1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ổ Buôn Người - Giản Tư Hải

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4

      Khuôn mặt viên đại úy đặc nhiệm trở nên xám ngoét. Ông quay mặt lại khi tiếng giày viên bác sỹ dừng lại sau lưng:

      - Cái thây ma kia là ai? Các ông làm gì với xác chết hả? - Cơn nóng nảy bẩm sinh của ông ta trào lên khi đưa cả hai tay ghì chặt đôi vai xuôi rúm ró của vị bác sỹ làm tập hồ sơ trong tay ông ta rơi xuống đất.

      - Ấy... ông đại úy, tôi ...tôi bảo là phải bình tĩnh. Chính cái xác đó là của ông đấy. Chính cơ quan ông gửi công văn sáng nay và xe cứu thương chúng tôi lập tức đến trường chở về đây...

      - Nhưng tôi hỏi là tại sao, tại sao nó rã ra và bạc như trát phấn ra thế...? - Hai tay vẫn ghì chặt vai ông ta như hỏi cung, cặp mắt vàng ệch hoa lên nhìn rát vào viên bác sỹ tội nghiệp. Cặp kính mũi ông trễ xuống như sắp rơi xuống đất. Lúc này Trần Phách gần như muốn nghe thấy gì. Hình ảnh xác chết như gây ra xung điện len lỏi trong não ông và lan xuống tận gan ruột. Mùi for-mol phả ra từ chiếc giường phía sau nồng nặc làm ông suýt nôn tháo ra phòng. Viên đại úy bỗng rùng mình, ông tự hỏi liệu đây có phải là bệnh viện Việt Đức hay nữa, hay xác vị đại gia bị đưa nhầm sang cơ sở pháp y khác rồi. Nhưng hoài nghi của ông bị dập tắt khi viên bác sỹ cúi xuống nhặt lại tập hồ sơ. Mấy bản in và những xấp ảnh màu rơi vãi sàn nhà đều ghi bệnh án tử thi Vũ Tất Tà và được đóng dấu bệnh viện Việt Đức đỏ chót. Viên bác sỹ lật đật cúi xuống gom tập hồ sơ vào tệp rồi đậy tấm ga lại mặt nạn nhân. Ông hất hàm nhìn viên đại úy đứng như trời trồng giữa phòng.

      - Thưa ông Phách. Tôi hiểu ông nghĩ gì. Lẽ ra tôi phải trình bày trước khi ông vào đây. Thôi được, chúng ta vào văn phòng của tôi làm chén chè cho ấm rồi thảo luận sau. mất nhiều thời gian của ông lắm đâu.

      - Xin lỗi bác sỹ. Tôi hiểu ông rất vất vả từ sáng nay. Thôi, có gì ta cứ trao đổi đây luôn cho nhanh. Tôi thực hiểu rằng lí do gì các ông lại biến khuôn mặt vốn tím tái sang khuôn mặt như chết trôi cả tháng trời là sao? - Thay vì bước ra cửa theo hướng chỉ tay của vị bác sỹ, Trần Phách đột ngột quay lại hướng vào chiếc giường đựng thi thể.

      Viên bác sỹ ập ngay đến trước mặt Trần Phách như sợ ông ta lại hành hung xác chết. Rất thận trọng, vị bác sỹ dùng bàn tay găng lật tấm ga. cơ thể trần truồng bạc phếch lộ ra, tuy đoán trước và hết sức bình tĩnh nhưng viên đại úy vẫn khỏi bàng hoàng khi nhìn tấm thân bệnh hoạn mảnh vải che thân. Theo bản năng, ông đưa hai tay lên úp miệng bất chấp có chiếc khẩu trang dày đảm trách việc sát trùng khí.

      - Thưa ông đại úy. - Giọng viên bác sỹ mạnh mẽ như vừa lấy xong tự tin vốn có. - Tôi vắn tắt để ông hiểu căn nguyên vì sao trong vòng nửa ngày xác ta chuyển sang trạng thái trắng bạc như thế. Khi ông ta bị hất xuống đèo Hốc và chìm trong dòng nước sông Hồng, do lực nước ven bờ yếu nên ông ta bị cuốn trôi. Nước lạnh làm ông ta tỉnh lại trong vài phút, sau đó ông ta có bò lên bờ được vài sải tay tim ngừng đập.

      - Rồi ! Điều đó bên tổ khoa học hình chúng tôi cũng chứng minh được sáng nay đó thôi ! Ý tôi là cái da bạch tạng kia kìa. - Trần Phách ràng muốn nghe lại điều biết.

      - Đấy, ông cứ nghe tiếp đây. Thế ông có biết dòng nước tại khúc sông đó mang loại vi khuẩn gì ? - Viên bác sỹ đẩy cặp kính lên cao rồi bất ngờ quay sang hỏi vặn Trần Phách. Vốn quen bị hỏi, ông ta cau có:

      - Cái gì cơ?

      - Vi khuẩn Colimoral.

      - Viên đại úy nhíu cặp lông mày lưỡi mác khó hiểu.
      Ông chưa hề nghe đến từ Colimoral bao giờ, thậm chí kể cả khái niệm vi khuẩn là gì cũng là điều khá mơ hồ với ông.

      - Ông Phách ạ! Ông nghe đến colimoral bao giờ cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả tôi 30 năm nghiên cứu ngành y cũng mới được biết đến chưa lâu. Đó là loại vi khuẩn làm thối rữa xác chết động vật. Xin ông đừng vội buồn cười vì loại vi khuẩn đó thậm chí có mặt khắp nơi và có trước cả loài người. Nhưng cái tên Colimoral lại hoàn toàn khác, chúng chỉ khoái ăn những lớp tế bào sắc tố ngoài da và khi chúng chết để lại xác chính nó màu trắng bạc. xác chết, hàng ngàn tỉ vi khuẩn này sinh ra trong vài giờ đồng hồ và chúng cũng chết lượng tương đương và để lại những lớp hữu cơ màu trắng hôi thối đóng dày da nạn nhân. Viên đại úy từ từ lùi xa xác chết rồi giật mình nhìn lên bàn tay của mình. Ông chưa găng tay và động vào tấm ga cách đó vài phút. Vị bác sỹ bỗng cười ha hả khi nhìn thấy người lính đặc nhiệm từng vào sinh ra tử biết sợ. Hóa ra những con vi khuẩn chỉ nhìn đước dưới kính hiển vi điện tử lại có sức đe dọa hơn cả bom đạn và lưỡi lê.

      - Ông yên tâm! - Vị bác sĩ tươi cười nhìn Phách gọng kính rồi vỗ lên bờ vai rắn chắc của ông. - Ông phải lo! Loại vi khuẩn này chỉ tấn công các xác chết thôi. cơ thể sống như ông chúng chỉ có 1 phần 10 triệu cơ may mà thôi. Giá như chúng may mắn xâm nhập vào cơ thể ông qua vết thương nào đó, chúng lập tức bị các sư đoàn bạch cầu trong máu ông tấn công phủ đầu ngay từ giây phút đầu tiên. Mặc dù vi khuẩn Colimoral cũng là loài thiện chiến và sức phân chia tế bào đáng sợ nhưng chúng bị tiêu diệt trong vòng vài ngày trừ khi... Trần Phách ngửng lên nhìn thẳng vào mắt viên bác sỹ dừng lại lấy hơi và sửa lại cặp kính. Hiểu ý viên cảnh sát nôn nóng, ông ta tiếp:

      - Đúng, trừ khi cơ thể vật chủ đó mắc hội chứng suy giảm miễn dịch mà ta được biết đến với cái tên HIV đấy.

      Trần Phách sững lại và quay hẳn tấm thân vạm vỡ sang nhìn vị bác sỹ con.

      - Sao cơ? HIV? Ý ông muốn tới bệnh Sida?


      - Chính xác!

      Trần Phách rùng mình lôi tuột cổ áo lên quá bả bai và thất kinh nhìn xuống cánh tay bắp cày của mình.

      May sao, mọi thứ vẫn ổn. Những thớ cơ cuộn lên dưới lớp da rám nắng của ông vẫn vô . Viên bác sỹ giấu nụ cười thầm rồi ôn tồn trấn an viên đại úy.

      - Tôi phải khẳng định với ông điều để ông bình tâm. Giả dụ như ông có ngâm mình trong chiếc bồn tắm chứa đầy vi khuẩn colimoral sau trăm năm nữa nước da của ông cũng hề suy chuyển với điều kiện ông vẫn còn sống. Trần Phách khẽ thở dài, ông muốn thời gian làm việc ít ỏi chiều nay lại chuyển thành buổi phụ đạo y học đau đầu vô bổ, nhưng thú thức vi khuẩn colimoral lại quá ám ảnh ông. Lưỡng lự giây lát rồi ông quyết định khơi lại cảm hứng nghề nghiệp viên bác sỹ bằng câu hỏi làm ông lo lắng:

      - Vậy nếu như gặp cơ thể kém sức đề kháng, lớp da bạch ra trong bao lâu và có dẫn đến tử vong hay ?

      - Hay! Câu hỏi này hay lắm! Câu hỏi quá xuất sắc với người ngoại đạo. - Vị bác sỹ hào hứng kéo Phách lại gần xác chết rồi chỉ tay lên lớp da sủi sần sùi như lớp vảy cá bạc.

      - Ông đại úy thấy chưa! Chỉ trong 13 giờ đồng hồ mà ông ta khoác lớp vảy cá thế kia, chưa chúng tôi nhúng qua dung dịch khử trùng khử mùi cách đây mấy tiếng. Quay lại câu hỏi của ông, nếu cơ thể yếu đề kháng làm sao chống đỡ được lũ vi khuẩn chết người này. Tuy nhiên bạch cầu vẫn đóng vai trò then chốt và cơ thể vật chủ vẫn liên tục sản sinh các tế bào sắc tố bị vi khuẩn colimoral phá hủy. Nhưng cuộc chiến cân sức đó ngã ngũ sớm chiều mà thôi. Chúng tôi chưa chứng kiến cái chết nào nhưng dự tính quá 1 tuần. Liếc thấy căng thẳng gia tăng khuôn mặt vốn chai lì của viên đại úy. Người bác sỹ quyết lái sang vấn đề khác.

      - Loại vi khuẩn này lần đầu được biết là vào tháng 2 năm ngoái khi nhóm bác sỹ quân y người Nga tham gia cứu trợ nhân đạo tình cờ phát ra vi khuẩn này tại nước cộng hòa Trung Phi. Họ sửng sốt khi nhận ra nhóm người bản địa bạch tạng lấy nước ở con sông ô nhiễm.

      Trần Phách lập tức cắt ngang:

      - Chả nhẽ sông Hồng cũng có vi khuẩn này hay sao?

      - Đúng thế...! - Viên bác sỹ tái xanh như bị bắt quả tang khi bưng bít thông tin chết người nào đó. - Sau khi phát da thi thể biến đổi, nhóm bác sỹ chúng tôi báo lên bộ y tế cử ngay người xuống khúc sông đó lấy mấu xét nghiệm. May thay đây là loại vi khuẩn lây lan trong môi trường nước, hơn nữa nguồn vi khuẩn phải từ sông mà từ con ngạch chảy ra từ khu bãi rác gần nam Lạng Sơn. Chúng tôi báo cáo cụ thể và đưa ra phương án dập tắt ổ bệnh ngay lập tức. Vấn đề ở chỗ, bằng cách nào, tại sao nguồn bệnh từ quốc gia châu Phi lại lan nhanh đến Việt Nam.

      - Tất cả chỉ do vấn nạn ô nhiễm môi trường, vô tránh nhiệm hay tai họa bất khả kháng? - Trần Phách nhìn vị bác sỹ hỏi dứt khoát nhưng ông bỗng ông nhận ra đây thuộc thẩm quyền của họ lúc này. Ông chợt thảng thốt khi ở trong căn phòng hậu phẫu nửa giờ mà nhiệm vụ của ông đặt ra trước khi đến đây vẫn chưa bắt đầu. Chợt có chiếc điện thoại reo vang từ vỏ bao thắt lưng, ông rút chiếc Siemens màu đen và liếc thấy số điện thoại di động cấp dưới:

      - Alô !

      - Tôi ở kho bãi viện khoa học hình xác minh được số mẫu vân tay lạ xe! Mời sếp đến gấp số 45 Giảng Võ được ạ?

      Ông liếc bộ thi thể gớm giếc rồi nhìn sang viên bác sỹ cắp tay đứng chờ rồi nhẩm tính.

      - Chờ tôi 45 phút. Về cơ quan. – xong ông dập máy. Ta bắt đầu bác sỹ! - Ông hạ giọng.

      - Bắt đầu gì cơ?

      - Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của các ông đấy!

      - Vâng, vết thương sau đầu do vật cứng tác động gây rạn hộp sọ làm tổn thương nặng não phải. Sau cú đập này nạn nhân bất tỉnh, nếu được cứu chữa, thậm chí có cứu cũng khó sống quá 24 giờ. Các vết thương khác lớn. Nội tạng có dấu hiệu bị đầu độc hay chấn thương nào. Chúng tôi xét nghiệm xem có ma túy, cồn hay chất độc nào khác nhưng do máu đông cứng nên chúng tôi phải mất thời gian hơn đôi chút. Tôi cung cấp cho ông sau tiếng nữa. - Vị bác sỹ chỉnh lại cặp kính nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử đeo tay.

      - Trước khi chết liệu ông ta có quan hệ tình dục ?

      - Chúng tôi biết.

      - Cái gì? chẳng phải việc của các ông là xét nghiệm và phân tích đó sao?

      - Vâng, thưa ông đại úy, nhưng... cái ấy của ta còn bao nhiêu nữa ạ!

      Cặp mắt xám viên đại úy trố lên đẩy hàng lông mày lên giữa trán:

      - còn cái gì? Ý ông là ...?

      Vị bác sỹ chẳng chẳng rằng từ từ tiến về chân giường rồi lật tấm ga từ dưới chân rồi dừng lại ngang hông. Trần Phách lặng chốc lát rồi đưa tay kéo chiếc khẩu trang lên quá mũi.

      - Thông thường chúng tôi lấy mẫu phẩm còn sót lại ở đó để xét nghiệm có diện của phái nữ hay thậm chí còn biết đó là ai. Tiếc thay, khi chúng tôi ra đến trường, vỉ khuẩn colimoral chỉ dành cho chúng tôi đoạn gốc của cái đó trong trạng thái gần như phân hủy hoàn toàn.

      Trần Phách hụt hẫng đứng như phật sống hồi lâu. Sau cơn ớn lạnh ông trở về thực tại và hiểu rằng manh mối vụ án bị xóa hoàn toàn.

      - Thế còn vết thương đầu? Phải xác định đó là cái gì đập vào chứ, dao búa hay đất đá?

      Viên bác sỹ thở dài báo hiệu tình hình còn u ám hơn.

      - Thưa ông... đến cái đó và cả ngón tay ngón chân còn bị ăn trụi, vết thương lõm đầu lại là chỗ bị vi khuẩn tấn công sớm nhất. Chúng tôi vất vả lắm mới xác định được vị trí chính xác và kích thước, nhưng là cái gì đập vào có lẽ nên hỏi colimoral thay vì hỏi tôi. Vừa ông ta uể oải kéo mảnh ga đầu nạn nhân để lộ hốc sâu tróc lở bầy nhầy.

      - Thôi thôi! - Trần Phách xua tay ra hiệu đậy lại. Ông đưa hai bàn tay như gọng kìm ốp lên vai vị bác sỹ lay lay như muốn ghim thân hình bé ông ta xuống lòng đất:

      - Bác sỹ nghe đây! Ngoài tập hồ sơ xét nghiệm ông phải cung cấp cho chúng tôi đêm nay, bằng mọi giá phải xác minh cái gì đập vào đầu ông ta. - xong viên đại úy giận dữ tiến ra cửa.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5

      Dường như hề nghe thấy, gã “cao bồi’’ lừng lững tiến vào cánh cửa. Chưa đầy nháy mắt, gã quay ra tay là người phụ nữ gần như khỏa thân, bất tỉnh và bê bết máu.

      - Mang cấp cứu nhanh lên! - Gã thét như ra lệnh khi trao cho thanh niên nhanh chân ập đến. Đám đông nhanh chóng bu lấy người phụ nữ trần truồng vừa bị thả ra ngoài. Người đàn ông lại vội vã sục vào bên trong. Tất cả vẫn nín thở chờ đợi. Độ vài giây sau gã lại đẩy cửa lao ra, vai người đàn ông mềm oặt như bún. Khi có người lao lại đón cái xác tay, gã lại liều lĩnh xông vào lần nữa. Đám đông nín thở chờ đợi người thân của mình, tuyệt nhiên dám bén mảng gần cánh cửa. phút căng thẳng trôi qua, gã lại chui ra ngoài. Lần này khi nhìn thấy gã, đám ông kinh hoàng bỏ chạy toán loạn. Hai tay gã là đôi mãng xà bị bóp thè lưỡi, hai dải thân lốm đốm xoắn vào nhau như hai sợi cáp khổng lồ điên cuồng giãy dụa. Miệng gã cũng cắn chặt con ngang cổ hệt như sư tử tha mồi. Đám đông chạy bán sống bán chết ra vòng ngoài rồi ùa ra phố chính. Khu phố náo loạn. Người đàn ông mang ba con rắn bước lại chiếc xe thùng. Gã dùng mũi ủng gạt nắp thùng xe có dòng chữ “DANGER’’ làm cánh cửa bật tung. Gã nhả con rắn vào trong rồi quẳng nốt hai con tay xuống sập cửa.

      - Cha tôi! Mau mau cứu cha tôi với! - mặt tái nhợt từ ngoài phố ập đến quỳ ngay trước mắt gã chỉ tay về phía cửa gào lên. Giật mình như sực nhớ điều gì, gã nhanh chóng đột nhập lần cuối.

      Mặc dù 3 con rắn độc được bắt ra, nhưng có ai ngoài gã dám xông vào kéo những người bị thương mắc kẹt bên trong. Phải chăng họ sợ vẫn chưa hết. Gã đàn ông vào dăm phút, trẻ chỉ dám đứng ngoài cầu khẩn bằng cặp mắt chưa hoàn hồn. Quá lo lắng cho số phận cha mình, gào lên và biết từ đâu hai ba gã mặc rằn ri mới lấm lét tiến vào. Nửa phút trôi qua, người đàn ông kính đen cùng hai tên rằn ri hì hục kéo tay đầu trọc béo ị bê bết máu lên chiếc xe thùng. Đó là ông chủ nhà hàng. Chiếc xe thùng rồ máy rẽ đám đông tiến về bệnh viện trong đêm tối.

      Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện Poshan, gã đàn ông xuống xe. Phía sau, đám người nhà lão chủ cũng vừa ập đến rối rít xốc nách lão béo xuống xộc thẳng buồng cấp cứu. Phận của mình xong, người thanh niên kính đen lên xe định quay đầu phía trước mũi xe lại xuất ban nãy ập tới vỗ lên tấm kính chắn gió.

      - gì ơi! Gượm , gia đình tôi muốn đền ơn . Cha tôi nổi giận thế nào khi ông ấy quay về mà biết gì về tên tuổi của ân nhân. Xin ông hãy để lại cách liên lạc. - xinh đẹp lên khi tấm kính chắn gió được ta hạ xuống. Ngưỡng mộ trước vẻ đẹp và thái độ chân tình của ta. Đổi lại, người đàn ông kì lạ lại kiệm lời khi lẽ ra phải biết thể . ta vẫy vẫy tay thay cho câu trả lời rồi quay đầu nhấn ga. Chiếc Ford bán tải có chiếc thùng kín biến mất vào bóng đêm. Vụ náo loạn tại hộp đem K'lin làm tình hình chuyển biến nhanh chóng. Vốn dĩ hoạt động phi pháp nhiều năm, chính ở đây liên tục xảy ra các vụ ẩu đả, sát phạt nhau đẫm máu. Đây là nơi tụ tập và giao du của những tay chị và nhóm buôn bán hàng cấm. cố đặc biệt hôm nay lần nữa phơi bày những trò xấu xa trước bàn dân thiên hạ. từ lâu nó là cái gai khó nhổ của chính quyền sở tại vì được những tay chị có uy lực và những đường dây từ những phe phái ngầm trong chính quyền dung túng. Nay dưới áp lực dư luận và báo chí, người ta chắc chắn thể làm ngơ được mãi. Ông chủ nhà hàng K'lin nhanh chóng xuất viện bất chấp những chấn thương chưa lành để về nhà đối phó tình hình. hai ngày hộp đêm phải đóng cửa chờ lão ta. Rời khỏi bệnh viện bằng chiếc Cadilac có lái xe riêng, lão gọi điện cho hai gã bảo kê cấp tốc tìm người thanh niên cứu lão. Tuy nhiên, ai có địa chỉ hay số điện thoại của ta. Những gì xảy ra hệt giấc mơ hãi hùng. Đám nhân viên thề thốt rằng từng thấy ta thi thoảng có ghé qua đây uống rượu với vài người địa phương nhưng họ là ai ai nhớ.

      Tạm gác chuyện tìm ân nhân, lão chủ tên Ken ra lệnh thay vì về nhà mà đến địa chỉ khác xa hơn để gặp nhân vật quan trọng khác. Đối phó công an. Đó là tay buôn bán phụ nữ người Việt Nam tên Mãnh. thanh niên luôn khoác mình bộ quân phục bạc màu như muốn nhắc nhở những đối tác của đừng quên quá khứ bom đạn cam trường. Tuy tuổi đời chưa đến 40 nhưng uy thế khét tiếng thị trấn vùng biên này mặc dù các tay chị địa phương muốn thừa nhận điều đó. Ngồi bất động bộ sa-lon sân thượng, miệng nhỏm nhẻm nhai kẹo cao su và biết ai đến khi nghe tiếng động cơ như tiếng gió của chiếc Cadilac đỗ dưới sân ngôi biệt thự kiểu .

      Ken hớn hở khi ngoi lên hết chiếc cầu thang và thấy Mãnh ngả người bộ sa-lon mây tre. Ken vừa vừa thở hồng hộc:

      - Nội trong đêm nay có đoàn thanh tra và cảnh sát từ Nam Tu đến làm việc, phen này chúng cuỗm mất hàng bỏ mẹ.

      Quai hàm rộng của Mãnh vẫn chuyển động dưới đôi mắt lim dim nhìn mơ màng lên trung:

      - Thằng này biết rồi. Vụ này dở hơi quá, vì thế nên chờ ông đến để bàn bạc đây.

      - Tôi đến đón đây, về nhà hàng K'lin ngay. Hàng chục con chân dài bị lập dưới hầm chờ tao về xử lí. ngay được chứ?

      Ken đặt mông xuống chiếc ghế mây cạnh Mãnh. Lão biết rằng Mãnh đưa chúng đến được cũng mang tẩu tán được.

      - Vội cũng ăn thua gì, đêm nay tôi cho chúng trốn hết. Khi nào lặng ta lại mang trả cho ông. Lũ cảnh sát đến chỉ còn hơi hám chúng mà thôi. Chỉ sợ mỗi điều...

      - Thằng Jack Ma đúng ? - Ken biết trong thị trấn này Mãnh sợ mỗi tên Jack. Khi Ma chõ mũi vào chuyện gì, chúng chỉ có cách bất lực đứng nhìn.

      - Đúng, ngày nào tôi chưa chưa diệt được thằng Jack, Mãnh này vẫn chưa thể ngủ ngon. Thôi! đâu có đó, về nhà hàng ngay . - Mãnh gồng tấm thân cao 1,75 và nặng 72 kg ngồi dậy. Chiếc ghế mây oằn lên những thanh rào rạo. Đưa tay móc bã chiếc kẹo cao su ấn xuống gầm bàn, nốc nốt nửa cốc Cognac uống dở bàn rồi ưỡn thẳng người.

      - !

      Ken nhổm dậy theo Mãnh xuống sân. Nhìn dáng như gấu trong bộ quân phục giải phóng của Mãnh làm Ken thực yên tâm và dành hết niềm tin cho . Nếu cần thiết, Ken có thể tặng chục em chân dài cho miễn là để mất cho tay Jack Ma.

      Chiếc xe nhập khẩu trị giá 250 ngàn đô la nổ máy êm ru xé ngang khu vườn nho rồi quay về thị trấn. Sau nửa giờ nó dừng ngay trước sân nhà hàng K'lin. Sau cố cách đây hai ngày, cánh cửa luôn đóng im lìm. Hai người bước xuống, Ken lại sát bảng điều khiển gắn bên cánh cửa ấn mật mã. Cánh cửa sắt nặng nề tự động mở ra và hai người mất hút trong đó. Sau khi thị sát lại toàn bộ hàng sống dưới hầm, nó vẫn còn nguyên nhưng gì đảm bảo yên ổn trong chốc lát nữa, khi cảnh sát ập đến. Ken hất hàm nhìn gã quân nhân đào ngũ cầu cứu:

      - Mày chuyển số hàng này ngay trong đêm nay cho tao được chứ?

      ' Hàng' đấy chính là . Đúng hơn là các thiếu nữ từ vị chưa thành niên đến dưới 30, từ vùng cao đến thành thị, từ ngây ngô dại dột đên đua đòi sành sỏi, từ hoa khôi người đẹp đến nhà quê hay trẻ lang thang cơ nhỡ. Ở đây có hết. Họ giống nhau điểm là sập bẫy. Có vào mà chẳng có ra. Nếu gọi đó là hàng hộp đêm K'lin phải gọi là đại lí hoặc nhà kho mới đúng. Mà chỉ có K'lin, nhan nhản xung quanh Poshan có hàng chục nhà kho như vậy. nghành công nghiệp béo bở khói và ông trùm công nghiệp, hay cha đẻ của nó cũng vậy thôi, đó là Jack Ma.

      - Để tao lo vụ này. - Mãnh nghiến chặt hàm răng dính bã cao su trấn an đồng bọn. Nhưng khi Ma đánh hơi thấy vụ sơ tán quy mô này, tìm cách bắt sạch trước khi cảnh sát nhũng mũi vào. Ông chấp nhận rủi ro này tôi mới giúp đấy!

      - Tao chấp nhận, hãy chuyển ngay lập tức!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6

      Bước lên chiếc Land Cruiser đậu trong bóng đêm, Trần Phách muốn tin rằng xác vị đại gia lại có thể bị ai đó đánh tráo. Những gì viên bác sỹ thuyết trình quả là có lí, nên ông cũng chẳng hi vọng gì ở họ nữa và nếu đó là vụ án lại tối tăm hơn bao giờ hết. Sau ngày hối hả vào cuộc, núi công việc cùng với những nhân viên đắc lực của mình đợi ông tham khảo ý kiến ở cơ quan. Ông bước thẳng vào phòng hội ý. Mấy tay thám tử trẻ cười đùa rôm rả bỗng nhiên câm bặt khi ông ló mặt vào cánh cửa.

      - Báo cáo đại úy! - Long đứng phắt dậy. - 24 giờ trôi qua nhưng chủ nhân bộ trang phục phụ nữ hãng chanel vẫn là số. Tại trường vụ tai nạn chúng tôi thu được những tình tiết rất đặc biệt. Đó là những dấu chân lạ in xuống bùn cạnh chiếc xe và mép sông. Dấu vết thứ hai là vũng dầu nhớt màu đen rỉ ra đỉnh dốc. Theo nhận định của tôi đó là dầu nhớt rỉ ra từ xe máy. Tôi tích cực mang phân tích loại nhớt này từ loại xe nào. Còn dấu chân kia chứng tỏ ai đó lại gần cửa xe vòng quanh. Vết dấu chân còn kéo dài dọc bờ sông đoạn ngắn. Đó là dấu chân duy nhất ở trường trước khi cảnh sát đến.

      - Giày cỡ bao nhiêu? Nike, Adidass hay Thượng đình? Hai bàn chân đều nhau hay bên to bên bé, đủ cả hay bị thọt? Phải tìm hiểu kĩ vào chứ?

      - Rất mờ, thứ nhất đất cát pha đá dăm, nên chúng tôi khai thác được gì nhiều.

      - Thế còn Lương, công việc tôi giao đến đâu rồi?

      Viên Thượng úy cười tủm nhìn sếp chất vấn đồng đội liền giật mình khi bị Phách hỏi đến:

      - Em ở viện giám định vừa về đây ạ. Trong lẫn ngoài chiếc xe, em cố gắng lấy các mẫu vân tay, nhưng do phần vô lăng và bảng điều khiển xe ngập nước. Bên ngoài còn tồi tệ hơn do các mẫu vân tay bị mưa rửa trôi. Nhưng dưới tay các nắm còn khá khô, chúng tôi lấy được mẫu vân tay quan trọng.

      - Xác định đó là ai chưa?

      - tên người Việt gốc Hoa làm nghề buôn bán tự do ạ.

      - Cái gì, tên gốc Hoa...?

      Bỗng cạp quần Trần Phách rung lên làm ông giật mình. Vẻ khó chịu, ông gẩy nắp bao da rút con Siemens đen sì định dập máy. Nhưng trong nháy mắt ông nhận ra số gọi đến là nơi ông mong mỏi, văn phòng viên bác sỹ phám y. Ông vội vàng bắt máy rồi áp lên tai:

      - Chào bác sỹ, xong hết rồi chứ hả?

      - Báo cáo ông đại úy. Chính tôi vừa có kết quả xét nghiệm máu.

      - Có gì bất thường ?

      - Hoàn toàn bình thường.

      - Vậy nạn nhân chết chỉ do đa chấn thương thôi sao?

      - Đúng vậy, vết thương ở đầu.

      - Ông dám chắc do va vào đá chứ?

      thanh đầu dây bên kia yếu ớt:

      - Rất hóc búa...Chúng tôi rất nỗ lực để mang lại kết quả chính xác nhất nhưng khi chụp cắt lớp và mô phỏng tác động lực xuống vùng đầu máy tính. Dường như phải do lật xe đâu...

      Viên đại úy quắc mắt sửng sốt.

      - Hãy làm hết mình nữa và báo lại bằng văn bản cho tôi. Chào ông. Đút máy vào bao, ông ngửng đầu lên và thấy 3 cảnh sát vẫn nín thở theo dõi ông. Vậy là nằm ngoài phán đoán của mình, vụ giết người có tính toán. Thư kí riêng Nguyễn Văn Khất xộc đến mang tay tập giấy lấy ra từ máy fax. Nhận tập điện khẩn tay, ông cho tất cả giải tán. Trần Phách cởi chiếc mũ ca-pi để lộ mái tóc hoa râm bết vào trán như tảng đá rỉ nước. Ông lục hết tất cả đống tài liệu mà Cảnh Sát Điều Tra quận Đống Đa vừa được thu thập tại công ty nạn nhân. Nhìn đống giấy A4 ghi cụ thể những mối quan hệ mờ ám mà phòng CSDT tỉnh Lạng Sơn vừa cung cấp nhờ xác minh mấy đối tượng nghi vấn tại Hà Nội. Giữa những dữ kiện ngổn ngang, ông phải tìm ra hướng sáng suốt trong khoảng thời gian ngắn nhất. mệnh lệnh vô hình án ngữ trong đầu ông. Bắt khẩn cấp kẻ gây án bí . Sau đêm gần như chợp mắt tại chính phòng làm việc. Rạng sáng, ông thiếp chếc ghế bành giật mình khi có tiếng bước chân trước mặt.

      - Thưa sếp, bà Lorel Stephannie gọi đến báo. Người nhân viên mất tích đó là Hà Vi, người mẫu thời trang của hãng. Như vậy tên tuổi ta khớp với mẩu giấy trong váy rồi.

      - Tuyệt lắm, cậu qua làm việc với họ ngay để thu thập thêm thông tin. Ông ngả người xuống ghế nhấp tách cà phê nguội ngắt. Sau hai ngày đêm tìm kiếm mất tích, cảnh sát chưa tìm thấy thi thể thứ hai. Họ thuê cả đội thợ lặn chuyên nghiệp ở Hải Phòng lên chiều qua, cho đến sáng nay vẫn chưa có kết quả nào. Đầu giờ sáng tại đại lí hãng chanel phố Bà Triệu, thiếu úy Long ngồi chờ người đại diện chính tại đây. Khi có giọng lanh lảnh vang lên từ ngoài cửa mới dõi mắt nhìn ra:

      - Chào chị Loren, tôi là thiếu úy Long bên Đồn 35. - dơ tấm thẻ màu đỏ. Long ngờ giọng tiếng Việt chuẩn kia lại phát ra từ đôi môi của người phụ nữ da trắng tóc vàng đến từ Paris:

      - Vâng chào , tôi là Lorel. Tôi biết đến vì việc nhân viên chúng tôi mất tích. Tôi cũng lo lắng và nếu đến tôi cũng tìm gặp các .

      - Về việc thuộc hãng của chị, ta bị nghi mất tích sau vụ tại nạn hai hôm trước. Chúng tôi cần gặp chị để làm vài thông tin về ấy đây.

      - Tôi xin sẵn sàng, theo thông báo bên các hôm qua chúng tôi liên lạc với mọi nhân viên của hãng. Nhưng riêng Hà Vi hoàn toàn có tin gì. Điện thoại di động tắt máy. Số nhà riêng có người nhấc.

      - Chị có thể cho biết lần cuối cùng ta có mặt tại công ty ?

      - chờ chút tôi gọi Lan. ta là người có mặt hôm ấy, là trong hai người làm ca đêm với Hà Vi.

      Người phụ nữ trạc 50 trong bộ váy đen qúy phái cầm máy gọi đâu đó, và phải đến 15 phút sau mặc đồng phục y hệt bộ được vứt ven sông. ngó chiếc xe cảnh sát dựng trước cổng cách ái ngại rồi thận trọng đỗ chiếc Piagio đỏ chót lên hè. Nhân chứng 1 đây rồi.

      - Lan! hãy cho tôi biết đêm trước trực đêm với Hà Vi như thế nào? - trẻ có mái tóc cắt ngắn nhuộm vàng nhìn người thiếu úy trạc tuổi mình ngơ ngác. Liệu mình làm gì phạm pháp chăng.

      - Đêm đó... - ta nhớ lại. - Lúc 9 giờ đêm, Hà Vi nhận cuộc điện thoại khá dài, điệu bộ khá vui vẻ. Sau đó chừng 10 phút có chiếc ô tô 7 chỗ màu đen đỗ trước cửa hàng này. Nhìn qua tôi nhận ra ngay đó là Tà, tình nhân mới của Hà Vi độ nửa năm nay. Hà hay tâm về ta, đó là doanh nhân mới nổi đất Hà Thành. Lúc đó tuy chưa hết giờ làm việc nhưng Hà Vi muốn xin về sớm để sinh nhật ai đó, và ta xách đồ lên chiếc xe chờ. Chỉ như thế rồi tôi cũng qua tâm nữa. Chiếc bút bi dừng lại quyển sổ công tác của Long đúng lúc ta ngừng lời. Long vốn tự hào về tài tốc kí của mình mà chẳng qua khóa học nào.

      - Sao dám chắc người thanh niên trong xe là Tà ?

      - Dạ thưa, nhìn biết liền. Tuy lái xe bước xuống nhưng em dám chắc vì chiếc BMW X5 này nhiều lần qua đây đón Hà Vi, những lần khác ta còn bước xuống chuyện vài câu rồi mới cơ.

      - biết họ đâu ?

      - Tôi .

      - Lan này, thế có nhìn thấy xe còn những ai nữa ?

      đưa cặp mắt đen láy ngắm nghía giàn đèn chùm kiểu Pháp trần rồi ấp úng đáp:

      - Có lẽ ... vì lúc Hà Vi mở cửa xe đèn phía trong sáng lên lát. Người thanh niên lái xe liền quay lại hôn hụt cái vào má ta. Nên tôi suy ra chỉ có hai người. Chắc thế.

      - Vậy nghĩ nếu hai người trở lên dám hôn chắc? Nhầm to rồi. Thôi được, giờ giúp tôi đến nhà trọ ta được ?

      Lan liếc cặp mắt láu lỉnh nhìn Long mỉm cười. điệu đà vuốt mái tóc ép xoăn màu vàng liếc nhìn chiếc Lada lấm bùn có hàng chữ POLICE đỗ sát vỉa hè rồi ái ngại nhìn Long:

      - Bằng chiếc xe này sao?

      - Này Lan, nếu quen sớm hơn có lẽ tôi mua xe SUV. Bây giờ mong vui vẻ hợp tác.

      Chiếc xe cảnh sát đưa đến ngay 123 Láng Hạ, lúc này Long mới nhận ra tại sao tìm được vì địa chỉ tờ giấy viết nhầm số “1’’ thành “L’’. khu tập thể cũ gần với phố Láng hạ. Bên ngoài cửa khóa, sau hồi bấm chuông có người mở, người chủ nhà cho thuê cạnh đó lao ra và sững sờ khi thấy bóng áo vàng và chiếc xe cảnh sát đỗ sát cửa. lẽ mình chứa chấp tội phạm sao. Mụ béo cuống quýt lần chùm chìa khóa và giúp họ mở ra. Họ cùng vào, ngôi nhà cấp 4 bên trong khá đơn sơ. Bộ bàn trang điểm cạnh cửa sổ, vài tạp chí thời trang vứt bừa bộn bàn. giường ta là cả gian trừng bày thu , nào quần áo, nào khăn quàng nào bít tất và cả những chiếc nịt ngực đủ loại sắc màu vứt chỏng chơ tấm chăn gấp. Điều Long ngạc nhiên là bộ váy hồng và chiếc áo sơ mi trắng vứt cuối giường.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7

      Nhận lời sơ tán hàng sống ra khỏi K’lin mà phải chịu trách nhiệm nào nếu có rủi ro xảy ra. Mãnh thấu hiểu bụng dạ Ken như lửa đốt. Tuy chẳng sợ sệt đến rúm ró như Ken, nhưng Mãnh cũng linh cảm tai họa ập đến bất cứ lúc nào nếu dây vào mấy trò lén lút này trước mặt tên Ma.

      Tự xưng là chị trong giới giang hồ Poshan nhưng khi đến Jack, Mãnh khỏi rùng mình, nhất là dàn đệ tử khát máu của Jack. khi Jack công khai cầu hàng, Ken và Mãnh phải tuân lệnh răm rắp. Công việc kinh doanh của chúng có thuận lợi hay phụ thuộc vào tính ổn định ' chính trị' . Trong khi yếu tố hàng đầu này đều do Jack bảo lãnh. Mãnh chỉ là tên đầu nậu chuyên đưa hàng từ Việt Nam qua Poshan. Ken cũng chỉ là kẻ tiêu thụ. Trong khi Jack mới là người bảo kê tối cao đầy quyền lực và có tiếng quyết định đến mọi hoạt động xã hội đen Poshan. Tất nhiên, Ken và Mãnh ưa gì con người Ma và rất muốn thoát vòng kìm tỏa của . Nhưng do uy lực của chúng cộng lại chưa đủ mạnh và quan hệ chưa tới đỉnh nên chúng chỉ có cách ngấm ngầm mưu toan chờ thời. Nay, nếu có cảnh sát hình cấp tỉnh xuống truy quét, Jack Ma là cái gai đầu tiên phải bị nhổ. Tất cả có thể phải làm lại từ đầu. Sao lại đổi ngôi. Cái rủi to lớn này cũng ngầm báo cho Ken và Mãnh cơ hội mới.

      gã bảo vệ mặc rằn ri đột ngột xuất sau lưng Ken:

      - Bác ken! tìm ra người đàn ông hôm nọ.

      Ken quay phắt thân hình nặng nề sang nhìn :

      - Đâu? ta đâu? Mời đến đây ngay cho tao!

      - ở nhà hàng Haier. Chính tôi nhìn thấy lái chiếc xe thùng hôm nọ với tên nữa vào đấy. Tôi liền chạy chạy về báo bác ngay mà.

      - Chà! tay này có vẻ ham chơi nhỉ? Thôi để tao .

      - Có lẽ nhà mình hai hôm nay đóng cửa nên phải chỗ khác đấy ạ. - Tên hầu võ đoán.

      Ken sung sướng quay sang Mãnh ngồm ngoàm nhai chiếc kẹo mới. vội lễnh mắt nơi khác vẻ mặn mà đến chuyện đó.

      - Hãy cùng tao đón ta. Tao giới thiệu cho mày tay chơi có vẻ được lắm.

      Mãnh xỏ tay túi quần lững thững lên xe, Lần này đích thân lão Ken lái xe phóng đón người cứu mạng. Khi lão đến cổng nhà hàng Haier chiếc xe thùng lao thốc từ trong ngõ ra làm Ken bẻ quặt vô lăng nép vào lề. chiếc Ford bán tải roẹt qua bên hông chỉ cách chiếc Cadilac vài phân. Lão cuống quýt thò tay ra vẫy, chân phanh gấp chiếc xe. Hạ tấm thân nặng nề từ chiếc Cadilac bước xuống, lão chạy lại chiếc Ford cũng vừa phanh két phía sau.

      - Chào ân nhân! Nhận ra tôi chứ?

      - Ông Ken! Chúc mừng ông ra viện, sao chứ?

      - Cảm ơn, tôi về sáng nay tìm mãi. Mời về nhà tôi lát. Hôm kia chắc tôi bỏ mạng rồi, đến tên cũng chưa kịp hỏi!

      Mãnh vẫn ngồi yên trong xe, quan sát qua kính hậu thấy thanh niên ăn mặc còn “bụi’’ hơn cả mình. ngó đôi ủng cao bồi của người kia rồi quay lại nhìn đôi giày đinh sắp há mõm của mình mà khỏi ngậm ngùi. Thấy Ken rối rít như con trẻ trước người lạ mặt kia, Mãnh ghen tị và khỏi tò mò. Ở Poshan, Ken chỉ khúm núm trước hai người, Ma và . Nay lại mọc ra kẻ “cao bồi’’ dở người nào nữa đây.

      - Thôi kể nó làm gì, chuyện vặt ấy mà. Cứ gọi tôi là Han, biệt danh Han Rắn. Người thanh niên xuề xòa đáp. Ken rùng mình thoáng nhìn sau chiếc thùng xe bịt kín có chữ ' Danger' sơn màu đỏ nổi lên nền trắng như chiếc quan tài lớn. Ken chỉ về chiếc xe của mình.

      - từ chối về nhà tôi chứ, kia là ông bạn chí cốt, tên Mãnh. Hai người làm quen nhé.

      Han nhã nhặn tiến gần cửa sau được Ken mở ra. Mãnh ngồi yên trong xe, quai hàm ngưng lại và chìa tay ra miễn cưỡng bắt người thanh niên đeo kính đen trẻ hơn mình. Bỗng tiếng chuông điện thoại trong túi quần bạc thếch reo vang. Mãnh vội vã rút điện thoại ra và khuôn mặt dài như mo cau bỗng thũn lại. dập máy hất hàm nhìn Ken.

      - Xin lỗi! ông đưa chiếc chìa khóa cho tôi tí việc. Lát nữa tôi mang xe đến K’lin trả ông.

      Ken kinh ngạc phải vì sắp phải cho mượn chiếc xe mà vì Mãnh chưa bao giờ vội vã. điềm gở cho chúng. Lão đưa chùm chìa khóa cho Mãnh rồi nhìn chiếc xe bạc tỉ của mình nảy tâng tâng còn đường đá cuội mới đắp.

      - Thôi việc ta cứ về K’lin chuyện nhé. - Ken ngước nhìn Han cũng nhìn theo đám bụi đường vừa tan.

      Chiếc xe thùng dừng lại trước nhà hàng K’lin, ông chủ bệ vệ kéo người thanh niên tên Han vào phòng khách.

      - Nếu nhầm mới đến đây làm ăn? - Ken hỏi.

      - Vâng, tôi làm nghề buôn rắn vùng biên này vào Nam Tu. Nhưng hàng này bây giờ người ta nuôi nhiều lắm nên rẻ. Tôi tìm hàng mới đây, làm ăn giờ sao khó quá.

      - Hôm nọ nghe con tôi kể lại, tay xông vào bắt sống 3 con hổ mang làm cả làng kinh khiếp. Lúc đó chúng tôi cứ đoán già đoán non mãi. Han nhếch mép cười rồi rút chiếc kính râm để lộ cặp mắt hai mí long lanh đen sẫm khuôn mặt rắn rỏi cương nghị:

      - Tôi làm nghề này 7 năm. Hôm kia 2 tên thanh niên kia là chủ hàng bên Việt Nam của tôi. Chúng hứa bán cho tôi 3 con hổ mang. Tôi đến muộn nên chúng mới nhậu và xảy ra cái chuyện đáng tiếc kia. Tuy là nghề gia truyền của tôi nhưng có khi phải bỏ để làm hàng khác thôi.

      - Hàng gì?

      - Thôi, tôi khi có dịp!

      - Cần gì cứ bảo tôi giúp, tôi dân gốc ở đây nên quan hệ gì cũng có.
      Từ giờ trở hãy coi tôi như em trong nhà. Nếu giúp được tôi sẵn sàng dù bất cứ khó khăn nào, xin đừng ngại. Nét chân thành hiếm hoi lão đầu trọc. Người thanh niên hạ tiếp chiếc mũ nan xuống, lại vầng trán cao rộng dính bết những sợi tóc dài ra. Người hiệp sĩ dong dỏng cao trong mắt Ken hôm nào trở về dung nhan thông thái nhưng bình dị. Đưa đôi tay cơ bắp nâng cốc cà phê trước mặt, Han nhấp ngụm đầy vẻ tự nhiên:

      - Ông là dân kinh doanh, tôi cũng dân buôn rắn. Thực ra dân buôn chúng em gì có lãi làm, bất chấp tất cả.

      - Chí lí! biết tôi rồi đấy, bây giờ kinh doanh cái ấy mới ăn! - Ken nheo mắt đầy thâm ý.

      - Riêng khoản này em bái phục bác, thực ra em lấy cớ buôn rắn để tìm hiểu hàng này lâu. Cái thị trấn này nhà hàng nào em cũng sục hết rồi, chả đâu có hàng ngoại nhập như nhà bác. Em khoản này có nguồn cung nhưng ở Nam Tu lại nhiều mối nhập. Nam Tu có mấy chục khách sạn hạng sang thường xuyên cần hàng nóng, mà em đâu có nguồn.

      - Lão Ken hau háu nhìn vào cặp mắt trung trực của Han như phát ra hai viên ngọc quý.

      - sao? Tiền của chú đấy! Đừng bỏ lỡ mà phải chuyển hướng đánh vào nhu cầu người ta. Gì chứ khoản này tôi đảm bảo hỗ trợ mọi mặt cho . Cái mà thấy ở nhà tôi là hàng ngoại ấy. Việt Nam! - Ken ghé sát tai Han. - Quả thực là độc nhất vô nhị ở đây, bí quyết cạnh tranh của tôi. - Ken nhổm cặp mông đồ sộ hướng về Han đưa tay ra bắt:

      - Chúc mừng chú. Phen này trời cho ta tìm đến nhau rồi đấy! - Ken cười ha hả. Ken vốn tự hào về khả năng nhìn người và bắt đối tác. giấu nổi niềm hân hoan và hi vọng về kênh làm ăn tự do và sán lạn. Vấn đề trước mắt là tẩu tán số làm tiền bị lão giam dưới hầm khỏi cảnh sát truy bắt. Họ phải được tẩu tán càng nhanh càng tốt. Người có khả năng giúp ông ta là Mãnh. Sau đó việc làm ăn phải cơ cấu lại. Han nằm trong tầm ngắm mới của Lão vì là mối tiêu thụ cao cấp. Nếu diệt được Jack cho Han thế vào chỗ đó. Nhưng làm sao để diệt được Jack đây?

      Là người đứng giữa, lão nhanh nhạy tưởng tượng ra kết cấu làm ăn mới hình thành mà lão là người có lợi kém họ. Ngửng lên nhìn lại người thanh niên khoan thai ngồi thưởng thức cà phê trước mặt. Lòng Ken trỗi lên niềm tin mạnh mẽ. định gợi chuyện, chợt chiếc Cadilac thò mũi đâm sầm vào trong sân rồi đỗ xịch ngay trước cửa. Mãnh xuống xe hốt hoảng chạy bổ vào nhà.

      - Ông Ken! Tình hình rất gấp. Đúng 10 giờ đêm tên Jack cử chiếc xe tải đến để bốc hàng của ta !

      Ken đứng bật dậy như bị kim châm. chồm thân hình đồ sộ ra đứng trước mặt gã cựu quân nhân cũng đứng như trời trồng:

      - Hãy cho tôi biết Jack mang họ đâu? và khi nào trả lại tôi?

      Mãnh thần người như ngây dại. đưa tay móc bã kẹo trong mồm rồi vân vo biết sao. Tin này do đàn em cài cắm trong hàng ngũ tên Ma vừa tâu cho . Tuy chưa xác minh tính xác thực nhưng chuyện này trù tính sớm muộn gì cũng xảy ra. Ngay cả Ken cũng đánh hơi được từ hôm vừa rồi. Mất hàng là mất toi năm vạn tệ. hoảng sao được. Jack luôn là kẻ đục nước béo cò và biết dùng vũ lực đúng lúc.

      - Hai Việt giấu kín bằng mọi giá, còn bọn tứ xứ tẩu tán nơi khác. Ken ra lệnh.

      - Cả Poshan ta đều có tay chân giăng kín, giấu đằng trời! - Mãnh lắp bắp, cuối cùng cũng thốt nên lời.

      - Mãnh này! tao biết mày sợ Jack như cọp mà toẹt ra là tao cũng vậy. Nó độc quyền thao túng thị trường chợ đen hàng nóng. Mày nghĩ sao nếu nay mai mày có thêm vài mối khác? - Ken bất ngờ gợi ý.

      Hai tên dường như quên mất có vị khách ngồi trước chiếc bàn cạnh đó
      đăm chiêu ngắm bộ cung tên treo vách tường. bộ cung tên truyền thống của người bản địa. Han từng thấy trong những bộ phim chưởng. Ngó tiếp những chiếc mũi tên tre bọc sắt gắn lông chim vũ còn dính máu, đôi tai của Han bỏ qua câu nào của hai người đàn ông. Lúc này thấy mình thành công bước đầu. Dự tính của đúng hướng.

      Tiếng tên Mãnh to dần lên.

      - Bác cứ ngẫm mà xem, tuy Jack cướp nhiều hơn mua của ta, nhưng cái nhà hàng kiểu này tồn tại được. Jack cũng là người đưa hàng Nam Tu rất chạy! Mấy con cave người Việt này nếu bán cho dân đại gia Nam Tu bác làm gì có ô tô mà hả?

      Đến đây Ken mới giật mình vì để ân nhân ngồi mình quá lâu. Lão kéo tay Mãnh chỉ sang Han.

      - A đây rồi, xin cho mày biết phát mới. Đây là Han, người có khả năng qua mặt Jack về tiêu thụ hàng hóa cho chúng ta trong nay mai. Han khẽ giật mình khi họ đổ dồn buộc rời mắt khỏi bộ cung tên tường. Mãnh nhận ra Han ngồi đó từ lúc nãy. Trái với đon đả của Ken, vẫn giữ khoảng cách đến lạnh lùng.

      - Vào đây! tất cả vào đây ta cho kín đáo. - Ken dẫn 2 người xuống hầm rồi vào ngăn riêng có cửa cách . Đó là địa điểm an toàn nhất cho lão khi có biến cố. Ken vỗ vai Mãnh:

      - Mày thể để thao túng mãi. Mày có hàng cơ mà, người cần thiếu. Ở Nam Tu có mà cả khối khách sộp, chỉ tội có hàng thôi. Tao cũng muốn thâm nhập thị trường của các đại gia trong đó. Nay mối tin cậy, tao dám chắc thành công. - Ken tiếp:

      - Tao hỏi mày nhé, có đúng đêm nay tay Ma cầu mày chở hai con người Việt vào Nam Tu ?

      Mãnh chột dạ nhìn Ken. Lão ta lại vặn:

      - Đừng nghĩ qua mặt lão già này mà dễ nhé. Có đúng Ma đích thân sai mày làm chuyện đó ?

      Mặt Mãnh tái dại khi bị Ken hỏi dồn. ú ớ:

      - Nhưng tôi có cách nào khác, nếu Ma thịt tôi...

      - Tao biết ngay mà, nhưng suy cho cùng mày cũng bị hiếp kinh quá. mưu của thằng Ma là lợi dụng vụ lùm xùm hôm kia ở đây để bịa ra trò cảnh sát đêm nay truy quét. tính kế nhân đây cướp đoạt hai con hoa khôi người người Việt Nam Tu. Nhưng vào đến Nam Tu khả năng bị bán Tam Xuyên là cái chắc. Sau khi bán lấy cớ bị sổng hay bị cảnh sát bắt coi như tao mất trắng. Mẹ nó!

      - Sao ông dám chắc làm như vậy? – Mắt Mãnh giương to nhìn Ken.

      - Tao có nguồn đáng tin cậy. Cả mày nữa, đến lúc nó bán đứng cho mà coi.

      Mặt Mãnh nghệt ra, miệng ngừng nhai khi quai hàm trễ xuống. Thấy tình thế chín muồi Han bắt đầu lên tiếng:

      - Các ông bị thằng Ma dồn đến chỗ chết rồi. Nếu các ông cần tôi xử lí bọn này cho.

      Hai tên kinh ngạc quay lại nhìn gã buôn rắn. Vẫn thái độ điềm tĩnh Han bồi thêm:

      - Tuy sống ở Poshan chưa lâu nhưng tôi nghe danh thằng cha này, nhưng công bằng mà , phải là đối thủ của tôi!

      Mãnh lại càng ngạc nhiên. nhìn chằm chằm từ khuôn mặt vuông vắn lạnh lùng cho đến đôi ủng cao bồi kì quái của Han và tin rằng đó phải là lời đùa. Nhận ra hai gã chủ nhà nhìn mình ngờ vực, Han lại lên giọng kẻ cả:

      - Thời gian nhiều. Xin ông hãy cho tôi chúng định làm gì. Tôi ra tay. Mãnh thực sửng sốt. Nếu như vướng vụ Jack đe dọa hôm nay, có lẽ ra thay thử sức gã trai láo toét này, nhưng nhận ra đây phải lúc. có ngày cho tên cao bồi này biết đặc công núi Việt Nam là gì. Cố tỏ ra thái độ hợp tác. Ấn xác kẹo xuống gầm bàn, thận trọng nhìn Han trình bày:

      - Đêm nay Ma sai tôi lái xe chở hàng mang hai con bé kia vào Nam Tu và giao cho ai đó. Đúng 10 giờ đêm chiếc xe hàng mang lô gô công ty chuyển phát nhanh Sunfeng đến. chỉ cầu hai con hàng người Việt mà thôi. Mặt Ken căng ra đầy căm phẫn trong khi Han chăm chú nhìn thẳng vào mắt Mãnh. Han đập mu bàn tay xuống chiếc bàn kính:

      - Bố láo, coi ai ra gì. Tiếc thay, chưa biết ' Han Rắn' là ai rồi!

      Giọng Han đầy quyết đoán như vừa đưa ra quyết định lớn lao. Bỗng Ken như sực nhớ điều gì và nhổm dậy đâu đó góc nhà rồi chui xuống cái thang tầng ngầm. Đoạn lão ngoi lên, tay là chai thủy tinh lùn tè đen nhánh. Hai thanh niên đung đưa cặp mắt theo cái chai tay lão.

      - Đây, xin ghi nhớ ngày gặp mặt Han. Tôi có Napoleong chôn phủ 30 năm rồi đấy. Hôm nay em mình quyết định đập phá mới được. Tất cả hưởng ứng. Chiếc chai Cognac được dốc đầy ba li lớn.

      - Nào! chúc sức khỏe và chiến thắng!

      Cả hội vừa bước sang chén thứ hai Han lại lên tiếng. nhiều phải là bản chất của . Han vân vê đôi ủng núi dưới gầm bàn. trước đông người luôn là quyết định khó khăn:

      - Tôi được gặp các tình cờ đầy may mắn. Bố mày chờ giờ phút này lâu lắm rồi đây. Như tôi với Ken lúc nãy, nhân cơ hội này tôi xin mua đứt bác hai con cave Việt kia. Nhu cầu nóng của tay đại gia cỡ bự trong Nam Tu. Chính tên này là người gợi ý tôi tháng 3 năm ngoái nhưng hồi đó em có nguồn.

      - Thế lấy ngay hôm nay sao? Lão cần những hai đứa hả? - Ken và Mãnh sửng sốt. 25

      Han nhấm ngụm rượu, nheo nheo mắt tỏ vẻ khó chịu sau câu hỏi.

      - Xin lỗi bác và Mãnh, chỉ sợ hai bác đây bói ra hàng cho em thôi. Em rồi, cái thị trường này nó bất tận. Cái cốt lõi là người ta có tin có dám làm hay . Nay hai cái đó tôi có trong tay. – Nào! Cạn li cái ! – Han dúi chiếc li sóng sánh về hai gã chủ nhà há hốc mồm thán phục. Han gần như cao hứng sau mấy chén cognac loại nặng. Sau vài lọn rượu Ken và Mãnh cũng chiến thắng dè dặt và kín kẽ bao bọc lấy bản chất tự đại cố hữu của mình. Chúng thả sức tâng bốc nhau những dự định và đại kế hoạch sắp tới. Cuộc vui bước qua những giây phút thăng hoa Han bất ngờ hạ giọng:

      - Bây giờ tôi phải về bàn giao công việc cho đàn em. Chín giờ tôi quay lại trước khi chiếc xe tải đến. Giá cả hai đứa kia thế nào ra tôi trả ngay. Han thọc tay vào chiếc áo thô màu cỏ úa bao giờ cài cúc rút ra xấp bạc màu xanh sẫm. Ken hoảng hốt xua tay ngăn lại.

      - Ấy! đừng thế. Tôi bảo rồi, là đại ân nhân của tôi. Trước mắt tôi giúp phi vụ đầu tay này. Từ sau ta bàn cụ thể. đừng nên khách khí.

      - Cái nào ra cái nấy. Làm ăn là làm ăn. Thôi. Nể ông có tình, vậy thế này nhé: ông ứng trước 5000 đô la gọi là chi phí vặt. Phi vụ xong tôi quay lại ta quyết toán cụ thể. Vừa tách đôi xấp bạc nửa thả xuống bàn, phần còn lại nhét vào túi. nhấc chiếc mũ nan lên kéo sụp kín mắt rồi mạnh mẽ tiến ra cửa.

      - Khoan ! Tiền đưa rồi... nhưng nếu đêm nay bị tên Jack cướp mất hàng, tôi áy náy cho lắm.

      Han cười lớn rồi quay đầu lại, khuôn mặt tối om dưới vành mũ.

      - Ông sợ bị ách dọc đường chứ gì. Đừng lo, thằng này có bài hết rồi! - rồi Han hẳn.

      Mãnh và Ken ngơ ngác nhìn nhau.

      Han rồi, hai người đàn ông quay lại uống nốt chai rượu quý. Giọng gã buôn người gốc Việt lè nhè:

      - Bác bắt được mối làm ăn mới này có vẻ máu đấy. Nếu làm lớn, phen này tên Ma kia tức hộc máu ra mà chết.

      - Còn quá sớm để trước. Theo cách nhìn người ít khi nhầm của tao, cha này tốt tướng và đáng tin cậy đấy.

      - Nhưng vụ đầu mà bác giao ngay hai công chúa người Việt kia liệu mạo hiểm chăng?

      Ken cười khè khè. Lão ợ tiếng nặc mùi cồn rồi nhấc li nhấp tiếp ngụm nén xuống:

      - Thứ nhất, cứu tao thoát chết, đó là chút ân tình ta đáp lại . Thứ hai, hai con ngon nhất kia sớm muộn bị cướp mất. Mà chủ động đòi mua của tao cơ mà. Mình được tiền lại được tiếng tốt. Tại sao ?

      - Nhưng đến khi lão Ma nhận được hàng như tôi hứa với lão thế nào đây? lão giết bọn ta mất ? - Mãnh bỗng dưng hoảng hốt.

      - Kệ lão ! - Ken nhấp thêm ngụm rồi lên giọng đàn . - Chúng ta cun cút nghe theo Ma được nữa. Phải giũ bỏ hèn hạ và sợ hãi. Chơi với mấy năm nay tao thiệt biết bao nhiêu tiền rồi. Chính vì thế qua mặt vụ này là lời cảnh báo gửi cho chúng. cái hay nữa là thuốc thử cho tay Han, xem có thực lực gì . Sau cuộc sát hạch này ta mới thực tin tưởng hoàn toàn vào . Lúc ấy mày chỉ việc chuyên tâm về nước mày mà kéo các em chân dài sang thôi.

      - Bác tính thâm như ...Tàu, hì hì... Tối nay, là đêm nguy hiểm nhưng bước ngoặt. Đồng ý quyết chiến với Jack. - Mãnh nghiến răng nghiền dẹt xác kẹo cao su trong mồm. Mặt bốc hoả khí đỏ rực rồi đấm mạnh xuống bàn. Đồng hồ chỉ 9 giờ 30, bên ngoài, trước cửa K’lin có động.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Long nhìn bộ đồng phục vứt giường giống y hệt bộ tại trường rồi quay sang Lan.

      - Các nhân viên thường được phát mấy bộ đồng phục?

      - Theo quy định chỉ và để ở công ty. Mỗi khi đến làm thay ngay tại đó. Nhưng về sau để tiện lợi họ thường mang về nhà. Đôi khi bị mất họ lại xin cấp thêm hai bộ nữa.

      Vậy bộ áo quần kia chưa lên điều gì cả. Long quan sát tiếp căn phòng.

      - Tối hôm kia bà thấy này về đây ? - Long hỏi mụ béo.

      - Tôi để ý. Họ sinh hoạt khá thất thường. Khi thấy ai về. Khi lại kéo nhau đám về đàn đúm.

      - Lan, theo khi sinh nhật hay chơi, Hà Vi có mặc nguyên bộ đồng phục ?

      - bao giờ. Nó hợp, mà quy định công ty cho phép. Nếu vội, có thể ta khoác áo ngoài lên vì tiết này về khuya khá lạnh. nhận thấy dấu hiệu nào chứng tỏ nạn nhân chuẩn bị bỏ xa từ trước. bất chợt. Xem xung quanh nhà lần nữa, Long ra về với kết luận liên quan gì đến vụ án. ta là người cẩu thả và tùy tiện, chẳng khác vợ là bao. Long tìm đến nhân chứng thứ hai: bà bán hoa quả ngoài ngõ nhà Hà Vi.

      - Đêm hôm kia bà có ngồi đây ?

      - Có.

      - Bà có thấy chiếc ô tô màu đen và này ? - Long đưa tấm ảnh Hà Vi mà bà Loren cung cấp.

      - Lúc ấy trời mưa phùn nên phố khá vắng, chính vì thế mà tôi có thời gian ngắm nghía xung quanh. Thưa ! Lúc khoảng 9 giờ rưỡi đêm, chiếc xe ô tô đen đậu trước quán tôi tới hơn hai chục mét. Trong bóng tối dưới gốc Sấu kia kìa. - Bà ta chỉ về phía con phố sát bờ mương rồi tiếp.

      - Xe dừng mặc váy hồng áo trắng bước ra rồi rẽ vào con hẻm này, nhưng rất nhanh. Độ vài phút ta bỗng quay lại chui vào xe. Lúc đó lại có phụ nữ khác cũng từ hẻm này ra, đội mũ trùm kín bước vào. Lúc ấy chiếc xe mới chạy cơ.

      - Bà chắc chắn là hai vào trong xe.

      - ràng như thế, trước mặc váy hồng. sau mặc áo choàng đen, cao lớn như nhau.

      - Bà quen họ , hay nhìn mặt họ ?

      - quen biết, nhìn kĩ mặt. Mấy bồ của những lão lắm của chỉ thích phô mặt báo chí và ti vi thôi, về nhà ru rú che mặt như sợ hàng xóm nhìn mình.

      - Bà họ cùng từ cái hẻm này ra? Họ cách xa nhau và có nhận ra nhau ?

      - Chính từ hẻm này, người đầu vào xe lúc người sau mới vào, chắc biết nhau đâu.

      - Rất cảm ơn bà. Tôi quay lại gặp bà khi cần thiết. - Long gấp chiếc sổ và rút chiếc điện thoại ra áp lên tai rồi tiến về chiếc Lada đời mới.

      - Này, còn nữa mà... - Bà ta gọi giật lại.

      Long thả máy nhét vào túi tiến sát bà ta:

      - Có gì nữa hả cụ?

      - Bây giờ tôi mới nhớ ra, khi chiếc xe đen được lát... có chiếc xe máy.

      - Cụ gì cơ?

      - Đúng rồi, chiếc xe máy cũng từ ngõ hẻm này nổ máy rất kêu đau cả tai. người đàn ông cưỡi xe máy đuổi theo rất nhanh.

      - ta già hay trẻ, cụ nhìn thấy mặt và xe gì mà kêu to thế?

      - Xe 67 hay 76 gì đó, vì con tôi cũng có chiếc gần như vậy. Còn ai tôi kịp nhìn. Lúc đó tôi cũng dọn quán về luôn nên biết gì sau đó nữa. Đêm hôm đó, Long sao chợp mắt được về những hãng Chanel. Họ xinh đẹp, hấp dẫn, đua đòi, và họ bí hiểm vô cùng. Nhìn người vợ trẻ ngủ say như chết, Long thầm nghĩ liệu trước khi cưới , có lúc nào nàng hẹn hò kiểu Hà Vi hay chưa. Sao giờ đây, khi là phu thê ta lại hay chất vấn và nghen tuông vô cớ đến vậy.

      Bỗng có tin nhắn vào máy di động của . 2 giờ đêm. Chết , ai lại nhắn vào lúc này được. Long liếc chiếc đồng hồ quả lắc uể oải tường rồi rùng mình nhìn vợ. ta vẫn ngủ say. Mà , cặp mi dài cong vút bất ngờ mở ra để lộ đôi mắt giận dữ. Long nguyền rủa chiếc điện thoại hỏng chế độ rung. Tuy biết công việc của hay thất thường và đột ngột, nhưng kiểu này lại thuộc diện thông cảm của ta.

      - Ai lại nhí nháy thế hả? - vợ lật tấm chăn ngực nhìn .

      - đâu biết! - Mà Long đâu biết , ngoài vợ , thủ trưởng Phách chả có ai lại dùng cái phương pháp thông tin rẻ tiền này nữa. Long định bụng đọc xong tin rồi xóa luôn. thói quen đáng khích lệ về tính bảo mật và điều này cứu phen hú vía. Đó là dịp sau ngày cưới cách đây năm trong tuần trăng mật, khi nằm bên người vợ mới cưới của mình bỗng tin nhắn vụt đến. linh cảm điều chẳng lành. biết người cũ vẫn hay phá đám. Vợ nghe thấy và nhìn chờ đợi. mở tin xong. bật lên hoảng hồn nhận ra đúng tin người ấy ' ơi, em nhớ lắm' Long xóa ngay tức khắc trước khi người vợ kịp vít máy xuống đòi xem.

      - Lại hẹn với hò, thôi con bé kia được à? - ta rít lên. Long cao giọng quát:

      - Vớ vẩn, con nào mà con. Xếp Phách nhắn công việc. vợ tước ngay điện thoại và quả nhiên, tin nhắn mới nhất là của ông sếp ta ' Long, mai đúng 8 giờ lái xe đến thẳng nhà tôi rồi công tác''. Ngày giờ khớp răm rắp, nhưng là tin nhắn cùng giờ tối hôm qua, mà hay chỉnh điện thoại lùi lại 1 ngày như thế.

      - vợ ngượng ngùng bỏ máy xuống. Long vênh mặt đắc chí với lời dối có tính toán từ trước. Lúng túng vài giây vợ vội giật mình.

      - Ô, thế ngày mai công tác à?

      Long ngớ ra thoáng. chưa kịp tìm câu nào lấp vào lỗ hổng chết người vợ vùng dậy khỏi chăn.

      - Vậy mà ràng hứa với tôi mai bơi thuyền Hồ Tây cơ đấy. Thế này đứng kiểu gì nữa hả?

      - Nhưng... công việc mà em, biết làm gì đây. - Long đau khổ.

      - Thôi , cứ với công việc nhé. Tôi đường tôi. định rằng xin ở nhà, khất sếp , nhưng hoãn lần này ắt cũng

      hoãn được lần khác. Mà với sếp Phách, chỉ có chết mới cứu khỏi bị điều động. Long đành cứng lưỡi nhìn vợ bỏ trong hậm hực. Sáng hôm sau, thay vì bơi thuyền cùng vợ lại tìm đến thằng bạn thời sinh viên. bạn ngạc nhiên nhìn Long đến như kiện lạ, và Long cũng chẳng buồn thêm gì và ngồi lì ở đó gặm nhấm cái ngày khốn nạn nhất trong đời. Sau lần đó Thu Hương cũng chẳng buồn kiểm tra tin nhắn chồng nữa để làm gì, vì quanh quẩn lại cũng vài tin nhắn công việc của ông thủ trưởng tham việc.

      Lần này, bừng tỉnh khi chồng có tin nhắn nhưng nhìn khuôn mặt chất phác của chồng ta lại nằm xuống tiếp tục giấc ngủ. Nhìn vợ dường như ngủ say chứ phải giả vờ như những lần trước, Long ung dung mở tin nhắn đêm khuya ra đọc ngay giường. Khi mở ra, số thuê bao lạ kèm dòng chữ: ' Đừng phí công vô ích điều tra vụ này, ta trở về thôi, đừng để ai biết tin này''

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :