34 – Chương 5
Tiền lương căn bản tháng này của An An bị hố. Số ngày xin nghỉ vượt quá mức quy định, cho nên lương căn bản chẳng còn được bao nhiêu.
Hôm sau là ngày Chủ nhật, An An lại gây lộn rầm trời với Chu Tiến rồi cúp điện thoại. Con bà nó, la hét khỉ gió gì tớ cũng thèm xin nghỉ.
Trong phòng ở sở nghiên cứu, An An vùi đầu nhìn tài liệu. bục giảng, Lâm Nam tới hạng mục nghiên cứu gần đây ở sở nghiên cứu.
An An vẫn luôn khâm phục Lâm Nam. Mười năm trước, mới vừa tốt nghiệp bác sĩ, làm ở sở nghiên cứu. Chỉ trong thời gian nữa năm, vừa mới hai mươi tám tuổi, liền đảm nhiệm chức giáo sư trưởng hệ thống thông tin.
Lúc ấy hơi lo lắng. về vai vế, trong sở có mấy viện sĩ, hơn mười kỹ sư, tư cách và kinh nghiệm của người nào cũng cao hơn so với . Nhưng lúc đó sở trưởng nhìn trúng . Rốt cuộc cũng phải nhìn nhận, sở trưởng nhìn trúng, chính là nghị lực 'nghé con sợ cọp' của .
Vậy mới , tuổi còn trẻ nhưng công nghệ thông tin tiên tiến. Cho nên tại trong sở nghiên cứu, 60% nhân viên nghiên cứu khoa học đều trẻ hơn ba mươi lăm tuổi. Những người ở tuổi này trong ngành thông tin IT chính là ở thời kỳ hoàng kim.
Lần đầu tiên gặp gỡ Lâm Nam, An An có chút lo lắng, bởi vì chưa từng gặp vị giáo sư nào nghiêm túc như . Dần dần về sau, mới phát chỉ làm bộ, ra chỉ là con cừu mà thôi.
Có đôi khi, An An suy nghĩ, lẽ mình cũng giống như Lâm Nam, cả đời phải làm việc trong phòng tiêu thụ. Tuy bây giờ chơi rất vui, nhưng bảo đảm sau này có thể tiếp tục như vậy được .
An An cho Lâm Nam biết chuyện Lương Mộc Dương tới Bắc Kinh mấy ngày trước. Dù sao trong lòng lúc nào cũng đề phòng Lương Mộc Dương. Có đôi khi có vài người, phải bạn muốn đụng chạm hay là đắc tội với người ta là có thể dàn xếp ổn thỏa được đâu.
Từ tới lớn, An An chung đụng với đám người này, cho nên đều hiểu khi nào nên biết, lúc nào nên làm ngơ.
Hai năm trước ở sở nghiên cứu, An An gây ra chuyện rắc rối. Cuối cùng điều tra ra được là có người đặt vi rút vào máy tính của An An, sửa đổi chương trình có sẳn, suýt chút nữa gây nên chuyện lớn.
Lúc ấy, An An mới vừa điều động tới sở nghiên cứu, còn Lương Mộc Dương vẫn còn ở bộ Tổng tham mưu. Đáng lẽ ta có thể thăng chức nhưng lại bị Nham Tử đánh bại thảm thương, cho nên ta bắt đầu sinh ra ác ý với An An.
Sau cùng điều tra ra được là do người bên trong làm ra. Nhưng ràng Lương Mộc Dương gây ra sóng gió ở sau lưng bọn họ.
Tuy điều tra ra được Lương Mộc Dương là kẻ chủ mưu, nhưng lại có chứng cứ ràng. Bác của Lương Mộc Dương lại là người đứng đầu bộ Tổng tham mưu, đè ép chuyện xảy ra. Về sau chuyện này cũng tìm được cách giải quyết ổn thỏa. Cũng chính vì vậy mà Lương Mộc Dương xin chuyển quân khu Tế Nam.
Nhưng trong lòng An An vẫn còn căm giận vô cùng. Nham Tử khuyên bình tĩnh chút, chớ nóng vội. cũng chả làm được gì khi Lương Mộc Dương ở bên kia cười nhạo, chế giễu ở bên này nổi nóng.
Đối với chuyện này, Lâm Nam hiểu đầu đuôi ngọn ngành, nhưng cũng chỉ có thể an ủi An An chớ nên nổi nóng, trước sau gì chuyện này cũng được phơi bày. Rút dây động rừng, đạp đổ Lương Mộc Dương phải là chuyện sớm chiều.
Hôm nay có chuyện kỳ quái chưa từng xảy ra. Mới vừa ra khỏi sở nghiên cứu vị ‘đại thần’ nào đó gọi điện thoại tới. biết Uông Thanh Mạch nổi cái hứng gì mà đột nhiên hôm nay có việc gì làm, muốn chơi với .
Con bà nó! An An bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Do bị bực bội từ sáng tới giờ, An An vui mừng thể tưởng tượng được khi nhận được cú điện thoại này.
Đàn bà mà, ngoài ở nhà ra chỉ còn lại chợ búa mà thôi. Ở trung tâm thương mại Vương Phủ Tỉnh, An An đảo mắt cái là có thể nhìn thấy Uông Thanh Mạch.
có quân trang người, cách ăn mặc giản dị thoải mái của xem ra có chút đẹp trai, hiền hòa. Áo sơ mi xám nhạt, quần tây màu tối mặc vừa khít dáng người cao ngất của Uông Thanh Mạch.
An An vui mừng, chạy ào về phía . Kết quả thắng kịp, đâm cái rầm vào ngực của người đàn ông này.
Uông Thanh Mạch ôm cản lại cơ thể của , khóe môi nhếch cười:”Chưa gì hết đã vội vàng ôm ấp nhớ thương rồi. Xem ra em thật thích quà lễ vừa rồi.”
“ nằm mơ . Bộ chị đây là loại người đó sao? Chỉ là thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, đứng một mình ở đây thật là tội nghiệp quá , cho nên chị đây đành phải liều mình hy sinh thôi.”
“Được rồi, em nói sao thì là vậy .”
Hai người nắm tay về phía trước, có mục ́ch. Tâm tính An An rất tốt, cao hứng đến nổi bắt đầu muốn đùa giỡn. hất tay của Uông Thanh Mạch ra, hơi cao giọng nói: “ to gan lớn mật dám dạo phố công khai với em như vậy, sợ bà xã của bắt gặp sao?” An An trợn mắt, khoanh tay nhìn Uông Thanh Mạch.
Uông Thanh Mạch chợt nhíu mày: “Bà xã của vui vẻ với người đàn ông khác rồi. lẽ ah phải giữ mình vì ấy sao?”
“À... thì ra em chỉ là vật thế thân khi bà xã của ngoại tình.” An An giả đò.
Uông Thanh Mạch làm bộ thở dài nói: “Em cũng phải như vậy sao:” Ông xã em vừa mới khỏi là gọi điện thoại cho , khiến rõ bây giờ mình là ông xã của em, hay là ông xã của người khác nữa.”
“Uông Thanh Mạch, ! Coi như lợi hại.” An An nghiến răng, nhìn ánh mắt càng ngày càng lưu manh của người bên cạnh rồi mắng. An An tức giận hừ một tiếng, quay đầu bỏ .
Ở phía sau, Uông Thanh Mạch kìm chế, kìm chế, kìm chế được, bật cười lớn. An An nhất ̣nh bỏ qua, mặc cho Uông Thanh Mạch dụ dỗ như thế nào cũng chịu. Cuối cùng, bạn nhỏ Uông phải dùng đến tuyệt chiêu.
Kem Haangen-Dazs, chỉ cần một hộp nhỏ cũng đủ giải quyết cơn giận của An An!
An An ngồi uống ghế dựa ở bên đường, ăn hộp kem Uông Thanh Mạch mới vừa mua về, cười một cách thỏa mãn, lại rất ngọt ngào. Uông Thanh Mạch cầm khăn giấy, lau lau vết kem dính miệng của An An, trong lòng vừa ấm áp vừa cảm kích.
Thật ra An An rất dễ được thỏa mãn. Chỉ cần bỏ ra một chút thời gian chơi với , sẽ oán trách nữa. Nhiều khi lúc nào cũng nhe răng xòe móng như bà chằng, nhưng thật ra là một gười dịu dàng nhất, thoải mái nhất, thuần khiết nhất.
An An múc một muỗng đút cho Uông Thanh Mạch :” Nè, mở miệng.”
Uông Thanh Mạch thích ăn đồ ngọt. Nhưng mỗi lần phản đối, An An đều nói, miệng của đắng nghét, sau đó ép ăn cho hết, để cho cảm thấy được, rất ngọt.
An An rất vui, đã lâu được vui như vậy. Đã bao lâu rồi được vui như vậy. Đã bao lâu rồi bọn họ được chơi như thế này? Giống như thoáng cái là đã hai năm rồi.
An An quay đầu, đụng phải khuôn mặt dịu dàng của Uông Thanh Mạch. Đặt hộp kem tay xuống ở bên cạnh, xoay người nắm cằm của người đàn ông: “Đẹp trai, cười với chị một cái.”
Uông Thanh Mạch vui cũng giận, giương khuôn mặt dịu dàng thay đổi. An An lại nói :” Nè, vậy thì chị cười cho cậu một cái.” Nói xong nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tấp, cười hắc hắc một cách tự nhiên.
Người lại đường Vương Phủ Tỉnh rất nhiều, chỗ này lại là nơi công ̣ng công khai, Uông Thanh Mạch vùi đầu hôn lên đôi môi ngọt lịm của An An.
Nụ hôn rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng. Bốn cánh môi cọ xát đan kẽ, tràn đầy thương.
Bọn họ kiêng dè ánh mắt của người khác. Có lẽ, lúc bọn họ mặc quân trang là đại biểu cho quốc gia, là đạo đức, là gương mẫu, là vinh quang quốc gia. Nhưng lúc này, bọn họ chỉ đại biểu cho tình cuồng nhiệt giữa hai người nhau.
An An chưa từng làm qua những chuyện như thế nào ở đường cái. Đây cũng là lần đầu tiên giữa bọn họ.
Cái gọi là lần đầu tiên, so với lần đầu tiên, lại càng ngọt ngào hơn, thâm nhập tận đáy lòng, tim đập cuồng loạn. Chỉ là tiếp xúc của bốn cánh môi thôi mà trong nháy mắt, có thể đánh bại bất cứ nụ hôn nào của bọn họ.
Đây chỉ là một nụ hôn thương, có dục vọng, có sôi nổi , chỉ có tình nồng mật ý.
Đầu lưỡi treo đường nét đôi môi của , từ từ thâm nhập vào nguồn gốc của dự ngọt ngào kia, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của đùa giỡn. Đây là một nụ hôn quên cả trời đất! Bọn họ vứt bỏ tất cả trói buộc, vứt bỏ phân vân, quên những chuyện nên làm, chỉ tận tình biểu đạt tình sâu đậm nhất giữa người với người.
An An níu chặt vạt áo của t, có chút khẩn trương. Thật có thể dùng chữ ‘khẩn trương’ để hình dung tâm tình lúc này của . Bọn họ, bọn họ lại có thể ôm nhau ngoài đường như thế này.
Trước kia, chưa bao giờ dám nghĩ tới bọn họ sẽ diễn ra một màn này. Bởi vì thân phận của bọn họ, nếu để người nào biết được, người đó sẽ tát cho bọn họ một cái hiện nguyên hình.
Cuối cùng Uông Thanh Mạch cũng buông môi ra, hôn một cái lên trán của , ahi tay xiết chặt cơ thể của vào lồng ngực. cúi sát bên tai của thấp giọng nói: “Bảo bối, thật xin lỗi em.”
Con mẹ nó, thật là có tiền đồ mà! Chỉ là một nụ hơn thôi mà phải đến nổi như thế này! Lỗ mũi An An cay cay, chua xót, mắt ngấn lệ trào ra, chúi đầu dụi dụi lên ̉ Uông Thanh Mạch lắc đầu: “Là em tự nguyện.”
thanh của An An tràn ngập giọng mũi, vào tai của Uông Thanh Mạch lại khiến thêm đau lòng tự trách. hôn một cái lên tóc của .
Chua xót lan tràn, An An chui ra từ trong ngực của Uông Thanh Mạch, vuốt vuốt mái tóc bị rối: “ thôi, xem quần áo một chút.”
Có vẻ như đã lâu An An mua qần áo. Bình thường Uông Thanh Mạch chỉ mặc quân trang, một bộ cho mùa hè, một bộ cho xuân thu, một bộ cho mùa đông. Hình như một năm bốn mùa, thay tới thay lui cũng chỉ là quân trang mà thôi.
Tay lớn nắm tay bé, hai người dạo từ Đông An cho tới tiệm bách hóa Vương Phủ Tỉnh, rồi lại tới Tân Thiên ̣a. Chỉ là một vòng thôi mà tay Uông Thanh Mạch đã xách hơn mấy túi lớn.
Sau cùng, An An nhìn trúng một chiếc áo khoác da mùa thu, thử đồ. Vóc dáng An An vừa phải, mập ốm. Có chút thịt nhưng vừa đủ để ôm một cách thỏa mãn, để nhìn một cách hài lòng. Uông Thanh Mạch nhìn An An đứng trước gương cười cười.
Lúc ra tính tiền, hai người phải đợi đứng xếp hàng. Lúc mới vào An An để ý, bây giờ mới phát hiện có rất nhiều người. nhóc ở bên cạnh ngừng liếc mắt đưa tình, trong lòng An An mắng thầm, tại sao Uông Thanh Mạch lại đẹp trai như thế, ‘chiêu phong dẫn điệp’ thật có lúc cần đến.
An An đảo mắt một cái, lấy tiền từ trong túi xách ra, đứng trước mặt Uông Thanh Mạch. Uông Thanh Mạch cầm thẻ trong tay, hiểu nhìn An An nói: “Cà thẻ tiện hơn.”
An An lắc đầu, nói vừa đủ lớn để người khác ở bên cạnh có thể nghe được: “Để em trả cho. Bà xã biết được sẽ hay đâu.”
Kết quả, một loạt ánh mắt ác cảm dồn về phía Uông Thanh Mạch. Sau đó người kia mới hiểu được dụng ý của An An.
35 – Chương 5
Tối hôm qua trở mình suốt đêm, đến gần sáng mới chợp mắt được chút. Đáng lẽ hôm qua tính về nhà, kết quả lại bị cú điện thoại của Phương Mạc gọi Tam Lý Đồn (tên đường ở Bắc Kinh), chơi hồi tới tận nữa đêm. đường trở về An An ngủ gục trong xe. Lúc tỉnh dậy cũng biết làm cách nào về đến nhà.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh cảm thấy phấn chấn tinh thần. Bữa sáng cũng chưa ăn cho nên Bình Tử móc túi xách, lấy ra nữa bịch bánh bích quy đưa cho . An An vừa ăn vừa uống nước lọc cho đỡ đói.
Thứ hai vốn ít người, đặc biệt đối với loại người giỏi ăn ngồi rồi như các đây khí lại càng tiêu điều hơn.
An An gọi điện thoại cho Diệp Tử. Hai người rãnh rỗi tán gẫu lát, còn đến chuyện lần trước làm sao ‘dạy dỗ’ Quân Tử. Diệp Tử , tháng cho lên giường. Kết quả cho tới bây giờ, Quân Tử vẫn còn chưa nắm được tay của bà xã. An An tự mình tưởng tượng ra gương mặt của Quân Tử, sau khi bị cấm dục thành bộ dạng như thế nào.
Cứ như vậy, hai chị em người này biết mắc cỡ, cùng nhau ‘tưởng tượng’ ông xã của đối phương. Quan niệm cuộc sống, nguyên tắc đạo đức, tất cả đều như viên thuốc, nuốt trộng xuống bụng hết rồi.
Sau cùng, mục đích chủ yếu của An An là chuyện lễ phục. Diệp Tử coi rồi, nhưng chưa quyết định. An An cho ấy biết mình mua, thay mặt ấy quyết định, coi như là quà kết hôn của cho ấy.
Dáng người An An và Diệp Tử giống nhau, chiều cao, sức nặng khác biệt nhau lắm, cho nên quần áo của hai người hình như là cỡ. Chỉ cần mặc vừa Diệp Tử cũng thành vấn đề.
Tan sở, An An kéo Bình Tử Vương Phủ Tỉnh. Bình Tử nhất định muốn , nhưng lại dám từ chối An An. chỗ đó lần là muốn tự sát lần. Nơi đây chính là chổ biểu ràng chênh lệch giữa người giàu có và kẻ có cắc bạc nào.
Hai người đến đó là hơn sáu giờ chiều. Trước tiên là giải quyết vấn đề cơm tối. Đột nhiên An An nghĩ tới chuyện Bình Tử xem mắt tối hôm qua.
An An đập cái xuống cái bàn trước mặt: “Hey, tối hôm qua xem mắt như thế nào?” Gần đây Bình Tử bị người nhà hối thúc gấp gáp. Qua mấy người bạn bè thân thích ở Bắc Kinh, trước đây hai ngày xem mắt, khi trở về lại nghe Bình Tử khai báo gì. Tối hôm qua lại nữa, biết tình trạng ra sao rồi.
Bình Tử há lớn miệng nhét đồ ăn vào, bị An An hỏi, ngẩng đầu cười hì hì: “Tớ bật mí cho cậu biết, xem mắt hôm qua tệ lắm.”
“Hả, hợp ý à?”
“Tớ cảm thấy được lắm. Người hai ngày trước có vẻ thuộc loại ‘thụ’, người hôm qua có vẻ như ‘công’ đấy.”
Trong nháy mắt, đầu An An lộ ra ba đường đen: “Rồi sao nữa?”
“Chàng ‘công’ muốn xin số điện thoại của tớ. Tiện tay, tớ cho chàng số di động rồi.”
". . . . . ."
Mẹ nó, An An chẳng biết phải làm sao nữa. Tốc độ lầm đường lỡ bước của Bình Tử càng ngày càng nhanh lại càng nặng. biết có loại thuốc nào có thể nhanh chóng hấp thu, cứu chữa ngay lập tức cái người bên cạnh này ta?
An An cầu nguyện thay cho hai chàng kia, hi vọng gây thêm ‘thảm kịch’ nữa.
Lúc trước ở Thế Mậu, An An nhìn thấy bộ váy lễ phục có dây màu đỏ thẫm. Hôm nay định bụng tìm thêm vài kiểu nữa. Ngày hôm qua ở chung với Uông Thanh Mạch sớm quên mất tiêu chuyện tìm đồ cho Diệp Tử, chỉ lo vui chơi hào hứng. Sáng sớm hôm nay chợt nhớ ra, làm thế nào lại quên mất chuyện xem lễ phục cho Diệp Tử.
Hai người ăn cơm xong kêu tính tiền. Bình Tử trừng mắt : “Chỉ có ba món ăn mà tới trăm hai lận?”
An An kéo Bình Tử ra cửa: “Được rồi, cậu đâu phải trả tiền!”
Bình Tử bĩu môi, phải trả tiền, nhưng tiền An An cũng là tiền mà. Xót ruột quá thôi, bấy nhiêu đó cũng đủ để mua biết bao nhiêu bánh trứng rồi!
An An chọn mấy cửa hàng đồ hiệu để xem. Bình Tử nhìn thấy giá tiền líu lưỡi. An An cũng thử hết hai kiểu rồi.
An An lại kéo Bình Tử thử vài bộ quần áo mùa thu. Bình Tử đẩy trái ngăn phải gì cũng thoát khỏi An An.
Vốn là Bình Tử phải nên vui mừng. Bởi vì bộ ngực phẳng lì của mà mọi người đặt cho cái danh hiệu ‘Bình Tử’ này. Kết quả hôm nay vừa mặc bộ váy màu vàng nhạt ôm sát người lên, bộ ngực đầy đặn này của Bình Tử lại là niềm tự hào lên lời.
Ở bên cạnh, An An chậc chậc lưỡi, liếc nhìn bộ ngực của Bình Tử: “Xem ra danh hiệu ‘Bình Tử’ này phải đổi lại thôi. Tên còn hợp với người nữa rồi.”
Bình Tử hơi mắc cỡ, vội vàng kéo vải che bộ ngực lại. rất ít khi mặc thiếu vải như thế này, cho nên lúc soi mình trong gương, mém chút nữa là tự dọa chết mình.
Bình Tử thay lại quần áo của mình ở bên kia An An hỏi cho hóa đơn. Bình Tử vội vàng kéo tay An An lại thầm: “Bộ đồ này quá mắc, tớ muốn.”
An An trợn mắt nhìn Bình Tử: “Chị đây tặng cậu đó.”
“Hả? được, cần làm gì vậy! Mắc quá!” Cứ như vậy mà đốt hết 1499 đồng, còn đủ tiền uống thuốc làm sao có tiền để mua váy. Tiền của An An cũng là tiền mà.
“Đừng nhảm! Tớ tự nguyện cho cậu. Ba bộ ở Thế Mậu tớ mua còn mua nổi, huống chi chỉ có bộ này. “An An cầm hóa đơn ra trả tiền. Nhận quà tặng như thế khiến Bình Tử vô cùng ngượng ngùng.
Bình Tử xách túi đồ theo bên cạnh An An, nói thầm trong bụng, An An giống như là kẻ có tiền, rồi kéo tay An An lại hỏi: “Lâu nay phải cậu nói có tiền sao? Bây giờ tớ xem ra cậu giống có tiền. Có phải Uông đại gia cho cậu ?”
“Cho cái khỉ khô, Uông đại gia chưa bao giờ cho tớ tiền.” Vẫn là ́ gắng được hay sao?
An An tìm thấy bộ lễ phục đã thử qua ở Thế Mậu, thử lại lần nữa, cuối cùng quyết ̣nh chọn cái này. Bình Tử nhìn giá tiền, hơn một vạn tám ngàn đồng. Mẹ ơi, tiền lương mấy tháng của đó! An An thật sự ra tay quá nặng mà.
An An hài lòng nhìn bộ lễ phục tự mình chọn nói:”Diệp Tử kết hơn, chuyện lớn cả đời, tớ chảy chút máu có nhằm nhò gì.”
Ở bên cạnh Bình Tử gật đầu một cái, thầm thương xót cho túi tiền của An An.
Ngày hôm qua đã dạo hết rồi. Hôm nay cũng có chỗ để . Mua xong chút đồ bậy bạ thì hai người chuẩn bị về. Hôm nay An An tính trở về nhà. Đã lâu lắm rồi về, chắc là bụi bặm bám tùm lum.
Hai người vừa vừa trò chuyện, đột nhiên Bình Tử “A” lên một tiếng sợ hãi. Ánh mắt sáng rực như phát hiện được vùng đất mới. Tròng mắt mở lớn nhìn về phía trước chỉ loạn xạ: “An An, nè, đó phải là Uông thị trưởng sao?”
“Éc......” An An nhìn theo mắt cảu Bình Tử, xa xa theo ánh mắt của Bình Tử, xa xa một chút, một nam một nữ cặp tay về phía trước. Mái tóc người con gái kia như uốn lượn như sóng biển, mái tóc mà vẫn ghét cay ghét đắng. phải lần trước đã gặp qua người con gái này ở Karaoke sao?
Mà người đàn ông ở bên cạnh chính là Uông Thanh Mạch, toàn thân trang phục thường ngày màu đen, thắt lưng thẳng tắp, khí thế oai nghiêm, dùng ánh mắt dịu dàng trò chuyện gì đó với người con gái bên cạnh.
An An ngẩn người ra, Bình Tử cũng giật mình, cả hai cứ ngơ ngẩn như người bị trúng tà. Uông Thanh Mạchcặp kè cánh tay của người con gái kia, kéo sát bên người, từ từ khỏi tầm mắt của các .
An An thẩn thờ quay đầu nhìn Bình Tử, mà Bình Tử cũng biết chuyện gì đã xảy ra nhìn An An. Hai người nhìn qua nhìn lại một hồi An An mới bắt đầu có phản ứng, mẹ nó, cái gả đàn ông chết tiệt này chơi trò bắt cái hay tay với !
An An thở phì phò đứng khựng lại, Bình Tử dám thở mạnh, sợ chọc phải An An bị lây họa. An An nhìn chằm chằm cặp ‘gian phu dâm phụ’ từ từ biến mất một cách căm phẫn, lắc lắc cánh tay bị Bình Tử kẹp chặt, về phía trước một cách rầu rĩ mục ́ch.
Bình Tử thận trọng theo sau, bởi vì nhìn thấy đốt tay của An An trắng bạch vì năm ngón tay siết chặt lại, nhưng mặt mày củ ấy lại lạnh nhạt cảm xúc.Sự khác biệt như vậy chứng minh rằng An An sẽ phải bộc phát.
Hirako thận trọng theo tới, bởi vì nàng thấy An An này nắm bao mang ngón tay đốt ngón bởi vì vô cùng dùng sức mà khẽ phiếm bạch, mà mặt của nàng cũng là nhất phái lạnh nhạt. Như vậy tương phản, chứng minh An An sẽ phải bộc phát.
An An nghĩ nghĩ lại đều nghĩ ra có cái gì đó đúng. Cũng là gái đó, lần gặp thứ hai thân mật hơn nhiều so với lần trước thì tại sao có thể gọi là quan hệ bình thường được?
tới cửa tiệm Haangen-Dazs, An An ngơ ngẩn đứng trước cửa một hồi lâu, xaoy người lại nhìn Bình Tử tươi cười nói: “Có muốn ăn Haagen-Dazs ? Chị đây mời khách.”
Bình Tử nhìn An An cười như vậy khiến biết phải làm sao. Rõ ràng ấy đau khổ vô cùng, khổ sở nói nên lời! Vì sao lại cười khó coi hơn cả khóc như thế?
Chọn hai ly kem lạnh, An An múc từng muỗng ăn, càng nghỉ càng ăn vô.
Con mẹ nó, dù chuyện này xảy r cho bất cứ người nào, họ đều thể giữ được bình tĩnh. Lần này khác với lần trước, lần nay hai người cặp tay nhau, kề sát thân thể. Người con gái kia diện mạo xinh xắn, tóc đen tuyền quăn quăn... Tất cả đều khắc ghi trong đầu của .
lắc mạnh đầu, dùng sức chớp mắ, làm thế nào cũng xóa tan được hình ảnh vừa rồi.
càng nghĩ càng hỗn loạn, càng hỗn loạn cang khó chịu! rõ ràng hơn ai hết con người Uông Thanh Mạch, cử chỉ tiếp xúc thân mật như vậy khẳng ̣nh là có vấn đề.
Hôm qua, hai người còn ôm hôn nhau con phố này. Hôm nay, Uông Thanh Mạch ôm ấp đàn bà khác trước mặt .
Thật là mắc cười mà! , trào phúng đủ để hình dung tâm trạng thể nào phục hồi của ngay lúc này.
Cái tay An An cầm muỗng bắt đầu run rẩy. Mới vừa rồi tại sao xông lên, tát cho Uông Thanh Mạch một cái. quên mất, chạy trốn phải là tính cách của . quên mất, có nghĩa vụ phải quản tốt người đàn ông này.
tự dưng phát giác ra được, thì ra trong giây phút đó ở trong trạng thái lái xe thắng, đường bị chặt đứt, động cơ vẫn còn chạy... hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ phán đoán.
Mẹ nó, đàn ông đều là loại này. trách Diệp Tử vẫn thường nói, thể bỏ mặc đàn ông muốn làm gì thì làm, nếu sẽ gây ra chuyện lớn, rồi chính mình là người phải hối hận.
Bây giờ thật hối hận! ́ gắng nuốt cục kem trong ̉ họng xuống, toàn thân trong ngoài lạnh lẽo như băng tuyết, trái tim cũng co rúm lại thành từng đoạn.
Càng nghĩ An An càng uất ức, mím môi nhét kem vào trong miệng. Bàn tay nắm chặt thành quả đấm kia đã sớm bán đứng vẻ mặt giả đò lạnh nhạt kia của .
Bình Tử ăn được hai muỗng thì đừng lại, nhìn ánh mắt quật cường ẩn nhẫn của An An rồi cắn cắn môi nói: “An An, đừng như vậy! Có phải người đó là vợ của thủ trưởng Uông ? Như vậy cũng tốt mà, về sau cậu với ông xã cậu có thể sống một cuộc sống thật tốt. Đừng dính dấp lờ mờ với ta nữa.”
Bình Tử nhìn ánh mắt tan nát của An An, bất rằng ấy chả có hấp thu được lời nào của mình, dừng lại một chút rồi tiếp tục khyên nhủ: “Điều này cũng khiến cậu hiểu rồi, đàn ông có vợ thích hợp cho cậu đâu... Ông xã cậu tốt như vậy,tuy rằng ấy bận rộn công việc nhưng quan tâm cậu vô cùng. Mặc kệ như thế nào, đó cũng là ông xã của mình. Chồng của người khác cũng chỉ là của người ta thôi.”
“Đừng nói nữa.” Bình Tử vẫn còn nói gì nữa đó, nhưng An An chỉ cảm thấy ong óng bên tai. Bây giờ trong đầu hỗn loạn, chỉ muốn được yên tĩnh.
Bình Tử lo lắng cho , nắm chặt tay muốn an ủi. Lần này thật sự là làm Bình Tử hoảng sợ, tay của An An lạnh ngắt, gống như sẽ biến thành băng ngay lập tức. vội vàng giựt lại ly kem trong tay của An An:” ăn nữa! Cậu muốn đông chết mình hả?”
An An đẩy tay Bình Tử ra, giọng mũi dày đặc nói: “Đừng đụng tới tớ. Tớ muốn ăn cái gì sẽ ăn cái đó.” An An thấy giống như có cái gì đó đâm thẳng vào tim, một nỗi đau khó có thể hình dung lan tràn trong cơ thể, mùi vị chua xót, đau đớn tâm can.
Bình Tử nhịn được nữa rồi, giành lấy hộp kem từ trong tay An An ném vào thùng rác, sau đó xoay người kéo tay An An: “Chúng ta thôi, đừng ngồi ở đây nữa.”
Trong đầu An An tràn ngập vô số hình ảnh, bị Bình Tử lôi kéo bất ngờ như vậy thì giật mình nhưng lạ nghe lời đứng lên. Bình Tử cầm túi xách của An An và của mình, còn có hai túi đồ lớn mới mua, kéo An An bỏ .
Vừa mới bỏ , một cơn gió lạnh thổi vụt qua. Đêm mùa thu rất lạnh, Bình Tử kéo tay An An lại gần một chút cho đỡ lạnh.
người An An lạnh ngắt, tay của cũng vậy. Đó là vì hơi lạnh từ đáy lòng tràn ra ngoài, lạnh tới nổi gần như mang tới gió rét cho Bình Tử.
Bình Tử vui. đã ́ hết sức, đồ trong tay lại quá nặng, bên kia còn phải nửa kéo theo An An, lại càng thêm có lòng nhưng có sức.
Hai bên đường, người qua lại đông đúc. Lúc ngang qua cái ghế dài mà hai người đã ngồi nghỉ hôm qua, An An ngừng lại. Hôm qua ngọt ngào ấm áp, bây giờ giống như một đấm nhắm ngay lồng ngực của , khiến đau nhức thôi.
Ánh mắt sâu thẫm đáy, mắt mở to hề chớp, nhìn chằm chằm ghế dài đó một cách hung dữ, giống như muốn nhìn thấu sắc mặt của Uông Thanh Mạch ngày hôm qua qua làn khí mỏng manh. thật muốn nhào lên đạp cho một cái!
Tay An An nắm thật chặt, rồi buông ra, sau đó lại siết chặt thành quyền. Lặp lặp lại động tác này giống như biết nên để tay mình ở đâu cho tốt.
Người đường qua lại, đụng nhẹ bả vai của An An khiến phục hồi lại tinh thần từ gian trống rỗng.
Quay lại nhìn Bình Tử sắp khóc lên, An An mắng nhẹ: “Ngu ngốc, tớ khóc thì thôi chứ cậu khóc cái khỉ gió gì?”
Rốt cuộc An An cũng lên tiếng, trong lòng Bình Tử khổ sở vì , thở phù một tiếng, giống như vừa khóc vừa cười. Cuối cùng nước mắt tràn ra, mĩm cười trong mắt lệ long lanh, nói: “An An,cậu làm tớ sợ muốn chết.”
An An kéo quần áo lại, quấn chặt mình rồi nói: “ thôi.”
Còn mua nổi, huống chi chỉ có bộ này. “An An cầm hóa đơn ra trả tiền. Nhận quà tặng như thế khiến Bình Tử vô cùng ngượng ngùng.
Bình Tử xách túi đồ theo bên cạnh An An, nói thầm trong bụng, An An giống như là kẻ có tiền, rồi kéo tay An An lại hỏi: “Lâu nay phải cậu nói có tiền sao? Bây giờ tớ xem ra cậu giống có tiền. Có phải Uông đại gia cho cậu ?”
“Cho cái khỉ khô, Uông đại gia chưa bao giờ cho tớ tiền.” Vẫn là ́ gắng được hay sao?
An An tìm thấy bộ lễ phục đã thử qua ở Thế Mậu, thử lại lần nữa, cuối cùng quyết ̣nh chọn cái này. Bình Tử nhìn giá tiền, hơn một vạn tám ngàn đồng. Mẹ ơi, tiền lương mấy tháng của đó! An An thật sự ra tay quá nặng mà.
An An hài lòng nhìn bộ lễ phục tự mình chọn nói:”Diệp Tử kết hơn, chuyện lớn cả đời, tớ chảy chút máu có nhằm nhò gì.”
Ở bên cạnh Bình Tử gật đầu một cái, thầm thương xót cho túi tiền của An An.
Ngày hôm qua đã dạo hết rồi. Hôm nay cũng có chỗ để . Mua xong chút đồ bậy bạ thì hai người chuẩn bị về. Hôm nay An An tính trở về nhà. Đã lâu lắm rồi về, chắc là bụi bặm bám tùm lum.
Hai người vừa vừa trò chuyện, đột nhiên Bình Tử “A” lên một tiếng sợ hãi. Ánh mắt sáng rực như phát hiện được vùng đất mới. Tròng mắt mở lớn nhìn về phía trước chỉ loạn xạ: “An An, nè, đó phải là Uông thị trưởng sao?”
“Éc......” An An nhìn theo mắt cảu Bình Tử, xa xa theo ánh mắt của Bình Tử, xa xa một chút, một nam một nữ cặp tay về phía trước. Mái tóc người con gái kia như uốn lượn như sóng biển, mái tóc mà vẫn ghét cay ghét đắng. phải lần trước đã gặp qua người con gái này ở Karaoke sao?
Mà người đàn ông ở bên cạnh chính là Uông Thanh Mạch, toàn thân trang phục thường ngày màu đen, thắt lưng thẳng tắp, khí thế oai nghiêm, dùng ánh mắt dịu dàng trò chuyện gì đó với người con gái bên cạnh.
An An ngẩn người ra, Bình Tử cũng giật mình, cả hai cứ ngơ ngẩn như người bị trúng tà. Uông Thanh Mạchcặp kè cánh tay của người con gái kia, kéo sát bên người, từ từ khỏi tầm mắt của các .
An An thẩn thờ quay đầu nhìn Bình Tử, mà Bình Tử cũng biết chuyện gì đã xảy ra nhìn An An. Hai người nhìn qua nhìn lại một hồi An An mới bắt đầu có phản ứng, mẹ nó, cái gả đàn ông chết tiệt này chơi trò bắt cái hay tay với !
An An thở phì phò đứng khựng lại, Bình Tử dám thở mạnh, sợ chọc phải An An bị lây họa. An An nhìn chằm chằm cặp ‘gian phu dâm phụ’ từ từ biến mất một cách căm phẫn, lắc lắc cánh tay bị Bình Tử kẹp chặt, về phía trước một cách rầu rĩ mục ́ch.
Bình Tử thận trọng theo sau, bởi vì nhìn thấy đốt tay của An An trắng bạch vì năm ngón tay siết chặt lại, nhưng mặt mày củ ấy lại lạnh nhạt cảm xúc.Sự khác biệt như vậy chứng minh rằng An An sẽ phải bộc phát.
Hirako thận trọng theo tới, bởi vì nàng thấy An An này nắm bao mang ngón tay đốt ngón bởi vì vô cùng dùng sức mà khẽ phiếm bạch, mà mặt của nàng cũng là nhất phái lạnh nhạt. Như vậy tương phản, chứng minh An An sẽ phải bộc phát.
An An nghĩ nghĩ lại đều nghĩ ra có cái gì đó đúng. Cũng là gái đó, lần gặp thứ hai thân mật hơn nhiều so với lần trước thì tại sao có thể gọi là quan hệ bình thường được?
tới cửa tiệm Haangen-Dazs, An An ngơ ngẩn đứng trước cửa một hồi lâu, xaoy người lại nhìn Bình Tử tươi cười nói: “Có muốn ăn Haagen-Dazs ? Chị đây mời khách.”
Bình Tử nhìn An An cười như vậy khiến biết phải làm sao. Rõ ràng ấy đau khổ vô cùng, khổ sở nói nên lời! Vì sao lại cười khó coi hơn cả khóc như thế?
Chọn hai ly kem lạnh, An An múc từng muỗng ăn, càng nghỉ càng ăn vô.
Con mẹ nó, dù chuyện này xảy r cho bất cứ người nào, họ đều thể giữ được bình tĩnh. Lần này khác với lần trước, lần nay hai người cặp tay nhau, kề sát thân thể. Người con gái kia diện mạo xinh xắn, tóc đen tuyền quăn quăn... Tất cả đều khắc ghi trong đầu của .
lắc mạnh đầu, dùng sức chớp mắ, làm thế nào cũng xóa tan được hình ảnh vừa rồi.
càng nghĩ càng hỗn loạn, càng hỗn loạn cang khó chịu! rõ ràng hơn ai hết con người Uông Thanh Mạch, cử chỉ tiếp xúc thân mật như vậy khẳng ̣nh là có vấn đề.
Hôm qua, hai người còn ôm hôn nhau con phố này. Hôm nay, Uông Thanh Mạch ôm ấp đàn bà khác trước mặt .
Thật là mắc cười mà! , trào phúng đủ để hình dung tâm trạng thể nào phục hồi của ngay lúc này.
Cái tay An An cầm muỗng bắt đầu run rẩy. Mới vừa rồi tại sao xông lên, tát cho Uông Thanh Mạch một cái. quên mất, chạy trốn phải là tính cách của . quên mất, có nghĩa vụ phải quản tốt người đàn ông này.
tự dưng phát giác ra được, thì ra trong giây phút đó ở trong trạng thái lái xe thắng, đường bị chặt đứt, động cơ vẫn còn chạy... hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ phán đoán.
Mẹ nó, đàn ông đều là loại này. trách Diệp Tử vẫn thường nói, thể bỏ mặc đàn ông muốn làm gì thì làm, nếu sẽ gây ra chuyện lớn, rồi chính mình là người phải hối hận.
Bây giờ thật hối hận! ́ gắng nuốt cục kem trong ̉ họng xuống, toàn thân trong ngoài lạnh lẽo như băng tuyết, trái tim cũng co rúm lại thành từng đoạn.
Càng nghĩ An An càng uất ức, mím môi nhét kem vào trong miệng. Bàn tay nắm chặt thành quả đấm kia đã sớm bán đứng vẻ mặt giả đò lạnh nhạt kia của .
Bình Tử ăn được hai muỗng thì đừng lại, nhìn ánh mắt quật cường ẩn nhẫn của An An rồi cắn cắn môi nói: “An An, đừng như vậy! Có phải người đó là vợ của thủ trưởng Uông ? Như vậy cũng tốt mà, về sau cậu với ông xã cậu có thể sống một cuộc sống thật tốt. Đừng dính dấp lờ mờ với ta nữa.”
Bình Tử nhìn ánh mắt tan nát của An An, bất rằng ấy chả có hấp thu được lời nào của mình, dừng lại một chút rồi tiếp tục khyên nhủ: “Điều này cũng khiến cậu hiểu rồi, đàn ông có vợ thích hợp cho cậu đâu... Ông xã cậu tốt như vậy,tuy rằng ấy bận rộn công việc nhưng quan tâm cậu vô cùng. Mặc kệ như thế nào, đó cũng là ông xã của mình. Chồng của người khác cũng chỉ là của người ta thôi.”
“Đừng nói nữa.” Bình Tử vẫn còn nói gì nữa đó, nhưng An An chỉ cảm thấy ong óng bên tai. Bây giờ trong đầu hỗn loạn, chỉ muốn được yên tĩnh.
Bình Tử lo lắng cho , nắm chặt tay muốn an ủi. Lần này thật sự là làm Bình Tử hoảng sợ, tay của An An lạnh ngắt, gống như sẽ biến thành băng ngay lập tức. vội vàng giựt lại ly kem trong tay của An An:” ăn nữa! Cậu muốn đông chết mình hả?”
An An đẩy tay Bình Tử ra, giọng mũi dày đặc nói: “Đừng đụng tới tớ. Tớ muốn ăn cái gì sẽ ăn cái đó.” An An thấy giống như có cái gì đó đâm thẳng vào tim, một nỗi đau khó có thể hình dung lan tràn trong cơ thể, mùi vị chua xót, đau đớn tâm can.
Bình Tử nhịn được nữa rồi, giành lấy hộp kem từ trong tay An An ném vào thùng rác, sau đó xoay người kéo tay An An: “Chúng ta thôi, đừng ngồi ở đây nữa.”
Trong đầu An An tràn ngập vô số hình ảnh, bị Bình Tử lôi kéo bất ngờ như vậy thì giật mình nhưng lạ nghe lời đứng lên. Bình Tử cầm túi xách của An An và của mình, còn có hai túi đồ lớn mới mua, kéo An An bỏ .
Vừa mới bỏ , một cơn gió lạnh thổi vụt qua. Đêm mùa thu rất lạnh, Bình Tử kéo tay An An lại gần một chút cho đỡ lạnh.
người An An lạnh ngắt, tay của cũng vậy. Đó là vì hơi lạnh từ đáy lòng tràn ra ngoài, lạnh tới nổi gần như mang tới gió rét cho Bình Tử.
Bình Tử vui. đã ́ hết sức, đồ trong tay lại quá nặng, bên kia còn phải nửa kéo theo An An, lại càng thêm có lòng nhưng có sức.
Hai bên đường, người qua lại đông đúc. Lúc ngang qua cái ghế dài mà hai người đã ngồi nghỉ hôm qua, An An ngừng lại. Hôm qua ngọt ngào ấm áp, bây giờ giống như một đấm nhắm ngay lồng ngực của , khiến đau nhức thôi.
Ánh mắt sâu thẫm đáy, mắt mở to hề chớp, nhìn chằm chằm ghế dài đó một cách hung dữ, giống như muốn nhìn thấu sắc mặt của Uông Thanh Mạch ngày hôm qua qua làn khí mỏng manh. thật muốn nhào lên đạp cho một cái!
Tay An An nắm thật chặt, rồi buông ra, sau đó lại siết chặt thành quyền. Lặp lặp lại động tác này giống như biết nên để tay mình ở đâu cho tốt.
Người đường qua lại, đụng nhẹ bả vai của An An khiến phục hồi lại tinh thần từ gian trống rỗng.
Quay lại nhìn Bình Tử sắp khóc lên, An An mắng nhẹ: “Ngu ngốc, tớ khóc thì thôi chứ cậu khóc cái khỉ gió gì?”
Rốt cuộc An An cũng lên tiếng, trong lòng Bình Tử khổ sở vì , thở phù một tiếng, giống như vừa khóc vừa cười. Cuối cùng nước mắt tràn ra, mĩm cười trong mắt lệ long lanh, nói: “An An,cậu làm tớ sợ muốn chết.”
An An kéo quần áo lại, quấn chặt mình rồi nói: “ thôi.”
Chương 36:
Bình Tử thuê nhà ở Thông Châu, diện tích lớn lắm nhưng cũng tốn hết nửa tháng tiền lương của .
Tuy rằng ở chung với Bình Tử rất thoải mái, nhưng có bệnh thích sạch cách nghiêm trọng. thích ở chung với người khác, cho nên bấm bụng bỏ tiền ra thuê nhà mình.
Thiết bị bên trong phòng rất đơn giản, cái giường ngủ, cái bàn để laptop, kệ sách, chỉ có bấy nhiêu thôi. Dưới đất còn có hai cái ghế nhựa, An An chọn cái rồi ngồi xuống.
Giỏi , tuy rằng chỉ có chín mươi lăm cân (*khoảng 43kg đấy các nàng), nhưng cái ghế kêu cái rắc cái, là hù phải nhảy dựng lên.
“Bình Tử, em cậu! Cái ghế này sắp bị gãy rồi, thiếu chút nữa là ngã chết tớ.” An An ổn định lại thân thể rồi rống lên.
Bình Tử tháo những thứ mang người xuống, xoa xoa bả vai sắp bị lệch vì quá nặng: “Cái ghế đó sắp gãy rồi, mấy ngày trước mém chút nữa là tớ cũng té luôn. Thường thường dùng để bỏ đồ lên , nỡ bỏ .”
Bình Tử vào toilet rửa tay lát. Lúc ra An An vẫn còn ngồi ghế nhựa sắp bị gãy. Chính còn muốn ngồi chiếc ghế mất thăng bằng này, nhưng nhà mình lại có ghế sa lon, đưa tay kéo An An đứng lên: “ lên giường ngồi. Ngồi lâu cấn khó chịu lắm.”
Bình Tử cầm hai lon cola, đưa cái cho An An ngồi thất thần. Hai người cứ ngồi như thế, ai chuyện với ai.
ra Bình Tử rất muốn lên tiếng, nhưng lại dám nhiều lời, lỡ chạm phải chỗ đau của An An. Rất vất vả mới khôi phục lại cảm xúc, muốn làm người rắc muối vết thương của người ta!
An An còn tức giận giống như lúc ban đầu nữa. Sau khi tỉnh táo lại vết thương vẫn còn đau râm rĩ. tin câu này, lúc đàn ông đối diện với người phụ nữ xinh đẹp, ta chỉ là động vật suy nghĩ bằng nữa người dưới, chỉ số thông minh chỉ còn lại số .
vẫn luôn tin tưởng Uông Thanh Mạch phải là loại người như thế, cho nên sau khi tức giận chỉ còn lại đau lòng ưu thương.
Hóa ra cũng bị người ta dụ dỗ, giống như , chỉ là cảm giác, cảm giác xác định, lựa chọn.
Có thể lúc ban đầu lựa chọn , cũng chỉ là cảm giác mà thôi!
An An tựa đầu vào giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng trong khu chung cư này được tốt, ngọn đèn bên ngoài lờ mờ u ám. gian của tầng nhà lớn lắm nhưng tầm nhìn lại được ràng.
Trong lòng An An rối loạn, đột nhiên ngồi bật dậy: “Cậu , Uông Thanh Mạch có lên giường với người con kia chưa hả?”
“Tớ biết. Người đó phải là vợ của Uông Thanh Mạch sao?” Bình Tử vẫn cho rằng người đó là vợ của Uông Thanh Mạch.
An An lắc đầu: “ phải.”
“Ê, lẽ đó lại là ‘tiểu tứ’ trong truyền thuyết?” Bình Tử có nhớ tới An An nhắc qua chuyện này lần.
“ biết.” An An cúi đầu, vẻ mặt phiền muộn, thở ra hơi dài, rồi tiếp tục im lặng. Con người, nổi dậy trong im lặng, hay chết trong im lặng, An An chính là người sau. im lặng hít hơi vào nhưng thông, chắc chết mất thôi.
Bình Tử nhìn đồng hồ, hơn mười giờ. Thu dọn xong : “Ở lại với tớ tối nay . Đừng về nhà.”
An An gật đầu, cũng lắc đầu. Bình Tử lấy khăn trải giường mới mua ra, thay đổi: “Cậu tắm . Tớ lấy khăn lông mới ra cho cậu dùng.”
An An vẫn còn như ở trong mộng. ra trong đầu cứ lặp lặp lại câu hỏi, Uông Thanh Mạch lên giường với kia chưa? Nếu quả lên giường như thế nào?
Chỉ mới nghĩ tới chuyện Uông Thanh Mạch gần gũi với những người đàn bà khác thôi mà lòng nhói đau.
An An cắn chặt đôi môi của mình. Đột nhiên, hồi chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ khí yên tĩnh. An An giật mình hết hồn, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhìn, là Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới.
Theo phản xạ, tắt máy từ chối cuộc gọi, sau đó nhét điện thoại di động vào trong túi. ra cũng biết mình trốn tránh cái gì. Có lẽ, chỉ muốn được yên tĩnh chút thôi. Hình như bây giờ thay đổi rồi, nếu như trước đây, khẳng định là mình gọi ngay cú điện thoại chất vấn . Nhưng bây giờ, ngay cả điện thoại cũng muốn nhận, muốn nghe giọng của , muốn gặp con người của .
chỉ muốn ngồi yên lặng mình, từ từ ổn định lại chính mình.
Mấy giây sau, điện thoại di động lại vang lên lần nữa, An An kiên quyết trả lời.
Bình Tử ra, liếc nhìn An An bối rối: “Điện thoại của Uông đại gia?”
“Ừ.” An An trả lời rồi lập tức tắt máy, đứng dậy vào toilet.
Rửa mặt xong ra ngoài, dưới ánh đèn, sắc mặt của tái nhợt, chút máu. Gương mặt chưa lau khô, lại bắt đầu mất hồn.
Bình Tử biết làm sao, lại biết an ủi người khác, đặc biệt là tình huống của An An như thế này. Phải khuyên giải ‘tiểu tam’ như thế nào? Người ta thường , ‘tiểu tam’ khóc là vì ‘tiểu tứ’ xuất .
giờ An An con đường này, sớm muộn gì loại chuyện này cũng xảy ra.
Tay An An có chút lạnh, liền chà sát hai tay với nhau cho ấm. Bình Tử nhảy lên giường, hướng phía bên trong ngồi xuống, kéo chăn đắp ngang người, hỏi An An: “Có muốn uống cà phê ? Tớ mua lâu lắm rồi nhưng chưa uống được bao nhiêu.”
An An gật đầu. Bình Tử leo xuống giường vào phòng bếp, mở lò ga nấu nước. Vài phút sau bưng hai ly cà phê ra.
Mùi cà phê đậm đặc hòa tan trong khí khiến tâm tình An An phục hồi rất nhiều. Uống cà phê cũng là tâm trạng, phong cách, đạt được kết quả, nhưng có thể hướng dẫn và hỗ trợ tinh thần, xoa dịu những ảnh hưởng bên ngoài, khiến trái tim đạt được thõa mãn.
Tuy rằng bình thường An An uống cà phê, nhưng rất ưa thích cái mùi này. chút cay đắng rất phù hợp với tâm tình của ngay lúc này.
Bình Tử ngồi xếp bằng ở giường, đối diện với An An. Mỗi người ly cà phê ngồi tán dốc. Tâm tình của An An tốt hơn chút, cũng muốn nghĩ quá nhiều về chuyện của Uông Thanh Mạch. Nhưng mà, có vài người cho người ta toại nguyện.
Điện thoại của Bình Tử vang lên, mà còn ‘à’ tiếng. Ai lại gọi cho vào giờ này? Ở Bắc Kinh, có bạn bè, nếu có cũng đợi nửa đêm mới gọi tới, nhìn số điện thoại quen…
“Xin chào, ai thế?”
“Cái gì? Uông… thủ trưởng Uông!” Thiếu chút nữa là Bình Tử hét lên chói tai. Uông đại gia này quả thật lợi hại, làm thế nào biết được số điện thoại của ?
“An An, An An...” Bình Tử liếc nhìn An An ở bên cạnh, cũng giống như , thể tin được.
An An ra hiệu, lắc đầu ý bảo nói mình có ở đây. Nhưng Uông Thanh Mạch là ai chứ, chỉ vì Bình Tử do dự mà biết chắc An An ở chỗ của .
“Nhà tôi, nhà tôi ở Thông Châu.”
“Thủ trưởng Uông, An An có ở đây, thật sự có ở đây.”
Cuối cùng Bình Tử cũng thể giấu được, đành lòng phải nói cho biết ̣a chỉ nhà mình. An An lại nổi khùng lên, Bình Tử thật là khờ mà, mình muốn gặp Uông Thanh Mạch, cả điện thoại cũng tắt máy, chính là muốn tìm ra mình.
“Tớ đây. ta có tới thì cậu cứ nói biết là được rồi.” An An nhảy xuống giường, mặc áo khoác vào rồi cầm đồ ra.
Bình Tử lo lắng cho , kéo lại, cho :” Mình đợi tí . Có lẽ Uông đại gia sẽ có lời giải thích mà.”
An An gạt tay Bình Tử ra: “Tớ cần ta giải thích. Tớ mù, thấy rất rõ.”
“Cậu đừng một mình. Tớ lo lắng! Đã trễ thế này sẽ an toàn.” Bình Tử nhất ̣nh buông tay.
“Yên tâm ! Chị đây đã từng sống trong quân đội vài năm. Chị đây thèm quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt.” An An gạt tay Bình Tử ra rồi chạy mau xuống lầu.
Lần này Bình Tử thật hối hận, mình làm gì mà để người kia thoát nhanh qua vậy. Vội vàng khoác thêm áo ngoài, mang giày vào, cầm chìa khóa rồi chạy như bay xuống lầu.
Chỉ mới một lúc thôi mà An An đã biến dạng.
Bình Tử cũng gọi điện cho Uông Thanh Mạch. Tuy thường ngày rất sợ , nhưng lần này thật sự sợ. Ai bảo chọc giận bạn tốt của mình. Giận dữ có thể khiến bạo gan hơn, gạt bỏ sự sợ hãi ở trong lòng.
Lúc Uông Thanh Mạch tới đã là hơn một tiếng đồng hồ sau. Bình Tử mang dép xuống lầu. Uông Thanh Mạchmở cửa xe xuống, Bình Tử mở cửa xe, leo vào.
Uông Thanh Mạch mở miệng nói: “An An đâu?”
Bình Tử nghiêng đầu trừng mắt nhìn Uông Thanh Mạch: “Tuy rằng là thủ trưởng, nhưng chúng tôi vẫn có nhân quyền. An An mắc nợ . An An cũng đã có vợ, có người tính, An An cũng có sinh hoạt của riêng mình. ấy có quyền lựa chọn phân rõ giới hạn bất cứ chuyện gì với . Tuy rằng trước đây tôi đã từng xem trọng , biết chồng của ấy là loại người gì, An An ở đây lâ như vậy cũng chưa từng thấy ấy xuất hiện. Nhưng tôi nhìn ra An An rất thương . Hôm nay ấy rất đau lòng. Tôi biết mình có quyền nói năng lung tung, nhưng đứng lập trường bạn bè, xin tự trong. Cả quá trình nói chuyện, Bình Tử nhìn Uông Thanh Mạchdù chỉ một cái, chỉ nhìn thẳng cảnh đêm ngoài cửa xe.
Uông Thanh Mạch nửa hiểu nửa . Bình Tử thật ra chỉ là một đứa trẻ, ngày thường thấy liền rụt ̉, núp sau lưng An An, hôm nay khó có dịp mở miệng dạy dỗ . Nhưng mà, đã làm cái gì khiến An An đau lòng?
“Kêu ấy xuống”.
“ đến thì tốt hơn. Vừa nghe tới, ấy trốn mất tiêu rồi. Tôi cũng đã ngăn cản, đáng tiếc giữ được ấy. Sức lực ́ ấy mạnh hơn tôi nhiều, ấy đúng là lực sĩ.” Bình Tử lại bắt đầu nói trật đường ray.
“Ừ, vậy lên .” Uông Thanh Mạch quen miệng, giở giọng thủ trưởng, tỏ thái độ ra lệnh, đuổi Bình Tử lên lầu.
“Được rồi.” còn lời gì để nói, cũng nên trở về thôi. Những gì muốn biểu đạt, mình cũng đã biểu đạt rồi, cần thiết tốn thời gian với người nay.
“Tại sao An An lại tránh tôi?” Đột nhiên Uông Thanh Mạchkhông hiểu, vì sao An An lại muốn gặp mặt .
“An An nói gái kia phải là vợ của . Người đó chính là ‘tiểu tứ’ trong truyền thuyết.” đầu đuôi Bình Tử nói một câu.
Vừa nghe những lời giải thích này, Uông Thanh Mạchnhướng mày nói thêm gì nữa.
An An ra đón xe về nội thành. cũng muốn về nhà, lại có chỗ để . đã nghĩ tìm một chỗ để ngồi xuống, một quán cà phê chẳng hạn, nhìn lại đồng hồ thì tiệm nào cũng sắp đóng xửa rồi. Hỏi tài xế có thể tìm một chổ có thể ngồi xuống , kết quả ông ta bỏ xuống trước quán bar Công Thể.
An An bối rối, thể uống rượu, lỡ bị say là chết.
Quanh quẩn bên đường một hồi, chỉ có một quán bar mà có tiệm cà phê nào hết. Kết quả trong chốc lát, gặp đực người quen.
Vốn là Dương Tử phải ở nhà dưỡng bệnh, nhưng chàng ka lại thể nằm yên ở giường. Sức khỏe cũng gần như phục hồi, thạch cao cũng đã được tháo ra, thế là hẹn hò bạn bè ra ngoài chơi.
Người này cũng vừa mới tới, từ xa nhìn thấy gái nào thật giống An An, tới gần thì đúng là ấy.
An An nở nụ cười với một cách miễn cưỡng: “Cậu bị thương mới khỏi chưa tới hai tháng, làm gì đã lòi mặt xuất hiện ở đây?”
“Hình chụp quang tuyến xác ̣nh sao. Nằm ở nhà hoài được, tớ cũng phải là ông cụ mà.”
Nói chuyện vài câu thì An An theo Dương Tử vào quán bar. Vốn là muốn uống nước trái cây, nhưng bạn bè Dương Tử biết thể uống, cứ như thế đổ đầy cho . An An lại biết, cứ tưởng rằng nước trái cây của mình, cầm ly lên uống một hơi hết nửa ly. Ngay lập tức sau đó, than thầm, ổn rồi.
An An hét lên: “Người nào đổi rượu của tôi?”
Người bạn bên cạnh hiểu chuyện gì đã xảy ra: “Tôi thấy ly của em đã hết rồi nên rót thêm thôi.”
Last edited by a moderator: 16/6/15
tart_trung thích bài này.