhạt híp con mắt lại, tay chống huyệt Thái Dương, hơi nhíu mày, nhìn qua quá thoải mái .

      "Học Trưởng, trở về rồi sao ? phải rất trễ à?"

      Lại còn uống say .

      ". . . Ừ" tiếng hừ này được kéo dài bách chuyển thiên hồi*(trăm ngàn nghĩ ngợi) , cuối còn được kéo nồng đậm, Đường Dĩ Phi nghe thấy mà trong lòng run lên, gương mặt lại kìm lòng đặng đỏ lên .

      " ăn cơm chưa?"

      ". . ."

      Sao lên tiếng vậy ?

      phải ngủ rồi đấy chứ ?

      "Học Trưởng ?" Đường Dĩ Phi đến gần, dường như dáng vẻ say rượu này lập tức trở nên cực kỳ mê người.

      Giơ tay lên nhàng đẩy đẩy bờ vai của , chỉ thấy đôi mày kiếm của càng nhíu chặt hơn.

      khó chịu sao còn uống nhiều rượu như vậy chứ ?

      Đường Dĩ Phi bỉu môi, lấy chiếc chăn ở trong phòng ngủ ra đắp lên người , sau đó đến nhà thuốc mua chút thuốc giải rượu về .

      "Học Trưởng, đứng lên uống thuốc !"

      Lần thứ hai trở về rất khuya, Đường Dĩ Phi làm cơm tối xong, rót ly nước đun sôi để nguội rồi bưng tới .

      ghế sa lon, Long Thiểu Tôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, men theo ngọn đèn nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt đen và sâu thẳm kia, giống như hố đen vũ trụ, hút cả người của vào trong đó .ddlqd

      "Phỉ . . ."

      cố gắng giơ cánh tay lên rồi chợt kéo vào trong lòng .

      "Loảng xoảng xoảng" tiếng, ly thủy tinh từ trong tay rơi xuống sàn nhà, lăn vài vòng rồi dừng lại ở góc bàn .

      Nước, chảy đầy sàn nhà .

      Lòng, hỗn loạn lung tung .

      Mùi hương chanh vừa xa lạ lại quen thuộc kia vây quanh , Đường Dĩ Phi khiếp sợ đến nỗi trái tim nhảy loạn bao nhiêu nhịp cũng đếm được.

      gọi là Phi ?

      Thân mật như vậy sao?

      "Học Trưởng, uống say rồi, đứng lên uống thuốc !"

      Đường Dĩ Phi định thần chút đẩy đẩy người của Nam Thần .

      Vẫn nhúc nhích, thậm chí càng ôm càng chặt!

      "Phỉ, về rồi, về rồi . . ."

      ôm chặc, gần như tham lam ngửi mùi hương tóc của , giọng trầm thấp khàn khàn phát ra từ cổ họng, dị thường mị hoặc lòng người trong đêm đầu thu này!

      "Em biết về rồi, Học Trưởng, tự vào phòng ngủ , ở đây lạnh. . . Ưm . . ."

      Nụ hôn bá đạo lập tức hạ xuống, tất cả hơi thở đều mang theo ngông cuồng và cướp đoạt, để cho Đường Dĩ Phi có cơ hội thở dốc, đầu lưỡi có chút lạnh buốt cạy mở hàm của , tiến quân thần tốc, Hoành Tảo Thiên Quân*(càn quét ngang ngược)!

      "Ưm . . ." Đường Dĩ Phi dùng sức nhi giãy dụa, tay bé liều mạng đánh vào ngực của , thế nhưng do sức lực cách xa nhau, chỉ có thể bị giam cầm vào trong ngực, nghênh hợp nụ hôn của .

      Đây xác thực là nụ hôn đầu tiên, hôn đến Đường Dĩ Phi trở tay kịp .

      Long Thiểu Tôn say đến rối tinh rối mù, lúc này cũng ràng lắm người trước mắt rốt cuộc là người nào, chỉ là nhìn đôi mắt kia, nghe giọng của , trong cơ thể cổ dục….. vọng mạnh mẽ tự với mình phải hôn ! Hung hăng hôn !

      Vừa hôn xong, Đường Dĩ Phi suýt nữa hít thở thông, luống cuống tay chân bóp chặt cổ của mình, muốn để cho mình thoải mái hơn chút .

      Mà thiếu niên sớm ngủ mê mang ghế salon, cũng còn động tĩnh gì nữa .

      Chớp mắt lại thêm ngày nữa, Đường Dĩ Phi phờ phạc tới nhà trọ của Học Trưởng, lòng muốn tới, thế nhưng lại lo lắng thương thế của .

      Lần thứ hai đứng ở cửa, Đường Dĩ Phi trăm mối cảm xúc ngổn ngang*(vừa mừng vừa tủi), lại tìm dùng được từ chính xác nào để hình dung cảm xúc của bản thân vào giờ khắc này .

      Hết chương 50
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Tối hôm qua có gì cả.
      Editor: Melodysoyani

      biết vì sao tối hôm qua Học Trưởng lại uống nhiều rượu như vậy, chỉ là trực giác với mình, có tâm .

      Bước vào nhà trọ, mơ hồ nghe được tiếng phim truyền hình trong phòng khách, Đường Dĩ Phi có chút ngạc nhiên nhìn Huyền Quan của căn nhà.

      "Học Trưởng, sao lại trở về sớm như vậy ?"

      "Ừm." Long Thiểu Tôn ngồi ở ghế sa lon, xoay khuôn mặt qua cười nhạt trả lời .

      "Để em làm cơm trước ." Đường Dĩ Phi vừa nhìn thấy khuôn mặt kia liền cảm nhận được nụ cười có ý vị sâu xa của , nên vội vàng kiếm cớ né tránh .


      Nửa giờ sau, bàn cơm, vương tử tao nhã ăn bữa tối mà chuẩn bị xong.

      Cánh gà kho tàu, thịt bò xào ớt xanh, trứng gà xào lá hẹ, canh đậu hủ cá trích .

      Ba món ăn món canh, nhìn qua đều đủ màu sác và hương vị, Long Thiểu Tôn quả có chút đói .

      Lòng Đường Dĩ Phi tràn đầy mong đợi nhìn động đũa: "Học Trưởng, thế nào?"

      "Tạm được ."

      vân đạm phong khinh trả lời, khóe mắt chợt lóe lên ánh sáng mất mác, nhưng bỗng chốt lại trở thành ánh sáng quật cường khó tả.

      "Hừ! Sớm muộn cũng có ngày như vậy nữa!"

      "Ha hả, mỏi mắt mong chờ ."

      Lại là câu này!

      Đường Dĩ Phi tức giận vùi đầu tận lực ăn cơm, ý cười khóe miệng của Long Thiếu Tôn càng sâu hơn.

      "Học muội, tối hôm qua . . ."

      "Tối hôm qua có gì cả!"

      Đường Dĩ Phi bị ngẹn ngụm cơm tẻ trong cổ họng, vội vã uống nước .

      "Em thực là. . ." Long Thiểu Tôn cười đến vui vẻ, khóe miệng giương lên độ cong vui tai vui mắt nhìn người nọ: "Học muội, tôi chỉ muốn tối hôm qua cám ơn em chăm sóc tôi, em phản ứng lớn như vậy là muốn cho tôi biết, tối hôm qua chúng ta . . ."


      Long Thiểu Tôn đến điểm đó ngừng, chỉ là ánh mắt kia vừa hộ nghi lại mang theo chút thú vị và sắc sảo .

      "Khụ khụ... Học Trưởng, chăm sóc là chuyện nên làm mà, tối hôm qua uống quá nhiều, chúng ta chưa từng phát sinh gì hết! Em đảm bảo có!"

      Đường Dĩ Phi lập tức giơ tay phải lên thề với trời, dáng vẻ kia vừa buồn cười ngây thơ lại đáng chết người!

      "Con người của tôi khi uống nhiều liền có thể làm ít chuyện khác người, tối hôm qua, tôi có làm gì em chứ? Có hôn em hay ? Hay là ôm em? Hửm ?"


      Giọng của mang theo mê hoặc chết người, chỉ là dù có chết Đường Dĩ Phi cũng thừa nhận chuyện chỉ ôm mà còn cưỡng hôn !

      " có, thể nào, ngày hôm qua ngủ như chết ấy, có đá cách mấy cũng dậy."

      Gương mặt quẫn bách đến rối loạn, Đường Dĩ Phi vội vã bới chén cơm, sau đó chạy trói chết và phòng sách, để lại Long Thiểu Tôn cười như cười nhìn về hướng biến mất.

      Tùy ý dọn chén đũa lại chút, Long Thiểu Tôn tới cửa phòng sách, lễ phép gõ cửa cái .

      "Học muội, cuối tuần này theo tôi đến công ty bách hóa !"

      lúc sau, cũng có động tĩnh, Long Thiểu Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, vừa muốn xoay người mở cửa ra .

      cái đầu thò ra, quấn quýt lâu mới thỏa hiệp, ai oán mà nhìn : "Học Trưởng muốn mua vật gì sao?"

      "Mấy ngày nữa là sinh nhật của em tôi, tôi muốn chọn cho em ấy món quà sinh nhật ."

      "Vậy được rồi, chiều chủ nhật em đến tìm ."

      Vừa nghe là em của , Đường Dĩ Phi khỏi có chút cảm tình, sảng khoái đáp lại .

      "Làm phiền em rồi ."

      "Việc nên làm mà!"


      " là ngày thứ tư rồi, sao bạn học Mạc chưa tới học nhỉ?"

      Sáng sớm mới vừa vào phòng học, Lâm Khả chạy tới như hồn bất tán.

      "Sao vậy, nhớ cậu ấy rồi hả ?"

      " chết , làm sao cậu có thể vong ân phụ nghĩa như vậy chứ ? Có niềm vui mới liền quên tình xưa rồi hả?"

      "Bạn học Khả Khả! Cậu mà còn lung tung như vậy nữa tớ thèm để ý tới cậu nữa đấy!"

      ~ Hết chương 51 ~

      Chương 52: Thái Tử Gia của tập đoàn Bách Thịnh
      Editor: Melodysoyani

      Trải qua mấy ngàytiếp xúc nữa , Đường Dĩ Phi cũng có thể hiểu thêm vài phần về Lâm Khả , nhanh mồm nhanh miệng, thể giấu được chuyện gì, nhưng quả thực cũng có ý đồ xấu.

      "Được rồi, tớ nữa là được rồi, còn phải vì tớ cũng lo lắng cho bạn học Mạc à!" Lâm Khả ngồi vào vị trí của Mạc Duẫn Sâm , vẻ mặt lo lắng .

      Đừng , Đường Dĩ Phi cũng có chút lo lắng rồi .

      Thường ngày luôn có người ngừng ở bên tai, bây giờ liên tiếp mấy ngày rồi thể nghe thấy nữa, nên ngược lại cũng có chút quen .

      "Tớ gọi bảo câu ta xin nghỉ phép, nhưng cậu ta lại trực tiếp tắt máy, nên tớ nghĩ chắc là bị bệnh rồi!"

      Đường Dĩ Phi giải thích .

      " sao chứ ? Nếu cuối tuần này chúng ta cùng đến nhà cậu ta xem chút !"

      Đường Dĩ Phi liếc nhìn : "Cậu thân thiết với cậu ta lắm à? Biết nhà của câu ta ở đâu sao?"

      "Hắc hắc, Thái Tử Gia của tập đoàn Bách Thịnh, tôi cần phải hỏi thăm cũng biết, huống chi sở trường của tôi lại là thu thập tin tức nữa!"

      Lâm Khả khí phách vỗ ngực cái, giống như là việc mình thường xuyên theo dõi và chụp ảnh người khác là rất vẻ vang vậy.

      "Tập đoàn Bách Thịnh hả ?"

      Lần đầu tiên Đường Dĩ Phi nghe được gia thế của Mạc Duẫn Sâm , mặc dù biết là Nhị Thế Tổ*, nghĩ tới chính là tiếng tăm lừng lẫy Bách Thịnh tập đoàn dĩ nhiên là nhà đấy!
      *Nhị thế tổ: chỉ thế hệ có tiền cí quyền có thể

      Ở thành phố Vân Dương này có hai xí nghiệp lớn, là tập đoàn Vân Thiên , đó là xí nghiêp có quy mô lớn xuyên quốc gia, cái còn lại chính là tập đoàn Bách Thịnh, nghe cũng có cùng đường ray quốc tế, là trong 50 tập đoàn lớn thế giới .

      " phải cậu biết chứ! Bạn mạc là cậu chủ của Bách Thịnh, từ sống an nhàn sung sướng, trường Ngọc Hòa chúng ta có nửa cỗ phần là của công ty ba cậu ta đấy!"

      Còn có việc này ?

      Khó trách cuộc sống ở trường của lại là cuộc sóng du côn, khó trách quy phạm nội quy trường học nhiều lần như vậy cũng bị đuỗi, ra là vì có mối liên hệ như thế!

      "Được rồi, vậy cũng có quan hệ gì với chúng ta cả ." Đường Dĩ Phi bĩu môi, thèm để ý chút nào.

      Nhà họ Đường cũng coi như là xí nghiệp lớn nhất nhì ở thành phố Vân Dương, chỉ là những thứ này cũng chả liên quan gì tới cả, chỉ là khách qua đường mà thôi .


      "Vậy cuối tuần rốt cuộc cậu có !"

      Mắt thấy ngày mai là cuối tuần, Lâm Khả cảm thấy nếu còn chưa xuống tay với bạn học Mạc, chỉ sợ rằng tất cả người đàn ông tốt đời này đều bị Đường Dĩ Phi chiếm hết!

      "Tớ đâu, tuần này tớ có việc, tự cậu !"

      " Này, cậu có còn lương tâm hay ?"

      "Tớ đáp ứng Học Trưởng phải mua ít đồ với ấy rồi, thể lỡ hẹn ."

      "Cậu được đấy, " Vẻ mặt Lâm Khả cười gian, tay bé xấu xa vỗ lên bả vai của : " nghĩ tới ngoan ngoãn vâng lời học trưởng như vậy đấy! chút coi, tiến triển thêm bước rồi hả? Hôn rồi? Hay là . . . Ừm hả?"

      "Cậu đừng giễu cợt tớ nữa, cuối tuần này là hai ngày cuối cùng chúng tôi ở cùng nhau, sau đó chắc là mỗi người ngả ."

      đến hôn, diendanle?quy?don lỗ tai Đường Dĩ Phi lại bất tri bất giác hồng lên.


      Nhưng sắp đến kỳ hạn cuối cùng rồi, đáy lòng lại nỗi lên thất vọng to lớn.


      "Làm sao lại vậy, nếu hợp nhau cứ tiếp tục tiếp, tại sao phải chia tay chứ ?" Lâm Khả cũng hiểu .

      "Cậu thấy mỗi lần Trường Viện Viện nhìn thấy tôi đều hận thể nhanh chóng hủy diệt tớ à? Tớ muốn trở thành kẻ thù chung của mọi người đâu."

      " Này, cậu phát sốt rồi hà? Rời khỏi Học Trưởng, cậu mới bị ăn tươi nuốt sống đấy? !"

      Vì Lâm Khả bỗng nhiên đề cao giọng nên làm hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, người trong đó chính là Giang Mỹ Kỳ .

      Từ ngày đó sau khi bị đả kích ở lớp của Đường Dĩ Phi, ta lại cũng chưa hề chuyện, b nhưng vẫn ghi hận trong lòng, làm ít chuyện xấu ở sau lưng .

      ~Hết chương 52~
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Nhà giàu có, thân bất do kỷ
      Editor: Melodysoyani

      tại, ta là gián điệp của Trương Viện Viện , luôn luôn chú ý tới hành vi của Đường Dĩ Phi, khi bị Học Trưởng đá rồi, lập tức báo cáo!

      Trải qua nhắc nhở của Lâm Khả, lúc này Đường Dĩ Phi mới ý thức được từ nơi sâu xa, ông trời đẩy bên cạnh vách núi đen.

      Tiến thêm bước, vạn kiếp bất phục .

      Lùi bước, cũng chết có chỗ chôn .

      Lâm Khả có thể nhìn thấy được vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra của , triệt để thua bởi chỉ số thông minh của rồi, trầm trọng thở dài hơi, vỗ vỗ bả vai của : "Cậu hãy suy nghĩ kỹ , mặc kệ kết quả như thế nào, tớ đều đứng ở bên cạnh cậu ."

      Đường Dĩ Phi trầm mặc gật đầu, áo não thở dài .

      Tan học, bác Trương sớm đậu ở chỗ cũ, đợi được Đường Dĩ Phi lđi ra, cung cung kính kính xuống xe mở cửa xe cho .

      "Tam tiểu thư ."

      " Ừ, làm phiền bác rồi bác Trương."

      Khách sáo đối thoại, ngồi chiếc xe của người làm, cả người Đường Dĩ Phi đều rất an tĩnh, gương mặt trầm mặc điềm tĩnh, đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.


      Xe lái vào tòa nhà lớn kiểu Đức, Đường Dĩ Phi xuống xe, ánh mắt có chút ngẩn ngơ .

      vòng lớn rồi lại về đây, nhưng vẫn còn xa lạ như thế .

      Có mấy người giúp việc tưới nước cho hoa ở trong sân,dien?dan?@le?quy>?don nhìn chung quanh chút liền thấy được xe của Đường Tuân Hựu, trong lòng vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn.

      Chỉ là còn chưa vào cửa nghe được tiếng cãi nhau .

      "Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quan tâm nữa!" Là tiếng của ba, nghiễm nhiên lộ ra bực mình.

      Đường Dĩ Phi quay chốt cửa, đẩy cửa mà vào .

      Đường Tuân Hựu đứng trong phòng, mẹ Đường ngồi ghế sa lon, mà Đường Tư cũng ở đây, cau mày đứng cách đó xa .

      Bầu khí khẩn trương giằng co lập tức biến mất bởi vì Đường Dĩ Phi đột nhiên xông vào, chỉ là đáy mắt khinh thường của mẹ Đường lại chỉ tăng chứ giảm .

      "Mẹ, chị hai, ba, con trở về rồi ." có lễ phép chào hỏi từng người, đổi lại là chiếc dép lê quăng tới.

      "Đây là xảy ra chuyện gì rồi hả?"

      Mẹ Đường hừ lạnh tiếng, đơn giản trực tiếp quăng ra lời ngoan độc: "Tuân Hữu, việc này phải do con, mà là mẹ làm chủ!"

      "Mẹ!" Sắc mặt Đường Tuân Hựu trắng nhợt, bàn tay buông lỏng đột nhiên nắm chặt lại, sau đó lại vô lực buông lỏng ra.

      Mới hai mươi tuổi thôi, nhưng cũng đến thời kỳ thân bất do kỷ rồi.

      "Được, chuyện này tạm đến nữa, chờ ba con trở về bàn lại!" Mẹ Đường độc đoán vung tay lên, cho bất kỳ chỗ trống nào để thương lượng.dien?dan?@le?quy>?don


      Đường Dĩ Phi đứng ở bên, nhìn cẩn thận từng li từng tí, cũng nhìn ra trò, chỉ biết là ngày hôm nay người ba luôn luôn ôn hòa lại nổi giận, gương mặt trầm đáng sợ, cả người bị bao phủ bởi luồng hơi thở hung ác.

      Chứng kiến Đường Dĩ Phi đứng ở đây, mẹ Đường chỉ cảm thấy toàn bộ khí ở phòng khách đều bị ô nhiễm, lạnh lùng đứng dậy lên lầu, Đường Tư cũng theo sau. (Melody: hai mẹ con bà mới ô nhiễm ý phi phi =.= Ta khinh)

      " ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy ?" tới, thoải mái vỗ vỗ cánh tay của .

      " có việc gì ." Đường Tuân Hựu tâm phiền ý loạn, chỉ là khi thấy cặp mắt kia của lại khỏi có trận đành lòng .

      Sanh ở nhà họ Đường, lẽ nào cũng chạy khỏi cái gọi là số mệnh nhà giàu có này sao?

      Sau này có phải em cũng giống như hay , ngay cả hôn nhân của mình đều làm chủ được ?

      Là người nhà giàu có, có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ!

      Bị ánh mắt phức xem xét, Đường Dĩ Phi có chút được tự nhiên, toét miệng cười cười: ", từng , mẹ là người năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, cho nên nếu bà ấy khiến vui, cũng đừng để ý, đừng để trong lòng ."

      ". . ."

      nghĩ tới tuần trước mới dùng lời này để trấn an , tuần này bị lấy nó để ứng nghiệm người mình .

      đúng là vật còn người mất!

      ~ Hết chương 53~

      Chương 54: Học Trưởng phải loại người như vậy
      Editor: Melodysoyani

      "Được rồi, đừng nóng giận, lát nữa đợi ba ba về rồi trao đổi chút, dù sao ma ma . . ." Đường Dĩ Phi cười khẽ nháy mắt mấy cái, khẽ : "Bà quá độc tài quá bá đạo rồi!"

      "Ha hả, được lắm, em khiến vui vẻ đấy!"

      "Ha ha . . ."

      Đường Tuân Hữu có ở lại nhà ăn cơm, khí ấp bàn cơm rất thấp, mẹ Đường thương thờ ơ liếc qua, khiến Đường Dĩ Phi chỉ có thể cúi đầu yên lặng ăn cơm!

      "Dĩ Phi, ta nghe gần đây con thường hay chung với học trưởng của trường con phải ?" Ba Đường bất thình lình mở miệng làm sợ đến giật mình!

      "Ặc, có ạ ." vội vã phủ nhận .

      "Năm hai là lúc nên nỗ lực học tập, đừng nên phân tâm vì chuyện gì hết ." Lời của ba Đường có ý vị sâu xa, đáy mắt cũng có chút mù mịt .

      Có rất nhiều đứa trẻ dương sớm, xem ra đứa con của ông cũng thoát khỏi số kiếp này!

      " Vâng, con biết rồi, ba."

      "Ở bên ngoài nên chú ý hình tượng chút, đừng tùy tiện, phải biết thân phận của mình!” Mẹ Đường quả nhiên nắm bắt cơ hội nhắm vào .

      "Con biết rồi ạ, mẹ." Vừa bị bà đến thấy có chút được tự nhiên .

      "Vị học trưởng kia của con có lai lịch thế nào ? Sao lại hay chung với con như vậy? Hay là có ý đồ bất lương gì đó?" Mẹ Đường chuyện đúng khó nghe.
      Đường Dĩ Phi nhướng mày, hiển nhiên vui : "Học Trưởng phải loại người như vậy, con và ấy quen biết nhau là do việc ngoài ý muốn, ấy cứu con ."

      Nghe quen người khác chửi bới Học Trưởng, Đường Dĩ Phi tranh chấp đến khuôn mặt ửng đó.

      "Con kích động như vậy làm cái gì ?"

      "Con chỉ muốn mọi người hiểu lầm người tốt thành người xấu thôi!" Đường Dĩ Phi dựa vào lí lẽ để biện luận, thân thể nho cũng chẳng biết tại sao đột nhiên bộc phát ra sức lực mạnh mẽ.

      Dáng vẻ quật cường cắn môi như vậy khiến trong lòng của vài người nào đó chấn động!

      "Hành Hành, em bớt lời cãi, chuyện của con cái em ít quản .” Giọng của ba Đường có chút trầm trọng, nhưng lại ôn hòa hỏi Đường Dĩ Phi: "Con cậu ta cứu con ? Là xảy ra chuyện gì sao?"

      Sắc mặt Đường Dĩ Phi giãn ra, sau đó liền ra hết đầu đuôi ngọn gốc chuyện xảy ra ở chợ đêm, chẳng qua là đổi chuyện hẹn hò, thành vô tình gặp được .

      Nghe xong miêu tả của , vẻ mặt ba Đường có chút ngưng trọng, trái lại mẹ Đường lại vô cùng kinh ngạc, đời này còn có đứa ngốc như vậy sao ?

      Tình nguyện tổn thương mình cũng phải bảo vệ ?

      "Dĩ Phi, sau nay mọi việc ở trường nên cẩn thận chút, đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác ."

      Đường Dĩ Phi sững sờ, nghĩ tới ba ba như vậy, chỉ là lại khéo léo gật đầu lên tiếng trả lời: “Con chú ý mà ba."

      bữa cơm tối, nhiều ý nghĩ riêng.

      Rất nhanh ngày đêm lại trôi qua, ngay chủ nhật mà Đường Dĩ Phi chờ mong rốt cuộc cũng tới .

      Hôm ấy, cuối thu khí sảng, bầu trời quang đãng.

      Lúc Đường Dĩ Phi đón xe tới nhà trọ chỉ mới chín giờ, trả tiền xe xong liền chân thành tới, đứng ở cửa nhấn vào chuông cửa.

      "Leng keng —— "

      Long Thiếu Tôn say ngủ nên cực kỳ bất mãn tiếng ôn này, bực bội kéo chăn cha đầu lại, xoay người ngủ tiếp!

      Hô, xem ra Học Trưởng còn chưa có thức dậy đây!

      Đường Dĩ Phi cũng chẳng biết tại sao tâm tình tốt, láy chìa khóa từ trong vỏ ra rồi mở cửa .

      Trong phòng rất loạn, hiển nhiên là ai quét dọn, áo sơmi, áo khoác, quần của Học trưởng đều bị ném khắp nơi, bàn cơm còn có vài chai rượu trống rỗng lăn qua lăn lại.

      là, biết tự chăm sóc cho mình.

      Đường Dĩ Phi lầm bầm tiếng, khom lưng bắt đầu nhặt từng bộ quần áo dưới đất lên, bỏ vào máy giặc trong nhà vệ sinh.

      ~ hết chương 54~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :