1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ảnh Hậu Tái Sinh - Mi Bảo (FULL)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.2

      Ba ngày sau Minh Vi nhận được điện thoại của công ty giải trí Vĩnh Thành, thông báo trúng tuyển, thông báo 9h sáng hôm sau có mặt ở công ty.

      Tắt máy rồi Minh Vi vẫn còn bần thần lúc.

      Thực ra cũng hoàn toàn nắm chắc mình hoàn toàn trúng tuyển, dù rất tự tin với khả năng của bản thân, song nhiều khi việc tuyển chọn vào công ty còn phải trông vào may mắn. Trong buổi phỏng vấn hôm đó được Đàm Lập Đạt đưa vào văn phòng hỏi riêng, việc này hẳn có tác dụng nhất định đối với kết quả thi tuyển.

      Nhân bần trí đoản, tất cả hoài bão của phải dựa cơ sở gia nhập công ty, thế nên trước mắt vẫn cần tìm cách cắn răng để tạo dựng các mối quan hệ kiểu này.

      Trước kia Minh Vi là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Vĩnh Thành, nắm trong tay vận mệnh của các thí sinh dự tuyển. Còn hôm nay, thực tập sinh tép riu. Lần này ai nắm giữ vận mệnh của đây?

      Ngày hôm sau Minh Vi đến công ty, có 50 thực tập sinh trúng tuyển ngồi đầy trong phòng hội nghị. Nhìn quanh lượt những khuôn mặt nam thanh nữ tú, dù là linh hồn 28 tuổi của Trương Minh Vi cũng thể thấy trong lòng phơi phới.

      Vĩnh Thành có truyền thống là khi thực tập sinh mới vào được nghe chủ tịch hội đồng quản trị chuyện. Hôm đó, trước khi đến, Minh Vi chuẩn bị sẵn tâm lý chạm mặt Cố Thành Quân. Tuy nhiên được tin Cố Thành Quân Mỹ công tác, chủ quản khác thay ta đến chuyện với thực tập sinh.

      cách công bằng Minh Vi thấy nhõm hẳn. phải sợ Cố Thành Quân, chỉ là giờ còn nghỉ ngơi dưỡng sức. Trước khi phản kích muốn dây dưa nhiều với ta.

      Ký túc xá của Vĩnh Thành rất giống ký túc xá đại học, căn hộ khép kín với ba phòng ngủ và phòng khách, buồng tắm và vệ sinh nho , sáng ra thể nào cũng phải tranh nhau. Mỗi phòng ngủ có hai chiếc giường cá nhân, hai chiếc bàn và tủ quần áo, điều hòa nhiệt độ với đồ gia dụng gần như đủ cả. Nhân viên dọn dẹp mỗi tuần đến làm vệ sinh lần, cơm nước được nhà ăn của công ty cung cấp miễn phí.

      Đến lúc đó Minh Vi mới biết, lần này Vĩnh Thành tuyển được 50 thực tập sinh toàn quốc. Cộng với các khóa trước, con số thực tập sinh trong toàn công ty tới hơn 300. Tất cả các thực tập sinh đều phải trải qua quá trình đào tạo và sát hạch nghiêm khắc, trong số đó chỉ số ít những người xuất sắc có hi vọng làm nghề.

      Người ở cùng phòng với Minh Vi là bé tên Tô Khả Tinh, hơn Minh Vi tuổi, tính tình hoạt bát lại rất thông minh, quyết đoán. Thực ra tất cả những người muốn bước chân vào lĩnh vực làm gì ai có cơ mưu?

      Cuộc sống của thực tập sinh bắt đầu khai màn từ ngày thứ hai sau khi chuyển vào ký túc xá.

      Ngày đầu tiên họ có giờ học về vóc dáng và hình thể, trước tiên là dáng đứng và tư thế ngồi. Giáo viên ngoại tứ tuần, song nhìn chỉ như hơn 30, vóc người hết sức duyên dáng và thanh lịch.

      Tất cả đám con xếp thành hàng để giáo viên chỉnh tư thế cho từng người, sau đó phải giữ yên tư thế như vậy trong suốt giờ đồng hồ. Minh Vi đứng yên tới mức lưng vừa mỏi vừa đau, hai chân tê cứng. Nghe buổi sáng phải tập hai đến ba tư thế, ai cũng kêu ầm ĩ cả lên.

      Giáo viên với vẻ coi thường:

      - Để có được 30 giây sân khấu cần phải luyện tập nên người tới mười năm. Các xem ở đâu có người vừa sinh ra được đủ mọi dáng vẻ, biểu cảm như vậy? Người nào khi mới vào đây cũng kêu là chịu nổi, tới khi ra ngoài thành danh rồi, làm gì có ai quay lại cảm ơn giáo viên rối rít?

      Buổi chiều học về thanh nhạc, chất giọng ngoại đạo của Minh Vi bị giáo viên chê trách nhiều. Giáo viên quan tâm tới giọng của bạn trước khi vào tốt đến mức nào, song vào đây tất cả đều phải trải qua quá trinh học từ đầu đến cuối, bắt đầu từ Đồ Rê Mi trở .

      Suốt tháng trời sau đó, bọn họ phải trải qua những lớp đào tạo nghiêm ngặt như vậy. Thanh nhạc, vũ đạo, sân khấu…. Và sau đó là ngoại ngữ Tiếng .

      Giờ học văn hóa là sở trường của Minh Vi, thời đại học theo ngành Lịch sử sân khấu, cố nhiên là nắm bắt được tất cả kiến thức lí luận liên quan. Vì vậy giáo viên đặc biệt quý mến Minh Vi thậm chí còn cho phép vắng mặt.

      Mệt mỏi về thể xác, song cũng thể che giấu được thỏa mãn vô cùng về tinh thần.

      Giờ đây Minh Vi lại có thể thoải mái chạy nhảy, việc mà kiếp trước chưa bao giờ được phép làm. Vì thế nên rất mê vũ đạo, luyện tập biết mệt mỏi. Mỗi lần tập nhảy lại cảm thấy dòng máu trào dâng bừng bừng trong cơ thể tự do của mình, phải lo lắng về trái tim yếu ớt nữa. Cơ thể mềm mại thanh xuân của Chu Minh Vi mang đến cho gian lớn để phát huy, giờ đây hoàn toàn làm chủ cơ thể này, thực hòa nhập vào làm . còn cảm thấy khuôn mặt xa lạ khi soi gương, chỉ cảm thấy niềm vui khôn tả với trẻ trung và tràn đầy sức sống của mình.

      Thời gian trôi , gần như quên mất bản thân khi trước. gần như quên mất dáng vẻ của Trương Minh Vi. Cái chết của Trương Minh Vi cũng giống như làn khói , còn gợi thêm bất cứ đề tài nào trong giới giải trí. Những tin đồn xung quanh Cố Thành Quân và Chân Tích ban đầu còn ầm ĩ, sau này hiểu vì sao bỗng bặt hẳn. Về chuyện đó Minh Vi coi như hai người còn chút liêm sỉ, đến nỗi vợ vừa chết tìm được người thay thế. Con người làm việc gì ông trời cũng đều biết cả, thị phi ân oán vốn rất ràng.

      Những đêm khuya tĩnh lặng, hễ hồi tưởng lại mười năm quấn quýt với Cố Thành Quân, đều ngủ được.

      Rốt cuộc trong lòng nghĩ gì?

      Cố Thành Quân vốn là người nội tâm sâu sắc, rất ít khi ra những suy nghĩ trong lòng, phần lớn Minh Vi đều phải tự đoán. Minh Vi cũng phải là người phụ nữ đa nghi, còn Thành Quân sau khi lấy nhau cũng hết sức giữ gìn, khiến chẳng có lý gì để nghĩ ngợi lung tung.

      Nếu Cố Thành Quân tốt với cũng phải. là mẫu chồng biết giặt đồ lót giúp vợ nửa đêm, nếu khát lấy nước cho . Trong mọi việc đều nhượng bộ với , quan tâm đến , trước mặt người khác thể nào cũng khen vợ mình tài giỏi. Mỗi lần xa quay phim, ngày nào cũng gọi điện về hỏi han, còn nhớ mua quà, tặng hoa cho vào tất cả những ngày kỉ niệm. Lúc nào cũng để ảnh trong ví, ngoại trừ những lúc đóng phim, còn , tay luôn đeo nhẫn cưới.

      Trong con mắt của mọi người, bọn họ đúng là cặp vợ chồng thương nhau thắm thiết, hạnh phúc nồng nàn. Khi đó Minh Vi cũng cảm thấy như vậy. kể việc ta là ngôi sao lớn, nếu chỉ là người bình thường thôi cũng người chồng hoàn hảo.

      Xem ra đằng sau hoàn hảo quá mức luôn chứa những khiếm khuyết lớn.

      Minh Vi cảm thấy ngực hơi đau, nhưng biết đó chỉ là ảo giác. trở mình nhắm mắt lại, để mặc dòng lệ chảy theo đuôi mắt xuống tóc mai.

      Cả tuần chỉ được nghỉ đúng ngày, Minh Vi ngủ nướng, khi tỉnh dậy ở trong ký túc xá có việc gì nên lại đến phòng tập.

      Ngày cuối tuần nên khu lớp học yên tĩnh hơn bình thường, song vẫn có số thực tập sinh đến đây để luyện tập ngoài giờ. Bọn trẻ này cũng biết rằng phải trả giá mới có thể đạt được thành công, vậy nên bỏ sót bất cứ cơ hội phấn đấu nào.

      Minh Vi tới phòng nhạc, đóng cửa vào rồi bất đầu chơi đàn.

      Kiếp trước Minh Vi vốn tính tình nóng nảy, lại do sức khỏe kém nên có người khuyên học lấy nhạc cụ để tu thân dưỡng tính luôn. Ngày trước Minh Vi chơi dương cầm rất tốt, đến kiếp này vì đổi sang cơ thể khác, nên dù hiểu nhạc lý nhưng còn thiếu kĩ năng, đành phải tập lại từ đầu từng chút .

      Những giai điệu còn hơi cứng vang lên trong căn phòng , càng khiến gian xung quanh vắng lặng hơn.

      Minh Vi đàn xong mấy bản dành cho người tập chơi, giai điệu bỗng nhiên chuyển cách vô thức sang bản: “Bầu trời sao” mà hay chơi nhất. Hồi đó Cố Thành Quân rất thích nghe đánh bản này, hoặc ít ra cũng giả vờ thích. Vì thấy chồng tán thưởng nên dành rất nhiều thời gian để luyện bản này.

      Ngẫm ra cũng phải, Thành Quân ở bên ngoài ra sức làm hài lòng fan, đến khi về nhà có vợ ra sức làm ta hài lòng, cuộc sống như vậy quả tệ. Kiểu nữ hoàng kiêu ngạo như Chân Tích vốn chỉ quen việc đàn ông phủ dưới chân mình, tin rằng ta chịu bϠcông ra sức để nấu nướng.

      Nhưng có lẽ Cố Thành Quân muốn như vậy, phải lên mặt cao ngạo với ta, ta mới tôn thờ bạn.

      Bài học về tình của Minh Vi năm đó quả thực vô cùng là thất sách. Minh Vi chơi được nửa bài Tô Khả Tinh đẩy cửa nhào vào.

      - Ôi trời, ngày cuối tuần chốn ở đây luyện đàn làm gì? Mau lên, ra đây xem cái này với mình.

      Minh Vi bị Tô Khả Tinh kéo tuột ra ngoài.

      - xem cái gì mới được chứ?

      - Chủ tịch Cố Thành Quân từ Mỹ về rồi, tổ chức họp báo ở tiền sảnh.

      Cố Thành Quân từ Mỹ về, có phải gặp mặt trăng trở về đâu, sao phải trống giong cờ mở gặp gỡ phóng viên như vậy? Lần này ta định giở trò gì ra nữa đây?

      Minh Vi theo Tô Khả Tinh đến sảnh chính của công ty, đứng lan can tầng hai nhìn xuống, thấy phóng viên đúng chật ních bên dưới, chuyện trò râm ran, ánh đèn flash thi nhau nháy liên tục, quả sôi động.

      Cố Thành Quân mặc bộ vest màu xanh thậm, đứng ung dung ngay trước bức tường có gắn tên công ty. Bên cạnh ta là nam thanh niên mặc vest trắng, áo sơ mi đen, mắt phượng mày ngài, môi đỏ hồng, hàm răng trắng muốt tươi cười. Khuôn mặt đẹp đẽ nhường nào, là Đường Hựu Đình?

      Hai người đàn ông đó, người chín chắn và kín đáo, người đẹp lồ lộ, đứng ngay phía trước đèn flash bắt tay nhau mỉm cười, đúng là hòa hợp đáng ngạc nhiên.

      - Sau khi Đường Hựu Đình kí hợp đồng với Vĩnh Thành, Vĩnh Thành có thỏa thuận gì khác với ấy ?

      - Album mới của Hựu Đình được thu xong. - Cố Thành Quân trả lời ngắn gọn, mở miệng ra là gọi Hựu Đình nghe hết sức gần gũi.

      - Xin hỏi cảm tưởng của Hựu Đình sau khi đầu quân cho Vĩnh Thành.

      Đường Hựu Đình quả xứng đáng là người hoàn hảo.

      - Thành Quân đây vốn là đàn ở trường Đại học của tôi. Khi còn học, tôi nghe được rất nhiều câu chuyện truyền kì về ấy nên vô cùng ngưỡng mộ. Việc hợp tác với Thành Quân là mơ ước bấy lâu nay của tôi. Tôi tin rằng ở Vĩnh Thành, có dẫn dắt của bậc đàn , tôi ngày càng làm tốt hơn. Cũng mong các vị ủng hộ.

      Các phóng viên lại tiếp tục truy hỏi:

      - Sau này Đường Hựu Đình có ý định đóng phim ?

      Cố Thành Quân trả lời thay cho Đường Hựu Đình:

      - Hựu Đình cũng nhận được rất nhiều lời mời đóng phim, chúng tôi tin rằng bao lâu nữa có thể nhìn thấy tác phẩm của ấy ở lĩnh vực này.

      Đám nhân viên và thực tập sinh đứng khuất ở tầng hai khẽ reo lên trước thông tin này.

      - Hay quá, Đường Hựu Đình đóng phim đấy.

      - Cố lên , biết đâu lại có thể đóng cặp với ấy.

      - Chỉ cần được diễn trong MV của ấy khiến mình sướng chết rồi.

      - Người nhìn đẹp trai quá, sao lại có người đẹp trai tới mức như vậy nhỉ…

      Minh Vi nghi hoặc nhìn nụ cười đầy tính chất công thức khuôn mặt Cố Thành Quân, dường như nghĩ ngợi đến điều gì. Dù biết vì sao Cố Thành Quân lại thay đổi ý định để kí hợp đồng với Đường Hựu Đình, nhưng đối với Vĩnh Thành mà , việc có thêm Đường Hựu Đình khác nào hổ mọc thêm cánh, thực lực càng hùng hậu.

      - Gay quá, suýt chút nữa quên mất. - Tô Khả Tinh kéo kéo vạt áo Minh Vi. - Minh Vi, mình vẫn chưa luyện xong các bước nhảy để ngày mai kiểm tra, hôm nay lại đến lượt mình trực nhật rồi. Cậu trực nhật thay mình được ?

      Minh Vi cũng hào hứng gì với cuộc họp báo ở dưới sảnh nên vui vẻ nhận lời.

      Cuộc gặp báo giới cuối cùng cũng kết thúc, Đường Hựu Đình và Cố Thành Quân chia tay thân mật với đám phóng viên, sau đó rời khỏi đại sảnh với các vệ sĩ bao quanh.

      Ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng, khí thân mật đó lập tức có thay đổi.

      Nụ cười vui vẻ khuôn mặt Cố Thành Quân dần biến mất, Đường Hựu Đình cũng buông bàn tay mà ta vẫn nắm nãy giờ. Hai người bọn họ hẹn mà cùng quay mặt nơi khác để chỉnh lại biểu cảm của mình.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.3

      - Chủ tịch, Đường tiên sinh, hai người vất vả rồi. Cuộc họp báo rất thành công phải .

      - Thư kí vừa cười vừa tới. - Tôi đặt xong phòng tiệc, tối nay mọi người phải ăn mừng bữa.

      Cố Thành Quân mỉm cười với Đường Hựu Đình:

      - Tửu lượng của Hựu Đình thế nào?

      - thể so sánh với đàn được. - Đường Hựu Đình khiêm tốn. Lưu Triệu, người quản lý của Đường Hựu Đình, lập tức :

      - Hựu Đình phải giữ giọng nên uống rượu hút thuốc.

      - Đúng là phải như vậy. - Cố Thành Quân . - Sáng mai cậu còn ghi bài hát cho chương trình từ thiện phải ? Yên tâm , tối nay về quá muộn. Thôi cậu về nghỉ trước , lát nữa gặp lại.

      Nhìn Cố Thành Quân quay người bước với đám nhân viên vây kín xung quanh, trợ lí Tiểu Hoàng khẽ :

      - Tư thế này còn oai hơn cả siêu sao, đúng là ông chủ rồi.

      - Nhưng diễn xuất tốt vẫn bằng lấy được người vợ tốt. - Lưu Triệu chua ngoa. - Cố Thành Quân cũng phải phấn đấu dưới mười năm đâu. Nghe sau khi gia đình ta phá sản, Trương Minh Vi lôi ta từ công trường xây dựng về công ty này.

      - sao? - Tiểu Hoàng tỏ vẻ ngạc nhiên. - Chủ tịch Trương đúng là người hết sảy. Hựu Đình, chẳng phải khi bản thảo kí hợp đồng với , chị ấy tự viết kế hoạch để gửi cho chúng ta hay sao? Xem xong chẳng phải chúng ta mất rất nhiều công mới viết được kế hoạch như vậy còn gì. Đúng là xét về phương diện nào cũng đều nghĩ thay cho cả.

      - Muốn biết có là người phụ nữ tốt hay phải nhìn vào ánh mắt của người đàn ông... - Lưu Triệu tỏ vẻ đồng tình, đánh hai tiếng lưỡi.

      - Đừng có xấu sau lưng người mất. - Đường Hựu Đình nhìn Lưu Triệu bằng ánh mắt lạnh tanh. - Đây là công ty Vĩnh Thành, là địa bàn của Trương Minh Vi đấy.

      Lưu Triệu rùng mình, nuốt nước bọt đánh ực.

      Đường Hựu Đình đút hai tay vào túi quần, đưa mắt tứ phía.

      Chỗ họ đứng là giếng trời rộng ở ngay phía sau đại sảnh, trần nhà bằng kính, xung quanh đều là hành lang bao bên ngoài văn phòng. Ánh mặt trời chiếu qua lớp kính rọi thẳng xuống mặt sàn. Ngay chính giữa giếng trời có đài phun nước , nước trong bồn sóng sánh, dưới đáy đầy tiền xu phản chiếu ánh sáng lấp lánh vùng.

      Đường Hựu Đình liền tới đó, lấy trong túi quần ra đồng xu, nhắm mắt lại đọc câu cầu nguyện rồi vung tay vứt xuống. Đồng tiền xu bay theo đường vòng cung rồi vang lên tiếng tõm khi chạm vào mặt nước, từ từ chìm xuống đáy.

      - Hựu Đình, cầu xin điều gì vậy? - Tiểu Hoàng tò mò hỏi.

      Đường Hựu Đình khẽ nhếch môi, hé nụ cười có phần hơi trẻ con thường thấy ở ta những lúc trong tâm trạng tốt, sau đó dùng ngón tay trỏ gõ gõ vào đầu trợ lý.

      - Tôi muốn quanh chút để làm quen chỗ này.

      - Có muốn em theo ? - Tiểu Hoàng hỏi.

      Đường Hựu Đình vẫy tay tỏ ý cần.

      - Đến trưa quay lại đây cùng ăn cơm nhé. - Lưu Triệu với theo. - Buổi chiều phải trả lời phỏng vấn trang báo mạng, cậu quay về sớm để còn trang điểm, đừng có quên.

      - Biết rồi. - Đường Hựu Đình quay đầu lại, cứ thế rảo bước luôn.

      Trụ sở của công ty Vĩnh Thành là tòa nhà bốn tầng xây bốn mặt khép kín kiểu cũ, riêng khu phòng học và ký túc xá của thực tập sinh sau này mới được xây dựng thêm ở phía sau. Đường Hựu Đình tùy ý loanh quanh vòng, các nhân viên tạp vụ đều biết khuôn mặt nổi tiếng của ta nên đều mỉm cười chào hỏi, làm phiền gì.

      qua cánh cửa kính, Đường Hựu Đình bước vào hành lang treo đầy những poster và huy chương.

      Công ty nào cũng đều có những chỗ như vậy, song trước dãy hành lang của Vĩnh Thành hầu như ghi lại quá nửa những vinh quang chói lọi của công ty trong ngành giải trí gần mười năm qua.

      Đường Hựu Đình chầm chậm dọc hành lang, vừa vừa nhìn ngắm những tấm poster treo đó.

      Tấm poster của phim “Mùa hạ cuối” mà Cố Thành Quân và Chân Tích thủ vai chính được treo ở nơi bắt mắt nhất. Cố Thành Quân ôm Chân Tích với cảm xúc nồng nàn, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt Chân Tích rung đồng lòng người, nhìn hết sức đáng , quả hổ danh diễn viên hạnh nhất của Vĩnh Thành.

      Bên cạnh tấm poster là ba bốn khung ảnh , những bức hình Cố Thành Quân đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Trong bức đầu tiên ta ôm người phụ nữ, nở nụ cười rất mực tự hào.

      Trong bức ảnh, Trương Minh Vi trông giống như người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông thành đạt. Tao nhã, thanh lịch, nhàng tinh tế. Chân Tích đứng ngay sau lưng vỗ tay cười, sắc đẹp rạng ngời tỏa ra khắp xung quanh khiến cho Minh Vi dường như bị lu mờ, nhưng trong đôi mắt thứ ánh sáng rực rỡ với đầy tình tha thiết, nhìn vào người đàn ông say chiến thắng của mình.

      Đường Hựu Đình còn nhớ lần cuối cùng gặp Trương Minh Vi. ấy nở nụ cười tự tin, năng nhưng lại khiến người đối diện buộc phải lắng nghe. Bất luận Đường Hựu Đình tỏ ra kiêu ngạo và coi thường đến mức nào, Trương Minh Vi vẫn đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn luôn tràn đầy bao dung.

      lòng, Đường Hựu Đình rất thích người chị học khóa này. Khi ấy có dự định chuyển sang Vĩnh Thành, thậm chí còn rất mong được hợp tác với Trương Minh Vi. Cho nên, khi quay về từ buổi tiếp tân của thương hiệu làm đại diện, nghe người quản lý Trương Minh Vi đột tử vì bệnh tim kịch phát, Đường Hựu Đình sững người lúc lâu.

      Khi Đường Hựu Đình mới học năm thứ nhất, Trương Minh Vi chủ trì việc chọn diễn viên cho vở ca kịch múa của câu lạc bộ sân khấu ở trường. Thực ra, đó mới là lần đầu tiên Đường Hựu Đình gặp Trương Minh Vi, nhưng có lẽ Trương Minh Vi quên mất chuyện này.

      Vai diễn Đường Hựu Đình thích nhất được sắp xếp cho sinh viên khác thông qua mối quan hệ đặc biệt. Khi đó Đường Hựu Đình còn bướng bỉnh xấc láo hơn bây giờ nhiều, làm ầm lên ngay tại hội trường. Thấy hai bên sắp đánh nhau đến nơi, nữ sinh trông nhàng yếu đuối với nước da trắng xanh bước ra từ đám đông. đó xinh đẹp nổi bật, song các thành viên trong hội sinh viên đều tỏ ra rất tôn trọng. Sau này Đường Hựu Đình mới biết, phần lớn kinh phí hoạt động của đoàn thể, hội, nhóm trong trường đều do bố Trương Minh Vi quyên tặng.

      Vì sức khỏe tốt nên Trương Minh Vi năng luôn nhàng, ôn hòa, thong thả. Chỉ vài câu làm mọi việc, sau đó với Đường Hựu Đình:

      - Em là em hát hay hơn cậu ấy, vậy hát thử bài cho chị xem.

      việc sau đó dĩ nhiên diễn ra như ý muốn của Đường Hựu Đình. Kỹ thuật thanh nhạc của Hựu Đình làm tất cả hội trường đều hết sức ngạc nhiên.

      Trương Minh Vi lập tức chọn Đường Hựu Đình vào vai chính, trước khi còn nhìn cười nhàng: “Em quả là có tài năng trời phú. Lúc nào về nhớ cắt tóc cạo râu . Chị hy vọng được thấy diễn xuất của em.”

      Nhưng đến ngày trình diễn, Trương Minh Vi tới. Sau này bạn bè với Đường Hựu Đình là do bố Trương Minh Vi qua đời, trong gia đình hết sức rối loạn nên ấy phải về nhà xử lý mọi việc.

      lâu sau, Minh Vi tốt nghiệp và rời trường Đại học. Lần đầu Đường Hựu Đình gặp lại Trương Minh Vi là trong quán trà và hai bên bàn chuyện hợp tác với nhau. Khi đó Trương Minh Vi hề nhận ra Đường Hựu Đình.

      Thời gian này, Đường Hựu Đình, từ giọng hát chính trong ban nhạc tự do xu dính túi trở thành nhân vật nổi danh như cồn trong dòng nhạc pop, từ thiếu niên nhếch nhác biến thành thiên vương đẹp đẽ như người trời sân khấu ca nhạc. Còn Trương Minh Vi gần như mấy thay đổi, khí sắc vẫn được khỏe, song đôi mắt luôn ướt lại toát lên sức sống vô cùng mãnh liệt, kiên cường.

      - Đường Hựu Đình ư? - giọng nữ mềm mại vang lên sau lưng. Chân Tích mặc chiếc váy ngắn màu vàng sáng, mái tóc dài để xõa, bước từng bước duyên dáng đến gần Đường Hựu Đình, khuôn mặt là nụ cười thân thiện ở mức vừa phải.

      - Là Đường Hựu Đình phải ? Mới rồi nhìn đằng xa nên dám chắc chắn. Nghe cuối cùng cũng ký hợp đồng với Vĩnh Thành. Sau này chúng ta là đồng nghiệp, nhờ quan tâm giúp đỡ.

      Đường Hựu Đình cúi đầu nhìn bàn tay thon dài với làn da trắng như tuyết được chăm sóc kỹ càng mà Chân Tích chìa ra, lịch đưa tay ra bắt.

      - Chị Chân Tích là tiền bối của tôi, sau này phải nhờ chị chỉ bảo nhiều.

      Chân Tích nheo mắt cười nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đường Hựu Đình.

      - nhiều hơn cậu mấy tuổi, lại bị gọi là tiền bối đến đàn chị, đúng là chê tôi già rồi. Cậu cứ gọi thẳng Chân Tích cũng được.

      Đường Hựu Đình mỉm cười.

      - Chị Chân Tích là khách sáo.

      Chân Tích mím mím môi, ánh mắt lướt qua nhìn tấm poster tường:

      - Điện ảnh vẫn luôn là trọng điểm đầu tư và phát triển của Vĩnh Thành, nghe cậu kí hợp đồng với Vĩnh Thành là vì cũng nhắm đến lĩnh vực này. Yên tâm. Chủ tịch cũng từng nhắc đến cậu với tôi, ấy cũng có ý định đào tạo cậu theo hướng đó. ra biết cậu có hứng thú tham gia sáng tác bài hát chủ đề cho bộ phim sắp tới của tôi.

      - Vậy ư? - Đường Hựu Đình hỏi. - Chị lại mới nhận bộ phim mới? Là đề tài gì vậy?

      - Đề tài về thành phố đại. - Chân Tích . - Tiếc là Legend giải tán. Chúng tôi vốn định mới ban nhạc của cậu hát cho ca khúc chủ đề. Tuy nhiên giờ có cậu rồi cũng rất tuyệt…

      Đường Hựu Đình đưa tay lên xem đồng hồ, cắt ngang lời Chân Tích:

      - Xin lỗi chị, trưa nay tôi có hẹn, được chuyện tiếp với chị.

      - À… Chân Tích hơi mất mặt.

      - Khi nào có thời gian mời chị ăn cơm. - Đường Hựu Đình cười với vẻ ngoan ngoãn, sau đó để cho Chân Tích có cơ hội giữ lại mà vội vã ngay.

      Qua khỏi hành lang đó, đường Hựu Đình thẳng đến nhà vệ sinh rồi mở của vào trong.

      Chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn khuôn mặt nặng nề trong gương, lấy tay hắt nước lên đó.

      Giờ đây còn Legend, bao giờ có bốn người bạn ở bên cạnh nữa. đứng mình sân khấu, hát bài từ đầu đến cuối.

      Đường Hựu Đình dần dần thoát khỏi những tâm tư hỗn loạn, đưa tay lên xoa những giọt nước khuôn mặt. Ánh mắt dừng lại ở cổ tay trống , đột nhiên toàn thân cứng ngắc.

      Sợi dây bạc đâu? Sợi dây đeo tay mà Thừa Trác tặng đâu? Sợi dây đó mảnh quá, có lẽ vì quá nên rơi Đường Hựu Đình cũng hề biết.

      Đường Hựu Đình hốt hoảng nhớ lại lịch trình ngày hôm nay. Lúc họp báo vẫn còn chạm vào sợi dây đó, khi ấy nó vẫn còn cổ tay. Sau đó, chào tạm biệt Cố Thành Quân, rồi sau nữa…

      Đài phun nước.

      Đường Hựu Đình vội vàng quay lại chỗ giếng trời, nhào đến bên bồn nước.

      Nước trong bồn vẫn lặng lẽ chảy, lớp tiền xu nằm lặng yên dưới đáy, từng dòng sáng lấp lánh, tìm ở đâu bây giờ?

      Còn buồn bực, Đường Hựu Đình chợt ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy sợi dây bạc lắc lư ở phía trước. Hai mắt sáng bừng, hướng nhìn di chuyển rồi sau đó là chết sững.

      Đây là đài phun nước được làm theo phong cách Châu Âu, ở chính giữa bồn là bức tượng điêu khắc từ đá cẩm thạch. Óc thẩm mỹ hoàn hảo của Trương Minh Vi khi trước giờ đây mang lại cho Đường Hựu Đình khá phiền toái, bởi vì chiếc dây bạc đeo tay của bị văng khi ném đồng xu, lúc này treo ngay chim của bức tượng chú bé đứng tè.

      Đường Hựu Đình đứng đờ ra. Chú bé trần chuồng đứng tè, phun nước ngừng xuống bồn bất kể ngày đêm, còn sợi dây bạc nằm vắt chim của chú, hoàn toàn bị ảnh hưởng gì.

      Đường Hựu Đình khẽ gầm gừ trong bụng. Kẻ tục tĩu nào thiết kế bức tượng này biết? Đây đâu phải bảo tàng Lourve, sao lại tạc bức tượng chú bé tiểu công khai thế này?

      Minh Vi xách thùng nước và chiếc chổi, được nửa đường chợt hắt hơi tiếng.

      Hít hơi sâu, Đường Hựu Đình nhìn xung quanh. Buổi trưa chủ nhật, khu vực văn phòng rất yên tĩnh nên có thể yên tâm hành động.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.4

      Bức tượng cách thành bồn quãng, dù Đường Hựu Đình tìm mọi cách để vươn người ra nhưng tay vẫn cách chiếc dây bạc chừng năm cen-ti-mét. Đường Hựu Đình bất giác nghĩ đến mấy câu thơ:

      thế gian này khoảng cách xa nhất là gì? Chính là khi tay ta vươn tới mức gần gãy đến nơi, mà ngươi vẫn cứ treo lủng lẳng JJ của thằng nhóc đó”

      Đường Hựu Đình nín thở, cố gắng thêm lần cuối cùng. ngờ bàn tay bám ở thành bồn bị lỏng ra, toàn thân đổ nhào về phía trước.

      Đến khi Đường Hựu Đình mở mắt ra thấy mình ở tư thế vô cùng tế nhị giữa thành bồn và bức tượng, tạo thành hình tam giác khép kín. Đầu gối vẫn tì thành bồn, còn tay bám chặt lấy…. Wao, Đường Hựu Đình thậm chí muốn chết quách cho xong.

      Tuy nhiên tình huống gay go lại ở phía sau. Đường thiên vương phát ra mình tài nào chuyển trọng tâm sang đôi chân, cũng thể co nổi người về. Cụm từ: “tiến thoái lưỡng nan” lên trong đầu Đường Hựu Đình, xong lập tức bị lý trí của giận giữ bóp tan thành trăm mảnh.

      Nhưng ràng lúc này chỉ hai cách, là buông tay để ngã xuống bồn nước, hai là mở miệng ra kêu cứu.

      Đường Hựu Đình đưa mắt nhìn thứ tay mình nắm lấy, quyết định chọn phương án . Trong con mắt các fan hâm mộ, luôn giữ hình tượng thanh cao ngạo nghễ, giống như người trời, nên hôm nay thà bị ướt nhẹp chứ nhất quyết để mất thanh danh khổ công giữ gìn bấy lâu.

      Nhưng đúng lúc Đường Hựu Đình chuẩn bị xả thân, bỗng tiếng kêu kinh ngạc vang lên phía sau:

      - Trời ơi, sao vậy?

      Đường Hựu Đình từ từ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên của Minh Vi.

      - Đường tiên sinh ư? ... định làm...

      Câu chợt tắt giữa chừng, hướng nhìn của Minh Vi dịch chuyển theo cánh tay vươn ra của Đường Hựu Đình hệt như góc xoay từ từ của ống kính máy quay. Cuối cùng ánh mắt đó dừng lại bàn tay của .

      Đường Hựu Đình nghiến răng, chớp mắt hai cái, sau đó buông tay rơi tõm xuống bồn nước.

      Cơ thể nặng nề chạm vào mặt nước làm nước bắn tóe ra xung quanh. Minh Vi kịp tránh nên quần và giày đều ướt cả.

      Đường Hựu Đình đứng lên, nhưng đạp phải những đồng xu dưới đáy bồn nên trượt chân bổ nhào thêm mấy lần sao đứng dậy nổi, trông giống như con vịt nghịch nước.

      Minh Vi cứ đứng yên bên cạnh xem cảnh đó với thái độ rất khoái chí, cuối cùng mới cảm thấy để ngôi sao bổnháo bổ nhào trong đài phun nước của Vĩnh Thành như vậy thực chẳng ra làm sao, bèn vứt chiếc chổi ra bên, chụp lấy cánh tay vẫn múa loạn lên của Đường Hựu Đình và kéo đứng thẳng dậy.

      - Đường, sao chứ? Người quản lý của đâu? Có cần tôi gọi giúp ?

      - cần! - Giọng Đường Hựu Đình bị bóp nghẹt. Lúc này ướt nhẹp từ đầu tới chân, chiếc áo sơ mi bị ướt dính chặt vào người làm nổi lên các múi cơ rắn chắc. Minh Vi nhìn thẳng vào ngực Đường Hựu Đình, mặt chợt đỏ bừng, bối rối quay chỗ khác.

      Đường Hựu Đình tím mặt trèo ra khỏi chiếc bồn, vảy hết nước mình, chỉ tay xuống đất:

      - Áo khoác.

      Minh Vi nhặt chiếc áo Vest rơi cạnh đó lên đưa cho Đường Hựu Đình.

      - Đường, quần áo của ướt hết cả. Bây giờ trời cũng lạnh, thay dễ bị cảm.

      Đường Hựu Đình buồn để ý đến Minh Vi, tỏ vẻ vui. dang tay mặc áo khoác, song đột nhiên giật mình.

      - Sợi dây.

      - Sợi dây nào? - Minh Vi hỏi.

      Đường Hựu Đình vứt áo Vest xuống rồi lao đến bên đài phun nước, lo lắng khua tay xuống đáy bồn tìm.

      - đánh rơi thứ gì à? - Minh Vi hỏi với ý tốt.

      Đường Hựu Đình trả lời, đằng nào người cũng ướt hết nhảy lại vo trong bồn nước, cúi người xuống mò tìm.

      - Đường, ...

      - Để tôi yên.

      - Là tôi định ...

      - Đây phải việc của .

      Minh Vi thở dài lắc đầu.

      Đường Hựu Đình căng mắt tìm kiếm trong đống tiền xu dưới đáy bồn, lúc đầu thấy bong bóng nổi mặt nước, sau đó mực nước dần dần thấp xuống.

      Minh Vi khoanh tay đứng bên ngoài nhìn Đường Hựu Đình cười mà như :

      - Những ngôi sao lớn như các luôn đứng cao, bao giờ để lọt lời của những người bình thường vào đôi tai cao quý của mình có phải ? có lội tung chỗ đó lên cả ngày cũng tác dụng gì đâu. Chẳng phải tháo nước ra dễ dàng tìm được hay sao.

      Đường Hựu Đình mấp máy môi nhưng biết phải gì. Minh Vi nhìn với vẻ coi thường, sau đó tháo giày, xách chiếc xô rồi cũng nhảy vào trong bồn.

      - Mỗi tháng công ty đều cho thay nước, lấy hết tiền xu ra để lau dọn bồn ước nguyện lần. Đường là tốt số, hôm nay đúng vào “ngày nhặt tiền” của bọn tôi. Nhưng rốt cuộc là đánh rơi thứ đồ quý gì vậy? Nhẫn à?

      Thấy Minh Vi hỏi với vẻ nghiêm túc, Đường Hựu Đình ngập ngừng lát rồi thấp giọng trả lời:

      - Là sợ lắc bạc đeo tay.

      - Để tôi tìm giúp . - Minh Vi thở dài tiếng rồi xắn tay áo lên. Nước nhanh chóng rút sạch, hai người cùng ngồi xổm trong bồn, vừa nhặt tiền xu vứt vào trong xô, vừa nhìn kĩ để tìm sợi dây.

      Vì mỗi tháng đều được cọ rửa lần nên trong bồn bẩn, song số tiền xu nhiều hơn so với tưởng tượng của Đường Hựu Đình, hơn nữa còn lẫn cả với ảnh thẻ của các ngôi sao và huy hiệu được người hâm mộ thả vào.

      - Đây là truyền thống của Vĩnh Thành. - Thấy Đường Hựu Đình tỏ vẻ ngạc nhiên, Minh Vi bèn giải thích cho . - Mỗi tháng công ty mở cửa hai ngày để số fan hâm mộ có thể đến tham quan. tới đây các fan thế nào cũng đến bồn ước nguyện, hi vọng có thể được thấy thần tượng của mình, hoặc là cầu cho nghiệp của thần tượng ngày càng phát triển. Có số fan cực đoan, khi chia tay với thần tượng của mình cũng đến đây để thả xuống ảnh hoặc huy hiệu của thần tượng đó.

      Đường Hựu Đình cầm chiếc huy hiệu tay cân nhắc:

      - Vậy huy hiệu gần đây Vĩnh Thành nhận được là huy hiệu của Trương Lăng đúng ?

      Minh Vi ngạc nhiên:

      - Làm sao biết?

      Đường Hựu Đình cười mỉa mai tỏ ý xem thường:

      - Chẳng phải tháng trước ta vừa tuyên bố cưới vợ hay sao?

      - À, chính xác. - Minh Vi hiểu ra.

      Đường Hựu Đình nhướng mày nhìn :

      - sao? ở bộ phận nào? Nhân à?

      - Tôi phải là nhân viên của Vĩnh Thành. - Minh Vi - Tôi là thực tập sinh.

      Nghe vậy Đường Hựu Đình thể nhìn kĩ lại Minh Vi.

      mặc bộ quần áo đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa khuôn mặt , mắt to, dù trang điểm nhưng làn da vẫn trắng hồng, thanh tú và sạch , toàn thân toát lên hơi thở ngọt ngào riêng có ở thiếu nữ.

      - Vì sao muốn bước chân vào giới giải trí? - Đường Hựu Đình vừa vứt tiền xu vừa hỏi. - Cái vòng danh lợi này phức tạp hơn gấp vạn lần so với sức tưởng tượng của , đầy quyến rũ nhưng cũng đầy cạm bẫy. Rất nhiều người sau khi bị cuốn vào đây mới nhận ra những thứ mình phải trả giá còn lớn hơn gấp nhiều lần so với những thứ mình đạt được. Đến khi đó có khóc tới mức cả người đều thành nước cũng ai để ý đến đâu.

      - Tôi biết. - Minh Vi cúi đầu cười nhạt. - Giới giải trí tin vào nước mắt, ngay từ khi bắt đầu tôi biết cả rồi. Nhưng có giới nào mà phức tạp? Con người sống đời chuyện được và mất đều luôn theo ý mình. Quan trọng nhất là mình có thể hoàn thiện được bản thân, sống cách thoải mái, vui vẻ. Tôi thích được đóng phim, thích lĩnh vực này. Còn về việc sau này như thế nào là chuyện của sau này. Chẳng phải tôi vẫn còn trẻ hay sao?

      này trông chỉ chừng 17, 18 tuổi, nhưng khi ra lại như bà cụ non. Đường Hựu Đình khỏi cười chế giễu.

      - Mới rồi Đường là tìm sợi dây bạc ư? - Minh Vi hỏi.

      - Nếu phải vậy tưởng tôi làm gì? - Đường Hựu Đình lạnh lùng lườm Minh Vi cái.

      - Có gì đâu. - Minh Vi chớp mắt làm ra vẻ vô tội, cách chân thành. - Tôi tưởng tập Yoga.

      Đường Hựu Đình nghiến răng, dùng ngón tay trỏ chỉ lên đầu, vênh mặt ra lệnh bằng thứ giọng đầy kiêu ngạo:

      - Hãy quên chuyện vừa rồi , xóa sạch nó khỏi trí nhớ của , làm mới lại bộ óc. Sau này tuyệt đối được nhắc tới với bất cứ người nào, biết chưa?

      Minh Vi sống qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên bị người ta lên mặt kiểu vậy với mình. dở khóc dở cười, đành phải gắng nhẫn nhịn, :

      - Tôi biết rồi.

      Đường Hựu Đình tỏ ra rất vừa ý. còn muốn dạy dỗ ra vài câu nữa, nhưng chợt nhăn mũi, hắt hơi cái.

      - mặc áo vào . - Minh Vi . - Có cần gọi người quản lý của ? mặc áo ướt như vậy ổn đâu.

      Đường Hựu Đình lấy điện thoại di động trong túi quần ra.

      - Bị ngấm nước dùng được nữa rồi.

      Minh Vi thở dài, lấy điện thoại của mình đưa cho Đường Hựu Đình.

      Đường Hựu Đình bấm số của Lưu Triệu sau đó thuật lại sơ qua tình hình.

      Vừa tắt máy nghe tiếng Minh Vi kêu lên mừng rỡ:

      - A, là cái này đúng ?

      Trong lòng bàn tay trắng muốt của cái lắc tay xíu, ở móc khóa có gắn hình chữ Vạn.

      Đường Hựu Đình cầm lấy sợi dây, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng. Cái vẻ kiêu ngạo xấc xược như tan biến hết, thay vào đó là vẻ u buồn và nhớ thương man mác.

      Sắt thép được tôi cứng cũng trở nên mềm mại, hôm nay coi như Minh Vi được mở rộng tầm mắt.

      - Cảm ơn. - Đường Hựu Đình cẩn trọng đút sợi dây vào túi, gật đầu với Minh Vi. lịch thiệp và nghiêm túc của ta khiến Minh Vi thích ứng kịp.

      - Phải rồi. - Đường Hựu Đình được hai bước liền quay đầu lại. - tên gì?

      - Tôi là Chu Minh Vi.

      - Minh Vi à?

      Minh Vi cười nhạt:

      - Phải, trùng với tên chủ tịch quá cố.

      - À... - Đường Hựu Đình hơi hất cằm lên nhìn trầm ngâm. - Minh Vi, tôi nhớ rồi, cố gắng nhé, nếu như có thể ra làm nghề thuận lợi, việc tìm giúp tôi sợi giây ngày hôm nay tôi cũng đền đáp.

      Minh Vi cười khô khốc.

      - Cảm ơn Đường tiên sinh...

      Đường Hựu Đình hài lòng hất mặt lên.

      Minh Vi lập tức sửa lại:

      - Đường sư huynh.

      Khi đó Đường Hựu Đình mới vừa ý gật đầu.

      Minh Vi nhìn theo bóng ta khuất, hơi thần người ra. cho công bằng, Đường Hựu Đình cũng xếp thứ ba trong danh sách những người đàn ông quyến rũ được bình chọn mạng, tất nhiên là nếu sau khi hắt hơi lấy tay áo để quệt mũi càng hoàn hảo hơn.

      Đường Hựu Đình phủi áo khỏi, để lại cho Minh Vi đống lộn xộn. Xung quanh chỗ nào cũng đầy nước, tiền xu cũng vung vãi khắp nơi. Minh Vi thở dài tiếng, ngồi xuống tiếp tục làm hết công việc dở dang.

      Ánh mắt dừng lại ở chiếc huy hiệu mà Đường Hựu Đình vừa mới cầm lên tim hơi loạn nhịp. Hình vẻ chiếc huy hiệu vô cùng quen thuộc là huy hiệu của người hâm mộ Cố Thành Quân. Hẳn lại có fan thay lòng đổi dạ hoặc kết hôn, nên mới đến đây cáo biệt thần tượng của mình.

      Minh Vi cầm chiếc huy hiệu, cười bất lực.

      hạ quyết tâm như vậy chứng tỏ thực chấp nhận vứt bỏ, thậm chí còn có nghị lực duy trì quyết tâm đó. Fan còn làm được, huống hồ , người vợ chết.

      Minh Vi vung tay vứt chiếc huy hiệu vào xô, kim lợi va vào nhau vang lên tiếng coong, khiến nở nụ cười.

      Cố Thành Quân, tôi cũng muốn vứt bỏ như vứt bỏ thứ phế liệu này.

      Từ cửa sổ sát sàn văn phòng ở tầng ba có thể quan sát thấy hết mọi thứ diễn ra bên dưới giếng trời. Cố Thành Quân đứng ngay trước cửa kính, hào hứng nhìn nhanh tay thu dọn đống tiền xu sau đó tháo sạch nước cũ, sau đó thay nước mới vào đầy bồn.

      Trợ lý đứng sau lưng ta khẽ cười.

      - Cảnh tượng vừa rồi của Đường Hựu Đình là buồn cười, tôi thấy người lạnh lùng như ta lại mất mặt đến vậy trước mắt , chắc chắn sau này phải hận đến chết mất.

      Cố Thành Quân chỉ vào xách chiếc xô rời khỏi giếng trời.

      - Đó có phải là chặn Chân Tích lại hôm tổ chức đám tang ?

      - Tôi thấy giống lắm. Hóa ra ta là thực tập sinh của Vĩnh Thành. - Trợ lý chép miệng. - Đúng là lắm mưu? Lẽ nào chuyện hôm đó cũng được tính toán trước?

      - kiểm tra xem ngày hôm nay đến lượt thực tập sinh nào trực nhật. sau đó. - Cố Thành Quân nghĩ ngợi chút. - Gọi ấy đến gặp tôi.

      -----------------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 4: Đường chân trời

      4.1

      Cậu gặp Đường Hựu Đình? - Tô Khả Tinh vừa nhảy vừa hét toáng lên. - ?

      - Lừa cậu làm gì chứ. - Minh Vi vừa gấp quần áo vừa cười. - Chính là khi làm trực nhật đó, nhưng chỉ chào hỏi tiếng thôi.

      - Trời ơi, nếu biết trước mình đổi lịch với cậu. - Tô Khả Tinh hối hận. - Nhìn gần trông ấy thế nào? Da có đẹp ? Nghe giọng hay lắm đúng ?

      - Cũng tạm được. - Minh Vi nhớ lại cảnh Đường thiên vương túm bức tượng chú bé đứng tè và cả bộ dạng ướt như chim sẻ mưa sau đó, thể nhịn nổi cười. - Tính tình hơi kiêu ngạo chút, nhưng cũng khá lịch .

      - Các ngôi sao lớn có ai mà kiêu ngạo? - Tô Khả Tinh bĩu môi. - Trước đây mỗi khi Legend biểu diễn, 50 nghìn vé bán có nửa ngày là hết veo, ngay cả mưa như trút nước mà các fan cũng sống chết chịu về. Bất kể là bọn họ xuất trong chương trình gì nơi đó cũng lập tức bị các fan vây kín. Mỗi khi họ ký đĩa bán hoặc làm đại diện thương hiệu, ở đó lập tức phải có cảnh sát giao thông đến điều tiết. Giọng ca của Đường Hựu Đình được fan hâm mộ mệnh danh là “Giọng Gabriel(*)”. giờ nhạc chuông báo thức trong điện thoại của mình cũng là đoạn ghi đặc biệt mà Đường Hựu Đình ghi cho các fan hâm mộ đấy, cậu nghe xem.

      (*) Gabriel - trong các Tổng lãnh Thiên thần, Theo Kinh thánh, Thiên chúa truyền lệnh xuống hạ giới qua giọng của Tổng lãnh Thiên thần.

      Tô Khả Tinh bật nhạc lên, Minh Vi lập tức nghe thấy giọng hát rất riêng vô cùng hấp dẫn, trong sáng nhưng có hồn của Đường Hựu Đình.

      “Bạn thân , đến giờ rồi. Đừng có mà ngủ nướng. ngày đẹp trời hãy mang tâm trạng tốt. Tôi bạn!”.

      Minh Vi vuốt tay cho bớt nổi da gà.

      - Chính xác, ừm, giọng hát rất truyền cảm.

      - Đúng ? - Tô Khả Tinh hôn lên điện thoại, đột nhiên vẻ mặt trở nên buồn bã. - Tiếc là Legend giải tán liền giải tán ngay. Mà cũng phải thôi, giải tán còn biết làm thế nào? Thừa Trác chết rồi còn gì.

      - Thừa Trác là người chơi đàn đó phải ?

      - Ừm, Triệu Thừa Trác. - Tô Khả Tinh giơ điện thoại lên trước mặt Minh Vi. - Khi trước ấy cặp đôi với Đường Hựu Đình.

      Hình nền của điện thoại là bức hình hai thanh niên đẹp trai đứng tựa vào nhau, trong đó người để tóc dài là Đường Hựu Đình, còn người kia Minh Vi cũng rất ấn tượng, là tay chơi đàn của Legend, Triệu Thừa Trác. Bức hình do hai người tự chụp, trông tư thế vô cùng thân thiết, đầu tựa vào nhau, nhìn thẳng vào camera cười rạng rỡ.

      Đó là nụ cười mà chỉ những người sống trong những tháng năm tuổi trẻ, biết buồn thương và chứa chan hi vọng mới có được. thể tưởng tượng nổi người con trai đẹp và hồn nhiên như vậy lại chọn cách tự kết thúc đời mình.

      - Cậu triệu Thừa Trác và Đường Hựu Đình là...

      - cách thức để gây chú ý thôi. - Tô Khả Tinh cười ha ha. - Bọn họ đích thị là hai thành viên có mối quan hệ thân thiết nhất trong ban nhạc, quen nhau tới sáu năm, luôn ở sát bên nhau như hình với bóng. Trong cái chết của Triệu Thừa Trác, Đường Hựu Đình là người bị tác động nhiều nhất. ấy ốm nặng trận, người gầy rộc hẳn . Cho đến tận bây giờ, mỗi khi tham gia chương trình gì, vẫn có vẻ buồn bã.

      Tô Khả Tinh vừa hai tay vừa ôm lấy ngực, mặt nhăn mày nhúm lại.

      - Linh hồn người chết mãi mãi cách xa, qua đá tam sinh ở đầu cầu Nại Hà để được tái sinh. Chuyện đau khổ nhất đời này là việc người chết còn ta vẫn còn sống.

      Minh Vi ngẩn ngơ nhìn bộ dạng say sưa của Tô Khả Tinh, tim hơi thắt lại.

      chết nhưng Cố Thành Quân còn rơi lấy giọt nước mắt.

      - Khả Tinh có ở đó ? - thực tập sinh ở phòng bên sang gõ cửa. - Thầy Cố gọi cậu đấy.

      Minh Vi và Tô Khả Tinh quay sang đưa mắt nhìn nhau.

      Người thư kí gõ cửa, sau đó dẫn Tô Khả Tinh vào:

      - Chủ tịch, Tô Khả Tinh đến rồi.

      Cố Thành Quân đặt tập kịch bản trong tay xuống rồi đứng dậy. khép nép đứng ở cửa mang khuôn mặt lạ lẫm khiến chững lại.

      - Tô Khả Tinh à?

      - Vâng ạ, thầy Cố. - Tô Khả Tinh lúng túng cúi người chào với vẻ thiếu tự nhiên, song lại nén nổi ý muốn được nhìn thấy Cố Thành Quân, nên liếc mắt nhìn trộm ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

      Cố Thành Quân nghi hoặc:

      - Hôm nay có phải em là người dọn vệ sinh ở giếng trời ?

      - À! - Tô Khả Tinh chợt hiểu ra. - phải ạ... Em và bạn cùng phòng đổi ngày trực nhật cho nhau.

      - Bạn cùng phòng với em họ Chu à?

      ánh nhìn kì lạ lóe lên trong mắt Tô Khả Tinh.

      - Vâng, bạn ấy tên là Chu Minh Vi.

      Khuôn mặt Cố Thành Quân lập tức trở nên nghiêm khắc, toàn thân toát ra luồng khí lạnh lung.

      - Tên là gì?

      Tô Khả Tinh hoảng hồn, ấp a ấp úng:

      - Bạn ấy, bạn ấy tên là Chu Minh Vi, giống với vợ của Chủ tịch… Bạn ấy đó chỉ là trùng hợp tình cờ… Em cũng biết, em thân với bạn ấy lắm.

      Vẻ mặt Cố Thành Quân dịu xuống, nhàng:

      - phải sợ, chỉ là tôi thấy ngạc nhiên nên hỏi lại chút thôi.

      Tô Khả Tinh cố gắng nở nụ cười, nem nép nhìn Cố Thành Quân:

      - Thầy Cố, từ trước đến nay em vẫn rất thích và ngưỡng mộ thầy. Là vì thầy nên em mới cố gắng để thi vào Vĩnh Thành đấy ạ.

      Những lời bộc bạch như vậy Cố Thành Quân nghe dưới cả vạn lần, nên còn cảm thấy mảy may xúc động nữa. Song vẫn đáp lại bằng nụ cười ấm áp.

      - Mấy em đều là thực tập sinh được tuyển hồi tháng Chín đúng ?

      - Vâng ạ.

      - quen chưa?

      - Tất cả đều rất tốt ạ. - Tô Khả Tinh chứa chan hi vọng. - Các giáo viên rất quan tâm đến bọn em, dạy cho rất nhiều điều.

      Cố Thành Quân gật đầu như nghĩ ngợi điều gì.

      - Được rồi, em có thể về. Cố gắng lên nhé.

      - Nhất định em cố gắng thưa thầy. - Tô Khả Tinh cao giọng đáp lại, cúi người xuống cách trịnh trọng.

      Sau khi Tô Khả Tinh ra về, Cố Thành Quân gọi người thư kí:

      - Trong các thực tập sinh được tuyển năm nay có người tên là Chu Minh Vi, hãy lấy hồ sơ của ấy cho tôi xem.

      - Chủ tịch cũng lưu tâm đến Chu Minh Vi à? - Thư kí tỏ ra kinh ngạc.

      - cũng biết ấy sao?

      Thư kí cười :

      - Hồi đầu tôi để ý cũng vì ấy trùng tên với Chủ tịch Trương. Sau này nghe ta do chính thầy Đàm nhận vào, thầy Tôn dạy môn biểu diễn và thầy Vương dạy môn lý luận đều rất thích ta, lúc ngồi ở nhà ăn toàn nghe họ khen ngợi ta.

      - Vậy ư? - Cố Thành Quân đưa mắt nhìn vào tấm ảnh bàn làm việc.

      Minh Vi mặc chiếc váy liền bằng sợi bông trắng, áo len màu xanh nhạt khoác ngoài, đội mũ vải mềm ngồi bãi cỏ dưới bóng cây, nhìn thẳng vào ống kính cười vui vẻ. Bức ảnh đó chụp cho khi hai vợ chồng tổ chức bữa ăn ngoài trời ở sân sau nhà.

      Hai vợ chồng thường sống trong tòa biệt thự ở ngoại ô, sân vườn rất rộng. Minh Vi vốn thích nhiều cây cỏ nên trong nhà có hoa tươi nở quanh năm, khi nào cảm thấy đơn vắng vẻ.

      Sau khi Minh Vi qua đời, Thành Quân thuê người làm vườn đến chăm sóc cây hoa. Bây giờ giữa mùa thu, ngân quế và cúc đều nở rộ, tiếc là Minh Vi bao giờ còn thấy được nữa.

      Sống với nhau bao nhiêu như vậy, những người khác nhìn nhận cuộc hôn nhân của họ thế nào phải Thành Quân biết. ai tin rằng Minh Vi lòng, nên để cảm thấy ít ra cũng đối xử với rất tốt là điều vô cùng khó khăn.

      Bởi sinh ra với vẻ ngoài đẹp đẽ, thế nên tự nhiên cũng cao hơn người khác bậc. ràng trèo cao khi lấy Minh Vi, nhưng vẫn có người là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

      Những năm đó Minh Vi nghĩ gì? từng hối hận bao giờ chưa?

      Thư kí làm việc rất hiệu quả, loáng cái lấy đủ bộ hồ sơ của Chu Minh Vi kèm theo ly cà phê rồi đưa tất cả lên bàn làm việc của Thành Quân. Cố Thành Quân mở tập hồ sơ ra, rút từng tờ rồi xem tỉ mỉ.

      tờ phiếu đánh giá kết quả phỏng vấn, Đàm Lập Đạt viết hai chữ “xuất sắc” bằng nét bút rồng bay phượng múa. thành viên giám khảo chấm phỏng vấn khác cũng viết đoạn dài với lời lẽ hùng hồn, khen ngợi tiết mục diễn xuất của Minh Vi xuất chúng rất có tiềm năng bồi dưỡng.

      Cố Thành Quân bỗng cảm thấy hứng thú, bảo thư kí mang băng ghi hình phỏng vấn Chu Minh Vi đến cho mình xem.

      Cũng giống hầu hết các cuộc phỏng vấn khác, khí căn phòng mang vẻ nặng nề khó tả, nhưng khi đó xuất trước ống kính, lập tức mang lại cho người xem cảm giác mới mẻ vô cùng.

      Đề bài Đàm Lập Đạt đưa ra đúng là gây khó cho thí sinh. cau mày với vẻ khổ não, đưa ngón tay trỏ lên vuốt vuốt nhân trung.

      Cố Thành Quân hơi chấn động. Trương Minh Vi cũng có thói quen day vào nhân trung khi gặp chuyện buồn bực.

      Trong cuốn băng ghi hình, bắt đầu diễn xuất.

      “Tôi có đôi giày ba lê màu đỏ…”

      Cố Thành Quân đứng bật dậy, ly cà phê đổ nghiêng sang bên, chất lỏng màu nâu dần dần thấm ướt trang giấy trắng.

      Ngày hôm sau mưa rả rích ngừng.

      Mưa thu mang theo cái lạnh lẽo và ẩm ướt, các sắc màu dường như bị rửa trôi hết, chỉ còn lại màn đơn tĩnh mịch.

      Minh Vi mặc áo khoác, đội mưa chạy băng qua sân cỏ trong khu nhà. lớp màu vàng kim trải đầy dưới gốc cây hoa quế, mùi hương mỏng manh vẫn còn lưu lại trong gian mát lạnh.

      Minh Vi bước vội vã, chỉ kịp liếc nhìn những cánh hoa rơi với vẻ tiếc nuối.

      Đến phòng học bị chậm mấy phút. May Minh Vi là cái tên xếp hàng đầu trong những học sinh được quý mến nhất của giáo viên, nên thỉnh thoảng muộn vẫn được bỏ qua.

      Giáo viên dạy môn nghệ thuật biểu diễn rất thích Minh Vi, chỉ có tài năng diễn xuất bẩm sinh, mà còn vì thông minh hiểu biết, thực có tư chất.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.2

      Khi ngồi uống trà với Đàm Lập Đạt, thầy dạy môn diễn xuất nhắc tới Minh Vi:

      - bé Chu Minh Vi mà tuyển vào còn chuyên nghiệp hơn cả sinh viên tốt nghiệp học viện điện ảnh ra, có phải trước đây ấy từng được đào tạo rồi ?

      Đàm Lập Đạt ngạc nhiên:

      - Chẳng phải bé đó mới tốt nghiệp trung học thôi hay sao?

      - Rất nhiều kiến thức chuyên ngành cần giáo viên hướng dẫn mà bé đó vẫn tự học được. Hơn nữa các kiến thức liên quan đến lý luận và lịch sử sân khấu ấy cũng đều thuộc làu làu. Tôi đào tạo thực tập sinh mấy năm rồi. Đây là lần đầu tiên gặp học sinh như vậy.

      Đàm Lập Đạt nhớ ra nữ sinh đó từng nhắc đến việc được Trương Minh Vi cho mượn sách lý luận sân khấu, vậy nên chuyện này cũng có thể hiểu được.

      - Xem ra đó cũng là người có mục tiêu. Chắc trước đây từng học về mảng lý luận sân khấu.

      - Phải đấy. - Thầy dạy môn diễn xuất . - Chủ tịch Cố hôm nay cũng có hỏi tới Chu Minh Vi.

      - Làm sao ta biết bé đó?

      - Chu Minh Vi là thực tập sinh xuất sắc nhất trong khóa này, chắc có người báo cáo với ta.

      Khi đó Cố Thành Quân dẫn theo đám nhân viên xem xét khu giảng đường của thực tập sinh. Thoát khỏi vòng hào quang sân khấu, trông kín đáo và bình thường với bộ vest màu tro sẫm, giữa đám nhân viên dưới quyền trông giống hệt vị vua vi hành quanh lãnh thổ của mình. Mọi người đều nhanh chân nhường lối đồng thời nhìn theo với ánh mắt đầy sùng bái.

      Cố Thành Quân lướt qua các phòng học, thỉnh thoảng dừng chân lại trong giây lát, có khi chỉ liếc mắt nhìn qua.

      Khi đến cửa phòng học ở tầng hai, dừng chân lại.

      Trong phòng luyện vở “Lôi vũ”, vai diễn của Chu Minh Vi phải là Tứ Phượng hay Phồn Nghi, mà là Lỗ Thị Bình.

      Các tấm rèm cửa sổ đều được khép kín lại, trong phòng chỉ còn ánh sáng mờ mờ, khiến tầm nhìn trở nên .

      Nam sinh đóng vai Chu Phác Viên đứng chắp tay sau lưng, quay mặt ra cửa sổ, trong tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa. Chu Minh Vi cúi đầu đứng phía sau, cách cậu ta trừng hai bước, vai buông thõng, hai tay khép lại, vẻ mặt yên ả dịu dàng.

      - Đây là áo mưa phu nhân lấy ra à?

      Minh Vi ngước mắt lên, nhìn nhanh cậu ta cái rồi khẽ :

      - Có lẽ là vậy.

      Bàn tay của nam sinh để làm động tác cầm chiếc áo mưa lên.

      - phải, phải, đây là áo mưa mới. Ta cần chiếc áo mưa cũ của ta, ngươi hãy ra lại với phu nhân.

      Đầu Minh Vi càng cúi thấp hơn, vâng tiếng rồi quay ra.

      Lưng hơi cong lại chút, cử chỉ đó vô cùng và đơn giản nhưng lại cho thấy lúng túng và địa vị thấp hèn của Lỗ Thị Bình.

      Giáo viên dạy môn diễn xuất quay đầu ra cửa, nhìn thấy Cố Thành Quân liền xua tay, tỏ ý bảo im lặng, sau đó tiếp tục đứng xem các sinh viên diễn.

      Nam sinh đóng vai Chu Phác Viên là thực tập sinh khóa trước, sắp sửa thành nghề. Kỹ năng diễn xuất của cậu ta thành thục, khi kết hợp với Minh Vi rất ăn khớp.

      - Ai bảo mở của sổ ra? - Nam sinh chỉ vào cửa sổ, giọng nghiêm khắc.

      Minh Vi dạ tiếng, tới đóng cửa sổ lại bằng động tác thuần thục, sau đó lại cúi đầu tránh ánh nhìn của nam sinh kia, chầm chậm ra cửa.

      Nam sinh tỏ vẻ hơi nghi hoặc:

      - Ngươi đứng lại.

      Minh Vi dừng bước, đầu hơi nghiêng chút, vẻ hoảng sợ vụt lóe lên trong đáy mắt.

      Nếu phải đứng đối diện với , nếu chú tâm quan sát biểu cảm của , thể nào nắm bắt được cái khoảnh khắc lướt qua vô cùng nhanh ấy.

      Cố Thành Quân thể gật đầu.

      - … Ta cho người Vô Tích tìm hiểu. Tuy nhiên có lẽ ngươi cũng tình cờ biết được. Ba mươi năm trước có gia đình họ Mai ở Vô Tích. - Giọng nam sinh lấp la lấp lửng. - Nhà họ Mai có tiểu thư trẻ tuổi, rất thông minh, cũng biết lễ nghi khuôn phép, song đêm nọ bỗng nhảy xuống sông tự tử. Sau này, sau này… ngươi có biết ?

      Minh Vi đứng nghiêng người, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài ánh sáng còn nửa chìm trong bóng tối. cụp mặt xuống, vẻ mặt dửng dưng, giọng nghe nhàng thong thả, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lẽo đến ghê người.

      - Đó là kẻ thấp hèn, biết thân phận của mình. Nghe ta có dính dáng đến vị thiếu gia họ Chu. Sinh được hai đứa con trai. Khi sinh đứa thứ hai được ba ngày, thiếu gia họ Chu kia đột nhiên đoái hoài gì tới ấy nữa, thế nên ấy mang đứa lớn đến bỏ trước cửa dinh thự nhà họ Chu, còn đứa bé ôm trong lòng, nhảy xuống sông tự tận đúng ngày ba mươi Tết…

      xong, Minh Vi hơi nghiêng đầu sang bên, mi mắt khép hờ. Ánh mắt của dường như nhìn về nơi nào đó sao nắm bắt được, giống như nhìn về gian và thời gian xa vời, thấy lại cảnh tượng bi thảm xảy ra năm đó.

      Khuôn mặt vẫn biểu lộ cảm xúc, song nỗi oán hận sâu sắc và quan tâm phút chốc ngập tràn trong đôi mắt đầy những tia nhìn lạnh lẽo.

      Nỗi căm hận kẻ phụ lòng mình, khinh ghét vô tri của bản thân mình, kịch với đời bỗng chốc hòa làm . Ngay trong giây phút đó, Minh Vi cũng nhận ra nổi mình là ai.

      Trong ngực lúc này cảm giác vui sướng tràn trề.

      Minh Vi thực mong đợi ngày như thế này. có thể quang minh chính đại đứng trước mặt Cố Thành Quân, đối diện với nhưng lại thể nhận ra , thế nên ngoài ánh sáng, còn trong bóng tối. có thể mỉa mai, có thể trách cứ gần xa, có thể khiêu khích, có thể dọa cho sợ. có thể trả lại cho tất cả nỗi đau mà mang đến cho .

      Sau đó sung sướng đứng nhìn hoảng sợ và đau khổ, nhìn gỡ bỏ tất cả giả tạo và để lộ ra bộ mặt của mình. xả thịt lột da, đạp xuống đất và mặc sức giày vò. tận hưởng cầu xin của , cảm thấy niềm vui từ trước đến nay chưa từng có trong đau đớn đó…

      nhập vai rất tốt, song nam sinh đóng vai Chu Phác Viên vẫn bị ánh mắt đó của làm cho hết hồn, bất giác bước giật lùi về phía sau.

      - Dừng lại. - Tiếng giáo viên ngắt ngang đoạn kịch.

      Minh Vi ngẩn người, nhất thời vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ nên hơi hốt hoảng.

      - Chu Minh Vi, em qua đây chút! - giáo tỏ ra kém vui.

      - Phần trước em kiểm soát rất tốt, nhưng đến đoạn cuối cùng ràng quá mất rồi. - giáo chỉ vào mắt Minh Vi. - chỉ có tức giận, mà còn có cả sát khí nữa.

      Đám thực tập sinh cười ầm lên.

      giáo ngoảnh sang lừ mắt:

      - Cười cái gì mà cười? Trong các em có ai diễn tốt bằng nửa của bạn ấy ?

      Tất cả liền im bặt.

      giáo quay lại, nghiêm túc với Minh Vi:

      - Em có thể nhập kịch cách thuận lợi, về điểm này rất tốt. Nhưng em có vấn đề khá lớn về việc kiểm soát cảm xúc của mình. biết như vậy có chính xác , nhưng cảm thấy em rất dễ bị đưa cảm xúc của cá nhân mình vào vai diễn.

      Minh Vi bối rối cúi đầu, bởi vì chính cũng nhận ra điều đó.

      giáo vẫn luôn quý học sinh xuất sắc như Minh Vi nên trách móc nặng nề, chỉ :

      - Em hãy quay về tự gọt giũa thêm, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Hãy nhớ, khi diễn kịch em chỉ còn thân thể mà có linh hồn. Linh hồn em khi đó chính là nhân vật em muốn tạo thành.

      - Em cảm ơn . - Minh Vi thận trọng gật đầu.

      Khi giáo quay ra phía ngoài lớp học, Cố Thành Quân và đám nhân viên cùng còn ở đó.

      Minh Vi mình đến phòng thay quần áo, ngồi chiếc ghế dài uống từng ngụm nước lớn cho đến khi bị sặc, ho rũ rượi. Tiếng ho đầy khổ sở liên tục vang lên trong căn phòng trống tênh. đặt chai nước xuống, cúi đầu. tiếng thở dài thườn thượt dường như giải tỏa hết tất cả những nỗi phiền muộn tích tụ trong người ra ngoài.

      Minh Vi đưa tay vuốt nước ở cằm, cười đắng đót. Hóa ra nỗi oán hận của vẫn còn đầy như vậy. Nếu nó được bộc lộ ra trong vai diễn ngay cả bản thân cũng hay biết.

      Từng lời của giáo môn diễn xuất đều rất đúng. Nếu thể khắc phục được trạng thái cảm xúc của mình, mãi mãi bao giờ đạt được bước tiến lớn trong vai diễn của mình, mãi mãi bao giờ đạt được bước tiến lớn hơn trong diễn xuất. Bởi vì bị những cảm xúc đó trói buộc, vĩnh viễn thể nào hóa thân vào nhân vật, vĩnh viễn lặp lại chính mình. Đây chính là tử huyệt của diễn viên.

      Cố Thành Quân ơi Cố Thành Quân, đúng là nghiệp báo của tôi. Dù sang kiếp này rồi mà những phiền toái của tôi cũng vẫn cứ bắt nguồn từ .

      Đường Hựu Đình theo sau nữ tiếp tân bước ra ngoài sân khấu. tràng pháo tay kèm theo những tiếng la hét đinh tai nhức óc lập tức vang lên bên dưới, khiến cho trần nhà như muốn lật tung.

      Từ tầng đến tầng ba của tòa nhà Trung tâm Thương mại Thiên địa tinh quang đều chật kín người. Các thiếu nữ hào hứng và kích động vừa gọi tên, vừa giơ cao tấm biển cầm trong tay.

      Nhìn lướt qua lượt có thể thấy ngay những dòng chữ viết đó “Hựu Đình”, “Thiên Hựu Đình Đình” hay Legend… Ở trong góc còn có tấm biển ghi hai chữ “Đình Trác”, trông lẻ loi và bị ép chặt vào chỗ, may mà dùng chữ đen nền vàng nên vẫn còn thấy . Ít ra nó cũng khiến Đường Hựu Đình cảm thấy mắt mình đau nhói khi nhìn vào đó.

      Người dẫn chương trình cười rạng rỡ bắt đầu giới thiệu sản phẩm theo đúng bài bản. Đường Hựu Đình nhanh chóng tập trung trở lại, phối hợp với người dẫn chương trình, cầm chiếc điện thoại màn hình cảm ứng kiểu dáng mới nhất lên.

      Phía sau lưng tấm phông cỡ lớn in hình quảng cáo đầy màu sắc cho dòng sản phẩm mới này. Trong bức hình, Đường Hựu Đình cầm chiếc điện thoại cùng loại, khóe môi hơi hé mở, để lộ nụ cười mờ mờ đầy mê hoặc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :