1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẳng, ẳng, phu quân là trung khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 20

      Tiểu Thất nào biết đâu tâm tư Đại Bạch, nàng nghĩ chính là, Đại Bạch vẻ mặt kì kì quái quái như vậy, là giống lúc đại tẩu của nàng muốn sinh con a!

      Bất quá, ngạch. Lúc nàng sốt ruột muốn nhà xí, đại khái cũng là vẻ mặt như vậy ? Nghĩ như vậy, Tiểu Thất giơ ngón tay, "Hay là ngươi muốn nhà xí?"

      Cố Diễn là muốn ngửa mặt lên trời rơi lệ, Tiểu Thất rốt cục nghĩ tới a! Có điều ngẫm lại cũng là, Tiểu Thất trước tiên nghĩ ra, kỳ cũng có nguyên nhân, kể từ khi ở bên cạnh Tiểu Thất, vẫn luôn giả bộ vô cùng tốt, lần đề cập tới nhà xí các loại. Chính là vì vậy, Tiểu Thất có ý thức đến vấn đề này cũng kỳ quái.

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm Đại Bạch, thấy vẻ mặt biến hóa, khẳng định : " ra là ngươi muốn nhà xí, chỉ là vào giờ này..." Tiểu Thất có chút chần chờ, bây giờ là ban ngày, mặc dù ít ai lui tới, nhưng có nghĩa là hoàn toàn có ai. Hơn nữa tại Tĩnh Xu còn ở trong chùa, mặc dù nàng ta gặp được tiểu thư quen biết còn chuyện, nhưng khó bảo toàn qua. Tiểu Thất lo lắng trùng trùng nhăn nhíu hàng lông mày thanh tú.

      Cố Diễn muốn thấy Tiểu Thất lo lắng, lập tức , "Ta... Ta...tự mình..." cố gắng biểu đạt ý nghĩ của mình.

      Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn Cố Diễn, đột nhiên nở nụ cười, "Ngươi muốn tự mình ?"

      Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, Tiểu Thất cười tủm tỉm chọc khuôn mặt , hỏi: "Ngươi có thể tự mình sao? Ta làm sao yên tâm được đây!"

      Mặc dù nàng yên tâm, nhưng cũng thể để cho Đại Bạch tự mình . Nếu như là lúc Đại Bạch vừa trở về, Tiểu Thất tự nhiên là sao cũng chịu, nhưng tại bất đồng. Trải qua những ngày này, Đại Bạch ràng hiểu phương pháp "Người phải nên làm như thế nào". tóm lại, năng lực học tập của rất tốt. Chính bởi vì vậy, Tiểu Thất yên tâm hơn.

      "Lúc ngươi , phải ngàn vạn cẩn thận a, phòng bị chút, hiểu ?"

      Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, ôm bụng, rốt cục chạy vọt ra ngoài...

      Tiểu Thất suy nghĩ chút, theo phía sau . Cố Diễn động tác đặc biệt mau, chờ Tiểu Thất đuổi theo, nhìn thấy bóng dáng của . Tiểu Thất lảm nhảm: "Người này mặc kệ khi nào đều nhanh như vậy, vốn dĩ thường xuyên như làn khói chạy thấy tăm hơi, tại cũng là như thế." Nghĩ đến Đại Bạch đến hậu sơn, nàng thẳng lui về phía sau núi đến.

      Mà Tiểu Thất có phát , ngay tại lúc nàng bước nhanh rời sân , Tĩnh Xu đến cách đó xa, nàng ta đứng xa xa nhìn thấy Tiểu Thất vội vã, mặc dù tâm còn nghi hoặc, có điều vẫn đuổi theo.

      Nàng ta cáo biệt với tiểu tỷ muội quen biết, vốn định trực tiếp rời , nhưng lại nghĩ, có ở nơi này chiếm được tiện nghi, cứ cảm thấy có chút khó chịu, bởi vậy nên tới đây, nếu có thể châm chọc nàng kia vài câu cũng tốt. Lại nghĩ đến, chỉ thấy Tiểu Thất vội vã lui về phía sau núi mà .

      Nha hoàn thấy, thấp giọng : "Tiểu thư, chúng ta đối với nơi này cũng chưa quen thuộc, cứ như vậy theo, có lẽ là ăn thiệt thòi, bằng chúng ta chờ ở chỗ này ?"

      Tĩnh Xu liếc nàng ta cái, trách mắng: " theo nàng, làm sao biết nàng giở trò quỷ gì? Khó được có cơ hội như vậy, ta cũng thể duyên cớ bỏ qua. Hơn nữa, hai người chúng ta cùng chỗ, chẳng lẽ còn ăn thiệt thòi hay sao? Nàng ta bất quá chỉ có người mà thôi, ngươi nha đầu kia, ngày thường dùng được, tại lại nhát gan sợ phiền phức như thế, nếu phải ngươi từ theo ta, ta nhất định đem ngươi xử lý rồi."

      Tĩnh Xu lạnh lùng trách cứ nha hoàn, nha hoàn cắn môi, lập tức nịnh nọt : "Tiểu thư minh giám, nô tỳ là lo lắng cho tiểu thư, kỳ phải lo lắng cho nô tỳ! Nô tỳ chỉ là lo lắng ngài a! Tiểu thư, bằng... bằng ngài chờ ở chỗ này, mình ta theo dõi, ngài thấy thế nào? Mặc dù hai người tốt hơn, nhưng khi Thất tiểu thư bên kia có người ngoài! Nô tỳ người , dù có chuyện gì, cũng có vấn đề lớn. Ngài cảm thấy thế nào?"

      Tĩnh Xu chần chờ, nha hoàn tiếp tục: "Tiểu thư, ngài là cành vàng lá ngọc, tự nhiên phải chú ý an toàn, chúng ta ngày thường có tới, phía sau núi bộ dáng gì chúng ta cũng biết a! Để nô tỳ người thôi. Ngài ở chỗ này chờ ta, ta trở lại nhanh."

      Tĩnh Xu suy nghĩ chút, cảm thấy nha hoàn có đạo lý, khoát tay: "Vậy ngươi nhanh đuổi theo."

      Nha hoàn gật đầu xác nhận. Chỉ là nàng ta đuổi theo xa, lặng lẽ trốn , tùy tiện đến hậu sơn, ai biết như thế nào, nàng ta là vì trấn an tiểu thư, mặc dù Thất tiểu thư người có gì, nhưng trong chùa phía sau núi người ở hoang vu, vạn nhất Thất tiểu thư cố ý dẫn các nàng , chọc ghẹo bọn họ sao!

      Nên biết, tiểu thư là Lục tiểu thư, tự nhiên bị gì, nhưng nàng ta bất đồng. Nàng ta là đứa nha hoàn, hơn nữa vẫn luôn hợp với tam phòng, nàng ta mới cần tới phía sau núi. Tiểu Đào cũng ở đây, ai biết có cố ý qua thiết trí bẫy rập trước hay . Lại , Thất tiểu thư biết bọn họ ở đây mà còn thần thần bí bí rời , này căn bản cũng hợp tình lý a!

      Càng nghĩ càng cảm thấy là bẫy rập, nha hoàn ổ ở trong góc lẳng lặng chờ đợi.

      Tiểu Thất nào biết đâu những thứ này, nàng chỉ là đuổi theo bóng dáng Đại Bạch, chỉ là có tìm được . Phía sau núi quả nhiên có người nào, kỳ nghĩ đến cũng đúng, An Hoa Tự có rất nhiều phi tần hậu cung xuất gia, tiền viện phía sau núi cũng có quan binh gác, dù là bái phật, nam nhân cũng được phép lên núi. Dù là nữ nhân, cũng phải qua kiểm tra cặn kẽ, cho nên có thể thấy được... Đợi chút, Tiểu Thất đột nhiên dừng bước, nàng cảm thấy hình như có cái gì đúng chợt lóe lên, chỉ là, chẳng qua là cái gì đây?

      Vừa rồi chợt lóe lên là cái gì, giống như có chỗ nào kỳ quái. Tiểu Thất nghi hoặc nghĩ tới, vừa rồi nàng cảm thấy chỗ thích hợp đến cùng là nơi nào đây?

      Cố Diễn thấy Tiểu Thất đứng ở trong rừng cây ngẩn người, biết được nàng tất nhiên là qua tìm kiếm mình, lặng lẽ núp xuống phía sau nàng, vỗ bả vai của nàng, lập tức thoáng cái nhảy đến phía trước, cười hơ hớ: "Thất!"

      Cố Diễn thình lình xuất , dọa Tiểu Thất nhảy dựng, nàng vỗ ngực, "Ngươi cũng quá a!" Nhìn cười hì hì đứng ở trước mặt, Tiểu Thất nhìn dưới vòng, chần chờ, hỏi: "Ngươi xong rồi?"

      Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, le lưỡi cái.

      Tiểu Thất yên lòng, "Vậy chúng ta trở về ! nhanh chút!" Nàng lôi kéo ống tay áo Cố Diễn, thấy bất động, nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

      Cố Diễn vô tội nháy mắt, lập tức lắc lắc ngón tay lầm bầm: "Ngươi... Người..."

      Tiểu Thất cao thấp kiểm tra chính mình, nàng hảo hảo nha, người nàng làm sao vậy? Cố Diễn dùng sức: "Dặn dò..."

      Tiểu Thất thình lình nhớ tới chính mình trước ở trong phòng với , nàng dặn dò Đại Bạch, phải cẩn thận chút, nên để người khác phát . Chẳng lẽ, Đại Bạch là ý này? Cẩn thận ngẫm lại, cũng quả có khả năng.

      "Ngươi sợ bị người phát sao?"

      Cố Diễn lập tức gật đầu.

      Tiểu Thất cẩn thận suy nghĩ chút, cảm thấy Đại Bạch ở chỗ này lâu như vậy, chắc cũng quen thuộc, có vấn đề, nên đáp ứng. Nàng dặn dò: "Vậy ngươi về trước, ta chốc nữa mới ."

      Cố Diễn chịu, bĩu môi bất động, Tiểu Thất đạp cước: " mau!"

      Cố Diễn biết được Trương Tam núp ở phía sau núi, biết Tiểu Thất có việc gì, thích thú nhanh chóng rời .

      Tiểu Thất nhìn hình bóng lướt qua nhanh của Cố Diễn, cảm khái: "Đại Bạch động tác nhanh! Quả nhiên cẩu biến thành người chính là bất đồng." Tiểu Thất ở đâu biết được, mặc dù Cố Diễn võ công bình thường, nhưng khinh công vô cùng tốt. Mặc dù nơi này có tiếp ứng, nhưng đến cùng vẫn nên cẩn thận tốt hơn.

      Nha hoàn theo Tiểu Thất đến hậu sơn, tự nhiên cũng bỏ lỡ Tiểu Thất cùng Cố Diễn gặp mặt, mặc dù bỏ lỡ hai người gặp mặt, nàng ta lại có bỏ qua bóng dáng Cố Diễn trở lại.

      Nha hoàn vì để tránh cho bị Tĩnh Xu trông thấy, núp ở góc, bởi vậy, Cố Diễn cũng có trông thấy bóng dáng của nàng ta, chỉ phát Tĩnh Xu, nhanh chóng tránh thoát Tĩnh Xu, theo mặt bên nhảy trở về sân của Tiểu Thất . .

      Nha hoàn rất xa thấy hành vi của , kinh ngạc thôi. Tuyệt đối thể tưởng được, Thất tiểu thư trong nội viện thế nhưng có nam nhân, chỉ là, Thất tiểu thư ư? Ngay lúc nha hoàn nghi hoặc, Tiểu Thất cũng trở lại. Tiểu Thất thấy Tĩnh Xu chờ ở ngưỡng cửa viện, có vài phần lo lắng, chỉ là rất nhanh, nàng bình tĩnh mỉm cười, "Lục tỷ tỷ tại sao cũng tới đây?"

      Tĩnh Xu có đợi được nha hoàn mà đợi được Tiểu Thất, khiêu mi : "Chẳng lẽ ta thể ghé thăm ngươi chút sao? Hay là , Thất muội muội có bí mật gì thể để cho ta đến xem?"

      Hai tỷ muội cùng nhìn nhau, nhưng tia ấm áp.

      "Lục tỷ tỷ đùa, chẳng lẽ ta có cái gì thể gặp người? Ta giống như Lục tỷ tỷ."

      Tĩnh Xu bị Tiểu Thất đâm câu, sắc mặt lạnh xuống, "Ngươi có ý gì?"

      Tiểu Thất cam lòng yếu thế: "Lục tỷ tỷ cảm thấy ta là có ý gì đây?"

      Tĩnh Xu nổi cáu.

      "Thất tiểu thư là có ý gì tiểu thư nhà chúng ta biết, nhưng ta lại biết ý tứ tiểu thư nhà chúng ta. Thất tiểu thư ở trong sân giấu người nam nhân, tiểu thư nhà chúng ta là tỷ tỷ, tự nhiên là thể ngồi xem chuyện như vậy phát sinh." nha hoàn Tĩnh Xu chạy tới, sẵng giọng với Tiểu Thất.

      Tiểu Thất lập tức thay đổi sắc mặt.

      Nha hoàn ghé vào bên tai Tĩnh Xu rỉ tai vài tiếng, Tĩnh Xu kinh ngạc ngẩng đầu, cười lạnh nhìn về phía Tiểu Thất, "Thất muội muội, vốn cho rằng ngươi ở nơi này là cầu phúc cho Tam thúc phụ, nghĩ đến, ngươi thế nhưng làm ra loại tình này."

      Tiểu Thất: "Lục tỷ, ngươi có chứng cớ gì, mà hồ ngôn loạn ngữ như vậy, chẳng lẽ chỉ bằng câu đầu tiên của nàng ta là có thể tín khẩu thư hoàng oan uổng người? Nha hoàn của ngươi, nhiều năm như vậy ngược lại chút cũng thay đổi."

      Lời tuy như thế, trong lòng Tiểu Thất lại bắt đầu yên. Chẳng lẽ, Đại Bạch lúc trở lại bị các nàng bắt gặp? Quả nhiên là, liền nghe nha hoàn kia : "Ta tận mắt nhìn thấy người nam tử nhảy vào trong nội viện, hơn nữa, cũng chính là từ sau núi trở lại. Thất tiểu thư phải là từ hậu sơn đến sao? Mặc dù các ngươi trước sau, nhưng có thể thấy các ngươi tất nhiên là thương lượng xong. Tiểu thư, ngài phải tin tưởng ta, ta tận mắt nhìn thấy, nếu tin, ngài có thể tiến vào xem cái, người kia, tất nhiên còn trốn ở trong viện."
      Last edited: 23/9/16
      TrâuChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 21

      Tiểu Thất sắc mặt biến hóa, Tĩnh Xu thấy, càng cảm giác mình bắt được bím tóc của nàng, dương dương đắc ý : "Thất muội muội, ngươi thế nhưng ở trong phòng chứa chấp nam nhân, ngươi xứng đáng với Tam thúc sao! Hôm nay ta nhất định tìm ra gã gian phu kia, để ngươi thể tiếp tục u mê tỉnh."

      Tiểu Thất đứng ở ngưỡng cửa viện, phồng khuôn mặt nhắn, lạnh như băng: "Lục tỷ tỷ nhăng gì đấy? Chẳng lẽ nha hoàn của ngươi cái gì chính là cái đó? Như vậy khỏi cũng quá mức buồn cười. phân tốt xấu liền vu hãm muội muội của mình, nếu như ngươi tìm ra người nào sao? Ngươi làm sao công đạo với ta? Hay là , ta nên hồi phủ tìm tổ mẫu chủ trì công đạo?"

      Tiểu Thất lúc này cũng là sợ, trong nội tâm nàng cực kỳ thấp thỏm, nên biết, Đại Bạch vừa rồi xác thực trở lại, mặc dù nàng có thấy tận mắt Đại Bạch vào nhà, nhưng nghĩ đến nha hoàn Lục tỷ tỷ hẳn phải là láo. Nhưng bất kể có láo hay , lúc này nàng phải có khí thế. Áp đảo các nàng về mặt khí thế, mới có thể tránh để các nàng vào nhà. Nếu như Đại Bạch còn ở trong phòng, vậy nàng dù thế nào cũng thể ràng.

      Tiểu Thất trừng tròng mắt, bộ phẫn nộ, như vậy khiến Tĩnh Xu có chút nắm chắc được, nàng ta cũng tận mắt nhìn thấy, tự nhiên là có chút chần chờ, nhưng nha hoàn bên cạnh lại mực chắc chắn "Tiểu thư, ngài tin tưởng ta, có nam nhân."

      Tiểu Thất nghiêng nghiêng thân thể, cười lạnh : "Nếu Lục tỷ tỷ tin tưởng, vậy vào thôi. Nhưng mà nếu như tìm được người nào, vậy cũng đừng trách ta khách khí, ta thấy kỳ quái, Lục tỷ tỷ đứng ở cửa cũng nhìn thấy người, nha hoàn của ngươi lại tự xưng nhìn thấy, biết là người như thế, hay là các ngươi chứa tâm để cho ta khó xử. Nếu như ta khó chịu, các ngươi chẳng lẽ có thể được cái gì tốt? Lục tỷ tỷ, nhiều năm như vậy, ngươi gì, ta cũng chấp nhất với ngươi, nhưng tại được, chuyện này, cũng thể như vậy quên . tại ngươi vào lục soát, nếu như lục soát ra, ta với ngươi hồi phủ, tùy ý tổ mẫu xử trí. Như nếu , Tiểu Thất nhất định muốn hồi phủ, hỏi tổ mẫu chút, ai cho tỷ quyền lợi, có thể vu hãm ta như vậy."

      như thế, Tĩnh Xu ngược lại chần chờ, nàng ta tự nhiên là tin nha hoàn của mình, nhưng khi nhìn Tiểu Thất sắc mặt chút thay đổi, trong lòng nàng ta dao động vài phần. Cũng phải nha hoàn nhìn lầm, khi là kế sách của Tiểu Thất sao! Nàng ta nếu như vào có lục soát được người, đến lúc về được lợi gì, ai biết này có phải kế sách của Tiểu Thất hay . tại nàng ta sắp đính hôn, thể có sai lầm. Tiểu Thất này, nhất định là ghen tị với nàng ta, chừng đào hố để nàng ta nhảy. Đây là vô cùng có khả năng.

      Tiểu Thất nhường vị trí lối vào, "Lục tỷ tỷ, xin mời."

      Tiểu Thất cũng coi như là hiểu Tĩnh Xu, nàng càng làm như vậy, Tĩnh Xu càng tâm tồn nghi hoặc, quả nhiên, Tĩnh Xu cũng động, chỉ là nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thất, tựa hồ muốn từ trong mắt của nàng nhìn ra hai.

      Tĩnh Xu rối rắm, Tiểu Thất thấp thỏm trong lòng, dù là như thế, vẫn như cũ hơi hơi hếch cằm, vẻ mặt khiêu khích. Nếu như thường ngày, nàng cái dạng này tất nhiên muốn cùng với Tĩnh Xu nháo lên, nhưng tình hình bây giờ lại là chuyện khác. Nàng chính là muốn đánh cuộc lần!

      Nha hoàn Tĩnh Xu thấy tình cảnh giằng co, cũng biết chuyện đơn giản như vậy, nàng ta thấy tiểu thư nhà mình rối rắm như thế, mặc dù nàng rất khẳng định chính mình trông thấy người nam nhân vào, nhưng nếu lục soát ra người, sợ là đừng Thất tiểu thư từ bỏ ý đồ, mà ngay cả tiểu thư cũng vì nàng ta mà mất hết mặt mũi của mình, rồi dễ dàng bỏ qua nàng ta, nghĩ như vậy, nàng ta lúng túng, ngược lại biết nên như thế nào.

      "A di đà Phật." Ngay lúc giằng co, Huệ Thiện đại sư tới chỗ này, thấy mấy người tựa hồ có chút thỏa đáng, bà mỉm cười: "Vốn là nghĩ tới tìm Trịnh tiểu thư cùng nhau niệm Phật, lại biết ngài còn có khách. Bần ni cáo từ!"

      Tiểu Thất vội vàng mỉm cười phúc: "Đại sư cần, ta nghĩ, Lục tỷ tỷ muốn ."

      Tuệ Thiện sư thái quan sát, " ra vị này chính là Lục tiểu thư. Bần ni Tuệ Thiện, ngươi xưng hô ta Tuệ Thiện sư thái là được."

      Bà cũng nhiều, Tĩnh Xu mặc dù kiêu căng, nhưng cũng ràng nơi này phải là tùy tiện làm loạn.

      "Tiểu nữ Trịnh gia phòng lớn Tĩnh Xu. Gặp qua sư thái. biết được, sư thái giao hảo với Thất muội muội, trong nhà hy vọng Thất muội muội tới đây cầu phúc cho Tam thúc phụ, ta thân là tỷ tỷ, cũng tự nhiên muốn tới xem chút Thất muội muội qua như thế nào." đến đây, nàng cười ngọt ngào: "Mặc dù là lần đầu tiên gặp sư thái, nhưng tiểu nữ lại cảm thấy cùng sư thái mới quen thân, biết tiểu nữ có thể may mắn cùng sư thái ngồi cùng nhau lát hay ."

      Tĩnh Xu chớp mắt nhìn Tuệ Thiện sư thái, đây là biện pháp nảy ra tức thời. Nàng ta nghĩ, chính nàng ta vào thỏa đáng, nhưng nếu như là "Cùng" Tuệ Thiện sư thái cùng vào, bất đồng. Cho dù Tiểu Thất muốn về nhà cáo trạng, cũng thể nào cáo lên, đồng dạng, nếu như có nam nhân, cũng là có nhân chứng ván đóng thuyền.

      Nàng ta chưa bao giờ quan tâm danh dự Tiểu Thất có thể thương tổn hay , này chút cũng trọng yếu. Nàng vui, mình mới vui vẻ.

      Tuệ Thiện sư thái màng danh lợi mỉm cười, " biết Thất tiểu thư có hoan nghênh chúng ta hay ."

      Tĩnh Xu để cho Tiểu Thất cơ hội cự tuyệt: "Thất muội muội tự nhiên là nguyện ý. Đúng , Thất muội muội?"

      Tiểu Thất thấy mấy người đều nhìn nàng, biết chuyện này muốn tránh cũng thể tránh, nàng chỉ ngóng trông, các nàng ở cửa lớn tiếng như vậy hồi lâu, có thể khiến cho Đại Bạch có chút cảnh giác. phải , chó rất cảnh giác sao?

      "Tiểu Thất tự nhiên là nguyện ý, xin mời." Mấy người vào sân , Tiểu Thất sít sao siết chặt quả đấm, rụt tay ở trong tay áo, nhưng mặt vẫn vui vẻ.

      "Hôm nay khí hậu vừa vặn, bằng chúng ta liền ở trong viện ." Tuệ Thiện sư thái trước ngồi ở ghế đá trong viện, hai tay lần Phật châu.

      Tiểu Thất nhàng cười, "Tiểu Đào phòng bếp hỗ trợ, ta vào nhà pha trà cho các vị."

      "Ta cùng ngươi." Tĩnh Xu bất chấp tất cả, dẫn đầu đẩy cửa vào nhà, dưới tình huống như vậy Tiểu Thất có biện pháp khác, chỉ có thể cắn môi, nhanh chóng theo.

      Phòng cũng phức tạp, vô cùng đơn giản, Tĩnh Xu nhanh chóng vọt vào nội thất, cũng phát có người nào đó, nàng ta thấy có người, lập tức nhìn về phía dưới giường, nhưng phát được gì, tâm Tiểu Thất vốn nhảy vọt lên cổ họng, lúc này, rốt cục yên lòng.

      Nàng cười như cười : "Lục tỷ tỷ tìm cái gì đây? Nha hoàn tốt của ngài, đúng là rất tốt với ngài. A đúng rồi, nam nhân đâu?"

      Tĩnh Xu nhìn chằm chằm Tiểu Thất, hoảng hốt phen, nàng ta nhìn thấy mảnh vải màu lam ở ngăn tủ, cho rằng bắt được nhược điểm của Tiểu Thất, nàng ta xông tới nhanh, nhưng trong nháy mắt tủ mở ra, lại ngây người.

      Trong tủ cũng có nam nhân nào, ngược lại, chỉ là chén uống rượu , trong chén uống rượu là mấy quả cầu. Đây là đồ chơi của Đại Bạch thường chơi, Trịnh gia người biết. Tĩnh Xu mặt liền biến sắc, run rẩy: "Cầu của Đại Bạch, Đại Bạch tại sao lại ở chỗ này?"

      Tiểu Thất bật cười: "Ta mang cái gì ra, còn phải xin phép ngươi sao?"
      Tĩnh Xu trừng Tiểu Thất cái, vội vàng ra cửa, lâu sau rời . Đợi Tuệ Thiện sư thái cùng Tĩnh Xu rời , Tiểu Thất nhìn cầu, nhíu mày: "Tĩnh Xu như thế nào lại đột nhiên thay đổi sắc mặt đây?"

      Chớp mắt, Tiểu Thất lúc này mới nghĩ đến vấn đề càng thêm mấu chốt - - Đại Bạch, nơi nào rồi?
      Trâu, Chris, PhongVy 1 thành viên khác thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 22

      Mặc dù người nên đều , nhưng Tiểu Thất vẫn hết sức lo lắng, nàng tìm khắp nơi đều thấy Đại Bạch. Vốn cho là Đại Bạch nghe thấy thanh nên núp vào, nhưng nàng tìm khắp nơi vòng, đều tìm được Đại Bạch, Tiểu Đào sau khi trở về cũng thập phần lo lắng, dựa theo Tiểu Thất phân phó, nàng ta đến hậu sơn dạo qua vòng, nhưng chút manh mối cũng có.

      Đến chạng vạng, Tiểu Thất vẫn tìm được Đại Bạch, nàng càng vội vàng, nhanh chóng thẳng rơi lệ: "Đại Bạch đến tột cùng nơi nào. cái dạng kia chạy tán loạn khắp nơi, là rất dễ dàng xảy ra vấn đề a. Đều là ta tốt, ta lúc ấy ngăn cản lại Lục tỷ tỷ tốt rồi."

      Tiểu Đào cũng khóc theo, có điều vẫn khuyên lơn: "Tiểu thư cũng cần lo lắng quá mức. Đại Bạch hôm nay là bộ dạng con người, lại biết . có người coi như quái vật, ngài đừng lo lắng nhiều như vậy, ngài đừng khóc a! Dù là bị người phát , tối đa là người xấu, có chuyện gì, nhất định có chuyện gì."

      Tiểu Thất trừng mắt nhìn Tiểu Đào, "Trở thành người xấu là chuyện gì chứ? Nhỡ loạn lên đánh chết làm sao bây giờ? Những thủ vệ giữ cửa kia đặc biệt dọa người đó! Bọn họ đều cầm dao, ô ô ô, làm sao bây giờ đây? Đại Bạch tên ngu ngốc này, nơi nào a? Ở cửa chờ ta phải được sao? Nếu như lại lạc, ta làm sao tìm được a!"

      Tiểu Thất càng nghĩ càng sợ, trong đầu suy nghĩ vô số tình cảnh đáng sợ, vốn là thân thể gầy yếu càng run rẩy lên, Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình lung lay sắp đổ, vội vàng đỡ nàng, "Tiểu thư, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều, có việc gì, nhất định ." Lời này riêng gì trấn an tiểu thư, cũng là tự với bản thân nàng ta.

      Tiểu Thất nhìn nàng, hòa hoãn hồi lâu, kiên định đứng lên: "Ta ra ngoài tìm . Ta tin tưởng chạy loạn, mới vừa rồi là ta rối rắm, tất nhiên là nghe được giọng của Lục tỷ tỷ mới né tránh, có lẽ... Có lẽ lại sợ có người lục soát, mới trốn xa chút. Đại Bạch thông minh như vậy, mới vừa rồi là chúng ta rối rắm có phát manh mối, có lẽ, có lẽ rất dễ dàng tìm được nó."

      xong, Tiểu Thất đứng dậy đẩy cửa phòng ra, lầm bầm lầu bầu: " nhất định là leo tường."

      Bên tường cũng có dấu vết gì, Tiểu Đào ở sau lưng nàng, nức nở: "Tiểu thư, này có..."

      Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Đào biến hóa, Tiểu Thất theo tầm mắt của nàng ta nhìn sang, chỉ thấy Đại Bạch ngồi chồm hổm ở đầu tường, nhe răng cười với nàng, ra vẻ thiên chân vô tà.

      Tiểu Thất đanh mặt nhìn , khuôn mặt xinh đẹp nhắn lạnh như băng, nàng càng nghĩ càng giận, phẩy tay áo cái, trực tiếp vào nội thất.

      Cố Diễn từ tường nhảy xuống, mặc dù nhìn ra Tiểu Thất cao hứng, nhưng Cố Diễn lại biết Tiểu Thất vì sao mất hứng, vẻ mặt nghi vấn nhìn về phía Tiểu Đào, nhất định là Tiểu Đào làm cho Tiểu Thất mất hứng, nhất định là như vậy!

      Bị Cố Diễn khinh khỉnh, Tiểu Đào cảm giác mình quả thực là oan hơn so với Đậu Nga. Nàng có làm gì đâu! Hơn nữa, ràng Đại Bạch hiểu chuyện chạy khắp nơi, mới chọc tiểu thư cùng nàng thương tâm như vậy, thời cứ như vậy trở lại, còn ra vẻ thiên chân vô tà, thể chịu được nữa.

      Hừ tiếng, Tiểu Đào cũng hung hăng trợn mắt nhìn Cố Diễn cái, vào cửa. Cố Diễn khó hiểu, chẳng lẽ phải bởi vì Tiểu Đào? Vậy nhất định là vì Trịnh Tĩnh Xu quỷ đáng ghét kia. biết, nữ tử tại sao phải cay nghiệt như vậy.

      Nghĩ như vậy, Cố Diễn cảm thấy, chính mình cần phải làm cho Tiểu Thất thích, ngươi xem, Tiểu Thất tại vui nên giận dỗi . Mặc dù đối tượng phải là , nhưng là quan hệ, chỉ có đối với người thân cận nhất, nàng mới có tính tình nóng nẩy như vậy!

      Cố Diễn càng nghĩ càng vui vẻ, vào phòng.

      Tiểu Thất nhìn , thấy chịu đường tốt, thanh lạ lạ, vẻ mặt gian giảo, vỗ bàn, "Đại Bạch, ngươi tới đây cho ta."

      Cố Diễn vội vàng xông tới: "Thất... Tiểu Tiểu Thất..."

      Tiểu Thất hề bị lay động, tuyệt đối thể bởi vì giả ngốc, mà động lòng!

      "Ngươi hôm nay chạy nơi nào? Ngươi biết ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu ? Hơn nữa, ngươi xem chút là giờ gì, ngươi thế nhưng còn chưa có trở lại, ngươi , ngươi đến tột cùng chạy chỗ nào?"

      Tiểu Thất vỗ bàn cái mạnh, bộ dáng tức giận.

      Cố Diễn sửng sốt, ngạch, là bởi vì nên tức giận? Trời ạ, nhưng là vì tránh né Trịnh Tĩnh Xu quỷ đáng ghét kia a! Này... này bị phát giận cũng quá oan uổng, ô ô ô! là vô tội a!

      Ai, ai ai, cũng đúng. Tiểu Thất đối với phát hỏa, kia giải thích trọng yếu! Cố Diễn lập tức lại tâm hoa nộ phóng.

      Nhìn lại nhíu mày lại ngây ngô cười, Tiểu Thất vỗ trán, nàng biết, mình sao lại so đo cùng con chó, nhưng... nhưng vẫn còn tức giận, khó mà bình ổn a!

      Nàng nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Đại Bạch, muốn tha thứ, nhưng lại cảm thấy tức giận. tha thứ, lại cảm giác mình giận con chó, thực tại mất mặt, rối rắm như vậy, nàng cũng biết như thế nào cho phải.

      Cố Diễn thấy bộ dạng Tiểu Thất kỳ dị, nhịn được : "Ngươi làm sao vậy?"

      Tiểu Thất mếu máo: "Tức giận!"

      "Vì cái gì tức giận a! Ta cũng lạc."

      "Chẳng lẽ ngươi lạc ta lại thể tức giận sao? Ngươi ngươi, ngươi làm sao lại muộn như vậy mới về, ngươi biết ta lo lắng cho ngươi ra sao? Ngươi biết ta nghĩ đến những tình hình đáng sợ gì ? Ta sợ ngươi bị người phát , ngươi con chó quái dị, nếu như bị người phát biến thành người, như vậy mọi người bỏ qua cho ngươi? Sợ là trực tiếp liền cho ngươi là quái mà thiêu chết ngươi. Hảo, lui bước mà , nếu như ngươi có bị người phát là chó, như vậy ngươi người nam tử, tự tiện xông vào am ni , ngươi làm sao giải thích cho ràng? Ngươi có biết ta rất sợ hay a! ~ ngươi mất tích lần, ta cũng muốn ngươi lại lạc lần. Bản thân mình là con chó, sống thế nào a!" Tiểu Thất tức giận gầm thét.

      Cố Diễn: "Đừng tức giận!"

      "Ta biết ngươi cũng là muốn tốt cho ta, nhất định là nghe thấy được giọng của Lục tỷ tỷ mới né ra ngoài, nhưng ngươi trốn ra ngoài là trốn ra ngoài, ngươi chạy xa như thế làm gì! Hơn nữa, còn chậm chạp về. Ngươi biết ta tự trách đau lòng bao nhiêu ? Ta cực sợ, ta sợ ngươi lại về được, ngươi đáng ghét, ngươi đáng ghét, ô ô ô ~~" mặc dù Đại Bạch trở lại, nhưng có lẽ là trong lòng áp lực được giải trừ, nàng ngược lại càng cảm thấy muốn khóc, cái loại tâm tình sợ sệt đó, người ngoài làm sao có thể hiểu được.

      "Ngươi nếu như bị mất, ta đâu tìm lại Đại Bạch a, ngươi đần như vậy, ở bên ngoài nhất định sống nổi? Ngươi lại biết dùng đũa? Ngươi dùng cái muỗng còn chưa lưu loát, người ta dù đem ngươi trở thành quái, cũng xem ngươi như đồ ngốc tử ... Ngươi rất thảm , ô ô ô..." Tiểu Thất gào khóc.

      Cố Diễn hoàn toàn nghĩ tới, Tiểu Thất suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi nhìn nàng khóc giống con thỏ , lại cảm thấy - - đặc biệt đáng ~

      " khóc khóc! Ta về sau đều nghe lời!"

      Tiểu Thất phẫn nộ ngẩng đầu: "Ngươi cái gì!"

      "Về sau đều nghe lời! Ngươi để cho ta hướng đông, ta tuyệt hướng tây."

      Tiểu Thất nức nở, "Ngươi ngươi con chó, như thế nào còn miệng lưỡi trơn tru... Ngạch! A a a! Ngươi chuyện! ! !"
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      ☆, chương 23


      Tiểu Thất cơ hồ thể tin, nàng nhìn Đại Bạch, run rẩy : "Ngươi, ngươi biết ?"

      Cố Diễn ngẩn ra, chính cũng có phát , thế nhưng có thể thoáng cái nhiều lời như vậy, có có tia phòng bị, thế nhưng thoáng cái liền biết , vò đầu, thể tin nhìn Tiểu Thất, lầm bầm: "Ta, ta biết a?"

      Mặc dù có chút lắp, nhưng lại rất ràng, vốn cũng biết , tuy chỉ là có thể nhảy ra mấy chữ, nhưng giống như hôm nay. thời như vậy, quả nhiên là ngoài dự liệu của , thậm chí , chính cũng biết vì cái gì lại đột nhiên có thể chuyện. Có lẽ, có lẽ là thấy Tiểu Thất khóc nên sốt ruột, có lẽ... Rất nhiều có lẽ, tóm lại biết .

      Cố Diễn ngơ ngác nhìn Tiểu Thất, chỉ cảm thấy chuyện như vậy phát sinh bất ngờ.

      Tiểu Thất vui mừng đến phát khóc: "Ông trời của ta nha, ngươi thế nhưng có thể thoáng cái được câu dài, là quá tốt! Ô ô ô! Đây coi là là nhân họa đắc phúc sao?"

      Cố Diễn cuối cùng phản ứng lại, mỉm cười, nhàng lôi kéo tay Tiểu Thất, thầm: "Ừ, trong họa gặp phúc."

      Thế nhưng hoàn toàn lắp.

      Tiểu Thất càng cao hứng, dụi mắt: " đáng ghét! Ta lại muốn khóc."

      Cố Diễn nghe các nương đều làm từ nước, cũng có cảm xúc gì, tại mới phát giác được, quả nhiên là như thế. Tiểu Thất là tức giận cũng khóc, cao hứng cũng khóc, tóm lại chính là khóc khóc khóc! Nếu như là người khác như vậy, tất nhiên cảm thấy người này đáng ghét, làm cho thích. Nhưng nếu là Tiểu Thất, thấy chán ghét chút nào, chỉ cảm thấy đáng đến cực điểm. Này đại để chính là người ngoài qua người tình trong mắt hóa Tây Thi.

      Cố Diễn chống cằm, trơ mắt nhìn Tiểu Thất, lông mi dài vụt sáng vụt sáng, "Tiểu Thất, đừng khóc!"

      Tiểu Thất lườm cái, oán trách : "Ta khóc còn được sao?"

      Cố Diễn giơ tay đầu hàng: "Có thể!"

      Có cảm giác quái dị chợt lóe lên, cảm giác kia nhanh đến mức Tiểu Thất căn bản bắt được, nàng vốn là người đơn thuần, ngẫu nhiên toát ra tiểu khôn khéo hoàn toàn là đủ xem, lúc này, nàng cũng trước sau như tiếp tục đơn thuần, cũng có tinh tế cân nhắc chỗ hài hòa này là từ đâu bắt đầu.

      Mà làm xong động tác này, Cố Diễn liền cảm giác mình làm sai, đúng là làm sai nha, ngươi khi nào xem qua con chó biết làm hành vi của con người? Coi như là "Thay đổi" thành hình người, dù là chó cao cấp biết , nhưng ngươi khi nào gặp qua cẩu giơ tay đầu hàng? Này hợp lẽ thường sao? Trong thâm tâm Cố Diễn tiến hành khắc sâu kiểm điểm, kiểm điểm đủ rồi, lắc lư cái mông, lúc này nhất định phải làm chút gì đó vãn hồi mới được.

      "Tiểu Thất Tiểu Thất ~~" uốn éo uốn éo, dùng sức uốn éo cái mông ~

      Tiểu Thất bị bộ dạng tức cười của trêu chọc, nàng chọc chọc mặt Đại Bạch, dạy bảo : " thể tùy tùy tiện tiện uốn éo cái mông như vậy. Ngươi bây giờ là nam nhân. đại nam nhân làm động tác như vậy, người khác coi ngươi là ngốc tử." Cố Diễn nghĩ thầm, ngốc tử sao, mấu chốt là, bọn họ bây giờ đều cho rằng là kẻ điên. "Bọn họ" kể cả cha Trung Dũng vương gia, còn có từng là Chương thái phi, thậm chí kể cả ngày ngày sau lưng làm công tác hậu cần - Trương Tam.

      Người bình thường, ở đâu cầu học như con chó, nhưng là, Trang Tử phải cá làm sao biết niềm vui của cá. Bọn họ có giả làm cẩu, tuyệt đối biết giả làm cẩu rất tốt.

      Bọn họ có thể lăn lộn mặt đất sao, bọn họ có thể dùng tay bốc cơm ăn sao? Bọn họ có thể áp vào người Tiểu Thất sao? Nhất định thể a! như vậy quả thực là thể hạnh phúc hơn.

      "Đứa ngốc... quan hệ!" Cố Diễn ngồi xổm xuống dùng mặt cọ chân Tiểu Thất, Tiểu Thất sợ ngứa, khanh khách cười.

      Tiểu Thất nghiêng đầu, hỏi: "Coi ngươi trở thành đứa ngốc mà quan hệ? Lúc làm chó ngươi chính là con chó hồ đồ, tại làm người, ngươi vẫn còn hồ đồ. Ngốc như ngươi vậy, ta như thế nào yên tâm được a!" Nghĩ đến thời gian hồi phủ càng ngày càng gần, Tiểu Thất cảm thấy khó xử.

      Nàng tự nhiên hy vọng có thể trở về, như vậy có thể ở cạnh cha mẹ, nhưng mà, Đại Bạch làm sao bây giờ đây?

      Cũng thể mang đại nam nhân trở về, sau đó : Ừ, đây vốn dĩ là con chó Đại Bạch mà ta nuôi. Này này này... có người tin a!

      Nghĩ như vậy, Tiểu Thất đột nhiên lại nghĩ tới chuyện khác, đó chính là, có lẽ Đại Bạch an toàn, tối thiểu nhất bị người coi thành quái mà thiêu cháy, là nam nhân, biết , dù hành vi quái dị chút, người ta chỉ xem là ngốc tử hoặc là kẻ điên, cũng coi quái. Quả nhiên vẫn là kiến thức thay đổi vận mệnh. Biết vẫn có rất nhiều chỗ tốt!

      Ách ách, nghĩ tới đây, Tiểu Thất lắc đầu, nàng tại sao lại loạn tưởng, tật xấu nghĩ lung tung này, đổi được!

      tại phải lúc nghĩ cái này, tại quan trọng là, nàng nên như thế nào mới có thể đem Đại Bạch mang về. Hơn nữa sau khi mang trở về, như thế nào giấu a! Trong phủ muốn giấu người là quá dễ dàng.

      Tiểu Thất lúc này lại nghĩ tới tiểu thế tử, nếu phải tên tiểu thế tử bại hoại kia, nàng làm sao lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như vậy?

      "Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của tên Cố Diễn đáng ghét kia." Tiểu Thất căm giận.

      Cố Diễn bị điểm tên, mờ mịt nhìn Tiểu Thất, ... Lại làm gì rồi? Loại cảm giác luôn luôn bị người xách ra treo tường quỷ dị a!

      Tiểu Thất tức giận nắm quyền: " ngày nào đó, ta muốn đánh . Hung hăng đánh ở mặt của . Nếu như phải là làm hại cha ta hôn mê bất tỉnh, cha ta thông minh như vậy, nhất định có thể rất nhanh nghĩ đến biện pháp dẫn ngươi trở về. chừng, cũng có thể cho ngươi biến trở về thành chó! Vốn dĩ Đại Bạch làm chó uy phong a! Đương nhiên, ta cũng phải là ngươi tại khó coi. Rất tuấn lãng, đúng là tuấn lãng thế nào đây? con chó, cần gì bề ngoài!"

      Tiểu Thất căm giận, nàng tiếp tục quơ múa quả đấm , "Đánh đánh !"

      Cố Diễn đầu hắc tuyến nhìn nàng, nhìn đủ rồi, rốt cục bất đắc dĩ gật đầu: "Đánh đánh đánh, đánh chết ! Tiểu Thất nhất định như nguyện!"

      Tiểu Thất "Ừ" tiếng, gật đầu: "Đánh mặt !"

      " mặt!"

      Tiểu Thất lúc này chỉ cho là mình cho sướng mồm. Cố Diễn cũng chỉ là nghĩ nhiều, nhưng ai đều có nghĩ qua, ở tương lai lâu, hai người đều là câu thành lời tiên tri.
      Trâu, PhongVyChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 24

      Đêm khuya, Tiểu Thất cùng Cố Diễn ngồi ở trong viện xem những vì sao, hai người đều buồn ngủ. Chỉ là tư thế ngồi của hai người lại làm cho người ta xem hiểu, Cố Diễn đem đầu gối đùi Tiểu Thất, bản thân uốn gối nằm.

      Nếu là nữ tử làm như vậy, bên cạnh là nam tử vĩ, như vậy hình tượng này chính là đẹp sao tả xiết, làm cho người ta mơ màng ngàn vạn. Nhưng thực tế tình huống vừa vặn ngược lại, Cố Diễn chút phật lòng, gặm ngón tay, dong dài, "Những vì sao nhiều."

      Đại Bạch đột nhiên ra, khí lập tức bị phá vỡ.

      Tiểu Thất ngửa đầu xem, hắc tuyến, nàng trầm mặc chút, : "Nhiều?" Hôm nay là trời u, đầy mây đen, bầu trời cơ hồ nhìn thấy ngôi sao nào, nếu là có, cũng cùng lắm cái nửa cái. "Nhiều" này thể nào tới. Quả nhiên nhận thức của có vấn đề.

      Cố Diễn nhịn được cười lên, chỉ là trong lòng vui vẻ, bởi vậy nhìn cái gì cũng vô cùng tốt.

      "Ta biết rồi sao!" Cố Diễn lẩm bẩm.

      Trước kia chuyện thấy có vấn đề gì, nhưng ở bên cạnh Tiểu Thất, hy vọng mình có thể chuyện, có thể cùng Tiểu Thất trao đổi, tốt nhất!

      Tiểu Thất xì cái bật cười, "Ngươi đại khái là con chó kỳ quái nhất đời này, chỉ là biết, còn có người khác có giống như ngươi hay . Ách, ta nghĩ thiên hạ rộng lớn vô kỳ bất hữu, hẳn là có !"

      Tóc dài Tiểu Thất rủ xuống, rơi xuống mặt Cố Diễn, hắt hơi cái, giọng "Gâu".

      Tiểu Thất liền tranh thủ vén mái tóc dài của mình lên, tiện tay búi lại, thành búi tóc đơn giản.

      Nàng cười tủm tỉm: "Mặc dù biết chuyện, nhưng ngươi vẫn còn rất thích gâu a!"

      Cố Diễn vội vàng cười "gâu gâu".

      Tiểu Thất bưng mặt, nhìn điểm điểm tinh quang trung, hỏi: "Ngươi vì cái gì lại đột nhiên biết ? Là vì quá gấp sao? Hay là có những nguyên nhân khác, cảm giác ngươi thần kỳ, đột nhiên liền biến thành người, đột nhiên biết , còn lưu loát như vậy, là làm cho người kỳ quái! Ách, nhìn ta, hỏi ngươi những thứ này làm gì, bản thân mình mình lại làm sao biết đây? Đúng rồi, lúc ban ngày ngươi chạy mất, là nơi nào?"

      Cố Diễn cắn môi, dối, "Ta, ta nghe thấy giọng của nữ nhân xấu, liền leo tường ra ngoài." ngồi dậy, gãi gãi đầu, "Ta nghĩ, thể để người trông thấy, ta là cẩu a, làm sao có thể để người phát ! Vì vậy liền bước , ách, , là chạy a chạy. Ta chạy rất nhanh, dù sao rất nhanh ta liền chạy mất. Nhưng mà vóc người ta lớn như vậy, rất dễ dàng bị người phát a, vì vậy ta liền trốn trong phật tượng phía trước cống đài, chỗ đó đặc biệt an toàn."

      Cố Diễn nháy con mắt, Tiểu Thất, nàng phải tin lời của ta a!

      Tiểu Thất kiên định: "Nhất định là bởi vì ngươi trốn tại đó, mới có thể được. Ách, được, ta sáng mai phải dậy sớm, ta muốn cầu phúc cho cha ta. Ta tin tưởng, ông ấy nhất định tỉnh lại. Ngươi còn có thể chuyện, cha ta đương nhiên cũng có thể tỉnh. Phật tổ phù hộ cha ta."

      Tiểu Thất thành kính như vậy, Cố Diễn ngược lại sinh ra dòng áy náy. Tiểu Thất tin tưởng cầu phúc khiến cho Trịnh tiên sinh tốt lên, nhưng nàng nào biết đâu, hết thảy mọi thứ, đều là do soạn bậy! bất quá là vì để cho Tiểu Thất càng thêm tin tưởng hành vi của , biên ra lý do tương đối hợp lý thôi.

      Mà lúc này Tiểu Thất vẫn còn mơ mộng: "Chờ cha ta tốt lên, tất cả hết thảy việc khó đều giải quyết dễ dàng, cha ta tốt a!"

      Cố Diễn gật đầu, nghiêm túc: "Ừ, tốt nhất." Trịnh tiên sinh là người tốt, nhất định tốt lên.

      "Đại Bạch, ta mấy ngày nữa phải trở về nhà, ta làm như thế nào mang ngươi về a, ta rất sốt ruột, nhưng lại biết nên làm thế nào cho phải. Ngươi ta có phải đặc biệt vô dụng hay , chủ ý gì cũng nghĩ ra được, là đần chết." Tiểu Thất giơ ngón tay, cảm giác mình hảo ngốc!

      Cố Diễn chần chờ chút, nắm tay Tiểu Thất, Tiểu Thất hiểu nhìn .

      giương cao khóe miệng, cả người thập phần sáng lạn, "Tiểu Thất đừng lo lắng."

      "Ta làm sao có thể lo lắng!" Tiểu Thất phiền muộn.

      "Đừng! Lo! Lắng!" Cố Diễn nghiêm túc: "Tiểu Thất yên tâm, ngươi về nhà, ta, tự mình trở về."

      Tiểu Thất kinh ngạc : "Bản thân ngươi tự trở về?"

      Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, chân thành trợn to hai mắt: "Ta có thể. Tiểu Thất quên mất sao? Ta là chó a! Ta là con chó thông minh nhất, có khả năng, lợi hại nhất nhất vô địch đời này. Ta có thể ngửi mùi Tiểu Thất, tự mình tìm về nhà."

      Coi bản thân là con chó, mình cũng nên là con chó đặc biệt nhất.

      "Đông!" Bên ngoài truyền tới tiếng vang, Tiểu Thất lập tức đứng lên: "Người nào?"

      Tiểu Thất biết đó là ai, nhưng Cố Diễn biết, lập tức hướng tới cửa, làm bộ nhìn nhìn xung quanh, trở lại bẻ tay : " có người!"

      Tiểu Thất nghi hoặc: " có người sao?"

      Cố Diễn gật đầu: "Có người ta có thể nghe thấy được, cũng có thể nhìn thấy."

      Tiểu Thất yên lòng, "Vậy đại khái là cái gì có treo ổn thỏa, tự rớt xuống ."

      Cố Diễn cười tủm tỉm gật đầu. Nhưng trong lòng lại oán thầm mắng: Trương Tam chết tiệt, ở cửa làm thủ vệ thể có chút đúng mực sao? Lại còn phát ra thanh, thể chịu được nữa.

      Mà lúc này Trương Tam co lại ở góc tường, cảm giác mình là tội nghiệp, lớn tuổi như vậy, lại là cao thủ, nhưng lại vẫn từ cây rớt xuống, này ra, có cách nào khác gặp người ~ chỉ là... tiểu thế tử nhà bọn họ biến đổi biện pháp khen ngợi chính mình như vậy, thành vấn đề sao? Che mặt, đại nam nhân như vậy, thực là thể xem a! Nhớ năm đó thành thân, cũng phí nhiều nhiệt tình như vậy, xem Trịnh Thất tiểu thư, tiểu nương ôn nhu ngọt ngào đáng như vậy, căn bản cũng phải là khó dây dưa, nhất định là tiểu thế tử quá kỳ ba, nhất định là như vậy!

      Chủ tớ hai bên trong lòng yên lặng châm chọc đối phương, lưu tình chút nào.

      Có điều Cố Diễn cũng nghĩ nhiều, lúc này, hẳn là nên trấn an Tiểu Thất, muốn thấy Tiểu Thất mặt mày ủ rũ, đau lòng đến chết.

      "Tiểu Thất về trước, ta vụng trộm đuổi kịp. Ta có thể tìm đường trở về, Tiểu Thất ở trong phủ chờ ta là được." hất đầu vỗ ngực, thề son sắt.

      Tiểu Thất lập tức nở nụ cười, nàng châm chọc : "Nếu như ngươi mình lợi hại như vậy, vì cái gì lúc lạc có tìm trở về?"

      Cố Diễn lập tức hắc tuyến, vò đầu: "Ách..."

      Tiểu Thất nhìn chằm chằm : "Ngươi nha!"

      Cố Diễn oán thầm: làm mất mặt như vậy, ổn sao?

      "Lần đầu tiên, quá giật mình, bị dọa sợ. Lần này... ! lạc!" Cố Diễn tay nắm tay, nghiêm túc .

      Tiểu Thất vò đầu: "Phải ?"

      Cố Diễn: "Nhất định tìm được nhà!"
      Vũ Nguyệt Nhamelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :