1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẩn giấu tình yêu - Nặc Phong Nhi Hành (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 61



      Lúc này chiến hạm hải quân tới gần, vớt hết đội đặc chiến vừa nhảy xuống biển lên tàu. An An lên sau, đỡ lấy Dương Tử, xem thương thế cậu ấy ra sao. Nhưng Dương Tử là nam tử hán, lăn lộn chiến trường gần mười năm rồi, vết thương này đối với là gì cả.


      Nhưng dù sao vì cứu An An mới bị thương, vai phải bị đạn xẹt qua. Tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng trong lòng An An cảm thấy khó chịu.


      Dương Tử vài câu với An An để yên tâm. An An nhìn thấy quả Dương Tử bị thương nặng, trạng thái tồi, nên mới yên lòng.


      Sau lát, Dương Tử cảm thấy có gì đáng ngại, liền tập hợp đội ngũ. Ngoại trừ ra, còn có hai đội viên đội đặc chiến khác cũng bị thương, nhưng cũng là bị thương , nên mới an lòng.


      Hà Quân Lượng từ phía bên kia đến ngồi xuống bên cạnh An An: “Là nổ tung thuyền của bọn họ?”


      “À? được sao? Tôi nổ, bọn họ dùng những vũ khí kia và thuốc nổ đối phó với chúng ta.”


      phải, ý của tôi là rất gan dạ.”


      “Hê hê, tạm tạm thôi. Chủ yếu là vì tôi sống còn chưa đủ!”


      Xem như bọn họ hoàn thành mệnh lệnh bảo vệ. diễɳðàɳl€qu¥đϕn Những chuyện tiếp theo đó là do quân đội quân khu Quảng Châu giải quyết. Về sau An An mới biết được, bọn này sát thủ cuối cùng của tập đoàn khủng bố tội phạm quốc tế. Lần này An An lập công lớn.


      Uông Thanh Mạch thấy thuyền nổ tung xiết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răn rắc. Khói lửa mù mịt nhìn thấy được tình hình cụ thể, chỉ nhìn thấy nhóm đội viên đặc chiến nhảy xuống biển mà nhìn thấy An An.


      Đến khi cứu viện tới mới biết được, chỉ có Dương Tử và hai người đội viên bị thương, giờ cả đội trở về. Đến lúc này, Uông Thanh Mạch mới thả trái tim bị đè nén, khôi phục tinh thần.


      Hơn tiếng đồng hồ sau, An An và đội viên đội đặc chiến mang theo thân ướt nhẹp trở về bộ chỉ huy. Sau khi đội viên bị thương được băng bó xong, toàn thể nhân viên tập họp. An An cũng được xem như là trong những người đó. Mặc dù phải là đội viên đội đặc chiến, nhưng cũng là quân nhân.


      Thượng tướng Quách gật đầu lời khen ngợi, Vương Ngôn Kính an bài công tác tiếp theo. Uông Thanh Mạch đứng bên cạnh Quách Vĩ Minh. Đợi Thượng tướng Quách Vĩ Minh xong, mới đưa mắt nhìn An An từ xuống dưới.


      An An cười cười, ánh mắt sáng ngời. Niềm vui gặp lại người kia khiến kích động, rất muốn bật khóc. Nhưng phải kiên cường, nên gây rối cho .


      Sau khi việc được an bài, mọi người trở về ký túc xá cách trật tự. An An cảm thấy đơn độc, đứng sững nhìn cặp mắt sáng quắc của người đàn ông đứng cách đó vài ba mét.


      Ánh mắt của Uông Thanh Mạch truyền đạt rất nhiều cảm giác. Lo lắng, sợ hãi, vui mừng, đau lòng, tự trách, v.v… tất cả đều bị An An nhìn thấy trong cặp mắt kia! hiểu.


      Trong sở chỉ huy, còn có rất nhiều binh lính chưa tản ra. Hai người chỉ nhìn nhau chăm chú, ánh mắt dây dưa. Sau hồi, khi mọi người rình xem đều mệt mỏi, Uông Thanh Mạch mới tiến lên, nắm lấy tay An An. có rất nhiều chuyện muốn , nhưng bị nghẹn lại trong cổ họng. Ánh mắt hai người nóng bỏng, giống như ngọn lửa lớn hừng hực dấy lên.


      Mắt An An từ từ ứa lệ, ánh mắt càng thêm long lanh.


      Quay sang Thượng tướng Quách Vĩ Minh và Thiếu tướng Vương Ngôn Kính lời tạm biệt, An An cám ơn mọi người rồi hai người cùng nhau trở về trụ sở.


      suốt đường , hai người, mười ngón tay quấn chặt nhau, nhưng ai mở miệng lên tiếng.


      Về đến chỗ ở, An An cởi bỏ bộ đồ đầy nước ra rồi vào phòng tắm. Uông Thanh Mạch đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng.


      Lúc An An ra, Uông Thanh Mạch vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, giống như chưa hề nhúc nhích. An An muốn bước lên an ủi, biết, tự trách, để trải qua nguy hiểm.


      Nhưng lại dám mở miệng, sợ nổi điên lên. biết người đàn ông này bình thường đối với rất dịu dàng, ra trong tận cùng xương tủy, người điên cuồng như thế nào.


      An An mặc đồ ngủ tới bên cạnh Uông Thanh Mạch, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời dần dần thay đổi, thỉnh thoảng lên ngôi sao. Mỗi màn đều giống như sinh mạng con người, sáng chói nhưng lại tràn ngập nguy cơ.


      tắm cái , cả ngày mệt mỏi rồi!” Lúc này là rạng sáng, có lẽ hơn bốn giờ. Đoán chừng hôm nay ai được nghỉ ngơi.


      Uông Thanh Mạch gật đầu cái, từ đầu chí cuối chẳng hề câu nào.


      Nước nóng xối lên thân thể, khiến cảm thấy thoải mái hơn sau ngày căng thẳng. An An bị bắt làm con tin, màn chiến hỏa ngừng, mỗi màn đều như lăng trì, xuyên qua trái tim , đau đến mức thể nên lời.


      Mỗi người đều có nhược điểm trí mạng, mà nhược điểm kia của chính là An An. Uông Thanh Mạch xuất thân là lính đặc chủng, rừng súng mưa đạn đều xông lên, đối mặt sống chết mắt hề nháy, chỉ lo lắng cho nhóc còn chưa hiểu chuyện ở trong nhà. có thể thản nhiên đối mặt với sống chết, nhưng thể nào tưởng tượng được cảnh An An rơi vào hiểm nguy. Đây chính là uy hiếp của .


      Uông Thanh Mạch tắm rửa xong, quấn khăn tắm ngang hông, ra ngoài. An An ngồi giường, nhúc nhích nhìn . Cách nhau vài bước mà cứ ngỡ như muôn sông nghìn núi, khiến có cảm giác hoài tới.


      An An giơ tay vẫy vẫy , nhưng lại đưa ra dấu vết cổ tay bị trầy trụa đến tróc da sưng đỏ. An An nhìn ra ánh mắt của Uông Thanh Mạch có gì đó đúng, đưa mắt nhìn thấy cổ tay của mình, vội vàng thu tay lại. Nhưng tốc độ của nhanh bằng đối phương, bị người kia xiết chặt trong tay, tỉ mỉ xoa bóp cách đau lòng.


      Trong lòng An An ấm lại. Cũng bị ấm áp này khiến ngấn lệ lần nữa. Trở tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông, ôm chặt trước ngực: “ đau!”


      đau, làm sao có thể đau? Mỗi lần bị thương là mỗi lần tim như rạn nứt, Máu tươi rịn ra kia như là vết thương ánh ngời in sâu trong óc của . hận mình thể thay gánh lấy nỗi đau này.


      Uông Thanh Mạch xoa xao khuôn mặt tái nhợt bởi vì mệt mỏi của An An. Ngón tay thô ráp xẹt qua gò má của An An, mí mắt, lông mày, lỗ mũi xinh xắn, cuối cùng rơi vào cánh môi hồng của An An.


      Ngón tay khẽ bấm lên môi, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể cảm nhận được tồn tại của người trước mặt. An An hơi bị đau, nhưng tránh né, để mặc cho người đàn ông bấm nhéo từng tấc thịt mặt của mình.


      mắt giao nhau, tròng mắt An An lên đau lòng khó tả, đau lòng cho Uông Thanh Mạch, cảm nhận được áp lực trong lòng ,toàn thân toát ra hơi lạnh bức người.


      Ánh mắt của người đối diện từ từ trở nên hung dữ, tiếng hít thở nặng nề của Uông Thanh Mạch truyền đến tai An An càng ngày càng ràng. Bởi vì quá lo lắng mà khiến cho thân thể mình bắt đầu vượt quá mức hạn chịu đựng.


      “ Ưm…” An An muốn an tủi , nhưng chư kịp mở miệng môi của Uông Thanh Mạch đè lên cách mạnh mẽ. Nụ hôn gần như tàn nhẫn, môi bị cấn sinh đau, An An có ý vùng vẫy, lại bị cánh tay như gọng sắt ghìm chặt trong lòng.


      Nụ hôn của Uông Thanh Mạch mang theo tính xâm lược, hung hăng chiếm giữ, điên cuồng cướp đoạt, chút dịu dàng.


      An An cảm nhận được bất an của , dần dần nhắm mắt lại. Cho dù đau, vẫn đáp lại nụ hôn vừa bắt đầu.


      Môi chạm môi, răng chạm răng, lưỡi quấn lưỡi, quay cuồng bay lượn. Bàn tay to lớn dần dần tiến vào bên trong quần áo, xoa nắn bầu ngực mềm mại.


      Chỗ mẫn cảm kia bị kích thích, dần dần trở nên thô bạo, ngón tay xoa nắn nụ hồng mai kia cách hung dữ. An An bị đau, buộc miệng rên , vội vàng tìm cách muốn dừng lại. Nhưng người đàn ông cho cơ hội mở miệng, xoay người cái, cả hai người cùng ngã xuống giường lớn.


      Tiếp theo, thân hình rắn chắc nóng bừng của Uông Thanh Mạch đè lên người . Bởi vì động tác ma xát của hai người,khăn tắm người của Uông Thanh Mạch cũng tuột ra, An An có thễ cảm nhận được vật cứng như sắt kia chống đỡ đùi của mình.


      Uông Thanh Mạch buông môi ra, lần theo cằm, đường lướt qua cần cổ xinh đẹp, lưu luyến dừng lại trước ngực. Hơi thở nóng bỏng khiến tay chân An An mềm nhũn ra, bàn tay bé nắm chặt bả vai người đàn ông, đầu ngửa ra sau theo nụ hôn của .


      Rốt cuộc áo ngủ bị lột hết hoàn toàn, thân thể nõn nà của An An ra dưới mắt người đàn ông. Uông Thanh Mạch hôn từng ly từng tấc người như làm lễ rửa tội cách thành kính. Dưới tấn công nửa dịu dàng nửa thô bạo kia của , An An dần dần bắt đầu run rẩy.


      Ngón tay của Uông Thanh Mạch trượt dần dần từ bắp chân của lên tới đùi, cuối cùng dừng lại giữa khu rừng cấm xinh đẹp trần trụi. Dùng sức tách ra cặp đùi khép chặt, ngón tay luồn vảo trong giải đất thần bí, Đầu ngón tay khiêu khích nhè nụ hoa tâm. An An khó chịu rên khẽ tiếng, theo phản xạ, hai đùi ra sức khép chặt lại.


      Uông Thanh Mạch cho cơ hội, ngón tay xoa vài cái, nhắm ngay cửa khẩu tiêu hồn kia, ấn vào cách mạnh mẽ.


      “ A!” An An đoán được dùng chiêu này. chưa bao giờ dùng ngón tay vào nơi đó, hơn nữa lại còn mạnh tay như vậy. Bên trong khô khốc, đốt tay thô ráp, An An bị đau, hét lên tiếng.


      Uông Thanh Mạch cho cơ hội thích ứng, ngón tay ở bên trong tường thành khít khao bắt đầu khởi động. An An cảm thấy có loại cảm giác chưa từng trải qua từ trước tới nay, có chút đau, có chút tê dại, còn có chút khó chịu. Bàn tay đẩy đẩy bả vai của người đàn ông ra, lắc đầu: “ Nham Tử, nên như vậy!”


      Uông Thanh Mạch để ý đến phản kháng của , giống như cảm thấy ngón tay vẫn còn chưa đủ,liền đút vào ngón nữa. Hai ngón tay dài thô bạo quậy phá, An An đổ mồ hôi đầm đìa.


      Người đàn ông giống như phát tiết, tay kìm đầu An An,hung hăng hôn lên đôi môi .


      Bị đánh từ hai phía, An An bắt đầu thở ra hơi, Ngón tay ở bên trong miệt mài quấy phá, đến mức sắp ngất .


      Buông môi của ra, bắt đầu ngặm nhấm đỉnh hồng mai sớm cương cứng trước ngực.


      “ A!” An An bị kích thích, hết lớn lên. Đầu lưởi cùa người đàn ông trêu đùa, ngón tay bên trong chà xát chỗ mẫn cảm của . chổ nào phải là đòn trí mạng của .


      An An nắm chặt ga trải giường, khoái cảm người gần như khiến mất tự chủ. Gần tới đỉnh mà người đàn ông bên cạnh vẫn buông ra, An An chỉ thấy thân dưới càng ngày càng nóng, luồng nhiệt liên tiếp tụ tập về phía bụng dưới. Ngay lúc đó, liền bị người đàn ông kia ôm chặt, ngón tay ấn mặt vào điểm mẫn cảm kia, An An buông lỏng, cắn môi kêu lên tiếng, phía dưới bắn ra luồng dịch nóng, tẩm ướt khăn trải giường.


      cao trào mà vẫn làm người đàn ông kia thỏa mãn. Bên trong khít khao cắn chặt ngón tay của Uông Thanh Mạch thả, mà lại theo cao trào của , dùng sức đè xuống chỗ mẫn cảm kia lần nữa.


      “ A! cần!” An An kêu lên, dùng sức uốn éo cơ thể, thoát khỏi ngón tay của người đàn ông. Nhưng Uông Thanh Mạch nắm chặt eo của , khiến thể nào trốn thoát.


      Giải đất nhạy cảm khác thường lại bị người đàn ông này trêu đùa lần nữa. An An trốn được, nước mắt trào ra, bất khóc cầu xin: “ Nham Tử, dừng! Em xin !”


      Tiếng cầu xin nức nở kia của An An càng mang tới tư vị mãnh liệt. Đàn bà càng cầu xin tha thứ, trong lòng đàn ông càng cảm thấy thỏa mãn.


      Cuối cùng, cảm giác thiếu an toàn của Uông Thanh Mạch cũng đạt được chút thõa mãn.


      Trong ánh mắt nhẫn của Uông Thanh Mạch lên gương mặt đầy nước mắt của An An. Bởi vì dục vọng vẫn còn đọng lại trong nước mắt, con ngươi càng trở nên quyến rũ. An An biết nhìn mình, tay cầm lấy cánh tay của Uông Thanh Mạch, để cho tiếp tục hành hạ mình nữa, bên cầu xin, năn nỉ:” Nham Tử, đừng! Xin , đừng làm nữa!”


      Mồ hôi trán của Uông Thanh Mạch chãy ròng ròng xuống gò má. Cảm giác căng thẳng của ngày hôm nay rốt cuộc cũng được biểu đạt, khiến cho An An bắt gặp tia dịu dàng chăm sóc.


      An An khoát tay ôm người đàn ông trước mặt vào lòng. Uông Thanh Mạch rút ngón tay từ trong người của ra. Ngón tay trượt theo tường thành mẫn cảm khiến An An lại run rẩy hồi.


      Uông Thanh Mạch hôn cái lên gò má của An An, xoay người tiện thể đè lên.


      An An biết, đây chỉ là mới bắt đầu.


      ôm vòng eo mềm mại của , từ từ đút vào. Dư cao trào của An An vẫn chưa hết, bị cường hành tiến vào, thân thể lập tức căng lên. Đến khi đút vào hoàn toàn, mới thả lỏng thở dốc hơi.


      loạt phản ứng của khiến người đàn ông hài lòng. Bên hông cường tráng ngừng va chạm, ánh mắt sáng ngời, môi phảng phát nụ cười mờ ảo….

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 62



      Người ôm nhau chặt, linh hồn an ủi lẫn nhau! An An bị Uông Thanh Mạch giày vò, toàn thân nhũn ra, nhưng cánh tay lại có sức vòng quanh bả vai.


      Uông Thanh Mạch hôn lên gò má của An An, trán, lông mày, mí mắt… thương lôi kéo cổ tay của , ánh mắt tràn đầy tự trách.


      An An vùi đầu mình lên cổ của , thấp giọng : “Ông xã, ôm chặt em!”


      Ngày hôm sau, mọi người thu dọn hành trang, tạm biệt Vương Ngôn Kính, đoàn người trở về Bảo Định. Sang ngày hôm sau, Uông Thanh Mạch an bài công tác xong, liền dẫn An An trở về Bắc Kinh. Tuy rằng công việc bề bộn, nhưng lo lắng để An An mình. giờ, hận thể đến đâu cũng phải cài chốt cho .


      An An trở về sở nghiên cứu báo cáo. Mọi người đều biết chuyện An An bị bắt cóc, cho nên vừa về đến là tất cả mọi người đều vây quanh hỏi thăm quan tâm lo lắng tình trạng của .


      Trâu Hồng là người quan tâm nhiều nhất, thiếu chút nữa là lột sạch quần áo của An An ra để kiểm tra xem có còn bị thương chỗ nào nữa . Cũng may là chỉ có cổ tay bị sưng đỏ, mọi người cũng xem như yên lòng chút.


      Ban lãnh đạo cũng biết đến việc này, đơn vị cho An An nghỉ phép ba ngày ở nhà nghỉ ngơi. Trình Tiêu Diệc cũng nghe đến chuyện này, hai người đối mặt gặp nhau ở hành lang.


      An An vốn muốn tránh ra, kết quả bị Trình Tiêu Diệc tiến lên phía trước, ánh mắt quả lộ ra vẻ lo lắng. Trong mắt An An có chút bất ngờ khó hiểu.


      có việc gì là tốt rồi. Mọi người rất lo lắng!” Trình Tiêu Diệc nhàn nhạt mở miệng .


      An An chớp chớp mắt, còn chưa mở miệng Trình Tiêu Diệc xoay người trở lại phòng làm việc của mình.


      Thở dài, An An bước ra khỏi sở nghiên cứu. Uông Thanh Mạch tới đón , xe đậu trước cửa lớn. An An ra, lên xe.


      “Mẹ trở về, lo lắng cho em. Mình về nhà .”


      “Dạ. Em muốn tụi mình ngày mai về Thành Đô. Em muốn thăm cha chút.”


      “Ừ.”


      Đối với chuyện này, quân khu Bắc Kinh và các quân khu khác biết được. Chuyện An An bị bắt cóc tuy rằng phải chuyện lớn gì, nhưng với thân phận của thể khiến người khác chú ý tới.


      Hai người mua vài thứ về thăm nhà. Mới vừa vào cửa, mẹ Nham Tử, bà Trần Khê nhào ra, kéo An An lại gần, nhìn từ xuống dưới, đôi mắt đỏ bừng: “Bảo bối, cho mẹ nghe nào, bị thương ở đâu?”


      Uông Thanh Mạch nhìn hai người phụ nữ thương nhất, cũng như biết làm sao với họ nhất ở trước mặt, đôi mắt hai người đều đỏ bừng.


      An An vươn tay ôm cổ bà: “Mẹ, con sao, cũng bị thương. Con vô cùng dũng, làm mất mặt nhà mình đâu.”


      “Con bé ngốc này, mạng người quan trọng hơn, thứ khác đều là ‘phù vân’.” Mẹ Nham Tử vỗ vỗ lưng An An. lúc bị cảm, nghe tin An An bị bắt cóc, trước mặt bà bỗng dưng tối sầm, gần như ngất .


      An An buột miệng cười: “Mẹ, ngay cả phù vân* mà mẹ cũng biết sao? Rất fashion nghen!”


      *Chắc các nàng ai cũng hiểu chữ phù vân có nghĩa là gì phải ? ra chữ ‘phù vân’ này lần đầu tiên được nhắc đến trong bộ phim của Châu Tinh Trì. Mãi đến năm 2002 mới được dùng rất phổ biến. Ở đây An An đùa với mẹ Nham Tử, ám chỉ bà thuộc thế hệ trước mà chuyện lại dùng ngôn ngữ của thế hệ sau đấy ạ.


      “Dĩ nhiên rồi, mẹ là bà mẹ gừng cay thời đại mà.”


      An An mẹ Nham Tử từng trải cũng chỉ vì muốn trốn nặng tìm , tránh người lớn tuổi phải chịu quá nhiều kích thích.


      Nhưng mẹ Nham Tử từng làm trong bộ phận quân đội, công tác văn phòng. Tuy rằng chưa từng ra chiến trường, nhưng cũng là nghe qua mắt thấy, cái gì cũng biết.


      Đêm đó An An và Uông Thanh Mạch ở lại nhà. Sáng sớm hôm sau, hai người đến phi trường quân dụng Bắc Kinh, đáp máy bay trực thăng về thẳng Thành Đô.


      Tư lệnh An phái người lái xe tới đón bọn họ. An An biết cha lo lắng, cho nên cố gắng ổn định cảm xúc. Tuy rằng chuyện qua rồi, nhưng trong lòng vẫn còn lưu lại chút ám ảnh.


      Đến bộ tư lệnh, Cha An chờ bọn họ. Lúc An An nhìn thấy cha, lại thể tự khống chế được, trực tiếp ngã nhào vào lòng ông.


      thân Tư lệnh An kiên cường chính trực, sống lưng cao ngất, nhưng đôi tay lại run run, ôm con cưng trong lòng, vỗ lưng .


      Uông Thanh Mạch đứng bên nhìn cha con ôm nhau, trong lòng vô cùng cảm kích, tạ ơn trời xanh để cho An An gặp chuyện may.


      Từ sau khi việc này xảy ra, trong lòng Uông Thanh Mạch có quyết định của chính mình.


      Cảnh cha con gặp mặt cũng mau kết thúc. Dù sao Tư lệnh An kia cũng là lão quân nhân cường thế số . Thân tình dù sâu cỡ nào cũng biểu lộ quá nhiều cảm xúc trần trụi, ông chỉ là dò xét cẩn thận An An.


      Chiều đến, mẹ An An, bà Vương Á Viêm cũng đến Thành Đô. màn người thân gặp mặt lại xảy ra, hai mẹ con ôm nhau vừa khóc vừa cười, trông rất buồn cười.


      Buổi tối, mẹ An An làm vài món ăn ngon, đều là những món An An thích ăn hàng ngày.


      Uông Thanh Mạch uống vài ly rượu với Tư lệnh An. An An chỉ lo ăn, cuối cùng ăn tới bụng phình to chờ được tiêu hóa.


      ra, An An gặp phải tai kiếp này cũng cảm giác sợ hãi gì lắm. Nhưng trải qua lần này, hiểu được người thân bên cạnh là quan trọng tới cỡ nào. Cho nên về sau, bao giờ để mình lâm vào khốn cảnh nữa.


      An An nằm nằm rồi lại ngủ thiếp . lát sau, cảm thấy luồn hơi thở ấm áp nhích lại gần, An An biết được người này là ai, lồng ngực ấm ấp từ thuở ấu thơ. Mẹ An vuốt vuốt tóc của An An, đôi mắt lại đỏ lên.


      An An mở mắt ra, nhìn thấy mẹ nửa nằm nửa ngồi ghế sa lon bên cạnh, nhìn mình cách thương .


      “Mẹ, đừng lo lắng!

      phải tốt lắm sao?”



      “Mẹ nghĩ tới thôi là sợ. Nếu quả con xảy ra chuyện, con thử xem làm mẹ sống như thế nào?”



      “Mẹ, người yên tâm . Về sau con nhất định tự bảo vệ mình cho tốt, để bản thân gặp nguy hiểm nữa đâu.”



      An An ôm cánh tay mẹ, dựa vào ngực của bà, hưởng thụ tình thân.



      “Sắp tới Nguyên Đán rồi, hôn lễ chuẩn bị xong chưa?” Bà Vương Á Viêm quay đầu hỏi.



      “Con vừa trở lại, chưa mua gì hết. Hôm qua mẹ Nham Tử trở về, bà phụ con xử lý.”



      “ Ừ, chị Trần làm việc mẹ cũng yên tâm. Mẹ giúp con chuẩn bị chút chút, con thích gì mẹ mua cho con.”



      “Mẹ, mẹ cha ráng giữ gìn sức khỏe, sinh bệnh, để cho con lo lắng, như vậy là đủ rồi!”



      Khó co khi hai mẹ con thoải mái như vậy. Bản lĩnh đấu tranh của hai người này lâu nay là số . Tư lệnh An từ bàn ăn dõi mắt nhìn theo, gương mặt cường tráng khẽ mỉm cười, rất đúng tiêu chuẩn của người cha hiền.



      “Cha, con muốn để An An bên cạnh mình.” Uông Thanh Mạch cũng nhìn hình ảnh hai mẹ con ghế sa lon.



      “An An lớn rồi,cha cũng có tuổi, con tự mình lo liệu . Nhưng An An bị điều động thường xuyên có ánh hưởng tốt.”



      “Con biết! Trong lòng con có dự tính.”



      An An và Uông Thanh Mạch ở lại Thành Đô hai ngày rồi trở về Bắc Kinh. Ngày hôm sau An An làm, Uông Thanh Mạch cũng trở về Bảo Định.



      Hôm trở lại đơn vị, sở trường liền kêu An An vào.



      thăm cha cháu rồi hả?” Thiếu tướng Trương Viễn ngồi ghế dựa đằng sau bàn công tác, nhìn An An .



      “Dạ, cháu về nhất định cha cháu lo lắng mãi. Lớn tuổi rồi, ông tụi như cháu làm bạn.”



      Thiếu tướng Trương gật gật đầu, lấy tờ giấy từ ngăn kéo ra, đứng lên.



      “Trung úy An An!” Thái độ tướng quân trương Viễn nghiêm túc, An An , nhưng liền biết ý, dậm chân đứng nghiêm: “Dạ !”



      “Cấp dưới quân khu nghe lệnh!” An An sửng sốt



      “Lực lượng vũ trang nước cộng hòa nhan dân Trung Quốc, bộ chính trị chỉ huy quân Bắc Kinh ra lệnh, theo bộ Tổng tham mưu, tổng cục chínhtrị, các cấp ủy đảng quân , lần này Trung Úy An An tiêu diệt phần tử khủng bố tại quân khu Quảng Châu, trong lâm nguy sợ hãi, tinh thần dũng cảm. Trong biểu lần này, đồng chí Trung Úy An An cũng phản ánh tinh thần thông tin và các quy định có liên quan, tăng lên cấp bậc Thượng Úy, ban tặng huy chương chiến công hạng hai.” (* Lời editor” Câu này edit chính xác từ quân đội là ta chết liền)



      An An ngẩn người ra, tướng quân Trương Viễn còn gì nữa nhưng đều nghe . Đây là chuyện gì chứ, làm gì có khả năng như vậy? Cái gì tiêu diệt phản loạn, phải là con tin liên lụy mọi người thôi chứ lập công khỉ gió gì?



      “An An, đây là vinh dự, cũng chính là áp lực. An An, sao ngớ người ra như thế?” Trương Viễn nhìn bộ dạng thất thần của An An mà muốn bật cười. Trương Viễn cũng gần 50 tuổi, là người quen cũ của Tư lệnh An, cho nên đối với An An, cho dù làm việc công tư phân mình, nhưng cũng thể thương đứa cháu này.



      An An định thần lại, hiểu nhìn Trương Viễn: ”Sở trưởng, hình như cháu đủ tư cách tiếp nhận công trạng và cấp bậc này!”



      “Đây là mệnh lệnh của quân khu. Đây là vì cháu dũng cảm và cơ trí trong lúc tác chiến, bộ lãnh đạo đều thấy được. Nổ tung cả con thuyền, công lao đâu! Cũng coi như là cứu hết mọi người. Nếu cứ tiếp tục đánh biết phải hao tổn biết bao nhiêu rồi.”



      “Thế sở trưởng ạ, nếu như phải cháu bị bắt có lẽ bị tổn thất nhiều như vậy. Cháu thấy là mình liên lụy mọi người nhiều hơn. Cháu nhận công lao này là ngại ạ!”



      “Đầu cháu suy nghĩ nhiều quá! Quân khu luận công ban thưởng, cháu bị bắt, nhưng phải lỗi của cháu. Cuối cùng cũng vì cháu mà cứu mọi người ra. Nhận nhanh , đừng lo lắng!” Sở trưởng Trương đưa mệnh lệnh cầm trong tay ra trước mặt An An.





      “Dạ, cám ơn sở trường! Cháu tiếp tục cố gắng.”



      An An vừa ra vừa sững sờ mất hồn, giống như mơ. Vừa mới xuống lầu, dừng chân lại bậc cầu thang, bất động.



      “Trời ơi!” An An cảm thấy như vừa nằm mơ xong, quân trang tay mà giống như đồ giả, mệnh lệnh trong tay mà giống như là giả, tất cả đều là giả. Cứ như vậy, An An nhéo nhéo canh tay của mình, còn là nhéo mạnh, nhéo đau tới mức phải méo miệng mà vẫn tin.



      Trở về phòng làm việc cầm điện thoại ra ngoài, gọi cho Nham Tử chuyện. Uông Thanh Mạch ân cần chuyện gì khác. An An có cảm giác hình như bối cảnh của mình dính dáng tới chuyện này phải, nếu chuyện tốt như vậy rớt trúng đầu mình.



      Sau cùng, Uông Thanh Mạch câu khiến An An bình tĩnh trở lại. Nhưng , cũng cảm thấy mình gặp họa được phước! Câu luận công ban thưởng kia của sở trưởng có sai, Uông Thanh Mạch bị Trương tư lệnh gọi cú điện thoại, phê bình tối tăm mặt mũi. Nhưng sau cùng ông cũng thông cảm được nóng vội của , đội đặc chiến số 0 cũng dũng tác chiến, thành công tiêu diệt thuyền đầy phần tử khủng bố, cho nên lấy công chuộc tội. Chuyện riêng tư cũng nên kết liễu cho rồi.



      Thoáng cái qua mười ngày, gần đây An An bận rộn chuẩnbị gì đó cho hôn lễ của mình. Tan sở, gọi điện cho Bình Tử, rủ nàng dạo phố chung.



      Bình Tử còn trốn tránh giống như lúc trước nữa. Hơn nữa, khuôn mặt nhắn đỏ hồng,ánh mắt càng ngày càng quyến rũ. Khi giơ tay nhấc chân cũng biểu lộ quyến rũ của người phụ nữ. An An nhìn cái cũng biết đây chính là kết qủa ngọt ngào của tình .



      Vết thương cổ tay của An An cũng lành, nên muốn kể chuyện bị thương cho Bình tử nghe, nếu lại bắt đầu gỉai thích trận. Gần đây hết chịu nổi nữa rồi, người quen biết mỗi ngày đều gọi tới, hết điện thoại này tới điện thạoi khác, phiền chết thôi.



      ra biết mọi người quan tâm lo lắng cho , nhưng ngày nào cũng phải gỉai thích, ngày nào cũng lại câu chuyện, khó tránh cho phát bực lên.



      Còn có hơn nửa tháng là Nguyên Đán rồi, tất cả mọi người vui vẻ chờ nghỉ Tết, còn lại khua chuông gõ mõ chuẩn bị hôn lễ. lại thể trông cậy vào đại thủ trưởng nhà . Lần trước chia tay, có hơn mười ngày rồi gặp.



      thử mấy kiểu áo cưới nhưng vừa ý cái nào. Những chuyện khác cũng đâu vào đấy, chỉ còn vài ngày nữa là có thể phát thiệp cưới rồi.



      vốn muốn tìm Kiều Kiều mua đồ với , nhưng dạo này Kiều Kiều và Lâm Tiếu dính nhau như sam. Trừ lúc Lâm Tiếu thi hành nhiệm vụ, ban ngày huấn luyện quân ở ngoài, thời gian còn lại đều giao Kiều Kiều tự do thao túng.



      Hai người dây dưa hơn năm rồi, tình cảm vẫn còn ngọt lịm. Mấy ngày hôm trước, Kiều Kiều có trở về thăm lần, ngày hôm sau trở lại Bảo Định. An An mắng nhóc này có lương tâm, có bồ quên bạn. Nhưng An An có cũng ngăn được Kiều Kiều kia nhào vào lòng của Lâm Tiếu.



      Trong lúc An An khẩn trương chuẩn bị hôn lễ lại xãy ra kiện tốt ngoài dự liệu. Nhưng đối với đó là chuyện khiến vò đầu bứt tóc.
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 63



      Gần đây khẩu vị của An An được tốt, nhưng cũng để tâm gì cho lắm, vẫn như cũ, mỗi ngày bận rộn. Mấy ngày trước vẫn cùng Bình Tử đến hội quán đánh cầu lông.


      Trước đó, trong lúc vô tình, nghe được Trình Tiêu Diệc cũng là cao thủ cầu lông, An An phục. Tuy rằng những thứ này đều phải là tác phong của mình, nhưng lại thể oán hận Trình Tiêu Diệc kia đa tài đa nghệ.


      Ngày đó rủ Bình Tử chơi bóng, đánh xong hai trận, Bình Tử mệt mỏi nằm nghỉ ngơi trong phòng nghỉ hơn nửa tiếng đồng hồ mới trở lại bình thường. An An nhà mình cũng khá hơn chút nào, nhưng dù sao cũng có căn bản, nghỉ ngơi ấy phút liền trở lại bình thường.


      Bình Tử hỏi phải nhất định luyện thành Tạ Hạnh Phương* mới thôi sao? An An bĩu môi, vậy Uông Thanh Mạch phải là Lâm Đan* mới được.


      *Tạ Hạnh Phương là nữ vô địch cầu lông của Trung Quốc, đoạt 2 lần giải cầu lông Quốc Tế. Lâm Đan lại còn bá đạo hơn, 2 lần thủ quân Olympic, 5 lần quán quân quốc tế, v.v…


      Gần đây rất thích ngủ, trong lúc làm việc mà mi mắt đánh nhau liên tục. Mọi người cũng quan tâm lắm, nghĩ rằng buổi tối ngủ ngon.


      An An cũng tự cho là như vậy, gọi điện thoại chuyện này với Uông Thanh Mạch, đối phương cũng để tâm. Chẳng qua cảm thấy quả nghỉ ngơi tốt.


      Hôm nay An An về tới nhà là 7 giờ 10 phút. Sau khi rửa mặt liền leo lên giường, tỉnh lại trời sáng. Vậy mà càng ngủ, tinh thần càng mệt mỏi, ăn vào, dạ dày thoải mái.


      Trâu Hồng lại cho rằng An An vẫn còn ám ảnh chuyện lần trước, trong lòng vẫn còn áp lực, lại còn khuyên giải với .


      An An cũng bực mình với chính mình, gần đây còn có chút buồn nôn.


      Cơm trưa vừa mới nuốt hai muỗng, An An khó chịu liền đẩy sang bên: “Em có thể bị bệnh bao tử ta?”


      “Sao vậy?”


      “Có thể là vì thời tiết. Trời lạnh, dạ dày dễ bị cảm mạo.”


      “Tan sở chị dẫn em kiểm tra.”


      cần, em mua thuốc uống là được rồi. Năm nào cũng phải bị hai lần, lần nào cũng buồn nôn, ai da!”


      Trâu Hồng nhìn trạng thái của An An, lại tổng hợp những triệu chứng mấy ngày trước của An An, đột nhiên nắm tay An An, kích động : “An An, lẽ em có rồi?”


      “Có gì?” An An kêu lên tiếng.


      “Em bé!” Trâu Hồng cười .


      , thể nào!” An An tin tưởng lắm, nhưng cũng phải có khả năng.


      “Chị xem trạng thái của em kìa, đúng là có thay đổi!” Với tình trạng gần đây của An An, chắc là 80% rồi.


      “Gần đây em thường hay mệt mỏi. ϕL€ϕQuϕDϕn Mấy ngày nay lại buồn nôn…” thể nào, trong lòng An An hồi hộp! Điều quan trọng là An An chưa muốn có em bé.


      “Em tới ngày chưa?”


      “Dì cả?”


      “Ừ!”


      “Dì cả?” Vẻ mặt An An lo âu, trầm tư hồi mới liếc nhìn Trâu Hồng nôn nóng trước mặt, câu trọng điểm: “Chưa tới.”


      Trâu Hồng cười tiếng: “Vậy là đúng rồi. Nếu đoán là có nên uống thuốc. Ngày mai chị dẫn em kiểm tra.”


      Gương mặt An An đau khổ, khóc thầm trong bụng.


      Buổi trưa tới, tâm tình An An thấp tới cực điểm. Mà Trâu Hồng lại vui mừng, nhảy tới nhảy lui trước mặt , khiến càng ngày càng nhức đầu.


      Tan sở, An An đón xe trở về biệt thự. An An cân nhắc liên tục trước khi nhắm hướng phòng khám ở đằng sau ngỏ quẹo cách đó xa, chui vào.


      Về đến nhà, An An vội vàng chui vào phòng vệ sinh.


      Vài phút sau, tiếng gào thét rung trời vang ra từ phòng về sinh: “Uông Thanh Mạch, bà muốn làm thịt !”


      Vẻ mặt An An như đưa đám, ra từ phòng vệ sinh. que thử thai có hai đường lằn khiến xung khí, muốn trói tên đàn ông kia lại đánh vài roi cho ghiền!


      Trong lòng khó chịu, cơ thể lại càng khó chịu hơn. Vốn là khẩu vị tốt, ăn vô, cuối cùng lại muốn ói ra. Mỗi lần dạ dày buồn nôn y như là nước chua ợ lên tới cổ.


      Hôm nay là thứ Tư, nháy mắt tới cuối tuần, trong lòng An An oán niệm, Uông Thanh Mạch, giỏi mà!


      Ngày hôm sau, sau khi xác định là có, An An với Trâu Hồng đừng cho người khác biết. Nhưng tình trạng của An An quả tốt, phản ứng rất kịch liệt. Bắt đầu thứ Sáu, tượng nôn mửa xuất liên tục.


      Người trong văn phòng có thể nhìn thấy An An bịt miệng chạy , khiến cho mọi người tưởng rằng ăn nhằm đồ thiu.


      Tình trạng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. An An thích ngủ nghiêm trọng, lại ăn vô. Trâu Hồng nhìn có chút lo lắng.


      Phải thể chất An An thành vấn đề, nhưng An An có loại dấu hiệu thiếu máu tạo thành.


      An An cũng mình có hơi sức, bộ nhiều thở ra hơi. Trưa hôm nay, Trâu Hồng nhất định kéo An An đến bệnh viện kiểm tra.


      An An từ chối, cuối cùng cũng .


      Ngày hôm sau là cuối tuần, An An gọi điện thoại cho Trương Ninh Giản. Nửa giờ sau, chiến xe quân xuất trước cửa nhà An An.


      An An địa chỉ, rồi lại bắt đầu ngủ. Hơn giờ sau, xe dừng lại trước cửa quân đoàn 38, Bảo Định.


      An An vừa mới tỉnh lại, trong bụng bắt đầu quay cuồng, thiếu chút nữa là phun ra hết xe. vội vàng mở cửa xe, ngồi xổm xuống bên đường bắt đầu nôn thốc.


      ai biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết người con ói trước cửa quân khu. Mọi người cho rằng có thể bị say xe, loại giải thích này vô cùng hợp lý.


      ai dám tiến lên ngăn cản hành vi này của An An. Tuy rằng đây là trước cửa quân đội, nhưng nhìn chiếc xe quân đội kia cũng xác định được lai lịch của .


      An An từ từ trở lại bình thường, lấy khăn giấy ra lau miệng, xách túi từ trong xe xuống, hướng về phía nhân viên cảnh vệ ở xe : “Làm phiền . về trước !”


      “Dạ Thượng Úy! Hẹn gặp lại.” Nhân viên bảo vệ cung kính thi hành quân lễ. An An đáp lại lễ rồi xoay người tới người gác cổng.


      “Tôi muốn tìm Uông Thanh Mạch.” Trong mắt An An đầy ý hận. Trước khi tới đây cũng gọi điện thoại trước, trực tiếp đến thẳng từ Bắc Kinh, mục đích là muốn hù chết .


      Nhân viên bảo vệ nhìn ra đồng chí Thượng úy này có ý tốt, gọi thẳng danh tánh thủ trưởng của bọn họ, nhưng ta vẫn lễ phép chào cái:


      xin lỗi thủ trưởng, người tìm quân trưởng chúng ta có chuyện gì? Nếu như là việc công làm phiền người đưa ra giấy chứng nhận.”


      “Chuyện nhà!” Giấy chứng nhận, giấy chứng nhận cái đầu ! Tâm tình An An tốt, giọng có chút sắc bén.


      Nhân viên bảo vệ vừa mới nghe chữ ‘chuyện nhà’ ngây ngẩn cả người, đây là ‘chuyện nhà’ của người nào?


      An An tực giận nhanh: “Nhanh lên cho tôi vào, hoặc là kêu ấy ra đây!” Vừa dứt lời, An An lại cảm thấy trong bụng quay cuồng hồi, nghiêng đầu qua bên, nôn thốc vài cái.


      An An thầm nghĩ, đặc biệt gì chứ, mang thai phải bị tội như thế này! Vì sao để đàn ông mang thai, vì sao cái tội này phải để cho phụ nữ gánh, bất công! Đàn ông thoải mái xong đàn bà phải gánh vác hậu quả, thể nào tha thứ cho tên đàn ông chết tiệt kia.


      “Thủ trưởng à, người là người nhà của ai?” ra, câu ta muốn hỏi chính là, người là người nhà như thế nào?


      Nhưng An An càng nghe lại càng thoải mái: “Uông Thanh Mạch còn có mấy bà vợ hả?”


      lính vừa nghe xong, chẳng lẽ đây là vợ của quân trưởng? Nhưng lại có chút tin, nếu như là vợ của quân trưởng tại sao lại gọi điện trực tiếp cho quân trưởng?


      thấy tôi từ bộ Tham mưu tới sao? Mắt nhìn lên trời hả? Tôi tìm Uông Thanh Mạch mắc mớ gì tới ? tránh ra nhanh chút cho tôi, nếu đừng trách bà đây ra tay thu thập cả luôn đấy.”


      An An cũng thèm gọi điện thoại cho Uông Thanh Mạch, thiếu chút nữa là ra tay với nhân viên bảo vệ ngay tại cửa. Đột nhiên quân bộ có chiếc xe quân đội từ bên ngoài trở lại, chạy tới trước cửa, quay kiếng xe xuống: “Cảnh vệ, cậu ở đây lăng nhăng cái gì thế?”


      An An vừa nghe thấy, đúng rồi, giọng của Lâm Tiếu.


      “Vị thủ trưởng này muốn tìm quân trưởng.”


      An An tức giận, gầm lên tiếng: “Lâm Tiếu, cậu xuống đây cho tôi!”


      Cứ như vậy, An An kêu tiếng, Lâm Tiếu liền hiểu ra, mở cửa xe, chạy tới trước mặt An An: “Tôi hỏi bà , tại sao lại ở đây? Vì chuyện gì mà nóng tính như vậy!”


      “Tôi tới tính sổ với Uông Thanh Mạch.” An An tức giận, trừng mắt hét lên.


      Nhân viên bảo vệ nghe thấy, đổ mồ hôi hột, nữ thủ trưởng này quá hung dữ rồi.


      “Hả, đây là chuyện gì? Lên xe , tôi đưa .” Lâm Tiếu quay đầu lại liếc nhìn nhân viên bảo vệ: “Đây là vợ của quân trưởng chúng ta. Về sau lanh lợi chút!”


      Mồ hôi hoàn toàn ướt đẫm người bảo vệ. Má nó, quân trưởng minh thàn võ của chúng ta sao lại nhìn trúng nụ dạ xoa như thế chứ!


      Hôm nay, An An hoàn toàn nghĩ đến mặt mũi của hồng, chịu lên xe, nhìn Lâm Tiếu : “Bắt ấy xuống đây cho tôi.”


      bị sao vậy? Người nào chọc ra nông nỗi này?”


      “Cậu chớ xía vào! giờ tôi bốc lửa!” An An thể nữa, càng càng nóng, dạ dày lại càng sôi trào. sớm mất kiên nhẫn rồi.


      “Được được, để tôi gọi điện thoại!” Lâm Tiếu nhìn ra được người kia có ý tốt, vội vàng cầm điện thoại trong xe lên gọi.


      bao lâu sau, Uông Thanh Mạch ra từ tòa cao ốc của trung tâm chỉ huy, theo sau còn có ủy viên Ngụy An và Dương Tử.


      Uông Thanh cũng biết rốt cuộc là chuyện gì. xuống tới nơi mà An An cũng thèm xuống xe, tiến lên mấy bước, mở cửa xe: “Đây là chuyện gì?”


      An An thở phì phì, trừng mắt nhìn Uông Thanh Mạch bên cạnh cửa xe, từ từ chuyển chân ra ngoài/


      Dương Trí hiểu nhìn hai người, dùng khuỷu tay đụng đụng Lâm Tiếu: “Ê, chuyện gì thế?”


      “Tớ biết. Gặp An An trước cổng, nàng nổi khùng !”


      phải là vì Trình Tiêu Diệc nữa chứ?”


      phải giải thích ràng sao?”


      “Nhìn nhìn, lát nữa sau.”


      Hai người thầm vài câu, xác định An An đá chân ra ngoài, tốc độ rất nhanh, sức lực . Với bản lĩnh của Uông Thanh Mạch, lại thể tránh né cú đá này, mạnh mẽ đón lấy.


      Uông Thanh Mạch sửng sốt, chân mày căng thẳng: “An An, em lại muốn gì nữa đây!”


      “Em hỏi muốn cái gì! Hôm nay em phả làm thịt !” Dứt lời, An An nhảy từ xe xuống, nhấc chân đá về phía đàn ông, hét lên.


      Nhưng lần này Uông Thanh Mạch có chuẩn bị, lắc mình cái tránh khỏi. An An nhất quyết tha, hai tay nắm lại, tay phải vung ra, nhắm thẳng mặt của Uông Thanh Mạch, đánh tới.


      Uông Thanh Mạch biết chuyện gì xảy ra khiến giận dữ như vậy. Nhưng cư tiếp tục như vậy người trong quân đoàn chế giễu, chung quanh đây ít người. Tuy rằng ai dám xem náo nhiệt cách trắng trợn, quân đội cũng có kỷ luật của quân đội, mình cũng ngoại lệ.


      Tay phải kìm chặt vai của An An, tay trái xoay người ôm người kia gắt gao trước ngực: “Xong chưa, rốt cuộc có chuyện gì mau, được ra tay, nhiều người nhìn như vậy, còn gì kỉ luật nữa!”


      “Chưa xong! Buông em ra! còn kẹp em nữa, em liều chết với cho coi!”


      Dương Tử nhíu mày: “Chà chà, náo nhiệt! Rốt cuộc Nham Tử làm cái gì để cho bảo bối An nổi khùng tới mức này, còn đòi liều mạng sống chết!”


      Lâm Tiếu nhún nhún vai.


      Uông Thanh Mạch làm sao có thể nghe lời , buông ra là bắt đầu nổi cơn lại.


      An An vùng vẫy, rồi lại bởi vì quá kích động, hơi thở bắt đầu hổn hển, trong bụng nhộn nhạo, cong người nôn khan vài cái.


      Uông Thanh Mạch tưởng rằng mình làm bị thương vội vàng buông ra, xoay người vỗ vỗ lưng của An An: “Làm sao vậy? Chỗ nào thoải mái.”


      An An nôn vài cái, đẩy tay ra: “, kẻ lừa đảo này!”


      lại làm cái gì, lừa em khi nào?”


      “Cái người lưu manh này!”


      lưu manh cái gì?”


      An An khóc lóc thảm thiết, vẻ mặt uất ức. Dương Tử và Lâm Tiếu cũng bắt đầu cảm thấy nhất định là Nham Tử đúng, An An thành như vậy rồi!


      Dương Tử cảm thán: “Khẳng định lão Đại làm chuyện khốn kiếp gì rồi!”


      Lâm Tiếu phụ họa: “Tớ cũng nghĩ giống vậy!”


      Ủy viên Ngụy An lơn tuổi chút, khoảng ngoài 40, nhưng cũng biết chuyện gì, liền cảm thấy tò mò thú vị: “Nhất định có vấn đề.”


      Ba người đồng thời gật đầu, trăm miệng lời: “Có vấn đề.”


      An An bĩu môi, nắm kéo quân trang của Uông Thanh Mạch: “Tên khốn kiếp, lưu manh, lưu manh....”


      Uông Thanh Mạch biết làm sao, thể đánh vợ, cũng thể mắng, mặc cho đánh, mặc cho mắng cũng lại, còn có vẻ mặt uất ức.


      Đánh vài cái rồi đánh cũng mắng nữa, bắt đầu thở hổn hển. Uông Thanh Mạch có chút hoảng sợ có phải An An bị bệnh gì !


      “Có phải em bị bệnh ?”


      “thanh niên chết sớm.”


      “Đừng bừa, bị bệnh khám bệnh.”


      “Nhìn mới có bệnh đó.”


      “..........................................”


      Uông Thanh Mạch nhìn khó chịu, trong lòng cũng đau, vỗ lưng An An giọng dịu dàng: “Bảo bối, em sao vậy?”


      An An nghẹn lời, nước mắt rơi lã chã, tiếng khóc nức nở nghẹn ở cổ họng. Tất cả mọi người trở về chỗ cũ lát sau.


      “Em muốn còn trẻ sớm có thai!”


      Dương Tử gật gật đầu: “Còn trẻ sớm, sớm, sớm có thai?” Vội vàng quay đầu lại nhìn Lâm Tiếu bên cạnh.


      Lâm Tiếu cũng u mê nhìn lại cái, Ngụy Minh buột miệng cười.


      Uông Thanh Mạch ngớ người ra lâu, trở lại câu vừa rồi của An An, có thai, có thai! Có thai?


      mặt Uông Thanh Mạch có chút biến hòa, ngạc nhiên, khó hiểu, u mê, sau cùng bừng tỉnh hiểu ra.


      đưa tay ra kéo An An vào lòng, xác nhận : “Bảo bối, em có thai?”


      “Phải, phải, phải. Đều tại .”


      “Bảo bối, sắp làm cha!”


      “Phải, phải, phải. Đều tại !”


      “Bảo bối, chúng ta sắp có em bé.”


      “Phải, phải, phải. Đều tại !” An An ngửa mặt lên trời kêu khổ, tức muốn nuốt cả sông núi!


      Uông Thanh Mạch cũng cố kỵ những ánh mắt của người khác, ôm choàng An An vào lòng, chặt!


      “Có thai! Xem ra An An có chứng tâm tình nóng nảy của phụ nữ có thai. Từ nay về su đừng để ý tới ấy.” Dương Tử tổng kết, đẩy Lâm Tiếu ở bên cạnh.


      Lâm Tiếu đảo tròn mắt: “Chúng ta xem, cuộc sống sau này của đồng chí thủ trưởng Uông của chúng ta tốt hơn được!”
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 64



      An An mang thai là tin tốt, tới tiếng đồng hồ tới tai người nhà. Cha mẹ hai bên vô cùng vui mừng, bạn bè thân thích cũng rối rít gọi điện thoại tới chúc mừng An An và Uông Thanh Mạch.


      Dĩ nhiên Uông Thanh Mạch rất vui mừng, người nhà lại càng khỏi phải , chỉ có An An mỗi ngày chu miệng, mặt mày xụ đống.


      Lúc này, Uông Thanh Mạch thể chọc giận An An nữa, vui mừng cũng phải đè nén chút, tránh cho An An gầm thét lần nữa. nghỉ ở nhà mấy ngày với An An, hầu hạ tốt. Sáng ngày hôm sau, ủy viên Uông và mẹ Nham Tử cũng trở về. Cha An gọi điện thoại tới, tiếng cười dội từ máy điện tử truyền tới. An An bóp chặt lỗ mũi thở hổn hển, các người cảm giác được nên khó chịu. Mẹ An thu xếp công việc xong, ngày thứ ba cũng đến Bắc Kinh.


      tại người hai nhà, trừ Tư lệnh An An ra, đều có mặt đầy đủ.


      Bây giờ, An An là bảo vật của cả nhà, so với gấu trúc còn quý hơn. Lạnh được, nóng cũng được, hắc hơi cái cũng khiến mọi người nhảy dựng lên, thiếu điều mang nhập viện.


      Hôn lễ càng ngày càng gần, An An lại mang thai, song hỉ lâm môn. Mọi người ai cười , chỉ có mình An An có việc gì làm, liền nằm góc trong phòng ngủ, xé giấy ra chơi.


      Nham Tử, hai Nham Tử, ba Nham Tử, bốn Nham Tử, Nham Tử đáng ghét, Nham Tử khốn kiếp…” Bây giờ, chuyện có thể làm cũng chỉ là lấy tên ngu ngốc này ra chơi thôi.


      An An nghe lời mẹ chồng, ở lại trong nhà. Mẹ Nham Tử trong lúc An An mang thai, bà du ngoạn nữa, tập trung ở nhà chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của An An.


      Từ dưới lầu lên, Uông Thanh Mạch nhìn thấy An An đắp chăn, ngồi ở giường, giấy vụn rơi đầy mền. An An còn cầm vài tấm giấy trong tay, tung lên trời, miệng lầm bầm hoài câu: “Nham Tử thúi, Nham Tử đáng ghét, bắt đền …”


      màn này khiến Uông Thanh Mạch buồn cười, tiến lên mấy bước ngồi xuống bên cạnh An An, vòng tay ôm chặt người vào lòng.


      An An mím môi, triệu chứng mang thai của so với phụ nữ bình thường mang thai phát triển nhanh hơn. lêqu¥ɖɷɳ nên mới vừa mang thai có mấy ngày bắt đầu nôn mửa ngừng. Mấy hôm nay chỉ thích ngủ, ăn vô, ngửi thấy mùi gì đều muốn ói, khuôn mặt nhắn lại càng gầy hơn.


      Uông Thanh Mạch đau lòng ôm thân thể bé của An An, hôn lên tóc : “Bảo bối, làm khổ em rồi!”


      biết là được rồi. Những thứ này đều chỉ vì !”


      Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ cong lên, hôn cái lên mũi : “Có em bé là chuyện vui vẻ, bây giờ tâm trạng của em rất quan trọng, ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng.”


      “Vui vẻ, cũng chỉ là các người vui vẻ thôi.”


      đạo lý phải ? Sau này em bé sinh ra cũng là cục cưng của em mà!”


      “Của , phải của em! Em thích em bé, vừa thích khóc lại thích phá, còn cho người ta ngủ!”


      “Em em à?” Câu trả lời này rất chính xác


      “Mặc kệ, em ghét em bé!”


      An An nổi cơn, nhất định tha.


      “Chờ sau khi sinh rồi em .” có phụ nữ nào sinh con ra mà thương. Mặc kệ trong lúc mang thai có hận muốn chết, sau khi sinh xong, đều là bảo vật.


      thương!” An An chu miệng, xoay người tiếp tục xé giấy chơi.


      Uông Thanh Mạch tháo giầy lên giường, ôm người kia vào trong ngực.


      “Bảo bối, em ?”


      nhảm, dĩ nhiên rồi!”


      cũng em!”


      An An mở to mắt, dụi đầu vào ngực người đàn ông.


      “Khó chịu quá, buồn nôn hoài, lại choáng váng có hơi sức.”


      Ôi! Uông Thanh Mạch thở dài. thể nào thay đổi triệu chứng phụ nữ mang thai được, còn cách gì nữa ?!


      Thiệp mừng đám cưới phát ra rồi, ngày cưới càng ngày càng gần. Triệu chứng có thai càng ngày càng nặng. giờ ngày nào cũng ói, trong vòng tuần, An An gầy xọm người xuống. Thấy vậy, mọi người lại càng thương hơn.


      An An xin nghỉ làm, ngày ngày đều ở nhà. Mẹ Nham Tử mỗi ngày coi như bảo vật, nuôi dưỡng kỹ càng, cái gì cũng cho đụng vào. Bà tịch thu máy vi tính, điện thoại di động, tại tên lót của An An đích là “người đơn’ rồi.


      Uông Thanh Mạch ở nhà với mấy ngày rồi phải trở lại quân đội. muốn ở nhà, đòi theo mẹ chồng sắm đồ đám cưới gì đó.


      Chỉ còn năm ngày nữa là tới ngày kết hôn, An An khó chịu vô cùng, nắm tay mẹ chồng than khổ: “Mẹ, khó chịu quá!”


      Nhìn An An chịu tội, mẹ Nham Tử cũng đau lòng, nhưng còn cách nào khác, ai có thể thay chịu tội được: “Đàn bà đều phải trải qua con đường này lần. Qua được khỏe thôi. Gần đây con gầy quá, mẹ cũng đau lòng. Bây giờ con có cảm giác muốn ăn chưa?”


      “Dạ, con muốn ăn mì sốt tương.”


      “Được, về nhà mẹ làm cho con ăn.”


      Áo cưới của An An được sửa lại, bóp vài phân.


      Mùa đông lạnh lẽo, áo cưới của An An dài tay, nhưng lại hở cổ, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ. Tuy thể mặc áo quyến rũ như mùa hè, lộ ra bờ vai thon thả, nhưng cái này cũng coi như kém.


      Lễ phục chưa mua, mà sườn xám vượt Đại Tây Dương gởi về.


      Cơ thể An An thoải mái, nên rất lười biếng. Ngày hôn lễ cần phải lăn qua lăn lại là tốt nhất.


      Âu phục của Uông Thanh Mạch may xong, hai ngày sau có thể lấy. Mẹ Nham Tử kéo An An coi vòng ngọc phỉ thúy.


      “Cái này nhé? Mẹ chấm nó lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa mua vì sợ con thích.


      Tuy rằng An An biết nhiều về phỉ thúy, nhưng biết đây là đồ tốt. Chỉ là khi liếc mắt nhìn giá tiền tắc lưỡi, vội vàng đẩy trở về: “Mẹ, chúng là đều là người nhà, mua cái này lãng phí quá!”


      “Còn khách sáo với mẹ nữa sao? Nếu kiểu dáng thành vấn đề chọn nó nhé, như thế nào?”


      “Mẹ, mẹ tặng cho con dây chuyền gia truyền rồi còn gì, coi như đủ rồi!” An An và Uông Thanh Mạch vừa mới đăng ký bà liền trao hoa tai ngọc Hòa Điền gia truyền của nhà họ Uông cho An An.


      “Làm sao có thể gom lại chuyện để . Đây là mẹ cho con!”


      Nhiệt tình thể từ chối, An An đành phải nhận. Mẹ Nham Tử trả tiền xong, hai người tiếp những tiệm khác.


      dạo được bao lâu, An An bắt đầu mệt mỏi, thân thể mệt nhoài, thở hồng hộc, ngừng nôn khan.


      Mẹ Nham Tử đỡ An An, vỗ vỗ lưng của : “Nếu được, mẹ dẫn con kiểm tra chút. Tại sao phản ứng ngày càng nghiêm trọng thế?”


      sao đâu mẹ. phải lần trước kiểm tra là bình thường sao?”


      “Mẹ sợ lúc trước Nham Tử kiểm tra kỹ.”


      sao mà. Có thể là tại con, về nhà nghỉ ngơi chút là sao.”


      Hai người trở về nhà, An An vùi đầu giường, ngủ say như đứa bé, coi như dưỡng sức.


      nay, nhân dân cả nước bao trùm trong khí lễ hội, nhà họ Uông và nhà họ An bận rộn vì hôn lễ sắp tới. Tuy rằng cần tự mình ra tay, nhưng tất cả mọi thứ đều được mẹ An và mẹ Nham Tử đứng ra đại diện, nếu yên lòng.


      Hôn lễ của bọn họ giống như những gia đình khác. Đời cha chú của Ủy viên Uông và Tư lệnh An là mấy đời thân nhau, tham gia chính trị cũng như thương mại, đây coi như chuyện vui chấn động cả nước. Kết hợp với sức mạch và phát triển trong tương lai của Uông Thanh Mạch, số nhân vật quan trọng trong nước cũng xuất . Có vài nhân vật tiện xuất , cũng chuẩn bị quà, đưa tới trước đó.


      Trong khi mọi người bận rộn, An An rút ra chút thời gian, trở về biệt thự chuyện, gọi Bình Tử ra gặp mặt.


      Bình Tử nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của An An, quan tâm hỏi: “Sao lại thế này? Mấy ngày trước phải cậu còn tốt lắm sao?”


      “Có bầu!” Mỗi lần An An nhắc tới chuyện này là đầu óc đau nhức.


      “Hả? ? Đúng là chuyện vui rồi! Ai da, sao mặt cậu lại giống như đưa đám thế này?” Đầu tiên là Bình Tử vui vể, tiếp đó hiểu hỏi.


      “Cậu biết tớ thích em bé hay sao? Cậu xem tớ làm sao tốt được! Mỗi ngày đều ói lên ói xuống, ăn được thứ gì, toàn thân chút sức lực! Chờ cậu mang thai biết liền!” An An lại bắt đầu kể ra tràng lý do thích em bé, kèm theo than thở.


      “Đàn bà mà, sớm muộn gì đều trải qua giai đoạn này. Tuy rằng bây giờ cậu được vui, nhưng tớ phải chúc mình cậu đó! Nhà thủ trưởng cậu chắc vui chết được!”


      An An gật gật đầu: “ dưới cả nhà đều rất phấn khởi, chỉ có mình tớ là mất hứng. Bọn họ chỉ quan tâm đến vui vẻ của bọn mà thôi, ai thèm để ý đến cảm giác của tớ!”


      Bình Tử bĩu môi, thả lỏng cằm, nghiêm mặt : ‘An An, cậu mọn quá rồi!”


      “Hả? Tại sao lại là lỗi của tớ?” An An liếc nàng cái .


      “Cậu muốn cái gì, . Mãi cho tới bây giờ mới tới tìm tớ. Cậu vào trọng điểm !”


      “Dạo này sao cậu thông minh thế? Xem ra Triệu Dư tệ.” An An trêu ghẹo, sau đó móc đồ gì đó từ trong giỏ xách ra, đưa tới trước mặt Bình Tử: “Mục đích chủ yếu của tớ là đưa thiệp tới cho cậu. Tớ mời cậu đến dự hôn lễ của tớ, có cái này vào được đâu.”


      “Ôi, đẹp quá! Tại sao có thiệp mời vào được hả?”


      “Mới vừa mới khen cậu xong, đầu óc lại u mê nữa rồi!”


      "À? Đúng đúng, lẽ bên ngoài có binh lính trấn giữ sao?”


      “Cậu ! Bộ ngày đó nhìn thấy nhân vật bên trong là ai hả?”


      “Tới vẫn còn sợ đấy!” Bình Tử cười cười, bộ dạng giả đò rụt rè.


      “Đừng nhiều vô ích. Tớ mời chung cậu và Triệu Dư đó. Tớ đưa thiệp khác đâu, đó viết tên cả hai người.”


      “Mời ta làm gì? Vì sao lại viết chung thế?” Bình Tử xoay tròn con ngươi, bộ dạng ra vẻ muốn.


      “Thế nào? Gây gổ nhau à?” ràng lúc trước còn tốt lành mà. Thái độ này nhất định là có


      vấn đề.


      gây gổ. Chỉ là tờ mói phát ra mình quá khờ!”


      “Cậu khờ chỉ mới hai ngày. sao, ta dám khi dễ cậu, cậu đến tìm tớ. Chị đây bảo vệ cậu, xem ta có dám bu lại biết.”


      Bình Tử cười ha hả: “Dựa vào cây cổ thụ cậu đây, xem ra rất mát mẻ.”


      An An vẫn còn trong thời gian nghỉ phép, nhưng buổi chiều ngày hôm sau, rút thời gian trở về đơn vị chuyến. Trước đó thiệp mời phát ra, hoàn cảnh quá lớn, thể tùy tiện mời người. An An cũng hiểu, cho nên chỉ mời vài đồng nghiệp tương đối thân.


      Lần này tới là tìm người. Trong túi An An đựng chiếc áo lông dày cộm, vào phòng làm việc của Trình Tiêu Diệc.


      Trình Tiêu Diệc nhìn thấy sững sờ, ngay sau đó cười cười: “ phải ở nhà nghỉ ngơi à? Tại sao hôm nay lại trở về đơn vị rồi.”


      “Hai chúng ta ra ngoài chuyện chút.”


      Trình Tiêu Diệc suy nghĩ chút rồi sau đó gật đầu, gác công việc qua bên, mặc chiếc áo khoác vào, rồi cả hai ra ngoài.


      Tìm quán cà phê gần đó, An An uống trà sữa, Trình Tiêu Diệc gọi ly cà phê, hai người ngồi đối diện nhau.


      “Sắc mặt được tốt!” Trình Tiêu Diệc mở miệng trước.


      “Còn phải bị cái vị kia trong bụng gây sóng gió chứ còn là gì nữa?” Khó có khi An an giữ được bình tĩnh. Cơ thể khỏe cũng muốn gây .


      “Chú ý nghỉ ngơi nhiều chút!” Đây chính là lời quan tâm.


      lát sau, cơ thể khỏe của An an bắt đầu hồi phục, tinh thần tỉnh táo hẳn ra, nhíu mày : “Trình Tiêu Diệc, ánh mắt của sai, nhìn trúng ông xã của tôi.”


      “Phải, lúc đó tôi còn , liếc mắt cái thấy vừa mắt.”


      “Biết bao nhiêu người mà chỉ vừa mắt ấy!?”


      “Ừ, nghĩ lại quá thất vọng, chỉ vì người đó đứng cạnh quầy hàng bán đồ ăn vặt.”


      Cả hai bật cười. Tuy rằng trong lời của An An có gai, nhưng Trình Tiêu Diệc biết tính tình của An An, hiểu được có ác ý, nếu cũng mời ra ngoài.


      An An đằng hắng: “ nhóc kia đừng suy nghĩ lung tung! Đó là ông xã của tôi, là cha của con tôi. Đàn ông kiểu nào cũng có, đừng nhằm trúng hoa có chủ.”


      tưởng rằng tôi muốn hả?”


      Hai người cười cười, An An sớm nhìn ra Trình Tiêu Diệc là loại người như thế nào, chính là cố chấp thuốc chữa. ra ấy cũng có ý đồ chia rẽ quan hệ của bọn họ, cho nên cũng muốn kết giao với nàng này.


      “Tuy rằng lần này tôi kết hôn, nhưng chị đây chuẩn bị phần quà lễ cho .”


      Trình Tiêu Diệc sửng sốt.


      làm được dâu của Uông Thanh Mạch, vậy làm phù dâu , coi như thỏa mãn ý nguyện này của .”


      cần!”


      “Bỏ qua cơ hội này là xong luôn đó, chỉ còn có thể tượng tượng thôi!”


      Sau cùng, hai người nhìn nhau cười, Trình Tiêu Diệc trở thành phù dâu của An An trong ngày hôn lễ.


      Hôn lễ được cử hành trong ngày Nguyên Đán. Trước ngày, sân bay quân dụng bắt đầu tấp nập người tới lui, kếm gì khí ngày hội. Tất cả mọi người chìm đắm trong hạnh phúc.


      Trước hôn lễ hai ngày Diệp Tử tới, chỉ là tinh thần An An tốt, hai người cũng ầm ĩ náo loạn.


      giờ, đừng là An An nhảy tưng tưng đùa giỡn, bước hơi lớn chút cũng cảm thấy xong.


      Thoáng cái tới ngày hôn lễ.


      Uông Thanh Mạch và An An cử hành hôn lễ ở Điếu Ngư Đài. An An thướt tha trong bộ áo cưới trắng tinh, uyển chuyển kéo theo đuôi áo. theo phía sau là bé cầm hoa và phụ dâu.


      ra rất cảm động, giống như nhìn thấy Quân Tử và Diệp TỬ lần đầu tiên trong ngày hôn lễ của bọn họ vậy. Thế nhưng mức độ rung động lại giảm ít. Nguyên nhân gì khác hơn, chính là vị khách trong bụng đến ngoài ý muốn khiến có bữa nào ăn ngon ngủ kỹ. Mới được vài bước, An An chịu nổi, dạ dày tràn lên từng đợt, quả quyết quay đầu , giơ tay bụm miệng nôn ọe thôi.


      Trình Tiêu Diệc ở cách đó xa, vội vàng tiến lên, vừa đưa khăn giấy, vừa vỗ vỗ lưng cho , lại xoay đầu hướng về phía mọi người mỉm cười lễ phép xin lỗi.


      Uông Thanh Mạch đứng ở đài, đau lòng nhíu mày, tiến về phía trước mấy bước, đón lấy bàn tay của An An rồi giữ lại trong lòng mình, thương : “Có sao ?”


      An An vuốt lồng ngực, cơn đau giảm ít: “ có việc gì. Kết hôn chỉ có lần. Thằng bé trong bụng này phá phách...!”


      cảm thấy, đứa bé này sau khi chào đợi nhất định rất giống em. Từ phá phách.”


      “Đừng chuyện lúc em còn bé. Có phải em bé đến nghiện rồi ?”


      chỉ mình em thôi.”


      Hai người đứng đó liếc mắt đưa tình, nắm chặt tay nhau, cùng lúc, tiến về phía lễ đài.


      Hai người trước, hạnh phúc mĩ mãn, khiến người ganh tị. Trình Tiêu Diệc nhìn bọn họ chớp mắt, hai tay nắm chặt lại, ngơ ngẩn mất hồn.


      Chẳng biết từ lúc nào, Dương Tử tới đứng bên cạnh , thúc cùi chỏ vào người cái, cười hì hì: “ trai chăm sóc em!”


      Trình Tiêu Diệc hoàn hồn, quay đầu nhìn Dương Tử đứng bên cạnh mỉm cười: “Cảm ơn Dương Tử!”


      Bởi vì An An khỏe trong người, Uông Thanh Mạch an bài trước đó cho An an khỏi phải làm theo trình tự, nhưng dâng rượu thể miễn, dù sao cũng là vấn đề phép tắc.


      An An mặc sườn xám, theo sau lưng Uông Thanh Mạch, bên cạnh là Dương Tử và Trình Tiêu Diệc.


      Tuy hai người sau nhìn như Kim Đồng Ngọc Nữ, An an lòng cảm thấy tệ, nhưng cả hai bên đều cho chút tín hiệu gì, lại còn đưa mắt nhìn nhau, cho nên cũng bỏ qua ý niệm này.


      Uông Thanh Mạch với , sắp làm mẹ người ta mà suốt ngày cứ suy nghĩ bậy bạ. Nhưng cho dù cơ thể khó chiu, cũng ngăn cản được đầu óc suy nghĩ linh tinh.


      Uông Thanh Mạch muốn uống vài ly rượu nhưng đám người Dương Tử, Lâm Tiếu , Phương Mặc cho, còn gì là với thân phận của Uông Thanh Mạch, cần thiết phải uống rượu. Ai cũng biết thức thời, uống cũng ai dám gì, chỉ có điều được vui thôi. Uông Thanh Mạch thể tôn trọng người ta, uống hơi cạn sạch.


      Có mấy bàn đều là những nhân vật chú bác, cũng là cấp , Uông Thanh Mạch uống ít ở những bàn này. Về trò chơi, hôn lễ kỳ này thể tùy ý phá phách như những lần trước. Những người trước mặt là ai chứ, có nổi hứng đều phải kìm chế.


      Còn nữa, cơ thể An An khỏe, làm sao chơi được! Cho nên căn bản là có những tiết mục trừng phạt gì đó!


      Mẹ Nham Tử và mẹ An cười khép miệng. ủy viên Uông cũng hô hào mấy người bạn già. Tư lệnh An ở bên này cũng nâng ly cạn chén.


      An an nhìn bầu khí vui vẻ, trong lòng vô cùng cảm kích.


      Cảm kích số mạng, để cho từ lúc vừa chào đời gặp được, và được bảo vệ bởi Nham Tử.


      là Uông Thanh Mạch của mọi người, nhưng chỉ là Nham Tử của . Đây là thể thay đổi.


      An An nắm chặt tay ông xã, cơ thể khó chịu cũng nhàng rất nhiều, chỉ vì lúc này, chính là thời khắc hạnh phúc nhất.


      Uông Thanh Mạch quay đầu, ánh mắt rơi vào con ngươi trong sáng của An An. Hai người nhìn nhau cười.


      Bên này, sau khi bạn già của mẹ Nham Tử mời rượu xong, kéo bà lại hỏi : “Này, An An được mấy tháng rồi?”


      “Mới mang thai, hình như mới hơn tháng!”


      “Ốm nghé sớm dữ vậy?”


      “Ừ phải!” Kiểm tra rồi, có vấn đề gì, có khả năng thiếu máu.”


      “Chị Trần, tôi cảm thấy con dâu chị có khả năng có mang thai con trai đấy.”


      ?” Tuy rằng mẹ Nham Tử ngại cháu trai hay cháu , nhưng người thế hệ trước vẫn là thiên vị con trai chút.


      Lúc này, bên cạnh lại có người bu lại: “Chị Trần, tôi cũng nghĩ là con trai đấy!”


      Hôn lễ của an An lại trở thành nơi mọi người bàn luận giới tính của cái thai vừa hơn tháng.


      An An sớm rời khỏi trường tiệc cưới, trốn trong phòng nghỉ ngơi.


      Đám chị em vây quanh, Diệp Tử ăn bánh hạch đào.


      An An cau mày: “Diệp Tử, cậu muốn ăn mau ra ngoài. giờ mùi vị nào tớ ngửi được cũng thấy khó chịu cả. Cậu muốn tớ ói hết lên người cậu chứ?”


      phải đâu! Bánh này có mùi!” Diệp Tử bĩu môi, để ý đến .


      Kiều Kiều ngồi xem náo nhiệt ở bên cạnh, lấy miếng bỏ vào miệng: “Ăn quá, mua ở đâu thế?”


      biết Quân Tử mua.” Diệp Tử vừa ăn vừa trả lời. Lúc nãy bên ngoài náo nhiệt, kịp ăn cơm, mấy nàng này chưa có gì trong bụng, đói xép ruột.


      “Bình Tử, cho ấy cái.”Kiều Kiều cầm cái bánh đưa cho Bình Tử.


      Kiều Kiều lại đưa cái cho Trình Tiêu Diệc: “Chị Tiểu Diệc, cho chị nè. An An có lộc ăn, để ta thèm chảy dãi .”


      An An nhíu miệng của các nhét đầy thức ăn, ngửi được mùi, dạ dày của lại bắt đầu kêu gào. An An ôm bụng nghĩ thầm, đừng nha!


      Nhưng tình phải lỗi của , muốn trách trách lũ nhóc trước mặt biết phân biệt tốt xấu.


      An An ‘ọe’ tiếng, ói thốc ra. Mọi người sững sờ!


      An An thay quần áo, ngồi trong phòng khách nhà mình,, bên cạnh có Uông Thanh Mạch tay nhàn hạ ôm eo bà xã, tay đánh nhịp bắp đùi bắt chéo.


      An An liếc qua liếc lại, nhìn đám người bên cạnh gần như để giọt nước chảy qua, run run chỉ chỉ ngón tay: “Các người ác nhân ác đức có lương tâm! Tôi nguyền rủa các người,lên giường mang tahi, mang thai sinh ba.”


      Nguyên do là An An tưởng rằng với cơ thể bất tiện của , mọi người có thể bỏ qua chuyện náo động phòng này! Nhưng lại ngờ, ai có lương tâm cả!


      Quân Tử ôm dâu của mình, Diệp Tử lắc đầu mắng trả lại: “Cứ chửi , càng chửi càng vui. Bây giờ thể tha cho cậu? Mang thai sao, chị đây còn nghi ngờ, muốn kiểm tra chút với cậu đó. Phải ông xã..........”


      Quân Tử vội vàng gật đầu, sao lại mau đồng ý chứ, trừ phi là ngu.


      ra mọi người cũng muốn hành hạ An an, nhưng mọi người lại có chung suy nghĩ.


      Quen biết Uông Thanh Mạch nhiều năm như vậy, họ chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này mất khống chế, lúc nào cũng vững vàng như núi Thái Sơn. Nếu người này bị dục vọng quấy nhiễu ra cái dáng vẻ gì.


      Kết quả, mọi người bắt đầu động não nghĩ tới trò gian tình nào đây, sau cùng cũng đưa ra vấn đề khó khăn.


      cầu khó, cũng rất đơn giản. Họ muốn tận mắt nhìn thấy Uông Thanh Mạch hôn lưỡi An An, trong vòng năm phút, ngừng nghỉ. Thân thể phải dán dính nhau, nếu tính.


      Rốt cuộc bộ dạng Thái Sơn đè xuống cũng nhúc nhích của Uông Thanh Mạch cũng có chút biến đổi, mặt mày đen thui.


      Hôn lưỡi, năm phút, ở trước mặt bao nhiêu người, lại còn dính sát nhau! An An muốn có người chứng kiến hành vi thân mật của hai người, nhưng lại thể làm. Sau cùng, cũng chỉ có thể khóc: “Ông xã, hôn em , em phối hợp.”


      Được rồi, đành phối hợp! Ngay trước mặt mọi người, Uông Thanh Mạch đặt tay sau gáy của An An, hôn lên môi . Quả , An An rất phối hợp, nhưng mọi người chịu bỏ qua.


      Bên kia ồn ào: “ thấy đầu lưỡi, muốn hôn lưỡi mà. có hai người mua mép khua môi!”


      “Đây là kết quả à? Hai vợ chồng chị hun kiểu này là có kết quả sao? Kết quả này làm sao mà đủ để mang thai chứ?”


      Tuy rằng Uông Thanh Mạch dễ bị bọn họ kích tướng, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng xong. Thế là lè lưỡi ra, cạy hàm răng An An , đút vào. Mọi người hài lòng, trợn to mắt lên nhìn, làm sợ bỏ lỡ chi tiết nào.


      Nhưng bọn họ hối hận, hối hận.


      An An bị hôn đến chóng mặt, dạ dày bắt đầu quặng lên, sau cùng thể khống chế được, đẩy Uông Thanh Mạch ra, xoay người ‘ọe’ cái, văng cả đống lên vài người đứng gần đó, bỏ sót ai.


      An An ói xong liền cảm thấy thoải mái hơn, ngẩng đầu nhìn thấy bộ mặt đen thui của mọi người, bật cười ha hả: “Khỏe quá, khỏi cần phải lau chùi rồi!”


      Cốt truyện tạm thời kết thúc!


      Mười tháng sau cục cưng ra đời. Đến lúc đo hoan nghênh mọi người trở lại.....


      Hoàn chính văn- có ngoại truyện
      tart_trung thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :