1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ảnh Hậu Tái Sinh - Mi Bảo (FULL)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      7.3

      Chu Minh Vi nhìn sang phía đó, chỉ thấy Chân Tích nhìn mình với nụ cười hết sức nhiệt thành, còn sắc mặt Cố Thành Quân hơi khó chịu. Bên cạnh còn có người đàn ông vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài đứng đắn, nhìn bằng ánh mắt thăm dò.

      Minh Vi bỏ đồ trang điểm xuống, ngoan ngoãn sang bên đó.

      Tôn Hiếu Thành nheo mắt cười, đưa tay ra.

      - Hóa ra tên là Chu Minh Vi. Xem chừng và tôi cũng có duyên phận với nhau. Tôi cũng là bạn tốt của vợ Thành Quân.

      Minh Vi phải kiềm chế lắm mới bật cười.

      Bố Tôn Hiếu Thành là đại gia trong giới truyền thông, nắm trong tay vô số các tờ báo và tạp chí. Gã con nhà giàu này là bạn trai cũ của Chân Tích. Minh Vi vốn ưa gì loại công tử đa tình này, tuy nhiên sống giang hồ phải chăm sóc chu toàn đến mọi thế lực xung quanh, cho nên khi còn sống vẫn giữ quan hệ khá tốt với bố mẹ Tôn Hiếu Thành và ta.

      Ngày trước Trương Minh Vi hoàn toàn thể nào hấp dẫn nổi con mắt của ta, nên lúc này, khi bị ta nhìn bằng ánh mắt đầy vẻ tán tỉnh chơi bời đó, Minh Vi vừa cảm thấy buồn cười vừa hơi bực bội, ngoài ra, còn cả chút đắc ý khi lòng tự tôn của mình được thỏa mãn.

      - Cùng ăn trưa được ? - Tôn Hiếu Thành giở chiêu bài của mình ra cách thành thạo.

      Minh Vi nhìn Cố Thành Quân, giống hệt như học sinh tôn trọng quy tắc.

      Cố Thành Quân bất lực gật đầu.

      Khi đó Minh Vi mới :

      - Được ạ, cảm ơn .

      - biết nghe lời. - Tôn Hiếu Thành cười ha ha. - Chân Tích, ấy khiến nhớ đến em đấy.

      Chân Tích cười chế giễu:

      - Em ngoan ngoãn như vậy từ khi nào?

      - Khi em mới vào nghề cũng giả bộ ngoan như thế này mà. Đáng tiếc là chưa kiên trì được bao lâu đánh rơi chiếc mặt nạ, trߠlại nguyên tính cách ngang ngược vốn có của mình.

      - thấy ai chỉ dựa vào ngoan ngoãn mà tiến thân được chưa? - Chân Tích cười nhạt tiếng, quay người về phía phòng hóa trang.

      Minh Vi đứng bên cạnh vẫn thay đổi nét mặt, dường như hiểu chút nào những lời chế giễu của ta.

      Đó đúng là cuộc chiến của phụ nữ, cánh đàn ông chỉ giữ vai trò bàng quan đứng nhìn. Tuy trong lòng Tôn Hiếu Thành và Cố Thành Quân đều hiểu , xét về khí thế, Chân Tích thua.

      Tôn Hiếu Thành rất thạo trong việc ăn, mặc, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ để mình bị thiệt thòi về những khoản này. ta mời cơm đương nhiên là tìm quán nào đó gần trường quay, mà đặt hẳn phòng bao trong khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố. Bốn người ngồi trong hai chiếc xe, chừng giờ đồng hồ mới từ ngoại ô vào đến thành phố.

      Minh Vi ràng phải ngồi xe của Tôn Hiếu Thành. Tôn Hiếu Thành hỏi câu, trả lời câu, thừa thêm từ nào. Dù vậy, luôn tỏ ra ngoan ngoãn và ngại ngùng nên Tôn Hiếu Thành thể trách lạnh lùng kiêu ngạo.

      Tôn Hiếu Thành chịu được đành :

      - Những ít tuổi ra xã hội, phần lớn tính cách đều mạnh mẽ, nhưng em ngược lại. Sợ là em bị thiệt thòi đấy.

      Minh Vi :

      - ra ngoài xã hội thể cứ thuận buồm xuôi gió. Vấp ngã lần lại khôn ra ít là được.

      Tôn Hiếu Thành nghe vậy càng cảm thấy hứng thú.

      - Vì sao em lại thích đóng phim?

      - Tôi thích điện ảnh và biểu diễn. - Minh Vi đáp.

      - Trong lĩnh vực này nhiều quy tắc lắm, sợ rằng em ứng phó nổi. - Tôn Hiếu Thành thể ra mấy điều mình nghĩ trong lòng.

      Minh Vi cười nhạt, đáp:

      - Tôi cũng biết rất . Tham vọng của tôi lớn, chỉ cần có thể được đóng phim là tốt rồi.

      - muốn nổi tiếng sao?

      - Đương nhiên là muốn, nhưng đến mức khao khát. Tôi chỉ muốn mình có thể tìm thấy niềm vui trong diễn xuất.

      Tôn Hiếu Thành bật cười. ta nghĩ, rốt cuộc này vẫn còn ít tuổi, cách nghĩ ngây thơ, vẫn biết rằng đời này có thứ gọi là “cám dỗ sao chống lại nổi”, cũng chưa hề biết đến cụm từ “mình thuộc về mình”. ta lăn lộn trong vòng giải trí bao nhiêu năm qua, thấy bao nhiêu bước vào đó với trái tim thuần khiết, song dần bị đẩy đến chỗ buộc phải tranh giành cướp đoạt, dính đầy thứ bẩn thỉu người. Bọn họ khi đó cũng có đôi mắt trong sáng như của Minh Vi. Thậm chí cả Chân Tích hồi mới vào nghề cũng y như vậy.

      tên là Minh Vi này liệu duy trì điều đó được bao lâu?

      Khi Tôn Hiếu Thành và Minh Vi đến khách sạn cũng vừa lúc Cố Thành Quân và Chân Tích tới nơi. Bốn người lặng lẽ xuyên qua đám đông vào khách sạn. Đối diện bên kia đường là trung tâm thương mại lớn, rất nhiều trẻ mặc áo phông có in chữ “Đ” đứng quảng trường, trong tay cầm những tấm biển lớn màu tím hồng ghi chữ “Đình” lại lại.

      - Là Đường Hựu Đình phải ? - Chân Tích tò mò hỏi. - Trùng hợp , cậu ta cũng ở đây sao?

      - Vậy có thể gọi cậu ấy đến ăn cùng luôn. - Tôn Hiếu Thành - Hôm trước bảo cậu ấy đóng vai Tống Tử Thành, rốt cuộc cậu ấy quyết định thế nào rồi? Nếu vẫn trả lời phải tìm diễn viên khác đấy.

      Cố Thành Quân thể giữ thể diện cho Tôn Hiếu Thành nên đành bấm máy gọi cho Đường Hựu Đình. Năm phút sau người quản lý của Đường Hựu Đình là Lưu Triệu chạy tới.

      Chào hỏi Cố Thành Quân và Tôn Hiếu Thành xong, Lưu Triệu :

      - Hựu Đình làm đại diện cho hãnh điện thoại di động, buổi sáng có chương trình quảng cáo trong trung tâm thương mại, vừa mới kết thúc. Cậu ấy tẩy trang xong đến ngay.

      Khi Lưu Triệu rồi, Tôn Hiếu Thành cười cười với Cố Thành Quân:

      - Vẫn nghe Đường Hựu Đình kiêu căng lắm, coi ai ra gì. Sau khi Legend giải tán có bao nhiêu công ty tranh nhau sứt đầu mẻ trán, vậy mà cuối cùng lại đầu quân cho công ty cậu. Thành thực mà , rốt cuộc cậu thấy cậu ta có điểm gì hay?

      Cố Thành Quân hững hờ:

      - Ngày trước đều là do Minh Vi... Vợ mình làm việc với cậu ta.

      Chân Tích uống trà đại mạch, đưa mắt nhìn Cố Thành Quân, sau đó lại nhìn sang Chu Minh Vi ngồi cạnh Tôn Hiếu Thành như người vô hình, cười nhạt tiếng.

      - Cố Thành Quân xây mới cho Đường Hựu Đình phòng thu cao cấp nhất, lại cầu thầy Đàm làm album mới cho cậu ta, còn bỏ tiền quay MV nữa. Vĩnh Thành bọn em nhiều tiền lực mạnh, Đường Hựu Đình tất nhiên muốn chọn rồi.

      Tôn Hiếu Thành cười.

      - Nghe cậu ta từng học dưới hai người trong trường đại học, vậy đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận hơn.

      Khi nhân viên phục vụ mang món ăn nóng hổi đầu tiên lên, cánh cửa phòng bật mở, thanh niên vóc dáng cao gầy bước vào, chính là Đường Hựu Đình.

      Hôm nay trời ấm áp, Đường Hựu Đình chỉ mặc chiếc áo len cổ lọ màu xám tro, khoác thêm bên ngoài chiếc jacket màu đen, tẩy trang sạch , tóc cũng được thả tự nhiên che trước trán. Trông dáng vẻ rất giống viên chức trẻ, đẹp trai, có tài, giống với ca sĩ được ưa chuộng chút nào.

      Đường Hựu Đình và Tôn Hiếu Thành cũng biết nhau từ trước nên cần giới thiệu. Hai người đó bắt tay ròi hỏi han mấy câu, sau đó Tôn Hiếu Thành kéo Đường Hựu Đình ngồi xuống. Đường Hựu Đình yên vị mới nhận ra ngồi im lặng rằng bên cạnh là Minh Vi.

      Minh Vi ngước mắt lên nhìn Hựu Đình, ngoan ngoãn chào tiếng:

      - Đường sư huynh.

      Vì Minh Vi theo ê kíp làm phim nên hai tháng nay bọn họ gặp nhau. Bây giờ chợt gặp lại ở đây, cả hai đều cảm thấy người kia gầy chút.

      Đường Hựu Đình hỏi:

      - Vì sao lại ở đây?

      Câu hỏi khách khí chút nào, song thấy thế làm phiền lòng, khẽ cười đáp:

      - Được chủ tịch Tôn coi trọng nên theo đến đây rót rượu thôi.

      Câu trả lời cực kì khéo léo khiến Tôn Hiếu Thành sướng ra mặt, cười :

      - Hôm nay tôi được xem Chu diễn xuất ở phim trường hết sức tuyệt vời, thế nên muốn kết thân. Công ty Vĩnh Thành của mọi người đúng là đầy ắp nhân tài.

      - Thế ư? - Đường Hựu Đình nhìn Chu “tuyệt vời” bằng ánh mắt đầy ý.

      Minh Vi cười lịch thiệp, cúi đầu gì.

      Tôn Hiếu Thành tưởng bối rối nên sốt sắng giục ăn. Minh Vi ngoan ngoãn cầm đũa lên, ăn miếng hệt như chú mèo con. Tôn Hiếu Thành tỏ ra rất thích thú với dáng vẻ nhút nhát của Minh Vi, ánh mắt mỗi lúc cháy bỏng hơn, trong phút chốc quên mất mình còn công chuyện với Cố Thành Quân, chỉ nhiệt tình săn sóc cho Minh Vi.

      Cố Thành Quân ngồi đối diện nhìn hồi lâu, cuối cùng thấy chịu nổi nữa bèn :

      - Hựu Đình, cả tôi và Hiếu Thành muốn biết rốt cuộc cậu có nhận vai diễn ?

      Tôn Hiếu Thành bị nhắc đến tên sực tỉnh, quay đầu sang với Đường Hựu Đình:

      - Phải rồi, tìm cậu cũng chính là để chuyện này. Tôi biết vai đó chỉ xuất trong bốn tập, nhưng cũng khá quan trọng. Chẳng phải cậu cũng định phát triển thêm sang hướng điện ảnh hay sao? Cứ coi như đây là bước đầu khởi động là được rồi.

      Đường Hựu Đình từ đầu ngồi bên cạnh xem cảnh “đại quan nhân và tiểu nương tử”, nụ cười mỗi lúc hơn. Ánh mắt của di chuyển từ khuôn mặt lặng lẽ xoay nghiêng của Minh Vi sang khuôn mặt tươi cười hào hứng của Tôn Hiếu Thành, cố gắng kiềm chế ý muốn đạp phát vào mặt ta, :

      - Tôi cũng suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này, song chỉ e thu xếp được lịch.

      - Việc đó quan trọng, chúng tôi có thể điều chỉnh lại lịch quay cho cậu, cậu tập trung quay vào những lúc cậu có thời gian trống là được.

      Chân Tích chen vào câu châm chọc:

      - Chủ tịch Tôn đúng là thiên vị . Nghề gì cũng có quy tắc riêng, bật đèn xanh cho Đường Hựu Đình như vậy, bảo những người trước chúng tôi phải làm thế nào?

      Đường Hựu Đình cười, ra chiều nịnh nọt:

      - Chị Chân Tích yên tâm, tôi tuyệt đối dám nhận đặc quyền đâu. Tôi về bàn bạc lại với người quản lý, làm sao sắp xếp đủ thời gian đến trường quay. Được diễn chung với tiền bối như chị đúng là ước mơ chung của tất cả sinh viên khóa dưới như chúng tôi. Chị chính là nữ thần trong mắt bọn hậu bối chúng tôi, làm sao tôi có thể bỏ qua.

      Chân Tích thỏa mãn, thêm gì nữa.

      Cố Thành Quân :

      - Vai diễn đó có nhiều cảnh đóng chung với Minh Vi nhất. Nếu cậu có thể sắp xếp thời gian sớm chút Minh Vi phải đợi lâu.

      Minh Vi vội :

      - Em sao ạ. Sau này đóng bù nốt cũng vậy thôi. Cứ theo đúng lịch diễn của Đường sư huynh .

      - Đúng đấy. - Chân Tích liếc nhìn Cố Thành Quân. - Bất kể chuyện gì cũng phải có trước có sau.

      Năm người ngồi ăn với nhau chừng nửa tiếng, người nào cũng có tâm trạng riêng muốn ra. Tới lúc ăn xong Tôn Hiếu Thành thanh toán tiền, sau đó với Minh Vi hết sức tự nhiên:

      - Để tôi đưa em về khách sạn.

      Minh Vi còn chưa kịp trả lời Đường Hựu Đình :

      - Tôn vừa uống khá nhiều rượu, nên lái xe, để tôi đưa Chu đây về là được rồi.

      Tôn Hiếu Thành nghe vậy đâm mất hứng, quay đầu sang nhìn Minh Vi. Minh Vi vốn thông minh nên vẫn cúi đầu im lặng vờ như biết, lời nào. Đường Hựu Đình đắc ý cười cười, ngoắc ngoắc tay với Minh Vi, sau đó sải bước ra khỏi phòng. Minh Vi theo sau y hệt vợ .
      Anhdva, honglakLinh Sờ Tinh thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      7.4

      Chân Tích uể oải chỉnh lại đầu tóc, sau đó quay sang nhìn Cố Thành Quân từ đầu đến cuối vẫn sa sầm mặt mày, cười nhạt tiếng:

      - Chủ tịch Cố cũng uống nhiều rượu rồi, để tôi gọi trợ lý đến đón, cần vất vả tới .

      xong, ta cầm lấy túi xách rồi nghênh ngang bước .

      Trong phòng còn lại hai người đàn ông. Tôn Hiếu Thành khi đó mới cười phì tiếng, với Cố Thành Quân:

      - Thành Quân, nghĩ gì thế?

      - Cái gì mà nghĩ? - Cố Thành Quân hỏi lại.

      - biết đấy. - Tôn Hiếu Thành . - bé Chu Minh Vi đó nhìn bên ngoài chỉ như con cừu ngoan ngoãn, nhưng cũng có mưu tính, e rằng còn khó đối phó hơn cả Chân Tích của chúng ta. rước lấy phiền toái là vì tên ấy giống với tên vợ sao?

      - cho rằng tôi diễn kịch tình ái với chính mình? - Cố Thành Quân với vẻ vui. - bé đó là nhân tài có thể bồi dưỡng được.

      - Vậy muốn ấy?

      Khuôn mặt đẹp trai của Thành Quân hơi co lại.

      - nghĩ quá xa rồi, Hiếu Thành.

      - Vậy nếu muốn, để tôi được ? - Tôn Hiếu Thành cười toe toét. - giờ vẫn còn non, qua vài năm chắc chắn có thể trở thành tuyệt thế giai nhân…

      Câu của Tôn Hiếu Thành bị ngắt giữa chừng bởi ánh mắt lạnh như băng của Cố Thành Quân. Cố Thành Quân đứng dậy với bộ mặt lạnh lùng, cầm áo khoác vắt lên vai:

      - Nếu muốn chơi bời tìm người khác, thiếu gì diễn viên mới sẵn sàng đến tận cửa. Đừng có chạm vào Minh Vi. ấy là nghệ sĩ trọng điểm mà chúng tôi gây dựng, phải giữ cho hoàn toàn sạch .

      - Ai có thể giữ được hoàn toàn sạch khi ra ràng được đây? - Tôn Hiếu Thành cười mỉa, uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly.

      Tôn Hiếu Thành và Cố Thành Quân chia tay nhau trong tình cảnh vui đó.

      Lúc này Minh Vi ngồi ghế lái phụ trong chiếc xe bốn chỗ của Đường Hựu Đình. Dáng vẻ được ngụy trang lúc ăn cơm còn, uể oải dựa lưng vào ghế, thở dài hơi, hoàn toàn thả lỏng cơ thể.

      - Thế nào rồi? - Đường Hựu Đình liếc mắt nhìn . - Con nhà nghèo lớn lên trong rau cháo, hôm nay được công tử nhà đại gia truyền thông chiêu đãi bữa thịnh soạn, bây giờ cảm thấy toàn thân khó chịu rồi.

      Minh Vi cười khẽ.

      - Sư huynh, hai tháng nay được nghe những lời châm chọc cay nghiệt của , đâm lại nhớ.

      Đường Hựu Đình hắng hắng giọng, song khuôn mặt đẹp trai lại hé nụ cười.

      Minh Vi xoa xoa bụng :

      - Chiêu đãi gì mà chiêu đãi? Tôi nuốt nổi, căn bản là chưa ăn gì hết. Tôi thấy cũng có vẻ gì là ăn no, hay chúng ta tới đâu đó ăn thêm .

      Từ trước đến nay Đường Hựu Đình chưa hề từ chối chuyện ăn uống, hơn nữa lúc này có cả Lưu Triệu và Tiểu Hoàng hay càu nhàu bên cạnh, nên ngay lập tức chấp nhận đề nghị của Minh Vi, đến ngã tư liền rẽ sang lối, lái thẳng xe đến nơi quen thuộc.

      Xe dừng bên đường, Minh Vi thấy quang cảnh bên ngoài rất quen, bỗng nhớ lại.

      - Đây chẳng phải phía bên ngoài cửa nam của đại học Đông Bắc hay sao?

      - Vì sao biết? - Đường Hựu Đình ngạc nhiên.

      - À. - Ai mà biết trường cũ của mình? Minh Vi nhanh trí bịa ra lý do. - Ở đây nhiều quán ăn vặt nên tôi thường cùng ban bè ghé qua.

      - Cũng lâu rồi quay lại chỗ này, biết quán lẩu ngày trước thường đến ăn bây giờ có còn nữa ? - Đường Hựu Đình rồi tháo dây an toàn ra, ngó quanh xe tìm mũ.

      Minh Vi thấy Đường hựu Đình đội sụp chiếc mũ bê-rê lên đầu, sau đó đeo thêm cặp kính râm bèn cười, trêu chọc:

      - Nếu định hóa trang như vậy đến chỗ này, chắc chắn người ta tưởng định làm chuyện gì đó vụng trộm.

      - Tôi quan tâm đến việc phơi mặt ra đây, dù sao những đứa học khóa dưới trong trường này cũng quen biết ai. Tôi cũng ngại việc xuất bản tin giải trí với , vì tôi là người nổi tiếng. Còn , bị quy kết thành hồ ly tinh định bám lấy tiền bối, bị đám fan “Đôi cánh” của tôi anti đến chết mất. hãy nghĩ cho kỹ.

      - Xì. - Minh Vi làm ra vẻ quan tâm, song sắc mặt đột nhiên thay đổi, thành thực . - Được rồi, có cần thêm chiếc khăn quàng cổ nữa ?

      - phải tôi ăn trộm khoai lang. - Đường Hựu Đình hung hăng.

      - Chỉ hỏi tiếng thôi mà. - Minh Vi lầm bầm.

      Trường cũ có mấy thay đổi, khu chung cư có tuổi đời khá lâu của giáo viên vẫn y như trước, các quán hàng ở tầng hẳn đổi mấy lần chủ, song khác nhiều so với khi Minh Vi còn học. Các cặp đôi vẫn ngồi đối diện trong quán trà sữa cùng uống chung cốc, tình ý tràn trề. Trong quán lẩu đông nghịt sinh viên. Cửa hiệu sách báo năm xưa trở thành quán cà phê, sạp hoa quả và cửa hàng ăn nhanh đối diện vẫn còn ở đó.

      Đường Hựu Đình và Minh Vi chọn chiếc bàn trong góc quán lẩu lấy đậu phụ chua. Minh Vi đợi Đường Hựu Đình lên tiếng, với nhân viên chạy bàn trong quán:

      - Cho nồi lẩu trắng, đĩa váng đậu, đĩa rong biển, hai đĩa thịt nạc vai giòn.

      - Xem chừng cũng thường đến đây. - Đường Hựu Đình .

      - Đúng vậy, lúc trước tôi thường đến đây với bạn. Ở đây vừa rẻ vừa tiện lại vệ sinh sạch .

      Ngày đó, lúc Minh Vi còn học đại học, quán lẩu đậu phụ này mới chỉ là quán vỉa hè. Khi gia đình gặp nạn, Cố Thành Quân thực rất khó khăn, bởi vậy Minh Vi thường xuyên nhờ làm việc này việc nọ, lúc xong đều lấy danh nghĩa cảm ơn để mời cơm.

      Cố Thành Quân vốn là người tự trọng, bao giờ chấp nhận đến các quán hạng sang, chỉ đồng ý ăn ở quán lẩu này. Trước khi gặp Cố Thành Quân, Minh Vi bao giờ biết đến cái quán xíu nhếch nhác ven đường đó, song vì người mình thương nên chuyện gì cũng ngại.

      Nhớ lần đầu tiên đến ăn tại quán lẩu, Minh Vi còn mang sẵn theo giấy khử trùng, lau sạch lượt tất cả bát đũa, sau đó mới đưa cho Cố Thành Quân. Thành Quân cười giễu cợt, song gì. Minh Vi lo Thành Quân bình thường ăn uống được tốt nên lần nào cũng gọi đống đồ ăn. Lần nào cũng vậy, Cố Thành Quân bao giờ để thừa mà cố gắng ăn hết mọi thứ. Minh Vi chìm ngập trong niềm vui sướng được chăm sóc cho Thành Quân nên hoàn toàn nhận ra miễn cường của .

      Bây giờ nhớ lại, thấy Cố Thành Quân vốn sinh ra trong gia đình trung lưu, chắc cũng rất coi thường những quán ăn vỉa hè như vậy. chọn chỗ như vậy thực ra là để Minh Vi thôi quấy rầy mình nữa. Tiếc rằng Minh Vi là người phải cứ thấy khó là bỏ, quyết làm bằng được. Cố Thành Quân bị bám như keo, rũ ra nổi, đành phải chấp nhận.

      Còn Chân Tích xinh đẹp, thanh nhã chính là đại diện cho cuộc sống quý tộc và tinh tế từng có của Cố Thành Quân, thứ mà Minh Vi, vốn sinh ra trong gia đình giàu mới nổi thể nào so sánh được. Cố Thành Quân đương nhiên quyến luyến, khó lòng dứt ra.



      - Ôi trời, mau xem kìa, Đường Hựu Đình đấy.

      Tiếng kêu cố nén hào hứng của cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Vi.

      Mấy bé trông dáng vẻ học sinh ngồi bà bên cạnh nhận ra Đường Hựu Đình, bắt đầu bàn tán đầy phấn khích.

      - Đúng là ấy rồi! Người đẹp trai quá!

      - ấy đến cả đây ăn nữa?

      - Sao lại có người con trai đẹp tới mức như vậy?

      Đám con cười khúc khích, bé bạo dạn hơn chút còn nâng cao lượng, với Đường Hựu Đình:

      - Hựu Đình, single mới của hay lắm, bọn em chờ album mới nữa.

      Đường Hựu Đình bỏ cặp kính râm xuống, mỉm cười vẫy tay với bọn họ, khiến các trẻ kêu ré lên phấn khích.

      Đường Hựu Đình vốn bao giờ “giữ giá” với các fan của mình. Có người ngồi bên cạnh rút máy ảnh ra chụp ảnh, cũng ngăn cản. Trái lại, Minh Vi vội vàng cúi đầu xuống, tránh để bị lọt vào ống kính. Đúng như Đường Hựu Đình , sợ những tin đồn này nọ, nhưng muốn bị mang tiếng là bợ đỡ người nổi danh.

      Cử chỉ mất tự nhiên của Minh Vi lập tức lọt vào mắt Đường Hựu Đình. nhìn , sau đó quay đầu với nam sinh vừa chụp ảnh:

      - Đây là trợ lý của tôi, nếu các bạn úp ảnh lên mạng, xin hãy làm mờ khuôn mặt ấy giùm.

      Nam sinh đó cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa.

      - Cảm ơn. - Minh Vi khẽ .

      - cũng phải bắt đầu làm quen với việc được chú ý . - Đường Hựu Đình ngoác miệng ăn miếng thịt heo. - Sớm muộn gì cũng phải trải qua cuộc sống như của tôi. Giơ tay giơ chân đều bị người ta để ý từng tý, tới đâu cũng có người theo. có cuộc sống riêng tư, mất tự do rất nhiều.

      - Để xem trong tương lai tôi có nổi tiếng . - Minh Vi đáp. - lại nhớ ra, hôm nay Tôn Hiếu Thành bảo rằng có thể giới thiệu tôi “Nhân vật nổi tiếng”. Tôi từ chối rồi.

      - Vì sao vậy?

      “Nhân vật nổi tiếng” là chương trình giải trí cấp toàn quốc, những người có thể lên chương trình này đều là những nghệ sĩ hạng hạng hai. Minh Vi chỉ là người mới bước chân vào lĩnh vực này, thông thường hoàn toàn đủ tư cách được đưa lên đó. Tuy nhiên nếu Tôn Hiếu Thành giới thiệu, ê kíp làm chương trình dĩ nhiên nể mặt ta, thu xếp cho Minh Vi vài tập. Cơ hội này nếu vào tay người khác chắc chắn mừng tới rớt nước mắt.

      - bước đạt được thành công bằng từng bước vững chắc. - Minh Vi . - giờ tôi chưa có tác phẩm nào? Dựa vào cái gì mà lên chương trình đó?

      Đường Hựu Đình cười giễu:

      - Ý của Tôn Hiếu Thành là gì vẫn hiểu sao?

      - Biết biết, nhưng chấp nhận. - Minh Vi đáp. - Những chuyện như vậy chẳng có nghĩa lý gì. Tôi cũng phải là dây tơ hồng chuyên ăn bám.

      Đường Hựu Đình nhìn bộ dạng nghiêm túc của Minh Vi, vui trong lòng dần biến mất.

      - Như vậy tốt. Dính dáng đến Tôn Hiếu Thành cũng đạt được tiếng tăm hay ho gì. Công ty phải là đầu tư cho , nhất thiết phải làm việc gì thừa thãi.

      Minh Vi ngẩng đầu lên nhìn Đường Hựu Đình cười.

      - định đóng vai Tống Tử Thành đấy à? Việc chuẩn bị cho album mới thế nào rồi?

      - Khi nào quay xong phim là phát hành được. - Đường Hựu Đình mấy để tâm. - Chẳng qua cũng chỉ là nhân vật khách mời.

      Minh Vi biết Đường Hựu Đình cứ lần nữa nhận lời là vì chê vai diễn đó quá.

      - Hình tượng nhân vật tệ, hơn nữa có khá nhiều cảnh quay chung với tôi.

      - ? - Đường Hựu Đình ngạc nhiên.

      - Sư huynh, ngay cả kịch bản còn chưa xem, phải ?

      Đường Hựu Đình cười khì khì hai tiếng.

      - Trong bộ phim đó tôi có những cảnh quay chung nào?

      Minh Vi giảng giải:

      - Tôi diễn vai Vinh Ninh cách cách, kiêu căng ngạo mạn, qua đó làm tôn lên vẻ đẹp thanh cao như đóa sen trắng của nữ nhân vật chính. Ngày ngày tôi đều bắt nạt ta, làm rất nhiều chuyện xấu xa. Còn là cậu em trai du học quốc của nữ nhân vật chính. Sau này nhà Thanh sụp đổ, triều đình tan tác. Khi từ trở về có tham gia cách mạng, nhờ đó gặp tôi lưu lạc bụi trần. cố gắng thuyết phục tôi giúp làm liên lạc, dùng tinh thần cách mạng vỹ đại để cảm hóa kẻ có tư tưởng lạc hậu như tôi cuối cùng cuộc cách mạng của các thành công, còn tôi chết dưới họng súng của lính Viên Thế Khải.

      - Vậy tôi sao? - Đường Hựu Đình hỏi.

      - trong số ít nhân vật còn sống sót đến cuối bộ phim. - Minh Vi với vẻ ngưỡng mộ.

      - Trong phim tôi và có cảnh tình cảm với nhau ?

      - có. - Minh Vi nhìn Hựu Đình hậm hực. - thích đóa hồng trắng khác nên để mắt đến ca kỹ trong câu lạc bộ đêm như tôi.

      Đường Hựu Đình cười ha ha.

      - vậy làm tôi hồi hộp rồi.

      Minh Vi quan tâm. Đối với , Đường Hựu Đình là cậu con trời được ưu ái. Tuổi trẻ thành danh, phong cách khác biệt, khả năng hội tụ fan kinh ngạc, là đứa con được nâng niu của nhà đầu tư. vai diễn ta thấy hứng thú có thể là điều khiến biết bao người mới vào nghề tranh nhau đến vỡ đầu để mong nhận được. chiếc mâm bạc đặt trước mặt Đường Hựu Đình có quá nhiều thứ, ta muốn chọn thứ nào chả được, thế nên hề biết trân trọng những cơ hội như thế này.

      -----------------------------------------------
      Anhdva, honglakLinh Sờ Tinh thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 8: Nảy sinh

      8.1

      Suốt tuần sau đó lịch quay của Minh Vi được xếp kín mít, đều là những cảnh diễn chung với hai nhân vật chính. Minh Vi và Cố Thành Quân đều phát huy được khả năng diễn xuất bình thường, riêng Chân Tích dần dần mất kiên nhẫn.

      Vinh Ninh cách cách là kẻ thứ ba đúng nghĩa, chỉ sống chết bám riết lấy Lý Ngọc Long, mà còn tìm đủ mọi cách gây chuyện nhằm ức hiếp Tống thị. mình tạo ra ít nhất ba mươi phần trăm mâu thuẫn xung đột trong cả bộ phim, quả thực “ nghiệp” cũng hiển hách. Song vì thân phận cao quý của Vinh Ninh cách cách nên Tống thị thể cố gắng nhẫn nhịn khoan dung, chính vì thế bị ấm ức thường xuyên. Điểm này khiến cho Chân Tích đau đầu nhất.

      Chân Tích là con người kiêu căng ngạo mạn làm sao. Nếu chỉ là đóng phim thôi sao, bởi ta phải chưa từng vào vai người vợ bị bắt nạt như vậy bao giờ. Song Minh Vi giống như các diễn viên khác. Tất cả những mỉa mai, căm ghét, thù hận trong mắt Minh Vi đều vô cùng chân , tựa hồ như thực căm hận ta, khiến ta cũng khỏi thất thần, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng ngay sau khi cảnh quay kết thúc, Minh Vi lập tức thay đổi sắc mặt, lại quay về nguyên dạng là diễn viên mới vào nghề kín đáo hiền lành.

      Chân Tích lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên ta cảm thấy mình nhìn thấu nổi người mới. Tính ta vốn đa nghi, tránh khỏi nghĩ ngợi linh tinh, lại kết hợp với việc Cố Thành Quân tỏ chăm sóc đối với Minh Vi nên càng cảm thấy mình bị người khác khiêu chiến.

      Chân Tích ưa Minh Vi, cũng hề che giấu, thường ày luôn tìm cách làm khó dễ Minh Vi từ chuyện nhất. nữ diễn viên nổi tiếng ngáng chân diễn viên mới vào nghề phải là điều mới, huống hồ trong giới ai cũng biết Chân Tích là kẻ khó gần, thế nên các thành viên trong đoàn phim cũng lấy gì làm lạ.

      Minh Vi vẫn luôn giữ thái độ thản nhiên trước các hành vi gây khó dễ của Chân Tích, vẫn chăm chỉ làm việc, giữ mối quan hệ với các đồng nghiệp rất tốt. Giờ đây cũng coi như được làm người lần thứ hai, vậy nên càng biết cách làm người thế nào cho tốt.

      Hôm đó quay tiểu cao trào trong bộ phim, đó là Vinh Ninh cách cách cố tình vu cho Tống thị giữ gìn đức hạnh, có quan hệ bất chính với người đàn ông vẫn thầm ta, làm cho Tống thị bị mất thể diện ngay trước mặt Lý Ngọc Long.

      Chân Tích phải nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt mình được trút tất cả trong cảnh mang tính tình huống dữ dội, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Đạo diễn vừa hô đóng máy, ta liền xông đến trước mặt Minh Vi, nuốt nước mắt vào để lên án.

      - Vì sao cách cách lại muốn bôi nhọ danh tiết của dân phụ? Dân phụ ràng chưa từng làm chuyện đó, vậy sao lại bị đổ hết mọi tội lỗi lên đầu?

      Minh Vi cười nhạt cách ngạo mạn:

      - có lửa làm sao có khói, nếu ngươi thực trong sạch, vậy tại sao lại có những lời đồn đại? Nhìn bề ngoài của ngươi cũng liệt nữ trinh môn lắm, nhưng hóa ra lại là hạng đàn bà đê tiện đa tình. Ngọc Long, giờ đây nhìn bộ mặt của người đàn bà này rồi chứ?

      Cố Thành Quân đứng bên với vẻ mặt nặng nề, bàn tay nắm chặt lại trong tay áo.

      Nhân vật nữ chính của Chân Tích giỏi biện hộ, giận lắm cũng chỉ có thể che mặt mà khóc, liền giục :

      - phải, phải là như vậy...

      - vẫn còn ngụy biện sao? - Minh Vi nghiêm giọng quát lên - Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, chúng ta đến xin Lão Phật Gia xin người phân xử.

      Chân Tích kéo tay Cố Thành Quân, cầu xin khốn khổ:

      - Ngọc Long, chứ? Ngọc Long, nhất định phải tin em.

      Cố Thành Quân vẫn gì, Minh Vi bèn cướp ngay lời:

      - giữ gìn đạo làm thê tử, còn muốn Ngọc Long tin tưởng thế nào đây?

      Chân Tích diễn đến đây quả thực thể nào diễn tiếp được đưa tay gạt nước mắt mặt rồi kêu lên:

      - Dừng lại! Chờ chút .

      Hết thảy mọi người đều ngạc nhiên. Đạo diễn vội hỏi:

      - Sao vậy? Có chỗ nào ổn à?

      - Chỗ nào cũng ổn hết! - Chân Tích càng cáu giận hơn - Biên kịch đâu rồi?

      Nhà biên kịch là nam thanh niên chừng ba mươi tuổi, fan hâm mộ của Chân Tích. Vừa nghe thấy mỹ nhân hỏi đến mình, ta lập tức cun cút chạy lại.

      Chân Tích vứt cuốn kịch bản vào mặt ta chửi luôn:

      - viết cái thứ chó chết gì tiêu hóa nổi thế này? Tống thị là người vợ kết tóc se tơ của Lý Ngọc Long, là nhân vật nữ chính trong phim, vậy sao cứ luôn bị kẻ thứ ba kia ức hiếp tới mức thể ngóc đầu lên được? sửa ngay chỗ này cho tôi.

      Đạo diễn thấy vậy liền kêu lên oai oái:

      - Bà dì ơi, có gì từ từ . muốn sửa lại như thế nào?

      - có gì mà phải sửa. – Cố Thành Quân tới. – Nữ nhân vật chính bị kích động ở đoạn này nên về sau mới thay đổi tính tình, trở nên cứng rắn hơn nhiều. Nếu sửa chỗ này tất cả những đoạn sau đều phải sửa hết.

      - Nếu sửa, em diễn tiếp được – Chân Tích nổi giận đùng đùng. – Em ràng là vợ của , vậy tại sao lại bị con tiện nhân này ức hiếp cứ như nó là vợ chính, còn em là tiểu thiếp vậy? Quá đáng cũng phải có mức thôi chứ!

      Minh Vi đứng bên để cho chuyên gia trang điểm hóa trang lại, biết điều nên im lặng, giả bộ như nghe thấy Chân Tích chửi quàng chửi xiên. Thấy có phản ứng gì Chân Tích lại càng mất hứng.

      Biên kịch vội vàng lấy lòng người đẹp, đưa ra ý kiến của mình:

      - Hay là để cho nhân vật nữ chính đẩy cách cách cái là được.

      Mắt Chân Tích nóng lên, cười nhạt.

      - Đẩy cái chẳng có nghĩa lý gì, dứt khoát phải tát cái mới được.

      Minh Vi nghe câu đó mồn , biết nếu như mình tiếp tục vờ như nghe thấy quá giả tạo nên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc giống như mọi người.

      Cố Thành Quân cau mày lại, :

      - Hành động đó quá khác biệt so với tính cách của Tống thị. Hình tượng của nhân vật này là dịu dàng, hiền thục…

      - Đến người đất cũng có lúc cáu giận, thỏ bị dồn đến chân tường cũng biết cắn người. – Chân Tích độp lại Cố Thành Quân cách chắc nịch, đôi mắt tuyệt đẹp long lên nhìn . – Thế nào, chỉ là cái tát thôi, có phải đánh đâu. thấy xót à?

      Câu này vừa thốt ra khiến khí xung quanh trở nên lúng túng. Nhiều ánh mắt lập tức hướng về phía Cố Thành Quân và Minh Vi. Minh Vi bướng bỉnh đón nhận những cái nhìn đó khách khí, song sắc mặt của Cố Thành Quân trông khó coi hơn gấp mấy lần.

      - Em muốn năng bừa bãi cũng phải xem ở đâu! Công việc là công việc, bớt bừa bãi chút .

      Chân Tích cười nhạt.

      - Chỉ buột miệng vậy thôi, căng thẳng thế làm gì?

      Đạo diễn vội vàng chen vào giữa điều đình:

      - Được rồi! Ý kiến của Chân Tích tồi, dù sao cũng chỉ làm bộ thôi. Minh Vi, sau khi bị đánh được nữ tì dìu ra. Sau đó là màn đối thoại giữa Lý Ngọc Long và Tống thị. Điều chỉnh lại kịch bản như vậy có ai có ý kiến gì ?

      Minh Vi gật đầu.

      - Cứ theo sắp xếp của đạo diễn .

      Chân Tích cười mỉa tiếng sau đó quay người trang điểm.

      Nghỉ lát rồi lại tiếp tục quay. Lần này Minh Vi còn chưa hết lời thoại, Chân Tích lao đến tát cái thương tiếc vào mặt Minh Vi.

      Cái tát đó hoàn toàn chân thực mà phải chỉ là làm bộ như lúc trước. Mặt Minh Vi bị đánh lật sang bên, gò má lập tức đau rát như phải bỏng.

      Vẻ chấn động khuôn mặt Cố Thành Quân cần phải diễn. Ngực thắt lại, tâm trạng nào đó tài nào được thành lời cứ dần lan ra. muốn ngăn lại, song chợt nhớ ra vẫn quay, nếu như ngắt giữa chừng phải quay lại từ đầu, nên đành nghiến răng kiềm chế lời.

      - Dừng! – Đạo diễn đứng dậy. – Chân Tích, ra tay sớm quá. Để Minh Vi xong câu cuối cùng rồi mới lao đến chứ!

      - À, xin lỗi. – Chân Tích xoay khớp cổ tay, nhìn Minh Vi cười hoàn toàn thèm giải thích về hành động của mình.

      Minh Vi cố nhịn đau cười đáp lại:

      - sao.

      Cái tát của Chân Tích nghe vang đến vậy, những người đứng xung quanh đều hề điếc. Nhưng vì chuyện ngôi sao nổi tiếng bắt nạt người mới quá quen thuộc, vả lại cũng ai muốn đắc tội với Chân Tích làm gì. Thêm vào đó, Cố Thành Quân lại lên tiếng, nên dù trợ lý của Minh Vi, Lý Trân có nổi giận cũng dám đứng ra thay cho Minh Vi.

      Quay đến đúp thứ ba, khi Minh Vi vừa xong lời thoại của mình, Chân Tích nhào đến tiếp tục tát mạnh vào mặt Minh Vi lần nữa.

      Minh Vi loạng choạng lùi lại bước, tay ôm lấy mặt. Cố Thành Quân lúc đó quả thực thể kiềm chế được nữa, bèn đưa tay đỡ lấy Minh Vi.

      - Dừng! – Đạo diễn lại hô lên tiếng. – Chân Tích, động tác mạnh quá, lên hình đẹp đâu.

      Cố Thành Quân thừa cơ hội đó gằn giọng với Chân Tích:

      - Em làm cái gì vậy?

      - Diễn thôi, cho rằng em làm gì? – Chân Tích liếc nhìn Cố Thành Quân, song ánh mắt lại dừng ở chỗ Minh Vi.

      đó bị hai cái tát bất ngờ, bên má đỏ lựng lên, tuy nhiên vẫn vô cùng bướng bỉnh, kêu ca tiếng nào, luôn cúi đầu nhẫn nhịn. Trong số các diễn viên mới tham gia đóng phim lần này, có thể coi là người thâm trầm nhất. Chỉ cần giữ vững trầm ổn đó, trong tương lai nhất định có ngày đạt được thành công.

      Chân Tích thể hừ tiếng:

      - Vất vả cho Tiểu Chu rồi. Đến lần sau tôi nhất định cố gắng quay đúp là xong.

      Minh Vi cúi đầu cười nhạt:

      - Tôi sao cả.

      Chân Tích mỗi lúc thấy sướng hơn.

      Cứ giả vờ . Để xem cái bộ dạng ngoan ngoãn như thỏ con cuả còn duy trì được đến lúc nào?

      Chân Tích hạ quyết tâm nên cũng khách sáo nữa. tiếp sau đó phải quay quay lại, lần nào cũng đạt. Nếu phải là tát sớm quá, người lại đứng chắn ngay ống kính. Còn những cái tát lần nào kém lần nào, đều ra tay cách dứt khoát, khiến cho mặt trái của Minh Vi nhanh chóng sưng lên.
      Anhdva, honglakLinh Sờ Tinh thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      8.2

      Đường Hựu Đình hai tay đút túi quần lặng lẽ thong dong đến trường quay. Vừa bỏ kính râm xuống, liền trông thấy Chân Tích vung tay tát mạnh vào mặt Minh Vi khiến loạng choạng lùi về phía sau.

      Động tác tay chững lại.

      Má trái của Minh Vi đỏ tấy lên, chắc chắn phải do cái tát mà thành.

      Cố Thành Quân hét lên với Chân Tích:

      - Em làm cái gì thế hả?

      Chân Tích giận giữ lông, mày trợn ngược, giọng khàn hẳn :

      - Ngọc Long, ta vu oan cho em, còn bảo vệ ta? Em mới là vợ của .

      Minh Vi nghe thấy vậy quả thực kiềm chế nổi, bật tiếng cười lạnh lùng.

      ngờ lại có cơ hội nghe Chân Tích ra những như vậy. Chẳng lẽ ta cảm thấy lời thoại đó quá nhạo báng mình hay sao?

      Ánh mắt Minh Vi nhìn Cố Thành Quân giễu cợt, lời chua cay:

      - Ngọc Long, xem ta còn xuống tay đánh tôi nữa. Tôi rồi, ta luôn ra vẻ hiền lành đức hạnh trước mặt , cả thiên hạ này chỉ có mình nhìn thấy.

      Lời của Minh Vi nghe quen quen khiến cả Cố Thành Quân và Chân Tích đều giật mình, phát hoảng trong lòng. Đến đoạn này thoát hẳn khỏi kịch bản, cả ba diễn viên diễn cách hết sức tự do. Đạo diễn và những người khác đều há mồm cứng lưỡi, ngay cả diễn viên chuẩn bị vào đều chết trân tại chỗ. Các tay máy rất nhanh nhạy bèn chuyển ngay ống kính đặc tả khuôn mặt các diễn viên.

      Cố Thành Quân thể với Minh Vi:

      - cũng bớt mấy câu .

      Ngay lập tức Chân Tích bị kích động bởi giọng điệu của Cố Thành Quân, chỉ thẳng vào Minh Vi :

      - Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì? bày ra đủ mọi cách để cướp người đàn ông của tôi, định làm gì với chồng tôi đây?

      Minh Vi lên mặt hung hăng, những giận trái lại còn cười:

      - Ta đường đường là cách cách của hoàng cung, thân phận cao quý, người dựa vào cái gì dám chất vấn ta?

      Hai hàng nước mắt trào ra khuôn mặt Chân Tích. ta vừa ấm ức vừa đau khổ, túm lấy tay áo Cố Thành Quân :

      - xem, em có lỗi gì với ? muốn ở bên cạnh ta nên mới vu khống em? Chúng ta sống với nhau bao nhiêu năm như vậy, em làm biết bao nhiêu việc cho , tình cảm của đâu hết rồi?

      Ánh mắt Minh Vi sắc lên như lưỡi kiếm, chuyển từ người này sang người kia, ngữ điệu hết sức chua cay, sung sướng ném lên mặt Chân Tích câu vẫn giữ trong lòng suốt hơn nửa năm qua:

      - ấy chỉ cảm kích với , đó phải là tình . Từ trước đến nay ấy chưa bao giờ .

      Sắc mặt Cố Thành Quân và Chân Tích bỗng nhiên trở nên trắng nhợt. Hai người hẹn mà cùng quay sang nhìn Minh Vi, trong ánh mắt kinh hoàng còn xen lẫn cả sợ hãi.

      Nỗi sợ hãi bị bóc trần đó lọt vào trong mắt Minh Vi, mang đến cho niềm sung sướng được trả thù rất nét. Nỗi ấm ức bị kiềm nén suốt nửa năm qua cuối cùng cũng được thoải mái bộc lộ. mỉm cười, cười nỗi lo sợ của người khác, hưởng thụ trạng thái thất thần của hai người đó.

      - … - Chân Tích như bị trúng tà, nhìn trối chết vào Minh Vi. – … là ai?

      - Gì cơ? – Minh Vi sững lại, mặt tỏ vẻ hiểu.

      - Rốt cuộc là ai? – Chân Tích gầm lên tiếng rồi nhào đến chỗ Minh Vi.

      Minh Vi vội vàng né người, lui ngay vào sau bức tường. Nhìn thấy bàn tay của Chân Tích sắp sửa vung lên sát mặt mình, nhắm mặt lại trong vô thức.

      Cái tát như trong dự liệu xảy ra. Minh Vi mở mắt, thấy bàn tay đàn ông giữ chặt lấy cổ tay Chân Tích. giữ rất chắc, tới nỗi các đường gân xanh nổi hẳn lên mu bàn tay, toàn thân cũng run bắn lên.

      đưa mắt nhìn theo cánh tay đó. Khuôn mặt đẹp trai của Đường Hựu Đình xanh lại, toát ra từng luồng khí lạnh, ánh mắt nhìn xoáy vào Chân Tích lạnh như băng, kèm theo cả uy hiếp chút nghi ngờ, Minh Vi bất giác có ảo tưởng rằng nếu Chân Tích còn dám ra tay nữa với , Đường Hựu Đình thế nào cũng cho ta nếm thử cái bạt tai.

      Chân Tích bị đau bèn kêu lên:

      - Cậu làm gì vậy?

      Minh Vi lập tức sực tỉnh.

      - Hựu Đình, mau bỏ tay ra!

      Đường Hựu Đình hừm tiếng lạnh lùng, hất tay Chân Tích ra. Chân Tích loạng choạng suýt ngã, may được Cố Thành Quân giữ lại. ta vừa tức vừa xấu hổ, hét toáng lên:

      - Cậu bị làm sao thế? Chúng tôi quay phim, cậu xông vào làm gì?

      thèm để ý đến tiếng la hét của ta, Đường Hựu Đình túm ngay lấy tay Minh Vi, quay đầu với đạo diễn khi đó vẫn đờ ra như bức tượng:

      - Cảnh này quay nhiều như vậy rồi chẳng lẽ dùng được đúp nào hay sao?

      Đạo diễn bị ánh mắt đầy uy hiếp của Đường Hựu Đình đóng chặt lại, gật đầu cách tù mù.

      Đường Hựu Đình lại quay sang nhìn Minh Vi đờ đẫn cả ra.

      - Tôi đưa người này trước.

      rồi đợi những người xung quanh phản ứng, Đường Hựu Đình kéo Minh Vi khỏi trường quay.

      Bạn thân của Minh Vi, Hứa Nhã Vân là nhà biên kịch, hồi mới vào nghề cũng viết ít những kịch bản phim truyền hình về chuyện luân lý gia đình hay si mê thần tượng của lớp thanh niên như các nhà biên kịch khác. Cảnh tượng thường thấy nhất trong các bộ phim này là nhân vật nam chính nắm lấy tay nhân vật nữ chính rồi kéo , sau đó đưa đến những nơi như tầng thượng tòa nhà, bờ biển hay công viên, … rồi cãi nhau, tâm , hoặc ôm hôn.

      Nên khi Đường Hựu Đình nắm tay kéo , Minh Vi khỏi nghĩ đến kịch bản của Hứa Nhã Vân, thầm tính rằng, đợi đến lúc Đường Hựu Đình bỏ tay mình ra, câu thoại gì chấn động chút.

      Nhưng tính toán cũng chỉ là tính toán, ngờ Đường Hựu Đình lại kéo đến cửa nhà vệ sinh rồi đứng yên ở đó.

      Nhà vệ sinh của trường quay ngoài trời dĩ nhiên thể sánh với nhà vệ sinh trong khách sạn năm sao. Chỗ bọn họ đứng chỉ cách bồn cầu chừng trăm mét, thậm chí còn ngửi thấy cả mùi nồng nồng trong đó.

      Mặt Minh Vi xám xịt lại.

      - tìm được chỗ nào khác để cãi cọ với tôi hay sao?

      - tưởng chúng ta ở trong phim thần tượng chắc? – Đường Hựu Đình vừa mở miệng độp luôn.

      Minh Vi cười tức tối.

      - Được, được lắm. có chuyện gì mau , nếu có gì tôi trước. Tôi còn phải ra quay nữa.

      - Quay lại để cho Chân Tích đánh tiếp à?

      Minh Vi nhìn Đường Hựu Đình dở khóc dở cười.

      - mới lần đầu tiên bước chân vào nghề này hay sao? Cái quy tắc của nghề này, chẳng lẽ hôm nay mới thấy lần đầu tiên? Đừng là Chân Tích mượn cớ để tát tôi, nếu như ta đánh tôi , tôi cũng đều phải chịu. có thể trở thành hùng, nhưng tôi phải quay lại tiếp tục gánh tội. Cho nên lần sau, nếu định chơi trội hãy nghĩ giùm người khác về hậu quả chút

      Đường Hựu Đình cũng tỏ ra giận dữ.

      - Tôi giúp còn trách ngược lại tôi lắm chuyện sao?

      - Là giúp tôi? – Minh Vi khách sáo. – Cố Thành Quân vẫn còn ở đó, làm gì đến lượt xuất để giúp tôi? Lẽ nào làm như vậy lần sau Chân Tích gây khó cho tôi nữa? Chỉ sợ rằng hôm nay ta mất mặt như vậy, sau này càng trở nên khủng khiếp hơn.

      - Lẽ nào cứ để mặc cho ta ức hiếp? – Đường Hựu Đình cười nhạt. - Mấy câu thoại sau này của có khác gì ném trứng thối lên đầu ta, tôi thấy đến cả Cố Thành Quân còn sốc nữa kia. ta miệng cười nhưng có dao giấu bên trong, khẩu phật tâm xà, lại chịu bị ức hiếp đấy?

      Đoạn diễn xuất vừa rồi quả khiến Minh Vi mở mày mở mặt, nhất là dáng vẻ kinh hoàng của hai người đó, trông sống động hệt như nhìn thấy hồn ma.

      Minh Vi muốn cho mình thoải mái hơn chút.

      - biết là tôi để mình bị ức hiếp rồi, vậy cần gì phải xuất đầu lộ diện cứu tôi. Cố Thành Quân còn chẳng lời.

      - ta có thể nhẫn nhịn được với Chân Tích, tôi sao phải làm thế? – Đường Hựu Đình khinh khỉnh. – Tôi phải Giám đốc phải cưng chiều ngôi sao lớn.

      - Phải. – Minh Vi cười giễu. – Đường thiếu gia là ngôi sao lớn, sao còn phải cưng chiều người khác nữa.

      Khi cười chạm đến vết đau má, Minh Vi khỏi cau mày.

      - Để tôi xem nào. – Đường Hựu Đình đưa tay ra nâng cằm Minh Vi lên, sau đó ghé sát vào má trái của .

      Mùi nước hoa dìu dịu cơ thể người đàn ông trẻ tuổi phảng phất ngay trước mũi Minh Vi. Hai khuôn mặt ở quá gần nhau, có thể nhìn hàng lông mày rậm của Đường Hựu Đình, còn cả nốt ruồi xíu ngay cạnh trán.

      Da mặt Đường Hựu Đình nhẵn mịn, trắng sạch cách tự nhiên, dễ bị bắt nắng. Việc chăm sóc ngoại hình chắc chỉ phần, còn chủ yếu có lẽ là yếu tố di truyền. Các fan hâm mộ đều loáng thoáng biết mẹ Đường Hựu Đình là người rất đẹp, song tiếc rằng qua đời khi còn trẻ.

      Minh Vi nhìn cặp lông mày rậm và sống mũi thẳng tắp của Đường Hựu Đình, trong lòng khỏi than thở, con người này quả thực đẹp tới mức hoàn hảo, hệt như bức tượng điêu khắc được Thượng đế chú tâm tạo nên. Trong giới giải trí có biết bao người đẹp, song đó là vẻ đẹp theo khuôn mẫu chung. Riêng Đường Hựu Đình lại có vẻ đẹp rất khác biệt. Nếu cả trăm người đứng chung chỗ, người ta có thể tìm ra Đường Hựu Đình ngay lập tức khi mới chỉ nhìn qua.

      Minh Vi còn phát ra rằng khi Đường Hựu Đình tỏ ra chăm chú, môi hơi mím lại. Động tác này hết sức đáng .

      thể bật cười, lại cơn đau dội lên ở má.

      - Cười ngốc ngếch cái gì chứ? – Đường Hựu Đình với vẻ vui. – Mặt như thế này ổn đâu. Nếu ngày mai muốn quay tiếp bôi ít thuốc vào.

      - Tôi biết rồi. Tôi bảo trợ lý mua thuốc. – Minh Vi nghĩ ngợi, sau đó bổ sung. – Cảm ơn .

      - Vì sao cảm ơn? – Đường Hựu Đình đưa mắt nhìn Minh Vi.

      - Vì vừa rồi bảo vệ tôi. – Minh Vi khẽ.

      - trách tôi lắm chuyện à? – Vẻ vui trong mắt Đường Hựu Đình tan như băng tuyết mùa xuân.

      - Dĩ nhiên là lắm chuyện rồi, song tôi vẫn rất cảm kích.

      - Xùy. – Cuối cùng Đường Hựu Đình cũng mỉm cười. – Nha đầu này đúng là biết nịnh.

      Minh Vi vẫn cười.

      - Phải rồi, sao lại đến đây mình?

      - phải tôi đến mình. – Đường Hựu Đình kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống. – Lưu dự họp rồi, Tiểu Hoàng dọn hành lý trong khách sạn. Hôm nay tôi dọn đến phim trường.

      Minh Vi ngẩn người.

      - Hôm nay ư?

      - Quay sớm xong sớm, album mới của tôi sắp ra rồi, đến lúc đó còn thời gian rỗi nữa. – Đường Hựu Đình đưa tay ra gõ lên đầu Minh Vi. – Quay xong mấy cảnh chung của và tôi, cũng có thể hoàn thành công việc của mình, chẳng phải tốt hay sao? Lẽ nào nghiện diễn vai cướp chồng người này?

      Minh Vi dở khóc dở cười.

      - Vậy sư huynh cứ từ từ dạo nhé, sư muội phải quay về để chịu tội đây, xin cáo từ trước.

      Đường Hựu Đình phẩy phẩy cánh tay ra hiệu bảo Minh Vi .

      Minh Vi mỉm cười rồi quay người bước . mặc tấm kì bào của công chúa nhà Thanh, nhìn từ phía sau lưng trông duyên dáng và yểu điệu, bước thanh thoát với tư thế rất đẹp mắt. dưới bức tường gạch đỏ ngói xanh của phim trường, trông giống thiếu nữ hoàng tộc đoan trang cao quý chốn thâm cung.
      Anhdva, honglakLinh Sờ Tinh thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      8.3

      Mắt Đường Hựu Đình cứ vậy dõi theo cho tới khi bóng xa hẳn, mới chuyển sang bàn tay vừa rồi nâng cằm lên. Ở đó vẫn còn lưu lại cảm giác khi tiếp xúc với làn da con mềm mịn, vẫn còn thoang thoảng mùi hương son phấn.

      đột nhiên giật mình bừng tỉnh, vội vàng xoa xoa tay.

      “Mình làm gì vậy…”

      Việc Đường Hựu Đình đến trường quay là tin nóng hổi. Bởi vì các fan hâm mộ điên cuồng tải những lời chúc và động viên lên mạng xã hội nên cái tên Đường Hựu Đình trở thành trong năm chủ đề hot nhất thời điểm đó. Đường Hựu Đình bước vào ngành giải trí bao năm qua với vai trò ca sĩ, song cũng chỉ quay MV, quảng cáo và vài đoạn phim ngắn trong số chương trình, còn chính thức đóng phim đây là lần đầu tiên, thế nên lạ gì việc các fan hâm mộ lại kích động như vậy.

      Nhóm fan “Đôi cánh” giống như tiễn người ra chiến trường, chỉ đưa đám những trẻ trung đến bên ngoài phim trường vẫy cờ hô hào Hựu Đình cố gắng, mà còn mang đến lượng lớn đồ ăn để động viên cả đoàn làm phim.

      Đường Hựu Đình với nụ cười khiêm nhường và ấm áp thường trực môi, tận tay chia những đồ ăn vặt đó cho từng người. Các thành viên đoàn làm phim, từ nhà sản xuất đến đạo diễn, hơn chuyên gia đạo cụ, tất cả đều có phần nên đối với Đường Hựu Đình vô cùng gần gũi, ra sức tán dương.

      - Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước(*). – Chân Tích cay cú vứt mấy chiếc bánh quy và kẹo đó vào tay trợ lý, nghiêng đầu sang nhìn Cố Thành Quân cười. – Rốt cuộc cũng vẫn là ca sĩ thần tượng khí thế . Thảo nào trước kia vợ nhất quyết phải kéo cậu ta về bằng được.

      (*) Ý thay đổi ngừng.

      Ánh mắt Cố Thành Quân khi đó hướng về phía hành lang chênh chếch trước mặt, nơi Minh Vi ngồi chuyện cùng trợ lý. Má được chườm đá suốt buổi chiều, sau đó lại phủ lên lớp hóa trang dày cộp lên nhìn vết tích bị đánh. cười hết sức tự nhiên, khuôn mặt xinh đẹp gợn chút bóng đen u ám nào.

      - ta… - Chân Tích cũng nhìn Minh Vi. – khi nào điều tra lý lịch ta chưa?

      - Thế nghĩa là sao?

      Chân Tích lạnh lùng nhìn Cố Thành Quân.

      - cũng biết là gì mà.

      Cố Thành Quân :

      - ấy ấy và... Minh Vi từng có duyên gặp gỡ với nhau. Chỉ là mối quan hệ bèo nước mà thôi.

      - ta dối.

      - Cứ cho là bọn họ thân thiết làm sao? – Cố Thành Quân bóp chặt túi bánh cầm trong tay. – Chuyện xảy ra trong phòng nghỉ thể có người thứ tư biết được.

      Sắc mặt Chân Tích càng trắng tới mức thấy cả gân xanh.

      - là như vậy, nhưng em vẫn luôn cảm thấy con bé Chu Minh Vi này đầy tà khí.

      - Là tự trong lòng em có ma quỷ thôi.

      - Lẽ nào có thể yên tâm thanh thản?

      Cố Thành Quân hít sâu hơi, :

      - Nếu có báo ứng cũng là lẽ đương nhiên, chẳng phải hay sao?

      xong, bỏ mặc Chân Tích, đứng dậy ra nơi khác.

      Minh Vi cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo mang đầy ác ý dõi thẳng vào mình nên quay đâu lại nhìn. Chân Tích ngồi trong ghế tựa, giống hệt như con rắn nhìn chăm chú vào .

      Minh Vi cười nữa, hơi cúi mình xuống cách lễ độ chào Chân Tích, tư thế thanh thoát, dáng vẻ cao sang, trông giống con mèo giảo hoạt và bình thản.

      Để tham gia đóng bộ phim này, Đường Hựu Đình phải cắt mái tóc ngắn dài qua tai. Trước đây luôn giữ hình ảnh hết sức đặc biệt với mái tóc dài hơi xoăn này trước mặt công chúng, theo như nhà thiết kế tóc , nó làm nổi bật lên cá tính ngang ngạnh của . Với nhiều nam nghệ sĩ, việc dựa vào kiểu tóc để trang điểm ngoại hình là chính, nên nếu có tóc chẳng khác nào Bạch cốt tinh hình.

      Tuy vậy, danh hiệu “Người đẹp ba trăm sáu mươi độ có góc chết” mà fan hâm mộ đặt cho Đường Hựu Đình phải hư danh. Với khuôn mặt ngay ngắn, các đường nét đều ràng, nên khi mặc chiếc trường bào đời Thanh vào, trong vẻ đẹp trai còn thêm phần nho nhã thanh cao, tràn đầy phong độ.

      Cảnh quay đầu tiên của Đường Hựu Đình là cảnh người em trai trở về từ quốc, gặp lại chị và mọi người trong gia đình. Người thanh niên đẹp trai trong bộ đồ tây kiểu cũ từ tàu bước xuống, đưa mắt tìm kiếm chị mình trong đám đông, chân bước gấp gáp lao đến ôm chầm lấy Tống thị.

      “Chị, em về rồi.”

      Khoảnh khắc đó, ca sĩ thần tượng ăn mặc thời trang với ánh mắt đầy quyến rũ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thanh niên cách mạng bộc trực, đam mê và tràn đầy nhiệt huyết.

      Đôi mắt Đường Hựu Đình vốn luôn trong sáng, nụ cười tràn trề sức sống, ôm ấp niềm hy vọng lớn lao với cuộc sống quanh mình. Cũng giống như vai diễn Tống Tử Thành của , xuất thân trong gia đình giàu có, được hưởng nền giáo dục tốt, ôm ấp lý tưởng cao đẹp khi về nước với mong muốn dùng chính sức mình để thay đổi trạng xã hội mục nát.

      vị thiếu gia như vậy, khi liên lạc đầu mối bí mật trong quán bar gặp Vinh Ninh cách cách lưu lạc chốn bụi trần. Khi đó đổi tên thành Dạ Oanh.

      công chúa đoan trang, cao ngạo vốn được cưng chiều hết mực trong chốn hoàng cung nay trở thành chuyên tiếp rượu trong quán bar cho người tây dương. còn những tấm kì bào với ngọc trai đắt tiền, Dạ Oanh mặc chiếc váy dài bằng lụa đỏ, máy tóc được uốn xoăn rất thời thượng, môi tô đỏ chót, sóng mắt đong đưa, bàn tay được sơn móng cầm ly rượu cười cười với khách Tây, xinh đẹp như đóa hồng long lanh trong sương sớm.

      Từ trước đến giờ Tống Tử Thành chưa từng thấy nào trông thanh khiết nhưng lại quyến rũ đến vậy, thể hỏi bạn bè:

      - này là ai?

      - ấy hả, bao thôi.

      Dạ Oanh cảm nhận thấy cái nhìn hơi khác thường nên quay đầu lại. Trong quán rượu mờ tối, giữa đám người say khướt đê mê, lại có thể có đôi mắt sáng trong đến vậy. Đôi mắt đó khiến nhớ tới người đàn ông mình từng . Dù người đàn ông đó thành gia thất, nhưng vẫn khổ sở bám riết lấy, thể nào dứt khỏi.

      Giờ đây, vì giúp cha và trả khoản nợ khổng lồ, phải dấn thân vào chốn bụi bặm này. Còn người đàn ông ngày trước nhận khoản trợ giúp lớn của giờ ở nơi nào?

      mê mải, buồn thương, tiếc nhớ và oán hận lần lượt thoáng qua trong mắt người con ấy. nhìn Tống Tử Thành, môi hé nở nụ cười khuynh đảo, sau đó khoác tay với vị thương gia tai to mặt lớn bỏ .

      Song nụ cười ấy lại khiến Tống Tử Thành có ấn tượng sâu sắc về .

      Sau khi Dạ Oanh làm vỏ bọc giúp Tống Tử Thành thoát được những kẻ truy đuổi , quan hệ giữa hai người dần trở nên thân thiết. Tống Tử Thành giống như tia nắng chiếu rọi vào cuộc đời u ám của Dạ Oanh, ngưỡng mộ , , kính trọng , nhưng cũng biết mình bao giờ có được người đàn ông đó, cũng giống như chưa bao giờ có được người từng , Lý Ngọc Long.

      làng chơi và thiếu gia con nhà gia thế cứ vậy từng bước tiếp xúc, thăm dò lẫn nhau, lúc gần lúc xa, chút ràng, tạo nên cho bộ phim tình thời loạn lạc.

      Tuy đất diễn của hai người nhiều, nhưng cảnh nào cũng rất đặc sắc. thể của hai diễn viên trẻ tuổi khiến đạo diễn hết sức hài lòng. Diễn xuất của Đường Hựu Đình còn hơi cứng, nhưng Chu Minh Vi thành thục có thừa. vừa mới diễn xong cách cách kiêu căng cao ngạo, thoáng cái hóa thân vào làng chơi quyến rũ sống động. cử chỉ, nụ cười, cái đưa tay, bước quay người của đều đậm chất phong tình.

      Cảnh quay chung cuối cùng giữa Minh Vi và Cố Thành Quân cũng giống như cảnh mở đầu, diễn ra trong bữa tiệc. Chỉ có điều ngày trước Minh Vi là cách cách, còn giờ đây là bao địa vị thấp hèn.

      Minh Vi mặc chiếc váy dài màu trắng bạc có đính vảy long lánh, lưng thon chưa tới vòng tay, mái tóc đen xõa như mây, vẻ đẹp khi vừa xuất lấn át hết thẩy mọi người.

      Lý Ngọc Long ngẩn người nhìn trông vừa quen vừa lạ đó, mãi lâu sau mới :

      - Tôi có thể giúp gì cho ?

      Dạ Oanh như thể nghe thấy điều gì hết sức nực cười, liền nở nụ cười mê hoặc:

      - Lý tiên sinh vẫn được mọi người tán tụng là người chồng hết mực thương vợ, ngờ khi ra ngoài chơi cũng chút hàm hồ.

      Lý Ngọc Long khỏi cảm thấy bối rối.

      - Tôi hề biết tình cảnh giờ của lại đến mức này…

      - Lý tiên sinh nhìn thế nào mà bảo rằng tôi ổn? – Dạ Oanh cười hỏi lại. – Vì người tôi đeo trang sức quý, mặc lụa là gấm vóc? Hay vì tôi đói khát, có nơi nào để ở?

      Ánh mắt của đẹp đột nhiên lạnh ngắt, giọng như băng:

      - Lý tên sinh là người băng thanh ngọc khiết, tôi chỉ là đứa con thấp hèn, đương nhiên thể lọt vào mắt tiên sinh. Nhưng nếu có miếng ăn bố thí, tôi cũng chết đói. Lý tiên sinh khỏi cần lo lắng cho tôi.

      quay người bỏ , ra đến ban công liền châm điếu thuốc.

      Tống Tử Thành từ đâu tới, hỏi “Em vẫn ổn chứ?”.

      Dạ Oanh quay lại, giọt nước lớn trào ra từ khóe mắt rồi lăn xuống. Song vẫn cười, xinh đẹp và đau đớn, chất đầy đơn và bất đắc dĩ. hoàn toàn là người bị số phận trêu đùa, hạnh phúc luôn ở trước mắt nhưng dù cố gắng đến đâu vẫn sao nắm được.

      Cao ngạo đến vậy, nhưng cũng yếu đuối và bất lực đến vậy.

      Đường Hựu Đình thẫn thờ nhìn Minh Vi cười. tiếp tục đọc lời thoại như trong kịch bản mà tới ôm lấy .

      Trong khoảnh khắc, tiếng nhạc như bặt , còn thời gian ngưng trôi vi giây.

      Bao nhiêu rối rắm, vạn ngàn lời đều ngưng tụ lại trong cái ôm ghì ấm áp, siết chặt ấy.

      Trong lúc hoảng hốt, Minh Vi thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên được người ôm mình kể từ sau khi được tái sinh. Vòm ngực của người đó rộng và chắc chắn, khi tựa vào đó có cảm giác rất yên tâm.

      - Dừng! – Đạo diễn hô lên. – Xong rồi!

      Đường Hựu Đình vẫn buông tay.

      Hai má Minh Vi bắt đầu nóng ran, khẽ nhắc :

      - Này… sư huynh?

      Đường Hựu Đình vẫn đứng yên. Minh Vi nhìn qua vai , thấy Lý Trân nháy mắt với mình, cười khúc khích.

      Thấy vậy, Minh Vi bất đắc dĩ phải to hơn:

      - Đường sư huynh, đúp này xong rồi.

      Đường Hựu Đình nắm lấy cánh tay Minh Vi, đột ngột đẩy ra.

      Hai người tròn mắt nhìn nhau, ngay tức khắc biết phải gì. Các nhân viên trường quay người qua người lại đều ngó ngàng tới, coi hai người bọn họ như tồn tại vậy.

      Minh Vi bị Đường Hựu Đình nhìn tới mức nóng cả da đầu, nhắc thêm lần nữa:

      - Sư huynh, quay xong rồi, có thể bỏ tay ra.

      Đường Hựu Đình ho khan tiếng, buông tay Minh Vi, cúi đầu ra ngoài. thầm đếm , hai, ba… Khi đếm đến năm, cuối cùng cũng nghe Minh Vi gọi:

      - Sư huynh...

      Đường Hựu Đình hít sâu hơi, vẻ cao ngạo lại hiển khuôn mặt. quay đầu lại, nhưng thấy Cố Thành Quân tới đứng chắn giữa mình và Minh Vi.

      Cố Thành Quân đứng ngay trước mặt Minh Vi, cười dịu dàng:

      - Chúc mừng em quay xong.

      Minh Vi còn chưa kịp cảm ơn, thấy Lý Trân nhào đến, khua tay múa chân lớn:

      - Chúc mừng chị, chị Minh Vi! Chúc mừng chị hoàn thành vai diễn.

      Tiếp sau đó, tất cả các thành viên trong đoàn làm phim đều vỗ tay rào rào, chúc mừng Minh Vi. Trong phút chốc bị bao vây giữa những tiếng vỗ tay.
      honglakLinh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :