Chương 18: Trở lại nhân gian. Tuyên gia mài nhiều viên ngọc lam thành thứ bột mịn, óng ánh thổi tất cả phủ lên làn da trắng của Ma Kim Tuyết. Sắc da vốn dĩ mịn màng nay càng trong veo, hơi lạnh từ thân thể toả ra bảng lảng trông như thần tiên say ngủ. Bột từ ngọc lam thẩm thấu phút chốc làm dịu lại, làn da trắng lạnh toả hơi băng cực hàn nữa. lấy áo choàng dệt bằng lông cữu vỹ linh hồ đắp lên cho nữ giả, quay qua bảo tử thiên thi: - Ngươi về Lãng Thiên Nguyên, mang tờ giấy đưa cho Kiếm Phong Kim, đưa trang phục của Tuyết nương đến. Ghé Lầu ma trình giả Mã Triệt là ta giữ nàng ấy ở đây. Khi nào ta muốn ta đưa về, trận Thất bảo cổ lâu... đánh nữa cũng sao! viết vội lên giấy đen rồi bận tâm đến con thiên thi, quay sang dùng đèn linh quang trong hành cung sưởi ấm làn da, dồn ma lực đẩy Kiều hương vào người Ma Kim Tuyết.Với này vừa là bạn vừa là ân nhân. Tuy rất hay cướp cạn đồ của huynh đệ nhưng chỉ cần thấy bóng dáng thủy linh điểu bay trời báo nguy là liền tới giúp. Có lần vì tới hạn tai kiếp của , lúc đó đấu với kim sư thần thú bị táp vào đầu lặt lìa. Nữ giả lúc ấy vừa mới thăng chức giả, vốn rất non nớt màng nguy hiểm quăng kim giáp dụ con thần thú, lôi được ra ngoài và mình đánh nhau. Khi hạ được con thần thú ấy thân thể đầy thương tích, bò được ra khỏi động liền dùng máu mình tụ băng lắp liền đầu cho . Khi Ma Thiên lão tổ đến chỉ trông thấy ấy đóng thành băng thi do mất hết máu, phải mất hơn tám trăm năm mới khôi phục thể trạng.Tuyết nương chỉ thích đẹp và có món gì đó để... nghịch nên khi tỉnh dậy thấy thân hình tái méc, còn máu, gương mặt hóp lại hoảng hốt khóc thét. Sau đó lão tổ dùng trường sinh thủy và rượu xà cổ khôi phục lại dung nhan bá mị, phủ ngọc lam lên da lại dùng đèn linh quang và dẫn Kiều hương vào thân thể. Quá trình tạo ra nữ giả đẹp say mê lòng người với mỗi bước chân là mùi hương mê hoặc. ai có thể sở hữu mùi hương đó trừ nàng . cũng thèm giải thích, ngốc ấy cứ tưởng uống rượu xà cổ đẹp nên cứ cướp uống .Sau này hai món Kiều hương và rượu xà cổ trở thành độc nhất vô nhị của nữ giả. Món rượu mà năm giả chỉ uống được lần nàng gần như uống mỗi ngày. Tuyên gia luôn cho thiên thi mang rượu đến chất đầy hầm, luôn ưu ái Tuyết nương nhất. Nếu nàng ta thích kẻ nào kẻ đó đừng hòng xin xỏ món gì từ Tuyên Thừa Chí! Tuyết nương sân si nhưng hay chau mày khi thấy Lạc Bất Nhã nên lý do mà huynh đệ Tuyên gia ưa Lạc nương chắc là vì thế! Lãng Thiên hơn tháng thấy nữ giả quay lại lo lắng vô cùng, lại lại từ nhà tranh của nàng và rừng trúc. Đôi mắt chốc chốc lại ngó lên trời trông bóng đen của tử thiên thi cõng Ma Kim Tuyết quay về! Con Kiếm chết tiệt vô tư vô lo, cứ ăn rồi lăn ra ngủ. biết tỏng Quỷ mẫu để nó hầu Tuyết nương là để giám sát nàng, để tìm bí mật của Lãnh Huyệt! Các vị ngây thơ quá, chủ nhân ta khi muốn giấu thứ gì đó đừng mong tìm ra. Như cái kẻ cả thiên địa đều muốn truy bắt, tên tử thiên thi móc mắt Lịch thủy thượng tiên, giết vô số giả và tử thiên thi như ta cả ngàn năm nay ta ung dung trong Lãng Thiên Nguyên. Ma Thiên lão tổ từng ở đây mấy trăm năm cũng phát , các vị lấy tài nào tìm ra Lãnh Huyệt thần thánh ấy đây? Con tử thiên thi phóng vèo xuống sân, nép sau bụi trúc nhìn... Sao nó về mình, Ma Kim Tuyết đâu rồi? Thấy dáng vẻ của Kiếm Phong Kim yên tâm đôi chút. Nó gói túi đồ trao cho thiên thi, đợi nó ngủ say mới vào nhà tranh vàng lấy tấm giấy đen vỏn vẹn vài từ:"y phục, nàng ở chỗ ta! ".Thở ra, bước ra ngoài nhìn lên bầu trời. Người sao chứ, chưa đánh xong thất bảo cổ lâu mà Tuyên gia đón người đến đó chắc là dưỡng thương thôi! Rất may ngàn năm trước khi cướp miên tiêu về Người đẽo cây trúc làm sáo, lại mang ảo ảnh của ta để vào đó nhằm cứu các giả qua trận. Bởi vũ khí qua trận Miên tiêu mà lão tổ đặt ở đó còn tác dụng với tà . Ngược lại khi tiếng Miên tiêu thổi lên sức mạnh của chúng tăng lên bội phần nên nữ giả quyết định đánh tráo cây sáo đó! Ở chỗ Tuyên gia yên tâm rồi, ngài ấy chăm sóc Người cực kỳ chu đáo. ôm vô diện nhi vào lòng khẽ đung đưa, dẫu nó như cục thịt mặt mũi, cảm xúc nhưng có nó bớt quạnh. nhìn lá trúc xoay xoay trong gió, khẽ : - Ngươi biết , ta nhớ chủ nhân rất nhiều! Tuyên gia dẫn cả lên trần gian bắt tên ma tà thoát ra từ gương địa ngục. chỉ và tên thiên thi : - Bộ dạng này hù chết người ta! nhìn cả ba trong gương rồi phẩy tay, biến thành chàng trai khôi ngô cao mét chín, bé vẫn y vậy chỉ là thay bộ váy màu be ngọt ngào và con thiên thi hoá thành chú mèo đen tay . Cả ba ra phố với nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, trầm trồ. chỉ quán cà phê : - Ngài có muốn uống cốc ? - nào. - nắm bàn tay bước vào quán, tức nhiều ánh mắt quay lại nhìn. hầu bàn phải mất lúc lâu mới ghi được tờ thực đơn. bé nhâm nhi cốc capuchino kem thơm lừng : - Sau này ngài dắt ta lên đây chơi nữa nhé! - Đợi khi là giả muốn đâu ai quản được. - uống cà phê cognac khẽ , người đến chìa tấm danh thiếp: - Xin lỗi hai vị, tôi là người của tạp chí .hai vị rất có phong thái thời trang, xin hỏi có thể làm người mẫu ảnh cho chúng tôi ? - Ta thích! - đáp nhanh, đoạn nhìn kẻ vừa trao danh thiếp bảo: - Ngươi về nhà , có thể còn kịp gặp cha ngươi lần cuối! - phớt , tên đó bỗng biến mất như làn khói, thào: - Ngài biến đâu? - Về nhà! Mong là kịp, biết thưởng thức cái đẹp, ta cũng muốn hối tiếc. nghiêng đầu nhìn , môi nở nụ cười sảng khoái. Tuyên gia ngạc nhiên: - cười gì đấy? - Tôi vui, cứ nghĩ sứ giả địa ngục đáng sợ, tàn nhẫn... Người trần thế hiểu sai cả... - Dùng muỗng múc từng chút cà phê, lại cười khiến bất giác cười theo. Chợt con mèo xù lông, nhảy khỏi vòng tay , liền kéo chạy khỏi quán. Nhân viên đến tính tiền vừa cầm tiền rụng rời... Số tiền rơi lả tả xuống sàn... Giấy tiền vàng mã...
Chương 19: Bắt ma tà. Con mèo thoắt thoắt chỉ còn bóng đen mờ, bé cảm nhận mình cũng chạy kiểu"thần hành thiên lý",đôi chân chạm tới mặt đất. Đường phố cứ vun vút trôi sượt qua, nó dẫn cả hai đến nhà kho cũ. Vừa chạm đất ngửi mùi nồng vội bịt mũi mình và Tuyên gia: -Kinh quá! - Suỵt, mùi của ma tà đấy, ta cố tình giấu mùi hương để nó phát ra chúng ta! Xem nó làm trò gì ở nhân gian nào! - Cả hai ghé mắt vào bức tường gạch tô xi măng, vừa ghé vào tường trong suốt như kính thủy tinh. Bên trong nhìn như lò mổ, gã mặt gãy bậm trợn phân thây mấy cái xác. lôi nội tạng ra nuốt vèo vào bụng, mắt càng lúc càng đỏ như máu. Nhìn thấy xác người từng khúc từng khúc như thế đắng lắm thay! Chưa dừng lại ở đó, góc bé thấy những linh hồn của kẻ bị phân thây bị trói bằng lửa địa ngục ngừng kêu khóc, giãy giụa đau khổ. Tuyên gia thầm : - Món ưa thích của ma tà là linh hồn sợ hãi, nó ăn hơn mấy trăm linh hồn... Lần này ta ném nó vào băng hoả hải để nó tan vào vô tận luôn! Lúc ma tà phùng má sắp hút cả đám linh hồn vào bụng Tuyên gia phóng đuốc phong hoả xuyên tường đâm thẳng vào cái miệng hoác ra. Nuốt phải luồng gió lửa nóng hơn Hoả Diệm Sơn con ma tà như bị hóc xương, ngừng ngẩn cổ lên hức hức. nắm tay xuyên bức tường vào, tay vung vẩy chuỗi ngọc: -Ăn tối đủ chưa? Về được chưa? Con ma tà lồi cả con ngươi khi trông thấy Ma Kim Tuyết, vẫn rất đẹp nhưng lại mang chút ma lực nào! Nó khò khè: -Món ngon nhất tới! - Nằm mơ! -Tuyên gia bắt kịp bàn tay toan bóp cổ bé, há miệng hàng răng trắng đều tắp lòi ra hai răng nanh nhọn hoắt. Cắn phập đứt đôi cánh tay ma tà, phun phèo phèo xuống đất thứ nước đen ngòm: - Máu bùn, ngươi tanh quá! Con ma tà gào rú vì mất chi, thêm đuốc phong hoả nướng ruột gan nhưng vẫn ngoan cố rướn người tấn công lần nữa. Nhìn những xác người như thế trong lòng nữ giả nổi giận giờ thấy thái độ ngoan cố bất giác hét lớn. Tuyên gia nhướng mày nhìn rồi cười lớn: -Chết ngươi rồi ma tà! Ai bảo ngươi Ma Kim Tuyết còn ma lực thể dạy dỗ ngươi thế? Toàn thân rực lửa, đôi mắt chuyển tròng đỏ tươi, trong vắt. giương mắt nhìn: - Đến đây! Con ma tà khựng lại rồi liên tiếp tấn công bé, Tuyên gia nhảy phóc lên trần đà vuốt ve con mèo đen xem trận đấu bất ngờ. Ma Kim Tuyết nhờ giáp vàng hộ thân nên bị đả thương, điên tiết lao vào con ma tà đánh túi bụi. Lửa từ người theo mỗi cú đánh cháy lan sang nó, chỉ lúc nó thành bó đuốc sáng rực... Nó co lại uốn éo rồi thoát khỏi xác gã đàn ông nọ. bé lần đầu nhìn chân tướng ma tà: khối đen thô mang hình người bốc mùi thối kinh khủng, chán nản bảo: - Quỷ mẫu chắc bái ngươi làm vua khoản hôi thối này! Về địa ngục mau kẻo ô nhiễm trần thế. Con ma tà vẫn chưa chịu thôi, nó lùi lại chuẩn bị "xáp lá cà" lần nữa Tuyên gia từ trần đà nhảy xuống: - Chơi thế đủ rồi Tuyết nương! rồi tung lưới địa ngục vớt gọn, con thiên thi lúc lắc cái đầu khi được trao mẻ lưới ma tà. hất hàm bảo đám linh hồn sợ hãi nấp sau cánh cửa: - Các người theo ta! mang tất cả rời khỏi sau khi dùng đuốc phong hoả đốt trụi nhà kho, thắc mắc bảo : - Xoá dấu vết! thoắt cái đến phủ của Lạc Bất Nhã, thấy con thiên thi hôm nọ trầm mình dưới hồ sen tím, nó dùng tử khí mình làm nở rộ hàng trăm đoá sen tím. Lạc nương ung dung ngồi đàn phiến đá giữa hồ sen, phong thái mê hoặc. Tuyên gia liếc cũng chẳng liếc cái, ném bẹp cái lưới đến trước mặt Lạc nương khiến cây đàn tranh vỡ vụn. Nàng ấy đỏ mặt tức giận nhưng trông sang thấy bóng Tuyên gia liền giãn mày, nở nụ cười mộng mị bay sang. Vung bảy dải lụa đồng sang tay cúi chào, dáng vẻ tú lệ: - Đa tạ ngài giúp đỡ thần thiếp! - Ta chẳng làm gì! Con ma tà này là Ma giả bắt cho ngươi !- Tuyên gia chỉ sang cả thân hình vẫn chưa hết lửa địa ngục bao quanh, Lạc nương bất ngờ, cả giận vì kẻ còn ma lực lại giỏi hơn mình song trước mặt phải tỏ ra nhún nhường: - Đa tạ! - cần, xem như ta trả món nợ làm bị thương con thiên thi của ngươi! - tỏ vẻ lãnh đạm, đôi mắt đỏ vướng bụi sân si càng làm dung nhan Ma nương tuyệt đẹp. Lạc Bất Nhã thở cái, con băng thi này so với hôm qua khác rất nhiều. Da dẻ, thần thái đều vượt trội, đôi mắt ngày càng trong gần như phục hồi phong độ khi xưa. Nàng ta lại vòng tay: - Mời hai vị đến tệ phủ thưởng trà! - Thôi, ta đến hoàn trả. Hãy mang con ma tà đến giao cho Tịch Vu Xuyên! - xua tay rồi thảy lên lưng con thiên thi còn mình phóng lên thủy linh điểu biến mất. Lạc nương tiếc nuối nhìn theo: - Ngài thấy thần thiếp bỏ chạy nhanh thế sao? mang đám linh hồn tội nghiệp kia đến tự viện núi cao. Thần môn giữ cửa tự vừa thấy con thủy linh điểu nền trời xuất ra vái chào: - giả, cung thỉnh! - cần đa lễ! Ta gửi bọn này ở đây, trong số chúng có ba tên tới số, ngươi điểm cho chúng ít hương nhang làm dấu rồi cho về nhà. Bốn chín ngày sau Lạc giả tự biết sắp xếp. Bọn còn lại ngươi giữ chúng ở đây hưởng nhang khói bá tánh, nghe kinh kệ đợi đúng ngày tháng đem chúng đến cửa gương. Chết mất xác bi ai, ta mong chúng lưu lạc nữa! - bảo đoạn quay đầu vào chánh điện, kéo quì xuống bái lạy ba cái rồi rời . chép miệng: - Vẫn còn chưa uống xong tách cà phê! - nào! - mỉm cười vác lên vai chạy như bay đến cửa hiệu, gật đầu ra hiệu ông lão từ trong mang ra gói cà phê to: -Của ngài đây, Tuyên gia! Xin chào Ma giả! - Oái, ông ấy biết chúng ta? - bé vắt vẻo nhìn ngược từ chân lên đầu ông lão thắc mắc. Ông lão cười: - Kẻ nô bộc là Vạn Tâm, là kẻ hầu dương thế của Tuyên gia. Khi về đến hành cung vừa nhâm nhi cà phê chống cằm hỏi tiếp: - Ông lão đó rốt cuộc là người hay ma? - Người!Năm lão hai mươi sau khi tưởng chết chiến trường, ta và thiên thi đếm thây phát ra lão còn hơi thở cuối. Ý chí sống còn của lão rất mạnh, ya cứ ở bên cạnh đợi lão trút hơi để câu hồn mà lão... mười ngày sau vẫn chưa chết, ta lấy làm thú vị vào miệng lão giọt trường sinh thủy. Vậy là lão trở nên già ngắt nhưng sống sót tận ngàn hai năm, cứ thời gian lại thay đổi chỗ ở. Lão cũng là mật thám trần gian của ta, cứ kẻ nào phá bĩnh gã lại đến cảnh báo. -thế là trường sinh luôn rồi? - nghiêng đầu bảo, xua tay: - , vận hạn trường sinh thủy sắp hết, lão còn tương đối vài chục năm.lão thấu sinh tử nên chờ thời khắc đó rất thanh thản! Mà này, cho ta biết tại sao người đọt ngột phát lửa địa ngục thế? - hỏi ngang khiến khựng lại, nước cà phê nghẹn ở cổ. thể khai Lãng Thiên! nheo mắt cố tạo nụ cười tự nhiên: - Trong số quà lễ có đỉnh đồng, ta táy máy nhảy vào chơi, biết tại sao bị thiêu luôn trong đó, tỉnh dậy bốc hoả toàn thân. Nhưng nhờ vậy ta qua trận Lư Hoả! chăm chú nghe, gật gù: - Tịch Vu Xuyên, món này của ! là có tâm tư với !
Chương 20 : Ma vương xuất thế. ....Nơi bên kia băng hoả hải xa xôi là đường lên Ma cung, Quỷ mẫu cưỡi con linh thú kỳ lân vượt biển lên vùng mây tăm tối. Ma cung luôn bao phủ tầng tầng lớp lớp mây đen, hành cung dát vàng cung nga hộ vệ. Quỷ mẫu kéo mái tóc trắng phau ra phía trước vẽ chiếc lông vũ, cánh cửa đại cung bật mở. Con linh thú chầm chậm theo phía sau, đôi mắt đầy từ ái. Sảnh lớn đại cung cỗ quan tài cực lớn bằng vàng ròng nằm chễm chệ, bốn con kỳ lân bốn sắc nằm ngủ bốn bên. Nghe được tiếng chân đến gần chúng chớp chớp đôi mắt nhìn rồi nhắm lại ngủ tiếp! Có lẽ hình ảnh Quỷ mẫu đến đây rất thân quen. Bà vuốt ve nắp áo quan,đôi mắt tím ưng ứng dòng lệ máu. Con trai thân của ta, con ngủ mê ngàn năm rồi. Ngàn năm trước con vì chịu tội gây nên trận chiến tàn khốc của Ma Kim Tuyết vùi thân trong quan tài này, chịu cực hình mất trái tim, sau này tỉnh dậy còn phải chịu bảy mươi hai đạo thiên lôi vì có tư tình với Lịch Thủy thượng tiên. Con trai ta, ngàn vạn lần ta từng khuyên con đừng vì tham vọng có Lãnh Huyệt mà lợi dụng tình chân thành của Tuyết nhi. Con là vị Ma vương tài ba nhất, con muốn sở hữu vùng lốc vượt khỏi kiểm soát của thiên địa vì mong muốn mang những dã quỷ, hồn lạc vào cho chúng cõi nương nhờ, tái sinh chúng lần nữa. Con vì nghĩa lớn nhưng đem trái tim trong như băng của con tội nghiệp của ta vùi dập. Con lại muốn cải tổ tộc Ma, muốn Lịch Thủy sinh đứa con lai ma tiên để cho những hậu nhân sau này dễ bề lên thiên giới. Trăm phương ngàn kế của con sau cùng tan vỡ, con chẳng được gì... Thiên giới muốn giết thượng tiên, Lịch Thủy sau khi bị con tử thiên thi của Ma Kim Tuyết móc đôi mắt còn phải chịu thọ hình. Ma Thiên thi triển trận Nghịch hoả bảo vệ vị thượng tiên kia... Cũng ngàn năm nàng ta bị giam trong đó, Ma Thiên lại chịu thả nàng ta. Trong lời của vị giả già nhất là khi Ma Kim Tuyết chưa bỏ qua thả nàng ta chỉ tổ để Lãng Thiên phanh thây thôi... Ma nương trở về, hoàn toàn quên lãng... Ta mong con tỉnh dậy, cũng mong lần này con và nó đừng để xảy ra nghịch duyên, nếu lời nguyền diễn ra... Trạch Uy, con có nghe được lời mẫu thân ?... Bốn con kỳ lân ngóc đầu, bệ vệ đứng dậy và quay đầu về cỗ áo quan chụm hai chân trước quỳ xuống. Con linh thú hỉnh hỉnh mũi rồi giật lùi, ra hiệu cho mẫu thân lui về phía sau.Nắp áo quan bung thẳng lên cao, khói trắng toả ra mù mịt mùi trầm hương nồng nàn. Khi khói tan cả cỗ áo biến mất, nơi đó lên chiếc ngai vàng ròng, bốn con kỳ lân hoá thành bốn chân ngai vững chãi. Ma vương ngồi tư lự, đôi mắt tím mơ màng khẽ chớp chớp nhìn Quỷ mẫu hồi lâu... vẫn im lặng, mặt cơ hồ đóng băng. Quỷ mẫu mỉm cười vẩy tay liền hoá ra toán cung nga xinh đẹp. nhìn sang con linh thú khẽ nhíu mày, tiếng như chuông ngân : - Ma Thiên lão tổ! Con linh thú nhún chân cúi chào, vội bước xuống ôm lấy đầu linh thú, dụi mái tóc bạch kim vào bộ lông đỏ quạch trầm ngâm: - Đại ca của ta, ngươi sao lại hoá linh thú thế này? - Đó là trừng phạt của nó! Hủy tu vi, diệt cơ hội tu tiên để độ oán cho nữ đồ đệ đắc ý nhất! - Quỷ mẫu bi ai, cái lưỡi thè ra liếm lấy gương mặt trắng mịn của . khựng lại, đôi mắt tím bình lặng chợt tuôn dòng lệ. Nước mắt xuống sàn hoá thành đá, khóc vì thương cho huynh trưởng. Ma Thiên luôn hi sinh vì huynh đệ và đồ đệ. đứng dậy bảo: - Ta cần tắm và thay xiêm y. Toán cung nga vây chung quanh , quỷ mẫu khoát tay đại cung liền hoá thành hồ nước nghi ngút khói. trút xiêm y lộ thân hình hoàn mỹ, cơ ngực nảy nở, săn chắc như cẩm thạch nhưng trống hoác lỗ bước xuống hồ. ngả đầu thành hồ để mặc bọn cung nga kỳ cọ, đôi mắt nhắm nghiền lại quan tâm đến có mặt của mẫu thân và huynh trưởng. vừa chỉnh tề y phục xong thiên tướng xuống, thỉnh lệnh thiên cung chờ thọ bảy mươi hai đạo thiên lôi. Quỷ mẫu đau lòng ôm khóc nức nở nhưng thái độ cực kỳ điềm tĩnh. đẩy bà ra, giọng: - Giúp ta trông coi Ma cung, ta về! Con linh thú trông dáng áo trắng đường bệ bước thở dài cái. giả đắc đạo như ông biết lần này có nghịch duyên, chạy trời khỏi nắng. Ma Kim Tuyết ngồi nhâm nhi cà phê ở hành cung nghe nhiều tiếng sấm lớn khiến hành cung rung chuyển. đứng bật dậy thấy các con thủy mãng chạy tán loạn, duy con thiên thi bên cạnh vẫn điềm nhiên. hỏi : - Việc gì thế? Nó thể trả lời bèn nắm tay dắt đến vách đá. Nó chỉ số hình vẽ, vừa nhìn hoảng lên. Thôi chết, trong hình phải là thiên lôi đánh sao, Lãng Thiên trốn trong rừng trúc, lẽ nào bị phát ? lay con thiên thi : - Ngươi đưa ta về Lãng Thiên Nguyên! Nó lắc đầu, chắc chủ nhân cho phép. lo lắng chạy tới chạy lui lúc biết tại sao chạy xuống địa cung. số tử thiên thi do rung lắc bung xích nhảy khỏi quan tài, hai con thiên thi dưới vũng lầy cũng ngồi dậy. Chúng đều ngó về phía , số con nhe nanh tiến tới. hoảng hốt lùi về gần vũng lầy, chợt con thiên thi đứng bật dậy, nó nhìn chớp mắt, đôi mắt đục ngầu hoá xanh rồi vòng tay chào . Nó xách lên và đánh bật các con thiên thi khác chạy khỏi địa cung. Mặc kệ chung quanh nó bế qua vùng nước tiến lên cạn. Cả mặt nước đóng băng lại, nhìn khẽ rùng mình : - Khí hàn mạnh ! Khẽ nhìn con thiên thi, nó le lưỡi liếm vết thương tay. Chắc lúc nãy bị tấn công khi cứu ! Xé tay áo bó vết thương, chép môi: - Ta sao phải rách áo vì các tử thiên thi kia chứ? Nó hú lên vài tiếng như đa tạ, hỏi: - Ngươi đưa ta về Lãng Thiên Nguyên được ? Nó gật gù, có điều bé vẫn chưa biết là con thiên thi này biết.. đường, nó như đứa trẻ mới sinh, trừ việc nhận chủ nhân, ý thức bảo vệ chủ nhân nó như tờ giấy trắng. Chủ nhân mù mờ, thiên thi ngốc thay vì về nhà nó bế đến Lôi cung- nơi Ma vương thọ hình. Nó xác định Lãng thiên nguyên là nơi nào nên nương theo ánh chớp mà . Đúng là cơ cầu của tạo hoá!
Chương 21: Gặp lại. Lôi cung nằm tầng trời thứ ba mươi bảy, phủ toàn trụ cột kim loại và vẩn thạch vạn năm. Là nơi được mệnh danh là "tử địa "của hai giới thần, ma. Phàm ai chịu hình phạt ở đây tan xác, hồn xiêu phách lạc cũng thương tổn nặng nề. Lôi cung rộng lớn chỉ có tứ đại Lôi vương trấn giữ. Đông lôi và Tây lôi vương là hai giả thượng cổ tu thành, Nam lôi và Bắc lôi vương là hai tiên giả tu thành. Ma vương Trạch Uy bị lột áo bào trắng, để mình trần cột vào trụ vẫn thạch. Xích nghiến lấy toàn thân rất chặt, gió lùa qua lỗ trống hoác nơi ngực từng hồi khiến toàn thân phát lạnh. Làn da vốn trắng càng trắng hơn, đôi mắt tím bình thản nhìn tứ đại Lôi vương. Đông Tây lôi vương vòng tay cúi chào rồi mới thủ búa. khẽ cười đáp trả, hai vị vương quên điểm xuất phát là Ma tộc! Bấy nhiêu cũng đủ an ủi . Bốn lưỡi tầm sét bổ cùng lúc, quất vào thân hình những nhát chẻ thịt. Máu thịt văng khắp nơi, cháy khét! Tới đạo thiên lôi thứ bốn mươi hơn ra hình thù, chỉ còn nửa mặt và bộ xương lam nham thịt, máu vương vãi khắp. Song kêu la tiếng, môi vẫn nhoẻn cười, đôi mắt tím kiên định. Các Lôi vương phải thầm khâm phục bản lĩnh của Ma vương Trạch Uy, quả là kẻ đáng gờm trong thiên địa. Nhưng nếu chịu đủ bảy mươi hai đạo thiên lôi chắc chỉ còn xương thịt, hồn phách tiêu diêu. Ma vương tài ba mà chết tiếc, nghĩ thế nên bốn vị Lôi vương thoáng nghĩ ngợi. Uỳnh uỳnh... Bộ giáp vàng hoá khổng lồ đập lung tung trong cung, bốn vị vương liền quay lại hàng cung. Điều cuối cùng Trạch Uy thấy là nữ giả hận thấu tim chạy vội đến dùng lửa địa ngục đốt xích, con thiên thi gom xương thịt văng khắp nơi vào tà áo lụa ... MaKim Tuyết nuốt nước mắt nhìn về phía cung thấy bộ giáp vàng bị bốn lưỡi tầm sét bổ tan nát. Tha thứ cho ta, giáp vàng! dìu Trạch Uy đến cửa trời Tuyên gia phóng thủy linh điểu tới, nhìn kẻ còn ra hình người vẻ chán ghét rồi bảo thiên thi của : - Mang về Lầu ma, báo cho Quỷ mẫu! Nhìn đôi mắt ướt của , chẳng gì liền bế vào lòng phóng lên thủy linh điểu trở về hành cung. Mất gíap vàng cứ nằm vùi sụt sùi khóc, xoa đầu bảo: - còn giáp vàng, buộc phải có thiên thi theo bảo vệ. Nó nhận là chủ nhân, hai kẻ chủ nhân ngây ngô thiên thi ngốc các người hết đường sao mà chạy đến Lôi cung. May là kim giáp hi sinh, nếu ... - bỏ dở câu , nâng gương mặt xinh xắn dịu dàng: - Ta bảo thiên thi đưa cả và con thiên thi kia về Lãng Thiên Nguyên. Cứ ở yên đó. Kết giới ở đó cực kỳ lợi hại, bảo vệ đến khi ta xong việc. - Ngài đâu? - Cố hỏi khi được thiên thi cõng lên lưng, khịt khịt mũi nhìn lên trời cao: - Đâu Suất, ta lên tính nợ, đòi bộ giáp khác cho ! để hỏi thêm biến mất. Lãng thiên nguyên vi vu gió, khoát tay khi con kiếm cúi chào: - Ngươi tìm tạm chỗ cho tử thiên thi này. - thiên thi, lần này là ác cỡ nào đây? - Nó oai oái khiến chú ý, trừng mắt : - Ý ngươi là.... Biết lỡ lời nó vội sụp lạy, run rẩy. ba phần chuyện xưa qua lời mẹ của vô diện nhi nên giãn mày, phẩy tay: - Thôi , ngươi dẫn tử thiên thi . Hai kẻ đó vừa nữ giả nghe tiếng miên tiêu và Lãng Thiên nép sau phên cửa. rón rén đến bên cạnh thầm: - Ngươi... Vào rừng trúc . Bọn chúng thấy ngươi bây giờ. - Tối nay khi con kiếm ngủ say tôi đến đón người! - nhìn lưu luyến, xoay người nằm ra giường nghĩ ngợi: - sao mình và Lãng Thiên cứ như gian phu dâm phụ thế nhỉ, lén lén né né... Đêm khuya lắm, gió trúc ngừng thổi hàng ngàn chiếc lá bay phấp phới quật vài mái tranh vàng, vỡ tung thành tầng tầng lớp lớp bụi trắng tinh. khoanh tay nhìn ra sân, cái kẻ thọ hình đó quả mang nét trầm ổn thanh tú. Đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa lo ngại khi thấy dùng lửa địa ngục đốt xích ắt là kẻ từng quen biết. Tuyên gia xem ra gì như thế chắc cũng phải lương thiện gì! Nhưng đôi mắt bình thản của trước lưỡi tầm sét khiến nể phục. Nhìn xương thịt vương vãi khắp nơi đau thương vô cùng... May là phải Lãng Thiên! Ma Kim Tuyết lý giải được vì sao rất lo cho Lãng Thiên, nhưng giữ rất nhiều món thần khí của ắt là kẻ thân cận. Ngày nào cũng hỏi, đằng nào cũng hại ! - Người nghĩ ngợi gì thế? - Khoác bạch bào qua vai, dịu dàng bế nữ giả bay vào rừng trúc. Rót trà, cung kính trao: - Người khoẻ hẳn chưa? - Ta ổn. Tuyên gia rất tốt với ta! - Nhấp từng ngụm trà trúc bạch, bé khẽ . vuốt ve lọn tóc đen huyền, sờ gò má rồi cười tươi: - Đúng là Tuyên gia có lòng, lấy ngọc lam phủ cho người. ai trong thiên địa này diễm lệ như Ma Kim Tuyết! - Này Lãng Thiên, ngươi phải cẩn thận nhé. Ta vừa thấy tứ đại Lôi vương dùng đại hình với kẻ kia. Đau thương lắm. Ta cứu mất luôn kim giáp! - rưng rưng, lòng chợt lên hình ảnh Lãng Thiên bị trói ở cột đó. ghì lấy vai bé, thở mùi hương thơm : - Người đừng lo. Trận Nghịch hoả ai phá được, ai thần thông phá được chứ! - À, ta tìm được cách phá trận Nghịch hoả! Thủy hương đài, quạt phượng hoàng và máu người bày trận. - vừa nghe đến đó hoảng lên, ôm chặt lấy thân hình bá mị: - Người ngàn vạn lần đừng nghĩ đến. mất mạng đấy, người còn non nớt như thế ! Giây phú ôm vào lòng Ma Kim Tuyết nhận ra tên này quả rất chân thành, vì tự do của mình mà đánh đổi . Xoa xoa lưng , bé giọng: - Ngươi đừng lo, ta chưa định làm gì đâu. Nhưng ta hứa ngày nào còn ta ngươi mãi mãi là người ta tin tưởng nhất!.. Tầng cao nhất của Lầu ma ít nhất ba vị giả vây quanh cái thân ra hình người ấy.Lạc Bất Nhã dùng bảy dải lụa đồng gom xương thịt bó vào người , Tịch Vu Xuyên lại ôm hết ngọc lam đến chữa trị song vẫn gượng dậy nổi. Quỷ mẫu chau mày bảo : - Phải có rượu xà cổ và trường sinh thủy của Tuyên Thừa Chí! - Ngài ấy cất của báu đó cẩn thận, biết có thuyết phục được ? - Tịch Vu Xuyên chau đôi mày bạc e ngại. Tuyên gia nổi tiếng gàn dở, khó gần. Hơn nữa những món đó của Tuyên gia tháng bảy luyện thành. Dù chung thân thể nhưng được đồng ý của vị ngủ say Tuyên gia tùy tiện mang ra. Cùng là con do quỷ mẫu sinh ra nhưng Ma Thiên từ ái, Trạch Uy cơ trí và Tuyên Thừa Chí xa cách. Tuyên gia chưa từng đến hội yến, chưa từng đáp lại lời chào cũng như cạn chung rượu với Ma vương. Trạch Uy cũng buồn chấp nhứt nhưng lần này có cứu binh từ thủy gương là xong. Mã Triệt hớt hơ hớt hải chạy vào: - Quỷ mẫu, các vị giả... Tuyên gia đến! Bộ dạng vị giả cai quản vùng nước muốn đánh nhau hơn hơn là đến giúp. mặc kỳ giáp, choàng áo lông cửu vỹ hồ trắng muốt ,tay cầm đuốc phong hoả tiến lên Thất lâu. Lễ độ cúi đầu chào quỷ mẫu, ôm linh thú lông đỏ lúc lâu rồi hất hàm: - Ta đến đòi nợ! Kim giáp của Ma Kim Tuyết vì Ma vương bị Lôi vương đánh tan xác. Ta đòi lại bộ giáp khác cho nàng ấy. Quỷ mẫu nghe lùng bùng tai, cớ sao Tuyết nhi lại chạy đến Lôi cung chứ? Mắt các giả như hoa lên, cảm giác lo ngại mối nghiệt duyên tới. chẳng thèm để ý, bảo : - Ta muốn ngân giáp của Trạch Uy. Đổi lại ta giao trường sinh thủy và xà cổ tửu cứu . - Thôi được. Ngân giáp ở Ma cung, nhưng nó theo hộ thân cho Trạch Uy, muốn sở hữu nó con phải đánh với nó. - Quỷ mẫu thở ra, xem chừng với huynh đệ Tuyên gia Tuyết nhi có vị trí cực lớn. Lên tận Đâu Suất đòi nợ như thế chỉ để bảo vệ con bé. lấy trong ống tay áo hai món vật báu đưa cho Tịch gia, bảo: - Vì xà cổ tửu, sau này tóc của Trạch Uy còn màu bạch kim, nó chỉ tuyền màu đen. Còn nữa, bảo Ma vương tránh xa Lãng Thiên Nguyên và Ma Kim Tuyết. cưỡi thủy linh điểu hướng xuống băng hoả hải, Lạc Bất Nhã mải ngóng theo dáng oai hùng đến mất hồn : - Vạn năm trước có ta, e rằng còn Ma Kim Tuyết vạn năm sau ngài cũng nhìn đến ta!
Chương 22 : Đánh cắp thủy hương đài. Lãng Thiên miên man nhìn nữ giả ôm vô diện nhi ngồi trước sân, bất giác mỉm cười. Cảnh này và chủ nhân từng thấy, thiếu phụ ôm con ngồi trong sân vắng đợi phu quân buôn trở về. Thủy chung cũng đợi được vì trượng phu nàng ta bị cướp giết, và chủ nhân giúp đưa hồn về nhà để nhìn lại thê nhi. Ma Kim Tuyết chẳng đợi ai cả, vẻ bình lặng ôm đứa trẻ như thời gian làm nàng bận tâm. Tiếng hú dài cất lên và con thiên thi dùng vuốt chẻ toạt hàng loạt trúc lao đến. kinh ngạc: - Sao nó vô được đây? - Mùi của người, thiên thi ngửi được mùi chủ nhân, trừ phi người dặn nó ở tại đó. Nếu chỉ cần cảm nhận ra hơi thở nó tìm theo bằng được. - nhướng mày nhìn bộ dạng tả tơi vết cứa của tử thiên thi, chỉ : - Đây là Lãng Thiên, ngươi chào hỏi ! Con tử thiên thi đưa mắt nhìn chẳng thèm động đậy, cười rộ lên : - Người đừng mất công, nó chào ta đâu! bé tròn mắt nhìn, tất nhiên biết tử thiên thi chào nhau, chúng chỉ chào chủ nhân và các vị khách chủ nhân tiếp kiến. Nếu chủ nhân thích dù Ma vương chúng cũng chẳng chào! Tử thiên thi lưu manh thế đấy, mà thiên thi của Ma nương càng cao hơn bậc. ngày xưa chẳng nể nang ai ngoài Ma thiên lão tổ và Tuyên gia. Con tử thiên thi giương vuốt định tấn công bé chạy đến chắn ngang : - Ngươi mà tấn công Lãng Thiên ta tha thứ ngươi đâu! - Đừng lo, nó làm gì được tôi đâu! - Ôm cả thân mình từ phía sau,đôi mắt như cười. kéo bé ra sau lưng, mỉm nụ cười ranh mãnh: - Ngàn năm nay ta chẳng có ai thử vuốt, đến đây! nắm tử thiên thi lôi vào rừng trúc, hướng mắt vào chỉ thấy hai bóng đen trắng vờn nhau, trúc gãy tan hoang, bụi từ lá trúc vụn tung mù mịt. Đặt vô diện nhi xuống sập đá, nữ giả lo lắng định cầm quạt phượng hoàng chạy vào rừng trúc trận chiến kết thúc! Lãng Thiên vác con thiên thi ném uỵch xuống đất, nó phun lênh láng máu xanh sẫm. hốt hoảng: - Sao ngươi giết nó rồi? - Yên tâm, tử thiên thi này Tuyên gia ngâm nó trong mê thiết thảo hơn mấy trăm năm. Nó chết đâu, nếu là thiên thi thường tan thây rồi! - xoa dịu nữ chủ nhân, nghiêng đầu nhìn . Dáng vẻ mi mục thanh tú, thư sinh như thế lại tàng sức chiến đấu kinh người. Đỡ con thiên thi dậy, bé thấy mấy vết thương người nó toác ra. Lãng Thiên trông bộ dạng như thế liền nhai nắm lá trúc bó vết thương cho nó : - Chắc phải năm ba năm nó mới hồi phục. Lúc nãy tôi thu tay kịp moi tim nó rồi! Nếu có thủy hương đài mau khỏi hơn. - Ta đến chỗ Mã Triệt xin , ngươi giữ tên này ở đây! - khoác vội bạch bào phượng hoàng chạy khỏi rừng trúc, đanh mặt bóp cổ thiên thi: - Ma nương tốt đẹp của ta, ngươi liệu là chân thành đối đãi. Ngươi nghe con tử thiên thi Lãng Thiên mạnh nhất địa ngục chứ. Chính là ta! Nếu để ta biết ngươi để bất kì kẻ nào biết ta ở đây, làm phiền chủ nhân ta phanh thây ngươi! mình chạy khỏi rừng trúc, chạy qua bình nguyên, qua Triệu Dung Tuyền ... lạc đường! Bốn bề đều là bình nguyên, cây cỏ xanh tốt nhưng nở nổi bông hoa. phân vân con xà long đen bò đến, vung roi thủ thế nó lên tiếng : - giả, xin nương tay! - Ngươi được, ngươi là ai? - sửng sốt ngó, nó cuộn tròn trước mặt, ngóc cái đầu rồng lên : - Tôi là xà long, tu ở gần đây. Thấy giả chạy chạy lại chỗ này chắc là lạc đường, người muốn đâu? - Lầu ma! Ngươi có cách nào đến đó ? - vẫn cầm chặt roi hỏi, nó vung vẩy cái đầu bảo: - Tôi biết đường nhưng có cánh đưa người bay đến đó. Nhưng nhật hành y của người phải có thể mây về gió sao? - Ngươi áo choàng này? - chỉ áo choàng phượng hoàng, nó nhả viên hắc trân châu bảo: - Người đem hắc trân châu cẩn lên mắt phượng áo, nó có linh tính và đưa người bất cứ đâu! Nữ giả làm theo lời nó, con phượng hoàng áo chớp chớp mắt khi được điểm nhãn. mỉm cười: - Ta lấy gì đa tạ ngươi đây? - Lầu ma có kỳ thư, người có thể xem giúp tôi bao lâu nữa tôi thoát xác xà long. Tôi tu hơn ngàn năm. - Nó gục gặc đầu, chớp mắt: - Được, ta giúp ngươi! Thất bảo cổ lâu ra trước mắt, nhật hành y quả có khả năng dịch chuyển. vào sảnh lớn thấy vắng lặng, cả Mã Triệt cũng mất tăm. Kỳ thư về xà long mang chữ cổ quái, tài nào xem được! Lục hết cả gian dưới tìm được thủy hương đài, vuốt tà áo choàng phượng hoàng : - Đến chỗ chứa thủy hương đài! Nhật hành y đưa nữ giả đến tầng cao nhất của Thất bảo cổ lâu. Hàng hàng lớp lớp bình chứa nằm ngay ngắn, trộm bình tròn đầy ăm ắp, định rời khỏi con thiên thi trắng phết phát . Ắt là thiên thi của Ma Thiên lão tổ hoặc Mã Triệt! Nó tấn công bé, vì ôm bình nên rút roi được đành bỏ chạy thục mạng. Chạy mãi đến sảnh lung linh nến thơm, giật thót khi thấy nam nhi tuấn tú nằm bất động .Toàn thân quấn nhiều dải lụa đồng, gương mặt đẹp ngời ngời khẽ hé mắt nhìn bé. Đôi mắt chớp lại, Ma Kim Tuyết thấy bàn tay khẽ lay chỉ xuống sàn trường kỷ. Vội ôm bình thủy hương đài chui tọt xuống sàn, nín thở khi thấy chân con thiên thi xuất . Nó dợm thấy kẻ nằm trường kỷ bằng đồng cúi chào, vội lui gót.Đợi im ắng nàng lò dò chui ra, vòng tay chào kẻ nhìn : - Đa tạ giúp đỡ, ta vì cứu thiên thi ngốc nhà ta mới trộm đồ. Trạch Uy nheo đôi mắt dài nhìn nụ cười khuynh thành của nữ giả từng khuấy đảo cung trời Đâu Suất và địa ngục. Đáy mắt trong veo gợn chút tạp niệm, ngày xưa cũng từng nhìn vào đôi mắt ấy thề non hẹn biển nhưng hề rung động. Hôm ở Lôi cung nhìn dáng nàng hi sinh kim giáp hộ thân để dẫn dụ Lôi vương cứu , đôi mắt nàng lúc ấy trong veo, tràn nước mắt vì kim giáp nhưng phút chốc đó như nghẹn lại. Mơ cũng ngờ nàng đến, mơ cũng ngờ nàng bất chấp để cứu . Nếu nàng thực nhớ lại chắc làm như thế, chừng vung thêm vài đạo roi vàng quất bồi thêm. Trái tim bị móc mất, quăng vào đáy băng hoả hải. Quỷ mẫu hoá kình ngư tìm kiếm ngàn năm vẫn vô vọng, cũng cầu tìm lại. bị trừng phạt là đáng kiếp, mong là lần trở về này gây nghịch duyên. ra hiệu, vội kê mặt vào miệng . Làn môi mềm mại như nữ nhân khẽ chạm má hồng: - ! - Đa tạ, à, mà ngươi đọc được cái này , giúp ta với! - nàng giở kỳ thư chỉ những hàng chữ cổ quái, lạnh lùng dịch rồi nhắm mắt lại. lầm bầm: - Giờ ta hiểu vì sao Tuyên gia có vẻ mặt đó khi gặp ngươi! Bảo trọng, hẹn... gặp lại! Còn lại mình, nhìn đăm đắm lên trần điện. Mùi kiều hương còn phảng phất, khẽ phẩy tay xua sạch mùi hương. Xem như ta trả món nợ nàng cứu ta ở Lôi cung nhé, Ma Kim Tuyết! Ta cũng mong phải gặp lại nàng. Trở lại bình nguyên, con xà long cuộn mình hỏi khẽ : - Đường có thuận lợi ? Người có, xem giúp tôi ? - Ta ổn, ngươi... Bây giờ ta cho ngươi ít huyết băng của ta, ngậm lấy nó gieo mình vào Triệu Dung Tuyền. Ngươi thoát xác xà long! Rạch đường trong lòng bàn tay, máu đỏ tươi chảy rỏ xuống đất tụ thành huyết băng. Con xà long ngậm huyết băng trườn xuống lòng suối. Sau khi khói bốc hết hẳn, bé thấy nữ nhân mặt hoa da phấn trần truồng lên.Nàng ta cúi lạy : - giả, đa tạ! - Ngươi là con xà long đó à, ngươi đẹp! - khen ngợi, tự cởi áo ngoài khoác cho nàng ta: - Ngươi , có duyên gặp lại! Ngươi tên gì? - Cẩm Kha! - Nàng ta vái lạy rồi biến mất, bé về rừng trúc, để tâm đến việc con xà long nữa.. Lãng Thiên trút thủy hương đài vào đỉnh đồng ,hoá lửa đun sôi thủy hương đài đoạn vác tử thiên thi quăng vào.Ma Kim Tuyết lén lấy lại ít giấu trong bình ngọc, con thiên thi giãy giụa trong đỉnh đồng hồi lâu rồi im bặt. lại xách nó quăng uỵch xuống đất, hét: - Đứng dậy! Tử thiên thi nghe hiệu lệnh mở to đôi mắt đục đứng bật dậy như lò xo, nó cúi lạy chủ nhân. nhìn các vết thương lành chỉ còn những sẹo mờ vui vẻ: - Đúng là tuyệt ! sao cả rồi, sao này đừng thách thức Lãng Thiên biết ? Hú hú... Nó tru những tiếng dài ra chiều hiểu, khẽ vuốt ve bờ vai : - Ta và nó phải về, nếu Kiếm Phong Kim nghi ngờ... - Người cứ tìm cớ bảo nó đến chỗ Tịch gia tìm vài món đồ chơi, với cá tính của nó biết ngày về! - Lãng Thiên cười vang, bế trao cho con thiên thi: - Đưa chủ nhân về. Kiếm chạy như bay khi được lệnh, chả là nó rất ngưỡng mộ nét ưu nhã của Tịch Vu Xuyên. Nó vừa rời khỏi ôm vô diện nhi ra khỏi rừng trúc. Ma Kim Tuyết nhìn cái kiểu lôi con thiên thi dạy dỗ thầm nghi hoặc... Lãng Thiên tại sao hiểu tử thiên thi trong lòng bàn tay, từ chỗ bất phục ngoan ngoãn nghe lời ? Trong lúc chú ý đến nàng thầm mang thủy hương đài và quạt phượng hoàng ra bày trước mặt: - Máu của mình nữa... Bao nhiêu là đủ nhỉ? Cắt đường ở cổ tay, để máu vào bình ngọc. giọt... Mười giọt... Bình ngọc vẫn có gì thay đổi, bé vung vẩy vết thương rát buốt chán nản: - Đau quá, xong rồi. lẽ bao nhiêu máu này vẫn chưa đủ? Nhìn qua khung cửa thấy nét mặt nghiêm túc của , bất giác hài lòng! có tâm tư, khi còn sống chưa gặp bất kỳ tên con trai nào tử tế. Nếu đẹp mã thường xấu tính, tốt tính chút cục mịch, vô tâm... Cớ sao ở đây lại có lắm đàn ông lịch lãm nhỉ? Tuyên gia hẳn rồi, Lãng Thiên lại càng chu đáo, chỉ có tên đó. Cái tên nằm bất động đó, tia nhìn lạnh lùng lãnh cảm, có đôi chút là tránh né ánh nhìn của . Kệ! bị Tuyên gia ghét ra mặt thế chẳng phải thiện nam tín nữ gì, vất sang bên. Lãng Thiên tốt như thế dù có bỏ thêm máu để phá trận cũng xứng đáng! giọt máu vương ra ngoài hoá thành thanh băng huyết sắc nhọn đỏ lóng lánh. cắn môi dùng nó đâm vào tay, máu tuôn theo lưỡi băng huyết thành dòng xuống bình ngọc và quạt phượng hoàng. Quạt hút sạch máu rũ tầng lông phượng phía ngoài thành muôn vạn tên băng lửa phóng về phía rừng trúc, thủy hương đài có máu giả đông lại vỡ tan thành nhiều mảnh li ti bay trong khí. nhìn được nữa, mọi thứ trước mắt đều nhoè ... Hình ảnh trước khi ngất lịm là quạt phượng hoàng ụp vào người và tiếng Lãng Thiên thét: - Chủ nhân!