1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi - Bản Sắc ( Chương 129+2NT) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      83, Thanh Vi thích ăn cá con

      Trước khi Thanh Vi vào cửa ôm Phó Hồng tạm biệt nên lo lắng bị Thập Tam nhìn thấy - ấy hay suy nghĩ linh tinh, nếu như nhìn thấy còn biết nghĩ tới đâu. Cho nên lúc Thanh Vi mở cửa, Thập Tam quả thực đứng trước cửa sổ, buồn bã nhìn Thanh Vi.

      Ha hả, chứng minh rằng “Ánh nhìn buồn bã” kia chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi. Thập Tam có nhà.

      Thập Tam ra ngoài rồi sao ? Bây giờ mà vẫn chưa về ? Thanh Vi thấy kì lạ, nhớ tới mỗi lần Thập Tam luyện công đều rất chuyên chú, thường xuyên tới vùng ngoại ô hẻo lánh, đôi khi trở về rất muộn nên cũng dần trở lại bình thường.

      Thay quần áo xong, Thanh Vi bắt đầu rửa mặt, vừa ngồi xuống xem tivi thấy có điện thoại, là Phó Hồng gọi tới. Lúc họp lớp, có nhờ vài người bạn tìm việc giúp Thập Tam, Phó Hồng nghe cũng ghi nhớ trong lòng.

      Liên hệ chút, ta tìm được đồng nghiệp tốt của bố ta ở sân bay cao cấp của thành phố S, bố ta cũng quen thuộc với sân bay cao cấp này nên đồng ý sắp xếp cho người quen vào sân bay làm việc, công việc ổn định, nhưng phải tập huấn nửa năm, hơn nữa ba năm đầu là hợp đồng lao động tạm thời, muốn chuyển chính thức phải đợi cơ hội phù hợp.

      Phó Hồng còn nếu trong vài năm mà vẫn có thể tại vị khả năng chuyển chính thức cũng lớn, nhưng nếu xảy ra biến cố gì, ví dụ như quan hệ cấp bị chặn lại, hoặc là người quen xuống chức, rồi điều , chuyển chính thức rất khó.

      Thanh Vi rất cảm kích, Phó Hồng còn quan tâm chuyện của , là những người khác sớm quản rồi. Cho dù thế nào hoàn cảnh công tác sân bay rất tốt rồi, cơ hội vào làm chính thức rất lớn, quả là vận may khó gặp với Thập Tam.

      Phó Hồng còn cố ý dặn dò : “Bạn em có bằng cấp, ưu thế lớn, còn có nguy cơ bị loại bỏ, bằng học bằng hoặc tự thi trước, cũng có nhiều người như vậy rồi.”

      Đương nhiên là Thanh Vi đồng ý, Phó Hồng còn thêm: “Em đọc tên đầy đủ và số chưng minh nhân dân của bạn em cho , bảo người làm thủ tục cho cậu ấy.”

      Thanh Vi hơi trầm tư rồi thoáng giọng : “ ấy là…. A Ngự.”

      Phó Hồng: “…”

      Thanh Vi cũng thấy hơi ngại, lại để Phó Hồng tìm việc giúp Thập Tam. Dù sao trước đây cũng là bạn học, có chuyện gì liền tìm Phó Hồng. Nhưng tình hình bây giờ lại khác rồi.

      Phó Hồng trầm mặc vài giây đồng hồ rồi nở nụ cười khổ: “Thanh Vi à, em giỏi đấy…”

      “Em xin lỗi, vốn muốn làm phiền . ra có thể mặc kệ việc này , coi như nghe điện thoại, em hiểu mà.” Thanh Vi vội vàng giải thích.

      “Được rồi, nên xem thường vậy chứ, làm thế sao được ?” Phó Hồng thanh giọng : “ làm hết. Nhưng Thanh Vi này, em chọn người mà ngay cả công việc cũng có sao ? Em…” muốn lại thôi.

      “Em biết chuyện này khiến bất ngờ, nhưng ấy rất ưu tú, đúng dịp phất lên.”

      Lúc hai người chuyện cửa mở, Thập Tam bước vào, vừa lúc thấy Thanh Vi mỉm cười chuyện điện thoại.

      “Thanh Vi, đồng ý với , nhất định phải thận trọng, nên bị cảm giác nhất thời mê hoặc, càng nên bị lừa gạt.” Cuối cùng Phó Hồng trịnh trọng .

      “Em cẩn thận. Cám ơn .” Hai ngươi chào tạm biệt nhau rồi ngừng cuộc gọi.

      Thập Tam bước qua ngồi cạnh Thanh Vi, giữ chặt tay của . người có hương cỏ mộc, Thanh Vi hỏi: “Luyện công xong chưa ?”

      “Xong rồi.”

      “Chuyện việc làm của có hy vọng rồi, có khả năng ra sân bay làm, có vui ?” Thanh Vi ôm lấy Thập Tam, ngửi mùi hương dễ chịu người .

      “Ừ.” Thập Tam vòng tay ôm trở lại.

      vui à ?” Thanh Vi mỉm cười gõ hai cái.

      “Rất vui.” Thập Tam nghiêm túc xong lại ôm Thanh Vi chặt hơn.

      Tin tức công việc của Thập Tam khiến cho Thanh Vi rất vui, đây là chuyện lớn, giải quyết tốt rồi chuyện khác cũng thuận lợi. “A ngự, em muốn ăn cá con.”

      “Hả ?” Thập tam sửng sốt : “Em đói bụng à ? Bây giờ mua được cá con rồi, làm cái khác cho em nhé ?”

      cần mua, cũng có mà.”

      “Hả, hôm nay mua cá.” Thập Tam ngơ ngác nhìn tủ lạnh.

      “Em là…” Thanh Vi tới gần mặt , đầu ngón tay điểm môi : “Cá con ở đây.”

      Nhớ tới có lần hôn môi xong, Thanh Vi lưỡi của linh hoạt như cá con, Thập Tam liền hiểu. lập tức xấu hổ, lại thuận thế tới gần, ngoan ngoãn đưa môi lên.

      Thập Tam chủ động sờ cánh môi của , cảm nhận ràng cánh môi lõm xuống mềm mại, đôi môi hơi mở ra, đầu lưỡi như muốn thò ra lại rụt về lại, nén nổi đưa đầu lưỡi ra hấp dẫn .

      Theo đầu lưỡi của Thanh Vi, Thập Tam ngốc nghếch muốn cạy răng ra, Thanh Vi xấu xa cắn chặt răng, cảm thấy hô hấp của Thập Tam ngày càng nóng, lông mi quét qua mặt .

      Cuối cùng thấy vành tai Thập Tam đỏ ửng, Thanh Vi mới khinh bỉ hành vi ức hiếp người ta của mình, bèn chủ động dây dưa với Thập Tam.

      Thập Tam rất chủ động, hôn môi xong, ôm lấy Thanh Vi vào phòng ngủ. đặt Thanh Vi xuống giường, đôi mắt âu yếm nhìn thăm dò.

      Thanh Vi đứng dậy cởi đồ, lại quay sang cởi đồ giúp . Động tác ám muội tràn ngập khiến cho Thập Tam kích động. đè tay Thanh Vi xuống, thấp giọng : “Để , là nên phục vụ em mới đúng.”

      xong liền cởi áo ra, để lộ cơ thể cường tráng rắn chắc. Cơ ngực hình vuông, eo tuyến đẹp mặt, đường vân dưới bụng ràng, Thanh Vi tự chủ được nuốt nước miếng, quả là có tiền đồ.

      Vậy mà người này còn đỏ mặt, ánh mắt trong veo nhìn chăm chú, vẻ mặt rất chân thành, thể xác và tinh thần hòa làm , đối với hấp dẫn như vậy ai còn muốn thờ ơ quả thực phải là người.

      thể nghi ngờ, Thanh Vi là người, hơn nữa còn là bình thường, bởi vậy bổ nhào lên người Thập Tam, ừ, cảm giác ôm lấy cơ thể này thích.

      Nhưng Thập Tam đột nhiên do dự, dùng cánh tay tách rời khoảng cách, hấp tấp vội vàng : “Đợi chút.”

      Lúc này mà còn… đợi cái gì ? Chẳng lẽ Thập Tam muốn thân mật với nữa à ? Thanh Vi bất mãn bám chặt lấy , tức giận liếc .

      vừa mới về, người bẩn lắm, tắm trước.” Thập Tam băn khoăn , quả thực có cảm giác tội lỗi.

      bẩn mà, rất dễ chịu.” Quả thực là người chỉ có mùi cỏ cây mà thôi.

      “Thân mật với em trong tình trạng thế này… tôn kính lắm, phải tắm … Nhanh thôi mà.”

      Thanh Vi quýnh lên rụt tay lại, ôm má nhìn Thập Tam bước vào phòng tắm, trong lòng mặc niệm câu “mình là đồ háo sắc” cả trăm lấy.

      Lúc Thập Tam mở cửa phòng ngủ, chợt thấy dùng tay che bên dưới, mặt ửng đỏ, tâm tình phiền muộn của đều hóa thành tiếng cười. Thập Tam chật vật chạy , có biện pháp, đối với vuốt ve của Thanh Vi quá nhạy cảm.

      Thập Tam tắm nhanh chóng rồi trở lại phòng ngủ. Thanh Vi cười tủm tỉm nhìn . Thập Tam tháo khăn tắm ra rồi chui tọt vào chăn.

      Cơ thể ấm áp của còn mang theo bọt nước ôm chặt Thanh Vi. Nụ hôn lại rơi xuống, đầu lưỡi linh động như chú cá con. Cơ thể của phảng phất mùi thơm ngát, cơ thể Thanh Vi cũng bắt đầu nóng lên, Thập Tam nhanh chóng thuận thế tiến vào.

      Cảm giác thư thái khiến cả hai người đều rên lên tiếng.

      Cảm giác tốt, là người luyện võ, tinh lực bền bỉ hơn người thường nhiều, vòng eo dẻo dai của tha hồ vận động.

      Thanh Vi bắt đầu hưởng thụ kích tình đến vô lực, cuối cùng nhận thua, nắm Thập Tam : “Được, được rồi.”

      “Ừ.” Thập Tam dịu dàng đáp lời , lại hôn cái trấn an rồi kết thúc.

      Sau khi kết thúc, xương sống thắt lưng Thanh Vi mệt mỏi nhừ, muốn rửa sạch tay chân. Tinh thần Thập Tam vẫn sáng láng, như thể chưa làm gì vậy.

      thoải mái ôm lấy Thanh Vi, tắm cho rồi lại choàng khăn tắm cho trở về giường. Lúc Thanh Vi bị ôm lấy hoàn toàn tỉnh táo, bất lực đánh hai cái: “Hư hỏng, là siêu nhân đó là.”

      Lúc tắm rửa, Thập Tam dịu dàng ôm , Thanh Vi buồn ngủ, đợi đến lúc về giường buồn ngủ hẳn, Thập Tam đắp kín chăn mền cho .

      Thập Tam nhìn khuôn mặt Thanh Vi ngủ say, nhìn lượt. Thanh Vi khẽ hừ tiếng rồi ôm lấy tay , dựa vào chặt hơn. Thập Tam nhìn ngủ ngọt ngào lại áy náy, thuận tay vuốt tóc , đau xót nhàng : “ hư hỏng, nhưng em đừng quan tâm đến nữa nhé.”
      ly sắcChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      84, Camera giám sát

      Sáng sớm hôm sau, Thanh Vi vốn tưởng hết chịu nổi rồi, dù sao ngày hôm qua cũng “vận động” hơi quá sức. Cảm thấy có thể rời giường cũng may, chỉ là thân thể thỏa mãn mà lười biếng, cộng thêm có bữa sáng mến của tấm lòng Thập Tam, lại đưa tới đơn vị, chút mệt mỏi kia của Thanh Vi lập tức hóa thành hạnh phúc.

      Vừa mới bắt đầu công việc, nhận được điện thoại của Đặng Vĩ. Thân thích của Đặng Vĩ trong bộ đội cũng ít, ta cũng là con cả của đại viện trưởng quân đội. Cha mẹ ta tuy tính là cao cấp nhưng từng tòng quân nhiều năm, cũng có căn cơ.

      Đặng Vĩ biết được tin tức: giải phóng quân cả nước tuyển sĩ quan trực tiếp, ưu tiên có sở trường và chuyên nghiệp, trong đó cá nhân biểu xuất sắc có nhiều cơ hội. Đặng Vĩ nhớ tới Thanh Vi đề cập qua việc tìm việc làm nên chạy nhanh tới hỏi .

      “Có điều kiện gì hạn chế ?”

      “Tuổi quá 24 tuổi, nam cao hơn 1m7, tôi thấy A Ngự rồi, ta cũng có vấn đề gì.”

      “Nhưng A Ngự có văn bằng, phải nghe tốt nghiệp khoa chính quy sao?”

      “Tuy thế nhưng rất nhiều người tốt nghiệp chính quy cũng ứng tuyển nhập ngũ, nếu như tuyển quân quan chắc có rất nhiều, nhưng sĩ quan khác. phải tố chất thân thể A Ngự rất tốt à ? Tôi tìm người giúp , vẫn có hi vọng hoàn thành.”

      “Sĩ quan và quân quan có gì khác nhau ?”

      “Sĩ quan so với quân quan quản lý nghiêm khắc hơn, cơ hội ít hơn, lúc nhậm chức được nhiều tiền bằng.”

      “Đây phải là có chỗ gì tốt rồi sao ?”

      “Tuy kém hơn quân quan nhưng cũng phải là kém. Tiền lương thậm chí còn rất cao so với tiêu chuẩn phổ biến xã hội, 3 năm chắc lên cấp, nếu như đến 2 cấp cũng chẳng khác quân quan là bao. Hơn nữa tuyển thẳng nhân viên bên trong như vậy, ưu tú được trọng dụng bồi dưỡng, rất có khả năng có lên biên chế.”

      “Vậy sao, làm phiền nghe ngóng tin tức tốt, nhập ngũ là con đường tốt nhất. Nếu như cần chuẩn bị tiền cứ trực tiếp với tôi.”

      Sau khi kết thúc trò chuyện, Thanh Vi cân nhắc trong chốc lát: bây giờ có hai con đường, là tới sân bay làm cộng tác viên, chờ 3 năm sau chuyển chính thức, là nhận lệnh triệu tập nhập ngũ, trở thành sĩ quan, có khả năng thăng tiến.

      ra với tính cách và năng lực Thập Tam chắc là quân đội thích hợp hơn. Nhưng quản lý quân đội quá nghiêm, lại là chiêu mộ cả nước, biết được phân về đâu, đừng kết hôn, ngay cả gặp mặt cũng là vấn đề ấy chứ.

      Hơn nữa quân đội còn phải kiểm tra sức khỏe, thể chất đặc biệt của Thập Tam có bị bại lộ ?

      Nhưng Thập Tam cũng từng nó rằng dường như thân thể thay đổi rất nhiều. Những vết thương trước kia đều biến mất, nội lực cũng tăng lên, nhìn qua cũng chẳng phân biệt được. Chẳng những vóc dáng rất cao, đường cong khuôn mặt cứng hơn, hình dáng thân thể cũng hoàn toàn là người đàn ông trưởng thành.

      ra qua đêm thứ nhất, Thanh Vi cũng nghĩ cách kiểm tra thân thể Thập Tam lần nữa. Bây giờ có lẽ nên thực hành rồi nhỉ?

      Nghĩ tới nghĩ lui, Thanh Vi vẫn hơi phiền lòng.

      Lúc sững sờ trước máy tính, điện thoại Lưu chi đội gọi tới muốn đến khách sạn “Bác nguyên” thành phố C điều phối màn hình giám sát hai ngày trước, cũng trở về Tam đại đội khảo tra.

      Điều phối màn hình giám sát ? Đây phải việc của người khác à ? Trong lòng Thanh Vi hơi gợn, Lưu chi đội trong điện thoại: “Tiểu Yến à, bây giờ mọi người bận việc ra ngoài hết rồi, vất vả em chuyến rồi. Cũng may việc này tính là phiền phức, cha mẹ em phải ở thành phố C sao ? Vừa hay về thăm nhà.”

      Lãnh đạo động viên rồi, cấp dưới chạy sao khỏi. Thanh Vi tự an ủi mình: coi như ăn chỗ nào , dù sao cũng nửa giờ đường.

      Càng chạy càng thấy quen, đến “Bác nguyên” xem xét, Thanh Vi mới kịp phản ứng, đây phải khách sạn Phó Hồng ở sao, ngày đó cũng họp lớp ở chỗ này, chỉ có điều lúc ấy chỉ chợt nghe tên lần nên ấn tượng sâu.

      Thanh Vi tìm được quản lý đại sảnh, lại tìm bộ chỉ huy an toàn bàn bạc công tác, cuối cùng mới đến phòng quan sát bắt đầu tra xét trong ghi chép của nhân viên giám sát chỗ cửa lớn tuần. Nhàn rỗi có việc gì, gọi điện cho Phó Hồng, biết được còn ở đây, buổi chiều mới lên máy bay liền muốn đùa chút.

      “Còn ở Bác nguyên à ? Em có Thiên Lý Nhãn, có thể quan sát đấy nhé.” Thanh Vi ra vẻ thần bí.

      “Vậy em xem xem bây giờ làm gì.” Phó Hồng cười ha ha.

      Theo như quy định thể tùy tiện xem xét khách trong phòng, nhưng có nghĩa là trang bị camera. Ví dụ như gian phòng của Phó Hồng cũng có camera, nhưng bình thường mở xem. Thanh Vi dẻo mồm lát, nhân viên giám sát nghe thấy đùa với bạn nên cũng chuyển màn hình qua camera của phòng Phó Hồng, liền thấy ta tới lui thu dọn hành lý.

      Lúc này mấy nhân viên hỗ trợ đều có việc phải , trong phòng tạm thời còn lại Thanh Vi. Thanh Vi lại muốn gọi điện cho Phó Hồng, kể nhất cử nhất động dọa ta chút.
      Nhưng lúc này màn hình xuất người khác – người đàn ông cao lớn tuấn, liên hoạt lách vào từ cửa sổ như thể đó phải là tầng 12 vậy.

      Vẻ mặt lạnh lùng, mặt mày tuấn lãng, ràng là Thập Tam mà !

      Sao ấy lại đến đây ? Là tìm Phó Hồng hay là việc gì khác ? Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều câu hỏi bồn chồn tác động tới Thanh Vi.

      bồn chồn này khiến cho Thanh Vi cảm thấy lo lắng, biết Thập Tam nhìn thấy nhưng Thanh Vi vẫn hít thở khẽ lại.

      Hiển nhiên Phó Hồng cũng phát Thập Tam nên kinh ngạc nhìn , lại nhìn qua cửa sổ bên kia, sau đó hai người bắt đầu cuộc đối thoại ngắn ngủi.

      Màn ảnh giám sát thanh, nhưng có thể thấy được mặt Phó Hồng đầy đề phòng và kinh ngạc, mà Thập Tam lại lạnh băng tàn khốc.

      tới gần Phó Hồng, bước chân chậm chạp kiên quyết, Thanh Vi có thể cảm nhận được khí thế kiên cường của dần dần tăng lên theo bước chân. Phó Hồng đứng đằng kia bị khí này áp bách, tự chủ được mà lui về phía sau.

      Lúc tới gần Phó Hồng rồi, Thập Tam mới dừng lại, câu gì đó, Phó Hồng liền tức giận tranh cãi với . Sau đó Phó Hồng chỉ tay ra cửa, ràng muốn đuổi Thập Tam ra ngoài.

      Thập Tam bất động, dáng vẻ rất miệt thị. Mặt vô cảm nhưng lạnh lùng. Thập Tam khẽ vung tay, chạm đến Phó Hồng mà Phó Hồng như bị đánh trúng, ngã xuống giường
      ly sắcChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      85, Góc khuất

      Còn đánh bên trái liên tục.

      Nhìn thấy Phó Hồng ngã xuống, vội vàng muốn nhấc chân chạy tới ngăn Thập Tam, nhưng nhìn Phó Hồng ngồi xuống, Thanh Vi lại rút chân về. biết vì sao muốn xem xem Thập Tam định làm gì. Đe dọa Phó Hồng ? Đánh nhau với ta ? Hay bởi vì Phó Hồng theo đuổi ? Nhìn bây giờ chẳng hề giống lúc ở chung với mà, giống như người khác vậy.

      Mạnh mẽ, lạnh lùng, kiêu ngạo, dường như tất cả mọi thứ thể xâm phạm tới , nắm mọi thứ trong lòng bàn tay. như vậy khiến cho cảm thấy sợ hãi và vô cùng xa lạ.

      Sợ cái gì ? phải sợ khiến bị thương mà là sợ thái độ của đối với , nhất là khi lừa gạt .

      Phó Hồng cũng từng tập võ Taekwondo, lại quanh năm tập thể hình nên cũng xem như là người nhanh nhẹn. Bị người khác đánh bất ngờ, liền xoay người ngã khỏi giường, sau khi đứng lên, ta mượn lực nhảy lên, đá nghiêng cước, vừa chuẩn lại hung ác.

      Nếu như là người bình thường nhất định bị đá ngã. Nhưng Thập Tam lại chẳng nhúc nhích chút nào, chân Phó Hồng đảo qua còn cẩn thận bị ngã sấp xuống, lăn mấy vòng mặt đất - Phó Hồng hiểu chênh lệch giữa hai người.

      Thập Tam cũng làm gì tiếp theo, im lặng nhìn Phó Hồng đứng lên. Phó Hồng cũng chủ động tấn công, ta vừa chuyện vừa cẩn thận ra cửa, cố gắng làm cho mình mờ nhạt.

      Thập Tam nhắc lại câu , sau đó lạnh nhạt nhìn Phó Hồng. Bởi vì thân thiết với Thập Tam nên dù Thanh Vi nhìn ánh mắt cũng có thể tưởng tượng đến cặp mắt phượng kia bây giờ hung ác ra sao, vô tình thế nào. Phó Hồng bỗng nhiên tức giận chửi mắng Thập Tam rồi lấy điện thoại trong túi áo ra. Thập Tam lời nào, duỗi ngón tay bắn cái, điện thoại bị đánh rơi mặt thảm, sau đó thân hình nhanh như chớp, chỉ thấy cơ thể lóe lên, Phó Hồng lại bị ngã trong phòng. Thập Tam khách khí mà giẫm lên cổ tay trái Phó Hồng, cần dùng nhiều sức mà Phó Hồng cảm thấy đau đớn vô cùng. Thập Tam lại câu, sau đó buông lỏng chân ra. Phó Hồng nhìn Thập Tam chằm chằm rồi dần dần bình tĩnh lại. ta đứng lên, chậm rãi ngồi giường sửa sang lại quần áo, sau đó bắt đầu chuyện với Thập Tam.

      chuyện nhưng thực ra Thập Tam rất ít, Phó Hồng cũng chỉ vài câu, hình như là đồng ý Thập Tam chuyện gì đó, hai người cuối cùng cũng đạt thành hiệp ước.

      Thập Tam rồi, vẫn ra theo đường cửa sổ. Tính thời gian tới đây cho đến bây giờ cũng chỉ có nửa tiếng, vậy mà lại đạt được mục đích.

      Dáng người Phó Hồng biến mất ở cửa phòng vệ sinh, trông ta có vẻ rất đau, tay phải nâng tay trái, hiển nhiên bị thương.

      Thanh Vi rét run, giống như máu toàn thân đều đông lại. biết Thập Tam gì nhưng chắc chắn có liên quan đến . Chuyện Phó Hồng bị ép đồng ý, bị vũ nhục làm cho lòng nổi nóng.

      Đây phải Thập Tam mà biết, phải là người mà cho rằng trong nóng ngoài lạnh, dịu dàng, trung thành. Cõng lưng, vậy mà lại đe dọa bạn chỉ vì họ thân thiết sao ? Như vậy có phải tất cả những gì cho là “uy hiếp” đều là giải quyết trong yên lặng ? Nếu có người đồng ý chuyện này còn có thể làm gì.

      ra đây mới là Thập Tam hay Thập Tam đêm qua mới là Thập Tam chân chính. Nghĩ đến đêm qua, Thanh Vi càng thêm đau lòng. Suốt đêm qua bọn họ còn thân mật gắn bó, triền miên dây dưa. từng luôn miệng thuộc về , so đo danh phận, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn vui vẻ. Thậm chí ngày hôm qua còn , có thể dễ dàng tha thứ tất cả. bây giờ lại thấy những điều này lại là lời dối. cố hết sức giúp đỡ phần công việc, Phó Hồng bất kể hiềm khích mà giúp , vậy mà giờ đây đổi lấy đền đáp như vậy.

      Thanh Vi muốn để cho chịu khổ, muốn trở thành đôi tình nhân như bất cứ đôi nào đời này, muốn để sống cuộc sống như người hầu. nghĩ thầm mình lòng , chăm sóc bảo vệ, quan tâm đến . Nhưng thực ra mới là người ngu ngốc, mới chính là người cần phải được bảo vệ quan tâm.

      Hôm nay dùng vũ lực thầm can thiệp vào cuộc sống của . Vậy sau này sao ? Đến khi muốn che giấu bản thân trực tiếp khống chế sao ? Nếu như ghét rồi đối với như thế nào ? Lúc đó có thể đến nỗi chẳng bằng nổi những tình nhân bên cạnh đúng ? Cũng chẳng tìm thấy người khác có thể đối phó được . biết có nên tin tưởng Thập Tam nữa hay ?

      Vị trí quan sát trong phòng cũng tốt, gian phòng chênh lệch ánh sáng vì có bóng, trong phòng hơi mát mẻ. Thanh Vi bắt đầu thể khống chế mà hơi run rẩy.

      Nhân viên công tác trở về giao ổ cứng HDD di động cho Thanh Vi thấy sắc mặt rất kém nên thử hỏi: “ ổn ?” Thanh Vi miễn cưỡng nở nụ cười: “Hơi lạnh.”

      “Căn phòng này là thế đó.” Người nọ giải thích “Chúng tôi đều phải thường xuyên mặc nhiều quần áo, bằng ngồi yên.

      ta nhìn về màn hình camera – trong đó phòng của Phó Hồng được đổi thành hành lang ngoài cửa

      “Vừa rồi màn hình camera phòng bạn tôi có được lưu trữ lại ?

      đâu, yên tâm. ra chúng ta cũng xem như tuân theo quy định rồi, chẳng lẽ còn để lại chứng cớ ?” Người nọ cười rộ lên. Chỉ có ở cửa lớn và đám phục vụ tự động ghi chép, trong hai phòng mở, cũng phải tất cả phòng đều có camera.

      Thanh Vi miễn cưỡng : “Cảm ơn.”

      lảo đảo rời khỏi khách sạn, bây giờ muốn gặp Phó Hồng, nhưng bản năng lại muốn trốn tránh. muốn yên tĩnh, hôm nay nhìn thấy nhiều việc khiến cho liên tiếp bị đả kích.

      Cách khách sạn xa, có tiệm trà sữa, Thanh Vi đờ đẫn uống trà sữa. Quán trà sữa lớn, vị trí gần cửa sổ có thể đắm chìm trong ánh sáng ôn hòa của mặt trời lúc hoàng hôn. Thanh Vi lại cảm thấy nhàng, lòng nặng như tảng đá, chìm xuống rồi khó mà nổi lên.

      Tay của vẫn còn lạnh buốt. Điện thoại vang lên, Thanh Vi hơi do dự lúc mới nhìn dãy số. Bây giờ muốn chuyện với Thập Tam, nếu biết nên gì. Kết quả là Đặng Vĩ gọi tới. ta hào hứng ngờ rằng mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy. Lúc mới đầu ta còn nghĩ phải nhờ vả số người, nhưng có ông chú tình nguyện giúp xử lí những khâu phức tạp, có điều lại đặc biệt chỉ định Thập Tam.

      Thanh Vi cảm ơn ta và đồng ý tham dự bữa tiệc, nhưng vì chuyện của Thập Tam nên cũng chẳng còn hứng thú.

      Thở dài cái, Thanh Vi rời khỏi quán trà sữa. Có số việc nhất định phải đối mặt. đến tiệm thuốc gần đó, mua ít bông gòn và dầu hoa hồng rồi quay trở lại khách sạn gặp Phó Hồng.
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      86, Yên lặng xoay người

      Lúc Thanh Vi gõ cửa, vẫn suy nghĩ biết phải giải thích với Phó Hồng thế nào. Sau khi của mở ra, điều đầu tiên thấy chính là tay của Phó Hồng. Cổ tay trái sưng lên còn ướt nước, chắc là Phó Hồng vừa mới xối nước lạnh.

      Thanh Vi rất áy náy, quan tâm đến biểu cảm kinh ngạc của Phó Hồng khi thấy đến cách bất ngờ mà trước tiên xử lý sơ qua cho ta. Phó Hồng nhìn thấy mang theo thuốc đến liền tự hiểu được Thanh Vi biết chuyện.

      Phó Hồng vừa xoa dầu hoa hồng vừa dò hỏi mới biết được Thanh Vi nhìn thấy chuyện vừa rồi. Phó Hồng ta vẫn do dự biết có nên chuyện này ra hay , nếu lại sợ liên lụy đến Thanh Vi, dù sao Thập Tam cũng là bạn trai của , nếu như chuyện lộ ra ngoài thế chẳng phải là trở thành trò cười của mọi người sao, còn nếu báo cảnh sát lại nhẫn nhịn được chuyện Thập Tam hành động như vậy.

      Thập Tam uy hiếp phải cách xa Thanh Vi, bao giờ đượ xuất trước mặt , sau này cũng được liên lạc nữa, nếu đồng ý ra tay với .

      Phó Hồng xoa thái dương : “ ta là ra tay thế nào nhưng có thế cảm thấy rằng ta chỉ đánh trận đơn giản như vậy đâu.”

      ta lo lắng nhìn Thanh Vi: “Sao em lại ở cùng người nguy hiểm như vậy ? Chẳng lẽ là bị ta uy hiếp ? Nếu vậy sợ hãi như vậy mãi cũng được, hôm nay giải quyết thay em.”

      phải, ấy với em phải như thế, ra chuyện ngày hôm nay cũng khiến em hoảng sợ.” Thanh Vi đóng nắp dầu hoa hồng,lại tưởng tượng đến cảnh Thập Tam giẫm lên tay Phó Hồng

      “Người này cho cảm giác lạnh băng giống người thường, ít nhất cũng là phải sinh hoạt như con người bình thường! Thanh Vi, em , rốt cuộc ta làm gì?”

      ấy… ấy xuất thân từ tổ chức, từ phải chịu những loại huấn luyện nghiêm khắc, bây giờ rời khỏi tổ chúc đó cho nên tìm việc làm.” Thanh Vi vẫn ra lai lịch của Thập Tam.

      Phó Hồng đương nhiên biết dấu diếm, chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Thanh Vi: “Tổ chức gì chứ ? Tổ chức sát thủ hay là tà giáo ? Như vậy có thể dễ dàng buông tha cho người khác như vậy sao ? ta nguy hiểm, tổ chức của ta càng nguy hiểm hơn, sao em có thể chuyện đương với ta được ?”

      “Tổ chức của ấy… bị tiêu diệt rồi, chỉ còn người là ấy thôi.” Thanh Vi nghĩ đến cái tên đoàn ảnh ảnh vệ của nữ hoàng kia nên mệt mỏi .

      “Thanh Vi, em ngốc . Cho dù tổ chức còn tồn tại nữa có nghĩa là còn thành viên, ta chính là người đó thôi. Cho dù nghĩ đến điều đó em cũng phải biết hôm nay ta dám uy hiếp như vậy có thể ngày mai hại em sao! Mau tránh xa khỏi ta , nếu như ta đồng ý tìm người giúp đỡ, em làm gì vậy ? Em nên tiếp xúc với ta, an toàn vẫn quan trọng hơn, giờ nên báo cảnh sát !” Phó Hồng lớn tiếng .

      , được, đừng báo cảnh sát, em nghĩ cách giải quyết.” Cho dù tức giận Thập Tam, hoài nghi nhưng Thanh Vi cũng muốn để xã hội qua lưng lại với .

      “Còn cách gì nữa ? Em…” bây giờ nhìn thấy Thanh Vi vẫn quan tâm đến Thập Tam, tim Phó Hồng như nguội lạnh: “Em cứ như vậy cần để ý đến an toàn của mình nữa à ? Vậy cha mẹ em phải làm sao ? Bạn bè em thế nào ?”

      Tim Thanh Vi hơi nhói. Đúng vậy, sao biết những điều này ? Nếu đau đớn tức giận trong phòng quan sát rồi. Nhưng báo cảnh sát sao ? Giam Thập Tam lại ? Phơi bày bí mật của sao ? Thanh Vi làm được.

      Phó Hồng thấy Thanh Vi từ chối trong im lặng, muốn điều gì lại thôi. Thanh Vi trước kia, thiếu nữ Thanh Vi với ánh mắt tươi mát như mặt trời đâu mất rồi ? Muôn vàn oán trách thể ra, ta như bị nghẹn ở cổ họng.

      Phó Hồng đứng dậy bước đến trước cửa sổ, quay lưng lại với Thanh Vi, im lặng lúc mới : “Em có nghĩ đến rằng làm sao ta biết ở chỗ này ? Làm thế nào vượt qua 12 tầng ? Tuy nhưng ta để lộ ra rằng ta biết hôm qua chúng ta gặp mặt chuyện gì, làm chuyện gì. phải dùng mọi cách theo dõi làm sao có thể biết được những điều này ?”

      đến đây, Phó Hồng quay lại nhìn thẳng vào Thanh Vi: “Năng lực phán đoán của em đâu rồi ? Em nghĩ tới hay vốn muốn nghĩ đến ?”

      Phó Hồng đột nhiên dừng lại, bởi vì ta nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Vi: ngoại trừ vẻ đau lòng và áy náy còn có vệt nước mắt. Thanh Vi khóc.

      Phó Hồng chậm chạp quay người, ta muốn lập tức ôm lấy , nhưng ta thấy mình chẳng có tư cách gì để làm điều đó cả. Nhìn thấy rơi nước mắt lại chẳng làm được gì, chỉ có thể im lặng quay người .

      Thanh Vi lau nước mắt lung tung, chẳng biết tại sao bản thân thể khống chế nổi mà khóc cách mất mặt như vậy.

      Vẻ mềm yếu này thể ra trước mặt Phó Hồng càng khiến cho Thanh Vi thêm khó chịu.

      Phó Hồng rằng vốn là muốn nhìn thẳng vào vấn đề bày ra trước mặt, càng đau lòng hơn chính là cho dù biết đến những điều này nhưng vẫn nỡ đẩy Thập Tam đến đường cùng.

      nhận thức được điều này mới càng thêm đau khổ, cảm thấy bản thân đáng buồn, lúc cùng chia tay với Thịnh Thế, cũng cảm thấy đau đớn như vậy. Nỗi đau đớn kia phát triển từ những bong bóng màu hồng ngọt ngào.

      Mà bây giờ, Thập Tam có ảnh hưởng rất lớn đối với , cũng càng chắc chắn rằng mình Thập Tam sâu sắc.

      Vì vậy nhất thời kiềm chế được mà bật khóc.

      Thanh Vi giận bản thân nhu nhược, cũng may những giọt nước mắt kia thể cảm xúc chính đáng rồi bản thân cũng tỉnh táo lại.

      ra từng nghi ngờ làm cách nào mà Thập Tam tìm được Phó Hồng, trừ phi theo tới đây.

      Như thế cũng chỉ có thể là ngày hôm qua theo . Đêm hôm đó ngửi thấy người Thập Tam có mùi hương của hoa mộc lan, bây giờ nhớ lại, ràng lúc và Phó Hồng ở trong công viên cũng có phảng phất hương hoa nhàn nhạt.

      Vì thế ngày đó Thập Tam luyện công mà là lén lút theo , thân ở gần đó, thậm chí theo Phó Hồng về tới đây. Vậy giải thích được tại sao về muộn như vậy, tại sao nhất định phải tắm.

      Thanh Vi thoán rùng mình: đêm qua Thập Tam nhiệt tình cách bất thường. Có lẽ cả ngày hôm qua tìm Phó Hồng nên mới muốn mệt mỏi ngủ chìm hơn ? Vậy tại sao lại phải chờ tới tận hôm nay ?

      Có lẽ là sợ thời gian đủ, có lẽ còn chưa quyết định.

      Thanh Vi chợt nhớ đến cuộc điện thoại kia – Thập Tam vào khi chuyện cùng Phó Hồng, lúc đó Phó Hồng : “Thanh Vi, đồng ý với , nhất định phải cẩn thận, nên bị tình cảm nhất thời che mắt, càng nên để bị lừa.”

      Với thính lực của Thập Tam, chỉ sợ nghe hết những điều này sót thứ gì.

      Nghĩ đến điều này,Thanh Vi nhắm mắt lại.

      Sau đó Phó Hồng muốn sửa vé máy bay, kết thúc mọi chuyện giúp nhưng Thanh Vi sợ Thập Tam dùng vũ lực làm Phó Hồng bị thương, còn sợ Phó Hồng nhờ quan hệ quen biết đả kích Thập Tam nên liên tiếp phản đối.

      Vốn Phó Hồng đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý để tự mình xử lí việc này, nhưng dù sao ta vẫn canh cánh vì chuyện này.

      ta muốn tự , Thanh Vi lại muốn tiễn ta, ồn ào như vậy có lẽ còn gặp lại nữa, quý trọng lần cuối cùng này. Mặt khác, 2 người ngầm hiểu với nhau rằng họ còn lo lắng Thập Tam quan sát Phó Hồng. Thanh Vi hơi sợ đường lại xảy ra chuyện gì.

      Phó Hồng lên máy bay nhưng trong lòng vẫn rất vướng bận. ta làm thủ tục trước, sau đó bước quay đầu lại,Thanh Vi nhìn Phó Hồng qua trạm kiểm an, đến khi bóng ta mất hút mới ra khỏi sân bay.

      Trong lòng Thanh Vi đắng chát, lần chia xa này, về sau Phó Hồng nhất dịnh nhìn với cái nhìn khác, rất có thể từ đây về sau mất liên lạc. Tình bạn đẹp đẽ theo năm tháng lại mất như thế.
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆87, Quyết định buông tay

      Thanh Vi tan tầm về nhà, bàn có đồ ăn dọn sẵn. Sauk hi hai người ăn cơm cong Thập Tam dọn dẹp, trừ bỏ sắc mặt Thanh Vi hơi mệt mỏi, mọi thứ đều rất bình thường. Thập Tam thấy Thanh Vi trầm mặc hơn bình thường, cho rằng mệt mỏi, lúc xem tivi vội pha nước ấm, cho Thanh Vi rửa chân.

      Nhìn Thập Tam vội trước vội sau, Thanh Vi tư vị trong lòng. Giả bộ như cái gì cũng có, tiếp tục em em, chuyện đó có khả năng. Cho dù rất lưu luyến đoạn cảm tình này, nhưng vấn đề nên làm , thể hàm hồ cho qua.

      Nhưng nên hỏi thế nào đây ? Tuy rằng khóc tức giận, nhưng trong lòng có góc, luôn ôm tia hy vọng, muốn tin tưởng Thập Tam là người như vậy.

      Bởi vì rất quý trọng , cho nên muốn tin. Điểm này phải do sức phán đoán của kém, chỉ do tác dụng phụ của tình cảm. Có lẽ tình vốn là mù quáng, Thanh Vi cũng ngoại lệ. muốn tin người đàn ông lại là người lừa gạt tổn thương bạn của .

      Trước khi về nhà, Thanh Vi quyết định cho Thập Tam cơ hội cuối cùng, giả bộ cái gì cũng biết, sau đó hỏi , nếu có thể thẳng tanh thừa nhận, như vậy...... Như vậy sao ? Tha thứ cho ? Tha thứ dễ dàng được, cần phải cho biết sai lầm.

      Lát sau, Thanh Vi đột nhiên phát , lại khổ sở, vẫn hy vọng Thập Tam có thể thẳng tanh thành khẩn, ra lý do có thể khiến nhận. luôn luôn hy vọng có thể tha thứ Thập Tam, nhưng nhiều nhất, phải dễ dàng tha thứ mà là triệt để nhìn .

      Đây là phải đại diện cho việc, chỉ số thông minh của lùi về số ?

      Trong lòng Thanh Vi rối rắm, dù biểu ra mặt, cũng thể ngăn cản phản ứng bản năng của thân thể. Nên khi Thập Tam bưng chậu nước định rửa chân cho , Thanh Vi vì muốn đụng chạm tứ chi mà đẩy ra.

      Loại ràng cự tuyệt này, Thập Tam cảm nhận được. mẫn cảm dừng động tác, bất an nhìn Thanh Vi.

      Thanh Vi điều chỉnh tâm trạng, làm như có gì mà : “Để em tự làm, em muốn chịu uất ức.”

      Trước kia cũng từng như vậy, nhưng tâm tình và ý tưởng lại khác nhau hoàn toàn. Ánh mắt trong suốt của Thập Tam nhìn thấy tia khác lạ nào, nhìn : “Chuyện này có cái gì uất ức, là chuyện nên làm.”

      Lại nghe cách như thế, Thanh Vi cũng cảm động, nhưng ra ở trong lòng cười khổ. kiên trì : “Em quen.” Thập Tam đành phải để tự mình rửa.

      Thanh Vi từ từ hỏi: “Hôm nay ở nhà làm gì ?”

      Thập Tam : “Luyện công. Ngày hôm qua có chút đột phá, hôm nay củng cố lại căn cơ.”

      Thanh Vi nghe xong, trong lòng đau đớn trận. cố hết sức bảo trì ngữ điệu vững vàng, ngẩng đầu nhìn Thập Tam: “Chỉ luyện công ? ra ngoài dạo sao?” Nhìn thấy bộ dáng hiểu của Thập Tam, : “Luôn ở trong nhà, buồn sao ?”

      Thập Tam lắc đầu: “ buồn. Hôm nay vừa ngồi xuống, thấy thời gian trôi qua rất nhanh.” Trong lúc chuyện, vẻ mặt luôn rất bình thường.

      Thập Tam vốn có mặt than, cảm xúc dao động lớn, biểu cảm luôn thiếu. Như vậy cho dù dối, thậm chí cần tận lực che giấu, cũng để người ta phát .

      Thấy Thập Tam giấu diếm, trong long Thanh Vi ngũ vị tạp trần. sợ che giấu được thất vọng và đau lòng, nhân lúc cúi đầu rửa chân làm phép thử cuối cùng:“Đúng rồi, hôm nay Phó Hồng gọi điện thoại cho em.”

      biết có phải ảo giác của hay , khí lạnh bên người đột nhiên dâng lên lại nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất . Thập Tam nhàn nhạt : “Phải .” Ngay cả nội dung cuộc điện thoại cũng hỏi, giống như chút cũng quan tâm.

      ấy hôm nay trở về, sau này có thể gặp nữa, tạm biệt với em.”

      “Vậy sao.” Thập Tam thờ ơ đáp.

      “Việc làm ở sân bay của có chút vấn đề, sợ là thể .”

      “Ừ, sao cả.”

      Thanh Vi đoán được lại trả lời như vậy. cho rằng Thập Tam gì đó, giả bộ gì đó, nhưng ngay cả đối phó cũng thàm, mực chắc canh ở nhà ngày, căn bản thèm để ý đến tin tức về Phó Hồng.

      hy vọng tốt hoặc tốt, nhưng cứ lạnh nhạt như vậy, cũng là thái độ khó thăm dò nhất, làm cho người ta đến sức lực tức giận cũngkhông có. Nếu bây giờ , trả lời thế nào ?

      cực lực phủ nhận ? Hay vẫn bình thản như cũ : “Ừ, là làm, ta thực phiền.” Nếu là vế sau, Thanh Vi biết nên đối đáp thế nào.

      Tại sao có thể như vậy ? Trừ bỏ theo dõi và bạo lực, đến dối cũng có gánh nặng tâm lý sao? Xem như chuyện gì cũng xảy ra à ? Mũi Thanh Vi chua xót, hung hăng cắn khớp hàm, mới bình phục cảm xúc.

      Có lẽ Thập Tam cảm thấy hô hấp của khác thường, của thanh trở nên săn sóc ôn nhu: “Sao vậy ? Hôm nay mệt quá hả ?”

      Thanh Vi chuyện, bình tĩnh nhìn Thập Tam vài giây. luôn cho rằng Thập Tam là đặc biệt, tình cảm của bọn họ do chủ đạo, cho nên đối với Thập Tam luôn bao dung và thương tiếc.

      Nhưng hết thảy cho thấy, Thập Tam chẳng những yếu đuối nhu nhược, ngược lại vô cùng cường đại, vô luận vũ lực hay tâm trí, thậm chí là cách mang mặt nạ làm người - kỹ năng đại như vậy, cũng vô tự thông.

      Người đàn ông này so với những người đàn ông bình thường khác mấy, thậm chí càng đáng sợ hơn đàn ông bình thường, đối với cảm tình, vô luận hiểu hay , có muốn hay , mới là bên quyết định, đúng chứ?

      Như vậy, có phải chỉ là trò cười cho ? dè dặt cẩn trọng che chở, vì cái gì ? cố gắng tranh thủ, có đáng giá ?

      Nam nhân của thế giới nữ tôn sao ? Có lẽ vẫn luôn tâm cao khí ngạo, chỉ vì chịu quá nhiều đau khổ, ôm oán hận với nữ nhân, sau khi đến đây, có điều kiện thoát khỏi trói buộc, càng muốn tùy tâm sở dục sống cuộc sống của mình, phải ?

      quan sát bắt chước đàn ông nơi này; dần dần coi phái nữ.

      , có lẽ chỉ là cảm giác an toàn, muốn chặt chẽ giữ lại phần tình cảm, bảo vệ cho người.

      Đừng buồn cười như vậy, giữ lại chặt chẽ như thế, bảo vệ như thế có khác gì giam giữ ?Về sau sao, có phải còn muốn hạn chế hành động của hay ?

      Rất nhiều ý tưởng lung tung nhảy ra trong đầu Thanh Vi, khiến đau đầu, đau lòng. Lời chất vấn ngay bên miệng, suýt nữa thốt ra, lại biến thành trận mỏi mệt vô lực.

      Đúng vậy, mỏi mệt vô lực.

      Thanh Vi bỗng nhiên cảm thấy, thực quá mệt, thực quá phiền.

      Thầm nghĩ muốn tiếp tục rối rắm việc này, khiến mọi chuyện trở nên đơn giản, cần nghi kỵ, cần lại đau lòng. Loại này mệt mỏi dâng lên từ tận đáy long thể ngăn chặn, hơn nữa ý nghĩ muốn buông tay cũng từ từ ra.

      Buông tha cho Thập Tam, can thiệp vào cuộc sống của . trở về như trước, tiến về tương lai. Đây là phiên bản thực tế của “Ngươi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta”.

      Thập Tam bị nhìn đến hốt hoảng: “Thanh Vi, sao vậy ? Vì sao nhìn như vậy ?”

      Vì sao ? Chẳng lẽ muốn em với rằng, em nhìn thấy uy hiếp Phó Hồng ? Biết theo dõi em ? rằng em biết gạt em ?

      , . gì cũng vô dụng, quan trọng nữa. Nên tự nhiên buông tay thế nào, mới là việc phải làm -- muốn lại bởi vì chia tay mà đau khổ.

      Hơn nữa, đáng buồn là, cho đến lúc này, vẫn muốn giúp phen, giúp lần.

      Thanh Vi nhàn nhạt mà : “A Ngự, ban em có thể giúp nhập ngũ, hơn nữa có cơ hội lên biên chế.”

      Thập Tam có chút giật mình : “Tòng quân nhập ngũ ? Em hy vọng ?”

      “Đúng vậy, em nghĩ hẳn là thử, đó là con đường tệ.”

      ***

      Tác giả có lời muốn : Tôi nghĩ, Thanh Vi vừa hỏi như vậy, chết tâm.

      là người quá mệt mỏi vì cảm giác phiền phức này, muốn tin tưởng lần nữa, muốn ép buộc lần nữa.

      Cho nên lựa chọn giải quyết im lặng, đơn phương chia tay.

      Đây là tính cách của Thanh Vi. Độc giả có mắt thần hẳn là đoán được.

      Nhưng mà, hắc hắc, chờ xem náo loạn gà bay chó sủa, có phải khó chịu hay , cảm thấy ghiền, gãi đúng chỗ ngứa.
      ly sắc, Nhược Vân, Chris3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :