Chương 23: Băng thi. Lãng Thiên chạy vào nhà tranh chủ nhân biến mất cùng quạt phượng hoàng, sương mù tan và ngọn trúc xanh mướt chứng tỏ trận Nghịch hoả được phá giải. chỉ đau đớn mà tử thiên thi cũng ngửa cổ hú gọi cách vô vọng. ôm cây roi vàng, nước mắt lăn dài gò má mịn màng : - Chủ nhân của tôi, sao người nghe lời tôi? Giờ tôi biết quạt phượng hoàng mang người đâu? Cất roi vào trong tà dạ hành y, quệt nước mắt bảo tử thiên thi : - Dù lật tung thiên địa chúng ta phải tìm ra Ma Kim Tuyết! Ngươi hãy ở yên đây bảo vệ tốt Lãng Thiên Nguyên, ta để vô diện nhi trong rừng trúc, ngươi nhớ chăm sóc nó. Ta ra ngoài tìm. Khi nào thấy thiết linh điểu nền trời ngươi mau chóng theo đó đến gặp ta! mình cưỡi mây xuống hạ giới, nhân gian ngàn năm đổi mới. Những cỗ xe chạy nườm nượp, trang phục càng lạ lẫm, ngộ nghĩnh hơn rất nhiều. Vào quầy cà phê, chống tay nhìn ông già cặm cụi chế nước sôi vào những cái phin . Đợi đến khi ông ấy mang ly thơm lừng đến, nở nụ cười nhạt: - Lão vẫn khoẻ nhỉ? - Mùi này... Ngài là ai, ngài phải giả! - Lão nghi hoặc nhìn, dáng vóc thư sinh thanh tú như Tịch Vu Xuyên nhưng vẻ cao ngạo... Đôi mắt, thôi... Đôi mắt xanh khiến kẻ nhìn rời khỏi được, đôi mắt đau đáu quen thuộc...Khi lão chưa kịp gọi tên bị phát lôi ra hẻm sau xé đôi, linh hồn lão bắn ra nhìn sợ hãi. Giơ tay đón giọt trường sinh thủy, cười khẽ : - Ngươi sống quá lâu rồi, đến lúc rồi! Theo ta. Từng theo hầu đệ nhất giả thông thuộc từng ngõ ngách của địa ngục. Xách cổ lão già như xách cổ gà, bay vọt khỏi bờ Vong Xuyên, băng đồng hoa Bỉ Ngạn đến đình Mạnh Bà. Mạnh Bà chẳng thay đổi sau ngàn năm, nụ cười vô ưu bờ môi trái tim. Thấy đáp xuống, bà ngừng chén canh rót dở hỏi: - Vị khách này theo qui củ đến tận đây? - là người của Tuyên gia, vận hạn hoàn thành, giờ cho qua kiếp! - mở lòng bàn tay cho xem giọt trường sinh thủy, bà gật đầu cho chén canh. Lão uống cũng được, chỉ bóp cả cả cái chén bay tọt vào miệng lão... Canh Mạnh Bà khiến lão lãng quên sạch, giờ Tuyên gia có muốn truy tầm cũng thể! lại dắt tay lão qua cầu, bảo : - Ngươi sống rất tốt, lại là người của Tuyên gia, sổ bộ còn tên ngươi luân hồi. Ta đưa ngươi đến cửa quan tước đầu thai, vận mệnh sau này.. tự ngươi quyết lấy. ! đẩy lão vào cánh cửa sơn son thếp vàng đoạn quay lại đình Mạnh Bà : - Mạnh Bà, cho ta hỏi bà có thấy quạt phượng hoàng của Tuyên gia bay ngang ? - ! Ta thấy, mà ngươi là ai, sao bản Mạnh Bà ta chưa từng gặp ngươi? - Bà lại hỏi, cười : - Ta là kẻ hầu dưới trướng Tuyên gia dưới đáy sâu, sao bà gặp được! Mong bà giữ kín việc này, bà biết Tuyên gia rồi đấy! - Ta biết! Nghe u linh giới kháo nhau Ma nương ở hành cung của ngài ấy. Nếu gặp cho ta gửi lời chào! - Bà mỉm cười, hơn ai hết mối giao tình của chủ nhân với Mạnh Bà. Chủ nhân tuy phải là kẻ giao thiệp rộng cũng chẳng hoà nhã nhưng có vài bằng hữu tốt! cười chớp hàng mi cong : - Đa tạ! Lãng Thiên nắm chặt trường sinh thủy bay vòng địa ngục tìm kiếm tung tích quạt phượng hoàng. tâm niệm dù phải sử dụng những thủ đoạn tàn ác nhất cũng phải tìm được chủ nhân, mang nàng trở về bên cạnh . Lại Tuyên gia đánh bại ngân giáp, chiếm nó mang về hành cung Lạc Bất Nhã cầu kiến. Nàng ta diễm lệ cúi chào, tay là giỏ trà tử liên : - Tuyên gia, thiếp mạo muội rồi! - Lạc giả, cớ chi phải nhọc thân đến đây? - quan sát nàng ta , Lạc nương thỏ thẻ: - Có lão già dương thế bị giết dã man, cú xé đôi người ánh xám tím như vết xé của tử thiên thi. Thiếp lo ngại trong số thiên thi thuần sổng ra nên đến báo với ngài! Linh hồn chắc bị ăn mất vì thiếp tìm được. quắc đôi mắt kỳ lân nhìn vào chiếc gương đồng tay nàng ta. Vạn Tâm, kẻ nào nhẫn tâm giết lão? Vậy kẻ đó hẳn biết trường sinh thủy người lão cướp rồi. nhướng mày rồi bình lặng lại ngay: - Lạc nương cứ yên tâm, ta biết rồi. Việc này ta lo liệu. Cung tiễn giả! - vòng tay chào rồi biến mất vào địa cung, tất cả thiên thi của vẫn ngoan ngoãn trong quan tài. Vậy là tử thiên của giả nào có sức mạnh kinh người đến vậy? Tử thiên thi giao đón Ma Kim Tuyết trở về mình. Nó báo rằng Lãng Thiên Nguyên vắng lặng bóng người. Ma nương hay con thiên thi đều mất tích! cau mày nhìn quang lịch báo hiệu ngày mai là ngày đầu của tháng bảy : - Ta chẳng kịp làm gì cả rồi! Phải chờ huynh ta tỉnh dậy, có lẽ có cách. Này, ngươi mau chuẩn bị sẵn xà cổ tửu, vài món ngon để ngày mai huynh ta dậy có cái ăn. Đúng thời khắc, gương mặt nhắm nghiền mắt suốt mười tháng trong năm tỉnh dậy, chớp nhanh đôi tròng mắt đỏ thẫm gầm lên : - hừm... Bọn thủy mãng co rúm ró lại nấp sạch dưới lòng sàn bùn nhão. Nếu vị Tuyên gia kia còn hay cười Tuyên gia này cực kỳ cuồng nộ. Trước giờ chỉ thấy ngài ấy cười khi nhìn bóng dáng thướt tha của Ma giả thôi. lắc lắc cái đầu vừa xoay lại, bẻ tiếng rôm rốp rồi giơ tay nắm đầu con thủy mãng lên : - Chúng bây trốn gì ngốc thế, lộ cả đầu tóc lên. Thôi biến ! Chỉ đợi có thế bọn ma da tót ngay, dám quay đầu lại. Cứ đến tháng bảy là chúng như chơi trốn tìm với . Chu vi vòng quanh ngoài tử thiên thi chẳng con ma nước nào dám đến gần. ở đầu này hành cung chúng lùi xa phía đầu kia. Cần sai gì cứ phải gầm lên hoặc tự tìm. Tử thiên thi bày sẵn bàn tiệc thịnh soạn, nốc rượu xà cổ mở quyển sổ dạ nhật hành xem những việc xảy ra. Đến đoạn Ma Kim Tuyết mất tích mất bình tĩnh, hất đổ cả bàn tiệc : - là vô dụng, có bé con mà bảo vệ xong! Lãng Thiên Nguyên kết giới rất mạnh, cả Ma vương cũng khó lòng vào.... Là kẻ nào bắt nàng ấy ? Con thiên thi trông thấy chủ nhân giận dữ vội đến rót ly trà dâng lên. vẫn chưa hả tức hất đổ ly trà hét : - Ngươi Lầu ma tìm cho ta kỳ thư về tất cả tử thiên thi và giả thông thạo kết giới. Ta phải tìm ra , cứu Tuyết nương trở về! Tiếng gầm như sấm rung chuyển cả vùng nước, vang lên tận cung trời Đâu Suất. Quỷ mẫu cùng số giả, cung nga chuẩn bị cho đại tiệc giả nghe thanh chói tai liền giật mình : - Tuyên gia sao lại nổi trận lôi đình rồi? Nó muốn ngân giáp có ngân giáp, ai lại chọc giận nó thế? ...Ma cung đèn hoa rực rỡ, cung nga ra vào nhộn nhịp mừng vương tử Ma tộc trở về. Trạch Uy tuy còn yếu, người vẫn quấn dải lụa đồng nhưng lại được. khoác bạch bào trắng viền xanh biển, mái tóc bạch kim chuyển thành đen tuyền che nửa mặt. Nét đẹp từ mỹ mạo khiến những cung nga vừa nhìn bị hớp hồn. Văn võ vương theo hầu bên cạnh được triệu hồi từ Gác Quỷ lãnh đạm bảo bọn cung nga: - Chớ nhìn, chớ nghĩ, chớ vọng tưởng kẻo rước hoạ vào thân. Lui cả ! Trạch Uy nghỉ ngơi vài ngày bảo văn vương đưa đến đảo Ngư ở bờ bắc băng hoả hải. Nằm dài trêm mỏm đá cao, hưởng thụ tiếng hát vi vút của đám quỷ nhân ngư đẹp mê hồn. Bọn chúng mình cá đầu người nằm phơi mình bờ cát thủy tinh phô diễn hết sức giọng hát. Đằng nào ở đây ngoài chẳng ai vượt băng hoả hải đến được đây! chẳng ngó ngàng gì đến chúng, chúng cứ hát, cứ thưởng thức đến chán rời khỏi song vì ngàn năm nghe lại nên có đôi chút phấn khích, khẽ cười : - Văn vương, chúng có tiến bộ nhỉ, hát hay lắm! - Vì ngài đấy ạ, thưa Ma vương! - Văn vương hiền hậu, vốn là văn sĩ kỳ tài nhưng đồng ý chính sách của Tần vương nên bị xẻo thịt tới chết. Trạch Uy mến mộ tài nên dung nạp đặt hiệu là Văn vương cho theo hầu. biển băng hoả hải chợt lấp loá ánh hào quang dập dềnh khiến bọn quỷ nhân ngư chói mắt nhảy tòm xuống biển. nghiêng đầu nhìn bảo: - Kéo nó vào xem là thứ gì lại trôi dạt tới được băng hoả hải? Văn vương xoay ngọn bút thảy xuống băng hoả hải, nhàng cưỡi bút vượt sóng đến. Kéo vào sát bờ, Trạch Uy tiến đến nhìn giật mình : - Đây chẳng phải Ma Kim Tuyết sao? Nàng ta sao lại hoá băng thi trở lại rồi? - Giờ mang giả về Lầu ma hay sao ạ? - Văn vương lo lắng, chìa tay thu quạt phượng hoàng về tay, lạnh lùng : - . Mang nàng ấy về Ma cung, đặt ở biệt cung, nếu nàng ấy xuất , nàng ấy nằm ở đó mãi có lẽ lời nguyền xuất . Hãy giữ kín bí mật này! bên Lãng Thiên và Tuyên gia điên cuồng tìm kiếm, bên Ma vương lại đem nữ giả trở thành xác băng đem giấu vào biệt cung. nghĩ dùng phương thức này ngăn cản nghịch duyên, ngờ chuyện mà duyên phận định dù Ma vương cũng thay đổi được. Lần này là đem lòng nàng hay nàng lại như xưa?
Chương 24: Ma cung. Quỷ mẫu cưỡi linh thú đến hành cung bên kia bờ băng hoả hải, gian vắng lặng chỉ vài cung nga cầm đèn bái lễ. Bà kéo lọn tóc vẽ vòng tròn mở cánh cửa đại điện : - Ta nhớ gửi mấy trăm cung nga đến, cớ sao chỉ còn sáu người các ngươi? - Bẩm Quỷ mẫu, Ma vương chỉ cho sáu nô tỳ lo việc ăn uống, số còn lại bảo Võ vương đưa đến Gác quỷ và thập điện diêm la. - Sáu cung nga xinh đẹp, sắc da vàng nhạt tựa mỡ gà, môi hồng cam nhu mì cầm đèn đưa bà đến tẩm điện. Ma vương ngồi tư lự sập, tay là quyển kỳ thư sống chết. Thấy bà vào, vòng tay: - Mẫu thân! Ngày mai là đại tiệc ở Vô Lệ cung, sao lại đến đây? - Ta là muốn thỉnh con đến đó chuyến! Phải đến để các giả diện kiến. - Bà ôm thương , vỗ vai bà đoạn bước đến ngồi giường lớn: - Vẫn là chưa đến lúc! Mẫu thân, xin về ! - Vậy con hãy tĩnh dưỡng cho tốt! - Bà mỉm cười quay bước, với Võ vương: - Tiễn Quỷ mẫu, lập kết giới ở Ma cung. lang thang trong điện suy nghĩ mông lung, bí mật giấu Ma Kim Tuyết ở đây có phải quá mạo hiểm? Nghe Văn vương trình Tuyên gia tháng bảy lục từng ngõ ngách gian và dương gian tìm nàng, cả Tịch gia cùng các giả đều dẹp an nhàn để tìm giúp Tuyên gia. Nếu Tuyên gia biết giấu nàng ở đây hẳn nổi trận lôi đình , xa cách giữa huynh đệ ngày càng lớn! ...Mãi nghĩ đến biệt cung lúc nào hay, bốn bề tối thăm thẳm. mùi kiều hương nồng đượm phảng phất chung quanh biệt cung. khẽ chau mày: - À... Xoè bàn tay thắp đóm lửa, đẩy cửa vào biệt cung. Xác băng thi mềm lại lộ thân hình mỹ lệ, gương mặt mê hồn khiến lo ngại: - Mới hơn nửa tháng tan băng, khéo nàng ta sớm tỉnh lại! Nắm cổ tay thon trắng ngần, bấm , thở ra: - Ra là còn máu, như thế có vài năm nữa nàng tỉnh được. Ngoan ngoãn nằm ở đây, đợi ta cưới Ma hậu nghịch duyên kết thúc. Định dợm bước phát các bức tường biệt cung đóng tuyết. Tung ngọn liên hoả đặt đầu giường, lại cởi áo ngoài đắp cho nữ giả : - Liên hoả và nhật nguyệt hành y của ta ngăn khí lạnh từ nàng. Ma vương biết rằng Ma Kim Tuyết tỉnh lại, những gì lọt vào tai. Tâm thức nhận biết ràng nhưng thể động đậy hay hé mắt. là ai? Tiếng dường như từng nghe lần. Đây là đâu? Áo choàng phượng hoàng còn người ta nữa. Làm sao để rời khỏi đây? Lãng Thiên, ngươi ở đâu, ngươi thoát khỏi trận Nghịch hoả chưa? ...Lãng Thiên ngồi thừ dưới đáy Vô Tận của băng hoả hải, vừa hạ sát thêm con kình ngư hung hãn đoạt lấy tim huyết kình. Tại sao ngửi được mùi kiều hương của chủ nhân? Ma nương vẫn còn sống, chắc chắn điều đó! Là ai hay cái gì che khuất mùi hương thần thánh ngăn truy tìm? Tuyên gia và các giả cũng nôn nóng lùng sục song đều vô vọng! nhớ khi chạm mặt Tuyên gia ở bờ nam Hồng hải, ngài ấy nhìn rất lâu, tự : - Ngươi có đôi mắt của kẻ ta quen, rất đẹp. Nhưng có mỹ mạo như ngươi! - Trùng hợp thôi, thưa ngài. Ngài tìm gì ở Hồng hải ạ? - cười, Tuyên gia gầm lên : - Ta tìm giả của ta. Mùi kiều hương của nàng ấy bị che , ta tìm được. khi đó giả vờ lơ đễnh: - tài tình khi che được mùi hương độc nhất vô nhị đó! - Ta về tìm tim huyết kình, thứ vũ khí linh thể đó có thể lùng ra mùi kiều hương! - Với Lãng Thiên thông tin này như tia sáng cuối đường hầm, gã vượt mọi hiểm nguy, ngại ngực bị toét mảng lớn vắt ngang lỗ thủng .Cầm tim huyết kình tay phát trái tim con kình ngư chết vốn ngừng đập vụt ấm nóng lên, đỏ au. trồi lên mặt biển băng hoả nhìn mông lung, chẳng lẽ chủ nhân ở băng hoả hải? Mặt biển này vốn ngoài ngư , quỷ nhân ngư sinh vật nào sống hoặc nổi mặt nước. phải dùng dạ hành y trùm kín mới thoát khỏi luồng băng lửa vừa nóng hơn ngàn độ vừa lạnh ngàn độ. Xem nào, bờ bắc là đảo Ngư, lẽ nào chủ nhân ở đó? Quỷ nhân ngư nằm nửa cạn nửa dưới nước say sưa hát điệu nhạc ru hồn chợt im bặt. Tiếng sáo êm trong vi vút vang lên biển, bóng đen di chuyển nhanh sương mù hồng tiến về đảo Ngư. Kẻ lạ cởi mũ trùm lộ gương mặt đẹp như tạc, mắt xanh mày bạc khẽ nhếch mép nhìn bọn quỷ nhân ngư: - Các mỹ nhân, các vị có thấy nữ giả Ma Kim Tuyết đến đây ? - ! - Bọn chúng ré lên :- Nơi này chỉ ma vương có đến thôi! vừa nghe đến Trạch Uy mặt liền như đóng băng, đôi mày bạc quắc lên: - Ma vương? - Nửa tháng trước ngài ấy đến, sau đó vớt được món bảo vật của thiên giới về Ma cung! - con quỷ nhân ngư ré lên the thé. thảy trái tim huyết kình hỏi: - Tại sao nó lại ấm và đỏ thế? - Trong tim huyết kình luôn mang mảnh gương tim, chính gương tim cảm nhận mùi của chủ nhân nên ra dấu hiệu. - theo lời chúng xé trái tim ra lấy được mảnh gương, trong mảnh gương ra vùng đen thăm thẳm. chợt nghe tiếng thân :"lãng thiên... Ngươi ở đâu? ".Tặng tim huyết kình làm món ăn cực phẩm cho bọn chúng, nắm chặt gương tim bay về phía vùng đen tối nhất... Ma cung!