1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi - Bản Sắc ( Chương 129+2NT) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      88, chân tướng

      Thanh Vi quyết định đưa Thập Tam tòng quân, hơn nữa rất kiên quyết, dù Thập Tam tình nguyện chia lìa Thanh Vi, cũng thể đồng ý.

      Trước đó Thanh Vi mang Thập Tam bệnh viện tư nhân làm kiểm tra sức khoẻ, loại bệnh viện này chỉ lấy tiền khám bệnh, quản bạn có gì đặc biệt. Điều nghĩ đến là, kết quả lại bình thường.

      vốn nghĩ rằng cho dù thể chất Thập Tam có thay đổi, cũng giữ lại ít đặc điểm ban đầu, nghĩ tới lại khám ra. Thanh Vi thầm nghĩ: Thể chất như vậy, có phải giống người bình thường hay ?

      Điểm đặc biệt duy nhất là Thập Tam rất khỏe mạnh, hệ miễn dịch rất mạnh. Thanh Vi mang Thập Tam tiêm vắc-xin phòng bệnh, bây giờ cơ bản xong.

      Thập Tam rất nghe lời, Thanh Vi bảo làm gì làm đó, rút máu cũng dị nghị, hỏi vì sao cũng hỏi. Thanh Vi giải thích đại khái cho , Thập Tam chỉ xác nhận, bộ dáng toàn tâm tin cậy.

      Thập Tam biết, Thanh Vi cũng sửa lại tên của , từ “Yến Ngự” thành “Doãn Ngự”. biết tại sao, Thanh Vi muốn để Thập Tam theo họ của , lúc trước vì Thập Tam khẩn cầu, bây giờ nghĩ lại, hình như ổn lắm.

      Đổi thành họ “Doãn”, mưu mà hợp với thân phận ảnh vệ trước đây của , tuy rằng làm vậy có vẻ có chút tận lực, nhưng là Thanh Vi thà rằng phiền toái chút.

      Bây giờ Thập Tam biết dự tính của Thanh Vi. chỉ lo lắng sau khi nhập ngũ thể thường xuyên nhìn thấy Thanh Vi, cảm xúc rất tệ.

      mình ngồi ở lưng chừng núi, Thập Tam chơi đùa dao trong tay, suy nghĩ lung tung.

      Mấy ngày nay Thanh Vi với rất nhiều đạo lý, còn có phải xử lý các loại tình huống thế nào, kiên nhẫn cẩn thận, lại khiến Thập Tam cảm thấy đúng. Là cái gì chứ ? nghĩ tới nghĩ lui, rất cẩn thận, dường như muốn giao lại cái gì vậy.

      Nghĩ lát, Thập Tam hơi phiền muộn, tinh quang ngón tay lóe ra nhanh hơn. đột nhiên ý thức được, Thanh Vi kiên nhẫn kiên nhẫn, lại thiếu tình cảm, thiếu loại tình cảm mờ ám giữa hai người. Động tác vô cùng thân thiết khiến mặt đỏ tim đập cũng có.

      Thanh Vi là nghĩ như thế nào ? Có phải Phó Hồng lộ ra điều gì hay ?

      Thập Tam rầu rĩ nhảy xuống, ngón tay vừa động, dao cũng biến mất. về nhà.

      Vài ngày sau có kết quả kiểm tra sức khoẻ nhìn ra, Thập Tam thông qua thuận lợi. Kiểm tra thể năng rất đơn giản, thân thể linh hoạt là được, đối với Thập Tam hề khó khăn. Nhưng nhận ra tên của mình bị sửa lại.

      Tên của , viết ràng: Doãn Ngự.

      Trong lòng Thập Tam nhất thời lộn xộn : phải họ Yến sao, sao lại biến thành họ Doãn ? Là đánh lầm sao ? , thông báo trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra này sai.

      Tay Thập Tam siết chặt trang giấy: như vậy là Thanh Vi. Vì sao Thanh Vi lại sửa? muốn ban thưởng họ cho nữa ? Nghĩ đến thái độ trong thời gian này của Thanh Vi, hô hấp của Thập Tam bắt đầu bất ổn.

      Cuối cùng Thanh Vi có ý gì ? Muốn biến thành người lạ sao?

      chỗ nào làm cho Thanh Vi vừa lòng, tức giận, cho nên đem ban thưởng của họ thu hồi?

      Thẳng đến kết thúc kiểm tra, Thập Tam vẫn còn hoảng loạn. đường về nhà, mặc niệm :“Doãn, doãn, ? Ảnh ?”

      Thập Tam tỉnh lại: Thanh Vi muốn đển nhìn bổn phận của mình! chỉ là ảnh vệ, xuất thân bản lĩnh, cho nên Thanh Vi hối hận, muốn để làm bạn trai !

      Kỳ thực, đây mới là đúng.

      Nam nhân giống như , dựa theo tiêu chuẩn như Hiểu Văn, Á Á, là hợp cách, thể gặp người khác.

      Có thể bảo vệ , nghe sai bảo là có phúc, lại tin hứa hẹn của Thanh Vi khi nhất thời xúc động là thực

      si tâm vọng tưởng, tự cho mình là bạn trai Thanh Vi.

      Nhưng, Thanh Vi phải nữ nhân tùy tiện hứa hẹn, đối với , là nghiêm túc, ôn nhu, bao dung như vậy, hai thế giới cũng có người tốt hơn . Thê chủ như vậy, nha, phải, vợ*, nam nhân nào động tâm ?

      *nguyên văn: thê tử

      Đúng rồi, bởi vì Thanh Vi phải nữ nhân tùy tiện hứa hẹn, cho nên tỉnh táo lại, hối hận, lại thể thu lại lời ra, cho nên ám chỉ như vậy.

      Nếu cũng biết, dù sao tòng quân, chiêu quân cả nước ý là phân đều đến cả nước, trời biết bị phân đến nơi nào.

      Có lẽ Thanh Vi còn có thể nhờ người, phân càng xa càng tốt.

      Hơi thở Thập Tam càng thêm bất ổn, tiếng ong ong vang lên trong đầu. cuối cùng cũng nghĩ đến: Thanh Vi muốn nữa ! Suy nghĩ này như tiếng sấm, nhất thời khiến tâm trí rối loạn. Thập Tam chỉ cảm thấy có luồng khí nóng dâng lên, khống chế được.

      muốn , nên mới để tòng quân, để rời khỏi . bất luận là phục viên hay là lên biên chế, đều phải qua vài năm, Thanh Vi chờ trở về sao ?

      Chỉ sợ khi đó, lúc vội vàng mà về, nhìn thấy bên người Thanh Vi sớm có người khác làm bạn, còn vị trí của .

      là ai đây ? Lưu Húc Dương ? Nam nhân xa lạ ? Thậm chí là, Phó Hồng ?

      Nghĩ đến Phó Hồng, mắt phượng của Thập Tam chợt lóe ánh sáng nhạt, nắm quyền.

      Thập Tam bức thiết muốn gặp Thanh Vi, mặc kệ việc kinh thế hãi tục, thi triển khinh công toàn lực . tung người qua các tòa nhà cao tầng, bóng đen như chim yến bay qua, mọi người chưa thấy , chạy vội đến gần cơ quan của Thanh Vi.

      Đến nơi này, Thập Tam dừng lại, bắt đầu lại bình thường. Khi kinh hoảng và e ngại qua, cũng khôi phục lại lý trí. Thời gian làm việc, xông vào như vậy Thanh Vi vui.

      Hơn nữa nên thế nào với Thanh Vi ? em thể làm như vậy?

      Thanh Vi muốn làm cái gì, đều có lý do của , sao có thể dung túng cho anhh làm càn ? Nếu khoa tay múa chân với Thanh Vi, chỉ sợ càng thêm khiến chán ghét hơn.

      Nếu Thanh Vi tức giận, ràng ra :“ , em muốn gặp , sau này em muốn.” phải làm sao bây giờ?

      Thập Tam nhìn cửa lớn của đội hình cảnh gần trong gang tấc, chần chờ vào.

      tâm, hận thể lập tức vọt vào, tìm Thanh Vi để hỏi , làm tan biến sợ hãi bất an của , lúc này đặc biệt khát vọng được Thanh Vi tươi cười an ủi. Nhưng lý trí với rằng, biết như vậy là thể.

      Nhưng quay về bây giờ ? Chờ Thanh Vi về nhà ? lại chờ kịp. Thập Tam lo lắng phiền chán qua lại ở trước cửa, hạ được quyết tâm nên tiến hay lùi.

      Cuối cùng bảo vệ cửa đều phát này khả nghi nhân, quan sát trận hội, chịu được ra hỏi có chuyện gì.

      Thập Tam nhàng thở ra, như vậy tính xông bừa vào. muốn tìm Thanh Vi, sau đó thấy Thanh Vi ra.

      Văn phòng của Thanh Vi ở sát đường, trong lúc vô ý phát Thập Tam ở cửa lớn, biết ý đồ của , nhưng cũng đoán được vài phần. vốn định im ắng chia tay, nhưng chuyện đến nước này sợ là thể.

      Thanh Vi thở dài, ra khỏi văn phòng, chuẩn bị chuyện cùng Thập Tam.

      Tác giả có lời muốn : Thập Tam rất mẫn cảm, cảm thấy đúng, chịu đựng kích thích, cuối cùng nghĩ ra chân tướng.

      Tuy rằng nguyên nhân đúng, nhưng kết quả là đúng, là Thanh Vi muốn chia tay, muốn để rời khỏi.

      Nhớ có bạn đề nghị họ Doãn, lúc ấy cảm thấy tốt lắm, bây giờ cuối cùng dùng tới

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, ngoại truyện 1: tác giả vô trách nhiệm

      Thập Tam nhìn Thanh Vi ra, lập tức lên đón, đến trước mặt lại khiếp đảm, lo lắng Thanh Vi vui, sợ Thanh Vi , chần chờ dám cái gì.

      Thanh Vi : “Về nhà trước .” Trong lòng Thập Tam thoáng buông lỏng. Thanh Vi còn “về nhà”, bí mật răn dạy , vẫn còn tốt.

      Hai người về đến nhà, Thanh Vi hỏi vì sao Thập Tam đến cơ quan tìm , Thập Tam ra ý nghĩ của mình, sau đó nhìn biểu cảm của Thanh Vi, khẩn trương chờ giải thích. Thanh Vi nổi giận: “Còn dám để tôi giải thích! có đầu óc sao ? đánh người còn theo dõi tôi, tôi biết, còn có thể giữ lại loại tôii họa ngầm như sao ?”

      Thập Tam cả kinh, nghĩ tới việc làm của bị biết, dám tin hỏi:“Vì sao em mà biết được? Là tên vô dụng Phó Hồng ? Cáo trạng sau lưng , nam nhân nên như vậy. Thanh Vi em thể tin , nam nhân như vậy, chắc chắn vấn đề nghiêm trọng về công năng !”

      Thanh Vi giận xanh mặt : “Thí ! ấy chút vấn đề cũng có, nhiều năm trước nãi nãi kiểm tra rồi.”

      “Cái gì ? ...... Mẹ nó chứ ! Lão Tử luôn luôn nghĩ đến ngây thơ, nghĩ tới lại là kẻ vô sỉ, có tiết tháo như vậy!”

      Lần này Thanh Vi cố kỵ, hừ lạnh tiếng: “A a, còn tôi ? có tư cách gì quản tôi ? tiểu nam nhân đến từ thế giới nữ tôn, dựa vào tôi nuôi sống, mấy tháng này tác giả để tôi mua đông mua tây cho , dung hết tiền tiết kiệm của tôi, còn đánh chạy mất người theo đuổi của tôi ! đưa tiền đưa người lại cho tôi!”

      Thập Tam đen mặt:“ nghĩ rằng tôi giống nghĩ ? Tác giả luôn luôn để tôi thấp kém, kỳ thực lấy bản lĩnh của tôi, sớm có thể trở thành lão đại hắc bang trải qua cuộc sống hạnh phúc, nam nữ, thích gì có đó, còn phải dây dưa với tiểu cảnh sát nhân dân nghèo túng như sao ?”

      dám khinh thường tôi? Hắc đạo đại ca gì chứ, sớm lưu hành nữa, hôm nay tôi trừ gian diệt ác !”

      Thanh Vi lấy côn điện chuẩn bị xong từ sớm ra, định xuống tay với Thập Tam. Thập Tam chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, cắn chặt môi hoảng sợ : “ làm gì tôi ?”

      “Làm gì? Tôi hạ hóa công tán với .” Thanh Vi nhe răng cười tới gần , Thập Tam bị côn điện giật bùm bùm, ngao ngao kêu.

      “Sao có hóa công tán?”

      “Tác giả cho phép, mọi chuyện đều có thể.”

      , tôi là bách độc bất xâm.” Cuối cùng, trán Thập Tam chảy mồ hôi lớn như dâu tây - chú ý, là dâu tây, lớn hơn đậu tương, mồ hôi lớn như dâu tây, run run .

      “Bách độc bất xâm ? Đó là trước kia. Từ khi xuyên qua, dùng các loại độc tố, sớm phá hủy trụ cột của cơ thể.”

      “Độc tố gì ? luôn luôn hạ độc tôi?”

      “Tôi hạ độc hả ? Bây giờ các loại độc chỗ nào có. Từ ăn uống, đến mặc dùng làm, chỉ có thể tưởng tượng được có người ta làm được. cho là còn sống trong hoàn cảnh hòa hợp với thiên nhiên ư ?

      Thập Tam thở hào hển: “Đáng giận, lại cho tôi, ác độc.”

      Thanh Vi đắc ý cất côn điện :“Ác độc em ! Trách trách nghĩ đến . Tôi sớm nhắc , cần dùng nhiều nghe.”

      nhìn Thập Tam vì khó chịu mà ửng hồng má, con ngươi bị điện giật qua long lánh nước, thân thể run nhè , bụng căng thẳng, sờ soạng trong áo .

      Thập Tam phẫn hận :“Đừng đụng vào tôi.”

      Nhưng mà Thanh Vi cảm thấy da thịt dưới bàn tay trắng mịn, bàn tay giống như bị hấp dẫn, làm sao chịu ngừng, tiếp tục sờ soạng.

      Đụng đến xương quai xanh, Thanh Vi cắn lên, Thập Tam ăn đau, phát ra tiếng “Ô”.

      Thanh Vi nhận được cổ vũ, kéo quần áo của ra, vo vê hai khỏa phấn hồng, há miệng ngậm vào, Thập Tam bắt đầu kêu “Ân, a”, nhìn khẩn cầu.

      Thanh Vi vỗ vỗ PP* của , cười tà ác: “Mới vậy nhịn được, còn rất sớm.” xong cắn lên, tay dùng lực siết hai cánh mông. Hai điểm phấn nộn bị đối đãi thô bạo, chảy ra tơ máu, Thập Tam “A” kêu to.

      *PP: là cái mông ạ.

      Thanh Vi dùng sức đánh mông tròn trịa của , lớn tiếng : “Đau ? Cho đánh người! Cho theo dõi tôi! Cho trung thực !” Vừa vừa đánh, càng ngày càng dùng sức. Đánh trận, tay Thanh Vi mệt mỏi, từ từ đánh chậm lại, ba ba đánh loạn.

      Võ công của Thập Tam bị tán , điểm thấm máu, PP đau nóng bừng bừng, khóe mắt thấm ra nước mắt.

      thút tha thút thít : “Đau, đừng đánh, mông đau. Tôi biết sai rồi, ô ô ô......ọa”

      , ràng là con cừu, giả trang thành sói làm gì , ngoan ngoãn sớm phải là có việc gì?”

      “Đều là tên cặn bã Phó Hồng kia hãm hại tôi. ta tính toán kỹ càng, mua được Bản Sắc (bà tác giả ý), diễn trò cho tôi xem, dụ tôi mắc mưu.” Thập Tam nức nở : “Đều tại thích xem tivi, kịch, cái gì cung đấu, trạch đấu cũng hiểu, mới trúng độc kế của ta.”

      dùng cái gì mua Bản Sắc?”

      tòa nhà.”

      “Cái gì! Đồ ngu này, đần độn, nhị hóa......, cho tôi nhà sớm , còn dùng thiết kế hãm hại ? Tiện nghi cho bà tác giả!”

      Thanh Vi tức chửi ầm lên: “Mớ nó chứ để tôi giả ngây thơ, giả rối rắm, giả bộ hồ đồ, giả ngu ngốc thôi , ngay cả nhà cũng có!”

      tự mắng, trong mắt Thập Tam đột nhiên lóe sáng, đứng lên.

      Thanh Vi giật mình :“, tại sao có việc gì?”

      Thập Tam chậm rãi sửa sang quần áo, nhất cử nhất động tản mát khí thế hoàn toàn khác ban đầu, khí thế kia kêu là bá đạo, người cao quý đẹp lạnh lùng.

      Thanh Vi cảm thấy đúng, muốn chạy trốn, bàn tay to của Thập Tam vung lên, phát ra cỗ lực hút, bắt về.

      “A, cứu mạng !” Thanh Vi kêu to: “Bản lĩnh này của là gì ? Võ công ? Dị năng ?”

      Thập Tam khiêng lên vai, bước đến phòng ngủ rồi ném lên giường, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú hoảng sợ của Thanh Vi, chậm rãi bóc tấm da từ mặt.

      khuôn mặt khác lộ ra. Mắt phượng ban đầu biến thành mắt xếch dài tà mị, mũi như đao, môi mỏng manh, đó là nam nhân nghiệt.

      xinh đẹp của phân biệt nam nữ, vượt qua giới tính vượt qua gian vượt qua định luật tự nhiên! nguy hiểm mà mị hoặc độc lạnh bạc, xinh đẹp dụ dỗ cười khuynh thành, ngực tàng gấm vóc lù lù như núi, lay động quạt xếp ngồi xem phong vân, tao nhã phúc hắc khó dò.....

      Rốt cuộc là ai vậy ? Ai là ? vẫy vẫy tay, người hâm mộ gục xuống; dậm chân cái lập tức chinh phục đống người !

      Thập Tam cười lạnh : “Tôi sớm chán ngấy loại cuộc sống bình thản này, nếu phải ra chú ngữ giải phong ấn, tôi còn thể tự do.”

      “Tôi chú ngữ !”

      , là ngu ngốc . Hừ hừ, trịnh trọng giới thiệu bản thân, tôi là sinh mệnh trí năng cao cấp, tôi, thiên tài vĩ đại, nghiên cứu viên xuyên việt thành công – Trâu Ngu Ngốc !”

      “Trâu Ngu Ngốc ? Chẳng lẽ quái? và Ngưu Ma Vương có quan hệ gì ?”

      “Ngưu Ma Vương là tiền bối bất hạnh xuyên sai nơi. Tôi hay ho xuyên đến gian nữ tôn bị phong ấn năng lực, nghĩ cách lại xuyên đến nơi này gặp .”

      Thập Tam, nga , Trâu Ngu Ngốc tà mị cười, ngón tay ngả ngớn nâng cằm Thanh Vi, sau đó sờ sờ.

      “Vì sao nhất định là tôi ?” Thanh Vi khóc nức nở.

      “Phản xạ hình cung của dài, đường về não ngắn, dễ dàng phạm lỗi, như vậy tôi mới có thể khôi phục dị năng.” vuốt ve mặt , vừa cười vừa , tươi cười lại đến đáy mắt. Giọng của càng ôn nhu, Thanh Vi càng run run.

      , buông tôi ra.” Thanh Vi vô lực mà đấm đá ngực rắn chắc của , nghẹn ngào : “ lãnh khốc tàn nhẫn cố tình gây ! , sao có thể dẫm nát mảnh tình của tôi dưới chân ? Sao nhìn vào lòng trung can hướng dương của tôi ? Sao có thể so sánh bao con nhộng sữa cống dầu còn độc chứ? , thể đối xử với tôi như vậy !”

      “Thân ái, tôi cũng là thân bất do kỷ. Người giãy dụa ở trong bóng tôi , có tư cách đồng tình người khác. ác thể sống, độc thể tự bảo vệ mình, tại thế giới xuyên việt này, đầy tay huyết tinh - tôi chỉ - vì sinh tồn.” Thập Tam buông ra, ngồi bên giường phẩm trà.

      dùng thanh lạnh như băng xong, ngón tay nhàng gõ vào đầu tấm ván gỗ, tiếng vang thanh thúy kia khiến Thanh Vi rét mà run.

      Tươi cười của như là cây túc có độc, nguy hiểm mà dụ hoặc: “Tiểu tình tiểu gì đó đều là cách bài trừ tạp chất. tại xuyên rất khó, người ta xướng ca khúc được thích phát minh xà phòng, tôi chém rớt dưa chuột đổi bao cao su. Ky giáp chiến thần xem chưa ?”

      Thanh Vi lắc đầu.

      “Dị thú chiến sĩ xem qua chưa ?”

      Thanh Vi xấu hổ lắc đầu.

      “Tu tiên biến ra gian khác xem qua chưa ?”

      Thanh Vi rưng rưng lắc đầu.

      “Ma pháp Bỉ Mông đại chiến búp bê hồ lô biến dị sao ?”

      Thanh Vi khóc, tiếp tục lắc đầu.

      “Hồng miêu lam thỏ chắc xem rồi chứ ?” Thập Tam nóng nảy.

      Cuối cùng Thanh Vi giọng : “ chút.”

      Thập Tam thở ra hơi: “ bao nhiêu lần, tri thức là được. xem qua, tổng nên biết đại nhân vật phản diện đều là cuối cùng mới xuất . Biết ?”

      Thanh Vi gật đầu.

      “Cho nên, tôi – Trâu Ngu Ngốc tuyên bố, tôi muốn luân trăm lần.”

      Thanh Vi sợ ngây người. Lúc Thập Tam nhào tới, quyền đấm cước đá phản kháng, cuối cùng bị áp chế ở dưới thân Thập Tam. Phản kháng yếu ớt của Thanh Vi bằng là khơi mào tình dục của Thập Tam, cứ vặn vẹo, Thập Tam “Tê” tiếng, nổi lên phản ứng.

      Thanh Vi cảm thấy nơi nào đó của cứng rắn quỷ dị, chạm vào , hồn nhiên : “Đây là cái gì ?” xong lại cọ hai cái.

      Thập Tam quát:“Đừng nhúc nhích ! Lại động tự gánh hậu quả.” Nhìn đôi mắt Thanh Vi ủy khuất ngậm lệ, ổn định tâm trạng, khàn khàn :“ muốn tôi làm gì bây giờ ? Tôi thể lại làm Ninja Rùa !”

      xong, Thập Tam dùng sức xé quần áo của Thanh Vi. Thanh Vi giãy dụa : “ cần, cần đối với tôi như vậy. còn nhớ Đại Răng Hô dưới chân núi ?”

      Thập Tam bị sát đánh, dừng động tác, khiếp sợ :“Là ? ta là ? cũng....?”

      Thanh Vi gật đầu, hoài niệm :“Lúc trước, ôn nhu như vậy xấu như vậy.”

      Thập Tam :“ si ngốc như vậy.”

      nghĩ hết cách xuyên việt.”

      vắt hết óc thông đồng.”

      bị sét đánh bị ngạt nước bị bánh bao làm nghẹn......”

      bị cự tuyệt bị lừa gạt bị cặn bã công cắn mọc răng......”

      “Cuối cùng rơi vào cống thoát nước.”

      “Là em kéo tôi.”

      Thâm tình nhìn nhau - ing

      nhị hóa !”

      “Bé răng hô!”

      Hòa ca:“Từ nay bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động thần bí, bàn tay to vô hình phủ lên hào quang linh tính, số mệnh của chúng tôi chờ đợi ở sâu trong bóng tôi, thể chạy thoát.” Kích động ôm.

      Trong phòng vô cùng ấm áp, hai bóng dáng dây dưa tách ra, tiếng động mờ ám vang lên ba ngày ba đêm, cuối cùng đạo bạch quang lên, hồng thủy đầy trời, hai người biến mất thấy.

      Từ nay vạn vật sống lại, thế hệ xuyên giả tiếp theo hãy cố gắng lên, tiếp tục tiến về phía trước!

      Tác giả có lời muốn : Viết ngoại truyện vô trách nhiện, tập hợp các loại cẩu huyết tạo ra hình tượng ánh sáng lòe lòe cho Thập Tam và Thanh Vi, tôi cố gắng hết sức. Bên trong ít nội dung có tên tôi, cho nên mọi người cố gắng đọc.

      phải tôi muốn viết chính văn, mà vì rất muốn viết ngược chút, viết thoải mái, cho nên..... Mọi người thấy đó.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ 89, lần đầu tiên đối lập

      Thập Tam nhìn đến Thanh Vi ra, lập tức lên đón, đến trước mặt lại sợ hãi. lo lắng Thanh Vi bất mãn, chần chờ dám gì.

      Thanh Vi nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bảo vệ, đành : “Về nhà trước .” Trong lòng Thập Tam thoáng buông lỏng. Thanh Vi còn “về nhà”, bí mật răn dạy , vẫn là tốt.

      Hai người về đến nhà, Thanh Vi ngồi sofa trầm mặc. muốn gì. Loại trầm mặc này ngược lại cho Thập Tam áp lực lớn hơn. thà rằng Thanh Vi hỏi vì sao cơ quan tìm , mới có thể ra suy nghĩ của mình, chờ giải thích.

      Nhưng Thanh Vi ngay cả cũng , nên làm sao bây giờ ?

      Thập Tam càng phát hoảng sợ. Vừa rồi bởi vì tâm tình đại loạn mà huyết khí dâng lên, trong lúc liên tục dung khinh công lại điều hoà hơi thở, bây giờ càng khó chịu.

      Nhưng loại khó chịu này, so với việc bị Thanh Vi quan tâm và bỏ rơi, tính là cái gì ? ở cửa ải đột phá công lực, tối kị là tâm tình chấn động, huyết khí hỗn loạn, nhưng là bây giờ có tâm trạng ổn định chúng.

      Thanh Vi thấy sắc mặt đỏ lên, như rất gấp, thầm thở dài: bây giờ mới sốt ruột, nhưng nguyên nhân sốt ruột là gì ?

      Thập Tam thấy cứ luôn nhàn nhạt, cũng mắt liếc mắt nhìn mình cái, trong lòng liền lạnh nửa, cuối cùng nhịn được đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Thanh Vi, vì sao lại sửa họ của ?”

      Giọng của ổn định, chất chứa sợ hãi và kỳ vọng, Thanh Vi ngẩng đầu lên, Thập Tam quan sát của biểu cảm của , khẩn trương chờ trả lời.

      Vì sao sửa họ ? chất vấn sao ?

      Đau lòng và thất vọng bị Thanh Vi che giấu nhiều ngày nay, câu chất vấn này như mồi lửa, lần nữa làm cháy lên đau buồn phẫn nộ của .

      Thanh Vi cố gắng khắc chế tâm trạng, bình tĩnh mà : “Sửa lại tiện hơn, họ Yến dễ khiến người ta hiểu lầm, họ Doãn phải càng thích hợp sao ?”

      Thập Tam nghe thấy Thanh Vi trả lời sửng sốt, sau đó nghĩ tới, câu trả lời của lại phù hợp suy đoán của . Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì ? Vì sao họ Doãn càng thích hợp ? ràng, Thanh Vi muốn phủ nhận quan hệ với .

      Quả nhiên là muốn bỏ ...... Hơn nữa còn ràng bình tĩnh như thế, giống như chút tha. Nhìn thái độ Thanh Vi, hình như bọn họ chưa bao giờ thân mật vậy.

      Thanh Vi lạnh nhạt như vậy, Thanh Vi lười nhiều lời, là Thanh Vi lâu trước đây còn ôm , hôn sao?

      Như vậy, ánh mắt thầm tình chuyên chú và lời thầm bên gối lại tính cái gì đây ?

      trận chua xót nảy lên trong lòng, Thập Tam biết phải gì.

      sớm biết rằng, sớm nên hiểu rằng...... Nhưng dưới cổ vũ và cho phép của Thanh Vi, thực tự cho là mình có thể xứng với , có thể trở thành bạn lữ của .

      Nếu là như thế này, lúc trước vì sao cổ vũ ? ngừng lặp lại, ngừng cổ vũ, để phóng đại vô hạn chút si tâm vọng tưởng sâu dưới đáy lòng, tin là thương .

      Doãn sao? Quả thực càng thích hợp. Doãn, đại diện cho che giấu, ảnh vệ.

      Phải, đúng là ảnh vệ. Số mệnh của là trung thành với chủ nhân, mặc cho chủ nhân sử dụng, cho dù đến thế giới này , Thanh Vi cũng phải người có thể vọng tưởng.

      Thống khổ bén nhọn như thế, cắt trái tim của Thập Tam. chịu nổi, nhịn được tìm lý do phản đối, để ngăn chặn thống khổ này.

      vọng tưởng là sai, nhưng, nhưng nhiều lần Thanh Vi chính miệng thương , tốt lắm, khát khao muốn ở chung chỗ cùng trong tương lai. Thanh Vi lừa !

      Nỗi lòng kích động, nội lực của Thập Tam cũng bắt đầu chạy loạn trong kinh mạch của , khiến cho thân thể đau đớn , hơn nữa tâm lý bị tổn thương, sắc mặt của biến trắng.

      Thanh Vi nhìn thấy thần sắc của , quay đầu . nghĩ: cần gì phải như thế chứ ? Tư vị bị cự tuyệt tuy dễ chịu, nhưng cũng là bản thân gieo gió gặt bão. Lúc này xoay người rời mới là biện pháp tốt nhất.

      Thập Tam nhìn thấy Thanh Vi quay , trong long gấp gáp. cắn răng ngăn chận cảm giác khó chịu trong thân thể, tiến lên bước ngăn trước mặt Thanh Vi, như vậy có thể cảm nhận Thanh Vi ràng, mang đến chút cảm giác an toàn cho .

      Nhưng Thanh Vi lại bắt đầu cảnh giác. Bởi vì bước này mà khoảng cách giữa hai người quá gần, thân hình cao lớn Thập Tam, đứng ở trước mặt , tạo thành bóng ma. Loại này tư thế khiến người ta lấy cảm giác áp bách mãnh liệt, đặc biệt do ngồi nên càng cảm nhận được áp lực Thập Tam mang đến.

      “Em muốn sao? Trước kia...... Trước kia em những lời này, đều là nhất thời xúc động sao ?” Thập Tam thấp giọng hỏi.

      Thanh Vi hơi nhích người, biết nên thế nào. muốn với chuyện nhìn thấy và nghĩ đến, việc này tất yếu phải ra, có khả năng mang đến phiền toái. Nhưng Thập Tam giao trách nhiệm giải thích cho , nên cứng rắn hơn.

      Cuối cùng, Thanh Vi : “Tôi quyết định chia tay, bây giờ dây dưa ai đúng ai sai có ý nghĩa. Tôi an bày xong đường ra cho , muốn đến đâu cũng được. Hảo tụ hảo tán, cho chúng ta chút thể diện.”

      “Vì sao chứ ?” Giọng Thập Tam trở nên trầm: “Vì sao đột nhiên muốn chia tay? Nếu có phát giác, thậm chí em với.” Ánh mắt đỏ lên, hình như là bị khổ sở đến sắp chảy máu, lại khô ráp có chất lỏng.

      “Chẳng lẽ em căn bản chưa từng thích , chỉ là dỗ thôi ? Giống như trêu đùa con vật nuôi ?” Thập Tam lại đến gần Thanh Vi hơn, ánh mắt nhìn mang theo tia máu, hỏi ra bằng những lời chua ngoa chưa bao giờ có.

      Thanh Vi cả kinh, ánh mắt vốn nhìn chăm chú nơi khác nhìn về phía Thập Tam, bị ánh mắt và khí thế của làm hơi hơi co rụt lại.

      Co rụt này lại dễ thấy, nhưng Thập Tam lại phát . càng thêm phẫn uất: Thanh Vi thế nhưng sợ . Vì sao sợ ? Bởi vì băn khoăn, hay là cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng ?

      Dĩ vãng, sức mạnh của Thập Tam đối với Thanh Vi mà , hề nghi ngờ là bảo đảm, có Thập Tam ở bên người , thấy an toàn và an tâm. Tuy rằng với Thập Tam, kỳ thực thầm vì thế ,à kiêu ngạo, coi như là tâm hư vinh của .

      Nhưng bây giờ, sức mạnh của Thập Tam bỗng nhiên thành uy hiếp. Dưới áp bách của , theo bản năng Thanh Vi thấy bất an.

      từng thấy Thập Tam đánh Phó Hồng, từng nghĩ tới Thập Tam có thể động thủ với hay , trái tim , Thanh Vi muốn tin, nhưng lý trí với , chuyện này có khả năng.

      Đặc biệt là bây giờ, Thập Tam và chuyện, lại gần như vậy, sớm vượt qua khoảng cách an toàn thân thể con người ngầm đồng ý, khí thế của Thập Tam quá mạnh, Thanh Vi thể có vài phần sợ hãi.

      Tác giả có lời muốn : Huấn luyện thú vị nhưng mệt quá, mỗi ngày sân thể dục và sân vận động cả ngày, buổi tối còn phải lên lớp hoặc toạ đàm,

      Có thể từ sáng đến tối, mặt trời cũng mệt như tôi.

      Trở lại cương vị, lại có đống việc chờ.

      Bi thảm nhất là, cổ và gáy, động được, nằm xuống và đứng lên vạn phần khó khăn, ngủ cũng đau.

      Vốn muốn nghỉ ngơi vài ngày càng, nhìn thấy mọi người nhắn lại, lại muốn cho các ngươi sốt ruột.

      Cho nên cố gắng viết chương.

      Có vài độc giả Thập Tam biến thành xấu, thực đau lòng, sờ sờ, đừng khổ sở.

      Mỗi người đều thay đổi, nhưng Thập Tam rất xấu, ngẫm lại tiêu chuẩn của ta, cứ yên tâm .
      ly sắc, ChrisPhương Lăng thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ 90 , cuối cùng cũng thất vọng

      Sauk hi Thanh Vi sợ hãi theo bản năng, cảm thấy tức giận. có lo lắng đúng lý hợp tình, làm sai chuyện gì, toàn tâm toàn ý trả giá lại bị phụ long, tức giận tích tụ trước giờ có dịp bừng lên.

      thương và bảo hộ Thập Tam, tiếc giấu diếm cha mẹ, cự tuyệt Phó Hồng, chuẩn bị thừa nhận các loại áp lực, mà Thập Tam lần nữa lừa gạt, bây giờ còn chất vấn ?

      Thanh Vi đột nhiên nghĩ đến, tại sao phải sợ Thập Tam ? Đúng, Thập Tam là người đàn ông cao lớn lại có võ công, đánh lại được , nhưng có nghĩa là về khí thế cũng thấp tầng. Là thực xin lỗi !

      Thanh Vi thầm với mình: Mày sợ sao? Cho dù sợ hãi cũng thể biểu ra trước mặt . Chẳng lẽ muốn cho rằng nữ nhân của thế giới này yếu đuối sao ? Mất tim mất thân đáng buồn, nếu cả tôn nghiêm cũng mất, mày làm người quá thất bại !

      nghĩ nhiều nhưng thực ra mới qua nháy mắt, Thanh Vi hạ quyết tâm, hai mắt trốn tránh nhìn thẳng Thập Tam, chậm rãi : “Tôi thích hay thích , là tôi tự nguyện, phải chuyện của . Có số việc làm phải tự giác gánh vác, lời tôi ra trải qua suy nghĩ nghiêm túc, cũng phải phụ trách với chuyện làm ra.”

      Thập Tam ngạc nhiên, giọng điệu của Thanh Vi nghiêm túc bình tĩnh, lại chứa khinh thường và phẫn nộ. mẫn cảm phát thái độ của Thanh Vi có chuyển biến, ban đầu là bình tĩnh mỏi mệt bây giờ biến thành cự tuyệt đề phòng.

      Nhưng lời kia có ý gì ? Chẳng lẽ, thích chỉ là trò chơi nhất thời, căn bản mặc kệ suy nghĩ của ? Hay là làm chuyện gì khiến thể chấp nhận?

      Mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng thể bị đuổi xa như vậy ! Vô luận lấy thân phận gì cũng phải ở bên người Thanh Vi.

      Đúng, nhất định phải nghĩ cách ở lại. Thanh Vi là trời của , là ánh sáng của , là ý nghĩa sinh tồn của , bất kể thế nào, chỉ cần Thanh Vi nguyện ý cho ở bên người , là được rồi.

      nghĩ tới, tâm tính Thanh Vi thiện lương, nếu cầu xin , cam đoan sau này vô lễ, có lẽ còn có thể quay lại.

      Nhưng phải thế nào mới có thể làm dao động ? Mới có thể biểu ra quyết tâm của ? Thập Tam mín chặt đôi môi trắng bệch, hai tay nắm thành quyền run nhè . Thân thể khẽ cử động, quỳ xuống trước mặt Thanh Vi.

      Thanh Vi nhìn thấy hành động, thốt nhiên khiếp sợ: thực động thủ với mình! Sao có thể!

      Trái tim nhất thời co rút lại, kinh sợ mở to hai mắt, trong đầu nghĩ muốn trốn tránh, phản ứng thân thể lại theo kịp, chỉ cứng ngắc ngồi xem động tác của Thập Tam.

      đánh quyền ? Hay là đẩy ngã ? , bất kể thế nào tính chất đều giống nhau, chỉ cần động đến tay ngón của , thề phải đòi lại đủ ! Nhưng, sao lại......

      Cái mũi Thanh Vi bắt đầu lên men.

      Nắm đấm của Thập Tam “Oành” tiếng, nện ở đất - nền gạch vỡ nát. quỳ, mắt phượng buông xuống, nhìn thấy ánh mắt, tư thế tình nguyện trung thành, hơn nữa nhạy cảm nhìn thấy cơ thể run run.

      Thanh Vi bị kinh ngạc, nước mắt mới lên chưa kịp thành hình bị buộc quay về, khien61 ánh mắt và cái mũi thoải mái. Bao lâu rồi, Thập Tam chưa quỳ với , bây giờ có ý gì ?

      muốn diễn khổ nhục kế sao ? Có gì quan trọng đâu...... muốn gì có thể tự bản thân mình lấy được, sao lại ủy khuất đến nước này ?

      đứng lên. Tôi muốn nhìn như vậy.” Thanh Vi thu hồi bản năng định vươn kéo tay .

      Thập Tam ngẩng đầu, nhưng cảm giác vượt qua người thường của phát động tác của Thanh Vi. Động tác này làm dâng lên tia hy vọng: Còn muốn kéo , đại biểu cho còn cảm tình phải ? Như vậy thỉnh cầu của có phải cũng có hy vọng hay ?

      Thập Tam lại khom người lần nữa, biểu ra phục tùng và quyết tâm, sau đó : “Đừng đuổi tôi , tôi biết mình thô kệch vô lễ, sau này nhất định làm tốt bổn phận, dám quá giới hạn. Xin ngài cho tôi ở lại, tôi quyết lại mạo phạm ngài.”

      Thanh Vi ngơ ngác nhìn Thập Tam, nghĩ tới tình thế chuyển biến quá đột ngột, vốn nghĩ rằng Thập Tam muốn đánh , ai ngờ lại quỳ xuống, lại cầu xin như thế, chỉ vì ở lại bên người bảo vệ .

      ràng, chẳng sợ lấy thân phận bạn trai, cho dù giống vệ sĩ, nô bộc, cũng muốn . Lý trí với , đừng nữa bị Thập Tam biểu diễn khổ tình lừa gạt, thể tin tưởng , tình cảm lại hoàn toàn tương phản.

      Dù sao cũng , thậm chí bây giờ vẫn còn . Tuy rằng phải người dong dài, sau khi có quyết định dù đau lòng nhưng vẫn hành động, nhưng nếu có hiểu lầm, cũng nguyện duyên cớ đau lòng.

      Loại chia lìa và chất vấn này, đối với Thập Tam là dày vò, với Thanh Vi làm sao phải ? Huống chi, dày vò của còn dài hơn, sớm hơn .

      Lúc này Thập Tam thẳng tắp quỳ gối, nhưng hèn mọn đáng khinh, tư thái giống như kỵ sĩ trung thành. Mắt phượng của toát ra khẩn cầu chân thành tha thiết, sắc mặt tái nhợt khẩn trương, ngay cả mày kiếm cao gầy cũng bất an động đậy. (rin: vâng, đây chính là lý do rin mê thể loại trung khuyển)

      Tất cả mọi thứ, đều tỏ để ý Thanh Vi cỡ nào. Thanh Vi thể đau lòng, sâu sắc nhìn ánh mắt Thập Tam, lúc trước chính là ánh mắt này phá vỡ long cảnh giác của , bây giờ ánh mắt này chưa đựng cảm tình sâu sắc thăm thẳm như vực sâu, khiến muốn chìm đắm mãi thoát ra.

      Thanh Vi khỏi nghĩ: Có lẽ nên hỏi lại lần, có lẽ chỉ là rất để ý , vốn có quan niệm thâm căn cố đế mới có thể làm sai. Chỉ cần có thể thẳng thắn thành khẩn, nhận ra sai lầm......

      Ý tưởng này toát ra, Thanh Vi kiềm được, nuốt nước miếng theo bản năng, hỏi: “ có võ công, lợi hại hơn người nơi này nhiều lắm, nếu động võ, tôi phải kiềm chế thế nào?”

      “Sao tôi có thể tổn thương ngài ?” Thập Tam có chút bi thương : “Nếu như ngài lo lắng, ngài có thể ban thuốc cho tôi, mỗi tháng dùng giải dược hoặc là áp chế nội lực.”

      Người này, nghĩ đến đâu rồi ? Nhưng câu trả lời lại khiến Thanh Vi yên tâm ít, Thập Tam vẫn kính ngưỡng ..Nên hỏi trực tiếp có lẽ có thể có được đáp án muốn.

      “Nhưng nếu giấu tôi, uy hiếp bằng hữu và người nhà của tôi, nhất là nam nhân thân cận tôi sao?” Lần này Thanh Vi có chút khẩn trương.

      Cảm thấy Thanh Vi nghiêm túc, Thập Tam cũng trịnh trọng :“, tôi . Đố kị là tối kỵ của nam tử, huống hồ nam nhân thân cận của ngài có khả năng trở thành chủ quân, sao tôi có thể uy hiếp chủ quân ? Suy nghĩ như vậy tôi dám có, xin ngài tin tưởng, tôi tuyệt đối dám làm như vậy, trước kia , sau này lại càng .”

      Hy vọng vừa mới dấy lên giống ngọn lửa mỏng manh, bị gáo nước nước lạnh dội xuống, biến mất ngay cả khói cũng còn. Thanh Vi kinh ngạc nhìn Thập Tam: , tuyệt dám uy hiếp ? trước kia sau này cũng ?

      Như vậy vẫn là phủ nhận hành động tùy hứng của mình, hơn nữa lời thề tuyên bố bao giờ làm cũng làm.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ 91, tự mình trừng phạt

      Sao có thể dùng giọng điệu thành khẩn đến mức tận cùng ra lời này!

      Nếu phải tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào lời Thập Tam , tuyệt đối tin tưởng , hơn nữa còn đau lòng vì nhẫn và tạm nhân nhượng cho lợi ích chung của .

      , thực nên ôm ảo tưởng, mặc kệ nguyên nhân gì, nam nhân giỏi về che giấu như thế, phải người muốn. Hơn nữa, còn khiến cảm thấy đáng sợ.

      Thập Tam vốn thấy thái độ Thanh Vi có chút lơi lỏng càng tăng hy vọng. Nhưng đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng nghiêm túc lại, lòng trầm xuống.

      Cuối cùng, Thanh Vi mở miệng : “Tôi cần ai hy sinh vì tôi, thế giới này đối xử với nam nhân rất công bằng, cũng rất có năng lực, tôi tin tưởng vẫn sống tốt dù có tôi.”

      Thanh Vi thấy sắc mặt Thập Tam càng ngày càng trắng, có chút đành lòng, nhưng vẫn kiên định : “Lúc trước tôi giữ lại, giúp tôi ít việc, hai bên đền thua thiệt. Nếu tương lai gặp lại, có lẽ vẫn là bằng hữu.”

      Vẫn là được, hay là muốn , tương lai cũng muốn gặp ...... Trong lồng ngực truyền đến trận đau đớn, khí huyết ngược chiều, Thập Tam cảm thấy cổ họng nảy lên mùi ngọt tanh.

      cố nuốt xuống, :“Ngay cả làm nô bộc cũng được sao, nhất định phải đuổi tôi sao ? Tôi phạm lỗi gì, ngài tôi sửa, sau này cũng dám nữa.”

      xong, trước mắt trở nên mơ hồ, dùng sức nháy mắt mới thấy được. Nhìn Thanh Vi mảy may động lòng, lại tiếp theo : “Nếu ngài tức giận có thể phạt tơi, dù ngài đánh ta đều được thế nào, phạt khác cũng được, ta nghe lời ngài mà.”

      Thanh Vi nghe xong cũng khó ngăn được xót xa. phải cỏ cây, Thập Tam như vậy thể lãnh khốc vô tình. Nhưng dù vậy, cũng thể bỏ qua chuyên lừa gạt . Hôm nay là chuyện này, ngày mai là chuyện khác, cuối cùng hậu quả thể tưởng tượng.

      Năng lực quan sát của Thập Tam rất mạnh, lập tức thấy được ta đành lòng chợt lóe trong mắt Thanh Vi. Chỉ cần phạt mình, Thanh Vi đau lòng, nguôi giận, tha thứ ...... Ý tưởng này lập tức được khẳng định.

      Thập Tam làm ảnh vệ rất lâu, làm việc gì sai bị trừng phạt là chuyện đương nhiên. Tuy rằng sau khi đến nơi này, chậm rãi tiếp nhận ít quy tắc đại, nhưng có số thói quen và nhận thức, thể hoàn toàn thay đổi, ít nhất đó là phản ứng đầu tiên của .

      Nhưng lấy hiểu biết của , Thanh Vi có khả năng đánh phạt , cũng có khả năng nhìn tự mình trừng phạt. Như vậy có cơ hội được tha thứ ? , phải nghĩ cách. Mâu quang Thập Tam chợt lóe, lập tức có quyết định.

      Thanh Vi nghĩ phải thuyết phục Thập Tam thế nào, thấy đột nhiên chỉ tay về phía mình, lập tức cảm thấy thân thể cứng lại, động đậy được. Chẳng lẽ đây là điểm huyệt trong truyền thuyết? Được rồi, điểm huyệt này phải cấp bậc với xoa bóp điểm huyệt trong chữa trị.

      Thân thể và tứ chi cứng ngắc khó chịu, cảm giác quỷ dị này khiến có cảm giác an toàn, sau khi Thanh Vi giật mình, nhận ra mình còn có thể chuyện, buồn bực : “Giải huyệt cho tôi!”

      Thập Tam lời nào mà cởi áo ra. Thời tiết nóng lên, Thập Tam chỉ mặc chiếc áo sơ mi, sau khi cởi lộ ra cơ bắp tinh tráng cân xứng. Sau đó, tay dùng sức kéo, liền kéo dây nịt rơi ra.

      Thanh Vi kinh ngạc nên lời, lập tức nghĩ đến: Thập Tam biết mình thích dáng người hoàn mỹ của , chẳng lẽ muốn làm...... được, tuyệt đối thể phát sinh loại tình này, chuyện này với là vũ nhục, với mình khác cường bạo.

      khẩn trương : “ muốn làm gì ?”

      Thập Tam nhìn cái, ánh mắt kiên định mà vội vàng, Thanh Vi càng thêm lo lắng - chẳng lẽ thực bị ….

      Nhưng ngay sau đó Thanh Vi nhìn thấy, Thập Tam vung dây lưng, đánh lên lưng của chính .

      “Ba!” Dây lưng có nội lực thúc đẩy, uy lực thể xem thường, lưng màu mạch của Thập Tam xuất đường máu.

      Động tác của Thập Tam vừa nhanh vừa ác, để ý lời ngăn cản của Thanh Vi, nhanh chóng, liên tục tự quất mình, giống như đánh phải là , mà là hòn đá vô tri vô giác.

      Dây lưng nổi gió, tiếng đánh rang lọt vào tai, lưng Thập Tam nhiễm mảnh máu chói mắt, có nơi bởi vì bị quất quất lại bong da tróc thịt, máu chảy xuống từ lưng , thấm lưng quần ướt thành mảnh màu đỏ tươi.

      Chẳng qua là vài cái, có hiệu quả rung động thị giác như thế. Bạo lực như vậy khiến Thanh Vi khiếp sợ lại sợ hãi, còn có vô cùng đau lòng: Thập Tam thế nhưng nhẫn tâm với bản thân như thế, thân thể kia, từng tận tâm chiếu cố, xúc cảm tốt đẹp khi thân mật còn trong trí nhớ , lại bị chính đánh thành như vậy.

      “Đừng đánh nữa, dừng tay !” Thanh Vi lớn tiếng la lên, Thập Tam quật cường dừng tay. Hơn mười cái, lưng của vô cùng thê thảm.

      Thanh Vi thầm nghĩ đoạt lấy dây lưng, lại chỉ có thể ngồi xem ở chỗ kia, đau long và bất đắc dĩ làm cho nước mắt tự giác chảy xuống.

      Cuối cùng Thập Tam cũng ngừng, nhìn Thanh Vi : “Tôi phạm lỗi, ngài chỉ ần phạt tôi, hết giận là được rồi, ngài đừng đuổi tôi .” Thập Tam thấp giọng , môi còn run run: “Tôi dám lại biết tốt xấu, dám dĩ hạ phạm thượng, chỉ cần ngài đừng đuổi tôi .”

      Thanh Vi nhìn lưng , làn da trơn bóng ban đầu, cơ bắp cường tráng rắn chắc, bây giờ mảnh huyết nhục mơ hồ. Dây lưng vốn rắn chắc, nội lực Thập Tam càng đáng sợ, đây tuyệt đối chỉ là bị thương ngoài da.

      “Giải huyệt cho tôi.” Thanh Vi năng lộn xộn .

      “Có thể tha thứ cho tôi lần này ?” Thập Tam trả lời, tay vẫn nắm chặt dây lưng, giống như chỉ cần nghe thấy đáp án phù hợp, tiếp tục hành vi tự ngược vừa rồi.

      “Giải huyệt.” Thanh Vi cố gắng giữ vững hô hấp, nghẹn nước mắt.

      ...... Trầm mặc, Thập Tam động cũng chuyện.

      còn dám làm như vậy tôi vĩnh viễn để ý đến !” Thanh Vi cao giọng .

      Thập Tam do dự lát, chậm rãi buông dây lưng, chỉ Thanh Vi chút. Thanh Vi lập tức phát giác cả người buông lỏng, thử hoạt động cánh tay, quả nhiên có thể động đậy.

      Thanh Vi nhảy dựng lên, giữ eo của Thập Tam, nhìn kỹ vết thương, nước mắt lại đong đầy trong hốc mắt.

      “Cuối cùng nghĩ thế nào? Trước mắt là tiền đồ cực tốt, dây dưa làm gì.” Nước mắt nóng bỏng của rơi xuống lưng Thập Tam, Thập Tam nhàng run lên.

      “Còn được sao? Hay là ngài chê tôi có võ công ? Tôi có thể phế bỏ ! Chỉ cần câu của ngài, tôi có thể phế bỏ.” Thập Tam nóng nảy, nội lực hùng hậu nhanh chóng mất khống chế, bắt đầu xé rách kinh mạch, đau nhức từng trận làm Thập Tam ngã ngồi mặt đất.

      Thanh Vi tưởng cảm xúc kích động. thực tế bây giờ cũng rất kích động: “Ham muốn chiếm hữu của mạnh như vậy ? Lừa gạt tôi, tổn thương bản thân, đến bây giờ cũng chịu ?”

      có, ta có lừa ngươi, ta dám.” Thập Tam cũng mắt ngấn lệ, biết là thân thể đau nhức vẫn là nội tâm khổ sở.

      “Quên , đừng nữa . có võ công, suy nghĩ và cách làm việc giống tôi.”

      cần, tôi,” Thập Tam giãy dụa đứng lên:“Tôi có thể phế bỏ nội lực......” xong, quyền mang theo kình khí đánh về đan điền của mình.

      Đây phải giỡn, Thanh Vi có thể cảm thấy lực lượng của cỗ kình khí kia, quyền này mạnh thế nào biết, nhưng biết nếu đánh trúng hậu quả nhất định nghiêm trọng. thầm nghĩ rời khỏi , cũng muốn thương hại .

      Thanh Vi sốt ruột : “Đừng đánh !” Nhưng chậm, căn bản kéo được quyền của Thập Tam – đến trước đan điền, chỉ cần đánh , dưới tình huống thân thể lúc này nhất định bị thương nghiêm trọng, ít nhất mất phân nữa võ công.

      Nhưng vừa rồi nội lực của Thập Tam vô cùng bất ổn, bây giờ cảm xúc kích động đến đỉnh điểm, càng kích thích đến đại huyệt quanh người, sức mạnh cũng chịu ảnh hưởng lớn, quyền đánh ra càng làm nội lực khống chế được.

      Khi quyền kia đánh vào, Thập Tam duy trì được, còn chưa đánh trúng mình, phun ra búng máu, sau đó ngã xuống đất.

      Tác giả có lời muốn : Bởi vì ngừng giữa chương , hắc hắc, muốn mọi người chờ sốt ruột, cho nên trải qua chiến đấu hăng hái và sửa chữa, rốt cục xong chương này.

      Thập Tam bị đánh, mọi người vừa lòng chưa,

      Nếu đồng ý tha thứ , chương sau ràng, nếu còn muốn khi dễ liền khi dễ tiếp,

      Tiếp tục...
      Tác giả tà ác bay
      ly sắc, Chriscaoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :