1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh – Thanh Sam Lạc Thác

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30 : Chúc phúc cho tình của em
      đường lái xe về nhà, Tạ Nam ngả người chiếc ghế dựa ngủ ngon lành. Vu Mục Thành nghĩ ngợi rồi đưa đến căn biệt thự ở bên kia bờ hồ. xuống xe trước mở cổng, sau đó bế Tạ Nam xuống. Phát minh nằm trong vòng tay , Tạ Nam lắp bắp: “Đừng gọi em dậy nhé”, rồi lại ngủ thiếp . Vu Mục Thành bế lên phòng ngủ ở tầng hai, đặt xuống giường, nhàng cởi giày và chỉnh lại cho nằm ngửa thoải mái, nhưng ngay lập tức lại xoay nghiêng, co người, nằm theo thói quen cố hữu của mình. Dưới ánh trăng rọi vào từ cửa sổ rộng, nhìn khuôn mặt trắng xanh mệt mỏi, hai hàng lông mày chau lại ở giữa, khẽ khàng xoa vào đó nhưng nó cũng chẳng giãn ra chút nào.

      Vu Mục Thành đoán chắc mấy ngày nay rất mệt rồi. cúi đầu hôn vào giữa đôi mày, lấy chiếc chăn mỏng đắp cho , rồi ra ngoài tắm.

      Khi Tạ Nam mở mắt ra, phát mình nằm trong căn phòng xa lạ, lại cảm tưởng như giấc mơ kỳ lạ nào đó. sợ hãi lấy tay bịt miệng, cũng mềm mại quyến rũ, hàng mi dày chấp chới khuôn mặt thanh tú, hỏi: “Đây là đâu vậy?”.

      “Đây là căn biệt thự mà chị để lại, mấy ngày nay đều ở đây.” Vu Mục Thành cúi đầu hôn lên mái tóc , “Còn phía bên kia hồ là tiểu khu mà chúng mình ở”.

      Tạ Nam quay đầu nhìn lại phía đó, nhớ rằng mình cũng từng ngồi bên bờ hồ nhìn xa xăm sang bên này: “Sao lại đưa em đến đây?”.

      “Lúc đó em ngủ say quá, đưa em về nhà phải leo bốn tầng, ngại hàng xóm nhìn thấy nhưng lại sợ làm em tỉnh giấc. Mấy ngày gần đây có phải em mất ngủ ?”

      “Ai với thế? Em ngủ say như chết ấy.” Tạ Nam , bởi giấc ngủ có được do tác dụng của thuốc ngủ mang lại đúng là mộng mị gì hết. giấc ngủ lịm nhưng làm người ta thoải mái, thậm chí còn như cơn đầu độc thần kinh, sợ rằng giấc ngủ đó bao giờ tỉnh lại.

      Vòng tay Vu Mục Thành siết chặt hơn: “Lại còn cãi nữa à?”, rồi khẽ khàng thầm vào tai với giọng khàn khàn, “Thôi được, phải thừa nhận, chẳng ngủ được chút gì, nhớ em cồn cào, vừa nãy ngủ, quờ tay thấy em đâu, tỉnh dậy luôn đấy”. Người Tạ Nam bất giác run rẩy.

      “Lạnh ?”

      buổi sáng sớm của tháng Năm, khí hậu mát mẻ dễ chịu, Tạ Nam dựa sát vào vai , : “Em lạnh, chỉ là có chút lo sợ. Mục Thành, em sợ đến ngày, thể chịu đựng nổi em nữa”.

      “Sao em lại nghĩ như vậy?”

      “Còn phải hỏi lại nữa sao? Nếu em là , em lựa chọn tính tình phóng khoáng vui vẻ chút.”

      Vu Mục Thành cười : “Tự nhiên nửa đêm thức dậy lại cảnh tỉnh mình phải là thói quen tốt đâu. thà cứ trông thấy em day dứt còn hơn là em phải ngồi cân nhắc cái mất cái được như thế. Hơn nữa, rồi mà em cứ tin , rất cái tính hay dằn vặt của em”.

      “Kỳ quặc thế.” Tạ Nam cười trách, giơ tay xoa xoa khuôn mặt , “Em có lúc còn thấy ghét bản thân mình”.

      “Thôi được, thích tự đày đọa mình, say mê tính cách của em, lý do này đủ thuyết phục chưa?” Vu Mục Thành nhìn chăm chú, “Trước khi quen biết em, quan sát em rất nhiều lần khi em đau khổ mình, nhưng hôm sau gặp lại, em tỏ vẻ như hề có chuyện gì xảy ra. phải mẫu người thích diễn hùng cứu mỹ nhân, nên bao giờ có thể cứu được người nếu như người đó cam tâm tình nguyện chìm đắm trong những đau khổ quá khứ. Nhưng em là em, kiên cường và dũng cảm của em với bản thân mình”.

      Tạ Nam ôm chặt lấy Mục Thành, ngước lên hôn , rồi nhìn vào mắt khẽ : “Em cũng ”. Rồi lại hôn , “Mục Thành, đấy, em nhiều lắm”. Trong lòng còn muốn lớn hơn: “ biết được em đến mức nào đâu”, sau đó vòng tay ôm lấy cổ , càng hôn nồng nàn say đắm.

      Tạ Nam chủ động bày tỏ tình với Vu Mục Thành, còn cần gì hơn thế nữa. Thân thể áp lên người bờ lan can, hôn xuống cằm, xuống cổ, khiến nghẹn thở mà phát ra tiếng rên khe khẽ.

      bế trở lại phòng ngủ, nụ hôn vẫn đặt môi, Tạ Nam cứ ôm lấy mà đón nhận âu yếm. đặt lên giường, nhàng cởi bỏ từng cúc chiếc áo sơ mi tay lỡ của , nụ hôn cứ nồng nàn xuống mãi. Từng nụ hôn đặt thân thể nóng bỏng đến mức đau đớn, dường như chúng thắp lên những tia lửa đam mê. Tạ Nam càng ôm chặt hơn, hơi thở dồn dập chìm đắm trong những cơn sóng đương mà luôn khao khát. thầm tên , thanh êm dịu cùng khoái cảm thể xác dồn dập ập đến khiến còn sức chống đỡ, chỉ biết lựa theo mà dâng hiến tất cả. Bởi cho lúc đó lại mang ý nghĩa chiếm hữu, chiếm hữu toàn bộ và đưa đến cho viên mãn, lấp đầy những khoảng trống vắng giữa hai người. Hơi thở họ gấp gáp, rồi ngây ngất mê say trong tiếng rên khẽ, thốt tên , và ba chữ nhanh chóng quẩn quanh bên tai .

      “Em .”

      Khi Tạ Nam cùng Vu Mục Thành lên máy bay Hàng Châu, Hạng Tân Dương cũng nhận được cuộc điện thoại.

      “Chào ông Hạng, tôi họ Vương, bên phòng môi giới của ban quản lý tiểu khu bên hồ. Tôi tra được điện thoại của ông để lại, như tôi biết ông rất quan tâm đến căn hộ của tòa nhà uất Kim Hương, bây giờ chủ nhà quyết định rao bán, xin hỏi ông còn có hứng thú với căn hộ đó ? Chúng ta có thể hẹn thời gian, tôi đưa ông xem.”

      Hạng Tân Dương ở trong bệnh viện, đứng bên cửa sổ tận cùng của hành lang, dịp nghỉ lễ, nhưng người trong bệnh viện lại đông hơn hẳn ngày thường. Trước mặt , từng tốp bác sĩ y tá lại, những bệnh nhân và người nhà tấp nập.

      đợi cú điện thoại này bảy năm rồi, bây giờ đột nhiên nhận được nó, lại thấy vô cùng bất an.

      “Tôi vẫn quan tâm đến, hôm nay có xem được luôn ?”

      “Chủ nhà gọi điện báo là ấy du lịch rồi, ngày 4 tháng 5 trở về, khi nào tới đến ban quản lý tìm tôi, tôi đưa ông xem nhà.”

      Hạng Tân Dương lập tức gọi điện cho Tạ Nam, chỉ nghe thấy tín hiệu tắt máy. bỏ điện thoại xuống, quay người nhìn ra cửa sổ. Đây là bệnh viện trung tâm nơi sầm uất náo nhiệt nhất của thành phố, tòa nhà vừa mới xây của bệnh viện cao đến hai mươi tư tầng, còn khoa nội ở tầng thứ mười sáu. Đứng ở đó nhìn ra cửa sổ là ngã tư náo nhiệt bậc nhất của thành phố, cây cầu vượt bắc qua ngã tư cũng nườm nượp xe cộ lại.

      thẫn thờ nhìn ra xa, biết đứng như vậy bao lâu. Tự nhiên có ai đó vỗ vào vai, Hạng Tân Dương quay mặt lại ra là bố vợ của , Đường Kế Nghiệp. Lúc nãy ông cùng vợ đến thăm con , Hạng Tân Dương biết ý ra ngoài để họ chuyện tự nhiên.

      “Tân Dương, con cần phải quá lo lắng, Lăng Lâm việc gì đâu, bác sĩ con bé bị chảy máu dạ dày, quá nghiêm trọng, dùng thuốc có thể ngăn chặn được, cần làm phẫu thuật, sau này uống thuốc và chú ý giữ gìn là được.”

      Hạng Tân Dương gật đầu: “Con nhắc nhở ấy chú ý”.

      Hai bên gia đình đều đến thăm Đường Lăng Lâm, hai vợ chồng như có khế ước ngầm nên đều giữ thái độ như bình thường, để lộ xích mích đến mức độ muốn ly hôn. Hạng Tân Hải cũng thấy yên tâm, trước khi còn vỗ vai em trai căn dặn: “ mừng khi thấy hai em hòa thuận như vậy, bõ công phải lao tâm khổ tứ mấy hôm nay”.

      Đường Kế Nghiệp cười : “Tân Dương này, con cần đêm nào cũng túc trực ở đây đâu, để mẹ con thay con mấy bữa cũng được”.

      “Mẹ cao tuổi rồi, mà sức khỏe cũng được tốt lắm, cứ để con ở lại cũng được.”

      “Vùng phát triển công nghiệp của thành phố giờ có nhiều dự án thi công, trước đây hai nhà chúng ta đều nghiêng về mảng thi công nhà ở, bây giờ xem ra cũng nên nắm lấy thị trường mới này. Con còn nhanh nhạy hơn bố, hơn nữa làm qua mảng này rồi nên bố tin con có khởi đầu tốt.”

      Hạng Tân Dương nghĩ ngay đến công trình xây dựng hạ tầng quý hai của công ty Thành Đạt, cười trả lời: “Xây dựng các công trình cơ sở hạ tầng giống như nhà ở, quy mô tuy lớn, nhưng thời gian quay vòng vốn rất nhanh. Hồi mới bắt tay vào làm mảng này con nghĩ nhiều đến hiệu quả thị trường, nhưng nghe bố con thấy rất có lý”.

      “Hồi sáng bố và bố con chuyện rồi, chưa đến mấy nhà đầu tư lớn nước ngoài, hai công ty kinh doanh bất động sản của thành phố là Vạn Phong và Phong Hoa đều đầu tư vào những mảnh đất lớn ngoại thành, còn các công ty tranh nhau ầm ĩ, nên bố nghĩ thị trường bất động sản chắc chắn phải có đợt điều chỉnh lại. Nếu chỉ đơn thuần làm mảng nhà ở trong thành phố cũng có những rủi ro nhất định. Bố và bố con đều thống nhất là ngoài việc tham gia khai thác xây dựng phi dân dụng ra, hai nhà hoàn toàn có thể hợp tác khảo sát về bất động sản ven đô để tìm ra hướng đầu tư mới.”

      Hạng Tân Dương thể khâm phục tầm nhìn sắc bén của Đường Kế Nghiệp, dạo này cũng trăn trở về định hướng phát triển kinh tế. Trước đây thường là Đường Lăng Lâm thảo luận mọi vấn đề cùng , có cái nhìn tinh tường, thường nhận xét trúng ngay vào thực chất vấn đề, nhưng bây giờ việc bàn bạc giữa họ càng ngày càng ít. Mà bàn đến vấn đề hợp tác giữa hai gia đình càng như nhắc nhở rằng, nếu cứ theo hướng đó càng lún sâu hơn, chẳng thể hy vọng cuộc ly hôn nhanh gọn và dứt khoát.

      “Bố con rằng giao lại vị trí chủ tịch hội đồng quản trị cho con để ông ấy yên tâm nghỉ ngơi. Bố cũng già rồi, bố còn đùa với ông ấy là hai ông già chúng ta có khi nghĩ đến chuyện về nông thôn kiếm lấy mảnh đất, trồng cây ăn quả, nuôi mấy con cá làm thành trang trại hồ câu. Như thế vừa an dưỡng tuổi già lại vừa giúp cho quê mình có thêm thu nhập, coi như là báo đáp xã hội. Sau này công ty phải dựa vào thế hệ trẻ các con, đến lúc thích họp công ty hai nhà có thể tính đến chuyện họp nhất, rồi muốn làm ăn lớn hoặc ký dự án lớn cũng lo về nhân lực và vật lực nữa.”

      Hạng Tân Dương nghe bố vợ mà tâm trạng nặng nề. có thể tưởng tượng được thái độ của bố hứng thú thế nào khi nghe đề nghị , và cũng ngầm hiểu được dụng ý của bố vợ khi những điều ấy vào đúng thời điểm này. : “Đây thực phải là việc , ta phải có kế hoạch lâu dài”.

      Đường Kế Nghiệp cười ha hả: “Cái đấy là đương nhiên nhé, về nhà thay quần áo rồi trưa mua cháo cho em, nếu có chuyện gì gọi nhé”.

      “Tân Dương...”

      Hạng Tân Dương quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, im lặng lúc, Đường Lăng Lâm khẽ : “Em cũng biết bây giờ em trở thành kẻ cay nghiệt rồi”.

      “Tạm thời chúng ta đừng nghĩ đến việc này nữa được ? Em hãy nghe theo lời bác sĩ, tĩnh tâm dưỡng bệnh, những việc sau này sau này hẵng .”

      “Tân Dương, đúng là con người lương thiện. Chỉ đối với hôn nhân của chúng ta mới tỏ ra tàn nhẫn, còn với tất cả mọi người đều tốt bụng. Nhưng em lại là cứng rắn, đừng hy vọng em thay đổi quyết định. Em chẳng bao giờ hợp tác với diễn cái màn kịch ‘Chúc hạnh phúc cùng duyên mới’ đâu.”

      “Em hãy làm những việc mà em cho là đúng, chỉ cần em thấy vui là được.”

      coi em là kẻ dở người à? Sao có thể thấy vui trong chuyện này được. Em đương nhiên là vui, bất quá giết kẻ địch nghìn mình cũng tổn thất tám trăm thôi, làm sao mà vui vẻ được? Nhưng nhất định làm theo ý mình em cũng đành phải chấp nhận thế

      thôi.”

      Hạng Tân Dương nhất thời biết gì, đứng lặng bên giường, cúi đầu quan sát khuôn mặt trắng xanh tiều tụy với cái miệng khắt khe vừa kia. bất giác giơ tay vuốt vuốt mái tóc , định gì đó, Đường Lăng Lâm đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, những giọt lệ lăn dài từ khóe mắt, : “Em hận cái kiểu vừa làm tổn thương em lại vừa thương hại em”.

      “Lăng Lâm, nếu như làm thương tổn đến em đó phải do cố ý. Chỉ là từ đầu cảm thấy chán nản có tâm trí để cho cái gì cả.”

      “Em biết chúng ta khởi đầu suôn sẻ, nhưng mà trong bảy năm qua, chẳng có giây phút nào vui vẻ thoải mái sao? đến ly hôn, có chút do dự và nuối tiếc nào sao? Những gì em cho đều là do em tự nguyện, nhưng tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì với , có biết cảm giác thất bại trong em lớn đến nhường nào ?”

      Hạng Tân Dương im lặng, hai người có bảy năm chung sống, từ khởi đầu có phần lãnh đạm, đến tiếp xúc thân thể ngập ngừng ngượng nghịu, rồi sau đó ra tỉnh ngoài sát cánh cùng nhau gây dựng cơ đồ. Người con lạnh lùng cao ngạo kia từng chút phối họp cùng trong công việc, hướng dẫn trong bước đường kinh doanh, khiến nhanh chóng nắm bắt những kiến thức cần thiết, có được uy tín trong công ty. Thi thoảng cũng vào bếp làm những món ăn thích, cố gắng chọn những chủ đề thích hợp để tâm cùng , đối đãi tốt với người thân trong gia đình ...

      “Lăng Lâm, em mà vất vả nhiều, mà tâm tư của lại chẳng bên cạnh em, khó cho em quá.”

      Lăng Lâm nhếch mép cười: “Đúng thế, thi thoảng nghĩ lại em cũng phải kinh ngạc, trước khi kết hôn em chẳng tưởng tượng được mình lại có thể làm như vậy. Vì muốn có được người đàn ông và cuộc hôn nhân, em lại có thể thay đổi nhiều đến thế. Bây giờ nghĩ lại đúng là có chút cảm giác thảm thương”.

      Hạng Tân Dương nén nổi tiếng nấc trong cổ họng, với giọng khàn khàn: “ xin lỗi..

      “Đừng, đừng, đừng lời xin lỗi.” Đường Lăng Lâm ngắt lời , giơ tay xoa vào mặt , “Em cũng cảm thấy rất coi thường bản thân mình, vì em thể ra với rằng, nếu thay đổi chủ ý của mình, em vẫn muốn cho cơ hội để chúng ta làm lại từ đầu. Còn nếu như thấy tất cả những gì chúng ta có đều vô nghĩa chúng ta đành phải cùng tổn thương vậy”. Buổi sáng ngày 4 tháng 5, thời tiết nắng dịu, ánh sáng chan hòa. Hạng Tân Dương lái xe đến tòa nhà uất Kim Hương ở tiểu khu bên hồ. dừng xe, đứng ngoài cổng, khu vườn trong sân nở rực rỡ sắc hoa, Tạ Nam đứng trong vườn, cầm bình xịt nước tưới cho các chậu hoa xinh xắn. mặc áo phông, quần bò và dép xỏ ngón, tinh thần vô cùng thoải mái, miệng khẽ mỉm cười. Nhìn thấy Hạng Tân Dương, có chút ngạc nhiên, nhanh chóng bỏ bình xịt xuống ra mở cổng.

      “Tân Dương, sao lại đến đây? Vợ đỡ nhiều chưa?”

      ấy đỡ nhiều rồi, hôm qua xuất viện, bây giờ tĩnh dưỡng ở nhà. Nghe em chuẩn bị bán nhà, muốn qua xem.”

      “Sao biết là em chuẩn bị bán nhà?” Tạ Nam giấu nổi ngạc nhiên.

      “Bảy năm trước để lại điện thoại cho bên môi giới mua bán nhà của ban quản lý, bảo họ nếu chủ nhà đồng ý bán liên lạc ngay với .”

      Tạ Nam cụp mi nghĩ ngợi, lúc này mới biết, Tiểu Vương có người rất quan tâm đến căn hộ của có ý nghĩa gì. Tình huống này khiến lòng như trăm mối tơ vò. lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn : “Xin lỗi nhé, Tân Dương, em nhận ra là nên nghe theo lời của Băng Băng, nên bán chỗ này càng sớm càng tốt. cũng cần phải canh cánh bên lòng nhiều năm như vậy. Vì em mềm yếu và luôn trốn tránh dám đối mặt nên làm lỡ mất cơ hội chỉ của mình”.

      “Em còn phải xin lỗi vì điều này nữa sao? Năm đó là ích kỷ, nghĩ rằng dù chúng ta thể ở bên nhau, em cũng được ở trong căn nhà mà chúng ta cùng góp tiền mua. Cuối cùng khiến em phải mang gánh nặng bao nhiêu năm trời. Kiếp này nợ em quá nhiều.”

      đâu, đừng tự trách mình, nếu có căn hộ này, em cũng thể quen được người bạn trai nay. Chẳng ai biết trước được ngã rẽ cuộc đời chờ mình phía trước là gì, nên cứ mãi nhìn về quá khứ mà bỏ lỡ những điều tốt đẹp nơi tại.”

      Đúng lúc đó, chàng môi giới Tiểu Vương dẫn cặp vợ chồng già và trẻ vào trong vườn, : “ Tạ, Ngô đây và bố mẹ ấy muốn xem căn nhà của ”.

      Tạ Nam lịch : “Xin mời vào”. Tạ Nam nhận ra ấy chính là Ngô Sảnh Sảnh, người cùng Hát trong gió xem hoa đào trong tết Thanh Minh.

      Ngô Tình Tình cũng nhận ra Tạ Nam, cười : “Chị Tạ, chào chị”.

      “Bây giờ muốn trở thành người em tòa nhà uất Kim Hương rồi à?”

      Ngô Tình Tình cười: “ ạ, em và Hát trong gió cũng có thời gian làm quen, nhưng cảm giác chúng em hợp nhau lắm, chúng em chỉ là bạn tốt. Nhưng em rất thích tiểu khu này, môi trường xanh sạch đẹp, hàng xóm cũng rất thân thiết. Mà bây giờ chỗ bố mẹ em ở, người ta cũng giải tỏa, bố mẹ đều về hưu rồi, khi rỗi họ thích trồng chút hoa cỏ, nên em rất muốn mua căn hộ ở tầng có mảnh vườn bên này”.

      Từ trong tâm khảm, Tạ Nam rất thích tính tình thẳng thắn lanh lợi của này, : “Vậy em dẫn hai bác vào trong xem ”.

      Hạng Tân Dương nhìn Tiểu Vương dẫn cả đoàn người vào bên trong xem nhà, hỏi Tạ Nam: “Bán ở đây rồi, em định ở đâu?”.

      Tạ Nam chần chừ lúc rồi đáp: “Em và bạn trai có kế hoạch tổ chức lễ cưới trong thời gian sớm nhất”.

      Hạng Tân Dương sững người, biết nên hỏi câu này nhưng vẫn nhịn được mà bật ra: “ ấy đối với em có tốt ?”. Mặt Tạ Nam bồng chốc đỏ hồng, song trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt , trả lời ràng: “Rất tốt, ấy rất tốt với em”.

      Hạng Tân Dương gật đầu: “Vậy tốt”, rồi quay lại nhìn lần nữa hàng hoa kim ngân nở rộ ở dọc lan can, : “Chúc em hạnh phúc, Nam Nam”.

      “Em cũng chúc hạnh phúc.” : “Tân Dương này, mong đừng mua căn hộ này. Chúng ta hãy cất quá khứ vào miền ký ức là được rồi, cần thiết phải coi căn nhà này như biểu trưng hay cấm địa nào cả”.

      Hạng Tân Dương vẫn gật đầu: “ hiểu ý em, Nam Nam. Căn nhà này là của em, em có toàn quyền quyết định, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi”.

      Ảnh mắt quyến luyến rời, lướt qua khuôn mặt , sau đó lại lướt qua lượt khu vườn hoa khoe sắc, biết rằng cần phải thêm gì, cũng chẳng lời tạm biệt, ra khỏi vườn và lên xe.

      Xe của men theo đường ra khỏi tiểu khu. Đây chính là nơi mà bố từng tham gia thi công, còn từng đưa bạn đến xem bao nhiêu lần, cũng từng ngồi mình bên hồ trong lúc buồn đau thầm lặng. Tất cả những kỷ niệm cũ dần dần lướt qua gương chiếu hậu lui về phía sau. nghĩ, mình bao giờ đến đây để tìm lại những năm tháng và tình xưa nữa, nhưng có cảm giác hụt hẫng. dùng toàn bộ thời thanh xuân để người con , và cuối cùng trong ngày nắng mới chan hòa, ấy cho biết, ấy hạnh phúc chỉ qua ánh mắt và nụ cười thôi, thế là đủ rồi.

      Vu Mục Thành chỉ huy đám công nhân khiêng chiếc đàn của Tạ Nam lên tầng đặt trong phòng.

      đứng ban công nhà mình nhìn theo chiếc xe Volvo xa dần. Tạ Nam đứng dựa vào cửa vườn nhìn theo lúc, ánh mặt trời tỏa sáng bờ vai và thân hình . Dưới ánh sáng chói chang đó, có thể thấy thần sắc thẫn thờ, nhưng rất đồi yên bình và thanh tĩnh, còn chút nặng nề về quá khứ của .

      bất giác mỉm cười.

      Tạ Nam đóng cửa vườn vào, khom người xuống cắt tỉa khóm hồng nở hoa. Lúc đó, Tiểu Vương dẫn khách xem nhà ra, đứng thẳng dậy bỏ chiếc kéo và những nhành cây vừa cắt xuống, đứng chuyện với họ, sau đó tiễn họ ra cửa. giơ tay che ngang mắt, nhìn về phía người , khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong nắng.

      Tất cả những mệt mỏi và chờ đợi, tất cả những tháng ngày trống rỗng, tất cả những giây phút đơn độc, và tất cả những ký ức buồn đau của quá khứ đều còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là, lúc này hai ánh mắt say đắm nhìn nhau, hai trái tim đồng cảm hòa cùng nhịp đập.

      Hoàn chính văn

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện
      “Em , dậy thôi.” Tôi ngồi bên giường, khẽ vỗ vào tay ấy.

      ấy chẳng thèm để ý, vùi mặt sâu hơn trong chiếc gối.

      “Đến lúc dậy nào.” Tôi vẫn nhàng thầm bên tai.

      ấy càu nhàu giọng ngái ngủ: “Ngày nghỉ mà, xin đấy, mãi em mới có cái cảm giác được ngủ muộn thế này”.

      biết phải trị cái chứng mất ngủ của em thế nào rồi, đảm bảo sau này ngày nào em cũng muốn ngủ muộn như thế.”

      ấy nhắm chặt mắt, dường như chẳng nghe thấy, nhưng khuôn mặt đỏ bừng bán đứng ấy rồi. Tôi nhịn được cười tiếng, xoa xoa khuôn mặt ấy, : “Đừng giả vờ ngủ nữa”.

      ấy quay đầu sang hướng khác, giọng ngái ngủ: “... đáng ghét”.

      Tôi hôn lên vành tai ấy: “Lần nào em ngượng, chỗ này cũng đỏ tới phát sốt cả lên, mà mồi lần tai đỏ như thế, lại muốn hôn lên đó”.

      Cuối cùng ấy cũng chịu mở mắt ra, tỏ vẻ rất ràng rằng: Chẳng trách cứ thích làm phiền em thế này.

      Tôi ghé sát vào ấy: “Đúng rồi, em xem em làm trở nên ‘biến thái’ thế này đây, nên em phải chịu trách nhiệm nhé”.

      ấy đành co người vào trong chăn thủ thế.

      Tôi cười lớn: “Được rồi, được rồi, trêu em nữa, dậy thôi, chúng ta còn phải kịp giờ lên máy bay nữa”.

      ấy trở dậy làm vệ sinh, rồi về tiểu khu thu dọn hành lý đơn giản, sau đó lên xe tới sân bay, trông chẳng có chút tinh thần nào. Tôi nhìn mà cười thầm trong bụng, biết tỏng cái chứng lo sợ mơ hồ vô cớ của ấy lại phát tác rồi, cũng chỉ đành nắm chặt tay ấy an ủi lúc làm thủ tục lên máy bay.

      Máy bay cất cánh, tôi thắt dây an toàn cho ấy, : “Được rồi, giờ chạy được nữa nhé, cho biết, em lo lắng gì nào?”.

      “Cái đó, bố mẹ biết đưa em về ?”

      định cho họ niềm vui bất ngờ.” Tôi nghiêm túc, “Thử nghĩ xem, họ giục kết hôn tới mức chẳng còn hy vọng gì vào điều đó rồi”. ấy nhìn tôi bằng ánh mắt chút hy vọng, sau đó co người dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Làm sao có thể dễ dàng buông tha cho ấy thế được, tôi ghé sát tai ấy, khẽ: “Mệt lắm hả? Là tối qua ấy”.

      BỊ môi tôi chạm vào, nhiệt độ của vành tai lại lên cao bất thường. ấy khẽ nghiêng người tránh , rồi lo lắng nhìn xung quanh với hy vọng ai nhìn thấy mình trong bộ dạng ấy. Buổi sáng của kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, máy bay cũng khá nhiều hành khách, cũng may chúng tôi ngồi trong khoang VIP, nên đỡ đông hơn chút. ấy khẽ thở phào, đưa tay nhéo tôi cái. Nhưng tôi có ý muốn rút lui, cứ để cho ấy nhéo. Chỉ nhéo được lát, ấy lại khẽ xoa xoa, người con này quả thực chẳng nỡ nhẫn tâm làm điều gì.

      “Hôm nay thần sắc của em tốt hơn nhiều rồi đấy, tin soi gương xem.”

      ấy liếc xéo tôi cái, vốn biết rằng cái liếc đó lại có chút tình tứ khó nên lời, lòng tôi rộn cả lên.

      lúc sau, ấy nhịn được, hỏi: “Cái đó, bố mẹ cầu gì với bạn của ?”.

      Tôi vui sướng, ngay lập tức thể khuôn mặt Quả nhiên là lo lắng điều này, tôi có chút tin được.

      “Giống Như Băng đấy thôi. Vừa rồi trước khi lên máy bay em gọi cho ấy, ấy lần đầu tiên tới nhà Quách Minh, mẹ Quách Minh bắt ấy làm cơm, sau này cần ấy nấu chuyện, nhưng biết nấu hay lại là chuyện khác, nhất định phải tỏ chút thành ý nấu cơm.”

      Tôi làm ra vẻ suy nghĩ: “Cũng khó , có điều bố mẹ đều là người Sơn Đông, rất thích ăn mỳ ống. Định cư ở miền Nam lâu rồi, các món ở đây họ cũng thích”.

      Biểu cảm của ấy thực có chút thay đổi, chắc chắn lại nghĩ khẩu vị hai miền Nam Bắc kết hợp nên làm thế nào. Tôi lật báo, cố gắng nhịn cười.

      “Chả trách đến giờ vẫn chưa lấy vợ.” ấy lạnh lùng đưa ra kết luận.

      Tôi khẽ vê cằm, vốn vẫn lo mình trêu ấy ác quá, làm con người dễ bối rối như ấy phải nghĩ ngợi thêm, ngờ lại được trả lời bằng câu như thế này.

      biết , cái thói hay trêu người khác của thể nhất lúc cố nhịn cười như thế này đấy.” chưa câu nào thuyết phục được bố mẹ rồi”.

      ấy có vẻ căng thẳng nữa, quay đầu nhìn tôi, : “Chả làm thế nào được, ai bảo em có khuôn mặt của dâu thảo. Lần trước ở Đại hội nhân duyên, toàn là các bậc phụ huynh thay mặt con trai ra gặp em”.

      Tôi dở khóc dở cười: “Em châm chọc khẩu vị của đấy à?”.

      ấy tủm tỉm cười gì.

      Thôi được, bị ấy đánh bại rồi. Nhưng cái bộ dạng đắc ý liếc xéo thế kia của ấy trước mắt mình, làm sao có thể coi là khuôn mặt của “nàng dâu thảo” được.

      Tôi kéo ấy vào lòng, : “Nào, xem, em định quản thế nào đây?”.

      “Quản ăn uống, tiêu tiền của , thế được chưa nào?”

      “Ôi, ít ra em cũng phải đến mặt tinh thần chút chứ?”

      ấy đưa tay áp vào ngực tôi, : “Quản trái tim sao?”.

      Tôi đặt tay lên bàn tay ấy, : “Đương nhiên rồi, và giống như thế, cũng quản chặt trái tim em. ngoài, sau này chả có nào chịu nhòm ngó đến nữa”.

      “Cũng đúng, nếu bị thu nhận rồi, em đoán sau này chắc ngay cả đến gặp mặt trưởng phòng góa vợ kia, e rằng em cũng chẳng đủ tư cách nữa rồi.”

      rồi mà, hấp dẫn hơn nhiều so với chàng trưởng phòng đó chứ.”

      ấy nghịch chiếc cúc áo sơ mi của tôi, : “Nghe những người đàn ông biết kiểm soát bản thân thích bị người khác giật dây, em cho cơ hội đấy”.

      “Thế quyết định thu hồi khả năng tự kiểm soát của , thử xem cảm giác bị em khống chế như thế nào.”

      ấy cắn môi vẻ suy nghĩ: “Được”, rồi nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng long lanh, in bóng tôi phiêu diêu trong đó. ấy : “Kết hôn với em nhé, Mục Thành, em muốn sống cùng ”.

      Tôi vốn cho rằng ấy ngập ngừng bối rối, lắp ba lắp bắp như thói quen cũ, nào ngờ lại thẳng thắn đến nhường ấy. ấy đúng, tôi nên để ấy giật dây, chỉ có thể dùng nụ hôn say đắm để bù đắp lại. người con luôn bối rối rụt rè như thế này lại dám chủ động cầu hôn, khiến tôi thể rung động.

      Hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :