1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẩn giấu tình yêu - Nặc Phong Nhi Hành (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 51


      Sáng ngày hôm sau, xe quân đội dừng lại ở phi trường quân dụng, máy bay trực thăng tự động xếp hàng ở phi trường, chờ đưa các bậc lãnh đạo trở về nơi trú quân.

      Hôm nay, phi trường diễn ra trường hợp rất lâu xuất . Rất ít khi những bậc lãnh đạo cấp tướng trong toàn quốc lại xuất đông đủ cùng lúc như thế này.

      Tất cả mọi người trao đổi lời tạm biệt. An An tìm kiếm bóng dáng của Diệp Tử, vừa xác định được vị trí co giò chạy về hướng đó.

      Vừa chạy được mấy bước đâm đầu vào người. Sau khi ‘á’ lên tiếng lập tức ỉu xìu. An An sợ đất sợ trời này sợ nhất chính là người này. lùi về phía sau nửa bước, rụt cổ lại, nhoẽn miệng cười cách miễn cưỡng, được tự nhiên chào: “Chú Vương.”

      ràng người này muốn cản đường . Rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của An An, nhưng mỗi lần Vương Ngôn Kính nhìn thấy, chính là bộ dạng này của An An.

      Người đàn ông được An An gọi là ‘chú Vương chính là người An An sợ nhất trong truyền thuyết, quân trưởng Vương Ngôn Kính của quân đoàn 41 ở Quảng Châu, là thủ trưởng của quân đoàn An An gia nhập trước kia, là bậc chú bác nhìn lớn lên từ đến lớn.

      Vì khỉ gió gì mà An An phải sợ ông? Đó là chuyện rất lâu rồi.

      Từ , người nào biết, người nào hiểu, An An rất quậy phá. Tính cách này của từ bộc phát. Lúc đó, mới học được vài chiêu ‘khoa tay múa chân’, thường xuyên luyện tập với Nham Tử. Trải qua thời gian dài, mấy chiêu này của An An bắt đầu có hiệu quả.

      Chuyện này phải tính từ khi An An đả thương Vương Tiểu Vĩ, con trai của Vương Ngôn Kính.

      học được vài chiêu bắt đầu đắc ý. khó nghe chút chính là khắp nơi ăn hiếp những đứa bé hơn mình. Hết cách thôi, người lớn hơn chút ai có đủ can đảm ngăn cản , người đánh lại.

      Lúc đó An An mười tuổi, Tiểu Vĩ chỉ mới chín tuổi. Hai đứa trẻ có bao nhiêu sức lực chứ, trước kia hai người cũng thường khoa tay múa chân mà. Nhưng lần này dùng sức hơi mạnh, chỉ nghe tiếng ‘rắc’ vang lên, xương tay của Vương Tiểu Vĩ bị gãy.

      An An choáng váng. Dù sao khi đó cũng chỉ là đứa bé, chơi đùa chút cho vui thôi, có nằm mơ cũng ngờ lại làm người bị thương.

      Vương Ngôn Kính nghe tin chạy tới, ôm Vương Tiểu Vĩ lúc đó chỉ biết kêu khóc, lên xe bệnh viện. Vương Ngôn Kính hỏi gì thêm về chuyện này, chỉ là cau mày nhìn An An cái. Nhưng cái nhìn này chính là ánh mắt sắc bén như ưng của quân nhân, xuyên thấu lòng người.

      Lúc đó An An chỉ mới mười tuổi, nào hiểu được đây chính là loại ánh mắt gì. chỉ biết, sợ! Chính là chữ, sợ, mà thôi! Ngay lúc đó, ánh mắt của Vương Ngôn Kính tràn đầy đau lòng thay cho con trai. Gương mặt lạnh lùng của quân nhân trở nên sắc bén và vô cùng ngoan độc, ngay cả người trưởng thành còn khó có thể chịu đựng được ánh mắt như chim ưng này. ra ông cũng phải chỉa mũi nhọn vào lầm lỗi của An An, nhưng An An lại có cảm giác như ông muốn bẻ gãy cánh tay của mình để bù lại cho Tiểu Vĩ.

      Đó là lần đầu tiên An An biết sợ hãi. Cũng vì chuyện này mà cảm giác sợ hãi liền ăn sâu bén rễ. cách khác, Vương Ngôn Kính chính là bóng ma trong thời niên thiếu của An An.

      Sau đó, cha An bắt An An tới xin lỗi Tiểu Vĩ. Lúc đó An An dám ngước mắt nhìn lên, cúi đầu, hướng về phía giường của Tiểu Vĩ, xin lỗi rồi co giò chạy trốn.

      Từ đó về sau, dám gặp chú Vương nữa. Ba An có , chú Vương thường nhắc tới , nhưng lại sợ quá thôi.

      Sau lần đó, An An bị cha An cấm cửa hết nữa tháng, dạy dỗ tốt. Lúc ấy Nham Tử cũng bị mắng, bởi vì dạy dỗ đàng hoàng, chỉ biết đánh nhau. Hình như từ đó trở , cha An chuẩn bị sẳn cho con rượu của mình trở thành người của nhà họ Uông.

      Chẳng qua đây chỉ là phần thôi. còn phải , tuy rằng mấy năm nay trong lòng hiểu mình mong ước quá nhiều. Nhưng cũng cố gắng ít, trách người khác được.LAi da, được rồi!

      Vừa mới tốt nghiệp, liền bị điều đến sở nghiên cứu thuộc quân khu Quảng Châu. Ít nhiều gì, có lẽ quyết định này cũng liên quan tới Tư lệnh An. Ngành học là thông tin điện tử chiến tranh. cũng tham gia số nghiên cứu khoa học. Lúc đó, bởi vì sơ suất mà nổ tung bom hẹn giờ 30 giây sớm hơn dự định. Kết quả, toàn bộ đoàn người phải nhập viện.

      An An hoàn toàn còn mặt mũi nào để gặp Vương Ngôn Kính, ngay cả chuyện cũng dám. Bị thương chưa khỏi, liền trốn viện, từ trong bệnh viện quân đội chạy về tìm Nham Tử, gì cũng nhất định trở lại quân đoàn 41. Nham Tử biết phải làm sao, gọi điện thoại cho cha An, An An mở lời xin trở về Bắc Kinh.

      An An giống như binh sĩ lâm trận bỏ chạy vậy. Kể từ khi xảy ra chuyện đó, cũng chưa từng gặp lại Vương Ngôn Kính. Thủ trưởng Vương bất đắc dĩ cười tiếng: “Gặp chú Vương liền tránh né! Chú đâu phải là phần tử khủng bố đâu.”

      Hai ngày này An An đều trốn tránh ông. Chuyện xảy ra trước kia để lại cho ác cảm sâu sắc vì từng đả thương Vương Tiểu Vĩ.

      “Chú Vương, chú biết đùa.” An An hận thể tìm được cái lỗ nào đó chui vào cho xong. Bây giờ mà trở thành đà điểu là tốt nhất, ngại có mặt mũi.

      “Xem ra, chú cảm thấy quân đoàn 41 chính là ác mộng của con phải!”

      có, có chuyện này…”

      “Được rồi! Sau này đừng thấy chú lập tức chạy trốn nhé… À, chú trước đây.” Vừa dứt lời, bên kia gọi thủ trưởng Vương lên máy bay, cho nên Vương Ngôn Kính xin phép trước.

      Người rồi, An An xìu xuống như bong bóng xì hơi. Tìm được Diệp Tử và Quân Tử, An An lời biệt xong liền quay lại bên cạnh Uông Thanh Mạch.

      An An ngồi chung máy bay với Tư lệnh An mà ngồi chung với Tư lệnh Trương Văn Trung, Trương Ninh Giản và ông xã Uông Thanh Mạch. Dương Tử ở lại chờ trực thăng về Bắc Kinh.

      Máy bay hạ cánh, Uông Thanh Mạch trở về khu vực thành thị với An An mà ngồi xe quân đội, trực tiếp trở về Bảo Định với Dương Tử. An An, Trương Văn Trung và Trương Ninh giản lên xe trở về thành thị.

      Gần đây, sức khỏe của Tư lệnh Trương được tốt, nhưng ông vẫn oai nghiêm kiên cường như xưa. An An ngồi bên cạnh Tư lệnh Trương : “Nên rằng cơ thể là vốn liếng của cách mạng. Người cũng nên tự phụ chút, nên coi thường.”

      Tư lệnh Trương mĩm cười: “Có con thương lúc nào cũng tốt hơn! So với thằng nhóc thúi kia tốt hơn nhiều.”

      Trương Ninh Giản ở bên ‘a’ lên tiếng rồi : “Con lo lắng cho người như thế nào? Người có nghe con bao giờ đâu? Còn nữa, đừng có con , cha cũng đâu thèm nhìn đứa con này.”

      Tư lệnh Trương cười cách thoải mái, mặt mũi hiền lành. Có người thân chung quanh, tâm tình liền thoải mái, đâu còn là thủ trưởng quân khu nghiêm nghị: “ phách lối! Đúng rồi, vì sao con lại muốn gia nhập bộ tổng tham mưu? phải ở quân đoàn 41 tự do hơn sao?” Câu sau là quay về hướng An An .

      An An chột dạ, đánh chết cũng thừa nhận, còn mặt mũi nhìn mọi người nữa, cũng như muốn thừa nhận sợ chú Vương muốn chết, hơi hơi túng quẫn : “Từ sau khi bị thương, Nham Tử muốn con ở lại quân đội nữa. ấy muốn con ở lại bộ tổng tham an nhàn chút.” Đây là những lời lòng. Vào bộ tham mưu cũng là ý của Nham Tử, nhưng rời khỏi quân đoàn 41 lại là chủ ý của An An. Nếu như đây phải là chủ ý của có bị đánh chết cũng về!

      Tư lệnh Trương gật đầu cái, hiểu được quyết định của Uông Thanh Mạch.

      Trương Giản Ninh ngồi ghế lái phụ, quay đầu nhìn An An cái: “Em vào bộ phận phát triển nghiên cứu, hay vẫn là ngành thông tin chiến tranh. Cả hai đều là chuyên môn của em, em tính như thế nào?”

      “Để xem tình hình . giờ em đều muốn cả hai, dù sao IT cũng là nghề chính của em. Nghiên cứu khoa học vẫn là do Lâm Nam dìu dắt em, ấy vẫn muốn em tiếp tục con đường này. Cho nên em phải đợi kết quả cuộc thi thôi.”

      Nhìn chung, trụ sở nghiên cứu khoa học cũng có tính chất nguy hiểm của nó. Tuy rằng An An sợ trời đất, nhưng suýt chút nữa là san bằng trụ sợ nghiên cứu khoa học quân khu 41 rồi. Trải qua chuyện này rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi thôi.

      An An cũng có chút hối hận. Lúc ấy vì khỉ gió gì mà đòi Quảng Châu, lại còn ma xui quỷ khiến thế nào được điều quân đoàn 41.

      Tài xế lái xe đưa Tư lệnh Trương và Trương Ninh Giản về xong trực tiếp đưa An An về nhà. Sau khi về đến nhà tìm người quản lý dọn dẹp nhà cửa. diễɳðàɳl€qu¥đϕn Những ngày qua ở đây, nhà cửa sớm đầy bụi bặm. Hơn bốn giờ, ra khỏi nhà, thuê xe trở về biệt thự. Gần đây xem nơi này là nhà, ở hoài cũng thành thói quen.

      Ăn uống qua loa ở bên ngoài xong, đường trở về, vô tình liếc mắt cái, nhìn thấy căn hộ vẫn còn đèn sáng kia, đoán là của Triệu Dư, chắc là cậu ấy dọn tới ở. An An có việc gì làm, thẳng về hướng nhà của Triệu Dư.

      Lúc cửa vừa mở ra, An An giật mình, mở to mắt nhìn chằm chằm. Con bà nó, người mở cửa phải là Bình Tử chứ là ai?

      An An hét lên tiếng rồi nhào tới Bình Tử: “Cậu này, chuyện này bắt đầu từ khi nào? Còn lừa gạt bà đây!”

      Bình Tử bị tiếng hét có thể san bằng đất đai của An An làm cho hết hồn, xoay người chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa la: “Đừng đánh tớ! Đừng đánh tớ!”

      An An theo vào trong, đóng cửa lại, nhìn vòng bên trong nhà. Bình Tử giống như con mèo lạnh run, trốn tránh An An.

      ! Tới mới vài ngày, qua ở chung… Cậu lẹ mà.” An An làm ra vẻ hùng hổ vấn tội. Bình Tử này đúng là bại não mà, quên mất phản công như thế nào. có gì cũng trở thành có gì rồi.

      phải như cậu nghĩ đâu.” Bình Tử vội vàng khoát tay, thể ngừng miệng, hai tay xua tới xua lui như quạt gió.

      “Lại đây! Đừng làm như tớ ăn thịt cậu vậy chứ!” An An đến ghế salon ngồi xuống, bộ dáng như đại gia. cần biết ai là chủ nhân của căn nhà này.

      “Triệu Dư có ở nhà hả?”

      ấy có ở đây. Tớ ở mình thôi.”

      "À, được rồi! Phòng mới cũng được chuẩn bị xong, chừng nào mới động phòng đây?” Hai ngày nay, An An rất nhạy cảm với hai chữ động phòng này, rất có hứng thú đấy! Chỉ tiếc rằng được nhìn thấy, thất bại!

      Quả chỗ ở của Bình Tử an toàn. An An tới lần, nếu phải làm thêm giờ, hơn nữa còn phải ngồi xe điện ngầm, rồi chuyển qua xe khác, về đến nhà cũng hơn mười giờ. người con , khăng khăng đòi ở nơi như vậy, Triệu Dư đưa về lần liền cho ở chỗ đó nữa. Đây cũng chính là ý tốt của , dù sao cũng tính ở căn nhà này.

      Nhưng về phần ý đồ của Triệu Dư hình như chỉ có mình Bình Tử là biết. Những người khác phát từ lâu.

      An An ngồi lúc, hỏi được ra hết đầu đuôi cửa nhà mở ra. An An ngẩng đầu lên nhìn, hai người ngẩn ra, sau đó nhìn nhau cười hì hì.

      Nụ cười của An An ám chỉ nghi ngờ ý tốt của Triệu Dư. Còn nụ cười của Triệu Dư vẫn thản nhiên bình tĩnh.

      Bình Tử có chút xấu hổ. Quả lâu rồi, Triệu Dư ở nơi này, đúng ra là ở lại lâu. Tối nào cũng chỉ ghé thăm gì gì đó. Hay là… chặc… mỗi ngày phải…

      An An nhìn dáng vẻ xấu hổ đến mức muốn chết quách cho rồi của Bình Tử, khuôn mặt nhắn ửng hồng, trong lòng thầm nghĩ nên làm kỳ đà cản mũi nữa rồi. đứng dậy, nhíu mày, nhếch miệng : “Tớ về đây! Đêm xuân quá ngắn!”

      Triệu Dư gì, đứng ở cửa. An An muốn , nhưng bị Bình Tử giữ lại. ra mong An An bỏ cho lẹ, nếu lúng túng đến chết mất thôi.

      An An tới cửa, khi ngang qua người Triệu Dư đột nhiên dừng lại, giơ tay chọc chọc lên ngực của Triệu Dư, thầm câu. thanh rất , hai mặt kề cận nhau, Bình Tử nghe được gì nhưng tim đột nhiên như bị bóp chặt.

      Đối với Triệu Dư, biết cảm giác của mình là gì. Là thích sao? Thích, đó là loại tình cảm tiêu biểu cho việc hết sức tốt đẹp, nhưng phải muốn là có.

      Nhưng hai người trước mặt kia đứng quá gần, ánh mắt Triệu Dư lấp lánh ý cười nhìn An An, đột nhiên hiểu điều gì đó.

      An An rồi, Triệu Dư đóng cửa lại ngồi xuống, Bình Tử vẫn còn đứng đó kinh ngạc sững sờ.

      Ngày hôm sau, Bình Tử mang cặp mắt thâm quầng xuất ở phòng tiêu thụ. An An đưa đồ ăn sáng cho , nhưng lại có chút phản ứng nào. Phản ứng khác lạ so với ngày thường khiến An An chú ý. Nếu là lúc trước, khẳng định Bình Tử cười hì hì nhận lấy, nhưng hôm nay làm như thấy.

      An An muốn hỏi thẳng Bình Tử vì lý do gì, kết quả Bình Tử làm như nhìn thấy như thấy quỷ, tránh né. Sau vài lần, An An cũng thèm để ý đến nữa rồi.

      Chu Tiến tới, mọi người đều đông đủ. An An biết có vài chuyện phải nên ràng, nếu bị bọn họ lột da người sống sờ sờ như thế này. Bị tra khảo bằng khai báo, khác nhau bao nhiêu!

      Hội hợp sáng sớm, An An nhìn ánh mắt ác cảm của mọi người, bất đắc dĩ bĩu môi, ngoắt ngoắt tay, ý bảo mọi người ngồi xuống ghế salon.

      An An chuyện thứ nhất: “Tôi phải từ chức, mong các người thông cảm.”

      Mặc dù mọi người có hơn ngạc nhiên, nhưng cũng là chuyện trong dự liệu. Người ta là Trung úy, ở trong gia đình quan cấp làm sao có thể làm việc ở phòng tiêu thụ này.

      Chuyện thứ hai, cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất. Tại sao An An cho mọi người biết Uông Thanh Mạch chính là chồng của ? Đám người bị lừa gạt xoay quanh, đây là sai lầm thể tha thứ được.

      An An uống ngụm nước, hắng giọng : “Nguyên nhân của chuyện này là như vậy…”

      ***Lời của tác giả muốn : Ở mới vừa cho mọi người biết nguyên nhân vì sao An An thích quân đoàn 41, là vì bị ám ảnh từ bé, hai là vì phạm phải sai lầm lớn. Chương sau giải thích vấn đề vì sao Uông Thanh Mạch lại là Nham Tử…
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 52



      Mọi người muốn biết vấn đề cần phải ngược dòng thời gian trở về đầu năm nay. Sau khi trải qua việc An An khóc, làm khó, đánh, mắng, ăn cơm, ngủ và loạt xu hướng bạo lực ngấm ngầm, cuối cùng Uông Thanh Mạch cũng phải thỏa hiệp, cùng đạt được nhận thức chung.

      Nghỉ Đông qua , An An lưu luyến muốn tách rời Uông Thanh Mạch để trở về Quảng Châu. Vừa mới trở về Quảng Châu được bao lâu xảy ra kiện nổ tung viện nghiên cứu. Tối hôm đó, Uông Thanh Mạch chạy tới bệnh viện quân đội, nơi An An trị thương.

      chỉ dùng chữ đau lòng là có thể giải thích được, ‘sợ’ mới chính là cảm giác của Uông Thanh Mạch. Nếu An An xảy ra chuyện gì như thế nào đây?

      An An ở lại bệnh viện thời gian. Uông Thanh Mạch thể ở lại chăm sóc cho quá lâu, ngày thứ ba phải trở về Bắc Kinh.

      An An càng nghĩ tới chuyện này càng cảm thấy còn mặt mũi gặp lại mọi người. Tuy rằng mọi người có ý chỉ trích , nhưng còn mặt mũi nào đối diện với đồng nghiệp bị thương và quân trưởng Vương Ngôn Kính, người vừa nhìn sợ hết hồn?!

      An An hối hận, hối hận đến nỗi ruột gan đều xanh lè. Trước kia làm việc ở bộ tham mưu rất tốt, vì khỉ gió gì lại từ chối việc bị điều quân đoàn 41. Nhưng , cũng cự tuyệt đến mức thể cự tuyệt được nữa. ràng cho thấy chuyện này là do Tư lệnh An an bài mà.

      Lần này cần biết như thế nào, thừa dịp mọi người chú ý, dọn dẹp đồ đạc xong liền bỏ trốn.

      Đến quân đoàn 38, ở lại bệnh viện quân đội thời gian. Lúc đó mới hoàn toàn tính toán dưỡng thương sao cho tốt.

      Lần này bảo như thế nào cũng chịu về. Uông Thanh Mạch cũng có ý định để trở về quân đội, thương lượng với cha An, để ở lại Bắc Kinh.

      An An ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu cảm thấy buồn chán. Xuất thân từ gia đình quân nhân, chưa từng tiếp xúc với những ngành nghề khác. vẫn có ước mơ, giấc mộng này rất đơn giản, chính là thử nghiệm nhiều nghành nghề khác nhau, xem cuộc sống hoa màu như thế nào.

      Cuộc sống ở quân đội rất gò bó, kỷ luật lại nghiêm minh, được làm cái này, được làm cái kia. Tuy rằng rất thích công việc này, nhưng cuộc sống quá nhàm chán. Cho nên bây giờ muốn tìm lại chút kích thích, vui đùa chút.

      Ngày hôm đó Uông Thanh Mạch từ Bảo Định trở về, An An nhìn ra tâm tình tệ, liền chụp lấy thời cơ, đưa ra cầu.

      Ăn tối xong, An An nhìn thấy Uông Thanh Mạch rảnh rỗi, liền đặt mông ngồi lên đùi người đàn ông.

      “Ông xã, có chuyện muốn thương lượng với .” lêȡƱɣð©ɳ Cơ thể mềm mại bé của An An rúc vào trong ngực của người đàn ông, hương thơm sau khi tắm rửa hòa quyện với nhiệt độ ấm áp tràn ra, yên tĩnh khác thường, rất thoải mái.

      Uông Thanh Mạch ngẩng đầu lên, hôn lên môi của An An mấy cái: “ !”

      Trong lòng An An thầm tính toán, muốn có hiệu quả, lựa trúng thời cơ, cơ hội thành công : “Em muốn vào giới văn nghệ thử chút, làm trợ lý con cũng được, được ?”

      Uông Thanh Mạch ôm eo bà xã, vuốt ve da thịt bên hông có chút thịt dư, giống như suy nghĩ lung tung, bỏ ngoài tai những lời An An vừa . Cặp mắt híp lại bỗng nhiên bật mở: “ thấy em to gan đấy. Lối sống của nghề kia quá kém, em ngoan ngoãn ở nhà chờ mấy ngày nữa rồi làm.”

      An An sớm biết dễ dàng đồng ý như vậy, xoay người, giạng chân ngồi đùi của Uông Thanh Mạch, hai tai choàng lên cổ của làm nũng: “Ông xã, từ em chưa bao giờ dám nghĩ tới, sau này lại càng thể nào. Ai lại có lý tưởng, bé nào sinh ra đều nghĩ tới quân nhân. xem, từ em lấy tiêu chuẩn của quân nhân làm cầu để trưởng thành. Lớn hơn tham gia bộ đội, vào trường quân đội, và gả cho quân nhân. Cả đời này cũng thể nào thoát khỏi rào cản này để ra ngoài xem cho biết thế giới bên ngoài.” An An ngừng lại chút, “Em thiếu thốn thứ gì cả. Em có người em nhất đời. Nhưng mà, cuộc sống của chúng ta rất đơn điệu, rất nhàm chán.” An An nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, bởi vì quả nhàm chán đó mà.

      được, đồng ý! Còn nữa, nếu để cho cha biết được, phải lột da em hay sao?” Uông Thanh Mạch lay động. An An tốn nhiều tâm tư như thế, tuy rằng An An phải đúng, nhưng thể hùa theo với .

      “Ông xã, muốn kết hôn sao?” An An biết mình gì Uông Thanh Mạch cũng đồng ý, duy chỉ có điều này là An An vẫn còn có hi vọng.

      Vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch lộ ra vẻ hứng thú, ôm eo An An kéo sát về phía mình. Gương mặt bảnh trai lên nụ cười có thể giết người: “Bảo bối, đương là muốn kết hôn rồi! Vậy , định là ngày mồng tháng năm, có được ? nhắc tới chuyện này gần năm rồi, chấm dứt thôi.

      An An gật đầu cái: “Em còn có điều kiện, nếu đừng hòng em kết hôn!”

      được, đồng ý! Ngành nghề đó tốt, trợ lý con cũng được.”

      “Ông xã, em dự định ba loại công việc, cái nào cũng phải làm. Về phần bao lâu tùy định đoạt.”

      Uông Thanh Mạch hiểu, nhìn An An chờ tiếp đoạn sau.

      An An cười hắc hắc, nghiêng người về phía trước, hôn cái lên gò má của Uông Thanh Mạch.

      “Mấy ngày trước đọc tin tức ở mạng, nếp sống của xã hội bây giờ quả tốt, toàn là những kiện dính líu tới quy tắc ngầm. Làng giải trí là trong những ngành nghề hỗn loạn nhất trong xã hội. Chuyện quy tắc ngầm giữa chủ nhiệm và tiếp viên hàng nữ, cũng như nhân viên bán nhà được lan truyền dữ dội web.

      “Có nghe qua làng giải trí. Vì sao tiếp viên hàng và nhân viên bán nhà cũng rơi vào quy tắc ngầm?”

      An An liếc mắt lườm Uông Thanh Mạch, ý biết gì hết, OUT cho rồi. “Cho nên, em phải thử ba ngành nghề này chút. Em sợ mắc phải quy tắc ngầm, để cho em thử chút mà!”

      Uông Thanh Mạch còn chưa trả lời, An An lại mở miệng: “Em giải thích cho nghe rồi, đừng ra lệnh. Chuyện phải làm trong khoảng thời gian này chính là được dùng danh nghĩa chồng của em mà xuất , coi như hai chúng ta chưa hề quen biết. Nhưng nếu xuất trong nhà lại là chuyện khác!” An An ôm cánh tay của Uông Thanh Mạch, khuôn mặt nhắn cười tươi như hoa: “Đương nhiên lúc đó vẫn là ông xã của em!”

      “Lúc ở bên ngoài, là Uông Thanh Mạch, là quân nhân, là thủ trưởng, phải là ông xã của em. muốn cua em cũng phải xem tâm tình lúc đó của em như thế nào. Nếu trong vòng nửa năm mà cua được chuyện kết hôn của chúng ta… bắt đầu lại từ từ !”

      chuyện vớ vẩn.” Hai tay Uông Thanh Mạch vừa nhấc lên, từ đùi, An An bị ném thẳng lên sofa.

      “Ông xã, ông xã… Điểm mấu chốt ở đây là phải làm ‘tiểu tam’.” An An xong, rụt rụt cổ lại, sợ nhất người đàn ông kia vừa lòng, hai tay bóp chết .

      “ ‘Tiểu tam’?” Người đàn ông nhướng mày.

      “Em có chồng rồi, chỉ có thể làm ‘tiểu tam’ thôi.”

      “Đừng hòng! Các quân khu bắt đầu diễn tập ngay lập tức. Lần này là diễn tập thực chiến với quy mô lớn, em đừng làm phân tâm, ngoan ngoãn ở nhà ! Nếu như buồn chán quá có thể trở về sở nghiên cứu ở quân đội với cho qua khoảng thời gian này.”

      Người này quả cứng đầu mà! An An xoay người, ôm cứng người kia muốn bỏ : “ cho em đừng hòng nghĩ tới chuyện kết hôn với em! Em muốn ly hôn, ly hôn, ly hôn!”

      “Em thử ly hôn xem!”

      “Em chưa từng được người ta theo đuổi! Em muốn thử qua cảm giác được người ta theo đuổi như thế nào!”

      “Thế nào? Còn muốn ‘trèo tường’ hả?” Uông Thanh Mạch khẽ nhếch môi, cười cách bất đắc dĩ.

      “Em chỉ muốn bò, muốn bò thôi! cho, em lập tức trèo cho xem!”

      “Em đừng tốn hơi nghĩ đến chuyện này nữa, đồng ý!”

      khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ tự tử, An An đều làm. Duy chỉ có chiến tranh lạnh mỗi ngày là đủ khiến Uông Thanh Mạch chịu nổi.

      Từ , An An và Uông Thanh Mạch là thanh mai trúc mã chính tông, ngây thơ vô tư. Nhưng cũng bởi vì vậy mà trong cuộc đời của An An, Uông Thanh Mạch là người đàn ông duy nhất.

      Đối với An An, Uông Thanh Mạch ngoan ngoãn phục tùng cũng đúng, nhưng cũng kém bao nhiêu. Chỉ cần phải chuyện gì quá quắt, rất ít khi phản đối ý kiến của . Có thể , Uông Thanh Mạch dùng thân phận ông xã của An An chiếm lấy cuộc sống hai mươi lăm năm đầu của , hiểu lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau.

      Trải qua thời gian lâu dài, điều này dung túng thói quen muốn gió có mưa của An An. Cũng bởi vì điểm này mà trong thế giới của An An, Uông Thanh Mạch chỉ đóng vai trò người chồng tốt. Nhưng An An biết, ra Uông Thanh Mạch chỉ là người như vậy.

      Từ sống trong bao bọc của , gần như cưng chiều quá đáng khiến An An quên mất rốt cuộc là người như thế nào. còn là quân nhân, có tác phong của người giàu lòng hi sinh và ý chí kiên cường, quyết đoán, kiên nghị. Nhưng ở trước mặt , luôn luôn có lòng thương vô bờ bến, chu đáo như người cha, nhưng có khi lại giống như đứa bé.

      Nham Tử, người đàn ông này. Nhưng hình như người đàn ông này quên mất, chỉ là Nham Tử ở trước mặt , cũng nhớ còn có tên khác, Uông Thanh Mạch.

      Trải qua nửa tháng chiến tranh lạnh, An An thắng lợi. Uông Thanh Mạch muốn thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp.

      Cả quá trình kiện chính là như thế!

      , An An cầu Uông Thanh Mạch phải theo đuổi thời gian, bởi vì An An chưa bao giờ biết được cảm giác được theo đuổi là như thế nào. Ở cùng chỗ với Uông Thanh Mạch, so với , chính còn cảm thấy mình gấp rút, hận thể bò lên giường nhanh hơn chút. Cho nên, điều thứ nhất, con đường theo đuổi vợ cưng của Uông Thanh Mạch.

      Hai, trong giai đoạn này, trừ khi An An cho phép, được dùng thân phận Nham Tử để xuất bên cạnh . Thân phận của Nham Tử là chồng của An An, mà Uông Thanh Mạch thể tiếp tục dùng thân phận của Nham Tử nữa, cho nên trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người xuất theo biến đổi xấu.

      Ba, tính tình của An An thoải mái, từ thích cuộc sống tự do, bị kìm chế. thích khiêu chiến, thích tìm kích thích, thích đấu tranh dư luận. toạc ra, giống như con mèo bị nuông chiều cho tới hư.

      Cho nên trong làng giải trí hỗn loạn, phải thử chút. Nghành tiếp viên hàng xinh đẹp kia cũng được trải nghiệm qua. Chức vụ nhân viên bán nhà kia chính là nơi tuyên bố trò chơi này ‘OVER’.

      Nhưng Uông Thanh Mạch đời nào theo con đường An An dọn sẳn. Điều muốn chính là tình huống có vợ, mà An An vẫn cam tâm tình nguyện leo lên giường .

      Bọn ước định, kỳ hạn nửa năm, Uông Thanh Mạch thể bắt buộc An An lên giường. Nếu đến lúc nguy cấp, cũng chỉ có thể dùng thân phận Nham Tử, cầu xin bà xã đồng ý, mới có thể XXOO. Nếu chỉ có thể chịu đựng!!!

      Nếu trong vòng nửa năm, An An tự nguyện lên giường của Uông Thanh Mạch, vậy người thua nhất chính là .

      ra trò chơi này có người thua hay người thắng. Nếu có, cũng chỉ là người con bị cưng cho đến hư, biết kiêng nể ai, chơi trò mèo bắt mèo mà thôi!
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 53



      Trải qua hơn nửa năm lăn lộn, tuổi trẻ tự do gò bó kia của An An từ đây chấm dứt.

      Trong hôn lễ của Diệp Tử, cha mẹ hai bên định ước ngày lành. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra tổ chức vào ngày Nguyên Đán. Tuy rằng An An rối rắm, nhưng nhà có gia pháp, ai bảo thua, lại còn là chủ động leo lên giường người ta, chỉ còn có thể chấp nhận an bài của ông xã và người nhà.

      Nhưng hôn lễ trong ngày Nguyên Đán An An muốn! Vì sao muốn? Nguyên nhân rất đơn giản, kết hôn giữa mùa Đông làm sao mà mặc áo cưới!

      Quân đoàn 37 và quân đoàn 27 liên hợp diễn tập chính thức phát hỏa. Từ sau lần chia tay lần trước, Uông Thanh Mạch vẫn chưa trở lại. An An biết bận rộn nên cũng quấy rầy quá nhiều.

      Từ chức xong, trước khi , làm chủ, mời mọi người đến khách sạn cao cấp ăn chơi trận. An An muốn tìm Mậu Ninh tâm , nhưng làm như vậy chứng tỏ rằng biết hết chuyện kia. Sau khi suy tính lại, quyết định coi như biết chuyện gì, vẫn như thường ngày, hi hi ha ha đùa giỡn.

      Tuy là chia tay, tất cả mọi người đều muốn, nhưng An An quen ở lại biệt thự, cho nên cũng trở lại đại viện quân đội, mà ở lại bên này như cũ.

      Ở nhà đọc sách hai ngày liền chịu nổi nữa rồi. Hai ngày này, tối nào có chuyện đều kiếm Bình Tử, nhưng ràng nhóc này trốn tránh , khiến An An hiểu vì sao.

      Cuộc thi gần tới, Lâm Nam có hỏi thăm An An có tính toán gì . An An đùa nghịch cây viết trong tay, lắc đầu, biết.

      Gần đây, sở nghiên cứu phát triển hạng mục mới, hi vọng An An tham dự. An An suy xét cẩn thận, cuối cùng kết luận câu. Chỉ cần để tiếp xúc với đạn dược, tiếp nhận.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đến cuối tháng. Trước khi thi, Uông Thanh Mạch có gọi điện thoại tới, liên tục dặn dò phải ổn định phát huy. Tuy rằng chỉ cần cấp mở miệng câu, An An muốn vào bộ tổng tham mưu cũng cần phải gia cuộc thi, nhưng An An muốn làm như vậy. Tất cả mọi người đều phải cạnh tranh công bằng, cũng ngoại lệ.

      Thành tích ban xuống, An An thuận lợi tiến vào bộ tổng tham mưu, bộ phận nghiên cứu thông tin. Lâm Nam rất cao hứng, dù sao cũng chính là học trò của mình, hơn nữa tính tình An An phóng khoáng, giống như những người khác, dựa vào thế lực bối cảnh. Mà An An cũng chưa bao giờ vì gia thế của mình mà tự cho mình hơn hẳn người khác. LêQuɣĐ©Ω Tình cách của tạo nên thói quen tùy tiện, ngày nào cũng chọc cười mọi người trong văn phòng.

      Lâm Nam cầm đầu đội ngũ trẻ tuổi, là người lớn tuổi nhất, 38 tuổi. Đây cũng chính là nơi thầy giáo Lâm Nam trẻ tuổi nhất, 24 tuổi, tốt nghiệp đại học.

      An An rất vui khi vào được sở nghiên cứu, đặc biệt còn được ở chung với đống người trẻ tuổi, còn buồn bực. Mọi người cười vui vẻ, khi làm việc tất cả đều tận tụy, cũng nhau học tập, tham khảo lẫn nhau.

      Tư lệnh An từng dặn dò, làm việc phải chuyện tâm, làm người phải có trách nhiệm, đừng có muốn gì làm đó như con thiêu thân. An An gật gật đầu vâng lời, xin thủ trưởng cứ yên tâm, nhất định nổ banh sở nghiên cứu lần nữa đâu.

      Tuy rằng phương diện công việc rất hài lòng, nhưng có chuyện khiến An An cảm thấy được tự nhiên. Trình Tiêu Diệc cũng được nhận vào sở nghiên cứu cùng lúc với .

      Trình Tiêu Diệc xuất thân chính quy, là cao thủ thông tin tác chiến, cũng từng là quán quân trong cuộc thi điện tử đối kháng. Trước mặt ấy, An An chỉ cảm thấy nhức đầu liên tục vì tính cách chỉ biết làm hỏng chuyện của mình.

      Hai người làm chung bộ môn, cơ hội chạm mặt của An An và ấy cũng nhiều, nhưng quả được tự nhiên. Nhưng Trình Tiêu Diệc lại có vẻ như có cảm giác gì, giống như gặp mặt thường ngày, gật đầu mỉm cười.

      An An nhìn theo bóng lưng của Trình Tiêu Diệc, ngơ ngẩn người. ra chính là tự suy ngẫm lại chính mình, chênh lệch giữa người với người cũng có lúc lớn như vậy! Trâu Hồng bên cạnh dùng cùi chỏ thọc An An hai cái: ‘Ê, nhìn gì thế? Ngớ ngẩn ra như vậy, lẽ mới vào được hai ngày tìm thấy trai đẹp nào trong sở của chúng ta sao?!”

      “Trai đẹp có, nhưng mỹ nữ người, Trình Tiêu Diệc!” An An thở dài, xoay người, cong cong môi, cười với Trâu Hồng.

      Trâu Hồng là bà xã của Lâm Nam. Hai người làm chung nghành. Lúc trước là do chủ nhiệm giới thiệu hai người họ quen biết. Thoáng cái kết hôn cũng được bảy năm, có đứa con dễ thương, bốn tuổi rồi. An An hâm mộ gia đình bọn họ. An An và sớm quen biết, nên ăn cũng tùy ý chút.

      Trâu Hồng khép tài liệu trong tay lại, nhìn bóng lưng của Trình Tiêu Diệc gật gật đầu: “Trình Tiêu Diệc, gia thế tốt, người cũng xinh đẹp, lại có năng lực… chà chà…!”

      “Chị có ý gì vậy? Thấy có người thích hợp giới thiệu cho ấy !”

      “Thôi, ấy có điều kiện tốt như vậy, người nào có thể lọt mắt xanh của ấy chứ! Chị lo chuyện bao đồng!” Trâu Hồng xong, kéo tay An An : “Trở về làm việc thôi!”

      Buổi tối An An đến nhà Trâu Hồng ăn cơm. Lâm Nam bên tự mình ăn, bên ôm con đút cho nó ăn. Nhìn thấy bộ dáng cha hiền con thảo này khiến An An ngửa mặt lên trời thở dài.

      “Em cũng sinh đứa !” Trâu Hồng nhìn An An có chút kiên nhẫn nào, trêu chọc con bé con vui vẻ. lúc sau, nàng bắt đầu né tránh khắp nơi.

      cần, em vẫn còn !” An An lập tức cãi lại. Bản thân vẫn còn là đứa con nít, sinh thêm đứa nữa chắc chết mất thôi.

      Trâu Hồng cầm khăn giấy lau những hột cơm dính khuôn mặt nhắn của con Lâm Nhất Nhất: “Em vẫn còn trẻ, nhưng em cũng phải nghĩ cho thủ trưởng Uông nhà em chứ, cũng hơn ba mươi rồi. Dù thế nào nữa cũng nên có em bé.”

      Uông Thanh Mạch lớn hơn An An sáu tuổi. An An tự cho mình còn trẻ, nhưng quả ông xã của còn nữa rồi, cha mẹ cả hai bên đều thúc dục, An An thở dài: “Nham Tử chưa đề cập đến chuyện con cái, có thể ấy gấp.”

      phải gấp! Chẳng qua chỉ là chiều theo ý em thôi! Chuyện gì cũng đặt em lên trước, làm em hư mất rồi!”

      Lâm Nam nhiều, vừa chăm sóc con , vừa nghe vợ mình dạy dỗ vợ người ta, vừa cảm thấy buồn cười. Ban đầu cũng sống chết chịu sinh em bé, nhưng đến lúc biết mình mang thai mặt mày rạng rỡ. Nếu như phải ở bên cạnh , đánh chết cũng tin Trâu Hồng hạnh phúc tới nổi khóc òa lên.

      An An về đến nhà mà vẫn còn suy nghĩ Uông Thanh Mạch có muốn em bé hay . Nhưng quả chưa từng nhắc qua mà!

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ thông, tính gọi điện thoại quấy rầy Uông Thanh Mạch diễn tập. Nhưng trời xui đất khiến điện thoại có tín hiệu, biết có phải diễn tập ở nơi khỉ ho cò gáy hay ?!

      An An thích lái xe, bởi vì giao thông ở Bắc Kinh rất tệ, cho nên mỗi ngày đều đón xe điện ngầm làm. Hôm nay vừa mới tới cửa sở làm nhìn thấy Trình Tiêu Diệc lái chiếc xe quân đội chạy vào cửa chính.

      An An tức giận, chống nạnh bất bình, trong lòng nghĩ thầm, nhất định ngày mai phải lái xe quân đội có bảng số ‘Ngưu B’ kia làm.

      An An vui đầu nghiên cứu tài liệu cho tới trưa, suýt chút nữa quên cả giờ cơm. Đến khi Trâu Hồng gọi , mới sực nhớ ra, vội vàng vào nhà ăn với Trâu Hồng.

      Mua thức ăn xong rồi ngồi xuống, An An xoa xoa bả vai nhức mỏi. Nửa năm nay lười biếng thành thói quen, còn thể lực để gánh vác trách nhiệm rồi. Tiếp tục như vậy quả tốt, trở về phải rèn luyện, rèn luyện.

      An An vừa nuốt xuống miếng cơm, vừa hướng về phía Trâu Hồng : “ Hôm nay em nộp tiền thẻ xe buýt. Sáng sớm nên có nhiều người xếp hàng ở máy tự động trả tiền cho nên em thẳng đến chỗ người tính tiền. Em cầm 50 đồng từ từ tới, hình như tên nhóc kia vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ra dấu 5 cái với em, em gật đầu ra hiệu OK.”

      Trâu Hồng lên tiếng, nhìn An An ý bảo tiếp tục .

      An An trợn mắt: “Kết quả nó đưa em 30 cái…”

      Phốc. . . . . .

      Ăn cơm xong, đường quay trở lại gặp Trình Tiêu Diệc tới. Cũng như thường ngày, Trình Tiêu Diệc mỉm cười gật đầu chào, An An bĩu môi. Trâu Hồng cảm thấy thái độ này của An An là đúng. Mặc dù tính tình của con bé này tuy có bướng bỉnh chút, nhưng luôn đối xử với người khác có chừng mực, vậy mà hiểu vì sao mỗi lần gặp Trình Tiêu Diệc là mặt mày đổi sắc?!

      phải em ghen tị người ta xinh đẹp hơn em chứ!” Chỉ có khả năng này thôi.

      An An chỉ chỉ mặt mình: “Em có gì thua kém chứ?” Quả , tuy rằng An An có vẻ đẹp trời sinh từ trong bụng mẹ của Trình Tiêu Diệc, nhưng thua sút, làn da trắng nõn, gương mặt trẻ con, mắt to linh động.

      “Vậy tại sao cả ngày lẫn đêm, em cứ giống như nhìn thấy kẻ thù vậy?”

      ". . . . . ." Bộc lộ ràng vậy sao?

      Hôm nay vừa mới tan sở làm, Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới. An An cho rằng vẫn còn ở quân khu, ai ngờ người kia đứng chờ ngay cửa ra vào. An An thu dọn đồ đạc, chạy vội ra ngoài.

      Xe Jeep của Uông Thanh Mạch đậu ở cửa chính đơn vị. An An vội vàng chui vào trong xe, ôm choàng cổ Uông Thanh Mạch, ‘chụt chụt’ hôn lên môi mấy cái.

      “Nhớ chết thôi! Tại sao trở về?”

      “Về làm tổng kết diễn tập, có thể ở lại vài ngày.” Uông Thanh Mạch vỗ vỗ khuôn mặt bé bởi vì vui vẻ mà cười toét miệng của An An.

      Hai người tìm chỗ giải quyết bao tử trước rồi trở về nhà.

      Vừa vào tới cửa, Uông Thanh Mạch liền ôm chặt cơ thể của An An, xoay người, ép lên ván cửa. An An hết hồn, hét lên tiếng, đôi môi kia liền nuốt trọn thanh của vào bụng.

      Nụ hồn tinh tế mà lại cuồng bạo, quậy phá đến nổi gần như An An hít thở vào. Đầu lưỡi bị mút đau nhói, ngón tay An An bấu chặt bả vai của Uông Thanh Mạch, giống như nửa kháng cự, nửa mời mọc.

      Hơn nửa tháng gặp, diễn tập gấp rút e rằng có thời gian phân tâm. Diễn tập vừa kết thúc, hình bóng vợ liền cuốn trọn cả trái tim, khiến thể trở về Bắc Kinh ngày trước dự định.

      Tháng mười , thời tiết bắt đầu se lạnh. Mấy ngón tay lạnh lẽo bấu víu cổ áo của Uông Thanh Mạch lập tức buông lỏng, dò vào bên trong áo, tìm được hơi ấm truyền ra từ da thịt nóng bỏng rắn chắc của .

      Hơi lạnh đầu ngón tay lúc lúc nặng sờ soạng, Uông Thanh Mạch hưởng thụ hừ . đưa tay luồn vào trong quân trang của An An, xoa bóp đôi gò bồng mềm mại kia.

      Uông Thanh Mạch vùi đầu vào cần cổ của An An, mút mút , sau đó trườn đường xuống cổ áo mở rộng, liếm mút bầu ngực mềm mại no đủ vểnh cao của An An.

      “Ưm…” An An cắn môi, rên lên tiếng, ngón tay bấu chặt vào da thịt của người đàn ông. Đến khi áo lót bị cởi bỏ, bàn tay to lớn đẩy lên, viên hồng mai đứng thẳng sớm bị người ta ngậm chặt.

      “Aaa! được hôn ở đó!” An An kêu lên tiếng. Tuy rằng hưởng thụ, nhưng đây chính là giày vò người ta. Cái loại kích thích kịch liệt này khiến toàn thân nổi da gà, dựng tóc gáy.

      Uông Thanh Mạch để ý đến giãy giụa của An An, tay giữ chặt cơ thể ngọ ngoạy của An An, tay kia bắt đầu cởi bỏ quân trang của . Vài giây sau, An An còn lại bao nhiêu đồ, đúng hơn chỉ còn chiếc áo khoác, khoác người để tránh trần truồng hoàn toàn.

      Tuy rằng lúc này khí dần dần ấm lên, nhưng thích hợp với việc lõa thể. Huống chi, biệt thự này có cửa sổ sát đất rất lớn, cũng muốn diễn phim sex cho người khác xem.

      “Trở về phòng, trở về phòng.” An An vỗ vỗ ông xã ở trong trạng thái ‘tiến vào’, vội vàng , để tránh cho thành lập ‘trận địa diễn tập’ ngay tại đây, mà chính là mục tiêu ‘diễn tập’ của !

      Uông Thanh Mạch nâng cơ thể của An An lên, ôm vào lòng rồi trở về phòng. ném lên giường, đè ra, bàn tay ngừng vuốt ve lui tới hông của An An. Da thịt nhạy cảm như mãnh đất bị người ta biết trong lòng bàn tay. Mỗi cái vuốt ve khiến An An run rẫy, mỗi cái xoa bóp khiến An An rên rỉ. Tất cả đều ăn sâu vào lòng của Uông Thanh Mạch.
      tart_trung thích bài này.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 54



      Ngón tay của Uông Thanh Mạch lượn vòng da thịt mỹ miều của An An. Đường cong chữ S hoàn mỹ tuyệt đẹp ra trước mặt người đàn ông.

      An An động tình, ánh mắt long lanh xao động nhìn thẳng đáy mắt Uông Thanh Mạch. Cơ thể uyển chuyển uốn éo theo nhịp điệu vuốt ve của người đàn ông, lúc kiều, lúc quyến rũ.

      Sức lực tay Uông Thanh Mạch càng ngày càng mạnh. Tay kia bắt đầu cởi bỏ cà vạt và những thứ dư thừa người mình ra.

      An An cầm lấy cánh tay của Uông Thanh Mạch, từng tấc trượt về hướng lồng ngực rắn chắc. Ngón tay lành lạnh của An An mò mẫn, tìm kiếm. Cơ bụng sáu múi bị ‘chăm sóc’ đặc biệt khiến người đàn ông hưởng thụ, thở ra cách thỏa mãn. Ngay sau đó, thân hình to lớn đè ra, đầu lưỡi khiêu khích mạnh mẽ từng ly từng tí da thịt . Gò má An An ừng hồng, thanh rên rỉ càng lúc càng uyển chuyển, êm tai.

      Người đàn ông người dừng lại động tác, ngón tay vẽ vời thân thể lồi lõm kia của An An cách hứng thú, giống như thưởng thức loại tác phẩm nghệ thuật đáng giá nhất, cân nhắc kỹ càng, quan sát, vuốt ve…

      An An mở mắt ra, nhìn vào gương mặt kiên cường, góc cạnh ràng, ánh mặt mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên.

      An An vừa bực mình vừa buồn cười. Người này khiêu khích , lại còn ung dung nhìn từng bước đắm chìm.

      “Uông Thanh Mạch, chơi như vậy nữa!” ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ An An nhổm người dậy, xoay người đối diện người đàn ông, căm giận .

      Uông Thanh Mạch ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Chờ nổi? Lúc trước từ chối rất cứng miệng mà!”

      “Giải quyết bất cứ chuyện gì đều phải tùy theo tình huống lúc đó! Chuyện này giống nhau để mà so sánh.” An An níu lấy cổ áo của Uông Thanh Mạch, dùng sức kéo mạnh, người kia liền ngã xuống người . Da thịt nóng bỏng dán lên cơ thể lạnh lẽo của An An, khiến thể tự giác vùi người vào lòng .

      An An ngẩng đầu, hôn lên môi của Uông Thanh Mạch. Nụ hôn day dưa nhưng lại dịu dàng, khiêu khích. Đến khi kết thúc gần như thở thông.

      muốn vào…” Uông Thanh Mạch kéo cặp đùi trần trụi xinh đẹp của An An, đẩy lên tận hông, thân dưới nhắm ngay chỗ kín mê hồn kia đâm mạnh vào.

      “Ưm…” An An rên lên tiếng thỏa mãn. Ngón tay bấu chặt lên lưng của Uông Thanh Mạch, như muốn hòa mình vào trong cơ thể của .

      Uông Thanh Mạch hôn lên gò má của người phụ nữ, rồi vầng trán đầy đặn mịn màng, rồi mí mắt, rồi đến vành tai. Hơi thở nóng bỏng phà lên tai của An An: “Bảo bối, chúng ta bắt đầu.”

      Vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch bắt đầu công kích như gió cấp chín, giống như muốn tấn công cướp đoạt chừa lại đường sống nào.

      An An cảm thấy toàn thân như bị điện giật bắn trả, từng bước theo tiết tấu của người đàn ông, từ bỏ tất cả những suy nghĩ, hướng về mục đích cuối cùng.

      phen chiến đấu kịch liệt khiến An An gần như tan vỡ đến phút cuối cùng. Mồ hôi trán của Uông Thanh Mạch từng giọt lên ngực của An An. Chân mày nhíu lại khiến càng lộ ra vẻ nam tính.

      An An thở dốc, ráng sức đưa tay lên với ý định lau mồ hôi trán của Uông Thanh Mạch. nghĩ tới giơ tay nửa đường dừng lại khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, áp sát vào, tát cái. Uông Thanh Mạch cười cách bất đắc dĩ.

      “Uông Thanh Mạch, vừa rồi mang ‘bao’!” An An mệt mỏi .

      “Ở nhà mới có. Nơi này chuẩn bị sẳn!” Đây là mà!

      “Bỏ ! ‘Dì cả’ mới vừa thôi, mong trời phù hộ.”

      “Ừ, thời kỳ an toàn. Em yên tâm !”

      “Ông xã, thích em bé ?” Đột nhiên An An nghĩ tới những lời của Trâu Hồng. Quả , trong lòng cũng muốn biết, trong lòng Uông Thanh Mạch nghĩ cái gì.

      thích em!” Người đàn ông hôn lên mũi An An cái, sủng nịnh .

      “Em rồi! Nham Tử nhà em bắt em sinh con.” An An cười cười cách quyến rũ, hôn ‘chụt chụt’ lên mặt Uông Thanh Mạch.

      Rửa sạch mồ hôi thân thể, An An khôi phục lại tinh thần, chiếm cứ nguyên cái giường lớn, kéo chăn tơ mềm mại phủ lên toàn thân. Uông Thanh Mạch lau khô tóc rồi lên giường, nhấc chăn lên nằm xuống.

      An An nằm im như xác chết. đụng em như thế nào em cũng thèm nhúc nhích. Uông Thanh Mạch lần mò tìm bàn tay bé mềm mại kia của An An ở dưới chăn. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên của hai người.

      Khi đó An An vẫn còn rất bé, chỉ mới mười sáu tuổi, mà phải là thể chờ đợi thêm được nữa. Chỉ là hàng năm, ở bên cạnh thường xuyên, khó tránh cảm giác nguy cơ.

      Người ngoài nghe được câu này cảm thấy buồn cười, lẽ Uông Thanh Mạch lại có đủ tự tin hay sao? Nhưng mọi người phải nên biết, với cá tính của An An ai cũng là bạn thân, ngộ nhỡ ngày nào đó có người leo lên giường , hối hận cũng kịp. Cho nên, vội vàng đóng con dấu, xem ai còn dám ngấp nghé !

      Rốt cuộc lần đầu tiên có đau hay , biết, nhưng An An khóc đến thảm thương, vừa khóc vừa mắng. Về sau hình như An An học thành thói quen, chỉ cần là đau, cần biết đau như thế nào, vì sau đau, chỉ cần ở bên cạnh, đều trở mặt ăn hiếp .

      Uông Thanh Mạch hồi tưởng lại, đường đường là sĩ quan, mà lại bị nhóc cưỡi lên đầu lên cổ, chịu đủ loại oan ức. Nhưng đành chịu thôi, ai bảo cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên.

      An An từ từ lấy lại thể lực, phát giác người đàn ông bên cạnh vô cùng yên tĩnh. Mắt hơi nhướng lên, nhìn thẳng vào cặp mắt tràn đầy ý cười kia của Uông Thanh Mạch.

      “Làm gì nhìn em như vậy? phải là em biến dạng đấy chứ?!” Tuy bề ngoài An An cứng miệng như thế, nhưng khóe môi cong cong bán đứng tâm tư của .

      “Nhớ lại lần đầu tiên của chúng ta. Khi đó em mới mười sáu tuổi. Hình như quá nóng lòng!” xong câu cuối cùng, Uông Thanh Mạch tự chủ được mỉm cười.

      An An bĩu môi: “Bây giờ mới biết, cảm thấy quá muộn hay sao? Năm đó, có thể làm tổn thương tâm hồn bé của em nguyên cả thời niên thiếu đấy!”

      Uông Thanh Mạch thừa nhận lời của An An. Tổn thương? Cả cũng gián tiếp bị trói buộc, tinh thần lẫn thế xác đều bị đắm chìm.

      An An đặt đầu mình lên bả vai của Uông Thanh Mạch, cười hì hì. Tất cả mọi người đều , biết An An tích đức được mấy đời mới tìm được bảo vật tốt như vậy.

      là của , bất kể là ai cũng được dòm ngó! Muốn tranh đoạt? Khỏi cần nghĩ đến, có cửa đâu!

      Nghĩ đến đây, đột nhiên An An nhớ ra chuyện: “Trình Tiêu Diệc làm ở bộ tham mưu. Tụi em làm cùng sở đấy.”

      “Cái đầu của em lại nghĩ tới chuyện gì đây?” Uông Thanh Mạch vỗ vỗ đầu của An An. biết ngay nhóc này dễ dàng bỏ qua chuyện kia đâu.

      “Nham Tử, , so với Trình Tiêu Diệc, mọi thứ em đều bằng ấy, lại tuân theo quy cũ. , đầu óc cũng phải là có vấn đề, vậy tại sao lại nhẫn tâm từ chối người hoàn hảo như thế?”

      “Biết làm sao đây? Em cho ăn độc dược nhiều năm như vậy, làm sao dám bỏ em? sợ giải được thuốc mà còn bỏ mạng chết người đấy!”

      "Chỉ biết đùa giỡn!”

      Hai người nhìn nhau cười. An An dúi đầu vào lòng Uông Thanh Mạch, dụi dụi.

      Ngày hôm sau, thiếu chút nữa An An làm trễ. Nhưng cũng còn tốt, có đàn ông trong nhà còn có sướng hơn đồng hồ báo thức, đúng bảy giờ sáng là dựng đầu dậy. Rửa mặt xong xuống lầu Thiệu Dương tới cửa.

      Thiệu Dương lái xe đưa An An tới chỗ làm. Vừa mới xuống xe thấy xe của Trình Tiêu Diệc cũng dừng lại trước mặt.

      An An dừng lại, nhìn xuyên qua cửa sổ kiếng, thấy người phụ nữ ngồi ở bên trong. Trình Tiêu Diệc cũng nhìn chằm chằm vào bên trong xe của Uông Thanh Mạch. biết Uông Thanh Mạch ngồi bên trong, nhưng nhìn thấy người.

      Bên trong xe, Uông Thanh Mạch nhíu mày: “ thôi!”

      An An bộ vào đại viện của đơn vị. Mới vừa đến cửa ký túc xá cũng gặp Trình Tiêu Diệc mới vừa đậu xe xong tới. Hai người nhìn nhau cái, nhưng ai lên tiếng.

      Sắc mặt An An tốt, mà Trình Tiêu Diệc cũng tốt hơn bao nhiêu. Hai người mang theo tâm vào phòng làm việc.

      An An nghĩ thầm, đây là chuyện gì chứ? Chồng của mình bị người ta dòm ngó, lẽ mình được than thở vài câu sao?

      Nguyên cả ngày hôm nay, tâm tình An An tốt, đồng nghiệp chỉ dám đưa mắt nhìn nhau. Trâu Hồng có hỏi vài câu nhưng An An trả lời, chỉ đưa ra bộ mặt nhìn ai cũng thèm cười.

      Buổi chiều họp, chủ nhiệm truyền đạt lệnh của cấp , có vài hạng mục nghiên cứu có hiệu quả, nhưng còn chưa đưa vào mỗi quân khu để tiến hành thực chiến. Sắp tới, bộ phái người đến bảy quân khu lớn để tiến hành thao giảng thực chiến. Hy vọng đồng chí của nghành chúng ta có thể tích cực tham gia. vòng quân khu tốn khoảng tháng.

      An An sao cả, . Tư tưởng tập trung, gật đầu dạ.

      Kết quả, tiếng ‘dạ’ này của An An chỉ là ngoài ý muốn, nhưng khi mệnh lệnh đưa xuống cũng còn quan tâm. Mục đích muốn để bởi vì là người xuất thân từ quân khu Quảng Châu, quen đường quen lối ở đó.

      Nhưng ai có thể ngờ được, có thảm họa đợi trong lần này.

      Sắp tan sở An An gặp Trình Tiêu Diệc tới trong hành lang. Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, chiến tranh giữa hai người phụ nữ, tràn ngập mùi thuốc súng. Hôm nay, thái độ của Trình Tiêu Diệc vui vẻ mỉm cười như thường ngày, vẻ mặt của cho mọi người biết là vui. Đôi mắt ửng hồng khiến mọi người rất dễ hiểu lầm! Đồng nghiệp nhìn vào cho rằng An An ăn hiếp Trình Tiêu Diệc.

      Tuy rằng An An nóng nảy, nhưng cũng biết đây là đơn vị, phải là nơi thích hợp để tranh cãi. Gây ra chuyện cười cả hai đều có kết quả tốt đẹp.

      Tan sở, An An thu dọn đồ đạc Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới. Hội nghị của vừa mới kết thúc, lái xe đến đơn vị đón tan tầm.

      Uông Thanh Mạch sợ tính tình mọn của An An lại nổi lên, dỗ dành ngay bây giờ mới có thể êm chuyện. cho Thiệu Dương nghỉ sớm, tự mình lái xe qua.

      Đúng là người định bằng trời định! An An vừa mới ra tới cửa, chưa đợi được xe của Uông Thanh Mạch Trình Tiêu Diệc xuất .
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 55


      số việc, sớm muộn gì cũng phải giải quyết, giống như kiện của Trình Tiêu Diệc lúc này. An An tự nhận mình nhẫn nhịn, chỉ vì muốn Uông Thanh Mạch khó xử. Nhưng hiểu, Trình Tiêu Diệc mỗi ngày nhớ nhung chồng của người khác có biết mệt mỏi hay ?

      An An cũng muốn thảy chuyện này lên bàn để tất cả mọi người đều khó chịu. cho rằng Trình Tiêu Diệc cũng hiểu đạo lý này, cho nên tính bỏ qua chuyện này. Nhưng ràng Trình Tiêu Diệc cũng muốn bỏ qua chuyện này! tay An An nắm sẳn tay cầm cửa xe, nghiêng đầu nhìn Trình Tiêu Diệc đứng trước cửa xe nhúc nhích. Người ta ép tới tận cửa, cũng nhàn rỗi mà đợi.

      “Rầm” tiếng, cửa xe bị đóng sập lại. An An quay người tới trước xe, trừng mắt nhìn thẳng Trình Tiêu Diệc: “ muốn gì đây? Đừng tưởng tôi nhịn ! Nham Tử là chồng của tôi, đừng ấy tôi, nếu ấy tôi, tôi cũng thể nào nhịn được nhìn lượn tới lượn lui trước mặt tôi khiêu khích.” Giọng An An thiếu thiện cảm, nhìn chằm chằm Trình Tiêu Diệc với ánh mắt tràn đầy địch ý. ϕL€ϕQuϕDϕn

      Mà người kia lại cắn môi, muốn , nhưng lại lúng túng, khẩn trương ra được tiếng nào. hồi lâu: “Tôi muốn mời hai người bữa cơm, có được ?”

      “Tôi xem ra chuyện này cần thiết! Có nhiều đàn ông tốt lắm, đừng nên tập trung vào người phải là của !” An An cũng coi như ghét Trình Tiêu Diệc gì lắm, nếu như phải bởi vì chuyện này, có lẽ hai người bọn họ có thể trở thành bạn bè. Suy cho cùng, cả nam lẫn nữ đều bị thu hút bởi khuôn mặt tươi như hoa khiến mọi người thích của Trình Tiêu Diệc. Nhưng may mắn cho An An chính là Uông Thanh Mạch hề động lòng, nếu cũng biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Trình Tiêu Diệc hiểu được lòng dạ của An An, cho nên biết thể thuyết phục được ấy, đành vội vàng nhìn về phía người đàn ông ở trong xe.

      Giằng co như vậy cũng phải chuyện tốt, cuối cùng Uông Thanh Mạch phải xuống xe, tới bên cạnh An An, nhìn Trình Tiêu Diệc đứng đối diện, : “ thôi!”

      An An khó hiểu nhìn Uông Thanh Mạch, mà người kia lại quay sang nhìn cười ấm áp. Trình Tiêu Diệc nhìn nụ cười thuộc về mình mà rối rắm, trở về leo lên xe của mình.

      Trình Tiêu Diệc lái xe đến hội sở hạng sang nổi tiếng ở kinh đô. An An xuống xe trước, Uông Thanh Mạch gọi điện thoại, kéo An An cùng nhau vào theo Trình Tiêu Diệc.

      Chọn phòng xong, mấy người ngồi xuống. An An trừng mắt ra dáng chị đây bị ép buộc. Tâm tình Trình Tiêu Diệc rối rắm, hẹn được bọn họ rất vui, nhưng nhìn bọn họ ngồi trước mặt mình lại vui. rất mâu thuẫn.

      Thái độ Uông Thanh Mạch vẫn là thờ ơ. ra vấn đề này phải nên sớm giải quyết. Để quá lâu An An bộc phát rất dễ dàng. bằng thừa cơ hội này để giải quyết vấn đề cho ràng.

      bé Trình Tiêu Diệc này tệ lắm, nhưng quá cố chấp. nhiều năm như vậy, biết có An An mà vẫn lòng nhào vào người của . Lời công khai hay ngấm ngầm đều có kết quả đối với .

      An An chọn món ăn, cũng thèm quan tâm ông xã của mình và người phụ nữ đối diện kia ‘liếc mắt đưa tình’ như thế nào. giờ, tâm tình của tệ hết chỗ , chán ghét nhìn người ngày ngày sáng chói lượn tới lượn lui trước mặt mình, khiến nhớ lại tình trạng đau khổ nhất trong lịch sử của mấy ngày gần đây. An An hối hận đến chết việc vào làm trong bộ tham mưu. Bây giờ nếu có ai bảo trở về quân đoàn ở Quảng Châu đồng ý chút do dự.

      Món ăn chọn xong, An An chút khách sáo, bàn toàn là món ăn thích. Trước sau như , Trình Tiêu Diệc vẫn cúi đầu. Dường như cũng biết mình có lỗi, dám trắng trợn ngước nhìn, xem người đàn ông trước mặt mình phản ứng như thế nào. Chỉ có An An trừng mắt nhìn Uông Thanh Mạch hồi, sau đó quay lại nhìn Trình Tiêu Diệc.

      Cứ như vậy, món ăn lần lượt được mang ra. Từ đầu đến cuối, Trình Tiêu Diệc cũng chưa được câu nào.

      An An kéo tay áo, ánh mắt chăm chú nhìn rời những món ăn ngon ở bàn: “Ông xã, em muốn ăn cá!”

      Uông Thanh Mạch sớm biết tâm tư của An An, đợi mở miệng lần thứ hai, cầm đũa lên, gắp phần thịt cá bỏ vào trong dĩa trước mặt, lựa xương cá ra cách tỉ mỉ rồi đẩy dĩa đồ ăn đó tới trước mặt An An. Theo thứ tự, lặp lặp lại động tác như vậy.

      Với tình hình này, xem ra Trình Tiêu Diệc cũng thể công nhận An An khoe khoang lẫn châm chọc cách mãnh liệt. Nhưng cũng biết, cái loại hạnh phúc đó phải là của mình, cũng rơi xuống người của .

      Lần đầu tiên gặp Uông Thanh Mạch là lúc mới vừa vào trung học. Tình đầu tiên của nữ sinh, mở rộng trái tim chất chứa hình dáng của người đàn ông. lựa chọn thi vào trường quân đội chỉ vì muốn được gần chút.

      Rồi có ngày, có người cho biết, Uông Thanh Mạch có người trong lòng, là thanh mai trúc mã của . cố gắng rút ra cái gai đâm sâu vào rể, nhưng trước sau đều có kết quả.

      rất cố chấp, thích , bảy năm rồi.

      An An ăn, điện thoại của Uông Thanh Mạch vang lên. đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, An An liền bỏ đũa xuống nhìn Trình Tiêu Diệc tâm tình hỗn loạn trước mặt.

      “Có chuyện gì , ấy ra ngoài rồi.” An An uống ngụm nước trái cây, cầm khăn giấy lau miệng, giọng điệu thân thiện, mở miệng .

      Trình Tiêu Diệc cắn môi, hai tay xiết chặt vào nhau, ánh mắt kiên trì lẫn nhẫn: “Tuy rằng tôi quấy nhiễu các người, nhưng tôi hề cho rằng mình sai.”

      “Được, thích sao làm thế ! Nham Tử là người của tôi, khỏi cần phải hỏi chủ ý của ấy.” Lời xin lỗi còn chưa tính với , đây là thái độ gì?! Càng ngày An An càng nổi giận, thái độ cứng rắn.

      Trình Tiêu Diệc hít vào hơi sâu, rót thêm trà vào chén nước nóng ở trong tay. Trong lòng lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cũng như vậy.

      Hai người giằng co, cuối cùng Trình Tiêu Diệc cũng mở miệng: “Tôi muốn gì hết, chỉ là trong lòng bỏ xuống được, bảy năm!!!” Trình Tiêu Diệc dừng chút, uống vào ngụm nước nóng, xua hơi lạnh lan tràn cơ thể. “Tôi biết vấn đề là do tôi, nhưng tôi bỏ được.”

      tự chuốc lấy!” An An vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch đẩy cửa vào.

      An An liếc mắt nhìn cái, Uông Thanh Mạch biết hai người gì, chỉ nghe được câu sau cùng của An An. Chuyện này cũng bó tay, Trình Tiêu Diệc cố chấp.

      Trình Tiêu Diệc điều chỉnh lại cảm xúc của mình, gượng cười khó khăn, giơ tay rót hai ly rượu, đẩy tới trước mặt Uông Thanh Mạch và An An. Sau đó rót đầy ly rượu khác, nâng lên: “Ly này tôi mời hai người. Chúc các người vĩnh viễn hạnh phúc…”

      An An khoanh tay lại, tuy rằng Uông Thanh Mạch thích Trình Tiêu Diệc, nhưng đến nổi quá đáng, dù sao ấy cũng chỉ là thiếu nữ. Quay đầu nhìn An An bên cạnh nổi giận đùng đùng, bưng ly rượu lên, bất đắc dĩ : “An An uống rượu, uống thay ấy.” Uông Thanh Mạch xong, ngưỡng cổ uống hết ly của mình, đặt ly xuống rồi lấy ly kia của An An. Chưa cầm được ly bị An An đoạt .

      Uông Thanh Mạch níu tay An An lại, mà người kia lại gạt tay ra cách khách sáo, trợn mắt nhìn , bưng ly hướng về phía Trình Tiêu Diệc: “Tôi chấp nhận lời chúc phúc của . bảy năm! Tôi với ấy chỉ có mười bảy năm cảm tình, tranh được với tôi sao?” An An xong, hơi ngưỡng cổ, uống hết hơi.

      Ánh mắt Trình Tiêu Diệc buồn bả, đốt ngón tay trắng bạch bởi vì cầm ly thủy tinh quá chặt. Trong lòng thấp thỏm lo âu, càng thêm mâu thuẫn. muốn phá hoại tình cảm của bọn họ, nhưng biết phải thu hồi tình cảm của chính mình như thế nào.

      Gây phiền phức cho người khác, vết thương của chính mình lại càng thêm chồng chất.

      Cần gì, cần gì! Ngưỡng đầu lên, ly rượu đỏ trong ly thủy tinh uống cạn, cười cách chua xót rồi ngồi xuống.

      Trình Tiêu Diệc mời được rượu cũng được thỏa mãn. Mái tóc gợn sóng như rong biển che khuất hơn nửa khuôn mặt tròn trĩnh, khóe mắt cong cong, lông mi nhấp nháy.

      Nham Tử!” Đột nhiên Trình Tiêu Diệc chuyển hướng sang Uông Thanh Mạch, bưng ly rượu vừa mới rót giơ lên. An An vội vàng giành lấy cái ly trước mặt Uông Thanh Mạch giơ lên: “Có gì với tôi . Bây giờ Nham Tử chỉ là làm nền, ấy có quyền lên tiếng.”

      Uông Thanh Mạch cũng muốn Trình Tiêu Diệc khó xử, nhưng nếu ấy có khó xử mình lãnh đủ, nên đành thở dài im miệng .

      Trình Tiêu Diệc cũng nhìn ra được thái độ đối đãi của Uông Thanh Mạch đối với An An, ánh mắt cưng chiều, lời dịu dàng. Chỉ tiếc rằng những thứ này chưa bao giờ áp dụng người của . vẫn thân thiện lễ phép, nhưng lại có chút dịu dàng nào hết.

      trao toàn bộ thương cho người phụ nữ trước mặt này. chưa từng nghĩ tới muốn chiếm đoạt bất cứ cái gì. cũng hiểu rốt cuộc mình muốn cái gì, thầm lặng cũng bảy năm rồi. Hôm nay, chỉ muốn chấm dứt phần tình cảm này, rút ra cái gai ăn bén rễ trong lòng cách triệt để!

      ra, tôi có rất nhiều lời muốn , nhưng lại phát , rốt cuộc tôi biết mình muốn cái gì nữa? Tôi từng thầm nghĩ tới, nếu như có ngày hai người chia tay, có lẽ tôi còn có cơ hội. Nhưng bảy năm rồi, tôi từng hỏi thăm biết bao nhiêu lần tình cảm của hai người, nhưng người nào cũng khuyên tôi nên buông tay.” Trình Tiêu Diệc trầm lặng, bởi vì cũng biết mình muốn biểu đạt cái gì. Hôm nay kiên trì gặp được bọn họ là vì cái gì? lẽ chỉ là vì cái gai trong lòng mình lại bộc phát?

      Trình Tiêu Diệc im lặng, nhưng An An cũng muốn bỏ qua những lời này, đứng lên mở miệng cách thông suốt: “Trình Tiêu Diệc, biết là gì sao? người là cho phép ta có người khác ở trong lòng, cũng cho phép ta bị người khác nhớ thương, lại càng cho phép ta bị bất cứ người nào tranh đoạt. Nham Tử sao? Nếu có thể chấp nhận những điều này à? Tôi là vợ của ấy, tôi là người đàn bà duy nhất ấy thương, có thể chấp nhận điều này hay sao? Rốt cuộc có hiểu hay ? Cảm giác kia của phải gọi là ! Đây chẳng qua chỉ là loại cảm giác ỷ lại, chỉ là định nghĩa tình của mà thôi. trắng ra, người rất ngu ngốc, ngây thơ biết gì. Tôi phải là người có tính tình dễ chịu, nhưng hôm nay tôi có thể ngồi ở đây, nghe chuyện. cho biết, những thứ này là vô ý nghĩa, nhàm chán! Tôi nhịn đến cực điểm, làm phiền tôi được tấc lại muốn thêm thước…”

      An An càng càng tức. Nhìn thấy lửa giận sắp xông ra, Uông Thanh Mạch vội vàng đứng dậy kéo lên, nếu biết chiếc ly kia có bay qua giáng lên đầu của Trình Tiêu Diệc nữa! Đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay cái, trong lòng mắng tốc độ xử lý công chuyện của Dương Tử càng ngày càng tệ.

      “An An, em ngồi xuống trước, muốn chuyện riêng với ấy vài câu.” An An thở phì phò, xoay đầu qua bên nhìn hai người bọn họ, cũng như gián tiếp đồng ý ý kiến của Uông Thanh Mạch.

      Uông Thanh Mạch cân nhắc chút, ngước mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Trình Tiêu Diệc: “ theo tôi!” Uông Thanh Mạch xong, xoay người về hướng cửa. Cửa phòng mở ra, bàn tay xanh xao của Trình Tiêu Diệc nắm chặt lại, trong lòng vô cùng khẩn trương. biết phải đối đầu với thực, nhưng có cách nào tránh né.

      Hai người ra ngoài, An An buồn bực, dựa vào cái gì mà muốn tôi để đàn ông của mình ở chung đơn độc với người con khác? được, An An nghĩ tới liến đứng lên tới cửa.

      Cuối hàng lang có hai người xì xào. Mái tóc dài của Trình Tiêu Diệc hoàn toàn che khuất gương mặt của . Chỉ có thể nhìn thấy cúi đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo trước ngực.

      Lúc này, Uông Thanh Mạch quay sang nhìn về phía , An An trừng mắt liếc lại , sau đó còn chờ xem Uông Thanh Mạch còn gì nữa . Lúc này, Trình Tiêu Diệc cũng quay đầu nhìn lại . Khoảng cách hơi xa, nhìn sắc mặt của Trình Tiêu Diệc, nhưng ánh mắt trong suốt kia, thêm với nét mặt như đưa đám, vẫn là nhìn thẳng vào mắt của An An.

      An An tiếp tục quan sát hành động của hai người. Đột nhiên bị người vỗ cái vào bả vai, An An quay đầu lại: “Dương Tử, sao cậu lại ở đây?”

      Dương Tử hấp tấp chạy tới, thở dốc hơi, ngẩng đầu, hất cằm, chỉ chỉ về phía hành lang: “ cú điện thoại của thủ trưởng, tôi mặc áo chống đạn cũng phải chạy tới!”

      “Thế nào, ấy bảo cậu tới để cứu trận à?” An An tức giận quở trách ông xã mình câu.

      “Chuyện này thể trách Nham Tử! Muốn trách phải trách ! Ai bảo tìm đâu được ông chồng quyến rũ như vậy chứ!” Dương Tử dùng bả vai mình đụng đụng thân thể bé của An An, cười ha hả.

      “Lần trước cũng bởi vì Trình Tiêu Diệc, thiếu chút nữa là hai chúng tôi rã ra.” Nhớ tới lần trước, trong lòng An An lại càng thêm buồn bực.

      “Đừng suy nghĩ mù quáng như vậy! Trong lòng Nham Tử chỉ có thôi!” Đây phải là Dương Tử muốn an ủi An An. Trong lòng Uông Thanh Mạch kia chỉ có An An mà thôi, mọi người đều biết.

      “Vô nghĩa! Chuyện này là đương nhiên! Nếu ấy dám làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi sang bằng bộ chỉ huy quân đoàn 38 của các người.”

      “Bà à, những lời này chỉ ở đây thôi nhé! Truyền ra ngoài là tội lớn đấy!”

      An An bĩu môi, quay đầu tiếp tục giám thị hai người ở hành lang bên kia.

      Uông Thanh Mạch nhìn thấy Dương Tử đến, liền ngắn gọn vài câu với Trình Tiêu Diệc rồi trở về. An An từ từ tiến tới, kéo Uông Thanh Mạch vào trong phòng. Dương Tử nhìn gương mặt trắng bệch và đôi mắt ửng hồng của Trình Tiêu Diệc, bất đắc dĩ thở dài!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :