1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi - Bản Sắc ( Chương 129+2NT) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      70, Nhận định

      Trong phòng yên tĩnh, từ hành lang truyền tới thanh ong ong của bóng đèn. Thanh Vi vừa được tiêm lại mơ màng ngủ.

      Thập Tam mở đèn giường, nhìn chai nước thuốc chảy từng giọt từng giọt vào trong cơ thể Thanh Vi, sắc mặt tái nhợt vẫn có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại vì phát sốt nên hai má đỏ hồng bất thường, bờ môi cũng khô cứng.

      Sau đó biết do gặp ác mộng hay khó chịu, Thanh Vi ngủ mà lông mày nhíu lại, Thập Tam nhàng xoa xoa giữa chân mày cho , để dễ chịu hơn.

      Có lẽ vì tác dụng của thuốc, độ ấm có giảm xuống chút ít, nhưng vẫn trong trạng thái sốt . Thập Tam lo lắng nhưng dám tùy tiện dùng nội lực để đả thông kinh mạch cho . Nội lực vốn là thứ rất khó nắm giữ, môn phái khác nhau, đưa nội lực vào đều rất nguy hiểm, huống chi Thanh Vi còn biết võ công.

      với vốn là người của hai thế giới, trong thế giới này, nội lực chỉ là truyền thuyết, thậm chí được lịch sử chính thức ghi lại, ai biết tùy tiện dùng nội lực có thể khiến Thanh Vi bị thương hay ?

      Nước thuốc truyền xong, Thập Tam gọi y tá rút kim, chỉ có thể ngừng dùng cách thủ công hạ nhiệt độ cho . Thanh Vi khó chịu, thỉnh thoảng tỉnh lại. Mỗi lần tỉnh lại đều nhìn thấy Thập Tam đứng thẳng tắp bên cạnh trong ánh sáng ảm đạm.

      đứng đó để có thể phát tỉnh trước tiên, thấp giọng với vài lời. Thanh Vi lúc tỉnh lúc mê, phát sốt nhiều lần nên suy yếu, nghe câu được câu mất nhưng lại vô cùng an tâm.

      Bàn tay mát lạnh thường xuyên đặt trán thăm dò độ ấm, cánh tay dùng lực phía sau lưng , dỗ dành uống mấy ngụm nước, khoảng 5 giờ sáng, dùng nội lực làm nóng cháo lên cho ăn, cứ mỗi hai giờ lại đo nhiệt độ cơ thể , cẩn thận đánh thức người ngủ.

      Trời sáng rất nhanh, Thanh Vi lại tỉnh lại lần nữa, miếng dán hạ nhiệt trán bị lấy xuống, thay bằng khăn mặt thấm nước lạnh. Thập Tam dùng vải bông thấm rượu cồn bôi vào lòng bàn tay cho .

      Đầu óc Thanh Vi choáng váng nặng trĩu, khỏi thào : “A Ngự, khó chịu quá.” Thập Tam lên tiếng, lại mang theo tiếng mũi.

      Thanh Vi giật giật, muốn Thập Tam vịn ngồi xuống, mượn ngọn đèn mờ nhìn – sắc mặt Thập Tam trắng bệch, khá hơn so với bao nhiêu, nước mắt trong mắt óng ánh.

      “Tại sao khóc ?” Thanh Vi muốn an ủi mà vỗ , nhưng lại thuận tay kéo người vào trong ngực. Lập tức nghĩ mình bệnh về đường hô hấp, tiếp xúc gần gũi cùng Thập Tam dễ lây bệnh, lại muốn đẩy ra.

      Nhưng Thập Tam lại ôm lấy buông, đầu để sau vai . Thanh Vi mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, cổ áo để lộ ra cần cổ, có chất lỏng nóng hổi xuống, ngay sau đó lại là giọt nước.

      Mặc dù ngay trước mặt Thanh Vi Thập Tam có ủy khuất, sợ hãi, nhưng lại chưa từng khóc dễ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là long lanh nước mắt. Lại khóc lớn thế kia khiến Thanh Vi bị hù, cũng chẳng quan tâm mình khó chịu mà liên tục dỗ dành : “Em ổn rồi, bị tiêm mà, sao lại khóc ?”

      có chăm sóc tốt cho em.” Thập Tam khàn giọng, cố chấp muốn đối mặt với , xong lại rơi hai giọt nước mắt xuống: “Để em chịu khổ nhiều như vậy.”

      Thanh Vi nên lời.

      phải là quan tâm , Thập Tam quý trọng như vậy, xem còn quan trọng hơn tính mạng của mình như thế.

      Thập Tam tuy là nữ tôn nam, so với đàn ông ở đây có thể càng thêm chịu nhịn, kiên cường, dù cho bị đao chém, kiếm đâm cũng quan tâm, tự mình xử lý vết thương cũng đau đớn như thế, nhưng lại vì bị tiêm mà rơi lệ.

      Thanh Vi hết cách, cũng muốn khóc theo, mũi khống chế được cũng cay cay.

      thở sâu, kìm nén nước mắt lại – trời sắp sáng, lại để cho người khác nhìn thấy cảnh hai người vì phát sốt mà khóc như mưa nghĩ chuyện gì xảy ra đây ?

      nhu hòa vỗ lưng Thập Tam : “Hôm nay có lẽ tốt lên, có việc gì, có việc gì rồi.”

      Nhưng lần này lại sốt cao hơn ngoài ý muốn. Nằm viện hai ngày, thay hai lần thuốc nhưng ban ngày cũng tạm được, buổi tối lại sốt, hơn nữa độ nóng thấp.

      Hai ngày ba đêm, lúc nhiệt độ cơ thể bình thường rất ít, phải sốt cao là sốt .

      Thể chất Thanh Vi hơi đặc thù, người trưởng thành khác sốt tới 39 độ hồ đồ rồi, từ đầu đến cuối thần trí đều tỉnh táo, càng như vậy càng có thể cảm nhận ràng cơ thể khỏe.

      Vô kể là ban ngày hay ban đêm đều thể ngủ giấc tốt, mở mắt liền cảm giác ánh sáng tối , phòng vệ sinh mà cảm giác như mây, còn khống chế tốt phương hướng, nếu như phải nhờ Thập Tam biết đụng phải bao nhiêu thứ.

      Bởi vì ăn được thức ăn, bác sĩ phải truyền chất dinh dưỡng. Truyền thời gian dài, nhất là truyền chất dinh dưỡng, vì thân thể yếu, mạch máu chịu nổi kích thích, truyền chất dinh dưỡng trở nên rất đau, Thanh Vi chịu nổi nên muốn để tốc độ truyền nhanh chút.

      biết có phải do sinh bệnh nguyên nhân hay , Thanh Vi bị bệnh nên tâm lý cũng rất yếu ớt, càng thêm khó chịu khi thân thể yếu ớt vô lực, cảm giác bị người ta quay tới quay lui.

      thậm chí còn cảm thấy rất oán giận, đột nhiên bộc phát, sớm tối cảm thấy vô vọng. Dù cho Thập Tam săn sóc mọi cách, chăm sóc cẩn thận tâm tình vẫn tốt.

      Ngày nọ, buổi chiều trong lúc kiểm tra phòng, bác sĩ cũng hiểu được hướng trị liệu đúng.

      Mới đầu theo tự thuật của người bệnh và tình huống kiểm tra, có lẽ chỉ là cảm mạo bình thường tạo thành chứng viêm, nhưng có lý do đổi hai lần thuốc, hơn nữa lượng thuốc còn thấp so với bình thường nhưng vẫn hạ sốt triệt để. Người trưởng thành sốt thời gian dài là tổn hại lớn đối với thân thể.

      Bác sĩ đột nhiên nghĩ đến khả năng, đành thương lượng cùng Thanh Vi: “Bệnh trạng của hoàn toàn là do cảm mạo, có điểm giống khuẩn lây XX. Loại khuẩn lây này nếu như dùng thuốc thông thường, mặc dù có hiệu quả nhưng rệt, nhưng dùng thuốc đặc hiệu có tác dụng phụ, bình thường cần chuẩn đoán chính xác. cứ lấy máu xét nghiệm lần xem sao ?”

      Thanh Vi chỉ có thể đồng ý, lại bị rút ống máu, sau đó đưa ra cầu với bác sĩ muốn phát sốt và ngủ giấc tốt.

      Bác sĩ nghĩ ngợi chút rồi cho loại thuốc viên: “Cái này duy trì thời gian dài, bảo vệ đêm cũng có vấn đề gì.”

      Bệnh viện có thiết bị xét nghiệm khuẩn XX, cũng may cách đó xa có trạm phòng dịch, ông ấy lại để cho Thập Tam đưa xét nghiệm, qua hai giờ lại lấy kết quả.
      Khi lấy được kết quả là trước giờ cơm tối rồi, Thanh Vi lại bắt đầu chuyển thành sốt cao.

      Y tá trưởng nhìn xét nghiệm riêng: “ là biến dị XX đệm lây, lần này thay thuốc khẳng định có tác dụng rồi.”

      Thanh Vi còn lo lắng phát sốt, sợ bị sốt rồi. Bác sĩ : “ dùng thuốc nhét hạ sốt buổi tối hôm nay có thể ngủ ngon giấc rồi, cơm nước xong xuôi đem thuốc đặt vào, ngày mai sốt nữa.”

      Tuy nhiên cũng quá tin tưởng – trước kia uống thuốc khỏi bệnh rất tự tin, bây giờ hoàn toàn có. Thanh Vi vẫn tận lực lên tinh thần, làm việc theo lời dặn của bác sĩ.

      Muốn đặt thuốc viên hạ sốt, Thanh Vi có chút xấu hổ, đây là muốn đặt từ phía sau đó, sao có thể đặt đây ? Nghĩ đến vừa rồi bác sĩ cố ý muốn đặt sâu chút, phòng ngừa trượt ra ngoài, Thanh Vi càng đau đầu.

      vẫn còn trì độn nhìn viên thuốc nhét, chỉ thấy Thập Tam xem xong hướng dẫn, rút từ trong hộp ra cái bao tay plastic mỏng, chuẩn bị mang vào tay.

      làm cái gì vậy ?” Thanh Vi mặc dù bị sốt đến hồ đồ, nhưng vào lúc này vẫn phản đối.

      “Nhét thuốc hạ sốt cho em.” Thập Tam theo lý thường mà , chút cũng đỏ mặt. Trong lòng , bây giờ chỉ có chữa bệnh cho Thanh Vi tốt, giải tỏa đau đớn cho là quan trọng nhất, về phần vị trí thuốc nhét kia, à, so với khỏe mạnh có quan hệ gì ?

      , , em tự mình làm.” Thanh Vi đoạt lấy đồ tay , động tác khó mà nhanh nhẹn được.

      Thập Tam muốn, còn muốn phục vụ nằm giường, do hỗ trợ. Thanh Vi kiên trì xuống giường, Thập Tam đỡ xuống, đưa vào phòng vệ sinh, lại kiên quyết ngăn cản Thập Tam khẩn cầu muốn vào.

      tự mình chậm rãi hoàn thành quá trình nhét thuốc, mở cửa ra chỉ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Thập Tam. sợ ngất , sợ làm tốt, sợ ngã sấp xuống.

      Nhìn thấy hoàn hảo việc gì ra mới nhàng thở phào vịn rửa tay.

      Quả nhiên lát sau ngủ tốt.

      Sáng ngày thứ hai Thanh Vi tỉnh lại, hiếm khi thấy phải là ngọn đèn mở ban đêm mà là ánh sáng nắng sớm.

      Vách tường sơn trắng, cây bức tường, màu sắc và trạng thoạt nhìn đều bình thường, tuy nhiên cơ thể vẫn vô lực, nhưng nhàng hơn rồi, cảm giác trì độn trầm trọng rốt cục còn.

      Thập Tam ngồi ghế, ghé vào bên giường, dường như ngủ rồi. Từng ánh mặt trời rơi người phác họa những đường cong màu vàng.

      Giờ khắc này, dáng người Thập Tam cúi người nghỉ ngơi vĩnh viễn khắc sâu trong đầu , để lại cho cảm giác an bình, rung động. Dù cho nhiều năm sau, cũng quên được.

      Ngay lúc này, Thanh Vi đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, giống như cả việc hít thở cũng trở nên có ý nghĩa.

      Ngay lúc này, có lý do và nguyên nhân nào nữa, thừa nhận còn do dự. Tin tưởng người mình muốn chỉ là người này, có ai có thể thay thế.

      Đó là loại dũng khí, dù cho biết phía trước đầy chông gai cũng muốn , cũng mực vững tin, vững tin cho dù ở trong chông gai cũng có thể về phía thiên đường.

      tình nhìn Thập Tam, Thập Tam bị nhìn chăm chú mà bừng tỉnh. vốn cũng ngủ say, trời sáng, xác định Thanh Vi ổn rồi mới cảm thấy mấy ngày nay ngủ nghỉ, rất mệt nhọc, ở đây lại tiện xếp bằng điều tức, đành ghé vào bên giường mà ngủ.

      Cảm thấy Thanh Vi tỉnh lại, ánh mắt còn dừng người mình, Thập Tam ngẩng đầu, chạm lên cánh tay bị áp run run, mặt còn mang theo nếp nhăn màu hồng do bị áp, lại làm cho gương mặt tuấn có chút đáng .

      thấy được ánh mắt Thanh Vi và nụ cười của : quyết định nhàng, tràn ngập cảm giác chờ mong hạnh phúc.

      Thập Tam dường như có thần giao cách cảm với Thanh Vi, nhìn , chậm rãi nở nụ cười.

      71, Ánh mặt trời giữa đêm

      Vừa hạ sốt, Thanh Vi lập tức xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng, Thập Tam cũng ở lại chăm sóc .

      Hôm về nhà, cơ thể Thanh Vi vẫn còn yếu, dù trời trở ấm nhưng vẫn chưa đủ độ, phòng lại vài ngày ai ở, càng thiếu khí ấm áp.

      cảm thấy hơi lạnh, ban ngày dễ rồi, quấn chặt chăn ngồi salon xem ti vi, Thập Tam bê cơm canh nóng hổi lên, ăn xong là được. Đến lúc ngủ lại do dự sờ tấm đệm lạnh buốt.

      Trong nhà có thảm điện, cũng cần thiết phải mua, vì vậy đành cắn răng nằm xuống, co lại tranh thủ chút hơi ấm. Thanh Vi nghĩ vậy rồi dũng cởi áo ngoài ra, mặc mỗi đồ ngủ run rẩy chui vào chăn.

      ra trước kia lúc trời lạnh đều như vậy, chỉ là lúc này cơ thể vẫn tốt lắm, lại chịu lạnh như vậy.

      Vừa ngồi xuống đệm, chưa kịp nằm xuống, cửa vang lên tiếng gõ.

      “Sao vậy ?” Thanh Vi nhúc nhích, cảm thấy nếu đứng dậy chắc có nổi dũng khí chui lại vào chăn mất.

      vào nhé.” Thập Tam xong liền đẩy cửa vào. vừa rửa mặt xong, mặt vẫn còn hơi ẩm.

      Thanh Vi trố mắt, Thập Tam cứ vậy mà vào hả ?

      , có ý gì ? Là có chuyện, hay muốn ngủ lại ở đây ?

      Tuy lần trước ở suối nước nóng, bọn họ hoàn toàn có được nhau, nhưng cũng chỉ mới lần, lúc về đến giờ bọn họ cũng chưa thân cận lần nào.

      Chẳng lẽ Thập Tam cho rằng bọn họ đạt đến mức cần mỗi ngày chung chăn gối sao ?

      Đương nhiên, Thanh Vi cũng phải loại người cổ hủ, nhưng trong lòng nghĩ là chuyện, tự nhiên cùng giường lại là chuyện khác, dù sao và Thập Tam cũng chỉ mới chung chăn gối lần.

      Được rồi, ra nguyên nhân chủ yếu muốn là do nằm viện bao nhiều ngày, còn chưa tắm rửa, tóc đầy mỡ, người toàn mùi là mùi, đủ thứ mùi vị… có thể thấy khó ngửi thế nào.

      cũng muốn mang thân hương vị đặc trưng như thế ngủ cạnh Thập Tam, “hun đúc” đâu, thực tế mà , người Thập Tam lúc nào cũng thoảng mùi thơm, lây sang xấu hổ chết ! Nếu biết trước thế này, lúc về nhà kiểu gì cũng phải tắm rửa sạch chứ chờ ngày mai.

      Nhưng Thập Tam lại nhất định đồng ý, sợ bệnh lần nữa.

      Ơ mà, đợi tí, nếu Thập Tam chỉ muốn ngủ ở đây mà còn muốn tiến thêm bước phải làm sao ?

      Thập Tam nhìn vẻ kinh ngạc và kháng cự của nhếch môi, bắt đầu cởi quần áo.

      cởi đồ rất nhanh, cởi áo ngoài ra chỉ còn mỗi đồ lót, thân người hoàn mỹ lộ ra hoàn toàn, Thanh Vi từ trợn mắt há mồm chuyển thành chảy nước miếng tong tong, hỏi: “ ngủ ở đây sao ?”

      “Ừ.” Thập Tam như cho thời gian thích ứng, chưa vội lên giường, nhưng vẫn còn ngượng vì khỏa thân, cúi thấp đầu đứng ở cuối giường.

      , sao , sao ra phòng khách ngủ ?” Thanh Vi khẩn trương đến nỗi cà lăm luôn.

      “Trời lạnh, ủ giường cho em.” Thập Tam xong, lỗ tai cũng đỏ bừng: “ sợ em chịu được lạnh.”

      “Em còn chưa tắm đầu, người những mùi là mùi.” Thanh Vi vì câu ủ giường của mà choáng, lật đật đáp lời.

      sao, chuyện đó… sao hết.” Thập Tam ra vẻ hiểu, xong lại vòng tay ôm qua ngực: “ lạnh lắm, lên được ?”

      Thanh Vi lập tức chịu nổi, Thập Tam lạnh, cũng đúng, trong phòng lạnh như vậy, mặc đồ còn lạnh, huống chi Thập Tam đứng trần truồng thế kia ? đúng là kém tinh ý mà !

      Thối thối , dù sao cũng chuẩn bị chăn mền rồi. Vì thế Thanh Vi nhấc chăn lên : “Nhanh tới nhanh tới !” xong liền tự giác lời này của mình có vấn đề liền còn mặt mũi nào ngữa, dứt khoát che mặt ngã xuống.

      Lỗ tai Thập Tam đỏ như máu, tiến vào chăn ôm lấy Thanh Vi.

      Người ấm áp, hơi ấm xuyên qua lớp quần áo của Thanh Vi, bao trùm lấy , cảm giác vô cùng thư thái.

      Thanh Vi nhịn được mà nhích nhích vào gần . Thập Tam liền ôm sát hơn chút, hai tay ôm chặt lấy , hai chân quấn lấy chân , dùng cơ thể của mình sưởi ấm cho . Ôn hòa, dịu dàng, ấm áp, lấy đâu ra thảm điện nào so được với thế này ?

      Mùi thơm ngát người Thập Tam truyền tới, Thanh Vi thậm chí còn cảm giác mình còn khó ngửi nữa, chậm rãi trầm tĩnh lại, cơ thể như tắm trong ánh mặt trời.

      Da thịt cọ xát lại có chút mập mờ nào. Thậm chí Thập Tam còn khẽ hôn lên mắt Thanh Vi, có chút cảm giác dục vọng nào, thấp giọng : “Ngủ .” Giọng từ tính ôn tồn bảo vệ.

      Đến lúc này, Thanh Vi hoàn toàn hiểu tới để ủ giường cho mà thôi.

      Thanh Vi dán lên lồng ngực rắn chắc của : “A Ngự.”

      “Ừ ?”

      có sợ lạnh ?”

      sợ.”

      “Vừa rồi lạnh mà.”

      “… sợ em cho lên giường.”

      “Hừ, học hư từ bao giờ vậy, còn dối nữa.”

      “…”

      được gạt em.”

      “Ừ.”

      “Sao phải cởi quần áo ?”

      “Như vậy em mới ấm được.”

      Thanh Vi chợt cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      so đo có mùi hay , chỉ quan tâm có khó chịu hay , thậm chí còn màng e thẹn mà cởi quần áo ủ ấm cho .

      Thanh Vi cười như ăn mật, ngọt ngào vô cùng, cọ lên lồng ngực rắn chắc kia: “Em lạnh hay cũng quản sao ?”

      “Đây là bổn phận của .”

      “Vậy còn quản gì nữa ?”

      “Chăm sóc cuộc sống của em.”

      “Vâng, đều giao cho hết.”

      “Được.”

      chứng minh, lúc cảm động đừng có đồng ý cái gì cả.

      Thập Tam quả quản hết cuộc sống của Thanh Vi, hơn nữa còn quản vô cùng nghiêm khắc: Ăm cơm gì, ngủ lúc nào, mặc bao nhiêu quần áo, quả là quản từ đầu đến chân.

      Thanh Vi cũng hiểu Thập Tam muốn tốt cho , sợ lại bệnh. Nhưng biết mình đỡ hơn rồi, cơ thể cũng hồi phục, Thập Tam lại hạn chế rất nhiều, khiến uất ức phiền muộn thôi.

      Thập Tam tìm cách ép ăn, cháo ngô cá hấp, thịt bò ngó sen hầm nấm hương… Ban ngày ăn no rồi, buổi tối còn phải ăn canh gà, lưỡi vịt… khiến ăn tiêu.

      Tuy lượng thức ăn lại nhiều, chứa trong đĩa nhìn rất tinh xảo, Thanh Vi cũng ăn vào nổi. nhìn mấy món ăn sáng mà cười rộ lên: “A Ngự, có thù oán với gia cầm sao ?”

      “Hả?” Thập Tam khó hiểu.

      xem, lưỡi vịt, chân ngỗng, cánh gà, con cũng tha!”

      …Thập Tam thẹn.

      thí dụ như Thanh Vi thích ăn cay, cay vui, nhưng từ khi sinh bệnh lại chẳng được nhìn lấy chút ớt. Thập Tam cho ăn, lý do là cần bồi bổ, sợ kích thích dạ dày và thực quản. Thanh Vi sốt ruột, lặng lẽ rưới tương lên bánh bao, bị phát nên bị tịch thu mất rồi.

      Lại ví dụ như lúc Thanh Vi xem ti vi, đến hồi gay cấn, Thập Tam lại kiên quyết tắt ti vi, lý do là tới giờ ngủ, được để cảm xúc kích động quá. Trời mới biết lúc đó mới chưa tới 10h, Thanh Vi trợn mắt nhìn sao, nhà là căn hộ tắt đèn sớm nhất khu chung cư.
      Lại ví dụ như Thanh Vi bị vây trong phòng cả tuần, muốn ra ngoài dạo, Thập Tam lại quấn lại như gấu, mang ra sân phơi nắng. Mấy bà già ông già còn mặc mỏng hơn ấy chứ.

      Nhưng những lúc làm chuyện này, Thập Tam đều cứng rắn mà giữ thái độ dịu dàng như nước, giọng đầy từ tính uyển chuyển, như sô la tan chảy trong lòng , “Nhịn hai ngày nữa được ?”, “Nghe lần được ?”, “Xem như xin em đươc ?”

      Cái này tốt, cái kia được, lại phối hợp với mắt phượng liên tiếp phát điện của , Thanh Vi lần nào cũng đần ra, u mê đồng ý, đồng ý rồi lại có loại cảm giác nhục nước mất quyền, lúc kịp phản ứng chỉ có thể ngồi góc tường vẽ vòng tròn rồi.

      Sau mấy ngày oán oán u u, Thanh Vi đột nhiên ý thức được Thập Tam hóa ra cũng rất phúc hắc, dùng dịu dàng làm vũ khí, lấy tui làm tiến để đạt được mục đích. Ai Thập Tam như em trai của chứ? Quả thực còn quản nhiều hơn ba mẹ .

      Nhưng giận lại giận nổi, chắc hẳn đây cũng là loại trình độ quản lí chứ nhỉ.
      Tóm lại Thập Tam thành công quản lí Thanh Vi vô cùng hiệu quả. Cân nặng của tăng 2 cân, mập mập trắng trắng. Giấc ngủ vô cùng sung túc, mắt mất hẳn quầng thâm, thậm chí còn hơi sưng.

      Thanh Vi cảm giác mình bị cảm vặt chút xíu xong, về nhà phải để tĩnh dưỡng mà là về ở cữ, khác biệt duy nhất với sản phụ là có trẻ con trong bụng.

      quyết định chuyện với Thập Tam, nhưng mở miệng : “Em bệnh nặng mới khỏi…”

      Thanh Vi vội giữ chặt tay , “A Ngự, em khỏi hẳn rồi, còn béo lên nè. Ngày mai em phải làm.”

      Vốn tưởng Thập Tam phản đối, nhưng lại thế mà chỉ dặn dò Thanh Vi. Cuối cùng lại với cũng phải về nhà Ba Yến mẹ Yến rồi, nếu bọn họ lo lắng.
      Thập Tam bằng giọng buồn buồn, Thanh Vi nghe xong cũng hụt hẫng thôi.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      72, Cách nhìn thế giới bất chính của Thập Tam

      Thanh Vi đến nhà cha mẹ vào cuối tuần, cũng gặp mặt Thập Tam. Ăn xong hai người ra ngoài tản bộ, vài câu ngọt như đường. Thập Tam bỗng nhiên : “ muốn mua cho em cái điện thoại.”

      Lần trước lúc té xỉu, điện thoại của rơi mặt đất, bị vỡ màn hình, ngờ lần trước Thập Tam nhìn thấy ở bệnh viện lại ghi nhớ.

      Thanh Vi cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cười : “ sao, còn có thể dùng được mà.” biết Thập Tam có tiền, muốn phiền não vì chuyện này.

      Nhưng Thập Tam lại : “ tới nơi bán lấy cái.”

      “Lấy cái ? muốn trộm sao ?” Thanh Vi nhíu mày.

      phải trộm, là lấy.”

      “Ăn cắp là đáng xấu hổ, có thể có nhưng thể trộm.” Thập Tam vội ân cần dạy bảo. biết đạo đức quan của Thập Tam khác hẳn người thường, muốn cái gì trực tiếp lấy, cảm thấy xấu hổ.

      Dù cho cuộc sống của bây giờ thay đổi nhiều nhưng quan niệm phải đổi là đổi được, ví dụ như “lấy” và “trộm” khác nhau ở chỗ nào, đối với , chuyện này chẳng có gì quan trọng.

      thấy ở ngân hàng hằng ngày có rất nhiều người đưa tiền gửi, còn có xe chở tiền nữa.” Thập Tam , thái độ vô cùng tự nhiên.

      “Sao nghĩ lệch lạc vậy, muốn cướp ngân hàng sao ?” Thanh Vi hoảng sợ : “Chẳng lẽ làm rồi sao ?” nhanh chóng hạ thấp giọng, kéo Thập Tam vào trong góc, sợ có người nghe được, đồng thời nghĩ nhanh đến chuyện hai ngày nay có vụ cướp ngân hàng nào hay .

      “Vốn định thế. Nếu như cướp được cũng là bản lĩnh của , tính là ăn cắp.” Thập Tam chắc chắn. “Hơn nữa làm lần là đủ dùng mấy năm.”

      “Nhưng đó là cướp bóc ! Còn hỏng hơn ăn cắp ! biết ? Đây là tội lớn, bị bắt vào tù, hơn nữa nếu bị đám bảo vệ bắt được là chết chắc đó !” Thanh Vi lay lay Thập Tam.

      Thập Tam bị phản ứng mãnh liệt của khiến cảm thấy kỳ lạ: “ đâu. Mấy người bảo vệ đó yếu lắm, chiêu xử lí được họ rồi, họ đánh bị thương nổi đâu.”

      “Cái gì ? , làm em tức chết mất ! Cho dù lúc đó có cướp được tiền, chẳng lẽ lại muốn sau này bị truy nã mãi sao ?”

      dịch dung, đám người đó sao tìm được ? Cho dù tìm được cũng quan sát mấy cảnh sát đó rồi, bọn họ yếu xìu.” Thập Tam vẻ miệt thị, thần sắc nhàn nhạt để lộ khí thế cao ngạo. Lúc này phảng phất như vẫn là ảnh vệ tàn khốc năm xưa.

      chỉ lấy làm lạ là sao Thanh Vi lại phải để ý những vấn đề này. Thân thủ đám người đó quá kém, căn bản cùng đẳng cấp với , sao Thanh Vi lại kiêng


      [​IMG]
      Chris, song ngưNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      73 , Chuyện xưa

      Thời tiết dần trở nên ấm áp, khí hơi ẩm ướt, quần áo mọi người mặc cũng nhiều. Thanh Vi cũng rất vui, mặc cái áo khoác mới trông rất xinh đẹp.

      Tiền lương được phát, Thanh Vi dùng hết từ lâu, lại đột nhiên nhận được bưu phẩm của Yến Dung. Là thùng giấy căng phồng, mở ra loạt áo khoác, váy vóc, túi xách dành cho .

      Yến Dung bây giờ cũng coi như là tiểu phú bà rồi, còn ở thành phố H, phồn hoa hơn nơi này nhiều, quần áo cũng nhiều kiểu dáng mới, Thanh Vi thản nhiên nhận tâm ý của chị ấy, mặc vào cảm thấy rất vừa người.

      Thanh Vi vô cùng vui vẻ, chẳng những vì quần áo mới rất đẹp mà còn vì có thể mua thêm ít đồ cho Thập Tam. muốn làm chắc phải sắm sửa thêm ít đồ, quần áo mùa xuân, điện thoại cũng thiếu được.

      Vốn định tìm Thập Tam ngay nhưng lớp cấp 3 lại có lịch họp ở thành phố C, Thanh Vi tính họp xong về nhà cha mẹ.

      cùng với bạn học Á Á, vì vậy nên tới nhà Á Á trước. Nhà Á Á là căn hộ, có thang máy, phải leo lên 5 tầng lầu, gõ cửa chút nghe thấy lầu ầm ỹ, Á Á chạy ra mỏ cửa, bảo chờ lát. Thanh Vi nhìn Á Á bận rộn thay đồ trang điểm, lại chuyện phiếm với ấy: “Sao lầu ồn vậy ?”

      Á Á bắt đầu phàn nàn, lầu dọn nhà, mấy ngày nay họ thu dọn đồ đạc, cả tối cũng chẳng được yên, khiến ấy hôm qua còn mất ngủ.

      xong lại có tiếng động cơ dưới lầu, là công ty dọn nhà. Sau đó có mấy người ầm ỹ bước xuống, bắt đầu chuyển đồ trong nhà.

      Á Á vừa tô son, vừa dò xét Thanh Vi qua gương, cười : “Đồ đẹp đấy, nhưng còn thiếu ít đồ trang sức.” xong liền đeo cho đôi hoa tai: “Tớ vừa mua, chưa dùng đâu, tặng cậu dùng, là cỏ bốn lá lấy may mắn đấy nhé.” Hoa tai này rất tinh xảo, đeo lên quả nhiên khiến Thanh Vi càng thêm lung linh.

      Á Á chê mặt mộc, muốn trang điểm cho Thanh Vi, Thanh Vi lại thấy ấy trang điểm kỹ quá, chỉ cười lắc đầu: “Được rồi, họp lớp thôi mà, cần phiền vậy đâu.”

      Á Á nghe vậy lại : “Họp lớp cũng là gặp người cũ, ăn mặc phải xinh đẹp chứ.”

      ấy gì vậy ? Thanh Vi mơ hồ. Người cũ nào ? Bạn học đều tính là người cũ, nhưng đâu phải ít gặp nhau ? Thanh Vi hỏi: “Ý gì vậy ? Người cũ nào cơ ?”

      Á Á kinh ngạc : “Cậu biết sao ? Phó Hồng về rồi, lần họp lớp này là cậu ấy đứng ra tổ chức, mọi người đều cậu ấy muốn gặp cậu nên mới vậy đấy.”

      Phó Hồng ? Thanh Vi há hốc mồ, nhớ lại nam sinh nhiều năm trước.

      khuôn mặt chậm rãi lên trong đầu: Mày dài mắt to, mang theo vẻ trẻ trung chưa thành thục, đam mê chơi bóng rổ, cũng thích đọc sách, cái gì cũng ràng, là người nổi bật trong đám bạn học.

      Nhưng cậu ấy cũng thích tiếp cận nhiều người, dù lúc chơi bóng rổ có nhiều nữ sinh nhiệt tình gọi tên nhưng cũng rất ít đáp lại. Nhưng nếu bạn học muốn hỏi bài, cậu ấy đều chỉ dẫn cụ thể, rất ưu nhã ổn trọng.

      Nhà bọn họ ở gần nhau, thường cùng nhau học. đường cùng thảo luận bài vở, lí tưởng của mình.

      Kỳ lạ là tuổi dễ sinh ra mập mờ đó, bọn họ tiếp xúc gần gũi như vậy nhưng lại ai gì, bọn họ cũng cảm thấy có gì đúng.

      Có lẽ bởi vì Phó Hồng luôn ôn hòa với nữ sinh, đặc biệt tốt với ai, hơn nữa cậu ấy còn rất cao, như hình tượng người vậy, nên khiến mọi người cũng chẳng biết gì.

      Lúc đó Thanh Vi vẫn còn ở tuổi xúc động, có khi có ý kiến trái với Phong Hồng liền hăng say biện luận, khiến cậu thể đồng ý. biết là Phó Hồng nhường hay thích biện luận, chỉ ra cái nhìn của bản thân rồi lẳng lặng nghe , Thanh Vi tự cho là mình thắng, Phó Hồng cũng chỉ nhìn cười cười.

      Thanh Vi liền nghĩ rằng cậu ấy bị mình thuyết phục, mắt liếc thấy người ta cao hơn mình chút mà vẫn thua nên rất dương dương tự đắc.

      Nhưng chứng minh, Phó Hồng đúng rất nhiều chuyện.

      Qua thời gian dài, Thanh Vi càng nghe nhiều ý kiến của cậu ấy hơn, vẻ “tiểu nhân đắc chí” ngày càng ít.

      Phó Hồng trừ lúc ở sân vận động là sinh long hoạt hổ, thời gian khác đều rất điềm tĩnh, rất ít nam sinh vẻ ngoài cao lớn như cậu mà làm việc lại trật tự ràng như thế, vì thế cũng khó hiểu khi cậu trở thành học trò ưu tú trong mắt giáo viên.

      Ba mẹ Thanh Vi nhiều lần khen cậu khiến Thanh Vi buồn bực. Vì thế ít lần ngáng chân, ý đồ bẻ gã điển hình này, Phó Hồng lại chưa bao giờ giận, nhưng cũng rất ít khi mắc lừa.

      Mỗi lần Phó Hồng tránh bẫy của đều ra vẻ chẳng có chuyện gì, chỉ có là phiền muộn.
      kể lại phiền muộn này với Á Á, Á Á đùng đùng nổi giận mắng , mới biết ra Phó Hồng rất được các bạn nữ ưa thích, Thanh Vi lại biết quý trọng, đúng là khiến người ta muốn đánh luôn.

      Lúc đó cũng nghĩ, chẳng lẽ Phó Hồng thích mình ?

      Nhưng lại nhanh chóng kết luận là phải. Phó Hồng chưa bao giờ năng mập mờ, tặng quà bao giờ, cũng ân cần giúp đỡ . À, ngoại trừ có cho mượn bài tập. Ngay cả khi tranh luận cũng chẳng thèm lưu tình mà phê bình ngây thơ thành thục, cho dù vẫn giữ thái độ tốt nhưng ngôn từ luôn sắc bén.

      Cũng có những lúc cậu tốt với . đường học lắng nghe phiền não và chuyện vui của , đề nghị với lúc cần, thỉnh thoảng giúp sửa dây xích, chỉ chơi bóng rổ.

      Hình như… Những chuyện này giống là cậu ấy thích ! Thanh Vi lại thản nhiên, cố kỵ tiếp tục phát triển tình huynh đệ với Phó Hồng.

      Mãi đến khi và cậu ấy cùng thi vào trường đại học, tiếc cho cậu, với thành tích của cậu có thể thi được trường tốt hơn rồi. Bọn họ vẫn giao du bình thường, gần xa, thân cận nhưng thân mật.

      Cho đến khí tốt nghiệp, gặp Thịnh Thế, ta gia cảnh tốt, bằng cấp cao, giỏi giao tiếp, vẻ ngoài tuấn, phong độ nhàng. Người ưu tú như thế lại chủ động tiếp cận .

      Sau đó mới phát ra, Thịnh Thế hóa ra là bạn hồi bé của , cũng coi như là thanh mai trúc mã.

      Dưới những ánh mắt ghen tị, Thịnh Thế tỏ tình với , tặng hoa hồng, lãng mạn kiêu ngạo nhìn , lao vào cái ôm của ta.

      Phó Hồng ảm đạm bỏ . mình tới thành phố khác lập nghiệp.

      Lúc bạn bè tiễn ta, ta uống say mới ta thích Thanh Vi, thích rất nhiều năm. Nhưng ta chỉ biết bên , biết biểu đạt. Bây giờ Thanh Vi có người trong lòng, cũng nên ra .

      Mọi người đều khiếp sợ, mà Thanh Vi lại ở đó, lúc đó gặp cha mẹ Thịnh Thế. Sau đó biết được cũng gì.

      Nếu Phó Hồng thổ lộ mọi chuyện khác. Nếu Thanh Vi nhạy cảm hơn chút mọi chuyện như thế. Nhưng ván đóng thuyền, Thanh Vi chỉ có thể chúc ta hạnh phúc.

      Thịnh Thế rất ưu tú. đầu tư vào xí nghiệp nước ngoài, vài năm sau làm nên nghiệp, đường thăng chức, ngay lúc mọi người hâm mộ Thanh Vi muốn chết ta lại được phái ra nước ngoài công tác, được hưởng đãi ngộ cao hơn.

      Phía nước ngoài cầu thể kết hôn trong nước. Người nước ngoài rất tinh ranh, họ sớm ngăn cản các tai họa ngầm, bên nghiệp bên tình , Thịnh Thế ôm Thanh Vi bảo chờ ta.

      Trước khi Thịnh Thế xảy ra lần đầu tiên với Thanh Vi.

      Lúc được năm, Thịnh Thế có trở lại lần, vẫn Thanh Vi chờ ta, bọn họ lại có lần thứ hai.

      Nhưng Thanh Vi chờ đợi hai năm, có số việc sớm thay đổi. Hai người sớm tìm được tiếng chung, cách nhìn nhận cũng đồng nhất nữa.

      Thậm chí lần thứ hai thân mật cũng chẳng còn mùi vị gì nữa.

      Sau đó - có sau đó.

      Có người lúc ra nước ngoài gặp lại Thịnh Thế, nhìn thấy ta ôm ngoại quốc, nhìn rất thân mật. Người bạn đó dám kinh động, chỉ về lặng lẽ với Thanh Vi. Thanh Vi gọi điện quốc tế, trong điện thoại, Thịnh Thế im lặng, ngay cả xin lỗi cũng . Thanh Vi hiểu, yên lặng cúp điện thoại.

      Lúc mọi chuyện truyền ra, những người lúc trước hâm mộ ghen ghét , giờ lại nhìn với mắt có đồng tình, nhưng cũng có hả hê.

      Thanh Vi muốn nghe ai an ủi, cũng muốn về nhà.

      lúc đó thường xuyên dạo có mục đích, trong trí nhớ là bầu trời đầy lá thu rụng, như cười hiểu thấu tình .

      Nhưng khắp nơi đều có dấu chân bọn họ từng quá.

      Những kỉ niệm vui vẻ, ngọt ngào, đau đớn, nóng bỏng nhuộm khắp trong lòng Thanh Vi.
      Vẫn nên để thời gian làm mờ hết thảy.

      Mà lúc đó cũng truyền tới tin của Phó Hồng.

      Phó Hồng rất ưu tú, chỉ có điều ưu tú của rất trầm, ai nhìn thấy. Lúc làm việc ở thành phố S, mọi chuyện rất thuận lợi, được giám đốc quyền uy nhận làm học trò, trở thành kiến trúc sư được tán thưởng.

      phác thảo ra rất nhiều phương án tốt, trở thành kỹ sư cấp cao, có danh tiếng, có công ty muốn mời về làm nhân tài chính trong công ty, tiền lương rất nhiều, tương lai tốt đẹp.

      Nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì tới Thanh Vi nữa rồi.

      Phó Hồng chủ động liên hệ với , nhưng chưa hẳn biết chuyện của .

      Hơn nữa bọn họ tính là gì ? phải người , cũng chẳng có quan hệ mập mờ.
      ChrisNhiên Nhiên thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      74, Thập Tam dối

      Thanh Vi thấy Á Á quan tâm mình tỉnh lại từ trong hồi ức. cười cười gì: “ cần nghĩ nhiều quá, chỉ là gặp lại bạn học cũ mà thôi.”

      quả thực nghĩ lâu gặp, Phó Hồng trở về tổ chức họp lớp, nhưng lúc nhận thông báo lại để ý cũng nên.

      Nếu có Á Á nhắc nhở, có lẽ đột nhiên nhìn thấy Phó Hồng cũng thấy được tự nhiên. Nhưng bây giờ có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi có gì nữa.

      Thời gian trôi qua, cảnh vật cũng thay đổi, người cảnh cũng khác, những câu chuyện tốt đẹp qua tháng năm rồi cũng khác. Thanh Vi hiểu được điều đó.

      Phó Hồng trở về khoe khoang cũng được, tình cũ chưa dứt cũng được, ta đối với cũng phải là cậu thiếu niên thuần túy năm xưa nữa.

      Thực tế bọn họ có cuộc sống riêng của mỗi người, từng người sống trong vòng luẩn quẩn của riêng mình, làm bạn được, nhưng người rất khó, những chuyện này từng trải qua.

      Hơn nữa có Thập Tam. Mà Phó Hồng, bấy lâu nay sống ở thành phố đầy hấp dẫn, chắc chắn cũng còn trong sáng như năm xưa nữa.

      Á Á chậc chậc hai tiếng: “Thanh Vi, biết cậu vô tư hay lạnh lùng nữa, cho dù là giả vờ tớ cũng bội phục cậu đấy. Lúc trước chia tay dứt khoát với họ Trịnh, bây giờ cũng chẳng nhăn lấy cái.”

      “Vậy cậu muốn tớ thế nào đây ? Ngửa mặt lên trời thét dài ? Khóc rống lên sao ?” Thanh Vi cười đánh cái.

      Á Á làm bộ thẹn thùng: “Đương nhiên là phải giả vờ nhu nhược rồi, vừa kiên cường vừa lo âu, lúc nhìn bạn học Phó có vẻ muốn lại thôi, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng ngôn ngữ cơ thể lại đầy quyến rũ, cam đoan cậu ấy chịu nổi đâu.”

      nàng xong còn nhìn Thanh Vi với hai mắt sáng rỡ, như là động viên trước trận chiến: “Tóm lại cậu ấy là đối tượng kết hôn đáng đề cử đấy, hi sinh chút nhan sắc cũng đáng mà !”

      …Thanh Vi hết .

      dứt khoát thèm để ý đến Á Á nữa, ra cửa sổ nhìn xuống.

      Bên chiếc xe vận tải, ba bốn người bận rộn qua lại. Đột nhiên, người khiến ánh mắt ngưng lại, bóng lưng thẳng tắp, rất giống Thập Tam.

      Nhìn từ phía chỉ có thể nhìn ra người nọ mặc quần áo rất cũ kĩ, vai khoác túi đồ, còn cõng cái TV. Thanh Vi nhìn kĩ, chỉ thấy ta tóc ngắn, chưa kịp nhìn thêm người ta vào trong xe.

      Tóc ngắn, vậy phải là Thập Tam rồi. Huống chi lúc này có lẽ lớp. Chắc là mình nhớ Thập Tam quá rồi.

      Á Á rốt cục cũng chuẩn bị xong, ngăn nắp ra ngoài cùng Thah Vi. dặn Thanh Vi làm bộ “xuân ý dạt dào”, lao tới “cuộc hẹn mùa xuân” với bạn học cũ. Thanh Vi đen mặt, bạn Á Á này cũng có ý xấu, chẳng qua là ngây thơ quá.

      Á Á rất hưng phấn, lúc ra hành lang chú ý qua gần sát người. Người nọ ôm cái túi lớn, đợi người xe nhận đồ. Á Á sợ cọ phải quần áo bẩn liền vội tránh qua bên.

      Thanh Vi nhìn thấy người này chính là công nhân dọn nhà. Dường như ta cũng nhận ra được cái nhìn chăm chú của Thanh Vi, liền ôm đồ chui tọt vao xe, cái bao lớn vẫn che mặt.

      Thanh Vi bước chậm lại, nhìn vào trong xe. Trong xe ít đồ, người vừa rồi ngồi xổm bên trong như sửa sang lại, dường như bận rộn lắm vậy, Thanh Vi vẫn lẳng lẳng nhìn.

      Á Á thấy Thanh Vi dừng hẳn giục : “Nhìn gì đó, đều là bụi bặm, đừng để bẩn quần áo !”

      Thanh Vi trả lời, nhìn người tóc ngắn bên trong, nhàng : “A Ngự, xuống đây.” Người trong xe như bị đánh trúng, chậm rãi dừng tay, cứng người lại.

      Thanh Vi thấy vẫn có ý trốn trong đó, lại thêm: “ ra.”

      Thập Tam giấu được nữa, chậm rì rì bò ra.

      Lúc này công nhân dọn nhà khác cũng tới, kinh ngạc nhìn cảnh này.

      Thập Tam cúi đầu như phạm sai lầm lớn vậy, đứng trước mặt Thanh Vi như thế. mặc bộ quần áo thể thao cũ nát, toàn thân bụi đất, vai vác túi dệt, tóc ngắn dài đều.

      Á Á Thanh Vi nhìn chằm chằm vào cái người đầy bụi này làm gì, hơn nữa ánh mắt lại rất phức tạp chuyên chú, xem ra cũng phải quan hệ bình thường. cảm thấy ổn, liền đẩy Thanh Vi : “Người quen hả ? Chào hỏi rồi thôi, sắp đến giờ rồi.”

      Thanh Vi làm như nghe thấy. kéo tay Thập Tam nhìn kĩ, liền nghe xung quanh có mấy tiếng hít thở mạnh, tay Thập Tam khẽ rụt, lại bị giữ chặt.

      Thanh Vi nhìn chằm chằm, sau đó nhìn hai tay : vốn bàn tay đẹp đẽ, nay lại thô ráp, vết thương chi chít, vốn dàn da trơn trượt nay lại thô ráp vô cùng.

      Vốn là hai bàn tay thon dài đẹp đẽ, nay ở trong bàn tay trắng nõn của Thanh Vi lại cân đối chút nào. Thập Tam cũng phát ra, muốn rút tay lại nhưng được, đành tìm cách che , tự lừa mình dối người.

      Thanh Vi nhận ra Thập Tam khiếp sợ.

      ra đây gọi là kiêm chức của Thập Tam, ra tiền mua điện thoại của là từ đây, ra vẫn lừa dối và bố mẹ , tự tìm việc làm.

      Tóc cắt lúc nào ? biết.

      học từ lúc nào ? biết.

      tìm việc cực khổ thế nào ? biết.

      mỗi ngày dấu diếm cha mẹ thế nào ? biết.

      biết gì hết… cứ gạt mãi như vậy sao ?

      Trong lòng chua xót lại tức giận, giọng trầm xuống: “ muốn gì sao ?

      Thập Tam cảm thấy tâm trạng cuộn lên, liếm môi gì.

      Thanh Vi buông tay ra, thất vọng: “ muốn kiếm tiền gấp như vậy sao? Ngay cả chờ lớp huấn luyện xong cũng chờ được sao ?”

      Thập Tam rốt cục cũng mở miệng, nhưng lại chỉ ba chữ chẳng có ý nghĩa gì nhất: “ xin lỗi.”

      Thanh Vi chậm: “ nên xin lỗi bản thân ấy.”

      Thập Tam ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm, cả câu xin lỗi cũng nổi nữa.

      có biểu tình gì, chỉ đứng đó, thẳng tắp như đại thụ, mái tóc bị cắt ngắn có gió luồn qua, rất hòa hợp với khuôn mặt tuấn.

      Thập Tam bị Thanh Vi và Á Á nhìn đến khó chịu, muốn đưa tay lau bụi mặt, lại phát tay chân quần áo cũng bẩn, ngón tay cũng thành màu đen rồi, nên lại để xuống.

      Lúc này, cảm thấy mình tệ như thế, mất mặt như thế, khiến Thanh Vi mất mặt.

      Tầm mắt Thập Tam nửa đóng nửa mở, như che ánh mặt trời tươi đẹp của mình.
      Chris, song ngưNhiên Nhiên thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      75, ấy là bạn trai tớ

      Á Á nhìn thấy mặt của Thập Tam - vừa rồi còn cho rằng là người bẩn thỉu, ai ngờ lại là đẹp trai. Tuổi trẻ, trốn học làm công, đúng là vấn đề của thiếu niên, chẳng lẽ là người nhà Thanh Vi sao ?

      Tuy có cảm giác hơi kì lạ, có gì đó đúng, nhưng vẫn nở nụ cười: “Được rồi, đứng chắn ở đây cũng có cách, lúc nào quay lại dạy dỗ sau nhé ?”

      xong liền nhìn đồng hồ, ra hiệu thời gian sắp muộn. Mấy người dọn công trong nhà cũng vây tới, có người : “Tôi còn thấy nghi nghi, hóa ra thằng bé này lừa người nhà làm !”

      Thập Tam nhìn Á Á gọn gàng, đụng chút cũng phủi quần áo cả tiếng, lại nhìn Thanh Vi rực rỡ, nhìn lại bản thân mình lại tự giác lui về sao.

      biết nên giấu diếm tìm việc. Nhưng muốn mua điện thoại cho Thanh Vi, còn có rất nhiều thứ muốn làm cho .

      Nhưng có công việc vĩnh viễn thể làm gì cho được. Lúc tìm việc mới phát ra mọi chuyện lại khó khăn như thế, thông báo tuyển người đầu tiên đều cầu bằng cấp. tới khách sạn muốn làm nhân viên tạp vụ mà cũng đòi bằng cấp.

      Mà những việc rửa bát trong quán cơm, bảo mẫu đều là công việc của phụ nữ, cũng cần có chứng nhận.

      Đừng đến bằng cấp, ngay cả chút việc kỹ thuật cũng biết làm, biết học ở đâu.

      Vì tìm việc, dứt khoát cắt tóc – tóc dài dễ bị từ chối.

      Lúc ấy vẫn do dự mất lúc lâu. Chưa đến chuyện thân thể da thịt tóc tai là của cha mẹ, nên quý, Thanh Vi cũng rất thích tóc , thường xuyên vuốt ve khen tóc trươn mượt như tơ, nỡ.

      Nhưng đàn ông ở đây đều tóc ngắn, muốn tìm việc thể nhập gia tùy tục.

      Thanh Vi nhìn thấy có lẽ tức giận, thích . nghĩ mãi rồi cuối cùng vẫn cắn răng cắt tóc. Tự cắt rất khó coi, chưa đến chuyện tạo kiểu.

      nhìn thấy báo có tin tuyển nhân viên phục vụ quảng cáo, phân biệt nam nữ, xem bằng cấp, chỉ cần bề ngoài đoan chính, tiền lương có hơn vạn, còn trích phần trăm. ôm hi vọng tới xin làm, tới đại sảnh tòa nhà Casino.

      Nhân viên tuyển mộ rất hài lòng về ngoài và khí chất của , giật giây ký vào hợp đồng công nhân, còn ngừng về chỉ cần giải phóng tư tưởng, tác phong cởi mở là có thể kiếm rất nhiều tiền.

      Thập Tam nhìn điều khoản hợp đồng, lại nghe những ám chỉ kia, còn có cái gì mà nữa ?

      vứt hợp đồng, mặc kệ người sau lưng ới gọi.

      Cuối cùng tìm được việc ở công ty dọn nhà.

      Ở đây bằng cấp cũng như giấy lộn, chỉ nhìn sức nhìn bằng. Thập Tam đúng là nhìn rất khỏe mạnh. chịu được cực khổ, tốc độ dọn nhà nhanh hơn người khác.

      Làm công việc dọn nhà tuy rất mệt nhưng chỉ cần có sức cũng kiếm được ít. Nhưng việc này tốn thể lực, chỉ có tuổi trẻ khỏe mạnh mới làm được, cậy mạnh dễ bị thương, ví dụ như trật thắt lưng chẳng hạn. Vì thế người làm lâu dài cũng nhiều lắm.

      Thập Tam khỏe hơn bất cứ ai, người khác mệt đến co quắp rồi, vẫn có thể làm, khiêng đồ đạc cồng kềnh trong nhà, đều làm được hết. Công ty và nhân viên tạp vụ đều bội phục, vì thế phát tiền lương sớm hơn cho , mới có tiền mua điện thoại cho Thanh Vi.

      Đối với ba Yến mẹ Yến, thầy giáo giới thiệu kiêm chức, mỗi ngày sớm về trễ, thay quần áo ở công ty, trước khi trở về lại rửa tay rửa mặt sạch , cũng bị ai phát ra.

      Nhưng hôm nay lại bị Thanh Vi phát .

      Thanh Vi vừa ra khỏi cửa, Thập Tam phát ra rồi. lập tức bối rối vô cùng, cũng may ôm túi lớn, có thể che được mặt.

      Nhưng chỗ chật quá, bạn cùng Thanh Vi sợ bẩn, ngừng phủi bụi, cuối cùng khiến Thanh Vi chú ý đến .

      Thập Tam vốn muốn trốn trong xe, đợi Thanh Vi , ngờ Thanh Vi lại gọi , ràng là phát ra .

      Thập Tam biết làm xấu hổ rồi, làm mất thể diện của .

      Trước mặt bạn học của , làm công việc vất vả này, mặc đồ bẩn, có thể diện. Nhìn biểu của Á Á biết, mọi người ai cũng chướng mắt người như .

      Đúng vậy, việc của bây giờ ở thế giới trước đây là kẻ khiêng kiệu, hoặc là cu li, là loại người biết làm gì, chỉ dựa sức kiếm cơm ăn.

      Nơi đây tuy kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng sống cũng vất vả mệt mỏi, vẫn có mấy ai muốn làm.

      Thành Vi thất vọng rồi, mặt mũi cũng sượng ngắt kìa.

      Cứ với bạn là bà con xa là được rồi, dù sao trước đây cũng chưa từng giới thiệu với ấy mà. Hoặc là dứt khoát nhận , bây giờ quay người cũng được, nếu Thanh Vi xấu hổ trước mặt bạn mất.

      Dù sao cũng chưa từng vọng tưởng có thể có quan hệ gì với . Chỉ cần có thể ở bên , chăm sóc , có danh phận hay có sao đâu ?

      Với chuyện này, sớm nghĩ kĩ rồi. cùng lắm cũng chỉ là hộ vệ của Thanh vi, có lẽ cũng chẳng đủ trình độ làm hộ vệ, chỉ là nam sủng.

      Thập Tam cảm giác mình phải hiểu như vậy, trong lòng lại khổ sở vô cùng, từng giọt như bật sâu vào đáy lòng, khiến toàn thân rét run.

      nghĩ nhiều như vậy ra cũng chỉ mới qua vài giây. Á Á lại : “Thanh Vi, cần rồi, cậu lo lắng thông báo người nhà .”

      Thanh Vi cười với nàng: “ ấy phải người nhà của tớ.”

      Á Á nghe xong cũng thể “A” lên tiếng, sắc mặt Thập Tam lập tức trắng bệch, mím chặt môi, lại lùi về phía sau bước. Vài người bốc vác bất mãn nhìn Thanh Vi.

      Á Á cho rằng sắp , lại nghe thấy Thanh Vi : “ ấy là bạn trai tớ.”

      !

      Im lặng hoàn toàn. Thập Tam nhìn Thanh Vi với vẻ thể tin, nhóm bốc vác cũng trợn tròn mắt.

      Á Á kêu lên tiếng: “Thanh Vi ! Cậu cái gì ? Cậu lấy đâu ra bạn trai ? ta là ai ?”

      ấy đúng là giật mình quá thể, bắn liên hồi, đặt câu hỏi liên mồm, Thanh Vi biết nên trả lời câu nào trước, Á Á kiên quyết lôi sang bên.

      Á Á giọng dồn dập : “ ta bằng cấp gì ? Gia cảnh thế nào ? Chắc cũng có gì đặc biệt, cậu hơn hẳn nhiều người, điều kiện tốt vậy, sao lại chọn bạn trai như thế ?”

      Thanh Vi : “ ấy tên A Ngự, tuy có bằng cấp bối cảnh nhưng rất tốt, đối xử với tớ cũng rất tốt.”

      Á Á trợn to mắt, cắt lời: “Cậu xem ngôn tình nhiều quá đó hả ? ta đương nhiên phải đối xử tốt với cậu rồi, nhưng sau này sao ? Đối xử tốt với cậu có thể lấy làm cơm ăn, lấy làm phòng ở chắc ?”

      Thanh Vi : “Tớ có nhà, ấy cũng có công việc, chúng tớ chết đói được.”

      Á Á nghe vậy hết nổi, xoa ngực : “Cậu váng đầu hả ! Cậu cũng phải con nhà giàu, có nhiều tiền. Sao phải cùng ta nằm gai nếm mật, về sau cậu hoa tàn ít bướm, vậy phải làm sao đây ! Còn nữa, lỡ như ta lừa đảo sao ?”
      Chris, song ngưNhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :