1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ảnh Hậu Tái Sinh - Mi Bảo (FULL)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      23.2

      Minh Vi cười tiếng:

      - Yên tâm, xem chừng bộ dạng của tôi giống kiểu bất đắc kỳ tử đâu. Cho dù sống tới trăm năm, nhưng cũng có hy vọng sống được đến tám mươi chín tuổi.

      Mắt Đinh Hàm Ngọc ngân ngấn nước, trông bộ dạng đáng thương hệt như bị Minh Vi bắt nạt:

      - Thực mong chị đừng nghĩ tôi lắm chuyện. Chỉ là tôi quan tâm đến ấy thôi. Có thể chị biết nhưng ba người chúng tôi, Hựu Đình, Thừa Trác và tôi từng quan hệ với nhau rất tốt.

      Quả thực Minh Vi biết chuyện này.

      - Hựu Đình đối đãi với Thừa Trác như em trai mình vậy, coi ấy là em tốt nhất, bạn thân nhất của mình. Nhưng Thừa Trác mắc phải chứng trầm cảm. Tôi ở bên cạnh họ, từng tận mắt chứng kiến Hựu Đình hết lần này tới lần khác cứu giúp Thừa Trác, cũng tận mắt chứng kiến Thừa Trác hết lần này đến lần khác sụp đổ. Sau này khi Thừa Trác tự chấm dứt cuộc đời mình, có viết lại di thư rằng ấy làm như vậy chỉ để kết thúc nỗi đau của chính mình, mà còn kết thúc nỗi đau khổ của Hựu Đình nữa. ấy muốn tiếp tục thấy Hựu Đình đau lòng vì mình.

      Nước mắt của Đinh Hàm Ngọc rơi tí tách xuống bàn:

      - Sau khi Thừa Trác qua đời, Hựu Đình với tôi, ấy bao giờ tin vào tình bạn nữa. ấy cố gắng đến như vậy, nhưng Thừa Trác vẫn bỏ ấy . ấy bao giờ dốc gan dốc ruột cho bất kỳ người bạn nào như vậy nữa. Khi Mỹ rồi, tôi vẫn luôn nhớ đến câu đó…

      - Chờ chút. – Minh Vi cắt ngang lời Đinh Hàm Ngọc. – quan hệ của và Hựu Đình, Thừa Trác rất thân thiết phải ?

      - Phải.

      - Sau khi Thừa Trác qua đời, vẫn vứt bỏ Hựu Đình lại để Mỹ sao? Bạn bè thân kiểu gì vậy?

      Đôi mắt đẹp của Đinh Hàm Ngọc mở to hết cỡ, vội vàng giải thích:

      - Tôi cũng muốn vậy, nhưng bố tôi nhất quyết đưa . Ông ấy muốn chuyện của Thừa Trác ảnh hưởng đến tôi. Hơn nữa Hựu Đình là đàn ông, ấy chống đỡ được. Tôi thấy bây giờ ấy trở lại rất tốt rồi. Chắc là nhờ công của chị.

      - Cám ơn, tôi dám nhận công lao. – Minh Vi cười khinh khinh. – Tôi phải đương nên đủ tư cách chỉ trích . Nhưng nếu bạn thân của tôi gặp phải chuyện như vậy, bất luận thế nào tôi cũng ở lại bên ấy, để giúp đỡ ấy, cùng ấy vượt qua giai đoạn khó khăn. chỉ ấy cần tôi, mà trái lại, tôi cũng cần ấy, có đúng ?

      Đinh Hàm Ngọc bối rối biết phải trả lời thế nào, đành cúi đầu khóc tiếp. Thấy Đinh Hàm Ngọc khóc lóc như vậy, Minh Vi hết sức khó chịu, nhưng tiện bỏ ngay lúc đó. Nếu sớm biết thế này, chắc chắn thừa hơi trách móc ta làm gì. Bông bách hợp này được trồng trong nhà kính, quanh năm ấm áp nên chưa từng biết đến gió táp mưa sa, chuyện lớn nhất trong thiên hạ chắc cũng chỉ là cân nặng tăng hay giảm, hoặc người mình mình mà thôi. ta gọi riêng Minh Vi ra đây chuyện hóa ra là để chứng thực việc quan hệ giữa Minh Vi và Đường Hựu Đình chấm dứt hoàn toàn. Đáng lẽ Minh Vi nên làm thỏa mãn trí tò mò của ta, ra mọi chuyện vui vẻ ngay chứ có gì.

      Giờ đây Đinh Hàm Ngọc lại bày đặt khóc lóc thế này, nước mắt nước mũi dính lèm nhèm, Minh Vi đúng hối kịp. Đường Hựu Đình cũng là, trong thiên hạ đầy đàn bà con kiếm ai, lại vớ đúng công chúa này? tin với tính cách đó của Đường Hựu Đình lại có thể kiên nhẫn vỗ về Đinh Hàm Ngọc thế này.

      - Sao vậy? – Giọng Đường Hựu Đình chợt vang lên, khiến Minh Vi thoạt tiên còn tưởng ảo giác xuất trong đầu mình. Cho tới lúc trông thấy người đàn ông đó đến cúi người xuống vỗ về Đinh Hàm Ngọc, mới bừng tỉnh ra. Đúng là Đường Hựu Đình.

      Nước mắt của Đinh Hàm Ngọc quả lợi hại, chỉ chốc lát gọi được người đến nơi.

      - Sao lại khóc tới mức này? ấy làm sao vậy? – Đường Hựu Đình ngẩng đầu lên hỏi Minh Vi.

      Minh Vi thấy ngứa mắt bèn nối cáu:

      - Làm sao tôi biết được?

      - Đừng trách chị ấy. – Đinh Hàm Ngọc đưa tay lên lau nước mắt, cố kiềm chế cảm xúc lại. – Là vì bọn em nhắc đến Thừa Trác thôi. Chị Minh Vi trách em hồi đó bỏ rơi lại để Mỹ. Em thấy hối hận quá nên mới…

      Đường Hựu Đình giận dữ quát lên với Minh Vi:

      - yên lành tự dưng nhắc đến Thừa Trác làm gì?

      Minh Vi bị nộ khí của Đường Hựu Đình làm cho sém chút nữa ngã ngửa, hệt như bị người ta đấm thẳng phát vào mặt, đờ ra lúc mới thành lời:

      - Thừa Trác làm sao mà nhắc đến được?

      Huống hồ ràng là Đinh Hàm Ngọc nhắc đến Triệu Thừa Trác trước, phải . làm sao biết Triệu Thừa Trác vốn trước đây vẫn có thể nhắc tới, giờ đột nhiên lại trở thành vùng cấm thể chạm vào?

      - Thực phải lỗi của chị Minh Vi. – Đinh Hàm Ngọc tiếp tục khóc hu hu lên. – Là lỗi của em. Hồi đó em nên bỏ lại để Mỹ.

      - phải lỗi của em mà. có trách gì em đâu.

      - Nhưng mà chị Minh Vi em xứng là bạn thân,

      Minh Vi bật ra tiếng cười khô khốc.

      đánh giá thấp bông bách hợp này. Đây ràng là bông hồng trắng đầy gai. Cứ lẳng lặng đâm cho tình địch trước đây mũi dao nhọn hoắt, thấy máu liền rút ngay về. Minh Vi trở tay kịp, hoàn toàn có khả năng chống đỡ.

      Đáng lẽ nên nhận lời đến cuộc hẹn này. Đúng là sai bước thành ra sai vạn dặm.

      Đường Hựu Đình quả nhiên trợn mắt lên nhìn Minh Vi hung dữ hệt như con thú mẹ thấy con mình bị đánh, sau đó truy hỏi dồn dập.

      - biết cái gì? có tư cách gì mà khua chân múa tay ở đây? quen Triệu Thừa Trác, cũng hề biết toàn bộ câu chuyện đó. Hàm Ngọc cũng vượt qua chuyện đó chẳng dễ dàng gì. dựa vào đâu trách móc ấy…

      Minh Vi nhìn vẻ mặt giận dữ của , nhìn đôi môi mở ra đóng lại liên tục của , còn những lời hề nghe lọt được chữ nào.

      Đây có lẽ là ví dụ thích hợp nhất về chuyện trở mặt thành thù. Người đàn ông đứng trước mặt từng dùng đôi môi đó hôn nồng nhiệt, từng vào tai biết bao nhiêu những lời tình tứ rung động lòng người. Giờ đây ta dùng chính nó để chỉ trích . Đôi môi mà từng hôn biết bao nhiêu lần đó giờ đây thốt ra những từ ngữ lạnh lẽo vô tình, mỗi từ đều là mũi dao chém lên cơ thể , khiến thương tích đầy mình, máu chảy thành sông.

      - đủ chưa? – Minh Vi khẽ khàng lên tiếng.

      Đường Hựu Đình nghiến răng, cơ mặt co rút lại. Nhìn vẻ thản nhiên khuôn mặt Minh Vi, càng giận dữ hơn. hận bình thản của , hận luôn coi mọi chuyện chẳng là gì, hận ràng chủ động chia tay với nhưng ba lần bảy lượt trở lại trong cuộc sống của . Người con này biết như thế nào là buông tay sao? biết cái gì là kết thúc sao?

      - Nếu xong rồi đến lượt tôi. – Minh Vi nhìn Đường Hựu Đình thờ ơ. - Việc trách móc Đinh Hàm Ngọc là do tôi lỡ miệng, tôi xin lỗi. Tôi hiểu những chuyện mấy người phải trải qua, nhưng tôi cũng định tìm hiểu làm gì. Còn về tương lai của mấy người, cũng liên quan gì đến tôi. Là do Đinh đây hẹn gặp tôi vì lo lắng quan hệ của chúng ta chưa cắt đứt hoàn toàn. Về điểm này Đinh có thể yên tâm. Giữa tôi và người đàn ông này có những mâu thuẫn thể nào hòa giải được, nên hoàn toàn có khả năng tái hợp. Vậy nên cần phải lo sau khi tiếp nhận rồi phải phủi đít cho ai.

      Đinh Hàm Ngọc có vẻ lần đầu tiên từ lúc sinh ra mới nghe thấy những từ ngữ thô lỗ như vậy nên ngạc nhiên tới mức quên cả khóc, mặt mày biến sắc, lúng túng biết phải gì.

      Minh Vi cầm túi xách đứng lên, lướt qua Đường Hựu Đình đứng ở lối rồi nhanh chóng ra khỏi quán cà phê.

      Sắp tới lễ Noel nên phố ngập tràn khí lễ Tết, người qua người lại vội vã ai để ý đến Minh Vi ăn mặc tuyềnh toàng. Minh Vi cứ mục đích như vậy đường.

      chàng đẩy chiếc xe chở đầy hàng hóa lao lên vỉa hè, Minh Vi tránh kịp, vấp ngay đống tuyết, ngã sõng soài ra đường. chàng đó kêu xin lỗi tiếng rồi chạy biến. Người đường nhìn thấy nhưng cũng ai đến giúp đứng dậy.

      Minh Vi chống tay từ từ đứng dậy. Chiếc áo màu xám nhạt bị dính bùn đất trông thảm hại. Minh Vi cười cay đắng. Đúng là nhà dột gặp cơn mưa rào, gặp vận xui xui cả dây thế này đây.

      luống cuống lục tìm khăn giấy trong túi xách. bàn tay từ đâu đưa tới giữ chặt lấy tay .

      Minh Vi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên vì trông thấy Đường Hựu Đình.

      Đường Hựu Đình mặt mày xám ngoét đứng đó nhìn . quay đầu sang nhìn ngó dọc con phố, sau đó kéo Minh Vi vào cửa hàng bán quần áo của thương hiệu nổi tiếng.

      Nhân viên cửa hàng mỉm cười chào mừng khách đến, dứt lời liên nhìn kỹ lại và nhận ra vị khách mới vào đó là Đường Hựu Đình, hai con mắt suýt nữa rơi ra ngoài.

      Đường Hựu Đình đẩy Minh Vi về phía trước, hỏi:

      - Chọn cho ấy bộ để thay .

      Nhân viên bán hàng nhìn lại Chu Minh Vi thêm lần nữa cằm cũng suýt rơi xuống.

      - Cần gì phải làm thế này. – Minh Vi còn lẩm bẩm liền bị nhân viên bán hàng nhanh nhẹn kéo thay đồ.

      Minh Vi thay xong quần áo liền quay ra lấy thẻ tín dụng đưa cho nhân viên bán hàng. vội :

      - Đường thanh toán xong rồi ạ. Đây là quần áo cũ của , chúng tôi gói gọn vào rồi, gửi .

      Minh Vi cầm chiếc túi, trông thấy Đường Hựu Đình ngồi sa-lông trong cửa hàng. lặng lẽ nhìn lát, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

      - Cám ơn.

      - Em lái xe đến à? – Đường Hựu Đình hỏi.

      - Có xe, nhưng vừa nãy giận quá nên muốn bộ chút.

      Đường Hựu Đình gì.

      Minh Vi cười cười:

      - phải lo. Tôi gặp Đinh nữa đâu. Đòn tấn công bằng nước mắt của ấy khiến cho người trong nghề như tôi cũng phải chịu thua, có đánh chết tôi cũng dám dính dáng đến ấy lần nữa. Tất nhiên là hôm nay tôi quả thực có hơi thẳng thắn. Nhưng yên tâm, sau này tôi cũng tự nộp mình cho mắng đâu. Dù sao sau này cũng còn cơ hội nữa, đúng ?

      Đường Hựu Đình nghiến chặt răng, tay vò nát tấm hóa đơn bị vò lại từ khi nãy. giống như dây cung bị căng ra hết cỡ, chỉ cần dùng lực thêm chút chắc chắn đứt luôn. Minh Vi rất muốn đặt tay lên bờ vai căng cứng của , nhàng an ủi như khi trước, rằng có chuyện gì đâu, tất cả qua rồi. Nhưng kiềm ngay lại được.

      Minh Vi ngồi lát thấy vô vị bèn khẽ:

      - Vậy tôi xin phép trước.

      Đường Hựu Đình đột nhiên cầm lấy tay Minh Vi, kéo ngồi xuống. Minh Vi giằng tay ra nhưng được.

      - Đừng như vậy, nhân viên trong cửa hàng trông thấy…

      - Rốt cuộc là em nghĩ gì vậy Minh Vi? – Giọng Đường Hựu Đình hơi khàn .

      Minh Vi hơi nổi cáu:

      - Vậy muốn tôi phải xin lỗi thế nào nữa đây?

      Đường Hựu Đình nhìn bằng ánh mắt đầy phức tạp:

      - quả thực rất hận em, Minh Vi ạ. thực rất hận em.

      Minh Vi biết , vẻ căm hận trong mắt còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết. Môi Minh Vi run bắn lên, cố nặn ra nụ cười nhợt nhạt:

      - đúng là điên rồi.

      Đường Hựu Đình rít từng từ qua kẽ răng đầy đau đớn:

      - Nếu như em cần nữa, tại sao vẫn cứ xuất trước mặt ? Vì sao em thể bỏ qua cho ? Bây giờ cầu xin em có được ? thực muốn từ bỏ em. Em có thể làm thế nào để trông thấy em nữa có được ?

      Người Minh Vi lúc nóng lúc lạnh, tim đập mỗi lúc chậm hơn, gần như muốn ngừng hẳn lại.

      - Tôi có cuộc sống của riêng tôi. Nếu như muốn trông thấy tôi nữa, hãy nhắm mắt lại.
      Anhdvahonglak thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      23.3

      Đường Hựu Đình vùi đầu vào trong tay, ngồi mình ở đó thêm lúc lâu. Điện thoại trong túi ngừng rung lên từng đợt, là Đinh Hàm Ngọc gọi đến, nhưng vẫn ngồi im nhúc nhích hệt như trúng phải lời nguyền.

      Bên cạnh , nơi Minh Vi vừa ngồi vẫn còn hơi lõm xuống. Đường Hựu Đình đặt tay vào đó, dường như vẫn có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại.

      Cố Thành Quân dự xong cuộc xã giao, lái xe quay về công ty. Cuối năm quá nhiều việc nên ở lại luôn trong chung cư. Cho xe đỗ ngay trong sân, bộ về phía tòa nhà. Chập tối mới có trận tuyết lớn, nên mặt đường phủ lớp khá dày. Cố Thành Quân thận trọng từng bước .

      Chợt trông thấy bóng người quen thuộc ngồi ngay bên hồ nước của vườn hoa. tin nổi vào mắt mình, còn chớp thêm mấy cái. Trời lạnh như vậy ngồi ở đó làm gì?

      - Minh Vi à? – Cố Thành Quân vội vàng tới. – Sao em lại ở đây? Xảy ra chuyện gì vậy?

      Minh Vi quay đầu lại cách máy móc, ngước mắt lên nhìn , đôi mắt vô hồn có chút cảm xúc nào.

      Cố Thành Quân thấy vai Minh Vi đầy bông tuyết, tim chợt co thắt lại. Ít ra cũng ngồi đây hai tiếng đồng hồ.

      - Em như vậy ốm mất. Vào nhà với .

      Minh Vi gạt tay Cố Thành Quân ra rồi tự đứng lên. ngồi như vậy lâu nên toàn thân tê cứng lại, hai chân mất cảm giác hoàn toàn. Loạng choạng được mấy bước, liền bị Cố Thành Quân bế thốc lên. Cố Thành Quân ôm Minh Vi sải bước về tòa nhà chung cư của công ty rồi đưa vào thẳng phòng mình.

      Hơi ấm trong phòng khiến Minh Vi dần tỉnh lại. Cuối cùng, cũng lên tiếng:

      - Phiền đưa em về phòng em.

      Cố Thành Quân bỏ qua lời , bế vào nhà tắm. Minh Vi kiệt sức ngồi đờ ra bên, nhìn Cố Thành Quân vội vàng xả nước nóng vào bồn, sau đó tăng nhiệt độ của máy sưởi lên. giúp cởi áo khoác.

      - Em ngâm chút , lên tầng lấy quần áo cho em.

      Minh Vi ngập ngừng chút rồi gật đầu.

      Cố Thành Quân tìm thấy chìa khóa căn hộ của Minh Vi, sau đó lên phòng mở tủ lấy quần áo. cũng biết hết mọi thói quen của , đồ lót để ở ngăn giữa, ngăn thứ hai tính từ dưới lên để đồ ngủ và bộ đồ mặc nhà, ngăn dưới cùng để áo len, còn ngăn cùng để quần. Bộ đồ trong ngăn đều là hai nhãn hiệu thường dùng khi trước.

      Cố Thành Quân lấy bộ quần áo cùng với tất, sau đó còn cầm thêm cả chiếc khăn quàng cổ cho vào túi. Khi quay về căn hộ của mình, vẫn chưa ra khỏi nhà tắm, bên trong có tiếng nước róc rách vọng ra. Cố Thành Quân mở hé cánh cửa rồi đưa quần áo vào trong đó.

      quay sang bếp định nấu nước gừng cho Minh Vi, song gian bếp của người đàn ông độc thân lâu lắm rồi có ánh lửa, ngoài mỳ tôm ra chẳng có thứ gì. liền mặc áo vào, vội vàng chạy sang cửa hàng tiện ích bên kia đường, mua ít sữa bò, trứng gà và đường đỏ mang về.

      Cố Thành Quân dùng chiếc nồi nấu bát canh trứng gà đường đỏ, sau đó gọi điện thoại cho cửa hàng gần đó mang nồi canh thịt dê đến. Tới lúc tất cả được chuẩn bị xong xuôi, mồ hôi túa ra lớp mỏng khuôn mặt Cố Thành Quân. bỏ điện thoại xuống, nghe thấy tiếng nước tí tách rơi trong nhà tắm, đột nhiên phát hoảng.

      đúng!

      mở cánh cửa nhà tắm rồi xông vào. Cảnh tượng trước mắt khiến cho tim gần như ngừng đập.

      Minh Vi mặc nguyên áo quần nằm trong bồn tắm, nước ngập qua cả mũi . Đôi mắt nhắm nghiền, tóc nổi bồng bềnh trong nước, che khuất nửa khuôn mặt trắng nhợt. Khuôn mặt đó giống hệt khuôn mặt người phụ nữ nằm trong quan tài mấy năm về trước.

      Cố Thành Quân bổ nhào đến, kéo Minh Vi ra khỏi nước rồi đặt nằm xuống sàn. Minh Vi khi đó mới mở mắt ra, ho tiếng, nước trào ra khỏi miệng.

      - Cố Thành Quân, làm gì vậy?

      Cố Thành Quân quỳ sàn gạch ướt đẫm, đờ đẫn nhìn .

      Minh Vi ngồi dậy, túm mớ tóc ướt lên:

      - sao thế?

      Nỗi sợ hãi qua nhường chỗ cho cơn giận dữ kéo đến dâng đầy trong ngực Cố Thành Quân. Hai mắt đỏ ngầu lên, tay túm lấy vai Minh Vi, nghiến răng nghiến lợi :

      - Em còn hỏi làm sao hả? Em có thể hỏi ngược lại à. Em xem em trở thành cái gì thế này?

      Minh Vi đau quá cau mày lại:

      - Em chỉ nín thở thôi mà, đâu phải định tự tử.

      Cố Thành Quân giận tới mức tê cả người, giữ chặt lấy rồi cởi quần áo ướt ra. Minh Vi ngoan ngoãn chống cự. Người đàn ông này từng chung giường với suốt sáu năm trời, quen với việc cởi bỏ áo quần cho nhau. Hơn nữa, cũng quá mệt mỏi rồi. Sau khi bị lạnh cóng được đưa vào chỗ ấm áp, chỉ thấy lơ mơ buồn ngủ, chẳng còn muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì.

      Cố Thành Quân lấy chiếc khăn bông lớn quấn quanh người Minh Vi, sau đó bế vào phòng ngủ, nhét vào trong chăn. Mắt Minh Vi sụp xuống, nằm yên lặng, để mặc dùng chiếc khăn bông khác lau tóc cho mình.

      - Rốt cuộc quan hệ của Đinh Hàm Ngọc với… Đường Hựu Đình là như thế nào?

      Cố Thành Quân dừng tay lại:

      - Chẳng phải em có hứng thú với chuyện đó sao?

      - thua cuộc rồi, chẳng phải nên tìm hiểu xem rốt cuộc vì sao mình lại thua?

      Cố Thành Quân cười giễu cợt, song động tác lại càng dịu dàng hơn:

      - Đinh Hàm Ngọc với Triệu Thừa Trác là bạn thanh mai trúc mã, hai gia đình có quan hệ lâu đời. Đường Hựu Đình thông qua Triệu Thừa Trác mới quen Đinh Hàm Ngọc, trong giới việc này còn là bí mật. Hình như Đường Hựu Đình cũng thích ta, bài hát “Bông bách hợp Vienna” đó cũng là viết cho Đinh Hàm Ngọc. Còn bản thân Đinh Hàm Ngọc thích ai cũng lắm. Ba người hai nam nữ cứ vậy quanh quẩn bên nhau suốt mấy năm trời. Sau này, Triệu Thừa Trác chết, Đinh Hàm Ngọc sang Mỹ học, còn Đường Hựu Đình ra solo. Đinh Hàm Ngọc mới học xong về nước, những chuyện sau đó em biết cả rồi.

      Minh Vi nhắm mắt lại rằng. Cố Thành Quân dùng chiếc máy sấy sấy khô tóc cho , sau đó mang canh đường đỏ lên bảo uống.

      - Em ngủ giấc . – vuốt ve mái tóc vẫn còn hơi ẩm, sau đó cúi người xuống đặt nụ hôn lên vầng trán lạnh ngắt của . – Cái gì qua rồi để nó qua . vẫn còn ở đây mà.

      - Thời đại của qua lâu lắm rồi. – Minh Vi vùi đầu vào trong chăn, rì rầm.

      Cố Thành Quân bật cười vui vẻ:

      - Vẫn còn cãi lại được chứng tỏ em hết lạnh rồi. cho nghe xem, Đường Hựu Đình ức hiếp em thế nào?

      Minh Vi mệt mỏi nhắm mặt lại, mãi lâu sau mới :

      - khóc.

      - Gì kia?

      - Ở tang lễ của em. khóc. Em vốn tưởng rằng làm bộ, đỏ mắt lên hay đưa tay gạt nước mắt, làm ra vẻ thương sâu sắc ấy. Nhưng từ đầu chí cuối khuôn mặt vẫn co thắt lại, bộc lộ cảm xúc gì. – Minh Vi xoay người trong chăn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Cố Thành Quân rồi nhìn lên trần nhà. - Vạn ngàn ân ái, chớp mắt thành . cũng như vậy, ấy cũng như vậy. Những dịu dàng với em khi trước giờ đây lại có thể dành cho người khác cách hết sức thành thực và tự nhiên, dường như có chút gì là phải vậy. Chỉ có mình em là vẫn ngốc nghếch cho rằng ấy lưu luyến đành lòng dứt bỏ. Giờ đây thấy ấy đối tốt với người khác như vậy, đương nhiên về lý , nhưng về tình cảm vẫn thể nào chấp nhận nổi. Khó chịu quá, Thành Quân, em thấy khó chịu vô cùng.

      Cố Thành Quân ngồi giường, để nguyên chăn ôm cả Minh Vi vào lòng. Tay áo bên trái của xắn lên, để lộ cổ tay. cổ tay có vết xăm rộng chừng móng tay. Trước đây Minh Vi cũng từng để ý thấy vết săm đó, nhưng biết lai lịch của nó thế nào.

      - Em hề khóc em, bởi vì đến sau này thậm chí còn khóc nổi. hận mình đến cực điểm nên tình cảm đó thể nào bộc bạch được nữa. Có lần dùng bút máy đâm liên tục vào tay mình. Đây là vết mực vẫn còn lưu lại da. Minh Vi, em thử chạm vào xem, dấu tích này là .

      Minh Vi đưa tay ra khẽ chạm vào vết tích màu đen đó. Dưới lớp da có sắc tố trầm ổn ấy là cả ký ức bị giấu kín bao năm. vừa chạm vào đó, tất cả những chuyện qua lập tức sống lại, vụt thoát ra ngoài. Biết bao nhiêu hận, biết bao nhiêu nước mắt đều hiển lên ngay phía trước.

      - Em thuộc về , Minh Vi ạ. – Cố Thành Quân thầm bên tai , giống như thôi miên. – Chỉ có mới là người thích hợp nhất với em. Chúng ta hiểu lẫn nhau, quen thuộc từng thói quen của nhau, giữa hai chúng ta có bất cứ bí mật nào. Vậy nên hãy cho cơ hội nữa Minh Vi. Hãy để chúng ta bắt đầu lại lần nữa. thề lần này làm hỏng đâu.

      - Em mệt rồi. – Minh Vi co người lại trong chăn. – Em muốn ngủ.

      - Ngủ ! – Cố Thành Quân đặt Minh Vi xuống giường, đắp chăn cẩn thận. – Đợi ngày mai em thức dậy, đưa em đến xem thủy cung mà em thích.

      Đêm đó Cố Thành Quân nằm ngủ bên ngoài phòng khách. ngủ mấy yên giấc, đầy mộng mị. Trong mơ, Minh Vi vẫn mang hình dáng của kiếp trước, mặc chiếc áo len màu da, ngồi trong phòng khách cắm hoa, an nhàn và xinh đẹp. tới đó ngồi xuống cạnh , nhìn chăm chú, còn quay đầu lại mỉm cười dịu dàng với . Cố Thành Quân nắm tay Minh Vi, hỏi: “Em đâu vậy, sao lâu như thế đến thăm ? rất nhớ em. Em quay về có được ?”. Minh Vi vẫn cười như vậy gì. Đột nhiên khuôn mặt biến dạng thành khuôn mặt giờ, nụ cười ấm êm biến mất, thay vào đó là nỗi đớn đau quạnh quẽ. rút tay lại rồi đứng lên, với Cố Thành Quân: “Em phải rồi. Em phải tìm ấy. cần tìm em nữa.”

      “Đừng !”, Cố Thành Quân muốn giữ Minh Vi lại, nhưng phát ra mình lún sâu trong sa-lông, sao đứng lên được. lo lắng gọi Minh Vi: “Cậu ấy em nữa, em có cũng vô ích thôi. Quay về , vẫn em. Minh Vi, quay về .”

      Cố Thành Quân giật mình cái rồi bừng tỉnh dậy.

      Trong phòng là mảng tối đen, con số màn hình điện thoại sáu giờ năm phút sáng. ngủ tiếp được nữa, bèn dậy mặc áo khoác vào.

      ra khỏi phòng khách, thấy cánh cửa phòng ngủ mở. Minh Vi còn giường. cũng còn ở lại trong bất cứ phòng nào của căn nhà.

      --------------------------
      honglak thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 24: Đánh mất

      24.1

      Minh Vi lái xe đến trước khu đô thị rồi xuống xe bộ vào trong. Nhân viên gác cổng nhận ra bèn ngượng nghịu xin chữ ký. Được Minh Vi ký cho hai tấm, ta hào phóng mở cổng cho vào.

      Minh Vi tới trước khu chung cư của Đường Hựu Đình. Cửa vào có khóa cài mật khẩu nên vào được. Tay ngập ngừng ở nút chuông phía bảng ghi số nhà Đường Hựu Đình lúc lâu, cuối cùng vẫn nhấn vào đó.

      Trong lòng Minh Vi tự giễu cợt mình: Chu Minh Vi, có cộng cả đời mày vào cũng vẫn rẻ rúng tới mức như lúc này. Nhưng như vậy có làm sao? Dù có mất mặt cũng phải cố gắng lần cuối cùng, chính là để cho bản thân mình sau này khi nghĩ lại phải hối hận nữa.

      lấy điện thoại ra, bấm số của Hựu Đình, vẫn còn sớm thế này, chắc chưa dậy. Tuy nhiên rất vui lòng được đánh thức .

      Song đáng ngạc nhiên là giọng của Đường Hựu Đình lại rất tỉnh táo.

      - Gì thế?

      Minh Vi rùng mình vì những bông tuyết trắng và gió lạnh của buổi sớm mai, :

      - Em muốn gặp .

      Đường Hựu Đình đau đầu nhắm nghiền mắt lại, nghiến chặt răng:

      - Hôm qua với em rồi, tạm thời muốn nhìn thấy em.

      - Nhất định em phải gặp bằng được. - Minh Vi nhàng.

      - giờ em ở dưới nhà. Nếu xuống, em cứ đợi ở đây.

      xong, dứt khoát dập máy luôn.

      Thời gian từng phút trôi qua, Minh Vi lại lại dưới khu nhà, vận động cho cơ thể ấm lên. Trời cũng sáng dần, ánh nắng mỏng manh chiếu xuống mặt tuyết trắng phau, hắt lên thứ ánh sáng trong veo. Minh Vi in mấy dấu chân mình vào đống tuyết, từng mảng tuyết đậu lại cành cây bèn rơi xuống đầu .

      Cánh cửa sảnh tầng bỗng mở ra, Đường Hựu Đình đứng đó với sắc mặt nặng nề.

      khí ấm áp bên trong tòa nhà xộc vào mũi làm Minh Vi hắt hơi cái. Tuyết đầu tan thành nước, chảy xuống cổ. Cái lạnh khiến rùng mình.

      Đường Hựu Đình đưa Minh Vi vào trong góc cầu thang vắng vẻ, sau đó đóng cửa lại.

      - , có chuyện gì?

      Lại là cầu thang. Khi bọn họ quyết định những chuyện lớn, đều chạm mặt nhau ở cầu thang, lén lén lút lút hệt như truyền tin tình báo của tổ chức ngầm, lại cũng giống như đương vụng trộm. Tình đó bắt đầu lấy gì làm sáng sủa, thảo nào hôm nay mới chết thê thảm.

      Minh Vi cố gắng kéo dài những phút hấp hối sau cùng, quyết định đánh canh bạc cuối cùng. Nếu có chết, cũng phải chết cách đơn giản và thoải mái, dứt khoát cắt đứt ngay những nhớ thương sau này, có như vậy mới nhàng bắt đầu làm người lại được.

      đứng tựa lưng vào tay vịn cầu thang, nhìn Đường Hựu Đình bằng ánh mắt mềm dịu. mặc chiếc áo len dày, bên trong lộ ra cổ áo ngủ. Tóc sau gáy hơi vểnh lên, má vẫn còn vết lằn khi nằm ngủ. Minh Vi rất muốn được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt , song biết vui, thế nên đành kiềm chế bản thân mình lại.

      - Đánh thức dậy phải ?

      - Cũng hẳn. Vừa dậy rồi, làm bữa sáng. - Đường Hựu Đình . - Chẳng phải em tìm có việc gì à?

      Ngữ điệu xa cách của khiến Minh Vi thấy sống lưng mình lạnh buốt. cố gắng xốc lại tinh thần, mỉm cười:

      - Hựu Đình, em muốn được bắt đầu lại với .

      Đường Hựu Đình lẳng lặng nhìn . Mãi lâu sau mới :

      - Hồi trước chính là em muốn chia tay với .

      Minh Vi cười khô khốc, bướng bỉnh :

      - Em hối hận rồi.

      - Em hối hận rồi. - Đường Hựu Đình lặp lại lời bằng giọng điệu quái đản. - Em hối hận rồi ư. Hóa ra em hối hận rồi. Thế nhưng Minh Vi ạ, việc em hối hận có liên quan gì đến ?

      Minh Vi cảm thấy đau đớn như có vạn ngàn mũi dao xuyên vào cơ thể. Toàn thân run bắn lên, còn sức để nhìn thẳng vào Đường Hựu Đình nữa.

      - Em đến đây là để cầu xin hãy thay đổi suy nghĩ, Hựu Đình.

      - Em như vậy là làm sao hả? - Đường Hựu Đình bật cười. - Em muốn chia tay, ngoan ngoãn ra . Em muốn tái hợp, muốn quay lại hay sao? là người máy? Hay là con chó em nuôi?

      - Hựu Đình, em đến đây để cãi nhau với . - Giọng Minh Vi nghe như người bị hụt hơi, bỗng như cánh diều phiêu bồng có thể đứt dây bay bất cứ lúc nào. - giận em, em có thể hiểu được. Nhưng chuyện xảy ra khi đó quả thực em có nỗi khổ riêng.

      - Vậy em ! - Đường Hựu Đình cất cao giọng. Trong mắt đầy những tia máu, sắc mặt xám xanh, nhìn thẳng vào trông hung dữ hệt như con mãnh thú giơ móng vuốt, chuẩn bị lao tới phanh thấy xé xác con mồi trước mặt.

      Minh Vi thẫn thờ nhìn , lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi. Người đàn ông này hận , chán ghét và thù hận. Dù rất , nhưng bài xích và chống đối còn lớn hơn. còn chạm được tới trái tim nữa. Giờ gì, có làm gì, trong con mắt của đều là sai trái hết.

      Song Minh Vi vẫn cố gắng trụ vững, từng lời :

      - Em mang ơn chị Trương Minh Vi. Khi chị ấy còn sống, Cố Thành Quân ngoại tình khiến cho chị ấy phát bệnh mà chết. Thế nên em luôn có ý báo thù Cố Thành Quân...

      Trong đôi mắt Đường Hựu Đình tràn đầy kinh ngạc và thiếu kiên nhẫn:

      - Dù đó là tại sao đến tận giờ em mới cho biết? Được, coi như hồi đó hiểu lầm em, nhưng vì sao khi đó em lại có thể lời chia tay với dễ dàng như vậy, sau đó vứt sang bên?

      - phải vậy. - Nước mắt bắt đầu trào ra khỏi mắt Minh Vi. - Sau lần đó ngày nào em cũng vô cùng đau khổ, em đều rất nhớ . Nhưng vì tự tôn của bản thân nên em mới cố ép mình liên lạc với .

      Đường Hựu Đình nghiến răng:

      - Em chỉ thấy tự tôn của mình, vậy còn ? Tất cả đều phải chiều theo quy tắc của em sao? là con rối bị em giữ trong tay để chơi có phải ?

      - Sao có thể như vậy. - Minh Vi ra sức lắc đầu. - Việc em đến tìm lúc này chẳng phải tất cả?

      - Điều đó chỉ có thể lên rằng em vẫn kiểm soát thôi, Minh Vi ạ.

      Câu đó lạnh lùng tàn khốc biết bao.

      Hai đầu gối Minh Vi nhũn ra, ngồi thụp xuống đất. Dường như sức lực toàn thân dùng vào việc khóc, nên còn sức để gì nữa.

      - Em đừng như vậy, Minh Vi. - Đường Hựu Đình cúi đầu xuống nhìn , nghe giọng đầy buồn thương. - phải là con vật cưng để em đuổi , em vòi đến. cũng có tự tôn, cũng có tình cảm của bản thân mình. Hồi đó khi em chia tay, cũng từng cầu xin em. Sau khi chia tay đau khổ hay sao? Em có biết phải dùng đến nghị lực lớn tới mức nào để có thể đối mặt chuyện với em như bây giờ ? Minh Vi, em có biết lái xe tới nhà em bao nhiêu lần, cầm điện thoại trong tay nhưng dám gọi cho em ? Còn em sao? Em vui vẻ sánh đôi với Cố Thành Quân đến khắp mọi nơi. Em có biết khi nhìn thấy em và ta như vậy, muốn túm lấy em rồi nhốt em vào căn phòng, nhốt em trong đó cả đời đến thế nào ? Em có biết ?

      - Vậy nhốt vào . - Minh Vi mở linh hồn mình ra hệt như kẻ tử vì đạo. - Con người em ở đây, nhốt em vào , nhốt em đến lúc chết .

      Đường Hựu Đình mệt mỏi nhìn , lắc đầu:

      - có người khác rồi, Minh Vi. Em cũng gặp Hàm Ngọc rồi.

      - Em tin điều đó. - Minh Vi . - giận em nên mới lấy ấy ra làm tấm bình phong.

      - Tùy em tin hay . - Đường Hựu Đình đáp. - Cứ coi như ấy , cũng có thể tìm được người phụ nữ khác. phải có em sống được.

      phải có em sống được.

      Câu ngắn ngủi đó như viên đạn xuyên thẳng vào ngực Minh Vi. đau tới mức lắp ba lắp bắp:

      - làm em tổn thương như vậy có thấy thoải mái ? Nhìn em đau khổ như vậy vui lắm có phải ?

      - vui. - Đường Hựu Đình cười nhưng trông còn tệ hơn khóc. - Nhưng đây là bản năng sống của . thể chết trong tay em được.

      Tình sâu sắc từng kết nối hai người lại với nhau, gắn kết rời. Nhưng khi phân định, nó cũng giống như tuyết tan, như máu thịt tách ra khỏi cơ thể, đau thấu tim gan.

      - trải qua bao nhiêu tan tan hợp hợp, giờ đây thấy mệt mỏi rồi, muốn tiếp tục cái tình chỉ gây đau khổ đó với em nữa. muốn được ở bên cạnh người thân quen như Hàm Ngọc, sống thanh thản và bình ổn. Người cần là người chắc chắn, người đòi rời xa . Em có hiểu ?

      Minh Vi ngừng khóc, song nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. nhìn chăm chú vào vũng nước dưới sàn, ngạc nhiên vì thấy mình có nhiều nước mắt đến vậy. Dường như linh hồn của cũng tan thành nước mắt, cứ thế trôi ra ngoài.

      nghe thấy Đường Hựu Đình :

      - thể em nữa rồi.

      Minh Vi ngồi im dưới đất có phản ứng gì. Đường Hựu Đình hít sâu hơi, lấy hết sức mới có thể ép mình quay người khỏi đó.

      Chân đột nhiên bị giữ lại.

      Minh Vi ngẩng đầu lên, nhìn với khuôn mặt trắng nhợt, khẽ khẩn cầu:

      - Lần cuối cùng thôi, em cầu xin . Lần cuối cùng thôi...

      Tay Đường Hựu Đình siết chặt lại, run bắn lên. Trong miệng phảng phất mùi máu tanh, dường như phải mất cả thế kỷ mới có thể cất lời:

      - Tất cả kết thúc rồi, Minh Vi.

      Cố Thành Quân vội vàng phanh xe, dừng lại bên đường. Chiếc xe của Minh Vi cũng đậu ngay ở đó, sai.

      nhảy xuống xe, sải bước về cổng khu đô thị. Hai nhân viên bảo vệ khoái chí xem chữ ký của Chu Minh Vi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Thành Quân, giật thót mình.
      Anhdvahonglak thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      24.2

      - Xin hỏi có phải Chu Minh Vi vừa qua đây ?

      chàng bảo vệ đờ đẫn gật đầu.

      - ấy đến gặp bạn, nên chúng tôi cho vào rồi.

      - ấy đến khu nhà nào?

      - À, là khu số bốn.

      Cố Thành Quân lao vào như cơn gió. tìm khắp vòng bên dưới tầng nhưng thấy bóng dáng Minh Vi đâu, may có người ra nên lách được ngay vào trong sảnh, nhưng cũng thấy . bấm máy gọi vào số điện thoại của Minh Vi, trong đó chỉ có giọng ở tổng đài thông báo chủ thuê bao tắt máy. Cố Thành Quân cố nhẫn nhịn bấm số máy của Đường Hựu Đình.

      - Minh Vi à? - Đường Hựu Đình đặt chiếc thìa trong tay xuống. - ấy vừa mới qua đây.

      - ấy ở chỗ cậu sao? - Cố Thành Quân thấp giọng hỏi.

      - Chắc ấy về rồi. - Kiểu hỏi chất vấn của Cố Thành Quân khiến cho Đường Hựu Đình vui, mày cau lại.

      - Chu Minh Vi lại làm sao thế? - Đinh Hàm Ngọc oán trách hỏi .

      Cố Thành Quân nghe thấy giọng nữ trong điện thoại, hừ tiếng:

      - Xe của ấy vẫn đỗ bên ngoài, thấy người đâu. Tôi cũng tìm thấy ấy. Nhưng thôi cậu có việc rồi thôi. Tôi tìm lại.

      Đường Hựu Đình nghe thấy thanh tút dài trong điện thoại, bỗng thấy lo lắng trong lòng. bấm số máy của Minh Vi, chỉ có báo bận khiến sắc mặt trở nên u ám.

      - sao vậy, Hựu Đình? - Đinh Hàm Ngọc hỏi. - lại ra ngoài nữa à?

      Đường Hựu Đình vơ lấy áo khoác, nhanh ra cửa:

      - ra ngoài có việc. Em ăn sáng xong tự về nhé.

      Đinh Hàm Ngọc oán thán:

      - Có phải lại vì Chu Minh Vi ? Con người ta làm sao vậy? chia tay rồi, sao vẫn cứ quay lại để quấy rầy thôi thế. Hựu Đình, mặc kệ ta . càng mềm lòng ta càng có hy vọng, hai người thể nào dứt khoát được đâu.

      - Việc này với em được. - Đường Hựu Đình giày vào. - gọi điện cho trai em để lát nữa ấy đến đón em. Lần sau em cũng đừng có hễ cãi nhau với bố lại chạy đến chỗ nữa. Trai đơn chiếc khó giải thích cho được, đến lúc đó trai em lại vác dao chém mất.

      Đinh Hàm Ngọc cắn môi:

      - trai em lo được hết những chuyện này. Hơn nữa, ấy cũng rất yên tâm về . Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm như vậy rồi, còn gần gũi hơn nhiều người khác mà. Huống hồ...

      Xuỳnh tiếng, cánh cửa đóng lại, Đường Hựu Đình mất hút. Câu dở dang của Đinh Hàm Ngọc bắn ngược trở lại.

      Cố Thành Quân đứng hỏi hai người bảo vệ, quay đầu lại liền thấy Đường Hựu Đình lao ra từ khu nhà. Hai người đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, sau đó lập tức quay .

      - Chắc chắn là ấy vẫn còn trong này. - Cố Thành Quân với nhân viên bảo vệ. - Các hãy tìm kiếm trong đó xem sao. ấy ốm, được xa đâu.

      Minh Vi ốm? Đường Hựu Đình nghiến chặt răng.

      Cố Thành Quân hắng tiếng mỉa mai:

      - Tôi biết ấy đến đây tìm cậu.

      - Nếu vậy sao đưa đón ? - Đường Hựu Đình . - biết ấy khỏe, vẫn còn để ấy đến đây mình trong thời tiết lạnh thế này sao?

      - Tôi biết ấy ra khỏi nhà từ khi nào, tỉnh dậy thấy ấy đâu rồi.

      - Đêm qua hai người ở với nhau sao? - Đường Hựu Đình chất vấn.

      - Liên quan gì đến cậu? - Cố Thành Quân cười khinh miệt. - Tìm người về rồi hãy . Con người ấy là như vậy, khi đau lòng đều muốn tránh gặp bất cứ ai, cũng cần biết người khác lo lắng đến thế nào.

      thân thương trong câu đó khiến Đường Hựu Đình thấy nhói đau, lạnh lùng :

      - ấy đến tìm tôi muốn quay trở lại.

      Ánh mắt Cố Thành Quân lập tức trở nên u ám:

      - Cậu từ chối ấy chứ gì?

      - Việc này liên quan đến .

      - Cậu vẫn còn hờn dỗi được cơ à? - Giọng Cố Thành Quân chứa đầy mỉa mai giễu cợt.

      Đường Hựu Đình nheo mắt nhìn Cố Thành Quân:

      - Câu đó của có ý gì?

      Cố Thành Quân còn chưa trả lời thấy hai nhân viên bảo vệ vừa nghe điện thoại, vừa vội vã chạy vào sâu trong khu đô thị.

      “Có người ngã xuống hồ”.

      Cố Thành Quân co cẳng chạy theo nhân viên bảo vệ. Đường Hựu Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai chân như mọc rễ sâu, sao nhúc nhích được.

      Ai rơi xuống nước? Là Minh Vi?

      Hồ nước trong khu chung cư sâu lắm, nhưng bên dưới có rất nhiều dây điện. Nếu như Minh Vi bị giật…

      Như bị quả đấm vô hình ập tới, Đường Hựu Đình bừng tỉnh lại. chạy thục mạng về phía đám đông túm tụm. Nhân viên bảo vệ vớt người từ dưới nước lên. xông tới đó, điên cuồng rẽ đám người xung quanh ra, cố gắng sống chết chen vào. Trước mắt màu máu đỏ tươi, tai còn nghe thấy bất cứ thanh nào khác nữa. khí lạnh ùa vào phổi, song cảm giác thiếu dưỡng khí vẫn cứ bóp nghẹt lấy cổ .

      Trước mắt Đường Hựu Đình lên khuôn mặt người mẹ quá cố. Người phụ nữ bị bệnh nan y hành hạ tới mức mất cả dáng vẻ bình thường, nhưng sau khi chết lại phục nguyên vẻ tươi đẹp như thời trẻ. Nhợt nhạt, an tường, song cũng sao giữ lại được.

      Nếu như Minh Vi xảy ra chuyện, nếu như ấy chết, hóa điên. Nhất định hóa điên.

      Đẩy nhân viên bảo vệ ra, cuối cùng Đường Hựu Đình cũng chen vào được bên trong.

      chừng bốn, năm tuổi nằm ho sặc sụa dưới đất, bà bé đứng bên cạnh vừa khóc vừa ra sức cảm ơn hai người bảo vệ.

      “Con bé trèo lên cây ngã rơi xuống nước”.

      “Người lớn đâu sao bất cẩn đến như vậy…”

      Đường Hựu Đình thở hổn hển, trái tim đập loạn lên cuối cùng cũng hơi bình ổn lại. chậm rãi quay người, thấy Minh Vi đứng ngay sau đó, nhìn mờ mịt. Khuôn mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, đứng đó trông giống như linh hồn.

      Đường Hựu Đình nhìn chằm chặp vào , sau đó gạt mọi người xung quanh ra để đến đó. Ánh mắt Minh Vi nhìn trong veo như nước. cứ đứng vậy nhìn tới gần mình.

      Khi Đường Hựu Đình còn cách bước chân, Cố Thành Quân chợt lao tới ôm gọn Minh Vi vào lòng.

      Đường Hựu Đình đứng sững ngay tại chỗ.

      - Em làm lo đến chết được, em biết ? Điện thoại mở, cũng để lại dòng chữ nào. Trời lạnh như thế này nếu em xảy ra chuyện gì biết phải làm thế nào?

      Những lời đó cũng thể được hết lo lắng của Cố Thành Quân, Minh Vi bị ôm siết lấy, lời. Ánh mắt vượt qua vai , nhìn thẳng vào Đường Hựu Đình. Ánh mắt đó chứa chan bao ý sâu xa, Đường Hựu Đình dường như hiểu hết mà lại chẳng hiểu gì, thể nào đáp lại. Ngọn lửa trong mắt Minh Vi dần dần vụt tắt. cụp mắt xuống, khẽ câu xin lỗi.

      - Chúng ta về thôi. - Cố Thành Quân nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Minh Vi. - Để đưa em về. Đêm qua em về nhà rồi, chắc mẹ em lo lắng lắm.

      xong Cố Thành Quân ôm lấy Minh Vi đưa . Minh Vi vẫn lặng im cúi đầu , cũng quay đầu nhìn lại lần nào nữa.

      Đám đông cũng tản dần . Đường Hựu Đình đứng mình bên bờ hồ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, bất động hồi lâu.

      Khi tổ chức xong hết các chương trình chào mừng năm mới, cả công ty xoay như chong chóng vào chương trình chúc Tết. Minh Vi tham gia bộ phim ngắn, đóng vai nổi loạn. Bộ phim đó quay tuần lễ là xong, Cố Thành Quân cố ý sắp xếp cho bận rộn hơn mức bình thường để còn thời gian rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung, vậy nên lại bố trí tiếp tham gia vào tiết mục ẩm thực đầu xuân.

      Minh Vi cùng với cả ê kíp làm chương trình bay sang Hồng Kông, Ma Cao vòng, khi về chạm ngưỡng năm mới. Bà Vương đột nhiên tuyên bố dịp Tết năm nay du lịch, hơn nữa, còn du lịch cùng người khác.

      “Người khác” đó Minh Vi cũng biết, là người mà mẹ có quan hệ nghiêm túc. Đó là thầy giáo dạy môn cơ điện ở trường kỹ thuật trong thành phố, quen biết qua mai mối. Ông họ Lưu, năm ngoái người qua đời vì bệnh nặng, có cậu con trai, mới tốt nghiệp đại học. Con trai ông thực ra mấy tán thành chuyện bố mình tái hôn sớm như vậy, nhưng nghe con của người kia là Chu Minh Vi liền đồng ý ngay.

      Tính cách của bà Vương và thầy Lưu rất hợp nhau, lại có chung tiếng . Bọn họ dự định qua Tết kết hôn. Minh Vi cảm thấy con người của thầy Lưu cũng ổn, nên rất ủng hộ việc mẹ bước nữa. cũng định mua cho mẹ và bố dượng căn hộ mới.

      Chính vì vậy nên bà Vương tính chuyện tổ chức cho cả hai bên du lịch trong dịp nghỉ Tết, cũng là để cho bọn trẻ quen mặt nhau. Minh Vi rất muốn cùng, nhưng Mồng bốn Tết phải bắt đầu làm việc, nếu tính cả thời gian đường cũng chỉ chơi được có ngày. Vậy nên đành phải thay chuyến du xuân đó bằng cách mời thầy Lưu và con trai ăn cơm.

      Cố Thành Quân với Minh Vi:

      - Nếu vậy em đơn mình suốt bốn ngày, hay là đến nhà . Dù sao đó cũng là nhà em, có gì mất tự nhiên.

      - Nghỉ Tết thăm ông nội sao? - Minh Vi hỏi. Bố mẹ Cố Thành Quân đều qua đời nên cũng ít qua lại với họ hàng, chỉ còn ông nội là gần gũi hơn cả.

      - Ông mất hồi năm kia rồi.

      Minh Vi xin lỗi. biết thông tin ông qua đời.

      - Em cứ suy nghĩ nhé. - Cố Thành Quân . - Chúng ta có thể cùng làm bánh bao, thịt nướng, chơi game. Trong nhà nhiều phòng như vậy, em chọn phòng nào cũng được. cam đoan tấn công em lúc nửa đêm.

      - Em đến đó ở với suốt bốn ngày hả? Thông tin này truyền ra biết thế nào!

      - Tết đến đám phóng viên cũng phải nghỉ ngơi. Hơn nữa, việc đó cũng có gì đâu.

      Chính xác. Việc Cố Thành Quân theo đuổi Chu Minh Vi còn là tin nóng sốt, chắc chắn các tờ báo giải trí giật thông tin đó lên trang đầu nữa. Sau lễ trao giải phim điện ảnh, những tin đồn về quan hệ của hai người ầm ĩ suốt dạo. Minh Vi tránh né bày tỏ thái độ gì, nên đám phóng viên tìm đến hỏi Cố Thành Quân.
      honglak thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      24.3

      Cố Thành Quân thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ nở nụ cười quyến rũ:

      - Minh Vi là người phụ nữ hết sức đặc biệt.

      Kiểu trả lời đầy ám muội đó khiến cho các fan hâm mộ phát cuồng lên. Đủ kiểu phản ứng, có người khóc lóc phản đối, có người hùa vào ủng hộ, có người bình thản đó chỉ là cách thu hút dư luận. Tuy nhiên mọi người cũng đều nhận định là Cố Thành Quân theo đuổi Chu Minh Vi, nhưng xem ra vẫn chưa có kết quả, nên mới gắng sức lao tâm khổ tứ như vậy.

      Sau này Cố Thành Quân còn dẫn theo thư ký và hai quản lý trong công ty đến ăn cơm ở quán của mẹ Minh Vi. Vừa hay hôm ấy Minh Vi cũng ở đó, tự tay bưng đồ ăn thức uống lên. Bức ảnh thực khách chụp lập tức được tải ngay lên mạng. Trong đó, Cố Thành Quân nhìn Minh Vi với ánh mắt chan chứa thương. Dư luận lại được phen huyên náo.

      Những lời đồn đại quá nhiều thành chuyện . Có những lúc Minh Vi cũng cảm thấy quan hệ mập mờ của mình với Cố Thành Quân cũng chẳng có gì là tốt. Những tin đồn về các ngôi sao cũng phải nhìn vào đẳng cấp, nếu như đối phương ở đẳng cấp cao, khi mình vướng vào đó cũng tự nhiên nâng cao giá trị của mình, Cố Thành Quân đương nhiên là đối tượng đáng giá nhất để vướng vào những tin đồn.

      Ngày ba mươi Tết, gia đình ăn bữa cơm tất niên sớm, sau đó Minh Vi đưa hai người lớn và Tiểu Lưu ra máy bay, còn mình lái xe mình quay về thành phố.

      Con đường vào trong nội thành đông nghịt, ngày cuối cùng trong năm nên có rất nhiều người về nhà. Cũng có rất nhiều xe ra khỏi thành phố, đó là những gia đình du lịch.

      Xe của Minh Vi tắc nghẽn ở đầu đường, người lái xe bên cạnh quay sang hỏi đường . Minh Vi hạ cửa kính xe xuống, người kia ngạc nhiên tròn mắt. Cả bốn thanh niên ngồi trong xe đó đều thò hết đầu ra, tròn mắt lên nhìn . Minh Vi chợt thấy trong lòng vui vui, nhẫn nại chỉ đường cho bọn họ, sau đó còn tặng cho bốn tờ chữ ký.

      “Chu Minh Vi, cố lên nhé. Bọn luôn ủng hộ em!”, mấy chàng thanh niên mở cờ trong bụng, lái xe .

      Minh Vi chậm rãi nhích từng chút theo dòng xe. Đầu thu trong xe phát hết mục cung chúc tân xuân, bắt đầu chuyển sang ca nhạc. bài hát quen thuộc nghe vô cùng xúc động của Trương Tịnh Dĩnh.

      “Nếu như đây phải là kết cục, nếu như em vẫn còn , nếu như em nguyện tin rằng là duy nhất. Nếu như nghe thấy, nếu như vẫn nhất quyết ra , đó là tình em sao kháng cự nổi…”.

      Tình của và Đường Hựu Đình có kết cục rồi, có thể vẫn thể nào kiềm chế được việc , nhưng nó còn tác dụng. Trong trò chơi tình ái, người nào rút ra muộn hơn đều phải chịu đau khổ nhiều hơn.

      Minh Vi khẽ hát theo giai điệu đó, khóe miệng còn thấp thoáng nụ cười. Sau đó, bấm số máy của Cố Thành Quân.

      “Là em. em tới chỗ . Có phải mang gì đến ? mua hết đồ đón Tết rồi à? À..., vậy được, lát nữa chúng ta cùng siêu thị”.

      Hơn giờ sau Minh Vi lái xe đến ngôi biệt thự ngoại ô. Cố Thành Quân đứng trước cổng đón , hướng dẫn đưa xe vào trong bãi cỏ trước sân. Khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, tràn đầy tình cảm.

      - tìm mãi rồi nhưng thấy thẻ thành viên của siêu thị nào cả. Có thẻ hội viên, mua hàng Tết được giảm mười hai phần trăm. - Cố Thành Quân .

      - Chủ tịch Cố cũng phải tính toán tỉ mỉ đến thế hay sao? - Minh Vi cười giễu, mở ngăn kéo thứ hai của tủ giày ra. Trong chiếc giỏ nhắn là đống thẻ. tìm lấy chiếc thẻ hội viên siêu thị.

      - Đây đều là thẻ từ mấy năm trước, biết bây giờ còn dùng được ?

      - Cứ thử xem sao. - Cố Thành Quân cầm theo bó túi dùng nhiều lần để vào cốp xe. - thôi, nếu muộn hơn nữa đồ tốt bị các thím các dì tranh cướp mua hết.

      Minh Vi ngắt bông hoa mai vừa mới nở rồi ngồi vào ghế lái phụ. Vẫn là chiếc xe Lexus năm xưa, ghế ngồi bên trong, mùi nước hoa vẫn nguyên như cũ.

      cảm thấy hơi ngơ ngẩn, như vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ mà thoáng cái năm năm trôi qua. Tưởng như với Cố Thành Quân chưa từng tan vỡ, cũng chưa từng trải qua cuộc tình với người đàn ông tên là Đường Hựu Đình đó. thực và ảo giác cứ thế hòa lẫn vào nhau phân biệt nổi.

      Siêu thị ngày ba mươi Tết đông như trảy hội, toàn những người tranh thủ ngày cuối cùng mua hàng Tết. Có số mặt hàng được giảm giá với số lượng có hạn, nhưng ngay cả đại minh tinh như Cố Thành Quân và Chu Minh Vi kết hợp với nhau cũng thể nào khiến cho các dì các thím chuyển hướng nhìn nơi khác. Vì vậy hai người bọn họ thấy thoải mái hơn, cũng chất đồ lên xe đẩy rồi hòa lẫn vào dòng người như bất cứ ai.

      - Tối nay ăn lẩu . - Minh Vi . - Bếp từ ở nhà còn dùng được ?

      Cố Thành Quân cười hết sức vui vẻ, đáp:

      - Vẫn dùng được.

      - Người dọn dẹp vẫn là dì Lý à?

      - Vẫn là dì ấy. Hôm qua dì ấy mới đến dọn dẹp hồi.

      - Chắc con dì ấy tốt nghiệp đại học rồi?

      - Năm nay tốt nghiệp. giới thiệu đến tòa soạn của Tôn Hiếu Thành làm biên tập.

      - Thời gian trôi qua nhanh . - Minh Vi vừa vừa để đồ vào trong xe đẩy.

      thích ăn dầu hào, Cố Thành Quân thích ăn nước sốt hải sản, cả hai người đều thích ăn phù trúc và váng đậu, măng tươi, mộc nhĩ. Minh Vi cầm mấy gói gia vị lẩu cân nhắc mãi, cuối cùng :

      - Mua con cá chép mang về tự làm nước lẩu cũng được.

      - Em muốn sao cũng được. - Cố Thành Quân đẩy xe sau lưng Minh Vi.

      - Phải rồi, ở nhà còn trứng gà ? - Minh Vi nhìn mấy hộp đựng trứng gà con so. - Mua hai hộp được khuyến mại thêm bốn quả cũng ổn nhỉ.

      Cố Thành Quân cười xòa:

      - Hết rồi, mua ít .

      - cười ngớ ngẩn gì vậy? - Minh Vi liếc nhìn Cố Thành Quân, lấy hai hộp trứng để vào trong xe.

      Cố Thành Quân lại cười mấy tiếng nữa, sau đó mới :

      - thấy rất vui.

      - Việc mua trứng có thể khiến vui như vậy hả?

      - phải. - Cố Thành Quân nheo mắt nhìn Minh Vi. - Vì em là “ở nhà”, nên cảm thấy ấm áp vô cùng.

      Môi Minh Vi hơi mấp máy, song cuối cùng gì cả. cúi đầu tiếp, còn Cố Thành Quân đẩy xe ở đằng sau. Có hai đứng bên cạnh khẽ kêu lên kinh ngạc, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh. Cố Thành Quân trong tâm trạng vui vẻ nên quay sang nhìn bọn họ mỉm cười vẫy tay, sau đó sải bước đuổi theo Minh Vi, đưa tay lên quàng qua vai .

      - Bỏ tay xuống . - Minh Vi hạ giọng cảnh cáo.

      Cố Thành Quân thu tay về, trong nụ cười vẫn chứa chan chiều, dường như Minh Vi chỉ là đứa trẻ tỏ ra ương ngạnh với thôi vậy.

      Hai người mua đầy xe hàng rồi quay về biệt thự. Minh Vi cởi áo khoác ngoài ra rồi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.

      Chiếc tạp dề màu nâu nhạt có hình con gấu năm đó Minh Vi thường dùng được gấp gọn gàng để nguyên chỗ cũ. Cố Thành Quân tới, giúp buộc dây áo vào:

      - Có cần giúp ? Mấy năm nay tay nghề của cũng tiến bộ hơn nhiều.

      - Tay nghề của hả? - Minh Vi tin tưởng lắm. - Vậy được, rửa sạch củ sen với khoai tây rồi cắt ra. Sau đó thái đậu phụ cho vào ngăn đá để cứng lại.

      Cố Thành Quân bật ti vi lên. Tiếng nhạc của chương trình chào năm mới ồn ào náo nhiệt xua tan khí lạnh giá trong phòng. Hai người phối hợp với nhau trong bếp vô cùng ăn ý. Tất cả những thứ đó đều là do thói quen từ khi trước. Chỉ cử động của Minh Vi là Cố Thành Quân biết ngay cần thêm muối hay xì dầu. Tất cả các dụng cụ trong bếp vẫn bày nguyên vị trí cũ, Minh Vi có thể tìm thấy bất cứ thứ gì mình cần theo thói quen cách dễ dàng.

      Cố Thành Quân thái củ sen xong liền đưa đến trước mặt cho Minh Vi thẩm định. Minh Vi gật đầu tỏ vẻ chấp nhận, vậy là lại vui mừng thái tiếp khoai tây. Tới khi tất cả thái xong, bèn chọn quả quýt to nhất bóc vỏ, ăn thử trước múi, khi khẳng định là đủ ngọt liền tách múi rồi đưa lên miệng cho Minh Vi.

      Minh Vi bận rộn với các nguyên liệu lẩu, liền há miệng ăn ngay múi quýt đó.

      - Wow...

      - Có ngọt ? - Cố Thành Quân hỏi.

      Minh Vi gật đầu. Cố Thành Quân lại lấy thêm mấy múi nữa đưa qua. đứng tựa người vào bàn sơ chế, nhìn Minh Vi tất bật bằng mắt dịu dàng, trong miệng là vị ngọt ngào của quýt.

      Sau bốn đêm Giao thừa lạnh lẽo, đến năm nay cuối cùng còn quạnh nữa. cảm thấy ông trời đúng là hậu đãi với mình. Dù tất cả những chuyện này chỉ là giấc mộng trong trí tưởng tượng của , cũng vẫn cảm tạ những vị thần linh ban cho giấc mộng này.

      Trời tối dần, trong khu biệt thự ít người ở nên chỉ thấy lác đác có nhà đốt pháo, Cố Thành Quân mua hẳn bánh pháo tám trăm quả, treo lên cây quế trước cổng. Minh Vi bịt tai đứng trước hiên nhìn châm lửa. Tiếng pháo nổ đì đùng vang lên, kéo dài mãi thôi. Hai người cùng cười đứng bên cửa nhìn ra, cây cỏ hoa lá trong khoảng sân đều bị bao trùm bởi làn khói trắng tỏa ra từ bánh pháo giống hệt như mây núi, loãng dần rồi cũng tản .

      Cố Thành Quân ôm lấy Minh Vi từ phía sau, cúi đầu xuống hôn lên má .

      - Em có vui ?

      Minh Vi lập tức vùng ra:

      - Vào nhà , chắc ăn được rồi.

      Nồi lẩu sôi cuồn cuộn cùng với rượu vang, hai người ngồi ăn đều cảm thấy bốc hỏa lên đầu. Chương trình dạ hội mừng năm mới ti vi vẫn ồn ào náo nhiệt, những con người áo váy rực rỡ sắc màu nhảy múa hát ca vô cùng sôi động.

      - Phải rồi, giờ Chân Tích thế nào? - Minh Vi đột nhiên hỏi.

      Cố Thành Quân đưa mắt nhìn, thấy sắc mặt vẫn bình thường nên mới :

      - ấy cai nghiện trong trung tâm cai nghiện ở nước ngoài. Hôm qua mới chuyện qua điện thoại với ấy, thấy tinh thần cũng tệ.

      - ấy có quay về ?

      - Em muốn ấy quay về?

      - quan tâm. - Minh Vi dùng đũa gắp miếng cá lên, ăn chậm rãi. - ta bị tổn thất lớn như vậy, rất khó để phục hồi trở lại. Dù sao ta cũng kiếm được đủ tiền rồi, nếu như quay lại, cũng có thể tính chuyện kinh doanh, đầu tư vào chỗ nào đó, hoặc lấy chồng, dù sao cũng vẫn còn hơn là quay về nghề cũ.

      - Chân Tích cũng nghĩ như vậy. - Cố Thành Quân . - ấy định đến Canada sống thời gian. Bố ấy cũng bắt đầu giải quyết mấy ngôi nhà của ấy ở đây rồi.

      - Lúc này bán nhà cũng là thời cơ tốt. - Minh Vi cân nhắc chút, sau đó khẽ hỏi. - Còn Tô Khả Tinh sao?

      - Theo luật, ta phải chấp hành hình phạt ở Nhật Bản. Luật sư áng chừng phải lĩnh án treo hai năm.

      - ta... có ?

      - ta cho rằng vì sai sót của Chân Tích nên mới ra nông nỗi, hồi đó còn định công khai hết mọi thông tin về Chân Tích. Nhưng có khả năng ta bao giờ về nước nữa. Nghe luật sư , giờ ta rất bình tĩnh, đợi đến ngày ra tòa. Thế nào, em mềm lòng rồi à?

      - chút. - Minh Vi cười cay đắng. - Tuy nhiên ta mắc lỗi nên buộc phải tự gánh vác lầm lỗi đó của mình. Chỉ có điều khi nghĩ tới ta, em đều nghĩ đến lúc bọn em mới quen nhau. Hồi đó cùng vào công ty đợt, ở cùng phòng ký túc. Khi đó ta mới chỉ là thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, vui vẻ, tràn đầy hy vọng và ước mơ. Chỉ chưa tới sáu năm mà giờ đây thay đổi hoàn toàn như vậy.

      - Đó chính là giới giải trí. Khi bước chân vào đó rồi, cũng giống như tôi luyện lại lần.

      Minh Vi nhìn Cố Thành Quân:

      - cũng từng giỡn chơi với số mệnh của ta còn gì.

      - cho ta cơ hội tốt để vươn lên, đó là trao tặng. - Cố Thành Quân như chuyện đương nhiên, hết sức thờ ơ. - Đáng lẽ ta có thể dùng cơ hội đó để xây dựng cho mình cuộc sống tốt đẹp hơn. Là tự bản thân ta nắm vững được về mình, vừa mới bắt đầu vào con đường lệch lạc. người biết phải đứng thế nào cho đúng đắn có trao cho cơ hội cũng chỉ lãng phí mà thôi.

      Ăn uống xong Cố Thành Quân chủ động rửa bát. Minh Vi ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại di động, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho bạn bè.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :