1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi - Bản Sắc ( Chương 129+2NT) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 16: Ăn cơm thôi

      Yến Thanh Vi nghĩ: Nhìn tuổi của Thập Tam, vẫn là cậu bé, có lẽ thích ăn thịt. Nhưng vừa mới bị sốt, ăn nhiều dầu mỡ tốt. Cho nên suy nghĩ thay Thập Tam, Yến Thanh Vi chọn sườn nướng, ba món hấp, chim bồ câu hấp cách thủy, giá nhúng dấm chua*. (chỗ này mình cũng ko là đúng ko, mọi người thấy sai thông cảm)

      Đến lúc mang bọc thức ăn vào nhà cả người cũng phát lạnh, Thập Tam vội vàng đứng dậy, nhận lấy mấy cái túi to trong tay .

      Yến Thanh Vi rửa tay, lấy chén đĩa ra, Thập Tam lưu loát dọn dẹp bàn, bồ câu hầm cách thủy cũng để vào tô.

      Trong nhà có bàn ăn, đồ ăn phải bày bàn trà. Mấy đĩa thức ăn mặc dù phải sơn hào hải vị, nhưng lại là nóng hổi, hấp dẫn người ta.

      Yến Thanh Vi vỗ vỗ tay: “Thế nào, có hợp khẩu vị ? cần phải ăn nhiều chút.”

      Thập Tam cảm kích mà đáp lời: “Đa tạ chủ nhân. Trước tiên thuộc hạ hầu hạ chủ nhân dùng cơm, chủ nhân dùng xong thừa lại thưởng chút cho Thập Tam là được rồi.” xong đứng sau lưng Yến Thanh Vi, chuẩn bị tùy lúc mà chia thức ăn.

      Bàn trà vốn thấp, Yến Thanh Vi ngồi ghế , Thập Tam đứng phía sau , bóng của trực tiếp che trước mặt , che đến nửa thức ăn.

      Yến Thanh Vi muốn ăn. Buổi tối ăn bao nhiêu, nếu phải vì nhặt trúng phiền toái này, trời lạnh như vậy sao phải hấp tấp mua cơm ? Bây giờ tốt rồi, “Dùng thừa thưởng chút là được rồi ?” Nghe xong lời này, sao lại muốn đánh thế nhỉ?

      Yến Thanh Vi hơi hơi nghiến răng, tự với mình phải tỉnh táo phải tỉnh táo. kéo Thập Tam ngồi bên cạnh ra lệnh: “Ăn! Tôi làm sao mà ăn hết nhiều như vậy, dám để thừa thức ăn lại thử xem?”

      thấy người Thập Tam có chút cứng đờ, sau đó máy móc nhặt đũa lên, lập tức nghĩ lại, đồ ăn này ít, nếu ăn hết, lại gắng ăn, chẳng lẽ còn phải mua thuốc tiêu hóa cho sao ?

      Vì vậy lại : “ nhất định toàn bộ phải ăn xong, ăn vừa no là được, được bị đói, cũng được ép mình.”

      Thập Tam vốn rất bất an khi ngồi ăn cơm bên cạnh chủ nhân, vừa nghe xong lệnh của , đáy lòng nổi lên tia mềm mại. thầm cắn môi, có thể hưởng thụ nhu hòa như vậy vĩnh viễn là cầu quá xa với, bắt đầu ăn cơm.

      Ăn được lát, Yến Thanh Vi chỉ thấy gẩy gẩy cơm, vất vả duỗi đũa ra đồ ăn, gắp đồ ăn khiến người khác dở khóc dở cười.

      Đầu tiên là nhánh tỏi, hai cây giá trong canh, cuối cùng cũng vươn tới đĩa sườn, lại chuẩn xác gắp lấy đoạn hành tây.

      Yến Thanh Vi bất đắc dĩ, đành phải liên tiếp gắp thức ăn cho , bát của Thập Tam lập tức chồng chất như ngọn núi . Thấy ánh mắt sợ hãi của Thập Tam, hung dữ nhìn chằm chằm, quát: “Ăn!” Dừng chút, lại bổ sung: “Dùng bữa!”

      Thập Tam cảm thấy chủ nhân lòng muốn cho mình ăn, chậm rãi thả lỏng chút, bắt đầu ăn, ngừng ăn đồ ăn trong chén, cuối cùng núi đồ ăn cũng thấp dần xuống, cảm nhận ánh mắt uy hiếp của Yến Thanh Vi quét tới, đành phải do dự mà gắp ít đồ ăn.

      Yến Thanh Vi nhìn ăn hết đĩa rau, rốt cục thỏa mãn gật đầu.

      Ngoài mặt hung dữ, nhưng chủ nhân lại đối với ôn nhu như thế. Khóe môi Thập Tam hơi vểnh lên.

      Ánh mắt Yến Thanh Vi liếc qua nụ cười của , đôi môi hơi mấp máy kia, khuôn mặt như mặt trăng khuyết, như ánh trăng sáng, xinh đẹp khó tả thành lời.

      Giống như ngọn núi phủ đầy tuyết, lại được mặt trời chiếu sáng, trong suốt thanh tịnh, ôn hòa uyên bác.

      Trái tim bé của lại bắt đầu đập thình thịch liên tiếp, cố gắng ổn định chút, khi nhìn lại, Thập Tam khôi phục gương như khối băng đầu gỗ ban đầu, giống như lúc nãy chỉ là hoa mắt.

      Yến Thanh Vi dùng sức nhai xương sườn, thầm oán: Đúng rồi, còn phải khuyên bảo thể tùy tiện cười với người khác! Lực sát thương của nụ cười kia quá mạnh, đúng là dụ dỗ người ta phạm tội! Nếu như bị mấy dâm nam sắc nữ nhìn thấy, trong sạch khó lòng bảo toàn.

      Thập Tam biết oán niệm của Yến Thanh Vi, chỉ thấy chủ nhân mạnh mẽ nhai khúc sương sườn có chút khủng bố, hình như chủ nhân lại vui rồi.

      Bởi vì nguyên nhân, lặng lẽ tăng nhanh tốc độ ăn, cầu nguyện chính mình chọc chủ nhân tức giận.

      Im ắng ăn lát, Yến Thanh Vi mới phát , sau lưng lại xuất bóng ma: sau khi Thập Tam ăn xong, lẳng lặng đứng sau lưng rồi.

      “Nhanh vậy sao?” Yến Thanh Vi nhìn hơn phân nửa bát cơm trong bát mình, lại nhìn bát cơm trơn bóng của Thập Tam.

      Thập Tam biết nên đáp thế nào, đành phải : “Thuộc hạ ăn no rồi.”

      Yến Thanh Vi hoài nghi nhìn rất nhiều đồ ăn thừa lại, lại nhìn phần xẹp của Thập Tam, căn bản giống như ăn no,. Vì vậy xoa bụng hỏi: “Ăn no sao ?”

      Mặt Thập Tam xoạt cái đỏ lên, lần đầu tiên thân thể của bị nữ nhân sờ, cho dù là cách lớp quần áo nhưng cũng là sờ bụng hàng giá , lại còn xoa bóp như vậy.

      Yến Thanh Vi cũng kịp phản ứng lại, thấy Thập Tam muốn tránh lại dám, chỉ biết cúi đầu xấu hổ, lập tức xoay người nâng bát, lấy bát cơm che mặt lại.

      Ông trời ơi, lại làm cái gì vậy, bôi thuốc mặt thôi, giờ bụng cũng sờ luôn rồi.

      ra, ra cũng cố ý. đứa cháu ngoại trai hơn tuổi, sau khi ăn xong, luôn để người lớn vuốt vuốt bụng của nó, nhìn xem nó ăn no thế nào. , chỉ là nhìn nhiều, thành thói quen tự nhiên mà thôi.

      Chỉ là, sao bụng Thập Tam vẫn bẹp như vậy ? Vẫn giống như lúc đầu…. vừa rắn chắc lại vừa co dãn, lúc trước cách khăn nhìn ra, nghĩ tới khi sờ lên lại….tốt như vậy

      Yến Thanh Vi đột nhiên phản ứng lại với suy nghĩ của mình, bị hạt cơm làm sặc bắt đầu ho khan.

      Thập Tam nhanh chóng múc muỗng canh, đưa lên trước mặt : “Chủ nhân mời dùng.”

      Yến Thanh Vi uống hơi cạn muỗng canh tay , đỡ ho khan. Đột nhiên hơi tiếc nuối, Thập Tam tốt như vậy, mà hai ngày nữa phải . rồi, có còn nhớ hay ?

      Có lẽ quên, cũng có lẽ sinh ra hận ý với việc đuổi . Tóm lại, đá trúng , trói mang về, nhìn sạch , sờ soạng , còn khiến hiểu lầm để tự tát, là có ấn tượng tốt rồi.

      Nghĩ như vậy, Yến Thanh Vi có tâm tình ăn cơm nữa, cũng buông bát đũa.

      Spoil chương sau: ép buộc đêm.
      Nha ~ có ai có suy nghĩ gì về tên chương ta ~ aaaaa ~~~

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 17: Ép buộc đêm

      Sau khi ăn xong, Yến Thanh Vi ngăn Thập Tam dọn bát. Vì vậy Thập Tam đành trơ mắt nhìn chủ nhân để đồ ăn thừa vào trong mấy cái hộp xinh xắn, đặt vào tủ lạnh, lại rửa sạch toàn bộ bát đĩa, xếp lại vào trong dàn bát.

      Chủ nhân cho làm việc, trong lòng hơi khó chịu, điều này chủ nhân tin , ngay cả việc này cũng được làm.

      Có thể cũng nhìn thấy, những cái hộp kia, hiểu sao lại phải sử dụng, sao lại phải bỏ vào tủ, vì sao rửa bát lại phải dùng dầu.

      ra Thập Tam ngu ngốc, trái lại, cực kì thông minh, hiểu biết rất nhanh. Có thể vượt qua những kỳ huấn luyện vô tình mà sống sót, cũng may mắn hơn vạn người, trở thành ảnh vệ của Nữ hoàng, sao có thể đần được.

      Cho nên có rất nhiều việc, Thập Tam chỉ cần nhìn lần, là có thể nhớ kĩ, hơi suy nghĩ chút, có thể làm tốt hơn phân nửa. Bằng , quản giáo sớm dùng roi đánh chết rồi.

      Hôm nay cũng vậy, Thập Tam có thói quen nhớ kĩ trình tự thu dọn sau khi ăn xong, sau đó nghĩ lại lần trong đầu, tin chắc lần sau mình có thể làm tốt.

      Đột nhiên nghĩ đến, lần sau ? Sao có thể có lần sau đây ? Tối ngày mai có lẽ rời khỏi nơi ấm áp này rồi.

      Suy nghĩ này sinh ra, trong thâm tâm Thập Tam đau nhức vô cùng, bóng người gần trong gang tấc trước mắt mà thoáng cái xa xôi vô hạn.

      Cảm xúc của hai người đều tốt, lại có chút tổn thương mệt nhọc, Yến Thanh Vi muốn nghỉ ngơi sớm chút
      .
      Bước vào buồng vệ sinh, vừa đóng cửa lại, Yến Thanh Vi hơi sững sờ, tay cầm cửa làm sao lại biến hình rồi ? Cái thanh này chất lượng tồi, tạo sao đột nhiên lại bẹp rồi, còn bị bóp méo nữa ?

      thể tin nhìn kỹ lại, biến hình rồi, phía dẹp xuống, phía dưới lại vểnh lên, giống như bị bẻ cong, ốc vít cố định hai đầu cũng đứt gãy.

      Yến Thanh Vi đưa tay lên đặt vào đó thử, đây là kết quả của việc dùng sức bằng tay mà.

      Ai có lực tay lớn như vậy ? Khiến hợp kim chế tác cứng như vậy cũng phải biến hình, quá khủng bố rồi.

      Sáng nay vẫn còn bình thường, trong nhà chỉ có hai người, nhịn được mở cửa nhìn vào phòng khách, Thập Tam yên tĩnh ngồi ghế Salon, ngồi xếp bằng nhắm hai mắt điều tức, giống như cảm nhận được ánh mắt của , đột nhiên mở mắt ra.

      Yến Thanh Vi tranh thủ thời gian đóng của lại.

      ngờ sức của Thập Tam lại mạnh như vậy, nếu so sánh, nhóm người giang hồ ti vi, chỉ như trò đùa của trẻ con.

      Hẳn là trước lúc ra, là trong lúc do dự hay biết mà cầm. Có thể nghĩ được, lúc ấy mâu thuẫn tâm lí của Thập Tam mãnh liệt cỡ nào, nhưng vẫn mở cửa ra như vậy. Yến Thanh Vi có chút ê ẩm.

      vội vàng tắm giặt xong, đưa Thập Tam đến phòng ngủ của cha mẹ trước kia, giúp vén màn, dạy sử dụng đèn giường, sau đó trở về phòng ngủ của mình.

      Có thể là do quá mệt mỏi, cũng có thể là do nghĩ quá nhiều, Yến Thanh Vi nằm xuống lúc, rất lâu sau vẫn ngủ được.

      ý nghĩ hoang đường: Ai có thể tổn thương , nhưng Thập Tam như vậy, ai cũng có thể lừa gạt , nhưng Thập Tam . Lẽ ra thể nghĩ như vậy, Thập Tam là người lạ đột nhiên xuất , làm sao có thể so với cha mẹ là thân nhân của , bạn bè nhiều năm ?

      át được suy nghĩ này, cho nên tối nay muốn trói Thập Tam lại, cũng muốn để ngủ đất.

      Thập Tam lại mất ngủ. mở to hai mắt, dù là ban đêm vẫn nhìn đèn trần, tủ quần áo ở đối diện.

      Ngoài đường phố xa xa truyền đến tiếng ô tô chạy qua, trần nhà đột nhiên vang lên tiếng động thanh thúy, rất nhanh sau đó lại nghe thấy gì nữa, chắc là mấy đứa lầu chơi đùa, bị người lớn ngăn lại.

      Phòng ốc ấm áp, chăn đệm mềm mại, trong lòng Thập Tam tràn ngập khí gia đình, hay biết mà thư giãn chút, thậm chí có ảo giác ở cùng gia đình.

      mong chờ ngày mai, bởi vì chủ nhân muốn dẫn mua quần áo, vậy có nghĩa là có thể bên người chủ thân khá lâu, lại sợ ngày mai, sợ những chuyện phiền phức đều làm xong, có lí do gì để ở lại, trực tiếp bị đuổi .

      muốn chăm sóc chủ nhân, muốn ở gần thêm chút, dù chỉ là đêm.

      Yến Thanh Vi rốt cục cũng ngủ được, còn bắt đầu nằm mơ.

      Trong mơ, trong khu rừng đầy tuyết, lại rất khó khăn. Trước mặt đột nhiên xuật cái hố to, kịp chuẩn bị mà rơi xuống, kinh hãi nhắm mắt.

      Lúc này, cái tay dùng sức nắm lấy tay , nhàng bay lên. trợn mắt nhìn, chỉ thấy bên cạnh mình là có người mặc áo bào trắng tuyết tung bay trong gió, mái tóc đen phất phơ.

      Cả khu rừng đầy băng tuyết chẳng biết từ lúc nào nhìn thấy, khắp nơi đều là liễu phủ xanh, bọn họ bay đến tòa đình nghỉ mát, tơ liễu trắng ngần bay múa xung quanh, chuông treo góc đình rung động leng keng.

      Yến Thanh Vi bay cùng chàng trai kia vào trong đình, nhưng cảnh sắc lại biến đổi lần nữa.

      ở trong mộng, chỉ cảm thấy mình ngồi con thuyền, dùng tốc độ thể tưởng tượng được về phía trước, mặt bàn lọ hoa hồng đỏ tươi, bên ngoài khoang thuyền là biển cả mênh mông, ánh mặt trời nhảy lên mặt biển.

      Chàng trai kia cũng thay đồ, mặc thân màu bạc, cao quý tài giỏi, mỉm cười với , như ánh mặt trời trong gió tuyết, xinh đẹp lóa mắt.

      Khuôn mặt kia, nụ cười kia, ràng là Thập Tam.

      Yến Thanh Vi vô cùng kinh ngạc, thoáng cái tỉnh lại từ trong mơ.

      Sao lại là Thập Tam được ? Hơn nữa trong mơ hoàn toàn giống ngoài thực tế, cường đại mà tự tin, đây rốt cuộc là gì? Như Vương tử, Vương Tử chính thống.

      Thậy là quá buồn cười, mình cũng phải thiếu nữ mười mấy tuổi, vậy mà có thể nằm mơ như vậy.

      ổn định lại tâm tình, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu dường, kim giờ chỉ vào sáu giờ.

      Nhất thời ngủ được, uống chén nước thôi.

      Yến Thanh Vi xuống giường, mượn ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, vừa mở cửa nhìn thấy bóng đen, đứng ở chỗ rẽ cửa ra vào. đột nhiên bị dọa lùi về phía sau, lập tức tỉnh giấc, có trộm vào nhà, Người Nhện trộm, vân vân, điện quang nhanh chóng xẹt qua đầu.

      lại tủ đầu giường, bên cái đèn pin. thể Yến Thanh Vi quá cảnh giác, bởi vì ở mình, cảnh giác thành thói quen của . Yến Thanh Vi hơi trở tay cầm lấy đèn pin vào tay, trong nội tâm hơi yên ổn chút.

      Bóng đen trước cửa nhúc nhích, , giống như rụt lại? Chẳng lẽ bởi vì kêu, nên cho rằng thấy ?

      Yến Thanh Vi thầm hừ tiếng, đột nhiên nghĩ đến Thập Tam, đây là đại trợ thủ đó.

      Vì vậy Yến Thanh Vi lui lại hai bước, bên cảnh giác mà nhìn bóng đen, bên hô, “Thập Tam, có trộm !”

      có tiếng trả lời, chẳng lẽ Thập Tam bị hại rồi ?

      Ý nghĩ này vừa xuất , Yến Thanh Vi bắt đầu lo lắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

      Bây giờ đứng ở bên giường, mở đèn bàn, rất thầm, quen thuộc trong nhà hơn, bật đèn ngược lại lại có lợi cho tên trộm.

      Cái bóng đen kia động, dường như có ý định dấu, đứng ở cửa ra vào.

      Da đầu Yến Thanh Vi tê rần: Điện thoại ở trong phòng khách, Thập Tam lại có động tĩnh, lớn tiếng kêu có thể gọi hàng xóm tới ?

      trấn tĩnh lại, quyết định bất ngờ dùng điện giật tên trộm này. Ánh lửa vừa lóe lên, bóng đen bởi vì quỳ xuống mà khó khăn lắm tránh thoát, thấp giọng gọi tiếng: “Chủ nhân, Thập Tam đáng chết, làm kinh sợ chủ nhân.”

      Có thể nhìn thấy, trong ánh điện chớp, biểu lộ của Yến Thanh Vi, là…
      Chris, song ngưNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 18: Người sáp biết đổ mồ hôi

      Ngọn đèn sáng rực, Yến Thanh Vi mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông màu xanh da trời, tóc rối bù, ngồi ở giường chăn đệm tán loạn.

      Thập Tam ngồi ở ghế xoay đối diện , ra muốn quỳ mặt đất xin tội hơn, biết tại sao chủ nhân lại cho, bây giờ cũng dám chọc giận chủ nhân.

      vụng trộm dò xét nhìn Yến Thanh Vi, Thập Tam lại ngồi đàng hoàng tử tế, tuy nhiên cái ghế này có chút kì lạ, cứ chuyển động như vậy, phải dùng Thiên Cân Trụy mới ngồi ổn được.

      Hơn nữa giống như ngồi lên cái gì đó, có hơi lạ lạ, vừa rồi chủ nhân gọi vào phòng ngủ, đẩy lên cái thứ này, đưa lưng về phía nhìn .

      Nhưng cũng dám dị nghị.

      Thập Tam biết chủ nhân bực mình, chủ nhân bị dọa.

      phải muốn dọa chủ nhân, đâu dám? chỉ muốn gác đêm cho chủ nhân, cho nên mới ngồi chồm hỗm ở nơi cách cửa ra vào xa.

      chủ nhân hơi nhúc nhích chút là biết rồi, vốn muốn cách cửa gần chút, dễ dàng nghe gọi, ngờ chủ nhân vừa ra tới nhảy trở lại.

      Khi đó cũng biết có chuyện gì xảy ra, sau này nghe chủ nhân gọi , có trộm, Thập Tam có chút sợ. Chẳng lẽ nội lực của suy kém đến mức có người vào cũng biết ?

      Cho nên phản ứng đầu tiên của Thập Tam là ngưng thần lắng nghe, nhưng lại xác định trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

      Sau đó cảm nhận được địch ý của chủ nhân với , rốt cuộc hiểu , chủ nhân xem là trộm rồi.

      Thập Tam có chút hồ đồ, chủ nhân cũng có nội lực, sao lại thấy ? Hơn nữa hạ nhân gác đêm là đương nhiên, sao chủ nhân cảm thấy là trộm được ?

      Sau đó Thập Tam nhớ tới, chủ nhân bây giờ, phải là chủ nhân lúc trước, có lẽ cũng có nội lực.

      Có thể khiến chủ nhân sợ hãi, hơn nữa chủ nhân rất hoảng sợ, Thập Tam có chút sợ, biết chủ nhân trừng phạt mình như thế nào.

      Nếu hung hăng đánh trận có thể làm chủ nhân hả giận, cái đấy chính là đơn giản nhất. Nhưng chủ nhân lại đánh , còn cho ngồi, càng có vẻ đáng sợ hơn.

      Thập Tam càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng khẩn trương, trán bắt đầu toát mồ hôi hột. muốn đưa tay lau, lại dám động, dùng hết sức lực bảo trì tư thế đoan chính, lại càng cứng ngắc.

      Yến Thanh Vi vốn rất tức giận, Thập Tam này ngủ được, sờ đến cửa phòng làm cái gì ! Lúc gọi , còn ra, hại lo cho .

      Bàn tay áo ngủ đổ đầy mồ hôi, Yến Thanh Vi hơi dò xét Thập Tam, ngồi thẳng cứng nhưu vậy, giống như phải ngồi ghế, mà là ngồi miệng núi lửa.

      Đặc biệt là biểu của , giống y như người sáp, lại còn đổ mồ hôi, nhanh chóng thành người sáp biến dạng.

      Thấy Thập Tam như vậy, oán khí của cũng tản chút, Yến Thanh Vi dùng tay ấn ấn huyệt thái dương, bắt đầu hỏi thăm Thập Tam.

      Rốt cuộc hiểu ý của Thập Tam, Thập Tam bên cạnh cũng biết Yến Thanh Vi quả có nội lực, hơn nữa có thói quen có người gác đêm.

      Trải qua trận khôi hài này, tới bảy giờ, Yến Thanh Vi phất phất tay, lệnh Thập Tam ngủ. Đừng có giỡn, hôm nay là thứ bảy, ngủ lấy lại sức chẳng lẽ trời còn tối rời giường.

      Thập Tam còn , bởi vì khiến chủ nhân hoảng sợ nên xin bị phạt.

      Yến Thanh Vi tức giận : “Ngủ , được tự ngược , cần tìm việc, lập tức, lập tức, NOW!”

      Rốt cuộc Thập Tam bị tiếng hô của dọa sợ, ngoan ngoãn chạy vào ổ chăn, dám động chút.

      Yến Thanh Vi bên này, đợi sau khi Thập Tam chạy , mới phát thứ ghế, là chuỗi trang sức, thủy tinh ba màu đen xám trong suốt, tất cả lớn , quấn thành hai vòng.

      Đây chính là dây đeo áo lông mà rất thích, thường đeo bên người, vừa rồi bị thập tam đặt cái mông lên ? (à, ra thấy lạ là vì ngồi lên cái này)

      Sao có thể như vậy ? biết gì mà ngồi lên sao ? Yến Thanh Vi có xúc động muốn lao qua tìm Thập Tam.

      Nhớ lại tạo hình người sáp đổ mồ hôi vừa rồi của Thập Tam, gắng gượng nhịn , vô lực mà ngã xuống giường, an ủi mình: Ngủ , ngủ rồi quên ngay.

      Sáng ngày hôm sau, Thập Tam nằm được rồi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài người đến người , rất náo nhiệt rồi, đoán chừng mình có thể rời giường, nhanh chóng thu thập giường chiếu vào phòng khách.

      muốn làm chút chuyện, nên giặt sạch khăn, bắt đầu lau chùi. Rất nhanh chùi xong, lại bắt đầu lau bàn.

      Lúc Thập Tam chổng mông làm hăng say Yến Thanh Vi ra.

      cũng nghe thấy động tĩnh gì, Thập Tam giặt khăn rất cẩn thận, tiếng mở nước cũng vô cùng , dường như thanh gì.

      Yến Thanh Vi ngủ tới no mắt, vặn eo bẻ cổ ra, nhìn thấy Thập Tam nửa ngồi nửa quỳ dùng khăn lau lau chùi chùi, lập tức sửng sốt.

      Thập Tam nhìn ra, rất tự giác ngừng động tác, lập tức chào.

      cảm thấy chủ nhân nhìn khăn lau, điều này làm bất an, vì vậy đem khăn lau giấu ra sau lưng.

      Yến Thanh Vi : “Thập Tam, đừng dùng khăn lau chùi.”

      Thập Tam : “Vâng, chủ nhân, là thuộc hạ ngu dốt, xin chủ nhân trách phạt.”

      “Đứng dậy , tôi có ý trách . Dùng khăn lau chùi quá phí sức, dùng đồ lau nhà là được rồi.”

      “Vâng, tạ chủ nhân dạy bảo.”

      đứng lên, đừng quỳ nữa!”

      “Thuộc hạ khiến chủ nhân thoải mái, xin chủ nhân trách phạt!”

      ……..

      Trải qua hồi xoắn xuýt, hai người cuối cùng cũng chuẩn bị ra ngoài.

      Yến Thanh Vi nhìn sang, khỏi cảm thán sức hồi phục của Thập Tam kinh người, nội thương của tốt lên nhiều, vết thương bên ngoài cũng khép miệng lại rồi, ngay cả mặt cũng tiêu sung đỏ, chỉ còn chút dấu vết nhàn nhạt.

      Tốc độ này người thường quả thực là thể đạt tới.( này phải người thường đâu chị, ảnh là nhân sĩ xuyên )

      Thập Tam dịu dàng ngoan ngoãn để xem xét, ngoại trừ bên tai có chút ửng đỏ, có cái gì khác thường.

      Kỳ càng muốn miệng vết thương tốt, mặt cũng tốt, như vậy chủ nhân mới có thể bôi thuốc cho , có thể ở khoảng cách gần ngửi mùi thơm ngát của , nhìn thấy mỉm cười, cảm thấy ôn nhu từ tay .

      Có thể vết thương khép miệng lại rồi! Thập Tam nghĩ, nếu biết chủ nhân xem, lúc sáng nên xé toạc bọn nó ra. Rất nhanh sau đó bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, đây phải là lừa gạt chủ nhân sao, sao có thể như vậy được ? Sao dám?

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 19: Quần áo mới

      Yến Thanh Vi trước, vừa vừa nghĩ, Thập Tam phải quần áo gì ra ngoài đây ? lấy hết quần áo mà ba để lại, tìm lại tìm, chỉ có cái quần chân rộng, áo bông dày miễn cưỡng chấp nhận được. Lại kiếm ra cái áo lông, hình như còn thiếu cái gì đó phải.

      Thiếu cái gì nhỉ ? Yến Thanh Vi nhíu mày: “Trong áo lông còn thiếu cái gì?”

      Thập Tam thấy nhíu mày, Nghĩ rằng chủ nhân ngại phiền toái, vội vàng : “Chủ nhân, cần, thuộc hạ chỉ cần có đồ che đậy thân thể cũng rất tốt rồi, bên trong cần mặc.”

      “Bên trong cần mặc ?” Yến Thanh Vi trợn to mắt —— biết là thiếu cái gì rồi, là nội y ~

      Nghĩ lại mới nhận ra hình như trước giờ Thập Tam mặc nội y ? Trong bộ đồ đen có lớp quần lót vừa lớn lại mỏng, có vẻ như là thứ gọi là quần lót hay sao ấy ? Nhưng sau đó thay quần áo ở nhà, nên cái gì cũng bị vứt…..

      Làm sao bây giờ ? Cũng thể cho mặc đồ lót của ba. Đành tiếp tục để vậy, mua đồ mới về rồi tính sau. >”<

      Chỉ là, trước giờ chưa từng mua đồ lót nam. Yến Thanh Vi nghĩ đến cảnh tượng dẫn Thập Tam chọn mua đồ lót, lại nghĩ tới cái “khăn” che bộ phận quan trọng kia, mặt mo đỏ lên.

      Thập Tam biết nghĩ cái gì, chỉ thấy mặt có chút đỏ lên, cũng bắt đầu do dự. nắm áo lông, suy tư, phải chăng muốn thay đồ trước mặt chủ nhân.

      thay, chủ nhân chưa có ý rời , thay đồ, lại sợ chủ nhân trách tuân thủ phép tắc.

      Yến Thanh Vi rốt cục cũng phản ứng, nhìn Thập Tam lề mà lề mề mà xoa nắn lấy áo lông, lỗ tai từ từ chuyển màu hồng nhạt, ra ngoài —— tay chân cứng ngắc.

      Thập Tam thấy động tác của được tự nhiên, nhịn xuống ý cười, bắt đầu thay quần áo. có kinh nghiệm mặc đồ ở nhà, quần áo đại lại rất đơn giản, thay xong rất nhanh.

      Thấy xuất ờ phòng khách, Yến Thanh Vi bắt đầu đánh giá.

      Thập Tam ăn mặc đồ lạc hậu của Yến ba, nhìn thế nào cũng hợp dáng người, hơn nữa có hơi buồn cười.

      Khí chất vốn đặc biệt, bên trong rắn rỏi lạnh lùng, mang theo nét sắc bén ác liệt, hiên tại bị bọc trong quần áo vừa mập vừa dày, cả đường cũng bất tiện, chân đôi giầy vải bông đầu tròn ngây ngốc, cả người như con gấu béo, ra vài phần ngốc nghệch, trì độn đáng .

      Cái vẻ ngốc nghếch lóng ngóng này khác biệt quá lớn với hình tượng sát thủ trước kia, Yến Thanh Vi mỉm cười. Thập Tam biết cười cái gì, có chút hiểu mà cúi thấp đầu.

      Vì vậy, Yến Thanh Vi từ hết cách đến tâm tình rất tốt, cười kéo kéo ống tay áo Thập Tam, : ” thôi, mua cho quần áo phù hợp nào.”

      Yến Thanh Vi lái xe, mang theo Thập Tam ngồi xe bus tới khu thương mại gần đó. Lái xe có chỗ đỗ, chỗ để xe có hạn lại xa, thực tế cuối tuần tranh đoạt rất gay cấn, cũng muốn lãng phí thời gian để tìm kiếm chỗ đậu xe.

      Phát Thập Tam lạ lẫm cái gì cũng biết, Yến Thanh Vi đường đều giọng giảng giải cho . Xe bus ngồi thế nào, cột mốc đường xem thế nào, thang máy thế nào, lối cho người bộ hay là dưới dường ngầm phán đoán thế nào.

      Thập Tam rất chú tâm nghe, cũng vui mừng vì thái độ hòa ái của Yến Thanh Vi với , nhìn qua thấy ánh mắt thủy chung mang theo sùng bái kính , nếu phải trước khi ra ngoài nghiêm khắc cảnh cáo phải làm được “ba ” : được quỳ xuống, được thỉnh tội, được gọi chủ nhân, sớm quỳ xuống mà tạ chủ nhân rồi.

      Đây phải là trung tâm phồn hoa nhất, nhưng có rất nhiều cửa hàng, cửa hiệu tinh phẩm có thể đào ra thứ tốt, giá cả so với các cửa hàng lớn rẻ hơn ít.

      là người phàm, hâm mộ những người có thể băn khoăn tiêu tiền, nhất là nữ chính trong tiểu thuyết, động chút là thiên kim hào phú hoặc nữ phú gia, hoặc bản thân là thành phần tinh trong buôn bán, mỗi người đều là thân tụ mỹ mạo cùng khí chất, tại cửa hàng có thể vung tiền như rác.

      Nhưng thực tế , chỉ là tầng lớp công nhân bình thường, là nhân viên làm công theo tháng, có khả năng mua sắm phung phí cho Thập Tam.

      Yến Thanh Vi cũng hiểu về đồ nam, Thập Tam càng có ý kiến. Hai người nhìn mấy cửa tiệm, thử hai lần, cũng đặc biệt hài lòng.

      Nhân viên cửa hàng thấy trẻ tuổi tuấn, thường đề cử quần áo thời thượng, có màu sắc tươi sáng, có kiểu dáng đặc biệt, miễn cưỡng thử, dù cho mỗi người thuyết phục, cũng bằng lòng mặc.

      Bởi vì Thập Tam nhìn màu sắc sặc sỡ hài lòng. quen mặc đồ đen, đối với màu sắc rực rỡ bản năng sinh ra bài xích, ăn mặc quần áo quá bắt mắt cảm thấy bất an.

      Yến Thanh Vi bắt buộc , trải qua kinh nghiệm mấy lần thử đồ thất bại, cũng cảm giác được ý thích đặc biệt của . Nghĩ đến quá khứ của Thập Tam, tôn trọng ý nguyện và thói quen của .

      Đến giữa trưa, rốt cục cũng chọn được cái áo lông và cái áo khoác lông dê hơi dài và dày.

      Y phục lông kim thô hưu nhàn chồng lên nhau ngờ mặc người Thập Tam lại rất ra màu, làm nổi bật dáng người vô cùng, màu sắc cũng là màu xanh đậm mà thích, nhân viên hướng dẫn nhìn Thập Tam trước gương liên tục tán thưởng.

      Áo khoác lông dê màu đen, Thập Tam có thể chấp nhận, chất lượng cũng rất tốt, Yến Thanh Vi tương đối hài lòng. Đáng tiếc giá cả tính là rẻ, là hàng hiệu, chỉ giảm 10% so với giá trong cửa hàng.

      Yến Thanh Vi tính toán, cái áo khoác ngoài này muốn tiêu hết nhiều hơn phần ba tiền lương của nhân viên làm theo tháng như . do dự chút, Thập Tam dường như cảm thấy, lập tức biểu muốn mua món đồ này.

      Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu, khoa trương đồ mặc thân Thập Tam hiệu quả tốt cỡ nào, quà thực có thể so với người mẫu phát ngôn, mua là đáng tiếc. Lại biểu , mua nhất định đáng giá, có thể tặng thêm khăn quàng cổ.

      Yến Thanh Vi nhìn Thập Tam, lại nhìn khăn quàng cổ —– chất lượng rất tốt, cảm giác mềm mại, hơi động tâm.

      Cuối cùng, từ trong cửa tiệm ra, chỉ mua áo lông, áo khoác ngoài, khăn quàng cổ, còn có quần jean màu xám dày.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20: Giày mới

      Thập Tam rất thích quần jean, lúc đầu Yến Thanh Vi còn kinh ngạc, cho rằng người xưa ưa thích quần rộng thùng thình, thích loại quần vải cứng ngắc này.

      muốn miễn cưỡng Thập Tam, lúc mặc thử, Yến Thanh Vi hỏi : “Mặc quần như vậy có quen hay ? Nếu như thích, còn có nhiều loại khác nữa.”

      Thập Tam lẳng lặng đứng đấy, nhìn thoảng qua hình ảnh của mình, rồi quay đầu : “Chủ….. nó dày chịu ma sát tốt, cũng rất vừa người, dễ dàng hành động, rất tốt.”

      Yến Thanh Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc trước Thập Tam mặc bộ đồ đen vải thô bó sát người, đúng là chịu được ma sát cũng rất nhanh và tiện lợi, những tính chất này đặc biệt này đặt quần jean càng nổi trội, huống hồ tại quần jean làm bằng vải sợi tổng hợp, độ thoải mái dễ chịu cũng rất cao, ví dụ như cái này, tuy dày nhưng cứng, có lẽ Thập Tam rất thích.

      Thay ra bộ đồ lỗi thời, tuy quần áo đều là kiểu dáng bình thường, nhưng vẻ ngoài Thập Tam xuất chúng, thân hình lại cao ráo, đường hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, rất nhiều người từ nam tới nữ đều nhìn , làm cho Thập Tam cũng khẩn trương lên.

      trầm giọng hỏi: “Có phải tôi có cái gì ổn hay ?”

      Yến Thanh Vi mỉm cười, có vài phần tự hào vì trong nhà có chàng đẹp trai: “ rất tốt, quá tốt nên mọi người mới nhìn đấy.”

      Thập Tam lại bất an: “Tôi phải cố ý thu hút người khác chú ý đâu, xin ngài tha thứ.”

      Yến Thanh Vi an ủi mà vỗ vỗ , cười : “ có làm gì sai. Mọi người thích người có bề ngoài xuất chúng, nhìn nhiều vài lần là chuyện bình thường mà thôi.”

      Mọi thứ đều rất tốt, nhưng tới lúc mua giày lại xảy ra vấn đề.

      Coi được mấy kiểu giày mùa đông, Yến Thanh Vi khăng khăng để Thập Tam thử, chọn cái hợp ý. Thập Tam có chút mâu thuẫn, giọng biểu thị tùy tiện cầm đôi là tốt rồi.

      “Nên thử xem , giầy hợp hay hợp chân chỉ có thể mang vào mới biết được nha.” bé bán hàng xinh đẹp lanh lợi rất nhiệt tình, thực tế khi Thập Tam vừa tới, cái mặt kia khiến toàn bộ nhân viên cửa hàng và khách hàng cũng nhịn được nhìn nhiều lần.

      Thập Tam phát người khác chú ý , mắt phượng nhìn sang, ánh mắt trong suốt lại vài phần lạnh nhạt, có vài người lập tức bị điện giật ngã xuống. Yến Thanh Vi thấy biểu cảm căn bản tự nhiên, xem người với xem giày có gì khác biệt, chỉ có thể cười khổ.

      Cho nên lúc chọn giày, nhân viên cửa hàng đặc biệt nhiệt tình cũng kỳ quái. Nhưng Thập Tam cảm kích, thậm chí hơi kiêng kỵ, trả lời nhân viên hỏi thăm liên tiếp, đều đặc biệt tập trung lựa giầy.

      Nếu như người ta lần lượt đưa cho là phía đầu giày, nhất định cầm gót giày; người ta cầm là khoảng giữa giày, dứt khoát bảo họ để mặt đất, dù sao tuyệt đối đụng chạm ngón tay. Nhìn thấy ánh mắt của nhân viên bán hàng hơi bi thương, Yến Thanh Vi cố nén cười.

      Về sau vẫn là Yến Thanh Vi lên tiếng, muốn thử xem, Thập Tam mới miễn cưỡng ngồi xuống. Cởi giày ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc: Thập Tam mang vớ!

      Bây giờ là mùa đông, vậy mà lại chân trần ? Người khác kinh ngạc, Thập Tam lại vì trước mặt mọi người lộ chân ra mà xấu hổ chịu nổi.

      Chân của nam tử thể tùy tiện cho người khác xem, nhưng bây giờ lại để cho nhiều người như vậy nhìn.

      Nhưng mà chủ nhân vừa rồi kiên trì như thế, dám cãi lời. Thập Tam sắc mặt đỏ thẫm cúi đầu xuống, hận thể chui vào bên trong khăn quàng cổ.

      Yến Thanh Vi chằm chằm vào cặp chân trần kia, có chút ngây người: hình thể của cái chân kia rất hoàn mỹ. Mười đầu ngón chân chỉnh tề, rộng hẹp thỏa đáng, gót chân cao túc cung tròn, mười phần sức lực và sức bật. Cùng đồng rửa chân, ở đó ai rụt rè, phải chưa nhìn thấy chân đàn ông, móng chân đồng đều đấy, ngón chân lệch ra uốn éo đấy, đổ mồ hôi chân đấy, ở đâu có hoàn mỹ như vậy, huống chi làn da như ngọc kia rất sáng bóng.

      Quả thực như điêu khắc, chân được đúc tỉ mỉ cũng thể hơn như vậy được ?

      Tuy Thập Tam chân trần, nhất là đôi chân giống người thường, chân đẹp làm cho người ta phải kinh hãi thán phục, đám nhân viên cửa hàng bọn họ đối đãi khách hàng bảo trì lễ nghi chuyên nghiệp, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, còn mượn cơ hội chào hàng tất vải trong tiệm mình.

      Rốt cục bắt đầu thử giày, do là lần đầu tiên mang, Thập Tam mang vào thuận lợi. ra vì bên hông có khóa kéo kéo ra, khóa kéo rất ngắn thấy được, nhân viên hướng dẫn thấy cố sức, trực tiếp ra tay giúp đỡ.

      ngồi xổm xuống chổ bên cạnh, thò tay muốn kéo khóa kéo ra, còn cười : “Nơi này có khóa kéo….”

      Lời còn chưa hết, nhân viên hướng dẫn bị đẩy đẩy sang bên, trực tiếp ngã lên cái hộp giày, đè bẹp cái hộp. bé ôi tiếng, chậm rãi đứng lên, xoa xoa chỗ đau, vốn treo cái mặt tươi cười ngọt ngào liền đổi sắc: “Tại sao đẩy tôi ?”

      Người trong tiệm nghe được tiếng hét đều nhìn sang, Thập Tam lại hề xấu hổ, vươn người đứng dậy, lạnh lùng mà nhìn chăm chú nhân viên kia xong quay đầu, đừng là xin lỗi, mà ngay cả lời giải thích cũng có.

      Hốc mắt bé kia tích tụ hơi nước, người chung quanh đều ném cho Thập Tam ánh mắt trách cứ, nhân viên bán hàng khác cũng từ từ xúm lại.

      Yến Thanh Vi lập tức đau đầu. đoán được có thể Thập Tam muốn bị người khác đụng chạm, nghĩ đến bé kia lại ân cần như vậy, càng nghĩ đến Thập Tam lại có phản ứng mạnh như thế.

      Trong suy nghĩ của Thập Tam, chỉ là muốn bị sắc nữ ăn đậu hũ, nhưng người khác nhìn thấy, lại là khi dễ bé, sau khi khi dễ người ta còn chảnh như vậy, thái độ ác liệt như vậy.

      Yến Thanh Vi chỉ có thế ninh tức nhân, thay Thập Tam nhận lỗi, lại mua đôi giày kia, mua thêm đôi tất.

      Thập Tam mực trầm mặc theo sau lưng , lời nào.

      Ra khỏi cửa, Yến Thanh Vi nhìn người cúi đầu phía sau, : “ được tùy tiện động thủ, đánh người đẩy người đều được, nhất là đối với phụ nữ.”

      Thập Tam chấn động, trả lời: “Vâng”. Trước sau như , đồng ý rất nhanh, kiên quyết.

      Nhưng Yến Thanh Vi nghe ra giọng điệu đúng, đem tên gia hỏa gây phiền toái còn giả ủy khuất này kéo tới quan sát. Thập Tam cao hơn , dù cúi đầu, vẫn có thể nhìn thấy biểu lộ của .

      Vì vậy, Yến Thanh Vi phát , biểu lộ của Thập Tam rất nhạt, bộ mặt cứng ngắc, giống như cắn răng ức chế cái gì, môi dưới cũng có vết cắn sâu.

      Yến Thanh Vi hiểu, trong lòng hơi đau, Thập Tam rất nhẫn, chỉ khi cảm thấy thể chịu được nữa mới bộc lộ cảm xúc ra ngoài, giờ nét mặt của , ràng là sợ hãi mà ủy khuất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :