1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẩn giấu tình yêu - Nặc Phong Nhi Hành (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      07 – Nham Tử

      Đầu óc An An choáng váng, mắt hoa, đôi bàn tay xiết chặt bả vai rắn chắc của Uông Thanh Mạch. Cái quân hàm màu đậm bộ quân phục xanh lam kia bị bóp tới nổi biến dạng.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên bọn họ hôn môi. Nhưng mỗi lần hôn đều như lần đầu.

      Uông Thanh Mạch hôn cách bá đạo, chiếm đoạt. Khuỷu tay mạnh mẽ gắt gao ôm chặt cơ thể gầy gò của , giống như Nham Tử hôn, lúc nào cũng dịu dàng tỉ mỉ. Mỗi lần đều giống như muốn đoạt hơi thở của , suy nghĩ của , linh hồn của . Dường như là muốn lấy hết tất cả những gì thuộc về .

      An An bị ép buộc phải đáp ứng. ra, phần lớn suy nghĩ của là muốn chết chìm dưới tấn công cường thế của . Nhưng lúc tinh thần thoáng phục hồi ra sức giãy dụa.

      Lúc này, An An thở hổn hển cách mãnh liệt. tay tự mình thủ sẳn đai an toàn sắp bị tháo ra, tay chống đỡ cơ thể ghế sa lon tới khi gần như đuối sức.

      được, lại khi dễ tôi, tôi… tôi mặc kệ.” Vừa nghịch ngợm, vừa buồn cười, ngay cả lúc cự tuyệt mà lời vẫn tràn đầy mùi vị nũng nịu.

      Uông Thanh Mạch liếm liếm khóe môi. Làn môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn đầy dục vọng mĩm cười nhìn An An: “Em chắc ?”

      An An mặc kệ biểu tình mặt của , có mưu gì hay có. tại, suy nghĩ duy nhất của chính là được, được, được. gật đầu liên tục, dục vọng vẫn chưa tan hết, nhưng quan trọng là vẫn kiên trì nguyên tắc của mình.

      Uông Thanh Mạch lắc đầu cái, bất đắc dĩ đứng lên, cầm ly nước An An vừa mới uống xong, vào phòng ăn. rót thêm nước, bỏ thêm mấy cục đá vụn, giống như cái kiểu của An An vừa rồi, đổ hết vào trong miệng. Ai bảo bị quyến rũ đến bốc lửa chi!

      Hạ nhiệt chính là biện pháp duy nhất. Bằng , cũng muốn…

      An An ‘chưa tỉnh hồn’ nằm ở ghế sa lon. Đột nhiên cảm thấy, bớt nóng rồi đó.

      Gần đây ngủ được thẳng giấc. Nằm ở chiếc ghế sa lon rộng rãi thoải mái, hưởng thụ hơi lạnh thổi nhè , trong chốc lát, ngủ thiếp lúc nào hay.

      Uông Thanh Mạch lên lầu cầm xuống bộ quần áo đắp bụng của An An. Sau đó cúi xuống gần, ngắm nhìn bộ mặt ngủ say say của nhóc.

      Vẫn là cái bộ dạng này, chút thay đổi. Chỉ là trở nên kiên cường chút.

      Nụ cười trong mắt lộ ra ràng, bớt vẻ lạnh lùng thường ngày. Lúc này, tâm tình giống như là rất thỏa mãn nhìn người của bình yên ngủ say. Nghiêng người hôn cái lên trán của An An, đứng dậy thẳng lên lầu.

      Trung Ương mới vừa phát ra phần tài liệu tuyệt đối bí mật. Ngay sau đó văn kiện cũng được gởi tới. Xem ra gần đây, bận rộn nữa rồi. chiếc ghế rắn chắc làm bằng gỗ từ đàn chân chính, Uông Thanh Mạch ngồi xuống được hơn hai tiếng đồng hồ.

      Khi An An tỉnh lại đèn bên ngoài sáng rực rỡ. phát đèn đường ở trong chung cư cũng bật lên hết, lờ mờ có thể nhìn thấy những ngọn đèn sáng ở trong các căn hộ. xoa xoa cánh tay bị đè tê rần, tém lại mái tóc bị dựng đứng lên, lần theo cầu thang xiêu xiêu vẹo vẹo tới.

      Ánh đèn chiếu ra từ phòng sách ở lầu ba. An An vươn tay vươn chân đẩy cánh cửa ra như là tấn công nó vậy.

      Uông Thanh Mạch ngồi trước máy vi tinh đọc bản báo cáo. Ánh đèn dìu dịu khiến hình dáng của người đàn ông cũng trở nên nhu hòa chút, bớt vẻ cường tráng, nhưng lại tăng thêm nghiêm nghị.

      “Vẫn còn đọc à?” Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, cổ họng còn chưa mở ra cho nên giọng có hơi khàn khàn.

      “Ờ, sao vậy?” Cổ họng thoải mái? Uông Thanh Mạch ngẩng đầu lên, nhìn An An ở bên cửa.

      " có việc gì."

      "Đói bụng ?"

      "Mới vừa tỉnh ngủ, cảm thấy đói."

      "Vậy chờ lát nữa ăn nữa cơm."

      "Ờ, lẹ lên ."

      An An ngang nhiên bỏ ra ngoài. Uông Thanh Mạch nhìn cảnh nàng xoay người , đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho .

      "An An."

      An An bị gọi lại, xoay người nhìn Uông Thanh Mạch: "Chuyện gì?"

      Uông Thanh Mạch giơ tay ra, vẫy vẫy : "Tới đây."

      An An biết muốn cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người quay lại.

      Thấy An An đứng trước mặt bàn làm việc, Uông Thanh Mạch cười cười: “Tới bên cạnh .”

      “Oh?” An An cau mày, nhăn mặt, lưỡng lự chịu . Nhưng cuối cùng đành phải nhấc chân, trượt theo cạnh bàn, từng chút từng chút cọ cọ đến trước mặt của Uông Thanh Mạch.

      Hếch mặt lên, nhướng mày, tay trái nắm chặt góc bàn, tay phải chống nạnh, bộ dáng như vẻ làm gì được tôi: “Để làm gì?”

      Đáy mắt Uông Thanh Mạch vẻ dịu dàng, môi khẽ nhếch lên, vươn tay ra ôm trọn người kia vào lòng: “ xin lỗi.”

      Ah, diễn trò gì đây hả? Nghĩ lại, thở dài rồi : “ biết hôn ép người ta là đúng, từ nay về sau đừng có như vậy nữa.”

      “…”

      Tuy là tay nghề tốt, nhưng nấu chín đồ ăn thành vấn đề mà. An An quanh quẩn trong phòng bếp nữa ngày cũng bưng được mấy món ăn lên bàn.

      Bập bập bập bập, chạy từ từ lên lầu, đẩy cửa ra. Uông Thanh Mạch chuyện điện thoại. An An giơ tay múa chân ra hiệu vài cái, ý bảo cơm xong. Người đàn ông gật đầu, liền đóng cửa lại xuống.

      Mấy phút sau, Uông Thanh Mạch xuống tới. Mới vừa ngồi vào bàn ăn điện thoại lại vang lên. chuyện vắn tắt vài câu rồi lại cúp điện thoại.

      An An bĩu môi, cầm đũa, cũng chuyện. Uông Thanh Mạch đứng dậy, tới trước mặt , cúi xuống hôn lên trán của cái: “Ngoan, em ăn cơm mình . phải rồi.”

      Trước tiên, An An quay đầu qua bên, sắc mặt ràng được vui. Sau đó khoát tay chặn lại: “ , lẹ chút.”

      Thiệu Dương dừng xe ở trước cửa. Uông Thanh Mạch cầm đồ ra ngoài cách bất đắc dĩ. Cửa vừa đóng lại An An quay đầu lại, trong lòng căng thẳng. Mẹ nó, mình biến thành Tiểu Tam rồi!

      Con bà nó, đàn ông ai cũng giống nhau, cú điện thoại là bị gọi . Có lúc nào nghĩ tới cảm giác của phụ nữ đâu. trắng ra là An An cũng rất cần người ở bên mình.

      Từ , An An lớn lên với đám bạn. Hết người này tới người khác làm bạn thân của , chưa từng gián đoạn. Nhưng trong khoảng thời gian này là thảm thương, trong cuộc sống của chỉ có người là Nham Tử.

      Tuy rằng hai người hàng năm ít ở chung với nhau, An An cũng tập quen với cuộc sống, nhưng trong lòng lại khó chịu thôi. Có chồng cũng như có chồng, vậy đám cưới làm gì, ôm chăn ngủ được sao?

      Nhưng mà thích Nham Tử. Đó là tình cảm bắt đầu từ thời niên thiếu. Trong thế giới của tràn đầy hình bóng của Nham Tử, Nham Tử vô hình, nhưng hoàn toàn chiếm trọn, để lại bất cứ đường sống nào, mạnh mẽ chiếm lấy sinh mạng của .

      Mẹ từng kể qua, lúc vừa chào đời, Nham Tử cũng vừa mới cư trú ở khu của họ. Người ngoan lại thông minh hiểu chuyện, rất được mọi người thích. Hơn nữa còn hòa đồng với đám bạn, như cá gặp nước.

      Sau này lớn hơn chút, cả ngày đòi Nham Tử ôm tới ôm lui thành thói quen mà đòi ba đò mẹ nữa. Lớn lên chút nữa bắt đầu theo Nham Tử suốt ngày, hấp ta hấp tấp chạy tới chạy lui.

      Khu của họ . Có lúc Nham Tử để ý, liền lạc. ra cũng biết tới nhà ai, sau đó vào nhà, ăn cơm xong lên giường ngủ.

      Cứ như vậy, Nham Tử lại nóng ruột. Khi đó Nham Tử vẫn còn tuổi, nhưng mẹ lớn giống như nam sinh tiểu học, lại suốt ngày ôm đứa con nít ở trong lòng. Cho tới bây giờ, Nham Tử vẫn còn thích ôm .

      Sau này nhớ lại, khi đó cởi quần áo, sau đó còn kéo dẫn tiểu, sau đó lại mặc quần áo, hơn nữa thường hay tìm cách hôn .

      Ai da, bây giờ nghĩ lại cảm thấy quá mắc cỡ.

      Lớn hơn chút nữa, bắt đầu nhà trẻ, Nham Tử phụ trách đưa đón. Trong thời kỳ đó, dường như có nghe mẹ , người khác mà đưa đón là khóc lên khóc xuống, la lối om sòm, lăn lộn kiểu gì cũng có.

      Nhớ có khoảng thời gian ngắn, Nham Tử trở về nhà. Lúc ban đầu, An An khóc nháo cả lên. Sau này dần dần học được chiêu, ‘đánh lộn’. Cũng phải là đánh nhau, mà chính là cùng những đứa bé khác tập trung lại gây ầm ĩ.

      Trái lại hề bị thương tích vì ai dám ra tay đánh . Dù sao nữa cũng chỉ là đứa bé , tuy rằng đứng ra la lối om sòm, đối với những bé trai, chỉ là mệnh lệnh.

      Từ từ trưởng thành chút, Nham Tử dạy cho làm nữ sinh như thế nào. Khi đó có biết gì đâu, Diệp Tử cũng như , đám choai choai ở chung lũ, cái gì con với con .

      Khi chân chính học được cách làm con là khi vừa tròn mười ba tuổi.

      Bởi vì trong lúc bất chợt, phát Nham Tử đỏ mặt khi nhìn . ra biết, Nham Tử sớm đem vào đôi cánh bảo bọc che chở của mình.

      Lần đầu tiên Nham Tử ra chính là lúc An An mới mười hai tuổi. Lúc ấy trăm ngàn lần cũng muốn, khóc đến chết sống lại. Cuối cùng thừa dịp lúc ngủ, Nham Tử len lén bỏ , nếu chắc chắn là nhất định chịu buông tay.

      Cái năm mà mười bốn tuổi, Nham Tử lần này chính là hai năm. Nhưng trước khi , trước mặt mọi người, hôn cái.

      tuyên bố với mọi người, Bảo Bối là người của .

      Mọi người trong nhà đều gọi An An là ‘Bảo Bối’, gián tiếp trở thành biệt danh của . Toàn bộ đại viện, nhắc tới Bảo Bối, ai mà biết, đó là con rượu của lão An.

      Sau đó, lại rất ít có người kêu, ngoại trừ những người thân trong nhà. Ở bên ngoài, ‘Bảo Bối’ này chỉ được dành riêng cho Nham Tử

      Lúc đưa Nham Tử , lần nữa khóc chết lên chết xuống, nắm tay nhất định buông. Hết cách, Nham Tử phải ôm khoảng chừng nữa ngày, trì hoãn chuyến . Mà trong vòng nữa ngày này, khóc suốt. Nhưng mà thầm, cùng hôn môi, giống với lần đầu tiên, chuồn chuồn lướt nước, lần này là xâm nhập ràng nha. Đó là nụ hôn khó quên nhất trong đời của , vừa khó hiểu, vừa nhột nhạt như bị nhổ lông.

      Rốt cuộc vì sao Nham Tử đối với An An tốt như vậy?

      lần, Nham Tử ‘Bảo Bối’ là thành quả lớn trong mấy chục năm bảo vệ .

      Lúc ấy, theo sát Nham Tử để hỏi, rốt cuộc là những lời này có ý gì. Sau đó, trong dịp ngẫu nhiên, cũng là Nham Tử vô tình nhắc tới. Lúc ấy, kinh ngạc muốn chết, còn mắng , có bệnh thích con nít.

      Lúc còn bé, có chút mập mạp, nhưng rất đáng . Lúc Nham Tử nhìn thấy , ha hả cười với . ra, khi đó cười theo kiểu, ‘chả cần biết cậu là ai’ cười. tùy tiện vươn hai bàn tay trẻ con ra, chộp lấy ngón tay của cậu nhóc Nham Tử đứng bên cạnh giường, sau đó vô cùng ‘thân thiện’, đưa vào miệng, ha hả mút lấy.

      Cứ như vậy, Nham Tử , hoàn toàn bị bại.

      Lúc ấy, cũng ràng thích là như thế nào, bởi vì còn rất bé. Chỉ là sau này càng lớn, càng hiểu được, cái loại cảm giác này, chính là xâm nhập xương tủy, suốt đời khó quên.

      Lúc An An mười sáu tuổi, Nham Tử trở về. Lần này, chút khách sáo, cướp lần đầu tiên của .

      Nham Tử , đóng dấu ấn lên người của . Sau này là người của , cho những người khác đến gần.

      Nham Tử lại , mà lần này đây, An An cũng luôn. Khoảng cách giữa hai người lại xa hơn. Nhưng tim, lại rất gần.

      Trong những năm này, Nham Tử từng chút xâm nhập cuộc sống của , cường thế cướp quyền lợi hưởng thụ tình cha mẹ của , lại chỉ cho phép hưởng thụ tình của mỗi mình .

      Trước năm An An hai mươi ba tuổi, hai người làm xong thủ tục. Tiếp đó, Nham Tử lấy hộ khẩu, thẻ căn cước từ nơi xa xôi trở về tìm . Lúc ấy ở vùng đất bên ngoài, xin nghỉ, rồi hai người cùng nhau trở về Thẩm Dương.

      học theo tiết mục máu chó TV, trộm hộ khẩu ở trong nhà, lấy thể căn cước. Hai người như là đạo tặc, cùng nhau chạy tới cục dân chính ở đường Đoàn Kết, trực tiếp đăng ký.

      Nhớ đến lúc về tới nhà, bị người cha lâu nay nuông chìu như trứng mỏng mắng cho trận. Nhưng ba An cũng biết, đời này con của mình, nhất định là của Nham Tử.

      Mọi cử động lớn của Nham Tử đều lừa gạt được thông minh của ba An. Mọi người chỉ là oán trách vì sao nghe lời bọn họ .

      Vì chuyện này, Nham Tử còn bị cha của mắng cho trận. Cuối cùng, hai ông cụ mắng xong, hả giận rồi, sau đó mọi chuyện có liên quan đều qua hết.

      Hai người cúi đầu, tay trong tay, vẻ mặt hạnh phúc chăm chú nhìn nhau.
      Last edited: 24/3/15
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      08 – Trở về


      Gần đây An An thảnh thơi. Sau khi bỏ lần trước, Uông Thanh Mạch lâu xuất lại. cũng rất mừng rỡ vui vẻ, đỡ phải lo lắng đề phòng bị đột nhiên tập kích.

      Bởi vì dạo này thời tiết nóng bức, tới ‘Thượng Đế’ hiếm lại càng hiếm.

      Cả phòng bán cao ốc cũng chỉ có An An tiếp đãi vị kia mấy ngày trước, tỷ lệ thành công chiếm tám mươi phần trăm. Bình Tử chỉ có thể đứng bên vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

      Hôm nay, đột nhiên Bình Tử phát , tâm tình của An An giống mấy hôm trước, dường như rất là vui vẻ.

      ra ông xã trong truyền thuyết của An An như con chim sắp bay trở về. Đối với đàn bà có chồng, Bình Tử vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

      An An đếm thời gian, trông mong, trông đợi, trông chờ! Còn thiếu mười phút nữa người có thể xuất . Ngoài cửa, chiếc A8 màu đen, bản số xe ‘Ngưu B’ làm bằng hợp kim titan thiếu chút nữa là làm mù mắt của .

      Mậu Ninh quay đầu lại, vỗ vỗ bả vai của : “Cũng là của , nhìn phía sau, nhìn phía trước cũng biết là tìm rồi.”

      An An cười ha hả, sau đó dường như là an ủi, vỗ vỗ Mậu Ninh: "Bánh bao cũng có, sữa tươi cũng có*, những thứ này cần chờ đợi, tất cả đều là mây bay mà thôi.” (*Câu này rất là phổ biến đối với người Trung Quốc, có nghĩa là bạn có tất cả, ‘bánh bao’ chỉ nghèo khó, ‘sữa tươi’ chỉ giàu có.)

      Bình Tử cười hắc hắc cách ngây ngô. Sau đó, đột nhiên mặt mũi cười chuyển thành đen xì: “An An, chồng cậu, chồng cậu trở về mà.”

      Hai mắt của Mậu Ninh trợn tròn, sau đó cười ha hả, bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Lật thuyền trong mương rồi.”

      Vốn là vẫn còn chút rối rắm mặt, bị Mậu Ninh đột nhiên đột kích như vậy, khóe miệng An An khẽ nhếch lên, dí dỏm trừng hai mắt, nhìn về phía Mậu Ninh cách khiêu khích, chợt nhíu mày: “Xem kìa.” Sau đó lắc lắc cái mông đẩy đà, mở cửa bước ra ngoài.

      An An vô cùng khiêu khích, mở lớn cửa phòng bán cao ốc, dùng giọng lớn hơn thường ngày, có thể bảo đảm những người ở bên trong có thể nghe thấy, với Uông Thanh Mạch ngồi đằng sau cửa sổ xe được quay xuống: “Ông Uông, ông xã biệt tăm biệt tích nhiều ngày của tôi rốt cuộc trở về, ông đến đúng lúc.”

      nhìn ra biến hóa gì mặt của Uông Thanh Mạch, vẫn là đường nét kiên cường, sắc bén lại yên tĩnh. Tóm lại là mâu thuẫn hết sức kỳ lạ, nhưng vô cùng hòa hợp ở người của Uông Thanh Mạch.

      An An cực kỳ thức thời, hơi nghiêng cơ thể về phía trước, câu xin lỗi rồi xoay người trở về.

      Mọi người bận rộn, giống như là nhìn thấy biểu của . An An nhìn từng người trong phòng, đây đều là tình huống gì đây?

      “Ah, chuyện gì vậy?”

      gian im lặng truyền đến tiếng thu dọn đồ đạc xột xoạt.

      “Bình Tử, có chuyện gì?”

      Bình Tử rụt vai lại, sau đó chỉ chỉ Mậu Ninh, vẻ mặt vô tội.

      “Mậu Ninh, hey, kia, gọi đó.”

      Mậu Ninh thu dọn đống tài liệu, thèm ngẩng đầu, đáp câu: “Về sau đừng là người của tổ chúng tôi nữa, đắc tội với nhiều người quá.”

      “Ách…” Cứng họng.

      Nhìn lại người ngồi xe, Thiệu Dương ngồi ở đằng trước cố nín cười, mơ hồ có thể nghe được cậu ấy cố gắng đè nén tiếng cười. Còn Uông Thanh Mạch ngồi ở đằng sau chút phản ứng, gương mặt trầm tĩnh, giống như người vừa bị từ chối vừa rồi phải là .

      An An thu xếp đồ xong vội vàng chạy ra ngoài, đón xe về nhà.

      Tâm tình vui vẻ, giọng hát nghe cũng êm tai. (Bình thường thấy vui vẻ như thế này.)
      Cửa chưa mở mà tiếng vang lên trước: “Ông xã, em về rồi.”

      “Nham Tử, ông xã, Đại Bảo, honey…” An An vừa thay giày, vừa kêu hết tất cả nickname giữa hai người bọn họ.

      “Nham Tử, Bảo Bối, honey…” gọi nữa chừng cửa phòng tắm bật mở.

      “Bà xã, em làm trễ nãi chuyện quan trọng nhất trong đời của rồi.” Mặt mày Nham Tử có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại rất vui vẻ, đứng ở trước cửa phòng tắm.

      “Ông xã, có thể bắt đầu vào lần nữa mà.” An An cười hì hì, lộ ra hai hàm răng đều đặn trắng bóc.

      , nghe được giọng của vợ, chà, hưng phấn…”

      Phốc, hai người toát miệng cười hắc hắc. An An ném vội đồ xuống đất chạy tới. Lấy đà nhảy lên, ôm gấu .

      “Vợ, cho biết, em nhớ bao nhiêu ” Nham Tử ôm An An đeo cứng người của mình, hôn hơi sâu môi .

      “Nham Tử thúi, em .” Mặt mày An An tươi như hoa, hờn dỗi, bộ dáng giả đò nũng nịu như bé khiến Nham Tử vô cũng thích thú.

      “Bảo Bối, ngoan, nghe chút thôi, làm ông xã vui mừng phấn chấn cái coi"

      “Nham Tử, em nhớ nhiều lắm.” An An ôm chặt , hai chân quấn chắc bên hông của . Mà Nham Tử tay nâng cái mông của vợ, tay ôm thân thể của . Tư thế của hai người đứng đắn, kỳ quặc nhưng lại nồng nhiệt, thể câu chuyện tình ấm áp, ngọt ngào.

      Hôn môi ở tư thế này có hơi khó khăn, được thoải mái, nhưng môi của An An dường như là bị dính chặt.

      tay Nham Tử đỡ , tay giữ chặt đầu của , đáp lại nụ hôn dần dần sâu thẫm.

      Lồng ngực giống như bị hút hết khí. Sức lực Nham Tử dồi dào, tay chống đỡ sức nặng của An An, tay kia bắt đầu sờ soạn lung tung cơ thể duyên dáng của .

      An An bị tác động bởi sức lực của , thân thể vững mà ngửa về phía sau, ôm chặt cánh tay của Nham Tử lần nữa. Nham Tử xoay người cái, áp cơ thể của An An lên tường.

      Bọn họ hôn nhau kịch liệt, mang theo ngọn lửa nóng bỏng từng đợt từng đợt bùng nổ. Cơ thể đói khát chà xát lẫn nhau, tạo nên cảm giác vô cùng thỏa mãn.

      Tay chui vào trong áo dò dẫm, dùng sức đẩy áo ngực của ra. Bàn tay nóng bỏng nắn bóp bộ ngực mềm mại đầy đặn của An An.

      khát vọng càng ngày càng tăng vọt. An An tựa đầu ở tường, cảm xúc khó kìm chế khiến cắn chặt môi dưới để điều hòa lại hơi thở.

      Tư thế này quả thoải mái, An An buông Nham Tử ra. Quấn quít hôn lấy hôn để, thở hổn hển : “Về phòng .”

      Ánh mắt Nham Tử đen thẫm lại, nhanh lên lầu, cú đá văng cửa phòng ngủ ra, đặt người ôm ở giường lớn. Sau đó dịu dàng hôn An An từ xuống dưới, trán nè, mũi nè, cằm nè, cổ nè… từ từ trượt xuống.

      "Á… Đau chết em!" môi dịu dàng, tay cũng thấy . An An chỉ cảm thấy cánh tay bị lôi kéo, rồi eo, rồi chân… tất cả chỗ nào bị vải che đậy đều bị tổn thương khoảng lớn.

      Đôi môi cường thế hạ xuống, nuốt chửng tất những lời đầu đuôi vào bụng.

      An An tuột quần áo của Nham Tử ra. Sau đó người kia chịu nổi tốc độ chậm rì của liền đứng thẳng dậy, nhanh tay vứt bỏ hết quần áo còn lại.

      Mặt An An đỏ lên, nhìn tiểu Nham Tử đứng thẳng mà nhịn được, nuốt nước miếng cái ực.

      "Em đúng là sắc nữ mà." Nham Tử cũng thể chờ đợi được nữa, vận sức thúc mạnh tiểu Nham Tử vào vùng biển hoa mênh mông của An An.

      "Bảo bối."

      "Nham Tử, em ."

      "Bảo bối, cũng thế."

      Thời điểm bị đẩy mạnh vào cho cái loại thõa mãn tâm linh. An An cảm thấy mình rất may mắn, mình chưa bao giờ phản bội lại Nham Tử.

      nhiều như thế. chính là mạng sống của , làm sao có thể phản bội đây.
      Mạnh mẽ ra vào, An An nhịn được rên khe khẽ. Thân thể bứt rứt mà đong đưa theo sức đẩy của .

      Cặp đùi thon dài xinh đẹp của An An ôm vòng lên cái eo dũng mãnh của Nham Tử, hai tay quấn quanh cổ của , cả người giống như con gấu Koala đeo cứng người của Nham Tử.

      “Nham Tử…” An An nhịn được kêu rên tên của . Trong đó bao hàm biết bao nhớ nhung, tình cảm nồng nàn, tình mãnh liệt.

      “Bảo bối…” Ra vào mạnh mẽ. trán của Nham Tử bắt đầu đổ mồ hôi hột. Cánh tay dùng sức ôm người kia vào trong ngực, kéo khỏi giường nệm.

      “Aaa…” động thân cái, tiểu Nham Tử nóng rực trượt vào sâu hơn. An An bị đẩy cao trào đến thể khống chế được mà run rẩy ngừng.

      Thuận theo cái tư thế đó, càng dùng sức đẩy thêm mấy cái nữa. An An bị đẩy đến thở được, ngón tay bấm sấu vào bả vải của Nham Tử, đoán chừng để lại ít dấu tay mèo cào vai.

      Toàn thân người trong lòng co rút lại, ngừng run rẩy, hơi thở gấp rút, ôm bờ vai chặt. Nham Tử cảm giác người em của mình co rút mạnh mẽ, lại càng dùng thêm sức thúc vào, tiến thẳng.

      “Nham Tử, … Nếu đối với em … tốt, em… ‘trèo tường’… cho xem…” Kiên trì xong câu trong lúc ‘rên rỉ’, đầu óc An An trở nên trống rỗng, giống như mây bay xẹt qua cũng biết.

      Người trong ngực mềm nhũn ra, thế nhưng sức lực của ‘miệng ’ kia lại như có ý ăn vẫn chưa no.

      Sau khi hưởng thụ xong hương vị cao triều, cúi đầu vén lại mái tóc bê bết mồ hôi dính ở mặt , hôn lên cơ thể vẫn còn run rẩy của người kia: “Vợ, em dám trèo tường, liền tìm ‘hồng hạnh’.”

      An An nhắm mắt, thân thể mềm nhũn còn chút hơi sức nào. Sau khi nghe được những lời của , cố hết sức mới được câu: “ dám tìm ‘hồng hạnh’, em, em ‘trèo tường’ cho coi.”

      Ánh mắt Nham Tử sáng quắc. cũng là đàn bà nên biết , tuyệt đối phản bội lại tình cảm giữa bọn họ. Giống như trong đáy mắt của , căn bản là tha thứ những chuyện như vậy.

      vòng chiếm đoạt công kích lại bắt đầu. Mới vừa khôi phục lại sức lực, An An liền bị va nát nữa rồi.

      Bây giờ chỉ sợ Nham Tử kia lập tức va chạm quá ác liệt, chút sức lực cũng còn, đành chết cách vinh quang vì bị ‘chơi’ cho đến chết.

      Cũng may, cũng may, chỉ giỏi miệng thôi, rốt cuộc làm gì dám. Chỉ là thần kinh căng thẳng dữ dội, động tác của thân dưới càng ngày càng nhanh, lại bắt đầu thể khống chế được bản thân mình.

      “Ông xa, , đươc. Aaa…” Ngay lúc
      Chương 8:

      sắp cao trào, Nham Tử gia tăng tốc lực, gầm tiếng, trong cùng lúc, hai người cùng nhau đạt tới cao điểm.

      Hai người ôm nhau, vì mồ hôi và nhiệt độ ẩm ướt mà tránh xa nhau. Ôm nhau chặt, mồ hôi đầm đìa, nhiệt huyết như sắt vẫn như cũ, chôn sâu ở tận cùng linh hồn.

      Nghỉ ngơi lát, An An bị ôm vào trong phòng tắm. Phòng tắm là nơi thần bí dễ bị mê loạn. Dòng nước mềm mại, cọ sát thân thể mềm yếu sau trận kích tình mãnh liệt. Bàn tay lướt cơ thể run rẫy, An An cắn chặt môi.

      Con bà nó, Nhan Tử đáng chết lại bắt đầu trêu đùa rồi.

      Nước trong bồn tắm bắt đầu lạnh dần, nhưng cơ thể của hai người càng ngày càng nóng. An An bị bắt nắm lấy thành bồn tắm, chống đỡ thân thể sắp bị trượt.

      Mà cái người đàn ông tràn đầy tinh lực kia cố ý trêu chọc thần kinh yếu ớt của .

      “Nham Tử, đừng… được nữa rồi.” sắp bị hành hạ tới điên mất rồi. Người nhàng thúc đẩy, lúc ma sát thịt non, lúc gia tăng sức lực, nhưng nhất định cho tới đỉnh.

      “Bảo bối, em ngoan, tối nay đừng hòng được ngủ.” Nham Tử trêu chọc cười .

      đối xử với em như vậy nữa, em “trèo tường” cho xem.” An An khó chịu hét lớn.

      “Em dám?” Nham Tử nhàng bật ra hai chữ, thân dưới lại lòng hung hăng dùng sức, cơ hồ như muốn đâm xuyên linh hồn của .

      “Aaa, “trèo”, “trèo”, em sai rồi ông xã…”

      An An khóc nức nở, cầu xin tha thứ, giống hai người nhau cầu xin cứu vớt torng thời điểm tốt đẹp nhất.

      Cụ thể là quá trình đa dạng này bắt đầu từ lúc chạng vạng nhưng kết thúc khi nào An An biết. Dù sao cũng thiếp .

      Nham Tử ôm vào trong lòng. Người này, ánh mắt dịu dàng, ngón tay vuốt ve tóc mai của , từng tấc từng tấc, thích nỡ buông tay.

      Ánh tăng xuyên qua màn cửa sổ lung lây vào trong phòng ngủ, chiếu lên đôi tình nhân hạnh phúc nằm giường. Mà xung quanh giường rất khác thường, khà khà, bề bộn. Quần áo của hai người la liệt bốn phía, dưới đất, ghế, bàn. Chẳng biết từ lúc nào, chiếc vớ bay tuốt lên đầu giường, mượn ánh trăng, vớ trắng như tuyết sáng tỏ như tranh vẽ. Mặt trăng dần dần cảm thấy xấu hổ mà từ từ núp .

      Khi tỉnh lại 9 giờ sáng. vì đói mà tỉnh giấc.

      Mắt vừa mở ra đối diện với ánh mắt của Nham Tử.

      “Ông xã, chào buổi sáng.” An An nũng nịu chui chui vào ngực của Nhan Tử. Sau đó tự nhiên cười ha hả.

      “Bà xã, em đói bụng ?”

      Mặt mày An An đỏ trắng gật đầu. Sau đó làm như thẹn thùng, cúi đầu co rút vào lòng của Nham Tử.

      “Vậy em có muốn ăn ?”

      An An gật đầu cái, rồi lại dụi dụi đầu, bộ dáng thẹn thùng.

      “Được rồi, chúng ta giải quyết vấn đề đói bụng trước .”

      Nhan Tử giữ chặt đầu của hướng về phía mình, cong môi hôn liền cái.

      An An vội vàng buông cái tay cầm cái chăn ra, muốn ngăn cản nụ hôn của . Nham Tử sớm biết tâm tư của , nhanh hơn bước, nắm lấy cánh tay kéo ra đằng sau.

      Nụ hôn mãnh liệt vừa kết thúc, “thở hòng hộc” có thể dùng để hình dung An An ngay lúc này cách thỏa đáng.

      Nham Tử liếm cánh môi của , lúc lúc nặng, đầu lưỡi rà theo bờ môi có chút sưng đỏ cách hoàn mỹ. Giọng trầm thấp, hấp dẫn mê người vang lên: “Nắm lấy nó.”

      May mà An An thể hồng hơn nữa, nếu lúc này có thể biến thành trái táo đỏ (red delicious apple), đỏ cả mặt.

      Người đàn ông xấu xa cười tiếng, sau đó đứng lên.

      Hôm nay An An xin nghỉ, ở nhà cùng ông xã “ăn” bữa sáng.

      Ăn xong cơm trưa đúng là cơm trưa mà, mọi người bên ngoài đừng suy nghĩ nhiều vậy nha. Khà khà, đám người này thuần khiết tý nào….

      Nham Tử thay bộ quần áo ở nhà, nhàn rỗi ngồi giường. Vẫn như cũ, An An vùi đầu giường dậy nổi.

      “Bà xã, hôm nay em muốn làm gì, làm với em.”

      “Ông xã, ôm cái.”

      “Ôm cho tới trưa rồi. Ngoan xuống giường hoạt động chút.”

      An An cau mày, bóp mũi, bĩu môi, bộ dáng như là bị tổn thương rất nặng : “ muốn ôm em lâu chứ gì, em “trèo tường” cho xem, kiên quyết “trèo tường”….”

      An An chui đầu vào torng chăn. Bất quá Nham Tử kéo thế nào cũng chịu buông tay. lúc sau, nghe thấy loáng thoáng tiếng cười khẽ trầm thấp của người đàn ông.

      Cười cười cười, chỉ biết coi người ta như là trò cười, cười em của đó. Trong lòng An An oán thầm, chui đầu từ trong chăn ra.

      Vừa ngẩn đầu đối diện với mắt cười ấm áp cùa Nham Tử. An An có tiền đồ, lần nữa rơi vào tay giặc.

      Hai tay vươn ra, Nham Tử thức thời ôm vào lòng: “Bà xã, em như vậy, làm sao có thể “trèo tường” đây.”

      “……” Tự luyến có mức độ, có nên hay hả?
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      tart_trungTuyết Liên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      09 – Báo thù

      Nham Tử lại ra , nước mắt ròng ròng đưa ra xe, rồi lại bị giễu cợt vì khóc quá khó coi. An An thù dai lắm, ờ ờ, lần sau trở lại , khóc càng xấu hơn cho xem.

      Thất thần, ngồi trong phòng bán cao ốc ‘nhớ người’; Bình Tử và ‘Thượng Đế’ bàn chuyện ‘làm ăn’; biết hai người Mang Quả và Chu Tiến thầm chuyện gì; Mậu Ninh đứng ngoài cửa nhìn, biết là nhìn cái gì; Lê Tử đứng ở vị trí thường ngày.

      Phòng kinh doanh im lặng như tờ. Chỉ có tiếng của Bình Tử bàn chuyện làm ăn.

      Cách chuyện thứ nhất là:

      Khách Hàng: Tại sao cao ốc của lại cao giá hơn Mạt Lai?

      Bình Tử: Giá cả của chúng tôi cao hơn phần ba có thể là vì, tiền nào của nấy, mọi người đều biết mà.

      Khách hàng: …

      Cách chuyện thứ hai:

      Khách hàng: Giá tiền cao như vậy, tôi làm sao biết được chỗ của các người có được hay ?

      Bình Tử: Ông vào ở, dĩ nhiên biết nó tốt như thế nào.

      Khách hàng: …

      Cách chuyện thứ ba:

      Khách hàng: Nhà của các đều là hàng nhập khẩu, có giấy tờ chứng nhận của hải quan ?

      Bình Tử: Chúng tôi vận chuyển theo đường hàng , có liên quan tới hải quan.

      Khách hàng: …

      Bình Tử vẫy vẫy tay về hướng An An, ý bảo lại đây. An An ngước mắt lên, cơ thể hơi nghiêng về phía sau tính chạy trốn. Bình Tử lục lọi ra xâu chìa khóa rồi dẫn ‘Thượng Đế’ coi phòng.

      Qua hồi, Chu Tiến phục hồi lại tinh thần: “ Bình Tử đâu rồi?”


      An An đắm chìm trong im lặng, bình tĩnh kín đáo : " mướn phòng cùng ‘Thượng Đế’ rồi"

      Phốc, Mang Quả phun ngụm nước ra ngoài, Chu Tiến lại cười đến ôm bụng, mà người bình tĩnh nhất, Mậu Ninh, khóe miệng cũng giựt giựt, mặt viết hai chữ lớn: “Muốn Chết!”

      Ngoại trừ ‘nhớ người’ ra, An An dường như khong có chuyện gì khác để làm. Bình Tử ngoài việc ngồi ‘nhớ người’ với ra cũng có vẻ có chuyện khác để làm.

      Hai người ngồi trong phòng bán cao ốc, "Cả ngày nhớ người mà gặp được người, cùng nhau uống nước Vĩnh Định thôi”.

      Cải xanh aaa, vàng bạc trái đất aaa, hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi aaa, ông xã có ở bên cạnh aaa, cải xanh aaa…

      thanh của Chu Tiến tràn đầy nức nỡ nghẹn ngào, hát bài danh ca quốc tế tự biên soạn ‘Cải Xanh ’, có thể , hù trời đất, dọa quỷ thần.

      (Lời editor: mình Google ‘小白菜’ mới biết đây là bài hát hồ quảng (cải lương) rất nổi tiếng của người Trung Quốc – ra Chu Tiến hát chọc An An nhà mình)

      "Chu Tiến, hát nữa là tôi ném cậu tới 121202 đó." Ánh mắt An An sắc bén, lời vừa ra, Chu Tiến bỗng nhiên cảm nhận được luồng khí lạnh, hướng về phía An An gào thét.

      Bình Tử ngây ngô cười hắc hắc. Dù sao cũng phải là chuyện liên quan tới .

      Bài hát đó là hát cho An An. Nhưng 121201 lại là ám chỉ loại đàn ông vừa tài giỏi lại đẹp trai, lại là hứng thú khác thường của Chu Tiến. Đó là huynh đệ ‘đồng chung chí hướng’.

      ngày, vị ‘Thượng Đế’ kia tới, trong lúc tiếp đãi, ‘khứu giác’ nhạy bén của An An ngửi ra được ‘sở thích’ của vị ‘Thượng Đế’ này.

      Hai người tán gẫu, trò chuyện rất lâu. Sau đó, thỉnh thoảng An An có gọi Chu Tiến tới để ‘cố vấn’ những vấn đề ‘khó hiểu’ về khác nhau giữa bán và cho thuê cao ốc.

      Lúc đó, ánh mắt của ‘Thượng Đế’ biến đổi, khóe môi An An cong lên, Bingo! Chuyện này coi như là giải quyết xong. Chu Tiến, cậu dám bán đứng tôi, tôi nghĩ cách đổi từ 1 sang 0 cách đẹp mắt cho cậu xem.

      Sau đó, người kia tới phòng bán cao ốc, An An hết lòng hết dạ ‘dìu dắt’ Chu Tiến. Sau đó nữa, người kia lại tới, nhưng lại tìm An An, mà chỉ tìm Chu Tiến thôi.

      An An khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý. Cái này gọi là báo ứng, sau đó cười cách tà ác khác thường. Lúc sau, đem Bình Tử thuần khiết ở bên cạnh vào ‘con đường’ này.

      “Chu Tiến vẫn còn bị tấn công?” Nhóm hủ nữ của phòng kinh doanh này tập trung lại đống, bắt đầu thời gian quyết định vận mệnh của Chu Tiến.

      An An cười ha hả: “Tiếp theo, chính là chứng kiến thời khắc kỳ tích. Các vị, giấy trắng, làm ơn!”
      “Bên dưới, bên , bên dưới. tại là 2-1, còn phiếu.” ( các nàng tự hiểu nha)

      Mậu Ninh cầm chặt tờ giấy tay, đưa ra. An An và Mang Quả lôi kéo thô bạo, mới ‘móc’ ra được tờ giấy có viết chữ ‘bên dưới’.

      3-1, chỉ có Bình Tử viết là ‘bên ’.

      tay An An chống quầy bar, tay cầm cái bấm giấy: “Được rồi, bây giờ để chúng tôi phỏng vấn bạn Bình Tử chút. Vì cái gì mà cho rằng cái tên ‘hèn hạ’ Chu Tiến kia là loại người ‘bên ’ hả?

      An An tay chống quầy rượu, tay cầm đính sách khí giả bộ mạch: "Được rồi, tại cho chúng ta đến phỏng vấn cái Hirako đồng hài, là cái gì cho là, thế nào liền cho là, chu tiến cái đó hiệp tiện ’ người là bên đây này?"

      Bình Tử tránh né ánh mắt, vẻ mặt ngây thơ: “, dưới, có gì khác nhau?”

      An An, Mậu Ninh, Mang Quả…

      Những ngày sau đó, có khoảng thời gian dài, An An đều chỉ dạy Bình Tử làm thế nào để theo ‘con đường tươi sáng’ của hủ nữ. Mà Bình Tử cũng phải là người có gia giáo bình thường để mà dạy dỗ. Bởi vì lúc đó, thường quẹo lưỡi, thỉnh thoảng đập đầu. Đối với người khác, chỉ cần dùng tiếng đồng hồ để có thể hiểu. phải bị xâm nhập triệt để nguyên cả tuần mới có thể hiểu được.

      Cuối cùng, cũng chính thức tốt nghiệp từ ‘Đại Hủ Nữ Học Viện An”.

      ngày, Bình Tử đột nhiên nhớ đến vị ‘đại gia’ kia, như luồng gió, chạy đến bên cạnh An An giọng : “ ra tôi cảm thấy, dường như ‘Uông’ thích hợp làm ‘công’ nha, ‘Triệu’ chính là ‘thụ’ nữ.” (Lời editor: xin lỗi các nàng, ta phải ‘hủ nữ’, cũng muốn biết nhiều về ‘hủ nữ’ nên ta biết dùng chữ đặc biệt gì cho ‘công’ và ‘thụ’ hết. Các nàng mà biết inbox ta. Cám ơn nhiều)

      Phốc… An An phun hết ngụm nước ngậm trong miệng ra khay trà.

      dùng ánh mắt hết sức hoảng sợ nhìn vẻ mặt ‘người vật đều có tội’ kia. Quả , bộ dạng của Bình Tử tuyệt đối nên được ca tụng là người hiền lành.

      "Đằng sau cửa ‘hủ’ thâm sâu như biển, từ đó về sau kết hợp tốt đẹp chỉ có nam và nam.”

      Bình Tử chịu khó lấy khăn giấy ra cho An An lau nước bị phun ra, sau đó cười hắc hắc : “ ra tình giữa đàn ông và đàn ông cũng có thể lãng mãn như thế…”

      “Bình Tử, tôi sai rồi.” Trong lòng An An bĩnh tĩnh chút nào nhưng lời hết sức bình thản.

      “An An, cậu sao vậy?” Lại ngây thơ nữa rồi.

      “Hủ nữ là con đường có lối về!”

      tại bất kỳ trai đẹp hay trai ngầu nào xuất , phải rồi, chỉ cần là giống đực xuất , trong thời gian ngắn nhất, Bình Tử cũng có thể nhanh chóng kết hợp thành CP.

      An An hoàn toàn gặp rắc rối rồi, dạy hư học sinh nha, phải phải sao?

      Phải… Trong lòng lại gào thét lần nữa.

      Tháng này tương đối trôi qua rất nhanh. Bình Tử ngồi bên bấm máy tính, tính toán tiền lời thu hoạch cá nhân tháng này.

      Trước khi tan việc, An An cũng sửa sang lại, nhìn qua sáu con số cười đắc ý. Ngay sau đó xụ mặt xuống. Ai cũng sắc mặt đàn bà thay đổi như là thời tiết biến động, hết gió lại mưa!

      Mấy ngày trước, ‘Thượng Đế’ lại tới cửa lần nữa. Lần này chính là nhà bốn người, cha mẹ và em.

      nhà bốn người dáng dấp giống nhau. Chỉ là An An cảm thấy khá quen. Đặc biệt là người đàn ông trẻ tuổi, nhìn rất quen mắt. Chỉ là nhìn suốt nữa ngày cũng nhớ ra được, lại khiến người ta tưởng rằng có chuyện gì xảy ra.

      Mang Quả trợn mắt trắng dã, thông minh như bạn An An mà cũng có lúc mơ hồ.

      Bình Tử ở bên cạnh mờ mịt nhìn những người kia, phải rồi, cũng biết.

      Bàn luận nhà cửa có gì khó khăn lắm, xác định là gia đình tốt, lần sau tới ký hợp đồng. Lúc này An An mới thở phào nhõm, phải là vì tiền, cái này gọi là nghiệp tích.

      An An quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi, giống như thôi miên người ta. Kết quả vẫn là câu hỏi có giải đáp, đành dẹp qua bên phiền muồn tăng dần với cảm giác nghi ngờ giải thích được.

      Đưa mấy người ra ngoài, đột nhiên hình ảnh trong trí nhớ thoáng cái vụt qua. An An vội vàng đuổi theo, chụp cánh tay của người đàn ông lại, sau đó dùng sức kéo qua bên.

      Tầm mắt phải hơi ngước lên chút. Phải rồi, theo lẽ thường mà , chiều cao của bạn An An là 1m65, mang thêm đôi giày cao 7cm vóc người rất cao, chỉ là vẫn như cũ, phải ngẩng đầu nhìn.

      Ở góc độ này, đột nhiên có cảm giác người đàn ông cao lớn kia giống Uông Thanh Mạch.

      An An chỉ chỉ ngón trỏ lên trời, thiếu điều nhảy dựng lên rồi. Chỉ a chỉ a chỉ, cuối cùng bật ra được câu: “ biết tôi phải ?”

      Trước tiên, người đàn ông có vẻ giật mình, sau đó cười cười gật đầu cái: “Biết, An An.”

      “Tôi biết ngay mà, nhất định biết tôi… tôi nhất định cũng biết . Chỉ là, tôi… tôi nhớ gặp ở đâu. Gần đây trí nhớ của tôi được tốt.”

      Người đàn ông bật cười khà khà: “Quả là tôi phải trước. Lần sau tới để ký hợp đồng.”

      An An vội vả đuổi theo hỏi: “ tên , có lẽ là tôi có thể nhớ ra.” Phải rồi, gần đây có vẻ đáng hơn, nét mặt hiền lành phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

      “Hứa Thác.” Người đàn ông tên rồi cười cười.

      “Chuyện kia, Hứa Thác, trước khi tới ký hợp đồng, nhớ gọi điện thoại trước cho tôi để hẹn giờ. Tránh cho có chuyện lầm lẫn mà làm phiền chuyến nữa.”

      “Vậy có nhớ ra tôi ?”

      An An xấu hổ thể tưởng tượng. Gương mặt bối rối, kìm nén đến đỏ bừng. Cuối cùng còn cách nào, cho nên bất cứ giá nào An An cũng phải hỏi: “ ở viện của chúng tôi sao?”

      Hứa Thác lắc đầu, cười cười : “Tôi trước, đến lúc đó gọi điện thoại.”

      “Oh, tốt, phải viện của chúng tôi, vậy là người của viện nào?”

      Tự mình tưởng tượng, người bên kia lên xe, nhấn ga xông ra ngoài.

      (Nặc Phong (mình nghĩ là tác giả) điên cuồng hét lớn: nhất định phải là người của viện nào sao? lẽ trong suy nghĩ của chỉ có viện thôi sao.)

      An An:…

      An An nghĩ nát óc cũng nghĩ ra.

      Mang Quả vô cùng ‘nghĩa khí’ tới, vỗ vỗ lên vẻ mặt rối rắm của người ta: “Có biết người kia là ai ?”

      “Hứa Thác đó.”

      biết là Hứa Thác còn níu kéo người ta cả nữa ngày.” Mang Quả hoàn toàn bội phục, An An lúc nào cũng điên như vậy.

      “Dẹp , níu kéo ta bởi vì tôi quên mất tiêu ta là ai. ta cũng ta quen biết tôi.”

      “Oh, để tôi gọi điện thoại hỏi chút.”

      An An cầm điện thoại ra ngoài gọi: “Ông xã.”

      “Ừ, có biết người nào tên Hứa Thác ?”

      có, ta đến mua phòng ốc. Em cảm thấy nhìn rất quen mắt mà thôi.”

      "À, bạn bè mới quen thôi. Em nhìn thấy ta quen mặt lắm. Em còn tưởng là người của viện chúng ta nữa đó, hì hì.”

      mới ngu ngốc đó. Thôi được rồi, em muốn tan việc, phải ngoan ngoãn nha.”

      ". . . . . ." Mang Quả đứng bên há hốc miệng, được câu nào.

      Hứa Thác là công tử nổi danh ở thành Bắc Kinh, thường xuyên tham dự những hoạt động buôn bán có tầm cỡ, cũng được coi là nữa danh nhân rồi.

      Vậy mà qua miệng của lại là bạn bè của ai đó. Hơn nữa, còn quen biết , mà lại quên mất người ta cách hợp tình hợp lý.

      Rốt cuộc Mang Quả cũng nhận thức được, vì cái gì mà An An có thể hấp dẫn được nhiều người có tiếng tăm như vậy. Chỉ có nguyên nhân, khí chất của chính bản thân ấy hề đứng chung cùng chân trời với các .

      khéo léo thể thành sách. đàn ông, có đàn ông đến.

      khắc trước khi An An tan sở, Triệu Dư đậu chiếc Aston Martin phong nhã ngay trước cửa phòng bán cao ốc.

      lần nữa Mang Quả lại được lời nào. Vì lẽ gì mà đàn ông tốt lại muốn chia năm xẻ bảy người đàn bà kết hôn như ấy chứ.

      Đưa ngón trỏ chọt chọt cơ thể bé ‘khỏe khoắn’ của An An: “Triệu gia lại tới.”

      An An cũng biết nếu ràng, chắc chắn Triệu Dư tha cho .

      Dọn dẹp xong đồ, An An ra, mở cửa xe ngồi xuống cách do dự.

      lần nữa, Mang Quả hét lên kinh ngạc: “Độc thân nhiều như vậy sao lại tìm, vì sao phải treo ngược cái “củ cải trắng thối nát’ có chủ kia aaa…”

      An An tiếng nào, để cho Triệu Dư tùy tiện chở đâu chở. Dù sao hôm nay nhất định phải kết thúc mọi chuyện.

      Tuy là có chút bị tổn thương, cũng tội nghiệp bạn tiểu Dư dụng tâm lương khổ, cuối cùng cũng có thể ôm được người đẹp vào lòng.

      Chỉ là lần này, có vẻ như An An giải quyết được vấn đề, mà thiếu chút nữa còn phải bán mình.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      10 – Bị Giáo Huấn

      Đối với An An, trừng phạt tốt nhất chính là ném vào tập đoàn quân đội quân khu 41 ở Quảng Châu. Đây chính là biện pháp tốt nhất để đối phó mà mọi người tổng kết ra.

      Triệu Dư lái xe đến hội sở nổi tiếng ở Đế Đô. An An bước xuống xe, người tràn đầy hơi thở thanh xuân của tuổi hai mươi lăm. Đặc biệt là cách ăn mặc thanh nhã phối hợp tương xứng với tinh lực dồi dào, tràn đầy sức sống. Nhìn từ đàng xa còn tưởng là học sinh, đặc biệt là mái tóc đuôi ngựa buộc cẩu thả đong đưa ở đầu.

      Có thể tướng của An An lúc này tuyệt đối phải là thục nữ, nhưng lại hiên ngang mạnh mẽ vang có lực.

      Đây là cảm giác của Triệu Dư ở đằng sau An An. Lúc này, mặc cái áo sơ mi sọc ô vuông, quần tay đen, dáng người điềm tĩnh lão luyện.

      Hai người cùng chỗ, phải là, rất phù hợp.

      Triệu Dư còn chưa kết hôn. Chính xác mà là cũng chưa có đối tượng ổn định. theo đuổi An An phải vì chơi đùa, cũng phải là thầm kín, đơn thuần chỉ là thích.

      điệu bộ, phần lớn thời gian người rất thuần khiết. (khụ khụ, Nặc tôi đau lòng chua xót thay cho đồng chí tiểu Triệu.)

      Tìm chỗ xong, An An ngồi xuống. Mấy hôm nay nóng cách đặc biệt.

      Lúc gọi thức ăn, Triệu Dư đương nhiên biết món khoái khẩu của chính là khoai tay xào ớt xanh.

      Tôi thèm! An An trừng mắt muốn lòi ra. Đầu bếp bị ép buộc khổ sở, đoán chừng là muốn toẹt ra. Con bà nó, lại tới đây để ăn khoai tây xào ớt xanh.

      Bộ dạng của người bồi bàn có vẻ đắn đo, bởi vì thực đơn có ‘tên’ món năn này.

      Nhưng mà Triệu Dư vẫn kiên trì, bồi bàn phải cầu xin chủ quản, cuối cùng đồng ý làm món ăn này.

      Những hành động tỉ mỉ của khiến An An muốn gây thêm ‘tổn thương’ cho nữa. vốn phải là người tốt gì, nhưng cũng hiểu được ‘ công hưởng lộc”

      Triệu Dư gọi rượu, An An liếc mắt nhìn nhưng gì. Đồ ăn tệ, An An cũng uống hai ly rượu, ngọt ngọt cay cay. Phải , rất ít những có thể từ chối hai loại mùi vị này.

      Nhưng có điều, An An là vua ‘uống rượu phải say’, uống cái liền cao hứng, quên mất hôm nay muốn cái gì. Đến cuối cùng, mọi người đều cảm giác bay bay. An An ngồi ở ghế, cúi đầu lẩm bẩm cái gì. ra muốn tới Nham Tử, nhưng Triệu Dư nghe thấy gì hết.

      “Đừng uống nữa, có được ?” Triệu Dư cảm thấy buồn cười, người phụ nữ này, có chút đề phòng nào. Hiểu lầm, hiểu lầm, lại khiến người ta hiểu lầm.

      “ ‘Thượng Đế’, đỡ tôi . Tôi… tôi có cảm giác cả thế giới đều di chuyển. Hắc, cả cũng di chuyển kìa.

      An An biết người trước mặt là ai. Chỉ là đầu óc thể khống chế được cơ thể, căn bản là có cách nào đứng thẳng được.

      Triệu Dư lắc đầu chịu thua vì câu ‘Thượng Đế’ kia, gọi người phục vụ tới tình tiền, đứng dậy tay đỡ An An, tay ôm hông của , kéo ra khỏi chỗ ngồi.

      An An đập bàn đập ghế đứng lên, thân thể lắc trái lắc phải, lắc tới lắc lui. Triệu Dư cười cái bất đắc dĩ rồi nữa ôm ra ngoài.

      An An cảm thấy mình mất mặt mũi, nhưng biết làm sao bây giờ, mình thành giống vậy.

      “Tôi, , phải cố ý uống nhiều.” Hai chân An An giống như bị giẫm phải đám mây, mềm nhũn ra, nữa bước chân cũng nhấc lên, thân thể tự chủ được mà nghiêng về phía trước. Triệu Dương chỉ có thể ôm chặt hông của thêm chút để tránh cho bị trượt té.

      “Bảo bối.”

      Hả, An An giống như nghe được có người gọi , thanh rất quen thuộc nha, hơn nữa lại còn kêu cả biệt danh của nữa. Những thân hình chung quang chỗ phát ra thanh ‘khựng lại’ rồi tản ra.

      Lúc này, người đàn ông mặc áo thun đen, quần jeans thường, dáng người cao ngất, bắp tay rắn chắc khiến cho người ta có cảm giác rất cường tráng, xuất trước mặt của .

      “Lại uống nữa.”

      Người tới trước mặt, An An ồ lên tiếng, cười hắc hắc, tiếp theo toàn thân ngã nhào tới: “Mạc Mạc.”

      “Kiểu này chắc là hơn hai ly.” Gương mặt hoàn mỹ của Phương Mạc ra nụ cười vô cùng bất đắc dĩ. Tay ôm An An ôm vào trong lòng, sau đó đứng nhìn người đàn ông ở bên cạnh. ngực, sau đó nhìn đứng bên cạnh nam nhân.

      Hai người khẽ mỉm cười: "Phương Mạc, cậu là Triệu Dư?

      “Phải, ngưỡng mộ lâu.” Hai người đều là công tử nổi danh ở Bắc Kinh. Cái vòng lẩn quẩn cũng , lớn cũng lớn. tới lui, cuối cùng cũng là chỗ quen biết.

      tay Phương Mạc ôm hông , tay giữ đầu của , khiến cả người của đều dựa vào trog ngực: “Đừng bao giờ để ấy uống mình. có tửu lượng, lại biết khi nào nên dừng lại. Uống nhiều quá bị nghiện, khiến người ta chê cười.” Cách chuyện êm dịu của Phương Mạc có cảm giác vừa thân thiết vừa xa lạ. Triệu Dư nghe xong khỏi tự trách mình.

      " xin lỗi, tôi biết An An có thể uống.” Triệu Dư bày tỏ áy náy.

      “Vậy phiền cậu nữa, tôi dẫn ấy về đây.” Phương Mạc lắc đầu, mĩm cười .

      Triệu Dư có chút sửng sốt. biết quan hệ của bọn họ là như thế nào, nhưng nhìn thấy thái độ thân mật của hai người quả trong lòng được vui.

      “Bảo bối, còn có thể được ?” Phương Mạc kề sát môi lên vành tai của An An, kêu ‘bảo bối’ cái loại xưng hô thân mật này, lại còn động tác hôn giả, mặc cho ai muốn nghĩ gì nghĩ.

      Chân trái chân phải của An An giẫm lên nhau chơi đùa, còn được cái gì chứ. Mọi vật trước mắt đều di chuyển: “Ha, Mạc Mạc, cậu… cậu cũng ở đây di chuyển lung tung.”

      Phương Mạc bất đắc dĩ cong người xuống, chặn người ôm eo lên: “Tôi trước. Lần sau tôi mời.”

      “Mạc Mạc, tớ nhớ Nham Tử quá.” Tâm tình An An tốt, mượn tác dụng của rượu, trong lời tràn đầy uất ức. Nghe được giọng điệu như thế, trong lòng Phương Mạc khỏi đau lòng.

      An An ôm cổ Phương Mạc, đầu rúc vào ngực của .

      Ánh sáng mạnh mẽ xuyên qua bức mành sa mỏng chiếu rọi vào trong khiến An An lơ mơ tỉnh dậy từ giấc ngủ say sưa. Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại thấy mình nằm chiếc giường mềm mại rộng lớn mắt nhìn trần nhà, nhất thời thể phục hồi lại tinh thần. Thoáng phản ánh lại vật, mới phát mình lại nằm giường ở biệt thự.

      Cửa bị mở ra, Uông Thanh Mạch mặc bộ đồ màu trắng nhàn nhả vào. tay cầm ly nước đưa tới. An An nhổm dậy, dựa người vào đầu giường đón lấy, uống hơi hết nữa rồi đưa lại cho : “Tại sao tôi ở chổ này?”

      “Còn đau đầu ?”

      An An gật gật đầu, ừ tiếng. Uông Thanh Mạch để ly nước qua bên, sau đó ngồi lên giường. Tay dài vươn ra, kéo người nằm giữa giường kéo về bên này, sau đó dùng cánh tay chai sạn vì tiếp xúc nhiều năm với máy móc xoa xoa huyệt Thái Dương của An An.

      An An dựa ra phía sau để có thể dễ dàng xoa bóp cái đầu vẫn còn đau nhức của . Sau lúc, An An câu: “Uông Thanh Mạch, tôi nhớ Nham Tử lắm.”

      Uông Thanh Mạch dừng tay chút, sau đó ‘ừ’ tiếng coi như là nghe.

      "Đây là thái độ gì, vui à?” An An khiêu khích, tuyệt đối khiêu khích.

      “Trong cuộc sống sinh hoạt của em sau này, ngoài trừ nhớ ta ra, còn phải nhớ tôi.”

      " muốn cũng đừng có nghĩ tới.” Phản đối.

      "Cứng miệng." Chắc chắn.

      "Cắt."

      An An lại ngủ nữa. Đến lúc thức dậy Uông Thanh Mạch làm xong mấy món đồ ăn.

      “Tắm rửa trước rồi sau đó ăn cơm.” Uông Thanh Mạch ngồi ở giường, nhìn mắt An An mở to .

      " muốn ."

      "Nhức đầu sao?"

      " nhức, chính là muốn nghĩ tới ."

      Đường nét cường tráng của Uông Thanh Mạch dịu rất nhiều, cúi người xuống, đưa tay bế bổng lên: “Em có thể em muốn tự .”

      “Em .” An An cười hắc hắc. Sau đó lại làm ra vẻ vô tội.

      Uông Thanh Mạch hòa nước ấm, để nước chảy đầy bồn rồi quay đầu lại. An An vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, chưa chịu qua: “ phải em muốn mặc đồ để tắm chứ.”

      An An túm quần áo lại, lại kéo kéo tay áo, mặt vẻ ‘thẹn thùng’ nhưng ra lại giống nhăn nhó nhiều hơn. Sau đó nheo mắt: “Tôi có thói quen ở trong phòng tắm với đàn ông, ngoại trừ Nham Tử.”

      Uông Thanh Mạch nhíu mày, ngay sau đó gật gật đầu. Đôi mắt sâu thẫm, nhìn ra được cảm xúc ở bên trong. Nhưng An An có thể khẳng định, tức giận.

      Người ra tiện tay kéo cửa lại. An An thắng lợi vừa cười vừa cởi quần áo ra, thoáng cái còn mảnh, nhảy vào bồn tắm.

      Bồn tắm lớn thoải mái. Nước ấm vừa phải, tâm tình vui vẻ, An An ngâm mình trong đống bọt nước.

      Nữa giờ trôi qua, Uông Thanh Mạch đẩy cửa ra, lắc đầu biết làm sao. Trong bồn tắm đầy bọt nước, thân hình người phụ nữ như như . Bởi vì ngực thở phập phồng mà mặt nước gợn từng hàng nhấp nhô.

      “Nếu ngồi dậy, tôi vào.” Giọng nhàng của Uông Thanh Mạch truyền vào, nghe ra cảm xúc cao thấp gì.

      An An khẽ tỉnh lại, sau đó ‘lẩm bẩm’ tiếng rồi lại nhắm mắt lại. Uông Thanh Mạch rút khăn tăm từ kệ xuống để qua bên: “ tin lời của tôi?”

      “Hừ.” thanh phát ra từ lỗ mũi giống như là khiêu khích. Mắt An An vẫn còn nhắm như cũ.

      Uông Thanh Mạch bắt đầu cởi quần áo. Cái thanh loạt xoạt này khiến An An tin hoàn toàn, vội vàng mở đôi mắt hề buồn ngủ ra, cười ha hả: “ cần cần.”

      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Uông Thanh Mạch chiếu rọi gương mặt sạch của , cúi người, hôn cái lên vầng trán trơn bóng đầy đặn kia, xoay người ra ngoài. Mà An An ngồi trong nước bắt đầu hơi lạnh, chu miệng, biết là nên vui hay giận nữa.

      “Ai cho phép em uống rượu?”

      Sau khi ăn xong, Uông Thanh Mạch thay bộ quân trang ngồi ở ghế sa lon, thủ trưởng gương mẫu lại xuất . Dáng vẻ kiêu ngạo của An An giảm liền tại chỗ, ngồi mình nghiêm chỉnh ở sofa đối diện.

      " phải là tôi muốn uống. Triệu Dư gọi mà.” An An lo lắng còn chưa đủ, giọng giống như là tiếng lầm bầm từ trong cổ họng.

      có chút kiềm chế bản thân nào.” Chỉ trích, tới. cưng chìu, trách. giận, cười, nhưng trong lời lại lộ ra vẻ ‘thất vọng’ ràng.

      An An nhìn nét mặt của , còn có lời vừa rồi, trong bụng khó chịu: “Ai cần lo.”

      “Em có thể lựa chọn lại câu vừa rồi lần nữa xem.” câu lạnh lùng đến mức tận cùng của Uông Thanh Mạch lại khiến cho bạn An An lạnh run cả người.

      Uông Thanh Mạch giận mà oai. An An biết , rốt cuộc là tới đường cùng. Nhưng mình lại muốn thua, mạnh miệng : “Tôi cứ uống, làm gì được tôi?”

      “Em .”

      “Cùng lắm đến quân đoàn 38 báo cáo thôi, ai sợ ai hả.” An An ghét nhất chính là kiểu dáng thủ trưởng của Uông Thanh Mạch. Mỗi lần bị đàn áp là chỉ muốn làm phản.

      Uông Thanh Mạch cong môi lên: “Tôi cảm thấy quân đoàn 41 là lựa chọn tốt nhất.”

      “Coi như lợi hại.” An An nhìn thẳng người đối diện, đôi mày rậm lạnh lùng nhíu lại.

      "Thứ hai báo cáo." Uông Thanh Mạch nhìn thẳng An An, thanh lộ ra vẻ uy nghiêm thể nghi ngờ.

      phải là giỡn chơi hay sao? Má ơi, chẳng lẽ làm à. Phụ nữ tốt nên chịu thiệt trước mắt. người phụ nữ thông minh, muốn đối phó với người đàn ông khó trị, cần phải được ‘nhận định thời thế’.

      Sóng mắt An An lưu chuyển, sau đó khuôn mặt nhắn lập tức thay đổi, miệng móp méo, mắt lã chã khóc, nhào tới: “Thủ trưởng đại nhân, em sai rồi.”

      Ách, An An cảm thấy, khóe môi nghiệt kia của Uông Thanh Mạch là đáng ghét. Con bà nó, là muốn nhào tới cắn nát nó.

      An An hoàn toàn bại trận. biết nếu quả chọc giận tới Uông Thanh Mạch, được làm được. lại muốn quân đoàn 41. Quảng Châu đó, muốn cá số mạng bản thân à.

      Chủ yếu nhất chính là, bởi vì dám gặp lại người ở nơi đó. Dường như đây chính là nỗi sợ hãi của từ tới lớn. Nếu như , sợ bị nơi đó đè nén tới chết.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      tart_trungTuyết Liên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      11 - Bạn nối khố

      Đầu tháng chín là thời gian tốt nhất. Ánh mặt trời sáng rực, máy điều hòa khí thổi rất mạnh, tâm tình cũng dâng cao rồi, ngày phát lương càng ngày càng gần. Lúc này mọi người ai cũng tính toán có bao nhiêu tiền vào trong tay.

      An An biết tính như thế nào. Dù sao, Nham Tử có phần thưởng cho nếu được sáu con số. Về phần phần thưởng Nham Tử là cái gì. cũng hỏi, để được mừng rỡ đột ngột.

      Bình Tử ở bên cạnh bấm bấm máy tính, sau đó thở dài: “Tớ đoán chừng có thể phát động được khoảng năm ngàn tám, bằng số lẽ của cậu nữa sao?”

      “Cậu phát động ít nha. Lúc trước ở Bắc Kinh, việc làm đầu tiên của tớ, tháng thứ nhất chỉ phát động được ngàn hai khối thôi.” Mậu Ninh cúi đầu sửa sang lại tư liệu, tiếp lời.

      An An như vào cõi thần tiên. Kỳ , cũng muốn vào cõi thần tiên. Nhưng ngoại trừ cõi thần tiên ra, biết phải làm cái gì nữa.

      Có người giám chứng, giờ, nghiễm nhiên trở thành ‘lão đại’ của phòng tiêu thụ. Chu Tiến cũng tránh xa xa , bởi vì quả rất rất rất độc ác.

      Về phần 1 với 0 có xảy ra cái gì hay , mọi người cũng còn quan tâm. Về phần tiểu tiện nhận có bị bạo cúc hay , dường như chỉ có mình biết.

      Thời tiết vẫn còn nóng như thế, còn trở nên oi bức hai hôm nay. Dường như nghe có mưa to sắp đến. Nham Tử gọi điện thoại mấy ngày sắp tới mưa to, muốn cẩn thận.

      An An có chìa khóa của biệt thự, cho nên trời có mưa cũng về nhà.

      ra có ‘người tình’ cũng có chỗ hữu dụng.

      (Nặc tôi điên cuồng hét lên, An An, giống như vậy làm đàn bà chúng ta mất thể diện.)

      (Mắt An An lạnh lẽo, tớ đây gọi đó là lợi dụng tài nguyên, cậu biết cái gì.)

      Trước giờ tan sở, An An nhận được điện thoại. Cú điện thoại này khiến vui mừng tới nổi nhảy tưng tưng tại chỗ, so với chuyện Nham Tử trở về còn vui vẻ hơn.

      Diệp Tử tới, là chuyện làm cho người ta hưng phấn tới cỡ nào!

      Lầu của plaza Vương Phủ Tỉnh, Tân Thiên Địa, An An mặc quần short jean, giày Cavans. người mặc cái T-shirt có những đường vân lớn đen trắng, rộng lùng thùng, thảnh thơi sải bước, mắt nhìn xung quanh chỗ định trước.

      Vào thang máy lát Diệp Tử gọi đến, ở tiệm vàng. Con nhóc này ngồi ở đằng đó thử nhẫn.

      "Diệp Tử. . . . . ." An An vừa nhìn thấy vui mừng kêu lên từ xa.

      Lúc này, Diệp Tử mặc áo T-shirt, quần jean, đơn giản nhưng sạch gọn gàng, ngồi ở trong cửa hàng nhẫn kim cương hạng sang. Thấy tới, vui mừng quá độ, để ý vội vàng đứng dậy chạy về hướng của : “Bảo bối, nhớ cậu muốn chết.”

      Hai người nhiệt tình ôm nhau, mà Diệp Tử đứng dậy bỏ chạy khiến nhân viên của cửa hàng hết hồn, thiếu chút nữa là báo cảnh sát, cho rằng muốn mang theo kim cương bỏ chạy.

      “Quân Tử đâu?” Hai chị em nghênh ngang kề vai sát cánh giống thục nữ chút nào.

      “Biết tớ hẹn cậu, ấy lo công chuyện rồi.” Diệp Tử cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp. Hai chị em cười tươi đến nổi hai mắt nhiếp lại thành hàng.

      xong rồi có chuyện khác tối nay về nhà tớ ngủ nhá.”

      “Nhất định, tớ về nhà dành chăn của cậu cho cậu biết mùi.”

      Hai người cười cười , Diệp Tử giơ giơ chiếc nhẫn mang tay trước mặt An An: “Cái này được ?”

      “Còn phải , rất hợp với ngón tay trắng nõn kia của cậu, như vậy mới có chút nữ tính.”

      chết , tớ có chỗ nào phải đàn bà? Chẳng lẽ chỉ có ngón tay này đàn bà thôi hả?”

      “Chuẩn bị kết hôn?” An An ngồi xuống bên cạnh, tay phải chống má, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Diệp Tử mà cũng cười theo.

      “Đúng vậy! Nham Tử nhà cậu đâu?”

      phải điều Bảo Định còn đâu nữa. năm nay làm tớ khổ chết được.” Nhắc tới ông xã, An An liền xụ mặt xuống.

      “Đúng là quá đáng mà. Quân Tử cũng bị điều , tớ cái gì cũng chịu nghe. Cuối cũng cha tớ cũng hết cách, cha ấy cũng hết cách, mới vừa được phê chuẩn rời khỏi Thẩm Dương.”

      "Lo sợ gì chớ. Ở gần nhau bấy nhiêu năm rồi, tình cảm thắm thiết lắm mà.”

      “Cũng lợi hại như cậu và Nham Tử.”

      An An, Diệp Tử và Quang Tử sinh ra và lớn lên trong viện, còn là bạn thân. Trái lại, Nham Tử của có ở trong viện khi bọn họ ra đời, nhưng bọn họ chung đụng rất tốt.

      Nham Tử dốc lòng dùi mài, cực khổ hai mươi mấy năm rồi trực tiếp bắt .

      Phần lớn thời gian, An An thường hay oán giận, đời này chỉ biết có mình . Lúc đó , hai người bọn là chung tình.

      Nhưng nghĩ lại tình cảnh bây giờ, An An cảm thấy bọn họ đúng là chung tình.

      Hai người thử vài chiếc nhẫn nữa rồi xuống lầu. Dù sao loại nhẫn này vẫn cần hai người cùng nhau quyết định. Điều nay tượng trưng cho tương lai của hai người cùng nhau đồng lòng mà thôi.

      Trong lúc vô tình, An An liếc nhìn ngón tay trụi lủi của mình, cảm thấy buồn bực. Đăng ký kết hôn hai năm, hôn lễ cũng tổ chức. Nhưng mà chính cũng biết, vì sao ban đầu chưa mua nhẫn cưới, cùng người ta chạy kết hôn cách ngu ngốc như vậy. Sau đó còn vui vẻ ra thể thống gì. Nham Tử đáng chết, Nham Tử thúi…

      Diệp Tử thục thục cùi trỏ vào người An An có vẻ trầm tư: “Sao vậy, nhắc tới ông xã nên nhớ à, bắt đầu chơi trò u buồn hả?”

      ràng cho tới bây giờ Nham Tử vẫn còn chưa mua nhẫn cho tớ.” Vẻ mặt An An buồn xo.

      , bỗng nhiên Diệp Tử dừng chân lại, quay đầu cách máy móc, trừng to mắt, chớp chớp. Sau đó, thanh như vẻ ‘cậu hết phương cứu chữa’ : “Đời này cậu phải thua trong tay của Nham Tử rồi.”

      An An bĩu môi. Được rồi, phải tán thành với nhận xét này của Diệp Tử. Quả thua trong tay của Nham Tử.

      “Nham Tử quá thông minh. Nhìn xem, cậu đâu phải là còn nữa đâu bị ăn từng chút từng chút, tới bây giờ còn chút xương nào cả. Tớ xem, cậu tính thay thế ấy cả đời này chỉ biết có người đàn ông, thua thiệt nhiều lắm nghen.”

      An An vô cùng thông minh gật đầu, sau đó nét mặt đăm chiêu : “Tớ nên hỏi Quân Tử chút, cậu ấy có phải là người đàn ông duy nhất của Diệp Tử hay .”

      “Đương nhiên là phải rồi.”

      “Vậy cậu những lời vô dụng này để làm gì, vì sao tớ phải thay người chứ?”

      “Tớ chỉ thôi mà, cậu đừng có sư tử Hà Đông có được . mất thể diện mà, tư cách, tư cách! Đừng khiến người ta tưởng rằng người đông bắc đều ăn to lớn như vậy chứ.”

      "Cút. . . . . ." Sau khi An An mắng xong câu đó, hai người cười hắc hắc.

      Hai người dạo trong thương xá vài dòng. Từ tới lớn, mắt nhìn hai người rất giống nhau, chỉ khác mắt nhìn đàn ông thôi.

      Trong cửa hàng chuyên môn, cả hai đều thích được cái váy, chịu buông tay. Cuối cùng mỗi người mua cái.

      dạo chưa được bao lâu Quân Tử gọi điện thoại tới, hỏi hai người bọn họ xong chưa.

      Trong hội sở tư nhân hạng sang, hai người quẹo trái quẹo phải hồi rồi vào tới phòng. Trong phòng có ba người, đều là quen biết.

      Ở chính giữa là Quân Tử, toàn thân màu đen. Bên tay trái là Kiều Vũ, bên kia chính là cái tên vô cùng tự phụ, lúc còn bé, ngày nào ăn hiếp là ngày đó trời đổ mưa, Phương Mạc, cùng chào hỏi các .

      Phương Mạc kéo Nham Tử* (*hình như tác giả viết lộn rồi, đáng lẽ là An An mới đúng, có Nham Tử ở đây) đến ghế sa lon bên phải, ngồi xuống bên cạnh mình. Hai người giống như khi còn bé, cười ha hả, sau đó còn đấm đối phương hai đấm, coi như là biểu đạt ý ‘’.

      Kiều Vũ đưa cho An An ly nước trái cây, quay đầu hỏi câu: “Khi nào Nham Tử trở lại? năm rồi, sắp trở về rồi phải ? Nếu em cùng , đừng để bị chia cách như vậy.”

      An An bĩu môi, sau đó lắc lắc cái đầu ra vẻ đáng : “Em . ấy muốn trở về lúc nào về lúc đó. Em thèm.”

      Điệu bộ vô cùng nũng nịu. Những người ở đây, ai cũng nuông chìu từ . Ngoại trừ Nham Tử là người , tất cả mọi người đều là em.

      “Vừa rồi ba người đâu?” An An cầm ly nước trái cây lên uống hớp. Sau đó chen mình vào bên trong Phương Mạc, nhích lại gần .

      “Ai mượn hai người có ở đây, các tán đó.” Kiều Vũ cười hắc hắc trêu ghẹo .

      "Biến! Cẩn thận Diệp Tử nổi giận, đem biến thành tổ ông vò vẽ.”

      Tay Quân Tử ôm eo Diệp Tử, cười với An An: “Chúng tôi kết hôn vào ngày 11, em và Nham Tử nhớ đến đó nghen.”

      Mọi người uống rượu, uống nước trái cây. Hết cách thôi, ai cũng biết tính tình kia của .

      Chơi tới khuya, An An đoạt Diệp Tử từ trong tay của Quân Tử, hai người đón xe về nhà. Về phần mấy chàng kia, cứ để cho bọn họ tiếp tục tán .

      Hai người gặp lâu, muốn rất nhiều, kỷ niệm lại càng nhiều hơn. Cơ hồ toàn bộ hồi ức tuổi thơ đều ở chung với nhau.

      nhớ tới chó Labrador của gia đình bác Trương, nhớ tới mèo Đại Hoa của gia đình bà Lưu, còn có con thỏ của gia đình Vu Tử. Mỗi thứ đều là hoài niệm.

      . Đáng. Tiếc! Năm tháng qua, những người ‘bạn chơi’ nối khố trong hoài niệm này sớm lên cực lạc rồi.

      Cuối cùng, chủ đề dừng lại ở Vu Tử. mới vừa hẹn hò với , Diệp Tử cũng gặp qua, người tệ lắm. Chỉ là chú Vu rất giận, ai bảo hai ông già là oan gia đối đầu từ . Nhưng quân nhân của thế hệ trước, ai mà miệng cứng lòng mềm, cũng có gì phải lo lắng.

      Lúc ngủ là bốn giờ sáng. Sáng sớm, An An mới bò lên giường, nhức đầu vô cùng. Diệp Tử vẫn còn ngủ khò khò. An An gọi điện thoại cho Chu Tiến, xin nghỉ ngày.

      Buổi trưa, Quân Tử gọi điện thoại tới. Hai người thay đồ xong xuống lầu. Sau lát, chiếc xe Porche màu xanh hết sức vênh váo dừng lại bên cạnh An An, chiếc R8 màu bạc đậu bên cạnh.

      Phương Mạc và Quân Tử xuống xe trước, phía sau có Kiều Vũ tiếp theo.

      thôi, ăn cơm trước, đói chết rồi.”. Kiều Vũ xoa xoa bụng .

      Lúc ăn cơm, đột nhiên Phương Mạc : “ Đúng rồi, em chuyển Bảo Định .”

      An An lắc đầu, ai quản được . Dù sao, tự quyết định, vì câu của Nham Tử, , vì câu của An An, mọi chuyện đâu vào đó.

      Cuối cùng, dứt khoát từ chối nhiều lời đề nghị đưa làm, An An đưa mắt nhìn bọn họ rời rồi mới đón xe về lại phòng bán cao ốc.

      Quân Tử và Diệp Tử cũng tới. Kiều Vũ và Phương Mạc cùng nhau ăn cơm. Tối hôm qua, Diệp Tử ở nhà chúng tôi, , tớ muốn thử ‘trèo tường’ xem ra sao. An An bịa đặt tin tức này gởi cho Nham Tử.

      Qua lâu, lâu đến nỗi An An quên mất nội dung tin tức này là gì. Khi tin nhắn gởi lại, rất ngắn gọn, đơn giản, mạnh mẽ, lại hàm súc, cực kỳ đáng đánh đòn hai chữ: em dám.

      Vẻ mặt An An có thể là dữ tợn, cầm điện thoại di động tay giơ lên cao khoa tay múa chân. Bình Tử ở bên vô cùng kinh ngạc nhìn động kinh.

      ra , tính tình em Bình Tử rất là ngây thơ, đáng . Đầu óc đơn giản chậm hiểu thường xuyên khiến hiểu An An làm cái gì. khi người bên ngoài quen với động kinh bất kể giờ giấc của An An, rút kinh nghiệm, mà , lại luôn mù mờ…

      Buổi tối, An An vùi mình ở giường đọc tiểu thuyết mới của tác giả Vô Lương Tấn Giang trong điện thoại di động. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên làm sợ hết hồn. Khi nhìn là ai mặt mày lập tức hớn hở, đáy mắt vẻ ôn nhu: “Ông xã.”

      “Bảo bối ngoan, Quân Tử và Diệp Tử tới làm gì? chưa?”

      “Quân Tử lo công chuyện, em phụ Diệp Tử chọn nhẫn. Bọn họ chuẩn bị kết hôn, định ngày 11 tháng này.

      “Ừ, đến lúc đó tranh thủ thời gian.”

      “Ông xã, chiếc nhẫn kia là xinh đẹp.” Lời chứa đầy hàm ý.

      " sao?" Trêu chọc

      Ở đầu bên kia, giọng điệu của Nham Tử khẽ nâng cao chút, lọt vào lỗ tai của An An giống như mèo gãi ngứa, khó chịu.

      “Ông xã.” Làm nũng.

      "Bảo bối." Đáp lại.

      "Người ta nhớ ." Làm nũng.

      " cũng vậy." Đáp lại.

      đoạn ngắn đủ chất lượng có thể viết thành mười mấy chương, cho nên đoạn dài lại bắt đầu cắt xén, ngắn gọn. Đại khái cắt bỏ hai người chính là đủ loại ác đức, đủ loại vô lương, đủ loại buồn nôn, đủ loại ¥@. . . &¥#

      ( An An mắng to, Nặc Phong là tác giả vô lương tâm)
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :