1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẳng, ẳng, phu quân là trung khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, chương 33

      Cố Diễn né qua hộ viện của Trịnh gia, lặng lẽ nhảy vào sân của Tiểu Thất, Trịnh gia là nơi rất ràng.

      "Đại Bạch?"

      Cố Diễn vừa nhảy xuống đất, liền nghe đến tiếng gọi trầm thấp, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là, cách đó xa nhìn qua bên này, chính là Tiểu Thất. Chỉ là nàng đứng ở trong bóng tối, dễ dàng bị người phát giác.

      Cố Diễn vội vàng vọt tới bên cạnh nàng, phen ngồi xổm xuống ôm lấy bắp đùi Tiểu Thất, cọ nha cọ!

      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Thất lúc này rất vui vẻ, nàng sẵng giọng: "Ngươi sao giờ mới đến a, ta chờ nóng cả ruột." thời là trăng treo cành liễu, canh giờ này, người bình thường sớm ngủ.

      Cố Diễn ngẩng đầu, "Thất Thất."

      Tiểu Thất kéo Cố Diễn dậy, kiểm tra cao thấp, phát quần áo có chút mất trật tự, hỏi: " đường ngươi chịu ít khổ ? Ai khi dễ ngươi?"

      Cố Diễn ủy khuất lôi kéo ống tay áo Tiểu Thất, tội nghiệp: "Người xấu!" Có người xấu khi dễ , !

      Tiểu Thất chống nạnh, "Ngươi dẫn ta , ta giúp ngươi dạy dỗ , người nào a, hư hỏng như vậy, ngươi nam hài đẹp mắt như vậy lại dám bắt nạt a. Bây giờ sao lại nhiều người xấu như vậy a. Nguyên đám, biết là bị cái bệnh gì, cả ngày có gì làm, chỉ muốn bới lông tìm vết khi dễ người khác."

      Tiểu Thất phẫn nộ.

      Cố Diễn nghe ra hàm nghĩa trong lời của nàng, suy nghĩ chút, : "Cũng có người khi dễ ngươi?"

      Tiểu Thất kiêu ngạo ngửa đầu: "Làm sao có thể, ai dán khi dễ ta. Ta mới phải quả hồng mềm đâu!"

      Này trong phủ đối chọi gay gắt với Tiểu Thất, tất nhiên là Lục tiểu thư Tĩnh Xu.

      "Là nữ nhân xấu có đúng hay ? Nữ nhân xấu đến chùa ấy." Cố Diễn cố làm ra vẻ ngây thơ.

      Tiểu Thất dừng chút, lập tức được tự nhiên : "Ta cũng có thua. Ta sớm nghĩ kỹ ứng đối thế nào, quả nhiên, nàng ta trở lại cáo trạng. người đáng ghét!"

      Hai người sóng vai ngồi ở bậc thang, Đại Bạch tựa đầu vai Tiểu Thất, "Tiểu Thất đừng để ý tới nàng ta, thả chó cắn nàng ta."

      Tiểu Thất hì hì tiếng bật cười, nàng chọc mũi Đại Bạch, sẵng giọng: "Ngươi phải là cẩu sao? Hay là ta thả ngươi ra ngoài cắn nàng? Ách... Ngươi đẹp mắt như vậy, còn chưa biết là ai thua thiệt ai! Đại Bạch của chúng ta, mới thèm cắn linh tinh."

      Cố Diễn hé miệng, nở nụ cười.

      "Ta đẹp, nàng ta xấu, ta mới thua thiệt." Cố Diễn xòe ngón tay tổng kết.

      Tiểu Thất gật đầu, "Đúng rồi, cho nên ngươi cắn nàng, chuyện như vậy chúng ta có lợi. Di, đúng rồi, Đại Bạch, ngươi ăn cái gì chưa?"

      Tiểu Thất lúc này mới nhớ tới chuyện này, bụng Cố Diễn tức thời kêu hai tiếng, Tiểu Thất rơi hắc tuyến, : "Được rồi, ta biết rồi. Ngươi chưa ăn!"

      Cố Diễn đỡ bụng, tội nghiệp : "Đói!"

      Tiểu Thất vội vàng đứng dậy, ", vào nhà, Tiểu Đào tỷ tỷ lưu lại thức ăn ngon cho ngươi, là đùi gà a! Ở An Hoa Tự lâu như vậy, ngươi có cơ hội ăn thịt, lần này cuối cùng có thể để cho ngươi khai trai rồi. Đùi gà ăn rất ngon a!"

      Mắt Cố Diễn trong nháy mắt sáng lên, lúc hồi phủ vẫn chưa ăn gì, tại đói khó chịu. Lại tới, mấy ngày này cơm rau dưa canh suông, trôi qua cũng là dễ a!

      Tiểu Thất mang Đại Bạch vào cửa, Tiểu Đào kinh ngạc, nàng ta ở cửa đợi lâu như vậy cũng nhìn thấy tiểu thư, tiểu thư mới ra ngoài lập tức mang Đại Bạch về, quả nhiên là có duyên phận a!

      "Đại Bạch, ngươi giỏi, tìm trở về !"

      Tiểu Thất phân phó : "Ngươi lấy thức ăn ra, chưa ăn cái gì đâu."

      Tiểu Đào đáp tiếng, vội vàng bưng thức ăn.

      Cố Diễn thừa dịp nhìn khắp nơi, nơi này đương nhiên giống với An Hoa Tự, gian phòng Tiểu Thất lộ ra hơi thở thiếu nữ, màn giường màu hồng nhạt, sách vở bàn khiến cho người ta cảm giác vô cùng thanh nhã.

      Tiểu Thất quay đầu lại chỉ thấy Đại Bạch nhìn quanh, nàng cười : "Làm sao vậy? lâu có trở lại, nhận biết nhà của mình?"

      Cố Diễn cười tủm tỉm tới bên giường, từ dưới giường móc ra cái đệm, ôm cái đệm ngồi dưới đất nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt "Cầu xin khen ngợi" quả thực là làm cho Tiểu Thất vui.

      Tiểu Thất ngồi chồm hổm ở trước mặt , "Ngươi là muốn , ngươi còn nhớ cái này sao?"

      Cố Diễn gật đầu: "Ẳng ẳng."

      Tiểu Thất: "Ngươi sao thẳng ra a!"

      Cố Diễn lông mày nhảy lên, "Ta giỏi nhất!"

      Tiểu Thất đưa tay xoa lên lông mày Cố Diễn, "Ai ai, lông mày ngươi nhảy cao thấp này! kỳ quái. Ừ, ta biết rồi, cha ta qua, đây là lông mày múa!"

      "Xì!" Cố Diễn hoàn toàn phun, rất muốn cho Tiểu Thất, đó là và Trịnh tiên sinh bịa chuyện.

      Còn nhớ lúc đó Trịnh tiên sinh mới vừa làm tiên sinh của, đầy bụng ý nghĩ xấu chọc tức Trịnh tiên sinh, cả ngày bới móc thêu dệt chuyện, thỉnh thoảng còn khiêu khích khiêu mi chọc Trịnh tiên sinh, kết quả Trịnh tiên sinh ngược lại thấy thú vị, trực tiếp hỏi , lông mi dưới động đậy là làm sao làm được?

      Cái kia lúc đó trả lời như thế nào?

      : Ta đây là múa lông mày!

      Chỉ chớp mắt, cũng lâu như vậy, mà nay, lời này lại từ miệng Tiểu Thất ra, nghĩ đến chỗ này, Cố Diễn chỉ cảm thấy nhân sinh núi chuyển nước chuyển.

      Tiểu Thất vô tội nhìn : "Ngươi cười cái gì a! Ta đều là . Ngươi biết a, đây mới là múa lông mày, cha ta qua, chính là cái tên tiểu thế tử đáng ghét kia a, nghe biết!" xong, Tiểu Thất bĩu môi, "Hừ hừ hừ, ta như thế nào nhắc tới đến đây? là xúi quẩy."

      Cố Diễn thấy vẻ mặt Tiểu Thất ghét bỏ, giơ ngón tay: "Ngươi thích , vậy ngươi nhất định cũng thích ta."

      Tiểu Thất vò đầu: "Đây là như thế nào a! Ta chán ghét , làm cái gì cũng đều đáng ghét. Ngươi là Đại Bạch, là Đại Bạch tốt nhất của chúng ta. Ngươi làm cái gì cũng tốt nhất. Siêu cấp cũng có thể làm." Tiểu Thất trấn an .

      Cố Diễn nghĩ, may mà tâm lớn, nếu nghe an ủi kiểu này, phun ra búng máu, bất quá... cũng thể khó chịu. Ai bảo hại Trịnh tiên sinh đây! Tiểu Thất nên chán ghét .

      "Tiểu Thất thích ta! Tiểu Thất vĩnh viễn thích ta được hay ?" Cố Diễn giữ chặt tay Tiểu Thất, chịu buông ra.

      Tiểu Thất bật cười: "Ta đương nhiên vĩnh viễn thích ngươi a! Bất quá Đại Bạch, vì sao mới ngày thấy, ngươi lại êm tai như vậy a, này khó có được!"

      Cố Diễn tựa người Tiểu Thất: "Ta muốn vĩnh viễn cùng với Tiểu Thất."

      "Ngươi nha, tại dễ nghe, chờ nhìn thấy đùi gà, bảo đảm liền quên mất ta." Tiểu Thất châm chọc, vừa dứt lời, thấy Tiểu Đào bày xong thức ăn.

      "Ăn cơm !" Tiểu Đào xoay người lại.

      Cố Diễn vừa nghe, vèo cái chạy vọt ra ngoài, tia chần chờ, càng tia ngụy trang.

      Tiểu Thất vỗ trán, "Ta mà! Đùi gà mới là trọng yếu nhất. Thích nhất Tiểu Thất, cũng địch được lực hấp dẫn của đùi gà a!"

      Cố Diễn bắt lấy đùi gà, cắn miếng, sau quay đầu lại ngây ngô cười...

      _________________




      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của nhiếp chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/
      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/
      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      TrâuPhương Lăng thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, chương 34

      Cố Diễn gặm hết đùi gà, táp ba đầu ngón tay, cũng thể trách biểu luống cuống như vậy a, làm con chó, trông thấy thịt còn xông lên, còn có thể gọi là cẩu gì a! Cho nên nhất định phải biểu diễn xuất sắc chút. Chỉ có hảo hảo biểu , mới có thể khiến cho Tiểu Thất kiên định hơn cho rằng mình là con chó!

      được là Cố Diễn, nếu như là Cố Diễn, như vậy Tiểu Thất cả đời để ý , đây là tất nhiên. Vì để tránh chuyện này, nhất định phải có “phong phạm”, chút cũng thể để người khác phát giác.

      Nghĩ như vậy, Cố Diễn le lưỡi cười, lắc lư cái mông.

      Tiểu Thất nhìn như vậy, khuôn mặt nhắn nạt nộ hỏi: " phải với ngươi là thể lắc lư cái mông sao? Ngươi quên lời của ta rồi phải ?"

      Cố Diễn liền vội vàng lắc đầu: " phải vậy, phải vậy. Ngươi tin tưởng ta a, meo meo..."

      Tiểu Thất: Cái gì?

      Cố Diễn: ... Hư, thế nhưng lại phạm phải sai lầm cực lớn, học chính là cẩu, phải là miêu a! Học mèo kêu, phải là tìm đường chết sao?

      Cố Diễn nhanh chóng phản ứng, vội vàng: "Meo meo meo meo!" Bắt đầu cọ Tiểu Thất.

      Tiểu Thất dở khóc dở cười, "Ngươi con chó yên lành, tôn nghiêm đâu, tại sao học làm mèo?"

      Cố Diễn tiếp tục: "Meo meo meo meo, gâu gâu gâu, mị mị mị, bò bò bò..."

      Tiểu Đào nghi hoặc, "Tiểu thư, từng nghe qua như vẹt, chưa từng nghe qua cẩu học động vật khác chuyện a. Ngươi sao lại có chút tự tôn nào đây!"

      Cố Diễn... Ai có tự tôn a! Ngươi mới có tự tôn. Cả nhà ngươi cũng có tự tôn! Cố Diễn yên lặng châm chọc, nhưng lại cười hì hì nhìn hai người, làm bộ đáng đúng lúc, đây là biện pháp thích hợp nhất.

      Tiểu Thất Tiểu Đào thu thập bát đũa xong, : "Đại Bạch năng lực học tập tương đối mạnh, còn biết tiếng người, học tiếng động vật khác cũng có gì kỳ quái."

      Mặc dù trở lại Trịnh phủ, nơi này cũng có ổ của Đại Bạch, nhưng bây giờ Đại Bạch ngủ chỗ đó, ràng rất thích hợp.

      Tiểu Thất an bài Đại Bạch ở dưới giường của mình, : "Dựa theo thói quen nghỉ ngơi của chúng ta ở An Hoa Tự, có điều nơi này là Trịnh phủ, phải là An Hoa Tự, rất nhiều chuyện phải cẩn thận. Ngươi vạn thể để cho người trông thấy, biết ?"

      Chuyện nặng , Tiểu Thất là biết. Theo ý nàng, trong ba người bọn họ, Đại Bạch là người hiểu chuyện nhất, nhưng theo Cố Diễn, Tiểu Thất lỡ miệng, vậy cũng có vấn đề. Đừng quên, còn có Trương Tam trợ thủ tốt nhất bên ngoài đây!

      Cố Diễn nghiêm túc gật đầu: "Ta biết rồi, Tiểu Thất yên tâm."

      Tiểu Thất mắt trợn trắng: "Ta tại sao có thể yên tâm được. thời bao nhiêu chuyện a, ngươi biết ta chịu áp lực bao nhiêu đâu!"

      Cố Diễn làm sao lại biết, chỉ là thể ra chân tướng, chỉ có thể chêm chọc cười, "Tiểu Thất Tiểu Thất xinh đẹp nhất, xinh đẹp giống như tiên nữ trời... Tiểu Thất Tiểu Thất đẹp mắt nhất, đẹp mắt như tiên tử chốn nhân gian..."

      rên rỉ điệu hát dân gian ràng, Tiểu Thất lần nữa cười phì. Nàng cười đâm Đại Bạch: "Khúc hát gì vậy a, bị ngươi đổi kỳ quặc như vậy, hơn nữa, tiên nữ hay tiên tử, phải cùng ý tứ sao? Ngươi dọc theo con đường này gặp qua người nào a! Mồm mép tép nhảy."

      Cố Diễn cũng biết chạm phải dây thần kinh nào, cơ hồ có suy nghĩ buột miệng : "Cố Diễn!"

      Tiểu Thất lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn, "Ngươi ai?" Khuôn mặt nhắn đều phồng lên.

      Cố Diễn giơ ngón tay, cúi đầu, chọc phải tổ kiến lửa rồi ...

      "Ta hỏi ngươi cái gì? Ngươi ngươi gặp được ai? Cố Diễn? Ngươi gặp được sao?"

      Này tránh cũng thể tránh, Cố Diễn rất muốn cho mình cái tát mạnh, cho ngươi lắm mồm này, giọng "Uhm" chút, lập tức nhìn về phía Tiểu Thất, "Tiểu Thất... Tiểu Thất đừng nóng giận!"

      Tiểu Thất hít sâu, sau vỗ ngực, để mình bình phục lại sau mới hỏi: "Ngươi chừng nào gặp ? Ở nơi nào gặp ? hát cái này?"

      Giống như chuỗi pháo nổ, vấn đề tiếp vấn đề.

      Cố Diễn vò đầu, "Lúc... lúc gặp phải , ... Người xấu muốn giết !"

      Cố Diễn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ba phải, nếu dối cũng thành, ngày mai tin tức Cố Diễn gặp chuyện truyền tới. bừa, cũng phải là chuyện này. Mặc dù Tiểu Thất đơn thuần, nhưng cũng phải là đứa ngốc a!

      Tiểu Thất nghi hoặc nhíu mày: "Ngươi thấy Cố Diễn bị người xấu đuổi giết?"

      Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, loại cảm giác này kỳ quái, chính mình ràng là Cố Diễn, còn phải làm bộ phải.

      “Nhưng ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua Cố Diễn a. Làm sao ngươi biết đó là ?" Quả nhiên, Tiểu Thất phải là bé ngốc!

      Cố Diễn vò đầu, lời : "Bọn họ gọi... Tiểu sư tử!"

      "Là tiểu thế tử!"

      "Ừ, con rận!" (tiếng Trung đọc là “sắt tử”)

      Tiểu Thất kềm được, rốt cục lại nở nụ cười, "Là tiểu thế tử... Ngươi hảo ngốc, phải là sư tử, cũng phải là con rận. Ngạch, quên , quản, kệ xác tên khỉ gió gì! Dù sao biết bị tập kích là được rồi. Ai, đợi chút, lúc ấy ngươi cũng ở đó? Có bị thương ?"

      Tiểu Thất vội vàng lôi kéo quần áo Cố Diễn muốn kiểm tra, mặt Cố Diễn đỏ lên như mông khỉ, áy náy nhìn Tiểu Thất, sít sao níu lại tà áo, "Ngươi muốn làm gì!"

      Hình tượng này quả thực đành lòng nhìn thẳng, nếu như để Tiểu Đào bên xem cuộc chiến mà , này hoàn toàn là cường đoạt dân nam. , có chút ngượng ngùng nào...

      Tiểu Thất khó hiểu: "Ta nhìn ngươi có bị thương a, ngươi sợ cái gì?" Hỏi xong, Tiểu Thất thay đổi sắc mặt, "Ngươi bị thương muốn để cho ta biết?"

      Cố Diễn nghĩ, Tiểu Thất nàng hoàn toàn nghĩ sai, hoàn toàn nghĩ sai a!

      Tiểu Thất càng thêm ra sức bắt đầu lôi kéo y phục Cố Diễn, Cố Diễn yếu ớt : " có... có bị thương..."

      Tiểu Đào nhìn được, cứu vớt bé cừu con lạc đường: "Tiểu thư, ta nghĩ, Đại Bạch đại khái là thẹn thùng?"

      Tiểu Thất ngơ ngác hỏi: "Thẹn thùng? Tại sao phải thẹn thùng?"

      Cố Diễn ầm tiếng té ngã đất, tâm tình như vậy, các ngươi hoàn toàn hiểu!

      " có việc gì, có bị thương, lúc đó ta trốn."

      Tiểu Thất thở ra hơi, " có bị thương là tốt rồi." Chần chờ chút, Tiểu Thất hỏi: "Vậy tên tiểu thế tử đáng ghét kia sao? có bị thương ?"

      Cố Diễn lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn: " có! đặc biệt lợi hại, rất uy vũ,... Bên trái đánh người, bên phải đánh người... Ba ba ba, những thứ người xấu kia liền bị đánh ngã."

      Ta phải oai hùng xuất ! Cố Diễn nghĩ, nếu có người dát vàng mặt , như vậy chỉ có thể tự mình làm.

      Tiểu Thất bĩu môi: "Tặc tặc! Còn uy vũ! Đại Bạch, ngươi là phe nào? Có kiên định lập trường hay ? là người xấu!"

      Cố Diễn ngây người, ngạch, Tiểu Thất thế nhưng hề bị lay động, phải là đều sùng bái hùng sao? Cố Diễn giơ ngón tay, cảm giác con đường truy thê của mình, vẫn như cũ dài đằng đẵng dài đằng đẵng...
      melodyevil, TrâuPhương Lăng thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, chương 35

      Ánh nắng sáng sớm long lanh rực rỡ, Tiểu Thất đến vườn hoa hái hoa mà phụ thân thích, đợi đến khi Lâm thị vào cửa, Tiểu Thất cắm xong hoa, thấy Lâm thị nhìn nàng, Tiểu Thất hoạt bát cười: "Mẫu thân, con sớm chứ?"

      Lâm thị gật đầu, bà cảm khái : "Xem ra đến An Hoa Tự, cũng uổng công."

      Tiểu Thất kiêu ngạo giương đầu, : "Đương nhiên a! Con đương nhiên là phải có chút thay đổi, nếu trễ nãi tháng này cách vô ích sao?"

      Lâm thị nhịn được bật cười, bà tiến lên sửa sang lại đệm chăn cho Trịnh Tam Lang, : "Con mở cửa sổ ra ."

      Tiểu Thất mở cửa sổ. Lâm thị : "Ta phòng bếp xem xem thuốc của cha con thế nào. Con ngồi với ông ấy lát, lâu như vậy cũng gặp, cha con đại khái cũng nhớ con, con cùng ông ấy trò chuyện."

      Hồi lâu thấy, cha nàng tựa hồ mập chút, gầy như lúc nàng , bây giờ nhìn lại, Tiết thần y quả nhiên vẫn còn có chút năng lực.

      Tiểu Thất suy nghĩ chút, ngồi ở bên giường, "A cha, cha mau tốt ."

      Trịnh Tam lão gia lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như trước kia, Tiểu Thất hôm qua nghe phụ thân có chút ít khởi sắc, nhưng đến tột cùng ra sao, nàng cũng biết, "A cha, mẫu thân cha khá hơn nhiều. Cha nếu khá hơn nhiều, đừng để cho chúng ta lo lắng được hay ? Cha tỉnh lại tốt hơn? Cha tỉnh lại, con lo lắng. Cha biết ? Tiểu Thất rất ngốc, rất nhiều chuyện chờ phụ thân hỗ trợ xử lý đây!"

      Lại suy nghĩ chút, Tiểu Thất cắn môi, chống cằm nhìn cha nàng, "A cha, con nghe , tối hôm qua tiểu thế tử bị tập kích. Cha phải là rất thích người học sinh này sao? Nếu như cha tỉnh lại, có thể giúp tìm được hung thủ. Cha chẳng lẽ muốn mắt thấy tên ngu xuẩn kia bị người giết chứ? Cha xem, mọi người chúng ta đều rất cần cha, cho nên cha tỉnh lại được hay ?"

      Trịnh Tam lão gia vẫn có động tác gì, thập phần an tường, Tiểu Thất tiếp tục : "Còn có Đại Bạch. Phụ thân, Đại Bạch rất cần cha giúp."

      Tiểu Thất giơ ngón tay, dè dặt ngắm cha nàng, : "Cái kia, phụ thân a, cha cũng biết, trước đó vài ngày Đại Bạch phải là mất tích sao? Con tìm được . Tìm tại An Hoa Tự, kỳ quái ? Chính cũng biết mình là làm sao tìm được đến An Hoa Tự. Có điều, biến thành người, người nam nhân." Tiểu Thất cắn môi, "Phụ thân, cha làm sao bây giờ a! hảo hảo con chó, thế nhưng biến thành người, vậy phải làm sao bây giờ a!"

      Tiểu Thất càng nghĩ càng ưu sầu: "Kẻ ngốc kia trừ ăn ra chính là ngủ, cái gì cũng hiểu. Trông cậy vào chính biến trở lại là thể nào. Tiểu Thất ngây ngốc, cũng biết nên làm cái gì bây giờ, cha giúp con chút được hay ? A cha, cha tới giúp con được chứ?"

      Tiểu Thất lảm nhảm: "Con mang về, liền giấu trong phòng, phụ thân, cha biết a, lần trước ở An Hoa Tự, Thúy Đào nàng ta nhìn thấy kỳ chính là Đại Bạch, chẳng qua là khi đó Đại Bạch cơ trí, trộm chạy ra ngoài, tại con giấu ở trong phòng, nhưng vấn đề phải là chuyện này, con rất sốt ruột. Môt khi bị người biết , này phải làm như thế nào cho phải a?"

      Tiểu Thất thao thao bất tuyệt đem những chuyện bên cạnh mình nhắc tới cho Trịnh Tam Lang hôn mê bất tỉnh nghe, lại biết, bên ngoài cửa sổ Lục tiểu thư Tĩnh Xu nghe được hết thảy.

      Nàng ta bóp khăn, vài bước mau ra khỏi sân tam phòng. bên Thúy Đào nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư, người xem, ta ta láo nha? Lão phu nhân hôm qua ta hồ ngôn loạn ngữ bố trí tiểu thư, còn khấu trừ ta ba tháng tiền công, ta oan uổng a. Trong phòng Thất tiểu thư ràng có nam nhân."

      "Câm miệng."

      "Nhưng tiểu thư, chúng ta vì cái gì vạch trần nàng? Như vậy nàng liền có cách nào ngụy biện." Thúy Đào .

      Đầu óc Tĩnh Xu lần này thanh tỉnh hơn, cùng Thúy Đào trở về sân của mình, thấp giọng : "Phải bắt tận tay day tận mắt. Chúng ta thể tùy tiện làm lớn. Nếu lại ra chuyện như lúc trước, tổ mẫu tất nhiên cảm thấy là phòng lớn chúng ta bới lông tìm vết." Ngừng chút, Tĩnh Xu : "Ngươi mời mẫu thân đến, ta lần này tất nhiên khiến cho nàng ra lời."

      Thúy Đào chạy như làn khói ra ngoài, lâu sau, đại phu nhân vội vàng chạy đến.

      Bà vừa vào cửa, Tĩnh Xu liền đem hết thảy chuyện ra. Đại phu nhân Vương thị khiếp sợ nhìn Tĩnh Xu, hỏi: "Con , là sao?"

      Tĩnh Xu: "Còn phải sao. Con và Thúy Đào đều chính tai nghe Tiểu Thất chuyện này. Nếu người nghe lầm cũng thôi, còn có thể hai người đều nghe lầm? Này ràng thể nào."

      Vương thị rơi vào trầm tư.

      Tĩnh Xu lấy làm kỳ lạ : "Thiên hạ rộng lớn vô kỳ bất hữu, con chó yên lành, nhưng hiểu sao lại biến thành người, này ra, sợ là có người chịu tin. Di, đợi chút, đúng!" Tĩnh Xu thay đổi sắc mặt, nàng ta nhìn đại phu nhân Vương thị, run rẩy : "Đại Bạch ràng bị con đánh chết, làm sao lại có cái Đại Bạch khác? Nó chết, chẳng lẽ liền biến thành người? Điều này sao có thể?"

      Vương thị nhìn chằm chằm Tĩnh Xu, dặn dò: "Cái gì bị con đánh chết, con chớ bậy, Đại Bạch chết, có quan hệ với con."

      Tĩnh Xu sít sao níu lấy tay áo Vương thị, "Mẫu thân, mẹ Đại Bạch biến thành người, có phải muốn tới tìm con báo thù hay ? Nàng... Tiểu Thất, Tiểu Thất nàng là ở An Hoa Tự tìm được Đại Bạch. Nhưng Đại Bạch bị chúng ta chôn a."

      Lúc này sắc mặt Tĩnh Xu tái nhợt, nàng ta cơ hồ thoáng cái liền nghĩ đến tình huống lúc ấy lục soát gian phòng Tiểu Thất, nàng ta vội vã : "Lúc ấy con lục soát phòng Tiểu Thất ở An Hoa Tự, nhìn đến cầu vải mà Đại Bạch thích chơi. Mẫu thân, làm sao bây giờ? Mẹ sao lại thế này?"

      Mới vừa rồi còn dương dương đắc ý cảm giác mình bắt được chuôi của Tiểu Thất, muốn kích phải trúng, có điều chỉ trong chốc lát, Tĩnh Xu sợ cực kỳ, nàng ta càng nghĩ trong lòng càng phát rét, chuyện này, tuyệt đối đơn giản như vậy.

      "Mẫu thân, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"

      Vương thị đến cùng là lớn tuổi, bà nắm tay Tĩnh Xu: "Con chỉ có chút tiền đồ này? Tỉnh táo cho ta. cần quá lo lắng. Chó yên làm sao có thể biến thành người. Coi như là biến thành người, có thể có ích lợi gì? Nên là sợ chúng ta, phải là chúng ta sợ . Tiểu Thất nương chưa lấy chồng che giấu trong phòng, ra, mất mặt chính là nàng. Lại , có khi nàng ta ở bên ngoài quyến rũ nam nhân, nàng như vậy là lừa gạt cha nàng thôi."

      Tĩnh Xu tái mặt hỏi: "Kia... Mẫu thân, mẹ chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vạch trần nàng sao?"

      Vương thị cười lạnh, "Khó được có cơ hội tốt như vậy, chúng ta có thể bỏ qua sao. Chuyện này, mẫu thân giúp con."
      TrâuPhương Lăng thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, chương 36
      Nguồng : LQĐ

      Tiểu Thất lúc này vẫn chưa biết chuyện Đại Bạch bị Tĩnh Xu nghe lén, cùng cha mẹ dùng qua đồ ăn sáng, nàng nhu thuận trở về phòng.

      Chỉ mới vừa trở về phòng, liền nghe bên ngoài truyền đến hồi tiếng động ồn ào. Tiểu Thất cũng biết phát sinh chuyện gì, kỳ quái, "Làm sao vậy?"

      Cố Diễn biến sắc, tại nơi này của Tiểu Thất vấn đề lớn nhất chính là .

      Tiểu Đào lắc đầu: " biết a, ai biết bọn họ lại nháo cái thiêu thân gì! Ta ra xem chút." xong, Tiểu Đào ra cửa, Tiểu Thất suy nghĩ chút, dặn dò: "Nếu như có người vào, ngươi trốn ở dưới giường ngàn vạn đừng lên tiếng, biết ?"

      Cố Diễn ngây ngốc gật đầu , nhưng trong mắt tinh quang lại chợt lóe lên.

      Có điều chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Tiểu Đào chạy vào, nàng ta kinh hoảng : "Tiểu thư, xong."

      "Làm sao vậy?"

      Tiểu Đào: "Vừa rồi ta ra ngoài hỏi thăm chút, nguyên lai tối hôm qua tiểu thế tử Trung Dũng vương phủ ở gần nhà chúng ta bị tập kích. Đại phu nhân bẩm lão phu nhân, là gần đây trị an yên ổn, trong phủ chúng ta nữ quyến cũng nhiều, bằng thừa cơ hội này, toàn bộ phủ kiểm tra lần, kiểm tra qua, mình cũng an tâm."

      Thấy Đại Bạch đứng tại đó, nàng ta càng vội vàng, "Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ a? Đại Bạch ở chỗ này, bị người phát a!"

      Tiểu Thất cũng lo lắng cực kỳ, nhưng vẫn cố tự trấn định: " chừng có chuyện gì! Dù kiểm tra, bọn họ cũng thể kiểm tra khuê phòng của nữ tử a!"

      "Tiểu thế tử kia, cái sao chổi, mỗi lần dính chuyện gì vào , cũng tốt." Tiểu Đào giậm chân.

      Thấy chủ tớ hai người lo lắng như thế, Cố Diễn khẽ hí mắt, yên lành như thế nào liền cầu kiểm tra toàn bộ phủ, lại nơi bị tập kích cách nơi này đoạn đường trình, ràng chính là muốn dùng chuyện này lục soát phủ. Cố Diễn cảm thấy, chắc là có người thấy được , như nếu , bọn họ nghĩ ra chủ ý như vậy. Chỉ là, mình dù sao cũng thể ở trong phòng Tiểu Thất bị người tìm ra.

      Đại phu nhân là mẫu thân của Tĩnh Xu, nha hoàn Tĩnh Xu lại từng gặp chính mình, nghĩ đến, bọn họ là muốn tìm ra . Nhưng bây giờ là giữa ban ngày , trốn thoát được, người sống sờ sờ, còn là nam tử xa lạ, làm sao có thể chạy thoát được, nếu như buổi tối ngược lại còn dễ . Nghĩ như vậy, Cố Diễn cũng khẩn trương hơn, Tiểu Thất bọn họ hiểu, nhưng thấy , chuyện như vậy tuyệt đối chỉ đơn giản như vậy.

      "Người xấu!" Cố Diễn ủy khuất giữ chặt Tiểu Thất, cúi đầu : "Người xấu muốn tìm ta."

      Tiểu Thất lắc đầu: " phải, . Bọn họ phải là muốn tìm ngươi, bọn họ là muốn tìm người xấu, tìm người ám sát tiểu thế tử... Ai, đúng!" Tiểu Thất kịp phản ứng, "Người ám sát tiểu thế tử bất kể như thế nào cũng khó có khả năng núp ở nhà chúng ta a! Đại bá mẫu làm như vậy, chắc có mưu đồ khác."

      Trong lòng Cố Diễn gật đầu, chính là có chuyện như vậy, Tiểu Thất, nàng phân tích đúng rồi.

      Tiểu Thất nhíu mày, trừng mắt, "Chẳng lẽ có người phát Đại Bạch? Hay là ..." Sắc mặt Tiểu Thất lúc này cũng trắng xanh, "Là nàng ta nghe được lời của ta?"

      Tiểu Thất nghĩ tới buổi sáng nàng lảm nhảm với phụ thân, lúc ấy nàng giống như nghe ngoài cửa sổ có tiếng bước chân, có điều lúc nhìn sang có người nào.

      Nghĩ tới đây, Tiểu Thất cắn môi: "Đều là lỗi của ta."

      "Tiểu Thất sợ, ta trốn!" Cố Diễn vội vàng .

      Tiểu Thất gấp đến hoang mang rối loạn, "Ngươi có thể trốn đâu, bọn họ nhất định là nghe được lời của ta , nếu có chuyện gì. Đều là ta tốt, nếu như phải là ta như vậy, có hậu quả gì rồi." Tiểu Thất ảo não thôi.

      Còn chưa biết có phải là vì vậy hay , Tiểu Thất đem tất cả mọi chuyện ôm người, điểm này Cố Diễn làm sao cam lòng được, muốn thấy Tiểu Thất khó chịu như vậy, lập tức dụ dỗ : "Có lẽ là ta hôm qua lúc trở lại bị bọn họ nhìn thấy. Ta động tác đần như vậy, chắc là có khả năng."

      Cố Diễn chuyện có lý như vậy, Tiểu Thất hoàn toàn phát giác được sơ hở, chỉ tiếp tục : "Chúng ta cũng đừng đều ôm đồm lên thân mình, phải xử lý chuyện này như thế nào mới là đứng đắn."

      đến đây, Tiểu Thất nhìn nhìn xung quanh, nơi này của bọn họ, có chỗ tốt thân. Nếu như bọn họ là vì Đại Bạch mà tới, như vậy Đại Bạch giấu ở dưới giường căn bản cũng phải là cái nơi thích hợp. Nếu như giấu ở... Tiểu Thất mạnh mẽ ngẩng đầu, cũng có thể giấu ở xà nhà, chỉ là, xà nhà phải dễ dàng lên như vậy, hơn nữa xà nhà... Hộ viện Trịnh phủ võ nghệ cũng kém. Chưa chắc lên xem.

      Cố Diễn nắm tay Tiểu Thất, Tiểu Thất nhíu mày, "Ta vội sắp chết, ngươi còn chơi, ngoan ngoãn chờ bên, tỷ tỷ nghĩ ra biện pháp tốt."

      Cố Diễn cười: "Ta có chỗ trốn."

      Tiểu Thất: "Hả?" hiểu nhìn , nàng còn nghĩ được nơi tốt, Đại Bạch nơi nào tìm chỗ tốt đây!

      "Ngươi chút."

      Cố Diễn nháy mắt to, biểu vô cùng chân thành: "Là trong hoa viên, có chỗ ta có thể trốn, vốn dĩ ta thường xuyên chơi, ngươi cần phải để ý đến ta, chỉ để ý để cho bọn họ tra là được.”

      Đây là bịa chuyện, Trương Tam ở bên ngoài, được liền cường ngạnh xông ra, tóm lại có Trương Tam tiếp ứng, dù sao khẳng định thể để cho người tìm được trong phòng Tiểu Thất.

      Cố Diễn chứa tâm tư như thế, trấn an Tiểu Thất.

      Tiểu Thất vui vẻ : "Có chỗ như vậy?"

      Cố Diễn gật đầu: "Có!"

      Kỳ đại phu nhân Vương thị sở dĩ có trước tiên đến bên này kiểm tra, cũng là muốn làm cho người ta cảm giác mình quá mức nhằm vào Tiểu Thất, hôm qua Tĩnh Xu náo loạn bên, nếu như lại nháo tiếp, tóm lại là khó coi, cho nên việc cấp bách chính là mượn từ lý do này đến lục soát, mà bắt đầu kiểm tra chỗ của mình, cũng là vì đến lúc đó luc soát ra lại có lý do hợp lý.

      Đương nhiên, bà ta sớm sắp xếp người ở cửa viện của tam phòng, chỉ cần có người ra ngoài, tất nhiên bị bắt. Mà ở trong nội viện tam phòng tìm được nam tử xa lạ, bất kể là đối với Thất tiểu thư Tĩnh Hảo hay là đối với tam phu nhân Lâm thị, cũng là đả kích lớn, đại phu nhân cảm thấy, kế sách của mình là vô cùng tốt. Nếu như đúng như lời Tĩnh Xu có thể tìm được nam nhân, vậy bà quả thực nằm mơ đều muốn cười tỉnh.

      Bởi vì đại phu nhân vụng về, ngược lại cho Tiểu Thất có chút thời gian chuẩn bị, Cố Diễn với Tiểu Đào: "Tiểu Đào tỷ tỷ cửa viện xem chút có người theo dõi ."

      Tiểu Đào ai tiếng, xông ra ngoài.

      Tiểu Thất cảm khái: "Đầu óc ngươi ngược lại rất linh quang."

      Cố Diễn cúi đầu xấu hổ cười.

      Chưa tới lúc, thấy Tiểu Đào chạy trở lại, nàng ta thở ra hơi: "Ta vừa rồi đến cửa viện kiểm tra, phát có mấy người ngó dáo dác, nghĩ đến là nhìn chằm chằm chúng ta."

      đến chuyện như vậy, Tiểu Đào cũng tức giận, "Phòng lớn là khinh người quá đáng."

      Lúc này Tiểu Thất ngược lại bình tĩnh vài phần, "Chúng ta có nhược điểm ở trong tay người ta, bọn họ tự nhiên muốn vội vàng đem chuyện như vậy bóp chết. Đại bá mẫu cùng Tĩnh Xu thích tam phòng chúng ta, thích ta cũng phải là ngày nửa ngày."

      "Thùng thùng", cửa truyền đến tiếng đập cửa.

      Tiểu Thất lập tức thay đổi sắc mặt, nàng chỉ chỉ dưới giường, Cố Diễn thử trượt cái chui vào. Tiểu Đào tới cửa: "Ai nha!"

      Ở cửa là đại nha hoàn bên cạnh Lâm thị, "Tiểu thư, phu nhân gọi ngài qua chuyến."

      Tiểu Thất nghe, thở ra hơi, phải là lập tức kiểm tra, nàng yên tâm vài phần.

      Đến trước cửa kéo cửa ra, Tiểu Thất mỉm cười hỏi: "Trúc Đào tỷ tỷ tại sao lại tới? Mẫu thân có là chuyện gì ?"

      Trúc Đào mỉm cười phúc thân, : "Phu nhân cũng gì chỉ để tiểu thư mau qua! là để Tiểu Đào cũng cùng."

      Tiểu Thất vừa nghe, sửng sốt chút, có điều rất nhanh cười gật đầu: "Hảo, ta biết rồi."

      Tiểu Thất chần chờ chút, ra cửa trở tay đóng kỹ cửa, chỉ là nàng, Tiểu Đào cũng sinh lòng thấp thỏm, biết đến tột cùng là chuyện gì.

      Mấy người mới ra khỏi sân của Tiểu Thất, nghe ở đại cửa viện của tam phòng có tiếng , là đại phu nhân dẫn người kiểm tra đến đây. Tiểu Thất trong lòng cả kinh, tự giác liếc cái cửa phòng của mình.

      Có điều sau đó chính là cố tự trấn định lại.

      "Tiểu Thất." Tiểu Thất mặc dù miễn cưỡng trấn định, nhưng trong nội tâm hoảng loạn thôi, chính lúc này, mẫu thân nàng Lâm thị cũng theo từ nhà chính tam phòng ra.

      Tiểu Thất vội vàng tiến lên đón, "Mẫu thân."

      Lâm thị khẽ gật đầu, "Chắc là đại bá mẫu con tới, chúng ta cùng xem chút . có lo lắng, vẫn nên kiểm tra cho thỏa đáng."

      Tiểu Thất "Dạ" tiếng, theo sau lưng Lâm thị.

      Vương thị muốn vào sân , thấy Lâm thị mang theo Tiểu Thất ra đón, cũng lộ ra mặt cười: "Tam đệ muội như thế nào cũng ra. Ngươi xem chút, ta chuyện này yên lặng kiểm tra là được, cần kinh động ai, vậy mà vẫn kinh động các ngươi."

      Bà ta nghe Tiểu Đào đến cửa nhìn quanh, mới lục soát nhanh hơn, này ràng chính là chột dạ, nếu như nhanh chút tới đây điều tra, để cho bọn họ đem người giấu , vậy tốt.

      Lâm thị mỉm cười ứng đối, "Đại tẩu vì mọi người thân lực thân vi, ta cùng lắm là ra ngoài đón nghênh. coi là cái gì."

      Vương thị cười: "Tam đệ muội cũng biết chuyện, bất quá, theo lý là nên như vậy. Kiểm tra thỏa đáng, mọi người cũng an tâm, tại thời thế thái bình. Tam đệ xảy ra chuyện, tam phòng chỉ có hai người phụ nữ là ngươi và Tiểu Thất, càng thêm nên kiểm tra tốt, miễn cho kẻ xấu vào. Nếu như có cái gì ngoài ý muốn, Tam đệ tỉnh, còn oán chết hai người trai và chị dâu này."

      Lâm thị nhàn nhạt: "Vẫn là đại tẩu nghĩ thỏa đáng."

      "Cần phải vậy. Được rồi, các ngươi vào kiểm tra , kiểm tra kỹ, ở đâu cũng thể bỏ qua. Có nghe hay ?" Đại phu nhân Vương thị cẩn thận dặn dò.

      Bọn hộ viện ứng thanh.

      Tiểu Thất thấy bọn họ như vậy, trong lòng ngừng đánh trống, Đại Bạch còn chưa có chạy , nếu như tinh tế kiểm tra, chưa chừng cũng bị tìm được, nghĩ đến chỗ này, nàng sít sao nắm quả đấm, rơi xuống giọt mồ hôi.

      Đến cùng nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

      "Di, Tiểu Thất, ngươi thoải mái sao? Như thế nào sắc mặt trắng bệch a. Nhìn chút, còn chảy mồ hôi, sao? Ngươi có chuyện gì?" Vương thị nhìn Tiểu Thất, dối trá cười. Phảng phất bắt được nhược điểm của nàng.

      Tiểu Thất bóp lòng bàn tay của mình cố làm ra vẻ trấn định: "Ta hôm qua trở lại tàu xe mệt nhọc, vốn là có chút ít mệt mỏi. Sau lại cùng Lục tỷ tỷ có chút tranh chấp, cảm thấy sầu lo, hôm nay thân thể mới như vậy."

      Tiểu Thất chuyện như vậy khách khí, ám chỉ chuyện hôm qua, Vương thị trong lòng căm tức, có điều vẫn là cười: "Ngươi Lục tỷ tỷ hiểu chuyện, trở về ta liền nàng. Đều là tỷ muội nhà mình, Tiểu Thất ngàn vạn đừng tức Lục tỷ tỷ ngươi. Kỳ a, nàng quan tâm nhất là ngươi, vừa nghe an toàn? Nàng vội vàng , phải hảo hảo điều tra thêm phía bên ngươi, đừng để kẻ xấu trốn ở chỗ này."

      Tiểu Thất cười lạnh: " đúng là quan tâm ta đây! Chỉ ngóng trông, Lục tỷ đừng nghe sàm ngôn oan uổng ta mới được."

      "Làm sao có thể. Lục tỷ tỷ đau lòng nhất ngươi. Được rồi, các ngươi còn chờ cái gì, kiểm tra mau."
      TrâuPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :