1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ốc sên chạy - Diệp Chi Linh (41c + kết + NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      ۞ Chương 10: Ngày cá tháng tư đáng nhớ ۞


      Chuyên ngành y học lâm sàng của Vệ Nam kéo dài năm năm. Còn năm nữa mới lấy được bằng tốt nghiệp. Thi xong kỳ thi tổng hợp cũng coi như là tốt nghiệp nửa rồi. Sắp phải xa các bạn học cùng nhau trong suốt bốn năm, mọi người đều đến bệnh viện nhà trường phân công thực tập, sau này có nhiều cơ hội gặp mặt nhau như trước nữa. Cán bộ lớp quyết định tổ chức cuộc du lịch trước khi chính thức tốt nghiệp.


      Vệ Nam sinh ra và lớn lên ở miền nam, từ đến lớn ngắm biển biết bao nhiều lần, vì vậy còn hứng thú với cảnh biển và bãi cát. Hồi học cấp hai, vì bài thơ rất hay viết về biển mà cuối tuần Vệ Nam lôi Tiêu Tinh và Kỳ Quyên ngắm biển. Kết quả là ra biển chẳng thấy những cảnh tượng đẹp đẽ như trong sách viết đâu, chỉ thấy nước bẩn, cát đen, chiếc thuyền kéo tấm lưới lớn vớt vỏ lon.
      Lần ngắm biển ấy để lại ám ảnh tâm lý rất lớn trong lòng Vệ Nam. Từ đó về sau, cứ nhìn thấy nước biển là Vệ Nam lại thấy chóng mặt.
      số thứ nên giữ trong tưởng tượng mơ hồ tốt hơn.
      Trong lớp có nhiều bạn đến từ miền bắc rất thích ngắm biển. Tuy Vệ Nam kịch liệt bày tỏ nguyện vọng được leo núi, nhưng cuối cùng vẫn bị lớp trưởng gạt phắt với câu : “Cậu thấy thi cử vẫn chưa đủ căng thẳng hay sao mà còn đòi leo núi. Leo lên sợ rơi xuống à?” Cuối cùng cả lớp quyết định bỏ phiếu, đa số thắng thiểu số, địa điểm du lịch là Hải Nam.
      Vệ Nam và Nguyên Nguyên quay về ký túc thu dọn hành lý cách đơn giản gọn , lên đường du lịch. Lịch trình là ngồi xe đến Trạm Giang, sau đó tàu tiếng đến Hải Nam. Cuối cùng là ngắm cảnh ở Hải Khẩu, Hưng Long, Tam Á trong bốn ngày.
      Ngồi chuyến xe đường dài đến Trạm Giang, mọi người ai ai cũng háo hức. Trong xe bật nhạc ầm ĩ, tài xế còn nhiệt tình : “Nếu thích hát các em hãy hát bằng micro ý, trong xe có đấy. Hát Karaoke trong chuyến cho mở rộng tầm mắt”.
      Vệ Nam là lớp phó văn nghệ, hát hay lại còn được giải. Vì vậy lần này phải lãnh trách nhiệm cao cả.
      Thực ra hôm qua Vệ Nam và Nguyên Nguyên nằm chen chúc chiếc giường đơn , suốt đêm ngủ được, buổi sáng chỉ uống chút sữa, lại phải xe của Lục Song đến hoa mắt chóng mặt. Bây giờ vừa đói vừa buồn ngủ, toàn thân mệt mỏi rã rời. Bị mọi người nhiệt tình giới thiệu, Vệ Nam đành phải buồn rầu cầm chiếc micro, ngáp cái dài rồi : “Mọi người thích mình hát bài gì nào?” Nguyên Nguyên cười: “Hát bài hát của A Tang , chẳng phải mày thích ấy nhất sao?”
      A Tang là ca sĩ Vệ Nam thích nhất. Những bài hát của ấy rất buồn và đơn, giọng hát hơi khàn có thể vào những nơi mềm yếu nhất trong trái tim con người. Quan trọng hơn là những bài hát ấy rất hợp với tâm trạng của Vệ Nam.
      Đứng giữa xe, ngắm nhìn hàng cây xanh, hoa tươi bên đường nhanh chóng vụt qua, Vệ Nam thấy hơi chóng mặt. có Tiêu Tinh và Kỳ Quyên cùng hát, có nhóm ba chị em gắn bó lâu, mình Vệ Nam cầm micro hát, cảm giác tự nhiên.
      Vệ Nam lấy giọng, có nhạc đệm, dường như giọng hát của Vệ Nam hay hơn, trong trẻo hơn, truyền qua micro vang khắp xe.

      My love, chúc ngủ ngon, đừng buồn nữa, đừng lo em tổn thương.
      Vui vẻ, tha thứ, em quen rồi, nếu thế nào đây.
      Thành phố này rất biết dối, tình chỉ là chiếc tủ kính đắt tiền.
      Hào nhoáng, sang trọng, trung bày những ảo tưởng ngọt ngào.
      Ai tưởng người ấy mắc lừa…..

      Bài hát của A Tang : “Tình chỉ là ảo tưởng ngọt ngào, ai tưởng người ấy mắc lừa”.
      Tiếc rằng có nhiều lúc miệng tin nhưng trong lòng vẫn thể kiềm chế được và vẫn tin.
      Trong quãng thời gian nhau trước đây, Vệ Nam thấy mình tin vào tình cách ngu ngốc, toàn tâm toàn ý với tình ấy. giống với những người coi tình lần trải nghiệm, giống với những người khi chia tay cảm thấy rất nhàng, bình thường. Vệ Nam luôn nghĩ rằng mình ngây thơ và nực cười. Sợi chỉ buộc vào tim ấy thỉnh thoảng lại xiết lại chặt. Tuy nó rất mảnh, mảnh đến nỗi bình thường thể cảm nhận được, nhưng mỗi lần xiết chặt lại khiến người ta thấy nhói đau và ngạt thở.
      Sợi chỉ mảnh ấy lúc nào cũng nhắc nhở Vệ Nam luôn nhớ rằng trước đây mình yếu đuối thế nào. Yếu đuối vì thể vứt bỏ tất cả để theo đuổi tình , yếu đuối vì suy nghĩ quá nhiều, do dự dám quyết định, yếu đuối vì rất người ấy nhưng lại dám bước chân vào thế giới ấy, yếu đuối vì dù chia tay nhưng lúc nào cũng nhớ đến người ấy…Thực ra quy cho cùng, những lý do ấy chẳng qua chỉ vì suy nghĩ quá nhiều, có dũng khí mà thôi.
      Hình ảnh Hứa Chi Hằng mỉm cười quay người bước trở thành bức tranh tươi sáng trong ký ức của Vệ Nam. Đánh dấu kết thúc bi thảm của quãng thời gian ấy.

      Đau đớn, tuyệt vọng, đơn giản nhưng cam lòng.
      Thành phố này rất biết ngụy trang, tình giống như chiếc đèn chùm.
      Người nào rời quên tắt điện, để giấc mộng vẫn mãi huy hoàng…

      Vệ Nam say sưa hát, vừa hát vừa nghĩ lung tung, bỗng nhiên xe dừng đột ngột.
      Do quán tính, Vệ Nam ngửa ra sau rồi lại lao về phía Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên chưa kịp phản ứng, bị Vệ Nam lao đến nên ngã phịch xuống đất. Đúng lúc ấy Vệ Nam há miệng hát, vì vậy khi ngã xuống chiếc micro cũng chui luôn vào miệng. Tư thế nằm bò ra đất gặm micro trông buồn cười.
      Mọi người trong xe cười lăn cười bò, có người còn lấy máy ảnh ra chụp, ghi lại thời khắc lịch sử vĩ đại này.
      Vệ Nam lấy tay che miệng, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy.
      “Hahaha, Vệ Nam, cậu đáng đấy. Sao lần nào cậu cũng đen đủi như vậy?”
      “Vệ Nam, cậu xui xẻo đến thế là cùng”.
      “Vệ Nam cậu còn nhớ ? Năm thứ nhất cậu vừa xe đạp vừa hát, hát bài Lối rẽ đúng nhỉ? Bọn mình cùng cậu, thấy cậu hát nữa, quay lại nhìn thấy cậu phi thẳng xuống hồ. Hahaha, khó khăn lắm mới vớt cậu lên được. Khi lên bờ người cậu dính đầy bèo”.
      “Haha, còn nữa, lần ấy ở trong nhà ăn, Vệ Nam tranh luận với mọi người, vì bất đồng quan điểm nên ấy trợn mắt, đập bàn đứng lên. Kết quả là gặp đúng cái bàn lởm, vừa đập cái sập. Cuối cùng bị người trong hội sinh viên phạt năm mươi tệ….”
      “Còn nữa, năm thứ nhất, Vệ Nam tham dự cuộc thi hùng biện, chờ suốt buổi tối mà thấy đến lượt mình. Vệ Nam đáng thương chạy đến hỏi bên tổ chức, người ta cười và có số 96, em là số 69, em cầm ngược rồi, số 69 qua rồi, lúc nãy gọi mấy lượt em làm gì mà lên?….”
      Những chuyện buồn cười ấy qua rất lâu rồi, bây giờ các bạn nhắc đến Vệ Nam mới dần dần nhớ lại. thở dài não ruột: ra mình từng đen đủi như vậy. cách khác ông trời thương mình.
      chuyện buồn cười mà Vệ Nam nhớ nhất là chuyện có liên quan đến Hứa Chi Hằng.
      Hồi ấy Vệ Nam mới học năm thứ nhất, vì trường quá rộng, giảng đường và ký túc cách nhau rất xa nên những sinh viên mới nhập học đều mua xe đạp dưới chỉ dẫn của các chị khóa .
      Ở cổng trường có rất nhiều vạch ngang, gọi là “gờ giảm tốc”. Kỳ Quyên xe rất giỏi nên nhanh chóng len qua khe hở bên cạnh. Vệ Nam và Tiêu Tinh mới biết xe, nghiến răng qua gờ giảm tốc. Xe vừa nảy lên Tiêu Tinh liền nhảy xuống xe, mãi mới ngồi lên xe tiếp. Vệ Nam nhảy xuống xe, đúng lúc cười khoái chí chỗ rẽ phía trước xuất chiếc xe.
      Thực ra chiếc xe ấy cách Vệ Nam tương đối xa, hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng ai bảo chủ nhân của chiếc xe ấy là Hứa Chi Hằng, người Vệ Nam thầm bấy lâu nay. Vệ Nam toát mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi định rẽ, kết quả là khi Hứa Chi Hằng phóng xe đến trước mặt đúng lúc Vệ Nam ngoặt sang gờ giảm tốc, xe nảy lên, Tiêu Tinh nhảy xuống xe, Vệ Nam nhảy mà nằm bò ra đất.
      Cả xe và người nằm bò trước mặt Hứa Chi Hằng.
      Xe bị bắn sang bên, còn Vệ Nam giống như thái giám hành lễ trước mặt hoàng thượng. Hơn nữa còn cúi rạp đầu dưới chân ta. Nếu hét thêm câu “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” giống hệt với những phim cổ trang trong hoàng cung.
      Hứa Chi Hằng vội phanh xe dừng lại trước mặt Vệ Nam. nhìn rồi cười lạnh lùng: “Lại là cậu, món quà ra mắt này lớn quá”. xong ta phóng xe . Kỳ Quyên và Tiêu Tinh đứng cạnh cười nắc nẻ. Vệ Nam nằm bò ra đó ngừng đập tay xuống đất, mất mặt, mất hết hình tượng trước mặt ấy rồi.
      Kỳ Quyên khó chịu : “Mau đứng dậy , tao muốn mất mặt cùng mày”.
      Vệ Nam quay đầu lại nhìn thấy trong vòng trăm dặm toàn là sinh viên mới xúm lại nhìn dáng vẻ thảm hại của mình. Mặt nóng ran, đứng bật dậy như tên bắn rồi dắt xe chạy thẳng.
      Nhớ lại những chuyện qua, Vệ Nam thấy trước đây mình nực cười. Mới ba năm trôi qua mà cảm giác mình lột xác. Lớp xác ấy có tên là “ngây thơ”.
      Có lẽ, Hứa Chi Hằng cũng cười con bé ngu ngốc nằm bò ra đất hành lễ với ta. Nhưng về sau ta lại chủ động tỏ tình, chắc là đầu óc có vấn đề.
      Nhớ lại những chuyện buồn cười trước đây của Vệ Nam, mọi người đều cười lăn lộn.
      Vệ Nam đứng đó cười góp: “Haha, đúng vậy, đúng vậy, mình đen đủi, mình hút hết vận đen vào người chẳng phải mọi người may mắn sao”.
      Nguyên Nguyên cười toe toét: “Nam Nam, mấy ngày ăn cơm à? Khổ thân, đói đến mức phải ăn micro. Lại đây chị cho gặm ngón tay trắng mịn màng của chị”.
      Vệ Nam cười: “Cái móng lợn của chị em chẳng dám gặm. Em sợ răng em gãy mất”.
      Mọi người trong xe được trận cười vỡ bụng.
      Vệ Nam mỉm cười quay về chỗ ngồi. Nguyên Nguyên bắt đầu cầm micro hát bài hát thiếu nhi vui nhộn: “Chú ve con gọi mùa hè bên hồ nước, nàng bước, xinh đậu cây đu bên sân tập”. Lời bài hát rất hay, đáng tiếc là hát sai nhạc hết cả, đúng là giọng ma quỷ hủy hoại hành tinh.
      Suốt dọc đường rất vui vẻ, khí trong xe ấm áp, vui vẻ, còn cảnh tượng hoang tàn của kỳ thi tổng hợp thời gian vừa qua. Mấy hôm trước, sinh viên trường Y còn vò đầu bứt tai, mặt mũi tê dại, đờ đẫn, bây giờ cười đùa vui vẻ, tràn đầy sức sống như xưa. nhóm con trai xắn tay áo chơi bài. nhóm con xem phim trong MP4, người hát, người cười đùa….
      Vệ Nam ngồi đó, nhìn những người bạn biến thái nhưng mất vẻ đáng .
      Có lẽ rất nhiều năm sau, cuốn sách lịch sử của trường Y có lẽ có câu – Trong hoàn cảnh học tập áp lực khốc liệt của đại học Y, các sinh viên ngẩng cao đầu, tiếp thu tinh hoa biến thái, phát triển theo hướng xuống. Bạn xuống, tôi xuống, mọi người xuống thế mới thực xuống.
      Bỗng nhiên điện thoại của Vệ Nam báo có tin nhắn, số lạ gửi đến.
      “Nam Nam, chúng mày du lịch ở Hải Nam à?”
      Vệ Nam nhắn lại: “Đúng vậy, xin hỏi bạn là ai?”
      “Tao là Kỳ Quyên, mày đần thế, tao mà cũng nhận ra”.
      Vệ Nam vui mừng đến nỗi chỉ muốn nhảy cẫng lên rồi chạy vòng quanh xe. Nhưng thôi, xe chạy, việc làm nguy hiểm ấy xin tạm miễn.
      Bạn bè thân mất liên lạc lâu bỗng nhiên nhắn tin, Vệ Nam thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Mái tóc rũ rượi xòa xuống tai do tối qua mất ngủ bỗng dựng hết lên như được tiêm loại thuốc kích thích vậy. Đầu óc tỉnh táo, trước mắt lên khuôn mặt nữ vương lạnh lùng của Kỳ Quyên.
      Vệ Nam nhắn lại: “Tiểu Quyên à, tao nhớ mày chết được. Mày đổi số dĩ nhiên là tao nhận ra rồi. Tao phải là nam châm, thể xuyên qua số lạ để cảm nhận từ trường mãnh liệt của mày”.
      Kỳ Quyên nhắn lại rất nhanh: “Đừng có nhiều lời. Số lạ gì mà số lạ? Chẳng phải tai nhắn tin báo cho mày đây là số mới của tao rồi sao?”
      Vệ Nam ngây người.
      “Điện thoại của tao nhận được thánh chỉ của mày”.
      “Đồ đần, hai mạng khác nhau”. Kỳ Quyên nhắn tin, sau đó nhắn tiếp tin nữa: “Thôi thôi, vào vấn đề chính đây. Báo cho mày tin vui. Trường Luật của tao cũng Hải Nam. Bây giờ mày lập tức quay đầu sang phải góc 900”.
      Vệ Nam làm theo, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc xe khách phóng vọt lên. Kỳ Quyên mở cửa sổ, vẫy tay về phía Vệ Nam, tay cầm tờ giấy ăn trắng xóa. Động tác ấy giống hệt những nữ xinh đẹp gọi hồn trong phim kinh dị. Sau khi ấy chui đầu vào xe, chiếc xe ngoặt sang ngã rẽ trước mặt rồi biến mất.
      Vệ Nam dở khóc dở cười.
      Kỳ Quyên thường ra đòn chí mạng vào phút chót. Mỗi lần “lập tức đến ngay” là bỗng nhiên xuất ngay trước mắt. Quay đầu lại là có thể nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của ấy.
      là mạnh mẽ.
      Sau này ấy làm luật sư, chắc những kẻ phạm tội sợ tè ra quần vì tài xuất quỷ nhập thần của ấy.
      Vệ Nam cúi đầu nhắn tin tiếp: “Tiểu Quyên, mày liên lạc được với Tiêu Tinh chưa?”
      Từ ngày Tiêu Tinh đến nay có tin tức gì. Vệ Nam lo ấy xảy ra chuyện. Bạn bè thân cũng liên lạc, chẳng giống với tính cách của Tiêu Tinh chút nào.
      liên lạc được. biết nó làm cái quái gì. Gọi điện thoại nghe, online, viết mail trả lời”.
      “Đúng vậy, tao gọi điện nó nghe, lên mạng nhắn tin cũng thèm nhắn lại. Email cũng thấy gì”.
      Kỳ Quyên nhắn lại: “Đồ đần, mày cần phải giải thích ba câu hàm ý sâu sắc của tao cách tầm thường như vậy, bó tay”.
      Vệ Nam phì cười: “Cuối tháng rồi mà, nhắn tin hết cũng phí. À đúng rồi, tao chuyện với Diệp Kính Văn rồi, ấy Tiêu Tinh đến trường đăng ký rồi. Họ còn ăn cơm với nhau. Ban đầu tao còn tưởng nó bị người Mỹ bắt cóc rồi cơ”.
      “Uh, tao cũng hỏi họ nó. ấy Tiêu Tinh bắt đầu học rồi. Tao đoán chắc con này có nhiều vệ tinh vây quanh, thấy sắc quên bạn, bị mấy nước ngoài tóc vàng đẹp trai mê mẩn nhớ đến chuyện gì nữa rồi”.
      Thấy sắc quên bạn tuyệt đối thể là Tiêu Tinh. ngây thơ ấy từ đến lớn chưa từng thích ai, cũng chẳng có hứng thú với phái mạnh. Nhiệt huyết của ấy dồn hết vào mỹ thuật. Tiếc rằng vì gia đình cho phép, đành phải để trong lòng. ấy liên lạc với hai người chắc vì có nỗi khổ riêng.
      “Thôi, nó nữa. Nó sao là tốt rồi”. Vệ Nam thở dài.
      “Uh, phòng nghỉ là ba đứa phòng, tao muốn ở với mày, có ý kiến gì ?”
      “Đâu dám, được ở cùng mày là niềm vinh hạnh của tao, đó là phúc phận kiếp trước phải ngoái cổ nhìn bao nhiêu lần mới có được”.
      “Vậy mày tìm đứa nào thân thân ở cùng nhé, hợp nhau là tao dễ nổi cáu lắm đấy. Mà nổi cáu tao rất thích trút giận bằng bạo lực”.
      Nhớ lại cách Kỳ Quyên dùng bạo lực, Vệ Nam lau mồ hôi trán: “Tuân lệnh, để tao với cái Nguyên Nguyên bạn cùng phòng của tao. Nó cũng rất trâu bò, chắc chắn là hợp với mày”.
      Hai người bắt đầu nhắn tin tán phét. Vệ Nam nghĩ bụng, đúng vào dịp cuối tháng, năm trăm tin nhắn trong tháng nhắn hết cũng phí. Thế là bắt đầu chuyện trời dưới biển, từ nam ra bắc, từ kinh tế Trung Quốc đến chính trị Nhật Bản, cuối cùng chuyện phim hoạt hình của Nhật. Bốc phét xong cũng đúng lúc điện thoại sắp hết pin, định gọi điện cho trai hỏi thăm, nào ngờ đầu dây bên kia – “Tài khoản của quý vị đủ để thực cuộc gọi này, xin vui lòng nạp thêm tiền”.
      Vệ Nam sững sờ.
      Đập mạnh vào đầu – Unicom và Telecom nhắn tin tính trong khoản tin nhắn hàng tháng, tính tiền ngoài.
      Trời ơi …. Vậy mà mình còn cố tình gửi tin nhắn dài lắm thành hai tin, tin nhắn dài hơn chút thành bốn tin. Đúng là đầu đất, đầu đất.
      Trước đây, Vệ Nam cũng có lần ân hận vì nhắn tin ngu ngốc như vậy.
      Đó là ngày cá tháng tư năm thứ hai, Vệ Nam muốn xỏ Kỳ Quyên và Tiêu Tinh nên mới sáng sớm nhắn tin: “Đau dạ dày dữ dội, chết mất thôi, đứng ở cạnh sân vận động chờ người đến cứu….”
      Chỉ là trò đùa, Vệ Nam biết rằng hai người ấy biết rất tính cách của mình nên chắc chắn tin. Nào ngờ, trong danh bạ điện thoại, Hứa Chi Hằng đứng ngay Kỳ Quyên. Vệ Nam lỡ tay ấn nhầm vào Hứa Chi Hằng. Sau khi gửi xong tin nhắn mới lấy tay đập mạnh vào đầu … Quả này rồi.
      Hồi ấy Vệ Nam và Hứa Chi Hằng vừa mới nhau.
      Vệ Nam đành phải lồm cồm bò dậy mặc quần áo rồi chạy nhanh đến sân vận động. Vì chạy quá nhanh, người mệt phờ, sắc mặt nhợt nhạt, trông cũng khá giống với người bệnh nặng. Hứa Chi Hằng nhanh chóng xuất trước cửa sân vận động. ấy phóng xe đạp như bay, vẻ lo lắng khuôn mặt.
      Vệ Nam đành phải cố mỉm cười, cúi đầu ra công ra sức ấn vào dạ dày.
      Hứa Chi Hằng nhíu mày, nhàng : “Đau lắm ? Để mình đưa cậu đến bệnh viện”.
      ấy vứt xe sang bên rồi ngồi xuống cõng Vệ Nam.
      Ngồi lưng ấy, Vệ Nam chỉ thấy tim đập rất nhanh, khó thở, bước của ấy rất nhanh nhưng cũng rất vững. Tuy Vệ Nam rất sợ bị phát nhưng cảm giác được cõng lưng dễ chịu. Hiếm có dịp được ở bên ấy, hơn nữa nhìn vẻ mặt lo lắng thực của ấy, Vệ Nam dám : “Mình lừa cậu đấy, chúc ngày 1-4 vui vẻ”, đành phải giả vờ bị ốm đến cùng.
      Đến bệnh viện, xếp hàng, lấy số, khám bệnh, Hứa Chi Hằng đều ở bên Vệ Nam.
      Sau khi Vệ Nam bị bác sĩ mắng trận, mặt mày tái nhợt bước ra khỏi phòng bệnh, Hứa Chi Hằng vội chạy lại hỏi: “ nghiêm trọng chứ? Đỡ đau chưa?” Giọng rất dịu dàng và tình cảm.
      Vệ Nam dám mình tái mặt là do bị bác sĩ mắng, đành phải gật đầu. “Uh, thực ra….cũng đau lắm, đau chút nào…cậu đừng lo”. Vệ Nam lè lưỡi, giả vờ bị bệnh đơn giản chút nào.
      Hứa Chi Hằng : “Nghỉ ngơi chút ”. xong đưa cho chai nước khoáng. Chắc cầm rất lâu nên mới ấm như vậy.
      “Hôm nay là ngày cá tháng tư, mình cứ tưởng cậu lừa mình”. Hứa Chi Hằng mỉm cười, nhàng xoa đầu Vệ Nam: “Cậu sao là tốt rồi, làm mình sợ hết hồn, mình cứ tưởng cậu sắp chết ”.
      Vệ Nam ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ấy vội giật mình quay chỗ khác.
      Bỗng nhiên cảm giác có lỗi dâng trào trong lòng Vệ Nam, trời nắng nóng oi bức thế này, ấy phóng xe như bay đến sân vận động, trán ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt quan tâm, vẻ mặt lo lắng. Tất cả đều khiến cho Vệ Nam thấy mình bỉ ổi, xấu xa, xứng đáng với chân thành và quan tâm của ấy. Vệ Nam cúi đầu uống nước mà trong lòng ngừng chửi rủa bản thân mình. Sau khi uống hơi hết chai nước, bắt đầu cảm thấy đau dạ dày, triệu chứng ợ chua, buồn nôn cũng bắt đầu kéo đến.
      Hứa Chi Hằng dìu Vệ Nam về ký túc, sau khi ấy , Vệ Nam nằm giường bò lăn bò lộn, nhắn tin cho trai: “Em đau dạ dày, đau lắm, sắp chết rồi”, sau đó nhắn tin cho Kỳ Quyên và Tiêu Tinh với nội dung tương tự: “Tao đau dạ dày, đau lắm, sắp chết rồi”.
      “Đau cắt , em phiền phức”. trai nhắn lại.
      “Trò cỏn con ngày cá tháng tư, vô vị”. Kỳ Quyên nhắn lại.
      “Oh, đau dạ dày à, tao cũng đau bụng đây. Nam Nam, qua buổi trưa rồi, ngày cá tháng tư cũng qua rồi, mày biết à?”
      Vệ Nam đọc tin nhắn của mọi người mà thấy mắt cay cay.
      phải vì trách họ tin lời mình mà là quan tâm của Hứa Chi Hằng khiến mình cảm thấy có lỗi, khiến mình thấy buồn.
      Lúc ấy Vệ Nam với mình, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, mình nhất định đối xử tốt với cậu ấy.
      Mình nhất định đối xử tốt với cậu ấy trong suốt cả cuộc đời.
      Tuy nhiên về sau, chính Vệ Nam “chia tay”.
      Cũng chính sau này, Vệ Nam mới biết rằng chỉ có Hứa Chi Hằng tin mình vô điều kiện.
      Tin tưởng vô điều kiện, phải vì ấy hiền, cũng phải vì ấy ngốc.
      Chỉ là ấy muốn mình là người duy nhất bị lừa trong ngày cá tháng tư.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      ۞Chương 11: Người quen trong chuyến ۞


      Đoàn xe nhanh chóng đến Trạm Giang.
      Cả đoàn lên tàu, rất nhiều bạn lần đầu tiên tàu, phấn khích đến nỗi hú ầm ĩ, nhảy múa tưng bừng.

      Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Vệ Nam tàu. Tuy trước đây thường xuyên cùng Kỳ Quyên, Tiêu Tinh ngắm biển nhưng chưa bao giờ đến Hải Nam, chỉ dạo ở những bãi biển nổi tiếng quanh vùng. Sau khi lên tàu, nhìn mặt biển sóng vỗ ào ạt, hướng tầm mắt ra xa nhìn mặt biển rộng mênh mông đến tận chân trời, nhìn đường nối giữa trời và biển, Vệ Nam chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Dạ dày quặn thắt. ấy vịn vào lan can hít thở sâu mấy lần. Kỳ Quyên bước lại gần, đưa cho Vệ Nam khăn ướt và hỏi: “Đau dạ dày à?”
      Vệ Nam ngẩng đầu: “Hả?” cứ nghe đến đau dạ dày là Vệ Nam lại nhớ đến trai Vệ Đằng. (Vệ Đằng trong tiếng Trung phát là Weiteng, đồng với từ “đau dạ dày”)
      Kỳ Quyên lườm cái rồi cốc vào đầu Vệ Nam: “Tao hỏi mày đau dạ dày à?”
      Vệ Nam cười: “Mày đần thế, thấy tao ấn huyệt Thái Dương à? Dạ dày của mày nằm đầu chắc?” xong Vệ Nam tiếp tục day huyệt Thái Dương, “Triệu chứng này của tao gọi là chóng mặt”.
      Kỳ Quyên nhếch mép cười: “Tao cứ tưởng mày say tàu buồn nôn. Mất công lo cho mày, còn đấu khẩu được chứng tỏ sao”.
      “Tàu mà, nghiêm trọng thế đâu”. Vệ Nam xua tay, đanh định bàn bạc với Kỳ Quyên làm thế nào để liên lạc với Tiêu Tinh nghe thấy giọng trong trẻo phía sau.
      “Oh, Nam Nam à, trùng hợp, lại gặp cậu ở đây”. Cùng với đó là luồng khí lạnh lẽo.
      Vệ Nam chỉ thấy trong nháy mắt lông tơ người dựng đứng cả lên, giống như binh lính bị cấp kiểm duyệt vậy, phản ứng đó gọi là – nhanh, mạnh, chuẩn.
      Vệ Nam hít thở sâu rồi mỉm cười quay đầu lại.
      Quả nhiên, Hứa Chi Hằng với khuôn mặt chút biểu cảm và Tô Mẫn Mẫn cười tươi như hoa sánh vai đứng trước mặt họ. Nếu quay về thời cổ đại, cảnh tượng ấy giống với giáo chủ ma giáo và nữ tà giáo, luyện tà công thái bổ dương, trông họ xứng đôi. Xung quanh Hứa Chi Hằng toát lên khối khí lạnh, giữa mùa hè nóng bức, khối khí ấy giống chiếc điều hòa di động, biến tế bào máu của người thành đá băng.
      Vệ Nam lau mồ hôi lạnh trán, mỉm cười: “ trùng hợp, sao hai người… lại đến Hải Nam?”
      Tô Mẫn Mẫn cười rất tươi, xiết chặt cánh tay khoác vào tay Hứa Chi Hằng, nghiêng đầu dựa vào vai ta, dưới ánh nắng mặt trời, bờ môi của ta giống như được phết lớp đường mật.
      “Nam Nam, chắc cậu biết. Những người tổ chức du lịch ở trường mình liên hệ với đoàn du lịch đến Hải Nam, như vậy mới được giảm giá. Rất nhiều lớp cùng đến đây. Người đông cùng thuê chiếc tàu, vừa tiết kiệm lại vừa vui”.
      xong, ta quay sang mỉm cười với Hứa Chi Hằng và : “Đúng Hằng?”
      Vệ Nam thấy nụ cười của mình sắp bị biến dạng. Hai từ “ Hằng” khiến sởn cả gai ốc.
      Hứa Chi Hằng tỏ thái độ gì, dường như quá quen với cách xưng hô ấy. ta nhìn khuôn mặt dễ thương của Tô Mẫn Mẫn rồi bình tĩnh gật đầu.
      Vệ Nam cảm giác dạ dày quặn thắt, quay đầu lại giật cái túi tay Kỳ Quyên, “Ọe, ọe…”
      Kỳ Quyên vỗ vai Vệ Nam và : “Nôn , nôn . Tao cũng thấy buồn nôn. Đây là cái thuyền rẻ rách gì vậy, chỉ toàn là xui xẻo”. xong ấy lạnh lùng nhìn Tô Mẫn Mẫn, sau đó “Ọe, ọe…” vịn tay vào lan can ấn chặt bụng, ra công ra sức nôn.
      Thế là Vệ Nam và Nguyên Nguyên thay nhau nôn, người này nôn xong, người kia nôn tiếp.
      Vệ Nam ấn bụng nôn thốc nôn tháo, nôn xé ruột xé gan. Kỳ Quyên giả bộ lúc chịu được nữa, liền ghé sát vào tai Vệ Nam và : “Thôi, phải khoa trương đến mức ấy đâu. Hứa Chi Hằng rồi”.
      Mặt Vệ Nam tái nhợt lại: “Chị à…em say tàu mà….”
      “Mày say tàu à? Sao sớm”. Kỳ Quyên sa sầm mặt xuống, nhàng vỗ vào vai Kỳ Quyên và : “Nôn nôn , nôn xong thấy dễ chịu hơn. Có điều mày nôn nhanh lên, nôn mãi mà chẳng thấy gì cả”.
      Kỳ Quyên vừa dứt lời, Vệ Nam “ọc” tiếng, nôn hết sữa ra tay ấy.
      Kỳ Quyên xị mặt ra, lúc sau mới hậm hực : “Bảo mày nôn ra cái gì, nhưng cũng đến nỗi phải nghe lời thế đâu, phản ứng nhanh như thần, cho người ta chuẩn bị tâm lý”.
      Tô Mẫn Mẫn vẫn cười rất dịu dàng, tỏ vẻ quan tâm: “Nam Nam thấy khó chịu trong người à? Say tàu à? Mình có thuốc chống say đây này”. xong ta lấy trong túi sách hộp thuốc chống say đưa cho Vệ Nam.
      “Cảm ơn”. Kỳ Quyên cười, đưa cái tay vẫn còn dính sữa ra lấy hộp thuốc.
      Bỗng nhiên thuyền chao đảo, mặt Tô Mẫn Mẫn biến sắc, vịn vào lan can cùng nôn với Vệ Nam.
      Kỳ Quyên cười rất dịu dàng, nụ cười ấy ai nhìn thấy cũng phải dựng tóc gáy: “Mẫn Mẫn à, sao cậu cũng nôn thế, phải là mấy tháng rồi chứ?”
      Nghe thấy từ “mấy tháng rồi” Vệ Nam muốn cười nhưng cười nổi, vừa ấn bụng nôn vừa cố nhịn cười, nét mặt gần như biến dạng.
      Nhớ lại hồi ấy khi học tự học, Hứa Chi Hằng ngồi biết làm gì liền lôi cuốn tiểu thuyết trong cặp Vệ Nam ra đọc, nhìn thấy chữ “mấy tháng rồi”, Hứa Chi Hằng nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Thế nào là – công tử, mấy tháng rồi?”
      Vệ Nam muốn cười nhưng dám cười, chỉ nhìn chằm chằm vào quyển vở rồi nghiêm túc : “Trong tiểu thuyết, mấy tháng rồi có nghĩa là có thai”.
      Hứa Chi Hằng trố mắt: “Công tử làm sao có thai được?”
      Vệ Nam nghiêm túc giải thích: “Đây là tiểu thuyết giả tưởng, rất nhiều tình tiết hư cấu, đừng là công tử có thể sinh con mà muốn nâng cả trái đất lên cũng có vấn đề gì”. Từ trước đến nay Hứa Chi Hằng chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, thậm chí ti vi cũng xem, dĩ nhiên Vệ Nam có thể tự ý xuyên tạc.
      Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Nam, Hứa Chi Hằng tin , cúi đầu xuống đọc tiếp, đọc được lúc liền vứt sách xuống bàn và : “ vô vị, sinh hết đứa này đến đứa kia, mắn đẻ hơn cả lợn, sao cậu có thể đọc loại tiểu thuyết này được nhỉ?”
      Vệ Nam ấn bụng cố gắng nhịn cười, thấy vậy Hứa Chi Hằng liền hỏi: “Sao thế, đau dạ dày à?” Vẻ mặt lộ quan tâm khiến Vệ Nam dở khóc dở cười.
      Bây giờ đến lượt Tô Mẫn Mẫn cầm giấy ăn nhàng lau miệng rồi mỉm cười hỏi Kỳ Quyên: “Thế nào là mấy tháng rồi?”
      “Nghĩa là có thai”.
      Hứa Chi Hằng trả lời.

      Hoàn cảnh thay đổi, con người thay đổi, chỉ có câu trả lời hề thay đổi.
      Tô Mân Mẫn tỏ vẻ e thẹn: “Có thai cái gì mà có thai. Kỳ Quyên cậu đùa gì mà quá đáng thế”.
      Sau đó đấm vào vai Kỳ Quyên cái, giống hệt kiểu nũng nịu với người “đáng ghét”.
      Mặt Kỳ Quyên lúc ấy trông giống hệt Bao Công.
      Hứa Chi Hằng gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vệ Nam.
      Vệ Nam quay đầu lại nhìn ta, sau đó vịn vào lan can nôn tiếp.
      Bỗng nhiên bàn tay quen thuộc xuất trước mắt, cùng với chai nước giải khát vị hương thảo.
      Vệ Nam ngây người.
      ta gì, chỉ đặt chai nước giải khát ở đúng tầm với của Vệ Nam, bàn tay nắm rất chặt.
      Vẫn là bàn tay quen thuộc trong ký ức với ngón tay dài và loại nước uống mà Vệ Nam quen thuộc nhất.
      Bàn tay ấy từng nhàng vuốt tóc Vệ Nam, từng nắm tay rất chặt, cùng dạo trong sân trường.
      Bàn tay ấy bao nhiêu lần che ô cho Vệ Nam trong những ngày hè nắng nóng chói chang.
      Bàn tay ấy từng cầm chặt chai nước giải khát vị hương thảo, cầm chặt đến nỗi chai nước ấm nóng rồi đưa cho VệNam.
      từng, từng, từng…” biết ai nghĩ ra từ ấy mà bây giờ nghe sao xót xa đến thế.
      Vệ Nam mỉm cười, cầm lấy chai nước giải khát, vô tình chạm lòng bàn tay vào ngón tay ấy. Đầu ngón tay lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi giữa trời nắng nóng oi bức cũng khiến người ta phải rùng mình. Ở gan bàn tay có vết sẹo, dường như là vết thương mới, vết thương , theo phán đoán bước đầu có lẽ là vết dao chém hay các dụng cụ tương tự, chạm vào có cảm giác giống như mặt đất bằng phẳng bị nước mưa xối xuống tạo thành những rãnh sâu.
      “Tay của cậu….”
      sao”. Hứa Chi Hằng lạnh lùng , đưa chai nước cho Vệ Nam rồi đút tay vào túi.
      “Cảm ơn”. Vệ Nam khách sáo .
      cần”.
      Giọng lạnh lùng và xa lạ, sau đó quay người bước . Vệ Nam chỉ thấy dáng của ấy dứt khoát, xa với, in bóng dưới ánh trời chiều.
      Hứa Chi Hằng đến bên cạnh Tô Mẫn Mẫn, nhàng vòng tay qua vai ta rồi khẽ : “Em cũng say tàu à?”
      Tô Mẫn Mẫn gục đầu vào lòng ta và : “Vâng, em thấy hơi chóng mặt”.
      Hứa Chi Hằng lạnh lùng : “Vậy nghỉ ngơi chút ”.
      xong Hứa Chi Hằng khoác vai Tô Mẫn Mẫn ngang qua người Vệ Nam.
      Vệ Nam vịn vào lan can nôn thốc nôn tháo, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, chai nước giải khát trong tay cũng bị bóp méo vì dùng lực quá mạnh.
      lúc sau, Kỳ Quyên thở dài bất lực: “Đại tiểu thư của tôi ơi, sáng nay mày ăn gì mà nôn đến nông nỗi này?”
      Vệ Nam ra hơi: “Uống sữa, nôn hết rồi….”
      Kỳ Quyên lườm cái rồi : “Mày là, say xe, say tàu, say tàu điện ngầm. cho tao biết có cái gì là mày say”.
      “Xe đạp tao say”.
      Kỳ Quyên than thở: “Bó tay”. Sau đó bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Nếu biết Hứa Chi Hằng và Tô Mẫn Mẫn cũng đến chúng mình để tự chuốc lấy xui xẻo rồi. Hai cái đứa đầy toàn thân tỏa ra mùi hôi thối. buồn nôn”.
      Kỳ Quyên mắng người khác rất thâm nho, mục đích là dùng câu đơn giản nhất xuyên vào tim can đối phương, nhát chết tươi.
      “Toàn thân từ xuống dưới đều nồng nạc mùi cặn bã”, “Loại nước hoa đắt đến đâu cũng thể át được mùi hôi thối tỏa ra từ miệng mày”, “Mày sống phí cơm phí gạo, chết phí đất chôn”, “Mày sinh ra là để đối đầu với xã hội”, “Mày là loại phản quốc”….
      Hồi học cấp ba, ấy dùng những lời này để chửi bạn bắt nạt Tiêu Tinh.
      Vệ Nam cười, sợ ấy tiếp tục chửi Hứa Chi Hằng nên vội vàng chuyển chủ đề chuyện: “ sao, cả đời chỉ có lần du lịch trước khi tốt nghiệp thôi. Nếu để lỡ có lần thứ hai đâu”.
      Kỷ Quyên cười nhạt: “Có người cả đời chỉ có lần, để lỡ có người thứ hai, có phải ý của mày là thế ? Mày là lớp phó văn nghệ, chuyến này do cán bộ lớp tổ chức, lẽ nào mày biết bọn khoa văn cũng chuyến này? Lẽ nào mày biết gặp Hứa Chi Hằng và Tô Mẫn Mẫn?” xong, Kỳ Quyên vành tai Vệ Nam ra và : “Mày – đừng – làm – bộ – với – tao – nữa”.
      Vệ Nam lặng lẽ nhìn về hướng Hứa Chi Hằng, mỉm cười.
      Im lặng lúc rất lâu, Vệ Nam nhàng : “Kỳ Quyên, mày đúng là con giun đũa trong bụng tao, cắn đau đến nỗi ruột tao sắp thủng rồi”.
      “Đừng kinh khủng như thế mà”.
      “Thôi, tao đỡ hơn rồi, vào trong ăn thứ gì đó , nôn xong thấy đói ”.
      Kỳ Quyên lườm Vệ Nam cái rồi vênh mặt trước, Vệ Nam mỉm cười theo sau.

      Thực ra Kỳ Quyên rất đúng, dĩ nhiên là Vệ Nam biết gặp họ ở đây.
      Nhưng biết rồi sao chứ?
      biết bao nhiêu lần muốn Hải Nam, muốn leo núi, leo núi.
      Thậm chí dùng hết những tính từ đẹp học từ đến lớn, đến rách cả miệng nào là ngọn núi bên cạnh đẹp thế nào, hùng vĩ tráng lệ thế nào, cảm giác hãnh diện thế nào khi được đứng đỉnh núi ngắm nhìn đất trời bao la, trong lúc leo núi còn có thể thắt chặt tình cảm bạn bè, có thể giúp các bạn “độc thân” có cơ hội nắm tay nhau lên núi….Vệ Nam rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn quyết định bỏ phiếu. phiếu đáng thương của Vệ Nam trở thành đề tài nóng hổi cho các bạn cười nhạo.
      Vốn dĩ Vệ Nam muốn tham gia chuyến này cũng chính là vì sợ gặp họ. Đối với Vệ Nam, tất cả những chuyện có liên quan đến Hứa Chi Hằng đều giống như xát muối vào vết thương, khó khăn lắm mới quên được chút. Mỗi lần gặp họ, những kí ức khó quên lại trỗi dậy trong lòng, ngừng dày vò, cấu xé tâm can.
      Nhưng bạn bè học cùng nhau suốt bốn năm, tình nghĩa sâu đậm, cả lớp cùng nếu mình mình biết phải thế nào. Nếu làm như vậy thấy mình mọn.
      Vệ Nam thở dài bất lực.
      Hứa Chi Hằng ơi Hứa Chi Hằng, vì sao biến mất khỏi cuộc sống của tôi?
      Truyền thuyết kể rằng, kiếp trước ngoái đầu nhìn năm trăm lần kiếp này mới được ngang qua mặt nhau. biết kiếp trước Vệ Nam tôi ngoái cổ nhìn bao nhiêu lần mà đến đâu cũng gặp .
      Sao ngoái gãy cổ cho rồi?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      ۞ Chương 12: Bạn Thân Của Lục Song ۞


      Đến Hải Nam cũng là lúc trời tối. Đoàn du lịch tổ chức cho mọi người ăn uống, nhận phòng trong nhà nghỉ để mọi người nghỉ ngơi, nạp năng lượng, sáng sớm mai ngắm mặt trời mọc. Vệ Nam với Nguyên Nguyên chuyện ở cùng Kỳ Quyên. Nguyên Nguyên nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn. Ăn cơm xong, ba người vác hành lý về phòng.Khi con tụ tập với nhau buôn dưa lê, chuyện về quần áo, mỹ phẩm, đủ chuyện trời dưới biến. Dĩ nhiên còn cả chuyện ăn uống, chuyện về bạn trai cũng rất thú vị. Với những người như Vệ Nam, thể thiếu phần quan trọng, đó là tiểu thuyết.

      Là người có kinh nghiệm lâu lăm trong lĩnh vực “nghiền” tiểu thuyết nên bây giờ cầu về tiểu thuyết hay của Vệ Nam cũng cao hơn, thèm để ý đến những tiểu thuyết bình thường, chỉ chờ đọc tiểu thuyết của tay tác giả Chu Phóng xấu xa. Kết quả người này bỏ chạy thấy tăm hơi khiến Vệ Nam rơi vào trạng thái chờ đợi mỏi mòn, suốt ngày đốt hương muỗi, diệt được rất nhiều muỗi nhưng vẫn thấy Chu đại thần đăng bài mới. Tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi vẫn dừng lại ở câu quan trọng nhất – “Hung thủ chính là……”

      Ta ngày nhớ đêm mong kết cục của Vụ án hoa tường vi. Chu Phóng ơi là Chu Phóng, ngươi chết giẫm ở đâu rồi hả. Cứ nghĩ đến chuyện này là Vệ Nam lại muốn khóc.
      Còn về Lục Hựu Hựu với bút danh “Tôi là virus, đừng kích chuột vào tôi”. Tuy ta là tác giả mới, tính tình cao ngạo đến nỗi khiến người ta căm phẫn. Tuy ta cũng viết đề tài mà Vệ Nam hứng thú. Tuy cái tên Xác chết biến mất cũng đủ độ biến thái rất hợp với tiêu chuẩn của Vệ Nam – Chỉ có điều, vì ta dám chê bai tiểu thuyết của Chu Phóng chẳng ra làm sao, thái độ hung hăng ấy vừa nhìn là biết chẳng viết được cái gì hay trước mặt mình. Vì vậy Vệ Nam quyết định loại trừ tiểu thuyết của ta. Dĩ nhiên nhàm chán đến mức cống hiến cho ta lượt truy cập. Hơn nữa Vệ Nam quen ta. Nếu chẳng may đọc tiểu thuyết của ta sau sợ phát khiếp lần sau gặp ta chắc toàn thân co giật mất. Đừng là mài lốp cho ta, biết đâu lại mài thanh gươm sáng bóng múa may trước mặt ta.
      Đúng như Vệ Nam , Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên mới gặp lần đầu mà như quen từ lâu. Hai mắt sáng lên giống như hai chiến hữu cách mạng gặp nhau vậy, chạy lại bắt tay rồi : “Chào cậu, chào cậu”, sau đó cười ầm lên. Thậm chí Vệ Nam còn thấy hai cái đuôi của họ ngoe nguẩy ngoe nguẩy.
      Ăn cơm xong, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên nằm bò ra giường ba hoa chích chòe hơn tiếng, kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao nhiêu năm phun ra hết. Kỳ Quyên nhắc lại chuyện hồi còn học lén đọc Thần điêu đại hiệp,mơ mộng mình được ôm con chim ưng to lớn đáng bay lượn khắp nơi. Nguyên Nguyên nhớ lại thời khắc CJ, từng khóc lóc sướt mướt khi đọc đến câu: “Tử Vy, ta nàng, đến xé ruột xé gan” trong bộ Hoàn châu cách cách. Bây giờ nghĩ lại thấy sởn gai ốc. Kỳ Quyên , nghĩ lại mình ngày xưa mà thấy rùng mình. Cảm giác ấy rất thú vị.
      Hai người dùng hết những từ xấu xa nhất để đay nghiến, chửi rủa những tác giả mình thích. Những tác giả mình thích nâng lên tận trời xanh. Sau đó hai người giới thiệu những tiểu thuyết mới đọc gần đây. Nguyên Nguyên bảo thất tình nên tâm trạng sầu não, gần đây đọc lại những tiểu thuyết cũ của bà Quỳnh Dao để kích thích thần kinh. Kỳ Quyên : “Chị mày thích Quỳnh Dao nữa rồi. Bây giờ tao đọc tiểu thuyết trinh thám. Nó rất hợp với ngành luật sư của tao. Bới móc bọn tác giả ấy là chuyện rất thú vị, rất đáng tự hào”. Sau đó Kỳ Quyên tên tiểu thuyết – Xác chết biến mất.
      Kỳ Quyên : “Tất cả những lời bới móc chỉ trích dưới chuyện đều là do tao viết. Mỗi ngày cái. Tao tin đập chết được nó”.
      Vệ Nam tay run run, làm rơi quả táo xuống bàn phím cái laptop của Kỳ Quyên. Nhìn ánh mặt gườm gườm sắc nhọn như lưỡi dao của Kỳ Quyên, Vệ Nam nhanh chóng với tay ra cầm lấy quả táo rồi gặm miếng, giống như bị điện giật vậy. Lúc ấy Kỳ Quyên mới hài lòng gật đầu, quay đầu lại tiếp tục tán phét với Nguyên Nguyên: “Cái thằng tác giả ấy rất biến thái. Lời nhắn nào của tao nó cũng nhắn lại, còn với cái giọng rất đạo đức giả: ‘Cảm ơn những lời đóng góp của bạn, sau này mình cố gắng nhiều hơn’. Kết quả tao chỉ trích hơn chục lần nhưng có thấy nó sửa chữa gì đâu”.
      Vệ Nam nghĩ bụng, đó là vì ta coi mày ra gì. Tiểu Quyên đáng thương, nếu mày biết ta là ai chắc chắn mày ném gạch mà trực tiếp cầm dao.
      “Thằng cha đấy gần đây phải công tác nên tạm ngừng viết trong tuần. Tao đoán chắc nó nghĩ ra được cái gì để viết nên tìm cách chạy trốn rồi, giống hệt thằng cha Chu Phóng”. xong Kỳ Quyên quay sang nhìn Vệ Nam, “đúng , Nam Nam?”
      Vệ Nam nghiêm túc gật đầu: “Đúng”.
      Đối với Vệ Nam và Tiêu Tinh, những lời của chị Kỳ Quyên giống như thánh chỉ vậy.
      du lịch xa vẫn quên mang laptop, chỉ có những người con mạnh mẽ, dũng cảm như Kỳ Quyên mới sợ bị cướp giật.
      Nhờ vậy mà Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng được ké phần. Buổi tối nhàm chán có việc gì làm có cái máy tính bầu bạn, ba người cùng xem phim, cảm giác đó thoải mái. Nhớ lại hồi học đại học, cứ đến cuối tuần là mấy đứa con gại lại túm tụm với nhau xem phim kinh dị, với tiêu chí: “Phát triển xem phim, tăng cường thể chất của người dân, bồi dưỡng lòng dũng cảm”.
      Khoảng thời gian nhàn rỗi có bài tập cũng phải thi cử, lũ con ở mấy phòng liền lại tụ tập xem phim kinh dị. Kết quả xem được nửa tập tất cả đều chạy hết, chỉ có mình Nguyên Nguyên chăm chú xem từ đầu đến cuối. Kỳ Quyên rất thích xem phim kinh dị. Phim trong ổ cứng chủ yếu là phim ma. Ba người chọn bộ phim khá nổi tiếng gần đầy, kể về hai em bé song sinh dính liền nhau.
      Vệ Nam linh cảm có cảnh kinh dị, liền cúi đầu xuống ra công ra sức uống nước, sợ nhìn thấy cảnh rùng rợn hét toáng lên xấu hổ. Kỳ Quyên từ đầu đến cuối mặt tỉnh bơ, nhìn cảnh máu mê bê bết mà mặt hề biến sắc. Nguyên Nguyên cũng sợ hãi chút nào, giống như nghiên cứu vậy: “Hahaha, con ma này hóa trang xấu quá”. “Ơ, động mạch ở cổ bị đứt, máu phun ra như thế”. “Hai đứa song sinh kia chẳng phải dính lưng vào nhau sao, bây giờ lại dính bụng, sack”.
      Khó khăn lắm mới xem xong phim kinh dị, Kỳ Quyên kéo Vệ Nam sang bên rồi : “Con mụ Nguyên Nguyên kia dã man ”, xong nhếch mép cười: “Tao thích nó rồi đấy, rất hợp với tính cách của tao”.
      Vệ Nam cười toe toét: “Đúng vậy, tao với mày lớn lên cùng nhau, người tao bảo được, lẽ nào mày lại thấy chướng mắt”. xong còn huých vào tay Kỳ Quyên tỏ vẻ thân mật.
      Bỗng nhiên Kỳ Quyên : “Trừ Hứa Chi Hằng”.
      Vệ Nam sa sầm mặt xuống: “Kích tao mày vui lắm à?”
      Kỳ Quyên mỉm cười: “Nam Nam, chia tay rồi dứt khoát , đừng loằng ngoằng dây điện nữa. Có câu rất hay là đến ngày nào đó bạn có thể bình thản nhắc đến tên người ấy mà hề cảm thấy đau khổ hay khó chịu lúc ấy bạn mới thực quên được người ấy”. xong, ấy nhàng vỗ vào vai Vệ Nam: “Đừng tưởng tao biết, mày cứ giữ mãi trong lòng muốn nhắc đến, như thế bị mốc, biến thành ung nhọt, càng chôn càng sâu, càng độc càng nghiêm trọng. Mày biết điều đó. Tao mong mày luôn vui vẻ, vui vẻ hơn bất cứ ai”.
      Vệ Nam im lặng lúc rồi thở dài: “Tao biết chứ. Ai bảo não tao cài hệ thống XP, lại thêm phần mềm diệt virus Rising Antivirus, tốc độ vận hành chậm như rùa bò, muốn delete số thứ phải đợi rất lâu”. xong ấy ngẩng đầu lên, giơ tay véo má Kỳ Quyên và : “Có điều sau này xin chị đừng văn vẻ nữa. Chị mà văn vẻ là em lại thấy sấm vang chớp giật”.
      Kỳ Quyên cốc cái vào đầu Vệ Nam, sau đó vênh mặt lên : “Đồ đểu, mày biết tao khó khăn lắm mới văn vẻ được thế , đúng là đồ biết điều”.
      Kỳ Quyên tắm, Nguyên Nguyên nhắn tin cho mẹ, mình Vệ Nam độc chiếm laptop. Vệ Nam ôm hy vọng kích chuột vào tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi.

      Vệ Nam thấy trong số chuyện, mình là người rất cố chấp.
      Cũng tại câu chuyện ấy quá hay, hơn nữa mình đọc tiểu thuyết dài tập mạng gần năm rồi, làm sao có thể dễ dàng quên là quên ngay được, bỏ là bỏ ngay được. Giống như máy tính cũng cần khoảng thời gian waiting để thực lệnh, huống hồ là não người với hệ thần kinh cấp cao phức tạp.
      Vệ Nam di chuột, nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình, thời gian đăng bài mới là nửa phút trước.
      Ô hô, hương muỗi hữu hiệu, Chu đại thần trở về, có bài viết mới, hơn nữa lại vừa mới đăng.
      Vệ Nam hồi hộp kích chuột vào bài viết mới.
      “Xin lỗi mọi người, thời gian vừa rối sang Mỹ thăm vợ”. Lý do này tạm chấp nhận được. phải là đau bụng. Có tiến bộ.
      “Dường như mấy tháng đăng bài mới rồi. Hehehe”. Lại còn cười được nữa.
      biết có ai nhớ tôi ?” Muốn đào mộ tổ nhà .
      “Bắt đầu từ hôm nay tôi chuyên tâm viết chuyện”. mà chuyên tâm viết chuyện những tác giả khác đều là thần tiên.
      “Trong vòng ba ngày tôi đăng phần kết của Vụ án hoa tường vi, sau đó lập tức đăng chuyện mới. Mọi người thấy tôi có đáng ?” OH MY GOD, đáng quá, đáng đến mức người khác muốn đập chết ….
      “Ngoài ra thông báo cho mọi người biết tin vui, tác phẩm Vùng đất vĩnh hằng đoạt giải trong cuộc thi viết truyện hư cấu cho game online ký hợp đồng với công ty mạng và được chuyển tải thành game online sống động. Đến lúc ấy mọi người có thể tự mình khám phá thế giới thần kỳ dưới ngòi bút của tôi qua game online rồi. Chỉ có điều cụ thể mấy năm nữa mới làm xong tôi biết”. biết xấu hổ, lôi người ta xuống biển lửa rồi bỏ mặc chịu trách nhiệm, đúng với phong cách của .
      “Cuối cùng giới thiệu với mọi người bộ tiểu thuyết có tên là Xác chết biến mất. Thực ra cũng chẳng có gì là đặc sắc nhưng nếu có thể đọc tạm. Nghe sắp xuất bản. Những người nhàm chán có thể lướt qua. Nếu hay lấy gạch ném chết ta. Tác giả virus là bạn của tôi, đều là đàn ông với nhau, kích nhau vài câu là chuyện thường tình. Dĩ nhiên tư tưởng là vô biến. Nếu bạn muốn nghĩ lung tung tôi cũng thể chui vào đầu bạn để móc não ra được”.
      Xác chết biến mất? Bạn bè? phải hoa mắt đấy chứ?
      “Bây giờ tôi phải viết chuyện, muốn với mọi người vài điều để chứng minh là tôi vẫn còn sống. Hơn nữa sống rất vui vẻ. Xin các vị ngày mai hãy tìm đọc kết thúc. Nếu thấy có lẽ tôi xảy ra chuyện. Xin các vị thắp cho nén hương”.
      Vệ Nam đóng trang web, đó là tác giả mình thích nhất, viết truyện rất hay, tư duy sáng tạo, nhân vật sống động, cốt truyện hấp dẫn, tình tiết đặc sắc và nhân cách xấu xa. Chỉ có điều Vệ Nam thể ngờ rằng Lục Song lại là bạn của thần tượng mà mình mến nhất.
      người nửa đùa nửa : “Thực ra Xác chết biến mất cũng chẳng có gì là đặc sắc nhưng miễn cưỡng đọc cũng tạm được”.
      người tỏ vẻ nghiêm túc : “Chu Phóng viết chuyện chẳng ra làm sao cả. thích cái vẻ hung hăng của ta”.
      Những người như vậy có thể là bạn của nhau?
      Lục Song thích Chu Phóng hoàn toàn phải vì đố kỵ hay chê bai gì… chỉ là lời đùa giữa bạn bè với nhau?
      Quả nhiên chứng minh chân lý của câu tục ngữ “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?”
      Vì lời giới thiệu của Chu Phóng, Vệ Nam kích chuột vào bộ tiểu thuyết Xác chết biến mất.
      Cái hay của việc đọc tiểu thuyết mạng là cảm giác mơ mơ hồ hồ. Lục Song là người quen trong thực, vì vậy đọc tiểu thuyết của ấy có cảm giác rất khó tả.
      Vệ Nam lướt nhìn thời gian đăng bài mới, giống hệt Chu Phóng, cùng ngày cùng giờ cùng phút cùng giây – Hai người cần dùng cách này để chứng minh hai người là bạn đâu.
      Vệ Nam tay run run kích chuột vào, quả nhiên đúng với lời Kỳ Quyên , Lục tiên sinh xin nghỉ phép.
      “Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu. Tôi vừa tìm được việc, các bộ phận trong giai đoạn lắp ghép, máy chủ hơi bận. Mấy ngày nay phải công tác, ổ cứng chất đầy công việc, CPU (bộ xử lý trung tâm), có thời gian nghĩ đến việc hung thủ là ai, sau khi quay về tắt máy nghỉ ngơi thời gian để suy nghĩ cho thấu đáo. Xin mọi người yên tâm, não tôi lắp đặt hệ thống xử lý vista mới nhất, có thể nhanh chóng cho mọi người phần kết hoàn hảo nhất. Ngoài ra, những người nhàm chán có thể kích vào bộ tiểu thuyết Vụ án hoa tường vi của Chu Phóng. Vị này từ cõi chết sống lại viết phần kết rồi. Đối với các độc giả, quay trở lại của ta đúng là tai họa…”
      Được đấy, hai người chỉ là những người bạn nhìn nhau chướng mắt, tình cảm gắn bó đến mức cùng nhau đăng bài, cùng nhau chửi rủa đối phương rồi lại giới thiệu tác phẩm của nhau.
      Được đấy Lục Song. là người học về phần mềm, CPU của , ổ cứng của , toàn thân là người máy, trong đầu lắp hệ thống Vista, ràng là cao cấp hơn XP của tôi, viết đơn xin phép gì mà sâu sắc thế.
      Vệ Nam đọc kỹ lại dòng chữ ấy. Lục Song mới tìm được việc, sai, nhưng chưa nghe đến việc công tác. Nếu ta công tác với tính cách của mẹ, người quan tâm ta hơn con cái lần hàng chục lần chắc chắn bô bô cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết.
      suy nghĩ bỗng nhiên điện thoại đổ chuông. Vệ Nam mở máy thấy đó là tin nhắn của mẹ.
      “Nam Nam, Lục Song công tác ở Hải Nam, nó hỏi con có muốn nó nhặt cho mấy cái vỏ sò ?”
      Vệ Nam than thở, trời ơi, xin người đừng để giác quan thứ sáu của con linh nghiệm đến thế.
      Vệ Nam cúi xuống đọc lại tin nhắn, nhặt mấy cái vỏ ốc? với tên ăn mày hay đứa trẻ IQ thấp đấy hả? Lục Song, đúng là loại người lúc nào cũng muốn thách thức khả năng chịu đựng của tôi.
      Vệ Nam lườm cái rồi nhắn lại: “Vậy phiền ta nhặt vỏ sò phát sáng bảy màu, mẹ cảm ơn ta hộ con”.
      Mẹ lập tức nhắn lại ngay: “Nó bảo cần cảm ơn. Mẹ tiễn nó đây. ngờ Lục Song thích ăn món sườn của mẹ đến thế. À đúng rồi, lúc này mẹ lấy ảnh hồi của con cho Lục Song xem, con đoán xem nó gì?”
      gì ạ?” Chắc chắn phải những lời tốt đẹp.
      “Nó con giống như cục thịt , rất thú vị”.
      “….Thay con…cảm ơn….lời khen của ta”.
      “Nó còn hồi con phát triển chiều ngang, bây giờ phát triển theo chiều dọc, đúng là tiến bộ vượt bậc”.
      Vệ Nam ngẫm nghĩ lúc rồi đọc lại tin nhắn, lúc ấy mới hiểu – Phát triển theo chiều ngang rồi lại phát triển theo chiều giọng, ý ta muốn người mình giống hình lập phương.

      Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đều ngủ, Vệ Nam ngủ được, đành ngồi dậy ôm cái máy tính đọc tiểu thuyết.
      Vốn dĩ Vệ Nam nhàm chán lắm mới kích vào bộ Xác chết biến mất. Kết quả là kích vào rồi thoát ra được. Trông Lục Song vậy mà viết truyện khá hay, tình tiết lôi cuốn khiến người đọc hồi hộp theo dõi, muốn dứt ra cũng được. Quan trọng hơn là nam nhân vật chính rất có sức hút. Dĩ nhiên Vệ Nam có cảm tình với nhân vật chính phần lớn là do tên của nhân vật. Đó là tên nhân vật Vệ Nam thích nhất hồi cấp ba, lần đầu tiên đọc tiểu thuyết đăng nhiều kỳ. Nhớ lại chuyện ấy, Vệ Nam muốn treo tên tác giả Lục Song bất lương bỏ chạy lên rồi dùng roi quất tơi bời.
      Nửa đêm, điện thoại của Vệ Nam phát sáng, mở ra thấy đó là tin nhắn từ số máy lạ, nội dung ngắn gọn, đơn giản.
      là Lục Song, mẹ em bảo em lưu số của ”.
      Vệ Nam lườm cái, lưu vào danh bạ với cái tên là Lục Hựu Hựu, sau đó nhắn lại: “ nhận được thánh chỉ của Vệ thái hậu, cảm ơn ngài chuyển lời, Lục Công Công”.
      Đầu bên kia gì, lúc sau mới nhắn lại: “Em thích xoáy lắm à?”
      Vệ Nam mỉm cười, thực ra tôi thích giã hơn, ai bảo hồi ấy chịu viết nốt bộ tiểu thuyết ấy, hại tôi nhảy vào hố lửa của đại học Y. biết bao nhiêu năm nay tôi khổ sổ thế nào, bao nhiêu ngày trôi qua là bấy nhiêu ngày đẫm máu và nước mắt. Tất cả là vì .
      “Em đâu dám xoáy . là người tâm phúc của Vệ thái hậu. Chọc giận khác nào đùa với hổ”. Vệ Nam lạnh lùng nhắn lại.
      Lục Song hề để ý đến những lời xỏ xiên ấy, vẫn giữ thái độ bình tĩnh ôn hòa: “Ngày mai Hải Nam. Em ở khách sạn nào? Vệ thái hậu bảo tiện đường mang cho em cái mảy ảnh. du lịch chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm”.
      “Vâng, sáng mai em phải dậy sớm ra biển ngắm mặt trời mọc. Buổi tối liên lạc sau nhé”.
      “Dậy sớm?” Lục Song cười: “Liệu em có dậy được ?”
      Vệ Nam im lặng gì, trừ thời gian thi cử thức khuya dậy sớm thậm chí học bài thâu đêm, bình thường khó mà dậy nổi. Cảm giác ngủ nướng sung sướng.
      “Yên tâm. Chắc chắn em có thể dậy được”.
      Đầu dây bên kia nhắn lại đúng chữ “Uh”. Vệ Nam có thể tưởng tượng được nụ cười chế nhạo của Lục Song khi nhắn tin.
      “À, đúng rồi Lục Song, có biết QQ ?” Bỗng nhiên Vệ Nam nhắn lại
      Đầu dây bên kia im lặng lúc lâu rồi nhắn dãy số, phía sau bổ sung: “ thích em gọi nó là cánh cụt hơn”.
      Vệ Nam add vào mục bạn thân, sau đó xem thông tin.
      Nick name – Hựu Hựu. Tuổi – 100 tuổi. Giới tính – . Nơi ở – sao hỏa. Status – Làm thế nào để cứu vớt mi, hồn ma của ta.
      Kết luận: Lục Song đúng là quái thai.
      Mẹ ta nuôi ta lớn bằng từng này là vất vả, giải thưởng cha mẹ vất vả nhất quả hổ chút nào.
      Vệ Nam thương thay cho bố mẹ Lục Song, sau đó mở cửa sổ chat.
      “Online ?”
      “Có”.
      rất thân với Chu Phóng phải ? Em add là muốn hỏi cách liên lạc với ấy”.
      “Hehe. cứ tưởng rằng ít ra em cũng khách sáo chút, hỏi dạo này có khỏe , thời tiết có oi bức thế nào chứ. Em thẳng tính. Lợi dụng cách quang minh chính đại như thế”.
      Vệ Nam nghĩ bụng, thế chắc, lấy gia đình tôi làm bàn đạp còn quang minh chính đại ăn sườn xào của mẹ tôi, qua cầu rút ván mà bình thản như . Lần đầu gặp mặt bắt người con yếu ớt như tôi xách cho cái túi nặng. Tuy tay bị thương, nhưng thái độ kiêu căng ngạo mạn của với phía yếu là thể chấp nhận được. Điều thể tha thứ được là dám “Em phải mẫu người thích”, làm như tôi thích lắm bằng.
      Vệ Nam vênh mặt lên, copy patse câu của Lục Song: “Dạo này có khỏe ? Bên thời tiết có oi bức ?” Sau đó lập tức nhắn ngay câu “Phiền cho em QQ của Chu Phóng, cảm ơn”.
      Lục Song im lặng.
      Vệ Nam nghĩ chắc ta giận, có thể làm cho Lục tiên sinh giận dữ là chuyện dễ dàng gì. đáng tự hào. Nghĩ đến đấy Vệ Nam sung sướng cười thầm.
      Nửa phút sau, cửa sổ chát bật sáng, Vệ Nam thấy cuộc chuyện dài dằng dặc giữa Lục Song và Chu Phóng.
      Hựu Hựu: Online ?
      Chu Phóng: Có.
      Hựu Hựu: Dạo này khỏe , thời tiết nóng bức ?
      Chu Phóng: Cậu viết được cái gì định kích tôi đấy hả?
      Hựu Hựu: Sack, muốn hỏi thăm vài câu thôi mà.
      Chu Phóng: Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi cậu hỏi han cái nỗi gì. Có gì . Tối nay tôi phải viết kết thúc. Cậu thương tôi, tha cho tác giả vô tội bị giục viết truyện có được ?
      Hựu Hựu: Vâng, tác giả vô tội…
      Chu Phóng: Có ý kiến gì à?
      Hựu Hựu: có ý kiến gì. Em chuyện chính đây. Có , là fan cuồng nhiệt của , mê mấy năm rồi. Tác phẩm nào của ây cũng đọc đọc lại mấy lần, bây giờ muốn add QQ của , muốn em cho QQ. Vì tôn trọng nhân quyền của nên em hỏi trước.
      Chu Phóng: Thôi khỏi, đừng cho ấy, để ấy cứ mê . Vì muốn giữ hình tượng đẹp nhất trong lòng các fan mà từ trước đến nay add nick của độc giả bao giờ, tránh để người ta vỡ mộng. Biết thần tượng là người xấu như thế này chắc họ chịu nổi, hehe.
      Hựu Hựu: Em biết rồi. Còn khác, là bạn của em. ấy nghe em mình thân nhau nên muốn làm quen với . Em cho ấy QQ được ?
      Chu Phóng: Bạn á? Bạn kiểu gì?
      Hựu Hựu: thử đoán xem?
      Chu Phóng: Haha, vậy cho ấy , làm quen chút xem thế nào.
      Sau đó Lục Song đánh hàng dài, đó là QQ của Chu Phóng.
      Đọc xong nhật ký chuyện giữa hai người, bỗng nhiên Vệ Nam kích động đến nỗi muốn xuyên tay qua màn hình máy tính bóp cổ Lục Song.
      Hư, đúng là đồ xấu xa, vòng vo tam quốc hồi chơi xỏ Chu Phóng, có , còn khác. Chẳng phải là cùng hay sao? Sack, chơi xỏ cả tôi, còn úp úp mở mở: “ thử đoán xem?”
      Chắc chắc Chu Phóng hiểu lầm….
      Vệ Nam add QQ của Chu Phóng. Mở cửa sổ chat, Vệ Nam xúc động đánh hàng chữ, “ Chu Phóng, em rất thích sách của . Quyển nào em cũng đọc đọc lại mấy lần. cố gắng viết phần kết của Vụ Án Hoa Tường Vi nhé. Em ủng hộ ”. Vừa đánh xong chưa kịp gửi thấy Chu Phóng nhắn trước.
      “Chào em dâu!”
      Sack….
      Vốn dĩ Vệ Nam muốn gây ấn tượng với thần tượng, giả nai trước mặt ta để xin mấy quyển sách có chữ ký, sau đó nghe ngóng kế hoạch viết lách của ta, xem ta định viết mấy bộ tiểu thuyết để chuẩn bị tâm lý tìm đọc. Chu Phóng chưa bao giờ tham gia vào hoạt động ký tên sách, vì vậy những cuốn sách có chữ ký của ấy rất có ý nghĩa. Kết quả Vệ Nam bị câu “Chào em dâu” làm cho tức sôi máu, trong nháy mắt từ nai con ngơ ngác biến thành sói xám.
      “Chào , rất vui được làm quen với ”. đáng được cáo già vậy. Vệ Nam cố kiềm chế tâm trạng xúc động, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.
      “Nghe là sinh viên khoa văn của trường T”.
      “Đúng vậy”.
      “Em cũng học trường T, sinh viên năm thứ 4 đại học Y”.
      “Uh, nữ sinh trường Y… Khoa nào? Cầm dao phẫu thuật bao giờ chưa?”
      “Em vẫn thực tập, chưa phân khoa. hỏi điều ấy làm gì?”
      “Hehe, mặc áo trắng cầm dao…. Dường như rất hợp với thẩm mỹ của Lục Song”.
      “….Thẩm mỹ của ấy… rất cá tính”.
      “Hehe, dĩ nhiên rồi. Em là Vệ Nam đúng ? học em 7,8 khóa, là tài tử của khoa văn”.
      Da mặt của có thể mỏng chút được ….
      có thể chuyển từ em dâu thành em thôi được ạ?”
      “Hả? có nhiều em lắm rồi. Gọi là em dâu nghe thân thiết hơn, đúng em dâu?”
      Tôi muốn thân thiết với .
      ra tác giả thích nhất là loại người đứng đắn đến mức này? Đời người đúng là bi kịch, bi kịch.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 3: Chuyến du lịch
      Hứa Chi Hằng, vĩnh viễn bao giờ biết rằng ai mới là người nhất, ai mới là người chấp nhận tất cả con người , ai mới là người đồng cam cộng khổ cùng , ai mới là kẻ ngu ngốc vứt bỏ mọi thứ vì …Đúng vậy, ngu ngốc, Tô Mẫn Mẫn tôi đúng là con ngốc nên mới bị coi thường , bị khinh rẻ.



      ۞ Chương 13: Bí mật của Lục Hựu Hựu ۞


      Vệ Nam bực tức mở của sổ chat chuyện với Lục Song, “Chu Phóng gọi em là em dâu, thế là thế nào?” Giọng điệu đẩy vẻ oán thán.
      “Hehe, giải thích với ấy. ấy hiểu nhầm em là bạn của , xin lỗi nhé”.
      “……..”
      phải cố ý đâu”.
      “Thôi. Hai chuyện ”.
      Vệ Nam kích chuột đóng cửa sổ chat.
      Còn cố ý? Thực ra phải Chu Phóng hiểu lầm mà Lục Song cố ý làm cho ấy hiểu lầm. câu rành rành “ thử đoán xem?” Ai mà chẳng hiểu lầm. Nhìn bề ngoài chỉ là trò lừa phỉnh của Lục Song để Chu Phóng đồng ý add nick, hơn nữa còn tỏ ra rất thông minh, rất tốt bụng. Vệ Nam cũng chẳng có lý do gì mà trách cứ ta. Đúng là đồ cáo giả nai. Nụ cười đẹp đến đâu cũng thể che lấp được lòng dạ xấu xa của .
      Nhìn nick của Hựu Hựu và Chu Phóng trong list bạn thân và thời gian đăng bài mới, Vệ Nam lặng lẽ lau hàng nước mắt nhuốm đầy máu – Quả nhiên kiếp trước gây quá nhiều nghiệp chướng, vì sao kiếp này toàn gặp những kẻ xấu xa?
      Nhớ lại thông tin mà hôm nay Chu Phóng vừa viết, rằng tác phẩm đoạt giải của ta được dựng thành game online, Lục Song cũng từng ta làm việc cho công ty mạng, lẽ nào hai chuyện này có liên quan đến nhau? Lẽ nào quan hệ giữa họ thân thiết như vậy còn bởi tác phẩm của Chu Phóng được dựng thành game online, có liên quan với Lục Song?
      Trí tò mò giết chết bò. Trí tò mò của Vệ Nam giống như chiếc bánh bao lên men, trương phình lên nhét đầy lồng ngực, hỏi chắc chết vì ngạt thở mất. Thế là quyết định mặt dày mở cửa sổ chat với Lục Song.
      Mộc Nam: Lục Song, làm việc ở công ty mạng, làm về lĩnh vực khai thác game online đúng ?
      Hựu Hựu: Uh, hồi học cao học từng có lần trốn học chơi điện tử, đúng hôm ấy thầy giáo điểm danh. Thầy giáo với , chơi điện tử dù giỏi đến đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tự mình nghĩ ra trò chơi mới gọi là tài giỏi.
      Mộc Nam: Thế là…. Để chứng minh bản lĩnh của mình mới sụ sôi nhiệt huyết quyết chí làm game?
      Lục Song: Đúng vậy, Nam Nam, em hiểu .

      Đó là vì khắm quá, kiêu căng ngạo mạn mặt, muốn hiểu cũng phải hiểu….

      Hưu Hựu: À, đúng rồi, em rất thích Chu Phóng đúng ? Cuốn Vùng đất vĩnh hằng em đọc chưa?
      Mộc Nam: Dĩ nhiên là đọc rồi, đừng có mà với em trò game online lấyVùng đất vĩnh hằng làm bối cảnh do phụ trách đấy nhé.

      Nếu đúng như vậy là bi thảm.

      Hựu Hựu: Đúng vậy, thời gian vừa rồi công ty và Chu Phóng thảo luận xong hợp đồng dàn dựng trò chơi. Lần này đến Hải Nam để ký hợp đồng. là giám đốc kỹ thuật phụ trách khai thác game.

      Vệ Nam rất muốn đập bàn. Giác quan thứ sáu của mình linh nghiệm. Quan hệ giữa họ thân thiết như vậy, quả nhiên là cấu kết với nhau trong lĩnh vực dàn dựng game, biết chừng tác phẩm của Chu Phóng có thể ký kết thành công là do Lục Song làm trung gian.

      Mộc Nam: Thế tốt quá, game của trời có, dưới đất có, chẳng ai dám chơi đâu, hahaha.
      Hựu Hựu: Em chơi Giang hồ trong mộng rồi chứ.

      Vệ Nam ngây người.
      dạo trước, game Giang hồ trong mộng rất hot. Hồi ấy đúng vào dịp nghỉ hè, Vệ Nam nhàm chán có việc gì làm nên rủ Tiêu Tinh và Kỳ Quyên cùng chơi game online. Ba người thành lập bang phái lớn trong game, suốt ngày dẫn đàn em ra vùng ngoại ô chém giết, rất thú vị. Vệ Nam là bang chủ, tên là Nữ hoàng sơn trại.
      Về sau, chị Kỳ Quyên vì độc mồm độc miệng, gây thù chuốc oán với rất nhiều bang phái nên bị họ liên kết lại truy sát. Tiêu Tinh, Kỳ Quyên và Vệ Nam là chị em cùng chung hoạn nạn nên khó tránh khỏi liên lụy. Tiêu Tinh rất ngoan, suốt ngày tìm chồng trong game. Vệ Nam tuy có chồng, suốt ngày chồng chồng vợ vợ rất tình cảm nhưng ba người vừa bị truy sát, người đàn ông kia những đồng cam cộng khổ, kề vai sát cánh mà còn lập tức li hôn với Vệ Nam và cướp đống vũ khí, khiến Vệ Nam tức điên lên đập bàn hẳn phút.
      Dĩ nhiên, sau khi vào học, ba chị em chơi game nữa, xóa nick, rút về ở .
      Lần trước xe của Lục Song ta cũng nhắc đến Giang hồ trong mộng, hôm nay lại nhắc đến, lẽ nào…. ta cũng chơi game này rồi, hơn nữa lại có quan hệ rất mật thiết với mình?
      Vệ Nam lau mồ hôi lạnh trán.

      Mộc Nam: Lẽ nào… là chồng của em trong game?
      Hựu Hựu: Đừng gọi là chồng. Quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến mức ấy đâu, đúng em?

      Vệ Nam tức đến nỗi chỉ muốn thò tay qua màn hình vặn cổ ta.

      Mộc Nam: Vì sao biết em chơi game ấy?
      Hựu Hựu: Chẳng phải ID (tên đăng nhập) của em trong game là “Mộc Nam nương” sao, mổ xẻ tên tuổi đúng là thói quen xấu của em từ . Hehe.
      Hựu Hựu: Chẳng phải em cũng mổ xẻ tên của ra sao…Lục Hựu Hựu, đúng ?

      Song (双) phân thành Hựu (又), Hựu (又). Nam (楠) phân thành Mộc(木), Nam (南). Vệ Nam nhìn “Hựu Hựu” và “Mộc Nam” rồi lúng túng đặt tay lên cằm…
      giáo ngữ văn hồi tiểu học lẽ ra phải trả lại tiền học, chúng em thích mổ xẻ tên của nhau hoàn toàn là công lao của . Ai bảo viết chữ bảng cách nhau hàng cây số.
      Vệ Nam vẫn kêu ca, oán thán Lục Song nhắn câu khiến người ta tim đập chân run.

      Hựu Hựu: Thực ra ban đầu làm thêm về GM (viết tắt của Game Master) trò chơi, suốt ngày nhìn thấy em dẫn theo lũ đầu trâu mặt ngựa trong bang phái đánh boss, lại còn đanh đá chua ngoa mở mồm ra là chửi. phải phụ trách khâu mồm em lại, là khốn khổ.
      Mộc Nam: ………
      Hựu Hựu: Đúng rồi, tên boss cuối cùng trong game, Quy tắc tử vong biến thái đều là do thiết kế đấy.
      Hựu Hựu: Mỗi lần thấy em chết trong tay boss cách thê thảm, máu mê bê bết nằm dưới đất, thấy ….
      Hựu Hựu: nhẫn tâm.
      Mộc Nam: …….

      Vệ Nam ngẩng đầu lên nhìn status của Lục Song – Làm thế nào để cứu vớt mi, hồn ma của ta.
      Vệ Nam tiện tay viết lại – Làm thế nào để trả đũa mi đây, boss của ta.
      Đọc lại hai lần Vệ Nam thấy vế vế dưới đối nhau, càng đọc càng thấy chuối.
      Bỗng nhiên Lục Song nhắn câu: “Em nên sửa lại là, làm thế nào để trả đũa đây, chồng của em. Như vậy đọc lại thấy vần hơn”.
      Vệ Nam tức đỏ mặt, đổi lại cái status cũng phải hợp vần với , tưởng mình là ai chứ?
      Vệ Nam xóa status, viết câu ngắn gọn đơn giản để bày tỏ tâm trạng lúc ấy của mình – Tôi hy vọng bắn ra mũi tên đầy máu để xuyên vào lòng !
      Status của Vệ Nam nhanh chóng nick. Lục Song đọc xong, nhếch mép cười rồi thay status của mình thành – hy vọng có được mũi tên đầy máu ấy của em để tưới đẫm lòng mình.
      Đúng là đôi câu đối hoàn hảo, thực rất vần.
      Vệ Nam vừa nhìn thấy Status của ta liền điên tiết đập bàn, khiến Kỳ Quyên phải mơ màng trong giấc mộng phải tỉnh dậy, lạnh lùng : “Mày muốn đóng phim ma biến ra ngoài cho tao nhờ”. Vệ Nam bị ánh mắt đáng sợ của Kỳ Quyên hù dọa sợ đến nỗi trong nháy mắt bắn trở về ghế, nhìn màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, thần kêu than.
      Lục Song tiếp tục nhắn tin: “Nam Nam, giải thích với Chu Phóng rồi. ta gọi em là em dâu để em xấu hổ nữa đâu. Em cứ tự nhiên mà dụ dỗ ta. Nếu xin được sách có chữ ký cứ với . giúp em”.
      Vệ Nam rất muốn đập đầu vào tường. Tiếc rằng lúc ấy là ba giờ đêm, Kỳ Quyên mà nổi cơn điên rất đáng sợ. Vệ Nam đành phải gầm gừ nghiến răng nghiến lợi, nhắn lại, “Cảm ơn , sách có chữ ký giống như mây trôi, em ham hố đâu”.
      Vệ Nam mở trang web, tiếp tục đọcXác chết biến mất, muốn soi mói bới móc sơ hở của ai đó, nhưng biết rằng lời giải thích của Lục Song với Chu Phóng lại là :
      Hựu Hựu: ấy tên là Vệ Nam, là người vợ mà em đánh cược thắng nên mới có được.
      Chu Phóng: hả?
      Hựu Hựu: Hồi đánh cược với trai ấy. ai thua phải gả em cho đối phương. Kết quả là em thắng, bảo vệ được em em. Vệ Đằng thua, phải gả em cho em.
      Chu Phóng: Hahaha, các cậu buồn cười. Có những người như chúng hai cậu, hai em hạnh phúc.
      Hựu Hựu: Dĩ nhiên rồi, có em , phải ghen tỵ làm gì.
      Chu Phóng: Sack, thế bây giờ cậu định thực giao ước, lấy đó à?
      Hựu Hựu: Chuyện hồi ấy sao có thể coi là được.
      Chu Phóng: Sau này lớn gặp ấy lại muốn coi là chứ gì?
      Hựu Hựu: đừng thông minh quá thể, thách thức tự tin của em.
      Chu Phóng: Hehe. Cậu với Vệ Đằng cũng buồn cười….. Chuyện các cậu cá cược, nếu để hai em biết được, chắc chắn cầm dao chém chết hai cậu.
      Hựu Hựu: Hồi mà, ai chẳng muốn nhân cơ hội làm chuyện gì đó đáng nực cười. Sau này lớn rồi phải phong độ, đàn ông. Chỉ có thể nhớ lại thời thơ ấu đáng nhớ trong thầm lặng. Làm con trai dễ dàng gì.
      Chu Phóng: Đúng vậy. Mặt cậu dày như vậy cũng dễ dàng gì.
      Hựu Hựu: Nam Nam da mặt em có thể dùng làm áo chống đạn, còn chắc có thể chống thủy tinh.
      Chu Phóng: Haha, vì vật chúng ta là đồng loại, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà. Hôm nay cậu vòng vo tam quốc muốn tôi add nick ấy, là muốn làm quen, thực chất là muốn thông qua tôi để thăm dò ấy chứ gì?
      Hựu Hựu: bảo đừng thông minh như thế mà. Có số câu nên hiểu cách mơ hồ hay hơn. Hehe.

      Lục Song và Chu Phóng hai tên xấu xa chuyện rất lâu, đúng là nham hiểm giống nhau, gian tà như nhau.
      Bỗng nhiên Vệ Nam thấy cơn gió lạnh thổi qua trong cơn mơ khiến co quắp, người run lập cập.
      Dĩ nhiên, Chu Phóng có câu hoàn toàn sai lầm.
      Vệ Nam chưa bao giờ nghĩ rằng có người trai như Vệ Đằng là hạnh phúc.
      Còn Lục Đan… ấy thậm chí thừa nhận Lục Song là trai mình.

      Hai em nhà họ Vệ và họ Lục hợp nhau chút nào. Vệ Nam và Vệ Đằng từ đến lớn suốt ngày cãi nhau, cứ gặp mặt nhau là giống như sao Hỏa đâm vào Trái đất vậy. Cuộc chiến giữa hai em nhà họ Lục cũng chưa bao giờ ngừng nghỉ.
      Lục Đan và Lục Song là chị em sinh đôi. Lục Đan ra trước Lục Song phút, vốn dĩ là chị. Nhưng về sau bị Lục Song ép làm em. Nhắc đến chuyện này nhà họ Vệ cũng có phần trách nhiệm.
      Hồi , nhà họ Lục sống đối diện với hàng xóm nhà họ Vệ. Lục Song và Vệ Đằng tuổi tác chẳng hơn kém nhau là bao. Cùng là con trai nên suốt ngày nghịch đất nghịch cát rồi lại trèo cây, bắn bi, rất nghịch ngợm. Vệ Đằng có em nên rất đắc trí, thường xuyên khoe khoang trước mặt bạn bè rằng mình có thể bảo vệ em , cảm giác bắt nạt em rất thú vị, giống với Lục Hựu Hựu, suốt ngày phải nghe lời chị, ức chế.
      Mỗi lần ta như vậy, Lục Song thường lặng lẽ đứng bên gì.
      Vào buổi tối trăng thanh gió mắt, Lục Song khi ấy mới 8 tuổi trèo qua cửa sổ vào phòng mẹ và nghiêm túc : “Dù gì con và Lục Đan cũng ra đời cùng lúc, mẹ hãy với Lục Đan là con ra đời sớm hơn chị ấy phút, bắt chị ấy gọi con bằng . Con làm sau này bảo vệ Lục Đan, để ai bắt nạt nó. Có gì ngon con đều nhường cho nó ăn. Sau này lớn lên làm thần hộ mệnh cho nó, đánh bại những kẻ dám ức hiếp nó”.
      Mẹ Lục Song rất ngạc nhiên, năm phút sau mới đập tay vào đầu và : “Con trai của mẹ giỏi quá, còn thế này mà biết bảo vệ chị rồi” Ngừng lát, mẹ : “À , bảo vệ em. Con muốn làm làm ”.
      Lục Song đắc chí ra phòng ngủ của mẹ, sau đó lập tức gọi điện thoại cho bạn Vệ Đằng bên hàng xóm và mình cũng có em để bắt nạt, sau đó hai người cùng cười rất gian tà. Còn Lục Đan, vì ban ngày bị bọn con trai ném đất vào mặt nên lúc ấy nằm giường cắn chăn, khóc thầm, hoàn toàn biết rằng địa vị của mình bị cậu em trai nghịch ngợm lật đổ.
      Sáng sớm hôm sau, Mẹ Lục Song long trọng thông báo “Vì khi sinh các con, mẹ vui quá nên nhớ sai. Thực ra Lục Song ra đời sớm hơn Lục Đan phút, vì vậy Lục Đan là em, Lục Song là . Sau này trai bảo vệ con”.
      Bố Lục Song há hốc miệng rồi lại cố gắng mím lại, suýt nữa cắn đứt lưỡi. Lục Đan vẫn chưa tỉnh hẳn, dụi mắt rồi “Vâng”. Lục Song mỉm cười nhìn mẹ, gắp cho mẹ quả trứng ốp và : “Mẹ ăn nhiều vào để lấy sức làm việc”. Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, mẹ Lục Song cảm động rớt nước mắt, nhân tiện quay sang lườm đứa con vẫn còn mơ màng ngái ngủ rồi nhắc lại lần nữa như đinh đóng cột: “Lục Song là . Cứ thống nhất như thế nhé”.
      Lúc ấy Lục Song tám tuổi, học lớp hai, là lớp trưởng, trong ba người học giỏi nhất lớp.
      Vệ Nam là nhất hội, tết tóc đuôi sam, ngoan ngoãn học đánh vần. Khi đường cái đuôi sam hết đánh sang bên này lại đánh sang bên kia, giống như đuôi chim sẻ vậy, Lục Song rất muốn túm lấy cái đuôi sam ấy.
      Lục Song mỉm cười bây giờ chính là cậu bạn Lục Hựu Hựu hồi túm bím tóc của Vệ Nam, nghịch lửa làm cháy tóc Vệ Nam, dùng kéo cắt vụn quần áo của Vệ Nam, lại còn nhé con chuột vào cặp sách của Vệ Nam khiến ấy sợ quá khóc ầm lên. Vi chuyện ấy mà bọn trẻ trong trường mẫu giáo chế nhạo Vệ Nam suốt tháng.
      Con nhà gia giáo, chính nhân quân tử, trông rất ra dáng, tiếc rằng Vệ Nam sớm biết bản chất xấu xa của ta.
      Điểm giống nhau lớn nhất giữa nhà họ Vệ và nhà họ Lục là mối quan hệ giữa hai người trai biến thái và hai em bị ức hiếp đến cùng cực.
      Có người trai như vậy đúng là đen đủi tám đời.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      ۞ Chương 14: Chuyện xấu hổ nhất ۞


      Sau khi đọc xong Xác chết biến mất, Vệ Nam xoa cằm cười rất gian tà. Chẳng trách Kỳ Quyên bới móc soi mói là chuyện rất thú vị. Quá nhiên bới móc Lục Song là chuyện rất đáng tự hào.
      nay Xác chết biến mất đăng vụ án có tên là tiếng khóc trong nhà xác, tiêu đề mang phong cách biến thái mà Lục Song thích. Mấu chốt của vụ án này là xác định thời gian tử vong của người chết, bởi xác định chính xác thời gian tử vong có liên quan đến việc điều tra những nghi phạm có mặt ở trường. Trong quá trình suy luận, Lục Song mắc lỗi rất lớn. Lỗi ấy bị Vệ Nam vốn dĩ rất thích chỉ ra sai lầm của ta phát được.
      Vệ Nam kích động đến nỗi máu trong người sôi lên, Lục Song ơi Lục Song, phạm sai lầm lớn thế này, xem còn hung hăng được nữa .
      Vệ Nam mở cửa sổ chat với Lục Song với tâm trạng phấn khích và nụ cười đắc chí.

      Mộc Nam: Em phát bug rất lớn trong câu chuyện của , hahaha.
      Hựu Hựu: Vậy mà? Sao thấy em giống như bắt được vàng thế? Hít thở sâu , đứng kích động thế.

      ta vẫn thản nhiên như ?
      Vệ Nam lườm cái, nuốt nước bọt, sau đó đánh chữ. Các ngón tay lướt bàn phím, phát ra tiếng gõ tạch tạch trong đêm tối yên ắng.
      “Sau khi chết xác người cứng lại, bốn mươi tiếng sau mới bắt đầu mềm ra. Nếu nhiệt độ tăng cao nhanh mềm hơn, cần đợi bốn mươi tiếng, chỉ khoảng ba mươi tiếng là được. Vì vậy bằng chứng có mặt ở trường của những người kia có hiệu lực. Thời gian tử vong của người chết bị suy đoán nhầm hơn mười tiếng. chú ý đến ảnh hưởng của môi trường với xác chết. Hehehe, mau sửa lại ”.
      Chắc sau khi đọc tin nhắn của Vệ Nam bên kia sợ xanh mắt mèo, im lặng lúc mới nhắn lại – “Bạn à….Trong phòng người chết có điều hòa”.
      Vệ Nam sững người.
      sao? Điều hòa? Vệ Nam dụi mắt, cảm giác mặt mình bỗng nóng bừng lên, ngượng ngùng nhắn lại, “Vậy à…..Hi hi hi……Ngại quá, em quên mất…….Thôi làm gì làm ”.
      Lục Song nhắn lại: “ rất hiểu tâm trạng bức xúc của em, muốn nhanh chóng bới móc sai sót của . Chỉ có điều em cần tu luyện thời gian….”
      Vệ Nam chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế. Mặt đỏ bừng cả lên.
      Vẫn chưa hết xấu hổ, bên kia gõ tiếp: “Người suốt ngày viết những lời chỉ trích sai sót của dưới mỗi bài viết là em hả?”
      Vệ Nam giật nảy mình, đó là của chị Kỳ Quyên chua ngoa…
      phải, phải, tuyệt đối phải em”.
      phải em à?”
      Vệ Nam rất muốn khóc. Trong tình huống này mà cố gắng giải thích làm cho đối phương nghĩ rằng mình cố ý giấu diếm. Tuy tôi rất thích bới móc sai sót của , nhưng tiếc rằng những lời nhắn đó phải là của tôi. Trước ngày hôm nay tôi vẫn chưa đọc truyện của . Tôi thấy chướng mắt nên muốn chỉ ra sai sót mà tự mình cho là nghiêm trọng. Nào ngờ lại bị vặn lại đến nông nỗi này.
      xấu hổ, xấu hổ chết được.
      “À, đúng rồi, em thích vỏ sò bảy màu đúng ?” Lục Song hỏi
      “Em đùa thôi mà, Hehe”.
      Vệ Nam gượng gạo gõ dòng chữ ấy. Đôi khi có cảm giác rất kỳ lạ – Lục Song trêu đùa mình như trêu con nhóc vậy.
      Bỗng nhiên Lục Song gửi cho Vệ Nam file, Vệ Nam accept, mở ra xem thấy đó là bức tranh có hình vỏ sò bảy màu phát sáng và bầu trời sang lấp lánh, bầu trời lên bốn chữ “vỏ sò bảy màu” nhấp nháy như cầu vồng.
      Nhìn dòng chữ đáng , nhìn vỏ sò bảy màu lấp lánh đến chói mắt, Vệ Nam tức hộc máu. Chẳng phải rành rành muốn mình rất ấu trĩ sao?
      Vệ Nam cố nhẫn nhịn lúc rất lâu, sau đó mới nhắn lại bằng giọng điệu rất giả tạo.
      “Cảm ơn , em chưa bao giờ nhìn thấy vỏ sò nào đẹp như thế”.
      có gì, tặng em món quà gặp mặt nữa”.
      Vệ Nam ngây người nhìn màn hình máy tính bỗng nhiên tắt ngóm. Đèn bên dưới vẫn sáng, đèn bàn phím vẫn sáng….Chỉ có màn hình là tối om.
      Làm cái quái gì vậy.
      Cái máy chết tiệt này mày nhanh chóng khởi động lại, khởi động lại rồi sống lại cho tao nhờ. Sao cứ ì ạch mãi chỗ thấy động tĩnh gì là thế nào?
      Vệ Nam định khởi động lại, kết quả màn hình bỗng nhiên phát sáng, cứ sổ chát cũng nhảy ra.
      Lục Song gửi hình mặt cười rồi bổ sung thêm câu: “Thích ?”
      Sau đó chiếc máy tính của Vệ Nam lại tối đen lại, rồi lại phát sáng.
      Vệ Nam ngỡ ngàng nhìn cái máy tính bàn đột nhiên còn là máy tính của mình, lúc sau mới ngộ ra – Tay Lục Song này học về máy tính, lại còn là người khai thác game, biết chừng ta từng làm hacker, kỹ thuật ấy khỏi phải . Nhưng cũng cần phải giở thủ đoạn ấy để ức hiếp dân đen chứ.
      Vệ Nam phẫn nộ nhắn câu, “ thả virus vào máy em à?”
      Giọng điệu của Lục Song vẫn rẫt thản nhiên: “Làm gì có, chỉ là điều khiển từ xa giúp em thay hình nền, nhân tiện làm tối màn hình để kích thích thần kinh của em thôi mà”.
      Vệ Nam nhìn cửa sổ chat mà biết gì.
      ra phải làm đơ máy mà là làm tối màn hình, nhân tiện kích thích thần kinh, được lắm, được lắm, kích thích đến nỗi tôi muốn giết người đây.
      Vệ Nam gửi biểu tượng khinh bỉ: “ tinh thông máy tính có gì là tài giỏi? Tôi siêu hạng hơn nhiều. Tôi tinh thông não người”.
      “Hehe”
      “Cười cái gì mà cười”.
      “Để ‘thể ’ cho em xem, em chờ chút nhé”.
      xong, máy tính của Vệ Nam bỗng nhiên chịu điều khiển của .
      Vệ Nam di chuột ra công ra sức ấn nhưng mũi tên nghe lời, ngược lại làm theo điều khiển của Lục Song, kích vào “My computer”, sau đó nhấn lung tung vào các ổ đĩa.
      Lục Song cười khoái chí: “Để xem trong máy tính của Mộc Nam nương có gì hay nào”.
      Vệ Nam nghiến răng nghiến lợi, khi ta ấn vào ổ F, Vệ Nam rùng mình – Quả này rồi.
      Từ trước đến nay, ổ F là ổ chị Kỳ Quyên ghê gớm cho ai động vào, bởi vì trong đó toàn là ảnh người lớn, khi nào nhàm chán chị Kỳ Quyên vừa gặm táo vừa giải khuây. Trong đó có số bộ phim biến thái máu mê bê bết, đủ loại vũ khí giết người, còn có rất nhiều phim cấm……
      Vệ Nam sợ tái cả mặt, chẳng may bị ta mở ra là …. mất mặt. Hix, xấu hổ chết mất. Đến lúc ấy dù có rát cổ bỏng họng rằng đây phải là máy tính của em ta có tin ?
      Nhưng bây giờ thể điều khiển được máy tính, muốn lô ta vào danh sách đen cũng được, chuột cũng di chuyển được. Thấy ta ấn vào ổ F, Vệ Nam “chó cùng dứt giậu” nhấn nút tắt máy nhưng vẫn thấy phản ứng gì, vội đứng dậy rút nguồn điện.
      Trời ơi!
      Ky Quyên dùng laptop, giống với máy tính để bàn của mình, rút nguồn điện vẫn còn pin… thể lật máy tính lại bỏ pin ra được.
      Vệ Nam bất lực ngồi nhìn Lục Song nhắn tin.
      “Sao em để nhiều thứ linh tinh lộn xộn trong máy thế này? Trời, cũng nhiều phết đấy … mấy trăm bộ chứ chẳng ít”.
      Nhìn những bộ phim được sắp xếp ngay ngắn, lại còn chia thành từng loại, cấm 18, cấm 21. Vệ Nam mặt đỏ bừng bừng.
      Dù bình tĩnh đến mức nào bị con trai phát mình lén xem những thứ này cũng thấy khó xử. Tuy tất cả đều là của chị Kỳ Quyên nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi thay chị ấy gánh chịu nỗi oan ức này, tránh trường hợp giải thích loằng ngoằng, người ta lại nghĩ rằng mình cố giấu diếm, chịu thừa nhận.
      Vệ Nam cầm điện thoại nhắn tin nhắn cho Lục Song với giọng điệu bất cần: “Em thích làm gì kệ em, cần quan tâm, trả máy tính lại cho em”.
      quan tâm”. Lục Song vừa nhắn lại vừa khống chế máy tính của Vệ Nam, delete mấy bộ phim bạo lực cao cấp, động tác cứ gọi là nhanh, mạnh, chuẩn.
      “Nam Nam, sau này đừng xem những thứ này nữa. Nó chỉ dành cho những người có đầu óc đen tối thôi. Em nên hướng về ánh sáng, xem những bộ phim cảm động như Saint Seiya, Athena ấy”.
      Vệ Nam muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống mà thấy. Chỉ có thể nhìn gườm gườm vào màn hình, thấy chuột có thể điều khiển được, vội vàng tắt máy, động tác nhanh đến nỗi cứ như bị điện giật vậy.
      lúc sau, Lục Song nhắn tin: “Ngủ sớm , chẳng phải sáng mai em muốn xem mặt trời mọc sao?” Lục Song tỏ vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
      Vệ Nam đỏ mặt nhắn lại, tay run run: “Vâng, cũng ngủ sớm ”.
      “Tối nay và Chu Phóng phải thức đêm viết bài. Em ngủ trước ”.
      “Vâng……..Hai cố lên……”
      “Uh, chúc ngủ ngon”.
      Vệ Nam thấy lòng rối bời.
      Từ đến lớn tuy xảy ra rất nhiều chuyện mất mắt nhưng chưa lần nào thê thảm như lần này.
      biết ta gì nghĩ đây, liệu có nghĩ rằng Vệ Nam “thèm khát” đến cùng cực, down nhiều phim như vậy, đúng là “ biến thái, bạo lực” ?
      Oh….No….Chị Kỳ Quyên ơi, chị hại chết em rồi.

      Đến tận gần sáng Vệ Nam mới ngủ. Trong giấc mơ, Vệ Nam thấy những bộ phim từ trời rơi xuống, giống như cơn mưa đá ào ào dứt, là hoành tráng. Từng đĩa phim rơi xuống đè lên người như muốn chôn sống Vệ Nam, khiến thể thở được.
      Khi Vệ Nam thở hổn hển tỉnh dậy mặt trời lên cao, chiếc điện thoại cạnh đầu giường phát sáng, trời ơi, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ toàn là của Lục Song.
      Vệ Nam ngây người, có cần thiết phải thế , liên tục gọi hơn hai chục cuộc, tinh thần cách mạng kiên cường của ta đáng nể phục.
      Lẽ nào có chuyện gì hệ trọng?
      Vệ Nam vội gọi lại, đầu dây bên kia là giọng rất hay của Lục Song. Giọng nhàng, nụ cười dịu dàng, ấm áp giống như cơn gió mùa xuân thổi đến khiến Vệ Nam phấn chấn tinh thần.
      “Cuối cùng bạn Vệ Nam của chúng ta cũng thức dậy”.
      “…. gọi điện có việc gì à?”
      “Đánh thức em dậy. Chẳng phải em muốn xem mặt trời mọc sao?”
      Vệ Nam nhìn khắp phòng, thấy Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đâu, vội chạy lại kéo rèm cửa, phong cảnh bên ngoài đẹp, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu…
      “Thế ạ…..Tối qua ngủ muộn quá, sáng thể nhấc mình dậy được”. Khi những lời này Vệ Nam thấy mặt mình nóng ran, đúng là mất mặt hết lần này đến lần khác.
      gọi hơn hai chục cuộc mà vẫn đánh thức được em dậy. Tài ngủ của em đúng là ai sánh bằng”. Lục Song thở dài, sau đó bổ sung thêm câu, “Đừng có mà với em để rung đấy nhé”.
      Vệ Nam gật đầu: “Lúc ngủ em thường để rung mà”.
      “……Bó tay”.
      “Hehe, ở đâu?”
      “Sân bay, chuẩn bị lên máy bay, chiều qua đấy đưa máy ảnh cho em”.
      “Vâng ạ”.
      “À đúng rồi”. Giọng cười nhàng của Lục Song truyền qua điện thoại, “Sau này biết chừng dùng cách này để đánh thức em dậy đấy. Tốt nhất là em để chuông . Đây là lời căn dặn của Vệ thái hậu. dám tuân theo. nghĩ em cũng dám làm trái lại, đúng ?”
      Sau khi cúp máy, Vệ Nam xấu hổ nhìn màn hình, thực ra hề để rung, vậy mà Lục Song gọi nhỡ hơn hai chục cuộc hay biến gì, đúng là ngủ như lợn chết, ai sánh bằng….
      Nếu có người cầm dao mổ thịt chắc Vệ Nam cũng biết mình chết từ lúc nào.
      Vệ Nam chỉnh lượng ở mức to nhất, sau đó trong phần “nhạc của tôi” chọn bản nhạc chuông đặc biệt, cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của Lục Song
      Nhạc chuông ấy là tiếng gáy “Ò, ó, o, o, o”…. rát cổ bỏng họng, liên tục ngừng của gà trống.

      Gần đến trưa, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên mới mướt mải mồ hôi chạy về.
      Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên chuyện rất vui vẻ với nhau, vừa bước vào phòng, nhìn thấy Vệ Nam, Kỳ Quyên sa sầm mặt lại. Chỉ có Nguyên Nguyên là cười toe cười toét, đến bên cạnh Vệ Nam thầm: “Nam Nam, mặt trời mọc biển đẹp, hoành tráng, rực rỡ, làm người ta lưu luyến rời….
      Trước khi Nguyên Nguyên lôi hết những từ miêu tả đẹp đẽ ra, Vệ Nam vội vàng ngắt lời: “Thôi ngay, đừng có mà kích tao. quãng đường xa đến Hải Nam để ngủ quên. Tao rất ức chế đây”.
      Kỳ Quyên lườm cái: “Mày cũng biết điều đó à? quang đường xa xôi đến Hải Nam để ngủ như chết, mày là đỉnh. Sáng nay tao ra công ra sức lay mày dậy mà mày vẫn tỉnh. Đúng là chỗ nào mày cũng ngủ được”. Kỳ Quyên nhíu mày rồi liếc nhìn Vệ Nam: “Chiều nay ra biển, đừng có mà với tao là mày mặc quần bò đấy nhé”.
      “Dĩ nhiên là tao có mang quần sooc mà”. Vệ nam mỉm cười, sờ tay lên mũi rồi quay người vào phòng tắm thay quần áo, nghe thấy Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên rất to: “Đúng là tài ngủ ai sánh bằng”.
      “Mày biết đâu hồi học cấp ba, tập thể dục theo nhạc mà nó còn ngủ được, bó tay”.
      “Chẳng phải giống lợn sao, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn”.
      xin cái kỷ lục Guinness cho rồi”.
      Vệ Nam soi mình trong gương, lấy tay véo mặt mạnh rồi vã nước lạnh vào mặt. Lần này tỉnh hẳn rồi. Vừa mặc xong quần áo, ấy nghe thấy điệu cười gian lạnh lùng của Kỳ Quyên: “Hơ, máy tính của tao làm sao thế này?” Vệ Nam giật nảy mình, vội chạy ra chỗ Kỳ Quyên, sợ hãi nhìn màn hình và : “Kỳ Quyên, máy tính của mày làm sao vậy?” Vẻ mặt lo lắng ấy giống như khi nhìn người chồng quý nhất của mình vậy.
      Kỳ Quyên bực tức sờ tay lên trán rồi quay sang hỏi Vệ Nam: “Mày hỏi tao tao hỏi ai? Đêm qua mày ngồi máy mà”.
      Vệ Nam xoa mồ hôi trong lòng bàn tay rồi mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra: “Chắc là bị virus”.
      “Virus?” Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam với ánh mắt đầy ngờ vực, sau đó nhìn màn hình nhấp nháy ngừng: “Tao dùng cái máy này ba năm rồi, sớm tu luyện thành lão tinh loại virus nào xâm nhập được. Tại sao vừa vào tay mày lại bị virus?”
      Vệ Nam mỉm cười: “Có lẽ virus ở Hải Nam rất lợi hại”.
      “Đừng có nhiều lời. Tối qua mày vào trang web rác rưởi nào mà bị nhiễm virus hả?” Vệ Nam vừa vừa mở phần mềm diệt virus, “Á, mở được phần mềm diệt virus. Mày đúng là có bản lĩnh thu hút sinh vật quái dị, nhiễm con virus gì mà kinh dị thế này. Phần mềm diệt virus của tao có bản quyền hẳn hoi mà”.
      Vệ Nam thầm nguyền rủa Lục Song. biết có phải trong lúc gửi file ảnh ta nhân tiện thả con virus vào máy, đúng là tên ác ôn, mình muốn đập chết ta.
      sao, tạm thời tắt máy . Tao có bạn rất giỏi về máy tính, để tối nhờ ấy sửa cho”. Vệ Nam vậy để tạm thời trấn áp Kỳ Quyên trong cơn thịnh nộ.
      Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam rồi cười gian tà: “Nhiễm con virus cũng chẳng sao, chỉ sợ…. mất hết chỗ bảo bối của tao thôi”.
      Vệ Nam toát mồ hôi hột. Bảo bối của mày mất hết rồi. Chỉ có điều có thể nhận cơ hội này là do virus ăn hết, chẳng liên quan gì đến tao cả, hoàn toàn là lỗi của virus. Nghĩ đến đấy Vệ Nam lại cười thầm trong bụng.
      Bỗng nhiên bên tai Vệ Nam vang lên thanh kỳ quái, ò ó o o o, ò ó o o o, giống như con gà trống đánh thức nhà nông vào buổi sáng, tiếng kêu rất tự nhiên, giống y như .
      Nguyên Nguyên tò mò mở cửa thò đầu ra ngoài nghe ngóng: “Ở đây mà cũng có người nuôi gà á? Sao bây giờ mới kêu nhỉ?”
      Vệ Nam làm luật sư thực tập nửa tháng nên rèn luyện được khả năng phản ứng nhanh nhạy, lập tức tìm thấy nơi phát ra tiếng gà kêu, nhanh như chớp lôi chiếc điện thoại trong túi quần bò của Vệ Nam rồi nghịch hồi.
      “Tiếng chuông cá tính phết đấy, cài đặt cho ai vậy?” Kỳ Quyên mỉm cười gian tàn.
      Vệ Nam cười và : “Cho chiếc đồng hồ nhân tạo của tao”.
      Kỳ Quyên trúng tim đen: “Gà kêu à? Mày thấy dù mày cài đặt tiếng hổ gầm mày vẫn ngủ như chết tỉnh dậy được sao?”
      Vệ Nam xấu hổ. Xin chị đừng có lần nào cũng ăn chua ngoa khiến người ta ức chế có được .
      Kỳ Quyên liếc nhìn tên Lục Hựu Hựu màn hình, cười đểu rồi đưa điện thoại cho Vệ Nam: “Mau nghe điện thoại …. Lục Hựu Hựu nhà mày đấy”.
      Vệ Nam cầm điện thoại, liếc nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của chị Kỳ Quyên rồi : “Lục Song à, có chuyện gì vậy?”
      “Vệ Nam, đến Hải Nam rồi”.
      Vệ Nam nghiêm túc : “Vâng, chúc mừng hạ cánh an toàn”.
      Lục Song thèm để ý đến lời đùa của Vệ Nam mà tiếp: “Lịch trình chiều nay của các em là gì?”
      Vệ Nam tóm lấy tờ lịch trình bàn rồi bắt đầu đọc: “Mười hai giờ đến nhà ăn bên cạnh ăn trưa, mười hai giờ ba mươi ngồi xe ngắm cảnh biển, năm giờ chiều đến bãi biển, có thể xuống biển bơi, buổi tối đốt lửa trại và ăn đồ nướng”.
      Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam chăm chằm như muốn nhìn xuyên qua điện thoại xem người gọi điện cho Vệ Nam ở đầu dây bên kia là người như thế nào. Vệ Nam chịu được nữa liền lườm Kỳ Quyên, lấy tay bịt điện thoại rồi với Kỳ Quyên: “Chị Kỳ Quyên ạ, vị này là Lục Song, bạn của trai em, lần trước họp lớp chị gặp rồi. Chị đừng soi em nữa, chị soi thế em lạnh hết cả sống lưng”. Thực ra Vệ Nam rất muốn vị này là tác giả đáng thương mà suốt ngày chị thích bới móc….cũng chính là tên cao thủ biến thái delete bảo bối của chị và làm hỏng máy tính của chị…..Dĩ nhiên, đó chỉ là những lời thầm trong bụng, bề ngoài vẫn tỏ vẻ vô tội, mỉm cười và : ta đúng là người có cá tính, vừa gặp mặt tao phải là mẫu người ta thích”.
      lúc sau, Kỳ Quyên mới mỉm cười rồi quay sang với Nguyên Nguyên: “Tiểu Nguyên à, cái chiêu lạt mềm buộc chặt này thú vị”.
      Nguyên Nguyên quay đầu lại, ngơ ngác : “Hả?”
      Vệ Nam nhìn Kỳ Quyên mỉm cười, gì.
      Lúc ấy Lục Song cũng che đầu điện thoại lại rồi quay sang với Chu Phóng: “Hôm nay em mời cơm, mời cả ấy, thế nào?”
      Chu Phóng nhún vai: “Cậu mời rồi thêm ai cần phải hỏi ý kiến của tôi….Ai trả tiền người ấy là cả”.
      Lục Song cười gian tà: “Nhưng em muốn nhờ giúp mà”.
      xong Lục Song quay sang chuyện tiếp, đúng lúc ấy Vệ Nam cũng ngồi nghe: “Nam Nam, ăn trưa do đoàn du lịch sắp xếp có gì ngon đấu, toàn là bọn tôm ngao chẳng bõ dính răng ý mà. Sang chỗ . Chu Phóng muốn mời em ăn cơm”.
      Chu Phóng gườm gườm nhìn Lục Song: “Cái giá của việc được cậu mời ăn cơm là hy sinh thể diện của mình sao?”
      Lục Song mỉm cười nhìn Chu Phóng rồi với giọng điệu khinh thường: “ cũng có thể diện để mà hi sinh ư?”
      Chu Phóng : “Thôi được, hy sinh bản thân vì em, lại được miễn phí ăn cơm trưa, như thế cũng tốt”.
      Lục Song gật đầu, nhấc điện thoại lên tiếp: “Được ? Nếu đồng ý sang đón em”.
      “Hả?” Vệ Nam ngạc nhiên lúc lâu rồi mới chỉnh lại cái cằm suýt bị trật khớp, “Chu…Chu Phóng? Mời…em….ăn cơm?”
      “Đúng vậy”. Lục Song mỉm cười, “Thần tượng của khác xa so với tưởng tượng của em. Em chuẩn bị tâm lý gặp rồi vỡ mộng là vừa”.
      “Vâng, sao, tối qua em cảm nhận được điều ấy rồi hơn nữa lại được tự mình trải nghiệm. Em cũng rất muốn gặp ấy”.
      “Vậy với Chu Phóng đến khách sạn cất đồ, đợi chút nữa qua đón em”.
      “Vâng ạ”.
      Sau khi cúp điện thoại, Vệ Nam vội chạy lại tóm lấy tay Kỳ Quyên và hỏi: “Tiểu Quyên, mày còn nhớ táo thích Chu Phóng bao nhiêu năm rồi ?”
      Kỳ Quyên nghĩ lúc rồi : “Hình như là bốn năm. Từ năm thứ nhất mày bắt đầu đọc truyện của ta”.
      Vệ Nam gật gù thở dài: “Đúng vậy, bốn năm rồi….”
      Kỳ Quyên cười: “Sao đột nhiên lại xúc động bùi ngùi như vậy?”
      Vệ Nam im lặng lúc rồi : “Bi kịch kéo dài bốn năm, chịu đựng cũng dễ dàng gì”.
      Vệ Nam vào nhà tắm thay quần áo, quần bò và áo phông đơn giản, soi mình trong gương rồi lặng lẽ thở dài. Thực ra Vệ Nam chỉ đơn thuần thích tác phẩm của Chu Phóng, hâm mộ tài năng và tính cách của ta, cũng hy vọng hay mơ mộng gì về cơn người ta. Nhưng nếu khác biệt quá lớn cũng rất hụt hẫng. Ban đầu cứ tưởng rằng trí ít ta cũng là tài tử phong lưu. Nào ngờ lại là tên xấu xa, còn cười cợt gọi mình là “em dâu”. Nghĩ đến đấy Vệ Nam rất muốn chui qua điện thoại đập chết ta.
      Vừa bước ra khỏi cửa, Vệ Nam nhìn thấy Nguyên Nguyên cười gian tà nhìn mình. Vệ Nam bước sang trái bước, Nguyên Nguyên đứng đối diện liền bước sang phải bước chặn ấy lại, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Vệ Nam.
      Vệ Nam khó chịu : “Mày muốn gì?”
      Nguyên Nguyên mỉm cười dịu dàng: “Nam Nam, nghe Chu Phóng mời mày ăn cơm. Cho tao với”.
      Đúng là chỉ biết đặt ăn lên hết. Lần trước mày ăn sườn xào của mẹ tao liền bán rẻ tao. Tao còn dám đưa mày cùng hay sao?
      Vệ Nam vừa giày vừa : “Nhưng mày có phải là fan của ấy đâu”.
      Nguyên Nguyên vỗ ngực rồi : “Ai bảo thế? Tao là người nho nhã, điên cuồng như mày. Tao bắt đầu đọc từ tác phẩm đầu tay của ấy cơ. Có điều tao chỉ e dè giữ niềm ngưỡng mộ đối với ấy trong lòng chứ thể ra ngoài”. xong còn tỏ vẻ e thẹn nắm tay Vệ Nam, “ đấy, trong lòng tao rất ngưỡng mộ ấy”.
      Vâng, mày e dè. E dè đến nỗi khi chi tay còn tung cho bạn trai mấy cú đấm. E dè đến nỗi dán đầy ảnh Lưu Đức Hoa trong lòng. E dè ngưỡng mộ Chu Phóng mấy năm liền mà biết ấy là sinh viên khoa văn học chúng ta mấy khóa…..
      Vệ Nam còn gì để .
      “Thế mày thử xem tác phẩm đầu tay của ấy là gì?”
      Nguyên Nguyên nghĩ lúc rất lâu rồi rụt rè : “ Xác chết biến mất”
      Vệ Nam và Kỳ Quyên nhìn nhau rồi cùng lườm cái, thèm để ý đến Nguyên Nguyên.
      Khi taxi đến khách sạn, Lục Song nhìn thấy ba đứng chờ. Họ đứng rất thẳng hàng. Gió biển thổi đến làm bay tóc họ. Nhìn từ xa, ba tóc bay trong gió giống như ba cây dừa đứng sừng sững trước biển.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :