1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ở Rể Phật Môn - Cầu Mộng (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 9


      Đại đường của Giang Hồ khách điếm có chút vắng lạnh, nhóm tiểu nhị trong điếm đều tự giác quét dọn.


      Lão bản Ngô Nại cảm thấy có chút nhàm chán, nàng dựa ở quầy, đem cây bút lông trong tay chơi đùa, ánh mắt nhanh như chớp khẽ chuyển.


      Ngay lập tức, bút lông bay ra ngoài, quệt lên cái bàn Tiểu Bính lau, rồi lại bắn về phía tay vịn của cầu thang lên lầu Tiểu Đinh lau vệt đường từ xuống dưới, cuối cùng bút lông cắm phập sàn, thân bút vẫn còn run rẩy.


      Tiểu Bính, Tiểu Đinh quay đầu, trăm miệng kêu lời:“Lão bản –” tiếng nào đem bọn họ quậy như vậy, hơi quá đáng.


      Ngay sau đó, Tư Mã Vân Thiên vào khách điếm, nhìn thấy người vẻ mặt cười xấu xa sau quầy, khỏi gọi tiếng,“A Nại.”


      “Tư Mã giáo chủ.” Nàng cùng chào hỏi như thường, xưng hô mặc dù thay đổi, nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng thân thiết.


      Tư Mã Vân Thiên tháo khăn che đầu xuống để qua bên, dựa vào quầy,“Nhàm chán sao?”


      Ngô Nại theo thói quen rót cho chén nước, đưa qua.


      thuận tay tiếp lấy uống ngụm.


      Ngô Nại oán giận :“Gần đây việc làm ăn của khách điếm tốt lắm, khách đến ở giảm rất nhiều.”


      Tư Mã Vân Thiên che miệng nở nụ cười, mang theo chút trêu ghẹo :“ phải đều bị nàng dọa bỏ chạy sao?”


      “Di? Ta mới trở lại khách sạn có vài ngày a, làm sao có thể dọa người ta chạy?”


      Tư Mã Vân Thiên chuyển cái chén trong tay,“Nàng phải cùng Cái Bang quan hệ tốt sao.”


      đúng thế.”


      “Vậy nàng hẳn là biết người trong giang hồ tại kính nàng như phật sống.”


      “Bộ dạng ta như vậy giống người xuất gia sao?” Ngô Nại nhăn mặt cau mày.


      Tư Mã Vân Thiên có chút đăm chiêu đánh giá nàng, sau đó :“Có lẽ là do nàng ở cùng chỗ với người xuất gia lâu quá.”


      Tiểu Bính, Tiểu Đinh ở cầu thang thầm trừng mắt nhìn . Tư Mã giáo chủ lại chửi xéo người xuất gia, lão bản cho dù là cái dạng gì cũng là do bản thân có vấn đề, liên quan gì đến người khác.


      Ngô Nại cúi đầu gảy bàn tính, vài sợi tóc lòa xòa má, che trước mặt nàng.


      Tư Mã Vân Thiên đưa tay vén tóc nàng ra sau tai, giọng thương lượng:“Nếu ở khách điếm vui, theo ta ra giang hồ chút, thế nào?”


      Ngô Nại có chút hí hửng,“ làm gì?”


      Viêm Giáo nhìn xem như thế nào?”


      “Chàng xác định? Người của Viêm Giáo cho rằng ta đến phá hoại sao?”


      Tiểu Bính, Tiểu Đinh ở phía kia gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.


      “Thực phá được cũng là do bản giáo chủ vô năng, thủ hạ vô dụng, chẳng trách được người bên ngoài.”


      Ngô Nại đưa tay vỗ vỗ vai ,“Chàng câu này ta thích, quả nhiên là tà giáo, có vẻ rất đáng xem.”


      bằng đoạt luôn giáo?”


      Nàng chớp mắt mấy cái, lắc đầu,“Ta còn chưa có làm qua chưởng môn Thiếu Lâm, đoạt giáo.”


      Tiểu Bính, Tiểu Đinh lập tức đưa mắt mà hướng lên phía núi. Chưởng môn phương trượng, sư thúc tổ vẫn như cũ chưa chết tà tâm nha.


      Tư Mã Vân Thiên cười khẽ,“Nàng vì sao chấp nhất chuyện làm chưởng môn Thiếu Lâm như vậy?”


      Ngô Nại tay phải chống má nhìn phía trước, thở dài:“Bởi vì cái khối lệnh bài chưởng môn kia làm cho ta phi thường khó chịu, lão sư huynh luôn lấy nó đến ức hiếp ta.”


      Tư Mã Vân Thiên thiếu chút nữa phá lên cười, ho hai tiếng, mới miễn cưỡng áp chế ý cười trong lồng ngực tràn ra.“Theo ta Viêm giáo .”


      Ngô Nại nhìn quanh khách sạn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó tay trái vỗ lên quầy,“Được rồi, ta phải nhìn xem tổng đàn tà giáo trong truyền thuyết là thế nào.”


      “Vậy thôi.” đưa tay kéo nàng.


      “Ta muốn thu thập chút hành lý.”


      Tư Mã Vân Thiên đem nàng trực tiếp từ trong quầy lôi ra, mang theo vài phần khinh thường :“Kiểu quần áo này mang theo cũng được.”


      “Như thế nào có thể mang, đó là quần áo của ta.”


      thôi.” cho nàng có cơ hội quay đầu, túm nàng ra cửa khách điếm, ngồi lên nhuyễn kiệu dựng bên ngoài, nghênh ngang mà .


      Điếm tiểu nhị Giáp Ất Bính Đinh Mậu tụ tập ở cửa nhìn theo nhuyễn kiệu kia rời , trăm miệng lời cùng hoan hô,“Lão bản bị bắt cóc!”


      Bốn xinh đẹp nâng nhuyễn kiệu phất phơ rèm lụa chậm rãi đường, khiến người qua đường đều nhìn qua.


      Nhuyễn kiệu dừng lại trước tửu lâu, từ kiệu bước xuống người.


      Áo trắng như tuyết, mi thanh mục lãng, thần thái thoát tục, mái tóc dài cố định bằng cây trâm bạch ngọc, vài sợi tóc từ đỉnh đầu buông xuống, giống như mỹ nhân xõa tóc, giơ tay nhấc chân đều mềm mại như hoa, vẻ đẹp rạng ngời giống đóa hồng mai.


      “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử bất quá cũng chỉ đến thế này.” Bên cạnh có người .


      phải Tư Mã Vân Thiên bị hủy dung sao?”


      Đúng lúc chuyện, bên kiệu, lại xuống thêm người, thân cẩm y xanh ngọc, màu sắc như tỏa ra ánh sáng dịu dàng như ngọc, đỉnh đỉnh đầu đội hắc sa che tướng mạo, thanh phát ra câu dẫn khiến lòng người rục rịch.


      “A Nại muốn ở đây sao?”


      Ngô Nại ngẩng đầu nhìn tấm biển phía , cười :“Khách đến như mây, tên này đặt rất hay.”


      “Làm sao so được với Giang Hồ khách điếm của A Nại.”


      Bên cạnh có người trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt kinh hoàng che giấu nhìn về phía công tử áo trắng kia, danh môn tai họa — Ngô đại chưởng quỹ!


      phải chỉ mặc áo xám, lập chí muốn đoạt chức của Viên Tuệ đại sư, làm tân chưởng môn Thiếu Lâm sao? Chẳng lẽ cuối cùng quyết định rời khỏi sư môn, muốn cùng tà ma ngoại đạo thông đồng làm bậy?


      Người qua đường ánh mắt lại rơi xuống cái người từng là giang hồ đệ nhất mỹ nam tử.


      Bỗng dưng, Tư Mã Vân Thiên liếc mắt nhìn về bên phía họ, cảm giác được sát khí xuyên thấu qua hắc sa phóng tới, người qua đường trong lòng hốt hoảng, vội vàng bỏ chạy.


      Ngô Nại nghiêng đầu nhìn người bên kia liếc mắt cái, mỉm cười,“Bất quá chỉ là vài người qua đường thôi mà.”


      Tư Mã Vân Thiên , công khai kéo tay nàng vào tửu lâu.


      Bọn họ lên lầu hai ngồi xuống phía cửa sổ, lập tức có điếm tiểu nhị lên rót trà chờ họ gọi món ăn.


      Tư Mã Vân Thiên mắt nhìn ấm trà, :“Đổi thành nước trắng.”


      “Vâng, khách quan.”


      Ngô Nại hướng bên cạnh nhìn thoáng qua, đưa tay cầm lấy cái chén, môi gợi lên nụ cười xấu xa, lên tiếng :“Tiểu nhị, cho ta vò Nữ Nhi Hồng.”


      Sau đó, chuyện đột nhiên xảy ra khiến chưởng quầy tửu lâu kinh ngạc, rất nhiều người vội vàng thanh toán lập tức rời .


      Ngô đại chưởng quỹ muốn uống rượu, nhất định chạy được bao xa chạy, đáng ra có người muốn lưu lại xem, lúc này đều chạy chối chết.


      Ngô Nại cười bò ra bàn.


      Tư Mã Vân Thiên cũng ngăn nàng cười. Nàng nhịn lâu như vậy, rốt cục vẫn là nhịn được muốn thử người ta.


      Rượu và thức ăn rất nhanh được dọn lên, Tư Mã Vân Thiên nhìn thấy Ngô Nại đưa tay lấy vò rượu, trong lòng giật mình, vội vàng đặt tay lên tay nàng, “A Nại, nàng vẫn là uống nước tốt hơn.”


      Ngô Nại nhướng mày nhìn , mím môi cười,“Ta rót giúp chàng.”


      Nàng đây tay , đem rượu lấy qua, tay kia nhấc tấm che mặt của lên, cười tủm tỉm :“Mỹ nhân, bồi gia uống chén này .”


      Tư Mã Vân Thiên nhãn thần hơi trầm xuống, tiếp nhận chén rượu trong tay nàng uống hơi cạn sạch.


      Ngô Nại đưa tay nâng cằm , hỏi ,“Mỹ nhân, chàng vui sao?”


      “A Nại chịu được sao?”


      “Gì?”


      đè tay nàng xuống, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thanh tự giác mà trầm xuống lạnh lẽo, “A Nại thích đùa giỡn mỹ nhân?”


      Nàng thu tay lại, hai tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn , ánh mắt cực kỳ chân ,“Tư Mã Vân Thiên, nếu chàng lo lắng ta bởi vì tham luyến dung mạo mà coi trọng người khác như vậy, bằng nghĩ biện pháp khôi phục gương mặt mình .” Nàng dừng chút, rồi tiếp tục :“Nếu đừng có nghi ngờ.”


      nhìn nàng cầm lấy chiếc đũa cúi xuống bắt đầu ăn cơm, bộ dáng muốn chuyện với nữa.


      “A Nại tức giận?”


      Nàng yên lặng ăn cơm, chuyện.


      Tư Mã Vân Thiên giúp nàng gắp rau, cũng nữa.


      Hai người trầm mặc dùng cơm xong, lúc xuống dưới lầu, Tư Mã Vân Thiên cầm tay nàng, giọng :“Thực xin lỗi.”


      Ngô Nại quay đầu cười với , nâng tấm sa che mặt của ghé vào, ở môi đặt nụ hôn.


      Tư Mã Vân Thiên lập tức giữ lấy thắt lưng của nàng, làm cho nàng sát vào mình hơn nữa, kéo nụ hôn kia chìm xuống sâu.


      Hai nam tử giữa ban ngày sáng trưng, e dè gì mà ở ngay cầu thang tửu lâu làm ra việc như vậy, khiến cho chưởng quầy và tiểu nhị nghẹn họng nhìn trân trối.


      Mưa từ trời đổ xuống, khiến cho thiên địa như trùm màn bụi trắng mênh mông.


      chiếc xe ngựa lớn lăn quan đạo lầy lội, bốn góc xe treo đèn ngọc lưu ly ở trong màn mưa mù mịt lóe lên mấy điểm sáng, rọi xuống bốn phía mặt đường.


      Trong xe được bày trí thoải mái, ấm áp, Ngô Nại tóc dài xõa tung nằm ở tấm thảm lông mềm mại ngắm cây trâm bạch ngọc trong tay.


      Tư Mã Vân Thiên ở bên ngồi điều tức, theo hơi thở của , gân mạch nửa mặt bên trái giống như bị sung huyết càng thêm khủng bố dữ tợn.


      Đột nhiên, thái dương nổi gân xanh, phun ra ngụm máu.


      Máu rơi lên tấm thảm đỏ sậm nhanh chóng loang ra, thấm hết vào trong, trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


      Ngô Nại mắt nhíu lại, ngọc trâm trong tay bắn ra, đâm thẳng vào phía sườn ba tấc.


      Sau đó, tay nàng ở trung phất , bạch ngọc trâm trở lại trong tay nàng, dòng máu tươi từ vết thương của Tư Mã Vân Thiên phun ra, nàng phản ứng nhanh chóng xé góc khăn trải bàn đỡ lấy huyết vũ.


      Tư Mã Vân Thiên che miệng vết thương, nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút u oán, “A Nại, vì sao ta lại cảm thấy nàng kỳ là cố ý?”


      Ngô Nại cầm lấy góc khăn trải bàn lau vết máu cây trâm, khó hiểu nhìn ,“Ta giúp chàng dẫn động chân khí, tại sao lại là cố ý?”


      nhìn nàng chậm rãi đem bạch ngọc trâm cài lên búi tóc, từ trong hòm thuốc lấy ra miếng vải bông sạch và thuốc, chuyển qua bên người , giúp xử lý miệng vết thương.


      Ánh mắt từ đầu nàng chuyển dần xuống mười ngón tay giúp băng lại miệng vết thương, nhịn được đưa tay nắm lấy tay nàng, khiến cho Ngô Nại ngửng đầu nhìn .


      “Ta giúp chàng băng bó.”


      lại đem nàng kéo vào trong lòng, đầu gối lên gáy nàng, thỏa mãn :“Cho dù chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, ta cũng cảm thấy hạnh phúc.”


      Nàng bất vi sở động :“Miệng vết thương của chàng cần băng bó sao?”


      “A Nại, nàng thực là phá hoại khí.”


      “Nhàm chán.” Nàng đẩy ra ra, tiếp tục giúp băng bó.


      “Nàng chịu rời khỏi Thiếu Lâm sao?”


      “Ta còn chưa được làm chưởng môn.” Ngô Nại thanh dẫn theo chút oán giận, lại nhớ đến cái khối lệnh bài chưởng môn từ đến lớn vẫn luôn ức hiếp của nàng.


      Tư Mã Vân Thiên trong lòng thầm , Thiếu Lâm phái lịch đại chưởng môn đều là cao tăng đắc đạo, mấy trăm năm mới có nàng là nữ đệ tử là kỳ tích lắm rồi, nàng thế lại còn muốn làm chưởng môn? Cái này quá mức vớ vẩn.


      Ngô Nại bên cẩn thận giúp băng kín miệng vết thương, bên tiếp tục bất bình :“Luận võ công, luận vai vế, luận trí tuệ, ta có điểm nào thể làm chưởng môn.”


      “Đức hạnh.” có chút vô lực với nàng,“Thiếu Lâm chưởng môn đùa giỡn mỹ nam tử, ở dưới Thất Thiếu Sơn mở hắc điếm vơ vét của cải, ……”


      Ngô Nại ngẩng phắt đầu lên trừng .


      Thanh vì thế mà im bặt, cảm thấy mất mặt đưa tay sờ sờ cái mũi, yếu đuối biện bạch,“Ta chỉ là ăn ngay .”


      Nàng dùng sức đem băng gạc quấn nhanh, buộc cái chặt, ngoài cười nhưng trong cười :“Lời của chàng ta nghe rồi.”


      Tư Mã Vân Thiên bị nàng mạnh tay mà nhíu cả mày, nhịn được lại bổ sung câu,“ Chưởng môn Thiếu Lâm vào lúc cứu người lại hạ độc thủ.”


      “Chàng làm sao mà biết ? Chàng được chưởng môn Thiếu Lâm cứu rồi sao?” Ngô Nại mở miệng phản bác.


      còn tình nhìn nàng, :“Bởi vì giang hồ chưa từng nghe quá có lời đồn như vậy, Thiếu Lâm lịch đại chưởng môn luôn dùng đức hạnh để tiếng cho đời sau.”


      Ngô Nại nghĩ nghĩ, cuối cùng cho rằng cái này thể phản bác, nếu lại phạm vào tội đối với sư môn bất kính.


      Bất quá, nàng vẫn hỏi tiếp,“ như thế, năm đó Viêm Giáo lão giáo chủ chết vào tay sư phụ ta, coi như là thay trời hành đạo, chàng vì sao còn muốn báo thù?”


      Tư Mã Vân Thiên sắc mặt trở nên vặn vẹo khó coi, trừng mắt nhìn nàng.


      Nàng xoay người sang chỗ khác, dọn lấy chỗ bị máu bắn vào, định nằm đó.


      bàn tay to từ phía sau nắm lên thắt lưng nàng, dùng sức đem nàng kéo vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc, thanh mang theo phần ái muội tiến vào trong tai nàng,“Khiêu khích xong lại muốn ? Hả, A Nại?”


      “Chẳng lẽ chàng còn muốn đánh với ta trận?” Nàng cho là đúng.


      “Có gì thể.” Mười ngón tay dùng sức búng lên vạt áo của nàng, làn da mịn màng của nàng cẩn thận vỗ về chơi đùa, sau đó đem nàng áp đảo nằm xuống.


      Ngô Nại ánh mắt dừng ở khuôn mặt bên trái của , phải có oán hận :“Kỳ , ta muốn chàng đem nửa bên mặt này che ……”


      Tư Mã Vân Thiên hung tợn hôn lên môi nàng, muốn đem giam cái miệng làm tức chết người ta đền mạng này lại.


      Ngô Nại chưa từng hỏi Tư Mã Vân Thiên vì sao còn chưa tới Viêm Giáo, phảng phất như dẫu có nơi nào cũng sao.


      Mà Tư Mã Vân Thiên cũng chưa từng cho nàng còn có bao lâu mới có thể đến Viêm Giáo, tựa hồ tình nguyện cứ vĩnh viễn như vậy.


      Tháng sáu trời nóng bức, ngồi ở bên trong xe ngựa cũng thể làm cho người ta cảm thấy mát thêm chút nào.


      Tư Mã Vân Thiên vạt áo người cơ hồ hoàn toàn rộng mở, mà Ngô Nại đối diện lại quần áo chỉnh tề như trước, bộ dáng mát mẻ chút mồ hôi khoanh chân ngồi.


      “Nàng nóng sao?”


      Nàng từ từ nhắm hai mắt trả lời,“Lòng yên tĩnh tự nhiên mát.”


      Tư Mã Vân Thiên đem áo khoác ngoài đá qua bên, chuyển qua trước mặt nàng.


      đưa tay vuốt lấy lọn tóc dài của nàng lưu ngón tay mà thưởng thức, phảng phất như chút để ý mà , “Thực giận ta sao?”


      Ngô Nại trợn mắt nhìn chút, lại nhắm vào,“Ta rồi, ta là đệ tử Thiếu Lâm.”


      Tư Mã Vân Thiên nghĩ đến Viên Tuệ đại sư từng , điều quan trọng nhất chính là “Nếu nàng nghĩ”, quả nhiên, chính mình hai ngày trước thừa dịp nàng tắm rửa muốn ép nàng thay đổi nữ trang là đúng, Ngô Nại thay đổi suy nghĩ ép nàng cũng vô dụng.


      Nghĩ đến đây, khỏi than tiếng, khẩu khí cũng mềm hằn , “A Nại, đừng nóng giận, ta cuối cùng phải là cũng thành công sao?”


      “Đó là do chàng đánh lại ta.” Nàng nhàng bâng quơ câu nhưng lại là hung hăng đả kích đến Tư Mã Vân Thiên.


      “A Nại.” Thanh tràn đầy bất đắc dĩ cùng thất bại.


      Nàng bất vi sở động,“Đem quần áo mặc vào, dùng sắc dụ cũng vô dụng.” Nàng trợn mắt ngắm lườm cái, khẳng định :“Chàng tại thích hợp dùng mỹ nam kế.”


      “A Nại –” Có người thái dương gân xanh .


      Ngô Nại vẫn giữ vẻ bình thường,“Lời có khi lại tổn thương người, nhưng đáng tiếc lại là .”


      Tư Mã Vân Thiên yên lặng đem quần áo mặc vào, ngồi xuống cạnh nàng.


      phá ta nữa?” Nàng nhàng hỏi.


      nhún nhún vai,“Nhìn nàng trong người thoải mái, muốn chọc cho nàng vui vẻ, bất quá, nàng dường như rất biết ơn.”


      Ngô Nại khóe miệng cong lên, hai tay khoanh lại, tiếp tục ngồi.


      Tư Mã Vân Thiên đưa tay sờ lên mặt trái của mình, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp,“Nàng mặt của ta còn có thể khôi phục sao?”


      “Vân Long tà công là môn võ công thực bá đạo, chàng nội tức loạn làm cho tẩu hỏa nhập ma, tại kết quả này là hạnh phúc trong bất hạnh rồi.”


      “A Nại mỹ nam tử nhất.” thở dài.


      “Phàm là nam nhân diện mạo tuấn mỹ tại khách điếm của ta tìm nơi ngủ trọ, thu phí so với người thường luôn cao hơn rất nhiều, càng tuấn mỹ càng thu nhiều hơn.”


      “Dường như là thế.” có chút đăm chiêu.


      “Bởi vì ta hận bộ dạng tuấn mỹ của nam nhân.” Đáp án của nàng khiến người ta thể ngờ.


      Tư Mã Vân Thiên kinh ngạc nhìn nàng.


      Ngô Nại thanh thản nhiên, giống như gió thổi qua mặt nước, nhàng, lại tạo ra gợn sóng nhè .“Bởi vì những này nam tử phải là của ta, cũng thể là của ta, ta bất quá chỉ luận tội bọn họ thôi.”


      Tư Mã Vân Thiên đột nhiên hiểu ra, thanh khỏi dẫn theo chút kích động, “A Nại.”


      “Chàng là của ta, đẹp cũng tốt, xấu cũng vậy, cũng là người chỉ thuộc về mình ta.”


      đưa tay ôm lấy nàng, tay xoa lên khuôn mặt của nàng, trong mắt biểu lộ chân tình,“Ta cũng rất cao hứng, A Nại cũng chỉ thuộc về mình ta.”


      Xe ngựa lăn mặt đường phát ra đát đát tiếng vang, bốn tỳ nữ ngồi ngay ngắn ở bốn phía ngoài xe ngựa phần lớn thời gian đều là phát ra tiếng động.


      Đến khi rừng cây trước mặt truyền đến tiếng vang vang khác thường, vẻ mặt của các nàng nháy mắt biến đổi.


      Bên trong xe hai người tự nhiên cũng nghe thấy tiếng vang kia, khỏi liếc nhau.


      “Dừng xe.” Ngô Nại lên tiếng.


      Tư Mã Vân Thiên cái gì cũng có hỏi, theo nàng chui ra khỏi xe ngựa, hướng vào sâu trong rừng mà đến.


      Càng đến gần, tiếng rên rỉ thống khổ kia lại càng ràng.


      nông phụ mặc quần áo vải bông dựa vào gốc cây đại thụ, tay chộp vào thân cây, tay đặt cái bụng rất tròn, hai chân có máu tươi chảy xuống, ràng sắp sinh.


      Ngô Nại nhìn thấy tình cảnh này trong đầu như bị sét đánh, lập tức đứng ngây người thể động đậy.


      Tư Mã Vân Thiên đưa tay đỡ lấy nàng cảm thấy thân thể nàng run run, mặt lộ vẻ lo âu , “A Nại, nàng làm sao vậy? Đừng dọa ta……”


      Nàng dùng sức nắm lấy tay , cơ hồ cấu chặt vào da thịt , thanh cũng run len,“Vân Thiên, đứa …… Đứa ……” còn, hăng hái chiến đấu nàng phận biệt được người rốt cuộc là máu của địch nhân hay là của mình, lại có thể cảm giác được giữa hai chân ngừng chảy ra máu nóng, sau đó, nàng biết là đứa có.


      Tư Mã Vân Thiên dùng sức ôm chặt nàng, nhàng vỗ về lưng nàng, “A Nại, có việc gì đâu, đều qua rồi.”


      Nàng đột nhiên hai tay bắt lấy cánh tay , vội vàng :“Cứu nàng, cứu đứa của nàng.”


      “Được.” đáp ứng chút do dự.


      Sau nửa canh giờ, tiếng trẻ con khóc to thanh nỉ non vang lên trong rừng cây , mà lúc này Ngô Nại sắc mặt tái nhợt như tuyết.


      Nàng dùng áo ngoài của mình để quấn cho đứa , sau đó Tư Mã Vân Thiên dìu nàng ra khỏi rừng cây, trở lại xe ngựa.


      Tư Mã Vân Thiên nhìn người đột nhiên trở nên yếu ớt, giống như trận gió cũng có thể thổi tan nàng, trong lòng cũng gấp gáp. biết làm sao an ủi nàng, chỉ có thể lần lại lần âu yếm gọi tên nàng.


      có thể tưởng tượng được ngày đó, khi hai tay nàng dính đầy máu tươi lại thống khổ bởi mất thai nhi trong bụng, nhưng lại có khả năng gánh nỗi đau này thay nàng.


      đem nàng ôm vào trong ngực, vỗ lên lưng nàng, trấn an nỗi đau trong lòng nàng đau.


      “A Nại, có ta ở đây rồi……” lần lại lần vỗ về nàng.


      Ngô Nại dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ nhợt nhạt.


      Nhìn người trong lòng sắc mặt tái nhợt, Tư Mã Vân Thiên tình nguyện để nàng vĩnh viễn cũng nhớ lại những điều này.


      Tổng đàn tà giáo có bộ dạng thế nào?


      Ngô Nại ở tổng đàn Viêm Giáo vòng vo sau vài ngày, đưa ra kết luận là – rất giống thế ngoại đào nguyên.


      Điều này làm cho nàng rất là khó hiểu, chốn ma quật của tà trong mắt nhân sĩ giang hồ vì sao ngược lại có vẻ như là nơi thế ngoại đào nguyên?


      Chẳng lẽ bởi vì khu rừng đào rộng lớn này gặp hạn sao?


      Ngô Nại há mồm dùng sức cắn thêm mồm thịt quả đào, ngồi ở trạc cây nhìn rừng đào trĩu quả tiếp tục ngẩn người.


      Bây giờ, nàng cùng Tư Mã Vân Thiên có mối quan hệ “đoạn tụ” được muôn người lên tiếng xác nhận, toàn bộ người trong giang hồ ôm lấy tinh thần hóng hớt mà nhìn tiến trình “phát triển” tiếp theo của bọn họ, thể đây cũng chính là lần đầu tiên chính – tà lưỡng đạo có cùng nhận thức.


      Ngô Nại đột nhiên rất muốn biết, trong giang hồ ngầm mở bàn cá cược, rốt cuộc nàng cùng Tư Mã Vân Thiên ai hơn ai, đại tiểu thắng thua thế nào.


      Quả đào trong tay càng cắn càng , cuối cùng nàng ném cái hột xuống, thuận tay lại hái quả đào lớn khác, tùy tiện lau lau lên vạt áo, tiếp tục cắn.


      Bỗng dưng tiếng cười khẽ truyền vào trong tai, thân ảnh thanh nhã từ đầu bên kia rừng đào chậm rãi đến, đứng lại dưới tàng cây, ngẩng đầu, giang hai cánh tay hướng nàng dụ dỗ: “A Nại, xuống dưới .”


      Ngô Nại có lập tức nhảy vào trong lòng , mà là nghiêng đầu đánh giá mặt , sau đó vừa lòng gật gật đầu,“Kinh mạch mờ , xem ra phương pháp là có hiệu quả.”


      Tư Mã Vân Thiên khóe miệng hơi động, vẫn duy trì mặt bộ mỉm cười, tiếp tục :“Xuống dưới .”


      Ngô Nại từ cây nhảy vào trong lòng , đưa quả đào vừa cắn được nửa tay đến bên miệng ,“Thực ngọt, nếm thử .”


      liền ở ngay nơi nàng cắn qua cắn ngụm, gật đầu,“Thực ngọt.” Hơn tháng nay, tinh thần của nàng cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, làm cho thở phào hơi.


      Lúc tinh thần nàng yếu ớt, thậm chí còn cảm thấy, chỉ cần nàng nhợt nhạt suy yếu, cho dù nàng ở trước mặt giỡn mỹ nam tử khác, cũng miễn cưỡng có thể chịu được.


      Nhưng mà, khi nàng chân chính khôi phục như lúc đầu, lại thể dễ dàng tha thứ nàng cho việc nàng liếc mắt nhìn nam nhân khác, nhất là gặp mặt!


      Ngày hôm qua vừa mới đem đường chủ hình đường bị nàng nhiều lần ghé mắt nhìn đến, ném tới phân đà xa xôi mà tu thân dưỡng tính.


      Tư Mã Vân Thiên nhớ lại, đột nhiên nghe thấy thanh nhàn nhạn mà chắc chắn của Ngô Nại,“Chàng xuống tay với đường chủ kia sao?”


      “Ta là người độ lượng như vậy sao?”


      Nàng khẳng định trả lời ,“Phải.”


      sao?” giữ nguyên vẻ xấu xa.


      có gì,” Nàng bình tĩnh mà tỏ vẻ,“Ta chỉ là cảm thấy đường chủ kia ngẫu nhiên lại đối với ngươi toát ra vẻ mặt si mê làm cho ta thực khó chịu, cho nên khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, như thế mà thôi.”


      “……” Tư Mã Vân Thiên nhìn nàng tiện tay ném hạt đào xuống, bóng dàng từ từ xa, đột nhiên phát , chính mình lại bị nàng đùa giỡn !

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 10


      Lối dài biết hướng tới nơi nào, vách tường đá hai bên lối có đốt đèn.


      gian yên tĩnh mà lại trống trải, hai người im lặng có vẻ càng phù hợp.


      Ánh đèn soi vào mặt trái của Tư Mã Vân Thiên, soi mảnh da thịt mịn màng tinh tế, còn vẻ khủng bố dữ tợn như trước.


      Lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ kia mang vẻ hạnh phúc tươi cười, tay phải nắm chặt tay trái người bên cạnh, từng bước về phía trước.


      Ngô Nại theo về phía trước nhưng vẫn cảm thấy hoang mang, rốt cục nhịn được lên tiếng hỏi, “Vân Thiên, nơi này là đâu?”


      nghiêng đầu nhìn nàng, đưa tay nắn mũi nàng, khó nén nổi vẻ cưng chiều: “Đừng nóng vội, tóm lại hại nàng là được rồi.”


      Nàng nhịn được lẩm bẩm, “Khó .”


      Tư Mã Vân Thiên buồn cười nhìn nàng, tay cứ đơn giản mà đem nàng ôm lấy.


      “A…..”


      cúi đầu hôn lên môi nàng, giọng , “ thôi, mang nàng gặp sư phụ ta.”


      Ngô Nại kinh hãi trợn to mắt, túm lấy vạt áo trước ngực , ánh mắt đánh giá khắp nơi, “Sư phụ chàng phải bị sư phụ ta đánh chết sao? Chẳng lẽ có quỷ?”


      Tư Mã Vân Thiên khóe miệng cười lập tức cứng đờ, bất đắc dĩ gọi , “A Nại.” Nàng nên phá hư khí như vậy chứ?


      Nàng cúi đầu tự biết là đuối lý, ghé vào trước ngực lên tiếng.


      Hai người ở trong lối quanh quanh co co hồi lâu, cuối cùng dừng lại trước vách tường đá.


      Ngô Nại nhìn Tư Mã Vân Thiên khởi động cơ quan, gian thạch thất bỗng nhiên xuất ở trước mắt, qua thạch thất là thông đạo , lại mở cái cơ quan khác, đoạn bậc thang tối đen lên, từng bậc thang đá kéo dài xuống dưới.


      Rồi Tư Mã Vân Thiên mở ra cơ quan cuối cùng, gian mật thất sáng ngời ra trước mắt họ.


      vách đá bên trong mật thất được khảm những viên dạ minh châu cực lớn, xung quanh có bàn đá, ghế đá, giường đá, đầy đủ các đồ dung hằng ngày.


      Nàng quay đầu nhìn , “Vân Thiên?”


      hiểu cười, “Đây là nơi bế quan luyện công của các đời giáo chủ.”


      phải muốn gặp sư phụ chàng?” Tuy rằng nàng quá mong đợi.


      trả lời nàng, chỉ đến bên phải tường đá ở tường gõ vài tiếng.


      lâu, Ngô Nại chợt nghe thấy tiếng bước chân của người, rất , nàng khỏi kinh ngạc nhướng mày, là cao thủ?


      Người nọ xuất sau cánh cửa bí mật, là lão già lớn tuổi, trong tay cầm cẩm bàn, yên lặng đến trước bàn đá, đặt cẩm bàn xuống, sau đó hướng phía Tư Mã Vân Thiên khom người cái, rồi lại tiếng động lui ra ngoài.


      Ngô Nại ánh mắt dừng ở cẩm bàn kia, gắt gao nhìn chằm chằm.


      Tư Mã Vân Thiên đến bên cạnh bàn đá, cầm lấy bộ hỉ phục bên , về phía nàng.


      “Chàng muốn làm gì?” Nàng khỏi lui về phía sau từng bước.


      cười đến mị hoặc mà lại nghiệt, ở trước mặt nàng đem bộ hỉ phục tân nương mở ra, “Nàng mặc vào .”


      Ngô Nại trừng mắt nhìn, hề động tay.


      “A Nại.” nhàng, mang theo ý đồ mê hoặc.


      Ngô Nại lực kháng cự, cúi đầu đưa tay tiếp nhận hỷ phục.


      Tư Mã Vân Thiên nhìn nàng lấy ra yết hầu giả, cởi nam trang người, chậm rãi phủ lên người bộ áo cưới đỏ thẫm.


      Mái tóc đen xõa tung tấm áo cưới đỏ thẫm, trong khắc hoàn toàn khôi phục lại thân phận nữ nhi kia, đôi mắt ngọc mày ngài, mỹ nhân đưa đôi mắt đẹp nguýt Tư Mã Vân Thiên đứng trước mặt, thản nhiên cười với .


      Tư Mã Vân Thiên ánh mắt tham lam nhìn nàng, đem hình ảnh này của nàng khắc sâu ở trong lòng, đây là A Nại của , A Nại chỉ thuộc về mình .


      Sau đó, thay áo tân lang.


      Hai người dắt tay rời khỏi mật thất, tiến vào hướng khác, cuối cùng dừng lại ở cuối lối .


      Cửa đá nháy mắt mở ra, cỗ hơi thở lãnh phả đến trước mặt, lọt vào tầm mắt là quan tài bằng đá.


      Ngô Nại hiểu sao rùng mình cái.


      Tư Mã Vân Thiên kéo nàng đến trước quan tài đá dừng lại, quỳ xuống.


      Ngô Nại do dự, quỳ xuống bên cạnh .


      Tư Mã Vân Thiên trước bài vị của sư phụ, nhàng dập đầu lạy ba cái, “Sư phụ, Thiên nhi mang theo thê tử đến gặp ngài.”


      Ngô Nại muốn nhịn, nhưng vẫn ra, “Sư phụ chàng trời có linh, liệu có tức giận đến sống lại ?”


      Tư Mã Vân Thiên quay đầu trừng nàng.


      Nàng dũng cảm tiếp tục : “Là sư phụ ta đánh chết a, chúng ta xem như kẻ thù truyền kiếp.”


      Tư Mã Vân Thiên có lúc thốt nổi lời nào. A Nại, nữ nhân này, là ông trời phái tới để khảo nghiệm .


      “Vân Thiên?” Nàng cẩn thận lên tiếng, đưa tay giật tay ống tay áo của .


      phì cười tiếng, “Vậy nàng sau này hãy vì sư phụ mà sinh vài đồ tôn tài giỏi, như vậy lão nhân gia tức giận.”


      Ngô Nại khuôn mặt nháy mắt đỏ ửng khiến người ta say long, dám nhìn .


      Tư Mã Vân Thiên cười khẽ, kéo nàng ở trước linh vị của sư phụ lạy vài cái.


      Sau đó, hai người lần nữa trở lại mật thất, bàn đá dọn sẵn rượu và thức ăn, thậm chí còn có đôi nến long phụng.


      Tư Mã Vân Thiên đem đến mảnh khăn hồng phủ lên đầu nàng, nắm tay nàng ở trước ánh nến đỏ bái thiên địa, sau đó đưa tay nhấc mảnh khăn hồng của nàng lên.


      Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng cười, hạnh phúc mà lại chứa chan ái tình.


      Mùng tám tháng tám, Thiếu Lâm Tự.


      Đại Hùng Bảo Điện trang nghiêm tiến hành nghi thức quy y.


      Ngô Nại thân áo xám quỳ gối bồ đoàn, tóc dài xõa tung, vẻ mặt bình tĩnh.


      Viên Tuệ đại sư đứng ở bên cạnh nàng : “Vô Tướng, sư huynh hôm nay cho ngươi quy y, quy y phật ta, từ nay về sau lục căn thanh tịnh, luyến hồng trần.”


      “Vâng.”


      “Vậy sư huynh lập tức bắt đầu.”


      “Vâng.”


      Dao cạo trong tay Viên Tuệ đại sư hạ xuống, món tóc dài nhàng rơi xuống đất, giống như đoạn tuyệt trần duyên, khó mà quay lại.


      “Dừng tay, lão lừa trọc, người dừng tay cho ta.” tiếng hét to vang lên từ ngoài điện, tiếng như sét đánh, thân như tia chớp, trong nháy mắt người tiến vào trong điện.


      Tư Mã Vân Thiên vẻ mặt nổi giận, cả người tràn ngập cỗ khí hàn, nhìn chằm chằm người quỳ đưa lưng về phía cửa điện.


      Sau khi thành than vậy mà nàng lại từ mà biệt, chạy thẳng về Thiếu Lâm Tự xuất giá quy y!


      “A Nại, ngươi hôm nay dám xuống tóc, ta huyết tẩy Thiếu Lâm.”


      “Ngươi lại muốn làm cái gì?”


      “Ngươi bội tình bạc nghĩa với ta, lại còn hỏi ta muốn làm gì?”


      Lời vừa ra, giống như thiên lôi oanh tiếng, mọi người đến xem lễ thu được tin tức đặc biệt này đều tức khắc giật mình.


      Ngô Nại bỗng nhiên quay đầu căm tức nhìn .


      Tư Mã Vân Thiên cũng giận dữ đưa mắt nhìn lại nàng.


      Ánh mắt mọi người dừng hai người bọn họ.


      Các vị đại sư của Thiếu Lâm liếc mắt cái, gì.


      “Tư Mã Vân Thiên, người linh tinh cái gì, nơi này là nơi ngươi có thể ăn lung tung hay sao?” Nàng vất vả mới làm cho sư huynh đáp ứng để nàng xuất gia, dám đến phá hư, muốn nhịn, cũng thể nhịn được.


      “Vô Tưởng, xem ra ngươi chưa dứt duyên trần, phật môn thể thu ngươi a.” Viên Tuệ đại sư lên tiếng tham gia.


      Ngô Nại quay đầu, khó tin nhìn , môi mấp máy, lại thủy chung thể thốt lên lời.


      Viên Tuệ đại sư nhìn nàng mỉm cười, “Sư đệ, mọi tùy duyên.”


      Sư huynh, ngươi lừa ta. Nàng dùng ánh mắt tỏ vẻ oán giận. Việc này mười phần hết tám, chín phần là sư huynh sắp xếp, đâu phải muốn cho nàng làm hòa thượng mấy tháng.


      Tư Mã Vân Thiên lại : “Ta gả cho ngươi, chỉ cần ngươi xuất gia, ta lập tức gả cho ngươi.”


      Những lời này ra thành công làm cho Viên Tuệ đại sư cùng Ngô Nại trao đổi ánh mắt lập tức gián đoạn. Bọ họ nghe lầm ?


      cái gì?


      gả cho nàng?


      như thế nào gả được cho nàng? Nàng tại vẫn là thân phận nam tử a… Hơn nữa, nàng vụng trộm gả cho a.


      “Sư đệ, tùy duyên .”


      Tùy duyên? Như thế nào tùy?


      Ngô Nại cố gắng giãy giụa, “Là muốn ta rước về.” Ta từng cưới Đường đại tiểu thư, thế mà còn muốn tiếp tục cưới nam nhân sao?


      “Vô ngã tướng, vô nhân tướng, thế gian vạn vật, đều là hư ảo. Nam thế nào? Nữ thế nào? Vô Tướng, phật : Chúng sinh bình đẳng.”


      Sư huynh, ta xác định ngươi muốn chỉnh ta. Ngô Nại ánh mắt lên như thế.


      Viên Tuệ đại sư mỉm cười như cũ, “Phật viết: Ta vào địa ngục, ai vào địa ngục.”


      “Cho nên, ta phải vào sao?”


      “A di đà phật.”


      Ngô Nại dùng sức nhắm mắt, cúi đầu nhìn món tóc cắt dưới chân, “Sư huynh, ngươi xuống tóc cho ta.”


      Viên Tuệ đại sư thong dong tự nhiên đáp lại, “Đây là chút duyên phận của ngươi cùng phật.”


      Sư huynh, ngươi vô sỉ!


      Ngô Nại thở sâu, xoay người thẳng ra ngoài, qua bên người Tư Mã Vân Thiên cũng có chút dừng lại.


      “Đa tạ đại sư.” Tư Mã Vân Thiên hướng Viên Tuệ đại sư gật đầu thay lễ, lập tức theo Ngô Nại rời .


      Hai bóng người trước sau chạy vội ra khỏi Thiếu Lâm Tự.


      Người trước vào Giang Hồ khách điếm, người sau lập tức theo vào.


      Điếm tiểu nhị Giáp Ất Bính Đinh Mậu lấy khan lau, đặt ấm trà, dọn bàn, cầm chổi đều dừng tay nhìn về phía bọn họ.


      Chưởng môn phương trượng bảo bọn họ thông tri tin tức cho Cái Bang, bọn họ chỉ biết hôm nay màn này.


      Làm cho sư thúc tổ quy y cửa phật, đùa giỡn cái gì!


      “A Nại, ngươi đứng lại.”


      Ngô Nại đứng lại, Tư Mã Vân Thiên lại bay ra cửa.


      Mấy người giang hồ ở lầu hai uống trà mở to mắt mà nhìn Viêm Giáo giáo chủ bị người ta phát đá bay ra ngoài cửa điếm, tỏ vẻ vô cùng đồng tình.


      Đáng thương cho thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử này, ai , cố tình Ngô đại chưởng quỹ cùng là nam nhân, nhất định là vì vậy mới bị đạp cho cái.


      Hai người bọn họ giang hồ là đôi tình lữ quỷ dị nhất, quả thực là đôi kỳ quặc.


      người danh môn, kẻ tà giáo.


      Hai nam nhân, đôi đoạn tụ.


      Trong đó, Ngô đại chưởng quỹ thậm chí từng lấy quỷ thê.


      Quan hệ, có thể là rắc rối phức tạp.


      Ngô Nại hung tợn nhìn kẻ bước vào điếm: “Hôm nay đừng cho ta nhìn thấy ngươi nữa.” Lúc xoay người nhịn được ở lối ra hậu viện đánh cái vào khung cửa, gỗ vụn rơi lả tả.


      Tiểu Đinh kêu lên, “Lão bản, ngươi phá hư khung cửa.”


      “Trừ lương của ngươi.” Ngô Nại cũng quay đầu lại, chỉ có thanh truyền lại.


      Tiểu Đinh tự nghĩ khong vui sờ sờ cái mũi.


      Tư Mã Vân Thiên xẹt qua người .


      Tiểu Đinh lập tức ghé vào khung cửa lối ra hậu viện.


      Tiểu Bính cũng nằm úp sấp lên đó.


      Hành lang gỗ dài khúc khuỷu ngăn cách khách điếm và hậu viện Ngô Nại ở, giữa hai nơi còn có vườn rau lớn.


      Ghé vào khung cửa nhìn xem, kỳ là cũng nhìn được cái gì, nhưng là, có chút ít còn hơn !


      Ngô Nại mang theo bụng tức giận, cước đá văng cửa phòng vào, ngồi xuống bên cạnh bàn hờn dỗi.


      Chỉ chút nữa, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, nàng có thể xuất gia, nhưng mà, hết thảy đều bị Tư Mã Vân Thiên phá hủy…


      Tiếng thở dài nhàng từ cửa truyền vào, Tư Mã Vân Thiên vào, đóng cửa phòng, ở trước mặt nàng ngồi xuống, cầm lấy tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, “Nàng xuất gia, ta phải làm sao bây giờ?”


      Ngô Nại thanh rầu rĩ, mang theo vẻ cam lòng, “Ta vất vả mới làm cho sư huynh đồng ý.”


      nếu thực đồng ý bảo Cái Bang mang tin tức cho ta. Lời này, Tư Mã Vân Thiên đương nhiên ra.


      “Vì sao nhất định phải xuất gia?”


      “Sư huynh đáp ứng quá chỉ cần ta có thể xuất gia cho ta làm thủ tọa giới viện luật viện hai tháng, muốn làm…” Nàng mặt lộ vẻ phẫn uất, ấm ức càng lúc càng nhiều, nhịn được hai hàng nước mắt rơi xuống.


      “A Nại….” Tư Mã Vân Thiên hoảng sợ tay chân luống cuống, lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt của nàng như vậy đau lòng.


      Ngô Nại trong lòng bi thương, càng thể kiềm chế, nước mắt thành chuỗi chảy dài hai gò má.


      Cuối cùng, Tư Mã Vân Thiên đành phải đem nàng ôm vào trong ngực giọng dỗ dành an ủi.


      Ngón tay lơ đãng đặt lên mạch của nàng, bỗng dung ngẩn ngơ, lại cẩn thận bắt mạch, trong mắt khỏi nở rộ vui mừng lẫn kinh ngạc, có chút kích động ôm chặt người trong long, thanh cũng tránh được mà mừng run, “A Nại, A Nại của ta…. Này là quá tốt.”


      Nàng đưa mắt trừng , dùng sức đánh cái, “Chàng vui sướng khi người gặp họa.”


      Tư Mã Vân Thiên khó nén ý cười, ghé vào bên tai nàng giọng, “Nàng mang cốt nhục của ta.”


      Ngô Nại ngây người chút, đôi mắt nhuốm qua nước mắt sáng ngời, nàng ngơ ngác nhìn , sau đó ánh mắt chậm rãi trượt lên cái bụng bằng phẳng của mình, dám tin thào, “ sao?”


      dùng sức gật đầu.


      “Ta có cảm giác.” Nàng nửa tin nửa ngờ.


      thay nàng lau gò má còn sót lại nước mắt, cười : “Nàng mơ hồ như vậy làm sao có thể có cảm giác.”


      Ngô Nại vẻ mặt nhất thời buồn bã. Lần trước nàng nếu nàng biết ….


      Biết nàng nghĩ đến cái gì, vỗ về mái tóc dài của nàng, thở dài: “ thể trách nàng, chỉ vì nó cùng với chúng ta có duyên phận thôi.”


      Hai người lẳng lặng ở bên cạnh bàn ôm nhau mà ngồi, hồi lâu sau, Ngô Nại bắt đầu có chút lo lắng : “Sau này phải làm sao?” Bụng của nàng ngày lớn lên, giấu cũng giấu được.


      “Theo ta về Viêm Giáo .”


      “Ta về phía sau nui.” So với Viêm Giáo, nàng càng tin tưởng sư môn của mình hơn.


      được.” Nơi đó là Thiếu Lâm cấm địa, mặc dù Viên Tuệ phương trượng tán thành, cũng có khả năng tiến vào nơi đó.


      “Khách sạn là nơi thị phi thể ở.”


      “Ta biết.”


      Hai người lại trầm mặc xuống.


      Giây lát sau, Tư Mã Vân Thiên phát ra chuỗi tiếng cười trầm thấp, ghé vào tai nàng mấy câu.


      Ngô Nại mặt đỏ lên chút, giãy khỏi tay , định rời .


      dung lực đem người kéo lại vào trong long, ôm chặt lấy nàng, bên thầm, bên về cái giường cách đó xa.


      Đỉnh Trường Bạch Sơn, quanh năm tuyết phủ trắng xóa.


      Mặt nước hồ núi cao màu xanh lam trong suốt, phẳng như gương, mặt nước bây giờ tích lớp băng dầy, dưới ánh mặt trời chiếu xuống ánh lên tia sáng lóng lánh năm màu, lấp lánh đến mức động lòng người.


      Ngô Nại cả người trùm trong tấm áo lông cừu rất nặng, rúc ở trong lòng Tư Mã Vân Thiên nhìn cảnh vật trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc.


      Tư Mã Vân Thiên ánh mắt lại thủy chung dừng ở người trong lòng mình, tay đặt cái bụng rất tròn của nàng xoa xoa,có khi có chấn động nghịch ngợm rơi vào tay , làm cho ý cười trong mắt càng sâu sắc.


      Nơi này, là nơi bọn họ đính ước, cũng là nơi đẹp nhất trong trí nhớ bọn họ.


      Ở đây hiếm có bóng người, yên tĩnh mà lại an toàn.


      “Ra ngoài nửa ngày rồi, A Nại, trở về nghỉ ngơi , đừng để cảm lạnh.”


      Ngô Nại có chút cam lòng đưa mắt nhìn lại thiên trì, theo trở lại sơn động hai người ở tạm.


      Trong động bày nhiều những lớp da lông của dã thú, nằm lên đó dễ chịu vô cùng.


      Tất cả đều đơn giản, nhưng chỗ nào là mang đậm hương bị hạnh phúc.


      Bấm đốt ngón tay tính tháng, từ khi họ đến đây, ở tại đỉnh Trường Bạch Sơn này, cùng nhau chờ đợi tiểu sinh mệnh xuất , nơi này bốn bề yên tĩnh có bóng người giờ đây trở thành nơi ấm áp ngọt ngào cho hai người.


      Buổi tối, Ngô Nại người áp tai lên bụng mình nghe tiếng thai động, cất tiếng hỏi điều thắc mắc lâu trong long, “Chàng từ khi nào phát thân phận của ta?”


      “Khi sư huynh ta tới tìm, hôm đó nàng vội vàng chạy về.” cũng giấu diếm.


      “Chàng lúc trước vẫn khiêu khích ta, phải do hoài nghi sao?”


      “Chọc nàng rất thích, có sắc tâm nhưng sắc đảm.” thấp giọng cười .


      “Chỉ sợ lúc ấy chàng có ý muốn sau này diệt khẩu.”


      Nếu nam tử nhìn thấy ta như vậy, A Nại,” thanh trầm xuống, “Ta cho phép sống.”


      “Ta hiểu được.”


      đưa tay xoa lên khuôn mặt mịn màng của nàng, ôn nhu cười, “Nhưng mà, ta dần phát ra chính mình đối với nam nhân này lại có thứ tình cảm khác thường, thậm chí ta còn cảm thấy chán ghét bản thân mình, ngay lúc ta quyết định rằng bằng mọi giá phải diệt để cho lòng được yên tĩnh, lại đột nhiên phát ra nàng hóa ra lại là nữ nhân.”


      Ngô Nại nheo mắt.


      Tư Mã Vân Thiên tươi cười mang theo chút chọc ghẹo, ghé vào tai nàng : “Ta đem nàng ăn sạch vào trong bụng, làm hết mọi việc có thể làm đỗi với nàng, chẳng phải là cách tốt đẹp nhất để diệt khẩu sao, A Nại, nàng là làm cho ta trở nên rất tà ác.”


      “Vậy sao?”


      thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử như ta chủ động đưa lên cửa như vậy, A Nại tự dưng chiếm được, phải sao?”


      Ngô Nại nhăn nhó mặt mày nhìn về phía cái bụng to tròn của mình, cắn răng : “Nhưng mà, vì sao ta phải sinh đứa ?”


      “Nàng là nư nhân a.” đương nhiên .


      “Vẫn là nam nhân tốt hơn.”


      Tư Mã Vân Thiên bật cười, lại phát nàng thần sắc có chút khác lạ, lập tức khẩn trương hẳn lên, “A Nại?”


      Nàng túm chặt vạt áo của , há mồm thở dốc, “Đau…”


      “A Nại…”


      “Đau quá…”


      Ngô Nại nằm lớp da thũ đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cầm lấy cánh tay ngừng siết chặt, bàn tay nổi hết gân xanh, có thể thấy được nàng phải chịu đau đớn kịch liệt đến mức nào.


      Sau nửa ngày đau đẻ, tiếng khóc to của trẻ con vang lên oa oa ở trong động.


      “A Nại --“ Tư Mã Vân Thiên hoảng sợ đến thất sắc, mặt xám như tro tàn, nhìn người thương nhắm mắt ngã tấm đệm, ngón tay run run tìm được hơi thở dưới mũi nàng, sau đó mới thở phào hơi.


      Hoàn hảo, chỉ là hôn mê.


      Khi Ngô Nại trong cơn mơ màng tỉnh lại, nghe được bên tai có tiếng khóc, có chút mờ mịt mở mắt ra.


      “A Nại, nàng rốt cục cũng tỉnh.”


      Tiếng kêu kinh hỉ truyền vào tai, nàng quay đầu nhìn thấy cảnh, nam nhân khuôn mặt tiều tụy, vỗ về đứa bé quấn trong cái tã màu xanh, chỉ lộ ra khuôn mặt nhắn của bé, tiếng khóc có chút mệt mỏi.


      “Vân Thiên.”


      đưa tay giúp nàng ngồi dậy, trong mắt tơ máu có thể thấy được ràng, ngay cả hốc mắt cũng có chút ướt át.


      “Ta ngủ rất lâu sao?”


      “Năm ngày.” rất sợ nàng cứ ngủ mãi như vậy tỉnh, sợ thực mất nàng.


      “Đem đứa cho ta.”


      đem đứa bé trong lòng cho nàng.


      Cái miệng nhắn của đứa bé rốt cuộc tìm được đầu vú của mẫu thân, tiếng khóc thút thít cũng ngừng lại, vội vàng mút lấy.


      Ngô Nại hơi hơi nhíu mi, đau quá


      “Có sao ?”


      Nàng lắc đầu, nhìn bộ ngực hề “hùng vĩ” của mình, có chút lo lắng : “Sữa của ta sợ đủ cho nó ăn.”


      Tư Mã Vân Thiên thể thở dài, “Có thể.”


      Nàng lập tức liếc mắt nhìn cái.


      né tránh ngó qua bên.


      Ngô Nại cúi đầu hạnh phúc nhìn khuôn mặt của con, giống như tự : “Ta trước kia dường như nghe người ta qua có nơi lưu truyền phương pháp thúc sữa của dân gian.”


      “Chốc nữa ta xuống núi tìm.”


      Tư Mã Vân Thiên hầu hạ thể tử ăn uống xong, lại chuẩn bị nhiều đồ ăn bên cạnh, rồi cẩn thận bố trí phen ngoài động, rồi mới tất tả xoay người xuống núi.


      Ba ngày sau, mới lại trở lại động.


      Theo phương pháp thúc sữa tìm được, Viêm Giáo giáo chủ tự tay hầm nấu những nguyên liệu vừa mang về cho thê tử ăn.


      Hai tháng sau, nhìn bộ ngực của thê tử hở ra, nhịn được mà cảm khái: “Cuối cùng cũng cảm thấy mình phải tên đoạn tụ.”


      Lời còn chưa dứt, bị người ta cước đá ra ngoài sơn động.


      Ngô Nại nghiến rang mà với : “Trong vòng nửa năm ta muốn nhìn thấy ngươi.”


      Kết thúc:


      Giang Hồ khách điếm Ngô đại chưởng quỹ có con.


      Theo những nhân sĩ để tâm quan sát, đứa kia càng lớn càng giống dáng vẻ của giáo chủ.


      Rồi người ta nảy ra nhận định, Giáo Chủ vì lo cho gia đình, thừa dịp Ngô đại chưởng quỹ ở bên cạnh, “Hồng hạnh xuất tường” cùng nữ nhân khác, sinh hạ đứa này, kết quả bị Ngô đại chưởng quỹ biết được, chưởng đánh chết nữ nhân kia, sau đó đoạt lấy đứa .


      Kể từ ngày đó, giáo chủ vì nhất mạch hương khói, thể tiếp tục ở dưới thân Ngô đại chưởng quỹ hết lòng hầu hạ.


      Thân là Viêm Giáo giáo chủ giang hồ đệ nhất mỹ nam tử, từ sau khi gặp gỡ danh môn tai họa Ngô đại chưởng quỹ, bị bắt buộc bước vào con đường đoạn tụ, hơn nữa có thể thấy rang là có hy vọng trở mình, đồng đạo giang hồ đối với việc này là vô cùng thông cảm.


      “Tránh xa Ngô đại chưởng quỹ” là khẩu hiệu vẫn lưu truyền hơn mười năm trong chốn giang hồ, có thể là “từ thượng nguồn đổ muôn nơi”, vĩnh viễn lưu truyền.


      Toàn văn hoàn

      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :