1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ảo tưởng hôn nhân - Tử Tô Thủy Tụ(11c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      * * *

      Phần 11.2: Sống êm ấm là quan trọng nhất

      Đổng Du quyết tâm li hôn, điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Bác Đạt Vĩ.

      Đổng Du điên rồi, con còn, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Bác Đạt Vĩ. Sao nghĩ nếu như làm ra những chuyện mất mặt như vậy Bác Đạt Vĩ đâu có bức đến bước đường này?

      Cho dù li hôn cũng nên do Bác Đạt Vĩ đưa ra, Đổng Du có cái quyền quyết định này từ khi nào thế nhỉ?

      Thế là Bác Đạt Vĩ li hôn, cũng chẳng li hôn. ta chỉ càng ngày càng phẫn uất, thế nhưng cho dù ta có phẫn uất đến thế nào, cho dù ném vỡ hết bao nhiêu cái cốc, vẻ mặt Đổng Du vẫn hề thay đổi. Kể từ lúc bước vào cửa ngày hôm ấy, vẻ mặt của Đổng Du cứ lạnh tanh như vừa bước từ động băng ra. mấy ngày rồi mà vẫn như vậy.

      Thỉnh thoảng nửa đêm bừng tỉnh, Bác Đạt Vĩ nhìn thấy Đổng Du ngồi ở đầu giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn . Thấy ta tỉnh dậy, liền im lặng gì, xoay người ngủ.

      Bác Đạt Vĩ định thử động vào người , nhưng trong bóng tối, đôi mắt như tóe ra lửa. Bác Đạt Vĩ hoảng hốt đành thôi. ta thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, cứ tưởng mình báu lắm đấy!”

      Cuối cùng thể chịu nỗi nữa, Bác Đạt Vĩ liền :

      - Li hôn li hôn, thu dọn quần áo rồi biến, chớ có mong nhận được xu tài sản của tôi!

      là nực cười, Bác Đạt Vĩ chẳng qua chỉ có tờ giấy sở hữu nhà có viết tên ta, tháng nào cũng tiêu bằng tiền lương của , ấy vậy mà ta vẫn dám mở mồm ra “tài sản của tôi”.

      Ngay cả việc sửa sang nhà cửa ta cũng chẳng bỏ ra xu, chút sức lực.

      Đổng Du chấp nhận cứ thế mà . Điều kiện của Đổng Du là: Thứ nhất, lấy lại thẻ lương của mình. Thứ hai, Bác Đạt Vĩ phải hoàn trả tiền sửa chữa nhà cho Đổng Du, tất cả là 50 nghìn tệ. Thứ ba, Bác Đạt Vĩ phải trả lại toàn bộ số tiền mà ta mua bằng thẻ của .

      Bác Đạt Vĩ gào lên:

      - chớ có nằm mơ!

      Sau đó ta liền lao ra ngoài. Trước khi vẫn quên tắm cái, thay quần áo mới và xịt nước hoa.

      Những cửa hàng ăn ven đường tỏa ra mùi hương thơm phưng phức, Bác Đạt Vĩ nỡ bạc đãi bản thân.

      Suốt quá trình quyết đấu, Bác Đạt Vĩ luôn thể bộ dạng cực kì khoa trương, ta muốn Đổng Du hiểu rằng, tất cả những điều này là do sai, ta quyết thỏa hiệp!

      Đổng Du cũng thừa nhận là do sai, sai đến mức hoang đường.

      Sau khi Bác Đạt Vĩ ra khỏi nhà, Đổng Du liền vòng quanh nhà. Thực quá xập xệ, chẳng có gác xép, chẳng có tường đặt ti vi, có bất kì tạo hình nào, chất lượng cũng cực kì tệ hại, mới ở chưa bao lâu mà sàn nhà vết nứt lớn, đồ trong nhà vệ sinh cũng lỏng lẻo…

      căn phòng như thế này có gì tốt? Cứ tạm coi như cái nhà, nhưng tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là “tạm bợ”. Sàn nhà là đồ rẻ tiền, tủ cũng rẻ tiền, đèn cũng rẻ tiền, ngay cả người cũng rẻ tiền nốt.

      Đổng Du đứng dậy, tìm kiếm cái gì đó, thế nhưng tìm cái gì đây? Nước mắt rơi tí tách xuống bàn uống trà, giờ mới hiểu mình muốn tìm cái bật lửa.

      quả quyết cầm cái bật lửa trong tay, bật cái là bật lửa lên, ngọn lửa “liếm” vào tay nóng bỏng, đành phải dập rồi mới bật lại.

      Đổng Du bắt đầu ra tay từ rèm cửa. Chất liệu rèm cửa rất bình thường nhưng lại rất khó bắt lửa, châm mấy lần mà thể cháy, thế là Đổng Du đành bắt đầu từ xô-pha. Xô-pha cuối cùng cũng bắt lửa. Đổng Du lùi lại bước, trơ mắt nhìn ngọn lửa bùng lên, trái tim đập thình thịch.

      Ngọn lửa từ xô-pha lan nhanh lên tường, từ từ liếm lên tận nóc nhà, rồi lại từ nóc nhà lan ra cửa sổ, làm rèm cửa cũng bùng cháy.

      Đội cứu hỏa nhanh chóng tìm đến, thế nhưng phòng khách chỉ còn lại đống tro tàn. Đổng Du ngồi đờ ra giữa vũng nước bẩn, tay vẫn cầm cái chậu.

      Lúc Bác Đạt Vĩ trở về, ta gần như muốn lao lên bóp chết Đổng Du ngay lập tức. Bác Đạt Vĩ điên cuồng với đội cứu hỏa:

      - Bắt lấy ta, ta cố ý phóng hỏa đẩy!

      Đổng Du chỉ lạnh lùng nhìn Bác Đạt Vĩ, tranh cãi, mà cũng chẳng cần phải tranh cãi.

      Những người tinh ý đều có thể nhận ra đây là vụ cháy do sơ xuất, hơn nữa lại kịp thời báo cứu hỏa. Mặc dù thiệt hại nặng nề, cả bức tường bị thiêu cháy rụi, khung cửa ra vào với cửa sổ cũng chịu chung số phận, ti vi cũng bị cháy thành tro, cũng may là báo cảnh sát kịp thời nên bị cháy lan sang nhà hàng xóm.

      Đổng Du là nữ chủ nhân, làm sao có thể cố ý phóng hỏa căn nhà của mình chứ? Mọi người liền an ủi Bác Đạt Vĩ:

      - Là đàn ông thể rộng lòng chút hay sao?

      Đổng Du cười. Đám người cứu hỏa bỏ rồi, nụ cười của Đổng Du vẫn còn nguyên mặt, nụ cười đầy mãn nguyện.

      Bác Đạt Vĩ nhìn chằm chằm vào Đổng Du, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và khủng hoảng.

      * * *

      Đổng Du li hôn rồi, li hôn sau khi đốt cháy phòng khách của Bác Đạt Vĩ. giờ là Bác Đạt Vĩ cầu xin li hôn, bởi vì Đổng Du điên rồi, nếu còn li hôn biết đâu chừng ngày thêu chết ta.

      ta vẫn còn trẻ, vẫn còn tương lai tươi sáng, nên phí phạm cuộc đời với kẻ điên.

      Mặc dù đồng ý li hôn những Bác Đạt Vĩ vẫn mực trả số tiền sửa chữa nhà của Bác Đạt Vĩ. Lí do của ta là “toàn bộ đồ đạc bị chính tay thiêu rụi rồi”.

      Rất có lí, thế nên Đổng Du chẳng kiên quyết đòi tiền ta làm gì. chỉ biết cả đời này Bác Đạt Vĩ nhớ đến , bởi vì cuối cùng ta trả lại toàn bộ số tiền ta lấy trong thẻ của , đồng thời bỏ thêm ít nhất 30 nghìn tệ để sửa sang lại căn nhà. Cú sốc tổn thất này đối với Bác Đạt Vĩ mà còn nghiêm trọng hơn cú sốc mất mẹ của ta.

      Đương nhiên ta cũng có thể tìm phụ nữ vĩ đại mới, người cam tâm tình nguyện chi trả số tiền này cho ta. Đổng Du tin rằng Bác Đạt Vĩ có cái bản lĩnh ấy.

      Đổng Du thuê căn phòng. Ngoài bề mặt, Đổng Du cũng chẳng khác gì bước con đường cũ của Thẩm Nam.

      Nhưng thực tế, bản chất chuyện li hôn của Thẩm Nam và Đổng Du hoàn toàn khác nhau. Đổng Du là người bề ngoài dịu dàng nhưng bên trong cực kì cứng rắn, còn Thẩm Nam hoàn toàn ngược lại.

      Mẹ Đổng Du từng , đàn bà nên giống sợi dây cước, nhìn mảnh dẻ nhưng lại chịu được sức nặng nghìn cân.

      Đổng Du vẫn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là vì thể nhìn thấy con mình ra đời. Mỗi lần nhìn thấy những đứa bé trong ti vi, đường phố hay tạp chí, đều cảm thấy đau xót khôn nguôi.

      trả Trương Tùng Lĩnh số tiền viện phí mà ta trả cho , đồng thời gửi hết số tiền còn lại về cho mẹ. Mẹ Đổng Du khóc lóc nức nở trong điện thoại.

      Người già lắm nỗi lo, đứa con li hôn, sau này có thể làm sao cơ chứ?

      Người nào nhìn thấy Đổng Du cũng hỏi:

      - Làm thế nào? Định thế nào?

      Mẹ Đổng Du kiên quyết nhận tiền của Đổng Du. Bà hỏi:

      - Bác Đạt Vĩ lấy đâu tiền trả cho con? Lần trước chẳng phải nó là nợ như chúa chổm hay sao?

      Đổng Du giật mình hỏi mẹ:

      - Mẹ, ta đến đòi tiền mẹ à?

      Bác Đạt Vĩ quả nhiên lấy tiền từ chỗ mẹ Đổng Du vào ngày thứ ba sau khi phát ra Đổng Du gửi tiền về cho mẹ. Đó là lần đầu tiên ta chủ động gọi điện đến nhà bố mẹ vợ, rằng nay rất túng bấn, lại còn nợ người ta cả đống tiền. Đổng Du ngại dám đòi lại số tiền ấy, thế nên ta đành mở miệng.

      Đổng Du biết nên khóc hay nên cười. Bác Đạt Vĩ mới “ra lò” quả nhiên phụ kì vọng của đám đông, ta quyết bôn ba con đường “đê tiện” này cho đến tận lúc chết.

      * * *

      Đổng Du mời Trương Tùng Lĩnh ăn bữa cơm, thế là Trương Tùng Lĩnh sống chết gì cũng đòi mời lại bữa, rồi Đổng Du lại mời lại bữa, Trương Tùng Lĩnh lại mời thêm bữa. Sau những lần mời cơm “bất phân thắng bại” giữa hai người, như phát giác ra chuyện gì đó nên bắt đầu do dự.

      Trương Tùng Lĩnh rất tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, nhân phẩm tốt, tướng mạo tồi.

      tốt là : từng li hôn, từng sảy thai, còn nữa, thất nghiệp. Kể từ sau lần viếng thăm sở cảnh sát ấy, Đổng Du quay trở lại làm việc, phát ra mọi thứ đổi khác. Bạn bè đồng nghiệp lẩn tránh , ông chủ cũng lẩn tránh .

      ràng mọi người đều cho rằng nhân vật mang lại phiền phức. Những người tưởng là “tẩm ngẩm tầm ngầm” quả nhiên đều có vấn đề.

      Chuyện kí thay vẫn chưa được giải quyết. Vợ Tả Gia Thanh ầm ĩ đòi kiện cáo, hết lần này đến lần khác gọi điện đến sỉ nhục Đổng Du.

      Cũng may là có Trương Tùng Lĩnh an ủi :

      - đừng sợ, nếu như phải ra tòa chồng của ta cũng thoát tội đâu. Vuốt mặt phải nể mũi, ta chẳng qua chỉ định dọa thôi! Mục đích của ta chẳng qua chỉ là lừa của ít tiền, đưa tiền rồi là xong chuyện ấy mà!

      Trương Tùng Lĩnh đúng. Tả Gia Thanh chủ động gọi điện đến cho Đổng Du, đây là lần đầu tiên ta chủ động mở miệng chuyện với sau khi việc bại lộ.

      Tả Gia Thanh :

      - Ý của vợ là bắt em bồi thường ít tiền, ấy cũng chẳng định làm to chuyện!

      Lần đầu tiên trong cuộc đời Đổng Du muốn chửi bậy, dùng những từ bẩn thỉu, độc địa nhất trong vốn từ của mình để chửi bới 18 đời tổ tiên nhà Tả Gia Thanh.

      Nhưng nhẫn nhịn.

      việc cuối cùng cũng được giải quyết. Đổng Du hoàn trả Tả Gia Thanh số tiền 10 nghìn tệ ấy, đồng thời bồi thường cho vợ Tả Gia Thanh thêm 10 nghìn tệ nữa. Vợ Tả Gia Thanh cao ngạo tuyên bố chuyện này đến đây coi như xong, nhà bán cũng bán rồi, ta truy cứu gì thêm nữa.

      Chỉ có điều cuối cùng ta vẫn cảnh cáo Đổng Du câu:

      - Hãy tránh xa người đàn ông của tôi ra, nếu tôi cho biết tay!

      Đổng Du tức đến run người, vội vàng phản bác lại bằng giọng điệu đanh thép:

      - Người đàn ông của cứ giữ lấy mà dùng, chỉ có mình nghĩ rằng ta là báu vật thôi!

      Trương Tùng Lĩnh rất tán thưởng câu phản kích này của Đổng Du. :

      - ngờ em lại mồm mép đến thế. Người đàn bà ấy chắc là tức điên lên đấy!

      Thế nhưng Đổng Du sao vui lên được, bởi vì kẻ gặp phải báo ứng chỉ có mình , trong khi đó “đương ” khác là Tả Gia Thanh lại chẳng hề tổn thất gì. Tiền bồi thường cũng rơi vào tay vợ ta. Thế mới tức chứ!

      Đổng Du thậm chí còn nghĩ rằng mình bị hai vợ chồng Tả Gia Thanh lừa gạt. Đây vốn dĩ là cái kế liên hoàn. Tả Gia Thanh dụ vào bẫy trước, sau đó mới để cho vợ mình lộ mặt, giả bộ như bị lừa rồi ép phải bồi thường.

      Đổng Du bị cho cái suy đoán này làm cho phát điên lên, máu trong người như sôi sùng sục.

      biết là bàn tay của Trương Tùng Lĩnh đặt lên tay mình từ bao giờ.

      Trương Tùng Lĩnh :

      - Em có biết lần đầu tiên gặp em, điều gì ở em thu hút ?

      Đổng Du mặt mày thất sắc, lần đầu gặp mặt thu hút rồi sao?

      Trương Tùng Lĩnh :

      - Lần đầu tiên gặp em, em giống như con cò, thận trọng, bộ dạng vô cùng đáng thương, chỉ sợ động chạm đến ai. Nhưng đôi mắt của em như có ánh sáng, ấm áp như thể chẳng gì xuyên thấu được. những thế, ở con người em luôn toát lên vẻ “ tranh đoạt với đời”.

      Trương Tùng Lĩnh là nhà văn sao? ta chuyện cứ như đọc thơ vậy?

      Đổng Du mặt đỏ bừng.

      Đổng Du hiểu ý của Trương Tùng Lĩnh. Có thể trước đây chính là loại người mà Trương Tùng Lĩnh hình dung, giờ hy vọng vẫn là người như vậy, có thể bản thân cũng hình dung mình là người như vậy, thận trọng, cạnh tranh với đời. để mắt đến Đổng Du chỉ là bởi vì với cùng loại người.

      Cho dù là gia súc hay gia cầm, cho đến cả những con chuồn chuồn… đều phải theo bầy để đảm bảo an toàn cho bản thân.

      Bàn tay Trương Tùng Lĩnh vỗ về mu bàn tay của Đổng Du. Đổng Du hề có ý định rút tay ra. Lòng bàn tay của cả đều toát mồ hôi.

      * * *

      Thẩm Nam phải đối mặt với thách thức chưa từng có.

      Cái thách thức này đến từ bản thân chuyện li hôn mà là làm thế nào để ra miệng hai cái từ ấy.

      Hết lần này đến lần khác, chẳng khác gì giày vò nhau. Mà giày vò này từ trước đến giờ phải là ý của .

      Từ chỗ Tưởng Đại Bình trở về, Thẩm Nam quyết tâm. thực tế, Tưởng Đại Bình hề cổ vũ , chỉ biết mình leo lên tháp cao, leo lên nơi tối tăm, cũng chẳng biết mình leo lên đó để làm cái gì. Thế nhưng cứ ngoảnh đầu lại lại nhìn thấy Tưởng Đại Bình, nếu như có bất cẩn ngã xuống, Tưởng Đại Bình chắc chắn giơ tay ra giữ chặt lấy .

      chưa bao giờ có lòng tin thế này với đàn ông. Thế nhưng lần này lại rất tin tưởng.

      ngồi trong phòng khách chờ Tề Cường về. tìm ra cái gạt tàn và đặt trở lại bàn, nồi canh hầm vẫn đặt bếp, định đợi Tề Cường về múc ra bát.

      muốn chuyện bình tĩnh.

      Tề Cường vẫn về muộn như mọi ngày. Thực ra dạo này Tề Cường cũng có đôi chút dấu hiệu dịu bớt, về nhà chịu ăn cơm Thẩm Nam nấu, chắc là cũng nghĩ thông rồi, giày vò nhau cũng đâu có thú vị gì?

      Chỉ có điều ta vẫn sầm mặt chịu chuyện, có thể là vì muốn hòa giải quá nhanh, như thế dễ dàng cho Thẩm Nam qua! Tề Cường phải từ từ, chậm rãi thuần hóa . Sau thời gian “lang thang” ở bên ngoài, ta rút ra kết luận, chỉ có vợ mình mới dễ thuần hóa.

      Chủ ý của Tề Cường bị Thẩm Nam phát ra.

      Sau cuộc chuyện hôm nay Tề Cường có phản ứng gì? biết, dám đoán.

      Mười giờ đêm điện thoại của Thẩm Nam đổ chuông, là Tề Cường gọi đến.

      Nhận điện thoại, nhưng lại phải giọng Tề Cường, là giọng của người đàn ông:

      - là người thân của chủ nhân số máy này phải ? ta xảy ra tai nạn, ở trong bệnh viện.

      * * *

      Tề Cường bị chiếc xe máy đâm từ phía sau. Sau tai nạn tìm thấy kẻ gây án đâu. Cái xe máy ấy như giở trò, cả bánh trước chèn lên người Tề Cường, bởi vì áo vét của Tề Cường vẫn còn in hằn dấu vết bánh xe.

      Thẩm Nam tức tốc đến bệnh viện. Tề Cường ở trong phòng phẫu thuật. Lúc được người ta phát ra, ta nằm trong ngõ , ngoài chân ra, nhiều nơi cơ thể cũng bị gãy xương, mặt bị xước hết, còn chỗ nào lành lặn.

      Thẩm Nam toàn thân mềm nhũn. chưa bao giờ gặp phải tình huống nghiêm trọng như thế này. chỉ biết rằng giờ mình cần giúp đỡ.

      gọi Tưởng Đại Bình đến. Lúc này đây, ta là chỗ dựa duy nhất của , chỉ có Tưởng Đại Bình thôi…

      Thẩm Nam đứng ngồi yên, Tưởng Đại Bình liền cho dựa vào mình, đưa tay ra ôm lấy .

      Hai người cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến tận khi Giang Yến Ni và Trịnh Tuyết Thành đến.

      y tá đến thông báo đóng tiền viện phí. Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Nam mang theo nhiều tiền, Tưởng Đại Bình đứng dậy móc tiền trong túi đưa cho Thẩm Nam những vẫn đủ. Trịnh Tuyết Thành liền :

      - Để quẹt thẻ!

      Thấy ta về phía nộp tiền, Tưởng Đại Bình liền vội vàng :

      - Tôi cũng có đem theo thẻ, để tôi trả!

      Tưởng Đại Bình cứ như thể sợ Trịnh Tuyết Thành quẹt thẻ mất phần nên vội vàng tranh lên trước.

      Thẩm Nam hy vọng bản thân có thể thư giãn chút. tin rằng kẻ đáng ghét như Tề Cường chắc chắn xảy ra chuyện gì đâu.

      Càng nghĩ như vậy Thẩm Nam càng lo lắng, đến nỗi răng va vào nhau lập cập. Hai bên hành lang có rất nhiều cửa sổ thông gió, gió lạnh ùa vào khiến cho Thẩm Nam run rẩy như chiếc lá úa cành.

      Ba giờ sáng, ca phẫu thuật của Tề Cường hoàn thành, ta được đưa vào phòng theo dõi. Cột sống của ta bị thương nghiêm trọng, bác sĩ sau này cơ hội đứng lên được là rất .

      Thẩm Nam dán mắt nhìn vào miệng bác sĩ, đầu óc ong ong như đứng ở trong cái chợ huyên náo. dám tin người đàn ông khỏe mạnh như Tề Cường lại bị bại liệt. Sao có thể? Sao có thể thế được?

      Thẩm Nam nhìn Tưởng Đại Bình rồi lại nhìn Giang Yến Ni, vẻ mặt bàng hoàng như tin vào .

      Chỉ tuần sau Tề Cường tỉnh lại. Tề Cường tỉnh lại, Thẩm Nam mới biết được chân tướng việc.

      Người đâm Tề Cường chính là Đại Tử. Đại Tử chặn Tề Cường tại bãi đổ xe dưới công ty của Tề Cường. Đại Tử còn dẫn theo vài người nữa, lái chiếc ô tô bảy chỗ. Mấy người ấy bắt Tề Cường rồi nhét ta vào chiếc xe ấy như nhét con lợn.

      Chiếc xe lái đến hẻm người qua lại. Bọn chúng liền lôi Tề Cường ra, ngoài ra còn có chiếc xe máy cũng được lôi từ trong xe ô tô ra.Đại Tử :

      - Tiền tao cũng chẳng thèm nữa, mày là đồ súc sinh coi tiền như mạng sống, coi mạng người như cỏ rác. Lấy tiền của mày cũng là sỉ nhục với tao! Thế nhưng mày ngày ấy vì sao mà tàn phế, giờ mày hãy tái lại cảnh đó cho mày chứng kiến!

      Đại Tử còn :

      - Đừng tưởng rằng mày say mà biết cái gì, cho dù năm đó mày có dìu tao, đưa tao đến bệnh viện mày vẫn là đồ lòng lang dạ sói!

      Tề Cường còn nhớ mình bị ăn bao nhiêu cú tát và bao nhiêu cú đấm nữa, chỉ nhớ mình hỏi Đại Tử câu hỏi:

      - Tại sao lại biết?

      Đến lúc này có phủ nhận cũng chẳng có ích gì nữa, Tề Cường chỉ muốn làm chuyện này.

      Câu hỏi này càng khiến cho cơn giận của Đại Tử bùng lên dữ dội. nhảy dựng lên, lại lần nữa giang tay cho Tề Cường mấy cái bạt tai, vừa đánh vừa :

      - Làm sao tao biết à? Mày xem làm sao tao biết được? Nếu như phải Chu lão tứ ở thôn đông nhìn thấy, nếu như lão già ấy phải trong lần uống say lộ ra bố mày làm sao biết được!

      Bảo Tề Cường nghĩ lại chuyện đó là nỗi đau lớn đối với ta. Cứ đến tên Đại Tử là Tề Cường lại run lên sợ hãi.

      báo cảnh sát rồi nhưng vẫn chưa bắt được người. Tề Cường ngày nào cũng phải thăm dò tin tức. ta vẫn chưa thể ngồi dậy được, thế nên đành bảo Thẩm Nam gọi đến cục cảnh sát để hỏi han. Mỗi lần nghe thấy câu trả lời chưa, Tề Cường lại buộc miệng chửi đổng.

      ta còn chửi bới cả Thẩm Nam, thậm chí lúc sai bảo còn tỏ vẻ hết sức bực bội.

      ta :

      - Cút, tìm thằng người tình của , chớ có ở đây với cái thằng tàn tật này!

      Thẩm Nam chẳng chút do dự đáp trả:

      - đừng tưởng rằng như thế này là có quyền chửi mắng người khác! Tôi đây cũng muốn chửi bới đây!

      Thẩm Nam vừa phản công là Tề Cường im bặt. lát sau, ta lại lớn tiếng mắng chửi, Thẩm Nam lại đáp lễ quyết chịu thua câu nào.

      Chỉ có điều cút.

      Thẩm Nam là sao có thể cút được? Cho dù vô cùng muốn “cút”.

      thầm gọi điện cho Tưởng Đại Bình rồi khóc trận tức tưởi.

      Tưởng Đại Bình chỉ biết thở dài, :

      - Làm thế nào? Em phải làm thế nào đây?

      Thẩm Nam có thể làm thế nào được

      * * *

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 11.3: Sống êm ấm là quan trọng nhất

      Tề Cường ở trong bệnh viện được hai tháng Tưởng Đại Bình tìm được địa điểm và khai trương nhà hàng lẩu mới.

      Thực ra thể gọi là nhà hàng bởi vì chỉ có bốn cái bàn. Ở trong thành phố này, quy mô kinh doanh như thế này được gọi là “nhà hàng hạng ruồi”. Thực khách đến đây mặc dù đến mức tranh ăn với ruồi nhưng môi trường thực khó chấp nhận. Bàn ghế có độ cao tương đương, mỗi khi ăn phải khom lưng xuống, gây ra nguy cơ bị sa dạ dày.

      Đầu tư nhiều, giá cả lại rẻ nên làm ăn cũng tạm ổn. Tưởng Đại Bình bận rộn hơn nên chẳng có thời gian thường xuyên gọi điện cho Thẩm Nam nữa.

      Thẩm Nam cũng sợ Tưởng Đại Bình gọi điện đến. Nội dung thường là:

      - Em thế nào rồi?

      - Vẫn như thế thôi.

      - Tâm trạng ta ra sao rồi?

      - Vẫn như vậy.

      - Em định thế nào?

      - Còn làm thế nào được nữa?

      - Thế em làm việc của em ! Nhớ chú ý sức khỏe đấy!

      - Ừ, cũng thế nhé!

      Tưởng Đại Bình chẳng giúp được việc gì, cũng chẳng biết năng gì cả. Thực ra kể từ sau khi bệnh tình của Tề Cường ổn định lại, Thẩm Nam cũng chẳng cần phải giúp đỡ gì nữa, công ty của Tề Cường có bạn bè ta lo liệu, nguồn kinh tế ổn định, chỉ có điều, kể từ khi tháo hết bông băng mặt Tề Cường xuống, ta càng ngày càng lắm điều, ba câu thế nào cũng có câu “Cút!” kèm.

      lần Thẩm Nam thực thể nhịn được nữa liền gào lên:

      - yên tâm, ngày chắc chắn tôi cút!

      Tề Cường lập tức ngậm miệng lại. Lúc Thẩm Nam lấy nước về, đột nhiên phát ra Tề Cường khóc. Cơ thể ta thể vận động được, tay cũng bị bó bột chẳng thể cử động nên nếu ta khóc chẳng thể nào che giấu được.

      Ngày 17 tháng 5 là ngày sinh nhật thứ 32 của Tề Cường.

      Hôm ấy Thẩm Nam làm thủ tục ra viện cho Tề Cường. Những vết thương mặt Tề Cường về cơ bản liền lại nhưng vẫn để lại ít những vết sẹo lớn . Thẩm Nam vừa dùng khăn ấm lau mặt cho ta vừa đùa:

      - Sau này chắc phải sang Hàn chuyến rồi! Sửa sang lại chút là thành trai Hàn, các bà các lại thi nhau chết, ha ha ha…

      Vẻ hài hước của Thẩm Nam chẳng thể khiến cho Tề Cường trở nên dễ chịu hơn, thậm chí giả bộ của còn bị chính ta nhìn thấy. Tề Cường sầm mặt :

      - Tại sao phải biến mình thành trai Hàn? Tôi chính là tôi, có thành phế nhân cũng vẫn là tôi!

      Thẩm Nam chẳng còn gì để . Chọc cười người khác là “lao động nặng nhọc”. Về mặt này, Thẩm Nam chẳng có tài năng trời phú.

      * * *

      Giang Yến Ni nghiêm túc hỏi Đổng Du câu hỏi:

      - Cậu thực định chấp nhận Trương Tùng Lĩnh sao?

      Đổng Du rất tò mò, Trương Tùng Lĩnh có điểm gì thể chấp nhận được, chẳng phải ta tốt hơn Bác Đạt Vĩ gấp trăm nghìn lần sao?

      Rồi Đổng Du cũng hiểu ra ý của Giang Yến Ni. Đổng Du soi vào gương, vừa học cách dùng mascara vừa :

      - Có phải cậu định đối mặt với Trương Tùng Lĩnh tớ cảm thấy tự ti ? đâu, mẹ tớ , tớ hoàn toàn xứng đáng với người đàn ông tốt hơn.

      Giang Yến Ni vô cùng vui mừng. Những người phụ nữ li hôn quả nhiên biến thành người lớn. Có những chân lí rành rành ra đấy, ấy thế mà có rất nhiều người cứ phải vấp ngã vài lần mới ngộ ra được.

      Giang Yến Ni thực vui mừng thay cho Đổng Du. Vì vui mừng nên tặng cho Đổng Du cây mascarsa Lancôme mình mới mua.

      còn tặng cho Đổng Du mấy bộ váy của mình, trong hãy còn rất mới, trong đó còn hai cái thậm chí còn chưa bóc mác.

      Giang Yến Ni gần đây làm ăn phát đạt, công việc rất thuận lợi, thế nên tiền hoa hồng cho rất hậu hĩnh. Giấc mơ mua xe gần như sắp thành thực.

      Giang Yến Ni hỏi Đổng Du:

      - Cậu bảo tớ có nên mua xe Chevrolet ?

      Đổng Du trợn mắt lườm Giang Yến Ni:

      - Trông kìa, cậu đừng có mua Chevrolet nữa, góp tiền với Trịnh Tuyết Thành mua con Mercedes mà , như thế chẳng phải oai hơn nhiều hay sao?

      Giang Yến Ni hùng hổ :

      - Cậu điên à? Bảo tớ góp tiền mua xe cho đàn ông á? Ban nãy vừa mới khen cậu xong, sao lại ngu ngay được thế hả? Cậu nhớ cho kĩ này, tiền của đàn ông có thể là tiền của mình nhưng tiền của mình vẫn là tiền của mình!

      * * *

      Trương Tùng Lĩnh :

      - Em vẫn thích hợp với nhã nhặn hơn.

      Thực ra lời nhận xét này của Trương Tùng Lĩnh là lịch sư lắm rồi. Bởi vì trong con mắt của , Đổng Du thực thích hợp với việc trang điểm, đặc biệt là trang điểm đậm.

      Trang điểm có gì đáng ? Chẳng qua mắt chỉ trở nên to hơn, lông mi dài hơn, môi đỏ mọng hơn, xinh đẹp có xinh đẹp nhưng chẳng còn là Đổng Du trước đây.

      Đổng Du trước đây có gì tốt chứ? cái khuôn mặt âu sầu khổ não, trông như cái bánh mì.

      - phải đâu! – Trương Tùng Lĩnh nghiêm túc chỉnh lại – Em tự đánh giá bản thân cái kiểu gì vậy? Em biết là cái dáng vẻ tự nhiên của em đẹp biết nhường nào à?

      Xem ra Trương Tùng Lĩnh lại thuyết giáo rồi. Trương Tùng Lĩnh là vĩ đại, ta có thể đưa người phụ nữ của mình lên mây bất cứ lúc nào.

      Đổng Du trở thành người đàn bà của Trương Tùng Lĩnh. Hôm ấy Trương Tùng Lĩnh mời Đổng Du đến nhà ta. Trương Tùng Lĩnh mình mà ở chung với mẹ.

      Mẹ của Trương Tùng Lĩnh hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của Đổng Du. Trong tưởng tượng của Đổng Du, phần tử trí thức của những năm 70, 80 lại ở góa như mẹ của Trương Tùng Lĩnh ắt hẳn là người lạnh lùng, khách khí và xa cách. Thế nên khi nhận lời Trương Tùng Lĩnh, Đổng Du vô cùng lo lắng.

      Ai dè vừa bước vào cửa, Đổng Du lại nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp và hiền hậu.

      Bà mặc chiếc áo sườn xám nhã nhặn, tóc búi cao ở phía sau gáy, mắt đeo kính, môi tô lớp son mỏng. Đổng Du vừa nhìn là biết bà là người quen mặt áo sườn xám chứ phải là vì nhà có khách mà chuyển sang mặc áo sườn xám.

      Mẹ Trương Tùng Lĩnh rất đẹp, mặc dù vẻ đẹp của tuổi thanh xuân còn nhưng vẻ đẹp của bà tại thể tin rằng bà là người mẹ của cậu con trai ngoài 30.

      Bà ngồi xe lăn vì viêm khớp do phong thấp. Bà ngồi xe lăn bốn năm nay rồi.

      Đổng Du trợn tròn mắt kinh ngac, phải bởi vì cái xe lăn mà là vì xinh đẹp của bà. Bà giơ tay ra với Đổng Du rất tự nhiên kéo Đổng Du lại, :

      - Con có đói ? Bác làm món cà tím tẩm bột rán rồi đấy!

      Đổng Du :

      - Bác thực giống con hạc, Tùng Lĩnh so sánh là chuẩn!

      Mẹ Trương Tùng Lĩnh cũng bật cười, những nếp nhăn lên ở khóe mắt bà đầy hiền từ, hình ảnh này mới khiến cho người ta liên tưởng đến từ “mẹ”.

      Đây là căn nhà rất sạch nhưng có chút hơi rối loạn. Căn nhà to cũng , cách bài trí khá cũ nhưng đâu đâu cũng thấy có những chi tiết rất cầu kì, ví dụ như dưới xô-pha có trải lớp thảm mềm như bông, ví dụ như khăn bàn được trải hoa rất cầu kì…

      Sau khi ăn cơm xong, mẹ Trương Tùng Lĩnh vào phòng nghỉ trưa. Đổng Du ở ngoài ban công hóng gió. Đây là khu chung cư khá yên tĩnh, trong sân có mấy cây ngân hạnh già, vài con chim bồ câu của ai nuôi thỉnh thoảng lại bay vù vù ở đầu.

      Trương Tùng Lĩnh nhàng đến bên, đứng sau lưng Đổng Du, phát ra ngây người nhìn ra xa.

      Trương Tùng Lĩnh liền hỏi:

      - Em làm sao thế?

      Đổng Du hít hơi sâu rồi :

      - Tại sao cho em biết người mẹ như thế?

      Trương Tùng Lĩnh sững người, gần như biết phải trả lời ra sao. cố tình giấu diếm điều gì, bởi vì Đổng Du hoàn toàn hỏi cái gì. Sở dĩ bảo Đổng Du đến nhà là vì muốn để hiểu hoàn cảnh của cách toàn diện và khách quan. người mẹ hiền lành bệnh tật và con trai chân thành. Có lựa chọn hay hoàn toàn là do quyết định.

      Đổng Du tiếp tục :

      - Tại sao cho em biết người mẹ xinh đẹp như vậy? Ôi trời ơi, đứng trước mặt bà, em cảm thấy mình giống hệt như con vịt xấu xí!

      ngoảnh đầu lại, nghiêm túc :

      - Mẹ của chắc chắn có rất nhiều tình , chỉ có những người phụ nữ có nhiều tình trong trái tim mới có thể xinh đẹp như vậy!

      Trương Tùng Lĩnh vòng tay ôm Đổng Du từ phía sau, :

      - Em cũng đẹp như vậy! Em cũng có thể có rất nhiều tình , bởi vì em còn có !

      * * *

      Đổng Du tin lại có ngày có thể đẹp như mẹ của Trương Tùng Lĩnh. Đó là người phụ nữ xinh đẹp suốt đời, cách khác, cả cuộc đời bà có rất nhiều tình , tình của chồng, của con trai, thậm chí là của những người xa lạ.

      Còn Đổng Du sao? Từ xưa đến giờ chưa từng được ai đó mãnh liệt. Lúc nào cũng là: khi có người theo đuổi, chỉ cần có người có thể chấp nhận được vội vàng nhận lời, vội vàng đương, vội vàng phát ra đó chẳng phải là tình rồi lại vội vàng chia tay.

      Tinh thần của lúc nào cũng ở trạng thái mơ hồ, thỉnh thoảng yên ổn, thỉnh thoảng phấn chấn khiến cho Trương Tùng Lĩnh thể yên tâm.

      với Trương Tùng Lĩnh:

      - Tả Gia Thanh còn dám gọi điện hẹn em ăn cơm đấy!

      :

      - xem, con người làm sao có thể trơ trẽn đến mức độ này cơ chứ?

      Trương Tùng Lĩnh liền vỗ vỗ vào trán , :

      - Xong rồi! vỗ hết những kí ức về người làm em vui rồi!

      Ưu điểm của Trương Tùng Lĩnh là thích bình luận quá nhiều về người khác. Cuộc sống của cực kì đơn giản, chỉ có bệnh viện, gia đình và Đổng Du.

      cho rằng Đổng Du cũng nên giống như , yên tĩnh, điềm đạm mà sống, nghĩ ngợi nhiều ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, phải kiên quyết loại bỏ những suy nghĩ ấy.

      bảo Đổng Du đổi sang số điện thoại khác. :

      - Dù sao giờ em cũng làm, đổi số rồi đổi sang làm ở công ty khác, bắt đầu lại cuộc sống mới! À, còn có người đàn ông mới nữa chứ! Đổng Du à, ngưỡng mộ em đấy! – Trương Tùng Lĩnh xong liền nhào tới cù Đổng Du, hai người cười đùa ầm ĩ hồi.

      Sau khi cười đùa. Đổng Du lại quay trở về với trạng thái mơ hồ, ngẩn ngơ, mơ thấy ác mộng, thể tập trung tinh thần. Trương Tùng Lĩnh quyết định dẫn gặp bác sĩ tâm lí.

      Đổng Du kiên quyết phản đối, :

      - Em xử lí ổn thỏa, cứ cho em chút thời gian!

      Nhưng Trương Tùng Lĩnh ngờ phương thức xử lí của Đổng Du lại là thoải mái nhận lời gặp Tả Gia Thanh.

      Lúc từ trong nhà vệ sinh ra, phát ra Đổng Du gọi điện thoại. :

      - Tám giờ, đến là con chó con!

      Giọng điệu của Đổng Du lẳng lơ đến xa lạ, cái kiểu lẳng lơ này cũng chẳng thích hợp với , vẫn còn cứng nhắc lắm, xem ra là chưa rèn giũa nhiều.

      Đổng Du ngắt điện thoại và bắt đầu tắm rửa, thay quần áo, ngồi trước gương, lần lượt bôi đủ thứ mĩ phẩm lên mặt.

      Đổng Du trang điểm cho mình lòe loẹt như cái cây Noel. với Trương Tùng Lĩnh:

      - Em uống trà với Giang Yến Ni đây!

      rồi liền ra cửa, tiếng giày cao gót vội vã nện xuống sàn nhà.

      Chắc chắn rất căng thẳng.

      * * *

      Trương Tùng Lĩnh ngồi bên vườn hoa. Phía sau lưng khách sạn hoa lệ, bốn sao, nghe ăn đêm ở trong đó cũng tồi.

      Hai mươi phút trước, chiếc taxi chở Đổng Du dừng lại ở trước cửa khách sạn này. Trương Tùng Lĩnh bám theo Đổng Du, nhìn thấy cao ngạo bước vào đại sảnh, ngồi xô-pha trong đại sảnh lúc. Chẳng bao lâu sau, cái gã “đê tiện nhất trần đời” Tả Gia Thanh kia xuất . Hai người xoay lưng về phía Trương Tùng Lĩnh, bàn bạc mấy câu. Trương Tùng Lĩnh nhìn thấy biểu cảm mặt Đổng Du.

      Tiếp đó hai người đến quầy lễ tân. Thủ tục thuê phòng chỉ hai phút làm xong, Tả Gia Thanh trước, Đổng Du nối gót theo sau. Cho đến khi hai người vào trong thang máy, Trương Tùng Lĩnh mới đến trước thang máy, dán mắt nhìn vào những con số hiển thị màn hình cầu thang. Cầu thang máy dừng lại ở tầng thứ 18.

      Trương Tùng Lĩnh ra khỏi khách sạn, ngồi xuống vườn hoa bên cạnh, trái tim cảm thấy đau đớn nhưng xương cốt toàn thân như cứng đờ ra.

      bỏ , cho dù chính mắt nhìn thấy Đổng Du và Tả Gia Thanh vào trong thang máy lên lầu, nhưng trong tiềm thức của , vẫn tin vào tất cả những gì sắp hoặc xảy ra.

      Có khoảng giây thậm chí muốn xông vào cầu thang, lôi Đổng Du ra ngoài, phải chất vấn : “Rốt cuộc em định thế nào?”

      Nhưng cũng hoài nghi, bản thân mình liệu có cái quyền ấy ? Đổng Du li hôn lại đột nhiên có chủ kiến, có chủ kiến đến đáng sợ, những chuyện mà muốn làm chẳng ai có thể ngăn cản được.

      cảm thấy mình dường như ngồi ở đó đến thế kỉ.

      Đột nhiên lại nhìn thấy Đổng Du, Đổng Du vẫn trang điểm lòe loẹt như cây thông Noel giống như lúc trước, chỉ có điều trong tay còn xách thêm cái túi. Đổng Du chạy ra khỏi khách sạn, hơn nữa còn chạy rất nhanh, cứ như thể có người truy sát vậy. Lúc nhìn thấy Trương Tùng Lĩnh, hoảng hốt lùi lại bước, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.

      Về sau, Đổng Du liền chạy đến kéo tay Trương Tùng Lĩnh chạy như điên.

      hấp tấp đến mức dường như quên mất rằng đời này còn có cái gọi là taxi.

      Hai người cứ chạy như điên đến ngã rẽ, thể nào nhìn thấy cái khách sạn kia nữa Đổng Du mới dừng lại. Trương Tùng Lĩnh giận dữ gạt phắt tay ra.

      Những món đồ trong tay Đổng Du rơi hết xuống đất.

      Hóa ra là túi quần áo, bao gồm áo sơ mi, cà vạt, quần lót, quần dài và tất, còn có cả hai chiếc giày da nữa.

      Ban nãy, lúc Đổng Du lột sạch quần áo của Tả Gia Thanh, ta vô cùng phấn khích, bởi vì người đàn bà xa cách bao nhiêu năm là người đàn bà tươi mới và đầy cám dỗ. Thế là Đổng Du bảo làm gì ta liền làm theo như vậy.

      Đổng Du bảo ta tắm, Tả Gia Thanh liền tắm, tắm thơm tho sạch làm tình mới ngọt ngào.

      Nghe thấy tiếng chảy róc rách, Đổng Du liền ôm đống quần áo của ta bỏ chạy, ngay cả tất cũng chẳng bỏ lại.

      chạy như điên đường, chỉ sợ đột nhiên Tả Gia Thanh lao ra. Trong quá trình bỏ chạy, còn móc điện thoại ra gọi cho vợ của Tả Gia Thanh, thông báo với ta rằng báu vật của ta ở trong khách sạn với , nếu như ta đến nhanh biết đâu chừng xem được màn kịch hay ho.

      Đổng Du nhìn đống quần áo kia mà cười chảy cả nước mắt, tay chân run rẩy.

      Cuối cùng chẳng còn sức lực để mà cười nữa, gục mặt lên vai Trương Tùng Lĩnh.

      Trương Tùng Lĩnh ôm chặt lấy Đổng Du rồi chầm chậm dìu . Đổng Du tựa vào vai , mệt mỏi hỏi:

      - Chúng ta đâu đây?

      Trương Tùng Lĩnh :

      - Về nhà mình!

      * * *

      Vừa vào đến cửa nhà là Giang Yến Ni ngửi thấy mùi ẩm mốc.

      Chỉ mới vắng có hai tuần mà căn phòng này cảm thấy mình bị bỏ rơi nên định làm loạn chăng?

      Quả Giang Yến Ni định bán nhà. nhờ đến trung tâm mua giới nhà đất và giờ chỉ việc ngồi chờ khách mua đến tìm.

      Thế là Giang Yến Ni quyết định ngủ tại nhà đêm. Trịnh Tuyết Thành định sang ngủ với nhưng từ chối.

      muốn mình lời từ biệt với căn nhà. Tạm biệt với tàn thuốc lá ở bục cửa sổ, với vết dầu ở thảm, với bụi bặm ở giường, với vết dơ trong bồn tắm, với hơi thở của tất cả những người đàn ông ở trong căn phòng này.

      Kể từ nay con người mới, , con người mới. chờ đợi điều này quá lâu, cũng may là được dừng lại đúng lúc nên dừng.

      Đột nhiên muốn uống chút rượu. Nhưng mở tủ đựng rượu ra mới biết, bởi vì có ý định bán nhà nên chuyển hết tủ rượu của mình sang nhà Trịnh Tuyết Thành rồi. Ngoài tài khoản tiết kiệm và bản thân ra trong phòng này chẳng còn gì đáng tiền.

      cảm thấy có chút buồn cười, nếu Đổng Du mà biết thể nào cũng cười nhạo . Chẳng phải chính miệng Giang Yến Ni rằng bất kì tài sản nào của riêng mình được phép để đàn ông chung hưởng hay sao?

      Xem ra giới hạn cứ thầm dịch chuyển, điều đó phụ thuộc bạn có đủ hay .

      cần hoài nghi, Giang Yến Ni Trịnh Tuyết Thành chính là tiền, xe, khả năng làm tình, còn cả tính xảo quyệt, điên cuồng và ngu xuẩn của ta.

      Vì vậy đừng hỏi Giang Yến Ni rằng Trịnh Tuyết Thành có đáng để , chỉ cần người mà Trịnh Tuyết Thành lại vô tình rơi vào lưới của .

      Giang Yến Ni phát ra rằng bàn thân mình nghĩ ngợi quá nhiều, tư duy quá tỉnh táo nên chẳng thể nào ngủ được, mà lại cần giấc ngủ ngon lành cuối cùng tại căn nhà này.

      ngủ ngon, bởi vì liên tục nằm mơ, mơ thấy ác mộng.

      Mơ thấy tay Trịnh Tuyết Thành cầm đăng kí kết hôn. ta kết hôn với rồi, thế nhưng mặt họ ai cũng sầm sì, chẳng nở nụ cười, như thể cả hai nợ tiền nhau vậy.

      Giang Yến Ni vui, kiên quyết đòi phải chụp ảnh lại, thế nhưng Trịnh Tuyết Thành đồng ý. Trịnh Tuyết Thành :

      - Em thừa biết kết hôn phải là cười mà sống đâu!

      Giang Yến Ni nghe được câu này càng thêm tức giận, lao đến cướp cái giấy đăng kí kết hôn ấy. Trịnh Tuyết Thành liền giơ cao tay cầm tờ giấy ấy lên, mặc cho Giang Yến Ni cứ nhảy qua nhảy lại như con khỉ.

      Lúc này, đột nhiên Chu Tiểu Hổ từ phía sau xông đến, ông chặt lấy Giang Yến Ni, kêu lên:

      - Bà xã!

      Giang Yến Ni gào lên giận dữ:

      - Ai là bà xã của ?

      Chu Tiểu Hổ giật phắt lấy tờ giấy đăng kí kết hôn của Trịnh Tuyết Thành, chỉ vào bức ảnh :

      - Em chính là vợ của , tin em nhìn !

      Giang Yến Ni nhìn vào bức ảnh, quả nhiên, người đàn ông bức ảnh trong giấy đăng kí kết hôn là Chu Tiểu Hổ chứ phải là Trịnh Tuyết Thành.

      hoảng hốt la lên và bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

      Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa dồn dập. Chiếc đồng hồ tường lúc này chỉ vào giờ sáng.

      * * *

      Phần 11.4: Sống êm ấm là quan trọng nhất

      Chu Tiểu Hổ như vừa được người ta vớt lên từ vũng nước, toàn thân ướt sũng. Thực ra phải là nước mà là mồ hôi, mồ hôi chỉ làm ướt tóc mà còn làm ướt sũng chiếc áo phông ta mặc người.

      Giang Yến Ni nhìn thấy bộ dạng Chu Tiểu Hổ như vậy, phản ứng đầu tiên là vội vàng đóng cửa lại. Thế nhưng chân Chu Tiểu Hổ thò vào, sau đó ta ra sức len vào cửa.

      biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni lại có dự cảm lành. Chu Tiểu Hổ vừa vào được cửa, Giang Yến Ni liền lùi lại sau nước, cảnh giác hỏi:

      - chạy đến đây vào giờ này làm gì?

      Chu Tiểu Hổ đáp mà đòi uống nước. Giang Yến Ni đành phải mang cho ta cốc nước.

      Chu Tiểu Hổ ngồi bệt xuống đất, ta dường như chẳng còn sức mà lết đến xô-pha nữa. Đón lấy li nước từ tay Giang Yến Ni, Chu Tiểu Hổ uống ực hơi hết sạch.

      Cái dự cảm lành ấy càng lúc càng mãnh liệt, Giang Yến Ni lại hỏi:

      - Xảy ra chuyện gì rồi? mau !

      Chu Tiểu Hổ trợn mắt nhìn Giang Yến Ni, sau đó sầu não :

      - giết Phùng Hán Trân rồi!

      Giang Yến Ni cảm thấy đầu mình như bị ai đó đánh mạnh, cơn gió lạnh thổi ào qua, toàn thân nổi gai ốc.

      kêu thét lên:

      - đùa cái quái gì vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Chu Tiểu Hổ đột nhiên mất kiểm soát, ta lớn tiếng, năng lộn xộn:

      - Là đấy, giết… giết ta rồi. đòi nhưng ta chịu, ta còn định đến tìm em. Trong lúc kích động, tóm lấy vai ta rồi đập ta vào cái cạnh bàn… ta… chảy máu, chảy máu ngừng…

      Chu Tiểu Hổ chắc chắn điên mất rồi, năng lộn xộn như bị ma quỷ khống chế. Giang Yến Ni hoang mang lùi lại sau, lùi lại cho đến khi đụng vào tường.

      Ngoài đường, chiếc xe tải hạng nặng ầm ầm lao qua, chẳng biết gặp phải vật cản gì mà đột nhiên phanh gấp, phát ra tiếng kêu ken két chói tai.

      Giang Yến Ni co giò định chạy thẳng ra ngoài cửa. Chạy là hành vi có ý thức,, thậm chí trong khoảnh khắc mở cửa ra, cũng chưa nghĩ được là mình chạy đâu.

      Nào ngờ Chu Tiểu Hổ còn nhanh hơn . Vào khoảnh khắc Giang Yến Ni mở ra cánh cửa, Chu Tiểu Hổ bịt chặt cửa lại.

      Khuôn mặt Chu Tiểu Hổ toát lên vẻ bi thương và tuyệt vọng. Chu Tiểu Hổ :

      - Em muốn báo cảnh sát ư? phí công tin tưởng em đến thế. giết người cũng là vì em, sao em có thể làm như vậy?

      Giang Yến Ni thốt lên lời, chỉ ra sức lắc đầu, xua tay. Chu Tiểu Hổ liền lôi vào xô-pha rồi ngồi xuống bên cạnh , tay giữ chặt cánh tay .

      * * *

      Chu Tiểu Hổ định làm gì? Bản thân ta cũng biết. tiếng đồng hồ trước, Phùng Hán Trân vẫn còn tươi như con cá mới được đánh bắt lên bờ, sau đó bị Chu Tiểu Hổ nắm lấy vai hung hăng đập mạnh vào góc bàn. Đập cái, hai cái hay năm cái ta cũng chẳng nhớ nữa, ta chỉ muốn cho con đàn bà ấy ngậm miệng lại.

      Phùng Hán Trân nằm im bất động. Chu Tiểu Hổ lấy tay đẩy, lắc Phùng Hán Trân, làm hô hấp nhân tạo cho ta, sau đó mới phát vũng máu lớn chảy ra từ phía sau gáy Phùng Hán Trân, có làm thế nào cũng cầm máu lại được. Còn cái cơ thể hừng hực sức sống của Phùng Hán Trân giờ bắt đầu lạnh toát.

      Suy nghĩ đầu tiên của Chu Tiểu Hổ là đến tìm Giang Yến Ni, ngoài Giang Yến Ni ra, ta chẳng biết tìm đến ai.

      thực tế, Giang Yến Ni cũng chẳng có giải pháp nào cho Chu Tiểu Hổ. Giang Yến Ni chỉ muốn bỏ chạy, bỏ chạy xa khỏi cái tên tội phạm giết người này.

      Người đàn bà này là độc ác. Chu Tiểu Hổ vô cùng đau lòng, Chu Tiểu Hổ còn nhớ từng hứa với :

      - Chỉ khi nào giải quyết xong Phùng Hán Trân mới có tư cách đến tìm tôi!

      Chẳng phải Chu Tiểu Hổ giải quyết xong Phùng Hán Trân rồi hay sao? Thế nên vào cái khoảng khắc là Giang Yến Ni định bỏ chạy, Chu Tiểu Hổ quyết định, Giang Yến Ni nên thực lời hứa, ở bên cạnh ta cả cuộc đời.

      Chu Tiểu Hổ cứ nắm tay Giang Yến Ni như vậy suốt cả đêm. ta với Giang Yến Ni:

      - Đừng chạy, hãy ở bên đến cuối cùng!

      ta mỉm cười. Nụ cười của Chu Tiểu Hổ đầy hắc ám, chẳng khác gì những ác ma trong các bộ phim.

      Bởi vì cái khoảnh khắc trở thành tội phạm giết người, người thanh niên 25 tuổi này hoàn toàn sụp đổ. Ý thức duy nhất của ta lúc này là bám chặt lấy Giang Yến Ni, quyết buông tay. Bởi chính là khởi đầu của bi kịch và cũng chính là kết thúc bi kịch của ta.

      Suốt cả đêm, Chu Tiểu Hổ ngừng nhảm:

      - Yến Ni, em!

      - Yến Ni, chắc chắn chết, em cùng có được ?

      - Em , chúng ta chết bằng cách nào đây?

      - Yến Ni, rất thiệt thòi, còn trẻ thế này, cam tâm đâu!

      Giang Yến Ni cứ run lên bần bật, ngay cả câu khuyên nhủ Chu Tiểu Hổ ra đầu thú cũng lắp bắp nên lời.

      Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời phải thực đối mặt với cái chết. Mặc dù là vậy vẫn cảm thấy thất vọng vì nhát gan của chính mình.

      đêm dài cứ thế trôi qua.

      Cả đêm, hai người đêu ngủ, thế nhưng Chu Tiểu Hổ vẫn rất tỉnh táo, chỉ có điều ta vẫn chưa nghĩ được ra phương thức chết hoàn hảo với Giang Yến Ni. Trong khi đó, Giang Yến Ni lả như quả bóng bay phiêu du suốt ba tháng trời. Cũng may là sau đêm, Chu Tiểu Hổ cuối cùng cũng bỏ tay Giang Yến Ni ra, bởi vì cần vệ sinh.

      tìm thấy điện thoại của mình ở bồn rửa mặt ở trong nhà vệ sinh. Xem ra thói quen vứt điện thoại lung tung của lại là thói quen tốt.

      vừa mở bàn phím Chu Tiểu Hổ xông vào, phẫn nộ nhìn với cái điện thoại tay.

      Giang Yến Ni chủ động đưa điện thoại cho Chu Tiểu Hổ, yếu ớt :

      - có đói ? Tôi gọi đồ ăn đến cho !

      Chu Tiểu Hổ đói lắm rồi, khủng hoảng và tuyệt vọng tột độ vẫn thể làm mất cảm giác cồn cào nơi dạ dày.

      Thế là đứng trước mặt Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni liền tìm số “Bữa sáng” trong danh bạ rồi gọi .

      Giang Yến Ni ở nhà mình nên thường thích nấu nướng. Trong danh bạ của có lưu các số của đủ loại nhà hàng.

      vào điện thoại:

      - Hai suất bánh mì, hai cốc nước đậu nành. Phòng 302, số 18 đường Tường Hòa.

      lặp lại địa chỉ hai lần rồi :

      - Nhớ chưa? Mau mang đến nhé, tôi đói sắp chết rồi đây!

      Sau đó, điện thoại của bị Chu Tiểu Hổ cướp mất. Chu Tiểu Hổ cảnh giác dán mắt vào số điện thoại ấy cả buổi tối.

      * * *

      cảnh giác của Chu Tiểu Hổ là đúng, tiếc là đầu óc của ta ở trạng thái căng thẳng tột độ nên ta thà tin là Giang Yến Ni gọi ăn sáng còn hơn.

      ta hoàn toàn biết, cái số điện thoại có lưu là “Bữa sáng” ấy thực ra chính là số điện thoại khác của Trịnh Tuyết Thành. Trịnh Tuyết Thành thường sử dụng số này, lần này lại gọi được, Giang Yến Ni cho rằng chắc là mình thắp hương ở ngôi chùa nào đó rồi.

      “Bữa sáng” là biệt danh mà Giang Yến Ni tiện tay đặt cho Trịnh Tuyết Thành, bởi vì gần đây cả hai đều bận rộn, vì vậy bọn họ đảo lại thời gian làm tình.

      Giang Yến Ni cho rằng với trí tuệ của Trịnh Tuyết Thành, ta chắc chắn làm thất vọng.

      thắng.

      Khi Trịnh Tuyết Thành dẫn cảnh sát đến, dùng chìa khóa mở cửa phòng Giang Yến Ni ra, Chu Tiểu Hổ vừa mới đưa ra quyết định tự vẫn bằng khí gas.

      Chu Tiểu Hổ :

      - Chúng ta nhảy lầu, cắt tay, như vậy chảy máu. Chúng ta dùng khí gas , sau khi chết thi thể có màu hồng phấn rất đẹp. Yến Ni, chẳng phải em rất cái đẹp hay sao?

      Khi cảnh sát xông vào phòng, Chu Tiểu Hổ đứng bất động, chỉ có đôi con ngươi là chuyển động liên tục, hết nhìn cảnh sát lại nhìn Trịnh Tuyết Thành, rồi nhìn Giang Yến Ni. Từ mi mắt Chu Tiểu Hổ chán chường. chán chường ấy dần dần trào ra khỏi khóe mắt và lan tràn khắp khuôn mặt ta.

      Chu Tiểu Hổ ngoan ngoãn tra tay vào còng.

      Trước khi bị dẫn , ta với Giang Yến Ni:

      - hận em, nhưng em nợ , kiếp sau nhất định phải trả nợ đấy!

      Giang Yến Ni ngã ngồi xuống thảm. Trịnh Tuyết Thành định dìu đứng dậy nhưng phát ra hoàn toàn thể đứng lên được.

      * * *

      buổi sáng, Tề Cường định tự vẫn.

      Cũng may là thành công, Thẩm nam chợ về kịp thời, phát ra ta bò ra đến cửa sổ. Vì chân thể cử động được nên biết Tề Cường ngã bao nhiêu lần, ấy vậy mà ta vẫn dựa vào sức lực đôi chân để đẩy người .

      Quyết tâm phải lớn lắm mới có thể khiến cho người bị liệt có đủ sức để bò ra tận cửa sổ.

      Thẩm Nam hốt hoảng lao đến kéo Tề Cường xuống. Tề Cường ra sức bám chặt vào thành cửa sổ.

      Thẩm Nam dồn hết toàn bộ sức lực để mắng cho Tề Cường trận.

      - Đồ ngu! điên à? Đồ khốn kiếp… đồ bỏ ! Có đủ sức để bò ra cửa số mà có sức để tập đứng dậy à? Chết là hết hay sao? thèm nghĩ đến bố mẹ à? chết rồi để lại nhà với tiền cho tôi phải hời cho tôi quá rồi sao? là đồ ngu!

      Lúc Thẩm Nam mắng chửi, Tề Cường vẫn ngang bướng bám vào thành cửa sổ, miệng im bặt nhưng cũng chịu xuống. Sau đó Thẩm Nam liền thả ta ra, lại còn mở toang cửa sổ rồi cũng leo lên.

      Thẩm Nam đứng bên bục cửa sổ, dang rộng hay tay như chuẩn bị bay lượn, cúi xuống nhìn Tề Cường.

      :

      - Chẳng phải chỉ là chết thôi sao? Dễ dàng quá, nhảy phắt xuống là được! Có giỏi lên đây, xem ai bay xuống trước!

      Tề Cường trầm ngâm trong giây lát rồi thả tay ra, người đổ phịch xuống sàn.

      Thẩm Nam nhảy xuống khỏi cửa sổ, ôm lấy Tề Cường mà gào khóc.

      * * *

      Tưởng Đại Bình nhượng lại mặt bằng cửa hàng kinh doanh cho người khác, là làm ăn mấy thuận lợi, định thời gian nữa đến thành phố khác làm ăn.

      Tưởng Đại Bình :

      - Sau này có chuyện gì em có thể gọi cho . Chuyện lớn giúp được nhưng chuyện em cứ .

      Tưởng Đại Bình trở thành Tưởng Đại Bình xa lạ, khách sáo đến đáng sợ.

      Kể từ khi Tề Cường xảy ra chuyện, Thẩm Nam còn nhắc đến đề nghị li hôn nữa.

      cũng chẳng thể nhắc đến nữa. Thẩm Nam đâu về đâu, Tưởng Đại Bình có thể hiểu rất . Mẫu phụ nữ như Thẩm Nam, bề ngoài có vẻ hung hăng, cục cằn nhưng thực ra cũng giống như bao người vợ khác, sẵn sàng hy sinh bản thân vì chồng.

      Đây chính là hạnh phúc của đàn ông, vì vậy Tưởng Đại Bình chẳng chỉ trích gì Thẩm Nam, càng cần phải cảm thấy ấm ức.

      Thẩm Nam vô cùng áy náy với Tưởng Đại Bình. làm liên lụy quá nhiều đến ta, mang đến cho ta hy vong rồi lại làm ta thất vọng, sau đó lại mang hy vọng rồi lại làm thất vọng, hết lần này đến lần khác, vô cùng tàn nhẫn.

      Thế nhưng muốn khóc lóc trước mặt Tưởng Đại Bình. Cứ thế này mà chia tay cũng rất tốt. Từ Thẩm Nam thích đọc truyện của Quỳnh Dao, rất ngưỡng mộ những cảnh tượng lưu luyến lúc tiễn biệt, thế nhưng giờ mới hiểu, biệt li đau đớn nhất chính là phải mỉm cười mà bảo trọng”.

      Hồi kết: Cùng nhau bôn ba con đường hạnh phúc

      năm sau.

      Đổng Du và Trương Tùng Lĩnh kết hôn, Đổng Du có thai được bốn tháng, bụng cũng to ra thấy , hơn nữa lại rất thích ưỡn cái bụng to của mình ra cho mọi người thấy.

      Hôm nay Đổng Du vô cùng buồn rầu, bởi vì người bạn tốt nhất của là Giang Yến Ni chuẩn bị rời khỏi thành phố này.

      Giang Yến Ni thể lấy chồng.

      Năm nay Giang Yến Ni 30 tuổi. Nhận được chiếc nhẫn, từng đeo vào tay, thỉnh thoảng đưa tay sờ vào nhẫn, xoay xoay vòng, thầm nghĩ cuộc đời từ nay yên bình.

      Thế nhưng sau khi Chu Tiểu Hổ xảy ra chuyện, phát ra mình rơi vào nỗi kinh hoàng lớn. Chu Tiểu Hổ đúng, nợ ta. từng điên cuồng cho rằng, tình cảm của mình mới là tình cảm, còn tình cảm của kẻ khác chỉ là đống phân chó, Giang Yến Ni như vậy tàn nhẫn đạp lên tình cảm của Chu Tiểu Hổ mà hề nhận ra mình có điều gì sai trái.

      Chu Tiểu Hổ bao giờ còn làm phiền đến cuộc sống của nữa, thế nhưng ta cứ mực xuất trong giấc mơ của , ám ảnh tâm hồn , khiến cho phải bừng tỉnh vì kinh hãi.

      thường xuyên nhớ đến mái tóc màu nâu đỏ cùng bộ quần áo bụi bặm của ta, cứ nghĩ đến là toàn thân mềm nhũn, vết thương trong lòng càng đau đớn dữ dội.

      Vì vậy Giang Yến Ni thể nào thoát khỏi nỗi đau đớn ấy mà kết hôn với Trịnh Tuyết Thành. Trịnh Tuyết Thành thể nào kết hôn với người đàn bà yếu đuối, mong manh dễ vỡ như vậy.

      nhẫn nại của ta trở nên nguội lạnh sau nửa năm trao nhẫn. Có lẽ vì cảm thấy người đàn bà này quá đỗi phiền phức, vốn dĩ định đối xử tốt với ta nhưng lại xảy ra bao chuyện phiền phức, thậm chí còn khiến cho người khác mất mạng, thực làm cho người ta đau đầu.

      Trịnh Tuyết Thành phải là người kiên nhẫn, hơn nữa vốn dĩ ta cũng chẳng mong chờ chuyện kết hôn. Về sau ta nghĩ thông suốt, quấn suýt với Giang Yến Ni bấy lâu nay, nhưng phần lớn thời gian ta dành cho việc hưởng thụ khoái lạc thể xác. Đàn ông với đàn bà phải “quấn” lấy nhau với thú vị, “quấn” lấy nhau tình cảm cũng nhạt dần.

      Thế là có ngày, đột nhiên Giang Yến Ni phát xe của Trịnh Tuyết Thành có cây son lạ.

      Mọi thứ kết thúc rất tự nhiên. Giang Yến Ni trả lại chiếc nhẫn ấy. Chiếc nhẫn ấy thực phù hợp với . Nó quá chặt, ấy vậy mà cũng ngại chẳng dám đề nghị nới nó ra.

      Cuối cùng Giang Yến Ni quyết định xa. Có thể đến thành phố ở phía nam, cũng có thể đến thành phố ở phía bắc, cũng có thể tìm đến thành phố nào đó có nhiều người đàn ông dịu dàng. Chẳng ai biết quá khứ của nhau chẳng phải dễ sống hơn sao?

      Cuối cùng Giang Yến Ni chọn thành phố Hàng Châu, bởi vì La Đại Giang.

      Kể từ lần giúp đỡ Giang Yến Ni, La Đại Giang hề làm phiền đến . Thế nhưng sau khi biết chuyện của Chu Tiểu Hổ, ta liền chủ động gọi điện, mời đến Hàng Châu giải tỏa phiền muộn, còn giới thiệu cho bác sĩ tâm lí rất giỏi nữa.

      Giang Yến Ni cảm thấy mình cần đến bác sĩ tâm lí. kiên quyết cho rằng người có thể trị bệnh cho mình chính là thời gian. Chỉ có điều, phát triển tình cảm với La Đại Giang cũng chẳng phải là điều gì xấu xa.

      Bạn thấy đấy, đây chính là phương thức của Giang Yến Ni, bao giờ bỏ qua bất kì khả năng nào, cho dù có gặp phải cú sốc lớn đến đâu.

      Nếu như có thể kén chọn hơn chút tốt, ví dụ như: gã đàn ông nào làm thất vọng ba lần kiên quyết quay lại.

      Đây là chuyện mà Giang Yến Ni quyết tâm phải làm bằng được.

      Đổng Du hỏi:

      - Với La Đại Giang, có hy vọng gì ? Dù sao cũng là bạn học cũ, cũng có chút nền móng tình cảm.

      Giang Yến Ni bật cười. Nỗi lo lắng chứa trong tim Đổng Du bị nhìn thấu, dù sao Giang Yến Ni cũng chưa từng lần thất tình , lúc nào cũng có đàn ông đến tán tỉnh , “người này ngã xuống người kia tiến lên”. thực tế, đây có lẽ là nguồn gốc phải “rày đây mai đó”.

      Giang Yến Ni thể trả lời câu hỏi của Đổng Du. Nhẫn đính hôn đeo tay rồi mà vẫn còn bay mất huống hồ chỉ là bạn học cũ bày tỏ tình bằng hữu. Chỉ có điều Giang Yến Ni vẫn muốn thử xem sao. Điều duy nhất có thể đảm bảo là tích cực sống, tích cực , bao giờ khép mình. Chẳng phải chỉ như vậy mới có thể trở thành người phụ nữ đẹp trong mắt người khác hay sao?

      Giang Yến Ni mỉm cười với Đổng Du:

      - Tớ hứa với cậu, sau này nếu có ai từng hỏi tớ từng bao nhiêu người đàn ông, tớ trả lời chỉ có hai người, người tớ ấy nhưng ấy tớ, người tớ nhưng tớ .

      Ánh mặt trời bắt đầu hạ rắc thứ ánh sáng lấp lánh lên khung cửa kính. Dưới ánh sáng mặt trời, Giang Yến Ni mỉm cười trông giống hệt như con linh dương bị thương.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :