1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi - Bản Sắc ( Chương 129+2NT) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 56: kiện ở WC

      Thập Tam nghe thấy lời Dương Đông Khuê lập tức đổi sắc mặt, đầu chân mày lộ sát khí, nhìn chằm chằm vào Dương Đông Khuê.

      Thanh Vi cũng ngờ Dương Đông Khuê lại cầu như vậy. Nhưng lại nghĩ thích đàn ông, lại sách bảo đút cơm hẳn là muốn kiếm việc cho cảnh sát.

      Trinh sát viên Nguyên Tạ mặc dù biết gây nhưng trong trường hợp này cũng tiện quát tháo , chỉ có thể cảnh cáo : “ đừng có quá đáng !”

      Dương Đông Khuê nghiêng đầu: “Tao quá phận cái gì ? Nếu bọn mày mở khóa cho tao ! Nếu mày tính đánh ngất tao chắc, tao là người sống sờ sờ mà lại cho ăn cơm chuyện ! Cảnh sát ngược đãi phạm nhân cũng là phạm pháp đấy !”

      Thanh Vi muốn gây máy bay khiến người khác chú ý, vì thế dứt khoát với trinh sát viên: “Tôi đút, chúng ta đổi chỗ.” Trinh sát viên kia vốn lo Thanh Vi được tự nhiên, bây giờ thấy lấy đại cục làm trọng, vì thế ấn tượng cũng tốt hơn nhiều.

      Thập Tam trơ mắt nhìn Thanh Vi đổi chỗ, yên tĩnh đút cơm cho Dương Đông Khuê, đắc ý nghiêng mắt nhìn những người khác, ăn từng thìa còn chỉ huy Thanh Vi chọn đồ ăn cho . Nếu phải Thanh Vi ra hiệu mấy lần, sợ là Thập Tam quăng Dương Đông Khuê xuống máy bay rồi.

      Sao có thể nhìn Thanh Vi chịu uất ức ? Sao có thể nhìn Thanh Vi bị người khác sai khiến ? Thập Tam càng nghĩ càng khổ sở, cảm thấy mình quá vô dụng, hai nắm đấm đấm thùm thụp lên ghế.

      Chắc hẳn thần sắc của Thập Tam quá ràng, vì thế Dương Đông Khuê thể chú ý tới hai ánh mắt muốn giết người của Thập Tam, cũng dám gì quá đáng nữa mà chỉ an ổn ngồi ăn nốt cơm.

      Thanh Vi đơn giản đút cơm xong rồi thu dọn hộp cơm, Dương Đông Khuê lại : “Tao muốn tè !” Vừa ăn cơm đòi tè ? Cho dù là hai trinh sát viên bây giờ cũng muốn đánh ngất y cho rồi. Nhưng cuối cùng cũng gì mà chỉ đẩy .

      Dương Đông Khuê lại giơ tay chỉ Thanh Vi: “Tao muốn nó đẩy.”

      Dương Đông Khuê thể đứng bình thường, Thanh Vi đẩy vậy ai giúp vệ sinh ? Đây ràng là khiêu khích sức chịu đựng của Thập Tam, đợi Thanh Vi trả lời, Thập Tam đứng phắt dậy, tới trước mặt Dương Đông Khuê : “Tôi đưa !” Giọng kiên quyết chấp nhận chút từ chối nào.

      Dương Đông Khuê vốn định đợi Thanh Vi từ chối mượn cớ gây , ngờ Thập Tam lại như thế, lúc này mới nhìn kỹ Thập Tam, khỏi ngẩn người. Thập Tam dáng người tuấn, khuôn mặt tức giận nhàn nhạt, đôi môi mím chặt, từ cao nhìn xuống mang theo khí thế bức người.

      Lần đầu tiên Dương Đông Khuê nhìn thấy người như thế. vốn thích đàn ông, lúc này chỉ thấy đây dường như là cực phẩm nhân gian, trong giây lát thốt nổi nên lời. Thập Tam đợi từ chối, ngay cả xe lăn cũng cần dùng, trực tiếp kéo người dậy, tay giữ eo đẩy vào nhà vệ sinh.

      Dương Đông Khuê muốn quay lại ôm Thập Tam nhưng bàn tay Thập Tam lại dùng sức vô cùng, quả giống như cái kìm sắt thắt chặt eo của . Kết quả đành ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh dưới con mắt kinh ngạc của mọi người.

      Hai trinh sát viên giật mình muốn đuổi theo, Thanh Vi lại cười cười dựa ghế nhúc nhích: tin Thập Tam có chừng mực, để Dương Đông Khuê ăn chút cực khổ cũng tốt.

      Thập Tam tuy mình kẹp Dương Đông Khuê tới nhà vệ sinh nhưng lại cực nhanh, lúc hai trinh sát viên đuổi theo đẩy người vào toa lét, trở tay đóng cửa lại. gian trong phòng vệ sinh khá , hai trinh sát viên cũng thể vào, thế nên đành đợi bên ngoài.

      Lúc Dương Đông Khuê vệ sinh cũng rất đắc ý, người đàn ông đẹp mắt như vậy lại giúp vệ sinh ! Vốn còn muốn thừa cơ sàm sỡ Thập Tam, ít nhất cũng phải khiến Thập Tam xấu hổ.

      Kết quả Thập Tam mặc kệ nghĩ gì nghĩ, đẩy ra để vịn vào tường tự giải quyết. Dương Đông Khuê đứng vững, lung la lung lay : “Tao cởi được quần. Mày đến giúp tay .”

      tiểu ?” Thập Tam lạnh lùng.

      “Đúng, bố mày nghẹn tiểu chạy vào đây làm gì.” Dương Đông Khuê tranh thủ cầu, chờ Thập Tam giúp cởi thắt lưng, đến lúc đó có thể cảm nhận bàn tay…

      Vừa nghĩ đến sướng tê người, Thập Tam quả nhiên giơ tay xuống, chỉ thấy tay Thập Tam như đao, chém đường dưới đũng quần , bên dưới của cảm thấy mát lạnh, mấy tầng quần rách mất lỗ lớn.

      Dướng Đông Khuê lập tức đổ mồ hôi. xuất thân là lưu manh, đánh nhau ít, người thiếu sẹo, nhưng dù sao đấy cũng là thứ đàn ông coi trọng nhất đấy. Thập Tam có thể dùng tay chém rách quần , sao có thể sợ được ?

      Nếu Thập Tam chém sâu chút… hậu quả, mồ hôi lạnh của Dương Đông Khuê lại tuôn như mưa.

      vốn phải muốn vệ sinh, chỉ muốn khiêu khích, bây giờ bị dọa như vậy, càng được nữa. Nhưng Thập Tam lại đứng sau , giọng lạnh nhạt: “Nhanh lên !”

      “Tao, tao buồn tiểu.”

      được, phải chính cầu sao ? Bây giờ nhất định phải !”

      Dương Đông Khuê vốn đứng vững, nghe lời này lại càng lắc lư hơn, nhưng Thập Tam cũng thèm dìu , máy bay vừa rung chút, mất thăng bằng bấu chặt vào tường.

      Lúc này Dường Đông Khuê hận chết cầu lúc nãy của mình, mà người đứng sau lại giống như cái máy lạnh, gì mà chỉ yên lặng đứng đông cứng hết tất thảy. biết đây là ai, dù sao cũng cùng hội với nữ cảnh sát kia.

      Trong lòng Dương Đông Khuê thầm mắng: Cảnh sát cũng phải người tốt ! Cùng hội với cảnh sát lại càng phải ! Lại chợt nghe tiếng “hừ”, y dám trì hoãn nữa, tựa vào tường, cố lôi thằng ra, cứng rắn ép mình vệ sinh.

      Xong việc rồi, Thập Tam rộng lượng đỡ eo cho , để rửa tay. Sau lấy cái áo che tay của buộc chỗ lại ngang eo, che chỗ kia lại.

      Dương Đông Khuê vốn còn lăn tăn phải ra ngoài thế nào, nhưng bây giờ Thập Tam làm như vậy khiến cảm giác an toàn của cũng nhiều hơn, vì thế cũng cảm kích Thập Tam hơn.

      Thập Tam nào biết tâm tư của , xách tay kẹp về chỗ ngồi. Hai trinh sát viên kiểm tra quần áo lượt, trợn mắt há hốc mồm.

      Thập Tam làm như thấy, với Dương Đông Khuê: “Còn muốn gọi tôi.”

      Dương Đông Khuê lập tức : “ cần cần.”

      Quả nhiên thẳng đến khi xuống máy bay, Dương Đông Khuê cũng dám cầu gì nữa.
      Seen.173, ly sắc, Chris2 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 57: Kéo em sao có thể mệt ?

      Tuy qua tết lịch nhưng khu Tây Bắc vẫn còn rất lạnh. Ngày đó Thanh Vi chuyển giao tài liệu, sơ lược tình hình cuối cùng cũng xong.

      em cảnh sát địa phương mời ăn cơm tối, giới thiệu nơi có thể chơi cho . Có người đề cử trượt tuyết, là nơi rất đặc sắc. Thanh Vi cũng thấy hứng thú, trinh sát viên cùng áp giải với Thanh Vi còn nhiệt tình tìm xe đưa họ .

      Đến nơi trượt tuyết, Thanh Vi và Thập Tam vô cùng hứng thú quan sát bốn phía. Sân trượt tuyết được vây như cái sảnh lớn, có rất nhiều nơi cho thuê kinh doanh, dù là muốn tìm huấn luyện viên hay thuê đồ trượt tuyết cũng rất dễ dàng. Đứng bên trong nhìn ra có thể thấy rất nhiều người vui vẻ chơi đùa.

      Thanh Vi chưa từng trượt tuyết, Thập Tam lại càng phái . Những thứ như ván trượt, gậy trượt kia căn bản biết dùng, vì thế tính tìm huấn luyện viên giúp mình tập.

      Đúng lúc này, có người hô to “Nhường đường chút”, sau đó đám người chạy vụt qua. Mọi người trong khu trượt tuyết nháo nhào nhường đường, có hai người mặc quần áo lao động mang theo cáng cứu thương chạy nhau vào. Có mấy người vây xung quanh ngừng hỏi thăm.

      Chuyện gì xảy ra ? Thanh Vi lúc đó còn chưa kịp phản ứng, có người : “Aiz, biết có bị gãy chân nữa ?”

      Lại người : “Khó lắm, người này trượt nhanh như vậy, tôi còn nhìn thấy ta ngã sấp xuống đấy, còn đụng phải người khác nữa, tuyết bay tứ tung, cũng may bị thương nặng lắm, chỉ đau chân.”

      “Gãy xương làm sao ? Còn phải là đau chết sao.” .

      “Trượt tuyết mà có người bị thương là chuyện bình thường, gãy chân có gì lạ đâu.”

      …Khóe miệng Thanh Vi giật liên tục, quyết định bỏ qua việc trượt tuyết bằng ván luôn, quay sang chơi trò chơi có tính nguy hiểm nhất, trượt tuyết vòng. ra cũng chỉ là dùng cái xe làm từ túi vải và bánh xe, dùng dây kéo và tay mà trượt xuống từ dốc.

      Tuy chơi cái này đều là trẻ con nhưng cũng muốn học Dương Đông Khuê bó thạch cao lên máy bay đâu. Cứ như ra ngoài quả cũng quá bi kịch rồi.

      Sau khi thuê vòng trượt tuyết rồi, theo hướng dẫn lên đỉnh dốc, ngồi trong vòng, nhìn thấy khe trượt lại đột nhiên thấy sợ, hơn nữa còn nghe tiếng người ta hét lên bên cạnh, trong lòng càng sợ run.

      Vì thế Thập Tam : “Tôi xuống dưới trước chờ dưới mặt đất.” Thập Tam an vị xong rồi liền được nhân viên quản lý dùng chân đạp vòng tuyết, trượt thẳng xuống dưới. Thanh Vi thấy trượt rất nhanh nhưng tiếng cũng rên.

      Đến lượt cũng thể do dự, thấy chết sờn mà ngồi xuống, vừa ngồi xong bị cước đạp xuống. còn chưa điều chỉnh tốt hô hấp, cảm giác như đột nhiên mất trọng lượng khiến cho thét to lên.

      Cũng may trượt được chút rồi cảm giác kia cũng biến mất, nhưng tốc độ vẫn còn rất nhanh, nhanh đến mức nhìn thấy hai bên mà chỉ thấy màu trắng tuyết thoáng qua. Đáng sợ hơn là vòng tuyết trơn trượt cứ lượn qua bên này rồi lượn qua bên kia, trượt sát vào vách tường tuyết.

      Tuyết trắng xóa lạnh buốt khiến người ta mở nổi mắt, có nơi lại xóc nảy như bay khiến Thanh Vi hét ầm lên.

      Cuối cùng cũng trượt đến đất bằng, có mấy chỗ giảm tốc độ, sau đó dần dần dừng lại. Đầu óc Thanh Vi phình to ra, phân nổi phương hướng nữa, chỉ nghe tiếng nhân viên quản lý phía sau hối thúc: “Mau tránh ra , bên còn có người nữa.”

      Thanh Vi vừa đứng lên lập tức cảm thấy chóng mắt, có người giữ tay lại, giúp đứng vững. Là Thập Tam, mỉm cười nhìn , sửa lại khăn quàng cổ giúp .

      Thanh Vi nhìn mấy đứa trẻ vừa trượt xuống đều vô cùng vui vẻ thấy hơi ngượng. May là chỉ có trẻ con, cũng tính là quá mất mặt.

      Lần đầu có kinh nghiệm, Thanh Vi sợ hãi nữa, tốc độ trượt nhanh như thế mang lại cho người ta cảm giác rất phấn khích. và Thập Tam trượt lại lần nữa, ngồi trong xe trượt, Thập Tam kéo dây, đôi chân thon dài đạp lên xe tuyết của , hai người trượt xuống như bay.

      Tốc độ của hai người nhanh hơn, có thể là do thích ứng nên Thanh Vi còn sợ hãi lo lắng nữa mà vui vẻ cười ra tiếng. Thập Tam dùng sức điều chỉnh phương hướng, híp mắt nhìn về phía trước, bên tai là tiếng cười vui vẻ, tâm tình cũng như bầu trời nắng.

      Người trượt vòng rất nhiều, mỗi lần chơi đều phải xếp hàng ngồi xe trượt cáp lên đỉnh trượt, có người chờ được mà kéo nhau qua lối bộ leo lên chỗ trượt. Thanh Vi cũng thèm xếp hàng nữa mà kéo Thập Tam cùng.

      ngờ vừa thấy mệt, trượt đường thấy nhanh như vậy, ngờ bây giờ lên lại xa như thế. Thể lực của Thanh Vi tệ nhưng bây giờ chỉ thấy mệt mỏi.

      vừa mới đầu còn hào hứng, sau đó cạn sức dần, ngẩng đầu nhìn đỉnh còn xa dứt khoát đứng lại thở.

      Thập Tam trước , thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn , phát dừng lại cũng dừng bước. Thanh Vi ghen tức nhìn Thập Tam có tí mệt mỏi nào, người với người sao khác nhau tới vậy chứ !

      Thập Tam thấy Thanh Vi mệt mỏi dừng lại thở dốc cũng đành lòng. trực tiếp : “ ngồi vào vòng tuyết , tôi kéo lên.”

      Thanh Vi nghe thấy ho khan: Ngồi trong vòng tuyết được người khác kéo lên khác gì con nít chứ, người trưởng thành còn để người ta kéo lên chắc bị cười thối mũi quá. Vì thế kiên quyết từ chối.

      muốn dùng thực tế chứng minh mình có thể lên. Nhưng vài bước lại phải dừng vì quá mệt, thấy leo núi cũng mệt như vậy đâu, ít ra leo núi cũng phải kéo theo cái xe tuyết.

      Có người từ phía sau bị Thanh Vi chắn bên trước, muốn qua người nhưng lại đường chật mà lốp xê vòng quanh xe lớn, rất khó .

      Thập Tam : “Xem , như vậy ảnh hưởng tới người khác đấy.” Thanh Vi cũng hiểu được, vừa mới chuẩn bị kéo xe lên bên cạnh để người đằng sau trước, cơ thể đột nhiên bẫng như bay.

      còn tưởng rằng trượt chân, hoảng hốt kêu tiếng, còn chưa kịp phản ứng vững vàng ngồi vào trong xe tuyết, sau đó được Thập Tam kéo lên. Thập Tam kéo hai xe vòng tuyết, cũng kéo Thanh Vi ngồi bên trong luôn.

      Đường cáp treo ngay bên cạnh lối bộ, Thanh Vi là người trưởng thành duy nhất được người khác kéo như vậy nên rất dễ bị chú ý.

      Ngay cả đám người trước hay theo sau cũng nhìn lại. Có người còn trêu ghẹo Thập Tam biết săn sóc, lại khỏe mạnh đến mức kéo được cả bạn lên.

      Thanh Vi đỏ cả mặt, có đứa trẻ được ba nó kéo lên giống song song với , liền cười hì hì nhìn . biết sao Thập Tam đoán được ý đồ của lại nhanh hơn. Đường tuyết trơn trượt, Thanh Vi muốn đứng lên cũng đứn nổi.

      “A Ngự, để tôi tự .” được lúc, Thanh Vi cố gắng với Thập Tam.

      “Tôi kéo phiền chút nào, như vậy rất nhanh, còn có thể chơi nhiều hơn chút. thích sao ?” Thập Tam trả lời , chân vẫn ngừng.

      “Tôi phải trẻ con mà, người khác thấy cười đấy.” Thanh Vi chật vật nhìn Thập Tam đằng trước.

      Thập Tam cao, cánh tay kéo dây thừng tạo thành đường hoàn mỹ, khuôn mặt điển trai mang theo nụ cười nhàn nhạt. Tuyết trắng chung quanh càng làm nụ cười thêm phần tinh khiết.

      “Bọn họ cười đấy, có ai ngốc như chứ.” Mọi người đều trêu chọc họ như vợ chồng ân ái, đám đàn ông bị ánh mắt người áp bức, kéo đứa trẻ mệt rồi, đằng này lại còn kéo người lớn như vậy, ai mà làm được chứ.

      Thanh Vi ngồi yên, muốn leo xuống, nhưng Thập Tam lại giao dây kéo xe tuyết bên sau cho : “ giúp tôi kéo cũng coi như là dùng sức rồi. Có ngồi được ?”

      Đôi mắt Thập Tam rực rỡ như ánh sao mà nhìn , dịu dàng vô biên, lông mi dài của cứng cáp, lập lòe dưới ánh mặt trời. Trời ạ, đối mắt với đôi mắt như vậy, bảo sao có thể từ chối đây.

      ngồi yên trong vòng tuyết nhưng dường như vẫn cảm nhận được dịu dàng của Thập Tam xuyên qua dây thừng truyền tới, vô cùng ấm áp, thậm chí ấm áp đến nóng lòng.

      Cuối cùng Thanh Vi cũng mặt dày mày dạn để Thập Tam kéo lên đến nơi.

      Sau đó, Thanh Vi còn được kéo như vậy hai lần nữa. Người trượt tuyết tuy nhiều nhưng hôm nay ai cũng nhớ kỹ cặp đôi này.

      Chơi chán rồi, Thanh Vi sửa lại mái tóc bị thổi loạn của Thập Tam, hỏi : “ mệt ?” Thập Tam cúi đầu để ngón tay luồn vào mái tóc đen của mình, nhàng : “Kéo em sao mệt được chứ.”

      Thanh Vi đột nhiên đỏ mắt, trong lòng vừa chua vừa ngọt, hận thể kéo Thập Tam lại chà đạp hồi.
      Seen.173, Chris, Trâu2 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 58: Cuối cùng cũng thân ái

      Từ nơi trượt tuyết về nội thành, Thanh Vi mới khôi phục lại từ trong hưng phấn, đến lúc này lại thấy mệt mỏi. Hai người chỉ đơn giản ăn chút rồi về nhà khách nghỉ ngơi. Sáng ngày thứ hai, quầy phục vụ ngoài phát phiếu bữa sáng còn phát thêm tờ truyền đơn khai trương.

      Thanh Vi và Thập Tam nhìn mới phát ra là công viên triển lãm điêu khắc băng, đêm nay là ngày khai trương. Xem tượng băng điêu khắc ? Cũng tệ lắm. Thanh Vi quyết định cùng Thập Tam.

      Buổi tối bọn họ bắt xe tới công viên du khách tới ít. Công viên rất lớn, trang hoàng cũng rất bắt mắt. cây treo những dây đèn nhìn như tầng tầng nước gợn sóng, khắp nơi treo đèn lồng đỏ, tượng băng được đặt khắp nơi, cơ thể trong suốt, đèn màu sáng ngời.

      Lúc Thập Tam làm ảnh vệ từng theo Nữ hoàng tham gia hoạt động du ngoạn, nhưng đều là ban ngày, thường là vào rừng. Xem tượng băng buổi tối như vậy chưa bao giờ được thấy qua.

      cảm thấy toàn bộ công viên như sống động hẳn lên, khắp nơi tràn ngập các loại màu sắc. Thanh Vi chỉ vào tòa nhà cách đó xa: “Nhìn kìa !” Đó là tòa nhà xây theo kiến trúc cổ phương tây, có thể chứa mười mấy người, cũng ít người chụp ảnh xung quanh.

      Thanh Vi và Thập Tam tới đó thấy có bậc thang thông suốt lên tầng , theo dòng người leo lên, mặt đất là băng, bậc thang cũng là băng, dường như long lanh vô ngần. Trước mặt bất chợt có ánh đèn màu lóng lánh, ra đến lối ra.

      Đứng ngoài lan can tòa nhà, bên cạnh là người băng. Nhìn xa xa khắp công viên cảm giác như ở trong câu chuyện cổ tích nào đó vậy.

      Kỳ diệu nhất chính là bên hông tòa thành này là cầu thang trượt xoán ốc, Thanh Vi và Thập Tam trượt xuống lập tức cảm thấy vô cùng thích thú.

      Hai người bắt đầu xem từng tượng băng . Có cái vô cùng xinh xắn dưới ngọn đèn sáng chói. Nhìn thấy mê cung băng, Thanh Vi nổi lòng ham chơi, vì thế bảo Thập Tam vào trước để tìm.

      Lúc Thập Tam vào rồi, Thanh Vi mới xắn tay áo vào mê cung. nghĩ có thể tìm ra Thập Tam rất nhanh, nhưng lại phát ra tuy mê cung này thể so với mê cung cỡ lớn nhưng tính chất vẫn vậy, chuẩn với tư cách mê cung băng, ít lối rẽ đường cụt.

      Thanh Vi tới lui, gặp mấy người nhưng lại hề thấy Thập Tam. Bây giờ xử lý sao đây ? Chắc hẳn Thập Tam thấy chờ ở cửa mê cung, vì thế quay đầu tìm đường ra cửa.

      Nhưng buổi tối lại ở trong mê cung thế này, Thanh Vi bi thảm nhận ra bị lạc mất rồi. tuyệt đối thừa nhận cảm giác phương hướng của mình có vấn đề, chẳng qua là vì ánh sáng ban đêm được tốt thôi.

      Cuối cùng Thanh Vi mới phát ra mình vào ngõ cụt, vì thế rất chi là sầu khổ. Tuy sớm hay muộn rồi cũng ra ngoài được nhưng mất nhiều thời gian còn rất mất mặt nữa. Sau đó lại phát đây phải ngõ cụt, bên dưới còn có cái lỗ !

      Nhưng lỗ lại quá thấp quá , chẳng lẽ phải chui qua ? Nhưng sao có cảm giác như cái lỗ chó vậy ?

      Phi phi, ai lại tổn hại hình tượng mà đào cái lỗ ở đây vậy ? Cũng may bây giờ phải thời kỳ địch ta đấu tranh, nếu vậy biết nên chui hay đây ? Chui qua lỡ vẫn là đường cụt sao ?

      Thanh vi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định dù sao cũng có người, cứ chui qua thử coi. Có quay lại cũng chưa chắc tìm được đường.

      Vì thế Thanh Vi ngồi xổm xuống nghe ngóng, phát bên kia có động tĩnh gì, vén tay áo lên, bắt đầu đục lỗ to thêm chút. vặn vẹo đục mãi mới chậm chạp chui ra được.

      Còn chưa qua xong thấy đôi giày, có người ! Khẳng định người này thấy khoan tường lúc nãy. Thanh Vi quẫn, tranh thủ thời gian đứng lên, thiếu chút nữa là trượt chân đập mặt vào tường.

      Người nọ đỡ lấy , Thanh Vi lại càng thêm khó chịu, cả đời này bao giờ chơi mê cung nữa.

      còn chưa ngẩng đầu nhìn xem thấy bàn tay này vô cùng quen thuộc. Thanh Vi cứng cả người, quả nhiên là Thập Tam.

      vừa rồi vẫn đứng ở đây sao ?”

      “Ừ, tôi chờ thấy em đến nên tới tìm em.”

      …” Thanh Vi muốn hỏi có phải thấy toàn bộ quá trình chui qua lỗ cún của nhưng trong lòng vẫn dám hỏi, lời nghẹn ở cổ ra nổi.

      Nhất định là Thập Tam thấy rồi, sau này phải làm sao đây ? Ngẩng đầu nhìn thấy biểu mặt của Thập Tam rất khả nghi, có phải nín cười ?”

      cho cười ! trốn đâu vậy, tìm khắp nơi đều thấy, hại tôi phải như vậy.” Thanh Vi ngoài mạnh trong yếu.

      “…” Thập Tam muốn căn bản hề trốn, hơn nữa còn lo Thanh Vi tìm khắp nơi vất vả nên mới tới tìm , huống hồ động tác của lúc nãy cũng rất… Nhưng Thập Tam vẫn thấy mặt đỏ như tôm luộc rồi, vì thế chọn cách sáng suốt là gì hết.

      Lần đầu tiên Thập Tam phát ra, bề ngoài Thanh Vi có vẻ lý trí ôn hòa, vậy mà lại có mặt dễ thương như thế, mặt thành thục như thế, khiến cho người khác kìm lòng được muốn bao dung chiều chuộng.

      phủi phủi quần áo cho Thanh Vi, : “Tôi cười đâu, em đừng gấp.”

      Lời vô cùng dịu dàng, thậm chí còn mang theo vài phần chiều chuộng.

      Thanh Vi bị giọng dụ dỗ của làm cho quẫn thêm, giống như bản thân đứa trẻ lý vậy ? Hay là giống làm nũng hơn? Mặt Thanh Vi như phát sốt, sao có thể so bản thân với đứa trẻ làm nũng Thập Tam chứ ? Bây giờ chỉ có thể an ủi bản thân rằng bây giờ may là buổi tối, đèn lồng chiếu lên mặt đỏ rực, vì thế cũng quá lộ liễu.

      Thập Tam sợ xấu hổ, kéo tay ra ngoài, Thanh Vi mới cảm thấy kỳ lạ. Hình như có thể nhanh chóng ra tới lối ra rồi này ! bi phẫn nghĩ, ai làm ra cái lỗ cún đấy chứ, quá lừa đảo rồi !

      Trong công viên có hồ nhân tạo, bây giờ là mùa đông nên đóng băng. Có thể trượt băng hoặc đạp xe đạp. Vì ban đêm nên rất ít người trượt băng, ngược lại lại có mấy người đạp xe đạp.

      Cái này rất đơn giản, trẻ con cũng biết . Thanh Vi muốn xe đẹp, Thập Tam lại kiên trì muốn chỉ cần chiếc hai người cùng .

      Hồ này , giữa hồ còn có đảo, có cầu. Mặt hồ băng yên tĩnh, mặt băng rắn chắc, xe đạp kêu kẽo kẹt, Thanh Vi quay đầu nhìn Thập Tam ở bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.

      Vừa quay đầu như vậy dưới chân tự giác mà đạp ngược hai cái. Sau đó Thanh Vi phát xe đạp được nữa. Thập Tam nhìn cố gắng đạp đạp mấy cái nhưng xe vẫn nhúc nhích, nên cũng lên thử, vẫn được.

      Cũng may xe đạp rất , lại là thiết kế xe xếp, cũng quá vướng víu. Thập Tam dứt khoát giúp Thanh Vi dắt xe hồ, hai người tuy chuyện nhưng trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.

      Bỗng nhiên tiếng vang giòn tan vang lên, sau đó lại có thêm nhiều thanh khác, pháo hoa bắt đầu nở bung giữa trời . Thanh Vi nhớ tờ rơi cũng có ghi có biểu diễn pháo hoa. đứng lại ngắm nhìn cùng Thập Tam.

      bầu trời, từng bông pháo hoa nổ chồng lên nhau, mặt đất là mặt băng phản chiếu sắc thái mỹ lệ. chợt cảm thấy giờ khắc này đẹp như tranh vẽ, giống nhân gian.

      vận đông nữa nên thấy hơi lạnh, vì thế hơi co người lại. Thập Tam cũng cảm nhận được, do dự chút rồi cũng ôm lấy . Nhiệt độ cơ thể Thập Tam xuyên qua lớp quần áo, Thanh Vi ngẩng đầu thấy cũng cúi đầu nhìn .

      Trong mắt Thanh Vi, Thập Tam như mảnh ngọc dưới ánh đèn và ánh sáng pháo hoa, sâu trong đôi mắt phượng như có khói lửa nhảy nhót. Thanh Vi bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm bối rối chuyển ánh mắt, nhìn qua môi .

      Môi dưới hơi trũng chút như khảm nửa viên trân châu, dưới ánh đèn có cảm giác trơn bóng vô cùng mê người, Thanh Vi kìm được mà liếm liếm môi mình, muốn thử hương vị của nó.

      Hai người ôm chặt lấy nhau, nghe thấy cả tiếng thở của đối phương. Đợi đến lúc Thập Tam “hmm” tiếng, Thanh Vi mới giật mình, trong lúc vô thức liếm lên môi Thập Tam cái rồi.

      , quá kỳ diệu.

      Trong veo, ôn nhuận, mềm mại như trong tưởng tượng mà có độ mềm dẻo.

      Thập Tam sao ? chỉ có cảm giác tê dại như bị điện giật, chỉ có thể dùng sức ôm lấy Thanh Vi, nhịn đường mà cúi đầu lần tìm môi . Thanh Vi cũng ngửa đầu hôn lại.

      Đôi môi hai người dính lấy nhau, Thanh Vi mút môi cái, cuối cùng luồn lách tìm chiếc lưỡi kia. Thập Tam trúc trắc đáp lại , vẫn mực ôm trước ngực. Hai người như chìm vào trong đó, ngay cả pháo hoa dừng bắn bao giờ cũng biết.

      Mãi đến khi hai người đều thở gấp mới chậm chạp tách ra. Thập Tam ôm Thanh Vi, hai người nhìn nhau đều thấy xấu hổ.

      Đột nhiên chiếc loa giữa hồ vang lên: “Xin các vị du khách gần xa chú ý, thờ gian đóng cửa đến, những ai chưa trả xe xin mời mau chóng tới chỗ quản lý.”

      Thanh Vi và Thập Tam nhìn nhau cười cười, đẩy xe đạp về chỗ thuê xe. Nhân viên quản lý nhìn bọn họ tới mới nở nụ cười : “Tôi còn thắc mắc sao mãi thấy người về, hóa ra là phải đẩy về.”

      “Xe này đạp được, hình như có vấn đề.” Thanh Vi .

      “Hai người cùng đạp sao ?”

      “Ừ ?”

      “Hình như bị tuột xích rồi, được cũng phải. Chỉ có thể dắt tiến chứ thể dắt lùi.”

      Quả nhiên là xe bị tuột xích.

      Chỉ có thể tiến thể lùi sao ? Thanh Vi cầm chặt lấy tay Thập Tam.









      ☆ 59, Kết bạn ngoài ý muốn

      Lúc về, người đường thưa thớt, Thanh Vi và Thập Tam đường tắt qua cửa lớn, đứng bên ngã tư đường đợi taxi. Hai người đứng rất gần nhau, dường như sát nhau vô cùng, là Thập Tam ôm hay là ôm .

      Xe taxi còn chưa thấy chiếc xe Buick màu đen ra từ phía đối diện, đúng lúc đèn xanh, xe giữ nguyên tốc độ muốn vượt qua đường. Đúng lúc này, bỗng nhiên có người bên cạnh Thanh Vi chạy vụt qua, tuy dáng lảo đảo nhưng lại rất nhanh, nhìn cũng thèm nhìn mà chạy thẳng ra.

      Người lái xe Buick nghe điện thoại, nhìn thấy có người lao ra liền giật mình, nhanh chóng phanh gấp lại, nhưng đường mùa đông trơn trượt nên kịp, mắt thấy sắp đâm vào người kia.

      Từ lúc người kia chạy ra Thanh Vi biết hay, người người kia nồng nặc mùi rượu, nhất định là uống rất nhiều. Đụng xe cái như vậy, chết cũng nằm chết dí trong viện. Ngay lúc người kia lao ra, Thanh Vi lập tức đẩy Thập Tam: “Cứu !”

      Lời Thanh Vi còn chưa dắt, Thập Tam tung người cái nhảy tới trước mặt người kia, nhanh đến mức nhìn qua như hề dừng lại lôi được người kia qua ven đường.

      Thanh Vi cứu người, là hoàn toàn tin tưởng Thập Tam có thể làm được, hai là muốn ngày đầu tiên bọn họ hôm môi phải cùng nhìn thấy tan nạn máu me đầm đìa này.

      Xe Buick ngừng, phanh kít lại, lái xe lao xuống gào lên với người kia: “ bị tâm thần à, muốn sống nữa sao !”

      Thanh Vi cũng tới đối diện, Thập Tam buông tên kia ra, mặc kệ ta tỉnh táo mà co quắp mặt đất, quần dính đầy bùn. Lái xe quay đầu nhìn Thập Tam, vô cùng cảm kích. Nếu phải nhờ , ta nhất định mang tội vô ý giết người rồi, cho dù người nọ vi phạm giao thông ta vẫn phải chịu trách nhiệm.

      Vì thế lái xe liên tục cảm ơn với Thập Tam mặt chút biểu cảm, nếu phải Thanh Vi cầu, căn bản chẳng thèm quản người khác sống chết gì. Đối với ảnh vệ, cái gì giúp người làm vui, chưa bao giờ để ý. Tuy xã hội đổi khác, Thập Tam cũng quá lạnh nhạt với người khác nữa, nhưng cũng vẫn còn khác xa cái kiểu gặp ai cũng thích.

      Người lái xe Buick là người đàn ông trung niên, đối với phản ứng lạnh nhạt của Thập Tam cũng quá lạ lẫm, dù sao người trong thành thị mà giúp đỡ người khác như vậy cũng rất hiếm có. ta chuyển qua với Thanh Vi: “Cảm ơn hai người ! Hai người chờ xe sao ? Tôi có thể cho hai người quá giang đoạn !”

      Thanh Vi lại muốn chiếm tiện nghi của người ta, từ chối nhã nhặn. cũng muốn ngồi vào xe của người lạ vô tình gặp. Nhưng con ma men kia… Nếu ném y ở đây chắc canh có chuyện đấy. Thanh Vi tới trước mặt con ma men biết ngủ hay tỉnh kia, dò xét chút, người này cũng ăn mặt chỉnh tề, chẳng hiểu sao…

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông trung niên kia, Thanh Vi mò túi y, lấy ra chiếc điện thoại. Sau đó xem xét chút rồi bấm số, lúc thông điện thoại : “Tôi là người qua đường, chủ điện thoại này uống say rồi, bây giờ ở ngã tư đường gần công viên X, ai trông nom. xong treo điện thoại thả lại vào túi ta.

      Người đàn ông trung niên lại đề nghị được tiễn bọn họ, vừa vặn ngẩng lên nhìn Thập Tam, vừa rồi ta chú ý nhiều, bây giờ dưới ánh đèn đường, khuôn mặt Thập Tam . Người đàn ông bỗng nhiên run sợ cái, sau đó như nhớ ra gì đó, biểu mặt nhanh chóng thay đổi.

      ta nhiệt tình tới trước mặt Thập Tam: “Động tác vừa rồi của rất nhanh, từng luyện võ đúng ?” Ánh mắt của ta quá mức nóng bỏng, Thập Tam cảm thấy quen, khẽ nhíu mày nhìn ta, trả lời.

      Người đàn ông kia nhìn biểu của Thập Tam lại càng hưng phấn hơn, xáp tới gần : “ là sinh viên sao ? Bây giờ nghỉ à ?”

      Thập Tam lui ra phía sau bước, nhìn Thanh Vi. Thanh Vi cũng ngơ ngác, người này phải có sở thích đặc thù đấy chứ ? Chẳng lẽ thấy Thập Tam đẹp trai mà muốn dụ dỗ sao ? vui : “ quan hệ tới .” xong liền kéo Thập Tam xoay người quay .

      Nhưng người đàn ông trung niên kia lại đuổi theo, gấp: “Hai người đừng hiểu lầm ! Tôi là chỉ đạo võ thuật của công ty Tinh Huy, tôi tên Thiệu Ung.” ta xong nhìn hai người chờ mong, Thanh Vi cũng quá chú ý tới tin tức giải trí, biết công ty Tinh Huy là cái gì, càng biết Thiệu Ung là ai, vì vậy vẫn hứng thú .

      Thiệu Ung lấy danh thiếp ra, chạy về trong xe, lại thấy chiếc taxi chạy tới, Thập Tam và Thanh Vi leo lên đó. ta tức giận mà chửi thề câu, đành bỏ qua muốn , nhưng nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng tuấn của Thập Tam, thân thủ tráng kiện nhanh nhẹn, lại rất dứt khoát, vì thế khởi động xe đuổi theo.

      Thanh Vi phát xe Thiệu Ung vẫn theo sát sau từ kính chiếu hậu, nở nụ cười: “A ngự, chàng công ty Tinh Huy kia phải thích rồi đấy chứ ? ta vẫn theo chúng ta mãi đấy.”

      Thập Tam còn chưa gì, tài xế taxi trẻ tuổi trước: “Công ty Tinh Huy ? Công ty này rất nổi tiếng đấy.”

      “A, cũng biết hả?”

      “Biết chứ, năm ngoái công ty này còn đoạt giải thưởng điện ảnh đấy.”

      “Vậy có biết người tên Thiệu Ung ?”

      “Diễn viên ? Đạo diễn ? Hình như chưa nghe qua.”

      chừng là tên lừa gạt cũng nên.” Thanh Vi mỉm cười nhìn Thập Tam.

      “A, tôi nhớ rồi, đạo diễn động tác công ty đó hình như họ Thiệu, đạo diễn bộ phim hành động đoạt giải lần đó đấy.”

      phải chỉ đạo võ sao ?”

      “Chắc là cách gọi khác nhau. Tôi cũng biết.”

      xong đến nhà nghỉ, Thanh Vi và Thập Tam xuống xe, quả nhiên chiếc xe Buick kia cũng dừng lại, Thiệu Ung thở hổn hển chạy tới chặn họ lại.

      ta chạy tới nơi rồi, Thanh Vi cũng đành mời bảo vệ tới, muốn ngắn gọn đuổi ta . Thiệu Ung nén bất mãn, lấy danh thiếp : “Tôi là Thiệu Ung của công ty Tinh Huy mà, phụ trách quay chụp võ thuật và người đóng thế trong phim. Chúng tôi bộ phim đóng cảnh tuyết, vốn casting xong nhưng ngờ còn thiếu diễn viên đóng thế quan trọng vừa bị thương hôm qua, vừa nhìn thấy khí chất và thân thủ của vị tiên sinh này rất tốt, nên mới muốn tạm thời mời diễn mấy cảnh.”

      ta xong lại nhìn Thập Tam bằng ánh mắt nóng bỏng. Thiệu Ung vốn cho rằng biết thân phận và mục đích của ta, hai người trẻ tuổi này nhất định chạy theo như vịt. Người muốnd đóng phim rất nhiều, cho dù là tạm thời nữa, đây cũng là kinh nghiệm thú vị, có mấy ai mà từ chối chứ ? Lại ngờ Thập Tam khối băng, Thanh Vi lại là người đa nghi.

      Thanh Vi buồn bực: “Diễn viên các đâu thiếu, sao phải kéo loạn lên đường cái vậy chứ ?”

      ta kiên nhẫn giải thích: “Người đóng thế nhất định phải là người luyện võ, người bình thường rất khó đảm nhiệm.”

      “Động tác rất nguy hiểm, nếu người đóng thế kia cũng bị thương đúng ?”

      ta phải bị thương vì đóng phim.” Thiệu Ung xong lại nghiến răng nghiến lợi: “Hôm qua để ý tới ta, ta lén trượt tuyết, vì thế gãy chân rồi.”

      Thanh Vi câm nín, trùng hợp là người bọn họ thấy hôm qua chứ. Hôm qua chỉ thấy ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn mặt.

      “Tìm người thay thế khó vậy sao ?”

      “Tôi tìm mãi thấy người thích hợp. Có hình thể có khí chất, hoặc thân thủ cũng quá kém.” ta xong liền thở dài: “Tôi vừa ra từ trung tâm võ , gọi cho tổ đóng phim, vì vậy mới để ý mà suýt nữa đụng phải người ta.”

      Thiêu Ung xong lại tiếp: “Tôi thấy người an hem này đơn giản, chẳng lẽ đệ tử con nhà võ ? Có thể giúp chúng tôi đóng mấy cảnh ? Chúng tôi trả thù lao tương ứng.”

      Thập Tam căn bản có tí phản ứng nào, ngay cả trả lời cũng thèm. Thanh Vi đành thay: “Chúng tôi chỉ tới đây chơi thôi, sợ có thời gian.”

      “Chỉ là vài cảnh thôi, cũng chỉ diễn ngày là cùng. Chúng tôi quay ngay gần đây thôi, ở cảnh khu XX. Nếu hai người đồng ý hỗ trợ có thể tới khách sạn suối nước nóng bên đó tìm tôi, ăn ngủ chúng tôi bao hết.”
      ChrisNhiên Nhiên thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 60: Đồng ý đóng phim ( ra tên chương phải như vậy nhưng thấy hợp nên mình để thôi)

      Suối nước nóng trong khách sạn ? Quanh đây còn có suối nước nóng ? Thanh Vi liếc nhìn Thập Tam, hiểu sao mặt vẫn chút biểu cảm như liên quan tới mình, đành : “Việc này quá đột ngột, để chúng tôi suy nghĩ, sáng mai gọi điện thoại cho ”. xong đưa tay nhận danh thiếp của Thiệu Ung.

      Thiệu Ung kích động chụp hai tấm hình của Thập Tam, chuẩn bị cho đạo điễn xem. Thanh Vi cũng khách khí lấy di động chụp ảnh Thiệu Ung để điều tra thêm về .

      Về đến trước cửa phòng, Thanh Vi hỏi Thập Tam: “A Ngự, có muốn ?”

      biết.”

      “Tuy là diễn viên đóng thế nhưng nếu được đạo diễn coi trọng, chừng theo con đường nghệ thuật, thành minh tinh đấy.” Thanh Vi mỉm cười , nửa trêu ghẹo nửa chăm chú.

      “Minh tinh ? phải là quay phim sao ?Suy cho cùng vẫn là con hát.”

      “…” Khóe miệng Thanh Vi khẽ giật.

      Sau khi trở về lập tức lên mạng tra cứu, ngờ lại thấy Thiệu Ung trong video tại lễ trao giải điện ảnh. Là phim nhựa đoạt giải, đạo diễn lên lãnh thưởng còn cảm ơn y nữa.

      Lại lên mạng tra cứu những nơi du lịch của địa phương, quả là có suối nước nóng gần đây, hơn nữa còn có suối nước nóng chảy qua khách sạn. Mà khách sạn này cũng biết cách kinh doanh. Giá cả ở suối nước nóng này cũng cao, rất vừa phải, rất nhiều thị dân đều tới đây chơi cùng gia đình.

      Xem ra Thiệu Ung rất khôn khéo, chi phí ăn ở đều bao hết các diễn viên.

      Thân phận Thiệu Ung có lẽ có vấn đề gì. Nếu quả chỉ cần 1 ngày, vậy có nên để cho Thập Tam ?

      Thanh Vi nghĩ tới nghĩ lui liền mất ngủ. Lời trước kia của đối với Thập Tam cũng là quan tâm. Tuy để cho Thập Tam làm diễn viên đóng thế, sau đó trở thành minh tinh có rất ít khả năng, nhưng tướng mạo Thập Tam hoàn mỹ như vậy cũng phải là có khả năng đó.

      Mặc dù Thập Tam rất lạnh nhạt nhưng có sức hấp dẫn rất kỳ lạ. Có lẽ lần này nên cho thử cũng là cho cơ hội. còn trẻ, chỉ mới 20 tuổi nên có rất nhiều thời gian.

      thể ích kỷ, nên cổ vũ thử, cũng coi như ngâm nước nóng miễn phí.

      Sáng ngày thứ hai, Thanh Vi với Thập Tam còn chưa ăn xong điểm tâm, Thiệu Ung điện thoại tới. Thanh Vi che điện thoại hỏi Thập Tam: “Em điều tra rồi, đấy, có muốn ?”

      Thập Tam nhìn sâu vào mắt : “ nghe lời em.”

      Vì vậy Thanh Vi trả lời: “Chúng tôi đồng ý.”

      Thiệu Ung rất vui vẻ, kêu người đón họ đến khách sạn.

      Đoàn làm phim đều ở khách sạn có suối nước nóng, tất cả tụ tập tại đại sảnh lầu hai, chuẩn bị ra ngoài. Đạo diễn họ Trần nhìn thấy Thập Tam rất hài lòng, khí chất của rất ăn khớp với nhân vật trong phim – sát thủ lãnh huyết vô tình.

      Đạo diễn đề nghị Thập Tam làm mấy động tác để xem thân thủ, Thập Tam làm theo lời mà trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, xoay người cái. Mặc dù chỉ là lầu hai nhưng cao bằng lầu ba, đột nhiên nhảy xuống làm mọi người cả kinh. Đến khi Thập Tam rơi xuống bình yên mọi người mới kinh ngạc hô lên.

      Trong đoàn làm phim có diễn viên võ thuật chuyên nghiệp nên đương nhiên nhìn ra Thập Tam có thân thủ tốt. Đạo diễn thấy động tác của đẹp mắt, tiêu sái, hơn nữa có bất kỳ chuẩn bị và phòng hộ nào mà hoàn toàn thành thạo nên khỏi tán thưởng.

      Thiệu Ung cảm thấy rất vui vì giới thiệu được người xuất sắc như thế. Thập Tam nhảy cao vài bước, đạp vài cái lên cột đá trong đại sảnh là vững vàng đứng lầu hai trước mặt đạo diễn.

      Thập Tam chuyện, chỉ nhìn về phía đạo diễn như muốn hỏi: “Có đúng quy cách ?”

      Chỉ có Thanh Vi biết Thập Tam chỉ thể phần thực lực, từng dặn được để lộ nội lực phòng ngừa người khác xem là quái nhân. Kỳ Thập Tam có thể nhàng nhảy lên nhảy xuống như vậy là ít xuất lắm rồi.

      Mà có thể thực trôi chảy được động tác khó như được xử lý hậu kỳ như vậy quả khiến cho người ta giật mình.

      Lúc này phó chỉ đạo võ thuật có hỏi Thập Tam về sư phụ và gia thế của . Tuy võ thuật xưa xuống dốc nhưng vẫn còn lưu truyền, chỉ là đa số mọi người biết mà thôi.

      Thập Tam cũng nhiều lời, mà người này cũng truy hỏi đến cùng. Vì vậy đạo diễn thuận lợi chấp nhận , cả đoàn lên xe đến nơi quay phim.

      Thanh Vi cũng theo, hơn tiếng sau tới nơi.

      Quan sát việc quay phim cũng để cho mở rộng tầm mắt: cái dốc thoải cao hơn 10m được xem như vách núi dốc đứng, diễn viên trong hình dáng sắp chết giơ ngọn đèn tại ụ đá, nhảy lên nhảy xuống đó, có diễn viên khác nhảy từ cao xuống đứng vững bổ nhào ra sau, mặt toàn tuyết, thợ trang điểm tức tốc chạy tới…

      Thanh Vi nhìn thấy nữ diễn viên mặc áo khoác mỏng, lạnh run rẩy, bên cạnh động tác vung trường kiếm chậm chạp, động tác đánh người cũng chậm nốt, nhịn được, bật cười thành tiếng: cái này cũng hơi quá rồi, động tác như vầy chỉnh sửa thành “đao quang kiếm ảnh” thế nào vậy ?

      Nghe tiếng cười, đoàn làm phim lập tức phát có người phải nhân viên, hơn nữa còn cười tới thấp giọng cầu yên lặng, tránh xa chút để xem.

      Thanh Vi hơi ngượng, cảm thấy thú vị, lại nhìn Thập Tam trang điểm xe, biết bao lâu mới tới phiên . quyết định tránh xa, dù sao Thiệu Ung đưa phiếu phòng và phiếu suối nước nóng cho , bằng về trước.

      có xe, về tốn ít thời gian, cũng may tuy là mùa đông nhưng lúc lạnh nhất qua, hôm nay trời nắng ráo, khí tươi mát. Coi như ngắm cảnh.

      Đến khách sạn tắm nước nóng đến giữa trưa là vừa vặn đến giờ cơm. Thanh Vi cao hứng chạy ra sảnh ăn lấp đầy dạ dày, sau đó chuẩn bị phao suối nước nóng.

      Tùy tiện mang áo tắm và khăn tắm ra phòng thay đồ, nguyên lầu nhà ấm khổng lồ, chính giữa là bể bơi, nước sâu, nước cạn, nước ấm, nước lạnh đều đủ cả. Hai bên là ao nước nóng, kích thước và chức năng khác nhau, có dược liệu, phấn hoa, còn có sữa bò và rượu đỏ.

      Trong hồ có nhiều màu đèn khác nhau, chính giữa có vòng đá xuôi theo cạnh ao, ao co thể chứa 5-6 người trưởng thành. Có lẽ phải là cuối tuần nên có nhiều người.

      Thanh Vi dứt khoát vào ao. Nước hơi nóng, vừa mới tiến vào có hơi nóng, sau quen thấy toàn thân thư giãn, lười biếng muốn nhúc nhích.

      Đáng tiếc ngâm lâu thấy ngực khó chịu vì nhiệt độ cao, Thanh Vi lặn xuống lát rồi mua đồ uống thưởng thức trong sảnh trồng thực vật. biết qua mấy tiếng đồng hồ thấy Thập Tam và nam tiếp tân vào.

      đôi dép lê nhưng lại mặc áo chỉnh tề đặc biệt làm người ta chú ý. Thập Tam bận tâm ánh mắt người khác, chỉ chăm chú nhìn xung quanh, ràng là tìm .

      Thanh Vi phát mỗi lần nhìn phái nữ là mặt lại đỏ lên, chuyển tầm mắt rất nhanh, thể nhìn xuống cái. nhìn nét mặt được tự nhiên của Thập Tam, cảm thấy thú vị.

      Thanh Vi muốn nhìn tìm mình, nên đứng nấp sau gốc cây.

      Thập Tam vội vàng vào trong. mặt đất toàn là nước, quần dài của cũng bị thấm ướt. dáng mỹ nhân mặc áo tắm hai mảnh cố ý bước qua trước , Thập Tam hoảng sợ nhảy ra xa, chớp mắt mà bước ra xa.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      61, Hai người trong suối nước nóng

      (mình quyết định chuyển xưng hô sang – em, vì 2 người chuẩn bị có tình cảm. Lúc trước đọc kĩ, giờ mới phát , chương sau có cảnh H, mà mình chưa đủ tuổi, làm sao bây giờ ??? Có ai edit giúp mình ? Nếu chương sau bị ngâm nước nóng dài dài)

      Thanh Vi mỉm cười nghiêng người, dứt khoát trượt vào trong hồ, đàn ông nhìn thấy mỹ nữ mặc đồ tắm, ai liếc qua vài lần, có khi mắt còn thiếu chút nữa là dán lên người người ta ấy chứ, thế mà Thập Tam lại giống như thấy tinh thủy quái bằng. thấy mỹ nữ kia đen mặt rồi sao.

      Quay đầu chút, Thập Tam phát ra , lập tức tới. Thanh Vi nhìn đứng cạnh hồ, cười hỏi: “Sao lại tới đây ?”

      xong mấy cảnh rồi, tôi cũng cần làm phòng hộ hay dây kéo gì.”

      “Ăn cơm chưa ?”

      ăn rồi, ăn cơm hộp. Em sao ? ăn gì chưa ?”

      “Em cũng ăn rồi, có việc gì nên tới đây ngâm nước nóng. cũng đổi đồ bơi ngâm nước nóng .”

      vừa vậy, Thập Tam gì, còn dùng điệu bộ tủi thân mà quay mặt .

      Thanh vi biết Thập Tam giận ra, cười đưa tay túm góc quần . Thập Tam vẫn gì, chỉ ngồi xổm xuống.

      Thanh Vi ra khỏi nước, ngồi bên cạnh Thập Tam : “Mỹ nữ vừa rồi nóng bỏng cỡ vầy, trốn gì chứ ? Biểu lộ của ta đúng là buồn cười lắm.” Thập Tam nghe ra trêu ghẹo trừng mắt với .

      Nhưng mắt phượng của Thập Tam cũng có chút hung ác nào, cái trừng mắt này là liếc xéo đúng hơn, đúng là phong lưu uyển chuyển. Hô hấp của Thanh Vi hơi cứng lại, trước sau như có sức chống cự nào với Thập Tam, cái “đá lông nheo” này lại càng có sức uy lực gấp bội.

      Thanh Vi điều khiển hô hấp, thầm tụng: ổn định ổn định. Sắc tức thị , tức thị sắc.

      Thập Tam thấy gì, cho rằng mất hứng, vì vậy lại quay đầu qua nhìn. Đập vào mắt là cảnh tượng Thanh Vi vì ngâm suối nước nóng mà khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt, người chỉ có áo tắm, cần cổ thon dài, cánh tay lộ ra bên ngoài. vội vàng chuyển mắt, lại thấy mảng eo của Thanh Vi lộ ra ngoài, hai đùi ngâm trong nước, phập phòng trong gợn nước theo ánh đèn màu tím.

      Thập Tam cảm thấy hình như độ ấm trong phòng cao quá rồi, mặt nóng hổi. Thậm chí chỗ thái dương còn hơi ngứa, chắc là do mồ hôi rịn ra. Cơ thể có thể là nóng lạnh đổi, sao bây giờ lại nóng tới vậy ?

      Thanh Vi cũng phát ra Thập Tam thẹn thùng, thái dương còn rịn ra mồ hôi. nhớ tới tính bảo thủ của Thập Tam, vì thế nên sinh ra áy náy với chuyện bản thân tâm lý. Thập Tam cùng lắm cũng chỉ mới thấy ti vi thôi, cũng chưa bao giờ thấy nơi nào thịt trần lộ khắp nơi như vậy.

      Nhất là đám đàn ông phụ nữ đều để trần ít da thịt chạy khắp nơi, lại có hai còn phóng điện với , tâm lý của Thập Tam sao chịu nổi.

      Thanh Vi cũng cười nữa, lấy khăn tắm ở bên, giữ tay Thập Tam : “A Ngự, bơi mặc đồ bơi là chuyện rất bình thường, cách khác, chẳng lẽ lại mặc đồ bình thường ngâm suối nước nóng sao ? cũng đổi quần bơi tới đây được ?”

      xong, Thanh Vi lấy phiếu phòng, đưa cho mua quần bơi.

      Thập Tam động đậy, thấp giọng : “Mấy người đàn ông kia mặc ít quá.”

      Thanh Vi dở khóc dở cười: “Đàn ông chỉ cần mặc quần bơi là được rồi, ai cũng vậy, có ai cười ai hết.”

      Thập Tam vẫn chịu: “Tôi, tôi mặc đâu.”

      Thanh Vi bất đắc dĩ, nghĩ chút rồi : “Vậy , mặc quần bơi xong choàng khăn tắm lên, xuống nước cũng khoác khăn tắm thấy gì nữa rồi.”

      Cuối cùng Thập Tam cũng miễn cưỡng đồng ý, vội vàng quay .

      Hơn hai mươi phút đồng hồ trôi qua, Thanh Vi trợn mắt đợi xót cả mắt, Thập Tam mới chậm rì rì tới. Quả nhiên là bọc khăn tắm cỡ lớn, hơn nữa còn bọc những hai cái !

      Mọi người ai cũng lé mắt qua nhìn, đẹp trai mà sao cứ che che lấp lấp quái dị vậy ?

      Còn phiền quấn hai cái khăn, chân cũng nhũn cả ra rồi, thế nên lại chìm xuống hồ.

      Lát sau Thanh Vi phải làm công tác tư tưởng mãi, Thập Tam mới chịu bỏ cái khăn ra, dùng cái còn lại bọc cả người rồi chìm xuống hồ.

      Cơ bắp người Thập Tam căng phồng, lại vô cùng rắn chắc, mặc quần áo nhìn có vẻ gầy, cởi ra rồi lại nhìn cứng cỏi như sắt, mười phần sức bật, dù là động tác xíu xiu cũng nhìn ra được sức mạnh của cơ thể.

      Lồng ngực cường tráng của như như trong khăn tắm, hai chân thon dài, tỷ lệ eo hoàn mỹ, vai rộng eo hẹp thành hình tam giác ngược. Dưới lưng, khăn tắm che được hết, để lộ ra quần bơi màu đen, làn da như ngọc đối lập.

      Đường viền hình tròn vểnh lên, khắc ngồi xuống trong hồ dường như ngồi xuống trong lòng Thanh Vi, “xoẹt” tiếng xé rách phòng tuyến của .

      ra Thanh Vi phải là chưa từng thấy Thập Tam khỏa thân, lần trước lúc Thập Tam kéo cửa phòng tắm ra chẳng phải lộ nửa người trước mặt rồi sao. Nhưng lần kia cũng chỉ là liếc qua, bây giờ dù chỉ nhìn nửa cơ thể của Thập Tam cũng khiến ngạc nhiên rồi.

      Cơ thể nam tính hoàn mỹ, thể hết thẩm mỹ. Thân thể như vậy khiến ai cũng thể kìm lòng nổi mà tán thưởng, tực như tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp vậy.

      Tuy chỉ ở trong hồ cạnh Thanh Vi chứ có ai khác nhưng Thập Tam vẫn được tự nhiên. chưa từng bạo lộ nơi công cộng thế này. Cho dù là tắm rửa cũng làm mình trong nhà.

      Vì thế lúc ngồi tronng suối nước nóng thoải mái, Thập Tam lại như ngồi đống lửa. lặng lẽ nhìn Thanh vi, muốn xem biểu lộ của với cơ thể của mình. Kết quả thấy Thanh Vi gần như si mê nhìn , Thập Tam vội cúi đầu, trong lòng bất an nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào, Thanh Vi cũng ngại người cứng rắn, Thanh Vi vẫn ưa thích .

      Thanh Vi phát ra Thập Tam nhìn , nhưng cũng phản ứng lại. Sao lại có thể nhìn chằm chằm vào Thập Tam vậy chứ, ánh mắt kia cần nghĩ cũng biết, nhất định là mê đắm như điên. thậm chí còn vụng trộm chùi khóe miệng, ông trời phù hộ, cũng may chảy nước miếng, nếu biết giấu mặt vào đâu.

      Thập Tam ngâm nước nóng rất qua loa, vốn Thanh Vi muốn dạy tập bơi nhưng Thập Tam lại sống chết chịu bỏ khăn tắm, vì thế đành thôi. Huống chi cũng tới giờ ăn tối, Thanh Vi cùng Thập Tam ra khỏi suối, từng người tách riêng ra tắm vòi sen.

      Thập Tam thay xong quần áo, biểu lộ mới tự nhiên hơn. Lúc đợi Thanh Vi, tướng mạo xuất chúng vô cùng, tóc dài đen nhánh, bất kỳ ai đến gần cũng bị Thập Tam dùng khuôn mặt lạnh như băng dọa.

      Vì thế lúc Thanh Vi ra ngoài nhìn thấy khối băng Thập Tam, toàn thân toát ra vẻ người lạ chớ tới gần.

      Thập Tam này là, đúng là nên sửa khí chất của bản thân , nếu sau này sao có thể ở chung với đồng nghiệp ? Thanh Vi vừa cảm thán vừa bước qua.

      Buổi tối, tổ phim mời bọn họ cùng dùng cơm, cũng coi như chúc mừng hoàn thành cảnh quay dưới tuyết. Thiệu Ung dẫn đầu mời rượu hai người. Thập Tam uống nhưng Thanh Vi lại muốn phá hỏng khí vui vẻ, thế nên đành giúp cản mấy ly.

      Tửu lượng của cao, trộn lẫn rượu đỏ và rượu đế uống, tuy say ngay nhưng lại là dạng ủ men.

      Lúc hai người về phòng mới phát vấn đề, giường chỉ có chiếc. Tuy quả rất rộng lớn, ngủ ba người cũng vấn đề nhưng quả là chỉ có chiếc !

      Lúc Thanh Vi cầm phiếu phòng biết chỉ có gian phòng, nhưng nghĩ phòng tiêu chuẩn ít nhất cũng phải có hai cái giường. Trước đây và Thập Tam đều tách nhau ngủ, nhưng đây là do tổ kịch cung cấp, thuê phòng ở đây hẳn cũng rẻ.

      Lần này bọn họ tiêu ít, phí ăn ở cũng vượt chỉ tiêu, tiền của cũng nhiều, huống chi còn có phí tổn cho Thập Tam, quả khiến đau lòng cái ví cỏn con của mình. Vì thế Thanh Vi khẽ cắn môi, nghĩ cố qua đêm chắc cũng vấn đề gì.

      Ai ngờ phòng chỉ có chiếc giường. Quầy phục vụ còn cười giải thích đây là phiếu phòng gia đình, kể cả dừng chân, ngâm suối nước nóng, vợ chồng mang theo con tới ngủ cũng có thể, rất có lợi ích kinh tế.

      Được rồi, xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Thanh Vi và Thập Tam nhìn nhau, lại hẹn mà cùng nhìn về chiếc giường kia. Mặt Thanh Vi hơi nóng, thầm muốn ngủ giấc ngon.

      tới phòng vệ sinh thay quần áo rồi trực tiếp ngã lăn xuống giường. Quả rấy mệt. Trượt tuyết, xem pháo hoa, hôm nay còn bộ, bơi lội, ngâm nước nóng, cơ thể tuy thoải mái nhưng cũng rất mệt mỏi.

      Thập Tam thay quần áo xong, trong phòng chỉ mở mỗi đèn đêm, Thanh Vi nằm yên giường, biết có phải ngủ rồi hay . nhàng ngồi xuống cạnh giường, tới gần xem xét .

      Chăn mền cũng chưa đắp, bắp chân lộ ra ngoài, sợi tóc tán loạn, cơ thể hơi cứng. Thập Tam nghĩ Thanh Vi hẳn là mệt lắm, nếu sao có thể ngủ như vậy.

      chậm rãi vươn tay, lại rụt trở về, lại vươn tay, rốt cục cũng hạ quyết tâm dò xét .
      Seen.173, Chris, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :