1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ảo mộng lữ trình - Tùy Tâm Sở Dục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3.2:

      Converter: hanthientuyet

      Beta: Thư



      Margaret biết bây giờ mình ở phần đáy chìm dưới nước của chiếc tàu thủy này. Cách tấm thép, bốn phía dưới chân nàng đều là nước biển. Thỉnh thoảng, khí trong gian bị bịt kín, va chạm vào nhau tạo thành những tiếng "ông ông", đây là tiếng ồn phát ra từ dãy phòng làm việc sát bên.

      Thời điểm tàu mới bắt đầu chạy, nàng cảm thấy đầu hơi choáng váng chút. Nhưng rất nhanh, cảm giác khó chịu liền biến mất, con tàu phảng phất như vững vàng ngừng lại bất động tại chỗ.

      Nàng mực núp trong buồng xe cho đến nửa giờ sau, phỏng chừng tàu RMS Titanic hoàn toàn rời khỏi bến tàu mới bò dậy từ chỗ ngồi phía sau.

      Bốn phía tối đen đến mức có xòe bàn tay ra trước mặt cũng thấy được năm ngón tay. May mắn là lúc còn ở bên ngoài, nàng chú ý đến hộp xì gà mạ vàng cùng hộp diêm trong đống đồ lặt vặt trước ô tô. Nàng lục lọi tìm diêm, quẹt sáng que, đẩy cửa nhưng phát cửa được khóa từ bên ngoài. Vì vậy nàng nằm ghế ngồi, nhấc chân dùng sức đạp cửa xe, thủy tinh bị đạp phá, vỡ vụn ra đầy đất. Nàng từ trong cửa sổ xe bò ra ngoài, mượn ánh sáng của diêm, vội vã đánh giá bốn phía.

      Đây là gian lớn, chiều dài ít nhất bằng nửa sân đá banh, từng dãy giá để hành lý chất hành lý, giấy tờ cùng nhiều vật kèm, còn mấy chiếc ô tô xếp theo thứ tự gần cửa khoang dễ dàng di chuyển lên xuống tàu, cánh cửa đối diện thông lên khoang .

      Thời điểm Margaret vẫn còn đánh giá xung quanh que diêm cháy sạch. Nàng quẹt que diêm thứ hai, xuyên qua giá để hành lý, đến phía sau cánh cửa kia, nhưng thời điểm đẩy cửa ra lại phát cửa vẫn nhúc nhích.

      Margaret tiếp tục thử mấy lần, cửa vẫn đẩy ra.

      Nhất định là bị khóa từ bên ngoài.

      Nàng bắt đầu hét to, dùng sức đập cửa, cho đến khi cổ họng trở nên khàn khàn, lòng bàn tay cũng đập cửa đến phát sưng, nhưng bên ngoài vẫn có hồi đáp nào.

      lần nữa trán nàng lại vã ra tầng mồ hôi, Margaret vừa vội vàng vừa nóng nảy , dần dần trở nên hoảng loạn.

      Lúc mới bắt đầu, nàng chỉ vội vã muốn lên tàu, căn bản kịp cân nhắc gì thêm. nghĩ tới mặc dù nàng lên tàu nhưng cuối cùng lại bị nhốt ở đây như vậy.

      Đây là tầng cuối cùng của khoang hàng hóa, vừa vặn bên là khoang đun nước huyên náo, trừ phi có người từ bên cạnh ngang qua đúng lúc, nếu coi như nàng kêu khản giọng, sợ rằng cũng có người nghe được.

      Cha nàng, có lẽ bây giờ ở khoang đun nước xa dùng xẻng xúc than đưa vào trong lò đun, mà nàng ở chỗ này nhưng cách nào ra ngoài được.

      Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng cứ bị giam bên trong như vậy, cầu nguyện kì tích xuất ?

      Margaret thôi gào thét cùng đập cửa vô ích, vô lực tựa vào vách tường, trong bóng đêm nàng hét lớn mấy tiếng, lệnh bản thân tỉnh táo lại.

      Dựa theo kế hoạch ban đầu của nàng, nàng dự định 7 giờ tối nay, thời điểm RMS Titanic dừng lại tại Pháp (thiệt ra là Pháp tuyết Bảo), mang cha xuống tàu.

      Như vậy, cách khác...

      Đến 7 giờ tối, để đặt hành lý của những hành khách mới, cánh cửa khoang này rất có thể được mở ra từ bên ngoài?

      Nếu như vậy, cho dù kịp xuống khi tàu dừng lại ở Pháp, nàng vẫn còn có cơ hội thứ hai để xuống tàu. Chính là vào ngày mai, thời điểm tàu dừng ở Ireland.

      Margaret dần dần bình tĩnh lại.

      Diêm quẹt còn lại trong hộp cũng nhiều lắm. Nàng thể lãng phí thêm que diêm nào nữa, nên liền ngồi mặt sàn bên cạnh cửa.

      Tiếng "ông ông" nho bên tai cứ kéo dài, cộng thêm bóng tối, làm cho người ta càng thêm vô cùng khó chịu. Nàng tận lực cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu do hoàn cảnh, nhắm mắt lại, bắt đầu chờ đợi đến buổi tối.

      biết qua bao lâu, ngoài cửa vẫn mực có bất cứ động tĩnh gì.

      Tâm tình Margaret nguyên bản dần dần bình tĩnh lại bắt đầu thấp thỏm lần nữa.

      Theo suy đoán của nàng, bây giờ là buổi tối rồi. Hơn nữa vừa mới nãy, tiếng "ông ông" bên tai nàng kia biến mất.

      Nếu như phỏng đoán của nàng sai, tàu đến Pháp.

      Nhưng điều khiến người ta bất an là, bên ngoài khoang hành lý vẫn có bất kỳ động tĩnh nào.

      Chẳng lẽ vận khí của nàng kém như vậy, những hành khách mới lên tàu kia mang theo hành lý lớn nào cần phải để trong khoang hành lý này?

      Yên lặng chờ đợi thêm chốc lát, cho đến khi tiếng "ông ông" xuất trở lại, thời điểm cảm giác hơi hơi choáng váng khi tàu bắt đầu chạy ập tới, Margaret rốt cục cũng xác định, qua Pháp.

      Mà nàng vẫn còn bị nhốt ở chỗ này!
      Last edited by a moderator: 2/7/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3.3:

      Converter: hanthientuyet

      Beta: Thư



      Tưởng tượng rơi vào khoảng .

      Tim Margaret ngừng trầm xuống.

      Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể tiếp tục ở đây chờ, đến trưa mai, cầu nguyện lúc ấy có người đến mở cửa khoang hành lý từ bên ngoài ư? Hoặc là...Nếu như vị họa sĩ lưu lạc Jack cùng vị hôn thê Rose cho Cal đội nón xanh cũng ở thuyền chỉ có khi họ đến đây vụng trộm, sau đó mình mới có thể ra ngoài sao?

      Bất kể là tình huống nào xảy ra, cho dù nàng có chết đói chết khát mà ra ngoài, chút nghi ngờ, lúc đó nàng cũng bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để xuống tàu. Đến cuối cùng, nàng còn có thể chen lên thuyền cứu hộ , nhưng cha nàng- công nhân lao động tạm thời ở khoang đun nước dưới chót, tuyệt đối có cơ hội ấy.

      Nàng nhất định phải ra ngoài sớm.

      Chỉ có cách ra ngoài trước khi tàu dừng vào trưa mai, cha và chính mình mới có thể cùng rời .

      Margaret lại cảm thấy nôn nóng lần nữa.

      Nàng lục lọi lấy ra que diêm, muốn quẹt que nữa, mượn ánh sáng để ổn định tốt lại suy nghĩ của mình, lại phát hai tay khẽ run vì khẩn trương, tìm đến mấy lần, lúc này mới đốt được ngọn lửa lên.

      Que diêm chiếu rọi làm cho Margaret ở trong bóng tối cảm thấy an ủi chút. Lúc tầm mắt của nàng mông lung dò xét bốn phía, lại vô tình rơi vào đống đồ lặt vặt (gốc là lao lai tư, dịch đại thôi) trước xe kia.

      Bỗng nhiên, trong đầu nàng xuất ý nghĩ to gan.

      Nàng nhanh chóng bò dậy, tới cạnh xe, tìm rương dụng cụ để ở phía sau, mở rương lấy tua vít ra, bò vào trong xe lần nữa, mượn ánh sáng nhàn nhạt của que diêm bắt đầu phá khóa xe.

      Loại xe cổ mới sản xuất này cũng khó phá khóa (cái câu gốc thiệt là khó dịch quá trời, đại loại là với Margaret Roll-Royce là dòng xe cổ so với thời đại nhưng vào thời điểm Margaret đây là dòng xe mới sản xuất, theo Thư là vậy). Nàng tháo bốn cái đinh ốc ở bốn góc, đem cái tua vít cắm vào cạnh bảng dùng sức xoay, xoay mấy lần, rốt cục bảng cũng được cạy mở, ở vị trí của ổ khóa là ba đôi dây điện, theo thứ tự là ba màu đỏ, vàng và nâu.

      Dùng phương thức tưởng là làm chạm mạch điện tử của loại bảng khóa Huyndai giống như trong phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng đối với loại xe cổ thế này sử dụng phương pháp làm chạm mạch hoàn toàn thành vấn đề. Vấn đề là Margaret chỉ biết ba đôi dây điện này bao gồm dây mở điện, dây khởi động cùng dây tắt máy (khúc này chém gió, mát quá trời), nhưng rốt cục dây nào là dây mở điện, dây nào là dây khởi động.

      Nàng nghiên cứu chốc lát, thấy diêm còn dư lại bao nhiêu, sợ rằng cuối cùng mọi thứ lâm vào bóng tối, cắn răng, trước tiên đem đôi dây màu vàng chập lại nhưng xe có phản ứng. Lại tiếp tục đến dây màu đỏ, khung số

      Đây là dây mở điện!

      Sau khi Margaret cẩn thận đem dây cố định lại, cuối cùng thử hai dây điện màu nâu, tiếng "ken két" vang lên, ánh đèn hơi lóe lên, thanh động cơ chạy phát ra.

      Xe khởi động thành công rồi.

      Margaret nhanh chóng tìm được chốt mở đèn, mở đèn xe, hai chùm sáng lập tức chiếu sáng nửa khoang hàng hóa.

      Trước xe cùng cửa khoang hành lý có mấy dãy giá để hành lý, phía sau xe cũng có.

      Nhưng bây giờ, nàng cách nào cân nhắc thêm điều gì.

      Nếu như mấy ngày sau vận chiếc tàu chìm, nàng đụng nát những thứ hành lý sớm muộn cũng rơi xuống nước này trước cũng tính là tội lỗi gì lớn.

      Nàng đạp chân ga , chậm rãi lui về phía giá để hành lý sau lưng, thanh va chạm giữa xe và giá cùng thanh hành lý rơi xuống đất vang lên ngừng. Sau khi liếc mắt thấy chừa đủ khoảng cách, nàng hít hơi dài, đổi chân chút, đạp ga hướng cửa khoang lao tới.

      Chỉ trong giây lát, thời điểm khí huyết cả người nàng bị chấn động thiếu chút nữa là ngất xỉu, bất qua nắp ca-pô xe chỉ thay đổi hình dạng lõm vào chút mà thôi, nhưng cánh cửa khoang vốn khép kín rối cục bị đụng vỡ.

      Bấy giờ, ô tô vẫn có trang bị dây an toàn. Cú va chạm cuối cùng vừa rồi làm ngực nàng đập vào tay lại, đau muốn chết.

      Cả người nàng gục tay lài, nhắm mắt chờ cơn ù tai cùng choáng váng muốn chết qua .

      Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, trận tiếng động đáng sợ nàng vừa gây ra kia rốt cục cũng hấp dẫn người ta đến hành lang của khoang hành lý. Margaret nghe có người cao giọng kêu lên:

      "Thượng đế ơi, rốt cục nơi này xảy ra chuyện gì?"

      Margaret bị dẫn đến phòng cảnh vệ ở tầng e.

      Hảold Bell là đội trưởng đội cảnh vệ. xuất thân từ Scotland Yard, trước đây ở chiếc du thuền hoàng gia của công ty bach tinh làm việc nhiều năm, có thể là kiến thức rộng. Nhưng đụng phải chuyện như hôm nay vậy vẫn là lần đầu tiên.

      " thống kê ra tổn thất rồi."

      Vị thuyền cảnh trẻ tuổi Clurman mang tờ giấy tới, liếc mắt nhìn kẻ gây họa giờ phút này bị còng ngồi trong góc kia.

      Tuổi của kẻ gây họa nhìn rất trẻ, dáng vẻ bất quá chừng hai mươi, mặc chiếc áo đầm mộc mạc màu lam. Từ góc độ của nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy được nửa gò má của nàng cùng hàng mi cánh quyển (hông hiểu) đẹp hơi rũ xuống. Ánh đèn hắt đến mặt nàng tạo thành mảng màu tối hình cung vô cùng nhu mỹ.

      (Clurman) nhịn được nhìn thêm cái.

      Đây là vị tiểu thư vô cùng xinh đẹp. Thon , nhu mỹ, làm cho đàn ông chỉ cần nhìn thoáng qua liền sinh lòng bảo hộ nàng. Nhưng điều làm cho thấy kinh ngạc là, sau khi phạm vào tội nghiêm trọng đủ để bị kiện, nàng lại lộ ra chút biểu tình hoảng hốt nào. Ngược lại, nhìn như lòng nàng bình tĩnh, bộ dạng tựa như suy nghĩ tâm gì đó .

      Bell tiên sinh tỏ ý muốn đọc lớn tiếng.

      "Đụng hư 12 giá để hành lý, làm hư bốn mươi lăm hành lý của hành khách, bước đầu đánh giá tổn thất trái phải khoảng ba trăm bảng . Ngoài ra..." Clurman ngừng lại chút.

      "...Còn làm hư chiếc Roll-Royce bản giới hạn mẫu mới nhất. Trị giá ngàn hai trăm bảng ."

      Sắc mặt Bell tiên sinh hơi đổi chút:

      "Chủ xe là ai?"

      "Cal Hockley tiên sinh ở phòng hoàng gia (phòng vip á)" Clurman liếc nhìn tiểu thư trẻ tuổi kia lần nữa, giọng mang theo đồng tình, " thông báo cho (Cal). hẳn là rất nhanh biết đến."
      Last edited by a moderator: 2/7/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4:

      Converter: hanthientuyet

      Beta: Thư



      Từ buổi trưa sau khi lên RMS Titanic đến giờ, sắp đến mười giờ tối, trải qua mười tiếng sai biệt lắm, ra tâm tình của Cal vẫn chưa ra hình ra dạng gì.

      Hoặc đúng hơn, từ lúc Rose, nàng tiểu thư quý tộc mà theo đuổi, chấp nhận lời cầu hôn của đến giờ, trong thời gian gần hai tháng, vẫn chỉ có cảm giác, mọi chuyện phảng phất phải như những gì tưởng tượng. Hơn nữa gần đây, ngày cưới càng đến gần, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

      Tuy nhiên, ngoài mặt, giờ phút này nhìn cùng những phú ông ngồi xung quanh chuyện trò vui vẻ khác nhau là mấy.

      "... Năm mươi khối! Tên kia , Pittermann mua toàn bộ Manhattan mới tốn nhiều nhất hai mươi bốn đô la."

      " sai, cái tên đó , nhưng mà tiên sinh, Manhattan động!"

      Trong số bọn đàn ông vị Fordman tiên sinh giỏi kể loại chuyện tiếu lâm hạ lưu hiểu ý cười lớn tiếng, đắc ý hít hơi khói, sau đó phun luồng khói mù xinh đẹp màu lam vào trung.

      chủ ngân hàng đến từ New York, là hành khách khoang hạng nhất.

      Những trường hợp giống như vậy, Cal sớm quen thuộc. Nếu như tâm tình (Cal) tốt, có khi cũng nguyện ý tham gia giải trí với bọn họ phen. Dù sao, đối với bọn đàn ông có tiền có thế mà , sau buổi cơm chiều cùng tụ tập vào phòng hút thuốc tiêu hao thời gian, đàm luận chuyện về quốc hội, về bầu cử, về cổ phiếu, về thình hình quốc tế, hoặc là các loại vô tuyến truyền hình mới được phát minh sau này, cuối cùng khó tránh khỏi chuyển đến đề tài về phụ nữ.

      Trong tiếng cười, cho hợp với tình hình nhếch mép cái, dập tắt điếu xì gà còn lại nửa, móc đồng hồ bỏ túi ra, ngón tay bắt đầu nhấn đỉnh móc chụp của đồng hồ bỏ túi, nút bật mạ vàng bật ra, lại bị nhấn xuống, tiếp tục bắn ra, lại tiếp tục bị nhấn xuống, lặp lặp lại ngừng.

      Đây là động tác theo bản năng. Thời điểm cảm thấy tâm thần yên, thông thường là như vậy.

      Suy nghĩ của ra vẫn còn dừng ở việc phát sinh bàn ăn tối hai hôm trước.

      Ngay trước mặt bàn toàn là đàn ông, Rose lại hút thuốc, chút cố kỵ mang lời của người Áo bị điên Freud liên quan đến "tiểu đệ đệ" cùng khoái cảm châm chọc Ismay tiên sinh khoe khoang RMS Titanic, thậm chí nửa đường bỏ lại mà rời . Mặc dù lão già Ismay có tiền cùng hay dại dột bốc phét, thậm chí trước đây rốt cục chưa từng nghe cái quái gì về Freud, nhưng sau cùng biểu vừa rồi của Rose, chính là ở trước mặt mọi người cho , vị hôn phu này, bạt tay. có thể thấy được ánh mắt đầy ý vị của toàn thể mọi người bàn dồn hết lên người mình, mà mẹ của Rose, vị Bukater phu nhân luôn muốn dựa vào tiền của để duy trì cuộc sống quý tộc kia, thời điểm nhìn bóng lưng con nàng rời , sắc mặt trở nên đên thui, so với muỗng trứng cá muối mười bảng kia còn muốn đen hơn.

      Người nên đen mặt phải là mới đúng.

      "Đát!"

      Chợt ngón cái của Cal khẽ cong, nặng nề nhấn nút cài giờ. Trong tiếng kim loại thanh thúy va chạm, thu đồng hồ lại, mượn cớ chuyện cùng mấy vị thân sĩ gần đó rồi đứng dậy rời .

      "Hockley tiên sinh!"

      Lúc rời khỏi phòng hút thuốc ở tầng a, tới phòng khách vàng son lộng lẫy, muốn trở về phòng riêng ở tầng b bị đầy đặn ăn mặc cách tân chặn lại. Vẻ mặt đối phương tươi cười, dùng loại phương thức vừa cung kính lại thân thiết chào hỏi :

      "Nghe chẳng mấy chốc nữa là ngài kết hôn? dâu là quý tộc đến từ quốc sao? Cùng ngài là xứng đôi, quá xứng đôi rồi, hy vọng lần sau có thể làm quen với nàng, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể trở thành bạn."

      mặt Cal lộ ra nụ cười tao nhã lễ độ. Rốt cục cũng đuổi người phụ nữ đầy đặn nhiệt tình quá độ kia , nụ cười đột nhiên biến mất.

      "Nàng này là ai?"

      Ánh mắt lạnh lùng nhìn về bóng lưng của nàng, hỏi Lovejoy đứng cách mình xa.

      Lovejoy là lão bộc của . Lúc (Cal) vẫn còn là đứa trẻ, (Lovejoy) đến nhà (Cal). (Lovejoy) nhìn (Cal) lớn lên. Từ mười năm trước vì cha bị bằng hữu phản bội lâm bệnh nặng qua khỏi khiến (Cal) thể bỏ dở việc học ở trường đại học Princeton trở về nhà bắt đầu tiếp quản xí nghiệp sắt thép của gia tộc đến giờ, (Lovejoy) chưa từng rời bước. So với tên chó săn trung thành Sethe của cha còn trung thành hơn, bỉ ca cù chim (hổng hiểu gì hết trơn) càng cẩn thận hơn. Nếu như thế gian này có người đủ tín nhiệm để trò chuyện, đó chính là lão bộc đứng bên rồi.

      "Bobbie (khúc sau là chim chàng nhái, biết dịch nên đành bỏ vậy) phu nhân, thành viên của hội cứu trợ phụ nữ Philadelphia. Ngài quên rồi sao? Tháng tư năm ngoái ngài quyên góp môt khoản tiền cho hiệp hội của nàng." Lovejoy thấp giọng trả lời, duy trì nhất quán khuôn mặt chút biểu tình.

      Cal nhàn nhạt "à" tiếng, xoay người tiếp tục lên cầu thang.

      "Cal!"

      Cal nghiêng đầu, thấy Gordan nghị viên tay kẹp điếu xì gà, cánh tay khác dẫn trẻ tuổi xinh đẹp về phía mình.

      Lão già háo sắc này, đây là người phụ nữ thứ ba (Gordan nghị viên) đổi trong vòng nửa năm qua rồi. Tất nhiên, giờ phút này cánh tay thoải mái ôm eo trẻ tuổi nọ...

      Cal liếc mắt nhìn nàng.

      Lại là đến từ tầng chót ở Broadway, nằm mộng dựa vào đàn ông để đổi đời.

      Cal mỉm cười chuyện phím cùng Gordan nghị viên.

      (Cal) thích lão già này lắm, nhưng việc duy trì mối quan hệ tốt là cần thiết. Sức ảnh hưởng của (Gordan nghị viên) rất có thể giúp xưởng sắt thép Hockley dễ dàng có được khoản tiền lớn từ những đơn đặt hàng lớn của chính phủ. Thời điểm bọn họ mải mê chuyện tời đất, tên Lily kia chán chết bèn đến bên cạnh uống ly rượu.

      Gordan nghị viên liếc nhìn bóng lưng , lại oán trách :

      "Mời nàng ăn cơm, mua quần áo cho nàng, tặng đồ trang sức cho nàng, còn mang nàng lên chiếc tàu này, nhưng cmn (chửi bậy á) người phụ nữ này cho ta sắc mặt tốt (ý là chịu gần gũi, thân thiết với ổng), đến bây giờ hôn môi còn ra sức khước từ..."

      Cal nhướng nhướng mày, "Ngồi đây xem ta!" (tự tin gớm)

      Lily bưng rượu trở lại, Cal mỉm cười :

      "Cục cưng bé , xinh đẹp như vậy, nếu trong cuộc thi hoa hậu Broadway diễn ra vào tháng sáu này thấy xuất là cực kỳ đáng tiếc."

      Lily chớp chớp mắt, "Thực ra là, tôi ghi danh..."

      "Rất tốt!" Cal vỗ tay phát, " chắc còn chưa biết, tôi tài trợ cho cuộc thi, còn bạn của tôi," nhìn về phía Gordan nghị viên, "Đến lúc đó trong số những giám khảo."

      Mắt Lily sáng lên, lập tức tiến đến khoát tay Gordan, mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      "Cục cưng, tại sao chúng ta hóng gió boong chút nhỉ?"

      Gordan nghị viên xoay mặt, vừa ngạc nhiên lại cảm kích nhìn Cal.

      Cal đưa mắt nhìn bóng lưng nghị viên và biến mất ở khúc quanh, nụ cười bên mép lập tức biến mất.

      nhìn về phía cầu thang lên phòng riêng ở tầng b.

      Có lẽ, nên chuyện lại với Rose.

      Lúc chuẩn bị bước , người mặc đồng phục thủy thủ đoàn vội vã tới.

      " xin lỗi, xin hỏi ngài là Cal Hocley tiên sinh sao?"

      "Đúng thế. Có chuyện gì?" nhàn nhạt trả lời.

      Thủy thủ đoàn lộ vẻ áy náy cùng dè dặt, :

      "Vô cùng xin lỗi, Hockley tiên sinh, mời ngài đến khoang chứa hàng, xe ô tô của ngài bị chút việc ngoài ý muốn. May mắn là, chúng tôi bắt được kẻ gây họa. Có lẽ ngài nguyện ý đích thân gặp chút?"

      Lúc Cal thấy cửa kính vỡ nát, bảng khóa bị cạy, đầu xe hoàn toàn lõm xuống, toàn thể mọi thứ có thể miêu tả về chiếc xe là hoàn toàng hư hỏng phản ứng đầu tiên của là kinh ngạc.

      Làm gì có chuyện hoang đường như thế này? Có người trốn ở khoang hàng hóa, vì chạy , thậm chí còn cạy khóa xe , đụng đổ cửa khoang!

      Cal cúi người dò xét ghế lái, kiểm tra bảng điều khiển bị thay đổi hoàn toàn. Mấy sợi dây điện hoàn toàn lộ cả ra ngoài. Vừa vặn bên là bảng khóa bằng gỗ hồ đào màu nâu nhạt vốn mới tinh nhưng giờ lại có mấy đường trầy ngổn ngang, khó tưởng tượng lúc ấy là tình thế thô bạo đến mức nào.

      Đôi lông mày nhíu chặt lại.

      Coi như chỉ có người ở tầng lớp giàu có mới có ô tô, người biết lái cũng nhiều, dưới tình huống có chìa khóa, ngoại trừ kỹ sư nhà máy chuyên nghiệp người biết dùng phương thức làm chạm mạch lại càng ít hơn.

      Người nghèo làm sao biết phương pháp làm chạm mạch khi có chìa khóa xe, chỉ có kết luận duy nhất, người gây họa lần này chính là tên trộm xe hơi chính cống rất chuyên nghiệp.

      Chiếc xe này là xe mới mua tại xưởng ở còn chưa sử dụng lần nào, là đặc biệt chuẩn bị cho hôn lễ cuối tuần tại Mỹ với Rose. Bây giờ lại bị phá hư thành cái dạng này!

      Tối nay tất cả những điều ấm ức tích tụ trong lòng hoàn toàn bùng nổ. Lửa giận trong lòng dâng lên cao.

      Đôi mắt hơi híp lại chút.

      Rất tốt, bất kể người này là ai, sau đó cho kẻ đó nếm thử cảm giác "tốt đẹp" bị dây thừng treo ngược lên sau đó bị ném xuống biển lạnh giá "tắm rửa" như thế nào.
      Last edited by a moderator: 2/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5:

      Converter: hanthientuyet

      Beta: Thư


      Hành lang bên ngoài phong truyền đến loạt tiếng bước chân, thanh ngày càng gần.

      Bell đội trưởng vội vàng hỏi han Margaret, từ sau cái bàn vội vã đứng lên nghênh đón.

      Rất nhanh, mấy bóng người xuất trước cửa.

      Theo bản năng, Margaret hơi hơi quay mặt nhìn sang.

      Ngọn đèn nê-ông cửa đối diện bắn thẳng tới nàng, ánh sáng thập phần nhức mắt. Mặc dù hơi nheo mắt lại nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn, thời điểm Margaret muốn chuyển mắt né tránh luồng sáng mạnh kia lại phải đối mặt với đôi mắt của người đàng ông đột nhiên xuất dưới ánh đèn.

      Khoảng cách hơi xa, cộng thêm ánh đèn chói mắt, khiến cho nàng tài nào nhìn đôi con ngươi của người đàn ông kia màu gì, nhưng giờ phút này, đôi mắt toát ra tức giận cùng lãnh ý phảng phất như muốn giết người mỏng manh tựa sợi tơ nhưng hề che giấu hướng thẳng vào nàng.

      Mấy giây đối mắt ngắn ngủi trôi qua, cuối cùng Margaret cũng đem người đàn ông phảng phất nhìn có chút quen mắt này liên hệ với tên của kẻ thể khiến người ta có hảo cảm

      Cal Hockley!

      Nếu như phải tình huống bây giờ quá mức tệ hại, giờ phút này nàng nhịn được cười khổ cái.

      Còn có gì trùng hợp như trong kinh kịch hơn chuyện này? Chiếc xe tồi tệ mà nàng làm hỏng kia lại chính là của !

      "Là nàng?"

      Tầm mắt Cal từ mắt đối mắt với Margaret rồi lại rơi xuống cổ tay bị còng lại của nàng , sau khi trầm mặc vài giây, hỏi lại, ngữ điệu có chút thể tin được

      "Đúng vậy, Hockley tiên sinh," Bell đội trưởng giải thích, "Có lẽ ngài cảm thấy tưởng tượng nổi, nhưng xin ngài nhất định phải tin, chính người phụ nữ này làm hỏng xe của ngài. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định xử lý thích đáng, đảm bảo ngài chịu chút tổn thất..."

      " chịu chút tổn thất nào ư?" Đột nhiên Cal phảng phất như bạo phát, gần như thô bạo cắt đứt lời Bell đội trưởng, mi tâm co sâu lại chỗ cho thấy ràng rằng thời khắc này vô cùng tức giận.

      "Đây là quà ta chuẩn bị vì hôn lễ! Hôn lễ cử hành ngay vào cuối tuần này, bây giờ nó bị kẻ ngu xuẩn biết bò ra từ nơi nào làm hỏng, vậy mà ông còn với ta là đảm bảo ta chịu chút tổn thất nào ư?"

      Bell đội trưởng lộ ra vẻ lúng túng, sau đó vội vàng lộ ra bộ mặt vui vẻ:

      "Vâng, vâng, tôi vô cùng hiểu tâm tình của ngài giờ phút này, nhưng việc đến nước này rồi, cũng chỉ có thể tận lực đem tổn thất của ngài giảm đến mức tối đa. Cũng may kẻ gây họa bị bắt tại trận..."

      Lúc này, thủy thủ đoàn vừa được cử xem xét tình huống vào, mang theo người mặc đồng phuc màu xanh da trời dính đầy vết đen.

      "Đội trưởng, đây là đội trưởng đội bảo dưỡng Wallo .

      Bell đội trưởng nhìn về vị đội trưởng đội bảo dưỡng có vẻ bận rộn kia, hỏi:

      "Khoang đun nước có người nào tên là Brown Firth ?"

      Đội trưởng đội bảo dưỡng lắc đầu cái, " có ai tên như vậy cả."

      Margaret ngước mắt lên, "Ngài cái gì?"

      Đội trưởng đội bảo dưỡng liếc nhìn Margaret, lộ ra biểu tình thắc mắc.

      "Vị tiểu thư này tuyên bố cha của nàng làm công việc đun nước ngay RMS Titanic."

      "Đúng", chợt Margaret đứng bật dậy, để ý tay mình còn bị còng bên cây cột, "Tên của là William Brown, vốn làm việc ở đây, nhưng có người tên George bị bệnh, nên cha ta mới thay tạm thời lên thuyền..."

      ", tôi rất chắc chắn có ai tên như vậy cả. Tôi có thể đọc hết tên của trăm hai mươi ba người ở tất cả sáu khoang đun nước", đội trưởng đội bảo dưỡng nhún vai cái, "Về phần George... quả bị bệnh đến, nhưng người thay thế tên là Rooney Luke, phải William Brown. Nhất định là lầm rồi."

      Margaret ngây dại, tim đột nhiên nhảy liên hồi, cố hết sức đè nén tâm tình đột nhiên mừng như điên của mình.

      Vị đội trưởng đội bảo dưỡng này chuyện vô cùng chắc chắn, thậm chí có thể ra tên của người thay thế George tạm thời lên tàu mà mắc lỗi.

      cách khác, cha của mình, biết vì nguyên nhân gì, cuối cùng lên tàu giống như dự đoán của , mà ở lại Southampton ư?

      Tạ ơn trời đất!

      Nàng biết mình nên hưng phấn qua mức, dù sao mấy ngày nữa còn có hơn ngàn người phải mất mạng, nhưng... thực chứng minh, hóa ra tất cả đều là hư , cha nàng có thể thoát được kiếp này, đối với nàng mà , đời này có điều gì quan trọng hơn sao?

      Khi nàng cực lực (nguyên văn trong convert nhé) bình ổn lại tâm tình đại biến vì tin tốt bất giờ kia, Bell đội trưởng co ngón tay, dùng sức gõ bàn cái, nghiêm nghị quát:

      "Tiểu thư Firth, thể trình ra bất kỳ giấy tờ hay vé thuyền, bây giờ chứng thực lý do vừa rồi mang ra cũng là ngụy tạo. Bây giờ còn gì để nữa ?"

      Margaret lấy lại tinh thần, liếc nhìn vị khổ chủ mặt mày tối sầm đứng bên cạnh, hạ mí mắt, thấp giọng :

      "Tôi xin lỗi về tổn thất vừa rồi. Tôi nguyện ý bồi thường."

      ", lấy cái gì để bồi thường hả?"

      Cal liếc mắt quét qua chiếc đầm bằng vải bông giá hai xu thước cùng đôi giày da màu nâu mòn gót của nàng, ánh mắt vốn mang theo mấy phần ngạo mạn, giờ phút này lại càng bộc lộ ràng:

      "Cao thấp toàn thân , tất cả tài sản cộng lại cũng quá hai bảng !"

      "Vô cùng xin lỗi vì gây ra bất lợi cho hôn lễ sắp tới của ngài, nhưng tôi cố gắng. Mặc dù quả tôi tài nào bồi thường hết cho ngài trong lần, nhưng làm ơn hãy cho tôi bồi thường định kỳ..."

      Ánh mắt Margaret dõi theo đôi giày da bóng loáng như mặt gương dính hạt bụi, tận lực để cho thái độ của mình nhìn càng nhún nhường, giọng càng thành khẩn.

      Nhưng hiển nhiên, vị Hockley tiên sinh trước mắt này tựa hồ vừa nuốt quả pháo, hề có chút ý định bỏ qua cho nàng.

      "Im miệng!"

      Cal cắt đứt lời nàng, nghiêng đầu nhìn Bell, "Khi đường đến đây vừa rồi, ta vẫn muốn làm thế nào đấy để nhéo đầu người này xuống. Bây giờ nếu là người phụ nữ, bất luận là từ phương diện nào mà , có vẻ ta tiện tự thân động thủ. Tên trộm này..."

      thoáng nhìn Margaret, lạnh như bắng, "Ông nghĩ là nên xử lý như thế nào đây?"

      Bell đội trưởng liếc nhìn Clurman.

      " thông báo cho thuyền trưởng biết sao?" Hỏi (Clurman).

      "Vâng, thuyền trưởng rất nhanh biết chuyện." Clurman vội .

      Sau khi nghe thủy thủ báo cáo việc, thuyền trưởng tàu RMS Titanic Edward John Smith tiên sinh lập tức vội vã chạy tới.

      Trong suốt hai mươi hai năm làm thuyền trưởng các du thuyền biển, đây vẫn là lần đầu gặp phải tình huống thể tưởng tượng nổi thế này. Lúc thấy kẻ gây họa ra chỉ là tiểu thư trẻ tuổi nhìn chừng hai mươi, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn duy trì vẻ mặt trầm tĩnh rốt cục cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Nghe xong lời tường thuật của Bell đội trưởng, Edward thuyền trưởng khỏi hơi do dự.

      chút nghi ngờ, những chuyện mà vị tiểu thư trẻ tuổi này phạm phải cũng tính là .

      Trốn vé, làm hư cửa khoang hàng hóa, nghiêm trọng hơn là, tạo ra số lượng (convert ghi vậy) tổn thất kinh tế cho hành khách.

      Theo lý thuyết, ngoài việc bồi thường dân , nàng còn vô cùng có khả năng bị kiện, gặp phải tai ương lao ngục.

      Nhưng mà...

      biết vì sao, ấn tượng đầu tiên của Edward thuyền trưởng với này rất tồi.

      Thời điểm nhìn (Edward thuyền trưởng), đôi mắt của nàng sáng ngời mà trong suốt, rất dễ dàng làm nhớ đến cháu chuẩn bị bước vào lễ đường thành hôn tháng sau của mình. Vì để ông có thể xuất ở lễ cưới của mình, chính miệng chúc phúc cho cháu nên nàng (cháu Edward thuyền trưởng) cố ý chọn ngày cưới vào tháng sau, mà khi đó, (Edward thuyền trưởng) cũng sắp mang theo cảm tạ với biển khơi cùng lòng kiêu ngạo sau đó vinh quang kết thúc kiếp sống trọn đời làm thuyền trưởng.

      Cho nên, mặc dù biết như vậy có chút đúng nhưng trong lòng, vẫn hy vọng chuyện này có thể tận lực hóa tiểu.

      Vị tiểu thư trẻ tuổi này gây ra tổn thất về tài sản cho công ty bạch tinh, chỉ cần nàng tiến hành bồi thường là được. Để miễn cho nàng bị kiện, chỉ cần câu của mà thôi, tin tưởng phần mặt mũi này của mình nhất định phải có (ý ông ý là tuy ông ý có điều kiện bằng Cal nhưng Cal có thể nể mặt ông mà kiện Margaret), vấn đề này lớn.

      Bây giờ chỉ xem thái độ của người chịu tổn thất tài sản lớn nhất Hockley tiên sinh như thế nào thôi.

      "Hockley tiên sinh," Edward thuyền trưởng nhìn về phía , "Đầu tiên, xin ngài tiếp nhận lời xin lỗi thành khẩn nhất của tôi. Bởi vì sơ sót của chúng tôi, mới khiến ngài chịu tổn thất này. Quan trọng là, tôi muốn biết, nếu như vị tiểu thư này có thể tiến hành bồi thường cho phần tổn thất tài sản của ngài đúng như nàng cam kết, lúc đó ngài có thể cân nhắc chấm dứt chuyện này, miễn cho nàng bị kiện được ? Dù sao, đối với ngài mà , đây cũng là chuyến lữ hành vô cùng tuyệt vời, tâm tình cũng nên vì bất cứ điều gì làm hỏng."

      Edward thuyền trưởng xong, ánh mắt những người còn lại trong khoang cũng rơi vào người Cal Hockley.

      Cal nhìn chằm chằm Margaret, ánh mắt trầm (khủng bố quá hà)

      "Tiểu thư Firth, mới vừa rồi cười sao?" (tinh mắt gớm luôn)

      Margaret cả kinh, lập tức chối, ", tôi có..."

      ", có, ta thấy được tâm tình này trong mắt ," Cal hơi hơi nhếch mép cái, "Mặc dù, ta hiểu tại sao, nhưng ta nghĩ ra chỗ thích hợp nhất dành cho ..."

      "Nếu như ở đây có luật sư ông ta đưa ra đề nghị như thế nào?" hỏi Lovejoy đứng sau lưng.

      "Dựa theo pháp luật mà , phải bị kiện." Lovejoy .

      "Rất tốt." nhìn về phía Smith thuyền trưởng, "Thuyền trưởng tiên sinh, ta đề nghị chúng ta nên tôn trọng luật pháp. trẻ tuổi này bình thường, có vẻ rất thích hợp chơi đùa trong nhà đá." (giải thích tí, thuyền trưởng tên là Edward John Smith nên gọi là Edward thuyền trưởng hay Smith thuyền trưởng đều sai nhé)

      Cal xong, hơi nhếch mép châm chọc cái, thèm liếc mắt nhìn Margaret, xoay người rời .

      Edward thuyền trưởng hơi bất đắc dĩ (khó xử, chắc hầu hết mọi người đều hiểu ha) nhín vai cái,ngầm ngâm chút.

      "Được rồi." chuyển hướng về Bell đội trưởng, "Bell tiên sinh, trưa mai, khi tàu dừng ở Ireland, trục xuất vị tiểu thư này, giao lại cho Sở Cảnh Sát bến tàu."

      "Vâng, tiên sinh." Bell đội trưởng đáp.

      ------------------

      Chương 6.1:

      Converter: hanthientuyet

      Beta: Thư


      Margaret bị nhốt ở gian nhà kho cạnh phòng cảnh vệ.

      Căn phòng này vô cùng chật hẹp, có cửa số, bởi vì khí lưu thông, nên đến bây giờ còn có thể ngửi được mùi dầu mới nhàn nhạt. Dĩ nhiên còng tay cũng rời khỏi cổ tay Margaret, nhưng đối với Margaret mà , tất cả mọi thứ là gì cả. Khi nàng rốt cục cũng tĩnh tâm lại, lúc nhớ lại từ đầu đến cuối mỗi chi tiết xảy ra từ sáng sớm đến bây giờ, nàng thể thừa nhận, mặc dù đối với nàng việc vội vàng liều lĩnh lên tàu có thể coi là cực kỳ bi thảm quạ đen (=xui xẻo), nhưng vận khí của nàng quả quá tệ, vị "nón xanh" (=bị cắm sừng) tiên sinh vừa cay nghiệt vừa lãnh khốc (=lạnh lùng) kia ngược lại thành toàn cho nàng, trưa mai bị trục xuất lên bờ, đây chính là kết quả tốt mà nàng cầu còn được.

      Đúng, bây giờ nàng cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần đàng hoàng ngồi chờ trong phòng này đêm, lúc tàu cập bến trưa mai, nàng liền có thể xuống tàu rồi.

      Nàng hề cân nhắc đến chút khả năng bị kiện sau khi xuống tàu. Cho dù rơi vào tỉnh cảnh như Cal giễu cợt, chuyện đó cũng tính sau. Nàng biết so với rất nhiều người chiếc tàu này trở thành thây cứng trôi lơ lửng biển Đại Tây Dương lạnh giá mấy ngày sau nàng quá may mắn. Chỉ cần tính mạng vẫn còn, cái gì cũng thể đánh bại nàng.

      đỉnh đầu chỉ có duy nhất chiếc đèn nê-ông nên ánh sáng rất tốt. Margaret biết thời gian chính xác, phỏng chừng hẳn 10 giờ đêm rồi.

      Tay nàng bị còng vào khoen sắt vách, do cứ mực ngồi ở tư thế nên dưới tình huống máu huyết tuần hoàn thông, nàng dần dần có cảm giác tê dại như bị kim đâm. Thê thảm hơn nữa chính là, sau khi thần kinh thả lỏng, cơ thể của nàng bắt đầu nhắc nhở nàng việc liên quan đến hữu của nó, từ sáng đến giờ, nàng ngụm nước cũng có, vừa đói vừa khát.

      Bụng đói có thể chịu đựng được, nhưng miệng (từ convert qua nha) khát nước lại thập phần khó nhịn. Sau khi ý thức được cơ thể cần uống nước, cảm giác khát nước trong miệng càng mãnh liệt hơn.

      Tất cả mọi người phảng phất như quên tồn tại của nàng, sau khi nhốt nàng ở nơi này, liền có ai nhớ đến nàng rồi.

      cũng phải lại, mất tự do, trở thành phạm nhân chờ đợi bị tố cáo, dù gì, cũng có tình cảnh nào thê thảm hơn nữa.

      Margaret nâng cánh tay tự do kia lên, thời điểm dự tính mạo hiểm nguy cơ có thể bị người ta chán ghét xin ngụm nước, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, rồi dừng lại, sau đó cửa khoang bị đẩy ra, vị thuyền cảnh trẻ tuổi tên Clurman xuất .

      "Tiểu thư Firth, tôi nghĩ cần ăn chút gì đó," Clurman đưa cái mâm trong tay cho nàng, phía có mấy miếng bánh mỳ trắng ( hiểu tại sao là bánh mỳ trắng nữa, chẳng lẽ còn có bánh mỳ đen nữa ư?), còn có ly nước, "Nên tôi mang tới chút đồ ăn cho ."

      Margaret cảm động đến sắp phát khóc.

      " cảm ơn ngài, ngài người tốt." mặt Margaret lộ ra thần sắc cảm kích.

      " có gì, chỉ là thuận tay chi lao mà thôi, tối nay vừa vặn là phiên trực cảu tôi," Clurman đem mâm đặt lên bàn, liếc nhìn chiếc còng cổ tay nàng, chần chờ chút, "Xin lỗi tôi thể mờ khoá cho ..."

      " sao, ngài làm đủ rồi, vô cùng cảm tạ ngài," Margaret uống mấy ngụm hết cả ly nước, rốt cục cảm thấy thư thái hơn nhiều.

      "Có thể làm phiền ngài lại rót cho tôi ly nước nữa được ?" Nàng liếm môi cái, hơi ngượng ngùng hỏi, "Tôi quả là quá khát nước, bắt đầu từ sáng đến giờ, chưa uống được gì."

      Clurman sững sờ, "Há, tất nhiên, chờ chút," nhận lấy ly liền lập tức xoay người ra ngoài. Sau đó rất nhanh liền trở lại, lần này chẳng những cầm bình nước, mà còn mang theo đĩa trái cây.

      Bởi vì quá đói, Margaret cũng khách khí, cúi đầu, há to miệng ăn miếng lớn.

      Thời điểm nàng ăn, Clurman có rời , mà là ngồi băng ghế cạnh đó, vẫn nhìn nàng.

      Rốt cục bụng cũng được lấp đầy, Margaret ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mát của Clurman, vì thế lại lần nữa biểu đạt lòng cảm kích với .

      "Há, cái này có gì, tên của tôi là Clurman, Clurman Dayton," tâm thình của lộ ra vẻ sung sướng, "tiểu thư Firth, vừa là học sinh của giáo sư William Smith trong học viện nghệ thuật Winchester ư? Điều này cũng trùng hợp, Vị hôn thê của tôi Martha vô cùng thích tác phẩm của giáo sư Smith, mới năm ngoái, tôi còn mang nàng London nghe màn công diễn tác phẩm của giáo sư Smith. Mặc dù, tôi hiểu nhạc, nhưng tôi vẫn thấy rung đọng, đến nay ký ức ấy với tôi hãy còn mới mẻ (từ trong convert ra nha). đại khái biết, Martha mực thích nhạc đáng tiếc nhà nàng (Martha) nghèo, phía dưới còn có mấy em trai, cha mẹ nàng cách nào cho nàng học tiếp nữa, cho nên nàng đành buông tha. Lần này, lẽ ra nàng cũng lên tàu, đáng tiếc cuối cùng lại mua vé được. Nếu như nàng ở tàu tốt, nàng nhất định rất cao hứng (=vui sướng) có thể gặp được học sinh của giáo sư Smith..."

      Margaret nhất thời biết phải tiếp lời như thế nào, chỉ có thể gật đầu cái, hàm hàm hồ hồ trả lời câu, "Vậy ư..."

      Nếu như biết mấy ngày sau phát sinh việc gì, nhất định rất vui mừng vì nàng (Martha) mua được vé. Margaret thầm trong lòng.

      "Ừ, xem, đây là hình của nàng," tựa như là để nàng (Margaret) tin tưởng, Clurman tràn đầy phấn khởi móc ra tấm hình từ trong túi áo, đưa tới trước mắt Margaret, "Đây chính là nàng."

      Trong hình là thiếu nữ giản dị dịu dàng ít (giản di, dịu dàng coi như có gì đáng , nhưng ít , sao biết được hay vậy?), khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra hàm tình mạch mạch (ai hiểu góp ý cho Thư nha).

      "Nàng xinh đẹp." Margaret tán dương.

      "Cảm ơn," mặt Clurman tràn đầy ý cười phát ra từ nội tâm, "Thời điểm lần đầu tiên thấy nàng, tôi liền nàng. Trước khi lên tàu lần này, rốt cục tôi cũng lấy được dũng khí cầu hôn với nàng, nàng đáp ứng. Cha mẹ nàng cũng đồng ý. Chờ sau khi tôi hoàn thành xong nhiệm vụ chiếc RMS Titanic lần này, chúng tôi liền có thể chuẩn bị kết hôn rồi."

      "Chúc mừng , hai người nhất định rất hạnh phúc." Margaret chỉ có thể đáp lại như vậy.

      "Đúng vậy, chúng tôi nhất định hạnh phúc. Cảm ơn chúc phúc." Clurman cười lấy lại tấm hình, lần nữa cẩn thận bỏ vào trong túi, đè cái.

      Nụ cười hạnh phúc mặt chân thành như vậy, rơi vào mắt của Margaret, tâm tình của nàng có cảm giác vi diệu khó tả. (em thề với bà con, cái từ vi diệu là từ bản convert, em chỉ sắp xếp lại thứ tự của chúng nó tí thôi ạ)

      "Này! Dayton tiên sinh!"

      Thời điểm thu mâm lại, tới cửa khoang, rốt cục Margaret nhịn được nữa, bỗng nhiên gọi lại:

      Clurman dừng bước, " có còn cần gì ở chỗ tôi nữa ?"

      "Há," Margaret dò hỏi, "Dayton tiên sinh, nếu như tôi , băng sơn lơ lửng trôi theo dòng hải dương rất nguy hiểm, thậm chí có thể gây nguy hiểm đến an toàn của RMS Titanic, ngài cảm thấy tôi bị điên chứ?"

      Clurman sững sờ, ngay sau đó liền cười, "Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến điều này? RMS Titanic tuyệt đối an toàn. Theo lời của thủy thủ trưởng Henry, coi như thượng đế tự mình đến đây, cũng biết cách làm chìm nó. Huống chi, luôn có nhân viên quan sát suốt ngày đêm đây mà. Tôi , nhân viên quan sát đều là người khỏe mạnh, cho dù có ống nhòm, bọn họ cũng có thể nhìn thấy dù chỉ là khối băng cỡ cái bàn trôi lơ lửng mặt nước trước mặt trong đêm cơ!"

      Margaret cười khổ.

      "Được rồi, tôi chỉ tùy tiện chút thôi. Cảm ơn ngài vừa rồi mang đồ ăn cho tôi."

      " sao," Clurman nhìn nàng cái, ngược lại lộ ra chút do dự.

      "Ngài còn có việc gì sao? Dayton tiê sinh?"

      "Há, tiểu thư Firth, quả tôi có chút hiểu," lộ ra biểu tình tò mò, "Tại sao phải dùng loại phương thức này để lên tàu chứ? Theo như là vì tìm cha của . Nhưng cứ coi như cha đúng là tàu, cũng cần làm loại chuyện nguy hiểm này đâu! Có chuyện gì mà vội vàng đến vậy, thể chờ trở lại rồi sao? Bây giờ nhìn ..." lắc đầu cái, lộ ra vẻ đồng tình, "Vì muốn ra khỏi khoang hàng hóa, đến xe của Hockley tiên sinh cũng dám đụng hư..." hạ thấp giọng, " (Cal) là cái gia hỏa dễ đối phá, mọi người thường nghị luận sau lưng là người ngạo mạn, có chút cảm thông cho người khác. Bây giờ chuyện hỏng bét rồi, chẳng lẽ lo lắng bản thân bị kiện rồi ngồi tud sao? còn trẻ như vậy. Nếu như..."

      ngừng lại chút, "Nếu như muốn thử khẩn cần Hockley tiên sinh lần nữa, có lẽ tôi giúp nghĩ cách chút. Vị hôn thê của , tiểu thư Bukater, cũng ở tàu, buổi chiều tôi vừa gặp nàng (Rose á). Xem ra nàng cũng khó chuyện như Hockley tiên sinh. Tôi có thể giúp chuyển lời, nhìn xem nàng nguyện ý vài lời tốt đẹp cho trước mặt Hockley tiên sinh hay . Mặc dù tôi thấy khả năng nàng giúp lớn, nhưng nếu nàng chịu mở lời, thời điểm tàu cập bến trưa mai, cũng cần bị trục xuất lên bờ. Sau khi thỏa thuận tốt điều kiện bồi thường, có thể cùng chúng tôi vòng tới New York trước, sau đó se trở lại..."

      "Ồ, , ," Margaret vội vàng từ chối, "Vô cùng cảm ơn hảo ý của ngài, nhưng tôi cho rằng vị Bukater tiểu thư kia chịu giúp đỡ, dù sao, tôi cùng nàng cũng quen biết, huống chi, tôi còn đụng hư xe dùng trong hôn lễ của nàng ( gọn là làm hư xe bông xịn của người ta ý), tôi nghĩ rằng nhất định bây giờ nàng cũng cao hứng lắm."

      "Được rồi, cũng đúng. Như vậy, chỉ mong gặp may mắn. nghỉ ngơi ." Clurman nhìn khắp khoang, cuối cùng dời cái ghế trượt (gốc là ghế có thể di động, đoán là ghế trượt thôi nha bà con) tới, đặt bên cạnh nàng, " có thể ngồi đây, như vậy thoải mái hơn. Trưa mai, tôi đưa xuống tàu."

      "Cảm ơn ngài, Dayton tiên sinh, ngài là người tốt, cũng chúc ngài may mắn." Margaret chân tâm ý .

      Clưrmn cười, gật đầu với nàng cái, xoay người đóng cửa khoang rồi rời .

      Tiếng bước chân biến mất, bốn phía lại an tĩnh lần nữa.

      Margaret ngồi vào ghế. Dần dần cảm giác mệt mói đánh tới. Cuối cùng, nàng tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Mỗi người đều có vận mệnh riêng (câu gốc là mọi người có thiên mệnh, Thư lại chém phát nữa). Huống chi, chiếc tàu này cũng chưa chắc nhất định gặp phải tai ương băng sơn tại đây như nàng vẫn biết.

      khắc trước khi ngủ mất, Margaret tự với mình như vậy

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.2:

      Converter: hanthientuyet

      Beta: Thư



      Margaret mơ hồ ngủ mất, bỗng nhiên lòng bàn chân có cảm giác vừa ướt vừa lạnh, nàng mở mắt, nhìn thấy nước chậm rãi tràn đầy nền, nàng kinh hãi ngẩng đầu, phát vách khoang đối diện bỗng nhiên xuất lỗ hổng (nguyên văn là vết rách) lớn như bị dao và cưa cắt vây, nước biển màu đen mãnh liệt như thác tràn vào từ lỗ hổng. Sau đó rất nhanh, nước tràn đến hông của nàng, tiếp theo dâng cao đến ngực, nàng muốn chạy trốn, gắng sức giãy giụa, nhưng tay vẫn cứ vững vàng bị còng lại, cơ bản là có cách nào thoát được.

      Nước biển lạnh giá nhanh chóng dâng ngập cằm của nàng. Màng chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng, trong đầu lên khuôn mặt quen thuộc của người cha mình nương tựa suốt hơn mười năm.

      "Thượng đế ơi, nếu như biết ta lại chết như vậy, thương tâm (=đau lòng, nhưng Thư thấy thương tâm hay hơn nên để vậy luôn) đến mức nào, ta muốn chết!"

      Trong sát na (=giây phải, hay hơn cả giây nữa, cái này rành lắm nha) trước khi nước biển tràn vào mũi miệng nàng, rốt cục nàng cũng hô to tiếng: "Cứu mạng..."

      "Phanh" (=rầm hay đùng gì đó, chung là tiếng động) tiếng, đột nhiên thanh vang bên tai nhanh chóng kéo nàng ra khỏi cơn nơ, nàng mở mắt, phát mình vẫn còn duy trì tư thế trước khi ngủ kia, chính là ngồi tựa vào vách khoang.

      Vách tường cũng có lỗ hổng, nước biển cũng tràn vào, càng có bao phủ lấy nàng.

      Mới vừa rồi, nàng chỉ là mơ mà thôi.

      Nhưng cảm giác trong giấc mộng kia lại ràng như thế. Thậm chí cho đến giờ phút này, tỉnh lại rồi, nhưng sau lưng nàng mồ hôi lạnh còn dính sát vào quần áo, cả người lạnh buốt.

      Giấc mộng kia quá đáng sợ. Trong mộng cảm giác lạnh thấu xương khi bị nước biển bao phủ cùng nỗi tuyệt vọng và nỗi sợ từ nội tâm, lại phảng phất ràng như vậy.

      Trái tim của nàng đập như thể sắp chết, miệng vẫn duy trì hò hét kêu cứu, ánh mắt đờ đẫn nhìn người đẩy cửa vào, đem nàng sau giấc mộng đáng sợ kia dẫn ra ngoài.

      Truyện chỉ được đăng duy nhất *******************. Nếu bạn đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đọc bản copy cho phép của beta. Xin hãy đến ******************* để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

      Đó là thủy thủ nàng chưa gặp, ước chừng hơn bốn mươi tuổi.

      "Margaret Firth?" Đối phương phảng phất như bị biểu tình thời khắc này của nàng hù đến sợ hết hồn, tay vịn chốt cửa, trợn to mắt nhìn nàng.

      Rốt cục Margaret cũng thanh tỉnh. Giật giật nửa người cơ hồ chết lặng, khó khăn chậm rãi đứng lên.

      "Đúng thế... Là tôi..." Thanh của nàng nghe ra có chút hữu khí vô lực (=có tiếng nhưng có miếng, chắc là vậy á)

      Viên thủy thủ tới, dùng chìa khóa tay mở cong tay của nàng ra.

      Margaret thu tay về, chậm rãi vuốt vòng tím đỏ cổ tay, đó là do bị còng.

      "Xin hỏi bây giờ là lúc nào rồi? Tàu đến đâu?"

      "Bây giờ là mười giờ bốn mươi phút, còn đầy hai mươi phút nữa, liền cập bến rồi." Đối phương trả lời.

      Margaret thở phào nhõm.

      Mới vừa rồi nàng còn có chút lo lắng, sợ được cho biết bản thân bỏ lỡ lần cập bến này.

      "Xin hỏi, ngài muốn đưa tôi xuống tàu sao?"

      Viên thủy thủ nhìn nàng cái, " theo tôi."

      Margaret đưa tay lên vuốt lớp mồ hôi lạnh trán, hít hơi sâu, để cho trái tim đập cuồng loạn dần dần lắng xuống nhiều hơn, sau đó theo viên thủy thủ ra ngoài.

      mang nàng đến cuối hành lang, lên cầu thang chật hẹp chuyên dụng dành cho thủy thủ, lại lên cầu thang khác, sau khi lên hai tầng, đến tầng c, thẳng theo hành lang trước mặt, cuối cùng dừng lại trước cửa căn phòng ở cuối hành lang.

      mở cửa, tỏ ý mời Margaret vào, "Xin ngài chờ ở đây." .

      "Được." Margaret gật đầu cái, dừng lại chút, lại hỏi, "Xin hỏi Clurman Dayton tiên sinh đâu vậy?"

      " có chút việc." Viên thủy thủ trả lời.

      Margaret hơi trù trừ do dự.

      Cảm giác tuyệt vọng cùng thống khổ sâu sắc trước lúc chết khi bị vây trong nước biển trong giấc mộng vừa rồi đến giờ vẫn còn khiến lòng nàng cảm thấy sợ hãi.

      Nàng rất may mắn, chỉ cần đợi ở đây thêm nửa giờ đồng hồ liền có thể xuống tàu. Nhưng vài ngày sau, đám người còn lại chiếc tàu này, nếu có gì ngoài ý muốn, phần lớn đều bi thảm chết cùng vụ chìm tàu.

      Ngay ngày hôm qua, ở thời điểm nàng thể cân nhắc rằng mình có được xuống tàu hay , nàng vẫn dùng vận mệnh đến an ủi bản thân. Nhưng bây giờ, nàng sắp xuống tàu rồi, rốt cục nàng cũng an tâm rồi (ha ha, lại chém, ôi, mát quá).

      Trước mắt nàng khuôn mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ của Clurman Dayton tiên sinh trẻ tuổi kia khi đưa tấm hình của vị hôn thê cho nàng xem.

      Tất cả những mạng người tàu...

      Quả nàng có đủ năng lực để thờ ơ quan tâm đến họ, sau đó yên tâm thoải mái xuống tàu được.

      Ít nhất, nàng có thể cố gắng hết mình, còn lại, đành để thượng đế an bài vậy.

      Margaret quyết định.

      "Xin lỗi, có thể làm phiền ngài chút ? Trước khi xuống tàu, tôi muốn gặp Dayton tiên sinh. Tôi cho là đồng ý."

      Khi Clurman đến, khắc trước khi xuống tàu, nàng nhắc nhở lần nữa về khả năng chìm tàu. Nếu như lời của nàng có thể khiến sinh ra dù chỉ là chút cảnh giác, tiếp theo nhắc nhở những nhân viên quan sát chút chuyện, có lẽ tránh được bi kịch. Dù sao, Titanic chìm phải là do vô tình gây ra. nhân tố bất kỳ trong số đó, dù là xảy ra biến hóa bé nhất, kết cục sau nàng cũng chưa chắc thay đổi.

      Viên thủy thủ dùng ánh mắt hơi cổ quái nhìn nàng.

      "Há, tiểu thư Firth, ngài cần xuống thuyền." chậm rãi .

      Nhất thời, Margaret cũng phản ứng kịp, "Ngài cái gì?"

      "Ngài cần xuống tàu," lặp lại lần, "Hockley tiên sinh xóa bỏ ý định tố cáo ngài. Cho nên ngài cần phải xuống tàu. Nhưng xin lỗi, bây giờ ngài thể tự do hành động được, cho nên xin ngài đợi ở chỗ này trước. Xin mời ngài vào thôi."

      Margaret cả kinh thất sắc, "Xóa bỏ ý định tố cáo tôi sao? Tại sao? , , tôi đụng hư xe của , kiện tôi là đạo lý hiển nhiên! Tôi muốn xuống tàu. Ông buông tôi ra..."

      "Xin ngài vào thôi!"

      Viên thủy thủ tựa hồ nhận được chỉ thị, để ý Margaret giãy giụa, dùng sức kềm cánh tay nàng, đẩy nàng vào trong cái. Margaret địch nổi đối phương, cao to lực lưỡng, cả người lập tức bị đẩy vào trong, chân liền đứng thảm trải sàn trong phòng, lảo đảo mấy cái, sau đó mới đứng vững trở lại.

      Nàng xoay người, chạy ra cửa, lại nghe ngoài cửa "lạc đát" tiếng , cửa bị khóa trái.

      ----------------------

      Chương 7.1:

      Converter: hanthientuyet

      Beta: Thư


      Margaret vừa giận vừa sợ, dùng sức đập cửa, cửa vẫn xoay chuyển. Nàng liền bắt đầu hét to. lát sau, rốt cục cũng có người phảng phất chú ý đến tiếng động phát ra từ trong phòng, tới, nhưng điều làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng là, viên thủy thủ nhốt nàng vào đây vừa rồi hề rời . Do có cánh cửa ngăn cách nên nàng chỉ mơ hồ nghe được và đối phương vài lời gì đó, rất nhanh người kia liền rời (thiệt là tuyệt zọng). Tiếp theo, bất luận Margaret đập cửa như thế nào nữa, bên ngoài cũng có bất cứ động tĩnh gì.

      Thân tàu bỗng khẽ lung lay chút, Margaret ngừng đập cửa vô ích, chạy đến tựa vào bên vách khoang, thông qua cửa sổ mạn tàu bằng kính nhìn ra ngoài, bến cảnh ở đằng xa tựa sợi dây màu đen xuất trong tầm mắt.

      Bởi vì RMS Titanic quá lớn, dài hơn 200 m, lượng thoát nước cao kinh người đến năm mươi ngàn tấn. Bến tàu Charles ở New York thể đào sâu xây rộng bến tàu thêm 100 m dọc sông Hudton để chứa vật khổng lồ này. Bến cảng này thể chứa con tàu lớn như nó vậy, cho nên thời điểm tàu đến đây, hoàn toàn nhập cảng, chỉ dừng ở đây thôi, mấy chiếc thuyền con (gốc là bác thuyền, dịch đại thế thôi nha) đến vận chuyển hành khách xuống tàu cùng hàng hóa lên bờ, cũng như hành khách lên tàu.

      Margaret ý thức được đến bến tàu, tàu cũng dừng lại tại đây khoảng thời gian, sau đó lại lên đường lần nữa hướng ra Đại Tây Dương. Mà cũng vì nguyên nhân đó, bây giờ chính là thời khắc sau cùng để nàng lên bờ. Nếu như bỏ qua, nàng có thể vĩnh viễn táng thân nơi đáy biển cùng vụ chìm tàu (gió mát quá).

      "Khốn kiếp! Mở cửa, thả tôi ra!"

      Nàng chạy trở về phía cánh cửa lần nữa, tức giận dùng sức nhấc chân đá cửa.

      Sau đó, bất kể nàng đá như thế nào, từ đầu đến cuối bên ngoài vẫn có chút động tĩnh.

      Khí lực mới rồi bị rút sạch phảng phất trong nháy mắt trở về trong cơ thể nàng. Margaret từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm cửa.

      Cửa mở ra, người tiến vào.

      giây trước khi cửa mở, nàng cũng suy nghĩ về người có thể xuất ở đây lúc này. Clurman, Cal Hockley, cho dù là Edwad thuyền trưởng, cũng thể làm nàng ngạc nhiên như người trước mắt này. Thậm chí có thể , nàng nằm mơ cũng nghĩ đến, lúc này lại thấy lại gương mặt này ở đây.

      Đây là người đàn ông trung niên, tướng mạo khôi ngô, có thể nhìn ra, tương đối để ý đến việc bảo dưỡng vóc dáng (ói hà, sau này chúng ta thấy bạn nam này hèn hạ thế nào), bộ âu phục màu lam đậm với đường vân lông đen may rất vừa người vừa đúng làm nổi bật khí khái nam nhân của (dịch ra đúng phải là khí khái đàn ông, nhưng nghe kì nên đành sửa lại xíu), áo trắng như tuyết đoan đoan chính chính trước ngực rất xứng đôi với với cà vạt màu đen và âu phục, tay cây thanh văn minh trượng (cây trượng màu xanh văn minh á, nó...), mặt luôn mang vẻ phong độ nhanh nhẹn khiến mọi người thấy càng thêm đáng tín nhiệm. Tóm lại, bất luận theo phương diện nào, có vẻ đều là quý ông nhà giàu tiêu chuẩn khiến người ta kính ngưỡng.

      "Black tiên sinh!"

      Bởi vì quá mức kinh ngạc, sau khi Margaret thét lên tiếng theo bản năng xong, liền ngốc lăng ngay tại chỗ (đơ tại chỗ ý).


      Robert Black, cũng là cha của cậu bé Shirley, ra, việc xuất chiếc tàu này cũng phải chuyện khiến người ta khiếp sợ quá mức. Trong lòng Margaret cũng hiểu , cho dù mình giấu vé tàu của cả nhà bọn họ, lấy thân phận của Black gia, cho dù ném vé , chỉ cần bọn họ muốn lên tàu, vẫn có biện pháp để lên. Điều làm Margaret sững sốt là tại sao (Robert Black) lại đến đây?

      Robert Black, vị doanh nhân nổi tiếng tại thành phố Winchester, sau khi đóng cửa lại liền cười với Margaret.

      "Tiểu thư Firth, em nhất định vô cùng kinh ngạc khi thấy tôi ở đây ?" ( dịch khúc này muốn ói luôn á)

      "Tại sao ông lại ở chỗ này?"

      Mặt Margaret lập tức đanh lại, thái độ cũng lịch lễ phép nữa, thậm chí giọng còn mang theo ý chất vấn.

      "Nghe thấy em dùng giọng điệu này chuyện với tôi, làm tôi thấy khổ sở nha," Robert Black cũng tựa hồ như thèm để ý đến giọng điệu của nàng, lộ ra vẻ tiếc nuối mà thất vọng, đến chỗ nàng.

      "Shirley cũng lên thuyền sao?"

      Margaret nghĩ đến cậu bé kia, cố nén cảm giác thoải mái vì đối phương nhích lại gần mình (dê xồm), hỏi câu.

      "Em còn nhớ đến thằng bé, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng yên tâm vui vẻ," đôi con ngươi xanh xám của Robert Black nhìn nàng chằm chằm, giọng thập phần chân thành, "Đúng vậy, thằng bé cũng chiếc tàu này. Em chắc hẳn là biết, ngay trước khi xuất phát, lại tìm được vé tàu của chúng tôi. Mặc dù giằng co phen, cũng may là cuối cùng vẫn đến trễ. A, tiểu thư Firth, tôi muốn là, em là giáo sư dạy dương cầm rất tốt, Shirley thích em vô cùng. Tôi biết chuyện em nghỉ việc rồi, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối..."

      Shirley vẫn lên tàu...

      Nhưng, nếu như nàng nhớ lầm, trong số hành khách khoang hạng nhất, ngoại trừ số ít phụ nữ tự nguyện ở lại đồng sinh cộng tử với chồng, phần lớn đàn bà và trẻ̉ cuối cùng đều lên thuyền cứu hộ.

      Việc đến nước này, nàng cũng chỉ có thể hy vọng Shirley có thể bình an leo lên thuyền cứu hộ.

      "Xin lỗi Black tiên sinh, sợ rằng tôi có thời gian cùng ông nới chuyện xưa."

      Nàng cứng rắn ngắt lời , .

      Cơ bản là nàng muốn nhiều với người nọ, thêm câu, chính là lãng phí phần cơ hội sống sót của nàng. Nàng nhấc chân bước nhanh đến cửa, nhưng, thời điểm sắp đến cửa, Robert Black lại đứng trước cửa, ngăn cản nàng.

      "Tiểu thư Firth, thể nghi ngờ em gây họa lớn rồi. Chẳng lẽ em muốn biết tại sao em lại bị trục xuất xuống tàu rồi bị tố cáo sao?"

      Margaret ngừng lại, xoay mặt qua, "Có lời gì mau !"

      Robert Black phảng phất thèm để ý đến thái độ lạnh lùng của nàng, mặt lộ ra loại khát khao vui vẻ phảng phất như khi bố thí cho người nghèo rồi hưởng thụ dáng vẻ cảm kích của đối phương (bạn này hoang tưởng nặng lại còn mắc bệnh tự luyến nữa á).

      "Chuyện là thế này, tiểu thư Firth, tôi cùng Hockley tiên sinh, chính là vị tiên sinh muốn kiện em kia, chúng tôi là bạn, là bạn tốt, ngay tại buổi tối trước khi lên tàu, và vị hôn thê của , Bukater tiểu thư, đến nhà tôi cùng ăn bữa vui vẻ, chúng tôi cùng ăn cơm tối..."

      Để ý thấy Margaret lộ vẻ gấp gáp, lập tức đổi lại lời , "Là như vầy, sáng nay tôi nghe về chuyện ô tô của Cal bị hỏng. Tất cả đều là thượng đế an bài, trong lúc vô tình tôi lại biết người muốn kiện kia lại là em, điều này làm tôi vô cùng kinh ngạc cùng thập phần đành lòng. Bất luận cân nhắc thế nào, khi nhìn thấy em lâm vào tuyệt lộ, tôi thể cứ ngồi yên quan tâm như thế. Cho nên tôi thầm tìm Cal, tỏ ý muốn bồi thường cho tổn thất em gây ra cho , cũng xin nể mặt tôi, kiện em nữa. đáp ứng..."

      "Cho nên ông liền sai người mang tôi đến đây, sau đó nhốt tôi lại ư?"

      Margaret tức giận chất vấn.

      Phản ứng của nàng hoàn toàn vượt quá dự liệu của Robert Black. sững sờ, ngay sau đó mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

      "Tôi tài nào hiểu nổi, tiểu thư Firth, đối với tất cả những thứ tôi làm vì em, tại sao em có thể hoàn toàn thờ ơ chút động lòng? (động con mắt ông á, cái này kêu là khí chất, khí chất á, hiểu hông) những thế, em lại còn dùng thái độ như vậy đối với hảo ý của tôi sao? Chi trả cho tổn thất vì những hành động lỗ mãng của em bất luận em có năng lực chi trả cho tôi hay , đặc biệt là vụ kiện của Cal, cũng đủ để em ngồi tù rồi, nếu như làm như . khi ghi chép về em có điểm nhơ, sau này khi em ra ngoài, còn có thể có tiền đồ gì? Chẳng lẽ trợ giúp của tôi những thể khiến em cảm kích, ngược lại còn khiến em đối xử với tôi như thế sao?"

      Margaret nén giận, cười lạnh tiếng.

      "Ông chỉ cần tôi cảm kích và tha thứ thôi sao? Black tiên sinh, mục đích của ông chẳng lẽ chỉ có như vậy thôi sao? Nếu quả là như vậy, tôi chẳng những sửa lại cách cư xử thiếu lễ phép với ông, hơn nữa thành tâm thành ý xin lỗi với ông nữa!"

      mặt Robert Black lên biểu tình hơi cổ quái. xoa xoa đôi bàn tay, chậm rãi về phía nàng.

      "Margaret..."

      "Xin gọi tôi là tiểu thư Firth!"

      "Được rồi, tiểu thư Firth," nhún vai cái, "Tôi biết hoàn cảnh của em. Em là học trò tài hoa nhất của giáo sư Smith, nếu như có thể Vienna tiếp tục học tập, tôi tin tưởng tương lai của em nhất định rất tốt đẹp. Nhưng thực tế tàn khốc, điều kiện kinh tế khiến em tài nào tự do lựa chọn điều có lợi nhất cho tương lai của mình, nếu như em nguyện ý..."

      dừng lại, giọng hơi chút ít.

      "...Nếu như em nguyện ý, ra em có thể lo âu về vấn đề tiền nong nữa. Tôi có thể tài trợ em. Chẳng những tài trợ cho việc học tập của em, bao gồm tất cả phí tiêu xài của em, thậm chí bao gồm cả tiền trợ cấp cho cha em nữa. Hai người có thể dời ra ngoài từ bây giờ, tôi có thể mua cho tòa nhà để bình yên vượt qua nửa đời còn lại ở đó..."

      "Đổi lại cái gì?" Margaret cắt đứt , "Muốn tôi làm tình nhân của ông sao?"

      Robert Black nhìn nàng chăm chú, " ra cần phải dùng từ này để hình dung mối quan hệ của chúng ta. Tiểu thư Firth, người em có loại cảm giác làm tôi thập phần động tâm ( khó nghe tí là ông mê , thấy người ta trẻ đẹp, nhà nghèo, dễ lợi dụng xáp vô thôi), tôi chỉ muốn cuộc sống của em tốt hơn, chỉ thế thôi. Tôi xin lỗi em vì hành động lý trí lần trước của tôi... Nếu như đây là nguyên nhân em đột nhiên nghỉ dạy Sirley, tôi càng cảm thấy áy náy. Tôi đảm bảo, có lần sau nữa..."

      "Hành động lý trí" trong miệng phát sinh vào mười ngày trước.

      Sau 12 giờ trưa hôm ấy, Margaret đến phòng lớn để dạy đàn cho Shirley như thường ngày. Black phu nhân có ở đó, hình như là London mấy ngày trước, đến hôm sau mới về. Shirley cũng có ở đó, người hầu cậu bé khám răng, ước chừng nửa giờ sau mới có thể trở về, xin Margaret chờ chút. Margaret đáp ứng. Bởi vì buổi tối mấy hôm trước có nhận sao chép bản nhạc nên phải làm việc đến tận nửa đêm, ngủ vẫn chưa đủ giấc, sau khi người hầu rời , nàng ngồi ghế sofa trong phòng dạy đàn, bất tri bất giác liền ngủ mất.

      cảm giác khác thường đánh thức nàng. Phảng phất như có sâu bọ bò mặt nàng. Nàng mở mắt, lại thấy được Robert Black. chính là cúi người nhìn nàng chăm chú, mà cảm giác như có sâu bò mặt đánh thức nàng ra lại là tay của sờ mặt nàng.

      Robert Black nguyên bản là nhân vật nổi tiếng, có thân phận có địa vị, ngoại trừ vài vụ bê bối tình ái do các đối thủ chính trị tung ra, cơ hồ có chỗ nào khiến người ta chỉ trích. Mà cái gọi là bê bối tình cảm gì đó cũng có gì đáng sợ, bởi vì Black phu nhân môt mực kiên quyết đứng về phía chồng mình, tuyên bố tình cảm giữa mình và chồng rất tốt, tất cả những tin đồn chẳng qua là kẻ khác bêu xấu đạo đức cũng như công kích nhân cách của chồng mình. chính là người như vậy. Bình thường khi dạy học cho Shirley, Margaret cũng thấy được ở nhà. Chẳng qua là gần đây, số lần chạm mặt có chút nhiều.

      Đối với cha của học sinh nhà mình, chồng của nữ chủ nhà, Margaret lấy lễ mà đối đãi, hơn nữa luôn vô cùng chú ý giữ khoảng cách nhất định. Trước khi chuyện này phát sinh, hai người từng có lần chạm mặt, là đường trở về nhà 0sau khi Margaret dạy học cho Shirley xong vừa vặn đụng phải ô tô của Robert Black tới, cho tài xế dừng xe, tỏ ý muốn chở nàng đoạn, nhưng bị nàng từ chối.

      Cho nên, sau khi ý thức rằng người đàn ông nàng tài nào nghĩ tới tới lại làm hành động thất lễ, thậm chí hoàn toàn có thể là vô sỉ kia, Margaret vừa kinh ngạc, vừa tức giận, lập tức đứng dậy gạt tay ra. Lúc ấy, người đàn ông tựa hồ cũng hết sức khó xử, trước khi Margaret mở miệng chất vấn , vội vàng tiếng xin lỗi, xoay người vội vã ra cửa. Vừa vặn, Shirley trở lại. Margaret miễn cưỡng trấn định tinh thần lại, sau khi dạy xong buổi học, tiếp đó, chính là màn mở đầu của câu chuyện xưa kia rồi.

      Bây giờ, lại nghe người đàn ông nọ trước mặt mình dùng loại giọng điệu này nhắc lại kiện kia lần nữa, ngược lại Margaret giận quá hóa cười.

      "Black tiên sinh, chuyện ông tới đây gặp tôi lúc này, vợ ông có biết ?"

      Robert Black sững sờ, ngay sau đó hơi lộ ra ý cười có chút lúng túng, "Thẳng thắn mà , ấy biết. Nhưng mà..."

      "Tốt lắm, Black tiên sinh," Margaret làm mặt lạnh, "Tôi nguyện ý tiếp nhận lời xin lỗi của ông, nhưng chỉ như vậy mà thôi. Chúng ta chút quan hệ cũng có, tôi cũng tiếp nhận cái gọi là tốt bụng hỗ trợ của ông, thực tế, tôi hoàn toàn cần. Bây giờ, tôi muốn xuống tàu, xin ông đừng ngăn trở..."

      Nàng vòng qua , bước nhanh tới cửa, khắc trước khi tay nàng chạm vào chốt cửa, chợt Robert Black từ sau bước tới, bắt được cánh tay nàng.

      "Tiểu thư Firth, tựa hồ biết thân phận của mình," mặt có chút đỏ lên, giọng cũng mất kiên nhẫn vừa rồi, "Tôi hiểu, dựa vào cái gì mà từ chối ý tốt của tôi?"

      "Cút! Tôi thích ngồi tù, mắc mớ gì tới ông! Nể mặt Shirley, tôi cũng muốn dùng lời càng khó nghe mà mắng chửi ông, ông cút ngay cho tôi!"

      Margaret sợ bỏ thời cơ xuống tàu, gắng sức tránh khỏi , dùng hết toàn lực hung hăng đẩy ra.

      Robert Black kịp chuẩn bị, ngã ngồi đất.

      Margaret nhanh chóng mở cửa.

      Viên thủy thủ kia còn ở đó. Nàng liều lĩnh đâm đầu chạy về phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :