1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẩn giấu tình yêu - Nặc Phong Nhi Hành (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 46



      An An cũng biết nước ấm từ từ chuyển lạnh từ lúc nào. Đến khi dưới lầu truyền đến tiếng lách cách rất , mới phát nước lạnh. Đột nhiên cơn lạnh rùng mình đánh tới. vội vả bước ra khỏi bồn tắm, nước rơi tung tóe khắp nơi sàn nhà. lấy khăn lau khô người, mặc áo ngủ vào rồi ra.

      Ánh đèn dưới lầu truyền tới, ánh sáng yếu ớt chiếu lên cầu thang bóng người. An An biết trở về, nhưng lại biết làm gì dưới lầu.

      An An xoay người về lại phòng ngủ, trực tiếp leo lên giường, tức giận chờ đợi. Mới đầu, còn suy nghĩ làm thế nào dạy dỗ người đàn ông đáng chết này, nhưng sau lát nhìn thấy bàn tay bé của An An nắm chặt góc chăn. Ngón tay thon dài bắt đầu chuyển sang màu trắng, cho thấy dùng sức rất mạnh.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng An An chờ hoài cũng thấy người kia đến, trong lòng khó tránh được thấp thỏm yên. vốn có tình nhẫn nại, kiên nhẫn duy nhất bốc hơi đâu mất sau ngày chờ đợi mõi mòn. Sau khi suy nghĩ thông suốt, đứng dậy mang dép xuống lầu.

      nhìn thấy sao, nhìn thấy rồi tức muốn ói máu. Con bà nó, lầu đứng ngồi yên, còn lại ngồi ghế sa lon uống trà đọc báo ung dung.

      An An mang dép lê đùng đùng tiến tới gần, đứng trước mặt của người đàn ông. Mà người đàn ông kia thèm nhìn dù chỉ lần. An An tức muốn điên người, hai tay chống nạnh trợn mắt nhìn.

      Trong lúc giằng co… , chỉ có mình An An nhìn người đối diện, mà người kia chưa từng liếc mắt nhìn . An An giận đến mức tay run run chỉ chỉ người đàn ông ngồi ghế sa lon uống trà: “, …” cả nữa ngày mà thể thốt lên lời nào khác nữa.

      Uông Thanh Mạch đặt ly trà xuống, lật thêm trang của tạp chí quân nữa. Sau đó lại nâng bình trà lên, rót đầy ly nữa, rồi cầm ly lên thổi thổi, uống từng hớp . Nguyên cả quá trình này, xem An An như là khí. diễɳðàɳl€qu¥đϕn Trong mắt chỉ có tạp chí, ly trà.

      An An giận đến nổi gương mặt đỏ bừng, dậm chân : “ được lắm! giỏi mà!”

      Im lặng! , tuyệt đối xem như là có ai…

      Bởi vì quá giận, hơi thở An An bắt đầu nặng nề, truyền đến tai người đàn ông. Mà người đàn ông kia lại thản nhiên bình tĩnh, chút phản ứng.

      giả đò nghe thấy, giả đò nhìn thấy, được mà, giỏi! cũng phải là loại hiền lành gì, tiến lên giựt lấy tạp chí trong tay của Uông Thanh Mạch, đập cái ‘bộp’ lên bàn, lớn tiếng: “Chào , coi em như khí hả?!”

      Người đàn ông gì, tay vẫn khoanh trước ngực, tay vẫn cầm ly trà thưởng thức.

      chuyện với em!”

      có ý gì đây? Chẳng lẽ về nhà để uống trà hả?!” An An gần như la hét, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, mắt trợn trừng.

      Sau khi nghe câu hỏi này, người đàn ông ngồi sofa khẽ cử động, thay đổi dáng ngồi, nhưng lại tiếp tục uống vào ngụm trà , gật gật đầu: “Trà ngon.”

      An An: ". . . . . ."

      Đợi đến khi An An phản ánh mới biết mình bị đùa giỡn. Tiến lên lần nữa giành lại ly trà trong tay Uông Thanh Mạch, vừa kéo vừa la: “ ra ngài, ra ngoài! ra ngoài cho em!”

      Vốn vững vàng như núi Thái Sơn, người đàn ông thuận thế đứng lên, khẽ nghiêng đầu nhìn người con đạt đến cực điểm. Khuôn mặt lạnh nhạt chút dao động. Ánh mắt sắc bén mà sâu sắc quan sát người phụ nữ trước mặt.

      Trong nháy mắt, An An có chút hoảng hốt bởi vì hiểu vì sao lại dùng ánh mắt này để nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo, xuyên thấu con tim, giống như trái tim đông cứng lại trong chớp mắt.

      An An rất muốn hét lên, uất ức tận đáy lòng chỉ đổi lấy bằng ánh mắt lạnh như băng. có lỗi gì chứ? phải quan tâm đủ sao? Làm như vậy được à?

      Nhưng hét ra tiếng, giống như có gì đó chận nghẹn nơi cổ họng, phát ra được thanh.

      An An cắn chặt môi, cơ thể gần như run rẩy, cố gắng hết sức mới có thể giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa chính, muốn dứt khoát câu “ ra ngoài” mà ra hơi.

      Cặp mắt Uông Thanh Mạch sâu thẳm, thấy đáy, ra vẻ thương tiếc nào, nhìn chằm chằm An An. chút biến hóa nào cũng thoát khỏi ánh mắt của . Ngay lúc An An chỉ ra hướng ngoài cửa, nghiêng người cái, lướt qua bên người , lập tức về hướng cửa chính, mang theo luồng gió lạnh thổi qua gò má của An An.

      Từng bước chân mạnh mẽ đập thẳng vào lòng An An, giống như lực lượng giẫm đạp mãnh liệt lên trái tim của , khiến đau nhức thôi. Cảm giác nghẹn thở đánh úp trong nháy mắt, xiết chặt bàn tay tái xanh bé, móng tay cắt sâu vào trong da thịt còn cảm giác.

      Nước mặt ứa đọng trong mi, cố nhịn để nó đừng rơi xuống. muốn nhìn thấy! thương như vậy, lại đối xử với mình như thế! Lúc này mà khóc có ích lợi gì? Mềm yếu cho ai xem? ai đau lòng dùm mình đâu… ai…

      lâu nghe tiếng mở cửa, An An cố nuốt nước mắt ngược vào trong, khẽ xoay người, lại bắt gặp nụ cười của người đàn ông đứng cách mình quá mét.

      An An biết mình lại bị đùa bỡn. Lần này, nước mắt như đê vỡ bờ, chẳng thèm ngó ngàng gì nữa, vung ra đấm: “Khốn kiếp! Cút !”

      Nắm đấm bị người đàn ông chụp được, giữ chặt trong lòng bàn tay, thuận tay kéo cái, ôm gọn người phụ nữ vào lòng. Mặc cho An An giẫy giụa kiểu nào cũng thoát ra được. Vòng tay xiết chặt của khiến ngực đau nhói.

      An An vật lộn, bàn tay bé muốn đánh ra, nhưng người đàn ông kia ôm cứng vào lòng khiến cho phẫn nộ của chỉ có thể dồn nén ở đáy lòng, thể nào thực được.

      Uông Thanh Mạch khẽ cong khóe môi, hôn cái lên trán người phụ nữ, cứ như vậy ôm chặt, hề câu nào.

      Cuối cùng, An An cũng bớt vùng vẫy, nhưng vẫn còn khóc lóc sướt mướt. Uông Thanh Mạch buông lỏng cánh tay ôm ra, lau nước mắt ràng rụa mặt của An An.

      Tiếng khóc của An An dần, rồi trở thành nghẹn ngào nức nở, trong miệng lẩm bẩm liên tục ‘khốn kiếp, khốn kiếp’. Ánh mắt của người đàn ông sáng ngời thương, nâng gương mặt tràn đầy nước mắt của An An lên, hôn cái lên chóp mũi đỏ bừng của : “Ngu hết biết.”

      “Khốn kiếp! Chỉ biết ăn hiếp em!” Cánh tay được phóng thích đấm liên tục lên lồng ngực rắn chắc của Uông Thanh, vừa đấm vừa mắng, vừa mắng vừa khóc.

      Tóm lại, vô cùng tức giận. Nhưng nụ cười của người đàn ông càng lúc càng sáng chói, cho đến khi ngưng đọng thành ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào đáy mắt của An An. Cánh tay dài giang ra, ôm thẳng người kia vào trong ngực.

      An An ngồi ở giường tức giận. Bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước xối xả từ vòi sen xuống nền gạch men. Ωl€ΩquyΩȡonΩ Người đàn ông kia giải thích câu nào, mạnh bạo mang lên lầu, đè xuống giường tấn công mãnh liệt. Đôi môi sắp bị cắn nát ra rồi, bây giờ chỉ còn lại cảm giác hừng hực nóng rát.

      Hai tay níu lấy chăn, An An hận thể xé nát cái chăn này. Chu miệng ra, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại đưa tay lên chùi qua chùi lại, giống như muốn bôi xóa hết cảm giác nóng bỏng này, cũng như muốn xóa sạch hồi ức phản ứng nhiệt liệt của chính bản thân mình.

      mất mặt mà! giải tỏa được cơn giận, mà còn khiến trong lòng được thoải mái. Kết quả vẫn là bị người đàn ông kia giải quyết triệt để.

      Uông Thanh Mạch tắm xong mặc áo ngủ ra. An An ngồi chồm hỗm ở giữa giường, môi chu ra, mắt ửng hồng, càng nhìn càng kiều diễm.

      An An nhìn chút thiện cảm. biết làm gì hơn là đứng bên giường đón nhận ánh mắt phun lửa của người phụ nữ, nhận tội. Cứ như vậy, hai người đối mặt nhau, sau cùng, An An trừng cho tới khi cay mắt, cầm chiếc gối lên, đập đập đầu vào đó.

      Uông Thanh Mạch đưa tay ra, ngồi xuống bên giường, tiếp tục chịu mở miệng.

      đóng phim câm hả…?!” An An thể nào ngậm miệng được, đặc biệt là lúc giận dữ, phát tiết được.

      “Mùa thu ở Bắc Kinh khô cằn!”

      An An giật mình! Con bà nó, có ý gì đây? Ngồi thẳng lên, chọc chọc lên ngực của Uông Thanh Mạch: “ được thay đổi đề tài!”

      “À, thay đổi đề tài.”

      ". . . . . ."

      "Lửa giận của bảo bối quá dữ dội, mùa thu dễ dàng bị bốc lửa, thông cảm!”

      ". . . . . ."

      An An còn biết cái gì nữa đây? Còn chưa kịp mở miệng người ta nhào tới, đè ra giường. Mũi sửa tắm tươi mát xông thẳng vào trong mũi, kết hợp với mùi vị đàn ông đặc trưng cho mỗi mình , trong nháy mắt, An An có chút mất hồn.

      Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ cong lên. Ánh mắt thường ngày bén nhọn nay còn nữa, thay vào đó là ý cười ấm áp. Bàn tay vuốt vuốt tóc của An An: “Nhớ ? nhớ em lắm!”

      An An bĩu môi, giãy giãy cánh tay bị ôm chặt, học theo cách của người đàn ông, nhếch mặt lên, lời nào.

      Uông Thanh Mạch vùi đầu vào cổ An An, phun hơi thở nóng bỏng lên cần cổ mẫn cảm của An An, khiến nhột nhạt, co người lại lui về phía sau. Nhưng bởi vì người kia ôm cứng, thể nào nhúc nhích được.

      cũng hành động gì quá đáng, chỉ là lẳng lặng hít vào mùi thơm đặc trưng của người phụ nữ này. lát sau, đôi môi trượt tới vành tai, giọng thầm: “Bảo bối, xin lỗi em!”

      “Quân trưởng, dám nhận! Em chỉ là trung úy thôi, gánh nổi câu xin lỗi này của !” An An ngã người về phía sau, giạng hai chân, hai tay chắp lại, người bị người đàn ông ôm chặt, cao giọng .

      Uông Thanh Mạch biết phản ứng như vậy, cho nên hôm qua mới ngó ngàng gì đến . Nếu với tình hình ngày hôm qua, cộng với tính cách của An An, chừng xảy ra chuyện lớn.

      Tuy có hơi nặng lời với , nhưng cũng vì muốn tốt cho mà thôi. Trải qua bao năm rồi, chưa từng dung giọng điệu như vậy chuyện với . Tính tình của An An lại đơn giản, được nuông chiều từ , gây ra họa gì cũng là thu dọn cho .

      Càng ngày càng biết trời đất, mặc kệ có được hay , nghĩ gì làm đó, tất cả mọi chuyện đều theo ý của . Bỗng nhiên phát , nếu được dạy dỗ, An An có thể được voi đòi tiên. Đến lúc đó muốn thu thập cũng muộn mất rồi.

      Cúi đầu hôn cái lên miệng chu lên của An An: “Chúng ta chuyện cho xong, về sau ở bên ngoài, em nên tự kiểm điểm chút! Đừng có động chút là nổi khùng lên!”

      An An cam long, mình như thế sao chứ? Ghen cũng được? cho phép à? Nhà nước có quy định được ghen mà: “ cần quản!”

      lại lần nữa xem!” Giọng điệu Uông Thanh Mạch đột nhiên thay đổi, An An ngẩn người ra. Con bà nó, người đàn ông này lại chơi trò trở mặt. Biến sắc đủ biến luôn cả giọng ! Thay đổi bất thường, tài nào đuổi kịp.

      cần lo! cần lo! cần lo!” Mua tặng hai, em ba lần cho xem.

      An An thích ngược. Quả thể trách những người khác, ai bảo cũng là vì quá cưng chiều . Uông Thanh Mạch nhướng mày, xoay người nhanh như chớp, ngồi bật dậy giường, kéo theo An An nằm ngang người của . Trong gian yên lặng, ‘chát’, ‘chát’, ‘chát’ ba tiếng, bàn tay vỗ vào mông đít mềm mại của người phụ nữ.

      "A. . . A. . . A." Trời ơi! Bị tét mông đó! Trong lòng An An oán hận, đáng tiếc là giãy giụa thế nào cũng thoát được kiềm chế của .

      Trong lúc này, chỉ có thể như con bạch tuộc nằm phịch ra đó, gượng dậy nổi. Tức giận, chỉ là tức giận mà thôi, ruột gan phèo phổi cũng cháy bùng lên: “Buông em ra! đó, bà quyết đấu với tới cùng.”

      “Còn biết hối cải! Em có thể học ngoan chút có được ? Mỗi ngày giống như bà điên, bệnh viện tâm thần mở cửa ra là em phóng ra ngoài, đúng ?”

      mới bệnh tâm thần!” An An giận đến mức biết cãi lại làm sao nữa rồi! Chỉ có thể rủa thầm, thể gây hại được cho ai.
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 47



      Có thể cả hai đều cáu kỉnh. Cho dù thái độ của Uông Thanh Mạch có cứng rắn thế nào nữa, cuối cùng vẫn là nỡ ra tay. Chỉ là rèn thép nhiều dễ dàng uốn nắn thôi!

      An An giống như con cá chết, nằm bắt ngang đùi của người đàn ông. Ban đầu ngừng vùng vẫy, khiến chính mình hết hơi, thở hồng hộc. Sau đó hiểu được làm cái gì cũng tốn công vô ích mà thôi, cho nên úp mặt, nằm sấp lên đùi của .

      Xuyên qua áo ngủ mỏng manh, cặp mông cong lên, lộ ra những đường văn và màu sắc vô cùng đáng . Uông Thanh Mạch nhìn An An nằm im như xác chết, bất đắc dĩ mĩm cười.

      Bàn tay ấm áp bao phủ mông của An An. Mới đầu chỉ muốn xoa nắn chút thôi, sau đó lại phát , dưới ma xát của lòng bàn tay, da thịt của người phụ nữ trở nên ấm áp, lửa lòng từ từ dâng lên.

      Bàn tay càng ngày càng yên phận, An An lại giống như vào mộng. Đến khi nhận thức được chuyện gì xảy ra bàn tay kia chui vào tron áo, xoa xoa tấm lưng mịn màng xinh đẹp.

      An An nghiêng người lại, gạt bàn tay của Uông Thanh Mạch ra: “Lấy bàn tay của ra!” Ngồi thẳng lên, xếp bằng lại, tay níu chặt tấm chăn, ra vẻ muốn bị đụng vào.

      Người kia khẽ nhếch môi, tay dài vươn ra kéo An An, ôm vào ngực, vuốt vuốt đầu vai mượt mà của : “Được, được! Đừng nổi giận nữa!”

      “Đừng tưởng rằng xong chuyện! Để chị đây liệt ra ba tội đáng chết của !”

      “Tại sao lại tới ba tội đáng chết lận?”

      : thái độ dữ dằn, la hét với em; hai: sau đó thèm xin lỗi, bỏ mặc em; ba: động tay động chân, chỉ đánh mà còn vô lễ với em.” An An khoa tay múa chân, đếm từng cái . Với tính tình dễ tha thứ, hốc mắt ửng đỏ linh hoạt kia, mang theo chút cam lòng, khiến người ta vừa vừa hận.

      Uông Thanh Mạch vỗ vỗ đầu An An : “: thái độ dữ dằn, là em; hai: sau đó thèm xin lỗi lại càng tệ hại hơn, là em; ba: động tay động chân, hết đánh rồi đá từ dưới lầu lên tới lầu, cũng là em.”

      An An vừa định cãi lại Uông Thanh Mạch giơ tay ra, bịt miệng lại: “Phải, phải, phải! Hãy nghe cái .”

      “An An, em phải tự mình phản tỉnh lại! ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Đừng vì chuyện mà mất chính mình! Con người thể tránh khỏi đụng chạm. chuyện của Trình Tiêu cho em nghe, vì sao em cứ để trong bụng hoài thế?”

      An An trừng mắt, rất muốn cải lại. Nhưng cũng biết, nếu ra cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.

      Uông Thanh Mạch thay đổi đề tài, hai tay ôm An An đặt lên đùi: “ ra em vẫn có quyền ghen!”

      “Đừng tưởng mình tốt lắm! Nham Tử nhà em vẫn là tốt nhất! giống , chỉ biết giận em.”

      “Nham Tử tốt nhất à?” Uông Thanh Mạch cười cười, bóp bóp gương mặt tức giận của An An.

      để em nổi giận! để em ghen! Làm sao tốt?”

      “Được, vậy kiếm Nham Tử ôm ấp !” Uông Thanh Mạch vừa xong lập tức chuyển mình. Trong nháy mắt, An An bị đè ở giường, hơi thở ấm áp phà lên mặt đối phương. Còn chưa kịp mở miệng môi của Uông Thanh Mạch đè ép xuống.

      Nụ hôn có vài phần cường thế, có chút bá đạo, còn có vài giọt tình ấm áp chảy theo khẽ hở giữa môi hôn của hai người. Hai tay nắm chặt nhau, chà xát khít khao. tay của An An xoa lên cặp má của người đàn ông, lần theo từng đường nét như muốn in sâu vào lòng.

      Cuối cùng môi cũng được buông tha, An An thở dốc hơi : “Ưm, cứ như vậy hoài!”

      Người đàn ông bật cười ha hả: “Vẫn còn muốn thay đổi hả? cầu cao! Khi nào em mới có thể hiểu được hai chữ thỏa mãn viết như thế nào?”

      “Dư thừa! Đàn bà nào lại thích loại đàn ông ổn định? Em cũng ngoại lệ.”

      "Được rồi, bảo bối! Có phải chúng ta cùng quan điểm hay ?” Uông Thanh Mạch kề môi lên vành tai của An An, thầm , phà hơi vào tai , tê tê dại dại.

      An An rụt cổ tránh né: “ được, người em vẫn còn đau lắm.” An An dùng cả hai tay đẩy người mình xuống, sau đó xoay người lại, ép lưng của mình vào ngực .

      Uông Thanh Mạch choàng tay ôm từ sau lưng. Lồng ngực nóng hổi khiến cơ thể lạnh lạnh trở nên ấm áp hơn. Tuy rằng An An nóng nảy, tính tình lại õng ẹo, nhưng đây cũng biết đạo lý của đàn bà.

      “Nè, ngày đó giận hả?”

      “Có chút.”

      “Dẹp ! Hung dữ như thế! Được rồi, tuy rằng cả hai chúng ta đều đúng, nhưng xem ra là em đúng, trước mặt bao nhiêu người mà cho quân trưởng chút mặt mũi nào. Em đây xin lỗi! Từ nay về sau em nhớ kỹ điều này, trước mặt mọi người cho chút mặt mũi. Nhưng em trước, về nhà phải để mặc cho em chém giết! được như vậy nữa!”

      Rất ít khi An An hiểu được đạo lý như vậy, rất giỏi ngụy biện. Uông Thanh Mạch hiểu ý, mĩm cười, xoa xoa bờ vai của : “Bảo bối trưởng thành rồi!”

      nhiều vô dụng! Chị đây cũng 25 tuổi rồi! Em rồi, đến phiên nhận lỗi .”

      “Hả…” Uông Thanh Mạch giật mình, khi lại có mình trong này?

      còn biết mình làm ra lỗi gì vậy mà muốn dạy dỗ em!” An An cong người lại, hừ tiếng.

      “Được rồi! Tính ra An An của chúng ta trưởng thành rồi, hiểu chuyện nhiều hơn, cho nên cũng thể keo kiệt. Về sau được phép hung hăng với Bảo bối bên ngoài nữa!” Dứt lời, Uông Thanh Mạch dừng lại, tiếp nữa.

      An An có vẻ như bị xúc phạm, ràng biết mình làm sai. Xoay tay lại, lấy cùi chỏ thụt thụt lên ngược của Uông Thanh Mạch: “Mau lên, tiếp tục ! cần thay em tổng kết chứ?”

      được làm Bảo bối đau lòng. Về sau được chiến tranh lạnh với Bảo bối, được hờ hững. Chỉ cần phải là tình huống khẩn cấp hay bất ngờ, mỗi ngày phải liên lạc với Bảo bối ít nhất ba lần. Được chưa?!”

      tệ, miễn cưỡng cũng đủ cầu!”

      mọn! Nhìn em lên mặt, là thấy đụng trời rồi.”

      "Ai da, mẹ nó, đừng đừng…Ha ha." Thừa lúc An An khoái chí, Uông Thanh Mạch cù lét . Chỉ mới vài cái, An An lăn ra giường. sợ nhất là nhột, chỉ cần đụng thôi cũng chịu nổi, huống chi ông thần đáng chết này lại ôm cứng cho nhúc nhích.

      Trong lúc này, trong biệt thự tràn ngập tiếng cười khanh khách của An An…

      Ngày hôm sau, với tâm trạng vui vẻ, An An ngồi ở quầy bar ở phòng tiêu thụ với Mậu Ninh, nhìn ngắm vẻ bất thường của Bình Tử. Nghe tối hôm qua nàng trở về, túi xách vẫn còn ở đây, quần áo thay, đúng là chuyện lớn rồi!

      Mậu Ninh lắc đầu, tỏ vẻ biết chuyện gì xảy ra, bởi vì hôm qua cũng về sớm. Người ra về sau cùng chính là An An, nếu biết còn ai biết được!

      Đột nhiên Lê Tử chợt nhớ ra chuyện gì, chụm đầu lại : “Chiều hôm qua bỏ với Triệu Dư đó.”

      Mọi người đồng thời nhìn Lê Tử tin. ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Lê Tử vội vã gật đầu kiên quyết: “Tớ tận mắt nhìn thấy mà.”

      Vốn hiểu, sau đó, trong đầu An An tràn ngập những hình ảnh gian tình lập lập lại, rồi bật cười ha hả hồi lâu. Đến khi phản ảnh lại Mậu Ninh và Lê Tủ đều hết hồn nhìn : “Có phải bệnh viện tâm thần lại ở cửa cho cậu chạy ra hả?”

      “Dẹp , các cậu và Uông Thanh Mạch giống nhau như đúc.” An An vừa cười vừa đấm Lê Tử cái: “Tớ cho các cậu nghe, có hi vọng rồi! Bình Tử có thể câu được con cá lớn Triệu Dư này rồi! dễ, dễ dàng chút nào!”

      Mậu Ninh và Lê Tử tin tưởng lắm. Ánh mắt của Triệu Dư có vấn đề!

      An An nhìn ra hai bọn họ tin, chup tay hai người : “Tớ với các cậu rồi, đừng khinh thường Bình Tử, thông minh giả đần độn đấy!”

      “Ý của cậu là Bình Tử rất thông minh?”

      , Bình Tử thông minh, nhưng đàn ông thích đàn bà quá thông minh. Mọi người cảm thấy cách suy nghĩ của Bình Tử khác với người thường hay sao? phải là cao hơn người thường, nhưng rất khác biệt với những người ấy.”

      “Bình Tử bị bệnh thần kinh! Nhất định là hai người ở chung phòng nên lây bệnh nhau rồi.
      Lê Tử xong liền biến mất như làn khói. Mậu Ninh nhún nhún vai: “Cầu nguyện…”

      đường về nhà Diệp Tử gọi điện thoại tới, hỏi chừng nào trở lại. An An biết trả lời làm sao. Chuyện này phải đợi đến khi người đàn ông nhà lên lịch hành trình. có rất nhiều thời gian, lúc nào cũng có thể .

      An An lại nhớ tới chuyện giận dỗi của Diệp Tử và Quân Tử, biết ra sao rồi? Diệp Tử trả lời, sofa phòng khách. Phòng ngủ bên cạnh có giường cũng cho phép ngủ. An An nhớ lần trước đâu có nhắc tới chuyện sofa, tại sao bây giờ lại ra nông nổi này?

      Diệp Tử , Quân Tử thành , ngang nhiên cưỡng ép . Tuy rằng dùng vũ lực, nhưng Diệp Tử muốn làm dù Quân Tử có muốn cũng phải ráng nhịn. Kết quả là thỏa mãn được đêm, chịu tội tháng.

      Đột nhiên nhớ tới Chu Mộc Mộc. Lần trước Chu Mộc Mộc có cùng nhau trở về, cũng nên gọi điện thoại tiếng. Nhưng khi gọi điện máy thông.

      Về sau, An An cũng quên bẳng chuyện của Chu Mộc Mộc. Ngày hôn lễ của Diệp Tử cũng thấy mặt ấy. Nhưng An An suy nghĩ, nếu Chu Mộc Mộc muốn dự đám cưới, ấy có thể hỏi cha mình cụ thể thời gian. Trái lại, nếu muốn ấy cũng tự mình tìm phiền phức.

      Nguyên cả ngày, Bình Tử có vẻ hoảng hốt. An An nhìn có chút ngứa mắt, kéo người ngồi ghế sofa dậy: “Cậu bị sao vậy? phải bị Triệu Dư làm thịt rồi chứ? Nếu lên giường tớ bắt ta chịu tránh nhiệm. Đừng có khờ mặt ra như vậy, cho tớ nghe coi!”

      Bình Tử trợn tròn mắt: “ An An, cậu lăng nhăng gì vậy? Tớ có cái gì với Triệu Dư hết.”

      phải hôm qua cậu chung với Triệu Dư hả?”

      Bình Tử gật đầu: “Phải, nhưng, ai da, tớ và thiếu gia Triệu có xảy ra chuyện gì hết. Chỉ là…” Bình Tử ấp úng. An An biết có chuyện, đầu óc nhóc kia linh hoạt, biết biểu đạt làm sao.

      “Hai người xảy ra chuyện gì, vậy vì sao cậu đỏ mặt?”

      “Tớ… tối hôm qua tớ hẹn hò với đối tượng xem mắt mấy ngày trước.”

      An An nghĩ thầm, xong rồi, xong rồi, tò mò dẫn tới mù quáng: “ phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Tối hôm qua cậu ở lại nhà người đàn ông kia? Tối hôm qua cậu về nhà đó Bình Tử!!! Cậu… sao cậu có thể? Như vậy tốt đâu!”

      Bình Tử vội vàng xua tay: “, có! Tớ làm gì hết với ta. Chúng tớ làm gì hết mà! có, tới cũng ở lại nhà ta.”

      “Bình Tử, cậu năng ràng chút ! Đầu óc có bệnh à, miệng mồm có tật sao? hai à, tớ tức muốn chết nè.” An An quả muốn bóp chết Bình Tử cho nhanh, cứ lấp ba lấp bấp.

      “Tớ, hôm qua tớ ra ngoài chuyện với Triệu Dư, sau đó thấy còn nhiều thời gian nên tính rằng trực tiếp đến chỗ hẹn. Nhưng hiểu thế nào, đột nhiên Triệu Dư lôi tớ , rằng có việc nhờ tớ giúp tay. Tiếp theo, ấy dẫn tớ tới gặp đống bạn bè của ấy. Tớ cũng biết là ai, sau đó tớ uống quá nhiều… sau đó, sau đó…”

      “Sau đó? Sau đó cái gì? Em à, em có thể nào ràng chút ?”

      “Tớ nhớ!”

      “Buổi sáng tỉnh dậy ở đâu?”

      “Nhà của Triệu Dư.”

      “Quan trọng là ở chỗ nào? giường của ai?”

      ấy, của ấy.”

      ấy nào?”

      biết.”

      biết em cậu! Người này khờ thể tưởng tượng nổi! Triệu Dư chết dịch kia! À, đúng, hai người làm gì hết phải ? phải ta “tấn công thân thể” cậu rồi chứ?”

      " có, ấy đánh tớ."

      ". . . . . ."
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 48



      Hai ngày nay, phòng tiêu thụ xem như là gió êm sóng lặng. Chỉ có Bình Tử thỉnh thoảng mắc phải chứng ngớ ngẩn chút. Còn có Chu Tiến cũng có vẻ vui sau lần leo núi vừa rồi trở về, ràng tình cảm bị đả thương.

      An An muốn đứng danh nghĩa ‘chị em’ em an ủi cậu ta, nhưng cũng biết mở miệng làm sao. Dù sao cũng thân với nhau lăm, mở miệng ra tránh được trét thêm muối lên miệng vết thương đối với Chu Tiến.

      Gần đây hình như Mang Quả có tình hình mới. Tâm tình mỗi ngày thần thần bí bí rất vui vui vẻ. Mọi người mặc kệ ấy bị trúng tà gì. Lê Tử vẫn như cũ, mỗi ngày hí ha hí hố muốn đủ kiểu túi xách tay hàng hiệu, đủ kiểu trang phục mới mùa thu.

      Mậu Ninh cũng có gì thay đổi, vẫn giống y như trước. An An lại làm như biết chuyện gì. Có đôi khi, so với biết nhiều quá, biết gì hết lại càng vui vẻ hơn.

      ra đa số thời gian, muốn gì đó với ấy, nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào. Mặc kệ đứng ở lập trường ai nữa, ra vẫn cảm thấy áy náy đối với Mậu Ninh. Nếu như có thể ràng sớm hơn chút, có lẽ Mậu Ninh lún sâu như thế. Ngược lại, người đau khổ nhất cũng chỉ chính là Mậu Ninh .

      Trước đó, An An xin phép nghĩ với Chu Tiến. Từ ngày 10 đến ngày 14, trở về dự hôn lễ của Diệp Tử. Hôm nay là mồng 8 rồi, nhân dân cả nước bắt đầu làm lại, nhưng lại rảnh rỗi đến mức phát khùng luôn.

      Quấy nhiễu em Bình Tử cũng là thú vui của . Đàn ông nhà có thời gian cũng chuyện tào lao với . còn có thể tự mình giải trí.

      Về phần Bình Tử và Triệu Dư như thế nào, theo phương thức tự thuật đầu đuôi của Bình Tử kia, coi như là An An có chút đầu mối. Khó trách hai ngày nay mặt mày Bình Tử ửng hồng, thỉnh thoàng còn ra vẻ buồn xo.

      Xem như đây là nụ hôn bắt đầu. Tuy rằng là ngoài ý muốn, chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng là nụ hôn ‘định tình’. Sau khi Bình Tử được Triệu Dư đưa đến chỗ hẹn, trùng hợp bất ngờ, người đàn ông hẹn với Bình Tử chính là nhân viên trong công ty của Triệu Dư.

      Con bà nó, giống đề tài hấp dẫn như trong tiểu thuyết vậy! là máu chó mà!

      Cũng biết Triệu Dư trúng phải gió độc gì, chẳng lẽ lại bị đôi môi nhắn khêu gợi của Bình Tử dụ dỗ hay sao? Đưa đến chỗ hẹn chưa đầy mấy phút quay trở lại kéo Bình Tử bỏ .

      Tiếp theo là như Bình Tử trước đó. ₰lê₰quý₰đƟn₰ Nhưng còn gian tình sau đó chỉ có Bình Tử biết mà thôi. Bởi vì có bị đánh chết cũng nhất định , tuyên bố rằng có chuyện gì để .

      có, có, có mà mặt mày đỏ ửng à? việc gì phải cắn môi chứ?

      Đây ràng là dấu hiệu của ‘động lòng’ mà!

      An An đứng ở trước trước, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời, than tiếng, ai da, mùa thu tới rồi!

      Từ sau vụ tin tức giả của An An và Hứa Thác được sáng tỏ, phòng tiêu thụ càng ngày càng hưng thịnh. Mặc dù nhà cửa bán được, nhưng lượng khách càng ngày càng nhiều.

      Chưa tới trưa đưa tới bốn đám người. Mọi người có thể tưởng tượng, bình thường phòng tiêu thụ có tới con ruồi, cho nên gần đây nghiệp tích lên cao, thể có công của An An.

      Tiễn khách hàng ra cửa xong, An An và Bình Tử, còn có Mậu Ninh chỉnh lý tư liệu, trò chuyện tin tức cơ bản về những khách hàng tiếp đãi vừa rồi.

      An An kể chuyện linh tinh, về khách hàng tương đối hống hách, khua tay múa chân với . thuật lại như đúc vẻ mặt và động tác của người kia, khiến mọi người bật cười ha hả.

      bắt chước thái độ chảnh của khách hàng cùng với Bình Tử đột nhiên phát ánh mắt của Bình Tử trừng lớn, nhìn về phía sau lưng của mình. thầm nghĩ, chẳng lẽ Triệu Dư lại đến nữa? Đến khi quay người lại mới hiểu được, người ngốc mới chính là .

      AnAn gì, hoàn toàn im lặng. phải gì, mà là dám lên tiếng.

      Người mới tới khoảng 50 tuổi. Dáng người cao ngất, phối hợp với thân quân trang tinh càng lộ ra vẻ uy nghiêm. Người tới phòng tiêu thụ chuẩn bị về, ra tới cửa bị cả đám binh lính mặc quân phục vây quanh, đành phải quay trở lại. Bên cạnh người đó còn có cả người đàn ông đáng chết kia với vẻ mặt muốn cười nhưng cười, nhìn như trò hề. Con bà nó, đúng là tai họa!

      Người mới tới nhìn khuôn mặt có vẻ kinh ngạc của An An, nhưng miệng lại toe toét cười. Tâm tình tệ, ông mĩm cười mở miệng : “Nghe , tôi có mua căn nhà ở đây.”

      Uông Thanh Mạch lên tiếng. Lại , ràng đây là chất vấn An An đấy chứ, vậy mà cũng thèm chen miệng vào.

      Những người khác hiểu chuyện này như thế nào, nhưng có Uông Thanh Mạch ở đây, người trước mặt nhất định là có liên quan tới An An. Cho nên mọi người tự biết nên chen vào, yên lặng theo dõi biến hóa.

      An An rụt cổ lại cái. Động tác này thường dùng để miêu tả Bình Tử, bởi vì mỗi lần An An ức hiếp , rụt cổ lại, xem như biến mình thành rùa. Con bà nó, nàng nghĩ rằng mình có vỏ rùa mà…!

      “Dạ, là mua căn biệt thự.” An An giọng thành trả lời.

      “Ồ, là biệt thự đấy…!” Người mới tới đảo mắt vòng nhìn chung quanh cách trang hoàng của phòng tiêu thụ, thuận miệng tiếp câu.

      Thừa dịp chưa phải chuyện, An An trừng mắt nhìn Uông Thanh Mạch, rồi quay đầu lại ngượng ngùng : “Người, vì sao người lại tới đây?”

      đến, đến con phản nghịch sao?” Thay đổi chủ đề, giận mà oai, đây chính là cách hình dung chính xác nhất về người trước mặt này.

      Mọi người sớm nhìn thấy cấp bậc vai của người này hơi giống cấp bậc của Mạch, còn có ba ngôi sao tượng trưng cho cấp bậc gì đó. Lại , giọng điệu của người này ràng là chiếu tướng An An, mọi người đổ mồ hôi thay , cho rằng lại đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào. Vì vậy, mọi người chỉ còn có thể làm ngơ, tiếp tục ‘yên lặng theo dõi biến hóa’.

      Đúng lúc này, An An cười ha hả, tiến lên vài bước, khoác tay người kia, nũng nịu lắc lắc: “Cha, có phải cha nhớ con nên đến thăm vậy?”

      “Đừng giả đò, đứng ngay ngắn lại cho cha! Ra vẻ quân nhân tí ! Con xem con bây giờ kìa, còn ra thể thống gì nữa?”

      "Cha. . . . . ." An An quệt miệng, hơi cao giọng, bàn tay nắm chặt lại. biết, chỉ cần tiếp tục làm nũng, cha bỏ qua.

      “Gọi cha cũng vô dụng thôi! Con đường đường là Trung Úy mà chút tổ chức kỷ luật nào cả!”

      “Cha, con biết sai rồi!” An An biết cách đối phó hữu dụng nhất với ông cụ nhà chính là thừa nhận tất cả sai lầm, thái độ nghiêm chỉnh là được.

      chữ ‘cha’ kia của An An khiến mọi người hiểu ra mọi chuyện. Bình Tử nhớ ánh mắt của An An lúc ấy nhìn thấy bản hợp đồng kia; cuối cùng Mang Quả cũng hiểu được vì sao khí thế của An An lại giống như bọn họ. Lê%Quɣ%Đ©ɳ Đến lúc này, mọi người đột nhiên giác ngộ, con bà nó, người ta là con nhà quan, , phải gọi là con nhà quân mới đúng.

      Nhưng Bình Tử cần biết là quan gì, chỉ biết An An bị giáo huấn, hai bàn tay bé nắm chặt lại, chỉ sợ bác trai hung dữ kia cho An An cái tát té văng ra ngoài.

      Dõi mắt nhìn theo An An ra ngoài cùng với mọi người, Bình Tử lo lắng vô cớ nguôi.

      Cả đám người đến biệt thự, Uông Thanh Mạch nấu nước pha trà, An An dẫn ông cụ nhà lên lầu thăm khắp nơi thăm quang.

      Tư lệnh An ‘tuần tra’ vòng, gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng về căn hộ này: “ nhóc, thế nào, căn nhà này thuộc quyền sở hữu của con hay là của cha?”

      An An cười ha hả, hàm răng trắng noãn, mắt cười cong cong. Hỏi thăm kiểu này thành tí nào, phải tỏ thái độ thôi: “Cha, cha xem giấy tờ nhà cửa đều viết tên cha, đương nhiên là của cha.”

      “Nhóc con, xảo quyệt!”

      Trong phòng khác, hai cha con nhìn nhau, Tư lệnh An chính lý con cưng của mình, : “Cha cần biết Nham Tử nuông chiều con cỡ nào, nhưng suốt ngày con cứ quấy rối khắp nơi, có bao giờ con vì nó mà cân nhắc chút ?”

      Câu này sai chút nào. Công việc bây giờ của quả có chút vấn đề, có việc gì tạo ra tin tức sóng gió, phải là tạo phiền phức cho Nham Tử đó sao? An An hiểu chuyện gật đầu, gật đầu, rồi lại gật đầu.

      “Nhanh lên theo cha trở về quân đội ! nghe lời nữa vứt con vào quân đoàn 41.”

      “Cha, sao cha nỡ lòng làm như vậy?” An An bĩu môi, ra vẻ phục. Vì sao ai cũng khi thường hết vậy, làm như ngồi đó đợi bị tống qua quân đoàn 41 vậy?

      “Gần đây làm bao nhiêu chỗ rồi?”

      Tư lệnh An bất chợt hỏi câu, nhất thời An An chưa chuẩn bị, chỉ còn có thể thành khai báo: “À, làm trợ lý con trong vòng hai tháng, làm tiếp viên hàng hai tháng, làm nhân viên bán nhà hơn hai tháng rồi.”

      “Chơi đủ chưa?” Tư lệnh An chắp tay sau lưng, nghiêng người quan sát. nhóc An An kia cúi đầu, đánh chết cũng ngẩng đầu lên.

      “Đủ rồi, đủ rồi.” muốn đủ, nhưng làm sao dám? dám đây nè.

      “Nếu về lại Thành Đô với cha ! Chuyển qua bộ đội để con tự mình rèn luyện thôi.”

      “Cha, cha… là cha cố ý!” ra câu của cha có hàm ý khác, muốn chia rẽ và ông xã.

      “Đúng rồi, cha có nghe tiểu Trương , hình chụp mạng rất xinh đẹp. Đừng , mấy năm nay con của cha mặc quân trang cũng nhiều rồi, mặc quần áo bình thường cũng xinh đẹp lắm chứ.”

      “Con vốn là xinh đẹp, trước kia cũng xinh đẹp mà.”

      “Xinh đẹp, dĩ nhiên đẹp.” Giọng của cha An đột nhiên thay đổi: “Khoe khoang có… Cũng tại vì cưng chiều con quá đáng, khiến con biết trời trăng là gì. Thu dọn xong chuyện này ném con sang Tây Tạng phòng thủ biên giới thôi!”

      “Dạ, dạ, con biết sai rồi, biết sai rồi! Về sau dám nữa.” Làm sao người này có thể trở mặt là trở mặt cái đùng vậy? thể báo trước câu được à? Con bà nó, hù chết người ta!

      Xuống lầu, mọi người bắt đầu chuyện. Tuy rằng Tư lệnh An đến kiểm tra đột xuất, nhưng ra cũng là vì hôn lễ của Diệp Tử và Quân Tử mà trở về.

      “Cha, vì sao cha lại đến Bắc Kinh?”

      nhảm, đương nhiên là tới đón các con. Thu dọn chút rồi trở về!” Tư lệnh An dừng lại ở Bắc Kinh cũng là vì muốn đón con về chung, tránh cho bọn họ tự lái xe về.

      “Dạ, đồ đạc của con đều ở đây, cũng có gì cần phải chuẩn bị, chỉ cần lấy thêm bộ đồ tây cho ấy là được.”

      Trà ngon, Tư lệnh An và Uông Thanh Mạch ngồi dưới phòng khách chuyện phiếm. Những người khác theo vào, toàn bộ đứng canh ở ngoài. Đây là chức trách của bọn họ.

      lầu, An An thu dọn đồ đạc. Tư lệnh An vừa uống trà vừa chuyện với Uông Thanh Mạch: “Cậu chiều con bé đến hư rồi đấy!”

      Uông Thanh Mạch cười cười trả lời: “Đây là thói quen, rất khó thay đổi.”

      Lúc An An xuống lầu tay có hơn mấy túi lớn, còn đeo vai túi thể thao. Hành trang chính là quần áo đủ để thay đổi cho bất kỳ dịp nào và đồ dùng rửa mặt. Quan trọng nhất, chính là bộ áo đầm đắc tiền An An bỏ rất nhiều tiền ra để mua, bộ đầm rất duyên dáng.

      Lúc ấy, Bình Tử bộ đầm này rất thích hợp thảm đỏ. Nếu thường ngày mặc vào, tuyệt đối đạt được 100% tỉ lệ người quay đầu lại nhìn. Ngoài trừ ra, chưa người nào nhìn thấy trong bộ đầm này. Đoán chừng lúc đó có trò vui để xem.

      Xe chạy nhanh tới trước cửa, An An xuống xe lấy xách tay. Mọi người trong phòng tiêu thụ thèm để ý cái gì Tư lệnh, cái gì quân trưởng, vồn vả bắt tay An An buông: “Cậu chính là con nhà quan trong truyền thuyết đây mà! Cậu nha, gạt được chúng tôi lợi hại như vậy!”

      “Tớ đâu phải lời lòng. Tớ lừa các cậu cái gì? Hết ăn lại uống tiền bạc à?” Cánh tay An An bị kéo, eo bị ôm, muốn nhúc nhích cũng nhúc nhích được.

      “Cậu gạt tình cảm của chúng tôi.” Lê Tử nắm được tay, chịu buông. Bình Tử gật gật đầu, ôm eo chịu thả.

      “Được rồi, được rồi! Trở về rồi ! Cha tớ chờ.” An An bị xoay vòng chung quanh vấn đề lừa hay lừa vài phút, bên ngoài cửa xe được mở sẳn, xem ra là chờ.

      “Thôi , xem ra cậu cũng dễ dàng thoát thân. Nhất định cha của cậu tha cho cậu. quân nhân, thế nào hôn nhân của mình cũng được bảo vệ, bị phá hoại. cậu chính là quân hôn đó!”

      Bình Tử đứng đưa lưng về phía cửa chuyện, biết Tư lệnh An xuất sau lưng của mình từ lúc nào: “ bé kia, những lời vừa rồi của là có ý gì?”

      "A! Hả?" Tiếng la giật mình phát ra trước, tiếp theo là câu hỏi sững sờ.

      Lúc này, Bình Tử mới nhận ra người ngày là cha của An An, là vị chủ nhà bên kia, An Tư lệnh, An Kế Chinh.

      Tư lệnh An cười ha hả, tuy rằng trước đó hò hét An An rất nghiêm nghị, như bây giờ nụ cười lại hiền hòa đáng . E ngại trong lòng Bình Tử lập tức tan biến, cười hắc hắc cách ngây thơ: “Chú An khỏe ạ? Cháu chú nghe, giữa An An và thủ trưởng Uông có bất kỳ quan hệ gì đâu, mà!”

      trăm khẳng định, vạn chân thành! Đầu óc của Bình Tử kia muốn dối khó khăn, huống chi còn tỏ ra chân thành khi dối.

      Tư lệnh An nghe xong sửng sốt: “Cái gì có chút quan hệ nào?!”

      Bình Tử gật đầu, lần nữa bày tỏ vô cùng thành khẩn.

      Tư lệnh An bật cười ha hả lần nữa, vừa cười vừa : “ chút quan hệ cũng có?!” Lúc này, An An nghe hết đoạn đối thoại này, vỗ vỗ cái đầu đáng vô địch của nàng này, trợn mắt, dở khóc dở cười.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 49




      đường , Tư lệnh An vô cùng buồn bực. Tại sao con bé kia lại con rượu của ông và Uông Thanh Mạch có bất kỳ quan hệ gì? Hỏi hai đứa đứa nào chịu , còn ngắt lời ông, chuyển sang chuyện khác. Cuối cùng, Tư lệnh An cũng đành phải mặc kệ bọn .

      Máy bay hạ cánh xuống phi trường quân . Bên ngoài có sẳn ba chiếc xe quân đội chờ.

      An An sau cùng, nhưng lại nghe ràng tiếng hô chào vang trời từ hàng đầu: “Tư lệnh An mạnh khỏe! Quân trưởng Uông mạnh khỏe!” Tư lệnh An bước xuống máy bay trước, sau đó là Uông Thanh Mạch. An An lò đầu ra sau cùng, mẹ nó, người ta về nhà dự hôn lễ thôi mà, có phải là khảo tra quân đâu. Còn nữa, có khảo tra cũng đâu tới phiên Tư lệnh An đâu!

      Người vừa mới đến là Viêm Quý Vũ, chú hai của Quân Tử, là ủy viên chính trị quân khu Thẩm Dương thuộc tập đoàn quân . về cấp bậc cùng đẳng cấp với Uông Thanh Mạch, nhưng về tư cách và kinh nghiệm đến Uông Thanh Mạch cũng phải nể phục vài phần, vội vàng đáp lễ. Bên cạnh ông là vị sư trưởng, người này từng là thuộc hạ cũ của cha An.

      Cha An khoát tay: “Tôi rồi, bảo bọn họ khiêm tốn chút. Tôi trở lại chính là để dự hôn lễ của Quân Tử và Diệp Tử, sau đó theo ông bạn già này của các cậu ôn chuyện!”

      Phía sau còn có đám thanh niên, đều là người trong viện của bọn họ. Đoán chừng mượn danh đón lãnh đạo, nhưng ra chính là muốn đón Nham Tử và An An.

      Tính tình An An vẫn thay đổi, giống như đứa con trai, ở trong viện quậy phá từ tới lớn.

      Vu Tử và Vương Thông, Vương Minh vừa chào hỏi vừa cười ha hả với . An An nghĩ thầm, về nhà vẫn tốt hơn. Mọi người vẫn giống như xưa, chào hỏi dứt. Bên kia cha An và chú Viêm lên xe.

      An An và Nham Tử lên xe của Vu Tử. xe còn có người khác. Mới vừa rồi để ý, ra là bé.

      Cười ha hả, trong lòng hiểu , bắt vai Vu Tử trêu ghẹo : “Ê, chở bọn em về miễn phí mà còn tính giới thiệu người đẹp cho em hả?”

      Tâm tình Vu Tử vốn tệ, thấy bọn họ trở về lại càng thêm HAPPY. Mặt , miệng lớn, nếu còn cười như vậy miệng cũng toét lên tận lỗ tai.

      “Để giới thiệu.” Câu này là với người đẹp. Sau đó quay đầu chỉ hai người bọn họ: “Uông Thanh Mạch, quân trưởng quân đoàn 38, thiếu tướng trẻ tuổi nhất. lêȡƱɣð©ɳ Còn đây là An An, vợ bé của quân trưởng, cũng là nhóc điên nhất trong lịch sử.”

      An An cười khúc khích, điên điên khùng khùng sao. Dù sao cũng phải là mới bắt đầu trở chứng, cho nên sợ các người ‘thẳng thừng’ đánh giá.

      “Đây là Lưu Nhiên Nhiên, bạn của .” Vu Tử xong, ưỡn ngực lên, ra vẻ ta đây, chọc mọi người trong xe bật cười.

      Mấy người về tới nhà cơm nước chuẩn bị đâu vào đó. Cơm nước xong, tán gẫu với mẹ lát An An bị Diệp Tử gọi điện thoại tới bắt .

      Nhà của An An và Diệp Tử cách nhau xa, cùng nằm trong đại viện, bộ mười phút đến. Nhà của An An là căn biệt thự nằm ở khu phía trong. Năm đó vào lúc thiết kế lại, nhà là căn biệt thự đầu tiên. Lúc đó An An vẫn còn , khoảng mười mấy tuổi.

      Nhớ lại lúc còn bé ở nhà trệt, nhà và nhà Diệp Tử cách nhau mấy căn, mỗi ngày hai người dính nhau như sam. Bây giờ năm cũng chỉ gặp mặt nhau được vài lần, trong lòng có chút buồn bã. Phụ nữ nghen, nhất là loại chị em cùng nhau trưởng thành từ tới lớn, loại tình cảm này là quan trọng nhất.

      Chuông cửa vang lên vài tiếng, Diệp Tử vọt ra mở cửa, nhào tới ôm chặt An An buông tay. An An phản đối vùng vẫy: “Cậu đó, tính giết người hả?”

      An An đưa lễ phục cho Diệp Tử: “Trang phục nè, thử xem, very very beautiful ~”

      “Ha ha! Cũng chỉ có cậu nghĩ tới tớ. Thiếu chút nữa là tớ bị mẹ ép phải mặc sườn xám rồi.” Diệp Tử giọng thầm, sợ mẹ từ lầu xuống nghe thấy.

      An An nhìn người phụ nữ xuống cầu thang, vội vàng chào hỏi: “Thím Diệp khỏe ạ? Chú Diệp có ở nhà thím?”

      “Diệp Tử nhắc tới con nguyên cả buổi chiều rồi. Chú Diệp con mới vừa ra ngoài. Chắc là sang nhà con rồi đó.” Mẹ Diệp Tử mĩm cười dịu dàng thân thiết: “Hai đứa ngồi , thím gọt trái cây.”

      “Cám ơn thím Diệp!”

      “Khách sáo với thím làm gì! Càng ngày càng giống ai!”

      Từ , mẹ Diệp và mẹ An cứ hay , hai đứa Diệp Tử và An An “càng ngày càng kỳ cục”. Lâu ngày quen miệng, bây giờ trở thành chuyện cười. An An và Diệp Tử bật cười khúc khích, chạy vọt lên lầu.

      Chiều hôm sau, Dương Tử, Phương Mạc, Kiều Vũ tới trước. Hơn tám giờ tối Lâm Tiếu và Kiều Kiều cũng vừa tới nơi.

      đám người đứng xung quanh vài chiếc xe quân đậu bên ngoài nhà hàng cao cấp. Quân Tử đặt căn phòng lớn nhất, và Uông Thanh Mạch từ từ đến sau.

      Quân Tử tên là Viêm Quân. Lúc còn có gì để , về sau lớn hơn chút, An An có , Quân Tử xứng với tên của ấy, là con cháu của Viêm Hoàng. Nếu ấy phải họ Viêm mà họ Hoàng, đoán chừng bị cha Viêm đánh chết cũng nhận cái tên Quân Tử này.

      Về sau, việc này trở thành chuyện cười trong nhóm. Nhưng chút cho vui thôi chứ mấy năm nay thành tích của Quân Tử tệ. Tuy rằng bằng Uông Thanh Mạch, nhưng vì vẫn còn tuổi, vẫn chưa tới ba mươi.

      Trước đó gọi đồ ăn, rượu cũng được mang lên. An An thèm, nhưng ráng nhịn. Uống hết ly nước trái cây lại mắc tiểu, chạy về hường toilet. Sau cùng, Uông Thanh Mạch đoạt lại ly nước, cúi đầu với : “ uống! Uống nữa tối nay đái dầm đấy!”

      “Quản trời, quản đất, quản luôn việc chuyện ỉa đái của người ta luôn hả? chịu! Con bà nó, mới đái dầm đó!” Mặt mày An An đen thui.

      Tối hôm nay Diệp Tử uống rất nhiều. Theo như lời nàng từng , Quân Tử vẫn còn trong thời kỳ ‘cấm cung’, ‘chơi’ cũng có vui gì đâu. Đến bây giờ, Diệp Tử vẫn còn chưa nở nụ cười nào với . An An nghĩ thầm, lẽ phải chia phòng trong đêm động phòng hoa chúc hay sao?

      Tuy rằng Quân Tử ngồi bên cạnh Diệp Tử, nhưng dám nhúc nhích tay chân, chỉ sợ chọc bà này nổi khùng lên lại đánh nữa. sợ khiến vui, hai là muốn gây chuyện ầm ĩ, nên đành ráng nhịn mà thôi.

      Càng nghĩ càng sợ! Em đụng tới , ngu gì tự tìm tới rắc rối!

      Tuy rằng Diệp Tử có nhiều bạn bè ở gần. Trong quân đội cũng có vài chị em mới vừa kết giao, nhưng so với An An thân bằng. tại trong xã hội này, đối với ai cũng phải giữ lại ba phần tâm tư. Nhưng cả và An An đều có tâm tư riêng, đúng là đôi thờ ơ trời sanh.

      Quan hệ của Kiều Kiều và bọn họ cũng được. Chỉ là Kiều Kiều hơn bọn họ vài tuổi, cho nên Diệp Tử vẫn xem Kiều Kiều như đứa trẻ, có nhiều chuyện thể tâm được. Lần này An An trở về, lại là đứa bạn thân nhất, nên có thể than thở những uất ức bấy lâu nay chịu đựng.

      Diệp Tử uống ly này tới ly khác, sau đó kéo Nham Tử sang bên, ngồi xen vào bên cạnh An An, miệng mồm có chút khoa trương: “Cậu , lần này chính là để tớ nhìn thấy, nếu ai biết rồi. Nếu có lần sau nữa, cậu xem, phải ta lên giường với người ta rồi sao?”

      Ngồi cách Quân Tử mấy người, ánh mắt An An như phi đao phóng tới , mà người kia làm ra vẻ uất ức: “Mọi người ngồi ở đây đều là bạn thân từ của . Quân Tử là loại người như thế nào hẳn ai cũng biết . Ngày hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi.” Quân Tử có chút xấu hổ. Dù sao đó cũng phải là chuyện quang vinh gì.

      Mọi người ngó tới ngó lui nhìn nhau, sau đó cùng nhau tập trung ánh mắt lên mặt của Quân Tử. Quân Tử thấy vậy lập tức đứng lên, đánh bốp cách nghiêm túc, : “Tôi, Viêm Quân, lấy danh nghĩa của quân nhân xin thề, có! Về sau cũng có.”

      Quân nhân rất ít khi dùng danh nghĩa quân nhân để thề, giống như giáo đồ lấy thần linh của họ ra để thề suông. Quân Tử vừa xong câu này ánh mắt của mọi người đổ dồn lên mặt của Diệp Tử.

      An An thọt Diệp Tử, ý bảo chuyện. Diệp Tử bĩu môi, trợn mắt : “Được rồi, tất cả mọi người thay em làm chứng. Lần này em tin ấy, lần sau được tái phạm nữa.”

      Lần này mọi mới thở phào nhõm. Tại sao vừa lúc nãy mọi người dám lên tiếng? Nguyên nhân rất đơn giản, An An có thể gây , có thể náo loạn, nhưng tới nhanh nhanh, mắng xong đánh xong rồi thôi. về giày vò, đánh xong mắng xong rồi lại giở trò chiến tranh lạnh Diệp Tử mới đúng là Bá Vương.

      Rốt cuộc cơm tối cũng được trôi qua an lành. Diệp Tử và An An thầm to . Mấy ngày nay và Quân Tử gặp nhau liên tục, nhưng ai với ai lời nào. Diệp Tử rằng bởi vì trước đây Quân Tử làm sai, nên bây giờ phải dạy dỗ cho sau này. Cuối cùng An An ra kết luận, ra nhóc này bị chứng sợ hãi trước hôn nhân, hèn gì mới có thể hành hạ người ta như vậy.

      Sau khi ăn xong, mọi người đổi chỗ chơi. Nham Tử thể tham gia nên tự mình về trước. An An cũng biết, thân phận của Nham Tử cho phép chơi phóng túng với bọn họ mỗi ngày được. Dù sao trưởng thành hơn bọn họ nhiều. lại là quân trưởng, để mọi người nhìn thấy vào hộp đêm gì đó thế nào tiếng xấu cũng được truyền xa.

      Nguyên cả ngày mồng 10, Quân Tử phải tiếp đãi khách mời khắp nơi. Mỗi người đều là nổi tiếng cũng là giàu sang. Cả ngày, máy bay quân dụng, xe hơi tới lui ngừng. Từ 9 giờ sáng đến khi trời tối, Quân Tử mới rời khỏi phi trường.

      Tư lệnh Viêm, Viêm Quý Phong, đích thân dặn dò Quân Tử phải tiếp đãi chu đáo, nếu trong nhà nhiều người như vậy lại sai bảo ai, mà tự mình đến đó.

      Tham mưu Trương Văn Trung và con trai, Trương Ninh Giản tới cùng lúc. An An ngồi ở nhà yên, cũng đòi theo. Tiễn người kia xong cha mẹ của Uông Thanh Mạch đến. Họ cũng chính là cha chồng và mẹ chồng của . An An phấn khởi reo hò chạy tới, ôm mẹ chồng buông tay. Hai ông bà vui vẻ giống như dự hôn lễ của chính con trai mình, thẳng rằng nhất định phải mau làm đám cưới cho hai đứa này luôn. (Lời editor: tác giả trắng ra rồi nhé, Nham Tử chính là Uông Thanh Mạch, Uông Thanh Mạch là chồng của An An! Diệp Tử, Quân Tử, Dương Tử, Nham Tử… chỉ là nickname của bọn họ thôi. Bây giờ các nàng thay nhau đoán thử vì sao Mạch lại đồng ý để chị An trốn ra khỏi quân đội, ‘trải nghiệm’ cuộc sống như vậy?)

      Cha của Dương Tử và cha của Trình Tiêu đến cùng lúc. Còn có vài người chưa hề gặp qua, hoặc là quen thân lắm, cũng có người muốn gặp chút nào. tóm lại, hôm nay rất náo nhiệt, gần như mọi người trong nhà đều có ai nhàn rỗi tay chân.

      Tối ngày mồng 10, Diệp Tử kéo An An, Kiều Kiều, và Lưu Nhiên Nhiên ra ngoài ăn bữa no nê. Đám đàn ông bên kia cũng rủ nhau ra ngoài ăn mừng ngày cuối cùng của người độc thân.

      Ngoại trừ An An ra, toàn bộ bị quật ngã. chỉ còn có thể gọi điện cho ‘gia chủ’ của từng người tới đón họ về.

      An An nép vào ngực của Nham Tử, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, phần lớn vẫn là cảm giác hạnh phúc. Nhưng loại hạnh phúc này quá hoàn hảo, khiến cho thể xúc động. ϕL€ϕQuϕDϕn Nắm chặt áo của Nham Tử, dụi đầu vào trong ngực của người đàn ông: “Ông xã!”

      “Ừ.”

      “Ông xã!!!”

      “Sao vậy?”

      “Vui vẻ, hạnh phúc, chất đầy, sắp nổ tung rồi!”

      Bốn giờ sáng hôm sau phải thức dậy chuẩn bị. Lúc mọi thứ sẳn sàng, Diệp Tử lại có chút khẩn trương. An An ở bên cạnh cũng bắt đầu nôn nóng theo. Con bà nó, phải đám cưới của mình là khẩn trương khỉ gió gì chứ! Nhưng khi nhìn lại Diệp Tử mặc áo cưới ngồi giường lớn, trang điểm sắc sảo, lại thấy trong đôi mắt to linh động cùng với lông mi lấp lánh như ứa lệ: “An An, khi cậu có kết có khẩn trương như tớ ? Tớ biết nên làm cái gì, nên làm cái gì…”

      “Tớ cũng chưa từng làm lễ kết hôn mà, hỏi tớ chỉ vô ích thôi. Lát nữa cậu cứ làm theo Quân Tử, cần phải cái gì đâu!”

      “Ừ. Nếu như tớ quên cái gì, cậu phải dùm tớ đó.” Diệp Tử căng thẳng, nắm chặt tay An An buông.”

      “Đầu óc của cậu đâu rồi?!” An An mắng xong quay sang cười ha hả với Kiều Kiều.

      Đến lúc đón dâu, An An ngồi ở trong phòng, lạnh lùng với Quân Tử ở ngoài cửa: “Năm mươi cái hít đất! Nếu ngay cả chuyện cũng cho phép!”

      Diệp Tử đau lòng chút chút. Tuy rằng năm mươi hít đất đối với quân nhân mà giống như ăn bữa sáng. Nhưng hôm nay là ngày trọng đại, người bộ âu phục, quỳ rạp đất, hít lên hít xuống, quả có chút… chà…

      Hôn lễ được cử hành ở khách sạn Vạn Hào Hoàng Triều. đoàn xe quân nối đuôi nhau từ từ chạy đại lộ Thanh Niên. ngang qua chỗ nào là người chỗ đó đều quay đầu nhìn lại.

      là phô trương, nhưng vừa nhìn hiểu rỗ. Đây tiệc vui của người nhà của vị thủ trưởng quân đội nào đó.

      Sau trận pháo hoa rung trời là tiếng nhạc du dương vang lên, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu. Nghi thức rước dâu so với hôn lễ khác có gì khác nhau, chỉ là kế hoạch hoàn hảo, chi tiết và quá trình thực rất đầy đủ.

      Xem ra Diệp Tử cũng khẩn trương gì lắm. Hạnh phúc trong cặp mắt long lanh ngấn lệ. An An xúc động nắm chặt tay của Uông Thanh Mạch, gần như là bấu mạnh. Người kia nghĩ thầm, biết trong ngày cưới của ấy, ấy có phản ứng kích động giống như bây giờ ?

      Người điều khiển chương trình giới thiệu dâu chú rể. Người chứng hôn chính là cha An, ông cũng lên vài câu. Cha mẹ của dâu chú rể cũng vài câu. Đến khi loạt nghi thức kết thúc, chân An An cũng bắt đầu mõi nhừ.

      Uông Thanh Mạch ôm chặt An An, thỉnh thoảng giúp kéo lại dây áo làm bằng bạc mỏng tinh tế.

      rớt đâu! Lúc em mua cố ý giựt giựt nó rồi, đứt!”

      “Bảo bối, em xác định đây phải là bộ đầm em tính mua để mặc trong hôn lễ của mình hay sao?”

      Rốt cuộc, An An cũng chịu chuyển tầm nhìn của mình từ người dâu chú rể sang nhìn ông xã của mình: “ đúng là thông minh. Lần trước qua nhà , mẹ mẹ mua sườn xám rồi, muốn em phải mặc trong ngày hôn lễ. Em biết em có cơ hội mặc lễ phục này, cho nên bây giờ phải tranh thủ khoe hàng. Đẹp ?”

      “Trong mắt , em mặc gì cũng giống nhau thôi. Toàn bộ coi như mặc.”

      “Bà nó, lưu manh!”

      Bên này hai người thân thiết dựa vào nhau ở góc độ dễ bị nhìn thấy. Bên kia vợ chồng Ủy viên Uông và vợ chồng Tư lệnh An bàn bạc lựa ngày lành để tổ chức hôn lễ cho Nham Tử và bảo bối An của mình.
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 50



      Thời khắc hạnh phúc nhất chính là lúc con người ta khó kìm được nước mắt nhất. An An nhìn nụ cười hạnh phúc của Diệp Tử mà cặp mắt ửng hồng. dựa vào người của Uông Thanh Mạch nghẹn ngào : “ ai đoán được chuyện gì xảy ra sau này, nhưng nhất định phải nắm chắc những gì có trong tay. Ông xã, Diệp Tử rất hạnh phúc.”

      Uông Thanh Mạch xiết chặt bả vai của An An, than vì khó có khi bắt gặp An An cảm tính như lúc này: “Bảo bối, mình làm đám cưới nhé!”

      “Hả, cái gì?” Đầu tiên là buộc miệng phản ứng, sau đó nghi ngờ thắc mắc. Trước kia, chính là người đòi lên đòi xuống chuyện kết hôn, sau đó từ từ chuyển thành là . Đây là chuyện nực cười giữa hai bọn họ.

      Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt chăm chú của Uông Thanh Mạch nghiêm túc: “Bảo bối, mình làm lễ kết hôn !”

      An An có chút bối rối. nha, năm đó em theo đuổi tới tận mông đít, nhao nhao đòi kết hôn, liền biệt tăm biệt tích. Bây giờ chị đây hết hứng thú mới câu ‘kết hôn ’. An An liếc mắt, buột miệng câu: “Chị đây còn chưa nghĩ tới.”

      “Em thua rồi, cho nên chuyện kết hôn là do quyết định.” Uông Thanh biết như vậy, cho nên thèm đếm xỉa đến phản ứng có chút kỳ lạ của An An, nhíu mày.

      “Em rồi. Lúc đó tính. Em uống quá nhiều, có nhớ chuyện gì xảy ra đâu.” An An tiếp tục ăn vạ. ra phải muốn kết hôn. Chỉ là vẫn còn hưởng thụ lối sống bây giờ, vẫn chưa được thỏa mãn.

      “Đoán chừng hôm nay cha mẹ hai bên đều bàn bạc tính toán kỹ lưỡng. Em cứ ngồi đó chờ mặc áo cưới làm dâu xinh đẹp .”

      “Này, được hùa theo họ như vậy!” Khuỷu tay An An chọt chọt lên ngực của Uông Thanh Mạch, ngàn lần muốn.

      “Em sớm là người của . Bây giờ mới muốn, muộn rồi!” Uông Thanh Mạch vừa dứt lời xoay người về phía bàn của cha mẹ, bởi vì nhìn thấy cha vẫy tay gọi tới.

      “Nè, đợi em với!” An An cẩn thận nâng váy đuổi theo.

      Lúc hôn lễ kết thúc là hơn bốn giờ chiều. ɖi€ɳɖànLêQuɣĐ©Ω Mọi người xếp hàng kéo lê thân thể mệt mõi trở về. An An níu chặt áo của Uông Thanh Mạch: “Nham Tử, buổi tối em muốn phá động phòng.”

      Mọi người thương lượng chuyện này đâu vào đấy, chỉ có nàng nhà vẫn chưa được cho phép. Bởi vì , đương nhiên cho phép An An quậy phá vớ vẩn. nhóc kia mà muốn phá chừa mọi thủ đoạn nào.

      “Trong lễ kết hôn được tiện lắm, mà em lại thể nào buông tha cho Quân Tử được. nhìn kìa, mọi người đều , cho em mà!”

      được!”

      An An hừ tiếng rồi ngậm miệng chuyện nữa. Trong lòng bộp bộp tính toán như gõ bàn tính.

      Về nhà ngủ bù giấc, tỉnh dậy trời tối rồi. An An leo xuống giường, nhìn dưới lầu có đám người ngồi trong phòng khách bàn bạc chuyện gì đó. Mấy người kia nhìn thấy An An im bặt, tiếp tục câu chuyện của bọn họ nữa. Trong lòng An An thầm nghĩ, nhất định phải là chuyện tốt, ràng là muốn cho biết.

      Lễ thành hôn nghiễm nhiên trở thành sân chơi của bọn họ. Bọn họ chỉ hăng hái uống rượu mà quên cả ăn. Cho nên bây giờ tỉnh lại cảm thấy đói bụng vô cùng. An An xuống cầu thang, than đói ầm ĩ. Mẹ An chỉ đáp lại câu: “Có cơm ăn rồi! Con ngủ hết nửa ngày, buổi tối làm sao mà ngủ lại đây?”

      “Ngủ gì chứ? Buổi tối con còn phải náo động phòng.”

      cho đúng hơn chính là phá phòng người ta. Nhưng An An tính toán kỹ càng như thế nào cũng thành công phá hoại người ta được. được nhìn thấy động phòng mà còn trở thành ‘sát vách’. (Lời editor: câu này có nghĩa là ‘rình’ được người ta động phòng mà chị An nhà mình lại bị Uông ăn sạch đấy ạ…)

      Trong lúc ăn cơm tối, An An liên tục bồi rượu cho Uông Thanh Mạch, cha Uông và cha An. hiểu vì sao lúc này, rượu trắng ở đâu xuất cả đống, trái ly, phải ly, uống liên tục… ngã mới là lạ đó.

      Uông Thanh Mạch biết muốn cái gì, nhưng lại thể. bàn có hai cha hai mẹ ở hai bên, muốn uống cũng được. Quả kỳ này uống rất nhiều!

      Uông Thanh Mạch cảm thấy có chút choáng váng, ôm bả vai của An An : “Ngoan, nghe lời ! Tối nay đừng !”

      An An gật đầu mạnh mẽ, bộ dạng chân thành. Lúc nào An An cũng hiểu đạo lý này, bất kể chuyện gì xảy ra, thái độ rất là quan trọng.

      Đạt được mục đích, bạn Uông Thanh Mạch bắt đầu uống thả ga. An An đạt được mục đích, cười gian xảo, nhìn mấy vị lão thành, ánh mắt vừa thương vừa lại bất đắc dĩ.

      hơn tám giờ, An An mặc vội quần áo chạy ra ngoài, nhắm hướng nhà mới của Quân Tử. Vừa tới nhà Quân Tử thấy mọi người đến đông đủ, chỉ còn lại mình . An An vội vàng cởi áo khoác ra, chống nạnh, hướng về phía đám người : “Tốt lắm, mỗi người ra tiết mục, người nào trước đây?”

      Diệp Tử trừng mắt lườm An An cách bất mãn, sau đó ánh quét vòng đám người kia, hung hăn : “Mấy người nhớ kỹ cho tôi! Đừng quên nơi này chỉ mình tôi đám cưới đâu nhé!”

      Quân Tử sao cả, chỉ cần đừng đùa quá trớn. Cơn giận của Diệp Tử còn chưa nguôi, đây gọi là tiếng gào thét trong lòng của dâu mới. Huống chi lại còn muốn động phòng cho sớm, muốn lãng phí thời gian. Cơ hội tốt như vậy phải tranh thủ thu phục , nếu , qua khỏi màn này tìm được lý do để vào phòng.

      An An bẻ bẻ cổ, đứng ở giữa ghế sa lon, nựng nựng cằm nhọn của Diệp Tử, tắc tắc lưỡi : “ bé, cười với đại gia cái .”

      Tuy thích bị hành hạ, nhưng ai trong đám người này lại phải là bạn bè bạn thân thiết. Vô cùng phối hợp, Diệp Tử cong khóe mắt, cười khanh khách, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp. An An có vẻ hài lòng gật đầu: “Bé con, đừng khiêu chiến với ông, nếu ông lột truồng bây giờ.”

      Tràng cười rộ lên, Phương Mạc chính là người cầm đầu, Kiều Kiều là đồng lõa. Hai người chuẩn bị dĩa đậu hồ trăn, đậu phộng, và ít hoa quả khô, đổ hết xuống ghế salon.

      Phương Mạc chỉ chỉ ghế sa lon, cần mọi người cũng hiểu, vì thấy qua chiêu này nhiều rồi, quá ác độc. Diệp Tử nằm lên, tuy nặng, nhưng khỏi bị cấn đau: “Em chưa kịp chuẩn bị gì hết, mấy người ác đức quá thôi.”

      “Năm mươi cái hít đất thôi. Đừng lâu quá, chúng tôi cảm thấy đau lòng thay cho Diệp Tử. Bị cấn lâu như vậy, khó chịu lắm đó.”

      Tuy thể lực Quân Tử rất tốt, nhưng lại chịu nổi hành hạ này. Trò chơi này có chổ phải chú ý, mỗi lần hạ xuống, thân thể gần như tiếp xúc với nhau. Vừa đụng phải cơ thể mềm mại, người đàn ông kia cũng chỉ động vật suy nghĩ bằng nữa người dưới, định lực tốt, làm mấy cái bắt đầu suy nghĩ, hoặc có suy nghĩ ngay từ ban đầu. Tóm lại, đây cũng chính là loại cực hình.

      Tiết mục kế tiếp gọi là ‘đụng trúng tình ’. Bịt kín mắt của Quân Tử, sau đó sờ tay đầu ngón tay của những người khách nữ ở đây, cho tới khi phân biệt được đầu ngón tay nào là của vợ mình. Người khác chơi là sờ tay, nhưng người này chơi quá ác, chỉ được đụng đầu ngón tay. Nếu như sờ hết vòng mà vẫn phân biệt được dẫn Diệp Tử ngay lập tức.

      Trò chơi này quả là cực phẩm rồi. Quân Tử chỉ chỉ vào những người ở chỗ này, dở khóc dở cười. Khoan hãy , trò chơi này chính là muốn bọn họ động phòng đây mà! Quân Tử chạm chạm vào nhón tay của An An, dừng lại hồi lâu, ngón tay xoay xoay. An An cố gắng nhịn cười, thiếu chút nữa là bị lộ.

      Chơi hết mấy trò, bây giờ lại muốn gọp hai trò chơi lại cùng lúc. An An và Dương Tử cùng nhau hợp tác. Chuyện này khiến mọi người trong phòng bật cười.

      Đơn giản nhất chính là trò chơi kéo búa bao, Quân Tử chiến đấu với Diệp Tử, ai thua cởi quần áo.

      Diệp Tử sớm có chuẩn bị, tối nay mặc biết bao nhiêu là áo ngắn , bởi vì biết thế nào bọn họ cũng dùng đến chiêu này. Chỉ có Quân Tử là thảm thương, chơi được vài vòng cởi tới áo lót trong rồi.

      Lúc này, An An chống nạnh cười ha hả gian xảo. Dương Tử lấy ra con roi da, làm bộ ‘chát’ tiếng, rút roi ra. Mọi người bật cười khanh khách, bởi vì sắp có trò hay kế tiếp để xem rồi.

      Chỉ vì tiết mục tối nay, An An cố ý ngấm ngầm bảo Dương Tử mua roi da này. Hai người bọn họ sớm thương lượng chu đáo, cùng nhau sáng tác ra vở kịch này.

      Sắc mặt Diệp Tử đen ngầm. Quân Tử cũng đứng ngây ngẩn cả người. Đây là trò gì thế? Quan trọng là ai làm ‘quan’ đây?

      “Diệp Tử, cái này cho cậu. Quân Tử, nằm lên giường, đàng hoàng chờ ‘bị đòn’ nhé. Nhớ , Diệp Tử đánh ra roi là phải câu: “Bà xã, thích..” Cứ như vậy nhé… Tổng cộng hai mươi lần, nặng tùy cậu quyết định.”

      Tuy rằng Diệp Tử đủ ác độc, nhưng trò chơi này quả là hỏng bét. Điều quan trọng là đối mặt với căn phòng đầy người, da mặt dày cũng bắt đầu đỏ ửng. Đứng ở giường cầm roi biết làm thế nào.

      Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Lâm Tiếu xuống lầu mở cửa. Chỉ trong chốc lát, Uông Thanh Mạch mang theo mùi rượu đầy mình lên.

      Vừa mới tới cửa phòng thấy màn này, Diệp Tử cầm roi, hướng về phía Quân Tử chào hỏi, mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống. Cái màn đặc biệt này quả khẩu vị quá nặng.

      Uông Thanh Mạch đứng bên cạnh Kiều Vũ, giọng hỏi: “Khẩu vị nặng như thế này là chủ ý của ai?”

      Kiều Vũ hất cằm lên, chỉ chỉ về phía An An: “Cay độc nhất trong lịch sử! Khẩu vị nặng nhất ở đây còn ai ngoài bảo bối An An nhà cậu chứ?”

      Uông Thanh Mạch cười như có như . rối rắm, biết đây là chuyện nên vui vì bảo bối nhà có nhiều sở thích kỳ quái, hay là chuyện nên nổi giận vì An An ‘hiểu chuyện’ quá nhiều như thế?

      Ai da, đúng là đàn ông, cũng có mâu thuẫn của riêng mình, vừa muốn bảo bối nhà mình hồn nhiên ngây thơ, vừa muốn ấy hấp dẫn quyến rũ. Mâu thuẫn, ràng mâu thuẫn!

      Trò chơi này rốt cuộc cũng kết thúc bằng câu tràn đầy nước mắt của Quân Tử, ‘bà xã, rất thích.’

      “Trò chơi cuối cùng nhé! Hai người làm xong chúng tôi . Trễ rồi, cũng nên suy xét lại. Đóng cửa lại hai người bắt đầu. nghe thấy động tĩnh gì chúng tôi . Đừng lừa gạt chúng tôi! Hôm nay chúng tôi phải nghe được thanh, nếu hợp tác chúng tôi phải tận mắt chứng kiến động phòng hoa chúc đấy nhé.”

      Lúc An An nhìn thấy ông xã của mình có chút ngạc nhiên, sau đó bật cười ha hả: “ còn chưa ngủ hả?”

      “Tìm thấy người vợ an phận này mới có thể ngủ được.”

      có chuyện gì, có chuyện gì! Những vụ án phức tạp ở đảo Hoàng Nham này kết thúc lâu rồi. Ông xã, cần lo lắng.” An An giống như dâu , đứng bên cạnh Uông Thanh Mạch nịnh nọt, xoa bóp cánh tay của người đàn ông.

      Uông Thanh Mạch để ý đến . đống người đứng trước cửa phòng, lắng nghe động tĩnh ở bên trong. Qua hồi, An An mới nhớ tới mục đích chủ yếu của ngày hôm nay, giọng vội vàng hỏi: “Tình hình sao rồi? Có động tĩnh bên trong ?”

      Mọi người đồng loạt lắc đầu. Uông Thanh Mạch bất đắc dĩ nhìn người biết an phận đứng bên cửa: “Chắc là ngủ rồi.”

      Mọi người đều biết, vốn là mệt mỏi mấy ngày nay, còn bị bọn họ giày vò như vậy nữa, sớm thê thảm lắm rồi.

      An An vừa định đẩy cửa bước vào bị Dương Tử kéo ngược lại: “Nghe tớ nè bảo bối An, chúng ta thôi. lẽ em muốn nhìn sao? Em sợ đêm khuya có người nhịn nổi sao?” Vừa vừa cười, Dương Tử chỉ chỉ về phía người đàn ông đứng cách đó xa.

      An An nghẹn lời, ngàn lần muốn: “Em muốn xem động phòng!”

      Chơi cả đêm, về đến nhà hơn mười hai giờ. Đột nhiên An An phát , ánh mắt của Uông Thanh Mạch có gì đó đúng. liếc mắt nhìn xung quanh, thấy có gì nên chui vào toilet.

      Mà Uông Thanh Mạch cũng làm như có chuyện gì xảy ra. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới, phải nên ‘cưng chiều’ An An phen.

      Tắm rửa xong, An An lau tóc. Uông Thanh Mạch ngồi ở giường, nhắm mắt. lát sau, xem như An An bị hạnh hạ đủ rồi, hơn nữa, mới vừa rồi chơi vui quá, bây giờ thả lỏng chút lại có cảm giác mệt mỏi. Tóc vẫn còn chưa khô nhưng vẫn leo lên giường, gác đầu tóc vẫn còn ướt nước lên ngực Uông Thanh Mạch.

      “Ahh, lạnh quá!” Uông Thanh Mạch đẩy đầu An An ra, để gối đầu lên gối.

      “Mùa này nhiệt độ ở Thẩm Dương thấp hơn Bắc Kinh tới năm sáu độ.”

      “Mấy chiêu em dùng để hành hạ Quân Tử và Diệp Tử hôm nay là học từ ai?” Uông Thanh Mạch xoay người, quay về hướng An An chôn đầu ở trong gối, chỉ lộ ra nữa khuôn mặt nhắn, hỏi.

      mạng.” Tư thế nằm giường của An An chả ra gì, là mệt chết người rồi. Ngay cả lật người lại cũng lười thể tưởng tượng được. chuyện lại càng muốn mở miệng.

      Uông Thanh Mạch luồn tay mình qua cơ thể của An An, ôm người kia đặt người. Bàn tay lưu manh bắt đầu sờ soạng khắp nữa thân của An An.

      Theo thói quen, An An vẫn luôn ngủ trần truồng. Tuy rằng đồ ngủ còn chưa cởi ra, nhưng lại mở rộng, bên trong lộ hết hàng ra.

      “Bảo bối, động phòng hoa chúc thành, mình ‘cách vách’ !”

      “Ừ.” thào ứng phó tiếng, ra An An chả biết mình cái gì.

      “Vậy em phối hợp chút, đừng ngủ thiếp như vậy. thích cưỡng gian xác chết đâu.”

      Đáp lại khí đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở đều đặn của An An.

      Bầu khí vẫn lặng yên, Uông Thanh Mạch nâng cằm An An lên, khẽ liếm mút đôi môi đầy đặn. Chỉ vài cái sau, miệng buông lỏng, thẳng tiến vào trong khoang miệng, cái lưỡi linh hoạt đảo lộn vài vòng cách điêu luyện. Chẳng mấy chốc, An An liền tỉnh dậy.

      “Đừng phá, buồn ngủ!” Quả rất mệt mỏi. ràng là bị nghẹt thở tới mức tỉnh giấc, hít thở được, suýt chết mất rồi.

      “Bảo bối, tối nay bọn họ động phòng hoa chúc, còn chúng ta ‘sát vách’ nhé." Vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch xoay người, đặt người kia dưới thân, hôn lấy hôn để.

      Tuy rằng An An khổ mở mệt mỏi, nhưng lại chịu nổi loại trêu đùa này của Uông Thanh Mạch. công kích cường thế này, trêu chọc mẫn cảm này, chưa được vài cái An An bốc lên lửa dục.

      “Ưm, ông xã!” An An khó chịu uốn éo cơ thể. Bàn tay lành lạnh sờ soạng vòm ngực rắn chắc ấm áp của người đàn ông.

      Hai người trần truồng, cọ sát lẫn nhau. Rất nhanh sau đó, Uông Thanh Mạch xách ‘súng’ ra trận, kéo dạng chân của An An ra, đâm vào cái.

      “A!” Chưa được chuẩn bị sẳn sàng, An An bị đâm vào rất mạnh, bị đau nên kêu thét lên.

      Uông Thanh Mạch cho cơ hội thở dốc, bắt đầu công kích. Trong khí yên tĩnh, chỉ có tiếng rên rĩ khó chịu của An An vang lên…

      Uông Thanh Mạch thay đổi tư thế, dùng sức ra vào, công kích mãnh liệt. An An sớm chìm đắm trong lạc thú. Cơ thể mềm yếu, còn hơi sức, tiếp nhận công kích đâm vào rút ra của người mình.

      An An cao trào, thân dưới co rút, hút chặt. Uông Thanh Mạch chịu nổi phản ứng này, thân dưới bị kẹp chặt, chỉ cần động cái là có thể kết thúc. An An cắn chặt môi, bàn tay xiết chặt cánh tay của Uông Thanh Mạch, lắc lắc đầu khó chịu.

      “Ưm, được! Ahhh!”

      Cuối cùng, An An và Uông Thanh Mạch run rẩy rên lên tiếng, cùng nhau kết thúc quá trình vĩ đại này.

      An An thiếp trong giấc ngủ. Ánh mắt Uông Thanh Mạch vẫn còn sáng quắc, vuốt vuốt tóc của An An rồi hôn lên cái miệng nhắn chu ra. bế sang bên rồi nằm xuống bên cạnh.

      Ánh trăng yếu ớt xuyên qua màn cửa sổ mỏng manh, chiếu vào bên trong phòng, tạo nên bức ảnh nhàng êm dịu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :