1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ổ Buôn Người - Giản Tư Hải

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9

      Đúng 9 giờ 30 tối, gã bảo vệ gù gật nghe tiếng phanh xe ngoài cửa. Nhận ra người quen qua chiếc màn hình gắn camera trong nhà, vội vã mở chiếc cửa nặng nửa tấn để người đội mũ nan rộng vành mau lẹ vào nhà rồi xuống thẳng tầng hầm. Phía dưới đó Mãnh và Ken sốt ruột ngồi chờ. Gã bảo vệ ấn chiếc chuông tường để ông chủ của chuẩn bị đón khách. Bỗng màn hình lập tức lên chiếc xe lạ làm trố mắt dè chừng. chiếc xe tải có lô-gô Sunfeng bất ngờ đâm sầm vào sân áp sát cửa. vội vã lật quyển sổ ghi chép và nhận ra chiếc xe tải đến sớm hơn báo cáo nửa giờ đồng hồ. Liệu chủ có biết trước việc này hay ? vội vã cầm chiếc bộ đàm.

      Trong căn phòng có bốn mặt tường đổ bằng bê tông cốt thép dày 25 phân cách mặt đất 5 mét. Ken và Mãnh vui sướng khi Han đến đúng hẹn nhưng chúng nhanh chóng nhận ra thái độ khác thường của Han. vừa ló mặt vào lên tiếng ngay:

      - Hãy đưa hai Việt Nam ra cửa ngay cho tôi! Lúc lái xe qua phố Langdong tôi thấy chiếc Sunfeng chạy với tốc độ đáng ngờ. Đề phòng chúng đến trước giờ hẹn, chúng ta cần tẩu tán hàng càng nhanh càng tốt. Ken mấy ngạc nhiên và định cầm chiếc bộ đàm gọi cho tổ bảo vệ viết lệnh xuất kho giọng gấp gáp vang lên chiếc bộ đàm:

      - Báo cáo! chiếc Shunfeng đến!

      Cả ba nhìn nhau rồi đồng loạt tiến nhanh về cầu thang bê tông dẫn lên . Gã lái xe từ chiếc Sunfeng nhổm dậy định bước xuống vội rụt người lại khi nhác thấy binh sĩ từ trong hộp đêm lao ra. Khi nhận ra Mãnh, tên lái xe thở phào rồi chửi thề câu gì đó và mở cửa nhảy xuống:

      - Thưa Mãnh. Chiếc xe này là của và hãy làm như những gì sếp tôi dặn ông chiều nay nhé. – Trịnh trọng trao chìa khóa cho gã quân nhân xong, bước ra cổng tiến về chiếc Taxi đỗ ngoài đó.

      Mãnh nắm chùm chìa khóa tần ngần nhìn Han và Ken. Han lẳng lặng ra ngó
      nghiêng xem xét chiếc xe tải rồi nhảy lên thùng hàng rỗng tếch hồi rồi vào. :

      - Tên lái xe bỏ để vờ tạo tâm lí tự nhiên và tin tưởng cho chúng ta. Thực ra xe này cho gắn hệ thống định vị vệ tinh địa tĩnh. Bất kì chiếc xe nào trong số 25 ngàn chiếc của hãng Sunfeng đều trang bị hệ thống GPS nhằm hỗ trợ bộ phận điều hành của nó và theo dõi lộ trình giao hàng của chúng.

      - sao? thế tại sao Jack lại có được chiếc xe này? - Mãnh thốt lên và nhận ra câu hỏi của mình quá ngờ nghệch trước Han.

      Ken hậm hực nhìn chiếc xe tải sơn màu vàng đỏ đứng lù lù trước sân mà Ma vừa phái đến.

      - Như thế nếu dọc đường ta muốn bỏ trốn cũng bị chúng biết hay sao? Tháo ngay cho! - Ken giận dữ hất hàm về hai gã bảo kê ra lệnh. Ken nhìn Han như muốn hỏi làm thế có được .

      Han ngăn lại:

      - ! cứ để thế mới thượng sách. Coi như ta biết gì. Ta dùng tương kế tửu kế. Có vấn đề nữa. Ngoài ngõ phố hôm nay xuất gã xe ôm, nhưng gã này hình như trước đây thấy mặt ở đây. Nhìn chiếc xe phân khối lớn tôi đồ rằng nó cũng là tay chân tên Ma. bám theo ta đêm nay!

      Ken lại hùng hổ chỉ tay gã bảo kê ôm dùi cui điện:

      - Mày ra đuổi nó phắn cho ta!

      Han lại mỉm cười xua tay:

      - Bác lại nóng qúa mất khôn. Làm thế những ta vẫn bị theo dõi và làm tên Jack điên cuồng thêm mà thôi. có cách!

      Ken nhìn gã ' cao bồi' rắn rỏi có chiếc ủng cao. Nếu có vụ xả thân bắt rắn cứu lão hôm nọ, có lẽ những gì đây đều là bốc phét. Han lại gần vỗ vai Ken:

      - Trước đây tôi mang rắn vào Nam Tu cũng bị cướp dọc đường. Sau đó tôi nhận dạng được chúng là tay chân của Ma dở trò này. Theo tôi, khả năng Ma đêm nay bày trò mai phục chiếc xe là điều khó tránh khỏi. Tôi chấp hết chúng nó. Ông hãy cho hai em nước Nam lên xe ngay lập tức cho tôi.

      Han quay sang Mãnh chân thừa thay thừa bên cạnh:

      - Mãnh! Hãy cùng tôi. lái chiếc xe của tôi. Tôi đích thân lái chiếc Sunfeng chở hai này.

      Mãnh thót người nhìn Han, những tưởng tên cao bồi này thay mình lao vào chỗ chết. Thế khác quái gì mình đâu. lẩm bẩm. Chợt nhớ ra mình là ai và trước mắt Han lại càng được tỏ ra nhu hèn, Mãnh bạnh quai hàm trống rỗng nhét viên kẹo rồi nhìn Han trừng trừng:

      - Muỗi! Để đấy tôi đầu cho!

      Mãnh đứt lời nhìn thấy hai trong bộ váy ngắn để lộ cặp đùi thon thả khép nép sau cánh cửa. tên bảo kê dẫn họ từ đường hầm ra. Mãnh trễ hàm nhìn hau háu vào hai bộ ngực và thở gấp gáp. Chính hai lừa sang nửa tháng nay, ngờ sau mấy ngày ở K’lin mà chúng nở nang khêu gợi đến vậy. Khi hai ngồi trong thùng chiếc sunfeng, tên bảo vệ khóa cửa thùng lại rồi giao chìa khóa cho Han.

      Đồng hồ chỉ đúng 10 giờ, Mãnh lên chiếc xe Ford của Han rồ máy xé màn sương đêm hướng thủ phủ Nam Tu lao . Năm phút sau đó, Han cũng lên chiếc xe Sunfeng bám theo. Đúng như dự đoán, gã xe ôm nấp đầu phố bám đuôi chiếc xe Sunfeng. được báo trong đó có món hàng cấm và lệnh cấp giáng xuống bằng mọi giá phải tước đoạt ngay đêm nay.

      Gã xe ôm hăm hở bám sát con mồi nhưng quên giữ khoảng cách an toàn. Lên đến sườn đèo khá hẻo lánh và đường khó , chiếc xe sunfeng chậm lại lúc lắc từng khúc quanh co. Phía trước, chiếc xe của Mãnh vẫn túc tắc tiến lên. Sau cùng, gã xe ôm cũng chầm chậm vượt đèo. Lập tức Han nhấn phanh, chiếc xe tải trượt đèo rồi dừng hẳn. Đợi vài phút cho gã xe ôm tiến sát sau xe. Han mở cửa nhảy xuống và chỉ cách chiếc mô-tô vài bước. cất giọng :

      - ơi, từ đây qua Nam Tu còn đường nào dễ hơn ạ?

      Tình huống này chưa được tính toán, gã xe ôm khá bỡ ngỡ khi con mồi chủ động tiếp cận. ú ớ:

      - Hình như có, thẳng là đến. - Gã chỉ tay phía trước cho qua chuyện. Han tiến thêm mấy bước. Gã xe ôm thấy hơi kì cục nên lùi lại cảnh giác. Đêm tối nhìn mặt người. Chỉ trong nháy mắt người đàn ông đội mũ nan đứng lù lù trước mặt . Theo bản năng, buông chiếc mô tô để tháo lui nhưng cái gì đó găm mạnh vào cẳng chân làm hoa mắt ngã như củi bị đốn. tiếng ' ối' khẽ vang lên rồi câm bặt. Han đưa tay xốc hai nách lôi lên vai rồi vác ra sau chiếc thùng xe. Người gã mềm nhũn thõng lưng Han. Đưa tay móc chùm chìa khóa tra vào ổ xoay , cửa thùng xe tải bung ra. Han quẳng gã xe ôm vào thùng khóa lại rồi tiếp tục cuộc hành trình. Chiếc Sunfeng tiến lên đỗ lại cạnh xe của Mãnh chờ đợi.

      - Xử lí xong chưa? - Mãnh khẽ hỏi.

      - Rồi! Mở thùng ra tráo hàng nhanh lên.

      Mãnh vặn ổ khóa xe mình, chiếc thùng kín bật tung cánh cửa. Han cũng vòng ra sau chiếc Sunheng mở cửa khoang hàng. Sau gã xe ôm bất động là ngăn khác, Han tra chìa khóa vào ổ mở ra. Hai bóng đen ôm lấy nhau hoảng hốt bên trong. hất hàm câu tiếng Việt rất sõi:

      - Chúng mày chui ra đổi xe khác. Lẹ lên!

      Hai vẫn ngồi im thin thít dám hé răng. Han thò tay vào trong túm bừa vào vạt váy rồi lôi . Họ vội vã tự động dắt nhau mà chui ra.

      - Lên xe Ford của nhé, mau lên! - Mãnh cười khè khè chỉ chiếc xe thùng chở rắn mở cửa rồi ấn mông hai chui vào. Han mau lẹ bê thùng hàng trong chiếc xe chở rắn để vào trong chiếc Sunfeng nơi mà hai vừa bước ra. Chúng loảng xoảng sập cửa cẩn thận rồi nổ máy tiến xuống con đèo vắng. Đồng hồ chỉ 12 giờ đêm.

      - Lẹ lên, chúng có GPS theo dõi, lâu quá nó nghi đấy! - Han giục giã.

      - nhớ cẩn thận đấy, có gì bật đèn nháy tín hệu nhé. – Mãnh nhắc.

      - OK! trước, tôi giữ khoảng cách 200m phía sau. Chúng theo dõi chiếc xe Sunfeng và chặn lại bất cứ lúc nào. Khi nào bị ách, tôi nháy đèn hiệu hai lần và cứ đỗ lại mà chờ, cần thiết quay lại. Nghe chưa?

      - Biết rồi!

      Mãnh phóng vút lên trước chiếc Sunfeng của Han. Hai chiếc xe mở hết tốc lực xé màn đêm thanh vắng cao nguyên Nam Sơn. Khi vượt qua dãy đèo ngoằn ngèo rồi tiến vào những cánh đồng mía bao la dọc những triền đồi thấp. Mãnh nhét lúc hai chiếc kẹo cao su vào mồm để chống cơn buồn ngủ ập đến. Cặp đồng tử cố dãn nở hết cỡ theo vệt đèn pha phía trước. Khi chuẩn bị tăng tốc phía xa xa lên khối đen chắn ngang đường. từ từ đạp phanh, căng mắt quan sát mấy bóng đen chắn ngang đường bên cạnh chiếc xe lớn. Chiếc xe Ford rít lên khi trượt lốp lớp nhựa đường bong lở. Chợt thấy mấy bóng đen dạt nhanh vào vệ đường, Mãnh thừa cơ đạp ga làm chiếc xe 400 mã lực rồ lên dũng mãnh lao vút qua. Khi vừa vượt qua chốt chặn cách dễ dàng mới nhận ra mục tiêu của chúng là chiếc xe Sunfeng phía sau. Nhìn qua kính chiếu hậu và ánh đèn pha từ chiếc Sunfeng, Mãnh phát ba bóng đen vũ trang nhào ra giữa đường. nghi ngờ gì nữa, tin rằng Han sập bẫy.

      Giảm nhanh tốc độ rồi ngoái đầu phía sau thấy ánh đèn pha nhấp nháy hai lần. Tín hiệu đứng đợi đây. Đợi đến tận bao giờ. tấp xe ven đường và để nguyên máy tắt.

      Khi Han cách ba bóng đen mang súng ngáng đường chừng trăm mét, chiếc ba-ri-e bất ngờ giăng ngang. bóng đen nữa nấp sau chiếc xe lao ra giữa đường chặn Han bằng chiếc dùi sáng. Han phanh gấp, dưới ánh đèn pha sáng lòa nhận ra bên đường là chiếc xe Hummer đen sì cùng những tay súng bủa vây chiếc Sunfeng.

      - Xuống xe! – Tên to cao nhất dơ chiếc gậy chỉ vào ô kính. Nhìn những họng súng lăm lăm chĩa vào mình, Han còn cách nào khác đành phải tuân lệnh.

      - Các ông là ai? Sao dám chắn ngang đường thế này! - Han hét vào mặt tên đứng gần nhất.

      - hỏi lôi thôi. Xin mời cho xem giấy tờ và mở cửa sau cho chúng tôi kiểm tra.

      Han hề bối rối, dằn giọng:

      - Các ông có thẩm quyền kiểm tra, giãn ra cho tao !

      - Chúng tao làm theo lệnh Jack. Đứa nào dám chống lại hối tiếc đấy!

      - Bọn mày đừng mạo danh. Tao mới là người thực thi theo mệnh lệnh Ma, động vào tao chúng mãy lãnh đủ.

      - Tên to cao sấn sát trước mặt Han. Với chiều cao 1m75, Han cũng chỉ đứng ngang mắt tên này. Qua ánh đèn của chiếc xe thấy khuôn mặt lưỡi cày bặm trợn với cặp kính đen. Nếu nhầm đây là Huk, cánh tay phải khét tiếng tàn nhẫn của Ma. luôn xuất trong bóng đêm với cặp kính đen. ai thấy được mặt trừ những nạn nhân của , mà hầu hết nạn nhân của đều chết. Lấy hết sức bình tĩnh, Han rút hai tay khỏi túi quần ra thế thủ. Tên Huk nghiến răng ken két chỉ mặt Han:

      - Mở cửa mau, nếu đừng trách Huk này độc ác.

      Han bình sinh quay lại với tay vào ca-bin, nắp thùng phía sau bật tung. Hai tên cướp lập tức ập đến thò đầu vào. Bỗng tên rú lên lùi giật người phía sau.

      - Cái gì thế này! - giật mình khi thấy người nằm bất động trong thùng.

      - Đây là gã qua đường bị rắn độc cắn. chết sau vài phút nữa nếu được cấp cứu kịp thời. - Han lớn.

      Huk tiến về phía thùng hàng ngó xuống nhìn gã đàn ông trong xe, cẳng chân có vết máu khô đen sì. Huk thản nhiên lờ rồi chỉ tay vào ngăn trong, nơi có cái muốn.

      - Mở ngăn trong ra cho tao xem!

      - được! Thằng nào dám mở hãy bước qua xác tao . Han bất ngờ rút lưỡi dao sáng loáng sau chiếc ủng, ánh thép sáng lạnh hắt vệt loang loáng qua đám tay sai sợ khiếp vía. Huk bình thản tiến trước mặt Han.

      - A...! Mày khí phách đấy! Được lắm. Rất may là tao hôm nay đến đây phải để lấy mạng mày. Mày tin bọn tao hãy nghe đây. móc túi lấy điện thoại ra ấn số rồi đưa lên tai.

      - Báo cáo Jack! Huk đây. Thằng nhãi con này nó tin. với nó mấy câu cho nó nhanh nhé.

      Huk chìa cánh tay dài ngoằng đưa điện thoại cho Han. ngần ngại, Han áp lên tai:

      - A lô, bác Ma đấy ạ! Tôi là Han, lái xe riêng cho Ken và tôi để hàng rơi vào bọn giả danh nào hết.

      - ... ( nghe )

      - Vâng ạ... vậy mà em cứ tưởng lũ nào. Vâng, hàng họ vẫn còn nguyên trong xe và

      an toàn hết ạ!

      - ... ( nghe )

      - Hả! sao? nhưng may là em buộc ga-rô sơ cứu rồi ạ ...vậy mà chúng năng gì...

      - ... ( nghe )

      - Vâng, ngay tức khắc bây giờ ạ! Bác yên tâm, vâng, vâng!

      Han cúp rụp máy ném trả cho Huk rồi bất ngờ vung tay chỉ thẳng mặt gã kính đen với giọng đanh thép:

      - Đồ khốn! Ma ra mệnh lệnh là bằng mọi giá được để tên kia tắt thở! Han chỉ tay vào gã xe ôm. Han lại dằn giọng đầy uy lực:

      - Trong nửa tiếng nữa nếu vào viện ta chết, trách nhiệm thuộc chúng mày! Hóa ra chúng mày là lũ thất đức. Đưa đồng bọn cấp cứu ngay còn chờ gì nữa!

      Huk xụ tấm thân khổng lồ của xuống rồi quay lại chửi rủa đồng bọn. chỉ mặt hai tên lính xốc gã xe ôm mang sang xe Hummer rồi lệnh cho chúng tức tốc quay lại bệnh viện Poshan cấp cứu.

      Han được đà nên lấn tới:

      - Tao và Ma thống nhất rồi. Chiếc xe này và mấy con cave dơ bẩn tao cũng giao luôn cho bọn mày ngay đây. Phận tao đến đây coi như hết. Han tung chùm chìa khóa về gã đeo kính rồi thản nhiên bỏ , thoắt cái mất hút trong bóng đêm.

      Huk và mấy tên đồng bọn hấp tấp lao lên xe mở ngăn trong ra xem. Chúng cạy tung cánh cửa, bất thần ổ rắn túa ra. Chúng rú lên khiếp đảm rồi đổ nhào xuống chạy loạn xạ

      - Rắn độc! Thằng lừa đảo. Bắt sống lại cho tao! - Huk gào lên lạc cả giọng. Huk điên cuồng chạy vòng lên đầu xe mở ca bin nhảy vào nhưng chiếc chìa khóa nào đút vừa. tức tối nhảy xuống rút súng lao băm bổ về phía trước, nhưng chẳng còn thấy ai.

      Lại đến Mãnh. tấp xe vào lề rồi bước xuống nghe ngóng. Được phút nghe tiếng cãi vã nổ ra gay gắt phía sau như sắp có ẩu đả. Lão Ken đúng : “cứ

      để cho chúng giết nhau, thằng nào chết chết’. Mấy ai lành lặn hay sống sót khi 35 chạm trán với Huk đâu. tin chắc Han bị chúng trừng phạt nhưng lại lo rằng sau khi trừ khử xong kẻ cứng đầu kia chúng phát hàng và đuổi theo chiếc xe ford. Tai họa ập đến với nếu Huk phát hai con cave nằm trong xe . Nghĩ đến đây gã quân nhân đào ngũ thấy lạnh toát cả sương sống và ngu ngốc nếu cứ đứng lơ ngơ ở đây chờ chết. Bỗng có tiếng kim loại va đập vào nhau rồi tiếng thét rất thanh đuổi theo phía sau. Mãnh hú vía nhảy tót lên ca-bin vào số rồ ga định bỏ chạy nhưng liếc qua kính chiếu hậu thót tim khi thấy bóng đen cao lớn đuổi theo . Chiếc ford rồ máy chồm thốc lên trước và Mãnh thất kinh khi bóng đen kia nhảy phóc lên cửa xe bám chặt vào gương chiếu hậu. Khổ thân . Trời tối mịt nên gã cựu binh nhìn mặt kẻ ngoài cửa kính đập rầm rầm lên nắp ca-pô. đạp ga phóng như điên loạn bất chấp đoạn đường ổ gà nham nhở làm chiếc ford nảy lên dữ dội. Những tán cây uôm xuống lòng đường quất tới tấp lên kẻ
      đeo bám ngoài xe. Đến khi có chiếc mô-tô ngược chiều mới nhận ra bóng đen bám ngoài xe là ai qua ánh đèn pha chiếu trực diện. Mãnh thở phào cho xe dừng lại rồi mở cửa.

      ngượng ngùng khi nhìn Han chui vào xe với bộ dạng tả tơi khi bị gió cuốn thốc vào mặt mũi.

      - Ôi Han. Tôi...tôi xin lỗi. Tôi cứ tưởng...

      - Trời ơi, định hất tôi rơi xuống đất hả. Bay mất mũ nan của tôi rồi.

      - Thành thực tôi cứ tưởng tên Huk đuổi theo, nên để bảo vệ hàng toàn vẹn tôi đành phải tháo chạy.

      Mãnh vừa ngượng vừa kinh ngạc. Lúc này đây dưới con mắt của gã buôn người gốc Việt này, Han là chiến binh thực , hiệp khách đáng tin cậy. Khi Han ngồi yên vị trong xe, chiếc ford tiếp tục chuyển bánh.

      - Chúng nó có những 6 đến 7 tên cả con xe Hummer khủng bố, may mà chúng bỏ

      qua xe này. Sao lại thoát ra được?

      - Bọn này tôi lạ gì. Có điều nó để cho mình làm ăn cả hai bên vô . Nó gây phải chịu thiệt thôi!

      Han nhếch mép cười rồi kéo cao cổ áo, mắt bắt đầu lim dim. Chiếc xe chạy băng băng về phía vầng sáng của thủ phủ Nam Tu.

      - Bây giờ chúng ta đâu? - Mãnh ngoái đầu nhìn sang.

      - Hang ổ bọn Ô Phú.

      - Ô phú? - Mãnh ngoác miệng làm rơi cả bã kẹo ra ngoài khi quay cả vai sang nhìn Han. Chiếc xe trật khỏi lòng đường.

      - Đúng vậy, ông cũng biết về nó à?

      Mãnh thảng thốt bẻ mạnh vô lăng chỉnh mũi chiếc xe lao với vận tốc 120km/h. ngạc nhiên phải nhóm Ô Phú đóng tại Nam Tu mà vì Han lại có quan hệ với chúng. biết lão Ma cũng thuộc hội này. Nhưng lão bỏ câu lạc bộ đồi 36 trụy này lâu rồi. Nếu đúng là hội Ô Phú chúng nó cần hạng làng nhàng .

      Chiếc xe chạy đến ngã ba có biển chỉ đường. thẳng là NAM TU 75km. rẽ trái là BRUMA 250km.

      Hãy để tôi cầm lái, vào đây là lãnh thổ của tôi rồi. Han nhoài người sang ghế lái đổi chỗ cho Mãnh.

      - Chúng ta phải nhanh, Jack rất có thể truy đuổi phía sau, hơn nữa đại bản doanh Ô Phú mong mỏi chúng ta.

      Mãnh quay cả người sang Han.

      - Thế mà tôi cứ tưởng mang vào nhà chứa nào đấy? cũng thuộc băng này à?

      - , chỉ tham gia phục vụ chúng thôi, loại dịch vụ của bọn chúng luôn cần.

      - ?

      - Dĩ nhiên, câu lạc bộ này do tay trọc phú người Đài Loan lập ra. Mục đích nhóm Ô Phú lập ra để giải trí mà. Ban đầu chỉ có 3 tên nhưng mau chóng thu nạp được thành viên khác cả trong lẫn ngoài đại lục. Nay câu lạc bộ này lên đến 30 tên chỉ trong năm hoạt động. có gì phải ngạc nhiên cả, ở Hồng Kông có câu lạc bộ du thuyền, ở Hangzhou có câu lạc bộ máy bay trực thăng. Ngay ở Poshan của ta còn có câu lạc bộ chơi golf nữa là. Lập Ô Phú để sưu tầm mỹ nữ có gì lạ đâu.

      - Thế tôi có gia nhập được hội này ? – Mãnh đột ngột hỏi. Han nheo mắt ngó lại bộ quân phục của Mãnh nhuộm màu thời gian. trung niên có khuôn mặt phong trần khắc khổ nhưng nét tinh hoạt giảo luôn ánh lên trong hốc mắt sâu của :

      - gì là thể. Đó những ông chủ giàu có, những tay buôn lậu vũ khí và

      ma túy. Nhưng khi gia nhập ô Phú chúng phân biệt tổi tác, nghề nghiệp, chỉ xuất trình thẻ nhà băng có 1 triệu USD và đóng lệ phí 50 ngàn đô là có thể thành hội viên. Trong bóng đêm, qua chiếc gương gắn trong xe Han vẫn nhận ra Mãnh bĩu môi lộ vẻ coi thường. Han biết chỉ hỏi đùa. Cái Ô Phú cần lại có thừa. Chính Ô Phú cần nhập hội chứ đâu phải cần họ.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10

      Sáng hôm sau ngủ dậy, Long liền nghĩ đến mẩu tin nhắn lạ. Ai nhỉ? Tên thủ phạm giấu mặt nào đó mà sắp khui ra định dọa dẫm chăng? Nếu vậy phải dọa sếp Phách chứ dọa có ích gì vì phận sĩ quan dưới quền là chỉ đâu đánh đấy. đâu có quyền đình chỉ hay tiếp tục điều tra. Hay là trò đùa của tay vô công rồi nghề nào đó? khỏi tò mò, Long lấy máy ra kiểm tra số thuê bao gửi đến và khỏi ngạc nhiên khi nhân ra số gửi đến là của mạng di động Trung Quốc. Tần ngần lát quyết định gọi số máy kia. Đầu bên kia có tín hiệu nào. Đọc lại 37 nội dung tin lần nữa, đặc biệt Long rất băn khoăn với câu chốt ‘’… đừng để ai biết tin này’’. cầu nhàng nhưng cũng có thể hiểu là lời hăm dọa. Long lên Đồn 35 để cập nhật thông tin và nhận mệnh lệnh mới. Khi tiến về bàn hội ý Thượng Úy Lương cũng ôm tập hồ sơ trong tay chờ xin ý kiến Trần Phách.

      - Long nhìn tập giấy tay Lương rồi hỏi.

      - Này, dò thêm nhân chứng nào nữa gần trường ?

      Đúng Lúc Trần Phách từ phòng giám đốc bước ra:

      - Đống chí Lương! Cậu bao giờ chiếc xe máy xoáy nòng cỡ như 67 hay DD chưa?

      - Rồi ạ, nhưng sao sếp hỏi vậy?

      Cả Long và Lương nhìn vị sếp chờ đợi.

      - Công An Lạng Sơn báo hôm qua có người đường phát được chiếc 67 vứt chỏng chơ bên chân đồi, biển số Hà Nội 31A-34-57. Tôi cầu họ lần theo dấu vết xung quanh để xác định ai vứt nó lại. mặt chúng ta phải xem chiếc xe này là của ai. Cậu hãy xuống trạm đăng kiểm làm ngay cho. Long khẽ chột dạ khi mường tượng tên sát thủ nào đó chạy sang Trung Quốc qua đường biên Lạng Sơn và nhắn về mẩu tin cho cảnh sát. Liên hệ với vụ án hai năm trước, khi ra tay giết hại người rồi vứt xác phi tang, kẻ giết người đánh lạc hướng gia đình nạn nhân và cơ quan điều tra bằng cách lấy điện thoại cầm tay nạn nhân nhắn tin cho người thân rằng ta phải công tác đâu đó vài ngày. Tuy nhiên mục đích thực của kể bắn tin này cho là gì chưa nghĩ ra. loại trừ kẻ
      sát nhân ở ngay sau lưng mình và sẵn sàng loại bỏ ngay tức khắc khi hướng điều tra có lợi cho .

      Tiếng thượng úy Lương cắt ngang luồng suy nghĩ của Long.

      - Em ngay bây giờ, nhưng sếp lúc nãy hỏi em xe này bao giờ chưa là ý gì?

      - Nó có đặc điểm gì khác xe bình thường. Ý tôi về khía cạnh phục vụ điều tra ấy.

      - Nó nổ rất đinh tai, khá tốn xăng và tốc độ rất nhanh.

      - Vậy chiếc xe như vậy chạy từ Hà Nội lên đến Đồng Đăng trong đêm khuya phải gây được chú ý. Có thể chủ nó phải cung cấp xăng dọc đường. Cậu biết phải làm gì rồi chứ?

      - Vâng em . Em thu thập thêm nhân chứng.

      Long vội vã chắp thêm:

      - Báo cáo . Tối qua em thu thập được đầu mối quan trọng. chiếc mô-tô 67 bám theo chiếc BMW sau khi nó rời ngõ Thái Hà độ vài phút. nhân chứng tin cậy tại ngõ Thái Hà chứng kiến.

      - Sao gọi điện cho tôi ngay tối hôm qua? – Phách sẵng giọng.

      - Dạ, em định sáng nay cùng bàn bạc ạ.

      - Từ giờ trở , có tin gì quan trọng hãy trực tiếp gọi theo máy cầm tay của tôi bất cứ lúc nào. – Viên đại úy vỗ mạnh vỏ bao cài chiếc Siemens mới cứng dằn giọng.

      - đến giờ rồi, trong ngày hôm nay hai cậu phải vẽ được cho tôi tên xe 67 là ai. Đây là đầu mối rất quan trọng.

      - Báo cáo đại úy. Phòng CSDT Lạng Sơn huy động gần 70 chiến sĩ vào cuộc để lần manh mối vụ án. nửa trong số họ lần theo dấu vết người lái mô tô. Nhiều người bản địa và dân buôn hàng qua biên giới thấy người đàn ông trạc 30 mặc áo quần màu đen theo hướng sang Poshan-Trung Quốc. Tên này có dấu hiệu nghi vấn. Họ chỉ cầu chúng ta xác định lai lịch chủ nhân chiếc xe 67 là ai ạ.

      - Lương! Thúc giục bên giám định cung cấp tung tích dấu vân tay xem nó là ai và đối chiếu với chủ nhân chiếc xe xem sao. Chúng ta có lí do để tạm giữ để điều tra rồi. - Trần Phách nắm chặt tay đấm lên mặt bàn.

      - ! - Hai trinh sát mạnh mẽ bước ra ngoài.

      Việc truy bắt đối tượng nguy hiểm là sở trường của ông, nhưng ông thể dễ dàng thừa lệnh ai đó mà cho nhân viên của mình điều tra kĩ càng. Sang ngày thứ 3, những nỗ lực của Đồn 35 và CSDT Lạng Sơn lần manh mối ràng.

      Đúng 7 giờ 35 sáng, Cuộc hội ý chớp nhoáng diễn ra tại Đồn 35. Trần Phách kiểm tra tiến độ từng người:

      - Đồng chí Lương! Công việc tiến triển chưa?

      - Báo cáo, Chiếc 67 này có dừng lại mua xăng ở gần Bắc Ninh lúc 10 giờ tối. ta chỉ mình. Đây là thanh niên khoảng 27-30. Lúc đó khá vắng và chiếc xe đặc biệt nên họ nhớ khá kĩ.

      - Giấy tờ xe của ai?

      - quá , chủ nhân chiếc xe kia là Nguyễn Hà Phan, đăng kí tại quận Đống Đa Hà Nội

      - Dấu vân tay ô tô thế nào? Có khớp ?

      - Chính là người! Hồ sơ lưu trữ có tên ta tại công an tỉnh Hà Nam. Chính là tên Nguyễn Hà Phan. bám theo xe BMW từ Hà Nội. Nó có mặt tại đèo Hốc đúng lúc tai nạn rồi lại mở các cửa xe và quanh quẩn ở đó hồi biết để làm gì. Ngay sau đó có tin lên Lạng Sơn và biến mất. Thưa đại úy, nếu bắt ngay , tôi e rằng kịp nữa!

      Trần Phách đáp ngay:

      - Khi chúng ta nhận ra muộn. Tên Phan bỏ sang Trung Quốc rồi còn đâu. Còn cả Hà Vi bí này nữa, loại trừ vượt biên theo ta. Tôi liên lạc với interpol Nam Tu. Họ hẹn tôi vào cuộc ngay tức khắc. Động cơ và mục đích bám theo xe BMW là bắt cóc hay để giết hại tên Tà? Các cậu động não chứ?

      Long đứng phắt dậy:

      - Căn cứ lời nhân chứng mà tôi thu thập cộng với các thông tin mới nhất chúng ta có. Tôi được biết, Phan có quan hệ tình cảm với Hà Vi và hay qua lại nhà ta. Tuy nhiên tỉ phú Vũ Tất Tà mới là người thắng cuộc trong vụ tranh giành người mẫu này. Hà Phan ưa gì Tà hay đúng hơn là thù địch của nhau. Vậy khi Hà Vi theo Tà chơi, bám theo lên đến Đèo Hốc. Phan chặn chiếc xe kia lại định hại Tà rồi cướp luôn chiếc xe. Tên Phan này hạ gục được Tà và định chiếm đoạt Hà Vi. Quần áo bị cởi bay của ta lên điều đó. Khi đạt xong mục đích hoảng sợ và dám lấy chiếc xe nữa. Vẫn dùng chiếc xe 67 của mình để chạy lên Lạng Sơn. Trước khi làm trôi chiếc xe và nạn nhân xuống vực phi tang.

      - Nghe có vẻ đơn giản, Thế còn mẩu giấy trong váy ta xuất phát từ đâu? Lại còn dấu chân bên ngoài chiếc xe sao?

      - Giấy đánh máy nên ai viết và để làm gì, nhưng chắc là ta định cho ai cái địa chỉ của mình để gửi đồ hoặc dán lên bưu kiện. Có thể từ nhiều hôm trước đó. Cái này nhất thiết phải quan tâm lắm. Những dấu chân quanh xe là của tên Phan, làm cho xe trôi xuống vực rồi chạy xuống kiểm lại xem tên Tà và Hà Vi còn sống hay chết. Thấy chết, văng xuống sông hài lòng bỏ . Trần Phách chỉ sang Lương. Đây là giờ phút thi thố trí tưởng tượng của họ, và ai cũng háo hức cố đưa những phân tích sắc sảo nhất của mình. Với chất giọng trầm và , viên thượng úy cố thể đàn chín chắn:

      - Chính vì đến giờ phút này chưa có tin tức gì về Hà Vi nên tôi lại có giả thiết khác.

      – Lương hẵng giọng rồi tiếp. - Tên Phan và Hà Vi mới là tình nhân thực . Hà Vi lợi dụng Tà để đào mỏ thôi. Khi kha khá ta định cùng người mình trốn nước ngoài qua ngả Poshan. Tôi cũng đồng tình với ý kiến Phan định cướp chiếc xe nhưng để chạy trốn mà thôi. Nếu cướp vì tiền ta nuốt sao trôi con xe đó. khéo giờ này chúng đoàn tụ đâu đó bên kia rồi đấy.

      - Long vặn lại gần như tức .

      - Nếu như ông Phan và Vi bỏ cứ việc , sao lại gây trọng án để rồi sớm muộn phải dựa cột?

      - Ô hay, thế cậu còn nhớ vụ án xe LEXUS năm kia tại Hà Nội hả? vụ chân dài giết đại gia để bịt lại quá khứ vụng trộm của họ. Biết đâu chừng tên Tà cũng dọa tiết lộ ảnh Sex với tên Phan sao? - Lương nhăn răng nhìn Long cười mặc dù xung quanh ai thấy có gì hay ho cả.

      Long đặt vội ly trà xuống bàn định bẻ lại nhưng ngay lúc đó Trần Phách đập bàn tay xuống bàn làm ta thôi hẳn.

      - Đề nghị cậu Lương nghiêm túc, có lí gì khi cả tên Phan và Hà Vi lại cùng nhau giết hại Tà với lí do như thế được.

      - Em rất nghiêm túc phân tích đấy chứ ạ.

      - Thế tôi hỏi cậu, nhỡ may tên Tà dừng xe lột váy định giở trò với sao?

      Lúc đó bị tên Phan theo kịp nên Tà bị tên này uy hiếp. Vết thương đầu ta là hậu quả của hành động này sao? Tên Phan hay Hà Vi đánh Tà? Thậm chí là tên nào khác. Vụ án này phải là vì tình, lại càng phải cướp cửa giết người. Thưa các đồng chí, chúng ta thiếu quá nhiều dữ liệu. Nếu chúng ta tìm được Hà Vi hoặc cả tên Phan nữa mới có lời giải chính xác. Tôi tin là có nhiều kẻ đứng sau vụ này với những mục đích hiểm hơn nhiều. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là tìm bằng được Hà Vi và tên Phan. Tôi có tin của biên phòng tỉnh Lạng Sơn về tung tích tên Phan
      trốn đến tận Poshan. Còn Hà Vi vẫn là số.

      Lương há miệng định gì đó nhưng ánh mắt uy lực của viên đại úy chiếu thẳng:

      - Cậu Lương! Cậu ở nhà cùng em tiếp tục phá án. Mục tiêu tối thượng là tìm ngay Hà Vi trước khi điều đáng tiếc nào đó xảy ra. Tôi chỉ thị từ xa. Cậu Khất!

      Hãy đặt vé Hà Nội - Nam Tu cho tôi ngay sáng mai

      - !

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10

      Sáng hôm sau ngủ dậy, Long liền nghĩ đến mẩu tin nhắn lạ. Ai nhỉ? Tên thủ phạm giấu mặt nào đó mà sắp khui ra định dọa dẫm chăng? Nếu vậy phải dọa sếp Phách chứ dọa có ích gì vì phận sĩ quan dưới quền là chỉ đâu đánh đấy. đâu có quyền đình chỉ hay tiếp tục điều tra. Hay là trò đùa của tay vô công rồi nghề nào đó? khỏi tò mò, Long lấy máy ra kiểm tra số thuê bao gửi đến và khỏi ngạc nhiên khi nhân ra số gửi đến là của mạng di động Trung Quốc. Tần ngần lát quyết định gọi số máy kia. Đầu bên kia có tín hiệu nào. Đọc lại 37 nội dung tin lần nữa, đặc biệt Long rất băn khoăn với câu chốt ‘’… đừng để ai biết tin này’’. cầu nhàng nhưng cũng có thể hiểu là lời hăm dọa. Long lên Đồn 35 để cập nhật thông tin và nhận mệnh lệnh mới. Khi tiến về bàn hội ý Thượng Úy Lương cũng ôm tập hồ sơ trong tay chờ xin ý kiến Trần Phách.

      - Long nhìn tập giấy tay Lương rồi hỏi.

      - Này, dò thêm nhân chứng nào nữa gần trường ?

      Đúng Lúc Trần Phách từ phòng giám đốc bước ra:

      - Đống chí Lương! Cậu bao giờ chiếc xe máy xoáy nòng cỡ như 67 hay DD chưa?

      - Rồi ạ, nhưng sao sếp hỏi vậy?

      Cả Long và Lương nhìn vị sếp chờ đợi.

      - Công An Lạng Sơn báo hôm qua có người đường phát được chiếc 67 vứt chỏng chơ bên chân đồi, biển số Hà Nội 31A-34-57. Tôi cầu họ lần theo dấu vết xung quanh để xác định ai vứt nó lại. mặt chúng ta phải xem chiếc xe này là của ai. Cậu hãy xuống trạm đăng kiểm làm ngay cho. Long khẽ chột dạ khi mường tượng tên sát thủ nào đó chạy sang Trung Quốc qua đường biên Lạng Sơn và nhắn về mẩu tin cho cảnh sát. Liên hệ với vụ án hai năm trước, khi ra tay giết hại người rồi vứt xác phi tang, kẻ giết người đánh lạc hướng gia đình nạn nhân và cơ quan điều tra bằng cách lấy điện thoại cầm tay nạn nhân nhắn tin cho người thân rằng ta phải công tác đâu đó vài ngày. Tuy nhiên mục đích thực của kể bắn tin này cho là gì chưa nghĩ ra. loại trừ kẻ
      sát nhân ở ngay sau lưng mình và sẵn sàng loại bỏ ngay tức khắc khi hướng điều tra có lợi cho .

      Tiếng thượng úy Lương cắt ngang luồng suy nghĩ của Long.

      - Em ngay bây giờ, nhưng sếp lúc nãy hỏi em xe này bao giờ chưa là ý gì?

      - Nó có đặc điểm gì khác xe bình thường. Ý tôi về khía cạnh phục vụ điều tra ấy.

      - Nó nổ rất đinh tai, khá tốn xăng và tốc độ rất nhanh.

      - Vậy chiếc xe như vậy chạy từ Hà Nội lên đến Đồng Đăng trong đêm khuya phải gây được chú ý. Có thể chủ nó phải cung cấp xăng dọc đường. Cậu biết phải làm gì rồi chứ?

      - Vâng em . Em thu thập thêm nhân chứng.

      Long vội vã chắp thêm:

      - Báo cáo . Tối qua em thu thập được đầu mối quan trọng. chiếc mô-tô 67 bám theo chiếc BMW sau khi nó rời ngõ Thái Hà độ vài phút. nhân chứng tin cậy tại ngõ Thái Hà chứng kiến.

      - Sao gọi điện cho tôi ngay tối hôm qua? – Phách sẵng giọng.

      - Dạ, em định sáng nay cùng bàn bạc ạ.

      - Từ giờ trở , có tin gì quan trọng hãy trực tiếp gọi theo máy cầm tay của tôi bất cứ lúc nào. – Viên đại úy vỗ mạnh vỏ bao cài chiếc Siemens mới cứng dằn giọng.

      - đến giờ rồi, trong ngày hôm nay hai cậu phải vẽ được cho tôi tên xe 67 là ai. Đây là đầu mối rất quan trọng.

      - Báo cáo đại úy. Phòng CSDT Lạng Sơn huy động gần 70 chiến sĩ vào cuộc để lần manh mối vụ án. nửa trong số họ lần theo dấu vết người lái mô tô. Nhiều người bản địa và dân buôn hàng qua biên giới thấy người đàn ông trạc 30 mặc áo quần màu đen theo hướng sang Poshan-Trung Quốc. Tên này có dấu hiệu nghi vấn. Họ chỉ cầu chúng ta xác định lai lịch chủ nhân chiếc xe 67 là ai ạ.

      - Lương! Thúc giục bên giám định cung cấp tung tích dấu vân tay xem nó là ai và đối chiếu với chủ nhân chiếc xe xem sao. Chúng ta có lí do để tạm giữ để điều tra rồi. - Trần Phách nắm chặt tay đấm lên mặt bàn.

      - ! - Hai trinh sát mạnh mẽ bước ra ngoài.

      Việc truy bắt đối tượng nguy hiểm là sở trường của ông, nhưng ông thể dễ dàng thừa lệnh ai đó mà cho nhân viên của mình điều tra kĩ càng. Sang ngày thứ 3, những nỗ lực của Đồn 35 và CSDT Lạng Sơn lần manh mối ràng.

      Đúng 7 giờ 35 sáng, Cuộc hội ý chớp nhoáng diễn ra tại Đồn 35. Trần Phách kiểm tra tiến độ từng người:

      - Đồng chí Lương! Công việc tiến triển chưa?

      - Báo cáo, Chiếc 67 này có dừng lại mua xăng ở gần Bắc Ninh lúc 10 giờ tối. ta chỉ mình. Đây là thanh niên khoảng 27-30. Lúc đó khá vắng và chiếc xe đặc biệt nên họ nhớ khá kĩ.

      - Giấy tờ xe của ai?

      - quá , chủ nhân chiếc xe kia là Nguyễn Hà Phan, đăng kí tại quận Đống Đa Hà Nội

      - Dấu vân tay ô tô thế nào? Có khớp ?

      - Chính là người! Hồ sơ lưu trữ có tên ta tại công an tỉnh Hà Nam. Chính là tên Nguyễn Hà Phan. bám theo xe BMW từ Hà Nội. Nó có mặt tại đèo Hốc đúng lúc tai nạn rồi lại mở các cửa xe và quanh quẩn ở đó hồi biết để làm gì. Ngay sau đó có tin lên Lạng Sơn và biến mất. Thưa đại úy, nếu bắt ngay , tôi e rằng kịp nữa!

      Trần Phách đáp ngay:

      - Khi chúng ta nhận ra muộn. Tên Phan bỏ sang Trung Quốc rồi còn đâu. Còn cả Hà Vi bí này nữa, loại trừ vượt biên theo ta. Tôi liên lạc với interpol Nam Tu. Họ hẹn tôi vào cuộc ngay tức khắc. Động cơ và mục đích bám theo xe BMW là bắt cóc hay để giết hại tên Tà? Các cậu động não chứ?

      Long đứng phắt dậy:

      - Căn cứ lời nhân chứng mà tôi thu thập cộng với các thông tin mới nhất chúng ta có. Tôi được biết, Phan có quan hệ tình cảm với Hà Vi và hay qua lại nhà ta. Tuy nhiên tỉ phú Vũ Tất Tà mới là người thắng cuộc trong vụ tranh giành người mẫu này. Hà Phan ưa gì Tà hay đúng hơn là thù địch của nhau. Vậy khi Hà Vi theo Tà chơi, bám theo lên đến Đèo Hốc. Phan chặn chiếc xe kia lại định hại Tà rồi cướp luôn chiếc xe. Tên Phan này hạ gục được Tà và định chiếm đoạt Hà Vi. Quần áo bị cởi bay của ta lên điều đó. Khi đạt xong mục đích hoảng sợ và dám lấy chiếc xe nữa. Vẫn dùng chiếc xe 67 của mình để chạy lên Lạng Sơn. Trước khi làm trôi chiếc xe và nạn nhân xuống vực phi tang.

      - Nghe có vẻ đơn giản, Thế còn mẩu giấy trong váy ta xuất phát từ đâu? Lại còn dấu chân bên ngoài chiếc xe sao?

      - Giấy đánh máy nên ai viết và để làm gì, nhưng chắc là ta định cho ai cái địa chỉ của mình để gửi đồ hoặc dán lên bưu kiện. Có thể từ nhiều hôm trước đó. Cái này nhất thiết phải quan tâm lắm. Những dấu chân quanh xe là của tên Phan, làm cho xe trôi xuống vực rồi chạy xuống kiểm lại xem tên Tà và Hà Vi còn sống hay chết. Thấy chết, văng xuống sông hài lòng bỏ . Trần Phách chỉ sang Lương. Đây là giờ phút thi thố trí tưởng tượng của họ, và ai cũng háo hức cố đưa những phân tích sắc sảo nhất của mình. Với chất giọng trầm và , viên thượng úy cố thể đàn chín chắn:

      - Chính vì đến giờ phút này chưa có tin tức gì về Hà Vi nên tôi lại có giả thiết khác.

      – Lương hẵng giọng rồi tiếp. - Tên Phan và Hà Vi mới là tình nhân thực . Hà Vi lợi dụng Tà để đào mỏ thôi. Khi kha khá ta định cùng người mình trốn nước ngoài qua ngả Poshan. Tôi cũng đồng tình với ý kiến Phan định cướp chiếc xe nhưng để chạy trốn mà thôi. Nếu cướp vì tiền ta nuốt sao trôi con xe đó. khéo giờ này chúng đoàn tụ đâu đó bên kia rồi đấy.

      - Long vặn lại gần như tức .

      - Nếu như ông Phan và Vi bỏ cứ việc , sao lại gây trọng án để rồi sớm muộn phải dựa cột?

      - Ô hay, thế cậu còn nhớ vụ án xe LEXUS năm kia tại Hà Nội hả? vụ chân dài giết đại gia để bịt lại quá khứ vụng trộm của họ. Biết đâu chừng tên Tà cũng dọa tiết lộ ảnh Sex với tên Phan sao? - Lương nhăn răng nhìn Long cười mặc dù xung quanh ai thấy có gì hay ho cả.

      Long đặt vội ly trà xuống bàn định bẻ lại nhưng ngay lúc đó Trần Phách đập bàn tay xuống bàn làm ta thôi hẳn.

      - Đề nghị cậu Lương nghiêm túc, có lí gì khi cả tên Phan và Hà Vi lại cùng nhau giết hại Tà với lí do như thế được.

      - Em rất nghiêm túc phân tích đấy chứ ạ.

      - Thế tôi hỏi cậu, nhỡ may tên Tà dừng xe lột váy định giở trò với sao?

      Lúc đó bị tên Phan theo kịp nên Tà bị tên này uy hiếp. Vết thương đầu ta là hậu quả của hành động này sao? Tên Phan hay Hà Vi đánh Tà? Thậm chí là tên nào khác. Vụ án này phải là vì tình, lại càng phải cướp cửa giết người. Thưa các đồng chí, chúng ta thiếu quá nhiều dữ liệu. Nếu chúng ta tìm được Hà Vi hoặc cả tên Phan nữa mới có lời giải chính xác. Tôi tin là có nhiều kẻ đứng sau vụ này với những mục đích hiểm hơn nhiều. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là tìm bằng được Hà Vi và tên Phan. Tôi có tin của biên phòng tỉnh Lạng Sơn về tung tích tên Phan
      trốn đến tận Poshan. Còn Hà Vi vẫn là số.

      Lương há miệng định gì đó nhưng ánh mắt uy lực của viên đại úy chiếu thẳng:

      - Cậu Lương! Cậu ở nhà cùng em tiếp tục phá án. Mục tiêu tối thượng là tìm ngay Hà Vi trước khi điều đáng tiếc nào đó xảy ra. Tôi chỉ thị từ xa. Cậu Khất!

      Hãy đặt vé Hà Nội - Nam Tu cho tôi ngay sáng mai

      - !

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11

      Mãnh khấp khở vì chỉ ít phút nữa thôi, tận mắt nhìn người sáng lập ra Ô Phú. Khi ông ta nhìn thấy hai mang theo ắt hẳn lác mắt ra cho mà xem.

      - Nếu thành viên của chúng tăng lên từng ngày nhu cầu hàng cũng tăng với tỉ lệ như vậy nhỉ? - Mãnh phấp phỏng.

      - Đúng! Nhưng phải bỏ lối làm ăn cũ của ông. Bây giờ chúng ta tìm hàng cao cấp, đại để phải người mẫu, hoa khôi hay diễn viên... Đương nhiên làm hàng xịn khó hơn và tinh vi hơn nhưng lãi nhiều hơn cách đánh hàng tạp của ông. Mãnh nghiến quai hàm vẻ hài lòng với lời khích bác của Han.

      - Hàng tạp? Thế này mà gọi là tạp hả. - vỗ bồm bộp phía sau ghế ám chỉ hai ngồi sau thùng xe.

      Han cười ồ:

      - Thế này được. Bét ra phải nở nang cao ráo như thế chứ. Tôi được biết ông từng đưa sang thành công hoa hậu đấy thôi. Mãnh chột dạ, biết thằng buôn rắn này lấy thông tin từ đâu. Xem ra thằng này buôn người cũng nên chứ đâu phải buôn rắn.

      - Ai với ông thế?

      - Lão Ken chứ ai. Lão ta luôn mồm khen tài của . Mãnh nhếch mép vẻ đắc ý:

      - Thực ra đó là nhân viên quèn hãng liên doanh nhưng khá xinh. Tôi lòe lão Ken và Ma là hoa hậu. Chúng tin sái cổ. Cười đứt ruột. Thú thực vụ này là do tên Ma đặt hàng đấy.

      - Cái gì cơ? đặt hàng?

      - Đúng! Ma lần thấy ta bìa tạp chí người mẫu hay thời trang nào đó rồi mang đến cho tôi xem. câu rất tỉnh bơ “mang con này sang đây cho tao’. Tôi vỗ bụng an ủi vì mấy tờ tạp chí ấy toàn là người cao sang đến đại gia trong nước còn khó với tới, huống hồ là kẻ xa xôi và xấu xí như . Tên dị hợm này rút ra xấp đô la đặt lên tờ báo rồi giọng kẻ cả: “Mày giúp tao nhờ thằng khác, nếu mày làm tao để cho mày thiệt’. Tôi ngạc nhiên trước chịu chơi và sở thích bệnh hoạn của ... là vua ở Poshan. muốn cái gì ắt phải làm bằng được.

      - Vậy là ông bắt cóc ta dưới áp lực của tên Ma?

      Hàm Mãnh ngừng nhai, đưa tay lên ngang cổ làm dấu hiệu cắt đứt. Han tròn mắt nhìn Mãnh vẻ thán phục:

      - phi vụ tưởng bất khả thi. vậy mà ông vẫn làm được!

      Gã buôn người thèm đáp, chỉ có cặp quai hàm mạnh mẽ từ từ chuyển động đáp lại những lời khen của Han. thoáng im lặng giữa hai người đàn ông trong chiếc xe đêm. Bên ngoài cửa sổ đen ngòm, cây cỏ hai bên đường chạy vùn vụt về phía sau.

      - Mãnh này! Bây giờ tôi mới thấy thiệt thòi vì quen biết quá muộn. câu chân thành là nếu được và Ken hỗ trợ, tôi dấn thân khoan nhượng vào thị trường béo bở này. Tôi đích thân đặt hàng để cho ông mang sang. Giá cả tôi trả cao hơn tên Ma và cho ứng trước 50% luôn nhưng với điều kiện phải thực xinh cơ.

      Mãnh trong bụng sướng như được vàng. Làm cho Ma luôn bị bắt chẹt và hớt tay . Được cộng tác với tay đại hiệp thế này quả là sắp vớ bẫm. Dấu niềm hân hoan trong khuôn mặt chai lì, nhăn nhe nhìn Han vẻ khó chịu.

      - Mẹ ngon lành thế này mà còn ông còn đòi hơn à? Mấy đứa tạp chí thời trang gột hết son phấn váy ve còn tệ hại hơn thế này nhiều. - lại vỗ tay về phía sau ghế như nhắc nhở. Bỗng như sực nhớ ra điều gì, Mãnh hốt hoảng:

      - Dừng xe! Bỏ mẹ rồi, mở cửa ra mau xem chúng còn sống . Cái thùng kín mít như quan tài kia có khi nó chết ngạt mẹ nó rồi đấy.

      - sao đâu. Có hai cửa sổ thông khí đường hoàng thơm tho lắm. Bên trong tôi bố trí nước khoáng và hai tấm đệm để chúng tha hồ mà ngủ. Lát nữa đến Nam Tu ấy mà.

      - Thế hả? Nhưng làm với ông có nghĩa là qua mặt tên Ma. biết để cho chúng ta yên đâu.

      - Chờ đợi đến bao giờ. Lát nữa tôi đặt hàng cho luôn. Mang đến Poshan mọi thứ để tôi lo hết. Ma ư? Tôi đuổi cổ chỗ khác cho xem.

      - Hy vọng thế.

      Thực lòng Han dần dần lấy được lòng tin của gã buôn người khét tiếng đến từ nước Nam này.

      Chiếc xe thùng lượn vòng ven đồi rồi chạy mạch vào con phố . Khi đến khách sạn lớn nhưng bề ngoài khác với những ngôi nhà cao tầng cũ kĩ của thập kỉ 80. Chiếc xe chạy xuống tầm hầm, ở đây đẳng cấp của khách sạn mới thực lộ ra qua những chiếc xe đắt tiền sắp hàng lớp dưới đó. Khi Han vừa dừng xe, có hai kẻ mặc áo bảo vệ chực sẵn. Chúng mau lẹ mở thùng hàng và dẫn hai vào ngách . cầu thang đặc biệt dẫn thẳng lên khu VIP thuộc tầng . Tất cả bọn họ được đưa tới căn phòng dát vàng rực rỡ dưới ánh đèn pha lê. Mãnh và hai rụt rè bước theo Han tấm thảm Thổ Nhĩ Kì phủ kín mặt nền. Mãnh lác mắt với những đồ nội thất và trang thiết bị mà lần đầu được tận mắt chứng kiến. cung điện nguy nga trong truyện cổ tích. thầm nghĩ.

      - Mời hai qua phòng bên tắm rửa và thay đồ để ra mắt Lã đại gia ạ! - gã hầu tách hai qua hành lang bên trái rồi với sang Han:

      - Các bác đợi hai trong phòng này đấy, nhanh lên. Han và Mãnh dẫm chân chỗ chỉnh lại áo quần tóc tai rồi cố lấy vẻ lịch lãm đẩy cửa bước vào. phòng lớn ra trước mắt. Bữa tiệc dở dang với những tay trọc phú cạnh những ả đào thiếu vải ngả ngỡn vuốt ve nhau.

      - A đây rồi, chú Han đáng mến. Hôm nay có mang niềm vui đến cho ngài Lã đấy chứ? – gã mặc bộ com-lê màu sáng nhổm dậy cười toe toét.

      - Bác yên tâm, tắm rửa trang điểm, chờ lát nữa có ngay. Han tranh thủ kéo Mãnh đứng ngang hàng:

      - Xin giới thiệu! Đây là Mãnh, doanh nhân thành đạt nước Việt!

      Người đàn ông to béo từ đầu ấn tượng khi trung niên cao lớn vận bộ đồ lính có nét mặt đẫm màu sương gió bước vào. chút bối rối lão ta cười hô hố.

      - Ô Hô..! chào Mãnh, hân hạnh được gặp . - Lão trườn người qua chiếc bàn lớn bày la liệt các món ăn nắm chặt tay Mãnh.

      - Nào chúc tất cả sức khỏe. - Tên to béo nâng chai rượu loại Brandy mồi vào cốc hai vị khách mới.

      Cuộc vui vừa bắt đầu chưa đến nửa tiếng cánh cửa mở ra. Hai thiếu nữ đẹp tuyệt trần trong bộ váy ngắn lấp lánh xuất .

      Han đặt li xuống nhổm dậy ưỡn ngực chỉ tay về hai :

      - Đây! thưa các vị. Đây là hai công chúa nước Nam xin được ra mắt. 43

      Người đàn ông tên Lã sững người như bị trúng gió. Lão thộn mặt ra trong tích tắc rồi tràng vỗ tay tán thưởng rào lên làm tỉnh hẳn.

      - Hai em vào ngồi ! - Lão lật đật lao ra đưa hai tay kéo cả hai .

      - Hai em là diễn viên... hay ca sỹ...?

      Phần vì biết tiếng, phần vì chưa hết choáng ngợp nên hai vẫn thần mặt ra. Mãnh nhanh nhảu đỡ lời:

      - Dạ, hai em là người mẫu cao cấp đấy ạ.

      Lão cười lấp liếm:

      - Người mẫu hả? Tốt! Tốt lắm. Suy cho cùng chúng ta cũng chả cần diễn xuất, hay giọng hát làm quái gì. Người mẩy thế này là nhất rồi. Lão cười híp mắt vuốt vai bên cạnh.

      - Nào, chúng ta cạn li mừng người đẹp về.

      Khi tất cả ngà ngà say, các dìu họ sang phòng khác. Chỉ còn lại Mãnh và Han. Mãnh cao hứng tuyên bố với Han:

      - Quả thực với tôi mới được thực mở mắt ra xem giới đại gia Nam Tu ăn chơi. Liệu các tay chơi này cần hàng thực hay chúng lại đẩy đâu đó nữa?

      - phải việc của tôi và . - Han bỏ về chiếc bàn chè và cà phê góc phòng lấy ba quyển tạp chí mà Lã đại gia vừa du lịch qua Sài Gòn và Bangkok tháng trước. lật từng trang ngồi xem rồi bỗng dừng lại trước hình tươi như hoa mặc quần lửng cầm mic sàn diễn rồi chỉ cho Mãnh.

      - Tôi muốn thử tài ông đây. Ông cần bao nhiêu để đưa được ta sang Poshan.

      - Trời đất, đây là ca sỹ trẻ và nổi tiếng nhất miền bắc đấy. Ý ông muốn...

      - Chả lẽ mang cho tên thất phu Jack Ma hoa hậu mà mang cho Lã đại nhân được ve sầu này à? - Han cười cười nhìn Mãnh khích tướng.

      - Vấn đề phải là có thể hay thể. Cốt yếu của nghề kinh doanh này là chi phí hay giá thành bỏ ra cho phi vụ có đáng để các ông chi ra .

      - Thế bao nhiêu? ông đừng úp mở.

      - Để thực vụ này chúng tôi thường gọi là câu, và chia làm 3 giai đoạn. Thả mồi, chờ cá cắn câu và cuối cùng là dứt câu. Có thể phải mất nhiều thời gian và huy động rất đông lực lượng đấy. Khó tính chuẩn nhưng quá 20 ngàn đô-la Han cười ruồi:

      - Tưởng gì chứ ngần đó ... mà cũng xứng đáng đồng tiền bát gạo đấy. Mai về ông làm luôn cho. Tôi ứng cho ông ngay bây giờ hay là mai?

      Mãnh liếc túi áo thô luôn căng phồng của Han rồi nhìn nhanh xuống đất 44

      - Thôi mai , làm với tôi yên tâm.

      - Tiền nong hề gì, tôi có mấy nhà đầu tư túi đáy kia. - Han hất hàm về những cánh cửa khép hờ mà bạn bè Lã đại nhân vừa vào. - Nhưng hàng phải xịn, đúng như đơn hàng. Tôi cắt tấm ảnh này chờ ông mang sang đối chiếu. Hàng nhại, hàng giả là tôi hủy hợp đồng luôn đấy.

      Mãnh hề thấy tự ái. cười hề hề rồi dơ bàn tay ra nắm chặt tay Han:

      - Yên tâm ! Tôi thề.

      - Nhớ mặt ta chưa? Đừng mang nhầm hàng sang tôi đổi lại đấy. Mãnh đáp gọn:

      - Tôi ghi chép tên tuổi và địa chỉ ta rồi gửi về Việt Nam cho đồng bọn. Văn bản hẳn hoi. Nhầm thế đếch nào được.

      - Chuyên nghiệp lắm! Thôi ông nghỉ . Tôi chuẩn bị chỗ nghỉ cho ông ở phòng 405. Sáng mai tôi đích thân chở ông về Poshan bắt đầu làm việc. Chìa khóa phòng của ông đây.

      Han đứng dậy dìu Mãnh mềm nhũn sau hơn nửa chai Cognac rồi cũng về

      phòng riêng nghỉ. Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi của khách sạn năm sao, Han tiến lại máy chữ gõ dòng rồi nhấn máy fax.

      Ngay tức tại Poshan, người thanh niên tên Sam sốt ruột lại lại trong phòng trọ chợt nghe tiếp bip phát ra từ chiếc máy Panasonic. được hướng dẫn phải bí mật chuyển tin này cho ai ở Hà Nội. Khi từ giấy A4 trôi qua máy fax, vội nhặt lên:

      ‘’Nạn nhân đầu tiên, Thúy Nga, 22 tuổi, 34 Lệ Chân-Hải Phòng’.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12

      Nam Tu ngày 25 tháng 9.

      Ba giờ bay là thời gian quá dài với Trần Phách. chuyến bay của hãng Vietnam Airline mỗi ngày lần đều đặn sang thủ phủ Quảng Tây. trung tâm kinh tế vùng cao nước bạn vùng lên như vũ bão. Những tòa nhà chọc trời lấp lánh mọc cheo leo những sườn đồi màu xanh lên hai bên bờ sông Xiang uốn lượn. Đến sân bay Nam Tu lúc trời đỏ ánh hoàng hôn sau dãy núi Chang hùng vĩ. Trần Phách cùng viên trợ tá phiên dịch lặng lẽ xếp hàng qua cửa khẩu hải quan. Từ xa ông nhìn thấy tấm biển kẻ màu đỏ mang tên ông do mặc quân cảnh dơ cao ngoài cổng chờ. Nhận ra những đồng nghiệp đón mình như hẹn, người phiên dịch chủ động đến tự giới thiệu. Chưa hết câu, người đàn ông thấp đậm, mắt hẹp nhưng vuốt cong như mắt Quan Vũ về hai thái dương. Dáng bệ vệ trong bộ thường phục màu trắng. Ông ta khoan thai tiến về phía Trần Phách nhoẻn cười đưa bàn tay béo trắng ra bắt cùng với lời chào hồ hởi:

      - Hel o! Chào ông Phách. Tôi là thiếu tá Luo Xi An, trưởng ty cảnh sát Interpol Nam Tu. Xin mời ông lên xe về trụ sở chúng tôi. – Ông ta hãnh diện chỉ tay về chiếc xe thân dài mui kín màu đen đỗ sát cổng ra sân bay.

      Chiếc xe ngoại cỡ hiệu Volkswagen được thiết kế đặc biệt có thể chở tiểu đội cảnh sát. Khi hàng ghế thay đổi nó trở thành phòng họp khá rộng với hai hàng ghế hai bên và chiếc bàn sắt dài ở giữa. Thiếu Tá Lou đon đả đón Phách lên hàng ghế dài bọc kẽm rồi hào hứng giới thiệu chiếc xe như hướng dẫn viên du lịch ngồi trong di tích lịch sử.

      - Đây là xe đa năng chuyên dụng của chúng tôi, có thể chở cảnh sát nhưng cũng có thể chở những tên tội phạm đặc biệt hay những tù binh chiến tranh. Những dãy cửa sổ vuông kia làm bằng thủy tinh hữu cơ chống đạn dày 2 li. Vỏ xe làm bằng hợp kim titan còn dãy lốp tự bơm có thể chống được bom B-gu đặt vệ đường. Xe do liên doanh giữa Nam Tu và hãng volkswagen sản xuất. thế giới chỉ có năm chiếc như

      thế này vì vậy giá thành của nó đội lên thuộc dạng ... hàng khủng. Trần Phách liếc xung quanh nội thất sáng ánh kim loại lạnh lẽo và nhìn chiếc bàn đen ở giữa hệt chiếc quan tài làm ông rùng rợn nhớ lại lần mang thi hài trả về nước của tên trùm ma túy người Khmer mà ông đích thân hộ tống.

      - Vâng, nó tiện nghi và cơ động. Hi vọng sau vài ngày nữa tôi có dịp tiễn tên Hà Phan về Hà Nội bằng chiếc xe có hai của ông.
      Lou bật cười hô hố rồi đập bàn tay mập mạp lên vai Phách đắc chí như vừa nảy ra phát kiến:

      - Ý tưởng hay đấy! Vụ này giải quyết xong tôi cho ông mượn chiếc này về thẳng Hà Nội tiện thể quảng cáo con xe này cho tôi. Nếu các ông dùng loại xe này cho địa hình miền bắc Việt Nam quá thích hợp đấy. Máy volkswagen vô địch đường hiểm trở.

      Thiếu tá Luo thình lình đưa mũi giày đá mạnh vào hộp bàn trước mặt làm Trần Phách giật mình nhìn hút xuống gầm bàn. Luo thò cánh tay ngắn cũn của mình lôi ra từ hộc bàn cái chai to màu trắng ngần như sứ.

      - Xin mời ông làm chén, rượu Mao Dai 30 năm tuổi được chưng cất từ nước suối đỉnh núi Chang cao 2000 mét nổi tiếng nhất Nam Tu chúng tôi.

      - , xin lỗi tôi thể... - Trần Phách liếc nhìn chai rượu 50 độ vội xua tay nhìn ông ta như van xin.

      - Người Việt nam các ông quen uống rượu trắng phải ? Tôi là người Sơn Đông, nếu có nó tôi làm được việc gì. - Ông ta cười hề hề làm cặp mắt như biến mất khuôn mặt mỡ màng rồi tự rót ra li và uống cạn. Trần Phách nhìn ông ta cố gắng ra vẻ thích thú rồi lái sang công việc:

      - Thực ra là tôi quen chứ phải người Việt Nam uống, nhưng dù sao khi tóm được tên Phan tôi nhất định cạn chai với ông.

      - Khá lắm, ông nhớ đấy!

      Lou vuốt mép cười phơi phới, dường như cuộc đời này là món quà vô giá với ông. Ngồi cạnh ông ta cho đến lúc này Trần Phách hiểu sao con người đầy vẻ vô lo này lại theo nghiệp cảnh sát. nghề có tiếng chuyên rèn đúc ra những thỏi sắt cộc cằn và khô khan. Nhưng Sau khi mình uống trọn ba chén đầy, Luo bỗng dưng trở nên lạnh lùng trầm mặc. Cất chai rượu về chỗ cũ, ông như trở về thực tại và ngộ ra người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh là sỹ quan cao cấp ngoại quốc. Liếc đôi mắt dài bí hiểm như muốn che kín bộ não đa mưu khó lường nhìn Phách, Luo hiểu ông ta lặn lội sang đây phải để tìm hiểu rượu quý hay nhập khẩu ô tô. Trước mắt họ là vấn đề chúng nổi cộm. Tên tội phạm quốc tế Hà Phan, kẻ có sẵn trong hồ sơ của interpol về việc buôn bán và vận chuyển động vật quý hiếm qua biên giới. Tuy nhiên, hôm nay Phách mang cho ông tập tài liệu về vụ án nghiêm trọng hoàn toàn mới.

      - Ta vào việc nhé. - Luo hất hàm. - Giờ cao điểm này Nam Tu đường tắc phải đến hàng giờ. Ta cứ bàn luôn công việc trong chiếc văn phòng di động này nhé. Trần Phách mở chiếc cặp da trải lên bàn loạt tài liệu được phiên dịch ra tiếng đêm hôm qua.

      - Chính đây! Hôm qua tôi gửi ảnh cho ông, còn tài liệu mới dịch xong sáng nay xin mời ông xem.

      Lou cầm xấp tài liệu lên chăm chú lật từng trang. Đôi mắt lim dim của ông quét như máy soi bỏ sót dòng từ đầu đến cuối.

      Trần Phách thêm:

      - Chúng tôi có đủ bằng chứng chứng minh kẻ tòng phạm giết người và vượt biên trái phép. cũng bị tình nghi bắt cóc phụ nữ mang qua biên giới trong những năm qua.

      - Bằng chứng nào chỉ ra ở đất nước chúng tôi? Dữ liệu cục xuất nhập cảnh có tên ta vào qua Quảng Tây chứ?

      - bao giờ tên này lại xuất nhập cảnh đường chính tắc. thường xuyên vượt biên theo đường rừng núi mỗi khi mang hàng cấm sang Trung Quốc. Khi vụ án xảy ra, chúng tôi có dấu vết của xuất tại vùng biên.

      - Thế nhỡ nấp đâu đó rồi lại về Hà Nội sao? Nhưng dù sao tôi cho tất cả cảnh sát vùng biên chặn mọi ngả và phát lại lệnh bắt . Chính tên này tôi cũng săn đuổi bấy lâu vì vài vụ khả nghi khác. Nếu lảng vảng ở Quảng Tây, chúng tôi tóm cổ trong vòng 72 giờ.

      Trần Phách như được tiếp thêm nguồn năng lượng từ người đồng nghiệp. Những lo âu về nhiệt thành hợp tác của nước bạn được giải tỏa.

      - Tôi muốn ông cùng với tôi Poshan. – Lou ân cần nhìn Phách. - Nếu qua ngả Lạng Sơn thể qua thị trấn Poshan. Chúng tôi cử đội chuyên án xuống cắm chốt ở đó. Còn bây giờ xin phép ông ngồi chờ tôi lúc. Thiếu Tá Lou đứng dậy tiến về bức tường kim loại màu đen gần đầu xe sát sau ghế lái. Ông ta ấn bảng số tường và ngăn tủ tự động nhô ra chiếc máy tính màn hình lớn. Ông lấy trang từ tập hồ sơ của Trần Phách đặt lên chiếc máy quét bên cạnh rồi bắt đầu gõ xuống bàn phím. Có mấy tiếng bíp vang lên, trong vòng phút, chiếc ngăn kéo tự động thu về. Lou rút chiếc máy điện thoại gắn xe như hét vào mic mấy câu gì đó mà Trần Phách hiểu nhưng ông lờ mờ đoán rằng mệnh lệnh nào đó từ người đứng đầu interpol này được phát . Gác máy lên tường, vẫn nguyên khuôn mặt lạnh như tiền, ông ta uy nghi tiến về phía Trần Phách. Căn phòng khá hẹp và thấp làm cho vóc dáng thấm lùn của Lou bỗng dưng trở nên đồ sộ lạ thường. Ngồi xuống cạnh Trần Phách vẻ trầm tư, Lou lại nở ra nụ cười nhõm làm mùi cồn phả ra thoang thoảng.

      - Hãy yên tâm, mọi việc đâu vào đây! Chưa LanVu chưa đến Nam Tu. đến đây phải biết thưởng lãm rượu ngon và cảnh sắc. Vụ này xong tôi đích thân lái xe mời ông Hồ Lan Vu, chính nơi đây Quan Vũ ngày xưa câu cá ba ngày ba đêm quên cả ăn đấy.

      Viên thiếu tá lại cười lên khoái trá trong khi tay kia thò xuống gầm bàn tìm lại chiếc chai. Trần Phách mắt nhìn chăm chăm về thành xe đối diện, qua những ô cửa sát nhau ông dõi mắt ra ngoài phố. Chiếc xe chạy với tốc độ chóng mặt, những cột đèn đường, khu phố hòa nhoáng, những hàng cây đính đèn màu kéo những vệt sáng nhòa vào nhau trong đêm. Lúc này quá 20 giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :