1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẩn giấu tình yêu - Nặc Phong Nhi Hành (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 56



      Hai ly rượu hồi nãy An An uống bây giờ có tác dụng. Lúc này đây, khuôn mặt ừng hồng, bắt đầu lôi kéo cánh tay của Uông Thanh Mạch.

      Uông Thanh Mạch vừa nhìn thấy biết có chuyện. Dương Tử cũng nhìn ra An An bị say, nhất định lát nữa gây chuyện. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Uông Thanh Mạch ôm chặt eo của An An, giúp bước đàng hoàng hơn: “Tôi trước bước. lát nữa cậu đưa tiểu Diệc về nhé.”

      Dương Tử gật gật đầu: “Vâng, yên tâm !”

      Bước chân An An xiêu vẹo, tựa vào lòng Uông Thanh Mạch. Tuy rằng thể điều khiển được cơ thể mình, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, đưa cánh tay hoạt động vững vàng lắm chỉ chỉ Trình Tiêu Diệc: “Tôi cho biết, Trình Tiêu Diệc, đừng nghĩ đến chuyện cướp đoạt ông xã của tôi, chết cũng đừng nghĩ tới.”

      Uông Thanh Mạch vội vàng xoa xoa gương mặt của An An vỗ về, quay đầu nhìn Trình Tiêu Diệc: “ trước bước.”

      Dương Tử nhìn theo Uông Thanh Mạch tới tận cửa. Cảm xúc căng thẳng của Trình Tiêu Diệc rốt cuộc cũng tan rã, gục đầu xuống bàn khóc nức nở.

      Dương Tử biết phải làm sao, nhưng mà cái loại tình cảm này cần phải tự mình suy nghĩ chính chắn. Người nào khuyên giải cũng chỉ là vô ích.

      Uông Thanh Mạch ổn định vị trí của An An bên ghế tài xế phụ rồi xoay mình lên xe. Uông Thanh Mạch lên xe, An An ôm cánh tay của , mở miệng lẩm bẩm nhiều câu ràng: “Người nào cũng đừng nghĩ tới việc cướp đoạt ông xã của tôi! Cháu của Thiên Hoàng lão tử cũng đừng có hòng.”

      Uông Thanh Mạch nhìn ra trong lòng của An An vẫn còn khúc mắc, thở dài! Mình có sức quyến rũ sao? hấp dẫn cũng được! Làm đàn ông cũng khổ quá thôi…!

      Với thể chất ‘ giọt say’ của An An, chỉ cần lần nào dính vào rượu là nhất định ngày hôm đó trở về quậy tưng bừng bữa. Ʊlê.quý.đônƱ Lúc này Uông Thanh Mạch dừng xe lại trước cửa nhà, ôm An An từ trong xe xuống để dưới đất. Chân An An vừa chạm đất xoay người lại, ôm ngang eo của Uông Thanh Mạch: “Ông xã!”

      “Gì? Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm.”

      tay Uông Thanh Mạch ôm eo An An, tay cầm chìa khóa mở cửa. Hơi ấm bên trong nhà ập vào mặt, cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân. An An nhoài người ra, thoát khỏi vòng ôm của Uông Thanh, lảo đảo vào trong nhà. Uông Thanh Mạch thuận tay đóng cửa lại, túm chặt cơ thể nghiêng ngả của An An, nếu chân vấp phải cái gì nhất định chúi nhủi.

      “Ông xã, , có phải em có vẻ đẹp mỹ miều của nhóc Trình Tiêu Diệc chết tiệc kia ?” An An say, mà vấn đề này cứ canh cánh trong lòng . Đàn bà ấy, khi gặp được tình địch khó tránh cái cảm giác nguy cơ ở trong lòng, sinh lòng hoài nghi đối với chính bản thân mình.

      Uông Thanh Mạch vừa cởi áo khoác, vừa phải dỗ dành An An: “Ai ? Bảo bối của chúng ta xinh đẹp nhất, xinh đẹp từ .” Ai da, Uông Thanh Mạch cứng rắn, lạnh nhạt, biến thân khắc trở thành Nham Tử. lại, vĩnh viễn là hai hình tượng bất đồng, hòa hợp chút nào.

      “Ừ, so với Trình Tiêu Diệc, em cũng xinh đẹp.” An An cười khì khì, ôm choàng cổ Uông Thanh Mạch.

      Uông Thanh Mạch hôn cái lên miệng của An An, cảm thấy ấm áp.

      An An liếm liếm môi – quyến rũ, tay bắt đầu cởi quần áo của mình ra: “Ông xã, em nhảy sexy cho xem…”

      Uông Thanh Mạch than trong lòng, hỏng rồi, say nên bắt đầu nổi điên rồi. vội vàng kéo lại, khom người, vòng tay qua eo của An An, ôm hai bước chạy lên lầu.

      Dương Tử vốn biết dỗ dành con , còn là có quan hệ thân thiết với mình. đúng là hiểu được.

      lúc sau, Trình Tiêu Diệc cũng bắt đầu từ từ nín khóc. Dương Tử tằng hắng giọng, xua tan bầu khí ngượng ngùng này: “ muốn ăn cái gì ? Đồ ăn nguội rồi, để tôi kêu phục vụ hâm nóng lại nhé!”

      Trình Tiêu Diệc ngừng khóc, cầm lấy khăn giấy Dương Tử đưa cho mình, chậm chậm gương mặt tràn đầy nước mắt, lắc đầu: “ ăn!”

      “Vậy để tôi đưa về!” Tuy rằng quen biết Trình Tiêu Diệc từ , nhưng thường xuyên qua lại với nhau. Đặc biệt lúc này đây, bé này lại khóc, thể trêu ghẹo như thường ngày, cho nên chỉ có thể để chuyện qua .

      Trình Tiêu Diệc mực cuối đầu, nước mắt lại bắt đầu tuông trào. lúc sau, quần tây màu gạo trắng bị hoen ướt mảng lớn.

      Dương Tử nhìn thấy nỡ lòng, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Trình Tiêu Diệc: “Đừng khóc! Em muốn tự mình khóc đến chết hay sao? Cho dù vậy, trong lòng Uông Thanh Mạch cũng có chỗ chứa em đâu!”

      Dương Tử vừa mới dứt lời cảm thấy hối hận, thiếu chút nữa là tự tay vả cái miệng nhiều chuyện của mình. ràng là muốn an ủi người ta, vậy mà làm sao lại kích động người ta nhiều hơn.

      Trình Tiêu Diệc vốn chỉ là khóc thầm nức nở, nghe như thế liền ‘oa’ tiếng khóc rống lên.

      Tuy rằng thường ngày Dương Tử rất miệng lưỡi, nhưng kỳ này dỗ ngọt Trình Tiêu Diệc lại xong, vừa mới mở miệng bậy, xoay đầu tự rủa thầm mình câu.

      Hai người ai với ai câu nào, cứ ngồi như vậy. Qua hồi, Dương Tử liếc mắt nhìn về phía bình rượu đỏ uống hơn phân nửa ở bàn. Rảnh rỗi có chuyện làm, đàn ông thường thấy có rượu vui, cho nên rót cho mình ly rượu rồi bắt đầu lai rai.

      Sau lát, Trình Tiêu Diệc thôi khóc nữa, thấy Dương Tử uống rượu, lau lau nước mắt rồi cũng tự rót cho mình ly rượu đầy: “ Dương Tử, cụng ly, em uống với .”

      “Hả? Tốt!” Đây là chuyện gì chứ? ràng là tôi dỗ dành em, kết quả thành em hầu rượu tôi? Dương Tử oán thầm trong bụng, nâng ly cụng chén với Trình Tiêu Diệc, hơi uống hết hơn phân nửa.

      Trình Tiêu Diệc có ý bắt chuyện. Còn nữa, Trình Tiêu Diệc vẫn còn là nữ sinh rất khép kín, làm việc từ tốn, từ có tiếng là đứa bé rất hiểu chuyện.

      Mấy năm nay, tất cả mọi chuyện là cũng tại vì Uông Thanh Mạch, chuyện này kéo sang kéo chuyện khác, thể quay đầu lại. Tuy là chuyện đúng, nhưng cũng chưa gây ra họa.

      Mọi người bên cạnh đều khuyên bảo, gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng vẫn mực kiên trì.

      Hai người mỗi người ly, rất nhanh, hơn nửa bình rượu cạn trơn. Trình Tiêu Diệc chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, mếu máo: “ Dương Tử, em uống chưa đủ!”

      “Được, dẫn em tới chỗ khác uống tiếp.”

      Dương Tử cũng là kẻ ngu ngốc, bình thường tự nhận mình là tình thánh. Lần này Trình Tiêu Diệc uống rất nhiều, hơn nữa còn là uống sống chết.

      Hai người thay đổi chỗ uống. Dương Tử lái xe đến Công Thể, tìm quán bar rồi hai người vào.

      Trong quán bar, tiếng người ồn ào, ánh sáng mở ảo. Dương Tử và Trình Tiêu Diệc ngồi ghế sa lon ở trong góc, bắt đầu nâng ly cạn chén. Dương Tử dạy Trình Tiêu Diệc chơi xúc xắc. Trò chơi này rất dễ học, vài vòng là Trình Tiêu Diệc hiểu.

      về phương diện ăn chơi, dĩ nhiên Trình Tiêu Diệc là người thua, mà thua nhất định phải uống rượu. Người thắng đương nhiên là Dương Tử, người có nhiều kinh nghiệm như vậy làm sao có thể bại trong tay của gà mơ.

      Chỉ khi đến lúc cuối cùng, Trình Tiêu Diệc uống đến mức bất tỉnh nhân , nằm ghế sa lon mới nhận thức, chỉ là bé.

      Ôm Trình Tiêu Diệc lên xe, muốn sớm đưa người về nhà! Về nhà? “Mẹ nó!” Dương Tử đập đầu cái, làm sao có thể lạng quạng ôm cháu của phó chủ tịch Trình về nhà như thế này?

      Kể từ khi Trình Tiêu Diệc tốt nghiệp đại học trở về, vẫn ở chung với ông bà nội. Cho nên, Dương Tử muốn đưa về, phải chạm mặt với thủ trưởng. Hơn nữa trễ như thế này, khỉ gió gì thế này đây biết nữa!

      Dương Tử gãi gãi đầu, thở dài, đành phải đưa về thôi chứ biết làm sao!

      Trước cửa đại viện quân đội, Dương Tử phải gọi điện thoại, trình ra giấy tờ chứng nhận, nhân viên bảo vệ mới cho vào.

      Trình Tiêu Diệc hoàn toàn bất tỉnh, mặc cho Dương Tử lăn lộn cỡ nào vẫn tỉnh lại. chỉ còn có thể nhắm mắt ôm người vào cửa.

      Bà nội của Trình Tiêu Diệc đợi ở cửa ra vào, nhìn cháu : “Ồ, Dương Tử!”

      Dương Tử gật đầu xin lỗi: “Bà nội!”

      Hai người lên tiếng chào hỏi. Ông nội của Trình Tiêu Diệc từ lầu xuống. Dương Tử vừa nhìn thấy người, mặc dù ôm Trình Tiêu Diệc, cũng ‘bành’ phát, đứng nghiêm: “Chào thủ trưởng!” Giơ tay chào là thể nào, trừ khi ném cháu người ta từ trong lòng mình ra.

      Ông cụ Trình gật đầu cái, chỉ chỉ Trình Tiêu Diệc ở trong lòng Dương Tử: “Sao Tiểu Diệc lại ra nông nổi này? Người toàn mùi rượu!”

      xin lỗi thủ trưởng! Cũng là lỗi của cháu, Tiểu Diệc uống quá nhiều!”

      Cơ thể Dương Tử đứng thẳng tắp, Trình Tiêu Diệc bắt đầu cảm thấy cánh tay cứng rắn như thép cấn cấn khó chịu, thoải mái, cong người lại. Lúc này Dương Tử mới nhớ ra: “Thủ trưởng, cháu nên mang ấy về phòng trước ạ!”

      Dương Tử mang Trình Tiêu Diệc về phòng, để người nằm xuống giường xong liền xuống lầu. vào phòng khách, đứng trước sô pha, ‘bành’ cái thi lễ kiểu quân đội: “ xin lỗi thủ trưởng, quấy rầy ngài nghỉ ngơi!”

      Sau khi Dương Tử rồi, bà nội Trình Tiêu Diệc đắp chăn xong cho rồi xuống lầu. Quan sát vẻ mặt của chồng mình: “Chà, ông xem chuyện gì xảy ra thế?”

      “Còn chuyện gì xảy ra nữa, cháu của mình uống quá chén, được người ta đưa về thôi, phải là chuyện bình thường lắm sao?”

      “Tôi tin! Nhất định là có chuyện gì giữa hai người bọn họ! Tiểu Diệc của chúng ta chịu nhiều uất ức trong mấy năm nay với thằng nhóc nhà họ Uông kia rồi. Con bé lại thể tâm với chúng ta, chỉ có thể tự mình khổ sở. Tôi xem thằng bé Dương Tử này đến nổi nào. hai năm rồi chúng ta gặp cậu ấy, chậc chậc, càng lúc càng ra vẻ đàn ông rồi.”

      ". . . . . ." Lòng dạ đàn bà, ông cụ Trình hết ý kiến.
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 57



      Khi An An tỉnh lại đầu đau buốt, rồi lại phát toàn thân mình đau nhức, trong lòng thầm mắng Uông Thanh Mạch. Cái tên đàn ông chết bầm kia, thừa dịp mình uống quá nhiều, hành hạ ra nông nổi này.

      Gượng người leo xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mặc bộ quân trang vào, xuống lầu.

      Uông Thanh Mạch rồi. Ấn tượng còn lại từ tối hôm qua là được người đàn ông của mình đỡ lên xe, những chuyện xảy ra sau đó đều còn nhớ nữa.

      Thời gian vẫn còn sớm, có nhà hàng ăn sáng cách đó xa, An An ăn sáng xong đón xe tới đơn vị.

      Cả ngày hôm nay, An An gặp Trình Tiêu Diệc, trong lòng suy đoán, chắc là ở nhà phản tỉnh rồi. Buổi chiều, gọi điện cho Uông Thanh Mạch, đối phương bận họp, nhiều rồi cúp điện thoại.

      Bận rộn cả ngày chuẩn bị mấy hạng mục nghiên cứu trong sở để dự định đưa vào tham dự diễn tập thực chiến, An An cẩn thận ghi chép những bộ phận quan trọng để chuẩn bị cho cuộc hành trình trở lại Quảng Châu vào tuần sau.

      Sắp tới giờ tan sở nhận được điện thoại của Chu Mộc Mộc. An An vẫn còn buồn bực ở trong lòng. nàng kia đến dự lễ thành hôn của Diệp Tử, cũng thèm gọi điện lại cho , bây giờ tìm để làm gì? Hơn nữa, phải Chu Mộc Mộc ở nhà họ Thạch sao?

      Kéo lê thân thể mệt mỏi đón xe đến điểm hẹn, Chu Mộc Mộc tới trước. Bộ quân trang người của An An rất bắt mắt, từ xa Chu Mộc Mộc nhìn thấy An An, đứng lên, đẩy cửa ngoắc lại.

      An An để giỏ xách tay xuống: “Chuyện gì gấp mà gọi tớ ra ngoài thế? phải cậu ở quân đoàn 27 sao?”

      “Ừ, mới vừa trở lại mấy ngày nay, nghe cậu vào sở nghiên cứu rồi.” Chu Mộc Mộc rót chén nước nóng, đẩy tới trước mặt An An.

      “Cậu nghe tin cũng lẹ chứ! Hơn nửa tháng rồi!” An An cầm chén nước nóng, sưởi ấm bàn tay .

      Gọi đồ ăn xong, An An ngẩng đầu hỏi Chu Mộc Mộc: “Hôm hôn lễ của Diệp Tử, tớ có gọi điện cho cậu, cậu có nhận được ?”

      “Có sao? Lúc đó thi hành nhiệm vụ, Ʊlê.quý.đônƱ mở điện thoại. Đến khi nhận được qua mấy ngày rồi, kịp trở về.”

      “À, cậu , tìm tớ có chuyện gì?” có chuyện Chu Mộc Mộc bao giờ tìm .

      Chu Mộc Mộc dừng lại chút, có chút ngại ngùng, mở miệng : “Tớ muốn tham gia bộ tuyên truyền của quân đoàn 38.”

      An An sửng sốt, tại sao lại muốn quân đoàn 38: “Cậu ở quân đoàn 27 như thế nào? Tại sao lại muốn tham gia quân đoàn 38?”

      “Ai da, cậu đừng hỏi! Giúp tớ tiếng với quân trưởng Uông !” Ánh mắt của Chu Mộc Mộc chớp chớp, thái độ có chút gì đó được tự nhiên.

      “Cậu xin lệnh điều là được rồi!” Chuyện này là việc của bộ chính trị, liên quan gì tới Nham Tử chứ!

      “Tớ xin rồi, nhưng bị quân trưởng Uông trả lại phải?”

      “Cái gì?” An An uống ngụm nước, thiếu chút nữa là sặc ra. Cả quân đoàn có hơn mười ngàn người, Uông Thanh Mạch quản những chuyện nhặt này chứ? “Nham Tử rảnh rỗi như vậy chứ!” ràng An An mắng chồng mình làm việc đàng hoàng đây.

      Chu Mộc Mộc nghiêm túc gật gật đầu: “, lệnh điều động bị bác bỏ, là quân đoàn 38 thiếu ký giả. Cậu giúp tớ dùm tiếng được ?”

      An An để chén nước xuống, nghiêng người về phía trước, cẩn thận dò xét khuôn mặt nhắn ngượng ngùng của Chu Mộc Mộc: “Trước tiên cậu phải cho tớ biết tại sao phải quân đoàn 38? Quân đoàn 27 phải ngốc để cậu trở lại Bắc Kinh.”

      Đôi lông mày thanh tú của Chu Mộc Mộc nhíu lại: “Cậu đừng hỏi có được ? Về sau cho cậu biết.”

      An An nhíu mày: “Hừ, lẽ có tình nhân ở quân đoàn 38? À, đúng, phải là cậu có bạn trai rồi sao?”

      “Chia tay rồi!”

      “Tớ choáng, tốc độ này!” An An suy nghĩ chút : “Được, tớ dùm tiếng với Nham Tử cho cậu. Vừa đúng lúc ấy ở Bắc Kinh, có lẽ hai ngày nữa . Có được hay tớ dám bảo đảm. Cuối tuần này tớ Quảng Châu rồi, có thể có thời gian.”

      “Cậu Quảng Châu làm gì?”

      phải là vì viện nghiên cứu chứ là gì! Trước kia cũng là người của các quân khu, lần này chủ nhiệm muốn phái người trong căn cứ.”

      “À, vậy cậu tự chăm sóc mình cho tốt!”

      Đồ ăn đưa lên mới ăn được vài miếng Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới. An An báo cho biết ăn uống xong trở về. Chu Mộc Mộc nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của An An, khẽ mỉm cười, nhưng lại lộ ra chút buồn bả và khổ sở.

      Cuối cùng, Chu Mộc Mộc lôi kéo tay An An , nhất định phải thuyết phục quân trưởng Uông. An An nhún nhún vai, bày tỏ cố gắng hết sức.

      Đón xe trở lại biệt thự, An An đá giầy ra, ném túi xách xuống, ngã nằm ghế sa lon, nhúc nhích. Ở lầu, Uông Thanh Mạch nghe được tiếng cửa mở, biết trở lại, nhưng lâu quá thấy lên lầu, nên xuống xem thử.

      “Tại sao vậy? Sao lại nằm sấp ở đây?” Uông Thanh Mạch ngồi xuống ghế bên cạnh An An, tay luồn qua nửa người của An An, ôm vào lòng.

      giờ toàn thân em đau nhức, tay chân hết sức lực rồi.”

      lẽ sở của em bắt đầu nghiên cứu nông nghiệp rồi hả?” Uông Thanh Mạnh cười cười, nhưng tay lại xoa bóp nhàng lên cánh tay của An An.

      “Còn phải là hành hạ em đến nổi này sao?”

      “Ai bảo em nhảy thoát y làm chi! muốn cản cũng ngăn được. Người đẹp ở trước mắt, phải nắm lấy cơ hội!”

      An An bỏ ngoài tai lời của Uông Thanh Mạch, cúi đầu giả chết, động đậy.

      Đáng lẽ An An muốn ngủ thiếp , đột nhiên lại nhớ tới chuyện của Mộc Mộc, tâm trí tỉnh táo ra: “Chu Mộc Mộc được điều tới quân đoàn 38, ấy là người bác bỏ lệnh điều động đó?”

      “Ừ!” Uông Thanh Mạch có thể đoán được lý do Chu Mộc Mộc tìm An An, cho nên ngạc nhiên khi nghe An An .

      “Bộ rãnh rỗi lắm à?” An An ngước khuôn mặt nhắn lên, quở trách .

      chung? có cả thời gian ăn cơm đấy!”

      “Mẹ nó, đồ ăn quân đội khó nuốt!”

      Chỉ có hai người nay mới có khả năng chặn họng lẫn nhau. An An điều chỉnh tư thế, nửa nằm nửa ngồi đùi của Uông Thanh Mạch: “ ấy nhờ em hỏi , ấy muốn được điều quân đoàn 38, em em ráng. Bộ tuyên truyền của các cũng hao tốn bao nhiêu nếu như có thêm ấy, cho ấy vào .”

      “Tuy rằng chuyện này nằm trong chức trách của , nhưng muốn ấy. Em đừng hỏi tại sao, em cứ bảo ấy bên này của duyệt qua được.”

      An An còn muốn lên tiếng, Uông Thanh Mạch đè đầu An An xuống, hôn lên môi của , nhàng, nhưng liền có hiệu quả ngăn lời của : “Đừng suy nghĩ nhiều! Ngày mai rồi, em cũng phải thu dọn đồ đạc. Đến Quảng Châu rồi gọi điện cho chú Vương, đừng có trốn như chuột thấy mèo vậy. Lần trước chú ấy còn với , lá gan của em càng ngày càng .”

      An An dẩu môi, gật đầu lên tiếng.

      An An bị Uông Thanh Mạch nửa lôi lên lầu. ra muốn , nhưng Uông Thanh Mạch còn nuông chiều nữa, ngày ngày ôm ấp, còn là đứa trẻ nữa rồi.

      Tắm rửa xong ra ngoài, Uông Thanh Mạch vẫn còn trong phòng sách. xoa nước rửa mặt qua loa, vỗ vỗ gương mặt rồi xoay người vào phòng sách.

      Uông Thanh Mạch nghiên cứu những tài liệu cơ mật trước mặt, nhưng biết là cái gì. An An tới, chen vào lòng của Uông Thanh Mạch rồi ngồi lên đùi . Vừa cúi đầu giật mình: “Holy shit! Chuyện gì xảy ra?”

      Uông Thanh Mạch ‘à’ tiếng nhưng lên tiếng. lúc sau, gom lại tài liệu: “Chuyện này còn chưa xác định, chỉ là phòng bị của những việc còn chưa xảy ra.”

      Uông Thanh Mạch thu dọn đồ xong, hai người trở về phòng ngủ. Trong lòng An An suy nghĩ, đây chính là chuyện lớn! Nhưng Nham Tử , vẫn còn chưa chắc chắn? Nhưng chỉ cần trung ương để mắt tới chuyện này coi như mười phần rồi.

      Uông Thanh Mạch ra ngoài mà An An vẫn còn đứng ngẩn người ở đó. Đợi đến khi nhận thức ra người còn ở đó. vội vàng chạy theo về phòng ngủ.

      “Nham Tử, Nham Tử, chuyện này là sao?”

      Uông Thanh Mạch đứng trước giường, xoay người lại nhìn bà xã chạy vào, nhướng mày: “An An, cảm thấy cần phải ra lệnh cấm, từ này về sau cho phép em vào phòng sách!” Thái độ Uông Thanh Mạch nghiêm túc, chút ý tứ đùa giỡn nào.

      “Em biết, cần thiết đâu!” An An rụt cổ lại, cười hì hì. Đây mới chính là quân nhân Uông Thanh Mạch, đâu còn là mặc ai muốn đánh đánh Nham Tử.

      “Có số việc, biết coi như biết, thấy coi như thấy. Đây cũng là thiên chức của quân nhân.” Những lời này cũng chỉ nhằm vào An An, mà chính là cặn dặn tất cả quân nhân, ý tứ phải nên kín đáo, biết cái gì nên , nên làm.

      An An nghe lời, gật đầu cái, giơ hai bàn tay nhắn ra, vội vàng : “Dạ vâng, em thấy gì hết.”

      Uông Thanh Mạch biết tính hiếu kỳ của An An. tỏ ra thái độ nghiêm nghị chút nhất định chịu cư xử nghiêm túc.

      Dọn dẹp xong, hai người leo lên giường. tay Uông Thanh Mạch ôm ngang hông An An, trong lòng suy nghĩ đến nội dung của tài liệu. Bên này An An cũng giống như nghĩ tới chuyện này. Nhất thời cả hai người đều lên tiếng.

      lúc sau, vẫn là An An thể nhịn nổi, xoay người lại đối diện với Uông Thanh Mạch: “Ông xã, em hỏi chuyện này thôi!”

      “Giống như nội dung tài liệu, thể trả lời!” Vẻ mặt của Uông Thanh Mạch nghiêm túc, nhưng quả tay thành . Ôm chặt eo thon của bà xã, đàn ông nào có thể nghiêm túc được chứ!

      An An bĩu môi, uốn éo thắt lưng, để cho đụng vào: “Em còn chưa chuyện mà nghĩ tới đâu rồi, có cần nghiêm túc vậy ? Em là bà xã của , phải là thủ hạ dưới quyền đâu!”

      “Nếu em là binh lính của sớm đá em bay về nhà, ngày thôi gạt bỏ hẳn em.”

      “Đừng lung tung! Em chỉ muốn hỏi chút thôi. Nếu như chuyện này là , có phải tên tiểu nhân Lương Mộc Dương kia cũng ngã ?”

      “Lương Mộc Dương!” Uông Thanh Mạch thở ra mấy chữ này, trầm tư trong giây lát, vỗ vỗ đôi mà của An An: “ Tất nhiên!” Uông Thanh Mạch chỉ hai chữ này thôi rồi nhìn thẳng cặp mắt sáng ngời của An An cười cười.

      Khẽ ngẩng đầu lên, hôn cái lên đôi môi đầy đặn của An An: “Bảo bối, lần này là hai ta có thể gặp nhau ít nhất là hai tháng đó.”

      An An gật đầu. Đối mặt với cảnh chia tay, An An có chút thoải mái, chu môi, kéo bàn tay to lớn của Uông Thanh Mạch dưới tấm chăn: “Ở bên ngoài đừng trêu hoa chọc cỏ. Đừng để lúc em về nghe được ‘tin tốt’ của .”

      Uông Thanh Mạch vươn tay, luồn dưới cổ An An, ôm vào trong ngực: “ lúc nào cũng giữ mình trong sạch. Có khi nào làm chuyện xấu đồn xa đâu.”

      "Chớ nhiều lời! Bị người ta nhìn trúng cũng được! Trong nom tốt cái mặt hoa đào của !”

      “Được rồi, bảo đảm, được dính líu tới đàn bà bên cạnh, có được ? có chuyện đứng đắn muốn !”

      “À, có chuyện đứng đắn muốn với em?” An An tưởng rằng chuyện ‘đứng đắn’ này xoay quanh tài liệu cơ mật, sung sướng kiển chân chờ đợi.

      Uông Thanh Mạch làm bộ suy nghĩ, đột nhiên xoay người cái, đè An An ở dưới thân: “Bảo bối, suy nghĩ, về chuyện con cái của chúng ta!”

      “A!” Đầu tiên, An An bị dọa, muốn nhảy dựng lên, sau đó vội vàng đẩy người đàn ông tham lam mình đồng da sắt này ra: “Bây giờ cả người em đều đau nhức, tha cho em !”

      Uông Thanh Mạch cười vài tiếng, cúi đầu hôn lên môi của An An, răng chạm răng, lưỡi linh hoạt uốn lượn trong khoang miệng của An An. Bàn tay thành luồn vào áo ngủ của An An, nắn bóp bộ ngực căn tròn của .

      An An kìm chế được phản ứng của cơ thể, khẽ nâng người lên nghênh hợp. Trong lúc vô tình, quần áo mở mộng ra, lồng ngực hai người dán chặt lại với nhau.

      Nán lại phản ứng dạt dào, An An dùng sức đẩy đẩy người đàn ông người ra, hơi thở hổn hển: “ được, mệt chết thôi!”

      Uông Thanh Mạch ‘ừ’ tiếng, nhưng dục vọng giống như sắt thép chống đỡ bụng của An An, bên hông tự chủ được mà tự động cọ xát.

      An An cảm nhận được dục vọng của người đàn ông, buột miệng cười, giơ tay xoa xoa gò má của . Dục vọng chưa dứt, bốn mắt nhìn nhau say đắm. Cuối cùng, hai đôi môi tự chủ lại quấn quít lấy nhau.
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 58


      tuần qua rất nhanh, An An xách hành lý Quảng Châu. Quân đội phái xe tới đón An An. Hơn giờ hành trình mới đến sở nghiên cứu quân khu.

      Trong sở nghiên cứu có số người An An quen biết từ trước. Chào hỏi mọi người xong gặp được chủ nhiệm của bộ nghiên cứu, tán gẫu qua loa vài câu.

      Đến túc xá quân khu an bài, An An nghỉ ngơi chút rồi gọi điện thoại cho quân trưởng quân khu 41, Vương Ngôn Kính. Vương Ngôn Kính cũng biết chuyện An An tới Quảng Châu, lúc nhận được điện thoại rất ngạc nhiên.

      Thăm hỏi vài câu, An An cho ông nghe mục đích chuyến kỳ này. Hơn nữa, mấy ngày tới, còn phải tới quân đoàn 41 báo cáo, đến lúc đó tới thăm ông.

      Nghỉ ngơi ngày, sang ngày thứ hai, đến sở nghiên cứu trình diện. An An là nghiên cứu viên bộ phận điện tử tác chiến, lần này mang theo số hạng mục nghiên cứu từ đơn vị tới. Bản nâng cấp hệ thống phân biệt địch ta, tàu lượn quân, mới nhất trong số đó là thiết bị theo dõi số . người An An cũng có cái, chỉ là tạm thời còn chưa biết.

      Ở trong sở nghiên cứu loay hoay hết bốn ngày. Ngày thứ năm chính là chủ nhật, An An thả lỏng dạo vòng. Ngày thứ sáu cũng chính là lúc sở nghiên cứu phái người đưa đến quân đoàn 41 ở Liễu Châu.

      Gần như trong sở toàn là người quen. Chuyện An An lâm trận bỏ chạy khiến xấu hổ trước mặt mọi người, phải dùng ánh mắt thân thiện làm lễ tạ tội. Khuôn mặt buồn queo chào hỏi mọi người, sau đó lại lấy quà đặc sản ở Bắc Kinh phân phát cho họ.

      Nán lại ngày, cùng đám người nhân sĩ độc thân nhàm chán ăn tối. An An bị mọi người kéo lại chuyện lần trước. tự biết chạy thoát, nâng ly lên uống xin lỗi cùng mọi người.

      Hơn năm chung đụng, mọi người đều biết An An thể uống rượu, cho nên cũng ép cạn chén.

      Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau hát Karaoke. Hát hồi liền tới nửa đêm.

      Ngày hôm sau An An lại vùi đầu trong sở nghiên cứu. Mọi người tiếp tục trêu ghẹo , hỏi có phải giống như lần trước , kết quả nghiên cứu xảy ra vấn đề?!

      An An phải là người mặc cho người khác tùy ý trêu ghẹo, nhất định cãi lại, chặn họng người ta đến chết mới thôi.

      Cười đùa trêu ghẹo cả ngày, buổi tối trở về túc xá, xách đồ ra ngoài đón xe đến đại viện quân đội thăm vợ chồng Vương Ngôn Kính.

      Báo danh, gọi điện thoại xong mới cho An An qua cửa. diễɳðàɳl€qu¥đϕn Vợ của Vương Ngôn Tính là Lý Tranh, tự mình ra ngoài đón An An.

      “Thím Vương, lâu gặp!” An An cười hì hì chào hỏi.

      Lý Tranh nhận lấy quà tay của An An, lôi kéo tay An An cách nhiệt tình: “Hôm nay chú Vương cháu cố ý gác lại công việc ở nhà chờ cháu đó.”

      “Hề hề…” An An cười khan hai tiếng. Phải , ngại gặp mặt quân trưởng Vương. Cho dù là công hay tư, dường như còn mặt mũi nào cả.

      Lý Tranh vừa vào cửa kêu lớn: “Ngôn Kính, An An tới rồi!”

      Vương Ngôn Kính lầu, nghe được tiếng gọi xuống. An An ngồi ghế salon, nhìn thấy Vương Ngôn Kính xuống, vội vàng đứng lên, thẳng lưng chào theo kiểu quân đội: “Chào thủ trưởng!”

      Kiểu chào theo nghi thức quân đội này khiến thủ trưởng Vương vì vấn đề quân mà phiền não, bổng chốc biến mất, vui vẻ hẳn lên: “An An à, cháu gặp chú mà chào theo kiểu quân đội này khiến chú quen đấy! Cháu trốn tránh chú mới phù hợp với tính tình của cháu.”

      Thủ trưởng Vương xong bật cười ha hả. chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp, Lý Tranh nghe được câu này trở ra, cằn nhằn ông xã nhà mình: “ vất vả lắm An An mới tới chơi lần, đừng làm cho con bé ngại ngùng nữa.”

      An An cười khà khà: “Chú Vương chỉ thích chọc cháu thôi!”

      Vương Ngôn Kính khoát tay : “Ngồi tự nhiên cháu, đừng đứng giống như binh lính như thế, cháu làm chú Vương quen.”

      “Dạ!” An An ngồi xuống, lấy đặc sản Bắc Kinh ra, còn có hai chai rượu.

      “Chú Vương, Nham Tử dặn dò cháu mang cái này tới cho chú.”

      Vương Ngôn Kính nhìn thấy hai chai rượu Mao Đài đặc biệt để ở bàn hai mắt sáng lên, cầm lên xem xét: “Chậc chậc, chỉ có Nham Tử mới nghĩ tới chú thôi. Rượu này cũng là rượu của Bắc Kinh, chú ở đây năm uống tới hai chai.”

      An An cười ha hả. Hai người bọn họ đều biết Vương Ngôn Kính biết thưởng thức, cho nên chọn cái này là chuẩn nhất.

      “Còn đây là của thím Vương. Lúc trước cháu Vương Phủ Tỉnh, khăn quàng cổ này là mẫu mới của năm nay.” An An hướng về phía Lý Tranh ra từ phòng bếp, .

      “Tơi chơi là tốt rồi, còn tốn tiền mua quà nữa! Thím mới vừa bước chân vào Vương Phủ Tỉnh liền quay trở ra. Đồ ở đó mắc! Lần sau đừng xài tiền vô lý như vậy! Thím đây có tuổi rồi, còn đẹp gì nữa chứ?!” Lý Tranh sinh ra, lớn lên ở miền Đông Bắc, chuyện rất tự do phóng khoáng.

      Trước đó cơm tối được chuẩn bị xong, An An vừa tới là có thể mở nắp nồi. bao lâu sau, mấy món ăn được dọn đủ lên bàn rồi. An An nhìn bàn đầy món ăn thịnh soạng, nước miếng cứ ứa ra.”Thím Vương, gần năm rồi cháu được ăn cơm của thím nấu rồi, nhớ lắm thím ơi! Hơn nữa, thím làm nhiều như vậy ăn sao hết!”

      sao, dư lại ngày mai chú thím ăn tiếp. Khó có dịp cháu tới chơi, thím chọn những món cháu thường thích ăn mà làm đó!”

      “Ui chà, còn là mùi vị thức ăn Đông Bắc của cháu nữa! Tới Quảng Châu tuần, mỗi ngày cháu ăn đồ nhạt , sắp mau biến thành chim rồi thím ơi, hì hì…” An An rửa tay xong, mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.

      An An rót ly rượu đầy cho Vương Ngôn Kính, nửa ly cho Lý Tranh, sau đó rót cho mình ly trước trái cây. Mọi người đều biết An An thể uống rượu, cho nên thói quen này của thể coi là lễ phép.

      Ba người cụng ly, uống hớp . An An gắp đồ ăn bỏ vào miệng: “Ngon quá! Tài nghệ của thím Vương càng ngày càng tiến bộ, so với mẹ cháu nấu ngon hơn nhiều!” Ai muốn chứ ra, tay nghề của mẹ An, bà Vương Á Viêm ra gì cả! Nhưng hàng năm bà làm việc ở bên ngoài, khó có thể lo gia đình.

      “An An cháu miệng ngọt hơn đường đấy! Đúng rồi, khi nào cháu và Nham Tử kết hôn? Lần trước thím về dự hôn lễ của Diệp Tử được, hôn lễ của hai cháu thím nhất định về.”

      “Bố mẹ cháu định ngày Tết Nguyên Đán. Cháu ở lại đây khoảng mười ngày là trở lại. Đến lúc đó, chắc là cũng vừa lúc phải bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.”

      “Hai cháu nên sớm tổ chức hôn lễ cho rồi. Sau đó còn phải sinh con quý nữa chứ! Ái chà, tốt!” Những đứa trẻ này lớn hết rồi, ai cũng hi vọng bọn trang lứa tụi nó sinh con đẻ cháu để bọn họ vui đùa chút, chao ôi!

      An An cong môi, ý bảo thích em bé. Lý Tranh cười cười, gắp thức ăn cho An An. An An vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, đột nhiên nghĩ đến Vương Tiểu Vĩ: “Thím Vương, khi nào Tiểu Vĩ tốt nghiệp vậy? Tốt nghiệp rồi tới quân đoàn 41 luôn !”

      “Năm sau nó tốt nghiệp. Thím và chú Vương có ý định để nó tới quân đoàn 41. Dù gì cũng ở dưới trướng cha của nó, khó tránh cho nó có cảm giác bị lệ thuộc.”

      “À, vậy để em nó quân đoàn 38 !”

      An An đây là lời lòng. Quân đoàn 38 là lá bài chủ chốt của quân đội Trung Quốc, là bộ binh bộ đội mạnh nhất từ khi lập quốc tới nay.

      Quân đoàn 38 là trong ba tập đoàn quân đội trọng yếu ở Trung Quốc. Địa vị của bộ binh ở Trung Quốc sánh bằng cơ đoàn thứ tư, thậm chí còn cao hơn. Bất kỳ trang bị vũ khí mới nào, chiến pháp huấn luyện mới nhất, và phương thức diễn tập độc đáo nhất, đều được quân đoàn 38 dẫn đầu triển khai. Có thể , quân đoàn 38 là thủ lĩnh về mặt đại hóa quốc phòng của quân ta.

      Biết bao nhiêu lãnh đạo của quân khu quốc gia từng trấn thủ ở quân đoàn 38. Hơn nữa, rất nhiều thế hệ sau của lãnh đạo quân đội đều được rèn luyện ở quân đoàn 38. Cho nên, những lời kia của An An phải vì muốn kéo gần quan hệ giữa hai nhà, mà là đứng lập trường của Vương Tiểu Vĩ để suy nghĩ. Khởi đầu từ nơi đó mới có cơ hội phát triển tốt.

      Vương Ngôn Kính gì, đoán chừng ông sớm có dự định này.

      An An ăn ngấu nghiến bữa cơm này. lâu lắm rồi ăn được thoải mái như vậy. Ở Bắc Kinh, quanh năm suốt tháng An An ăn cơm ngoài rất nhiều, vẫn thích ăn cơm gia đình nhiều hơn. Cũng bởi vì tài nghệ khá, chỉ có thể đối phó vài món ăn đơn giản, mùi vị khỏi cần ! Uông Thanh Mạch thường xuyên có ở nhà, tháng chỉ ở lại vài ngày, số lần nấu cơm có thể đếm đầu ngón tay, cho nên An An lơ là tu dưỡng này.

      An An xoa xoa cái bụng no tròn, cong môi làm nũng : “Thím Vương, đều tại thím. Người ta là con mà để ăn cho tới cái bụng căng tròn.”

      “Tròn tốt! Tròn hơn chút nữa, ước chừng là con trai.”

      “Thím Vương, xem ra đúng là thím muốn Tiểu Vĩ sinh cho thím đứa cháu rồi!”

      “Tiểu Vĩ còn chưa có đối tượng.”

      “Có hay người ta cũng cho thím biết. Tuổi trẻ bây giờ có mấy người nguyện ý thảo luận chuyện tình cảm với người lớn!”

      “Đúng rồi! Bọn trẻ các cháu! Chúng tôi đều là cổ hủ!”

      Vương Ngôn Kính ở bên cạnh nhìn hai người qua lại rất buồn cười, cười khì khì như xem diễn trò.

      “Đúng rồi, An An à, cháu hệ thống theo dõi kiểu mới gì đó, được gia tăng công năng gì?”

      “Trước kia dựa vào tần số tín hiệu để theo dõi, chỉ có thể định vị được ngay lúc đó. Bây giờ chỉ cần theo dõi lần là có thể định vị được toàn bộ hành trình theo dõi.

      “Chuẩn xác ? phải là máy định vị chứ?”

      “Dĩ nhiên chính xác! Tương đương với tín hiệu theo dõi đối phương do Mộc Mã* xâm nhập. Chúng cháu thí nghiệm qua rất nhiều lần, để xem lần này đưa vào thực chiên có kết quả như thế nào.”

      *Mộc Mã: loại vi khuẩn máy tính, còn được gọi là Trojan.

      “Có vì khoảng cách xa gần mà ảnh hưởng đến phán đoán vị trí ?”

      “Chắc đâu.”

      An An ở lại chơi tới chín giờ trở về túc xá, rửa mặt xong rồi ngủ.

      ở lại quân đoàn 41 bốn ngày rồi chuyển qua quân đoàn 42. Ba ngày sau, chủ nhiệm phòng nghiên cứu quân khu Quảng Châu gọi điện thoại tới, vừa lúc đối phương có cuộc diễn tập, hỏi An An có muốn tham dự hay .

      An An suy nghĩ, quyết định trở về Quảng Châu.

      Gần đây Nham Tử cũng bận rộn, mỗi ngày hai người chỉ gọi điện lần, thời gian chuyện cũng ngắn.

      Việc An An quyết định trở về Quảng Châu tham gia diễn tập với Nham Tử, Nham Tử cũng đồng ý. Dù sao, đối với nhân viên nghiên cứu khoa học mà , diễn tập có bất kỳ nguy hiểm gì cho nên mới đồng ý.

      Quân đoàn 42 phái người đưa An An trở lại Quảng Châu. Ngày hôm sau diễn tập bắt đầu, toàn bộ hạng mục An An mang theo đều dùng tham gia thực chiến.

      An An ngồi ở trung tâm chỉ huy, gõ ‘bập bập’ chuỗi mã điện tín máy vi tính, chính là chặn đứng tín hiệu của đối phương
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 59



      An An cắt đứt tín hiệu, nhanh chóng phát huy tác dụng, cần biết tần số điện đài của đối phương cũng có thể tìm ra vị trí của họ cách chính xác. Sâu trong núi là nơi tín hiệu yếu nhất. Bóng cây che đậy, núi cao trùng trùng là điều kiện che giấu tín hiệu tốt nhất, nhưng lại ảnh hưởng đến bất kỳ hiệu quả theo dõi nào.

      ngày tiêu hao chiến tranh kết thúc, An An thở phào nhõm, có thể mất mặt sở nghiên cứu. Nếu chuyện giống như đầu năm lại xảy ra lần nữa, An An muốn đâm đầu vào cột điện đài chết bỏ cũng còn mặt mũi trở về gặp Lâm Nam.

      Ngày hôm sau, tinh của quân đội đặc biệt thực hành diễn tập thực chiến tàu lượn biển. Mọi người võ trang đầy đủ, An An cũng lên máy bay, chỉ đạo đội viên đặc chiến từng mục , làm thế nào thao tác chức năng hoạt động nhảy dù mới.

      Máy bay vừa mới lên bầu trời lâu nhận được thông báo khẩn cấp. Vùng biển Nam Hải xuất chiếc ‘du thuyền’ vận tải phần tử khủng bố, có ý đò vượt biên xuất cảnh, cầu nhân nhiên máy bay chờ xuất phát.

      Nhận được mệnh lệnh, máy bay bắt đầu thay đổi phương hướng, bay thẳng về phía vùng biển Nam Hải. máy bay có trang bị vũ khí tân tiến nhất, mỗi người điều khiển cái. Lúc này mọi người mới phát ra, máy bay còn có nhân viên nghiên cứu.

      Dưới yểm trợ của hỏa lực, đội viên đội đặc chiến thành công sử dụng công năng động cơ nhảy dù, thành công đáp xuống mạn thuyền. Tuy An An có phần lo sợ, nhưng lại kìm nén được kích thích. Biết xảy ra chuyện gì, thừa dịp sửa sang lại chỗ ngồi trong khoang máy bay, đợi lệnh.

      Từng giây từng phút trôi qua, máy bay vẫn lượn vòng ở . An An cảm thấy trong lòng bất an. Đối phương là phần tử khủng bố, vũ khí trong tay nhất định là tiên tiến nhất. Tuy rằng bản lĩnh của đội viên đội đặc chiến rất cao, nhưng biết thuyền có bao nhiêu người.

      An An thay đổi vị trí, víu lấy cửa sổ nhìn xuống. Hai bên giao chiến kịch liệt, đánh nhau ngừng, nhìn lắm.

      “Đồng chí phi công, chúng ta bay trở về sao?”

      Phi công nghiên đầu quan sát động tĩnh bên dưới, nghe An An hỏi như vậy liền trả lời: “Chúng ta phải đợi đến cuộn chiến kết thúc. l€*qu¥*đƟɳ Trung Úy, người đừng lo, lát nữa giải quyết xong những phần tử khủng bố này, chúng ta đón người xong trở về.”

      “À!”

      An An vừa mới mở miệng ‘à’… nghe ‘bùm’ tiếng, phát đại pháo bắn trúng máy bay trực thăng của An An.

      Phi công khống chế máy bay, nhưng ràng mất khả năng điều khiển, vội vàng hét to: “Đồng chí Trung Úy, máy bay bị bắn trúng, rơi xuống biển, còn có bao dù, mặc vào !”

      An An luống cuống, gặp phải chiến trận rồi! Diễn tập gặp nhiều, đánh trận chân chính đây là lần đầu! Lại , mặc bao dù kịp rồi, máy bay lao xuống với tốc độ phải là người có thể liều mạng.

      An An muốn khóc cũng kịp, chỉ nghe ‘ùm’ tiếng, máy bay đâm thẳng vào lòng biển.

      Nước tràn vào trong khoang, phi hành quân từ trong buồng lái bò tới, chụp lấy tay An An. Bên trong ngột ngạt, nhất định chết đuối rồi.

      Bên ngoài vẫn còn đánh nhau. Có lẽ sở chỉ huy quân đội sớm báo tin máy bay của bị đánh rơi biển. An An muốn chết, hai người cố sức đẩy cửa khoang máy bay ra, thoát ra ngoài. Cứ như vậy, máy bay từ từ chìm xuống mười mấy thước. Tuy rằng đây là Quảng Châu, nhưng gần tới tháng mười hai, nước biển lạnh thấu tim gan An An.

      thể so sánh với phi công, bọn họ là đội đặc chiến, cả phi công cũng là cao thủ. chỉ là nhân viên văn phòng làm nghiên cứu, cùng lắm chỉ là vài động tác võ thuật đẹp mắt, chiến trường còn bằng con chim non. An An trong lòng kêu khổ, làm sao mà gánh vác đây!

      Nhưng trong lúc này, tới phiên suy nghĩ nhiều! Phi công kéo hai người bọn bị ngộp, bơi về phía .

      An An bơi giỏi, chỉ còn dục vọng cầu sinh mãnh liệt. Hai người phương hướng, cũng nhìn bên ngoài, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi đạp chân về phía .

      Rốt cuộc cũng lòi mặt ra khỏi dòng nước, vừa mới hít vào mấy hơi thở, An An nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

      Đến khi An An tỉnh lại biết mình ở đâu, chỉ cảm thấy căn phòng rất tối, nhìn cái gì cả. Đột nhiên phát tay mình bị trói, lại biết chuyện gì xảy ra. Sau đó hồi, mới nhận thức được, nhất định bị giam giữ: ‘Chuyện gì xảy ra?”

      vừa mở miệng cổ họng bắt đầu ho khan. Uống ít nước biển, cổ họng của gần như là rát bỏng. Giọng khàn khàn của An An suýt chút nữa hù chết .

      xin lỗi đồng chí Trunh Úy, chúng ta bị bắt làm con tin rồi!” Đây là giọng của người phi công.

      An An nhìn thấy mặt người, nhưng có thể xác nhận phương hướng của thanh, chuyển đầu hướng về phía phát ra tiếng , hét lên tiếng sợ hãi: “Cái gì?”

      xin lỗi, đều là lỗi của tôi! Lúc chúng ta bơi lên, vừa đúng lúc thuyền của phần tử khủng bố quay lại, bắt chúng ta làm con tin.”

      “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chiến đấu dừng lại chưa?”

      ngừng! Có chúng ta làm con tin, chỉ cần hộ tống bọn họ đến vùng đảo Nam Hải lân cận là bọn họ thả chúng ta.”

      “Này, phần tử khủng bố kia giết chúng ta nếu như chúng ta trở thành gánh nặng của bọn họ đấy chứ? Bọn họ đều phải là người, vì tiền bán mạng.”

      Tuy rằng An An sợ đến nổi toàn thân mềm nhũn ra, nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo. Lần này mạng của chắc phải nhờ vào che chở của ông trời rồi.

      An An trầm lặng, trầm lặng cũng được. biết giờ quân khu bên kia ra sao? biết Nham Tử biết chuyện hay chưa? biết cha có nghe tin ?

      An An im lặng. Đồng chí phi công bên kia mở miệng an ủi: “Đồng chí Trung Úy, lần này đều do tôi. Tôi nên đưa đến nơi an toàn, lại liên lụy tới .”

      “Liên lụy liên lụy, cũng liên lụy rồi. Chúng ta bị bắt, câu này có tác dụng gì?” An An tức sao được? Đây là mạng người đó, phải chuyện cướp viên đường của tôi là xong đâu.

      giờ chúng ta ở đâu?” Tuy rằng An An tức giận, nhưng vẫn muốn biết tình trạng bây giờ trước.

      “Dưới khoang thuyền. Có nghe tiếng nước chảy. Chúng ta phải nghĩ cách, thể ngồi đây đợi chết. Chúng ta phải nghĩ cách làm sao cởi được dây trói. Đồng chí Trung Úy, người tôi có dao, nhưng tay tôi bị trói, lấy được.”

      “Ở đâu?” An An nghe theo giọng , nhảy dựng lên, di chuyển về phía trước.

      “Bên chân phải của tôi, trong giày.”

      “Được, tôi tới lấy.”

      “Hai người thấy gì hết, chỉ có thể dựa vào thanh để phán đoán vị trí. Hai người xe dịch cơ thể gần với nhau chút, An An dựa vào thanh để ra vị trí cơ thể của người phi công, tìm kiếm con dao trong giày.

      An An đưa lưng qua, tay chân của bị trói rất chặt, cử động rất khó khăn, bàn tay phía sau lục lọi.

      “Đây là cái gì?” An An đụng phải phần vải vóc, nhưng là chỗ nào người của .

      tiếp tục xuống dưới, đó là đùi.” Người phi công cũng theo tay , lui lui về phía sau, giở giở chân lên để tay đụng đến chiếc giày.

      “Đúng rồi, xuống chút nữa, bên phải chút, đúng rồi, luồn tay vào .” Người phi công cũng lấy làm xấu hổ, ở chiến trường còn gì phân biệt nam nữ.

      Tay của An An lần theo từ đùi cho tới bắp chân của người phi công, tuy là vô lễ nhưng tới mức này rồi cũng còn quan tâm.

      Tìm được vị trí, An An sờ trúng vật cứng cứng, xác định cổ giày, cố rút dao ra. Nhưng sức lực đủ, lại thêm tư thế và phương hướng dễ dàng dùng sức, sau vài lần kéo kéo, An An mới rút được con dao dài khoảng ba tất.

      An An mệt mỏi, thở hồng hộc. Hai người thay đổi vị trí, xoay lưng về phía tay cầm dao của đối phương. Động tác của người phi công nhanh nhẹn, vài cái cắt được dây trói, sau đó cắt luôn dây trói chân, rồi cắt dây trói cho An An.

      Rốt cuộc hai người cũng được cử động tự do. An An xoa cổ tay bị đau, lúc này mới nhàng thở ra: “ tên gì? Tôi thể cứ gọi là ‘đồng chí phi công’ hoài được. Nếu quả có bị bỏ mạng ở đây, đường còn có người làm bạn.” An An nửa đùa .

      “Tôi tên là Hà Quân Lượng.” Hà Quân Lượng là phi công chủ chốt của đội đặc chiến, khoảng chừng ba mươi tuổi. Tuy còn trẻ, nhưng trải qua nhiều cuộc chiến, đối với chuyện sống chết, sớm coi , cho nên đối với tình huống như thế này có vẻ lạnh nhạt. Nhưng đối với An An mới trải qua lần thứ nhất mà có thể đùa khiến cảm thấy rất bội phục người con này.

      “Tôi tên là An An, đừng gọi tôi là Trung Úy. Tôi xem ra cũng là Trung Úy, chúng ta cùng cấp thôi.”

      Hai người bị bắt mà tâm tình vẫn sao, phải An An to gan, hay là sợ chết? ra lá gan của rất , sợ chết đến muốn chết luôn. Thường ngày ngón tay bị đứt chút xíu mà cũng kêu khóc hết nữa ngày, huống chi bây giờ bị bắt , rơi vào tay bọn khủng bố, đối mặt với sống chết.

      Nhưng từ , học hiểu, than khóc cho con người ý chí chiến đấu, bi thương vĩnh viễn thể giải quyết được vấn đề. Cho nên phải dũng cảm đối mặt, cho dù có chết, cũng thể người ta con nhà tướng, vợ nhà tướng mà nhát gan sợ chết, làm mất thể diện người nhà.

      Bên quân đội chỉ biết có chiếc thuyền bị chìm, có phi công và nhân viên nghiên cứu bị bắt giữ. Cho đến khi chủ nhiệm sở nghiên cứu gọi điện thoại tới hỏi người đâu, mọi người mới biết lai lịch của nhân viên nghiên cứu kia.

      Mọi người ở đây lặng im, gọi cú điện thoại tới điện thoại cầm tay của Thượng tướng Quách Vĩ Minh, tư lệnh viên của quân khu Quảng Châu. Thượng tướng Quách vừa nghe cảm thấy nặng trĩu. Mọi người đều biết phương thức làm việc của bang tội phạm kia, muốn đoạt lại cả hai con tin phải là chuyện dễ dàng. Nhưng đó chính là con của lão An, con dâu của ủy viên Uông, vợ của Uông Thanh Mạch!

      Tuy rằng quân nhân làm việc phân biệt công tư, đối xử như nhau. Nhưng có đôi khi, có những chuyện chỉ có thể cho có mà thôi.

      Sau khi Thượng tướng Quách cân nhắc: “Chờ mệnh lệnh của tôi!”

      Cúp điện thoại, ông gọi cho quân trưởng quân đoàn 41, Vương Ngôn Kính, tình huống. Ở bên kia, trong lòng Vương Ngôn Kính thập phồng phen, nhất thời mồ hôi toát ra đầy đầu.

      “Vậy để tôi cho.”

      ai dám báo tin cho An Kế Chinh. Ông lớn tuổi, tuy rằng thân thể cường tráng nhưng cao huyết áp, quá kích động dễ dàng bất tỉnh.

      Vương Ngôn Kính gọi thẳng tới điện thoại cầm tay của Uông Thanh Mạch. Uông Thanh Mạch nhận được cú điện thoại này sửng sốt, tưởng rằng An An ở đó: “Chú Vương, chú rảnh gọi cháu à? An An lại gây họa nữa à?!” Uông Thanh Mạch nửa đùa nửa thiệt. Nhưng đến khi nghe được câu kia chỉ cảm thấy trước mắt tối đen như mực, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại cầm trong tay.

      “Nham Tử, chú Vương xin lỗi cháu. An An bị bọn khủng bố bắt làm con tin rồi!”

      Uông Thanh Mạch im lặng hồi, cũng khoảng năm phút đồng hồ, điều chỉnh lại tâm tình: “Cháu để cho An An xảy ra chuyện!” Uông Thanh Mạch chỉ vài chữ này rồi cúp điện thoại.

      gọi điện thoại cho Dương Tử, triệu tập những thành viên tinh nổi trội của đội đặc chiến, nhóm gồm ba mươi người, võ trang đầy đủ, ngay cả cũng mặc đồng phục tác chiến.

      Dương Tử và Lâm Tiếu đều có mặt, nhưng bọn họ chuyện gì xảy ra. Khi nhìn thấy Uông Thanh Mạch trong bộ quân trang tác chiến, cả hai đều sửng sốt.

      “Báo cáo quân trưởng, ba mươi người của đội đặc chiến số 0 tập họp xong, xin chỉ thị.” Dương Tử chạy bộ tiến lên, dậm chân chào theo kiểu quân đội, .

      “Lên máy bay, chờ lệnh của tôi.” Uông Thanh Mạch có nhiều thời gian lảm nhảm với bọn họ, trước hết phải lên máy bay.

      Tối hôm đó, bên trong bộ chỉ huy còn yên tĩnh nữa. Sắc mặt của hai bị tướng quân có thể so sánh với bầu trời u. Huống chi đây còn là chuẩn bị chiến đấu cấp .

      Quân đội Trung Quốc thể để cho con bất kỳ con tin nào bị thương tích. Quân nhân có thể đổ máu, nhưng con tin thể! Nhưng mọi người ai dám phản bác, hai người bị bắt cóc cũng là quân nhân.

      Nếu muốn cứu ra, tất nhiên phải trả bằng máu tươi, nhưng ai dám nhiều! Bất cứ dưới điều kiện gì, quân nhân đều chỉ biết hai chữ ‘phục vụ’ này.

      Thượng tướng Quách Vĩ Minh cũng tới bộ chỉ huy. Vương Ngôn Kính cũng đến luôn. Hai người này kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, cũng biết phần tử khủng bố là người giữ lời. Mình buông tha bọn họ, bọn họ giết người của chúng ta. Mình thả bọn họ , chưa chắc gì tánh mạng của con tin được bảo vệ.

      phải quốc gia và quân đội chú trọng an toàn của công dân! Cho dù là bộ đội cũng có chuyện nhức óc.

      Máy bay của Uông Thanh Mạch hạ cánh, sau lưng có thêm ba mươi đội viên đội đặc chiến, võ trang đầy đủ, đứng yên như tượng gỗ trong viện của bộ chỉ huy.

      Vương Ngôn Kính ra ngoài trước, thấy Uông Thanh Mạch mặc đồng phục bất đắc dĩ lắc đầu. Hai người chào nhau theo nghi thức quân đội, cũng chào hỏi xã giao.

      Vẻ mặt Uông Thanh Mạch lạnh lùng, cứng rắn. Đây là tướng quân thiếu niên, là tướng lãnh từng chết sống lại vài lần chiến trường.

      Uông Thanh Mạch vào trong, nhìn thấy Thượng tướng Quách Vĩ Minh chào cách lễ phép. Quách Vĩ Minh chào lại trả lễ rồi xua tay : “Cậu ăn mặc như thế này hợp quy định.”

      Mày mặt Uông Thanh Mạch đổi sắc, vừa định mở miệng lên tiếng Vương Ngôn Kính xen vào: “Quân trưởng Uông nóng lòng, có thể giải thích!”

      Quách Vĩ Minh cũng thông cảm cho tâm trạng khẩn cấp của Uông Thanh Mạch. Nếu đổi lại người nào khác, người đó cũng đứng ngồi yên thôi.

      “Quân trưởng Vương, nắm vững vị trí của chiến thuyền bắt con tin chưa?”

      “Chúng ta có phái máy bay trực thăng và chiến hạm theo, hi vọng có thể bọn họ giữ lời hứa.”

      “Phía trước có Đá Đông, Đá Tây, Đá Trung, ba cái đảo đá ngầm. ước định trước trao đổi con tin ở Đá Tây, hi vọng bọn họ giữ lời hứa.

      “Dám xâm nhập vào lãnh thổ Trung Quốc của chúng ta, cướp đoạt quyền lợi nhân dân, phải nên trả giá rất lớn!” Lời này của Uông Thanh Mạch rất có khí phách, hai vị tướng quân nhìn nhau lên tiếng.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 60


      Giải cứu con tin.


      An An dự định cạy mở khoang thuyền, nhưng Hà Quân Lượng bác bỏ ý kiến này. Chỉ bằng con dao , thể nào cạy mở. Còn nữa, hai người biết tình huống ở bên ngoài như thế nào, rơi vào đáy biển chỉ là con đường chết.


      Còn có mấu chốt quan trọng khác là, bọn họ biết thuyền có bao nhiêu người, có bao nhiêu võ lực, hai người dám tùy tiện hành động. An An bị sặc nước cũng còn gì đáng ngại, chỉ cần hơn nữa canh giờ là có thể hồi phục lại.


      Hà Quân Lượng than thầm trong bụng, hai người bọn họ có khả năng chạy trốn. Chỉ dựa vào mình thể đối phó lại với bọn khủng bố con số. Loại chuyện như thế này phải chưa từng xảy ra. Chiến hữu của cũng vì bị bắt cóc mà hi sinh. ra, chuẩn bị sẳn sàng cho dự tính xấu nhất.


      Chạy thoát, vậy chỉ có thể phá hoại. Phá hoại cũng phải tìm chỗ chứ, hai người ở trong khoang thuyền, đưa bàn tay năm ngón ra còn nhìn thấy, làm được cái gì đây?


      Lần này cần phải có trợ giúp của người bên ngoài. An An lại nghĩ tới Nham Tử, thở dài: “ , bọn họ cứu chúng ta chứ?”


      Hà Quân Lượng ‘ừ’ tiếng, An An tràn đầy tự tin gật đầu: “Quân đội của chúng ta bỏ mặc chúng ta đâu.”


      Cứu, ác chiến bằng hỏa lực? Hay là người thuyền tự nhiên lương tâm bộc phát, giữ lời hứa, thả bọn họ ? Nhưng khả năng chuyện này xảy ra rất . Ra khỏi khu vực của bọn họ, qua khỏi biên giới là bọn họ có quyền nổ sủng nữa.


      Lúc này Dương Tử mới biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cũng quan tâm đến quy cũ, níu kéo cánh tay của Uông Thanh Mạch: “An An bị bắt cóc? Vừa rồi tại sao cậu ?”


      có thời gian kể lể, tôi muốn cứu ấy về!”


      “Nham Tử!” Những lời này chính là lời của em, lời tình cảm! Nếu gọi quân trưởng Uông, đó chính là cấp , thuộc hạ. Nhưng Nham Tử lại khác, đây là tình cảm em từ , Dương Tử kiên định : “Tôi cũng để cho An An gặp chuyện.”


      Trong bộ chỉ huy có vài người hiểu vì sao lại có vài gương mặt lạ hoắc xuất đột ngột như vậy. Họ chỉ biết rằng trong hai con tin bị bắt là nhân viên nghiên cứu đến từ Bắc Kinh.


      Nghe người nọ có chút lai lịch, cụ thể như thế nào ai biết. Nhưng nhìn mấy vị mới tới trước mặt đây, phù hiệu đeo tay lại là đại đội đặc chiến số 0 của quân đoàn 38, tinh của đội đặc chủng tiếng tăm lừng lẫy.


      Uông Thanh Mạch nhìn chằm chằm màn hình giám thị, gởi về hình ảnh của chiếc du thuyền khổng lồ, căn bản là thể nào xác định được vị trí chính xác của An An.


      Uông Thanh Mạch trầm tư lát, đột nhiên mở miệng: “ người An An có EIP, máy theo dõi mới nhất, sử dụng hệ thống máy khuếch đại công suất V, cùng với hệ thống H, vào trình tự KY, tiến hành theo dõi, các người thử xem.”


      Đây chính là máy theo dõi mới nhất, còn chưa đưa vào thực tiễn, cho nên mọi người hề nghĩ tới người An An sớm có vật này.


      Máy định vị tân tiến.


      Sau vào phút lục soát, rốt cuộc vị trí của An An cũng được xác định: “Tìm được vị trí! ở khoang thuyền, tầng cuối cùng”


      Như vậy dễ xử lý, tầng cuối cùng, chúng ta có thể nhảy từ máy bay xuống. Đội viên đội đặc chiến lặn dưới đáy thuyền, xâm nhập từ đó, như vậy có thể cướu người ra.


      Đột nhiên, nhân viên kiểm tra báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, thuyền sắp tiếp cận Đá Đông rồi, còn nhiều thời gian.”


      “Làm phiền chú chuẩn bị cho tụi cháu ba mươi mốt bộ đồ lặn, phải nhanh!” Uông Thanh Mạch quay đầu nhìn Thiếu tướng Vương Ngôn Kính .


      “Được!”


      tiểu đoàn hải quân đợi lệnh bên ngoài sở chỉ huy. Sau khi nhận được trang phục, Uông Thanh Mạch bắt đầu quá trình giao gió nhiệm vụ.


      Uông Thanh Mạch cầm bộ đồ lặn, tính tròng vào người, nhưng bị Dương Tử chặn lại: “Nham Tử, mặc dù cậu là thủ trưởng, nhưng vẫn là em! giờ cậu nên ở đây trấn thủ, tôi mang An An an toàn trở về!”


      Uông Thanh Mạch biết mình nóng lòng cũng vô dụng thôi, nhưng làm sao có thể trấn thủ bộ chỉ huy đây? hận thể có cánh để lập tức bay : “Đừng nữa, tôi nhất định phải .”


      Quách Vĩ Minh tuy thông cảm cho Uông Thanh Mạch, nhưng là quân trưởng, tự mình thi hành nhiệm vụ thể nào nổi. Để cho quân đoàn 38 thi hành nhiệm vụ cứu viện là chuyện chưa từng xảy ra từ trước tới nay rồi.


      “Nghe tôi câu , cậu nên ở lại! Cậu nên tin tưởng chiến sĩ của mình mang lại cho cậu đáp án thỏa mãn cho bài thi này.


      Tuy rằng Uông Thanh Mạch hề nghĩ tới chuyện ở lại, nhưng Thượng tướng Quách Vĩ Minh lên tiếng, thể nào mắt ngơ tai điếc. Vương Ngôn Kính vỗ vỗ vai Uông Thanh Mạch: “Tin tưởng người của ông ấy, tin tưởng người của , còn phải tin tưởng An An nữa!”


      Bàn tay nắm chặt của Uông Thanh Mạch dần dần buông ra, đồ lặn bị Lâm Tiếu đoạt lại. Trước đó Dương Tử tra xét vị trí cụ thể, đợi mọi người mặc quần áo xong, dẫn ba mươi đội viên đặc chiến tinh lên máy bay.




      Nửa giờ sau, máy bay trực thăng bay tới vùng biển chỉ định. Ỏ máy bay, Dương Tử nhấn mạnh tầm quan trọng của việc, cũng như con tim bị bắt cóc chính là An An và người phi công nổi danh.




      Tuy có người chưa từng gặp qua An An, nhưng họ biết đó là vợ của thủ trưởng, tất cả đều phải cận trọng, mài dao cho bén!




      Ở độ cao mười thước, Dương Tử xông pha đầu, nhảy xuống nước lặn trước. Sau đó từng người thay phiên nhau nhảy xuống, Lâm Tiếu sau cùng.




      Nhưng tình huống có thay đổi, thuyền chạy qua phía Tây của đảo Nam Hải, hai trực thăng bám theo kêu gọi đầu hàng truyền đến tai đội đặc chiến số 0 của quân đoàn 38. Dương Tử lóng lòng, ra sức bơi nhanh hơn, nhưng dù sao tốc độ trong nước có hơi giới hạn, bọn họ vẫn còn ở vòng ngoài khoảng ngàn thước, nước xa cứu được nửa gần.




      Về mặt quân đôi, thể nổ súng, vì mupốn bảo toàn tính mạng của con tin, đây là mọt nựa chọn lưỡng nan. Nhưng nếu như nổ súng chỉ còn nhìn bọn họ chạy thoát dưới mắt mình.




      Dương Tử ra sức bơi về phía trước, cuối cùng cũng tới gần du thuyền. Mười phương bốn phía đều có người canh gác chặt chẽ, dễ công phá.




      Lúc này làm đêm khuya, biển tối mù mịt. Dương Tử ngó đầu từ trong nước lên, ra hiệu cho mọi người ở xung quanh. Nhận được dấu hiệu phản ứng của mọi người, Dương Tử đưa tay ra hiệu mệnh lệnh, phóng người lên, bám lấy mạn thuyền, giơ tay chém xuống, giải quyết mục tiêu trong nháy mắt. Dương Tử liếc trái liếc phải mọt cái, tốt tốt, toàn bộ được giải quyết xong.




      Mọi người phân công hành động, Dương Tử phụ trách dẫn đội cứu người, Lâm Tiếu phụ trách giải quyết bọn khủng bố, khống chế khoang điều khiển.




      Trong tay Dương Tử có máy định vị, theo phương hướng tránh thoát phòng vệ, lần tới vị trí của An An cách chính xác. Lúc này thể sử dụng súng, chỉ có thể dùng dao làm vũ khí, áp dụng phương thức cận chiến.




      Dọ theo đường , giải quyết êm đẹp hết mấy tên. Đến gần cửa, máy định vị xác định đúng vị trí, Dương Tử thấy hai người ở ngưỡng cửa, rút dao từ trong người ra hai tay đều phóng tới, cả hai đều mất mạng. Giải quyết xong hai người ở ngoài cửa, Dương Tử cong lưng cạy mở cánh cửa dẫn vào đáy khoang thuyền.




      Ánh sáng lập tức ùa vào khoang thuyền tối tăm. Dương Tử nhìn tình hình ở bên trong, nhưng An An lại thấy người ở cửa. Thích ứng với ánh sáng, An An chạy vọt tới trước cửa, kích động tới mức nước mắt rơi lã chã: “Dương Tử, cậu đến rồi!”




      “Có sao ? bị thương chứ?” Dương Tử nắm vai An An quan sát.




      An An lắc đầu, vừa khóc vừa cười : “ có! Nham Tử có tới hay ?”




      “Ừ, ở trung tâm chỉ huy! Đừng khóc, theo tôi trước rồi sau!”




      An An gật gật đầu, quayu đầu hướng về phía người phi công đứng cách đó xa : “Hà Quân Lượng, chúng ta nhanh thôi!”




      Dương Tử tiến lại gần hai bước, nhét vào tay An An đồ gì đó: “Cho tự vệ. cần đừng nổ súng.”




      An An lại gật đầu, đây là dặn đừng tiết lộ hàn tung của bọn họ. Dương Tử lại đưa con dao cho Hà Quân Lượng: “Cái này cho ! Chúng ta hành động cẩn thận.”




      Mục tiêu nhả đạn của An An ít, nếu như lần này phải giết người, quả hỏng bét. giờ sợ hãi chút nào, biết bọn họ nhất định tới cứu . xuất của Dương Tử nằm trong dự liệu của . Chỉ là nghĩ rằng, nếu Nham Tử biết chuyện nhất định đến.




      “Cẩn thận!” Hà Quân Lương kéo An An sang mọt bên, tránh được tai mắt của kẻ địch. Sau đó ra dấu, núp vào chỗ tối, dao ném trúng mục tiêu.




      Từ đằng xa, Dương Tử nhìn thấy chiêu thức của , phản ứng và bản lĩnh tệ, nhanh, độc, chuẩn! Đây chính là tư cách câbnf thiết của đôi viên đặc chiến.




      Dương Tử giọng : “Chúng ta ra được, nhất định phải thu thập đám người cặn bã này!”




      Bên này, Dương Tử giải quyết dưới mười người, quay đầu khó hiểu hỏi: “ ra thuyền này có bao nhiêu người?”




      “Con số cụ thể, nhưng hỏa lực rất mạnh, bắn rớt cả trực thăng của tôi.” Hà Quân Lương quan sát bốn phía rồi đáp.




      Dương Tử quay đầu nhìn An An: “Sợ ?”




      Ánh mắt An An sáng rực, đâu có chút sợ hãi nào. hận thể tự mình thực chiến thu thập hết đám người cặn bã này. Ai bảo bọn họ gây hại cho xã hội, lại bắt giữ , lại tói tay chân đến trầy ra tróc vẩy: “ sợ! Vì có các ở đây. Còn nữa, tôi biết ấy nhìn thấy tôi.”




      Dương Tử võ vỗ đầu của An An: ‘Bảo bối An của chúng ta trưởng thành rồi.”




      Hà Quân Lượng lai lịch của An An, nhưng bây giờ có thể khẳng định điều, chỉ là nhân viên nghiên cứu tầm thường. Nhất định ấy còn có bối cảnh vừa vững chắc vừa hùng mạnh.




      Còn ‘ ấy’ kia là ai? thưởng thức người con này. Lâm nguy sợ, dũng cảm đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. Trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng biết lúc này phải là lúc suy nghĩ nhiều.




      Bên ngoài có động tĩnh gì, An An biết người của mình vẫn còn chưa bị phát . Nhưng nếu phải lấy đá chọi đá đánh sống chết người người thu thiệt vẫn chính là bọn họ.




      “Dương Tử, trước tiên chúng ta phải tìm cho ra chỗ bọn họ cất dấu vũ khí hạng nặng. Nếu quả phải đánh đối đầu, chúng ta là người thua thiệt.”




      Dương Tử gật đầu, xoay người hướng về đội viên đặc chiến số 0 đứng cách đó xa, ra dấu tay, sau đó giọng phân phó mấy câu. Ngay sau đó, những người này giống như cái bóng, thoáng cái mất dạng.




      “Dương Tử, đại đội trưởng như chẳng có gì hay ho. Đội viên của dũng mãnh, có bản lĩnh hơn!”




      “Vậy cũng tới đội đăch chiến thẻ qua chút huấn luyện quỷ quái của chúng tôi xem.” Dương Tử nửa đùa nửa .




      “Cậu tha cho tôi đai! Lần này chở về, tôi muốn ôm ấp Nham Tử mỗi ngày, đánh chết cũng buông ra.




      “Được thôi! Nhưng phải đến quân đoàn 38 của chúng tôi mới được. Nếu Nham Tử cũng có thời gian cho ôm ấp mỗi ngày đâu.”




      Tuy rằng hai người đả kích lẫn nhau gây gắt, nhưng tâm tình lại tự nhiên cười cườ trêu ghẹo. Dương Tử sợ An An lo lắng, muốn đánh lạc hướng chú ý của . An An nhớ Nham Tử! Ở thời điểm nguy hiểm nhất, đàn bà luôn nghĩ đến người mình khắc ghi ở trong tim, dùng nhớ nhung để giảm bớt gánh nặng ở trong lòng.




      “Đây là đâu?”




      “Nam Hải! Phía trước có hòn đảo . Lát nữa nếu như gặp phải nguy hiểm, nhớ nhảy xuống thuyền bơi đến đảo.”




      “Ừ.” An An sảng khoái đáp ứng. muốn Dương Tử vì phân tâm lo lắng cho thể phát huy quyền cước.




      An An cẩn thận theo sát sau lưng Dương Tử ra khỏi khoang thuyền. Sau khi lên boong tàu phát bóng người. Dương Tử có dự cảm tốt, rút súng ra cầm trong tay.




      Lúc này, mọi cử động của An An đều được trực thăng giám sát thu lại, gởi thẳng về bộ chỉ huy. Thông qua màn ảnh lớn, Uông Thanh Mạch nhìn thấy An An xuất an toàn màn hình. Khẩn trương trôi qua, cảm giác mệt mỏi cuốn lấy toàn thân, khiến trong nháy mắt, hít hơi vào. Nhưng vẫn như cũ, kiên cường sóng vai cùng bọ người của Vương Ngôn Kính.




      Lúc Vương Ngôn kính nhìn thấy An An, ông cũng thở ra nhõm. Nếu xảy ra chuyện gì, làm sao ông có thể ăn với Tư lệnh An, là sao ăn với Uông Thanh mạch. Người xảy ra trong địa phận của ông, làm saotránh khỏi trách cứ?




      Trong chốc lát, việc xảy ra màn hình khiến tất cả mọi người trong trung tâm chỉ huy hít hơi sâu.




      Quân ta bị đối phương phát , hai bên bắt đầu giao chiến. An An lóng lòng, vừa muốn ở lại liên lụy Dương Tử, vừa muốn tìm nơi tồn trữ vũ khí hạng nặng, xuyên qua rừng súng mưa đạn, mình chạy .




      còn bị con tin uy hiếp, bộ chỉ huy ra lệnh máy bay nổ súng hỗ trợ. Đầu thuyền bắt đầu bị bắn tung. lúc sau, An An chạy ra, tránh né súng đạn, đụng phải người trong bọn khủng bố, nổ súng bắn chết người. An An sợ hãi, máu tươi chảy ra từ thân thể của người kia, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.




      “A!” Đột nhiên có ai sau lưng đụng mạnh vào . An An kêu lên tiếng, lảo đảo nhào về phía trước. Cùng mọt lúc, nghe được tiếng súng và giọng của Dương Tử.




      Thiếu chút nữa An An ngã nhào, đến khi đứng lấy lại được thăng bằng, quay đầu lại thấy bóng lưng của Dươg Tử, hét lớn tiếng: “Dương Tử!”




      Dương Tử vẫy tay, quay đầu ra hiệu bảo ngồi xổm xuống, còn mình xông ra ngoài.




      An An khôm người, chạy ra khỏi khoang thuyền. Dương Tử bắn nhau với đối phương, chạy đến bên cạnh : “Dương Tử, cậu bị thương?”




      việc gì hết, vết thương thôi!” Dương Tử quay đầu lại, tập trung tinh thần hướng về phia trước nổ súng.




      An An biết lúc này nên nhiều lời, nắm lấy cánh tay lành lặn của Dương Tử: “Cho người của chúng ta biết, hai phút sau rút lui tập thể, nhảy xuống thuyền.”




      “Tại sao?” Dương Tử hét lớn. Giao chiến bắt đầu, đạn pháo nỏ vang trời.




      “Tôi tìm được chỗ bọn chúng cất giấu vũ klhí hạng nặng. Tôi dặt bom hẹn giờ. Mau thông báo, chỉ còn là nửa thời gian thôi!”




      “Làm rất khá!” Dương Tử cười với An An tiếng, khích lệ .




      Thông qua bộ đàm, Kêu gọi rút quân, nhận được đáp ứng. Lúc này qua hơn phút, An An nhìn đồng hồ, kéo Dương Tử chạy về hướng mạn thuyền, chụp lấy lan can, nhảy xuống nước.




      Hơn mười giây sau, thuyền ‘bùm bùm’ mấy tiếng nổ vang lên, khói lửa đen đặc xông thẳng lên trời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :