1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi - Bản Sắc ( Chương 129+2NT) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      76, phủ nhận

      Á Á tìm từ có phần sắc bén, Thanh Vi có thể hiểu được – lúc này nịnh bợ là nên, phải cảnh báo bạn bè . Á Á quan tâm , cũng đúng tình hình thực tế. Nếu như phải Thập Tam, việc này mà xảy ra bạn tốt của , cũng phản đối, cũng giật mình.

      Cho nên phản bác Á Á: “Đừng nóng vội, A Ngự phải lừa đảo. Khi nào rảnh tỉ mỉ với cậu.”

      Á Á giẫm chân: “Đại tiểu thư của tôi ơi, còn tỉ mỉ ? Trước mắt còn có Phó Hồng đấy ? Doanh nhân chuyên nghiệp, còn trẻ nhiều tiền, lại tuấn tú lịch , nhiều thiếu nữ nhìn chằm chằm, ngược lại lúc này cậu lại có bạn trai mới ! Lạy hồn, có đáng tin hay chứ ?”

      Giọng chuyện của hai người mặc dù nhưng Thập Tam vẫn nghe thấy.

      Vừa rồi Thanh Vi tuyên bố là bạn trai khiến cho vừa khiếp sợ vừa cảm động. hiểu được hàm nghĩa của từ bạn trai, lại ngờ Thanh Vi lại do dự tuyên bố với bạn bè trong trường hợp này.

      cho rằng được là thân thích là tốt lắm, thậm chí chuẩn bị tốt lúc Thanh Vi nhận , như bị ném quả boom khi nghe được Thanh Vi thừa nhận là bạn trai.

      Nhóm nhân viên tạp vụ vì xem màn kịch vui mà kích động, có người chuyện, có người đánh mấy cái. Dưới nhà loạn cả lên, lầu chủ nhà gọi sao mà có người lên khuân đồ. Nhóm nhân viên tạp vụ đáp lời rồi để lại với Thanh Vi.

      hiểu lời Á Á , cảm thấy mình nên khiến Thanh Vi phải hi sinh như thế. Hơn nữa Á Á nhiều lần nhắc đến Phó Hồng, nghe ra là thanh niên tài tuấn, hơn nữa còn có ý với Thanh Vi.

      thể ích kỷ, có lẽ Thanh Vi có người khác tốt hơn thương, mang đến cho cuộc sống thoải mái dễ chịu mà phải chịu khổ cùng người đàn ông lao động chân tay, cũng bởi vì mà để người khác xem thường.

      Cho nên Thập Tam đến trước mặt Thanh Vi và Á Á, thấy hai người ngừng chuyện thấp giọng : “Tôi chỉ là bà con xa của Thanh Vi, có chỗ ở, ấy cho tôi ở nhờ, ở nhà chú Yến.”

      nhìn Thanh Vi kinh ngạc, chậm rãi với Á Á: “Tôi phải bạn trai của ấy.”

      Bờ môi màu hồng của Á Á thành chữ O, Thanh Vi giận dữ : “ cái gì ? dám lặp lại lần nữa ?”

      Sắc mặt Thập Tam trắng bệch, bờ môi khẽ nhúc nhích: “Tôi, tôi phải…” Nhưng rốt cuộc lại hoàn chỉnh.

      Lý trí bảo phải làm như vậy nhưng do tình cảm nên làm được.

      thuộc về Thanh Vi, là người đàn ông của , sao có thể phủ nhận ! Lại để ra trái lương tâm giống như đao đâm vào trong lòng mất.

      Nhưng trong thế giới này giống thế giới kia, phụ nữ thể ba chồng bốn tùy tùng, càng thể tùy ý thu nạp nam sủng, nếu làm như vậy Thanh Vi mất cơ hội lựa chọn người khác tốt hơn.

      Thanh Vi mới đầu nghe vừa sợ vừa giận, sau đó xem biểu lộ bị đả kích của mới chậm rãi trấn định lại. nghĩ vừa rồi chuyện với Á Á ràng rồi.

      mặt Thập Tam rất ít biểu cảm, chỉ thoáng lộ ra vẻ tuyệt vọng, tự trách bản thận, hận thể biến mất.

      Trong thời gian tháng, cắt tóc, tìm việc làm, lao động vất vả chỉ vì muốn mua món quà cho . vì cho niềm vui , vì có thể kiếm tiền phiền lụy .

      Bây giờ là vì vốn có khả năng trở thành người “đàn ông tốt” theo đuổi Thanh Vi, lại bắt buộc phải phủ nhận quan hệ của hai người, cho dù hiến thân cho .

      làm như vậy là rất ngốc, là đúng, là mất mặt nhưng cũng là vì .

      Hai mắt Thanh Vi nóng lên, hít thở, kéo tay Thập Tam : “ cho phép bậy. nghe lời em ? Còn dám dối, bây giờ vội vã phủi sạch quan hệ sao ? Về sau nếu biết sợ đừng làm chuyện gì sai nữa

      Thập Tam kinh ngạc : “, có…”

      Thanh Vi nhìn : “Làm công việc gì, chỉ cần dùng sức mình để kiếm cơm đều mất mặt, nhưng nên bỏ học, đừng nhìn lợi ích trước mắt, còn gạt em, đây mới là lỗi của .”

      Thập Tam gì, hít thở sâu mới gật đầu.

      Thanh Vi lại với Á Á: “A Ngự hơi ngại ngùng, ấy sợ tớ mất mặt mới vậy. Để tớ đưa ấy về nhà, sau đó lại họp lớp.”

      Á Á biết nên cái gì. Nghe được cầu của Thanh Vi càng vui: “ nên, nên, cậu đưa người về nhà tám phần gặp được bạn bè. Coi như bạn trai cậu xem, lớn như vậy rồi còn có thể bị lạc sao ?”

      Thập Tam cũng : “Thanh Vi, để làm tốt công việc hôm nay. Dù cho phải cũng phải làm đến nơi đến chốn, lấy tiền lương thể coi trọng chữ tín.

      thể coi trọng chữ tín, Thanh Vi hoàn toàn thể mang Thập Tam , dù sao cũng là do tự tìm công việc đầu tiên, muốn làm đến nơi đến chốn. Dù sao cũng bị lộ rồi, bỏ việc theo trình tự mới tốt.

      Thanh Vi hỏi lại vài câu, có ký hợp đồng lao động ? Bao lâu đầy tháng ? Biết được vốn ký kết tháng, ngày kia là đến thời gian rồi Thanh Vi mới thả ra: “Vậy ngày kia đến nhận tiền công còn thừa, nhất định phải bỏ việc.”

      Thập Tam gật đầu, quay người chạy lên lầu, dám nhìn lại.

      Á Á thấy mọi người vào rồi mà Thanh Vi còn đứng nhìn liền hung dữ vỗ vai : “Còn nhìn nữa, nhanh thôi.”

      Thanh Vi và Á Á yên lặng lên taxi, hoàn toàn bình tĩnh trong tâm tình kích động, trong đầu đều là gương mặt Thập Tam, tay , lời .

      Á Á thông minh liền biết suy nghĩ gì. Vì vậy vỗ trán : “Trời ạ, thế giới này điên rồi hay là tớ thần trí ? Lý trí của cậu đâu rồi ? Năng lực phán đoán của cậu đâu ? nhiều năm như vậy, sao tớ lại nhìn ra cậu là kiểu người như vậy chứ ?”

      Thanh Vi bị nàng chọc cười, tâm trí nặng nề có phần buông lỏng, chìa cái trán về phía ấy : “Còn đánh nữa, cậu phủi hết phấn rồi, đây bị phai màu rồi này.”

      Á Á quả nhiên khẩn trương, vừa lẩm bẩm: “ ư ? ư ?” vừa móc ra chiếc gương cẩn thận xem xét.

      Kỳ nàng trang điểm cẩn thận, màu da cũng tệ, đâu dễ bị vỗ cái mà phai màu ? nàng thấy vốn có vấn đề gì mới nhéo Thanh Vi cái: “Trêu chọc tớ rất thông minh, chuyện của mình rối rắm.”

      Thanh Vi than : “Á Á à, ấy thực lừa gạt tình cảm đâu, cũng phải con nít trưởng thành. A Ngự là người hiếm có, tớ với ấy vô tình gặp nhau, lúc bắt đầu cũng xảy ra ít chuyện mới thừa nhận nhau đấy.”

      Á Á trầm mặc lát rồi cuối cùng : “Tớ chỉ khuyên cậu, hôm nay đừng mình có bạn trai. Bất kể thế nào cũng nên chừa cho mình cơ hội.”


      Thân tặng Keobonggon2013

      Nam phụ trong truyền thuyết xuất , mọi người mau vây xem ~

      77, Bạn cũ

      Lúc Thanh Vi và Á Á tới khách sạn phần lớn mọi người đến rồi. Trong phòng, hai bàn lớn cả trai lẫn quần áo chỉnh tề, trò chuyện vui vẻ.

      Giả tạo, lực lượng tập trung, giao thiệp rộng, chuyện nhiều chút, dù sao vốn dĩ cũng phải quan hệ bạn học đơn thuần. “Bạn học” trở thành cái có thể lợi dụng quan hệ, quyền lực để lên cao hơn.

      Đương nhiên cũng thiếu nguyên nhân muốn cùng bạn học gặp mặt thân mật, tình cảm, cũng phải đơn giản, nếu như ôn chuyện đồng thời còn có lợi cho nghiệp, chẳng lẽ phải làm cho mọi chuyện càng tốt đẹp hơn sao.

      Trong cảnh náo nhiệt, vui vẻ, chỉ có Phó Hồng đặc biệt yên tĩnh.

      ta ngồi mình trong góc, yên tĩnh mà thanh cao, lại mang khí chất thong dong trầm tĩnh. Phần yên tĩnh này như ra từ người , bất cứ lúc nào cũng có thể khiến khí giảm vài phần phù hoa, để người bên cạnh an tâm.

      Cho dù chuyện, lắng nghe, thậm chí kể chuyện cười trêu chọc mọi người cười ha ha cũng đều bình tĩnh. Phó Hồng như vậy, trong đám nam nữ phải là bắt mắt nhất, nhưng khi nhìn khó mà để ý người này.

      thực tế, Thanh Vi vừa tới thấy được , Phó Hồng khẽ mỉm cười cùng bạn học đàm luận. Có người thấy được Thanh Vi ồn ào kéo ngồi xuống bên cạnh Phó Hồng.

      Loại hành động này để lộ ý đồ ràng, khiến Thanh Vi có phần ngại ngùng. Bất kể Phó Hồng vô ý hay cố ý, đều thấy thỏa đáng. Nhưng các bạn học lúc này ở cùng chiến tuyến, muôn miệng lời mà cầu phải ngồi xuống “vị trí đặc biệt của mình”.

      Lúc này Thanh Vi phản đối lại có vẻ như làm kiêu, chỉ im lặng ngồi chỗ kia.

      Sau đó tình trạng ồn ào, náo loạn lại phục hồi. Cũng may có nhiều người chú ý như vậy, Thanh Vi nhàng thở ra.

      Nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên. Lúc Thanh Vi cởi áo khoác ngoài, Phó Hồng cho dọn xong đồ ăn, lại rót trà cho . Động tác của rất tự nhiên, vừa châm trà vừa : “ nhớ chú Yến thích uống Mao Phong nhất, đặc biệt mang cho chú hộp. Em thử trước xem ?”

      Bên người Phó Hồng, Thanh Vi vốn mất tự nhiên, nhưng cũng dần bình tĩnh, cảm giác quen thuộc nổi lên trong lòng. Giống như cũng nhiều năm thấy, cũng có lần đơn phương kia.

      Á Á ngồi bên cạnh Thanh Vi, nhìn thấy sắc mặt Phó Hồng gõ mặt bàn : “Này, sao cậu lại chăm sóc Thanh Vi vậy chứ, mình cũng là bạn học cũ đấy nhé, sao cậu quan tâm tớ ?”

      Đối với khiêu khích của Á Á, Phó Hồng chỉ cười : “Quan tâm cậu hả ? Quan tâm cậu quá chỉ sợ toàn bộ nam sinh trong lớp đều chịu.” xong cũng rót trà cho Á Á.

      Á Á thở dài : “Cậu vẫn như vậy, đổi lại người khác lời này, phải dối cũng là năng ngọt xớt, cậu ra lại khiến người ta cảm giác như vậy.”

      Đúng vậy, Phó Hồng có khả năng này, phô trương nhưng có rất nhiều người thích, tán thưởng . Lúc trước Thanh Vi còn vì chuyện này mà bất bình, nghiến răng tính toán với Phó Hồng. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước nếu phải Phó Hồng bao dung, trở lại báo thù hẳn chịu biết bao nhiêu thiệt thòi rồi.

      Nghĩ tới những điều này, Thanh Vi bỗng dưng cảm thấy có lỗi với người này.

      Phó Hồng bắt đầu chuyện với Thanh Vi, hỏi thăm tình hình của , mình nhiều nơi, kiến thức nhiều, trong công tác có nhiều chuyện lý thú. Năng lực khái quát và miêu tả của rất tốt. Lời vừa vặn thân thiết, cao ngạo, cũng cố chấp chua ngoa, nghe chuyện đúng là niềm vui thú.

      Thời gian qua, cảm giác lạnh nhạt cũng phai dần, giống như người ngồi cạnh vẫn là Phó Hồng quen thuộc trước kia, Thanh Vi dần dần thả lỏng, cũng lựa ít chủ đề chủ động đáp lại.

      Sau đó thức ăn được mang lên, mọi người nâng chén, đều nhất trí cầu chủ nhà Phó Hồng khai tiệc, Phó Hồng đứng trước hai bàn bạn học : “Hôm nay rất vui, mình làm thơ.” Mọi người biết biết làm thơ, ngày trước cũng từng làm, bọn họ đều nghe rất chân thành, sau đó Phó Hồng : “Cùng trường gặp mặt, trôi theo cảm giác . chai đủ uống, chuẩn bị mấy rương rượu. Lúc này chúc mọi người thoải mái.” (chém ~~~)

      Mọi người nghe xong liền cười rộ lên, có người nhảy ra chuyện nào đó, cưỡng chế khai báo rốt cuộc có cảm giác gì, có tâm nguyện gì ?

      Kêu gào hung tợn nhất là lớp trưởng cũ Phan Chinh, vị trí lớp trưởng của nhiều lần bị Phó Hồng uy hiếp, nếu như phải Phó Hồng vô tình dã sớm đổi chủ rồi. Phan Chinh rất kìm nén, cho nên theo Phó Hồng chính là bạn xấu.

      Phó Hồng tao nhã : “Họp lớp, lại thêm xa cách lâu ngày gặp lại, đương nhiên là cảm giác vui vẻ. Tâm ý người khác mình ràng lắm. Phan Chinh lại biết. Năm đó mỗi ngày giữa trưa tan học, cậu ấy…”

      Phan Chinh nghe nổi nữa, vội vàng kêu: “Dừng lại, chớ nhảm. Uống rượu, uống rượu .” xong liền dẫn đầu uống. Vì vậy nhiều người bắt đầu chỗ yếu lẫn nhau, cái gì thầm mến, tai nạn xấu hổ, ăn gian, đâm thọc, khinh thường nhiều vô số bắt đầu bùng lên.

      Dù sao cũng chưa tới trung niên, còn có nhiều hay nịnh bợ, khí họp lớp còn trật tự như vậy tốt. Gần ba giờ đồng hồ qua, bữa tối chấm dứt, có người đề nghị hát, ít người hưởng ứng.

      Thanh Vi nhớ Thập Tam nên nhã nhặn từ chối lời mời. Nhưng mọi người nhất trí cầu Phó Hồng đưa về. Phó Hồng cũng từ chối, thoải mái lái xe đưa Thanh Vi về.

      Thanh Vi nhìn mở cửa chiếc BMW mới tinh, hỏi: “Xe này mới mua đúng ?”

      Phó Hồng lấy chiếc CD ra mở: “ phải, lái xe trở về, xe này chạy đường dài tốc độ tốt, trở về có xe cũng thuận tiện chút ít.”

      Tuy Thanh Vi lắm về giá cả BMW kiểu mới nhưng cũng biết xe này giá xa xỉ, xem ra Phó Hồng hoàn toàn rất thành đạt.

      “Xe tệ.”

      “Qyá bảo thủ rồi hả ? Có nữ đồng nghiệp đổi xe thể thao để lại xe cho , để nâng khả năng hấp dẫn mỹ nữ. Nhưng vẫn có thòi quen dùng xe ổn định.”

      “Người nữ đồng nghiệp đó thực quan tâm .” Thanh Vi thuận miệng xong, tự nhận có chút tốt, thế này chẳng khác gì làm cho Phó Hồng nghĩ rằng thăm dò nên liền vội vàng bổ sung: “Nhân duyên của vẫn tốt.”

      Phó Hồng cười, để ý chút nào: “Công việc áp lực lớn, có khi vài câu vui đùa giảm áp lực.”

      Thanh Vi nhất thời trầm mặc : “Phía trước quẹo phải.” Nhà Phó Hồng lúc lên đại học chuyển rồi, Thanh Vi sợ quên đường.

      “Biết mà, nhớ được địa chỉ nhà em.” thả chậm tốc độ xe, giọng cũng trở nên nhu hòa, thiếu đùa giỡn vừa rồi, lại thêm vài phần chăm chú.

      ra đường xa, cần đặc biệt đưa về như vậy.” Thanh Vi hơi bất an.
      Phó Hồng làm như nghe , tự mình : “Có thể là quý trọng tình cũ, muốn đơn giản dứt bỏ.”

      Thanh Vi biết nên trả lời thế nào, đây là ám chỉ gì sao ? Hay chỉ đơn thuần là biểu đạt ?

      Phó Hồng liếc nhìn cái, nhàn nhạt cười : “Em muốn cái gì à ? Lúc trước lén đổi bài tập của thành đáp án sai, hại bị thầy giáo phạt, khi đó cũng thấy em áy náy cơ mà.”

      “Ấy, khi đó hiểu chuyện, mỗi ngày nghe Phó Hồng những loại lời này mới nhịn được đấy.” Thanh Vi ngượng ngùng. Bề ngoài giống như phân biệt tình tốt xấu, lúc trước làm ít. , cũng bởi vì Phó Hồng rất được thầy giáo mến, chịu được nên liên tiếp đối lập mà thôi. Bây giờ nhắc tới đúng là ngây thơ.

      “Đúng vậy, khi đó hiểu chuyện, cũng hiểu được tranh thủ, bây giờ biết nên đối mặt thế nào rồi.” Phó Hồng nhàng chuyển động tay lái, vững vàng rẽ ngoặc.

      Thanh Vi im lặng.

      Đến lúc Thanh Vi xuống xe, chuẩn bị tạm biệt Phó Hồng lại : “Chờ với, cùng nhau lên thăm chú chút.”

      Thanh Vi giật mình, có ý định đến nhà sao ? Chuyện này quá ngoài ý muốn rồi. Nhưng mà từ chối được ? Quá hợp tình hợp lý rồi, hơn nữa lúc trước Phó Hổng cũng rất quen thuộc với cha mẹ.

      Lúc còn xoắn xuýt PHó Hồng xuống xe, tay còn cầm hai hộp quà tinh xảo. Thanh Vi càng thêm giật mình, chẳng lẽ Phó Hồng có chuẩn bị ?

      còn chưa nghĩ được nhiều, Phó Hồng đứng trước cửa ra vào, nhìn Thanh Vi :

      “Sao vậy, mời lên nhà chút sao?”

      Thanh Vi đành phải mở cửa, cùng Phó Hồng lên lầu.
      ly sắc, ChrisNhiên Nhiên thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      78, Quà của Phó Hồng

      Phó Hồng vừa vào cửa liền tươi cười chào hỏi ba Yến, mẹ Yến. còn rất tự nhiên, thân mật hỏi mẹ Yến: “Dì có nhớ con ? Phó Hồng, bạn học Thanh Vi, trước kia hay đến nhà dì ăn chực đó ?”

      Quả nhiên mẹ Yến kinh hỉ (kinh ngạc +vui vẻ) : “Là Phó Hồng à, nhiều năm rồi gặp con ! Lúc trước con cũng giúp dì ít.” Sau đó mấy người bắt đầu trò chuyện, trong nhà tiếng cười liên tục vang lên. Ba Yến rất hài lòng với việc Phó Hồng tặng trà, có lễ phép, là quá khách khí.

      Năm đó hai ông bà cũng rất ưu thích Phó Hồng, đó là ưu thích đối với vãn bối ưu tú, nghe lời, bây giờ nhìn ân cần đưa Thanh Vi về, lại có thái độ tốt như vậy, tất nhiên nhịn được mà hướng suy nghĩ về việc để ta trở thành con rể.

      Nhất là Phó Hồng lòng kiêng kị, với tình huống xảy ra, nghiệp thành công, khiêm tốn chút cũng rất tệ, mẹ Yến lại càng thích.

      Mấy người bọn họ chuyện vui vẻ, Thanh Vi nhìn Thập Tam vẫn trầm mặc.

      Hẳn là Thập Tam vừa tắm rửa xong, tuy tóc vẫn bù xù nhưng ổn thỏa hơn nhiều, quần áo cũng thay qua, nhưng là mặt có biểu lộ gì, sau khi Phó Hồng tặng trà rời khỏi phòng khách.

      Sau đó ba Yến gọi , giới thiệu và Phó Hồng với nhau, mới từ trong phòng ngủ ra, tuy thần sắc vẫn là nhàn nhạt nhưng thấy cúi chào, càng hề nhiệt tình, nãy giờ cũng gì, cảm giác tồn tại rất yếu.

      Nhưng Thanh Vi chú ý tới lúc Phó Hồng tiến vào, nhìn thấy thần sắc Thập Tam lập tức ngưng lại, trong mắt phượng như có ánh sáng nhạt lên, toát ra khiếp sợ cũng như cảnh giác bỏ qua.

      Chỉ là lập lức liền khôi phục được bình tĩnh, căn bản cho người khác cảm thấy cảm xúc chấn động, chỉ có Thanh Vi vừa vào chú ý đến phản ứng của mới nhìn đến ánh mắt của .

      Thanh Vi cho rằng Thập Tam ưa Phó Hồng vì sợ ta chen vào. mấy lần nghe Á Á đề cập đến cái tên này, cùng ngày thấy người về đến nhà rồi, hơn nữa quen thuộc với người nhà như vậy, tâm lý hoảng sợ.

      thậm chí còn lo lắng Thập Tam tôn kính Phó Hồng quá mức. Dù sao căn cứ vào việc biểu trước sau như , kể cả sáng nay đối với lời của Á Á cũng vậy, ràng là đặt mình ở vị trí chồng đối đãi với chính thất tương lai mà.

      Aiz, phải là tùy tùng với chồng chính mới đúng. Dù sao cũng luôn tự coi mình, chừng còn nghĩ tới vợ hai chồng, hầu hạ chồng chính gì đấy.

      Nhưng lúc này, biểu bề ngoài của Thập Tam hoàn toàn xa cách với . Thái độ đối với Phó Hồng là lạnh lùng, thậm chí lạnh nhạt, còn có đề phòng kín đáo.

      Cho dù biểu lộ của hơi ít, lời cũng ít, thoạt nhìn có gì khác thường nhưng Thanh Vi có thể cảm giác được.

      Chuyện gì xảy ra ? Thanh Vi buồn bực, bỗng nhiên nghĩ đến: chẳng lẽ Thập Tam thông suốt rồi, biết ghen tị ? Lo lắng Phó Hồng làm cho thay lòng đổi dạ ?

      Được rồi, Thanh Vi phải là loại phụ nữ nông cạn, bởi vì được người đàn ông khác ái mộ mà quang minh chính đại đắc ý quên mình, nhưng cũng có chút ít hư vinh, bỏ rơi việc lấy lòng Phó Hồng ưu tú, chỉ là Thập Tam rốt cuộc cũng hiểu được tính độc chiếm của tình , có chút vui vẻ.

      Nhưng thấy phản ứng bình thường của Thập Tam, chút vui vẻ ấy cũng bù được lo lắng. yên lòng chuyện, ánh mắt vẫn cứ liếc về phía Thập Tam. Phó Hồng là người nhạy cảm, nhanh chóng chú ý tới.

      Phó Hồng vẫn cười, trong lòng lại có chút nghi hoặc: hình như Thanh Vi và Thập Tam có mối quan hệ , ánh mắt bọn họ ngẫu nhiên giao nhau, giữa hai người thầm ăn ý, cẩn thận quan sát nhìn ra.

      Phó Hồng rất biết nắm giữ thời gian, lần đầu đến nhà thăm hỏi nên quấy rấy lâu. chuyện lúc rồi chào ra về, khiến cho ba Yến, mẹ Yến có chút nỡ.

      Trước khi , Phó Hồng tặng Thanh Vi cái hộp , là món quà . Thanh Vi có ý muốn nhận quà, Phó Hồng lại : “Chỉ là tấm lòng thôi, cũng phải vật quý giá gì, em thích trả lại .” Lời đến mức này rồi, Thanh Vi đành phải nhận lấy.

      Phó Hồng rồi, mẹ Yến liền tò mò xem cái hộp đựng gì – cái hộp phải hộp giấy, mà là cái hộp gỗ. Thanh Vi mở ra xem xét, chỉ là bình đựng trà, tạo hình rất đẹp, lớn cũng thích hợp, nhìn qua biết chất lượng tốt.

      Hộp gỗ lại càng tinh xảo, còn có chữ viết tay, hẳn là ta đặc biệt làm. Chia làm hai tầng, ngoại trừ hũ trà, tầng ngoài là mấy cái ô , thả mấy thứ hoa cỏ, hoa hồng, hoa cúc, hoa lài, kim ngân, đường phèn… tất cả mỗi bao ít.

      Cái hũ trà này hoàn toàn là vật phẩm quý nhưng có thể thấy là dùng tấm lòng lựa chọn, rất giống phong cách Phó Hồng, ổn định, thực dụng, tri kỷ, xa hoa, cũng phải đơn sơ, thô kệch. Lúc này mẹ Yến cười híp mắt, khoa trương rằng Phó Hồng cố tình, còn có ý để ý Thanh Vi.

      Ba Yến cũng Phó Hồng tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, táo bạo, đối với trưởng bối lại kiên nhẫn. Thanh Vi nghe những lời khen ngợi này lại nhìn thấy Thập Tam muốn quay người bỏ , bóng lưng thẳng tắp, vẫn là biểu lộ nhàn nhạt.

      , bên trong lạnh nhạt như giấu tia lo nghĩ. buông tầm mắt, lộ ra chút bất an.

      Thanh Vi thấy vậy giật mình, khỏi mở miệng gọi : “A Ngự, xem cái hũ này được ?”

      Thập Tam dừng bước trả lời: “Rất đẹp.”

      “Cho đó, em thích uống trà, nấu trà lại càng miễn .”

      Lời còn chưa dứt mẹ Yến liền dùng đốt ngón tay đánh Thanh Vi: “Con đấy, có mắt nhìn. Phó Hồng vì sao tặng quà cho con còn phải ràng rồi sao, con thích cũng thể tặng người khác được.”

      “Nhưng con có tình với ấy.” Thanh Vi giải thích.

      “Vậy con có tình với ai ? lớn tuổi rồi, còn suốt đời như thế. Mặc kệ con có ý hay vô ý, đừng vội từ chối, có gì sau.” Mẹ Yến tức mình lại đánh Thanh Vi.

      Thanh Vi vừa bất đắc dĩ né tránh, chợt nghe ba Yến : “Đúng vậy, ba thấy Phó Hồng tệ, nhiều năm như vậy rồi còn trở về tìm con, người đàn ông thành như vậy nhiều lắm.

      “Ba mẹ làm sao biết ta tới tìm con ? ta chỉ là đến thăm bạn học cũ.” Thanh Vi dở khóc dở cười.

      “Con còn điêu nữa ! Dù sao cũng cho con theo đuổi quấn quýt lấy người ta, nhưng ta thực có lòng, con cũng thể hồ đồ.” xong mẹ Yến nhét hũ trà vào trong ngực .

      Thanh Vi lại giương mắt nhìn vào mắt Thập Tam, trong đôi mắt ấy chứa tĩnh mịch .

      79, Lo lắng và tức giận

      Thanh Vi quay đầu nhìn qua Thập Tam bên ghế phụ, vẻ mặt tuấn, vui vẻ, ánh mắt nhu hòa nhìn ra ngoài cửa sổ. Phát được ánh mắt Thanh Vi, xoay đầu lại, nhìn cười cười. Cái nhìn mờ ám nhưng lại khiến Thanh Vi thấy thỏa mãn, chuyển chú ý lên con đường phía trước.

      lo lắng cho Thập Tam, vì vậy với ba mẹ xe xảy ra vấn đề, lại muốn bảo dưỡng, chuẩn bị đưa sửa chữa, nhưng gần đây lại tăng ca, ban đêm về sợ an toàn nên để cho Thập Tam đưa đón mấy ngày.

      Đây là lần đầu Thanh Vi dối ba mẹ, cho nên hết sức bất an, thế nhưng để có thể coi chừng Thập Tam, vẫn nhẫn tâm ra. Bởi vì tin tưởng lúc trước, cho dù Thanh Vi có dối, có chút lưu tâm cũng có thể nhận ra, ba Yến mẹ Yến đều nghi ngờ.

      có ý định trực tiếp tìm công việc cho Thập Tam, mấy ngày sau liền với ba mẹ vì để thuận tiện cho Thập Tam làm nên trước mắt ở nhà , đợi Thập Tam có thu nhập rồi thẳng thắn với ba mẹ quan hệ của hai người.

      Thanh Vi hiểu rất , bây giờ ba mẹ rất hi vọng và Phó Hồng, tùy tiện quan hệ của và Thập Tam khiến ba mẹ bất mãn, thậm chí đối đầu. Cho nên vẫn là nên chờ chút: công ty Phó Hồng ở thành phố S. Sau vài ngày nữa , công việc Thập Tam cũng ổn định, từ từ cho ba mẹ mới là sáng suốt.

      Thập Tam rất thông minh, vốn để ý vì sao Thanh Vi tăng ca, ngoan ngoãn thu thập đồ đạc theo . Lên xe rồi che dấu được vui sướng nhàn nhạt, ánh mắt nhu hòa.

      Thanh Vi cười thầm: ai Thập Tam trung thực ? Cũng là có tính xấu xa mà.

      Về đến nhà, Thanh Vi lập tức mang Thập Tam cắt tóc, quả nhiên thợ cắt giống với tự cắt. Tóc ngắn gọn gàng, ánh sáng tốt khiến gương mặt càng trở nên xuất chúng.

      Trong lòng Thanh Vi ưa thích nhưng mặt lại dấu giếm cảm xúc, thậm chí có chút cứng nhắc – ai bảo Thập Tam tự tiện cắt tóc ? Tóc dài tốt như vậy, sờ trong tay thoải mái như tơ lụa, nếu vuốt qua như nâng nước từ ngón tay… Vậy mà cắt là cắt. Ngẫm lại hôm nay đột nhiên cắt tóc ngắn, có thể tức giận sao ?

      mất hứng, Thập Tam đương nhiên cũng dám lộn xộn, khi về nhà dám lời nào, đến nhà thành khẩn thu dọn phòng mình, thu dọn cả buổi trời ra, giống như muốn trốn vậy.

      Thanh Vi vừa bực mình vừa buồn cười, đợi lúc Thập Tam vẫn còn lề mề, vì vậy thèm chờ tự ra, chào liền ra khỏi cửa.

      “Rầm !”

      Tiếng đóng cửa vang lên, Thập Tam luống cuống đuổi theo, lúc ra đến nơi Thanh Vi ra ngoài rồi, tiếng bước chân hành lang xa dần.

      Thập Tam sững sờ nhìn cửa, lâu sau, mặt lạnh dần, sắc mặt buồn khổ. thở dài rồi trở về phòng khách, lại ngồi ghế sofa mà ngồi mặt đất, hai tay ôm đầu gối.

      Ánh mắt của xa xăm, nhìn thẳng điểm phía trước, biết suy nghĩ cái gì, hoặc là ngẩn người.

      Vừa rồi vui mừng vì được cùng Thanh Vi trở về, lúc này còn sót lại chút gì. đường Thanh Vi ít chuyện, là muốn để ý tới sao ? Bây giờ câu nào liền ra cửa, là chán rồi sao ?

      Như vậy Thanh Vi tính như thế nào với mình đây ?

      Thập Tam yên lặng nghĩ đến, toàn thân quấn lại với nhau. còn mặc quần áo dày – bản thân nỡ mua, hai ông bà chú ý đến, huống hồ người già sợ lạnh nên họ cũng đổi quần áo mỏng.

      Thời tiết trở nên ấm áp, người trẻ ai còn mặc áo dày thế này ? Chỉ cóThập Tam nóng lạnh bất xâm mới chịu được.

      Thập Tam nghĩ tới nghĩ lui, biết suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy mình rất kém cỏi. Thế nhưng, Phó Hồng kia… nghĩ tới cử chỉ văn nhã, gương mặt tuấn tú của người kia khỏi nắm chặt tay.

      thể phủ nhận ta là người đàn ông ưu tú.

      Ngoại trừ nghiệp cùng tướng mạo tốt, còn có thể khiến người bên cạnh đều khen ngợi ta, đều khuyến khích ta đến với Thanh Vi.

      Bằng tại sao Thanh Vi có thề đối với như vậy ? Thanh Vi chưa từng có biểu lạnh nhạt với , cho dù cái gì cũng hiểu, lúc phạm sai lầm Thanh Vi cũng kiên nhẫn dạy , mỉm cười nắm tay , nhưng bây giờ…

      Thập Tam muốn nghĩ tới, hít thở cũng đau nhức, che giấu hơi thở muốn bỏ qua cơn đau chậm chạp dưới sườn trái.

      Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Thập Tam rốt cuộc cũng nghe được tiếng mở cửa.

      Thanh Vi đến, mặt vẫn mang theo ý cười, bình thản. Thập Tam tranh thủ thời gian lúc mở cửa đứng lên, đè khẩn trương xuống, yên lặng nhìn .

      Trong tay Thanh Vi mang theo cái túi lớn, thấy Thập Tam trấn tĩnh nhìn , bộ dạng vẫn kìm nén khó mở miệng, vốn chỉ muốn dọa , bây giờ lại thực có chút tức giận.

      Người này vẫn nhận thức được sai lầm, đáng giận nhất chính là cứ vẻ để ý cái gì. Đây là thái độ gì, Thanh Vi trầm mặt xuống, quăng bao lớn cho Thập Tam: “Cho .”

      Thập Tam bắt được, nhìn đồ vật bên trong sắc mặt liền đột biến.

      Thanh Vi ra ngoài lâu, chân cũng đau, đưa đồ cho Thập Tam rồi liền cởi giày dép lê vào, rót cho mình chén nước, uống ừng ực hơi rồi ngồi ghế salon nghỉ ngơi.

      Lúc này mới phát , sắc mặt Thập Tam trắng bệch, mười đầu ngón tay nắm chặt cái túi dường như muốn nát rồi. Tuy vừa rồi còn nổi cáu với Thập Tam nhưng lại đành lòng rồi. buồn bực nghĩ: mua cho Tập Tam vài bộ quần áo mới, sợ cái gì ? Cho dù thích cũng sao lại bày ra vẻ mặt này chứ.

      Thanh Vi nhìn cái túi: “Làm sao vậy ?”

      Kết quả Thập Tam ném như phỏng tay, ném cái túi lại cho : “Đừng.”
      Last edited by a moderator: 28/10/15
      ly sắc, ChrisNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      80, Hiểu lầm về quần áo

      Sao vậy ? Thanh Vi hơi buồn bực, xem số quần áo này, lúc đầu định cho Thập Tam cùng mua, nhưng vì chuyện đầu tiên nên định dạy dỗ chút, nhân tiện tự mình mua. Quần áo sao ? nghĩ gì thế ? kiên quyết lên tiếng: “ được, em mua rồi.”

      Thanh Vi sai, Thập Tam nghe vậy mặt xám như tro, dường như giãy giụa cự tuyệt, hai tay nắm chặt với nhau, lặp lặp lại với Thanh Vi: “, đâu.”

      Ý muốn từ chối, giọng vừa tủi thân vừa đau lòng. Thập Tam như thế khiến cho Thanh Vi cũng đành lòng.

      khỏi thở dài: thiếu nợ rồi, rốt cuộc nhân nhượng lần vậy. Thanh Vi kéo Thập Tam ngồi xuống rồi : “ có nguyên nhân gì sao ? Là thích hay hợp ?”

      Thập Tam đột nhiên vòng tay ôm Thanh Vi chặt, thậm chí còn hơi đau. Thanh Vi bực mình, Thập Tam càng ôm chặt hơn, thấp giọng : “ nghe lời mà, bao giờ gạt em nữa đâu. Tương lai em kết hôn cản trở nữa, em cho ở lại, hầu hạ em và chủ quân, bằng ở xa bảo vệ hai người.”

      Thanh Vi lấy làm kinh ngạc: “ cái gì đấy ? là bạn trai của em, em còn muốn kết hôn với ai nữa ?”

      Thập Tam tiếp tục : “Đừng đuổi , sai rồi, em cứ phạt , đừng đuổi mà, vô lễ với chủ quân đâu.” xong lại ôm chặt Thanh Vi buông tay, dùng mặt mình cọ vào mặt , thỉnh thoảng khẽ hôn hai cái lên mặt .

      Đối với ngượng ngùng của Thập Tam mà , lúc này như thế này là hành động can đảm rồi.

      Thanh Vi bị ôm hôn khiến cũng hơi động tình, tạm thời buông tha nghi hoặc, cũng ôm lấy Thập Tam, giọng : “ chút, làm đau em rồi.”

      Cảm nhận được đôi tay ôm đáp trả, Thập Tam mới yên tâm, theo lời buông lỏng lực ở tay. Sau khi Thập Tam về nhà bố mẹ , hai người ít có cơ hội gần gũi, bây giờ cũng gì thêm nữa, hưởng thụ cái ôm này.

      Thanh Vi nhàng chạm vào mặt Thập Tam, còn chưa chạm vành tai của thoáng thấy sắc mặt ửng hồng, lại ác ý cắn cái.

      Vành tai Thập Tam bắt đầu nóng lên, từ màu hồng phấn chuyển thành hồng san hô. Thanh Vi do dự nữa, tự mình hôn , Thập Tam cũng tìm tới môi . Hai người ôm hôn nhau.

      Vẫn là bờ môi thơm ngọt trong trí nhớ, cánh môi giao nhau làm cho Thanh Vi vừa muốn hòa tan vào, vừa muốn gặm nhấm mãnh liệt, Thập Tam tự chủ buông lỏng phòng tuyến, cho phép Thanh Vi xâm nhập vào khoang miệng.

      Cái lưỡi linh hoạt vừa nhàn nhạt mùi thơm dịu khiến Thanh Vi quên hết tất cả, chuyên chú vào nụ hôn. Thập Tam những thuận theo cho xâm nhập mà còn hôn lại , vuốt ve , ôm chặt lấy .

      Thanh Vi càng thêm chìm đắm trong nụ hôn này, đến lúc đủ khí mới thể buông ra. Nhưng Thập Tam lại bởi vì động tình mà xấu hổ, vốn có phản ứng kìm nén.

      Thanh Vi ân hận nghĩ: khí để hít thở trong chuyện hôn môi này cũng quá quan trọng rồi.

      Thanh Vi nhìn thấy mắt Thập Tam sáng long lanh, còn ôm buông ra, lúc này mới nhớ tới nghi vấn vừa rồi, dịu dàng : “Rốt cục là làm sao thế ? Em mua quần áo đẹp sao ?” Vừa nhắc tới quần áo, mặt Thập Tam lập tức ửng đỏ, chậm rãi thu lại cánh tay, bờ môi run nhè : “Còn em sao, em vẫn muốn đuổi sao ?”

      “Ai em muốn đuổi ?” Thanh Vi kinh ngạc.

      “Vậy em mua quần áo mới cho là…”

      sang mùa xuân rồi, mua chẳng lẽ định mặc gì sao ?” Thanh Vi đầu đầy hắc tuyến: “Quần áo mới với chuyện đuổi có quan hệ gì sao ?”

      “Nhưng mà lần trước em đuổi cũng mua quần áo mới cho , lúc nãy lại còn giận , để ý đến …” Giọng của Thập Tam càng ngày càng thấp, hẳn là cũng ý thức được chính mình suy nghĩ nhiều.

      Logic gì đây ?! Thanh Vi nghĩ đến vẻ mặt của Thập Tam vừa rồi buồn cười nhưng nỡ, lại ôm Thập Tam: “Lại nghĩ lung tung rồi, lát em còn muốn đưa cắt tóc nữa đấy.”

      Lông mi của Thập Tam hơi run rẩy, lại là vấn đề yên lòng nữa. Vì vậy khó khăn mở miệng: “Em chú ý lắm sao ? nên cắt bỏ, Nhưng cũng có thể để dài lại mà.”

      cần để, em cũng biết tóc dài tiện, nhưng đúng là ra tay bạo đấy.” Thanh Vi hơi kéo tai .

      vừa vừa đẩy Thập Tam ra, kéo quần áo nhìn ngắm. Áo khoác da lộ ra áo sơ mi bên trong, làm tôn lên khí chất của Thập Tam, quần dài thẳng tắp, giày kiểu , chất liệu da đánh bóng đầy đủ, tùy ý lộ ra phần tuấn.

      Thanh Vi cười tủm tỉm dò xét Thập Tam, rất là thỏa mãn. để cho Thập Tam nhìn trong gương to, nhìn toàn thân tuấn tú khôi ngô, : “ đừng tự ti, phải tin tưởng chính mình, là người rất ưu tú, rất tốt.”

      “Ừ.” Trong mắt Thập Tam lên vẻ vui vẻ, nhìn Thanh Vi vịn tay vai . Khi chuyện, điện thoại Thanh Vi vang lên, lập tức trả lời. Thập Tam nghe : “Phó Hồng ? khỏe ? phải khách khí, thói quen thôi…. Ngày mai sao ? Em phải làm…A Ngự ở cùng em… Được rồi, tối mai nhé…”

      Nụ cười của Thập Tam biến mất, lẳng lặng nghe giọng Thanh Vi nhàng, trò chuyện cùng Phó Hồng như rất quen thuộc, lòng trầm xuống.

      Giữa lông mày người đàn ông trong gương có luồng sát khí, trong mắt đen kịt như thể thu ánh sáng ngọc Lưu Ly lại, thiếu vắng linh động mà mang theo vẻ trầm. Nhưng cái gì cả, đợi lúc Thanh Vi vào thấy Thập Tam thay đồ, thần sắc bình thường.

      “Phó Hồng hẹn chúng ta tối mai cùng dùng cơm ?”

      “Ngày mai phải luyện tập, buổi tối là thời gian luyện, sợ là được.” Thập Tam nhìn Thanh Vi rồi bình tĩnh , có chút nào là thoải mái cả.

      Thanh Vi biết vẫn kiên trì rèn luyện, thỉnh thoảng còn luyện nội công Chu Thiên thâu đêm, chuyện này đối với Thập Tam rất quan trọng, vừa tôn trọng vừa ủng hộ .

      “Vậy em mình vậy, em về sớm.” xong ấn tay vào giữa lông mày cau lại của Thập Tam. “Em hỏi cho ràng, nếu ta có ý nghĩ kia em tỏ thái độ, đừng lo !”

      Thập Tam khẽ giật mình, vội vàng : “ phải là ghen tị đâu, chỉ là Phó Hồng này dù sao cũng lai lịch ràng…”

      Thanh Vi nở nụ cười: Nhiều năm cùng trường, lại là láng giềng, nếu Phó Hồng lai lịch còn ai nữa ? Thập Tam sao ? Lai lịch của mới là kỳ dị nhất đó !

      Nhưng Thanh Vi cũng so đo làm gì, thầm nghĩ Thập Tam cũng biết ghen tị, có lẽ chính cũng ý thức được điều này, ngốc này đúng là đáng . Thanh Vi ôm lấy Thập Tam : “Ừ, lai lịch ta , ta là người ngoài, Thập Tam nhà chúng ta mới là đáng tin cậy nhất đấy !”

      Thập Tam gì nữa, mặc kệ do Thanh Vi ôm , lát sau mới thào : “ chỉ là quá thích em.”

      còn muốn gì nữa, Thanh Vi ấm giọng an ủi: “Em biết, em cũng biết.”


      _________________
      Chrissong ngư thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      81, Cuộc hẹn mùa xuân

      Dường như ông trời cũng giúp đỡ, ngày hôm sau Thanh Vi bị phái tham gia hội nghị, hội nghị kết thúc sớm, liền nhanh chóng về nhà. Quả nhiên, Thập Tam ngồi thiền ở nhà, dám quấy rầy nên tìm Phó Hồng.

      Phó Hồng rất vui vẻ, chuẩn bị tới đón . Chuẩn bị cái gì chứ ? Thanh Vi nghĩ, ăn cơm thôi mà, có phải hơi sớm ?

      Chưa đến 20 phút sau, quả nhiên Phó Hồng đến rồi, gọi điện bảo xuống lầu. Thanh Vi muốn quá nghiêm chỉnh, khiến ta hiểu lầm cho nên ăn mặc như thường ngày. chỉ lo lắng Phó Hồng có thể mời khách sạn lớn, như vậy rất thất lễ, nhìn Phó Hồng xem mới thấy cũng ăn mặc rất tùy ý.

      BMW di chuyển ra cư xá, trực tiếp chạy nhanh hướng về phía công viên phụ cận núi . Chỗ đó cách ngoại ô thành phố xa, có núi có suối. Phó Hồng đậu xe ở cổng công viên, lấy cái túi to từ trong cóp xe ra, sau đó thuê phòng.

      Sau đó Thanh Vi liền thấy ta đẩy chiếc xe đạp đôi ra. Xe đạp đôi ? Chẳng lẽ ta định xe đạp với sao? phải ăn cơm sao? Trước khi ăn cơm phải vận động à? Hai người phải tình nhân, làm như vậy ổn đâu? Phó Hồng nhìn thấy hơi do dự cười rộ lên: “Em xem, khí ở đây rất thoải mái.” Đúng vậy, khí quả tệ. Cả ngày ngồi trong văn phòng, cả người muốn mốc meo luôn rồi. nhìn xem ánh xuân bên ngoài, ai cũng lại lại, chìm đắm trong ánh nắng mặt trời.

      Hai người lên xe, bắt đầu phối hợp với nhau, động tác liền tăng cân đối. Bọn họ dọc theo dòng suối bên con đường, về đầu nguồn con suối.

      Ánh mặt trời buổi chiều rất ôn hòa, khi tới gần mép nước, khí ướt át, đầu cành điểm chút xanh mới, ven đường lẻ tẻ hoa dại, Thanh Vi hít thở sâu, im lặng mỉm cười. Phó Hồng như có mắt sau lưng, thanh của từ phía trước truyền tới, có phần rệt: “Thanh Vi, muốn chạy nhanh hơn chút ?” Ừ, nhanh hơn chút, giống như người đột nhiên muốn chạy trốn, muốn la lên, muốn nằm đồng cỏ, muốn thân thiết gần thiên nhiên hơn. Cho nên Thanh Vi : “Được, nhanh lên.”

      Hai người điều chỉnh tiết tấu, vui vẻ đạp xe chạy nhanh con đường . Ngọn gió kiêu hãnh thể , xa xa cuốn theo hương hoa nhàn nhạt. Chẳng biết hai người đạp xe được bao lâu, chạy quanh núi vòng, người cũng đổ mồ hôi rồi nhưng lại cảm thấy cả người khỏe khoắn. Lúc chạy đến chỗ con suối , hai người dừng lại, Thanh Vi mỉm cười : “ sảng khoái, cũng rất lâu rồi em đạp xe.” xong sờ lấy khăn tay ra lau mồ hôi mới phát mang theo túi xách. Phó Hồng dỡ ba lô xuống, lấy túi khăn ướt cho ra. Sau khi Thanh Vi vận động, đôi má đỏ hồng phơn phớt, đôi mắt sáng ngời như thiếu nữ nhiều năm trước tỷ thí kỹ thuật lái xe cùng .

      Khi đó cũng thường xuyên quên khăn tay, có khi thèm giữ hình tượng mà dùng mu bàn tay lau thái dương, thậm chí quẹt vào lưng khi chú ý. Sau này dần dần có thói quen mang khăn giấy…

      Thanh Vi lau hai cái, nhìn thấy suối nước mát lạnh trước mắt liền dứt khoác chạy đến mép nước, hai tay dốc sức vốc nước rửa mặt, lập tức cảm thấy rất sảng khoái. quay đầu gọi Phó Hồng, thấy giữ mảnh kê lót phòng ẩm, thành thạo lôi cái bếp lò cùng đồ nhóm lửa ra.

      Phó Hồng chọn lựa nơi này là con suối đất bằng, chung quanh là những tảng đá lớn lót đường, đỉnh đầu có cây liễu, phong cảnh cũng tệ, nhưng cái bếp lò kia… Thanh Vi đến gần giọng : “Hình như ở đây cho nhóm lửa đâu, đỉnh núi có khu chuyên môn nướng đồ.”

      Phó Hồng cũng hạ giọng : “ nấu xong tạt nước dập lửa, chắc bị phát đâu.”

      Phó Hồng nhanh chóng chạy đến chỗ con suối, dùng bình nước múc nước, lại nhanh chóng chạy trở về, chính xác châm lửa nấu nước. Ngẫu nhiên có người ngang qua, Phó Hồng vội vàng nhờ Thanh Vi dùng thân mình che chắn cái bếp lò cháy để tránh bị người phát . Vì vậy Thanh Vi cũng rất lo, rất sợ bị người ta biết. Cũng may nấu nước sôi khá nhanh, hơi nước bốc lên.

      Hành động này có lẽ có phần ngây thơ, như thể đám trẻ con đối đầu với giáo viên vậy, nhưng chuyện này lại mang tới cảm giác vui vẻ như ngày còn bé.

      Phó Hồng lại lấy cáy khay trà trong ba lô, khay trà bàn cờ hình trúc xinh xắn, hũ sứ tròn béo, ly thủy tinh giống nhau. Thanh Vi nở nụ cười: “Cái này chẳng hợp với chúng ta chút nào.”

      Phó Hồng tốt tính : “Mùa xuân uống chút trà lài chống lạnh, xúc tiến dương khí sinh sôi. Trà hoa lài cũng rất tốt, còn có thể giảm bớt mệt mỏi – trà hoa lài dùng ly thủy tinh là tốt nhất.”

      Cuối cùng, sau khi uống trà rồi, Thanh Vi mới thừa nhận là hưởng thụ. Vị ngọt lan dần trong miệng mang theo mùi hoa lài thoang thoảng.

      ngờ trà lài lại ngon như thế. nhàng lắc lư ly, nhìn hoa lài bồng bềnh trong chén, bên tai là tiếng nước róc rách, hương trà đậm đặc thấm nhuần, khiến người vui vẻ thoải mái.

      Phó Hồng lẳng lặng thưởng thức trà cùng , cảm nhận ràng hòa mình với mùa xuân đến rất gần.

      Hết bình trà, Thanh Vi thu dọn xong đồ đạc cùng Phó Hồng rồi lại chạy xe tới cổng công viên. Hai người chạy xe được lúc rồi. Phó Hồng bây giờ nên ăn cơm.

      Thanh Vi vốn có cơ hội chuyện, đương nhiên đành phải đồng ý. Bọn họ vào quán cơm mà Phó Hồng chỉ định. Phó Hồng làm việc hoàn toàn chính xác biết tròn biết méo. cũng quen ở chỗ này nhưng lại rất biết chọn chỗ.

      Cửa tiệm này sạch thoải mái, trang hoàng rất có phong cách Giang Nam, đồ ăn cũng sắc hương vị đều đủ, chỉ có cửa, rất trang nhã.

      Hai người từ từ vào. Phó Hồng gọi bình rượu đỏ. Uống hai chén rồi, Phó Hồng : “Thanh Vi, giấu gì em, lần này về đây là để tìm nửa kia của mình.”

      Thanh Vi nghĩ: Đến rồi! Vừa hay, phải cho ra mới được. dò xét Phó Hồng: lúc cấp 3 thích chơi bóng rổ, chắc bây giờ cũng thường tập thể hình, dáng người phải như thanh niên thông thường gầy yếu đơn bạc, càng phải người trung niên bụng phệ, mà là tinh thần sáng láng, dáng người tiêu chuẩn, lại thêm hiền hòa lịch , nhìn sao cũng thành người đàn ông ưu tú.

      Vì thế Thanh Vi : “ mà còn phải tìm nửa khác sao? Nếu vậy mấy bông hoa đào chịu nổi mấy?”

      “Cho dù có người thích cũng phải là người thích.”

      thích ai cả sao? Xem ra cầu của cao lắm nhé.” Trong lòng Thanh Vi lặng lẽ rơi lệ: đàn ông tốt là kiêu ngạo, thành ra lại mất cảm tình, bây giờ mình còn quen Thập Tam nữa.

      “Thanh Vi, rất nghiêm túc. muốn tìm hợp ý. ấy chỉ quan tâm quần áo bên ngoài, trang điểm lòe loẹt, hiểu giới hạn tiền lương và chức vị của , dùng ánh mắt nhìn nam phượng hoàng mà đánh giá .”

      “Nam phượng hoàng? Nhìn sao? Sao thế được?”

      “Sao lại ? Đám phụ nữ ở thành phố kia rất thực tế, đám đàn ông đến từ tỉnh lẻ, có bối cảnh gia đình to lớn, nếu có chút thành tựu trong mắt các ấy chính là nam phượng hoàng.”

      “So sánh vậy cũng khá hợp mà, vốn trẻ tuổi, hay là thử tìm mấy em xem.”

      “Em sao? Phần lớn ở tuổi đấy đều chưa ổn định về tính cách. muốn cưới vợ về mà vợ suốt ngày chỉ biết chơi điện thoại, gặp chuyện gì cũng chẳng giải quyết được, chỉ giống như bé con. muốn bầu bạn với người hiểu chuyện. ấy có thể giúp quán xuyến nhà cửa, biết phân chia công việc và gia đình.”

      cũng bất công, ổn định ổn định chứ, sao phải bắt bẻ tới vậy.”

      bất công sao? Có lẽ vậy, nhưng cầu của cũng quá cao, cần quá giàu có, có thể làm cùng chỗ, ăn cùng chỗ, chơi cùng chỗ cũng rất tốt rồi.”

      “Ví dụ như?”

      “Ví dụ như quá ganh đua so sánh với bạn bè, du lịch nhất định phải xuất ngoại, lách vào du lịch Hongkong trong những ngày nghỉ ngắn ngày nên . Hai người có thể cùng vui vẻ ngắm cảnh, ăn vặt, leo núi.”

      “Chỉ thế thôi sao…?”

      “Lúc làm việc, ấy quấy rầy , lúc nghỉ ngơi tự tay làm đồ ăn cho ta ăn khuya. xem phim với ấy, ấy cũng có thể ngồi xem mấy trận bóng đá với .”

      ra em thấy những chuyện cầu đa phần các đều phù hợp. cũng chẳng cần cố ý về đây tìm làm gì.”

      “Bình thường? Thanh Vi, bình thường chưa hẳn quý giá. vậy, xa xỉ cũng giản dị, trang phục thời trang đều rất được, thoạt nhìn rất thoải mái. Nghe bình thường , em cứ tìm xem, bên cạnh em có nhiều người như vậy sao?”

      Thanh Vi bó tay rồi. Hoàn toàn chính xác, đúng là dễ tìm thấy.
      “Huống chi, trong lòng vẫn còn ôm ấp tình cảm năm xưa.” Phó Hồng hơi kích động : “Lúc đó dám thổ lộ, sống chết cũng chịu ra, cứ cho rằng với em là nước chảy thành sông rồi, cuối cùng lại bị người ta nhanh chând dến trước. biết em chia tay, muốn em vất vả khổ sở nên quyết tâm làm việc, có chút thành tựu rồi mới về tìm em.”

      Thanh Vi yên lặng. Hôm nay phải là chút xúc động. thể nghi ngờ Phó Hồng rất chân thành, bằng tốn nhiều công sức cho cuộc hẹn với như vậy. Nếu như có Thập Tam, khó chắc động lòng.

      Nhưng có Thập Tam. Bây giờ phải từ chối làm sao mới khiến người này đau lòng đây? làm đau lòng lần rồi, cho dù lúc ấy biết, bây giờ còn muốn làm đau lòng lần nữa sao, sau khi vất vả kinh doanh, bôn ba ngàn dặm trở về sao?
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      ly sắc, Chrissong ngư thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      82, Phong độ của Phó Hồng

      Phó Hồng thấy mở miệng trong lòng có hơi thất vọng. thở dài, ngừng đũa, với : “Có lẽ đối với em mà , đột nhiên trở về những lời này là quá đường đột rồi, nhưng với , bao nhiêu năm vẫn quên được em, kìm nén rất lâu mới ra, nếu khiến em vui, cũng rất khó chịu.”

      “Em phải vui, rất tốt, chỉ là…”

      “Chờ chút, đừng lời từ chối liền. Những năm nay, mỗi khi khó khăn nhất, em biết điều chỉnh cảm xúc thế nào, lấy tinh thần ra sao ?”

      “Nghĩ cách trở về nổi bật sao?”

      phải.” Phó Hồng lắc đầu, chậm rãi : “ thường xuyên nghĩ tới cuộc sống tương lai của chúng ta. Lúc chủ nhà bắt bẻ, nghĩ tới căn phòng hướng biển của chúng ta, có mặt cửa sổ sát đất, mặt hướng biển cả, xuân về hoa nở; khi bị ông cụ răn dạy, nghĩ tới lúc chúng ta về già tìm nơi định cư nhàn hạ, có sân vườn trồng hoa và cây cảnh; thời gian nửa đêm gấp rút dốc sức, còn muốn kiếm nhiều tiền, sau này cũng có thể di dân. Mua trang trại nông dân cá thể, sáng sớm tản bộ đồng cỏ, buổi tối tự ủ rượu trái cây…”

      Thanh Vi yên lặng trầm xuống, biết Phó Hồng lại nghĩ nhiều như vậy. Như những người khác nhất định cảm động.

      “Em tin sao? Bây giờ tuy còn nhiều việc chưa làm được, nhưng chúng ta có kế hoạch tốt, phấn đấu chừng 20 năm, những cái này có thể thực được. rất nghiêm túc, em nghĩ phét sao?”

      phải, em biết có thể, sau này có thể phát triển rất lớn, có thể tới 20 năm làm được rồi, những chuyện miêu tả kia thực được, em tin tưởng.”

      “Vậy…”

      cái gì cũng tốt, chỉ là em có bạn trai rồi.”

      “Cái gì?” Phó Hồng sửng sốt. Từ khi ta trở thành bạn học, Thanh Vi hề kết giao bạn trai, nhưng bây giờ quyết định lại bị quẳng cho quả bom như vậy. Lúc trước ta nghĩ Thanh Vi từ chối, nhưng lại nghĩ rằng từ chối triệt để như vậy, còn vì lý do này.

      ta phấn đấu nhiều năm, rất ít khi giải trí, dường như dùng hết cả thời gian và công sức vào việc làm việc để thăng tiến, rốt cuộc cũng trở thành người chín chắn, điều kiện ưu tú, có thể đứng trước mặt Thanh Vi thẳng thắn thành khẩn cho cuộc sống tốt đẹp, vậy mà lại còn cơ hội nữa sao?
      Phó Hồng gì. Đột nhiên như vậy khiến ta cần chút thời gian mới có thể thích ứng. Cuối cùng ta hỏi: “Có thể cho biết, em có bạn trai lúc nào ?”

      “Chúng em cũng vừa xác định quan hệ, còn chưa cho ba mẹ, cho nên thái độ của bọn họ có thể làm hiểu sai, xin lỗi.”

      có biết ?”

      gặp rồi đấy, chính là A Ngự.” Thanh Vi nhớ tới Thập Tam, mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

      “Là ta? Khó trách, nét mặt ta lúc nhìn …” Phó Hồng nhàng vuốt giữa chân mày. Nhớ tới ánh mắt Thập Tam ngày đó, lúc ấy ta cũng cảm thấy đúng, quả nhiên phải thiện ý.

      ấy biết cách biểu đạt, cũng hơi tự ti, nhưng mà tiếp xúc nhiều hơn tốt hơn.”

      Phó Hồng cười khổ: biết biểu đạt à? Tự ti sao? Vậy cũng phải xem đối với ai rồi. Hai người cũng mất khẩu vị ăn cơm, cũng chẳng biết làm thế nào nên đành miễn cưỡng chọn vài món.

      Cuối cùng Phó Hồng thở dài: “Thanh Vi, lời này có thể hơi vô duyên, nhưng mà vẫn muốn hỏi chút, em hiểu ta sao?” Loại ánh mắt đó, loại khí thế này, bản năng Phó Hồng cảm thấy bất an.

      “Hiểu ạ. Làm sao vậy?”

      “Chính là cảm giác tốt, phải cố ý xấu, chỉ là cảm thấy ta có hơi, ừm, có chỗ nào đó đúng.”

      “Hoàn cảnh sống của ấy giống với chúng ta, bề ngoài như vậy thôi nhưng ra lại rất tốt.” khẳng định như vậy, Phó Hồng cũng thể cái gì nữa rồi.

      Thanh Vi nhìn nét mặt ta, mơ ước theo đuổi ban đầu nhàn nhạt mệt mỏi, ánh sáng mất, dần dần trở nên trầm ổn, thậm chí hơi nghiêm trọng. Thanh Vi đành lòng.

      Vào đúng thời điểm gặp được đúng người, đó là may mắn. biết tại sao, Phó Hồng là người đàn ông tốt như vậy, cuối cùng lại lỡ mất dịp tốt đường tình với , trước mắt gặp lại lần nữa nhưng cuối cùng cũng vẫn rời xa.

      “Phó Hồng, rất xin lỗi, lời này tuy rất hồ đồ, nhưng em rất xin lỗi.”

      “Đừng như vậy, tóm lại là lại chậm bước.” Phó Hồng uống hớp rượu rồi cười khổ: “Vậy chúng ta vẫn là bạn học tốt nhé. Đừng vì thổ lộ thất bại mà đánh vỡ bình yên, khiến tình nghĩa bàn học trước kia cũng mất luôn.”

      “Đương nhiên, có thể nghĩ như vậy em thấy rất may mắn.” Thanh Vi cảm kích tự đáy lòng.

      oán giận, vì từ chối mà thay đổi thái độ, lớn tiếng tuyên bố cái gì mà “ buông tay!” hay là “Chỉ cần em chưa kết hôn còn có cơ hội”, hoặc là hoàn toàn tỉnh ngộ, cho người khác biết “Lúc đầu chẳng hiểu sao tôi lại thích đó, may mà bây giờ thành đôi.”

      Như ấy, giữ vững phong độ hài lòng, trở lại là tình bạn, người đàn ông như vậy rất hiếm thấy. Hai người dùng xong bữa tối, Phó Hồng đưa về nhà, lúc cuối tạm biệt còn nhàng ôm thoáng cái, cười : “ bé à, phải thu tiền lãi.”

      Cái ôm này ôn hòa dịu dàng, Thanh Vi cũng từ chối, trong lòng bọn họ biết cái ôm này mờ ám, chặt đứt tình duyên nhiều năm như có như . Từ đó về sau, bọn họ chính thức là quan hệ bạn bè lâu dài.
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      Chris, song ngưcaoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :