1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ở Nơi Nào Có Cây Dẻ Gai - Blue

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       18




                Di muốn tháo cái khăn quàng cổ của ta ra nhưng ta những đồng ý mà còn cương quyết để giải thích. Cơn sốt quay lại làm cho Di như mê man với cái khăn của ta quấn kín quanh cổ. Chân của Di bị rạn xương nhưng đến nỗi nghiêm trọng. Bác sĩ cho thuốc và dặn tránh di chuyển, lại nhiều. Dù bác sĩ dặn như vậy chắc Di cũng chẳng dám đâu. Những nốt dị ứng to đùng, đỏ ửng lan hết lên mặt và cổ rồi. Di thở dài nhìn mình trong gương. Ít nhất tuần nữa những nốt đỏ này mới tan.

                hàng xóm lén nhìn soi gương, gương mặt lộ vẻ ăn năn, hối lỗi. ta biết Di bị dị ứng với tất cả các loại len nhân tạo. Bởi vậy Di chỉ có mỗi chiếc khăn len lông cừu màu xanh da trời. quàng nó đến mức cũ mèm mà tìm được chiếc tương tự để mua. ta lấy cái khăn màu xanh khô ngoài ban công vào cho quàng cổ. Di lắc đầu chịu.

                “ vẫn còn ốm đấy, lạnh lắm. quàng khăn vào .”

                “Tôi thích.” Di sờ lên cổ, vẻ mặt khó chịu.

                “ muốn quàng để rộng chỗ còn gãi chứ gì? nghĩ sao nếu có bốn, năm cái sẹo như con sâu róm cổ?” ta nhìn chằm chằm vào bàn tay Di. Bị bắt quả tang, Di vội vàng bỏ tay xuống.

                “Tôi bị như thế này là do ai?” cáu kỉnh.

                “Chính vì thế tôi cần phải đảm bảo là nhanh khỏi.” ta quấn cái khăn lên cổ . Quấn xong, ta nhìn nó với vẻ hả hê, phủi phủi hai bàn tay vào nhau rồi ngồi xuống như kiểu nông dân vừa cột được cổ con bò vào gốc cây, Di bực bội nghĩ.

                Đúng lúc ấy có tiếng bước chân lên cầu thang. ta quay lại, vẻ mặt hồ hởi: “Chắc là mọi người lên thăm đấy.”

                Thằng Phương, Thu và Vinh dẫn theo Thy lục tục bước vào phòng. Chưa kịp để Di câu nào, cũng chẳng có vẻ gì là thương cảm, cả bọn nhìn Di, phá lên cười. chàng hàng xóm có vẻ bất ngờ. Di với cái lược ở bên cạnh, ném về phía đám bạn.

                “Cười cái gì mà cười!”

                “Mày có biết là cái khăn màu xanh rất hợp với cái đống nốt đỏ kia ?” Thu nín được cười.

                “Nhìn chị tếu chịu được”, thằng Vinh tiếp lời.

                “Mặc dù vẫn rất xinh.” Thy ngồi xuống bên cạnh , để xoa dịu.

                Di gườm gườm nhìn cả bọn, chàng hàng xóm cũng cười hưởng ứng. bực bội định kéo cái khăn xuống ta đổi mặt lạnh ngay, giả vờ nạt nộ mọi người: “Bây giờ ấm là quan trọng, xấu đẹp kể gì” rồi lại quay về phía Di, nhìn với vẻ cương quyết: “ có thể đeo kính hoặc bịt mặt, chứ thể tháo cái khăn đó ra đâu nhé!”

                Chỉ đợi có vậy, thằng Phương lấy ngay cái kính đen của nó đeo lên mắt Di và cả bọn lại phá lên cười.

                “ Vũ có bận gì tí nữa cứ , ở đây có bọn em rồi.” Thy vừa giúp Vũ dọn cơm vừa .

                “Phiền ông quá rồi.” Thằng Phương tay cầm bát cơm, tay cầm cái thìa, mắt liếc mấy đĩa thức ăn, như có vẻ chân thành lắm.

                Vũ đặt nồi canh xuống bàn, bàn tay chạm vào túi quần rồi lắc đầu cười: “Tôi chả bận gì cả, với lại tôi là người gây ra hậu quả kia ( ta nhìn Di), bao giờ Di khỏi tôi tính tiếp.”

                “ làm à? Bọn tôi có thể thay phiên nhau lên trong cái hậu quả kia được mà.” Thu kéo đĩa thịt kho thằng Vinh và thằng Phương chuẩn bị tấn công về phía mình.

                “Tôi nghỉ việc rồi”, ta điềm nhiên .

                “Sao thế?” Mọi người “Ồ” lên.

                ta mỉm cười trấn an mọi người: “ có gì đâu, lâu lâu muốn đổi chỗ làm để thay đổi khí ấy mà.” rồi, ta vào bếp, đút tay vào túi quần.

                Lúc cái vé tàu rơi ra khỏi túi khi ta đỡ Di nằm xuống và đưa cho bịch khăn giấy mới mua chuyến tàu khởi hành được ba mươi phút. Di để cái vé bên cạnh chỗ nằm, dưới chân bàn phấn nhưng có lẽ ta nhìn thấy.

                Di cố nhoài người tới chỗ mâm cơm, gạt đám bạn ra, chen vào giữa, định với lấy cái bát nhưng được. chàng hàng xóm quay lại với bát cháo tay.

                “Tôi ăn cháo nữa đâu, tôi muốn ăn bánh mì, nếu cơm cũng được.” Di , mặt lạnh tanh, giành được cái thìa của thằng Phương, cầm lăm lăm tay.

                “ ốm, ăn cháo mới tốt.” ta đặt cái bát xuống bàn nhưng đó phải là cháo. “Xúp cua, tốt cho xương nhưng mà đến tối lại phải ăn cháo đấy nhé!”

                Thằng Phương và thằng Vinh nheo nheo mắt nhìn bát xúp cua, vẻ gian tà thấy . Di gõ cái thìa vào đầu hai đứa rồi ôm bát xúp cua của mình, miệng lí nhí: “Cảm ơn.”

                chàng hàng xóm khẽ mỉm cười, đặt cốc nước bên cạnh cái bát cho Di. Thằng Phương và thằng Vinh chuyển sang nhìn ta chằm chằm. ta bối rối thấy . “Tối nay Di cũng ăn cháo cua, tôi mua thêm con nữa nấu xúp cho mọi người.” Hai thằng đập tay với nhau vẻ chiến thắng trong lúc hai đứa con reo lên cổ vũ. biết là cả bọn tới để thăm Di hay tới để mè nheo Vũ nữa.

                Tối hôm đó và những ngày sau đó, hôm nào mọi người cũng tới ăn cơm tối với Di. Có lẽ vì Vũ phải nấu ăn liên tục trong bếp và vì đông người mà Di thấy căn phòng của ấm áp. Mọi người ngồi quây lại với nhau, vừa ăn vừa chuyện phiếm rôm rả. khí này đột nhiên làm Di nghĩ tới mùa đông ba năm trước đó. nhìn xuống cái điện thoại đặt bên dưới cổ chân băng trắng của mình. hơn tuần rồi, số lạ gọi tới nữa.

                Thu cầm điện thoại của Di, cho vào ngăn kéo, đóng sầm lại. Nó đưa cho cốc nước, : “Mày còn cần uống nhiều thuốc lắm”, rồi quay về phía hàng xóm hút thuốc ngoài ban công với đám con trai. “Nhanh lên còn vào xem phim, hôm nay xin phép cho hậu quả được ăn miếng pizza, Vũ nhé!”

                “Lại ăn nữa à, mà sao lại xem phim, xuống quán? Tám giờ hơn rồi.” Di ngạc nhiên nhìn Thu.

                Thằng Phương nhả khói, dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác. “Lạnh lắm. Đóng cửa hôm.”

                Thu đưa cho Di cái đĩa phim kinh dị rồi thầm: “Với lại hôm nay thứ Tư, có ca sĩ, ông chủ chê quán buồn.” Từ ngày Kimora nghỉ đến giờ chắc thằng Phương chưa tìm được người thay thế. Tối thứ Tư là tối của Kimora, chỉ có mình hát. Di và Thu ngồi dựa vào nhau, cùng nhìn ra ngoài ban công. có ánh đèn của biển hiệu và hàng hiên dưới nhà hắt lên nữa. Tối thứ Tư lúc nào cũng thưa vắng khách. Kimora tới chỉ để hát ba bài. Cả đám thường ngồi túm tụm sofa, hướng lên sân khấu xem biểu diễn. Đôi lúc thằng Phương cũng hát và đệm đàn cho . Kimora hát những bài tùy thích, phải do quán chọn trước, thỉnh thoảng là bài mà khách đề nghị, cũng có khi là bài chợt nhớ ra, hát chẳng có nhạc đệm. Di có cảm giác những buổi tối thứ Tư đó là ngày Kimora hát chỉ để cho và mấy người bạn nghe mà thôi. Có lần Kimora nhớ ra bài dân ca Philippines rất hay mà Di chẳng hiểu lời, bài hát về bé vì ham chơi mà lạc mẹ. hát hát lại hai lần và chỉ có bài đó là hát mà có lần nào nhìn về phía thằng Phương.

                Người ta đưa pizza tới. Đám con trai bước vào nhà. Thằng Vinh cho đĩa vào đầu máy rồi lật đật chạy tắt đèn. chàng hàng xóm giúp Thu đỡ di ngồi dựa lưng vào bàn phấn. Cả bọn dàn hàng ngang. Di sợ nhất là phim ma nhưng lúc nào cũng háo hức muốn xem. Hôm nay chắc để chiều Di nên cả bọn mới mang cái đĩa phim này tới chứ thằng Phương thường vừa xem vừa ngáp vặt, mặc kệ Di run như cầy sấy bên cạnh. Thu lúc nào cũng đòi tua đến đoạn có ma vì đoạn mở đầu thường quá dài dòng. Chỉ có thằng Vinh là đồng minh của Di. Nó và Di xem từ đầu đến cuối, chăm chú, hồi hộp nhưng thường cũng chỉ có Di tỏ ra sợ hãi. hàng xóm bỏ cái gối dựa lưng của mình xuống để Di kê cái chân đau. ta chăm chú nhìn lên màn hình, gương mặt cũng có vẻ thích thú.

                Bộ phim hôm nay khác với thường lệ, từ phân cảnh đầu tiên khí rùng rợn bao trùm. Đó là hình ảnh hành lang của nhà xác lúc nửa đêm, dài và sâu hun hút. Ánh trăng từ cửa sổ xíu trần nhà hắt vào, trắng nhợt nhạt. Bỗng trong những cái ngăn chứa thi hài người chết bật mở. Tiếng nhạc ma mị, réo rắt như tiếng gió. Di thở gấp, nhìn sang bên cạnh, Thu cũng có vẻ bị thu hút vào bộ phim. Di luồn cánh tay để đầu gối vào trong chăn.

                Người bảo vệ ở nhà xác là người đàn ông lớn tuổi. Ông ta cắm cúi sửa cái gì đó trong căn phòng của mình, cái bóng đèn vàng lắc lư ngay đầu. Chụp đèn làm cho ánh sáng chỉ tập trung đúng chỗ ông ta đứng, còn bốn bề tối đen. Tiếng lịch kịch vang lên trong gió, chậm nhưng liên tục. Ông gác già bỏ kính và dụng cụ xuống bàn rồi bước về phía hành lang. Di nín thở, bắt đầu bịt mắt, nhìn he hé qua kẽ tay.

                “Trèo cây ngã rạn xương sợ lại sợ cái này à? Bỏ tay xuống xem nào, thế này còn gọi gì là xem phim nữa.” Thằng Phương quay ra kéo tay Di xuống. Cả bọn cười rúc rích, đúng lúc ông gác già bước vào hành lang. ngăn chứa xác người bật hẳn ra. đó là với làn da trắng xanh, mái tóc lạnh cứng ép vào mặt, hai mắt mở trừng trừng. Người ta quay sát mặt đó. Vì để ý nên vừa lúc quay lại nhìn thấy cảnh đó, ai cũng giật mình, kể cả thằng Phương. Cả bọn bỗng im phăng phắc nhìn lên màn hình. hàng xóm nhích lên chút để nhìn hơn, để lại khoảng trống sau lưng, hơi lạnh lùa vào làm Di sợ hãi. kéo ta về chỗ cũ. Người gác già lúc này tiến tới chỗ nhưng ông làm thế nào để vuốt cho mắt nhắm lại được. Ông đẩy cái ngăn đựng xác vào chỗ của nó, khóa lại rồi về phòng. Những bước chân lộp cộp hành lang xa dần.

                Tiếng nhạc phim bỗng dưng tắt hẳn. Ông gác già vừa trở lại phòng mình thanh lịch kịch như tiếng người cựa quậy trong khoang kín lại vang lên. Cả bọn dường như nín thở. Di đưa tay lên bịt kín mắt. chàng hàng xóm vỗ tay lên chăn của , biết là để trấn an hay kêu yên lặng cho ta xem nữa.

                “Phim này được đấy”, thằng Phương lên tiếng.

                Thu “Xùy xùy” ra hiệu cho nó giữ trật tự. Cảnh quay lại sát mặt nằm trong ngăn đựng xác. ta mở bừng mắt. Di hét lên, Thu cũng hưởng ứng. Thằng Phương cười nữa, vỗ vai hai đứa con trấn an.

                “Công nhận nhạc phim hay quá, tự dưng làm mình thấy ghê hơn bình thường.” Thằng Vinh rời khỏi vị trí.

                “Này, đâu đấy?” Thu cũng có vẻ sợ.

                “Em lấy pizza chia cho mọi người, nguội ngắt rồi đây này.” Vinh mở hộp pizza, lấy ra miếng nhưng ai cũng lắc đầu.

                “Nhìn như thế rồi còn ăn sao được nữa...” Di chưa kịp hết câu màn hình, bộ phim chuyển cảnh, bóng đen nhìn mặt, chỉ thấy mái tóc dài rủ xuống tận ngực, có vẻ là ra. Bóng đen đứng cúi đầu trước cửa ngôi nhà cuối hành lang rồi ngẩng phắt đầu dậy, hình ảnh phim giật giật. Di hoảng quá vơ vội cổ tay của hàng xóm bên cạnh, nắm chặt. ta bị bất ngờ, mặt nhăn lại vì đau. Thu ôm chầm lấy Di vì chỗ bên cạnh trống. Thằng Vinh hấp tấp cầm miếng pizza cẳn dở vội quay lại chỗ ngồi.

                Bóng đen giơ cánh tay lên như chuẩn bị gõ cửa. Tiếng thở của cả bọn dồn dập trong gian vắng lặng. hiểu sao lúc đó tiếng gõ cửa lại vang lên chân như vậy. Phim chuyển sang cảnh cái cầu thang dẫn lên ngôi nhà rồi mà tiếng gõ cửa lộc cộc vẫn đều đặn vang bên tai. Mọi người chợt nhận ra đó là tiếng gõ phát ra từ chính cánh cửa nhà Di...

                Di nhìn lại mọi người, tất cả đều ở đây, trong vô thức, bàn tay siết chặt cổ tay hàng xóm. ta dùng bàn tay còn lại vỗ tay như trấn an rồi bấm nút tắt màn hình.

                “Chắc ai đến tìm Di đấy.”

                “Làm gì có ai đến giờ này mà gọi điện”, Thu , giọng e ngại.

                “Để tôi ra mở, các bà cứ như trẻ con ấy.” Thằng Phương phủi phủi vụn pizza chăn rồi đứng dậy nhưng Vinh nắm lấy ống quần nó. “Từ lúc em ra lấy pizza đâu có chốt cửa. Vào ”, Vinh .

                Cánh cửa bật mở nhàng nhưng cơn gió lớn bất ngờ thổi tới nên nó đập mạnh vào tường. Trước cửa phòng Di, trong bóng tối của cầu thang gỗ là nhìn mặt, tóc dài, dáng người mảnh khảnh. Thu ôm chặt lấy Di, hai đứa hét lên ầm ĩ. Thằng Vinh lộ bản chất nhát ma, ra sức kéo ống quần của thằng Phương, nó đứng sững người bên cạnh. bị bất ngờ, vừa luống cuống bước vào nhà vừa nhìn lại phía sau đầy vẻ sợ hãi. Vũ sững người nhìn ta. đó gầy, mái tóc dài thả tự nhiên, đôi mắt nữa, to và đen láy đầy biểu cảm, đôi mắt mà chắc chắn nếu người ta nhìn kĩ lần khó quên. Có lẽ thời gian làm cho mái tóc của dài hơn chút nhưng gương mặt vẫn hệt như lúc chụp tấm ảnh trong tờ thông báo tìm người của Vũ. Sau vài giây tự trấn tĩnh, Vũ đứng dậy nhưng gương mặt vẫn đầy thảng thốt. Bàn tay Di theo quán tính trượt khỏi cổ tay .

                Vũ đưa ta về sau khi Di mời khách cốc trà nóng. Lúc ở đây, đó chỉ làm có hai việc là liếc nhìn Vũ và cười nhàng với mọi người. Chẳng ai câu nào. hơi run rẩy vì lạnh, cái áo khoác dạ màu xanh tím than mặc khá mỏng manh. hít hà hơi nóng của trà với vẻ tự nhiên. Vũ ngồi ngay bên cạnh và đối diện với Di, suốt thời gian uống trà nhìn ta, chỉ có giây liếc nhìn những ngón tay mảnh mai của ta ôm lấy cốc trà mà thôi. Di bảo Vũ cầm cái áo khoác của cho bạn choàng đường. Lúc đưa cái áo cho Vũ, Di mới để ý thấy cổ tay hằn những vết đỏ của ngón tay . Mọi người giữ yên lặng cho đến khi bước chân của hai người đó, người trước, người sau biến mất những bậc cầu thang gỗ. đó có lẽ thấm lạnh rồi, tốt hơn nếu ấy đủ thời gian để uống hết cốc trà vẫn bốc khói kia.

                “Tối nay tao ngủ lại đây”, Thu với Di.

                Thằng Phương mang cái bếp nướng điện ra cắm rồi quẳng mấy miếng pizza lạnh ngắt lên .

                “Trong tủ còn thịt nướng đấy”, thằng Vinh gợi ý.

                “Vứt thôi, chị để trong ấy mấy tuần rồi.” Di xua tay, lắc đầu.

                “Thịt của tiệc nướng tối nay cơ.” Thu mở tủ lạnh, lấy ra đĩa những thứ đồ nướng thơm ngon, đặt xuống bên cạnh thằng Phương. Thấy Di có vẻ ngạc nhiên, nó thêm: “Cái này là nhờ ông Vũ làm, tối nay liên hoan chúc mừng chân mày khỏi.” Di gật đầu.

                “Ai đấy?” Thằng Phương đột nhiên hất đầu ra cửa hỏi trống trong lúc rót trà nóng cho cả bọn.

                “Bạn .” Di uống trà.

                “Làm sao chia tay?” Nó hỏi tiếp.

                “Lạc nhau”, Di trả lời.

                làm gì có lý do nào khác nữa cho chuyện chia tay. Tình của hai người xét cho cùng cũng chỉ là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Chỉ cần người buông là lạc mất. Di nghe tiếng của mình vừa nhè thoát ra khỏi cổ họng như tan biến ngay vào trung lạnh giá.

                Thu lật trở những xiên thịt bếp, bâng quơ: “Thế chắc chẳng về nữa đâu.”

                Thằng Phương và Vinh ở lại thêm lúc rồi ra về. Phương có hẹn với thằng bé của nó và tiện đường đưa thằng Vinh về luôn. Thu nằm dài bên cạnh Di, hai đứa vẫn để cái bóng đèn vì chẳng dám tắt hết. Di chui vào chăn, kê gối nằm.

                “Làm sao mà lạc nhau vậy, mày có biết ?” Thu thầm.

                Di kéo chăn lên đến cổ: “Vũ du học, đó ở nhà có bầu rồi bỏ mất.”

                “Vậy là Vũ có đứa con à?” Thu nhổm dậy, tròn mắt.

                Di nhìn trân trân lên trần nhà, lắc đầu. Thu thở dài rồi lại nằm xuống, đút tay vào chăn.

                “ đứa con rồi, còn trẻ như thế, lại đẹp nữa.”

                “Có con là hết đẹp sao mày? Vẫn đẹp mà.”

                “Giờ ông Vũ tính sao?”

                “Ai biết.”

                “Vũ còn ?”

                “ hay có quan trọng gì.”

                Nghe Di xong, Thu cười khúc khích. Phải rồi, đáng lẽ câu đó phải là câu nó mới đúng.

                Hai đứa cứ câu trước câu sau nối tiếp nhau trong gian im ắng như vậy, câu chuyện mãi vẫn đầu cuối. Được lát nó ngủ mất, bỏ lại mình Di nằm mình nhìn về phía cửa, phía ban công nhà Vũ. Trời càng về đêm càng lạnh, cái khăn quàng cổ Vũ để quên treo tay nắm cửa ra ban công như sắp rơi xuống đất. Nếu ngày mai Vũ ốm, ai là người nấu cho ta ăn, cõng ta bệnh viện? Nếu Di có đủ quyết tâm để mua sẵn cái vé tàu có lẽ Di rời nơi này ngay, ngại ngần gì. Mùa đông ở đây lạnh quá nhưng Di, Di còn có những đứa bạn này. Di quay sang chỗ Thu say ngủ, kéo cái chăn cho nó rồi cứ thế nằm lơ mơ mình nhìn ra cửa sổ. Đến lúc đêm gần tàn đèn ban công nhà đối diện bật sáng. Di thiếp .

                Mùi bánh mì nóng thơm lừng đánh thức Di dậy. Với Di, có lẽ có mùi vị nào ấm và ngon lành hơn mùi của vỏ bánh mì đượm lửa giòn tan vào sáng sớm. Di nhớ những buổi sáng mùa đông lúc , thường vừa ngái ngủ vừa tha thẩn men theo đường ray tàu hỏa để tới cái lò bánh mì thủ công gần nhà. Mỗi lần được mẹ sai mua bánh về ăn sáng là mỗi lần muộn học. Di có thể đứng mê mải cả tiếng đồng hồ ngắm chú thợ, gương mặt đẫm mồ hôi, luôn tay dùng thanh gỗ dài lấy bánh trong lò ra, từng chiếc, từng chiếc nối đuôi nhau vàng rộm, phồng căng và thơm phức. Di ủ những ổ bánh nóng giòn bọc trong giấy báo vào bụng, hớt hải chạy về nhà, mồ hôi mướt mải, vừa cười vừa chìa bánh cho mẹ. Cả nhà ăn bánh mì với ruốc sợi bông hay món pa tê mẹ hấp sôi ùng ục bếp than ở giữa sân. Với Di, đó là những khoảnh khắc mùa đông ấm áp nhất trong cuộc đời. Hương vị của bánh mì nóng luôn làm cho dạ dày xao xuyến. Nó nhắc nhở Di về bữa sáng yên bình với những người thân và giờ đây là về diện của người xa lạ.

                “Nếu ăn sáng nhanh, có thể vẫn kịp theo tôi và mọi người chợ hoa đấy”, người xa lạ lên tiếng.

                Di tung chăn bật dậy sung sướng, tay xoa xoa cổ chân: “Hôm nay tôi được ra đường rồi à?”

                Vũ gật đầu, kéo bàn ăn thấp ra giữa nhà.

                “ cần đâu, chân tôi đỡ rồi”, Di ái ngại .

                “Tôi là đến khi nào hậu quả tôi gây ra hết hẳn. Mấy cái nốt đỏ của cũng sắp lặn hết rồi. Tôi sốt ruột lắm đâu.”

                Di sờ tay lên mặt mình, những vết sưng đỏ mặt giờ chỉ còn là những vệt mờ mờ.

                “ ngồi xuống nhé, tôi phải chạy về bên nhà chút!” ta đặt đĩa trứng ốp lết lên bàn.

                “Thu đâu rồi ... Vũ?” Di ngập ngừng gọi tên ta rồi bẻ nhanh miếng bánh mì.

                “Thu ăn trước rồi, kiểm tra sổ sách dưới quán.” ta rồi ra cửa, tay cầm theo cái phong bì, trước khi bước xuống cầu thang, ta còn quay lại với Di tự nhiên: “ lát tôi về.” Di cười với ta rồi vui vẻ quay lại với bữa sáng của mình. Nụ cười lâu Di gặp làm ngượng nghịu đôi môi nhưng lại khiến thấy vô cùng dễ chịu.

                ăn dở Di bỗng thấy khát. Định vịn bàn đứng dậy rót nước uống tiếng ầm ĩ và tiếng người to tiếng từ dưới quán vọng lên làm Di chú ý. Nghĩ đến Thu, Di vội vàng bước về phía cửa, vịn cầu thang xuống dưới. Càng bước xuống gần tới nơi, tiếng người quát tháo càng lớn, xen giữa giọng đàn ông và những tiếng đạp cửa, đá chân là tiếng gì đó Di nghe . Di thể bước nhanh hơn được nữa, tim đập hối hả trong lồng ngực.

                Lúc Di xuống tới nơi người đàn ông hung dữ với bộ râu quai nón che gần hết gương mặt vẫn đá chân vào cái cột quán với vẻ tức giận, trông ông ta có vẻ nhếch nhác và hình như say.

                “Mày ra đây, ra ngay, đừng tưởng trốn tao được nhé!” Lão ta rít lên, gương mặt đỏ tía. Cửa quán đóng kín. Di cố nhấc cái cổ chân ê buốt tiến lại gần. Đứng chắn ngay giữa cửa là… Kimora. Kimora với mái tóc ngắn cũn cỡn, chải ngược về phía sau. mặc jacket da và quần jean thụng, giày thể thao. đứng chống tay vào tường, chắn ngang bên cánh cửa mở.

                “Thu!” Lão ta rít lên. “Mày trốn ở đâu tao cũng tìm ra thôi. Đừng tưởng về nhà là thoát được tao. Mày phải nuôi mẹ mày rồi mày phải nuôi tao. Tao đẻ ra mày!”

                “Ông cút !” Tiếng Thu ở trong quán vọng ra gay gắt.

                Lão ta sấn sổ chạy tới chỗ cửa: “Tránh ra, tránh ra ngay!” và giằng co với Kimora.

                Kimora vất vả ẩy lão ra, gương mặt ửng lên vì tức giận: “Ông được vào, tôi báo công an đấy.”

                “Mày báo thử xem, tao chả có tội gì cả, tao đến gặp con tao, đứa con mất dạy của tao thôi!” Lão cười hà hà, phà hơi rượu vào mặt .

                Di bấm điện thoại gọi cho Phương, sốt ruột theo từng nhịp chuông chậm chạp: “Mày đến ngay, có chuyện gấp.”

                Di vội vàng cúp máy trong lúc lão ta nhặt hòn đá, ném vào trong quán, ngay sau đó là tiếng đổ vỡ loảng xoảng.

                Thu hét lên, lao ra phía cửa: “Ông cút ngay, tôi làm gì có bố, làm gì có trách nhiệm với ai, từ giờ xu ông cũng đừng mong lấy!”

                Lão ta nghe thấy câu đó liền gầm lên giận dữ, đôi mặt dài và to mà lão cho Thu từ lúc nó chào đời giờ ngự mặt lão lờ đờ, mệt mỏi nhưng ngầu đỏ và long sòng sọc.

                Thấy vậy, Di quát lớn: “Ông làm cái trò gì đấy hả?” Di lê đôi chân tập tễnh tới gần. “Đây là quán của tôi, được phép của tôi, ông được vào!”

                “Tao chẳng cần phép của ai hết, tao phải dạy cho nó bài học!” Lão rồi dùng hết sức bình sinh quẳng Kimora sang bên. Kimora ngã sóng soài dưới chân Di. Lão nhào vào quán, túm tóc Thu lôi xềnh xệch. Di đỡ Kimora đứng dậy, cả hai vội vàng chạy vào. Trong quán, lão già kéo Thu đến gần chỗ sofa. Thu nắm lấy hai bàn tay lão, cố gắng gỡ chúng ra khỏi tóc mình. Lão ghì đầu nó xuống thấp, ra sức thụi đầu gối vào bụng nó. Thu vẫn bỏ hai tay đầu mình ra, nó bấu chặt những ngón tay gầy guộc vào bàn tay to lớn của lão ta trong lúc những cú đá làm cho cơ thể nó tung lên từng hồi. Di và Kimora lao tới, cố tách lão ra khỏi Thu. Trong men rượu và cơn tức giận, lão mạnh hơn Di nghĩ nhiều. Chỉ bằng cánh tay lão có thể gạt Di sang bên. Cổ chân còn yếu đủ khả năng giúp giữ thăng bằng. Gỡ được tay lão ra, Di cũng ngã dúi vào đống bàn ghế sau lưng. Kimora tranh thủ đẩy Thu ra phía sau, dang hai cánh tay bé che chở cho Thu: “Ông là đồ khốn nạn! Ông định làm gì?”

                Lão cười hềnh hệch nhìn Thu qua vai Kimora: “Mày tưởng mày thanh cao à? Rồi mọt kiếp mày cũng chỉ là đứa phục vụ quèn ở đây, giao du với cái lũ này, con què và con (lão nhìn Kimora bằng ánh mắt lờ đờ) vịt đực…” Tiếng cười của lão chỉ còn là tiếng khùng khục trong cổ họng. “Có mấy đồng lẻ cũng làm cao, mày đưa cũng được, đưa để tao tự lấy.” Lão lè nhè, sấn tới.

                Kimora lấy hết sức ẩy lão ra, lão đề phòng nên loạng choạng, chân đập vào thành sofa. Tức tối, lão lao lên phía trước, vung cái tát như trời giáng. Kimora văng vào tường, khóe miệng bật máu. Thu gào lên, òa khóc rồi lao về phía lão như điên dại. Lão khó khăn gì khi hất bay nó về phía Kimora. Hai đứa dúi dụi góc. Di cố gắng túm lấy lão từ phía sau nhưng lại lần nữa bị đá văng vào đống bàn ghế. Vừa ngã nhào xuống đất, Di vừa chứng kiến lão ta tiến về chỗ Thu và Kimora, vung chân lên… Di nghe tim mình đau buốt, theo phản xạ, nhắm chặt mắt lại…

                Nhưng có tiếng hét hay tiếng kêu đau đớn của hai bạn. Lúc Di mở mắt ra, lão ta bị thằng Phương ghì chặt cổ. Lão vật vã cố giãy ra, huých cùi chỏ vào bụng thằng Phương. Bàn ghế, chai lọ bên cạnh lão đổ loảng xoảng xuống sàn nhà. Thằng Phương vật ngửa lão xuống đất, cố gắng giữ chặt lão nhưng trong lúc nó để ý, lão vớ ngay cái vỏ chai bia vỡ… Di lao người về phía trước, cổ chân nhói lên cái thấu xương, bàn tay với tới lão. Lão giơ cái vỏ chai lên, nhằm ngực Phương đâm mạnh, may sao vừa lúc đó Kimora trờ tới, kịp túm lấy cái vỏ chai. Những cạnh sắc thủy tinh đâm vào bàn tay ứa máu. Di và Thu hét lên, nước mắt đầm đìa. Thằng Phương chỉ kịp đỡ lấy Kimora từ phía sau. Lão già được đà bật dậy nhưng cái chai tay lão ngay lập tức bị đá văng ra góc, chưa kịp định thần lão ăn trọn cú đấm như trời giáng của Vũ. Lão ngã lăn ra sàn nhà. Vũ túm cổ lão, vung nắm đấm nhưng chưa vội hạ tay xuống. Lão già vẫn rít lên the thé: “Thu, tao giết mày!”

                Thu nấc lên tiếng rồi khó nhọc đứng dậy, rút túi áo, lấy ra nắm tiền ném thẳng về phía lão.

                “Tiền của ông đây, ông cút !”

                Lão gỡ tay Vũ ra, lồm cồm bò dậy, điềm nhiên thu góm đống tiền rồi ra cửa, quay đầu nhìn lại: “Tháng sau tao lại đến, nhớ ở nhà.”

                Thu nhìn theo lão, nước mắt ứa ra từ đôi mắt đầy căm giận, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở nặng nhọc. Vũ kéo đầu Thu vào cổ ta rồi mới khẽ khàng ngước nhìn Di.

                Cả ba đứa con đều thương tích đầy mình. Kimora bị nặng nhất, bác sĩ phải gắp mảnh thủy tinh từ bàn tay ra, khâu rồi băng kín lại. bên mặt sưng lên, hằn những vết ngón tay. Thu chịu để bác sĩ xem vết thương ở bụng. Nó quanh quẩn bên Kimora và Di suốt buổi. Vậy là kế hoạch chợ hoa của Di phá sản, ngoài cái cổ chân yếu ớt và mấy nốt dị ứng sắp mờ, bổ sung cho bộ sưu tập thương tích của mình thêm vài nốt bầm tím khắp sống lưng. lại bị cấm di chuyển nhiều thêm tuần nữa.

                Cả bọn về tới nơi khi thằng Vinh dọn dẹp những mảnh vỡ cuối cùng trong quán. Nhìn thấy ba đứa Di băng bó đầy người, nó đấm tay vào cột quán rồi nhìn Thu chăm chăm, ánh mắt phừng phừng lửa giận.

                “Lên nhà rồi ”, Thu với nó, vẻ bình thản.

                Mọi người nối đuôi nhau lục tục lên nhà. Kimora đón lấy cốc nước từ tay Thu bằng bàn tay trái lành lặn, cốc nước rung rung tay . Bắt gặp ánh mắt lo lắng của Thu, nghiêng đầu pha trò: “Đừng có lo, ngày mai tôi vẫn hát lại, hát bài Zombie là khỏi phải hóa trang luôn.”

                Mọi người bật cười, khí bớt trầm lắng chút. Vì cười quá cỡ, Kimora nhăn mặt đau đớn vì phần khóe miệng chảy máu và nửa gương mặt sưng đỏ. Thằng Phương vừa đỡ lấy cốc nước tay vừa lắc đầu: “ thấy đau chưa?” Kimora cười ngại ngùng.

                Thu quay sang nhìn Di. Di tròn mắt nhìn lại nó, vẻ tò mò: “Sao? Đằng nào cũng sung sướng, tao ngại được đút cho ăn và được bế lên nệm đâu.”

                Thu cười buồn: “Vậy khổ cho Vũ rồi, lần này cái hậu quả là do tôi, để tôi giải quyết.”

                “Hậu quả của tôi vẫn còn lấm tấm cổ và phần năm gương mặt. Tôi chưa hết trách nhiệm được đâu.” ta làm bộ thở dài.

                Di kéo Thu lại gần, bắt Thu ngồi xuống rồi mở ngăn kéo lấy chai dầu: “ nhiều nữa, vén áo lên.”

                Thu nhìn mọi người rồi giữ chặt bụng mình: “Mày đừng lo hão.”

                “Hay để bọn em xuống dưới”, thằng Vinh đề nghị.

                “ phải đâu, tại chị chúa ghét mùi dầu.” Nó rồi giằng lấy chai dầu. Di bực bội ấn tay vào bụng nó, bị bất ngờ nó “Á” lên tiếng đau đớn.

                Giọng Di vô cùng cương quyết: “Kéo áo lên!” nhìn Thu gườm gườm.

                Kimora cũng gật đầu với Di, vẻ đồng tình. Thằng Phương móc bao thuốc ra khỏi túi, đám con trai theo nó ra ban công. Thu ngồi quay lưng về phía đó, nó thở dài rồi từ từ kéo áo lên. Phần bụng nó thâm tím từng mảng lớn. Kimora thốt lên bằng giọng Việt Nam nhừa nhựa: “Ối trời đất ơi!”

                Đám con trai bị bất ngờ, vội quay đầu lại nhìn. Hai bên mạng sườn và phần lưng của Thu đầy những vết sẹo, chúng thâm lại làn da trắng nhợt của nó. Những vết sẹo như có sức hút kỳ lạ khiến ai có thể rời mắt. Di miết ngón tay mình lên phần bụng thâm tím của Thu. Tưởng như hơi dầu theo từng đường miết dài làm bỏng giãy từng đầu ngón tay và cay sè khóe mắt.

                Thu kéo áo xuống, giằng lấy chai dầu của Di: “Đưa đây, tao tự bôi.” Nó quay sang đám con trai đứng như trời trồng: “Còn nhìn gì nữa, hoặc là hút thuốc hoặc là mua đồ ăn, tôi đói lắm rồi.”

                Thằng Phương ném điếu thuốc ra ban công. “ mua đồ ăn.” Nó trống và bỏ trước. thằng Vinh cục cựa, mắt vẫn dán vào phần lưng Thu. Vũ sau chót, phải cố gắng lắm ta mới đẩy được thằng Vinh về phía trước.

                Đám con trai rồi, Thu lại vén áo lên tiếp tục bôi dầu. Nó đổ vốc ra tay, xòe cả bàn tay xoa nháo nhào lên bụng. Xong, nó lau tay vào giấy, nhìn Kimora và Di. “Muốn cốc Jack ?” đợi ai trả lời, nó đứng dậy lấy cốc.

                Kimora mở tủ lạnh, lấy ra lon tonic. Thu nhìn cười khúc khích: “Nếu uống Jack tonic đành phải chịu khát thôi. Nó chẳng cho ai, kể cả nó, được quyền lựa chọn.”

                Ba đứa ngồi dựa lưng vào thành giường hướng ra ban công. Thu duỗi chân trễ nải, nhấp ngụm rượu. Kimora ngồi bó gối, xoa mái tóc ngắn ngủn của .

                “Done thinking rồi hả?” [1] Di hỏi.

                [1] Nghĩ xong rồi hả?

                Kimora gật đầu: “Dù thế nào mọi người cũng cứ ủng hộ Kimora là được.”

                Thu vuốt tóc : “Cái hội này toàn những đứa điên. Xinh đẹp như tiên lại muốn.”

                “Điên nhất là mày đấy.” Di dằn mạnh cái cốc xuống đất. Hình ảnh những vết sẹo khắp lưng và bụng Thu sao dứt ra khỏi đầu , biết đó chỉ là phần thân thể rất có thể nhìn thấy. Di cảm thấy tức giận thực nhưng phải trước che giấu của Thu mà là vì bình thản của nó. Cứ như thể việc bất kỳ phút giây nào trong cuộc sống, nó có thể phải đối diện với con người đó, nhận những cái bạt tai bật máu là chuyện đơn giản, chả đáng phải bàn luận.

                “Tao nghĩ là khi quen đứa bạn nên vạch áo cho nó xem sẹo của mình để làm quen. Với lại, mấy cái vết đó cũ lắm rồi.” Thu tự rót cho mình cốc nữa.

                “Tại sao Thu còn đưa tiền cho ông ta?” Kimora có vẻ kìm lại được thắc mắc đó.

                “Vì tình .” Thu cười buồn, gương mặt nó hằn lên những nét cay đắng. “Tất nhiên là của người khác vì Thu chẳng nhảm nhí thế.”

                Từ những ngày đầu tiên quen nhau, Di biết Thu dị ứng với chuyện . Khi nó mình lẻ loi bên cạnh Di và , Phương và Nhã, nó thấy ngưỡng mộ, tủi thân hay có chút ước ao nào. Nó thấy tội nghiệp cho bọn Di. Di có thể nhìn thấy điều đó trong mắt nó. Khi tình của bọn Di tan vỡ, nó ở bên Di và Phương, lặng lẽ và cần mẫn nhưng cũng chẳng quá sốt sắng, ân cần. Điều gì làm cho thứ tình cảm nuôi lớn nhân loại này trở thành thứ nhảm nhí, hèn mọn, thậm chí chẳng bằng miếng bánh mì khô trong mắt nó như vậy? Nó trả lời thắc mắc đó của người khác bằng những biểu thực dụng, hiên ngang. Nhưng những người thực dụng, họ chỉ coi tình chứ kỳ thị. đời này liệu có bao nhiêu người đủ tự tin để kỳ thị tình như nó bởi kỳ thị tình cũng chính là hâm mộ đơn độc mãi mãi.

                “Mày có biết điều cuối cùng mẹ tao với tao trước khi nhắm mắt là gì ?” Thu ngừng lại nhưng phải để đợi câu trả lời của Di hay Kimora. Nó nuốt rượu xuống họng như thể muốn nuốt trôi luôn cả điều mà nó sắp ra: “Đừng bỏ bố con.” Nó thả cốc rượu xuống đất. Có lẽ nó nghĩ đến mẹ, đôi mặt dài to cụp xuống. “Trước đó chỉ vài tuần thôi, ông ta về bóp cổ mẹ tao giường bệnh để lấy tiền.”

                Di biết rằng sau tất cả những gì trải qua, cho đến cùng, với mẹ Thu, nó vẫn là con của bố nó, là kết quả tình của bà. Nỗi cay đắng đó có thể hành hạ nó hơn những vết sẹo rất nhiều. Có lẽ tồn tại của chính bản thân nó đời này cũng là vết sẹo.

                Kimora uống cốc rượu của mình. Thu ngồi bó gối, giọng đều đều: “ hiểu mẹ tao thấy điểm gì tốt ở kẻ kém tài luôn tìm cách đổ lỗi cho cuộc đời công bằng với mình chiếu bạc. Với tao, ông ta chỉ giỏi mỗi việc uống rượu và đánh người. Mày cũng coi mấy vết sẹo người tao chẳng là gì cả nếu như mày nhìn thấy chỉ cần là phần trán của mẹ tao thôi.” Nó nheo nheo mắt như muốn nhớ lại hình ảnh đó. “Cách nhanh nhất để khiến người khác im lặng là nắm lấy tóc và đập đầu người đó vào tường.”

                Người ta rằng nên biết hy sinh cho tình của mình. biết đời này có thứ tình nào đủ xứng đáng để đổi lấy hy sinh của mẹ Thu .

                Người ta cũng rằng những người tin vào tình là những người chưa từng được thấy tình thực chung thủy, mãnh liệt và vô điều kiện. Đó là thứ tình bất biến mà túng thiếu, hèn hạ và những trận đòn vô cớ cũng thể nào lay chuyển nổi. Điều này tưởng như hoàn toàn sai với Thu. Nó chứng kiến thứ tình đó từ mẹ nó, chứng kiến bà nhận lại cho mình toàn máu và nước mắt, máu và nước mắt của người mà nó thương nhất đời.

                Kimora quàng tay qua vai Thu, khẽ đung đưa vai nó. Gương mặt sống động hơn rất nhiều với mái tóc cắt ngắn. Trông dễ thương hệt như chú bé mười lăm tuổi ngây thơ. Chú bé mười lăm tuổi triết lý bằng tiếng Việt: “Tình là nhảm nhí, giống như Jack tonic ở trong nhà này ấy, cứ đến là phải uống. Nó chẳng cho ai quyền chọn lựa người mình .” nhìn Thu ân cần nhưng quả quyết: “Nhưng người ta vẫn có thể chọn hai thứ: cách của riêng mình và khi nào nên ngừng .”

                rồi, hai đứa đồng loạt đẩy ly Jack của chúng ra xa. Di nhún vai, uống tiếp cốc rượu của mình.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                19





                Thằng Vinh tách khỏi Vũ ở chỗ chân cầu thang. Gương mặt nó tái vì tức giận. Nó chạy như bay vào quán, lật giở quyển sổ ghi chép liên hồi.

                “Làm gì nữa đây?” Phương .

                “Ở đây chắc chắn có địa chỉ của lão, chỗ mà tháng nào bà Thu cũng gửi nửa tháng lương.”

                Phương giằng lấy quyển sổ, cho vào ngăn kéo rồi đóng sập lại.

                “ làm cái gì đấy?” Thằng Vinh nổi cáu.

                “Nếu chịu đựng chuyện này lâu đến như vậy nó phải có lý do của nó. Nếu mày chưa biết đừng có xen vào.” Phương rồi quay người thẳng ra cửa.

                Vũ vỗ vai Vinh, bỏ theo Phương.

                Cả ba lững thững phố. Chẳng ai với ai câu nào. Mục đích mua đồ ăn dường như cũng bị quên lãng. Hết đoạn đường vắng ra đến con dốc là vào khu nhộn nhịp. Hai bên đường là các cửa hiệu lấp lánh ánh đèn. Cuối tuần nên lượng người bộ đổ về phố cổ rất đông. Cả ba tiến vào khi phố bán đồ len. Cơ man là mũ, khăn, áo, găng tay, đủ mọi kiểu dáng, kích cỡ được treo thành từng dây dài trước những cửa tiệm. Trong nhà là từng dãy kệ sát tường bày ra các cuộn len đầy màu sắc. Các bà, các chị kê ghế ra vỉa hè nhà mình, vừa trong hàng vừa đan khăn, áo. Phương phăm phăm trước mà Vũ cũng chẳng hiểu ta muốn đâu. Vinh tụt lại hẳn phía sau, gương mặt vẫn đăm chiêu, bực dọc. Vũ còn cách nào, đành đóng vai điểm nối ở giữa. Có lẽ mấy ở nhà đói bụng lắm rồi, Vũ thầm nghĩ. Kimora với mái tóc ngắn ngủn và bàn tay băng trắng, Thu với đôi mắt hoang hoải và những vết sẹo, còn Di gương mặt lấm tấm vệt đỏ giấu trong chiếc khăn quàng cổ màu xanh và cái cổ chân bầm tím. Nếu so sánh ba đó với những vui vẻ lại đường kia từ ngoại hình cho đến biểu Vũ thích những kia hơn. Vũ thích những cái khăn quàng ấm áp, những chiếc váy sặc sỡ, những mái tóc uốn xoăn bồng bềnh. Vũ thích nụ cười tươi tắn của họ, cách họ níu tay người bên cạnh và ríu rít trò chuyện. Họ kêu đau khi vô tình vấp phải hòn đá giữa đường, nhờ bạn trai xách hộ cái túi nặng, kiêng rượu và đồ nóng để giữ làn da đẹp. Tối nay, trở về sau chuyến chơi, họ yên bình chìm vào giấc ngủ, gác lại bản báo cáo hay đống bài tập tồn đọng cho đến tận đầu tuần sau. Những như vậy mới đúng là những dễ thương.

                Vũ lặng lẽ quan sát họ. Chen giữa những khách ngoại quốc ở những dãy bàn kê ngoài cửa quán cà phê hay tiệm ăn, những đó với gương mặt ửng hồng, vừa chuyện vừa khẽ vén mãi tóc sang bên. Ở những dãy bàn này, người ta thường thắp nến, để lọ hoa và phục vụ bữa tối ngoài trời. Làn khói từ những ly cà phê và những món ăn nóng sốt làm Vũ thể rời mắt. Đột nhiên Vũ rất muốn nhìn thấy những dễ thương của mình ở đây, dưới ánh nến và ánh đèn đường lấp lánh, ngắm nhìn dòng người qua lại và nhấp môi ly ca cao nóng. Đám con trai ngồi ở những nơi có gió lùa…

                Ý kiến của Vũ vấp phải phản đối nào, thậm chí còn khiến gương mặt thằng Vinh dãn ra đôi chút. Ba thằng con trai dàn hàng ngang bộ về nhà. Vẫn ai câu nào nhưng bước chân đều như dài ra và nhanh hơn.

                Nghe tin được ra phố, hàng xóm hớn hở ra mặt, ánh mắt lấp lánh. vội vàng lê cái chân cà nhắc sửa soạn. Nhưng giống như suy nghĩ của Vũ, ta về chỗ cái va li để quần áo.

                “Đừng bao giờ nghĩ đến việc tha cái đống ống dài ống ngắn của mày rồi chụp tách tách bụp bụp cả buổi tối nhé, vác cái chân thấp chân cao là quá sức rồi.” có vẻ gì là ngạc nhiên, Phương buông câu lạnh lùng. hàng xóm nhăn mặt, vẻ khó chịu.

                “Muốn ra khỏi nhà trước hết các chị phải thay đồ , toàn mùi bệnh viện thôi”, thằng Vinh cầu.

                Ba đứa con quay sang nhìn nhau.

                Vì những vết thương đủ loại của họ mà quần jean hay áo bó đều bị loại ra khỏi danh sách. Kimora mặc cái váy suông màu trắng, quà Giáng sinh của thằng Vinh mà Di chưa động đến lần. vẫn khoác chiếc jacket da đen. Di chọn cái maxi cotton màu lông chuột để che kín chân cho đỡ lạnh và cardigan len dày dặn khoác ngoài, cổ quấn bốn vòng khăn len xanh. Trông luộm thuộm cách đáng . Thu vẫn trung thành với kiểu váy len có ánh kim lấp lánh, bốt cao đến ngang gối.

                Cả ba dắt tay nhau trước. Đám con trai lục tục theo sau. Thu và Kimora đôi lúc dừng lại để ngắm nhìn món hàng nào đó còn Di bấm máy ảnh liên hồi. Cho đến lúc hết con dốc, ra đến khu phố bán len, cả ba cùng quay đầu lại đợi đám con trai, vừa vẫy tay vừa cười. Nụ cười tỏa ra hơi trắng của cái lạnh giá nhưng ánh mắt ai cũng ấm áp. Dường như còn chút dấu tích của nước mắt và máu của ngày hôm này nữa. Giá như Vũ cũng có cái máy ảnh tay như Di.

                Bữa tối kết thúc khi mưa bụi và sương đêm giăng những con ngõ . Phố trở lại với vẻ trầm mặc và yên tĩnh. Vũ đứng hút thuốc bên mái hiên, chờ Di trả tiền hạt dẻ cho bà cụ già. sắp nửa đêm, trong lúc ông chủ cầu về mở cửa quán, bà chủ lại kiên quyết ở đây đợi hạt dẻ nổ tanh tách chảo rang nên cả bọn đành chia làm hai hướng. Di ôm khư khư bọc hạt dẻ trước bụng, cái máy ảnh treo toòng teng cổ. Thấy Vũ nhìn mình, bốc cho Vũ vốc , thả vào tay. Vũ cố chầm chậm để đợi Di, còn dường như chẳng để ý gì đến cả, cứ vừa vừa chăm chú với đám hạt dẻ bọc trong giấy báo. Cho đến lúc gần về tới quán, Di mới ngẩng lên nhìn .

                “Bao giờ Vũ về nhà?”

                Vũ xoay xoay đám vỏ hạt dẻ trong tay: “Ba ngày nữa.”

                ta gật đầu, quay lại với bọc hạt dẻ. Vũ đỡ lấy cánh tay co để giúp dễ dàng hơn, phản đối. Vũ cảm thấy hơi thở của ngay bên cạnh mình, nhịp nhàng theo từng bước chân.

                “Vậy bao giờ Di về nhà?”

                “Đây là nhà của tôi rồi.” Di chỉ về phía quán và cái ban công của . Lúc này quán sáng đèn, ánh đèn vàng sau lớp kính trong nhìn như ánh lửa, ấm áp. Đèn ở cầu thang gỗ cũng được bật. Đứng ở bên dưới vẫn có thể nhìn thấy bóng cái giày của Vũ với chậu xương rồng treo ở ban công. Hôm nay cái khăn xanh theo Di ăn tối nên chậu cây ở đó nhìn lẻ loi quá. Vũ thấy lòng mình chùng xuống.

                Dù muộn như vậy mới mở cửa nhưng vẫn có khách tới quán. Thu thắp ở mỗi bàn cây nến cho khí ấm áp hơn. Ngoài cửa sổ, mưa lây rây rơi như những mảng bụi sương trắng xóa. Cả bọn ngồi ở sofa nhưng ai muốn uống rượu. Phương duỗi chân, kê lên mặt bàn hút thuốc. Di dựa lưng vào thành ghế, bật cái bóng đèn quen thuộc của lên, cuốn sách kẹp dưới giá đèn lớp bụi. Di cẩn thận lật trang mà đánh dấu. Thu ngả đầu về phía sau, mắt lim dim như chuẩn bị ngủ. Quan sát tất cả những điều đó với cảm giác khác lạ, Vũ uống cốc trà nóng của mình. thấy như chỉ cốc trà này, hơi ấm này mà chính bản thân cũng trở thành phần của những gì mà quan sát. Đêm nay có lẽ chỉ là đêm trong hàng nghìn đêm khác, ngồi ở đây, uống cốc trà và gõ nhịp ngón tay lớp nỉ êm mềm của bộ sofa. Ngày đầu tiên tìm tới đây, gặp kỳ lạ ngồi đọc sách sofa và hỏi xin lại chiếc giày, tưởng rằng đó chỉ là giây phút trong hàng triệu những giây phút khác tên trong cuộc đời mà chẳng bao giờ nhớ đến. Bây giờ hình ảnh đó với Vũ là ký ức. có đêm thứ nghìn Vũ ngồi ở đây. Ba ngày nữa trở về nhà… Vũ thấy nhớ cuộc sống mà còn chưa kịp làm quen, thấy nhớ người mà còn chưa kịp biết. Nhưng tình cảm của những người quyết định nên xa lạ với nhau có thể gọi là gì?

                “Gọi đấy.” Vũ giật mình ngẩng lên. Thằng Vinh hất đầu lên sân khấu ra hiệu. người khách mượn cây guitar của Phương, chuẩn bị biểu diễn bài gì đó. Mọi người ngồi xoay hết lại, chờ đợi tiếng hát của ta. Đó là chàng vừa nãy ngồi mình bên cửa sổ, uống ly scotch neat, nhìn như kẻ bỗng dưng có đêm mất ngủ. Tiếng hát của ta trầm trầm.

                “Còn rơi mãi… phím đàn, còn rơi mãi… những tiếng buồn thở than. lâu rồi, nụ cười vắng môi…”

                hiểu sao Phương đột nhiên quay đều ra phía cửa. chàng trai đứng lối cửa ra vào. Màn mưa lắc rắc gieo những hạt nước li ti lên mái tóc của cậu ta. Kimora vừa lặng ngắm cậu ta vừa khẽ ngả người vào chân Di. Lúc này, Di ngồi bó gối.

                Di lại ra ban công, dựa vào bậu cửa, kéo cái mũ áo hoodie qua đầu, đeo earphone ngồi nghe nhạc.

                Mùi hương của thịt nướng chiếc vỉ điện khen khét, nồng nồng lại khe khẽ len trong gian, làm Vũ sao ngủ được. gần hết đêm rồi. Vũ đứng ở cửa nhà mình nhìn với điều thuốc cháy dở tay. Có cái gì thú vị ở bậu cửa lối ra ban công, nơi gió và hơi lạnh có thể làm tê cóng cả mi mắt. Mùi thịt nướng hòa vào cơn gió lạnh ào đến báo trước làm húng hắng ho. Di vẫn ngả người vào bậu cửa nhưng đưa cánh tay lên ra hiệu nhìn thấy . Vũ gật đầu.

                Vũ ôm cái chăn ra ban công, ngồi xuống cạnh Di.

                “Thức làm gì vậy?” hỏi.

                Di gỡ tai nghe: “Đợi thằng Phương.”

                “Phương về đây ngủ à?” Vũ hỏi bâng quơ.

                lắc đầu, khẽ thở dài. nhận lấy phần chăn của mình rồi quay sang nhìn Vũ: “ chuẩn bị xong đồ đạc chưa?”

                “Tôi làm gì có gì mà chuẩn bị, nếu có chỉ là nửa còn lại của đôi giày Ý hàng thủ công thôi.” Vũ chỉ chiếc giày treo ban công nhà Di.

                Di bật cười. Lần đầu tiên vừa chuyện vừa cười với Vũ, thân quen như người bạn lâu ngày gặp.

                “ biết rồi ai ở ban công đối diện nhà tôi nhỉ?”

                “ tò mò lắm à?”

                “ lo, hiểu rồi họ có ném cái gì đó sang phá cái chậu hoa đặc biệt của tôi nữa .”

                “Lúc đó nhớ xử lý luôn cả phần tôi nữa nhé!”

                “Ừ, xử đẹp.”

                “Chào mẹ hộ tôi.”

                Vũ gật đầu: “Mẹ nữa nhé!”

                “ có thể chào ngay bây giờ.” ngẩng đầu và chỉ lên bầu trời. Đôi mắt ánh buồn mà tràn ngập ấm áp.

                Vũ muốn ngồi gần lại chút, hỏi khẽ: “Bố Di đâu?”

                Có lẽ với , đó có thể là câu hỏi quá riêng tư mà người xa lạ như Vũ bao giờ nên hỏi. Vũ biết như vậy nhưng còn quan tâm nữa.

                Di im lặng, chỉ nhìn Vũ nữa: “Bố tôi có gia đình khác rồi. Nhưng tôi buồn và khổ như Thu. Từ ngày mẹ tôi mất, gia đình với tôi còn trọn vẹn. Thiếu bố với tôi cũng chỉ buồn thôi nhưng với số người khác, thiếu bố tôi gia đình họ trọn vẹn mà thêm tôi vào đó cũng vậy luôn.” Lúc này, mới nhìn Vũ. “Bây giờ đây là nhà của tôi, gia đình của tôi.”

                “Vậy lúc nào tới thành phố này, tôi đến thăm , chỉ sợ lại đâu xa mất.” Vũ làm như kiểu chụp ảnh bằng tay.

                Di gật đầu. “Tôi mà mất , hai năm. Hai năm nữa, nếu trở về, tôi nhất định quay lại chỗ cây dẻ cao nguyên lần trước ấy, trước mùa hoa dại tàn. Ở đó đẹp quá!”

                “Còn tôi phải chạy vài vòng mới được. Lần trước mọi người chừa lại mình tôi.” Vũ rồi cả hai khúc khích cười.

                Hết đêm đó, Phương mới về tới nơi, nó chui luôn lên giường, trùm chăn ngủ, mặc kệ Vũ và Di ngồi thơ thẩn bên bậu cửa nhìn những ánh dương đầu tiên lóe lên từ phía con sông ở chốn xa xa.





                20





                Thằng Phương chẳng với Di câu nào định bỏ . Di ngồi nệm lười vào trưa ngày hôm sau, vừa uống sữa vừa với nó: “Cho tao ăn trưa .”

                “Gọi đồ về mà ăn, tao phải có việc.” Nó quày quả nắm tay nắm cửa.

                “Chân tao đau”, Di tỉnh bơ.

                “Bấm điện thoại bằng chân à?” Nó cáu kỉnh. “Để tao gọi Vũ.”

                “Người ta là osin của mày à? Cho tao ăn”, Di lặp lại.

                Thằng Phương xoay tay nắm cửa. Di là ra vẻ thản nhiên, nhấc điện thoại lên, bấm số. Nghĩ gì đó, thằng Phương quay lại, giằng lấy điện thoại của , nhìn số màn hình rồi ngồi phịch xuống đất.

                “Lằng nhằng quá, ăn gì?”

                “Mì úp.” Nghe thấy vậy, thằng Phương trợn mắt nhìn . “Nước chanh nữa.”

                Vì cầu nước chanh của Di mà hai đứa chuyển địa điểm xuống quán. Thằng Phương đặt hai bát mì xuống bàn, mặt cau có.

                “Chờ tí, tao pha nước chanh.” Di gật đầu vui vẻ nghe tiếng giày của nó nện cộp cộp sàn vẻ tức tối.

                “Làm gì có quả chanh nào đâu mà pha nước chanh.” Thằng Phương thò đầu lên khỏi quầy bar, mặt mũi nhăn nhó.

                Di vẫn điềm nhiên ăn mì. Cửa quán bật mở, Kimora bước vào, vui vẻ giơ túi chanh lên bằng bàn tay lành lặn. “Đợi Kimora lâu ? Để Kimora pha nước chanh rồi…” Kimora bỏ dở câu , thảng thốt khi nhìn thấy thằng Phương.

                Di tiến lại chỗ lấy túi chanh: “Di chẳng đợi được nữa đâu, từ lúc ngủ dậy thấy muốn uống nước chanh rồi. Để Di tự pha. Kimora ăn chưa? Ngủ dậy muộn quá nên bây giờ bọn Di mới ăn sáng.”

                Di rồi bê luôn bát mì ăn dở của mình vào quầy bar. Kimora bối rối ngồi xuống bàn. Hôm nay mặc blazer mày xanh da trời, bốt da nạm đinh rất đẹp, nàng tomboy hoàn hảo.

                Thằng Phương đứng như trời trồng ở quầy bar. Nó lừ mắt với Di lúc bê bát mì vào. Di chen vào trong, dùng cái chân đau đẩy nó ra ngoài. ra hiệu cho nó tới chỗ Kimora, rồi lôi earphone ra đeo lên tai, tiếp tục với bát mì ăn dở. Thằng Phương hậm hực nhìn rồi tháo tạp dề, bước ra ngoài. Di nhìn theo nó, phát chỉ mang theo mỗi cái earphone mà để quên cái iPod nhà. Di đành ngồi lên ghế của quầy bar, tránh nhìn về chỗ Kimora ngồi, xì xụp húp mì rồi kì cạch pha nước chanh uống mình.

                Thằng Phương đẩy bát mì đâu đó nghe lạch cạch rồi hỏi: “Kimora ăn chưa?” Nó mở lời trước, Di thấy lòng vui vui.

                “ ăn ”, Kimora .

                Thằng Phương kéo bát mì lại rồi so đũa lách cách. Thằng chết tiệt, Di nghĩ thầm, vắt mạnh nửa quả chanh.

                Thằng Phương điềm nhiên ăn bát mì chắc trương phềnh mất rồi. Kimora đặt cái túi lên bàn: “Lát đưa cái này cho Di hộ Kimora.”

                “Cái gì đấy?” Thằng Phương hỏi.

                “Cái váy lần trước Kimora mặc.” Kimora định đứng lên.

                Thằng Phương cúi đầu xuống bát mì của nó, hỏi bâng quơ: “Tay đỡ đau chưa?”

                “Đỡ nhiều rồi.”

                “Tối nay có hát ?”

                Kimora gật đầu. Thằng Phương hất đầu về phía cái váy.

                “Vậy giữ cái đó mà mặc, chứ trả làm gì, Di mặc váy này chắc nhìn buồn cười lắm, đơ như khúc gỗ ấy.”

                Cũng biết so sánh cơ đấy, Di tức tối nghĩ thầm.

                Kimora cười khúc khích: “Hôm Valentine Di mặc váy đen đẹp lắm mà.”

                Thằng Phương ngẩng đầu lên nhìn . Di thấy ánh mắt của nó, chỉ nghe tiếng nó chậm rãi và rành rọt: “Còn Kimora mặc quần áo kiểu này, để tóc kiểu này nhìn cũng buồn cười lắm, chẳng hợp tí nào.”

                “Kimora thấy hợp.” cứng giọng.

                Thằng Phương nhún vai: “Vậy tùy Kimora thôi.” rồi, nó ăn mì tiếp.

                Có lẽ ít người có được đặc quyền như Di là có thể bóp cổ thằng Phương khi nó chuyện khó nghe nên nó mới sống được tới giờ này. Di vừa nghĩ vừa thấy bứt rứt trong người. muốn thấy Kimora buồn. Có thể nào Di sai khi can thiệp vào chuyện này? Kimora đứng dậy, chắc là muốn ra về.

                “Đừng dùng cách này nữa, hiệu quả với em đâu.” Kimora phản đòn, thằng Phương chắc bị bất ngờ nên ngẩng lên. “ nghĩ em suy nghĩ bao nhiêu lâu để cắt cụt tóc của mình và ném tất cả high heels ra cửa?”

                “Em nên mất thời gian suy nghĩ ngay từ đầu.” Thằng Phương vẫn giữ giọng tỉnh bơ. “Thay đổi bản thân…”

                Nó chưa kịp hết câu Kimora ngắt lời: “Đừng lo đến chuyện em thay đổi bản thân. Dù đầu em còn sợi tóc và em có mặc bao tải nữa, em vẫn là Kimora. phân biệt đối xử với người khác vì cái vỏ em thay đổi cái vỏ thôi.”

                Kimora ra cửa, mặc thằng Phương ngồi đơ ghế. Trước khi bước hẳn ra ngoài, còn quay đầu lại nhìn nó lạnh lùng: “ mới là người cố thay đổi bản thân. Và chỉ muốn giữ lại mỗi cái vỏ.”

                Di thở phào nhõm, dựa hẳn người vào bức tường sau quầy bar. Thằng Phương thả lỏng người ghế, bắt đầu đốt thuốc.





                21





                Suốt cả ngày hôm đó, Di thấy Vũ đâu. định với mọi người về việc Vũ rời sớm. Quán đông lắm. Di giúp Thu và Vinh chạy bàn hồi hết việc. ngồi bó gối sofa, nhìn sang cầu thang nhà đối diện, chợt nhận ra suốt thời gian vừa rồi những lúc ở bên cạnh Vũ còn nhiều hơn nhưng khi mình. Có lẽ vì thế mà ngóng ta chăng? Di nhìn cái điện thoại dưới chân mình. Chẳng phải lúc nào cũng đợi người ta gọi đến sao? Di tìm số của Vũ trong những cuộc gọi cũ, dãy số dài chẳng có tên nằm chơ vơ giữa hàng chục cuộc gọi của những người thân thuộc. Thậm chí mới chỉ gọi cho ta có đúng lần. Di bấm máy. Tiếng chuông đổ từng hồi chậm chạp. Bỗng Di lại cảm thấy hồi hộp, định tắt Vũ bắt máy.

                “A lô.” Giọng Vũ qua điện thoại nghe gần.

                “Tôi… đây.” Di bối rối.

                “Di hả?” Vũ hỏi lại ngay. “Tôi có chuyện phải chút, chắc tối nay về muộn, nếu kịp hẹn mọi người ăn đêm.” ta tuôn tràng.

                Di ậm ừ.

                “Tôi cúp máy đây, Di ăn tối . Hẹn tối nay nhé!” Tiếng Vũ theo tiếng gió xa dần rồi tắt hẳn. Di đặt điện thoại xuống chân, bất giác mỉm cười.

                Tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên khi Di đun lại nồi cháo trong bếp. Chán , mọi người vừa về xong. Di lẩm nhẩm rồi vội chạy ra mở cửa, tay vẫn cầm cái muôi.

                Đứng trước cửa phòng Di phải là Vũ. Người đứng đó là có đôi mắt đẹp làm Di phải ngắm mãi khi ngồi taxi tìm Vũ đêm hôm đó. ta gật đầu chào Di vẻ bối rối, tay là cái áo khoác Di cho mượn.

                “ nấu ăn à? Vũ ở đây à?” ta hỏi dồn dập và còn khẽ liếc nhìn vào trong.

                “ Vũ chưa về. có muốn vào nhà đợi ?” Di ân cần.

                ta lắc đầu, thở phào nhõm: “Tôi đến tìm .”

                Qua phút bất ngờ, Di mời ta ngồi xuống nệm.

                “Tôi đến để nhờ chuyển cái này cho Vũ.” đợi Di kịp mở lời, ta lôi trong túi ra cái phong bì, đưa cho Di.

                “Tôi nghĩ là nên đưa tận tay.” Di đón lấy cái phong bì mà đẩy cốc trà nóng về phía lạ.

                ta mở phong bì, lấy ra xấp tiền, đó chắc hẳn phải là số tiền rất lớn.

                “Tôi thể nhận giúp đỡ này được.”

                Nhìn xấp tiền tay , cảm giác nửa hụt hẫng, nửa như giải thoát xâm chiếm Di. Những suy nghĩ, đắn đo, lưỡng lự, hy vọng, chờ đợi mới nhen nhóm trong lòng Di phút chốc như thoát ra khỏi lồng ngực, bay . Nỗi e ngại và băn khoăn cũng vậy. Di cảm thấy đầu óc mình bẫng. Hai người xa lạ có thể có gắn kết gì? Vũ đến thành phố này vì này, chưa rời cũng vì này mà thôi.

                Di lặng lẽ quan sát người khách lạ với vẻ mặt dằn vặt nhưng cũng đầy cương quyết. Có lẽ cuộc sống dễ dàng với ta, dễ để ta quyết định tìm đến đây.

                “ phải còn có bé trai phải lo sao?” Di giúp ta cho tiền vào lại phong bì.

                “Tôi bỏ . Dù bây giờ chỉ có tôi và con nhưng… tôi…” ấp úng. “Con trai tôi phải là của…” ta bối rối thấy .

                “ nghĩ ấy có biết điều đó ?” Di nhìn vào mắt ta rồi hạ giọng: “ ấy xa nhà hai năm liền.”

                lạ cúi đầu, dường như ta mới phát ra điều gì đó, điều hiển nhiên mà ta lại hề để ý.

                “ ta có thể hiền lành, dễ chịu nhưng tôi chắc chắn là ngốc. Chỉ có duy nhất lý do khiến ta từ bỏ tất cả để đến đây, tìm , làm kẻ ngốc trong mắt mọi người.” Di nhìn ta.

                Vẻ mặt đau đớn. “Tôi cũng thể đón nhận tình cảm được nữa.”

                “Cái đó phải tùy quyết định nhưng hãy nhận cái này vì ta, đây là điều ta muốn làm cho cho dù muốn đón nhận tình cảm nữa.”

                Di tiễn bé với cặp mắt đỏ hoe tới tận chân cầu thang. Có lẽ tâm trí ta rất xáo trộn, thậm chí ta còn nắm tay Di, định gì đó rồi lại thôi.

                “Sáng sớm ngày kia Vũ rời rồi.” Di biết câu đó dặn ta hay dặn chính mình nữa.

                Di cầm cái điện thoại lăm lăm tay. Lần đầu tiên có cuộc hẹn với người xa lạ sau mấy năm trời, người ta cho Di leo cây rồi. Chắc là Di có duyên với những lời hứa hẹn. Có thể giờ này ở góc phố xa xôi nào đó, ta lại đốt thuốc mình hay mình dưới mưa. Cũng có thể ta đứng trân trân hàng giờ trước cảnh cổng sắt của ngôi nhà ở ngoại ô mà hay chủ nhân của nó có nhà. Di chợt nhận ra rằng những gì Di biết ít ỏi, chỉ là đêm của hàng ngàn đêm trong thế giới của ta. đêm khi Di mê man trong cơn sốt… Đoạn nhạc chuông đơn của Di lại vang lên, số nhấp nháy màn hình. Di úp ngược điện thoại xuống đất rồi quay lưng lại.

                Ánh đèn bên ban công nhà đối diện vừa bật sáng ban công nhà Di cũng chìm vào bóng tối.

                Di trở dậy sớm vì gần như cả đêm hề ngủ. Màn mưa xuân lắc rắc ngừng rơi từ lúc trời gần sáng. Trời hửng lên chút. Di bước ra ban công tưới nước cho cây xương rồng. Làn gió thoáng qua làm cái giày đung đưa trong gió. Di đổ ca nước ấm vào cái bình tưới, xịt lên chậu cây đặc biệt của mình. Những buổi sáng quyết định dậy sớm chỉ để tưới nước cho cây xương rồng bao giờ cũng làm Di thấy bình yên. đêm dài qua, thay vào đó là buổi sáng trong lành với những thói quen cũ. Di giữ cái giày trong tay, hướng ánh mắt về phía dòng sông màu hồng. Nhưng lên trong mắt lại là hình ảnh của Vũ trong bộ đồ ngủ màu tàn thuốc, tay đút trong túi áo hoodie, tay cầm ly cà phê bốc khói. Vũ cười với , trong phút chốc nghĩ rằng đó có thể là hình ảnh yên bình khác của buổi sáng sớm.

                “Di!” ta gọi lớn.

                Di chắc hẳn tên mình đánh thức ít hàng xóm xung quanh. vội ra hiệu với ta là mình nhìn thấy.

                “Đợi tôi.” ta rồi chẳng đợi Di trả lời, chạy biến vào trong nhà. Di thở dài, bước vào nhà. Nồi cháo bếp đêm hôm qua nguội ngắt. Di rót sữa ra cốc.

                Chừng năm phút sau, ta sang tới nơi. Jacket da khoác ngoài hoodie, quần jean và đôi giày Converse màu trắng.

                “Di thay đồ .”

                “Làm gì?”

                “ ra đây chút.” ta có vẻ hào hứng.

                “Tôi hơi mệt, muốn ra ngoài đâu.” Di đủng đỉnh ngồi uống sữa.

                “Di ăn gì chưa vậy?” ta có vẻ quan tâm và tự nhiên vào bếp. “Cháo nguội ngắt rồi. Di ốm hay sao mà ăn cháo?”

                Di trả lời. ta ngồi xuống bên cạnh, nhìn cốc sữa tay Di, xem xét: “Hôm qua Di đợi tôi có lâu , tôi về tới nơi Di tắt đèn. Tôi nghĩ Di ngủ rồi nên gọi. Ở ngoài kia lạnh lắm ( ta chỉ ra ban công). Tôi bảo mà.”

                “Tôi ốm.” Di lắc đầu và uống sữa.

                “Vậy cháo nấu từ lúc nào mà nguội ngắt vậy?” ta nhìn vào bếp rồi chợt mỉm cười. “Cháo náu tối qua hả? Vậy tôi phải xin bát mới được.” ta vào bếp, bật lửa hâm lại cháo.

                “Để từ đêm qua tới giờ, chắc chẳng ăn được nữa đâu.” Di với theo.

                “Sao ăn được, thơm lừng mà. Tôi suốt ngày phải nấu cho người khác ăn, mong mãi mới đến ngày này.” ta vừa vừa kê cái bàn ra giữa nhà, trước mặt Di, tay sờ cốc sữa. “Di lấy trong tủ lạnh ra hả? Lạnh thế này làm sao uống được?”

                Di giữ chặt cốc sữa của mình. ta múc hai bát cháo, để sẵn thìa bát cho Di rồi ăn phần của mình cách ngon lành. Di cứ lăm lăm nhìn ta, chẳng câu gì.

                “Di ăn , nếu muộn đấy. Chiều nay tôi hẹn mọi người tới ăn tiệc chia tay rồi.”

                ta vừa vừa cười vui vẻ. Di ăn hết phần cháo của mình. Có lẽ vì đun lại nhiều lần nên cháo hơi mặn.

                ta chở Di chiếc Chaly cúc cu cũ mèm mượn của ông chủ khách sạn cũ, tự tiện lôi máy ảnh của Di ra, quàng lên cổ . Cái mũ áo hoodie của ta cứ nhảy lên nhảy xuống theo những đoạn đường gập ghềnh, cọ vào mũi Di. Phố của Di vào buổi sớm rất nhanh lùi lại phía sau lưng.

                “Sao Di gì vậy?” Vũ hỏi. Di ậm ừ chứ trả lời. ta lấy trong túi áo ra cái earphone và cái máy MP3 đưa cho Di. “Đường còn xa lắm, nghe nhạc của tôi tạm nhé!”

                Bàn tay Vũ đỏ ửng vì lạnh. Di bật nhạc, giúp đeo bên earphone vào tai, bên còn lại Di đeo vào tai mình. Giai điệu của Take Me Home Country Road theo họ suốt đường .

                Đến khi Vũ dừng lại Di thiếp từ lúc nào. Cái MP3 thả trong mũ áo Vũ, Di dựa đều vào đó. Vũ đến gì đó với người đàn ông ở bên đường rồi gửi con Chaly vào chòi của ông ta.

                Di đứng ngái ngủ giữa cánh đồng hoa lớn. Hoa cúc nhật, hoa bướm nở rộ còn lay ơn hình như mới ngắt, chỉ còn vài bông sắp tàn. Mắt Di nhắm khẽ, tóc bay lòa xòa xuống mặt. Gió ở đây lạ, lạnh nhưng se sắt như ở phố.

                Nghe tiếng bước chân, Di biết Vũ tiến lại chỗ mình: “ quên mất tôi làm nghề gì sao, nếu muốn ngắm hoa sao ? Tôi dẫn tới chỗ gần hơn.”

                “ theo thôi.” Chẳng đợi Di hết lời, ta kéo Di phăm phăm. Con đường xíu nối giữa những ruộng hoa trải dài tít tắp. Di lật đật theo ta, bước loạng choạng.

                “Đừng là tối qua Di cũng say giống tôi đấy nhé!” ta cười, nụ cười hồn nhiên, bàn tay nắm chặt bàn tay Di, ánh mắt dịu dàng. người bạn… Di thầm. người bạn mới, người bạn đủ tin cậy để Di kể câu chuyện gia đình mình và cũng sẵn sàng để chia sẻ với Di những chuyện riêng của ta. Đêm hôm qua là đêm cuối cùng, tất nhiên là ta say. “Người ta có quyền ngu ngốc theo cách mà họ muốn.” Có lẽ lúc trở về, Di nên pha cho ta ly nước chanh giã rượu. Đó là việc người bạn nên làm.

                Bàn tay của Vũ rời tay nhưng ta dừng lại, khẽ chạm vào Di để chỉ cho khoảnh ruộng trước mặt. Màu tím trải dài bạt ngàn. Những cánh hoa mỏng như lụa bay lơ thơ trong gió. Mỗi năm chỉ có lần, khi mùa xuân và ngày sinh nhật tới gần, Di mới được hưởng niềm hân hoan khi gặp màu hoa này những gánh hoa rong phố. Di từng mong mình căn nhà với khoảnh sân nho trồng cà chua, rau húng và những bông hoa tím này. Để khi mùa xuân đến, dưới mưa lây rây và gió nhàng, Di có thể ngồi bó gối trước hiên ngắm hoa mà phải ngắt chúng vào nhà. Di chỉ ngắt tặng cho những người mà quý (trừ thằng Phương vì nó toàn chê hoa gì nhìn như cỏ). Những bông hoa này người ta chỉ cắm lọ để làm nền cho những loại hoa khác nhưng hiểu sao Di lại thích chúng đến vậy. Màu tím xanh những cánh mỏng với Di gợi buồn mà gợi cảm giác thênh thênh tự do, hoang dại. Ngày cận Tết những năm trước, thỉnh thoảng lại bất chợt mang đến cho Di ôm. kể rằng có lần nhìn thấy, phải vội vàng đuổi theo bán hoa phố vì vốn chẳng nhớ được tên hoa là gì, chỉ biết là hoa thích. Di cắm bình lớn trong phòng, che kín hết cả gương soi bàn phấn và bao giờ chịu dọn những cánh rụng kín cả mặt bàn. Vậy mà giờ trước mắt Di phải là cành, ôm mà là cả khoảnh ruộng. Di lò dò bước xuống, vừa vừa chạm tay vào những luống hoa. Dưới chân , cánh hoa lả tả rụng đầy. hiểu sao người ta còn giữ khoảnh ruộng này đến tận bây giờ, mùa hoa sắp qua mất rồi.

                Di ngồi bờ ruộng, đôi mắt quyến luyến thể rời mảng màu tím xanh đung đưa trong gió. Hai đứa chỉ có cơm nắm và muối vừng mà ông lão canh chòi cho.

                “Sao biết vậy?” Di vừa ăn cơm vừa hỏi ta.

                “Tại tôi đọc sổ tay của . Xin lỗi vì hỏi trước.” ta cười nhè .

                “Xin lỗi bằng cách này á?” Di giơ nắm cơm của mình và cành hoa bé xíu ta mới hái cho , vẻ ưng ý. Mồ hôi ấm nóng chảy sống lưng Di sau những vòng quanh quẩn với đám hoa.

                ta lại nắm lấy bàn tay trái của Di, gì hết. Chỉ có gió và tiếng xào xạc dưới ruộng trả lời . Di muốn dẹp hết những băn khoăn để hít thở hơi sâu và dài. lâu lắm rồi Di thấy mình được sống như thế, mồ hôi nóng, bàn tay ấm, gió len trong từng kẽ tóc và mát lạnh da.

                Dùng dằng mãi, Di mới có thể đứng dậy ra về.

                “Di có muốn mang ít về nhà ?” ta hỏi.

                Ngần ngừ chút, Di gật đầu. ta bước xuống ruộng và ngắt ôm. Di tròn mắt lo lắng: “Trời ơi! Hỏi chủ vườn chứ, ngắt vậy người ta đuổi đánh chạy sao kịp.”

                Thấy Di nhìn trước nhìn sau, ta cười ngất: “ sao đâu, Di muốn lấy nhiều hơn cũng được.”

                “ điên hả? Ruộng này là của hay sao? Người ta trồng cả năm mới được đấy. Trót ngắt rồi tôi ngồi đây giữ hoa, gọi người ta, mình trả tiền.” Di ngồi phịch xuống đất vẻ khó chịu vì kiểu cười hồn nhiên của ta.

                “Tôi phải là chủ của khoảnh ruộng này… nhưng tôi là chủ của tất cả đám hoa mọc đấy. Bây giờ tôi phá sản rồi, tài sản duy nhất đây.” ta chỉ những cành hoa cuối màu tím ngơ ngất trong hơi lạnh vây quanh mình.

                Di ngơ ngác: “Vậy là sao?”

                “Từ giờ cho đến lúc hoa tàn hết chúng là của Di, Di muốn để đây rồi lâu lâu đến ngắm hay mang về cắm đều được hết.”

                Di ôm bó hoa, nhìn ra khoảnh ruộng hoa tím xanh biêng biếc. Sao người ta lại làm cho Di bối rối thế này? Di làm mặt lạnh được nữa, hồn nhiên cười như đứa trẻ.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



                22





                Vũ chở Di và giỏ hoa tím về nhà. Những muộn phiền trong lòng như bay hết cùng với nụ cười của Di. Có phải biết tình cảm của hai người xa lạ nên được gọi là gì? Vũ thắc mắc tại sao lúc Di nóng như hòn than vì sốt lại nằm dưới nệm chứ chịu lên giường. Thu bảo rằng như vậy đến đêm Di phải xuống giường lấy thuốc hay vào nhà vệ sinh mà ngã sưng cả trán như lần nào đó nữa. Vũ cũng biết tại sao Di luôn để tất cả đồ đạc của mình trong va li, những tấm ảnh bọc giấy sẵn sàng trong lúc ngày đếm ngược cuối cùng của Di qua. “Lần Phương đóng của tu trong nhà, lần vì mẹ chị Thu mất.” Thằng Vinh như vậy. Vũ nghĩ tới người đó, người quay trở lại. Di bướng bỉnh với chính bản thân , cả đợi chờ cũng bướng bỉnh. Nhưng Vũ biết khi Di lắc đầu trước câu hỏi: “ sống có tốt ?” của mẹ … Lúc Vũ tìm cái khoảnh ruộng hoa này cho Di, nghĩ đến việc đợi ai, chờ ai, ngốc nghếch hay bướng bỉnh, cũng chẳng nghĩ tới chuyện mình nắm bàn tay . chỉ muốn Di có niềm vui, khác hẳn với niềm vui ngắm chậu cây xương rồng bé xíu hay ngồi bó gối sofa đọc cuốn sách của mình, niềm vui đủ để lồng ngực Di bẫng trong tiếng cười.

                “Tôi có thể quay lại cho đến khi nào hoa tàn thôi à?” Tiếng Di lạc trong tiếng gió sau lưng Vũ. Bầu trời lại ngả màu xám trong, ánh nắng trốn đâu mất.

                “Ừ.” Vũ ẩy Di quay lại đúng chỗ sau lưng tránh gió.

                “Vậy chậm thôi, tôi kịp nhớ đường rồi.” Di hốt hoảng.

                “ chậm hai đứa dính mưa mất.” Vũ ngần ngừ rồi xíu: “ có muốn tôi đưa ra đó nữa ?”

                hồi lâu Di trả lời, cũng ngừng loay hoay sau lưng Vũ. Tiếng như từ xa vẳng lại: “Chắc là tôi nhớ đấy…”

                Câu của Di theo Vũ suốt cả ngày hôm đó, lúc ăn tối với cả bọn, lúc đứng hút thuốc với Phương và Vinh, cả lúc Kimora hát bài tặng nữa.

                “Chắc là tôi nhớ đấy…” Thu vỗ vai và cũng như vậy khi cả bọn quyết định chia tay để Vũ ngủ sớm cho kịp chuyến tàu ngày mai. Phương, Vinh và Kimora cùng gật đầu với Vũ. Riêng Di im lặng, điện thoại nháy sáng vì số nào đó gọi tới. Vũ còn phải mang chiếc Chaly trả. đoạn còn quay lại nhìn Di đứng trước cửa quán, chiếc điện thoại trong tay. Nhiều thứ trong cuộc sống này mơ hồ đến nỗi nhiều lúc nhìn lại người ta chẳng biết là thực hay ảo ảnh bàn tay làm sao mà nắm giữ? Vũ chở cành hoa tím xanh bé còn sót lại ở giỏ xe cùng. Có lẽ Di có lý co của riêng mình để bướng bỉnh đợi chờ. Điệu cười của Di, gió và giọt mồ hôi trán dưới ánh mặt trời lấp lánh… là thực hay ảo ảnh, chỉ có thời gian mới có câu trả lời.





                23





                Di muốn nghe điện thoại. Bởi muốn với đầu máy bên kia rằng hãy “A lô”, hãy hỏi: “Có phải Di nghe máy ?”. cuộc đối thoại nên như thế. Đừng chỉ là những tiếng thở quen thuộc bên cạnh tiếng gió xa lạ đến thảng thốt. Nhưng Di cũng im lặng trước câu hỏi của Vũ sáng nay. Sao người khác lại làm cho tâm trí Di xáo trộn như vậy? Di phải là người có thể trả lời câu hỏi nên ở lại hay ra của Vũ. Người duy nhất có thể trả lời còn đêm nay nữa để suy nghĩ. Sáng mai ấy có tới hay với bản thân Di cũng là điều bí . Nhưng nếu Vũ ở lại Di mong Vũ có điều mà muốn chứ phải ở lại để rồi hôm nào đó, Di lại tìm thấy đứng trân trân trước cánh cổng sắt của ngôi nhà hai tầng ở ngoại ô hay vui vẻ kể với Di lúc uống cà phê rằng tối hôm qua say mềm. Dù chỉ là lý do bâng quơ đưa quay lại khoảnh đồng hoa, Di cũng muốn việc ở lại, tiếp tục sống theo cách như vậy có liên quan đến tồn tại của .

                Ban công nhà đối diện sáng đèn cả đêm. Có lẽ nào ta cũng như Di, chờ đợi quyết định của người? Di muốn ra ban công ngồi, cái khăn quàng cổ màu xanh Di giặt rồi. Hôm nay vẫn là ngày lạnh. Bó hoa Di cắm nguyên cành lòa xòa bàn phấn rụng những cánh đầu tiên. Đôi lần, qua cửa sổ Di thấy Vũ đứng hút thuốc trầm ngâm. thiếp khi ngồi dựa lưng vào bàn phấn, dưới những cành hoa mảnh khảnh vươn ra khoảng đầu.

                biết Di ngủ bao lâu nhưng khi cựa mình tỉnh dậy nằm giường. Bên cạnh gối là tờ giấy gấp tư. “Chào Di!” Di đọc xong dòng đầu tiên cơn ngủ cũng tan biến. nhìn sang ban công nhà bên cạnh. Lối cửa ra ban công và cửa sổ đều đóng kín. Vội vàng, Di chạy xuống cầu thang, bỏ quên cả áo khoác. Cửa phòng Vũ khóa. tấm thảm chùi chân trước cửa nhà vẫn còn vệt giày, biết là cũ hay mới nữa. Di chạy xuống đường, ra đến tận đầu con dốc, vừa chạy vừa nghĩ tới hình ảnh những cái bánh xe va li nho lăn đường và Vũ ở đâu đó ngay trước mặt. Sương vẫn còn giăng nóc nhà, chỉ có mấy người tập thể dục sớm ngược đường với Di. Di giữ chặt tờ giấy trong tay cho đến khi trở về nhà. Phố sau lưng bỗng trở nên xa lạ. Di quay trở lại chỗ mình nằm, kéo chăn đắp ngang người lúc rồi mới mở tờ giấy ra.

                “Chào Di,

                Lần sau nếu ốm nhớ ngủ giường nhé!

                Tôi muộn tàu mất rồi, phải thôi, đánh thức Di dậy được. Hôm trước để Di phải chờ, tôi chưa có xin lỗi. Bây giờ tôi đây. Hôm đó tôi tìm cho Di thứ. Đáng lẽ phải nên có nhiều kiểu để Di chọn nhưng khắp thành phố chỉ có chỗ này bán thôi. Hy vọng Di thích và cho xanh da trời nghỉ ngơi chút”

                Di mở cái hộp ở cuối giường. Những cái khăn len màu sữa, màu đen, màu đỏ, màu hồng được cuốn tròn trong hộp. Di đặt bàn tay mình lên những sợi len mềm mượt, những sợi len duy nhất ở thành phố này làm cho gương mặt ửng đỏ.

                “Quên nữa, tôi gửi Di cái phong bì. Khi nào bạn tôi tên Phong tới tìm Di đưa cho nó hộ tôi nhé! Đêm hôm trước chia tay, hai đứa uống say quá nên tôi chưa đưa cho nó được. Nhưng nhớ này, đừng để nó nhìn thấy cái chậu cây đặc biệt của Di nhé, tuyệt đối đấy!

                Đừng tò mò nhiều về người ở đối diện nhà Di, người đó hiền như tôi đâu. Tôi nghĩ ở gần bên Di và mọi người, Thu ít bị phiền phức hơn.

                Chào mọi người hộ tôi nhé!

                …

                P/s: Tôi chắc cũng nhớ Di nhiều đấy.”

                Vũ ký tên. Bức thư kết thúc ở đó. Dưới đáy cái hộp đựng khăn là bức ảnh Di ở cánh đồng hoa, cơn gió vô tình làm tóc Di bay che kín nửa gương mặt, chỉ còn để lộ khuôn miệng cười. Bức ảnh chắc được Vũ chụp bằng di động.

                Ngày cuối cùng ở lại thành phố này, Vũ dành để tìm những chiếc khăn len.

                Khoảnh đồng hoa tím của Di tàn hết. Trước khi dỡ những thân cây sắp héo rụi , ông lão xanh chòi gọi Di tới. Ông gom cho Di khóm hoa cuối cùng. Những bông hoa cuối mùa nên sắc tím xanh nhạt, cánh càng mỏng hơn. Di ngồi đồng hoa mình. Những ký ức cũ chưa kịp quên Di góp nhặt cho mình những ký ức mới. Di biết phải sắp xếp tất cả trong tâm trí mình ra sao. nhận ra rằng bản thân mình mới chính là điều khiến phải băn khoăn. Khi hai người bước ra khỏi ranh giới xa lạ rồi bao giờ quay trở lại từ đầu được nữa, chỉ có thể là trong hai điều, tình hay vết sẹo mà thôi. người mang sẵn vết sẹo cũ như lấy gì để đảm bảo làm tổn thương người khác?

                Điện thoại của Di lại rung bần bật trong túi áo. Di đặt bó hoa sang bên cạnh rồi bắt máy. Vẫn là tiếng thở quen thuộc và tiếng gió ở đâu đó vọng lại xa xôi.

                “A lô.” Di lên tiếng.

                Tiếng thở như nín lặng.

                “ phải ?”

                Yên lặng hồi rồi đầu máy bên đó trả lời: “ đây.” Tiếng của vang lên ấm ấm, trầm trầm. Lồng ngực Di bẫng.

                “Em sao rồi?”

                Di trả lời, ôm bó hoa tay và bước chông chênh bờ ruộng.

                “Em sống có tốt ?” hỏi thêm.

                “ ạ, tệ lắm!” Di trả lời.

                …

                Còn tròn tháng nữa là đến sinh nhật Di. Thằng Phương đề nghị đóng cửa quán, tự mở party. Năm nay Di hai mươi sáu, chính thức hướng về đầu ba, nó kiên quyết phải tổ chức trọng đại. Di bảo nó chẳng có cái party nào trọng đại khi tổng số cả khách lẫn chủ chỉ có bảy người, tính cả Hiền và Nam. Năm nay Di muốn tổ chức ở nhà, ăn lẩu rồi xuống quán nghe Kimora hát. Đứa nào tốt buổi sáng dậy mua cho Di cái bánh mì. Thế là cả bọn đùn đẩy nhau xem đứa nào là người tốt. Khó mà làm người tốt được lắm khi phải thức dậy sớm trong những đợt rét cuối mùa se sắt. Cuối cùng Kimora xung phong. Thu và thằng Vinh được thể bĩu môi chê bôi người ngoại quốc còn ngây thơ quá, đắp chăn đến chính giờ nên chưa biết mùi sáu giờ sáng mùa lạnh ở thành phố này. Kimora chỉ cười, mái tóc mới dài ra được chút bị cắt ngắn ngủn, nhìn vừa ngộ nghĩnh vừa đáng .

                Mọi người phân công nhau chuẩn bị. Thi thoảng, lúc gặp chuyện gì mà chẳng đứa nào biết làm lại có đứa chẹp miệng, thở dài thườn thượt: “Nhớ ông Vũ quá!” Bạn bè mới tốt làm sao, nhớ đến như thế nhưng ra chẳng đứa nào có nổi cái số đối tượng. Chỉ quen đứng từ ban công bên này ngong ngóng sang bên kia. Di quen với việc chốc chốc lại có ai đó nhắc đến Vũ. Lúc ăn canh bị mặn, thằng Phương than: “Nhớ ông Vũ quá!” Lúc hát bài You’ve Gonna Make Me Lonesome When You Go sân khấu, Kimora trầm ngâm luôn vào mic: “Nhớ Vũ quá!” Lúc thèm ăn xúp cua, thằng Vinh chán đời: “Nhớ ông đầu bếp quá!” Lúc gửi tiền cho ông bố tai quái của mình, Thu cũng kêu ca: “Nhớ ông Vũ quá!” Lâu dần, chẳng cần lý do chuẩn xác, trời mưa cũng có đứa : “Nhớ ông Vũ quá!”, say rượu cũng có đứa lè nhè: “Nhớ ông Vũ quá!” Chỉ mới gặp nhau mà có nhiều thứ cho chúng nó nhớ quá, Di quen quen nhưng cũng có nhiều lúc thấy sốt ruột. Di cập nhật thêm sở thích là xóa số mới trong lịch sử cuộc gọi. Nhiều lúc ngồi canh quán, bỗng Di la oai oái rồi lên nhà lục điện thoại ra xóa số làm mấy đứa bạn hết hồn. Chúng nó chửi Di hâm. Nhưng nếu xóa nhanh những số cũ trôi mất.

                “Này!” Thằng Phương đưa điện thoại cho Di trong lúc dáo dác tìm sofa trước khi đóng cửa quán. Cả bọn chia tay nhau ở cửa. Vinh có việc nhà về từ sớm. Di bảo Phương đưa Kimora về.

                “Tới bây giờ đây.” Nó cúp điện thoại rồi với Di mà nhìn Kimora. “Tao có việc rồi.”

                Thu liếc nhìn Di rồi lắc đầu. Nó quay mặt sang bên, chẳng muốn nhìn thằng Phương nữa.

                “Kimora có xe tới mà”, Kimora chen vào.

                “Tay như vậy xe làm sao được.” Thằng Phương cộc cằn rồi rút điện thoại ra gọi taxi.

                “Em xe về, ngày mai còn mấy việc phải ”, Kimora nhàng giải thích.

                “Vậy mai gọi taxi mà .” Thằng Phương cộc lốc. Thấy khí căng thẳng, Thu ân cần với Kimora: “Tay còn yếu lắm, nếu taxi ở đây với Thu, với Di. Mai đâu, Thu chở.”

                Kimora vội xua tay: “ cần đâu mà. Kimora chạy xe máy bình thường mấy hôm rồi, đâu có sao, thôi.”

                rồi lôi chùm chìa khóa ra, định tới chỗ gửi xe ở đầu đường nhưng bị thằng Phương giữ lại.

                “ làm cái gì thế?”

                “Đứng đây đợi taxi.”

                “Em muốn.”

                Thằng Phương chẳng trả lời, nó nắm chắc cổ tay Kimora, mặc kệ có vẻ khó chịu. Điện thoại của thằng Phương lại đổ chuông. Nó nghe máy. khí vô cùng ngột ngạt. Di và Thu bối rối nhìn nhau. Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên ngừng. Kimora như sắp khóc nhưng vẫn cố mở ta đôi mắt vẻ thách thức. Di vỗ vai thằng Phương rồi và Thu bỏ lên nhà trước. Lên đến nửa chừng cầu thang Thu kéo áo Di lại.

                “Gì vậy?” Di hỏi.

                “Ngồi đây.” Thu chỉ bậc thang chỗ mình đứng.

                “ tiện đâu.” Di nhăn mặt.

                “Tao lo cho Kimora lắm và chẳng có tí lòng tin nào vào thằng Phương cả. Nếu nó bỏ , còn xuống với Kimora kịp.” Nó kiên quyết ngồi xuống. Di cũng ngồi xuống theo. Lần này cũng giống hệt lần trước Di và nó ngồi canh thằng Phương chuyện với Nhã. Mà lần đó nó đúng, cuối cùng Nhã mất, bỏ lại thằng Phương đứng chơ vơ mình.

                “ nghe điện thoại ”, Kimora . Thằng Phương trả lời.

                “Đừng làm em muộn thêm nữa.”

                Thằng Phương giằng lấy chìa khóa xe của Kimora: “ đưa em về.”

                “Em bảo là cần”, Kimora lặp lại.

                “ nhiều nữa!” Thằng Phương gằn giọng.

                Kimora rút mạnh tay ra khỏi tay nó, giọng bình tĩnh: “Em muốn về với . Lý do: em có thể tự về được. Đừng làm phiền em vì mấy tiếng chuông điện thoại liên hồi đó.”

                Thằng Phương ngắt điện thoại, chắc hẳn nó rất bối rối và tức giận. Cầu thang tối quá, Di nhìn mặt nó.

                “Em dằn dỗi và kiếm cớ làm khó bản thân mình. Nếu đó là điều mà nghĩ.”

                Kimora quay người bước . Được vài bước thằng Phương lên tiếng: “Em quay lại đây làm gì?”

                Thu thở dài.

                Tiếng bước chân Kimora xa mãi…

                Thằng Vinh tới quán vào buổi chiều ngày hôm sau và thấy chiếc xe của Kimora vẫn ở chỗ gửi. Nó mang xe tới cho . Kimora ở nhà, nhìn có vẻ mệt mỏi, bộ đồ và đôi giày của ngày hôm qua vẫn ở nguyên người. có ý muốn mời nó vào nhà, chỉ cười tươi và cảm ơn nó. Di và Thu cản được thằng Vinh. Nó tới tận nơi thằng Phương ở, người bạn của Phương nấu ăn trong bếp còn thằng Phương nằm sofa lơ mơ ngủ. Nó dựng cổ thằng Phương dậy, chẳng năng gì, tung cú đấm khiến cho nó, ông chủ của nó ngã lăn xuống sàn, miệng bật máu. Nó nhìn thằng Phương trong giây lát, ánh mắt đầy giận dữ. Thằng Phương phản ứng lại, chỉ ra hiệu cho người bạn của nó cần lo lắng. Xong xuôi, mặc thằng Phương vẫn nằm sàn nhà, thằng Vinh chào người bạn, xin lỗi vì làm phiền, đóng cửa rồi mới rời .

                Thu và Di theo nó về. Cả đoạn đường dài taxi đứa nào dám lên tiếng. Gương mặt nó đầy vẻ căng thẳng. Về tới nơi, nó lên thẳng phòng Di, vơ ngay cái cốc mặt bàn ném choang ra cửa. “Thằng khốn đó biết!”

                Thêm cái cốc nữa. “Nó biết!” Suýt chút nữa, nó quăng cả cái bàn của Di ra ban công. Cuối cùng, nó ngồi xuống góc giường, cố bình tĩnh lại, hai mắt hoe đỏ giận dữ.

                Thu rót cho nó cốc Jack, Di mở lon tonic rồi cả hai ngồi xuống bên nó.

                “Kimora sao rồi?” Thu hỏi.

                “Ngồi ở cửa cả đêm”, nó trả lời.

                “ ràng cũng tốt mà.” Thu lấy cốc của thằng Vinh uống trước rồi nhăn mặt. “Sao tao vẫn phải uống cái thứ nhạt nhẽo này nhỉ?”

                Di trả lời, uống tonic trong lon.

                “Còn giận ?” Di hỏi thằng Vinh.

                Thằng Vinh gật đầu.

                “Nó sống như vậy lâu quá rồi, bây giờ bản thân nó cũng chẳng biết nó là ai nữa”, Di .

                “Nhưng thằng khốn đó biết nó cảm thấy cái gì… Nếu là đáng ăn đòn cả tôi và hai bà đều đáng ăn vài cú đấm.”

                Thằng Vinh đúng. Giá Kimora có thể đánh cho bọn Di trận tốt biết bao. Bao nhiêu hy vọng về thằng Phương, tất cả dồn cho Kimora. Mỗi ngày trôi qua, chứng kiến thay đổi dù rất của thằng Phương, cả bọn đều vui mừng, thậm chí là huyễn hoặc bản thân. Cả bọn vô tình đẩy Kimora tới quá gần thằng Phương, tới nơi đầy những lạnh lùng, độc và mệt mỏi mà nó xếp thành hàng gai nhọn để làm ranh giới. Kimora càng tiến sâu hơn tổn thương cũng sâu hơn. Bọn Di biết hay giả vờ biết, để đó chịu đựng mình. Nếu như Di nghĩ tới Kimora như nghĩ tới thằng Phương có lẽ nằm ngay xuống đất để cản đường, đời nào thấy mái tóc ngắn cũn cỡn đó là dễ thương. Kimora là ca sĩ với làn da ngăm đen, mái tóc xoăn dài xõa tung dưới vành mũ amish.

                Mỗi người đều có hình ảnh riêng mà chúng ta thể quên khi nhớ tới họ. Như thằng Phương với bên tai trái xỏ khuyên đen, cây guitar với chữ N khắc cần đàn và món canh sườn khoai tây. Như Thu với bộ đồ lóng lánh kim sa, đôi mắt to dài và cháo trứng muối… Khi người mất rồi đó là tất cả những gì mà ta giữ gìn trong tâm trí, dù cho những kỷ niệm hay những câu chuyện trong quá khứ chẳng còn hình dáng ràng. Những băn khoăn, dằn vặt, suy tính thiệt hơn hay thậm chí là thương, hận thù mà ta dành cho người đó cũng phút chốc chẳng còn ý nghĩa. Người ta chỉ có thể làm cho nhau thương hay làm cho nhau đau khổ khi còn có cả hai người. Dù là chân trời góc bể hay gần ngay trước mắt, chỉ cần biết người đó còn tồn tại cõi đời này tất cả những thương hay giận dữ đó của ta mới còn ý nghĩa. Thằng khốn đó biết như vậy, nó biết rằng chỉ trong giây phút ngắn ngủi thằng Vinh mất tất cả ý nghĩa của tất cả những cảm xúc mà nó có. Tuyệt vọng…

                Vậy tại sao lại đẩy người mình thương ra xa mình khi vẫn còn dù chỉ là mảnh hy vọng nhoi.

                Có lẽ lúc đó, khi nhìn thằng Vinh, Thu nghĩ tới mẹ, ngón tay nó chạm vào cái nhẫn của bà tay, bàn tay kia nắm lấy tay Vinh.

                Cây xương rông trong chiếc giày treo ở ban công lay lay trong gió.

                Kimora trở lại nữa, để lại cho ai lời nhắn hay lời chào. Giống như mưa bụi của mùa xuân, mới vương áo đây nhưng giờ còn dấu vết. Đó có lẽ là phần trong những việc bảo suy nghĩ thông suốt trước đó mà Di chưa được biết. từng với Di, dù có chuyện gì xảy ra cũng hãy hiểu cho . Lời tạm biệt mọi người có lẽ lúc ấy rồi. Đó chỉ là cuộc cãi vã thông thường, đêm trong rất nhiều đêm về mình và thằng Phương tìm đến với thằng bé của nó. Những quan tâm nhặt và những lạnh lùng dài lâu, tưởng đâu Kimora quen. Có lẽ từng rất đơn con đường trở về nhà mỗi đêm… giữa thành phố này và mùa đông lạnh giá. Nỗi băn khoăn tại sao trở lại nơi này có lẽ cũng gặm nhấm ngày qua ngày nhưng kiên nhẫn chờ đợi đến lúc thằng Phương có thể trả lời cho biết.

                Tiếc rằng thằng Phương có câu trả lời nào cả, nó chỉ có hoang mang.

                Mỗi lần nó đứng so dây đàn sân khấu hay vô tình nhìn ra ngoài cửa quán, biết nó nghĩ tới Kimora. Nhưng nó hối hận. Kimora là người bạn duy nhất mà nó cho phép “Được ngu ngốc theo cách mà họ muốn”. Nếu nó còn nhìn thấy Kimora như nhìn thấy tảng đá lạnh giữ ở bên mình. Thế giới của nó giờ đây bao gồm đàn ông, phụ nữ, bạn bè là phụ nữ và Kimora, Kimora với mái tóc xoăn dài xõa tung dưới vành mũ amish, Kimora với nụ cười hồn nhiên khi hát bài dân ca về bé ngốc nghếch lạc mẹ dù đó là Kimora ở rất xa xôi.

                Ngày mai là sinh nhật Di rồi. Vào ngày sinh nhật, còn ai là người tốt để thức dậy mua cho cái bánh mì nữa. Di bỗng cảm thấy hẫng hụt.

                “Ngày mai tính sao đây?” Thu uể oải hỏi khi kiểm tra lại sổ sách trước khi đóng cửa quán.

                “Kế hoạch vẫn như cũ thôi”, thằng Vinh trả lời. “Năm ngoái cũng chỉ có từng này người nhưng sao vui thế, năm nay …”

                “Tại người ta cứ kéo nhau đến rồi kéo nhau hết đấy chứ.” Thu phẩy phẩy cái bàn vẻ chán nản.

                “Toàn bị đuổi chứ có phải người ta tự đâu.” Thằng Vinh rồi nó với Thu lườm lườm nhìn Di và thằng Phương.

                Di quay ủ dột, gục đầu vào quyển sách gối. Số điện thoại trong lịch sử cuộc gọi xóa cẩn thận rồi. Nhìn Di, thằng Phương cáu kỉnh: “Muốn gì đây?”

                “Sáng mai mày qua mua bánh mì cho tao”, Di mè nheo.

                “Tao bận rồi.”

                “Mai sinh nhật tao.”

                “Sinh nhật liên quan gì đến ăn? Để ngày kia .”

                “Ngày kia tao chụp từ sớm rồi.” Di gườm gườm nhìn nó như thể nó biết vì nó mà người tốt của Di mất ấy. tức khí cầm cái điện thoại lên, bấm dãy số lưu tên mà ngờ mình nhớ. Thằng Vinh đứng sau lưng Di, vừa lau cốc vừa cằn nhằn: “Còn thiếu số.”

                Thằng Phương khó chịu ra mặt, giằng lấy cái điện thoại của Di, bấm tít tít, chẳng kịp để Di gì.

                “A lô!” Nó vào điện thoại. “Tôi đây. Sáng mai tôi bận, ông sang mua hộ nó cái bánh mì.” Nó cúp máy, mặt tỉnh bơ, ném cái điện thoại về chỗ Di.

                “Này!” Di gọi với theo nó.

                “Đồng ý rồi, đừng lằng nhằng nữa, tao đây.”

                Nó mất, bỏ Di, Thu và Vinh ngồi ngơ ngác ghế.

                Vũ đồng ý ngay lập tức vì lúc thằng Phương gọi tìm chỗ ngồi của mình xe rồi. Sau khi yên vị với đống đồ đạc, gọi lại cho Di.

                Di bắt máy, Thu và thằng Vinh ngồi ép sát hai bên.

                “A lô…” Di ngập ngừng.

                “Di hả? Tôi đây. Chắc tôi đến nơi cũng quá nửa đêm rồi. Tôi sang nhà bạn ngủ. Sáng mai gặp nhé!”

                “Ừm…” Di gật đầu với cái điện thoại. Thu huých cái.

                “Vũ… ờ… Tôi…” Chẳng đợi Di hết câu, thằng Vinh giằng máy, còn Thu mắng : “Sốt ruột quá!”

                Hai đứa “Tra hỏi” cái điện thoại hồi rồi Thu vừa thở dài vừa buông câu nghe thắm thiết: “Tôi nhớ ông đấy” làm cả Vinh và Di bật cười.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



                24





                Chắc giờ này Di lại ra ngồi ở ban công. quàng cái khăn màu gì nhỉ? Vũ dựa đầu vào cửa kính xe nhìn ra ngoài. Bầu trời tối thẫm, ánh trăng rọi sáng những lùm cây hai bên đường. Vũ nhớ tới cây dẻ ở trước sân khách sạn núi, nơi cho Di biết số ngày ở thành phố đó, ở cái ban công đối diện nhà Di. Lúc đó đếm bao nhiêu đêm nhìn thấy Di ngồi bó gối với phần tóc mái cột lên nửa, cổ là cái khăn len màu xanh. Bây giờ đếm những ngày nhìn thấy. Đếm tới ngày sinh nhật của Di Vũ cho quần áo vào ba lô, chào ba mẹ rồi bắt cái xe đêm chạy qua nhà. Mẹ đứng với ở cửa, đặt tay lên lưng . Đến khi xe chạy đoạn xa, quay đầu lại Vũ vẫn thấy bà đứng đó, vẫy tay. Lần thứ hai muốn làm kẻ ngốc, được bà ủng hộ.

                Vũ ghé sát mặt vào cửa kính, ánh đèn đường đôi lúc làm cho ô cửa bên cạnh sáng lóa lên. Vũ nghĩ tới cái màn hình điện thoại với số nhấp nháy và bàn tay của Di mảnh mai đặt hờ hững bên cạnh.

                Vũ dựng thằng Phong công tử dậy lúc năm giờ sáng, quẳng cái ba lô vào nhà và rời ngay khi cái đầu bù xù của nó còn gắt gỏng sau cánh cửa. Vũ mua bánh mì ở cửa hàng quen, thấy vui vì ông chủ vẫn còn nhớ mặt. mua thêm bơ và sữa ấm, còn bánh mì ôm trước ngực vì sợ nó nguội nhanh. Phố có gì thay đổi, vẫn con đường nho và đoạn dốc có bà cụ buổi tối hay ngồi rang hạt dẻ, giàn bông đũa mái hiên chỗ Vũ đứng đợi Di trổ lá non xanh biếc. khí chỉ hơi se lạnh, cái lạnh thanh khiết của buổi sớm chưa có khói xe và bụi đường. Vũ vỉa hè, qua những mái hiên nho , trong đầu văng vẳng bài hát mà lần thằng Phương ôm đàn vu vơ: “On the street, kicking rock, circling the same block…” [1]

                [1] đường phố, chân đá những viên sỏi, vòng quanh khối nhà…

                Vũ xem lại quà sinh nhật của trong túi áo: cái dây chuyền với mặt chữ “La Paix”, nghĩa là “Bình yên”. yên tâm bước tới chân cầu thang.

                người khác ngồi ở đó, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Thấy Vũ, ta ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ bất ngờ nhưng thân thiện. mùi hương ngòn ngọt bay thoang thoảng trong gian, mùi của gạo nấu nhừ.





                25





                Di khuấy nồi cháo bếp. Đó là món duy nhất học được từ Vũ sau hai tuần nằm giường dưỡng bệnh. Chẳng ai cấm được hai người ăn sáng cùng nhau, người ăn bánh mì và người ăn cháo sườn cả. Nồi cháo này chắc đủ lớn cho cả đám miệng rộng kia nữa, Di nghĩ thầm. Vừa mới thức dậy, mái tóc còn chưa kịp chải Di bật bếp ninh cháo, giờ mùi cháo dính đầy tóc, quần áo. Di kê cái bàn ra giữa nhà, mở cửa ban công cho thoáng rồi quàng chiếc khăn len màu hồng. Ngoài ban công, bốn cái khăn len còn lại nằm ngoan ngoãn dây phơi bên cạnh chậu xương rồng đặc biệt của . bàn phấn là ảnh Di với mái tóc bay che gần hết mặt chỉ để lộ khuôn miệng cười, xung quanh là đám hoa tím xanh chao vì gió. Di mở lọ sáp hình quả đào, thoa ít lên môi rồi vội quay lại với nồi cháo. Mới khuấy được vài vòng chuông cửa réo vang, Di vội buộc túm mớ tóc mái lòa xòa mở cửa…

                Người ta thương luôn là người mà xuất của họ khiến ta thấy ấm áp và bình yên. Cho nên Di giận đó, tìm tới cửa phòng , ngồi suốt những đêm mùa đông lạnh lẽo, khi tuyết rơi trắng sân khu học xá. Có lẽ ấy cần ấm áp và bình yên. Di biết nếu mình ở trong hoàn cảnh đó có làm như vậy hay . đơn phương người có bạn trong ba năm trời, trốn tránh khi nghe giọng của người con khác qua điện thoại để làm phiền , vui vẻ biến mất ở những nơi tới để thấy bối rối. Có thể người khác áy thảm hại, nhưng Di lại thấy ấy quá kiên cường. Những đêm ấy tới ngồi trước cửa phòng là những đêm sau khi mẹ mất. Với ấy lúc đó, có lẽ thế giới còn lại chỉ có . Tới đêm thứ ba mở cửa phòng, đưa cho ấy cái áo ấm và tiễn về. Những đêm sau đó, ngồi bên cạnh khi ngủ.

                Di cũng chưa bao giờ giận hay lựa chọn của . Đến thời điểm nào đó người mà mọi hành động của họ ta đều thể căm ghét hay oán giận bởi vì ta biết họ vẫn luôn nghĩ đến ta. Chuyện có ba người nên Di chỉ còn bản thân mình để giận.

                Bản chất của tình ích kỷ. Mong muốn người nào đó là của riêng mình là điều ích kỷ. Nhưng ích kỷ đó đồng nghĩa với nhen, hèn mọn. Cũng giống như cao thượng và ngừng đấu tranh cho tình của mình là hai điều hoàn toàn khác nhau. Di chỉ là kẻ hèn nhát, bỏ chạy ngay trước chướng ngại vật đầu tiên đường. Di nhận ra cuộc sống của Di, tình của Di chưa bao giờ do mình tự quyết định. con đường mà đưa , nhìn theo mà bước tới nên đến khi biến mất Di hoàn toàn lạc lối. bao nhiêu ngày rồi kể từ lúc Di loay hoay tìm cho mình hướng nhưng những tiếc nuối, hoài vọng và đơn vẫn giữ ở lại, những tiếng thở mơ hồ trong những cuộc điện thoại tiếng vẫn giữ ở lại. Cho đến lúc có người nhắc cho Di nhớ, cuộc điện thoại đúng nghĩa nên bắt đầu bằng tiếng “A lô”, mồ hôi chảy sống lưng nên nóng, gió len vào từng chân tóc mát lạnh…

                nửa gương mặt nhìn từ bên phải với cái chấm mụn ruồi sống mũi giờ gầy hơn chút. Ánh mắt của nhìn Di dịu dàng khi quay đầu lại từ phía ban công. Di bước tới chỗ trống bên cạnh nhưng còn là đứa con quàng cổ chiếc khăn màu xanh của hai năm trước nữa rồi…



                Người ta thay đổi theo thời gian bởi cùng với thời gian là rất nhiều biến cố, rất nhiều lựa chọn và quyết định. Di của năm hai mươi hai tuổi với chiếc khăn màu xanh và Jack tonic vẫn của năm hai mươi lăm tuổi với phần tóc mái rủ xuống đuôi mắt phải và gương mặt gầy, tha thiết. đến nỗi Di nhớ tới việc phải bản thân mình, cũng giống như Vũ tấm ảnh tìm người đó vậy.

                Người vẫn thường để rồi quên mất mình sống. Nhưng cuộc sống đâu phải chỉ có mỗi chuyện người.

                Di mơ ước suốt tuổi ngây ngô rằng ngày nào đó bàn chân đặt những miền đất xa lạ để đôi mắt của , ống kính của thỏa sức ngắm nhìn. Di của năm hai mươi sáu tuổi với thêm ba màu khăn mới, với bánh mì và sữa ấm chắc chắn phải là Di như thế…





                26





                Vũ biết rằng Di ghét nhất những người trễ hẹn nhưng lần thứ hai hẹn với , vẫn đến. gửi người lạ chưa từng gặp bánh mì, bơ, sữa ấm và sợi dây chuyền la Paix cho . suốt quãng đường xe chạy cho tới tận lúc Phương gọi tới tìm Di, trong đầu Vũ lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc hôm nay Di quàng chiếc khăn mùa gì. Thắc mắc đó đáng lẽ nên tự tìm gặp Di để nhận câu trả lời mới đúng.

                Di để chìa khóa bên dưới thảm chùi chân trước cửa. Những tấm ảnh chụp của được treo lại tường. Nồi cháo đậy vung để bếp. Phần bánh mì thừa và ly sữa được rửa sạch ở bàn. Chiếc giày với cây xương rồng và chiếc khăn len màu xanh treo ở dây ngoài ban công. Tất cả chỉ giống như Di mới chạy đâu đó, lát nữa trở về. Nhưng va li và cuốn sổ tay của biến mất, tủ giày trống trơn, sợi dây chuyền và ba chiếc khăn len của Vũ cũng vậy. tường, bên cạnh chữ “Loser” nguệch ngoạc, Di viết thêm chữ “Not” đằng trước. Có tờ giấy gấp làm tư để bàn phấn bên cạnh khung ảnh có hình Di ở cánh đồng hoa. Di viết: “No matter what’ll happen, I’ll fight for you.” [1]

                [1] Dù có chuyện gì xảy ra nữa, tôi cũng chiến đấu vì bạn.

                Di đề tên người gửi tới mà cũng có thể gửi cho tất cả mọi người. Ý nghĩa của lời tạm biệt đó, Thu, Vinh và Phương chắc cất giữ phiên bản khác nhau cho riêng mình. Riêng Vũ, nghĩ rằng đó là câu trả lời của .

                Vũ ở lại căn phòng của Di. trồng cây hoa tím vào chiếc giày còn lại và treo bên cạnh cây xương rồng cũ. xin vào làm việc ở nhà hàng Pháp nằm con đường gần dòng sông mà Di hay ngắm nhìn mỗi buổi chiều. Mỗi lần có ai đó nhắc tới chuyện tìm Di, Vũ chỉ mỉm cười. gặp Di khi cả hai đều là những kẻ độc thân thất bại. Những kẻ độc thân và “Bị bắt buộc phải trở thành độc thân” luôn luôn ấp ủ câu hỏi: “Với tình , mình thiếu điều gì? Tại sao mình thất bại như vậy? Liệu mình còn có thể ai khác hay ?” Đôi khi họ tìm kiếm những thứ quá hữu hình và đổ lỗi cho bản thân mà nhận ra rằng cái họ thiếu chỉ đơn giản là khoảng trống. khoảng trống để trái tim nghỉ ngơi, để họ có thể làm những điều mà họ mơ ước hay theo đuổi, để tận hưởng cuộc sống của mình. Hãy cứ là kẻ độc thân đời. Tình rồi đến… trọn vẹn hơn. Vũ may mắn hơn người khác khi gặp được người khiến thực mong điều trọn vẹn đó.

                Theo đuổi những món ăn Pháp mà học và thích, tập đàn You’ve Gonne Make Me Lonesome When You Go và nhiều những bài hát khác, trở về nhà với gia đình mỗi tháng lần, Vũ của năm hai mươi lăm tuổi nên làm những việc như vậy. Để còn là kẻ thất bại và để có thể bắt đầu…

                Mỗi ngày thức dậy, Vũ đều nghĩ tới cây dẻ trước cái khách sạn núi, nơi và Di về những ngày họ ở hai bên ban công đối diện mà hề biết nhau. Lần hẹn thứ ba, Vũ tự nhủ rằng đến trễ.

                con đường trước nhà Vũ, chỉ cần quay đầu lại là lúc nào cũng có thể thấy hai chiếc giày đu đưa trong gió và thi thoảng là “Xanh da trời nằm nghỉ ngơi”.

                Người ta thay đổi theo thời gian bởi cùng với thời gian là rất nhiều biến cố, rất nhiều lựa chọn và quyết định. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra nữa, “I’ll fight for you”. Dù có chuyện gì xảy ra nữa…



                 Hoàn



      justify;" align="



        <br clear="all" />


    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :