Pà giới thiệu: Hàng đầu tên truyện : giả Hàng 2 : tác giả Hàng 3 : số chương Hàng 4 : thể loại truyện Hàng 5 : tình trạng sáng tác Hàng 6 : tóm tắt hoặc mở đầu Xong mới tới chương
Chương 4: Kẻ ở rừng trúc. Tiếng gió khua vào mái lá tranh vàng đánh thức chủ nhân Lãng Thiên Nguyên, bước khỏi giường băng vươn vai : - Ngủ ngon ! Sao mình ngủ giường nước đá này thấy lạnh gì nhỉ? Bộ giáp vàng ôm lấy thân hình tuyệt đẹp, đôi hài vàng cuộn mũi cong như mũi thuyền chạm hình phượng hoàng tinh tế. Vuốt ve bờ giáp, thấy cảm giác thân quen, như hành động này từng làm. Kiếm Phong Kim vẫn còn ngủ, đêm qua biết nhóc này về lúc nào. Vắt roi vàng lên tay, cây roi cuộn vừa vặn bắp tay, trông tựa con rắn cuộn. Ma Kim Tuyết săm soi nó thích thú: - Như món trang sức đắt tiền ấy nhỉ! Bước ra khoảng sân rộng, trời trong nhưng có chút nắng. Cảnh vật này bình yên: nhà tranh, gác gỗ, uống trà, ngắm cảnh... Ai cha, Ma Kim Tuyết, ngươi trước kia là người thế nào mà có lối sống nhàn nhã thế này? Tiếng sáo du dương phát ra từ rừng trúc, bé vừa nghe thấy rất êm tai tai. Đại để cũng nghe rất nhiều nhạc hoà tấu nhưng tiếng sáo hoà cùng thanh của lá trúc, của gió đúng là vi diệu. gọi kiếm, mình băng vào rừng trúc. Thân trúc mảnh dẻ, cao vút chen chúc cùng những cây trúc măng tạo nên tầng tầng lớp lớp lá trúc trắng bách, gân lá xổ dài những sọc tím xanh. Đất nhấp nhô ghồ ghề với rễ và hàng loạt bụi măng nhu nhú khiến phải né liên tục tránh dẫm phải. Cứ theo tiếng sáo lúc bé tiến sâu vào rừng, lúc giật mình nhìn lại chung quanh trúc đều như nhau, đường trở lại. Tiếng sáo cũng tắt lịm, chỉ còn tiếng lá trúc lây lất, tiếng thân trúc cọ vào nhau nghe "cọt cẹt" ...Tự cốc đầu mình, chun mũi: - Đầu ngu, phải gọi A Kim dậy chứ! Giờ đường nào về nhà? Rừng trúc biến ảo từng chút, các cây trúc hình như di chuyển vòng quanh, qua lại. lúc nhìn theo chúng làm tâm trí quay cuồng tựa hồ chơi trò tàu lượn vòng siêu tốc, ngồi xuống bộ rễ to trồi hẳn lên mặt đất: - Toi rồi! Thôi,cứ ngồi đây đợi, A Kim thấy mình tìm được thôi. Tiếng gió thổi và làn gió mát lúc ru ngủ bé, khi sắp gục đầu ngã xuống đất bóng đen bất thần xuất . Đỡ đầu dựa vào vai, run run vuốt mái tóc bím bóng huyền: - Ngủ chút, Kiếm Phong Kim thể vào rừng trúc này tìm Người được đâu. Người trước trận đại chiến dùng trận pháp Nghịch hoả mang tôi giấu vào đây, để bảo vệ tôi cũng như khoá chân tôi ở chốn này. Giờ cũng chỉ Người mở trận cho tôi thoát ra. - Nhưng ngươi là ai mà gì ta hiểu! - dụi mắt nhìn, kẻ trước mặt có gương mặt thư sinh, mày xanh mi bạc, đôi mắt xanh biếc như cười. đẩy dựa vào bụi trúc, kéo kỹ tấm aó choàng đen vân trúc xám che cả người mỉm cười: - Chủ nhân của Lãng Thiên Nguyên, về! - Ngươi là... - bé ngây người nhìn, cái vẻ của cũng gọi là thu hút lắm nhưng đôi mắt đau đáu, xanh man mác đó thoáng khiến trái tim như nghẹn chút. là ai, với Ma Thiên lão tổ, Quỷ mẫu hay Kiếm Phong Kim hoàn toàn xa lạ nhưng mang cho cảm giác đặc biệt, cảm thấy tin tưởng tận đáy lòng! phẩy tay cái liền có khay trà nóng thơm nức hương hoa nhài: - Người dùng ! - Trà ngon! - nhấp ngụm, cảm giác ngọt ngào lan toả, lại vung tay hoá ra tấm áo choàng trắng thêu phượng hoàng. Cẩn thận khoác qua vai bé, nhàng: - Người phải khoác áo choàng kẻo đến chỗ của Tuyên Thừa Chí lại lạnh cóng đấy! - Ngươi làm ta tò mò rồi, ngươi là ai? - Nắm chặt tay , đôi mắt phượng nhìn chăm chú. bóp bàn tay, ân cần: - Tôi là Lãng Thiên, là người canh giữ rừng trúc này. Tôi... Là người bảo vệ tôi khỏi bọn người ở cung trời này... Tôi luôn bên cạnh Người, sau này cứ vào đây tìm tôi. Tin tôi chứ? - Ta tin! Nhưng ngươi ra khỏi đây được à? - rót thêm trà, hỏi khẽ. chỉ cười buồn: - Chỉ có Người mới đưa tôi ra khỏi phong ấn Lãng Thiên Nguyên, nhưng bây giờ Người chẳng có chút gì cả. Phải cần thời gian! - Được! Ta hứa với ngươi, chỉ cần có thể đưa ngươi ra ta cố gắng. - hào sảng, với hiểu sao lại tự nhiên đến thế. lại cười : - đời này cũng chỉ có Người tốt vô điều kiện với tôi! - Lạ !Nơi này là Lãng Thiên Nguyên, ngươi lại là Lãng Thiên... Chẳng lẽ... lại nắm bàn tay thon trắng muốt lay lay: - Nghĩ gì thế? Lãng Thiên Nguyên là món quà lớn của Ma Thiên lão tổ mừng Người trở thành giả. Tên của tôi là do người ban tặng khi thu nhận tôi từ địa ngục vô gian. càng bé càng thấy mù mịt: - Ta... Ta giỏi thế à? - Người là chiến giả tài hoa nhất của tộc Ma, rồi mọi thứ trở lại, tôi vẫn cảm nhận được sức mạnh băng tàng của Người... đưa bé rời khỏi rừng, khi chia tay nháy mắt: - Ta diện của ngươi đâu.Dù gì ta cảm thấy chỉ có ngươi giấu giếm ta! - Người là tất cả của tôi! Bảo trọng nhé! - vòng tay cúi chào rồi biến mất, nhướng mày: - Làm sao biến biến được như vậy nhỉ? - giả, ngài đâu tôi tìm mãi! - A Kim chạy từ nhà ra hớt hải, cười hiền: - Ta dạo! được chưa? Cả hai vừa rời khỏi nhà bóng dáng Lãng Thiên trước sân, nhìn theo hối tiếc: - Nếu tôi được theo hay quá! Tôi đợi , ngàn năm tôi đợi vài ngày la gì...
Chương 5: Bắt đầu Kiếm Phong Kim đưa đến toà lầu cao bảy tầng phía sau cung Vô Lệ, nam nhân cả người ánh lên sắc đồng vận y phục trắng đứng chờ ở cửa. Thấy kiếm vòng tay cúi chào Ma Kim Tuyết toan làm theo nam nhân kia vội đến đỡ tay : - Xin đừng làm thế! Lễ này nhận nổi. Xin mời giả! Chìa tay đỡ bàn tay thon, hơi cúi người khi dắt vào. Bên trong là vô số sách chất ngay ngắn kệ đá, đỡ ngồi xuống toạ kỵ bằng đồng ,đon đả mời trà: -Mời dùng trà bách hoa! - Người là... - Thất lễ rồi, tôi là giả Mã Triệt, đồ đệ của Ma Thiên lão tổ. Đây là Lầu ma, còn có tên gọi là Thất Bảo cổ lâu.Vốn là tư dinh của lão tổ, nay tạm thời tôi tiếp quản, giữ gìn. - Ta phải làm gì ở đây? - đưa đôi mắt phượng nhìn, ngay cả bản thân cũng chưa hiểu mê lực của nó nên làm sao hiểu lý do Mã Triệt như trúng sét. đỏ au gương mặt ánh đồng cười như hướng dương: - Người đến ở với tôi... À , Người đến học lại toàn bộ căn cơ của giả, tôi phụ trách hầu hạ khi người ở đây. Lầu ma có bảy tầng, khi học hết tầng Quỷ mẫu cử giả hoặc các tử thiên thi đến khảo hạch. Đánh thành công tầng thứ bảy xuất lầu. - nghe mụ cả đầu, cái đứa ngày ở nhà mẹ cho cầm cây chổi đánh đấm thế nào được? Bảy tầng, nghĩ chưa đến tầng hai bị đánh chết nghẻo rồi! Trông gương mặt u sầu của Mã Triệt phá lên cười: - Tôi chưa từng thấy biểu này của Người! - Ta thấy như lên đoạn đầu đài. Giờ bắt đầu thế nào? - Thở ra, uống cạn chén trà hỏi. Mã Triệt nghiêm nghị trao bộ kỳ thư: - Tầng thứ nhất là kỳ thư về sống chết, đạo luân hồi. Tầng này Người gặp tôi. - Ta ôm về Lãng Thiên Nguyên học được ? - ôm trọn bộ sách bọc lụa đứng lắc lư thẽ thọt, nhìn lúc rồi bật cười: - Thưa được, nhưng lần này thôi. Lên các tầng Người phải ở đây! - Đồng ý! Đa tạ ngươi! nào! - vội nháy mắt níu kiếm rời . Phải về nhà, vào rừng trúc tìm Lãng Thiên, chỉ mới giải đáp thắc mắc này giúp mình thôi. Đèn thắp hơn nửa đêm mà mới đọc đến phần ba, chẳng hiểu gì mấy. kia cuộn mình nằm gọn trong chăn, Ma Kim Tuyết rót trà cạn liền tự đứng dậy tìm vào bếp. Bụi tro lạnh từ lâu, loay hoay mãi vẫn nhóm bếp lên được. chống tay: - Vừa khát, vừa đói... - Người sao thế? - Lãng Thiên bất ngờ đứng sau lưng, tay choàng áo choàng qua vai , dịu dàng: - Người ra khỏi phòng phải khoác áo! - Này, ta có nhiều điều thắc mắc muốn hỏi ngươi. Nhưng ta đói và thèm nước uống. Ở đây ngoài trà có cái gì để uống sao? - bé cong môi, gương mặt thư sinh nhìn điệu bộ đó giãn ra, môi nở nụ hàm tiếu : - Theo tôi! Đừng lo, tôi thổi Miên tiêu vào, con nhóc Kiếm Phong Kim ngủ tới tối mai chưa chắc tỉnh! cúi người bế lên, xoay như gió chốc vào sâu trong rừng trúc. Trước mắt là mái nhà trúc đơn sơ, bên ngoài treo nhiều cánh bướm dập dờn đủ màu sắc ảo diệu dưới đèn. Phấn khích trước vẻ đẹp, vỗ tay: - Cái này chụp ảnh đẹp phải biết. Ngươi ở đây à? - Tôi ở đây, ngồi tạm. Tôi mang thức ăn cho Người dùng. - đỡ vào chiếc sập dài đá trắng, khẩn khoản. Bên trong đơn sơ, chỉ áo dạ hành đen treo góc và chiếc quạt lông phượng hoàng nằm trang trọng đầu sập. bê lên khay chứa dĩa sâu chiên lên và cốc nước trong vắt: - Trong rừng trúc chỉ có sâu trúc là ngon nhất, mập béo lại bổ dưỡng. Cả cung trời này chỉ Ma Thiên lão tổ có thể vào được đây bắt nhưng ông ấy ăn chay nên ai có duyên thưởng thức món này. Nước này là sương sớm lá trúc, tôi cố tình chuẩn bị cho Người! Thịnh tình lẫn đôi mắt xanh đau đáu đó khiến bé thấy rất vui, ăn ngon lành. Xoa xoa bụng, cười thoã mãn: - Ngon quá, đây là món ngon nhất mấy mươi ngày qua... À này, ngươi giúp ta , kỳ thư này... - trao bộ kỳ thư, vừa nhìn cười lớn, làn mi bạc lấp lánh dưới đèn: - Ha ha, cái này làm khó được Người đâu. - Ta tiếp thu được, ngày trước ta đâu có học giỏi! - đan hai bàn tay vào nhau u sầu, ngồi xuống đất, tay tì vào sập nhoẻn cười: - khuya rồi, nghe lời tôi chợp mắt chút . Sáng mai tôi tường tận lại mọi thứ trong kỳ thư này! bỗng thấy đôi mắt cứ nặng trĩu rồi ngủ ngay sập, lấy áo dạ hành đắp thêm lên người bé rồi ra ngoài ngồi thổi sáo. Tiếng sáo u mộng êm đềm cứ thế vang mãi đến lúc trời phủ đầy mây mù báo hiệu trời sáng. Cung trời Đâu Suất tuy thuộc tầng trời thứ ba sáu nhưng vốn là địa hạt Ma giới nên luật là mặt trời rọi được đến. Quanh năm sương bao phủ, lớp mù tan thấy nền trời xanh trong nhưng có nắng, mưa nhiều và cũng chẳng thấy cầu vồng! nhìn vào nhà thấy vẫn ngủ, đôi mắt xanh khẽ lướt qua gương mặt tuyệt sắc đoạn cắp chiếc bình vào rừng. Trút từng giọt sương kẽ lá vào bình, tưởng tượng nụ cười hồn nhiên của Ma Kim Tuyết. giả như xưa, của ngày xưa uy nghiêm, ánh mắt sắc sảo và hiếm khi nở nụ cười.Là chiến giả tài ba nhất, hiếu chiến và lòng dũng cảm nổi tiếng tộc Ma nên vai đầy gánh nặng. Nụ cười bây giờ nhàng, thanh thản hơn rất nhiều...
Chương 6: Đạo luân hồi. Măng trúc hấp quả rất khó ăn, bé phun cả vào mặt Lãng Thiên: - Cái thứ khó ăn này, ngươi làm sao mà ăn được vậy? nhấp nháy hàng mi bạc ra chiều thích thú, xoay tay vòng đổi thành món vịt quay. Bẻ cái đùi cho ngay vào miệng, nheo mắt: - Ngươi là trêu ta! - Người vẫn thay đổi, vẫn ghét cay món măng trúc! Ăn thong thả, tôi chuẩn bị chút để hướng dẫn bộ kỳ thư kia cho Người. - cúi chào rồi quay bước vào rừng trúc, ngóng theo bóng thầm nhủ: - Tên này rốt cuộc như thế nào, đối với mình cực kỳ tử tế! Ăn cái ... Lãng Thiên dắt vào sâu trong rừng, lúc này trước mắt bé là chiếc gương cao tầm hai thước, sáng tinh. Soi cả mình vào đó Ma Kim Tuyết khỏi bị tự luyến đôi chút: sao lại có kẻ có gương mặt mê người đến vậy? Chỉ cần cái nhếch môi khiến đôi môi đào vẽ khẽ đường cong, cho gò má hồng thêm phính lên, cho cái tên đứng phía sau nhìn say sưa. Giơ tay chạm vào gương mặt gương kia nhũn ra như nước, chất lỏng tráng gương bám vào bàn tay bàng bạc, lấp lánh . bắt đầu chỉ vào tấm gương: - Người nghĩ đây là gì? - Cửa dẫn vào u linh, ta có đọc được trong kỳ thư! - đáp, lại hỏi: - Tại sao khi người ta chết lại có thời hạn bốn mươi chín ngày? - thộn mặt nhìn , cái này chưa đọc đến. khoát tay rút từ bên trái gương quyển sổ bằng gỗ đen, lật ra rất nhiều hình ảnh bay lên lơ lửng: - Bốn mươi chín ngày là thời gian còn lại của các linh hồn dương thế. Khi vừa tắt thở hồn lìa khỏi xác mà tận tám canh giờ sau. Nên người nhà nếu từng tu tập phật Pháp vội tắm rửa, thay xiêm áo. Ba ngày sau khi cửa mả mở ra, họ theo tiếng gà trở về nhà. Khi họ vòng quanh nhà lấy nước rửa mặt, nước xối đến đâu thịt rơi đến đó mới nhận thức mình chết. Thông thường họ vừa đau thương vừa hoảng hốt quay lại ngồi mộ và khóc! Thất đầu tiên họ trở về nhà nhận cơm canh, nhang lễ... Đến thất thứ bảy là hoàn duyên. Như là đến với gia đình họ Hoàng là mối duyên hai mươi năm, sổ bộ lưu dấu nên khi khỏi đau lòng, vương vấn. Tất cả ai đến bốn chín ngày đều phải xếp hàng trước cửa gương, và người canh giữ là giả! Đúng ngày giờ giả câu hồn, cho qua cửa vào u linh đến địa ngục luận công tội. Những người chưa tới số qua cửa được, họ vất vưởng đến khi tới số, đó gọi là oan hồn. Những người tới số mà lưu luyến người nhà đến trình diện, qua cửa trở thành hồn. Họ có ba cơ hội, sau giáp năm cửa cho qua, lại trốn nữa đầu trâu mặt ngựa lùng bắt, đến năm thứ ba cửa u linh đón tiếp nữa... Họ lang thang giữa hai cõi, sống sống mà chết chết, đói khát vất vưởng, đây là dã quỷ. Còn loại nữa là chưa được vào mà cố xông vào, cứ lần như thế thời gian phải chờ đợi dài thêm năm mươi năm. Có kẻ ngoan cố cuối cùng trở thành phách lạc, chính là thời gian dài quá cũng còn nhớ mình là ai. bé nghểnh đầu nghe, chuyện kỳ thú hơn xem truyện ma nhiều! nhìn thoáng, độ chừng nghe kịp những gì tiếp lời: - giả được mệnh danh là vô tâm vô ưu, chỉ làm theo chức trách. có bất kỳ khoan nhượng nào. Mỗi giả chưởng quản gương, dương thế có trăm gương cạn và trăm gương nước. giả cao nhất nắm giữ gương cạn là Tịch Vu Xuyên, gương nước là Tuyên Thừa Chí. Dưới trướng họ là chín mươi chín giả. Còn cửa gương địa ngục- chính là tấm gương to nhất thông thẳng từ địa ngục lên nhân gian lẫn lên Cung trời Đâu Suất này. thời gương địa ngục mở, vô số ác quỷ tràn lên dương thế, xui rủi con người làm điều tàn ác... - Thế giả nào giữ tấm gương thiêng đó? - hỏi, lòng chợt nhớ dạo sau này đúng là quá nhiều tội ác thể dung thứ diễn ra. chỉ vào bé, đôi mắt xanh tinh quái: - Chiến giả nổi tiếng nhất ,đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất sát thương, cần tình cảm... Quanh năm nở nụ cười... MA KIM TUYẾT! - Ta? - tròn mắt, tin tức vừa nghe quá tầm suy nghĩ của . Cái con bé động đâu hư đó mà tài ba vậy, cười cười: - Ngươi ngạo ta, ta giỏi thế có chó nó tin! chẳng tỏ vẻ gì, gương mặt thư sinh cứ êm đềm nhìn thân thiết: - Tôi giúp tìm lại khả năng khi xưa, yên tâm. Đến tối khi bé về đến nhà tranh con bé kia vẫn ngủ mê mệt, khẽ lay đánh thức nó, vờ vịt: - Kiếm Phong Kim, ngủ hơn ngày rồi! Tính bỏ đói ta đấy hả? - Ưmmmm, có thức ăn ngay, Người đừng nổi giận. - Nó vươn người chạy biến ra cửa, lát sau nghe mùi thơm của thức ăn từ nhà bếp bay đến. Giở quyển kỳ thư đọc lượt, ngờ Lãng Thiên giỏi thế. chẳng những lý giải tất cả dễ hiểu mà còn chỉ dẫn nhiều thứ. Ngày mai đến tìm Mã Triệt đấu trận đầu tiên ở Thất bảo cổ lâu.
Chương 7: bí . Thất bảo cổ lâu sáng nay nhộn nhịp hẳn khiến giả Mã Triệt tiếp khách mệt phờ. Hàng chục tử thiên thi mang quà lễ đến, nội rót thủy hương đài tiếp họ là vấn đề. Ma Thiên lão tổ chứa bất kỳ ai ngoài người đồ đệ cuối cùng này nên việc gì cũng tự lo. Bọn tử thiên thi chỉ nghe lệnh chủ nhân, nhất nhất phục tùng nên đợi lâu mà gặp được giả Ma Kim Tuyết rít nhiều hơi dài sốt ruột. lo lắng vài tên trong bọn chúng ngửa cổ lên kêu " u... u" ,xoay mình ra cửa lớn quì rạp. Ma Kim Tuyết mỹ lệ trong bộ giáp vàng, áo choàng thêu phượng hoàng nhàng bước qua cánh cổng cổ lâu. Vừa trông thấy mấy mươi tên da xanh tái, xám, đen bé bấu chặt bộ kỳ thư tay: - Họ là... - Tử thiên thi! Bọn họ mỗi con hầu giả, họ mang quà đến vì chủ nhân họ hay tin Người trở về. - Mã Triệt tiến đến dẹt đường, lúc này toàn bộ tử thiên thi quì mọp, hai tay dâng quà lễ trước mặt bé. Chỉ tên có làn da xám xanh, mắt trắng dã Mã Triệt lấy tay nhận phần quà lễ: - Cái này của giả Tuyên Thừa Chí! bé mở tráp lễ là đoá bạch liên trắng, bó trầm hương. hiểu ý món quà, hỏi: - Ý gì đây? - Đây là lời mời của giả Tuyên Thừa Chí. Ngài ấy xưa nay qua lại với ai, hội họp đều đến cũng ai bén mảng đến tư cung nằm sau dưới lòng nước. - Mã Triệt khẩn khoản , trong lòng y biết mối giao tình hữu hảo của Ma Kim Tuyết và giả ấy. Nếu vì qui tắc chắc Ngài ấy lên tận đây tìm gặp cố nhân rồi. cầm đoá bạch liên xinh đẹp, thuần chất ngập ngừng: - Ta... Thôi hãy bảo khi nào ta đánh thành công Thất bảo cổ lâu đến. Tử thiên thi vòng tay cúi chào trong khi Mã Triệt rút trong túi bình thủy hương đài : - Về truyền đạt lại, cái này cho ngươi! Con thiên thi nhận bình ngọc đầy phấn khích, cúi lạy rồi biến mất. Nhìn bọn còn lại, bé che tai với Mã Triệt: - Ta có tâm sức tiếp hết. Ngươi thay mặt nhận giúp ta , nếu là lời mời chuyển cho Kim Phong Kim giữ hộ ta, các món khác ngươi và nó cứ tùy nghi sử dụng... Vô công bất thụ lộc, ta chẳng thấy hứng thú gì hết! - Tuân mệnh! Vậy Người vào lầu nghỉ ngơi, khi thu xếp xong đến tìm. mình xem lại kỳ thư bé để tâm vài những hàng chữ mà suy tư xem của ngày xưa thế nào mà vừa xuất có kẻ mang quà đến tặng? Tử thiên thi là thứ gì? Cương thi? phải! Chúng nhảy lưng tưng, lại dường như có tâm tư. Thủy hương đài là thứ nước gì? Nơi này có quá nhiều điều kỳ lạ. ngờ việc nhận quà lễ tốn rất nhiều thời gian, nàng ngủ giấc dậy vẫn thấy Mã Triệt và Kiếm Phong Kim đâu cả! Các phòng ở tầng dưới cùng này cơ man toàn là sách, bộ chữ rất kỳ lạ, cầm bó trúc giản cau mày: - Sao có thứ mình đọc được, có thứ đọc được. Kì lạ! Vòng quanh lúc trở về chỗ cũ, Kiếm Phong Kim kéo tay tiu tít: - Rất nhiều món ăn và bảo vật, nhưng phẩm cấp tôi thể sử dụng được! - Vậy đem về Lãng Thiên Nguyên, đợi ta xong việc nghĩ xem làm thế nào!Ngươi về , khi nào hoàn thành ở Thất Bảo cổ lâu hãy đến đón ta. có ngươi ta làm sao về được! - mỉm cười, giờ nhìn vào gương mặt ánh kim đó thấy kỳ dị nữa. Nó quơ hết các món quà vào túi to vác lên vai : - Đợi Người đánh trọn bảy tầng cổ lâu là Người đại náo Ma giới luôn chứ ở đó biết đường ! Mã Triệt đưa vào gian phòng tối om, nhã nhặn: - Căn phòng này có ba cánh cửa, việc của người là tìm ra cánh cửa đúng nhất để trở về cung Vô Lệ. - Nếu ta tìm được? - cắn môi, điềm nhiên bảo: - tìm ra cứ ở trong đó đến khi ra được. Nhưng nơi đó có thức ăn, nước uống. Đây là nơi giam lỏng những phách lạc và dã quỷ, Người phải cẩn thận! - rời khỏi để lại mình bé với bốn bức tường tối. Rút trong đai giáp bốn con bướm đủ màu mà Lãng Thiên đưa, tung chúng lên tức chúng đập cánh bay vòng quanh , toàn thân phát ánh sáng rực rỡ. chớp chớp mắt nhìn nhận ra lũ bướm này có gương mặt người xíu! Chúng chao liệng chung quanh rồi dẫn đường đến cánh cửa đầu tiên bên trái. bé hỏi: - Cái này là cửa đúng hả? Bọn chúng cứ đập cánh liên hồi khiến hiểu được. Kéo cây roi vàng cầm tay, thận trọng mở cửa: - Vô rồi biết, nhìn bọn bây đập cánh miết hoa cả mắt! Sau cánh cửa là cánh rừng lớn rực nắng ,chim chóc hót vang, suýt chút giơ tay hái quả dâu rừng lời Mã Triệt văng vẳng rằng nơi này có thứ ăn uống được. Cầm roi quất thẳng vào thân cây chúng héo ngay, co cụm thành mớ bùn đất xám ngoét. Quệt trán, bé thở phào: - Ảo ảnh, còn may... Tiếp tục quất sạch những thứ trước mắt trưng ra khung cảnh tĩnh mịch, ảm đạm thê lương. vùng đất hoang tàn, mồ mả ngả nghiêng, cây cỏ cũng mọc được. bé nghe tiếng sột soạt xoay đầu nhìn lại, bên phía ngôi mộ bị đào trống hoác có kẻ lúi húi tìm cái gì đó. Cầm chắc cây roi, bé tiến từng bước. Đến gần mới thấy đó là cái bóng mờ trắng nhợt, hai hốc mắt trống hoác và miệng vều ra. Nó bới bới lớp đất cạnh mộ hề quan tâm tiến đến gần. bé thủ roi vàng trước mặt cất giọng: - Ngươi tìm gì? - Ta tìm gì.... Ta cũng biết... Ta đánh mất gì... Ta biết mình phải tìm... - Hai hốc mắt sâu thoắt cái ở cự ly rất gần, nếu có roi vàng e là tiến sát mặt. Bị giật mình theo phản xạ búng cây roi tức cái bóng bị xé làm hai nửa văng ra. Che miệng, thầm: - Xin lỗi, xin lỗi! Ngươi tiến gần ta quá! Cái bóng phảng phất chút rồi tự ráp lại, đứng lập lờ . biết gặp phách lạc rồi, kẻ này giống hồn tâm thần, biết mình là ai... lại hỏi: - Ngươi biết ta là ai ? - giả Ma Kim Tuyết! Hôm nay Người đại từ bi, đa tạ. Nếu là trước kia hồn bay phách lạc với cây roi vàng đó rồi. - Cái môi vều ra hấp háy, bé phân biệt được nam hay nữ nữa. trân trối nhìn: - Trước kia? Ngươi bị nhốt vào đây lâu như thế hả? - Rất lâu, rất lâu... - Bóng trắng phiêu dật sang bên trái rồi sang bên phải lúc biến mất. Nhún vai, bé tiếp tục tiến vào trấn chất đầy xương khô. Đống xương to như cái nhà nằm cạnh nhau giữa trấn. Vung roi, bị thanh xương ống văng trúng mặt đánh " bốp" xây xẩm: - Này là nè. Xương ở đâu mà lắm thế hở trời? Các căn nhà trong trấn nhện giăng đầy, thấy bóng dáng phách lạc nào cả! Ngẫm nghĩ lúc chu môi: - Hay là quay về mở cánh cửa thứ hai xem sao! Gió đột ngột nổi lên thành trận bão cát mù mịt, vội chạy vào căn nhà trú tạm. Lau dọn bàn ghế, chống tay : - Có vẻ như có kẻ muốn giữ chân mình đây! - Thông minh! - Kẻ lạ cuộn người xà nhà đáp lời, thân hình dài nhằng đen kịt.Có kinh nghiệm nhìn tử thiên thi rồi nên kẻ này cũng doạ được. Xoắn roi vào bắp tay, đứng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt tím than: - Cái cột nhà cháy khét kia, ngươi muốn sao nào? - Ta ở đây rất lâu, rất buồn chán.Vừa khéo ngươi trở về, ta biết sức ngươi bây giờ làm gì ta được. Bắt quốc sắc thiên hương như ngươi ở lại bầu bạn cùng ta... - Trườn người xuống cột nhà, tiếp đất bằng cái đầu dẹp quái dị nó vẫn hấp háy đôi mắt tím nhìn chòng chọc vào . Trong lòng có chút sợ hãi nhưng nhớ đến lời Lãng Thiên nên bé cứng giọng: - Ngươi nghĩ ngươi là ai? Lãng Thiên đẹp hơn ngươi trăm ngàn lần... Quả nhiên vừa nghe đến tên kẻ ở rừng trúc liền co thân lại, rúc lên xà nhà phòng bị: - Ngươi đến cùng Lãng Thiên? - Ngươi nghĩ ta đến đây mình à? muốn vĩnh viễn biến mất cút ngay cho ta! - cao giọng, đôi mắt quắc lên. Kẻ đó vội giơ tay thu cuồng phong bão cát và mất hút trong khí. Bước khỏi trấn, nhếch môi: - Lãng Thiên, tên ngươi giống ông ba bị nhỉ, vừa mang ra doạ nó bỏ chạy mất xác. Cánh cửa thứ hai bé đụng độ thiếu phụ ẵm đứa trẻ ngồi khóc ai oán bên đường. Vừa thấy bóng đến liền cúi lạy, ai oán: - Xin rủ lòng từ bi, xin cứu giúp! - Ngươi làm sao thế? - nghiêng người nhìn, đứa trẻ trong bọc vải kia có mặt mũi, cứ như cục thịt trắng vờ. Nhìn kỹ người đàn bà người bê bết máu, mặt xanh chành thổn thức : - Nô dân người Tiên Thủy, khi sanh đứa trẻ vô diện này người làng cho là tinh nên chôn sống hai mẹ con. ai cúng kiến, ai đón nên thành dã quỷ rồi bị giả Tịch Vu Xuyên bắt về giam ở Vô Tận này! Câu chuyện nàng ta kể rất thê lương, nhìn dòng lệ ngừng tuôn nữ giả bất giác đau lòng : - Thân thế tội nghiệp! Ta giúp gì được cho ngươi? - Thân này dù thành tro bụi, vĩnh quyết siêu sinh cũng cầu xin người cứu lấy con trẻ. Xin cho nó cơ hội làm lại từ đầu... Xin Người... - Nàng ta rối rít lạy khiến mủi lòng, vừa định giơ tay đỡ nàng ta bọn bướm ma bay đến đập cánh cản trở. bé cau mày nhìn bọn bướm rồi nhìn nàng ta, chốc chân mày giãn ra, cười nhạt: - Ngươi lừa ta! Dã quỷ là kẻ cứ vương vấn nhân gian, trình diện... Hơn nữa ngươi ắt gây tội tày đình nên chưởng quản giả mới ra tay bắt ngươi. Nàng ta giật mình nhìn bé hồi lâu, nước mắt vẫn ràng rụa. Kéo bím tóc dài nghịch với lũ bướm, ra vẻ hờ hững: - lần bất tín, vạn lần bất tin. Ngươi... Muốn ta giúp phải thành . Nàng ta cúi lạy thống thiết: - giả từ bi, gì qua được mắt người. Nô dân là người dệt vải, sống cùng chồng mãi vẫn có mụn con nào. hôm đoàn thương nhân qua, có... tình ý với nô dân. Sau đó sinh hạ đứa trẻ này, dân làng nghi ngờ nó là cộng với chồng nô dân tin nó là con đẻ nên mang cả mẹ cả con chôn sống. Vì uất hận sau bảy ngày trở về giết cả làng. Thấy đưa con thân có mặt mũi nên nô dân thường vào nhà dân lột da mặt trẻ sơ sinh đắp lên cho nó. việc đến tai Tịch Vu Xuyên, ngài ấy thân chinh bắt. giả, nô dân biết tội ác tày trời nhưng trẻ con biết gì, nó cũng chịu khổ mấy trăm năm rồi, khẩn cầu giả cứu giúp! Nghe câu chuyện hãi hùng này tuy tức giận nhưng ngậm ngùi cho tình mẹ thương con nên khẽ thở dài: - Ngươi đó, bộ nghe Ma Kim Tuyết ta lạnh lùng nhất trong số giả sao mà cầu xin ta? - đâu, Người là vị giả từ bi nhất sau Ma Thiên lão tổ. Chính vì muốn tàn hại sinh linh trong cuộc đại chiến Ma giới khi xưa phong ấn ký ức, ma lực lãng quên trong nhân thế ngàn năm.... -Ảk? - từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, quá khứ ra như thế nào? Nâng gương mặt đầy nước mắt, đôi mắt phượng lạnh như băng: - cho ta biết những gì ngươi biết, ta tìm cách cứu nó! - Tôi chỉ tình cờ nghe được cuộc chuyện của Mã Triệt và giả Tịch Vu Xuyên. Lúc đó tôi chỉ là vong hồn non nớt nên họ quan tâm. Họ ngang qua mô đất chôn sống tôi, ngồi nghỉ.Họ bảo bốn trăm năm hơn là thời khắc Ma Vương xuất thế, lời nguyền hủy thiên diệt địa diễn ra. Quỷ mẫu muốn triệu hồi Ma Kim Tuyết quay về để giải lời nguyền đó nhưng oán lực của Người rất mạnh, thể làm gì. Còn ngày xưa vì oán hận Người buông lời nguyền chết chóc, sau đó thấy sinh linh lầm than, máu chảy thây phơi đau lòng. Người giam tùy tùng vào Lãnh Huyệt rồi tự mình phong ấn rời khỏi. Bao nhiêu năm dù Quỷ mẫu cố tìm cũng tìm ra Lãnh Huyệt trị tội thuộc hạ của người. Ma Thiên lão tổ ở thời khắc được lên tầng trời thiên giới tu tiên phát ra luồng ánh sáng từ nhân gian. Bỏ qua tu vi, Ngài ấy xuống nhân gian ở bên trong giấc mơ của người, dùng từ bi xoá oán lực cũng như từ từ mở đường cho Người trở lại. Nô dân chỉ biết đến đó. dám nửa lời gian dối. - Trông bộ dạng nàng ta bi ai vậy nửa phần cũng dối trá, bóp trán. Có bọn họ muốn che giấu, chắc Quỷ Mẫu ngờ vô tình biết được manh mối ở đây. chừng Lãng Thiên cũng việc này! Nhưng tin , dù nhưng tuyệt đối hại . Nhếch môi, nhìn nàng ta: - Bây giờ ta muốn đưa con ngươi cùng ta cũng thể. Ta biết lối ra, hơn nữa Mã Triệt nhất định phát ta bế theo đứa trẻ này ra ngoài. - Nô dân biết lối ra, chỉ là bị giam nên có tài lực ra khỏi. Tấm áo choàng phượng hoàng của Người phải bảo vật sao, đó là món quà của thiên giới ban cho khi Người đánh dẹp thần. Nó che mắt được mọi thiên nhãn, cái áo có dị bản là dạ hành y. Bọc con nô dân trong áo ai phát ra. - cởi áo choàng săm soi, ngoài hình ảnh phượng hoàng vàng tinh xảo nền trắng quả thấy gì là báu vật. Nhưng nếu nó thuộc về Lãng Thiên nhất định là kẻ rất thân cận. Trong chỗ của còn có dạ hành y và quạt phượng hoàng. Bọc đứa bé lại, hỏi: - Ngươi có nghe quạt phượng hoàng ? - Nô dân biết! - Nàng ta ôm lấy đứa bé lưu luyến, nước mắt rơi lã chã. thở dài: - Ta gọi ngươi là Lệ Nương nhé! Nước mắt ở đâu mà lắm thế! Ngươi sợ ta mang con ngươi rồi ném vào xó à? - Lời của giả Ma Kim Tuyết thiên địa có xoay vần ngàn năm vẫn vững. Xin Người nghĩ cách cứu nó! Đa tạ, nô dân đưa người đến cửa ra. Mã Triệt đứng sẵn trong điện Vô Lệ ,trông thấy cuộn áo choàng ôm tay vòng tay chào: - Rất thần tốc, quả nhiên Người rất tài giỏi! nhìn dò xét xem có phát ra đứa bé trong áo choàng nhưng có vẻ Lệ Nương đúng. Mã Triệt nghi ngờ gì, uống cạn tách trà bách hoa thầm nghĩ:" Giỏi khỉ mốc gì! có Lãng Thiên chỉ điểm, gặp Lệ Nương còn lâu mới mò ra khỏi! " cung kính: - Tôi dọn dẹp phòng, Người nghỉ tạm đêm nay. - Này, ta chợt nhớ có việc quan trọng, ngươi có thể đưa ta về Lãng Thiên Nguyên ? - mỉm cười chiêu dụ, Mã Triệt chống đỡ nổi cười trừ: - Tôi xoay mòng mòng với quá nhiều điều đưa Người về được. Hay để tôi gọi tử thiên thi của giả Tuyên Thừa Chí đến đưa Người ? Tình thế cấp bách đành để con thiên thi ướt nhẹp cõng về Lãng Thiên Nguyên, nó dừng trước cửa vòng tay cúi chào. lấy bó trầm hương mà chủ nhân nó tặng đặt vào bàn tay đóng rêu: - Cái này để cảm tạ ngươi, ngày mai ngươi đến đưa ta trở lại Lầu ma được chứ? Con thiên thi ôm bó trầm hương mừng đến ứa nước mắt, gật đầu biến mất. men theo cầu treo mà thẳng vào rừng trúc, chốc thấy Lãng Thiên ào đến, mừng rỡ: - Người về rồi à? - Ta dối Mã Triệt về, mang cái này về xem ngươi giúp được ? - mở tấm áo choàng trao đứa bé vô diện cho . chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, tay bế đứa bé, tay kia nắm tay dắt về nhà tranh. thắc mắc: - Ngươi hỏi ta vì sao à? - Người vốn thế mà, đâu thi thoảng lại "tha" về thứ gì đó, có gì ngạc nhiên đâu! - cười xoà, hàm răng đều tắp và đôi mắt híp lại thành dấu ngã tuyệt đẹp. khoanh tay nhìn, vẻ đẹp của gã này mới nhìn chú ý lắm nhưng nhìn hoài phát " ngây".