1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẳng, ẳng, phu quân là trung khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆, chương 52

      Tĩnh Xu nghĩ tới Cố Diễn như vậy, có điều nàng rất nhanh rơi xuống giọt nước mắt, "Ta biết có thể là có vài người làm cho ngài hiểu lầm ta, thế tử gia, ta hy vọng ngài hiểu ta, là nghiêm túc thông qua con người của ta. Mà phải thông qua miệng người khác, có vài người nhìn tốt, nhưng thực tế lại như vậy."

      Nàng lảng ra chuyện khác, lén đổi cách.

      Cố Diễn khẽ hí mắt, tại sao lại cảm thấy, Trịnh Tĩnh Xu này quấn quít lấy a! Cố Diễn vò đầu, nghi ngờ : "Ngươi và ta những thứ này, là vì cái gì vậy? Ta muốn biết ngươi là hạng người gì. Hơn nữa, ta tin vào hai mắt của mình."

      Tĩnh Xu bị giễu cợt, cắn môi khóc thút thít: "Ngài nhìn lầm rồi, ta cũng có trừng Tiết thần y. Tiết thần y, ngài phải tin tưởng ta a!" Tĩnh Xu cải biến sách lược, điềm đạm đáng .

      Cố Diễn xoa huyệt Thái dương, cảm giác nữ nhân khóc đau não, là muốn cước đạp nàng ta qua bên mà .

      " , muốn khóc về phòng mà khóc, ở nơi này khóc lóc cái gì a, là hết chỗ rồi. Sao mà loại người gì cũng có." Cố Diễn phiền muộn khoát tay.

      Hai mắt Tĩnh Xu tình "Thế tử gia..."

      Cố Diễn đột nhiên hiểu , thể tin hỏi: "Ngươi phải là coi trọng ta, dự định quyến rũ ta chứ?"

      Tĩnh Xu ngừng lại, lập tức : "Thế tử gia ngài suy nghĩ nhiều rồi, ta dù gì cũng là nữ nhi thế gia, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó. Chuyện như vậy, cũng chỉ có những nữ tử đứng đắn kia mới có thể làm được. thời ta bị nhiều lời chỉ trích, ta chỉ hy vọng có người bởi vì những lời đồn đãi kia mà thích ta, oan uổng ta."

      Cố Diễn khiêu mi, nghiêm túc hỏi: "Vậy ý của ngươi là, ngươi có đánh giết chó của Thất tiểu thư? Ngươi có vu nàng giấu nam nhân? Ngươi có diễu võ dương oai mắng nàng? Ngươi có bệnh tâm thần vu hãm mẫu thân nàng? tôn trọng trưởng bối, thương hộ muội muội, tâm địa cực kỳ ác độc. Ta hiểu, những thứ này phải là do ngươi làm sao? Người khác làm sao lại oan uổng ngươi? Còn đồn đãi, ngươi biết điều nha! Cái gì đồn đãi a! Những lời này, đều là ta truyền được chưa? Ý của ngươi là ta dối?"

      Cố Diễn chống nạnh, bộ dáng như cái ấm trà.

      Mọi người đều ngây dại rồi.

      Gì, chuyện gì đây? Tiểu thế tử gì đó? những thứ này đều là truyền ? Đây cũng quá huyễn hoặc a!

      Tĩnh Xu thét chói tai: "Là ngươi truyền ?"

      Cố Diễn thành thực gật đầu: "Đúng rồi, đều là ta truyền a! Chẳng lẽ ngươi làm chuyện xấu, ta lại thể sao?"

      Tĩnh Xu phẫn nộ: "Có phải do Tiểu Thất cho ngươi biết, có phải hay ! Ta cũng biết là, nhất định là nàng nha đầu chết tiệt kia. phải là nàng, còn ai vào đây! Thế tử gia, ngươi tại sao có thể nghe tin lời gièm pha của người khác mà bại hoại thanh danh của ta bên ngoài như vậy, ta vô tội a!"

      Cố Diễn phẫn nộ: "Ngươi câm miệng cho ta, ai cho ngươi mắng Tiểu Thất . Tiểu Thất mới xấu giống như ngươi vậy. Lại , căn bản cũng phải là nàng , ngươi làm tỷ tỷ, tin muội muội mình mà hoài nghi nàng, ngươi là loại nhân phẩm gì a! Ta lười phải ngươi làm những chuyện chó mèo kia. Trịnh tiên sinh mặc kệ khi nào đều là tiên sinh của ta. Nếu như phải là ta, Trịnh tiên sinh cũng ngã ngựa, hết thảy đều là lỗi của ta, mặc dù lòng ta sinh áy náy mặt mũi nào gặp Trịnh tiên sinh, nhưng có nghĩa là ta quan tâm ông ấy. Ta sắp xếp người xong xuôi ở bên cạnh ông ấy, ngươi cho rằng ngươi làm chuyện này có người biết sao? Ta cho ngươi biết, chỉ có cái ta có muốn biết hay , có thứ ta ko biết. Ta nhịn ngươi lâu rồi. Phòng lớn các ngươi khinh người quá đáng!"

      Cố Diễn cảm thấy, bản thân là càng càng tức giận, mà còn chưa có phát hỏa đây, vị đại tỷ này ngược lại trả đũa, cái gì cũng có thể, nhưng là xấu Tiểu Thất, tuyệt đối thể nhẫn nhịn.

      Vốn dĩ là vô cớ xuất binh, tại tự nàng ta chủ động nhảy đến trước mặt , như vậy cũng khách khí.

      "Ta vốn nghĩ, các ngươi dù thế nào cũng là thân nhân Trịnh tiên sinh, ta cũng nên bao biện làm thay. Nhưng ngươi xem xem các ngươi, Trịnh tiên sinh chỉ là hôn mê, các ngươi cứ như vậy nhằm vào tam phòng, mẹ của ngươi, chính là Vương thị, cả ngày mắng trước mặt sư mẫu ta, sư mẫu ta lời nào, các ngươi còn chưa thôi. Ngươi tiểu bối còn cứ ở sau lưng bố trí sư mẫu, chửi bới Tiểu Thất. Ngươi tại sao ngươi đánh nhau với sư muội là vì cái gì a, còn phải là bởi vì ngươi ở trước mặt nàng mắng sư mẫu? Ngay trước mặt con ruột của người ta mà cũng dám mắng như vậy, sau lưng còn chừng làm cái gì càng thêm khó lường đó!" ( chửi hay quá!)

      Cố Diễn trực tiếp thăng cấp Tiểu Thất lên đến sư muội của . biết vì cái gì, nghe như vậy, rất có cảm giác thân mật! Sư ca sư muội nhà thân, ha ha ha! Bản thân sửa miệng là tốt! Vô cùng tốt!

      Tĩnh Xu thể tin nhìn tiểu thế tử Cố Diễn, chỉ cảm thấy bình tĩnh được, nàng ta tuyệt đối nghĩ tới, chuyện ra là như thế.

      "Ngươi..."

      "Ngươi cái gì ngươi, mặc dù ta có phẩm vị nam nhân, dễ dàng đánh nữ nhân, nhưng là ta đánh nữ nhân, nhưng vẫn đánh tiểu nhân!" Cố Diễn khẽ giương đầu.

      Mặc dù Cố Diễn nhìn như là chính nghĩa phương, nhưng, hôm nay truyền ồn ào như vậy, kỳ đối với Cố Diễn cũng được tốt lắm. Trương Tam yên lặng nghĩ, vương gia có thể bởi vì chuyện này mà tức hộc máu hay ! Ông trời của ta nha, hôm nay chuyện như vậy, tám phần trở thành đề tài náo nhiệt trong kinh thành.

      Ngạch... Trương Tam vì chính mình chua xót rơi lệ.

      Dù sao, mất mặt cái gì, làm nhiều lần, cũng thành thói quen.

      Cố Diễn rùm beng với Tĩnh Xu ở trong sân, bên lão phu nhân biết được tình huống trước tiên, bà ta cũng bất chấp tất cả, trực tiếp chạy tới, đợi đến bên này, đụng phải Đại lão gia cũng vội vàng chạy tới. Lão phu nhân nào có tâm tư hỏi ông ta chi nhiều, chỉ mau lại đây giải quyết.

      Đợi đến nơi, thấy tiểu thế tử mắt lạnh nhìn Tĩnh Xu, vẻ mặt ghét bỏ, mà Tĩnh Xu bên khóc lợi hại, giống như bị ủy khuất rất lớn.

      "Lão thân bái kiến thế tử gia." Trịnh lão phu nhân quan sát Cố Diễn, cảm khái người này quả nhiên là nhân trung long phượng.

      Cố Diễn chỉ chỉ Tĩnh Xu, ghét bỏ : "Mau mang cái người trong ngoài bất nhất này . Cũng đừng đứng trước mặt của ta tiếp tục mất mặt. Ta biết nàng ta tám phần nhìn dòng dõi ta sai nên muốn gả tới, nhưng là van ngươi nên xem lại chút nhân phẩm của mình a. Xấu xí bày đặt làm chuyện để ý, cho rằng người người biết nàng làm mấy chuyện này sao! Còn trừng Tiết thần y, người ta lớn tuổi như vậy, là người nàng có thể khi dễ sao? Người ta là có thể dùng kim châm chết ngươi trong vài phút đó."

      Trương Tam lôi kéo vạt áo Cố Diễn, cầu xin ngài đừng nữa, có chút mất mặt a! Trương Tam tức ngực, người nào có thể hiểu!

      Có điều mặc dù Trương Tam buồn bực, nhưng tâm tình Tiết thần y lại tệ, phàm là người có thành tựu cực cao, đại để đều có chút tính tình quái dị, mà Tiết thần y chính là như thế.

      Ông ta kiêu ngạo ngước đầu, bổ sung lời Cố Diễn , "Ta muốn người canh ba chết, người nọ tuyệt đối sống quá canh năm."

      Trịnh Đại lão gia nghĩ, đồn đãi phía ngoài quả nhiên là đúng.

      Tiểu thế tử quả nhiên là bị làm hư, hết sức tùy hứng; mà Tiết thần y quả nhiên là tính tình cổ quái, vốn còn chưa cảm thấy gì, chuyện lần này có thể thấy được hai. Chỉ là, Tĩnh Xu tại sao lại ở chỗ này?

      Đương nhiên, bây giờ phải là lúc chuyện này, ông ta vội vã : "Tiểu nữ gây phiền toái cho các ngươi, xin lỗi, ta nhất định quản giáo nàng tốt."

      Cố Diễn cười như cười: "Đúng nha, quản giáo tốt, lão phu nhân đêm nay giam người ta lại, ngươi ngày mai lại thả ra. là... Hảo! Hảo! Trông nom! Dạy dỗ!"

      Đại lão gia bị trào phúng mặt lúc đỏ lúc trắng.

      Cố Diễn có chút hài lòng, mặc dù nháo như vậy thanh danh của tốt, nhưng mà, vốn cũng có danh tiếng tốt gì, cho nên cũng sao cả.

      Lời đồn đãi cái gì, bị chút cũng thành thói quen. Xem , làm người chính là rộng lượng như vậy!

      "Được rồi, ta . Muốn trông nom thế nào, chính các ngươi xem rồi làm , có điều lại để cho ta biết các ngươi khi dễ Trịnh tiên sinh, khi dễ sư mẫu sư muội, ta tất nhiên có ý kiến."

      Cố Diễn phất tay áo cái, quả nhiên là dáng vẻ đường hoàng ương ngạnh, có điều phải là đường hoàng ương ngạnh, mà là chủ trì chính nghĩa!

      Mọi người đưa mắt nhìn Cố Diễn rời , Trịnh lão phu nhân cơ hồ tức run rẩy, "Đến nhà chính cho ta."

      Sau đó lại là trận gà bay chó sủa.

      Tiểu Thất ở trong phòng đọc sách, thấy Tiểu Đào vội vàng chạy vào, hiểu : "Ngươi làm cái gì vậy a! Làm sao vậy?"

      Tiểu Đào sinh động như đem chuyện phát sinh vừa rồi ở trong sân lần, xong, hòa hoãn thở ra hơi : "Tiểu thư, mặc dù Đại Bạch gạt người chuyện như vậy có chút làm cho người ta tức giận, nhưng mà làm chuyện như vậy cũng tương đối tuấn. Ngài xem, giúp chúng ta dạy dỗ Lục tiểu thư rồi. Lục tiểu thư hại chết Đại Bạch, chuyện như vậy ta vẫn cứ nghẹn hơi, cảm giác mình tức giận thể tự chủ còn có biện pháp . Dù sao lão phu nhân cũng phạt Lục tiểu thư. Nhưng mà lần này tâm tình nghẹn khuất của ta cuối cùng có thể thở ra được rồi."

      Tiểu Thất buồn bực nhìn Tiểu Đào, hỏi: "Ngươi những lời kia, là Cố Diễn ? Tại sao ta cảm thấy chân thực chứ? Có phải là mọi người nghe nhầm đồn bậy hay ?"

      Đại Bạch, ngạch, phải, là Cố Diễn, Cố Diễn ràng là kẻ hèn mọn nhu nhược giống như hài tử, làm sao có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nếu quả nhiên như vậy, sao có thể bị á khẩu trả lời được? Nàng mới tin đâu!

      Vẻ mặt Tiểu Thất ba chữ "Ta tin" .

      Tiểu Đào nghiêm túc : "Tiểu thư, đây là . Rất nhiều người đều thấy được, tất cả mọi người truyền khắp, hai người bọn họ cũng phải ở trong phòng, có thể nghe nhầm đồn bậy, là ở trong sân a! tại Lục tiểu thư bị lão phu nhân mang tới nhà chính rồi, vừa rồi phu nhân còn bảo ta cho ngài, đừng ra ngoài, miễn cho dính xui, chuyện như vậy có quan hệ với chúng ta."

      Tiểu Thất vò đầu: "Nhưng mà, Đại Bạch như vậy sao?"

      Tiểu Đào: “Sao lại thể chứ! thích tiểu thư, tự nhiên khúm núm như nàng dâu . thích Lục tiểu thư, lại biết Lục tiểu thư cả ngày khi dễ ngài, đương nhiên khách khí với nàng ta a. Tiểu thư, kỳ , tiểu thế tử cũng rất tốt."

      Tiểu Thất hoảng loạn: "Ngươi nên bậy, cái gì có thích hay , và ta, có gì cả!"

      Tiểu Thất như chém đao chặt sắt, nhưng Tiểu Đào phát , tay tiểu thư nhà mình ngừng gõ bàn mực, nội tâm cực kỳ khẩn trương.

      "Tiểu thư..."

      Tiểu Thất cong môi, "Cái gì!"
      melodyevilPhương Lăng thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆, chương 53

      Tiểu Thất hếch mặt, nhìn Tiểu Đào: "Ngươi cười cái gì a!"

      Tiểu Đào che mặt cười, "Tiểu thư a!"

      Tiểu Thất lúc này vẫn chưa phát ra, nàng hoàn toàn biết, vốn chuyện rất hay, tại sao Tiểu Đào cứ cười ha hả, này đúng lắm a!

      "Có chuyện gì thẳng." Tiểu Thất hếch cằm.

      Lần này tốt rồi, vốn là khuôn mặt nhắn xinh đẹp thoáng cái đen thùi lùi.

      Tiểu Đào "Khanh khách" cười đủ rồi, cầm gương lên. Tiểu Thất mờ mịt nhìn sang, lập tức ồn ào cười to, "Ta tại sao lại thành như vậy!"

      Tiểu Đào nhìn khối mực bị cầm còn hình dáng, : "Tiểu thư ràng là khẩn trương, nếu , tại sao lại thành như vậy!"

      Tiểu Thất có phủ nhận, phân phó Tiểu Đào: " lấy nước cho ta."

      Tiểu Đào vội vàng đáp vâng. Tiểu Đào rời , Tiểu Thất nằm sấp ở bàn, Cố Diễn... Cố Diễn là rất kỳ quái!

      "Tiểu Thất!" Tiếng trong sáng của nam nhân vang lên, Tiểu Thất sửng sốt, có điều nàng lập tức lắc đầu, lúc này, Cố Diễn sao lại xuất ở đây được, nàng là suy nghĩ nhiều quá, nhất định là bởi vì vừa rồi Tiểu Đào làm cho nàng sinh ra liên tưởng.

      Tiểu Thất hề động, tiếp tục nằm nhoài ra bàn.

      "Tiểu Thất." Tiếng lần nữa vang lên, nàng ngẩng đầu, thể tin quay đầu lại, quả nhiên đích thực là Cố Diễn. Cố Diễn giơ ngón tay, cạy cánh cửa sổ, nhe răng cười tiếng.

      Tiểu Thất thay đổi sắc mặt, mặt nàng bị dính mực, nhưng lại ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Ngươi tới làm chi!"

      Cố Diễn muốn chuyện, nhưng khi thấy mặt mèo của Tiểu Thất, lập tức cười sặc sụa. Tiểu Thất bị cười thẹn quá hoá giận, người này tại sao lại biết mình đáng ghét chứ! Bọn họ cũng phân giới hạn a, tại sao lại đến đây! Đừng tưởng rằng mình là tiểu thế tử có thể tùy tiện đến nhà nàng.

      Đây là nhà nàng, là nhà nàng! tại sao có thể giống như vào cửa thành vậy chứ?

      Tiểu Thất giận: "Ngươi lại tới làm chi, ngươi phải là rồi sao? Còn chưa xong a!"

      Tiểu thế tử nhìn mặt mèo đen thui của nàng, hỏi: "Nàng rớt vào vạc mực sao?"

      Tiểu Thất trợn trắng mắt để ý tới . Cố Diễn tiến đến bên cạnh Tiểu Thất, "Gâu gâu!"

      Tiểu Thất lập tức bực bội, là nổi trận lôi đình muốn đánh người. Nàng dùng sức bình phục tâm tình, "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!"

      Cố Diễn nở nụ cười, nhìn xung quanh chút, thấy chậu nước có ở đây, : "Ta ra ngoài giặt khăn cho nàng."

      Tiểu Thất phen kéo lấy , Cố Diễn cười thành đóa hoa, vỗ vỗ hai má Tiểu Thất, "Nàng yên tâm, ta còn trở lại."

      Tiểu Thất "A ô", chút lựa chọn cắn lên tay Cố Diễn, phải là do tính tình nàng nóng nảy, mà là người này quá mức làm cho người ta tức giận. Chẳng lẽ tưởng mình vui vẻ với sao? Nàng ràng muốn tiếp xúc với . Đúng là đồ tự kỷ. cả đời qua lại với nhau! Tên lừa đảo chết tiệt, lại còn dám vỗ mặt nàng, lại , ai trông mong ngươi trở lại chứ.

      Trong mắt Tiểu Thất bốc hỏa hừng hực, giống như lập tức muốn đốt sạch, Cố Diễn chậm rãi cúi đầu, nhìn cái tay bị Tiểu Thất cắn, ánh mắt lần nữa dời , lại rơi vào cái mặt mèo của nàng, tự tay kéo tay nàng, ôn nhu : "Đừng đùa. Mặt của nàng lau, để cho người ngoài chê cười." Sắc mặt khả nghi hồng vài phần, "Trước đây, trước đây nàng giúp ta rửa mặt, lần này ta giúp nàng!"

      Tiểu Thất chịu nhả ra.

      "Nàng cắn chút cũng đau, buông ra ." Cố Diễn giống như dỗ tiểu hài tử, nghe giọng Cố Diễn như vậy, Tiểu Thất cảm thấy bất thường, cảm giác này, đúng lắm a!

      Nàng vội vã nhả ra, nghiêm túc nghiêm mặt: "Cố Diễn, ngươi sao lại tới nơi này, còn giả bộ là rất quen thuộc với ta. Chúng ta ràng quen biết."

      Cố Diễn lên án nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất ưỡn ngực, "Chúng ta vốn là biết. Đừng đến Đại Bạch, ngươi căn bản vốn phải là Đại Bạch. Ngươi ràng là tên lường gạt, chúng ta nên cả đời qua lại với nhau, ngươi tốt rồi, còn công khai tới nhà của ta. Mặt mũi ngươi đâu? có thể diện sao?"

      Cố Diễn ủy khuất : "Ta có muốn cả đời qua lại với nàng. Tiểu Thất, ta sai rồi, thực xin lỗi. Nàng tha thứ ta được hay ? Ta biết ta nên làm bộ là Đại Bạch lừa nàng. Nhưng là nàng tin tưởng ta, ta có ác ý. Ta chỉ là nhìn nàng thương tâm như vậy, chỉ muốn cùng ở bên cạnh nàng, nàng đừng giận ta, được chứ? Tiểu Thất..."

      Tiểu Thất hừ lạnh tiếng, để ý .

      Cố Diễn tiếp tục, "Ta khiêu vũ, ta biết ca hát, ta còn thu dọn nhà, Tiểu Thất, nàng tha thứ ta, ta ngày ngày biểu diễn cho nàng xem, được hay ?"

      Tiểu Thất cảm giác mình có chút hiểu Cố Diễn, ràng hai người trở mặt, nàng cũng vạch trần a, tại tại sao lại có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh chứ! Chuyện này căn bản đúng chút nào!

      Tiểu Thất cao thấp liếc Cố Diễn, đứa này môi hồng răng trắng, lớn lên sai, nhưng tính cách vì sao lại kỳ quái như vậy! Nàng mấp máy môi, có chút biết cái gì, nàng rất tức Cố Diễn, tức chính là giả làm Đại Bạch đến bên cạnh nàng, nàng thích như vậy, nhưng lại là tên lừa đảo.

      Hai người nhất thời nhìn nhau gì.

      "Tiểu thư... Ầm!" chậu trong tay Tiểu Đào trực tiếp rơi xuống đất, nàng ta nhìn thấy hai người trong phòng, thiếu chút nữa sợ hãi hét lên, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi đăng đồ tử, ngươi vào bằng cách nào?"

      Nước tát đầy đất, Tiểu Thất yên lặng nhìn đống bừa bộn đất, cảm khái Cố Diễn thực là sao chổi. Cố Diễn vô tội khiêu mi: "Tiểu Đào tỷ."

      tiếng Tiểu Đào tỷ này, đủ làm Tiểu Đào bị sặc, người kia là ai, là Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử a! gọi mình tỷ tỷ, quả nhiên là làm cho người ta cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên.

      Tiểu Đào lắp: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng kêu loạn!"

      Cố Diễn rất vô tội, trước đây đều gọi Tiểu Đào tỷ a, mặc dù thực tế, căn bản phải Đại Bạch, nhưng xưng hô thể thay đổi, phải vậy... Nàng ta tốt giúp mình, con đường truy thê của mình càng thêm tràn đầy gian nan hiểm trở!

      "Ta là yên tâm mọi người, tới xem chút. Cái kia, ta vừa rồi ở cửa đại chiến ba trăm hiệp cùng nữ tử ác độc Trịnh Tĩnh Xu." đến cái này, Cố Diễn dè dặt, sợ Tiểu Thất mất hứng, "Cái kia, ta có có dính líu đến nàng ta. Trịnh Tĩnh Xu rất đáng ghét, nàng ta ràng có ý đồ quyến rũ ta." đến cái này, Cố Diễn ra vẻ hết sức chán ghét.

      Tiểu Thất ngưng chút, ánh mắt tránh : "Chuyện như vậy có quan hệ tới ta sao?"

      Cố Diễn lập tức: " có! Ta ta ta, ta sợ nàng trách ta, cho nên mới tới."

      Tiểu Thất mếu máo, "Chuyện của nàng ta có quan hệ với ta, chuyện của ngươi cũng có quan hệ với ta. Ta biết ngươi bảo vệ ta và cha ta, ta rất cảm tạ ngươi, nhưng là, ta lại là cảm thấy, chúng ta có quan hệ gì. Những chuyện này, ngươi làm cũng liên quan đến ta."

      Tiểu Thất mặc dù như vậy, nhưng là khóe miệng lại cong lên, sắc mặt cũng nhu hòa rất nhiều. Đối với Cố Diễn mà , Tiểu Thất tại tâm tình sai, đột nhiên, chợt ngộ ra điều, có phải là, Tiểu Thất ra là tiểu nha đầu khẩu thị tâm phi? Nghĩ như vậy, Cố Diễn cảm giác ánh sáng của mình ở phía trước, kỳ , Tiểu Thất là thích , chỉ là nàng sĩ diện a! Cố Diễn nắm quyền, hòa tan tâm Tiểu Thất.

      Mặt mũi có thể ăn sao? Sĩ diện quan hệ, mình cần là tốt rồi.

      Cố Diễn: "Tiểu Thất, ta giúp nàng lau mặt."

      Trong chậu nước của Tiểu Đào còn dư lại chút, cất chậu, giặt khăn lông, Tiểu Đào vội vàng đoạt lại, nhìn chằm chằm Cố Diễn, đây là đoạt công việc của nàng ta sao?

      "Chút nước này cũng đủ, ta lại lấy thêm." xong, nhìn Cố Diễn: "Ngươi được làm loạn."

      Cố Diễn khiêu mi, là người như vậy sao?

      Tiểu Đào lần nữa rời , Tiểu Thất nghiêm túc: " , ngươi nhanh lên , ngươi cũng biết, tại nhà ta phải là như ngươi nghĩ đơn giản như vậy đâu. Tĩnh Xu bởi vì chuyện như vậy nháo vui, tất nhiên vẫn còn muốn gây với ta, nếu như để cho nàng ta phát ngươi ở chỗ của ta, như vậy tốt chút nào. Nếu là như vậy, tại ngươi ta rất khó coi."

      Tiểu Thất đều là , Cố Diễn nghe cũng sáng tỏ gật đầu, cũng làm khó Tiểu Thất, càng quấy nhiễu Tiểu Thất. Nhìn mặt mèo của Tiểu Thất, cong môi : "Ta biết , ta ngay."

      Tiểu Thất gật đầu.

      Lúc Cố Diễn đến lặng yên tiếng động, lúc ra cũng là như thế, đợi đến ra sân , dặn dò Trương Tam bên cạnh, "Chuyện hôm nay nháo rất lớn, nếu như phụ vương hỏi, chỉ là chuyện tầm thường thôi."

      Trương Tam đồng ý, có điều ta vẫn ra ý kiến của mình, nếu như thế tử gia thích Trịnh gia Thất tiểu thư, nháo với phòng lớn Trịnh gia thành như vậy, quá thỏa đáng.

      Có điều Cố Diễn ngược lại lơ đễnh, tất nhiên là biết được đạo lý này. Kỳ làm như vậy có hai tầng hàm nghĩa ở trong đó, thứ nhất, như vậy là vì giúp Tiểu Thất xả giận. Thứ hai, mỗi ngày cũng có nguyên do mà đến Trịnh gia.

      muốn đâu tự nhiên phải là vấn đề lớn, nhưng vẫn lo lắng người nhằm vào theo dõi Tiểu Thất, dù sao, người hại ở trong bóng tối, mà là ở ngoài sáng. Có số việc, vẫn nên cẩn thận.

      Cố Diễn cũng chỉ có lúc ở cùng với Tiểu Thất mới là dáng vẻ của thiếu niên, nếu như đơn độc xử lý tình, kỳ phải vậy.

      "Đúng rồi, có chuyện muốn dặn dò ngươi làm." Cố Diễn nghĩ tới việc quan trọng hơn, , "Ngươi dò xét chút cho ta, xem chút nhà ai có chó con vừa sinh ra, phải là loại thuần trắng, khi lớn lên cũng như vậy. Giống như Đại Bạch, ta muốn tặng cho Tiểu Thất."

      Trương Tam lập tức đáp: "Thuộc hạ biết rồi."

      Cố Diễn mắt trợn trắng: "Ngươi biết cái gì mà biết. Ta còn chưa xong đâu, bộ dáng phải đẹp mắt, thông minh lanh lợi, nhu thuận đáng . Những thứ này đều là cầu."

      Trương Tam rơi hắc tuyến, chó con có thể nhìn ra nhu thuận lanh lợi sao?

      " được, ta yên tâm ánh mắt của ngươi, ánh mắt của ngươi luôn luôn rất kém. Như vậy , ngươi chọn vài con, ta tự mình đến chọn, nhất định phải tìm ra được con độc nhất vô nhị. Chuyện này phải nhanh chút, hiểu ?" Cố Diễn đánh búng tay, rất có tiết tấu.

      Trương Tam suy tư chút, : " bằng chúng ta chỗ bán chó ở thành đông. Chỗ bán chó ở thành đông có rất nhiều người bán chó con, như vậy lựa chọn cũng nhiều. Ngài còn có thể tự mình trông thấy, được ?"

      Cố Diễn khiêu mi, có kiến thức hỏi: "Còn có chỗ như vậy sao? Tại sao ta lại biết."

      Trong lòng Trương Tam tự nhủ, chỗ ngài biết còn nhiều, đời này nhiều chuyện như vậy, ngài thể cái nào cũng biết ? Có điều lúc này phải là lúc tranh cãi với tiểu thế tử, ta bẩm: "Thế tử gia, kỳ biện pháp tốt nhất là, ngài tự mình mang theo Trịnh tiểu thư , Trịnh tiểu thư thích, nhất định chính là tốt nhất. Có lẽ, Trịnh tiểu thư thích thông minh lanh lợi, mà thích con chó ngốc ngốc chút sao?"

      Xem dáng vẻ ngốc ngốc của Trịnh tiểu thư, khả năng như vậy cũng phải là có a!

      Cố Diễn nghiêng đầu suy nghĩ chút, dùng sức đập bả vai Trương Tam, cảm khái : "Ta phát ngươi tại thông minh rất nhiều so với trước kia a, ngươi rất đúng, cứ làm như thế. Ta tìm Tiểu Thất, ta mang nàng cùng , nhất định chọn con mà nàng thích nhất."

      Trương Tam: "Ách, có vấn đề."

      Cố Diễn: "Cái gì?"

      "Mấu chốt là, Trịnh tiểu thư có nguyện ý cùng ngài hay , dù nguyện ý cùng ngài . Trịnh phủ này... Ngài làm sao mang Trịnh tiểu thư ra cửa?" Trương Tam rất muốn cho mình cái tát, chỉ quàng, liền muốn làm ngay!

      Cố Diễn trơ mắt nhìn Trương Tam.

      Trương Tam: = 凸 =, đừng nhìn ta ~

      "Nếu , ngài tìm vương gia thử xem?"

      Cố Diễn vỗ tay: "Ý kiến hay, Trương Tam, ta phát , ngươi vẫn có chút dùng."

      Tiểu Thất nhất định theo ra cửa, lúc này, cha có chỗ dùng rồi.

      Cha, ta muốn theo đuổi thiếu nữ thanh xuân, xin giúp đỡ!
      melodyevilPhương Lăng thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆, chương 54

      Trung Dũng vương gia cảm thấy, nếu như nhận trịnh Tiểu Thất này làm con dâu, tựa hồ cũng có lỗi với nàng vì nhà bọn họ mà cống hiến. Nên biết, kể từ khi cưới Tú Hoa Lan, Cố Diễn chịu yên tĩnh lấy ngày, mỗi ngày đều quấy rối làm cho ông ta quả thực lao tâm lao lực quá độ. Mặc dù ông ta ở chiến trường là tướng quân bách chiến bách thắng, nhưng đối đãi con trai của mình, ông ta vẫn rất mềm yếu.

      có ai muốn giương cung bạt kiếm cùng con trai của mình liên tục như vậy, nhưng ông ta cũng tuyệt đối thể tưởng được, chuyển biến tốt này thế nhưng là nhờ Trịnh Tiểu Thất.

      Nhìn vẻ mặt mong đợi của Cố Diễn, ông ta cúi đầu.

      Cố Diễn truy vấn: "Cha, như thế nào?"

      Trung Dũng vương gia gật đầu, "Được, chuyện này ta tới giúp ngươi."

      Cố Diễn lập tức vui vẻ ra mặt, ôm cổ Trung Dũng vương gia, "Cha, ngài là cha ruột của ta. tốt quá, ta chờ tin tức tốt của ngài a, ách... được, ta phải chợ bán chó trước, nếu cái gì cũng biết, bị Trịnh Tiểu Thất giễu cợt. Kỳ ngài biết a, nàng ấy là người đến chết vẫn sĩ diện, giống như ngài. Ách... phải, ta phải ngài đến chết vẫn sĩ diện, ý của ta là, ngài cũng rất tốt... Ách, ngài đừng hiểu lầm..." Cố Diễn năng lộn xộn, biết nên giải thích thế nào cho tốt.

      Trung Dũng vương gia đầu hắc tuyến, nhìn thấy cánh tay bá cổ mình, lại nhìn bộ dáng khoái hoạt, trong lúc nhất thời tâm tình cũng bay bổng lên. Hai người phụ tử bọn họ, bao lâu có thân cận như vậy, nghĩ đến chỗ này, ông ta mỉm cười: "Được rồi được rồi, ta biết ngươi là người thế nào sao! Ngươi cần giải thích."

      Cố Diễn gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, ta là con trai của ngài a, biết tử chi bằng phụ, cho nên ta cần giải thích. Ách, đúng rồi, chuyện ta cùng Trịnh Tiểu Thất chợ bán chó, ngài cũng đừng tiết lộ cho người khác ha, ta nếu dẫn theo Tiểu Thất ra cửa, phải bảo đảm an toàn cho nàng." trong lời của Cố Diễn hàm nghĩa rất ràng, vẫn là yên lòng vương phi.

      Trung Dũng vương gia cũng chấp nhất những lời này, chỉ là gật đầu. vất vả hòa hoãn quan hệ phụ tử, ông ta cũng muốn lập tức phá hỏng. Bây giờ nhìn, con trai ông ta là cái dạng ăn mềm ăn cứng. Đối nghịch tuyệt đối chỉ làm càng thêm cường ngạnh. Tính tình bướng bỉnh này, giống như ông ta lúc trẻ vậy.

      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      Lục tiểu thư Tĩnh Xu lại bị cấm túc, liên quan, Vương thị cùng Đại lão gia cũng bị lão phu nhân trách cứ trận, lại tới cũng là, Lục tiểu thư yên lành như thế nào liền điên lên trêu chọc Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử đây? Chuyện như vậy tới là kỳ quái mà. Mà Tĩnh Xu hối hận thôi, nàng ta vốn là muốn con đường tầm thường, khiến cho tiểu thế tử đối với nàng ta khắc sâu ấn tượng, tiến tới đặc biệt thích nàng, có ai nghĩ được, tiểu thế tử là tên nước đổ đầu vịt.

      Lão phu nhân bởi vì chuyện này quả thực là tức muốn hộc máu, chuyện bại hoại nề nếp gia đình như vậy, lão nhân gia nhìn cực kỳ vừa mắt, chút lưu tình phạt Tĩnh Xu đến từ đường, lần này ngược lại ai cũng vô ích.

      Chuyện từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Tiểu Thất vẫn luôn có sang bên đó, lúc này sang bên đó, đây phải là ngốc sao? Chút nhãn lực độc đáo này vẫn phải có. Mà kỳ quái là, bất kể là lão phu nhân hay là những người khác, ngược lại cũng có người nào ở trước mặt nàng nhắc tới chuyện này.

      Đương nhiên, Tiểu Thất cũng mặc kệ chuyện này, nàng tại muốn làm chính là, cẩn thận cân nhắc trăm loại phương thức tránh né Cố Diễn. Cố Diễn cho tới bây giờ là người có thể diện, hơn nữa rất bám người, cho nên nàng nhất định phải xuất ra kế sách ứng đối lâu dài.

      Lâm thị vào cửa, thấy Tiểu Thất viết cái gì đó rất nghiêm túc, bà tò mò tiến lên, lập tức nhịn được cười lên, ngón trỏ gõ mặt bàn, Lâm thị ôn nhu : "Ngươi đây là tại sao."

      Tiểu Thất vo giấy lại thành cục, xin lỗi cười: "Ta, ta viết chơi thôi!"

      Lâm thị "A" tiếng dài, lập tức cười tủm tỉm nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất vò đầu, "Cái kia, ta chỉ tùy tiện viết viết, ta... Ai nha, mẫu thân đừng cười nhạo ta a."

      Lâm thị vuốt vuốt đầu của nàng, "Ngươi nha, tiểu nương đơn thuần, ta lúc lớn cỡ như ngươi vậy, đều bắt đầu học tập trông nom gia , nhìn ngươi tại, vẫn còn hồn nhiên như vậy. Mẫu thân tự nhiên là hy vọng ngươi liên tục như thế, chỉ là lại có chút bận tâm ngươi bị thương tổn."

      Tiểu Thất biết Lâm thị vì sao đột nhiên đến chuyện này, có điều nàng cũng chỉ biết cười tủm tỉm, "Vậy ta cứ lưu tại bên cạnh ngài, mẫu thân bảo vệ ta được hay ?"

      Lâm thị sẵng giọng: "Ngươi nha đầu kia, nào có hài tử đòi lưu ở bên cạnh mẫu thân. Mẫu thân còn có thể giữ lại ngươi cả đời sao?"

      Tiểu Thất ôm lấy cánh tay Lâm thị lay lay, "Mẫu thân có thể, ta cũng biết, mẫu thân nhất định có thể."

      Lâm thị bất đắc dĩ, " là tính trẻ con, được rồi, thôi."

      Tiểu Thất sững sờ, " đâu vậy?"

      Lâm thị mỉm cười: "Tổ mẫu ngươi sai người gọi ngươi qua. Ta nghĩ, chắc là phải có chuyện gì ? Sáng nay Trung Dũng vương gia qua gặp lão phu nhân."

      Tiểu Thất quýnh, tại sao nàng mơ hồ có dự cảm xấu đây!

      " phải là Cố Diễn lại quấy phá gì ? Ta là phục , mỗi ngày cứ quấy rối ta. Ta còn có tha thứ giả Đại Bạch gạt ta, còn da mặt dày cứ ở trước mặt ta lượn lờ. Quả nhiên là người da mặt dày, ta , tại sao có thể có..." Tiếng Tiểu Thất dần dần khi thấy Lâm thị giống như cười mà như cười nhìn nàng, cuối cùng, nàng giơ ngón tay, "Mẫu thân chê cười người."

      Lâm thị trêu chọc : "Có sao? Ta cũng cảm thấy a!"

      Tiểu Thất đỏ mặt, sẵng giọng: "Mẫu thân chính là cười nhạo ta. thôi, xem là chuyện gì, chỉ mong đừng chọc phiền toái gì cho ta. Ngài cũng biết, tổ mẫu rất khó mà nha."

      Lâm thị lời chứa đầy hàm ý, "Ta cũng biết là như thế nào. Tổ mẫu ngươi giống như ngươi nghĩ như vậy, Cố Diễn cũng giống như vậy. Ngươi còn , rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được, đợi ngươi lớn, có lẽ là hiểu hết thảy."

      Tiểu Thất cái hiểu cái nhìn Lâm thị: "Chẳng lẽ ta bây giờ còn là tiểu hài tử sao?"

      Lâm thị lắc đầu: " là tiểu hài tử, nhưng vẫn còn ngây thơ."

      Tiểu Thất cảm thấy, ngây thơ hình như phải là chuyện tốt, nhưng là mẹ nàng , tóm lại phải là chê cười nàng, "Mặc kệ mặc kệ, ta cứ muốn ngây thơ như vậy, sau đó mẫu thân luôn luôn để ý đến ta."

      Lâm thị mỉm cười, cái gì nữa.

      Giống như Lâm thị đoán liệu, lão phu nhân thấy Tiểu Thất, thái độ cũng tệ, chỉ là lão phu nhân lại làm cho Tiểu Thất giật mình thôi.

      ra, Trung Dũng vương gia muốn đưa cho Tiểu Thất con chó con, điểm này làm cho Tiểu Thất giật mình thôi. Người ta là Trung Dũng vương gia mà phải là Cố Diễn, ông ta rất ý tứ, chó mà Trịnh tiên sinh đưa cho Tiểu Thất chết, Cố Diễn làm học sinh của Trịnh tiên sinh, lại là đầu sỏ làm cho Trịnh tiên sinh ra nông nổi như hôm nay, nên cho nàng con chó con.

      Nếu như Trịnh tiên sinh có tri giác, cũng cao hứng với việc làm. Dù sao, Tiểu Thất là nữ nhi mà ông ta thương nhất.

      Trung Dũng vương gia lời đường hoàng, lão phu nhân cũng cảm thấy, bản thân tìm ra cớ để phản bác. Hơn nữa, vương gia cũng , vì để tránh quấy nhiễu đến Thất tiểu thư Trịnh phủ, chuyện như vậy gióng trống khua chiêng. Ngày mai tiểu thế tử tự mình tới đón Thất tiểu thư.

      "Ngươi cùng thế tử gia ra cửa, chú ý chút. Tính cách của ..." Lão phu nhân muốn , người này tính cách có điểm lạ. Nhưng với thân phận của bà ta, người khác sau lưng cũng tốt, trong lúc nhất thời biết nên thế nào cho đúng.

      Tiểu Thất hiểu : " bình thường, ta hiểu!" Tiểu Thất tiếp nhận .

      Lão phu nhân vui mừng gật đầu , gần đây Tiểu Thất hiểu chuyện.

      "Cũng thể như vậy. Có điều, có số việc ngươi tự hiểu là tốt rồi."

      Tiểu Thất nhịn được, bật cười, này còn phải là tiểu thế tử bình thường sao?

      Lão phu nhân trừng nàng: "Ra cửa thể tùy ý như vậy, dù sao cùng người vương phủ ra cửa thể so với người trong nhà."

      Tiểu Thất gật đầu xưng vâng mặc dù nàng ngoan ngoãn ưng thuận, nội tâm lại sóng lớn mãnh liệt, nàng tuyệt đối nghĩ tới, Cố Diễn lại muốn đưa nàng con chó con.

      "Được rồi, xuống , lão Tam tức phụ nhi, có số việc ngươi cũng nên dặn dò Tiểu Thất, nha đầu kia tính cách cũng mềm mại, ở nhà như thế nào đều được, ra cửa được." Lão phu nhân thầm.

      Lâm thị ôn nhu xác nhận.

      Kỳ Lâm thị cũng để ý nhiều, Cố Diễn giả làm Đại Bạch chạy đến bên cạnh Tiểu Thất, bà cũng là người từng trải, tự nhiên hiểu tiểu thế tử là có ý gì, nhưng biết biết, rất nhiều chuyện tình, phải họ có thể ra mặt. Mà nay thấy Tiểu Thất cũng bài xích chuyện này, trong bà ra là thở phào nhõm, nếu như Tiểu Thất cùng Cố Diễn nháo quá mức lợi hại, cũng tốt. Tiểu Thất thích Cố Diễn, bà làm mẫu thân càng thể để cho Tiểu Thất cùng Cố Diễn có càng nhiều liên quan.

      Trung Dũng vương phủ phải là gia môn tầm thường, nếu là như vậy, vấn đề rất lớn. may là, Tiểu Thất phải thích Cố Diễn như mặt ngoài vậy, điểm này làm cho tâm tình bà cuối cùng cũng bình tĩnh vài phần.

      Lâm thị cho là chuyện lớn, Tiểu Thất tự mình tới tới lui lui trấn định được, nàng mỗi lần cho là mình còn gặp mặt Cố Diễn, lại có chuyện phát sinh, mỗi lần đều là như thế, mỗi lần mỗi lần mỗi lần! Có điều nghĩ đến có thể có được con chó con, trong lòng Tiểu Thất có chút vui sướng khó hiểu.

      "Tiểu Đào, ngươi , chợ bán chó là như thế nào a! Ta trước kia vì sao chưa từng nghe qua đây!"

      Tiểu Đào liền có dịp thể bản thân: "Tiểu thư tự nhiên biết a, nghe chỗ đó đều là nơi nam nhân mới có thể . Bình thường nữ tử cũng . Rất nhiều nhà nuôi nổi chó, nên muốn đổi ít tiền. Nghe giá cả đều là cao. Ví dụ như người gác cổng Tiểu Vũ, chó nhà đẻ con, đều là chợ bán chó bán . Còn những giống chó tương đối trân quý, khá hơn chút, là có người chuyên môn nuôi dưỡng, chờ công tử tiểu thư nhà người có tiền mua về nhà tìm niềm vui. Như vậy đắt hơn chút."

      Tiểu Thất sáng tỏ, chỉ là, nàng chần chờ, "Như vậy có nữ tử , ta sao!” Có điều chỉ là chần chờ chút nàng khẳng định, cũng có vấn đề, “nếu , bọn họ để ta ."

      Tiểu Đào cười tủm tỉm: " chừng, Đại Bạch kêu tiểu thư giả trang thành nam. Dù sao hành tẩu như vậy thuận tiện hơn chút."

      Tiểu Thất: "A?"

      Tiểu Đào cao thấp quan sát Tiểu Thất: "Tiểu thư nếu như giả trang thành Tiểu công tử, môi hồng răng trắng thế kia, nhất định làm cho nương gia dời mắt được."

      Tiểu Thất nện nàng ta: "Ngươi bậy, coi chừng ta khách khí."

      Tiểu Đào cười nhảy ra.

      Tiểu Thất trong hoảng sợ nghênh đón ngày thứ hai, đây chính là lần đầu tiên Cố Diễn danh chính ngôn thuận đến tiểu viện của nàng, mặc dù đối với tiểu viện này rất là quen thuộc, vẫn còn nhìn chung quanh, giống như chưa có tới qua bao giờ.

      Trong lòng Tiểu Thất mặc niệm câu thực biết giả vờ, mỉm cười phúc, hàm cười hỏi: "Tiểu nữ bái kiến thế tử gia, xin hỏi, chúng ta cứ như vậy rời sao?"

      Nàng có mặc nam trang, có điều mặc bộ đồ màu lam, đai lưng cùng màu đậm hơn chút siết chặt vòng eo mảnh khảnh, hai bím tóc búi lên thành búi tóc, có vẻ yếu ớt nhưng lại rất gọn gàng.

      Cố Diễn xem ngây người, lúc Tiểu Thất thẹn quá hoá giận ho khan mới kịp phản ứng, vội vàng đem cái túi trong tay đưa tới, "Trịnh tiểu thư, hôm qua phụ vương ta nghĩ đến ràng, là như vậy, chợ bán chó người đông hỗn loạn, nếu như nàng là nữ tử, tóm lại có chút thỏa đáng. Cho nên ta chuẩn bị nam trang cho nàng. Nữ giả nam trang tiện hơn."

      Tiểu Thất nhíu mày, Cố Diễn tiếp tục giải thích: "Đây cũng là quy định bất thành văn của chợ bán chó, cũng phải là chỉ có mình nàng nữ giả nam trang. Có vài tiểu thư muốn nuôi sủng vật, có khi cũng đích thân qua chọn lựa, nữ giả nam trang là thường xuyên có. Mọi người thấy nhưng thể trách thôi."

      Tiểu Thất khiêu mi, hồ nghi nhìn Cố Diễn, "Ngươi có gạt người chứ? Ngươi cũng đáng tin lắm."

      Nụ cười của Cố Diễn cứng đờ, ngẫu nhiên hỏi: "Ta thoạt nhìn là người như vậy sao?"

      Tiểu Thất liền vội vàng gật đầu, " là như vậy!"

      Cố Diễn...
      Phương Lăng thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆, chương 55

      Tiểu Thất nghe theo Cố Diễn khuyên bảo, đổi lại thân nam trang, Tiểu Đào cảm khái: "Số đo cũng chuẩn."

      Tiểu Thất lập tức đỏ mặt, nàng lầm bầm: "Ngươi bậy bạ gì đó!"

      Tiểu Đào nhìn trời, nàng ta cũng cái gì a!

      Cố Diễn tự mình chuẩn bị nam trang cho Tiểu Thất, thân ngân bạch, đợi khi Tiểu Thất ra cửa, quả nhiên là tiểu công tử như ngọc, nhìn nàng “tuấn lãng” như vậy, Cố Diễn cảm khái: "Nếu như nàng là nam tử, sợ là nam tử trong kinh cũng dám ra cửa."

      Tiểu Thất thấp thỏm hỏi: " có gì lạ sao?"

      Cố Diễn liền vội vàng lắc đầu, ", rất tốt! Rất ra dáng công tử tao nhã!"

      Lời tuy như thế, trong lòng Cố Diễn lại cảm thấy, Tiểu Thất mặc như vậy, chút cũng giống nam nhân, mà vẫn còn dáng vẻ nương gia. Chỉ là như vậy, chắc chắn ra, "Trịnh huynh đệ, xin mời."

      Tiểu Thất sợ hãi, quá tự tin tới bên cạnh Cố Diễn, "Thực thành vấn đề?"

      Cố Diễn mỉm cười: " thành vấn đề. Xin mời."

      Tiểu Thất chỉ vài bước, đột nhiên dừng lại, nàng trừng Cố Diễn, : "Ta còn quên Tiểu Đào."

      Đáng thương Tiểu Đào, còn ở trong phòng chiến đấu hăng hái cùng nam trang! Cố Diễn lấy nam trang cho Tiểu Đào, kém rất nhiều so với Tiểu Thất. Bộ của Tiểu Thất là thêm phần dư, thiếu phân ngắn, rất vừa vặn. Mà bộ của Tiểu Đào lớn hơn rất nhiều, Tiểu Đào vừa điều chỉnh vừa tức giận: "Ta béo như vậy sao?"

      Tâm tình này, thực là người khác hiểu.

      Cố Diễn cũng mang theo nhiều người, ngoài Trương Tam, và người vốn chỉ nghe qua tên Lý Tứ. Trương Tam, Lý Tứ, kêu lên thống khoái.

      Chợ bán chó ở ngoại ô, Tiểu Thất vốn là chưa bao giờ qua bên kia, nhưng là lần này tới đây, ngược lại cảm thấy tâm tình vô cùng tốt. Ngoại ô phồn thịnh như trong kinh, nhiều người nghèo hơn, mặc dù như vậy, nhìn thấy bọn họ cẩm y hoa phục, cũng để ý lắm.

      Cũng phải thôi, đều là trong kinh, ngay cả là Kinh Giao, dù chưa gặp nhưng cũng thấy. Bên này cũng có rất nhiều chợ, người lui tới đông, mọi người làm sao chú ý mấy người bọn họ đây.

      "Qua phía trước chính là chợ chó, ta hôm qua đến đó xem trước rồi, nhìn trúng được mấy con, nàng lại xem chút, thích hợp chúng ta liền mua." Hai mắt Cố Diễn sáng long lanh, nằm mơ cũng nghĩ tới, mình có thể cùng Tiểu Thất cùng nhau ra cửa giữa thanh thiên bạch nhật. vui vẻ quả thực muốn hô to.

      Cố Diễn cao hứng như vậy, người khác lại hiểu, câu kia cũng quá mức lập lờ nước đôi (nguyên văn là “xuống tay” phải là “mua”), bên này vốn là chợ, trộm vặt, cắp vặt đặc biệt nhiều, cũng hẳn là cứ trắng ra nhất định phải là tặc, mọi người thấy ánh mắt của lập tức liền thay đổi, Tiểu Thất thậm chí cảm thấy được, hình như mọi người liền cách bọn họ xa vài phần. Nàng có chút chuyện gì, cũng để trong lòng, cảm thấy hứng thú hỏi: "Ngươi nhìn trúng mấy nhà?"

      Cố Diễn đếm đếm đầu ngón tay: "Sáu nhà, ta nhìn trúng sáu. Chúng ta lần lượt xem, được đều ra tay (xem hết). Dù sao cũng nề hà gì."

      Mọi người lại cách xa vài phần.

      Tiểu Thất: " cần thiết như vậy chứ?"

      Cố Diễn nghiêm túc: "Hết thảy đều do nàng a, nàng thích như thế nào như thế đó!"

      "Vậy chúng ta xem lần lượt từng nhà ! Nuôi hai con ta nuôi nổi." Tiểu Thất nâng khuôn mặt nhắn, mặt tràn đầy vui sướng.

      "Di? Cái kia là cái gì a!" Tiểu Thất đột nhiên trông thấy cửa hàng bán gì đó mà hài tử vây quanh, lại tới, nàng là cực ít ra ngoài, dù có ra cửa, cũng là miếu tự bái phật các loại, chưa bao giờ từng đến chợ, nàng hiếu kỳ : "Thoạt nhìn rất đặc biệt."

      Cố Diễn giỏi nhất nhìn mặt mà chuyện, kéo Tiểu Thất vội vàng tới gần, Tiểu Thất muốn thoát khỏi tay của , bị đồ trước mắt hấp dẫn, Cố Diễn : "Đây là đồ chơi làm bằng đường, đẹp mắt ? Ăn càng ngon hơn! Ta biết nàng thích ăn đường, đến, nàng muốn cái gì, ta bảo ông ta làm cho nàng cái."

      Tiểu Thất thể tin nhìn Cố Diễn: "Có thể chứ? Ta có thể có?"

      Cố Diễn gật đầu: "Đương nhiên có thể a! Ta đưa nàng, đến, chút nàng muốn cái gì! Con thỏ, heo, hay là chó? A đúng rồi, mèo cũng có thể. Ông ta còn có thể nặn thành hình tiên nữ." Cũng giống nàng! Trong lòng Cố Diễn bổ sung.

      Sư phụ già cười: "Tiểu công tử muốn cái gì a!"

      Tiểu Thất đỏ mặt, suy nghĩ : "Cái gì ta cũng muốn."

      Cố Diễn vung tay lên: "Đều mua."

      Tiểu Thất vội vàng ngăn lại: "Ta chỉ là vậy thôi, ta nghĩ, chỉ cần cái đặc biệt nhất, nhiều như vậy để làm gì!"

      Cố Diễn mặc kệ, dặn dò: "Như vậy, ngươi nặn cho chúng ta cái hình tiên nữ, những hình khác, cũng làm cái, bạc cho ngươi, chờ ta mua chó xong rồi tới lấy. Ngài thấy thế nào?"

      Sư phụ già tiếp được việc lớn, vui vẻ , " tốt, tự nhiên là tốt, ngài hãy yên tâm!"

      Tiểu Thất ngăn cản có kết quả, bị Cố Diễn lôi .

      dạo đến chợ bán chó, Tiểu Thất nghe được tiếng chó sủa liên tiếp, nàng yên lặng nhìn Cố Diễn cái, sâu cảm thấy, Cố Diễn lúc trước học giống như vậy, hay là lẻn học nghệ tại nơi này.

      "Tiểu Thất, chút, ta dẫn nàng xem chỗ ta chọn, ta thấy con chó kia mặc dù phải là thuần trắng, nhưng là cơ trí cực kỳ, trắng đen giao nhau, giống như con heo con."

      Tiểu Thất gì... Ngài đây là khen nó sao? Làm con chó, lớn lên như heo rất vinh hạnh sao? chút cũng lý giải được hưng phấn của Cố Diễn.

      Tiểu Thất tỏ vẻ hiểu, Cố Diễn cũng phát , hưng phấn lôi kéo Tiểu Thất xuyên qua vào gian hàng xem trọng lúc trước, "Hoa , ta tới thăm ngươi a! Tiểu Thất, ta chính là con này, con này mặc dù phải là tiểu Bạch, nhưng nó biết điều, ngày hôm qua vẫn cùng ta chơi ấy."

      Lão gia tử bán chó tính tình tốt nhìn hai người cười, "Hôm qua Tiểu công tử tới, vốn phải là nhìn trúng nó. Ta liền , con này mặc dù phải là thuần sắc, nhưng rất cơ trí. Tiểu công tử còn tin, kết quả về sau rất hài lòng!"

      Tiểu Thất ngồi chồm hổm xuống, lão nhân nơi này có ít chó, nho , cũng biết có được tháng hay , chỉ là những con khác đều nhìn chung quanh, chỉ có "Hoa ", nó lười biếng ổ ở trong lồng, bộ dáng như phơi nắng.

      "Hoa , ngươi mừng nàng , ngươi ngày hôm qua biểu diễn cho ta thế nào!" Cố Diễn chọt Hoa .

      con chó trắng đen giao nhau bị lấy tên Hoa , cũng thiệt thòi Cố Diễn nghĩ ra.

      Con chó rầm rì tiếng, xoay người, vẫn là bộ dạng lạnh lùng. Cố Diễn bị mất mặt, hừ tiếng: "Tiểu Thất, nó ngoan, chúng ta xem con khác. Đẹp mắt hơn nó còn có rất nhiều! con chó còn dám kiêu ngạo với ta, biết trời cao đất rộng!" Cố Diễn kiêu ngạo lảm nhảm.

      Tiểu Thất yên lặng che mặt, cùng chỗ ra cửa, là mất mặt. Nàng đồng tình quay đầu lại, nhìn về phía Trương Tam, Lý Tứ. Hai người tiếp thu được ánh mắt đồng tình, thiếu chút nữa vui mừng rơi nước mắt. Rốt cục có người hiểu khổ cho của bọn họ rồi.

      Lão nhân gia sợ bọn họ , vội vàng : "Hôm nay nó ăn ít, mặt trời lại độc, cho nên mới có tinh thần, kỳ nó rất cơ trí, các ngươi nếu thích nó, còn có bên cạnh, các ngươi xem, các ngươi xem con này..."

      Cố Diễn khiêu mi: "Nó là ngã bệnh ? Ngã bệnh chúng ta mới cần!"

      Lão nhân gia: " có, có bệnh, điểm này ngài yên tâm, ta còn có nhiều con chó như vậy, mang về nếu thỏa đáng, ngài trả lại cho ta. Trong nhà khó khăn, lần này chó lại sinh, cho nên liền... đủ ăn. Nó cơ trí, nhường cơ hội cho em nó, đây là đói, phải là bệnh."

      "Ẳng ư ~" đôi mắt con chó sáng long lanh ngập nước nhìn Tiểu Thất, giọng gọi tiếng, Tiểu Thất cảm giác tâm mình thoáng chốc bị hòa tan.

      "Chúng ta liền mua nó ."

      Con chó giống như nghe hiểu, bắt đầu vẫy đuôi, Cố Diễn nhìn nó chút, lại nhìn Tiểu Thất, : "Chúng ta mới vừa vào a, còn có rất nhiều nhà chưa thấy, ta ngày hôm qua còn chọn trúng con khác, nàng đều xem chút sao?" Tiểu Thất liền mềm lòng.

      Tiểu Thất kiên định: "Liền nó ! Có lẽ ta cùng nó có duyên phận! Kỳ hình dạng con chó thế nào chút cũng trọng yếu, cơ trí hay cũng trọng yếu, chung đụng lâu, có tình cảm. Ta cùng nó có duyên phận, liền nó !"

      Cố Diễn thuận theo ý Tiểu Thất: "Vậy tốt, liền nó."

      xong hai lời móc bạc, cảm giác mua đồ cho Tiểu Thất chỉ có chữ: Sảng khoái!

      Lão nhân gia ôm con chó dậy đưa cho Tiểu Thất, "Đến, Tiểu công tử, cho ngài." Tiểu Thất mỉm cười, tiếp nhận chó con vuốt ve nó, vật khẽ hí mắt, trong nháy mắt đó, Cố Diễn nghĩ tới cuộc sống ở An Hoa Tự, khi đó, Tiểu Thất cũng vuốt ve đầu của như vậy, mềm mại nhu nhu chuyện với . Mà bây giờ, những thứ này đều còn, Tiểu Thất thèm nhìn đến , ô ô, ghen tỵ, ghen tỵ với con chó này!

      "Đến, Tiểu công tử, đây là bạc của ngài." lão nhân gia làm ăn cũng chất phác, Cố Diễn suy nghĩ chút, : "Quên , cần, ngươi giao cái giỏ kia cho ta . Ta bỏ nó vào, nếu ôm như vậy cũng tiện."

      "Bạc này cũng có thể mua dưới mười cái giỏ. Giỏ đáng giá, giỏ coi ta như tặng ngài, bạc ta thể cầm."

      "Ẳng ư." Con chó giãy giụa, Tiểu Thất đặt nó xuống, mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn vào giỏ nằm sao?"

      Con chó quá , vặn cái mông lắc lắc nhiều lần tới bên cạnh lão nhân, liếm mặt con chó khác, "Ẳng ư ẳng ư ~ "

      Tiểu Thất hiếu kỳ: "Con này . phải là cùng lứa sao?"

      Lão nhân gia : "Là cùng lứa, chỉ là con này sinh ra thể yếu, ăn được gì, cho nên mới như vậy. Ta nghĩ, có người trả thù lao liền bán, có điều mọi người tựa hồ cũng muốn con chó bệnh. Nghĩ đến cũng đúng, ai nhàn rỗi chuyện gì làm lại nuôi con chó khỏe mạnh a! Mấy ngày nay, ta mua tặng , nhưng sợ liên luỵ đến bán những con khác. Ta lại dám như vậy. Có lẽ là chờ người hữu duyên."

      Tiểu Thất nhìn con chó gầy teo yếu ớt, khỏi nghĩ đến Đại Bạch lúc mới tới nhà bọn họ, lúc Đại Bạch mới tới nhà bọn họ, cũng là gầy teo yếu ớt, cha nàng , chỉ cần dùng tâm, có thể dưỡng tốt...

      Tiểu Thất nhìn con chó đến ngẩn người, Cố Diễn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, "Ta muốn!"

      Lão nhân gia: "Cái gì?"

      Cố Diễn nghiêm túc: "Ta muốn! Ta nuôi nó!"

      Chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Thất, Cố Diễn nhếch miệng cười: "Nàng yên tâm, ta nhất định nuôi nó tốt. Chúng ta mỗi người con, đều dưỡng bọn chúng cho tốt, được hay ?"
      melodyevilPhương Lăng thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      ☆, chương 56

      Tiểu Thất về đến nhà vẫn còn hưng phấn, nàng cùng Tiểu Đào tự mình tắm rửa cho con chó .

      Tiểu Đào tò mò hỏi: "Tiểu thư, ngươi tiểu thế tử có thể nuôi tiểu Bạch ?" Kỳ trong lòng nàng ta có chút lo lắng, tiểu Bạch thoạt nhìn gầy teo yếu ớt.

      Tiểu Thất nghĩ đến tình hình lúc đó, khi đó, nàng cũng là hỏi như vậy, hỏi Cố Diễn như thế, Cố Diễn trả lời như thế nào ấy nhỉ... Ta dù dưỡng tốt, trong phủ của chúng ta còn có Tiết thần y a, người còn có thể trị, huống chi là chó!

      là hết sức đương nhiên, có điều, Tiểu Thất cũng cảm thấy... có chút đạo lý, quả thực cách nào phản bác.

      "Ta dù tin , cũng tin tưởng Tiết thần y. Tiểu Bạch tốt lên”. Con chó trắng đượcTiểu Thất gọi là tiểu Bạch; con chó trắng đen giao nhau được Cố Diễn đặt tên Hoa , đúng vậy, Hoa phải là do người bán chó đặt, mà là Cố Diễn chính mình tự chủ trương gọi như vậy, Tiểu Thất chỉ biết cười.

      Xem xem cách nàng đặt tên, tiểu Bạch, cỡ nào thiên chân vô tà, nhìn lại tên Cố Diễn đặt, Hoa ! Tặc tặc, nghe tục khí.

      Có điều, mặc dù Hoa nghe có chút tục khí, Hoa ngược lại đáng .

      Tiểu Thất lau khô cho Hoa , : "Ngươi nên cố gắng ăn, sau đó lớn lên, như vậy ta nghĩ biện pháp dẫn ngươi gặp muội muội của ngươi tiểu Bạch a!"

      Cũng biết nghe có hiểu hay , Hoa "Ẳng ư" ngừng.

      "Tỷ muội nhất định có thể gặp mặt."Tiểu Thất ôn nhu , Hoa cùng tiểu Bạch là hai con chó cùng mẹ.

      Dàn xếp tốt cho Hoa , Tiểu Thất nhìn đồ chơi làm bằng đường đầy gian phòng, có chút biết làm sao, nàng chống cằm nhìn Tiểu Đào, : "Ngươi , nhiều đồ chơi làm bằng đường như vậy, chúng ta ăn hết làm sao bây giờ a!" tại mặc dù là ngày mùa thu, nhưng là uy lực nắng gắt cuối thu cũng , trời nóng nực lắm! Đồ chơi làm bằng đường ăn cho nhanh, sợ là bị tan hết.

      Tiểu Đào thử dò xét hỏi: "Nếu ... Đưa cho người khác?" Nhưng đưa ai a, quý phủ cũng có hài tử.

      Tiểu Thất suy nghĩ chút, kiên định : "Cầm hai cái, ta đưa cho tổ mẫu, bà ta cũng biết ta ra cửa, vậy cũng coi như là món lễ vật."

      Tiểu Đào quýnh, "Nhưng đây là tiểu thế tử mua a. Hơn nữa, lão nhân gia thể ăn ngọt đâu?"

      Tiểu Thất chân thành : "Này vốn chính là tiểu thế tử đưa cho mọi người a, chuyện lúc trước mặc dù phải lỗi của , nhưng là tạo thành quấy nhiễu cho phủ của chúng ta, tiểu thế tử cũng cảm thấy thẹn thùng, cho nên mua đồ chơi làm bằng đường đưa cho mọi người. Ngươi cảm thấy, như vậy được ? Như vậy đồ chơi làm bằng đường cũng bị tan hết cách uổng phí." Tiểu Thất nháy con mắt.

      Tiểu Đào gật đầu: "Hảo!"

      Tiểu Thất bị kích động: "Vậy bây giờ thu thập."

      Tiểu Đào nhìn bộ dáng Tiểu Thất khoan khoái, nhịn được : "Kỳ tiểu thư lúc ấy có thể cần lấy. Có phải..." Tiểu Đào ngừng chút, tiếp tục : "Có phải tiểu thư vốn là muốn những thứ đồ chơi làm bằng đường này phân cho người trong phủ. Bởi vì... Bởi vì ngươi sợ lão phu nhân thích tiểu thế tử, cho nên cố ý mượn tên tuổi làm cho lão phu nhân cao hứng." Tiểu Đào cảm giác mình đúng rồi.

      Tiểu Thất đe dọa: "Mới có, tất cả mọi người chán ghét là đáng, ta cần gì dát vàng lên mặt hộ , ta là ăn vô, lúc ấy cũng nên lấy." Tiểu Thất lúc chuyện, ánh mắt phiêu nha phiêu, dáng vẻ chột dạ, Tiểu Đào quả thực là nhịn được buồn cười. Tiểu thư ràng cũng rất thích tiểu thế tử, càng thêm rất sợ người khác thích , còn làm bộ như hung dữ.

      "Tiểu thư đừng có gấp a, ta đều là bậy, thôi. Ta cùng ngài đưa đồ chơi làm bằng đường cho lão phu nhân và phu nhân."

      Mà lúc này, lão phu nhân cùng tâm phúc của mình Chu bà tử chuyện, bà ngậm ngụm trà, : "Ngược lại nhìn ra, nương ta coi trọng nhất, ngược lại cực kỳ có tiền đồ."

      Chu bà tử : "Thất tiểu thư hoạt bát ngây thơ, nam tử thích cũng đúng. Mặc kệ là lúc nào a, nam nhân đều thích kiểu tươi mát đáng , lớn lên đẹp mắt lại có tâm cơ. Đường hoàng ương ngạnh đáng chút nào, tự cho là thông minh càng thêm đáng ghét. Vốn là lão nô cảm thấy, tính cách Lục tiểu thư đặc biệt, có lẽ là có đại cơ duyên, nhưng là bây giờ nhìn lại, quá độ ương ngạnh, cũng thích hợp."

      Lão phu nhân gật đầu công nhận lời Chu bà tử, "Xác thực như thế. Bọn họ đều cho là ta chỉ muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, lại nghĩ, ta cũng có khổ của mình. Lão gia tử qua đời sớm, ta tân tân khổ khổ chống đỡ cái nhà này, ta trông cậy vào bọn họ có đại tiền đồ gì, nhưng cái nhà này thể thua trong tay ta. Lão đại là người làm nên việc lớn, lão Nhị quả quyết; lão Tam lòng dạ nào quan lộ, đại ca ngược lại có tiền đồ, nhưng bên cạnh cản trở quá nhiều, nếu có giúp đỡ, chỉ sợ cũng gian nan. Ta cầu nương trong phủ gả ra ngoài giúp đỡ nhà mẹ đẻ, chỉ có mối hôn tốt, cũng là trợ giúp vô hình. Chỉ là bọn họ, đều hiểu!"

      Chu bà tử trấn an: " tại chỉ cần ra đường rẽ gì, nghĩ đến cũng có vấn đề lớn. Dù sao tiểu thế tử tựa hồ cực kỳ thích Thất tiểu thư."

      Lão phu nhân gật đầu: "Trung Dũng vương gia mặc dù , nhưng là ý tứ ám hiệu ta cũng phải là nghe hiểu. tại chỉ nhìn Tiểu Thất nha đầu kia là hiểu ngọn nguồn rồi. Nghĩ cũng kỳ quái, ngươi tiểu thế tử cũng chưa từng thấy qua Tiểu Thất, như thế nào liền nhìn trúng nàng đây! là kỳ lạ!"

      "Chắc là duyên phận !"

      Lão phu nhân nghe lời này, vui vẻ, "Có vài người, chính là tốt số như vậy!"

      Vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài có người bẩm báo, là Thất tiểu thư tới đây đưa đồ chơi làm bằng đường, lão phu nhân khiêu mi: " là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!"

      Tiểu Thất đưa đồ chơi làm bằng đường cho trưởng bối, sau chạy về phòng của mình, nàng duỗi cái lưng mệt mỏi cảm khái: "Ta lần đầu giàu như vậy. Đúng rồi, Hoa đâu?"

      Tiểu Đào vội vàng trả lời: "Hoa ngủ, nó ." Chỉ lớn hơn so với bàn tay chút, Hoa chân chất ngủ ở trong lồng tre, Tiểu Thất nhìn qua bộ dạng ngủ say của nó, cảm khái : " biết tiểu Bạch như thế nào?"

      Tiểu Đào cười xấu xa: "Tiểu thư sáng mai hỏi thế tử gia là biết a. Ta nghĩ thế tử gia cũng cao hứng." Ai nhìn ra a, thế tử gia dưỡng tiểu Bạch, chính là vì làm cho tiểu thư để tâm.

      Tiểu Thất có nghe ra hàm ý trong lời của Tiểu Đào, gật đầu: "Ngươi có đạo lý, ta ngày mai liền hỏi . Hy vọng tiểu Bạch có thể sống tốt."

      "Nhất định ."

      Tiểu Thất cười hì hì, tâm tình vô cùng tốt, nàng mở cửa sổ ra, hít hơi : "Hương vị tươi mát."

      Tiểu Đào cười theo.

      Tiểu Thất lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, "Tiểu Đào, ngươi biết ? Kỳ mặc kệ lại nuôi bao nhiêu con chó, đều phải là Đại Bạch của ta, nhưng mà ta vẫn rất vui vẻ."

      Tiểu Đào khó hiểu.

      Tiểu Thất tiếp tục : "Mặc dù chúng nó phải là Đại Bạch, nhưng lại giống như tồn tại của Đại Bạch. Ta có bảo vệ tốt Đại Bạch mới có thể bị Lục tỷ tỷ có cơ hội lợi dụng, lúc này đây, ta chiếu cố tốt Hoa , để nó bị thương tổn lần nữa. Ta mang tưởng niệm cùng thích đối với Đại Bạch đặt người Hoa . Đại Bạch ly khai, nhưng Đại Bạch phái Hoa theo ta, ta chiếu cố Hoa tốt."

      Tiểu Đào nghe lòng chua xót, "Dạ" tiếng.

      "Đại Bạch là con chó tốt, ta tin tưởng, nó đầu thai rất tốt, ta thực vì nó cao hứng."

      Tiểu Đào lại dạ tiếng, "Lần này ta bảo hộ Hoa tốt!" Nàng kiên định, "Lục tiểu thư đừng nghĩ lại khi dễ người."

      "Trịnh Tiểu Thất, ngươi ra cho ta, ngươi cút ra đây cho ta." Ngoài của truyền tới tiếng động lớn ồn ào.

      Tiểu Thất vuốt vuốt lỗ tai, hỏi: "Lục tỷ tỷ phải là bị cấm túc sao?"

      Tiểu Đào nhíu mày: "Tiểu thư đừng để ý tới nàng ta, ta ra xem chút. Cũng biết nàng ta lại nổi điên làm gì!"

      Mới vừa xong, thấy Lục tiểu thư Tĩnh Xu vọt vào, nàng ta tới mình, cũng có mang nha hoàn theo. Tiểu Thất khiêu mi: "Lục tỷ tỷ tại sao cũng tới?"

      Tĩnh Xu cười lạnh: "Ta thể tới đây sao? Trịnh Tiểu Thất, ngươi chính là con hồ ly tinh, giống như mẹ ngươi, hồ ly tinh!"

      Sắc mặt Tiểu Thất lạnh xuống, cơ bản mỗi lần cùng Tĩnh Xu gây gổ, nàng sở dĩ động thủ đều là vì liên lụy đến mẹ nàng, nàng hiểu, Tĩnh Xu là tiểu bối, tại sao có thể xấu mẹ nàng. Nàng ta dựa vào cái gì!

      "Trịnh Tĩnh Xu, ta rồi, ngươi và ta gây gổ, như thế nào cũng có thể, nhưng nếu như liên lụy đến mẫu thân của ta được, đây cũng phải là lần hai lần, ngươi đến cùng muốn thế nào!"Tiểu Thất càng nghĩ càng tức giận, dự định chuyện tốt với Tĩnh Xu.

      Tĩnh Xu hếch cằm cười lạnh: "Chẳng lẽ ta sai hay sao? Đừng cho là ta cái gì cũng biết, mẹ ngươi vốn chính là phải gả cho cha ta, cha ta cần, bà ấy mới gả cho cha ngươi. Biết rất ràng cha ta chướng mắt mình, còn trông mong gả tới đây, phải là ngấp nghé cha ta là cái gì! Mẹ ta kể chút cũng sai, hai người các ngươi chính là hai con hồ ly tinh, biết xấu hổ!" Tĩnh Xu vạch mặt chuyện.

      Tiểu Thất thể tin nhìn Tĩnh Xu, thể tưởng được nàng ta thế nhưng ra lời như vậy.

      "Cha ta cùng mẹ ta cầm sắt hòa minh, nếu như ngươi lại , ngươi có tin ta vả nát miệng ngươi hay !" Tiểu Thất tức đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      "Ta cứ , ngươi cũng vậy, ngươi chính là biết xấu hổ, đừng tưởng rằng ngươi có thể quyến rũ được Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử có thể bước lên mây, mới xem trọng ngươi! Ngươi cho rằng cầm cái đồ chơi làm bằng đường khoe khoang, ta liền cảm thấy đơn sao! Ta cho ngươi biết, ta Trịnh Tĩnh Xu chiếm được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể có được." Tĩnh Xu gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thất, "Ta muốn chuyện xấu của mẫu thân ngươi ra ngoài, ta cũng muốn đem chuyện ngươi cùng tiểu thế tử lén lút có lui tới ra, ta xem ngươi làm sao còn đắc ý. Ngươi đừng tưởng rằng giả vờ đơn thuần ngu ngốc có thể lừa gạt được nam nhân. Ta để cho các ngươi biết lợi hại của ta, ta ! ... A!"

      Tiểu Thất chút lựa chọn đánh hướng về phía Tĩnh Xu, Tĩnh Xu kinh kêu tiếng tránh ra: "Như thế nào, ngươi thẹn quá hoá giận, ta cho ngươi biết. Ta làm cho mẹ con hai người xấu mặt."

      "Đủ rồi!"
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :