1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi - Bản Sắc ( Chương 129+2NT) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      62, Tình

      Rating: H

      Thanh Vi chỉ ngủ nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên cảm thấy đôi tay mò tới đầu vai. Đôi tay kia rất quen thuộc, mạnh yếu vừa phải giữ vai . cũng hoảng sợ, chỉ lầm bầm trong miệng: “A Ngự, mệt quá !” Nhưng giọng lại vô cùng , bản thân cũng nghe .

      Sau đó đôi tay kia bắt đầu mát xa từ bả vai cho . Xoa bóp hết mọi cơ bắp, đả thông kinh mạch, khiến cho cơ thể căng cứng nữa, Thanh Vi thoải mái rên lên tiếng.

      lật người lại, Thập Tam ngừng tay chuẩn bị đắp kín chăn cho .

      ngờ Thanh Vi lại kéo lại, dùng lực chút kéo ngã thập Tam. Tuy Thập Tam hoàn toàn có thể tránh được nhưng lại nương theo lực tay của mà ngã xuống người .

      Thanh Vi mở đôi mắt hơi mông lung ra, biết là do rượu kích thích hay là vì cái gì, rất muốn ôm Thập Tam. Vì thế vương tay ra ôm , lại muốn hôn .

      Thanh Vi nghiêng người qua, Thập Tam thuận theo nằm xuống cạnh , hai người bắt đầu nụ hôn triền miên. Ngọt lành tươi mát, dường như nhấm nháp thứ trái cây tư vị tuyệt ngon, khiến Thanh Vi muốn rời . nhấm nháp môi Thập Tam, nuốt trọn tư vị mỹ diệu kia.

      Rốt cục cũng buông môi Thập Tam ra, hôn xuống cần cổ của , kéo xuống xương quai xanh, lại trượt thẳng xuống lồng ngực bóng loáng rắn chắc.

      Cơ bắp của Thập Tam rất có độ đàn hồi, cảm xúc rất tốt, Thanh Vi nhịn được mà chạm vào, nhàng vuốt ve vẫn cảm thấy đủ, vì thế lại cắn lên cái, nhàng gặm nhấm như mài răng.

      Chợt thấy lồng ngực rắn chắc có hai điểm hồng nhạt như hai nhụy hoa đáng . cọ môi xuống, dứt khoát ngậm lấp nhàng liếm láp nơi non nớt mềm mại đấy.

      Cơ thể truyền đến cảm thụ quái dị, từng đợt kích thích đánh úp tới, Thập Tam vẫn cắn môi dám rên lên, chỉ ôm lấy Thanh Vi vỗ về lưng . Mãi đến khi Thanh Vi nắm lấy eo , bờ môi hôn lên ngực , mới nhịn được mà khẽ rên rỉ tiếng.

      Thanh Vi hôn hai nhụy hoa khiến chúng từ non mềm trở nên cứng ngắc rồi cũng lưu luyến buông ra, sờ tới làn da bóng loáng sau lưng .

      tay có cảm giác gờn gợn, Thanh Vi thằm dò nhìn qua, liền nhìn thấy vết sẹo rất dài lưng.
      [​IMG]

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      63, An ủi !

      Thập Tam vốn thẹn, quay đầu nhìn khăn mặt mới phát khăn mặt có vết máu.

      kinh hãi, lôi khăn mặt lại nhìn kỹ, quả thực là có.

      Thập Tam như bị sét đánh: sao có thể, vừa rồi ràng là rất đau…

      Đột nhiên nghĩ, Thanh Vi nghĩ thế nào về ? Có tin tưởng ? Dù tin tưởng nhưng khăn có máu, rồi cũng trở thành dấu vết trong trí nhớ.

      Đàn ông có lạc hồng ở thế giới của bị đánh, giết, hưu, vứt bỏ là đương nhiên, còn bị người đời vũ nhục, chửi rủa, cả đời ngẩng đầu lên được.

      Thập Tam nghĩ nghĩ lại nhưng lại quên mất đây là thế giới mới, hoặc là ý thức chưa được bình phục lại xấu hổ. Sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc, cầm khăn mặt tay bắt đầu run rẩy.

      Thanh Vi nhìn sắc mặt của , muốn vươn tay ra kéo Thập Tam xoay người quỳ dưới giường, gấp gáp: “Đây là lần đầu tiên của tôi, hãy tin tưởng tôi.” Giọng trầm thấp mang theo tuyệt vọng.

      Thanh Vi nhìn thân thể trần truồng quỳ dưới giường, mặt trắng bệch, đâu còn quản chuyện cái khăn mặt nữa, nhảy xuống giường ôm lấy , dùng sức kéo lên.

      Thập Tam bất động, Thanh Vi cũng kéo nổi, chỉ thấy nhảm, hung dữ ôm lấy , lay mấy cái: “Em đương nhiên tin ! Mau đứng lên !”

      Thập Tam ngơ ngác quỳ mà : “Tôi sai rồi, em phạt tôi .” lâu, nhưng giờ mỗi chữ, mỗi câu đều tuyệt vọng.

      Thanh Vi thấy quý trọng bản thân như thế, sức lực do cơn giận cũng mạnh hơn, dùng sức túm lên giường. lớn tiếng : “ bậy bạ gì vậy, ở đây với em có gì đúng ? cùng sống với em ở đây lâu như vậy rồi, thân thể chuyển biến như vậy là điều tự nhiên, bằng mới là bất bình thường đó. Làm gì so đo phải là lần đầu tiên, em cũng phải là lần đầu tiên mà.”


      Thập Tam mắt rưng rưng nhìn Thanh Vi: “Em là phái nữ, đương nhiên cần. Tôi…tôi…”

      Thanh Vi dùng chăn phủ lấy hai người, ôm lấy Thập Tam : “Ở đây so đo những điều này. Hơn nữa em tin là lần đầu tiên. Đừng quan tâm những điều này nữa được ?”

      liên miên, cằn nhằn hồi, rốt cuộc Thập Tam cũng an tĩnh lại, chậm rãi nhắm nghiền mắt.

      Thanh Vi thấy lông mi vẫn động đậy, biết ngủ nhưng để yên tĩnh cũng tốt. Lúc này hận mình vô cùng, biết Thập Tam khác người thường, làm sao lại vội vã háo sắc như vậy, hỏi ăn hết người ta, vừa rồi đau lại ra máu, biết có bị thương hay , có để lại tâm lý oán hận cho hay ?

      suy nghĩ , biểu
      [​IMG]

      64, ăn lẩu

      Ra khỏi sân bay, Thập Tam vừa mang ba lô vừa kéo hành lý, còn Thanh Vi thanh thản bên cạnh , tìm kiếm người bạn thân An Hiểu Văn ra đón.

      An Hiểu Văn và chồng chờ ở lối ra, thấy Thanh Vi liền vui vẻ phất phất tay, Thanh Vi cũng cười rộ lên, bước nhanh hơn, Thập Tam theo sát , linh hoạt vượt qua người phía trước.

      Sau đêm hôm đó quan hệ giữa Thanh Vi và Thập Tam tiến thêm bước. Hai ngày cuối cùng, hai người nắm tay dạo phố, quan tâm lẫn nhau như là điều tự nhiên mà thành.

      An Hiểu Văn, chồng ấy và Thanh Vi vô cùng quen thuộc, thấy tay ra, cười : “ có hành lý à ? Hiểu Văn còn sợ em bao lớn, bao nên phái thêm thể lực cường tráng đến đây này.”

      “Có, nhưng nhiều lắm” Thanh Vi xong chỉ vào Thập Tam: “Đây là bạn của em, A Ngự.”

      An Hiểu Văn thấy Thanh Vi gần sát người đàn ông tuấn dị thường, xuất cùng nhau, nhưng lại chưa từng thấy qua Thập Tam nên nghĩ hai người cùng nhau. Bây giờ thấy Thanh Vi công khai thừa nhận là bạn, tuy là bạn trai nhưng biểu lộ thần thái vô cùng thân mật, tuyệt phải là bạn bình thường.

      Chẳng lẽ Thanh Vi ra ngoài ở cùng người đàn ông này hay sao ? An Hiểu Văn lập tức suy đoán: nam quả nữ cùng du lịch còn có thể có quan hệ như thế nào ?

      và Thanh Vi là bạn bè vô cùng thân thiết, cùng nhau đến trường, chia sẻ những bí mật con , cùng làm việc, mua sắm, trong công việc như ý đều thẳng ra, có thể là tri kỷ, nhưng sao lại biết Thanh Vi có bạn trai ?

      nhớ tháng trước còn cùng nhau ăn cơm, Thanh Vi cũng chưa cái gì.

      An Hiểu Văn có chút giật mình… Lại hiếu kỳ dò xét Thập Tam. Thanh Vi thân mật kéo tay : “Chú ý tố chất, đừng nhìn chằm chằm trai đẹp vậy, ấy khó chịu đấy.”

      An Hiểu Văn nghe xong im lặng, nhìn Thập Tam là có tố chất rồi hả ? người đàn ông bị nhìn khó chịu cái gì ? Thanh Vi cũng quá bao che khuyết điểm rồi. cười hì hì tới gần Thanh Vi : “Nghiêm túc rồi hả ? Xem đều cho xem, bảo vệ kỹ tới vậy.

      Mấy người cười đến bãi đỗ xe, An Hiểu Văn và Đặng Vĩ đề nghị: “ trễ như vầy, hay cùng ăn bữa cơm chào đón mọi người trở về.”

      Vốn đều là bạn bè, Thanh Vi đương nhiên đồng ý. An Hiểu Văn cười : “Ăn lẩu, biết nhà hàng cay mới mở, gian, nguyên liệu đều nhiều lại mới lạ, tươi sốt, thế nào ?”

      Lẩu đương nhiên là rất nhiều loại, hương vị, nhưng đối với Thanh Vi và An Hiểu Văn mà nhất vẫn là lẩu vị cay. Cả mì và rau đều cay, nhân lúc mùa đông cùng nhau ăn, thường ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà chạy ăn lẩu.

      Thanh Vi muốn đồng ý đột nhiên nghĩ đến Thập Tam, liền hỏi : “A Ngự, muốn ăn lẩu ?”

      Trước khi tham gia hoạt động của đơn vị tính, Thập Tam là lần đầu tiên gặp bạn bè của Thanh Vi, vẫn có chút khẩn trương. Chỉ là biểu thị lạnh nhạt, ít , bộ dạng giao tiếp tốt. Nghe Thanh Vi hỏi liền vội vàng gật đầu: “Ừ.”

      Đặng Vĩ quay sang nạt nộ An
      [​IMG]

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      65, Xấu hổ

      Thanh Vi và Thập Tam về đến nhà thấy Yến Dung. Vì đều ăn cơm xong, Yến Dung rót ấm trà, mấy người ngồi chuyện phiếm.

      Xem ra tinh thần Yến Dung cũng tốt, cho thấy việc ly hôn có tiến triển, làm thỏa đáng ít. Lời Yến Dung lờ mờ lộ ra can đảm năm đó, hình ảnh tự tin, xem ra lần tranh chấp này giúp cho khôi phục rất nhiều.

      Chỉ là cuối cùng khi đến Hân Hân, Yến Dung có chút ưu sầu. Muốn học, Hân Hân phải trở về quê, nếu như Yến Dung quay về Hân Hân bị Trịnh Cường dẫn , có lẽ quyền nuôi dưỡng con có chướng ngại. Nhưng nếu trở về lại thể lại ở chung chỗ cùng Trịnh Cường.

      Thanh Vi nghĩ kế: Thập Tam quý mến cha mẹ như vậy, có thể để hỗ trợ đưa đón Hân Hân, tạm thời ở nhà cha mẹ, đợi mọi việc xong xuôi, Yến Dung lại mua nhà hoặc có sắp xếp khác.

      Thập Tam biết mình cũng phải tới ở nhà ba Yến tiếp, nhưng khi nghe Thanh Vi ra nhanh như vậy vẫn có chút nỡ.

      Đến buổi tối, Thanh Vi và Yến Dung ngủ chung phòng, lúc đầu ngủ giường, vẫn là ra giường lúc trước, chỉ là tủ đầu giường có đặt ít vật dùng hàng ngày của phụ nữa.

      lạ giường nhưng lại ngủ được. biết nhĩ cái gì, nghĩ về Đặng Vĩ ? Về Yến Dung ? Nghĩ về ngày đó ở suối nước nóng ? Nghĩ nghĩ lại, cảm thấy trong bụng bắt đầu thoải mái, bắt đầu… có chút đau.

      Vốn tưởng rằng là do suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cơn đau lại bắt đầu dần dần mạnh mẽ, sau đó bụng quặn đau từng cơn, thể xem cơn đau nữa.

      Thanh Vi và Yến Dung nằm giường chuyện lúc rồi ngủ.

      Vốn là ngủ ngon, nhưng phòng vệ sinh phòng ngủ lại bên cạnh lại có người ra vào mấy lần, tiếng xả nước “Rầm ào ào” nhiều lần vang lên, Thanh Vi rốt cuộc cũng bừng tỉnh. mơ mơ màng màng nhìn Yến Dung chút phát ấy mở đèn ở đầu giường.

      “Chị bị tiêu chảy hả ?” Thanh Vi hỏi.

      , chị nghe tiếng nước nên tỉnh.” Yến Dung cũng hiểu.

      Thanh Vi bừng tỉnh: chỉ có ba người, vậy người chạy vào phòng vệ sinh đúng là Thập Tam rồi. bị sao vậy ? Đầu óc Thanh Vi lập tức rối loạn, nhanh ra cửa xem.

      Thập Tam về tới trong phòng nhưng nằm mà là ngồi giường, đèn cũng sáng.

      Thanh Vi lần lượt nhìn , ngồi xuống hỏi: “A Ngự, làm sao vậy ?”

      có việc gì.” Giọng của Thập Tam vẫn nhàn nhạt trước sau như . “Em nghỉ , phải lo cho đâu.”

      Thanh Vi lại nhìn thấy sắc mặt Thập Tam khó coi, mặt còn có đầy mồ hôi – tuyệt đối phải nóng, như vậy là đau hay sao ?

      Thanh Vi nóng nảy: “Cuối cùng xảy ra chuyện gì ? ràng làm sao em có thể mặc kệ ?”

      xong thấy tay Thập Tam nắm thành quyền ấn vào bụng , chỗ đó đau sao ? khỏi nhìn xuống, chẳng lẽ là “cái kia” có phản ứng gì ? Ngày đó Thập Tam đau, lại có máu là bình thường, vẫn sợ có di chứng gì đó.

      Chẳng lẽ bây giờ phát tác ? Thanh Vi nghĩ như khăn bông đập vào mặt, máu chảy đầm đìa nhưng lại đau ỉ vậy.

      Dưới tình thế cấp bách, Thanh Vi đưa tay chạm vào chỗ dưới bụng , ân cần hỏi: “Đau hả ?”

      Mặt Thập Tam vốn có chút trắng bệch thoáng chốc đỏ như cà chưa, bị hành động can đảm của Thanh Vi dọa sợ ngây người, nhất thời thể trả lời.

      Thanh Vi càng nóng nảy, nhận định là tiểu đệ của Thập Tam có vấn đề, hay là tiểu trứng của tiểu đệ Thập Tam xảy ra vấn đề ?

      Chảy máu ? Rách ? Sưng đỏ rồi hả ? Biến dạng ? Những hình ảnh cực thuần khiết ùn ùn kéo đến trong đầu Thanh Vi. càng nghĩ càng kinh ngạc.

      Cái này cũng thể đùa được, liên quan tới cuộc sống hạnh phúc của Thập Tam sau này, tuyệt đối thể qua loa. Thanh Vi đẩy tay Thập Tam, muốn kéo quần của ra xem xét: “Cho em xem chút !”

      Thanh Vi lúc này chỉ lo cho Thập Tam, căn bản chú ý đến Yến Dung đến, khẽ dựa vào cửa chỉ thấy động tác lôi kéo của Thanh Vi, tay bưng nước ấm mà ổn định, dường như muốn tràn ra ngoài.

      Thập Tam lại thấy được, mặt nóng như muốn phỏng rồi, liều mạng bắt lấy dây lưng quần : “ đúng, đúng.”

      Thanh Vi còn muốn cố gắng, may là Yến Dung ho tiếng cắt đứt hành vi của .

      Tuy chuyện phải như vậy nhưng cũng có chút xấu hổ. Thanh Vi ngượng ngùng mà buông tay, nhưng vẫn tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào chỗ đó của Thập Tam, dường như muốn soi xem chiếc quần màu xanh kia có vết máu đỏ hay .

      Yến Dung sớm nhìn ra em họ và A Ngự này quan hệ đơn giản, lần này trở về ràng càng thêm thân mật, nhưng nghĩ đến hai người bọn họ lại thân mật đến như thế. Đem nước đến cho Thập Tam, Yến Dung hỏi: “Đau bụng sao ?”

      Thập Tam nhàng “Dạ”, nhận nước ấm uống hết, sau đó “Cảm ơn chị họ !”

      Thanh Vi: …

      ra là đau bụng, nếu ở đây có miệng đậu hũ chắc đập đầu luôn quá. Thanh Vi ngu ngơ trong chốc lát, sắc mặt vô cùng đặc sắc.

      Đột nhiên nghĩ đến, đau bụng ? Có lẽ còn là vì nguyên nhân kia…

      Yến Dung đưa tay sờ bụng Thập Tam, Thập Tam kinh ngạc mà né tránh, sau đó lại biến sắc, bước nhanh ra khỏi phòng chạy về phía nhà vệ sinh.

      Yến Dung : “Em có thể là ăn gì đau bụng rồi, cũng có thể là viêm ruột thừa. Hân Hân từng bị, chị có thể biết được đại khái, lát nữa em theo vị trí chị ấn cái, nếu như kịch kiệt đau nhức phải tranh thủ thời gian bệnh viện ngay.”

      , trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng bang, Thanh Vi và Yến Dung chạy đến xem thấy Thập Tam vịnh máy giặt đứng lên, mặt đất là lọ dầu gội đầu, xem ra Thập Tam bị trượt té rồi.

      Thập Tam cau mày, dường như rất thoải mái, lại còn muốn ngồi xuống nhặt lọ dầu gội.

      Yến Dung nhặt lên, thúc giục Thanh Vi : “Mau dìu em ấy về.” Thập Tam lại thuận theo, phải tại cái vũng nước mới bị thương tự mình về phòng ngủ rồi.

      Thanh Vi lo lắng, nếu như Thập Tam thực bị viêm ruột thừa cấp tính làm sao bây giờ ? Tuy là tiểu phẫu nhưng cũng phải lấy máu xét nghiệm. Có thể máu của Thập Tam… nghĩ đến lúc trước có xem báo cáo xét nghiệm, trong lòng rơi cái bộp.

      Thập Tam lắc đầu : “ sao, chỉ là tiêu chảy thôi, vừa rồi có hơi buồn nôn, cảm thấy muốn ói lại ói ra.”

      Thanh Vi theo lời Yến Dung nhàng xoa bóp bụng Thập Tam, kết quả bụng dưới đau, rồi lại giống như là viêm ruột thừa.

      Thập Tam kiên trì chút, Thanh Vi dám tùy tiện bệnh viện, dù sao kinh nghiệm sống của Yến Dung cũng phong phú, đưa cho mấy viên thuốc: “Hay là đồ ăn vặt có vấn đề? Uống thuốc trước .”

      Thanh Vi phiền muộn : “Bọn em cùng ăn nồi lẩu, em có việc gì, ấy sao có thể như vậy ?”

      “Cái này có thể giống nhau. Hoặc là đồ ăn có vấn đề lại vừa khéo bị em ấy ăn hết, hoặc là em ấy bị dị ứng với thức ăn nào đó, hoặc là ăn quen. Như có người phương bắc lần đầu ăn hải sản nôn đầy nhà, toàn thân nổi mẫn đỏ, đó là do thân thể thích ứng.”

      Nhưng đến nỗi phản ứng mãnh liệt như thế. Vậy hẳn là ăn được cay.

      Nội lực Thập Tam mạnh mẽ trở lại, đó cũng là vũ lực, tố chất thân thể tốt, nhưng nếu như dạ dày thích ứng với thức ăn cay, tiêu chảy, dạ dày đau đớn, thậm chí co rút cũng chỉ là phản ứng sinh lý, võ công có cao mấy cũng ích gì.

      Chẳng lẽ Thập Tam lại tự ép mình ăn nhiều đồ cay như vậy, dẫn đến đau bụng khó chịu ?

      Nghĩ như vậy, Thanh Vi bỗng nhiên cảm thấy giận, sao ấy có thể như vậy ? lo cho thân thể của mình. thể ăn cái gì, thích cái gì sao chú ý. muốn tự hành hạ mình hả ?

      Yến Dung cho Thập Tam uống thuốc bệnh bắt đầu giảm bớt, nhưng Thanh Vi lại có phần tức giận mà nhìn người đàn ông tự trách mình kia. dứt khoát về phòng ngủ trước, ở lại chỉ làm cho mình thêm bực tức.

      “A Ngự, , có phải thể cay ?”

      Thập Tam né tránh ánh mắt của , cúi đầu : “Ừ.”

      “Vậy tại sao phải ăn ?”



      “Lúc ấy vì sao ?”

      “Là lỗi của .” Mi mắt Thập Tam khẽ động, như là giương mắt, cũng giải thích.

      …” Thanh Vi rất muốn đánh cái, nhưng lại xuống tay được: “ quá đáng.”

      xong thấy Thập Tam vẫn có ý định giải thích, Thanh Vi nổi giận bỏ .

      Thập Tam ngẩng đầu nhìn nổi giận đùng đùng bỏ , trong mắt ảm đạm có ánh sáng. biết lần này làm cho Thanh Vi tức giận, sai rồi, xem vừa rồi Thanh Vi lo lắng như vậy, hối hận.

      Nhưng sao có thể lí do ra được ? tiện .

      Thanh Vi để ý rồi, ngày mai lại phải về, như vậy thời gian ngắn Thanh Vi muốn gặp rồi.

      Thập Tam nghĩ đến đấy bụng dưới lại đau, nhưng trong lòng lại càng khó chịu hơn. dựa vào tường cuộn mình ngồi để giảm bớt đau nhức.

      Thập Tam vẫn còn ảm đạm Thanh Vi trở lại.

      Sắc mặt vốn vui, nhưng nhìn nghiêng thấy Thập Tam độc, đau xót, tịch mịch, như con thú liếm vết thương, chậm rãi dịu xuống.

      Thập Tam mờ mịt nhìn , dường như Thanh Vi hầm hầm bỏ rồi sao giờ lại trở lại. cái ly đưa đến trước mặt .

      “Uống , bị mất nước, bổ sung thêm nước muối mới có lợi.”

      Thanh Vi nhìn Thập Tam uống hết nước, đắp chăn cho , cuộn thành cái bánh bao.
      Thập Tam thấy Thanh Vi vẫn còn để ý đến , còn quan tâm đế , trong lòng càng thêm đau xót, mắt dường như có phần ẩm ướt.

      Thanh Vi siết chặt , hai tay cố gắng ôm : “Vì sao phải tự ép mình ăn như vậy ?”

      có ai trả lời, bờ môi Thập Tam run run nhưng vẫn im lặng.

      “Như vậy là quý chính mình, em đau lòng, tức giận, biết ?” Giọng của ôn hòa, có chút tức giận, có chút nỡ, còn có đau lòng.

      Thập Tam rốt cuộc chống cự được, đành : “Tất cả mọi người đều ăn, muốn mọi người mất hứng.”

      “Vì việc này ?” Thanh Vi tin.

      “Còn có, , muốn có thể cùng khẩu vị với em, muốn luyện ít. Có thể do trước kia chưa từng ăn cay như vậy…” Ngữ khí Thập Tam trầm thấp.

      Thanh Vi hỏi lại: “Trước kia ăn đều rất đơn giản ?”

      “Ừ, đều là thức ăn thô. Rất ít dùng bữa, thịt càng thiếu, cho nên ăn thức ăn nhiều chất béo và mặn thoải mái.”

      “Các ăn uống mà cũng phải chú ý ? Có phải quá khắt khe ?”

      “Chủ nhân thường quan tâm các ảnh vệ, cảm thấy có thể tùy tiện mà đối đãi bọn . Hơn nữa, bởi vì thường xuyên cần thân nên bọn cũng thề ăn thức ăn mang hương vị như gừng, hành tây, tỏi, ớt các loại càng thể ăn, phòng ngừa người sinh ra mùi. Hàng năm vẫn là ăn thức ăn thô là an toàn, thuận tiện nhất.”

      Người đàn ông này, Thanh Vi im lặng mà ôm chặt .

      “Bây giờ sao ?”

      “Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, có gì thích ứng, lần này là ngoài ý muốn, là chủ quan rồi. Sau này từ từ tập ăn cay.” Thập Tam cấp thiết .

      được nhún mình vì người khác như thế, cho dù là em.” Thanh Vi bình tĩnh : “ phải biết, đối với chính , là quan trọng nhất, đối với những người quan trọng của , chỉ có tốt bọn họ mới có thể yên tâm, mới có thể tốt được.”

      “Ừ, ghi nhớ. Nhưng em còn quan trọng hơn nhiều.” Thập Tam xong thấy mặt thanh Vi đen sì, vội vàng đính chính: “Em rất quan trọng đối với .”

      Thanh Vi hơi xụ mặt, nghiến răng cảnh cáo nhìn . Thập Tam ỉu xìu cúi đầu: “Quan trọng như nhau.”

      Thanh Vi bất đắc dĩ : “Cho dù là vì cái gì cũng được làm việc quá khả năng.”

      “Ừ.”

      cho phép vì em thích mà ép mình ăn cay.”



      “Nghe chưa ?” Thanh Vi nhéo lấy lỗ tai .

      biết ăn chút chút, chậm rãi tập bệnh.”

      “Mỗi lần chỉ cho ăn ít, thích được ép buộc mình.”

      “Ừ.”

      “Bảo vệ bản thân, vì , cũng là vì em.”

      “…Ừ.”
      Chris, song ngưNhiên Nhiên thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      66, Tự mình quyết định !

      Hai tháng trôi qua.

      Trịnh Cường ly hôn với Yến Dung, chia cho phần ba tài sản, cho con phần tư, Hân Hân ở với Yến Dung. Yến Dung rất thỏa mãn với kết quả này. Bởi vì Thập Tam đưa đón Hân Hân nên cha Yến mẹ Yến cũng biết được tin tức.

      Đối với việc Yến Dung ly hôn, hai người họ lo lắng sau này khó có thể tìm được người thích hợp, độc thân lại mang theo con quá cực khổ. Nhưng Thanh Vi lại , hôn nhân giả dối, bị giẫm đạp tôn nghiêm, cuộc sống như vậy mới có kết quả, càng thảm hơn khi độc thân.

      Sau khi các loại thủ tục xong xuôi, Yến Dung bán số cổ phần được chia , cửa hàng cũng chuyển nhượng, toàn bộ chuyển thành tiền mặt gửi ngân hàng. Làm xong những việc này, Yến Dung dứt khoát mang theo con rời khỏi thành phố C, đến chỗ cha mẹ. trước kia rất có lỗi với cha mẹ, bây giờ họ già rồi nên cho dù thế nào cũng muốn ở cùng.

      Yến Dung thoát khỏi Trịnh Cường như cắt đứt khối u ác tính. còn chuyện với Thanh Vi lần lâu, rất nhiều, xuất phát từ nội tâm mà .

      Yến Dung : “Chị lúc đầu cho là có tình là đủ , đồng cam cộng khổ, cùng nhau phấn đấu là lãng mạn nhất. Cho nên có hôn lễ, có phòng tân hôn, thậm chí có lời chúc phúc, chỉ nhận tờ giấy đăng ký kết hôn cũng cam tâm tình nguyện. Có thể đến hôm nay, nếu như phải em, chị có tài sản gì, trở về như xưa.

      Bây giờ chị mới biết được khổ tâm của ba mẹ lúc trước, bọn họ muốn có sính lễ, muốn có hôn lễ, muốn có phòng tân hôn phải chỉ vì phô trương, mà là muốn đạt được danh chính ngôn thuận, để cho đàn ông trả giá tương ứng trưởng thành, để sau này khi đối mặt với hấp dẫn ta suy nghĩ nhiều hơn. Có thể là chị tự cho là đúng, cho rằng vì ta mà trả giá nhiều như vậy bị phụ lòng, nhưng lại biết tình chịu được thử thách.”

      Thanh Vi lẳng lặng nghe, cảm khái vô hạn.

      “Bây giờ chị sống khôn ngoan hơn, công việc chỉ tạo ra tiền, còn tạo ra quan hệ bên ngoài, thể tách rời xã hội. Mặc dù thể làm bà chủ nhưng kinh tế độc lập mới có thể sợ đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. Cho nên sau này chị tìm công việc tốt.”

      còn ra lo lắng của mình, sợ Thập Tam giống với Trịnh Cường trước đây, tuổi trẻ là vậy, có ý nghĩ như mối tình thắm thiết, thế nhưng hai bàn tay trắng cùng nhau phấn đấu, liệu có thể cùng nhau hưởng thụ hay ? Đồng cam cộng khổ trong xã hội đại này quá ít, muốn Thanh Vi suy nghĩ kỹ.

      Yến Dung trước lúc còn ôm Thanh Vi tạm biệt, cam đoan về sau sống tốt, còn có thể thường xuyên đến thăm .

      Cuối cùng Yến Dung mang theo Hân Hân mỉm cười bước .

      Thanh Vi vì Yến Dung khuyên bảo nên tâm tình khuấy động, nội tâm lộn xộn trong vài ngày.

      Dù sao những gì Yến Dung cũng từng nghĩ tới hoặc mơ hồ ý thức được.

      Tuy Thập Tam phải Trịnh Cường, nhưng cũng là người phải có nhược điểm, dễ dàng dao động.

      Việc này khiến cho hai vị phụ huynh Yến gia chịu kích thích rất lớn, biết nên cái gì đối với kinh nghiệm của Yến Dung. Ban đầu được coi là đôi, trải qua phấn đấu trở thành vợ chồng, về sau lại trở thành kết quả như vậy.

      Ba Yến trong đêm khó ngủ với mẹ Yến: “Mấy người này …”

      Mẹ Yến cũng thở dài: “Ai muốn đến thế này đâu ? Cũng may cuối cùng cũng có được chút tiền, tuổi già nương tựa, có phần may mắn hơn nhiều.”

      Ba Yến : “Bây giờ con cái như chúng ta lúc ấy, đều quyết tâm mạnh mẽ.”

      Mẹ Yến : “Cho nên em có hơi lo lắng nếu sau này con mình gặp phải người tốt sao ? Hơn nữa tuổi nó cũng còn .”

      xong hai vị phụ huynh đồng loạt thở dài.

      Hôm nay làm, Thanh Vi lại nhận được cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

      Cúp máy, Thanh Vi sững sờ – cũng nghĩ tới, Thiệu Ung còn có thể gọi điện cho , mấy đoạn quay lúc trước hiệu quả rất tốt, đạo diễn và nhà làm phim đều khen ngợi Thập Tam có tố chất chuyên nghiệp, công ty có ý ký hợp đồng cùng Thập Tam, hi vọng Thập Tam có thể liên hệ với hoặc trợ lý.

      vốn bắt đầu có vướng mắc trong lòng, bây giờ càng có cảm giác mất thăng bằng.

      Thanh Vi thở dài, có lẽ Thập Tam còn xa hơn Trịnh Cường, đến con đường tràn đầy hấp dẫn.

      Thanh Vi gọi Thập Tam tới, lại để cho chuyện cùng Thiệu Ung và trợ lí.

      Trợ lý thao thao bất tuyệt xong, Thập Tam chỉ chữ: .

      Trợ lý cam lòng hỏi nguyên nhân, Thập Tam lấy lý do rất đơn giản:

      1. muốn làm con hát.

      2. Nam diễn viên đứng đắn, tùy tiện ôm ấp phụ nữ.

      Trợ lý thể tượng tượng nổi nhìn Thập Tam, vả tươi cười chuyên nghiệp của ta cũng thể duy trì, con hát ? Nam diễn viên đứng đắn ? Cái này là lý do gì vậy ? Hơn nữa, thích đùa giỡn cùng mỹ nữ ? Người đàn ông này là từ sắt đá chắc ???

      Thanh Vi ở bên đầu đen sì, Thập Tam chỉ biết là ôm ôm ấp ấp, còn biết thêm nữa… Ngay cả động tác ôm cũng bài xích như vậy, có nên nền giáo dục nữ tôn kia thành công lắm ?

      Vừa vặn trợ lý có việc, ra ngoài trong chốc lát, Thanh Vi tranh thủ thời gian với Thập Tam.

      giảng giải đơn giản ràng là bây giờ đại minh tinh khác với con hát, dẫn chứng mấy người xuất thân bần hàn về sau trở thành đại minh tinh điện ảnh. Tuy đủ hiểu , Thanh Vi cũng biết ngành giải trí phải như bề ngoài, thoại nhìn ngăn nắp nhưng có tấm màn đen có quy tắc ngầm, những điều này Thanh Vi cũng vài câu.

      tận lực toàn bộ để cho Thập Tam tự phán quyết.

      Trợ lý trở về lại tiếp tục , nửa bởi vì nhiệm vụ công việc, nửa vì tin còn có người trẻ tuổi bị hào quang minh tinh hấp dẫn.

      Kết quả Thập Tam vẫn chữ .

      Trợ lý đỏ mặt nhìn Thập Tam, nhiều như vậy, đến cùng là Thập Tam có chăm chú nghe ? Cho nên trợ lý phát điên hỏi Thập Tam nguyên nhân.

      Nhưng lý do của Thập Tam rất đơn giản:

      1. Nghe , ngành giải trí nếu như thành danh vô cùng thảm.

      2. Nếu như thành danh, phiền toái đống, còn có khả năng bị quy tắc ngầm.

      3. Là điều quan trọng nhất, vô kể có thành danh hay đều thể ở cùng chỗ với Thanh Vi như bình thường.

      Trợ lý ở đầu kia trừng mắt: “Ai đấy, ai quy tắc ngầm ? Chúng ta là công ty chân chính.”

      Thập Tam , biểu lộ lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng, trợ lý bị nhìn đông lạnh, cuối cùng tuyên bố buông tay.

      Mà Thanh Vi và Thập Tam cũng khôi phục lại sinh hoạt bình thường.

      Thanh Vi làm như thường lệ, chuẩn bị cuộc thi công nhân viên chức năm nay, ba Yến cho Thập Tam máy tính văn phòng, học lớp Software ứng dụng, trong đội tiểu nhạc bọn họ có giáo sư nhạc viện về hưu, thích tư chất Thập Tam, muốn dạy chơi nhạc cụ dân gian.

      Thập Tam vốn muốn tìm việc làm, bắt đầu tìm thông báo quảng cáo tuyển dụng báo rồi, nhưng ba Yến kiên trì để học thêm nửa năm nữa, Thập Tam muốn, nhưng vì ông là cha của Thanh Vi nên cuối cùng vẫn phải đồng ý

      Cứ như vậy, số lần gặp nhau của Thập Tam và Thanh Vi ngày càng ít .
      ly sắc, Chris, song ngư2 others thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      67, phải oan gia gặp nhau

      Thanh Vi vừa xong việc trong văn phòng, mở mạng nội bộ ra, điện thoại vang lên, là đại: “Yến nhi, xem hòm thư chưa ?” Sau đó là tràng cười.

      Thanh Vi nghe ta cười rất kỳ quái đăng nhập vào hòm thư cá nhân xem xét, bên trong có tin nhắn mới: Đội cảnh sát hình , lệnh truy nã cấp độ A. Thanh Vi buồn bực, đội cảnh sát hình có quyền phát lệnh truy nã cấp A mà ? Hơn nữa, lệnh truy nã sao phát bằng văn bản, mà phát đến hòm thư làm gì ?

      Mở ra xem, Thanh Vi cười vui vẻ. Chỉ thấy đó viết:

      Fax trong đội cảnh sát hình .

      Người ký phát công khai số 1: Tiểu Vị

      Đẳng cấp: đặc biệt đưa ra thời gian fax: ngày…, tháng…, năm…

      Gửi bản sao: các đồng chí đội cảnh sát hình bị hại và sắp bị hại.

      Lệnh truy nã cấp A: Lưu Húc Dương.

      Đội cảnh sát hình .

      Ngày x tháng x, Lưu Húc Dương dùng hành động cưỡng ép mượn Tiểu Vị 2.000 tệ tiền sinh hoạt, đến nay hơn tháng thấy trả tiền, lại gặp người, khiến tinh thần Tiểu Vị gặp tổn thương lớn. Sau khi điều tra, Lưu Húc Dương trước sau dùng các loại lý do lừa gạt tài vật của nhiều người trong đội, có tình nghi lừa dối nghiêm trọng.

      Lưu Húc Dương (thẻ chứng minh: XXXXXXX, giới tính: giữa, tộc: Khang, hộ tịch: nơi sống ban đầu, ở chỗ X, cao 1.77m, mắt , khóe môi có nốt ruồi tham ăn, thân thể mập mạp, răng hàm trái thiếu hai cái, tiếng phổ thông, lúc khẩn trương mắt phải co rút, tay trái run rẩy theo thói quen.

      Mời các đồng chí tiếp tục mở rộng công tác điều tra, khi phát lập tức quản lý, nhanh chóng báo cho Tiểu Vị.

      Đối với người báo, trợ giúp truy bắt có công, Tiểu Vị thưởng bữa ăn.

      Tiểu Vị.

      Ngày X, tháng X, năm X

      Thanh Vi lại nhìn ảnh chụp bên cạnh, lại cười ra tiếng.

      Bình tĩnh mà xem, Lưu Húc Dương có bề ngoài khá ổn, còn có tinh thần giỏi giang, ảnh chụp khó nhìn, nhất là công việc của ta là nhân viên kỹ thuật chụp hình, hiệu quả tồi. Nhưng bây giờ hình của ta bị Photoshop rồi.

      Tóc Lưu Húc Dương nhìn như nắp nồi, lông mi như hai con sâu, quai hàm phồng ra, khóe miệng nghiêng lệch , điểm thêm nốt ruồi cực lớn, phía có mấy cọng tóc, lại còn nước miếng !

      Xem ra Lưu Húc Dương đắc tội lớn với Tiểu Vị rồi, Tiểu Vị mới ghét như vậy.

      Nhớ tới hội liên hoan năm trước, Lưu Húc Dương cùng với Tiểu Vị cạch mặt nhau đến mức tới tôi , công kích lẫn nhau, nhưng đều là đấu võ mồm ? Chiến tranh thăng cấp từ lúc nào vậy ?

      Tâm tình Thanh Vi rất tốt, download phần lệnh truy nã này về cặp văn kiện của mình, chuẩn bị bảo tồn trường kỳ.

      ngày làm việc qua , Lưu Húc Dương đùng đùng nổi giận đột nhiên nhào đến: “Tiểu Vị có đây ?”

      Thanh Vi liền nhớ lại ảnh chụp kia, cười tủm tỉm : “ có, ấy hôm nay làm việc trong cục.”

      Toàn thân Lưu Húc Dương nóng nảy có chỗ phát tiết khiến cho gương mặt vốn tuấn có điểm biến dạng, quai hàm phồng ra rồi.

      thấy mỉm cười, phẫn nộ : “ còn cười ? Nhìn Tiểu Vị làm ra chuyện gì này ? tôi thành gì rồi chứ ? Tôi là đàn ông đó, ta dám ghi giới tính chính giữa ! Cái gì mắt phải co rút, tay trái run rẩy, tôi bị Parkinson à ? Còn thân thể mập mạp, ta người hay là heo ?”
      Thanh Vi vỗ vai : “Đừng tức giận, mượn tiền người ta trả cũng đúng, tiền lương người ta mới được bao nhiêu, cho mượn 2.000 như xác nhận quan hệ đúng ? Lại , cái ảnh kia của chụp đẹp lắm nha, sinh động lắm đó !”

      “Bà nó chứ!” Lưu Húc Dương quýnh lên văng tục: “Tôi chỉ mượn ta 20 đồng, ta bịa đặt cho tôi mượn 2.000…, đợi tý, vừa tới ảnh chụp sinh động ?”

      Thanh Vi đối mặt với ánh mắt hung ác của , lập tức chăm chú, nghiêm túc : “Rất có thần, tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, giống mặt chút nào, càng giống phong thái của .”

      Ngay lúc đó, tiếng gầm rú của Lưu Húc Dương vang vọng khắp hành lang. đành phải tức giận : “Thôi thôi, tôi còn có việc, ngày mai tìm ta tính sổ.”

      Ngày hôm sau, Lưu Húc Dương mời mọi người ăn cơm, là để bình thường hóa quan hệ, kể cả Tiểu Vị, ngay tại quán cơm “Gia quán tiểu trù” bên cạnh đội.

      Lưu Húc Dương rất hào phóng, gọi toàn đồ ăn giá cao trong menu, còn có cả đồ uống – nhiều người tiếc nuối buổi chiều còn phải làm, bằng có lẽ cũng uống chút. ta chẳng những hỏi tội Tiểu Vị, ngược lại còn mình quan tâm, mọi người đùa mà thôi, coi như thực lời hứa dẫn Tiểu Vị ăn.

      Thái độ của cười cười , thậm chí còn dùng ánh mắt tràn đầy “Tấm lòng mến kiên nhẫn” nhìn Tiểu Vị.

      Ăn được phân nửa, món súp và điểm tâm còn chưa đem lên, ta nhận điện thoại, đội trưởng tìm ấy nên trước.

      Sau đó Lưu Húc Dương gọi Thanh Vi thanh toán hóa đơn cùng , Thanh Vi vốn muốn , nhưng Lưu Húc Dương còn cường điệu vận may của dạo này đen lắm, để cho Thanh Vi hỗ trợ cào thưởng. Thanh Vi đành phải cùng tính tiền. Ai ngờ Lưu Húc Dương liền kéo Thanh Vi trực tiếp ra cửa lớn.

      Thanh Vi phát đúng, đợi ra khỏi cửa liền bỏ qua Lưu Húc Dương, hỏi : “ làm cái quỷ gì vậy ?”

      Lưu Húc Dương đắc ý : “ thôi, lát về giải thích cho em nghe.”

      Về ? Về lại văn phòng ?

      Cơm còn chưa ăn xong, cũng còn chưa tính tiền đây này.

      Thanh Vi vừa kịp phản ứng, Lưu Húc Dương lại vừa dắt tiến vào đội, cười ha ha: “Dám chơi tôi, tôi cũng phải ăn chay mà, chơi ta lần.”

      “… sớm có ý định cho Tiểu Vị trả tiền bữa cơm ?”

      “Đúng đó !” Lưu Húc Duông khoa trương trả lời.

      “Vậy Triệu Quang sao ?”

      ta hả, ta cũng phải chưa tỉnh ra. Đoán chừng chúng ta vừa biến mất ta nhìn ra, chắc chắn bỏ của chạy lấy người rồi.”

      đại đâu ? ấy cũng biết ?”

      với ấy. Đừng nhìn người ta bình thường qua loa, cũng biết thương hoa tiếc ngọc lắm đấy. còn tính ra ngoài gọi điện cho ấy ấy có việc rồi.”

      quá đáng rồi ! Nhỡ Tiểu Vị mang theo nhiều tiền như vậy làm sao bây giờ ?”

      “Vừa hay. ta có tiền, tính tiền giá cao chút, có tiền có chuyện vui rồi.”

      quá độc ác rồi ! Tiểu Vị là phụ nữ, nếu như có tiền tính tiền khó xử lắm.”

      ta cũng được coi là phụ nữ hả ? ra là tướng mạo có thể gạt người, thực chất bên trong quả thực mà phải. Ngoại trừ cái lệnh truy nã chết tiệt kia, em biết ta làm những gì đối với ?” Lưu Húc Dương bi phẫn mà nhìn lên trời.

      làm nên những trò gì ? Chẳng lẽ là bội tình bạc nghĩa ?” Thanh Vi có chút hả hê.

      ta chẳng những bịa đặt lừa dối tiền ta, lúc ta vẫn còn trực ban lại bảo biết phải đến tăng ca, nửa đêm chạy tới xem cái bóng quỷ cũng có. Đến lúc lên xe được khiến lạnh quá sức. Cái này coi như thôi . Bạn Triệu Quang Hoa đến chơi, biết ta với người ta cái gì mà lúc bạn kia về còn hỏi Triệu Quang Hoa có quan hệ với bao lâu rồi. Rốt cục sao cứ phải chọc như thế.” Lưu Húc Dương nghiến răng nghiến lợi.

      “Chẳng lẽ ấy là…” Thanh Vi biết Tiểu Vị là hủ nữ, nhưng Lưu Húc Dương và Triệu Quan Hoa là bạn học, bạn tốt nhưng quan hệ tuyệt đối bình thường, thêu dệt như vậy quả thực tốt.

      ta cũng thẳng cái gì ! Nhưng lại gần xa để cho người ta hiểu lầm. Triệu Quang Hoa bị hù xíu nữa là muốn tạm thời tuyệt giao với luôn rồi.”

      “Tạm thời tuyệt giao ?”

      là chờ lúc bạn hiểu lầm nữa lại như xưa. Em coi, phải là vài câu miệng của Tiểu Vị làm thành tổn thương như vậy, chẳng lẽ cho trả thù lần sao ?”

      “…” Thanh Vi im lặng.

      “Cho nên Triệu Quang Hoa tuyệt đối giúp ta đâu.”

      Hai người vừa xong, Triệu Quang Hoa lén lén lút lút vào cửa, vừa thấy Lưu Húc Dương liền chất vấn: “Lưu Húc Dương, cậu cũng quá trọng sắc khinh bạn rồi ! Cậu với Tiểu Vị coi như , sao còn hại tớ ? Cũng may tớ thấy ổn, bằng còn bị Tiểu Vị bắt dính lấy sao ?”

      “Đừng nóng giận, là tớ tin tưởng vững chắc cậu minh thần võ, có thể thành công trốn thoát mà.”

      ra như thế nào ? Tiểu Vị phát ư ?” Thanh Vi buồn bực.

      thấy mọi người đều , cảm thấy ổn bèn kiếm cớ toilet. Nhân viên phục vụ tinh lắm, phát chúng ta đều nhanh đến rồi , liền nhìn chằm chằm. dám ra cửa lớn, lại cửa sau chuồn mất đó. May mắn cửa sau có người.” Triệu Quang Hoa nhíu mày : “Theo mấy người, lúc chạy trốn, hình tượng sáng rọi bị hủy hoại trong chốc lát !”

      Lưu Húc Dương cười nghiêng ngả: “Hình tượng của cậu khác với người đưa thức ăn là mấy đâu, cho nên ở cửa sau mới bị hỏi đó.”

      Thanh Vi nhìn điện thoại, có điện thoại của Tiểu Vị, chắc ấy thiếu tiền. Mấy người ở đại sảnh lầu mấy lời ong tiếng ve rồi lúc sau mới vào văn phòng.
      làm sau đó lâu, Thanh Vi nghe được tiếng của Tiểu Vị vang lên cực kỳ chấn động: “Lưu Húc Dương, phải là người ! Lừa gạt tôi ăn cơm chùa, trước đó còn lấy điện thoại của tôi. chờ đó.”

      Thanh Vi đen mặt: điện thoại Tiểu Vị bị giấu ? Xem ra ấy thực đủ tiền, biết làm sao mà ra được ?

      Thanh Vi mở cửa liền thấy Tiểu Vị nổi giận đùng đùng ra, nghĩ đến mình cũng chạy trốn liền : “Tiểu Vị, em đủ tiền sao lấy điện thoại quán cơm gọi cho chị ?”

      “Hừ, em nhớ được số điện thoại di động, gọi vào văn phòng có người tiếp, em lúc ấy mất mặt chết rồi. Đành phải thế đồng hồ đeo tay lại, trở về lấy tiền mới chuộc đồ về.”

      … Thanh Vi hổ thẹn mà : “Đừng tức giận, chị mời em bữa ăn ngon an ủi ha.”

      cần, đây phải chuyện của chị, dám tính toán với em hả, họ Lưu kia, chờ tiếp chiêu .” Tiểu Vị lướt như cơn gió.

      Thanh Vi nhìn bóng lưng nàng xa, sau lưng truyền đến tiếng hát đắc ý của Lưu Húc Dương, đột nhiên cảm thấy hai người này có chút, có chút gì nhỉ ? À, như người ta thường tới “oan gia ngõ hẹp”, hay là “ phải oan gia gặp nhau”.









      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      kotranhvoidoi viết:
      có khi nào 2 ng này lấy nhau k nhỉ
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      lấy nhau về chắc suốt ngày đánh nhau quá http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      68, Tuần tra ngoài ý muốn

      gần đến tháng ba, mùa xuân phương bắc lại chậm chạp đến, khí hậu ổn định, mỗi ngày kiểu. Hai ngày trước còn nắng xuân rực rỡ, khắp nơi băng tuyết tan rã, đường tựa như vừa mới mưa ướt sũng, hai ngày này đột nhiên khí lạnh ùa về, thậm chí còn có tuyết rơi .

      Quần áo mọi người cũng đa dạng lên, nhất là những thiếu nữ thích chưng diện, hôm nay mặc váy hơi mỏng, ngày mai lại mặc áo bông lên, như lúc này khí lạnh chuyển qua.

      Thanh Vi ngồi tuần tra trong xe, lo lắng nhìn trời, nhịn được thở dài. Hôm nay là chủ nhật, vốn định về nhà ba mẹ ăn cơm, thuận tiện gặp Thập Tam, hai tuần lễ bọn họ gặp mặt rồi.

      Nhưng thứ sáu lúc tan việc, nhận được thông báo, bởi vì có chút nguyên nhân mà phải tăng số người tuần tra cho nên rất nhiều cảnh sát bị điều tạm thời, đội bọn họ cũng sắp xếp mấy lớp người, Thanh Vi là đêm thứ sáu và chiều chủ nhật.

      Đội Thanh Vi năm người, chia hai đội mà dò xét, bởi vì trong đội chỉ có mình là nữ nên được chiếu cố, lúc này đưa vào danh sách là 3 người. Nơi bọn họ dò xét, địa điểm vắng vẻ, phồn hoa như nội thành, dù có tuần tra vẫn có cửa hàng để xem hàng trưng bày, tại đây thuộc về ngoại ô thành phố biên giới, ràng là thành phố và nông thôn kết hợp.

      Phía trước Thanh Vi là Lưu Húc Dương. ta từ khi bị Hồ Nhất Đạo giáo huấn qua hiền lành nhiều hơn, cũng có thể là do bị trừ tiền ít nên có sức lực nào giằng co. Cảnh sát Lưu tại người mặc bộ đồ đai lưng, ngược lại cũng có chút khí khái hào hùng.

      Loại này chuyên dùng để phụ tải cho cảnh vụ nên thường chuẩn bị đai lưng rộng, kỳ khối lượng cũng . Nhất là phía trước mang theo: bình nước, đèn pin, gậy cảnh sát, túi cấp cứu, còng tay, dao găm, súng ngắn, bộ đàm… Cho nên , mang mấy km vẫn mệt mỏi.

      Nhưng so với với mang theo súng lục, phần lớn mọi người vẫn chọn cái này, bởi vì những đồ vật nặng như súng ngắn, bình nước có thể mang theo.

      Lưu Húc Dương đoạn, quay đầu lại hỏi Thanh Vi: “Mệt , cởi mấy thứ kia ra mang giúm em ?” Thanh Vi nhìn ta treo đầy đai lưng, khoát khoát tay : “ cần, em có thể.”

      Lưu Húc Dương buồn bực ngó ngó, thể lực của Thanh Vi tốt như vậy sao ? Còn có bộ dạng rất nhàng. ta tự tay giật còng tay bên hông , nhưng lại túm xuống được, Thanh Vi vẫn tranh thủ thời gian nhấn cái.

      Ánh mắt Lưu Húc Dương cổ quái nhìn chút, muốn cái gì lại thôi, cuối cùng gật gật đầu với Thanh Vi: “Xem như em lợi hại”.

      Thanh Vi im lặng nở nụ cười, mang những vật kia, cho nên những vật mang theo đều có. Đương nhiên phiền lụy. Được rồi, nếu có mang những vật kia, tối thứ sáu eo gãy mất, nhất định là như vậy.

      Lưu Húc Dương đương nhiên vạch trần , quay đầu tiếp tục .

      đến giờ rồi, tuyến đường cũng dò xét hoàn tất, chuẩn bị kết thúc công việc, xe tuần tra chờ bọn họ tại giao lộ, mọi người buông lỏng chuyện, có người còn bắt đầu tính buổi tối giải trí như thế nào.

      Ai ngờ vào lúc này, tổng đài xe tuần tra bắt đầu gọi: Đội 9 Đội 9, nghe trả lời.

      Đội trưởng lập tức lên trả lời, sau đó đài chỉ huy liền có quần chúng báo tuyến đường bọn họ dò xét, có chỗ có mùi hôi cực kỳ khó ngửi, hoài nghi có công ty thải chất ô nhiễm vượt mức quy định, cầu bọn họ đến địa điểm xác minh.

      Đội trưởng liền trả lời “”, xuống xe bắt đầu mắng: “Chỉ huy đầu bị ván cửa kẹp rồi. Thải chất ô nhiễm liên qua gì tới chúng ta, đáng lẽ phải chuyển trực tiếp đến cục bảo vệ môi trường, sao lại để cho chúng ta chạy gãy chân chứ ?” Mọi người đều phụ họa, nhưng tức tức, vẫn phải chạy đến địa điểm chỉ định xem.

      Cũng may đường xa. Xuống sau xe là đường cái tương đối hoang vắng, ven đường có dấu hiệu ruộng cày cách đây lâu, còn có chút tán loạn, có gì tạo thành khu vực có nhà cửa.

      Tại đây mắt nhìn còn thấy đồ đạc, cũng ngửi thấy được cái gì là mùi thối “cực kỳ khó ngửi”. Đội trưởng vốn định ứng phó chuyện này, vừa xem định rời rồi. Lưu Húc Dương lại : “Đợi chút, dường như thực có mùi lạ.”

      xong mọi người hít sâu, quả nhiên, cơn gió thổi qua, quả có mùi thối. Hơn nữa mùi thối kia rất bình thường: phải mùi rác thối, cũng phải mùi thối khí thải công nghiệp, lại càng phải mùi thối khói xe, mà là mùi thối làm người ta buồn nôn.

      Nhưng mùi thối đậm đặc, hẳn phải là ô nhiễm quy mô lớn, huống chi nơi này cách nhà máy hóa chất gần đây nhất hơn 10km.

      theo hướng mùi thối bay tới hơn 10m vẫn là đường cái, nhưng địa hình có độ dốc. Bọn họ tới từ dưới sườn núi thấy cái cống thoát nước chống lũ. Vào mùa xuân, những cống thoát nước này rất hữu dụng, thậm chí có nước chảy rất lớn.

      Bây giờ còn chưa tới thời điểm này, trong cống dưới đường lớn chỉ có mặt đất lầy lội lạnh cóng. Đến nơi này, mùi thối đột nhiên nồng đậm lên khiến cho người ta buồn nôn.

      Bây giờ ai cũng biết thể nào là chất thải ô nhiễm, ẩm ướt, u, ở bên trong cống khẳng định là có gì đó, làm tản mát ra mùi tanh tưởi thế này.

      Cống cao gần bằng người, thân hình cao lớn của đàn ông trưởng thành muốn vào còn phải xoay người. Ánh sáng đèn pin quét vào, bên trong đen sì, thấy lắm, rác rưởi trùng điệp.

      Đội trưởng hầm hừ : “Đèn pin cảnh dụng có tác dụng hơn đèn pin thường !” Lại để cho Lưu Húc Dương vào xem cùng ta, Thanh Vi trông coi ở bên ngoài.

      Bọn họ trở ra, ánh sáng đèn pin như xuyên thấu cống, các loại rác rưởi – bị người ném, cùng bị gió thổi vào, chồng chất cùng chỗ bị hư thối, mùi đương nhiên rất khó ngửi.
      Nhưng đấy phải nơi thứ mùi tanh tưởi kia phát ra, bọn họ phát người ngay giữa trung tâm cống, đúng ra mà người chết.

      Là nam giới, ngồi dựa vào tường, màu sắc y phục người thể phân biệt, hơn nữa bắt đầu thối rữa – có lẽ đây là nguyên nhân gây ra mùi hôi thối.

      Kỳ người chết ở trong thành thị khác xa so với tưởng tượng nhiều, nhất là mùa đông. Có rất nhiều người vô gia cư chết cóng, nhiều người do thân thể có bệnh, còn có nguyên nhân khác đột tử mà người nhà biết. Đương nhiên cũng có do phạm tội làm cho tử vong.

      Gặp thi thể thể lại qua loa nữa. Đội trưởng và Lưu Húc Dương điều tra ngắn gọn chút rồi liền nín thở ra khỏi cống, lập tức báo cáo cấp .

      Vì vậy bắt đầu phải chờ đợi. Mấy người Thanh Vi phải bảo vệ trường, ra đến lúc này rồi còn có cái gì là trường nữa đâu ? Nhưng quan trọng nhất là hiểu trường, bọn họ phải cảnh giới, chờ đợi nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp tới.

      Chụp ảnh, điều tra trường, cứ làm theo trình tự, bởi vì cống quá cao khiến cho nhóm trinh sát viên đều rất buồn rầu, nhưng phải trực tiếp giúp đỡ ổn định trước, thể đơn giản di chuyển thi thể, đành phải xoay người ra ra vào vào, khẩu trang che nổi mùi thối, liền chạy ra ngoài hít khí.

      Cuối cùng những thứ này đều làm xong, chuẩn bị chuyển thi thể ra ngoài có phiền toái.
      Vì là cuối đông đầu xuân, ở bên trong cống băng tuyết hòa tan đóng thành băng, sau nhiều lần làm cho người đông cứng vách.

      Chuyển chuyển, lại kiểm tra thi thể kỹ càng, thể dùng sức mạnh lớn phá hư, huống hồ dùng sức mạnh, ừm, cũng tốt lắm.

      Cuối cùng đành tìm dao trợ giúp, dùng dao đục mở vách tường băng từng chút , mở nửa mới gỡ người ra được.

      Khi tất cả xong xuôi đến đêm.

      Gió lạnh làm mọi người lạnh thấu xương. Thanh Vi tuy đến xe tuần tra nghỉ trong chốc lát nhưng xe khởi động, so với nhiệt độ bên ngoài cũng khác biệt lắm.

      cũng có ý nhằm lúc người khác đều bận rộn mà cầu, run rẩy kiên trì chờ người chuyển ra. Lúc này hối hận vì mang nước ấm, giờ có nước ấm tốt biết mấy.

      Rốt cuộc lúc ngồi xe trở về, Thanh Vi hắt xì mấy cái, Lưu Húc Dương cũng để ý hình tượng tìm khăn tay lau nước mũi.

      đại quan tâm : “Cái này có gì, hai người biết mùa hè năm trước, ngày nắng nóng, tôi nhận thi thể, thối cả mười dặm! thối rữa rồi, mặt nhận ra cái gì nữa, động vào quần áo liền chảy ra nước thối…”

      xong tất cả mọi người xanh cả mặt, Lưu Húc Dương lập tức chuyển chủ đề chuyện phiếm cùng đội trưởng: “Buổi tối nhớ dùng dao ngâm nước rửa tay, hoặc là chà rượu đế.”

      Đội trưởng tuần tra khinh thường : “Tuổi trẻ chịu lạnh tốt, hơn nữa đây là tích đức. Sợ cái gì.”

      Thanh Vi đồng ý với lời của đội trưởng, muốn phụ họa lại hắt xì.

      đại quan tâm: “Thanh Vi cảm mạo rồi hả ?” xong móc từ túi tiền ra xấp giấy vệ sinh.

      Thanh Vi nhìn tay ta cũng giật mình, lắc đầu liên tục, đại đưa cho Lưu Húc Dương nhưng ta cũng dám cầm.

      đại tiếc nuối, đành phải lau lau tay mình.

      Về đến nội thành, Thanh Vi về nhà rửa mặt, sau đó ngủ ngay.
      ChrisNhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :