1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ảnh Hậu Tái Sinh - Mị Bảo (Update c13)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Đường chân trời!
      Cậu gặp Đường Hựu Đình? – Tô Khả Tinh vừa nhảy vừa hét toáng lên.- ?

      -Lừa cậu làm gì chứ.- Minh Vi vừa gấp quần áo vừa cười.-Chính là khi làm trực nhật đó, nhưng chỉ chào hỏi tiếng thôi.

      -Trời ơi, nếu biết trước mình đổi lịch với cậu .-Tô Khả Tinh hối hận .-Nhìn gần trông ấy thế nào? Da có đẹp ? Nghe giọng hay lắm đúng ?

      -Cũng tạm được. –Minh Vi nhớ lại cảnh Đường thiên vương túm bức tượng chú bé đứng tè và cả bộ dạng ướt như chim sẻ mưa sau đó, thể nhịn nổi cười.-Tính tình hơi kiêu ngạo chút,nhưng cũng khá lịch .

      -Các ngôi sao lớn có ai mà kiêu ngạo? –Tô Khả Tinh bĩu môi.- Trước đây mỗi khi Legend biểu diễn ,50 nghìn vé bán ó nửa ngày là hết veo,ngay cả mưa như trút nước mà các fan cũng sống chết chịu về. Bất kể là bọn họ xuất trong chương trình gì nơi đó cũng lập tức bị các fan vây kín. Mỗi khi họ kí đĩa bán hoặc làm đại diện thương hiệu, ở đó lập tức phải có cảnh sát giao thông đến điều tiết. Giọng ca của Đường Hựu Đình được fan hâm mộ mệnh danh là “ Giọng Gabriel*”. giờ nhạc chuông báo thức trong điện thoại của mình cũng là đoạn ghi đặc biệt mà Đường Hựu Đình ghi cho các fan hâm mộ đấy, cậu nghe xem.

      Tô Khả Tinh bật nhạc lên, Minh Vi lập tức nghe thấy giọng hát rất riêng vô cùng hấp dẫn, trong sáng nhưng có hồn của Đường Hựu Đình.

      “Bạn thân , đến giờ rồi. Đừng có mà ngủ nướng. ngày đẹp trời hãy mang tâm trạng tố T. Tôi bạn!”

      Minh Vi vuố T tay cho bớt nổi da gà.

      -Chính xác, ừm, giọng hát rất truyền cảm.

      -Đúng ?. –Tô Khả Tinh hôn lên điện thoại, đột nhiên vẻ mặt trở nên buồn bã. –Tiếc là Legend giải tán liền giải tán ngay. Mà cũng phải thôi, giải tán còn biết làm thế nào? Thừa Trác chết rồi còn gì.

      -Thừa Trác là người chơi đàn đó phải ?

      -Ừm, Triệu Thừa Trác. –Tô Khả Tinh giơ điện thoại lên trước mặt Minh Vi. –Khi trước ấy cặp đôi với Đường Hựu Đình.

      Hình nền của điện thoại là bức hình hai thanh niên đẹp trai đứng tựa vào nhau, trong đó người để tóc dài là Đường Hựu Đình, còn người kia Minh Vi cũng rất ấn tượng, là tay chơi đàn của Legend, Triệu Thừa Trác. Bức hình do hai người tự chụp, trông tư thế vô cùng thân thiết, đầu tựa vào nhau, nhìn thẳng vào camera cười rạng rỡ.

      Đó là nụ cười mà chỉ những người sống trong những tháng năm tuổi trẻ, biết buồn thương và chứa chan hi vọng mới có được. thể tưởng tượng nổi người con trai đẹp và hồn nhiên như vậy lại chọn cách tự kết thúc đời mình.

      -Cậu triệu Thừa Trác và Đường Hựu Đình là. . .
      -
      cách thức để gây chú ý thôi. –Tô Khả Tinh cười ha ha. –Bọn họ đích thị là hai thành viên có mối quan hệ thân thiết nhất trong ban nhạc, quen nhau tới sáu năm, luôn ở sát bên nhau như hình với bóng. Trong cái chết của Triệu Thừa Trác, Đường Hựu Đình là người bị tác động nhiều nhất. ấy ốm nặng trận, người gâyd rộc hẳn . Cho đến tận bây giờ, mỗi khi tham gia chương trình gì, vẫn có vẻ buồn bã.

      Tô Khả Tinh vừa hai tay vừa ôm lấy ngực, mặt nhăn mày nhúm lại.

      -Linh hồn người chết mãi mãi cách xa, qua đá tam sinh ở đầu cầu Nại Hà để được tái sinh. Chuyện đau khổ nhất đời này là việc người chết còn ta vẫn còn sống.

      Minh Vi ngẩn ngơ nhìn bộ dạng say sưa của Tô Khả Tinh, tim hơi thắt lại.

      chết nhưng Cố Thành Quân còn rơi lấy giọt nước mắt.

      -Khả Tinh có ở đó ? – thực tập sinh ở phòng bên sang gõ cửa. –Thầy Cố gọi cậu đấy.

      Minh Vi và tô Khả Tinh quay sang đưa mắt nhìn nhau.

      Người thư kí gõ cửa, sau đó dẫn Tô Khả Tinh vào:

      -Chủ tịch, Tô Khả Tinh đến rồi.

      Cố Thành Quân đặt tập kịch bản trong tay xuống rồi đứng dậy. khép nép đứng ở cửa mang khuôn mặt lạ lẫm khiến chững lại.

      -Tô Khả Tinh à?

      -Vâng ạ, thầy Cố. –Tô Khả Tinh lúng túng cúi người chào với vẻ thiếu tự nhiên, song lại
      nén nổi ý muốn được nhìn thấy Cố Thành Quân, nên liếc mắt nhìn trộm ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

      Cố Thành Quân nghi hoặc:

      -Hôm nay có phải em là người dọn vệ sinh ở giếng trời ?

      -À! –Tô Khả Tinh chợt hiểu ra. – phải ạ. . . Em và bạn cùng phòng đổi ngày trực nhật cho nhau.

      -Bạn cùng phòng với em họ Chu à?

      ánh nhìn kì lạ lóe lên trong mắt Tô Khả Tinh.

      -Vâng, bạn ấy tên là Chu Minh Vi.

      Khuôn mặt Cố Thành Quân lập tức trở nên nghiêm khắc, toàn thân toát ra luồng khí lạnh lung.

      -Tên là gì?

      Tô Khả Tinh hoảng hồn, ấp a ấp úng:

      -Bạn ấy, bạn ấy tên là Chu Minh vi, giống với vợ của Chủ tịch.. Bạn ấy đó chỉ là trùng hợp tình cờ.. Em cũng biết, em thân với bạn ấy lắm.

      Vẻ mặt Cố Thành Quân dịu xuống, nhàng:

      - phải sợ, chỉ là tôi thấy ngạc nhiên nên hỏi lại chút thôi.

      Tô Khả Tinh cố gắng nở nụ cười, nem nép nhìn Cố Thành Quân:

      -Thầy Cố, từ trước đến nay em vẫn rất thích và ngưỡng mộ thầy. Là vì thầy nên em mới cố gắng để thi vào Vĩnh Thành đấy ạ.

      Những lời bộc bạch như vậy Cố thành Quân nghe dưới cả vạn lần, nên còn cảm thấy mảy may xúc động nữa. Song vẫn đáp lại bằng nụ cười ấm áp.

      -Mấy em đều là thực tập sinh được tuyển hồi tháng Chín đúng ?

      -Vâng ạ.

      - quen chưa?

      -Tất cả đều rất tố T ạ. –Tô Khả Tinh chứa chan hi vọng. –Các giáo viên rất quan tâm đến bọn em, dạy cho rất nhiều điều.

      Cố thành Quân gật đầu như nghĩ ngợi điều gì.

      -Được rồi , em có thể về. Cố gắng lên nhé.

      -Nhất định em cố gắng thưa thầy. –Tô Khả Tinh cao giọng đáp lại, cúi người xuống
      cách trịnh trọng.

      Sau khi Tô Khả Tinh ra về, Thành Quân gọi người thư kí:

      -Trong các thực tập sinh được tuyển năm nay có người tên là Chu Minh Vi, hãy lấy hồ sơ của ấy cho tôi xem.

      -Chủ tịch cũng lưu tâm đến Chu Minh Vi à? –Thư kí tỏ ra kinh ngạc.

      - cũng biết ấy sao?

      Thư kí cười :

      -Hồi đầu tôi để ý cũng vì ấy trùng tên với Chủ tịch Trương. Sau này nghe ta do chính thầy Đàm nhận vào, thầy Tôn dạy môn biểu diễn và thầy Vương dạy môn lý luận đều rất thích ta, lúc ngồi ở nhà ăn toàn nghe họ khen ngợi ta.

      -Vậy ư? –Cố Thành Quân đưa mắt nhìn vào tấm ảnh bàn làm việc.

      Minh Vi mặc chiếc váy liền bằng sợi bông trắng, áo len màu xanh nhạt khoác ngoài, đội mũ vải mềm ngồi bãi cỏ dưới bóng cây, nhìn thẳng vào ống kính cười vui vẻ. Bức ảnh đó chụp cho khi hai vợ chồng tổ chức bữa ăn ngoài trời ở sân sau nhà.

      Hai vợ chồng thường sống trong tòa biệt thự ở ngoại ô, sân vườn rất rộng. Minh Vi vốn thích nhiều cây cỏ nên trong nhà có hoa tươi nở quanh năm, khi nào cảm thấy đơn vắng vẻ.

      Sau khi Minh Vi qua đời, Thành Quân thuê người làm vườn đến chăm sóc cây hoa. Bây giờ giữa mùa thu, ngân quế và cúc đều nở rộ, tiếc là Minh Vi bao giờ còn thấy được nữa.

      Sống với nhau bao nhiêu như vậy, những người khác nhìn nhận cuộc hôn nhân của họ thế nào phải Thành Quân biết. ai tìn rằng Minh Vi lòng, nên để cảm thấy ít ra cũng đối xử với rất tố T là điều vô cùng khó khăn.

      Bởi sinh ra với vẻ ngoài đẹp đẽ, thế nên tự nhiên cũng cao hơn người khác bậc. ràng trèo cao khi lấy Minh Vi, nhưng vẫn có người là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

      Những năm đó Minh Vi nghĩ gì? từng hối hận bao giờ chưa?

      Thư kí làm việc rất hiệu quả, loáng cái lấy đủ bộ hồ sơ của Chu Minh Vi kèm theo ly cà phê rồi đưa tất cả lên bàn làm việc của thành Quân. Cố Thành Quân mở tập hồ sơ ra, rút từng tờ rồi xem tỉ mỉ.

      tờ phiếu đánh giá kết quả phỏng vấn, Đàm Lập Đạt viết hai chữ “xuất sắc” bằng nét bút rồng bay phượng múa. thành viên giám khảo chấm phỏng vấn khác cũng viết đoạn dài với lời lẽ hung hồn, khen ngợi tiết mục diễn xuất cuả Minh Vi xuất chúng, rất có tiềm năng bồi dưỡng.

      Cố Thành Quân bỗng cảm thấy hững thú, bảo thư kí mang băng ghi hình phỏng vấn Chu Minh Vi đến cho mình xem.

      Cũng giống hầu hết các cuộc phỏng vấn khác, chỉ căn phòng mang vẻ nặng nề khó tả, nhưng khi đó xuất trước ống kính, lập tức mang lại cho người xem cảm giác mới mẻ vô cùng.

      Đề bài Đàm Lập Đạt đưa ra đúng là gây khó cho thí sinh. cau mày với vẻ khổ não, đưa ngón tay trỏ lên vuố T vuố T nhân trung.

      Cố Thành Quân hơi chấn động. Trương Minh Vi cũng có thói quen day vào nhân trung khi gặp chuyện buồn bực.

      Trong cuốn băng ghi hình, bắt đầu diễn xuất.

      “Tôi có đôi giày ba lê màu đỏ…”

      Cố Thành Quân đứng bật dậy, ly cà phê đổ nghiêng sang bên, chất lỏng màu nâu dần dần thấm ướt trang giấy trắng.

      Ngày hôm sau mưa rả rích ngừng.

      Mưa thu mang theo cái lạnh lẽo và ẩm ướt, các sắc màu dường như bị rửa trôi hết, chỉ còn lại màn đơn tĩnh mịch.

      Minh Vi mặc áo khoác, đội mưa chạy băng qua sân cỏ trong khu nhà. lớp màu vàng kim trải đầy dưới gốc cây hoa quế, mùi hương mỏng mảnh vẫn còn lưu lại trong gian mát lạnh.

      Minh Vi bước vội vã, chỉ kịp liếc nhìn những cánh hoa rơi với vẻ tiếc nuối.

      Đến phòng học bị chậm mấy phút. May Minh Vi là cái tên xếp hàng đầu trong những học sinh được quý mến nhất của giáo viên, nên thỉnh thoảng muộn vẫn được bỏ qua.

      Giáo viên dạy môn nghệ thuật biểu diễn rất thích Minh Vi, chỉ có tài năng diễn xuất bẩm sinh, mà còn vì thông minh hiểu biết, thực có tư chất.

      Khi ngồi uống trà với Đàm Lập Đạt, thầy dạy môn diễn xuất nhắc tới Minh Vi:

      - bé chu Minh Vi mà tuyển vào còn chuyên nghiệp hơn cả sinh viên tố T nghiệp học viện điện ảnh ra, có phải trước đây ấy từng được đào tạo rồi ?

      Đàm Lập Đạt ngạc nhiên:

      -Chẳng phải bé đó mới tố T nghiệp trung học thôi hay sao?

      -Rất nhiều kiến thức chuyên ngành cần giáo viên hướng dẫn mà bé đó vẫn tự học được. Hơn nữa các kiến thức liên quan đến lý luận và lịch sử sân khấu ấy cũng đều thuộc làu làu. Tôi đào tạo thực tập sinh mấy năm rồi. Đây là lần đầu tiên gặp học sinh như vậy.

      Đàm Lập Đạt nhớ ra nữ sinh đó từng nhắc đến việc được Trương Minh Vi cho mượn sách lý luận sân khấu, vậy nên chuyện này cũng có thể hiểu được.

      -Xem ra đó cũng là người có mục tiêu. Chắc trước đây từng học về mảng lý luận sân khấu.

      -Phải đấy.- Thầy dạy môn diễn xuất .-Chủ tịch Cố hôm nay cũng có hỏi tới Trương Minh Vi.

      -Làm sao ta biết bé đó?

      -Chu Minh Vi là thực tập sinh xuất sắc nhất trong khóa này, chắc có người báo cáo với ta.

      Khi đó Cố Thành Quân dẫn theo đán nhân viên xem xét khu giảng đường của thực tập sinh. Thoát khỏi vòng hào quang sân khấu, trông kín đáo và bình thường với bộ vest màu tro sẫm, giữa đám nhân viên dưới quyền trông giống hệt vị vua vi hành quanh lãnh thổ của mình. Mọi người đều nhanh chân nhường lối đồng thời nhìn theo với ánh mắt đầy sùng bái.

      Cố Thành Quân lướt qua các phòng học, thỉnh thoảng dừng chân lại trong giây lát, có khi chỉ liếc mắt nhìn qua.

      Khi đến cửa phòng học ở tầng hai, dừng chân lại.

      Trong phòng luyện vở “Lôi vũ”, vai diễn của Chu Minh Vi phải là Tứ Phượng hay Phồn Nghi, mà là Lỗ Thị Bình.

      Các tấm rèm cửa sổ đều được khép kín lại, trong phòng chỉ còn ánh sáng mờ mờ,khiến tầm nhìn trở nên .

      Nam sinh đóng vai Chu Phác Viên đứng chắp tay sau lưng,quay mặt ra cửa sổ,trong tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa. Chu Minh Vi cúi đầu đứng phía sau, cách cậu ta trừng hai bước,vai buông thõng ,hai tay khép lại, vẻ mặt yên ả dịu dàng.

      -Đây là áo mưa phu nhân lấy ra à?

      Minh Vi ngước mắt lên , nhìn nhanh cậu ta cái rồi khẽ :

      -Có lẽ là vậy.

      Bàn tay của nam sinh để làm đọng tác cầm chiếc áo mưa lên.

      - phải, phải., đây là áo mưa mới. Ta cần chiếc áo mưa cũ của ta, ngươi hãy ra lại với phu nhân.

      Đầu Minh Vi càng cúi thấp hơn, vâng tiếng rồi quay ra.
      Lưng hơi cong lại chút, cử chỉ đó vô cùng và đơn giản nhưng lại cho thấy lúng túng và địa vị thấp hèn của Lỗ Thị Bình.

      Giáo viên dạy môn diễn xuất quay đàu ra cửa, nhìn thấy Cố Thành Quân liền xua tay, tỏ ý bảo im lặng, sau đó tiếp tục đứng xem các sinh viên diễn.
      Nam sinh đóng vai Chu Phác Viên là thực tập sinh khóa trước, sắp sửa thành nghề. Kỹ năng diễn xuất của cậu ta thành thục, khi kết hợp với Minh Vi rất ăn khớp.

      -Ai bảo mở của sổ ra? –Nam sinh chỉ vào cửa sổ, giọng nghiêm khắc.
      Minh Vi dạ tiếng, tới đóng cửa sổ lại bằng đọng tác thuần thục, sau đó lại cúi đầu tránh ánh của nam sinh kia, chầm chậm ra cửa.

      Nam sinh tỏ vẻ hơi nghi hoặc:

      -Ngươi đúng lại.

      Minh Vi dừng bước, đầu hơi nghiêng chút, vẻ hoảng sợ vụt lóe lên trong đáy mắt.
      Nếu phải đứng đối diện với , nếu chú tâm quan sát biểu cảm của , thể nào nắm bắt được cái khoảnh khắc lướt qua vô cùng nhanh ấy.
      Cố Thành Quân thể gật đầu.

      -…Ta cho người Vô Tích tìm hiểu. Tuy nhiên có lẽ ngươi cũng tình cờ biết được. Ba mươi năm trước có gia đình họ Mai ở Vô Tích.-Giọng nam sinh lấp la lấp lửng.-Nhà họ Mai có tiểu thư trẻ tuổi, rất thông minh, cũng biết lễ nghi khuôn phép, song đêm nọ bỗng nhảy xuống sông tự tử. Sau này ,sau này…ngươi có biết ?
      Minh Vi đứng nghiêng người , nửa khuôn mặt lộ ra ngoài ánh sáng còn nửa chìm trong bóng tối. cụp mặt xuống, vẻ mặt dửng dưng, giọng nghe nhàng thong thả, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lẽo đến ghê người.

      -Đó là kẻ thấp hèn, biết thân phận của mình.Nghe ta có dính dáng đến vị thiếu gia họ Chu.Sinh được hai đưa con trai.Khi sinh đứa thứ hai được ba ngày,thiếu gia họ Chu kia đột nhiên đoái hoài gì tới ấy nữa,thế nên ấy mang đứa lớn đến bỏ trước cửa dinh thự nhà họ Chu,còn đứa bé ôm trong lòng,nhảy xuống sông tự tận đúng ngày ba mươi Tết…

      xong,Minh Vi hơi nghiêng đầu sang bên, mi mắt khép hờ.Ánh mắt của dường như nhìn vê nơi nào đó sao nắm bắt được, giống như nhìn về gian và thời gian xa vời, thấy lai cảnh tượng bi thảm xảy ra năm đó.

      Khuôn mặt vẫn biểu lộ cảm xúc, song nỗi oán hận sâu sắc và quan tâm phút chốc ngập tràn trong đoi mắt đầy nhưng tia nhìn lạnh lẽo.

      Nỗi căm hận kẻ phụ lòng mình, khinh ghét vô tri của bản thân mình, kịch với đơi bỗng chốc hòa làm .Ngay trong giây phút đó, Minh vi cũng nhận ra nổi mình là ai.

      Trong ngực lúc này cảm giác vui sướng tràn trề.

      Minh Vi thực mong sư mong đợi ngày như thế này. có thể quang minh chính đại đứng trước mặt Cố Thường Quân, đối diện với nhưng lại thể nhận ra , thế nên ngoài ánh sáng, còn trong bóng tối. có thể mỉa mai, có thể trách cứ gần xa, có thể khiêu khích, có thể dọa cho sợ. có thể trả lại cho tất cả nỗi đau mà mang đến cho .
      Sau đó sung sướng đứng nhìn hoảng sợ và đau khổ, nhìn gỡ bỏ tất cả giả tạo và để lộ ra bộ mặt của mình. xả thịt lột da, đạp xuống đất và mặc sức giày vò. tận hưởng cầu xin của , cảm thấy niềm vui từ trước đến nay chưa tưng có trong sư đau đớn đó…

      nhập vai rất tố T, song nam sinh đóng vai Chu Phác Viên vẫn bị ánh mắt đó của làm cho hết hồn, bất giác bước giật lùi về phía sau.

      -Dừng lại. –tiếng giáo viên ngắt ngang đoạn kịch.

      Minh Vi ngẩn người, nhất thời vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ nên hơi hố T hoảng .

      -Chu Minh Vi, em qua đây chút!- giáo tỏ ra kém vui.

      -Phần trước em kiểm soát rất tố T, nhưng đến đoạn cuối cùng dàng quá mất rồi. – giáo chỉ vào mắt Minh Vi.- chỉ có tức giận, mà còn có cả sát khí nữa.

      Đám thực tập sinh cười ầm lên.

      giao ngoảnh sang lừ mắt:

      -Cười cái gì mà cười?Trong các em có ai diễn tố T bằng nửa của bạn ấy ?

      Tất cả liền im bặt.

      giáo quay lại, nghiêm túc với Minh Vi:

      -Em có thể nhập kịch cách thuận lợi, về điểm này rất tố T.

      Nhưng em có vấn đề khá lớn về việc kiểm soát cảm xúc của mình. biết như vậy có chinh xác , nhưng cảm thấy em rất dễ bị đưa cảm xúc của cá nhân mình vào vai diễn.

      Minh Vi bối dối cúi đầu, bởi vì chính cũng nhận ra điều đó.

      giáo vẫn luôn quý học sinh xuất xắc như Minh Vi nên trách móc nặng nề,chỉ :

      -Em hãy quay về tư gọt giũa thêm ,điều chỉnh lại cảm xúc của mình.Hãy nhớ,khi diễn kịch em chỉ còn thân thể mà có linh hồn.Linh hồn em khi đó chính là nhân vật em muốn tạo thành.

      Em cảm ơn .-Minh Vi thận trọng gật đầu.

      Khi giáo quay ra phía ngoài lớp học,Cố Thành Quân và đám nhân viên cùng còn ở đó.

      Minh Vi mình đến phòng thay quần áo, ngồi chiếc ghế dài uống từng ngụm nước lớn cho đến khi bị sặc, ho rũ rượi.Tiếng ho đầy khổ sở liên tục vang lên trong căn phòng trống tênh. đặt chai nước xuống, cúi đầu. tiếng thở dài thườn thượt dường như giải tỏa hết tất cả những nỗi phiền muộn tích tụ trong người ra ngoài.

      Minh Vi đưa tay vuố T nước ở cằm, cười đắng đót. Hóa ra nỗi oán hận của vẫn còn đầy như vậy.Nếu nó được bộc lộ ra trong vai diễn ngay cả bản thân cũng hay biết.

      Từng lời của giáo môn diễn suất đều rất đúng.Nếu thể khắc phục được trạng thái cảm xúc của mình, mãi mãi bao giờ đạt được bươc tiến lớn trong vai diễn của mình, mãi mãi bao giờ đạt được bước tiến lớn hơn trong diễn xuất. Bởi vì bị những cảm xúc đó trói buộc, vĩnh viễn thể nào hóa thân vào nhân vật, vĩnh viễn lặp lại chính mình.Đây chính là tử huyệt của diễn viên.

      Cố Thành Quân ơi Cố Thành Quân, đúng là nghiệp báo của tôi. Dù sang kiếp này rồi mà những phiền toái của tôi cũng vẫn cứ bắt nguồn từ .

      Đường Hựu Đình theo sau nữ tiếp tân bước ra ngoài sân khấu. tràng pháo tay kèm theo những tiếng la hét đinh tai nhức óc lập tức vang lên bên dưới, khiến cho trần nhà như muốn lật tung.

      Tư tầng đến tầng ba của tòa nhà Trung tâm Thương mại Thiên địa tinh quang đều chật kín người. các thiếu nữ hào hứng và kích động vừa gọi tên,vừa giơ cao tấm biển cầm trong tay.

      Nhìn lướt qua lượt có thể thấy ngay những dòng chữ viết đó”Hựu Đình”,“Thiên Hựu Đình Đình” hay Legend …Ở trong góc còn có tấm biển ghi hai chữ “Đình Trác”, trông lẻ loi và bị ép chặt vào chỗ, may mà dùng chữ đen nền vàng nên vẫn còn thấy . Ít ra nó cũng khiến Đường Hựu Đình cảm thấy mắt mình đau nhói khi nhìn vào đó.

      Người dẫn chương trình cười dạng rỡ bắt đầu giới thiệu sản phẩm theo đúng bài bản. Đường Hựu Đình nhanh chóng tập trung trở lại, phối hợp với người dẫn chương trình,cầm
      chiếc điện thoại màn hình cảm ứng kiểu dáng mới nhất lên.

      Phía sau lưng tấm phông cỡ lớn in hình quảng cáo đầy màu sắc cho dòng sản phẩm mới này. Trong bức hình, Đường Hựu Đình cầm chiếc điện thoại cùng loại, khóe môi hơi hé mở, để lộ nụ cười mờ mờ đầy mê hoặc.

      -Xin hỏi bình thường Đường Hựu Đình thích dùng loại điện thoại nào? –Người dẫn chương trình là xinh đẹp với chất giọng uyển chuyển, khi kết thúc mỗi câu thường dùng giọng mũi.

      Đường Hựu Đình mỉm cười, hơi nghiêng người xuống trả lời:

      -Tôi cũng giống các bạn trẻ nay, đều thích dùng những dòng điện thoại đơn giản và cởi mở , có thể nghe nhạc chụp ảnh và truy cập mạng internet.

      -Vậy mỗi loại mới mà chúng tôi đưa ra thị trương lần này phù hợp với cầu của rồi.

      Đường Hựu Đình đưa chiếc điện thoại lên, làm điệu bộ chụp ảnh các fan bên dưới. Các fan lập tức dộn lên, các bảng chữ cùng với những chiếc cờ có hình cánh quạt màu tím hồng, màu Đường Hựu Đình thích, lắc điên cuồng.

      - Đương Hựu Đình quả là có nhiều fan. xem,tang của trung tâm thương mại cung
      chật kín người .

      -Các bạn ở tầng chú ý an toàn nhé.-Đường Hựu Đình mỉm cười rồi hướng lên tầng
      vẫy vẫy tay .

      -Hựu Đinh! Hựu Đình! Giọng ca thiên sứ !-Các fan đồng thanh hét lên.

      Người dẫn chương trình cười hỏi:

      -Vậy lần này làm người đại diện cho dòng sản phẩm mới của chúng tôi, Hựu Đình có món quà bí mật nào để tặng cho các fan ?

      Đường Hựu Đình nở nụ cười láu cá, mắt nhìn lướt qua lượt những khuôn mặt háo hức đợi chờ bên dưới sân khấu:

      -Món quà bí mật đó là: Mười bạn rút được thăm trúng thưởng hôm nay, ngoài việc nhận được chiếc điện thoại do công ty tặng,còn được tặng thêm bản nhạc chuông báo thức độc quyền hoàn toàn mới mà tôi ghi bên trong điện thoại.

      Tiếng vỗ tay sung sướng của các fan lại lần nữa cuộn trào lên như nước thủy triều muốn nhấn chìm toàn khu đại sảnh.

      Chương trình quảng bá sản phẩm mới diễn ra trong hơn tiếng đồng hồ, đến phút cuối cùng các fan xếp hàng, lần lượt lên để Đường Hựu Đình kí tặng. Có người cầm các album của Legend, có người cầm ảnh chân dung mới phát hành của Đường Hựu Đình đứng chờ trong trật tự. Người hâm mộ của Legend và cá nhân Đường Hựu Đình có tiêu chuẩn chất lượng khá cao nên việc quản lí cũng mấy khó khăn.

      Đường Hựu Đình luôn mỉm cười, nhẫn nại kí tên và bắt tay các fan. Có fan còn cầu được ôm, ta cũng thay đổi phong thanh cao lạnh nhạt trước đây mà ôm lấy họ cách trân tình và thoải mái . Những hành đọng đó khiến cho những tiếc kêu thét bên dưới sân khấu ngừng vang lên.

      -Có vẻ như tách riêng ra lại hay ấy nhỉ.-Lưu Triệu với Tiểu Hoàng.-Trước đây Hựu Đình đâu có năng khéo léo như thế này ,còn việc phối hợp với fan như vậy lại càng thể.

      -Chẳng phải Tổng giám chế bên bộ phận truyền thông của Vĩnh Thành nhắc đến việc thay đổi hình , muốn ấy gần gũi với mọi người hơn rồi hay sao/

      -Cậu có với Hựu Đình ngày đầu ?-Lưu Triệu .-Từ trước đến nay cậu ấy vẫn còn coi mình lag nhất, chưa bao giờ để ý đến lời noí của người khác? Trước đây cũng chỉ có Thừa Trác là có thể được cậu ấy vài câu. Ôi, nhắc đến cậu ấy làm gì chứ ? tóm lại, tôi thấy cậu ấy tự mình nghĩ thông suố T được rồi. Đương nhiên , phía bên công ti cũng đón vai trò nhất định trong thay đổi nay.

      Đến lượt có mái tóc dài màu hạt dẻ, đeo kính gọng đen tới trước mặt Hựu Đình. đưa ra bức ảnh, chính là bức ảnh chụp Đường Hựu Đình với Triệu Thừa Trác khi cả hai cùng tham gia nhạc hội mừng năm mới. Triệu Thừa Trác đánh đàn, Đường Hựu Đình ngôi bên cạnh hát ca khúc trữ tình rất được chuộng của ban nhạc-”Nếu như tình quay trở lại”. Hai người bọn họ nhìn nhau cười , ánh đèn sân khấu chiếu thẳng lên hai khuôn mặt trẻ trung tràn ngập niềm vui.

      Nụ cười mặt Đường Hựu Đình đông cứng lại. ngập ngừng giây lát rồi mơi chầm chậm đưa bút lên tấm ảnh.

      nhìn Đường Hựu Đình chăm chú , giọng được truyền đến từng góc trong đại sảnh thông qua chiếc Mic ro đặt ngay bên cạnh:

      -Hựu Đình còn nhớ Thừa Trác ?

      Câu hỏi ấy khiến cho cả gian phòng huyên náo bỗng chìm vào tĩnh lặng, sau đó ào cái, những tiếng thầm to nổi lên tứ phía.

      Sắc mặt của Đường Hựu Đình mỗi lúc đều trở nên nhợt nhạt. Người dẫn chương trình nội tình bên trong nên cũng biết phải làm thế nào.

      Cuối cùng, fan hâm mộ thấy ổn thét lên:

      - gì thế hả? Mau xuống .

      -Có gì mà thể hỏi chuyện đó chứ? – giọng khác trong đám fan hâm mộ vặc
      lại. –Triệu Thừa Trác mới chết được nửa năm, người còn chưa lạnh nữa kìa.

      -Đây là chỗ của Hựu Đình, bọn fan Vương đạo* cút .

      -Đồ phản bội!!

      Lưu Triệu và Tiểu Hoàng lao như tên bắn lên sân khấu, đưa Đường Hựu Đình xuống.

      -Hôm nay. . . chương trình hôm nay kết thúc tại đây, cảm ơn các bạn tham gia. –Người dẫn chương trình ấp úng . –Đề nghị các bạn rời trong trật tự, xin cám ơn hợp tác với chúng tôi.

      Tuy nhiên đám đông fan hâm mộ ồn ào vẫn bỏ ngoài tai lời khuyến cáo, nhanh chóng chuyển từ những lời tranh cãi sang xô đẩu, tiếng kêu thét mỗi lúc lớn hơn, cả khu vực dường như sắp mất kiểm soát.
      Đường Hựu Đình khỏi vùng tay Tiểu Hoàng, quay người trở lại sân khấu.

      -Hựu Đình, đừng qua đó. –Lưu Triệu đưa tay ra giữ lại song kịp.

      Đường Hựu Đình quay lên sân khấu, cầm lấy chiếc mic ro trong tay người dẫn chương trình. đứng thẳng giữa trung tâm, khuôn mặt phẳng lặng như nước, hai mắt sâu hút nhìn thấy buồn vui hay mừng giận bên trong.

      gây ra vụ lộn xộn đó ngẩn người đứng nhìn Đường Hựu Đình. hỗn loạn bên dưới cũng dần yên trở lại. Mọi người đều nhìn thẳng lên Đường Hựu Đình, im lặng lắng nghe.

      Giọng của Đường Hựu Đình trầm thấp và thành , nhịp điệu nhàng, giống như về giấc mơ: “Tôi vĩnh viễn bao giờ quên. Mỗi ngày tôi đều nhớ đến cậu ấy.”

      giá kia rung mình, sau đó liền ôm miệng bật khóc.

      Đường Hựu Đình buông thõng hai tay, lập tức được đưa ra khỏi sân khấu. Chiếc mic ro rơi mặt đất, phát ra tiếng “Bịch” to.
      Ở bên dưới sân những tiếng khóc bắt đầu vang lên.

      Ra đến đường vành đai chiếc xe tăng tốc.

      Đường Hựu Đình ngồi cạnh cửa sổ xe được hạ thấp xuống, nhìn những tòa nhà bên ngoài vùn vụt lùi lại phía sau, lời. Gió thổi làm mái tóc hơi để dài của rối tung lên nhưng vẫn hề cảm thấy.
      - Hựu Đình, đừng hóng gió nữa. –Tiểu Hoàng lái xe, thấy đành lòng. –Giờ là tháng mười rồi, trời lạnh lắm. Nếu để trúng gió cảm lạnh là phiền đấy.

      Đường Hựu Đình vẫn như nghe thấy.
      Lưu Triệu và Tiểu Hoàng nhìn nhau bất lực. Lưu Triệu hắng giọng rồi :
      -Con bé đó chẳng biết cái quái gì nên mới nhắc lại chuyện đau lòng này. Bọn họ có ý gì trách cậu đâu, chẳng qua là định bày tỏ tiếc nuối về chuyệnc của Thừa Trác và việc Legend giải tán thôi.

      -Tôi biết. –Đường Hựu Đình với vẻ mệt mỏi cuối cùng cũng đóng bớt cửa kính vào.

      -Nếu cậu có tâm gì trong lòng, cứ với chúng tôi. Những người trong xe này, kể cả tiểu Lý làm trang điểm nữa, đều theo cậu sáu năm, chẳng ohair người ngoài. Cậu cứ giữ trong lòng như vậy bọn tôi cũng thấy chịu nổi.

      -Tôi biết rồi, Triệu. –Đường Hựu Đình cười nhạt. –Bây giờ chúng ta đâu đây?

      Lưu Triệu biết Đường Hựu Đình muốn đến chuyện đó nữa nên cũng biết phải làm thế nào.

      -Tôi chuyển buổi phỏng vấn chiều nay của cậu sang sáng mai rồi. Chúng ta về công ty , bàn chuyện Album với người ở bộ phận sản xuất, sau đó còn việc gì nữa. Hôm nay cậu hãy cứ nghỉ ngơi chút.

      Khi Đàm Lập Đạt cùng với trợ lý vào phòng họp, mấy người trong ê kíp của Đường Hựu Đình ngồi sẵn đó, thấy ông vào liền đứng cả dậy, cúi người chào.

      -Thầy Đàm.

      Đàm Lập Đạt gật đầu. Đàm Lập Đạt là nhân vật truyền kì trong giới nhạc, từ trước đến nay chưa có nghệ sĩ nào lại tỏ ra khiêm nhường, cung kính trước mặt ông.

      -Những bài hát cậu viết ra tôi đều nghe rồi, cũng tệ, tôi chọn được hai bài, có thể xem xét đưa vào album mới lần này.
      -Cảm ơn thầy Đàm.
      xkhang thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đường Hựu Đình đưa tới mười bay ca khúc, song Đàm Lập Đạt chỉ chọn có hai bài. Tuy nhiên nếu nhìn vào tiêu chuẩn khắc nghiệt của ông, việc chọn được hai bài cũng cho thấy khả năng viết nhạc của Đường Hựu Đình xuất chúng rồi.
      -Lần này gọi các cậu đến đây là muốn bàn đến việc ra single. –Ánh mắt sâu hút của Đàm Lập Đạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung nhưng trầm lắng của Đường Hựu Đình. –Theo kế hoạch thu vào trước tháng sau, sau đó là quay MV để đĩa đơn có thể phát hành trước Giáng sinh. Tuy nhiên đến hôm nay cậu vẫn chưa giao lời bài hát. Nếu muốn hơn nữa là cả kế hoạch bị chậm lại hết. Thế nào? Có khó khăn gì à?

      Đường Hựu Đình hơi lúng túng:
      -Xin lỗi thầy Đàm, tôi vẫn viết lời bài hát.
      - ra cứ như bị thầy giáo thúc nộp luận văn vậy. –Đàm Lập Đạt nhịn nổi cười. Lưu Triệu đứng bên cạnh cũng cười theo.

      -Hựu Đình ban đầu là do cậu muốn tự mình viết lời đấy. Nếu quả thực thể viết được như ý muốn của mình, chúng tôi có thể mời Lâm bạch viết lời giùm cậu.

      Danh tiếng của Lâm Bạch, người chuyên viết lời bài hát vốn như sấm dậy bên tai, từng là người chuyên viết lời cho Thiên hậu Khâu Vĩnh Ân. Vô số ca sĩ tìm mọi cách lên trời xuống bể cũng chỉ để xin ông ấy viết cho bài hát mà thôi.

      Lưu Triệu kiềm nổi, quay sang ra hiệu bằng mắt với Hựu Đình.

      Đường Hựu Đình làm như thấy, sắc mặt vẫn thản nhiên, tay hơi siết lại:
      -Cảm ơn ý tố T của thầy Đàm, nhưng đây là việc của tôi, muốn để người khác làm thay. Tôi cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất, tuyệt đối làm chậm trễ tiến độ của mọi người.

      Đàm Lập Đạt khẽ thờ dài tiếng, đưa mắt nhìn Lưu Triệu. Lưu Triệu biết điều liền đứng dậy ra khỏi phòng.
      Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Đàm Lập Đạt mới :
      -Hựu Đình, họ là thế hệ trước nên cố nhiên cũng có chỗ phải, nhưng chuyện đó qua nhiều năm rồi. Lần này cũng là ông ấy chủ động tìm đến. Ông ấy biết album lần này của cậu rất quan trọng, nên hy vọng có thể giúp tay.

      Đường Hựu Đình cụp mắt xuống, khóe môi nhếch lên, sau đó lắc đầu đứng dậy.
      -Cảm ơn thầy Đàm quan tâm. Dù rằng dễ dàng gì, nhưng tôi có ê kíp tố T như vậy, lại còn rất nhiều bạn bè, chắc có thể xử lý được thôi.
      -Hựu Đình. –Đàm Lập Đạt . –Ông ấy còn muốn biết mộ mẹ cậu. . .

      Hựu Đình đặt tay lên nắm đấm cửa, quay đầu lại:
      -Phiền thầy Đàm thay tôi với ông Lân, ông ấy và mẹ tôi chưa từng kết hôn, thế nên mộ mẹ tôi tiện với người ngoài.

      rồi Đường Hựu Đình sải bước , để lại cái bóng đơn và bướng bỉnh.

      Minh Vi ăn mỳ trứng, vừa nghe bọn Tô Khả Tinh bàn tán đầy hào hứng.
      - ? Có là có fan hâm mộ hỏi Đường Hựu Đình như vậy ?
      - mà! Cậu xem các bức ảnh đăng mạng ấy, mọi người đều điều tra về con bé đó.
      -Ái chà, đúng là to gan , dám hỏi Đường Hựu Đình câu đó ngay trước mặt mọi người. “ còn nhớ Thừa Trác ?” ha ha, chắc lần này đám “Đôi cánh” phải gây bạo động mất.
      -Đâu chỉ có thế, nào Đường Hựu Đình, nào Triệu Thừa Trác, lại cả Legend nữa, giờ ầm ĩ hết lên. Các đôi cánh chắc xòe cánh bay tứ tung.

      Minh Vi thể chen vào hỏi:
      -Đôi cánh nghĩa là gì?
      -Là nhóm fan hâm mộ độc quyền của Đường Hựu Đình. –Tô Khả Tinh “lên lớp” cho Minh Vi. –Chẳng phải Đường Hựu Đình được bọn họ tôn xưng lên mệnh danh là Tổng lãnh Thiên thần Gabriel còn gì? Bọn họ bảo ấy là thiên thần gãy cánh, còn bọn họ là những dôi cánh của thiên thần, giúp Đường Hựu Đình quay về thiên đường.

      Trước mắt Minh Vi lên khuôn mặt của Đường Hựu Đình khi ra lệnh cho mình, cười nhạt. Chẳng phải khi thiên thần gãy cánh mặt cắm ngay xuống đất hay sao?
      bạn khác cùng phòng bỗng kêu lên:
      -Mau lên mạng phát ra rồi đó.
      Cả đám con liền vội vây quanh màn hình máy tính, ngay cả Minh Vi cũng thò đầu vào xem vì hiếu kì.

      Trong đoạn vi deo rung lắc vang lên những thanh hỗn tạp. Ban đầu tất cả đều hết sức bình thường, Đường Hựu Đình đứng sân khấu lần lượt ký tên cho fan hâm mộ, thỉnh thoảng lại bắt tay hoặc ôm fan hâm mộ. Khoảng chừng hơn phút, tóc dài tới, ngay sau đó giọng vang lên: “ còn nhớ Thừa Trác ?”

      Tất cả khán giả im lặng nhưng rồi nhanh chóng dậy lên đợt sóng mạnh mẽ hơn. Các fan hâm mộ kích động kêu la ầm ĩ, hình ảnh càng lắc dữ dội hơn. Người cầm máy quay tiến đến gần sát , quay khuôn mặt của Đường Hựu Đình.

      Sắc mặt Đường Hựu Đình trở nên tái nhợt, đứng im với đôi mắt đỡ đẫn, giống như linh hồn bay đâu mất.
      “Mỗi ngày tôi đều nhớ đến cậu ấy”

      ta vậy, dù rằng ngữ điệu nghe rất bình thản, song nhìn dáng vẻ như sắp phát khóc
      Tim chợt thắt lại, Minh Vi khẽ hít hơi, đưa tay lên ngực trái.

      lạ lung, ràng thay đổi cơ thể khác, nhưng vì sao vẫn có cảm giác đau rất quen thuộc này?
      Nỗi đau câm lặng.
      Đường Hựu Đình đau đớn đến cực điểm.
      Xem xong đoạn clip, đám con đều yên lặng lúc.

      -Gợi lại vết thương của người ta quá đáng.

      -Triệu Thừa Trác tự sát vì chứng trầm cảm, có liên quan gì đến Đường Hựu Đình?

      -Ai mà đau lòng? Vì sao cứ nhất quyết ép cho ấy ra?

      -Đường Hựu Đình chắc phải khó khăn lắm.

      Minh Vi thở dài, dọn dẹp bát đũa vào:
      -Khả Tinh, mình đến phòng tự tập chút, cậu có cùng ?
      -Thôi. –Tô Khả Tinh uể oải. –Hôm nay mình quyết định xem lại các video của Legend. Ôi, Thừa Trác bạc mệnh của tôi…

      Minh Vi cười bất lực, ôm cặp sách rời khỏi kí túc xá.

      Công ty trong đêm cuối tuần khá yên tĩnh. Có được ngày nghỉ hiếm hoi nên phần lớn thực tập sinh đều nghỉ ngơi trong kí túc xá. Minh Vi đến phòng tập lại mấy điệu nhảy mới học, mồ hôi túa ra ướt đẫm, liền ra ban công khu phòng học hít khí trời.

      Đêm cuối thu trời đầy sao lấp lánh. Nếu là khi trước vẫn còn ở nhà, những lúc thế này chắc chắn kéo Thành Quân ra cùng ngồi ban công tầng hai để nắm sao.
      Trương Minh Vi năm đó là thông minh, gia thế tố T, dịu dàng đức hạnh, có niềm say mê cuộc sống. Nếu lấy người đàn ông bình thường, có lẽ cũng được trải qua niềm hạnh phúc đích thực.

      Giá như. . .

      Dòng suy nghĩ đầy phiền não của Minh Vi bất chợt bị cắt ngang bởi cục giấy từ trung rơi xuống.

      nghi hoặc xoa xoa đầu, nhặt cục giấy đó lên rồi mở ra xem.

      trang giấy viết nguệch ngoạc mấy câu bằng bút chì: “Nếu như ngày kia chúng ta có thể gặp lại nhau, chắc chắn vì nó mà bất chấp tất cả. . . Nhớ lần em từng với . . . sao quên được đôi mắt dịu dàng của em.”

      Thư tình??

      Minh Vi ngẩng đầu lên nhìn, lại thêm cục giấy nữa rơi xuống, trúng vào đầu .

      Câu trong tờ giấy này ngắn gọn hơn: “Em ra như vậy, còn vẫn ở lại nơi đây.”
      Trời ơi, nhạt kí chia tay?
      Lại cục giấy nữa bay vèo vòng rồi đáp lại bên cạnh chân .
      Minh Vi ngước nhìn lên theo hướng đó, thấy tầng ba có người con trai ngồi ngay thành ban công, đầu gục xuống vai, hai chân buông thõng ra bên ngoài khẽ lắc lư.
      Nếu biết tình cảnh nàycos ngĩa là gì, coi như Minh Vi sống lãng phí hai mươi tám năm.
      Có người định tự sát vì thất tình>?
      Minh Vi hít sâu hơi, thận trọng dè dặt lên tiếng:
      -Này, tầng ơi.

      Người đó ngẩng đầu lên, ánh đen trong phòng chiếu lên khuôn mặt tuyệt đẹp thể lẫn vào đâu của ta.

      -Đường Hựu Đình à?
      Đường Hựu Đình cau mày lại tỏ vẻ vui:
      -Kêu toáng lên cái gì vậy?
      Minh Vi ấp úng:
      -Đường. . .Ôi, Đường, định làm gì vậy?
      Đường Hựu Đình cắn đuôi bút, bực bội vì lời bài hát nên còn tâm trí đâu mà để ý đến Minh Vi.
      - liên quan gì đến , chỗ khác , đừng làm phiền tôi.

      Minh Vi cúi đầu nhìn những tờ giấy như di thư trong tay mình, lòng càng thấy lo sợ hơn.

      Bộ não của lập tức chuyển động: Đường Hựu Đình và Triệu Thừa Trác là tri kỉ, Triệu Thừa Trác tự sát, Đường Hựu Đình lại bị các fan hâm mộ kích động, nên Đường Hựu Đình cũng định tự sát.
      Cái gì mà “ Nếu như có ngày chúng ta có thể gặp lại nhau, chắc chắn vì nó mà bất chấp tất cả”, bất chấp tất cả xuống địa ngục sao?
      Nghĩ tới đó Minh Vi rung mình:
      -Sư huynh, hay là xuống đây trước , chúng ta chuyện lát.
      Đường Hựu Đình nghi hoặc cúi đầu nhìn :
      -Có chuyện gì lên đây , tôi có thời gian.
      Minh Vi lập tức chạy lên lầu ba, đừng ngay sau lưng Đường Hựu Đình lo sợ.
      Đường Hựu Đình viết viết vẽ vẽ gì đó lên cuốn vở, ngẩng đầu lên:
      -Có chuyện gì , giơ tôi bận lắm.

      Minh Vi vò xoắn hai tờ giấy bỏ , đưa mắt nhìn biểu cảm của Đường Hựu Đình. Sắc mặt ta dù vẫn tệ như mọi khi, nhưng ràng tuyệt vọng và sợ hãi thường thấy ở người sắp tự tử. Lúc đó mới yên tâm trở lại.
      -sư huynh làm gì vậy?

      - nhìn thấy sao? - Đường Hựu Đình tỏ ra thiếu kiên nhẫn. –Việc này giúp gì được nên đừng hỏi nhiều.

      Minh Vi nghĩ bụng, nếu đúng là viết di thư quả thực tôi giúp gì được.
      -Sư huynh , hôm nay tâm trạng tố T phải ? Có cần tôi chuyện với lúc ?

      Đường Hựu Đình dừng bút, nhìn sang Minh Vi với vẻ hồ nghi. này khuôn mặt hiền lành, sao năng hệt như tiếp viên ở trong quán bar? liền nở nụ cười mỉa mai.

      Hóa ra là vậy. Cuối cùng cũng hiểu ra, bước chân vào cái thế giới này làm sao tránh được việc dựa vào người khác để tiến thân. trong thời kì hoàng kim của nghiệp, nếu ta có thể dính dáng vào chút, hẳn cũng đủ vốn liếng để đẩy mình lên.

      Trông Đường Hựu Đình thoắt tỏ ra khinh ghét, thoắt lại cười mỉa mai khiến Minh Vi hiểu ra làm sao.
      -Sư huynh, ngồi ở đây rất thiếu an toàn, có thể qua đây chuyện được ? Chúng ta ngồi ghế từ từ nhé?

      Đường Hựu Đình quay đầu buồn nhìn nữa.
      -Tôi là tôi rất bận, có thời gian chơi trò tâm với . phải làm gì làm .

      Minh Vi làm sao dám ?

      thận trọng đến gần Đường Hựu Đình, nhưng cũng đến quá gần:
      -Sư huynh, ở đây là tầng ba.
      -Rỗi hơi. –Đường Hựu Đình di tẩy xóa mấy câu vừa mới viết ra. Thông thường tỷ lệ tử vong cũng lớn, nhưng cũng rất có khả năng gẫy tay gãy chân, thậm chí còn tàn phế suố T đời. . .

      Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi với vẻ kì quặc, tay xé tờ giấy vo lại rồi vứt xuống dưới.

      Minh Vi còn đủ thời gian để nhắc Đường Hựu Đình về việc bảo vệ môi trường.
      -Sư huynh, hãy ngĩ kĩ, đừng có làm bừa.
      -Cái con nha đầu này linh tinh gì thế? –Đường Hựu Đình mất kiên nhẫn. –Vứt bừa giấy có gì mà lớn chuyện, nếu chịu được nhặt giúp tôi là xong. Tôi còn bận viết lời bài hát, đừng làm phiền tôi nữa.
      -Tôi lo về chuyện vứt giấy lung tung- dĩ nhiên là việc đó cũng đúng. Là tôi . . . ôi, viết bài hát?

      Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi đầy ý vị, sau đó vẫy vẫy tay:
      -Qua đây.
      Minh Vi miễn cưỡng tới.
      -Ngồi xuống. –Đường Hựu Đình chỉ chỗ cạnh mình.
      Minh Vi thận trọng ngồi xuống, gió ban công thổi mạnh mang theo hơi lạnh khiến Minh Vi rung mình cái, ngồi co rúm lại.

      Đường Hựu Đình nhìn như rắn nhìn ếch rồi đột nhiên mỉm cười, từng đóa sen mỉm cười khuôn mặt. Minh Vi bị tác động bởi hành vi đó nên cũng cười cách vô thức.
      Nụ cười môi Đường Hựu Đình nhanh chóng biến mất, hệt như bị ai đó lấy tay lau . ta vung tay đưa cuốn vở đến trước mặt Minh Vi.

      luống cuống đón lấy tập bản thảo.
      - tưởng tôi làm gì? Hả?. –Đường Hựu Đình cười buồn, dùng tay gõ lên trán Minh Vi. – cho rằng tôi nghĩ quẩn? Tưởng tôi nhảy từ chỗ này xuống đất sao? Hả? !

      Minh Vi bị tên nhóc như vậy máy móc nên cũng mất kiên nhẫn, gạt tay tar a.
      -Đủ chưa vây? Có lòng tố T lại bị cho là đồ ngốc! Ai bảo nửa đêm ngồi ở chỗ nguy hiểm như vậy, giấy lại viết những lời làm người khác hiểu lầm. Nếu phải là quan tâm đến , dù cho có nhảy từ trung tâm thương mại quốc tế cũng ai thèm để ý?

      Đường Hựu Đình bị độp lại như vậy, sao được những lời định :
      -Tôi . . .
      - có chuyện gì tôi đây. –Minh Vi nghiêm mặt sụt sịt mũi. -Ở đây gió to cũng nên về sớm, cẩn thận kẻo bị cảm.

      quay người vào, liền nghe thấy Đường Hựu Đình với đằng sau:
      -Chờ chút! Này, Chu Minh Vi, tôi bảo chờ mà.

      Hóa ra Đường Hựu Đình còn nhớ tên . Minh Vi hơi mềm lòng, bèn đứng lại.
      -Làm gì? – hỏi khô khốc.

      Đường Hựu Đình sải bước tới gần Minh Vi rồi đứng lại trước mặt , cúi xuống nhìn trong giây lát sau đó lấy lại cuốn vở cầm.
      -Lấy đồ của tôi xong định luôn chắc?
      Minh Vi bối rối ho khan tiếng
      Hựu Đình ngồi xuống chiếc ghế ở ban công, tiếp tục vùi đầu vào cuốn vở.
      Minh Vi tò mò hỏi:
      -Sư huynh viết lời cho bài hát sao?
      -Bài hát cho đĩa đơn. –Hựu Đình .
      -Theo phong cách gì?
      -Ballad
      -Chủ đề là gì?
      Hựu Đình gấp cuốn vở lại, vẻ mặt tỏ ra chán ghét.
      Gã này đúng ;là rất xấu tính. Minh Vi rụt cổ lại, khoác cặp lên rồi ra phía cửa.
      -Đợi .
      -Lại cái gì nữa?
      -Qua đây. –Hựu Đình hất hất cằm vào chiếc ghế bên cạnh mình. –Nghĩ cùng với tôi .

      Minh Vi hỏi:
      -Nếu viết ra được có kí tên tôi ?
      Hựu Đình liếc nhìn lạnh lung. Minh Vi thè lưỡi, cúi đầu ngồi xuống bên cạnh ta.

      Lời bài hát bị tẩy xóa nhiều lần song cũng chỉ có vài câu: “Nếu như có ngày chúng ta gặp lại nhau, nụ cười của em còn có như khi trước. . .”
      - được rồi sư huynh. –Minh Vi lắc đầu, chỉ tay vào trang vở. –Lời bài hát trong Single đầu tiên sau khi solo sao có thể viết giống bài thơ đầy đau khổ của nam thanh niên hề có chút năng khiếu văn chương nào thế này? Sao gọi là “bầu trời của khắc ghi nỗi buồn thương màu xanh sẫm”? Tôi. . .

      Sắc mặt Đường Hựu Đình mỗi lúc trở nên u ám theo từng lời của Minh Vi.

      Có lẽ vì trời tối nên Minh Vi nhìn thấy, tiếp tục :
      -Trước hết chủ đề này của đủ mới lạ. Tuy thất tình và chia tay là chủ đề vĩnh cữu của tình ca, song tôi cảm thấy đĩa đơn này được ra để đánh dấu thay đổi phong cách của , nên cần có khác biệt với phong cách trước đây.

      Đường Hựu Đình im lặng trong chốc lát rồi hỏi:
      -Vậy quan điểm của thế nào?
      -Hãy thử viết chút về chủ đề tình lớn hơn xem, đây là khởi đầu mới của , vậy sao viết về kì vọng vào giai đoạn mới của đời người? –Minh Vi nhìn Hựu Đình.
      -Tình lớn ư? –Đường Hựu Đình lẩm bẩm.
      -Ngoài tình trai ra từng thứ gì khác chưa? –Minh Vi rút chiếc bút trong tay Đường Hựu Đình ra, bắt đầu viết nhanh. –Để tôi hình dung xem nào, sau khi ra solo coi như quay về điểm xuất phát, bắt đầu giai đoạn mới trong hành trình của đời người. Vậy tên bài hát nên thế nào?

      trang giấy lên từ tiếng : “Horizon”
      -Đường chân trời. . . –Đường Hựu Đình khẽ đọc lên.
      -Trước mắt là đường chân trời rộng lớn, dù biết phía trước có những khó khăn gì đón đợi, nhưng vẫn dũng cảm tiến lên. hạ quyết tâm chia tay với quá khứ, mang theo nỗi nhớ để bắt đầu cuộc đời mới hoàn toàn. kì vọng hoài niệm và cả cảm giác của đều thể qua bài hát này.

      Những ngón tay thon dài của Đường Hựu Đình khẽ gõ xuống mặt ghế.
      -Đại dương xanh thẳm.
      -Gì kia?
      -Đại dương xanh thẳm. –Đường Hựu Đình chìm trong kí ức. –Chúng ta đều thích đại dương, tôi từng hẹn với cậu ấy khi nào rảnh rỗi chúng tôi ra biển chơi.

      Minh Vi muốn hỏi xem cậu ấy là ai.

      -Cứ theo cảm cảm xúc của mình ấy, sư huynh. Viết ra những gì cảm nhận được cách chân thực là được.

      Mấy giọt mưa từ đâu tới rơi lộp bộp trang giấy thấm ướt thành từng vòng tròn rộng. Tiếng mưa nhanh chóng vang lên khắp xung quanh.

      Đường Hựu Đình và Minh Vi vội vàng thu dọn đồ quay vào phòng học.

      - có mang ô ? –Đường Hựu Đình hỏi.
      Minh Vi lắc đầu:
      -Nhưng kí túc xá ở gần đây, tôi chạy về cũng được.
      -Muốn ốm à? –Đường Hựu Đình càu nhàu. –Mưa cũng lớn lắm, đợi lát tạnh rồi về.

      Minh Vi ôm cặp sách theo sau Đường Hựu Đình xuống sảnh tầng .

      Gió đêm mang theo những hạt mưa li ti ùa vào qua cánh cửa mở rộng khiến cả khoảng rộng lớn tràn ngập hơi lạnh. Minh Vi rung mình nghĩ, đây có lẽ là cơn mưa cuối cùng của mùa thu năm nay, nhiệt độ giảm thêm nữa thế nào cũng có tuyết rơi.

      Từ lúc xuống cầu thang Đường Hựu Đình vẫn im lặng, đứng tựa lưng vào tường, mắt nhắm nghiền, trông sác mặt bình thản nhưng có chút hơi tịnh. khó nhận thấy Hựu Đình vẫn còn buồn vì chuyện xảy ra hồi sáng, những lời viết do bài hát hẳn cũng liên quan đến chuyện đau lòng qua, nhất thời chưa thể hồi phục ngay được.

      Trong tiền sảnh trống trải chỉ có Minh Vi và Đường Hựu Đình. Gió lạnh vù vù thổi, Minh Vi lạnh đến tê cứng người, thể kiếm chuyện để cho khí sôi động hơn.
      - Lần trước tôi nhìn thấy chiếc lắc tay của có hình chữ Vạn của nhà Phật, cũng tin vào Phật?
      Đường Hựu ĐÌnh đưa mắt nhìn , gì.
      Minh Vi mình:
      - Bố tôi tin vào Phật, tôi cũng vì thế mà tin chút ít. Quan niệm về thời gian của đạo Phật rất hay. nghìn thế giới làm thành tiểu thiên thế giới, nghìn tiểu thiên thế giới mới làm thành trung thiên thế giới . nghìn trung thiên thế giới mới làm thành đại thiên thế giới. Haha, chúng ta vẫn quen miệng đến đại thiên thế giới, hở ra là thâu tóm vạn vật. Mà nhân loại chẳng qua chỉ là bộ phận cực kì trong cái thế giới này, quả thực biết lượng sức mình. Khi còn sống, bố tôi vẫn thường dậy tôi rằng, trong cuộc sống đầy rẫy những khó khăn, ông thể quan tâm chăm sóc cho tôi mãi. Thế nên khi gặp khó khăn phải biết đôi mặt, giải quyết nó, tiếp nhận nó, cuối cùng là rời bỏ nó. Sư huynh, giờ ở bước nào?
      Đường Hựu ĐÌnh ngước mắt lên nhìn Minh Vi lần nữa, sau đó đứng thẳng lên và về phía máy bán hàng tự động . Khi quay lại cầm tay hai cốc ca cao, đưa cốc vào tay Minh Vi.

      Làn hơi bốc lên nghi ngút tỏa ra mùi thơm nồng đậm khiến người ta có cảm giác thèm thuồng.

      Bàn tay lạnh ngắt của Minh Vi ôm quanh chiếc cốc ấm áp, cảm giác thấy hơi ấm chạy thẳng đến đáy tim.
      - Sư huynh…
      - Đừng có nghĩ nhiều. – Đường Hựu Đình gạt ngay.- Tôi chỉ muốn làm im miệng thôi.
      - À…- Minh Vi cúi đầu, hơi thỏ tràn ngập mùi thơm của ca cao. mím môi cười, vẫn cố tiếng. – Cảm ơn

      Đường Hựu Đình cười nhạt. Khi này cụp mắt xuống, nhìn từ góc độ của thấy lông mày của vừa dày vừa dài, biết khiến những người con khác ngưỡng mộ tới mức nào.

      Cốc ca cao nóng dần dần cạn, khi nhìn thấy đáy chợt nghe bên ngoài có tiếng người gọi.

      Tô Khả Tinh chạy vụt dưới mái hiên:
      - Minh Vi à? Cậu có ở đó ? Mình mang ô cho cậu này!

      Minh Vi vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.

      Song Tô Khả Tinh mới là người bị bất ngờ. vào cồn ty mấy tháng này, đây là lần đầu tiên gặp Đường Hựu Đình, cho nên ngạc nhiên lắp ba lắp bắp:
      - Đường… Đường… Đường…

      Đường Hựu Đình hừm tiếng khiến những lời Tô Khả Tinh định tiếp sau trôi tuột vào trong bụng.
      - Sư huynh, xem chừng cơn mưa này thể tạnh ngay trong chốc lát, cứ đợi ở đây cũng phải là cách hay. – Minh Vi . – Hay là dùng ô của tôi. Tôi và Khả Tinh dùng chung chiếc là được.

      Vừa Minh Vi vừa đưa ô của mình ra. Đường Hựu Đình nhận lấy như bị ma xui quỷ khiến.
      - Sư huynh cũng về sớm . Cố gắng cho single mới nhé!
      Hai vừa cười vừa chúc ngủ ngon, sau đó che chung chiếc ô rồi mất hút trong màn mưa. Đường Hựu Đình còn mình đứng chơ vơ ở tiền sảnh trống tênh, nhất thời biết phải làm gì.

      Toàn là như vây, ngay, để mình đứng yên ở lại.

      Khi Đường Hựu đình còn biết là giận dữ hay tự thương chính mình Tiểu Hoàng xuất kịp thời.
      - Ôi Hựu Đình, sao có mỗi mình ở đây? – Trong tay Tiểu Hoàng cầm tới ba chiếc ô, vẻ mặt hiểu. – Chẳng phải dặn tôi mang thêm chiếc nữa hay sao?

      Đường Hựu Đình dài mặt nhưng vẫn trừng mắt lên với Tiểu Hoàng:
      - mình tôi dùng hai chiếc được hay sao?
      - Nhưng chẳng phải a có ô rồi đây? – Tiểu Hoàng chỉ vào chiếc ô màu vàng cam vẫn xếp gọn trong tay Đường Hựu Đình. Đúng là ô của con , đó còn in hình chú mèo Tom.

      Đường Hựu Đình kẹp chiếc ô của Minh Vi vào nách, giật lấy chiếc ô màu đen trong tay Tiểu Hoàng rồi vào màn mưa.
      - Vẫn còn giận vì chuyện sáng nay à? – Tiểu Hoàng vò đầu khổ sở, sau đó cũng chạy đuổi theo.

      Những ngày sau đó trôi qua vùn vụt. Trời mỗi lúc lạnh hơn, đến tháng Mười cuối cùng tuyết cũng rơi.

      Buối sáng thức giấc, Minh Vi đứng ban công nhìn xuống, thấy tuyết trắng tinh phủ lớp màng mỏng mặt đất.

      Ngày , mỗi khi gặp thời tiết thế này, bọn trẻ thế nào cũng chạy ra bãi cỏ chơi, in lại từng vế chân của mình tuyết.

      Vì sức khỏe của Minh Vi tố T nên người lớn thường cho phép ra ngoài chơi khi trời lạnh. chỉ có thể mình đu lên bậu cửa sổ, nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa với niềm ngưỡng mộ vô cùng.

      Bệnh tim khiến mất gần như cả tuổi thơ của mình, cũng như biết bao nhiêu cơ hội gặp bạn bè. Bạn học cùng lớp thấy được nâng niu đặc biệt, luôn phải chiều theo ý nên dần dần cũng mất kiên nhẫn, ngày càng cách xa. Trước khi quen Hứa Nhã Vân, có người bạn thân thiết nào.

      Hứa Nhã Vân là sôi động và hoạt bát, tính tình thẳng thắn quảng đại. Minh Vi và Nhã Vân vừa trông thấy nhau có cảm giác như thân quen từ lâu, lập tức kết thành tri kỉ.

      Từ sau khi được tái sinh, Minh Vi mới gặp Nhã Vân lần ở đám tang. Nhã Vân rất ít khi đến công ty, song những lời đồn đại về ấy vẫn đến tai Minh Vi.
      - Người đẹp ghen ghét lẫn nhau, đơn giản là vậy. – Tô Khả Tinh bằng giọng điệu thuyết giảng. – Hứa Nhã Vân rất thân với chủ tịch Trương, cho nên cũng cực kì ghét Chân Tích. Dù sau cái chết của Chủ tịch Trương, những lời đồn đại về về quan hệ của Cố Thành Quân với Chân Tích bớt nhiều, nhưng riêng Hứa Nhã Vân vẫn thôi căm giận. Nghe Chân Tích đọc kịch bản của chị ấy viết, muốn được nhận vai nhưng Hứa Nhã Vân ngay, nếu như Chân Tích đòi đóng bộ phim đó, chị ấy có phải phá hợp đồng cũng chấp nhận.
      - Nếu thế chẳng phải Chân Tích thảm hại lắm sao? – Minh Vi rất thích được bàn tán về chuyện của Chân Tích, thậm chí chưa bao giờ kiệm lời chế giễu ta.
      - thế còn gì, nghe ta cãi nhau với Chủ tịch Cố trận tơi bời. Phải rồi, mình còn nghe người ta Chủ tịch Cố sắp quay trở lại.
      - Cố Thành Quân cuối cùng cũng bắt đầu nhận vai diễn mới à?

      thực tập sinh cùng phòng chen vào:
      - Vì chuyện của vợ nên chủ tịch Cố nghỉ diễn nửa năm, quả thực mọi người đều mong ấy sớm quay trở lại.
      - Để tang của vợ nửa năm cũng đủ rồi còn gì. – Tô Khả Tinh nhún vai. – Chẳng qua là vợ chết mà thôi, ấy còn lo tìm được người vợ khác hay sao?

      bạn cùng phòng cười khúc khích.
      - Phải rồi, nếu như cho cậu cơ hội cậu cũng bám chặt lấy ngay.
      - Đừng là cậu muốn nhé! – Tô Khả Tinh nhìn xoáy vào đối phương. – Cố thành Quân trẻ tuổi, đẹp trai, là ngôi sao lớn nổi tiếng, giờ đây lại là chủ tịch hội đồng đồng quản trị Công Ty Vĩnh Thành. Khắp vòm trời này, cậu có thể tìm được người hoàn hảo như vậy nữa hay ?

      bạn cười hai tiếng rồi tỏ ra nghiêm túc
      - Ôi trời, biết phải là người phụ nữ như thế nào mới xứng dôi với người đàn ông hoàn hảo như Cố Thành Quân.
      - Cũng khó lắm. –Tô Khả Tinh hạ giọng. –Có người trong tổ vũ đạo với mình, chính vì vận số của chủ tịch Cố tố T quá nên mới khiến cho vợ ấy… Các cậu tự hiểu lấy.
      - Có như vậy ? –Đám con lập tức bàn tán xôn xao.

      Minh Vi nghe tiếp nổi, bật đèn đứng dậy vào phòng tắm.

      vừa ngâm mình trong bồn tắm chưa được bao lâu, bạn cùng phòng khác về, phát các tờ khai cho mọi người.

      -Là thầy giáo Trường bảo mình phát cho các cậu. MV mới của Đường Hựu Đình sắp khởi quay, công ty định tìm nhân vật nữ trong nội bộ. Nếu ai có hứng thú thử sức trước ống kính máy quay điền thông tin vào đây, kèm theo ảnh bán thân nữa.

      Tô Khả Tinh cũng nhận giúp Minh Vi tờ khai.

      Người vừa phát tờ khai nhìn Tô Khả Tinh nháy mắt, hỏi:
      -Cậu bảo Chu Minh Vi rất thân với Đường Hựu Đình phải ?
      -Cũng có thể coi là như vậy. –Tô Khả Tinh với vẻ ngưỡng mộ. –Chính xác là bọn họ có quen nhau. Cậu ấy gọi Đường Hựu Đình là sư huynh.
      -Ồ, dẻo miệng . – đó giễu cợt. –Bên tổ vũ đạo có người học khóa dưới đại học với Đường Hựu Đình, chỉ chuyện trò với ấy vài lần. Vậy mà bây giờ đâu, ta cũng Đường Hựu Đình chọn mình làm nhân vật chính trong MV đó. Chu Minh Vi kết giao với Đường Hựu Đình chắc đến tám mươi phần trăm là có ý đồ.

      - phải chứ…-Tô Khả Tinh lẩm bẩm. –Mình nhìn thấy cậu ấy rất thành thực, cả ngày đều lên lớp học, quan tâm đến chuyện thị phi.

      -Người ta có nhiều suy nghĩ sâu xa mà. –Cố kia thấy vậ vẫn chưa đủ, huých Tô Khả Tinh cái, -Cậu cứ chờ mà xem. ta lẳng lặng như vậy thôi nhưng phất lên rất nhanh.

      Tô Khả Tinh quay vào trong phòng, ngồi thần ra giường.

      Minh Vi được Cố Thành Quân để ý tới, Minh Vi kết bạ với Đường Hựu Đình, Minh Vi là thực tập sinh được Đàm Lập Đạt đặc tuyển. . .

      cũng biết Chu Minh Vi hơi đặc biệt, ban đầu cứ tưởng ấy là kiêu căng tự mãn, nhưng ngờ Minh Vi hết sức khiêm nhường, kín đáo. Minh Vi chỉ nhắc đến Đường Hựu Đình lần, cũng chưa bao giờ huyênh hoang về các ưu thế của mình. ấy quả thực nỗ lực hơn nhiều lần so với bạn học khác, nên được các giáo viên mến là lẽ thường tình.

      Nhưng tron giới giải trí, phải cứ cố gắng là có cơ hội thành công. Cơ hội quả thực vô cũng quan trọng. Đối với bất kì ai cũng vậy, học viên ưu tú và trầm tĩnh như Chu Minh Vi chính là đối thủ cạnh tranh lớn.

      Tô Khả Tinh cứ ngồi đắm chìm trong suy nghĩ như vậy biết bao lâu, cho tới khi Minh Vi bước ra mới giật mình bừng tỉnh.

      -Sao ngồi ngẩn người ra thế? –Minh Vi vừa lau tóc vừa hỏi. –Tranh thủ phòng tắm còn ấm, cậu vào tắm luôn .
      -À, được. –Tô Khả Tinh chậm rãi đứng lên.

      Minh Vi đứng quay lưng lại lau đầu. Tô Khả Tinh cắn môi, vò tờ khai vừa rồi vứt vào thùng rác.

      Sắp đến cuối năm, mọi người trong công ty đều bện rộn. Các nghệ sĩ thành danh đều chuẩn bị cho chương trình Noel và dạ hội mừng năm mới, các giáo viên ở trung tâm đào tạo lúc này cũng ưu tiên việc chăm chút cho nghệ sỹ hơn, vậy nên thực tập sinh có nhiều thời gian rảnh rang hơn.

      Những lúc phải luyện tập gì, bọn Minh Vi thường đến các phòng tập để xem các người khóa trước biểu diễn thử. Các khác xem thần tượng của mình, còn Minh Vi đến để xem những đứa trẻ mà khi trước chính tay gây dựng nên.

      Ví dụ như nhóm nam thần tượng hợp thành “Cực quang Boy”, còn nữ thần tượng hợp thành “Lady anne”. Hai nhóm kim đồng ngọc nữ này đều do chính tay Minh Vi xây dựng, sau đó đẩy lên thành hai nhóm nhạc thần tượng trẻ tuổi rất được thích ở Trung Quốc. Bọn họ đều có kế hoạch ra album trong ngày đầu năm mới, Lady Anne còn sắp bắt đầu chuyến lư diễn Châu Á.

      Với những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình mà Minh Vi đầu tư trước khi chết, có cái bước vào giai đoạn quảng cáo trước khi phát sóng, có cái cũng vừa chính thức lên màn ảnh .

      Cái chết của làm thay đổi bất cứ việc gì. Công ty vẫn vận hành cách bình thường, mặt trời vẫn mọc ở hướng đông, Cố Thành Quân cuối cùng cũng kết thúc thời kì để tang sắp quay trở lại với điện ảnh.

      Minh Vi chỉ đứng xem lát rồi rời khỏi khu phòng tập. Hôm nay lại đổi trực nhật với Tô Khả Tinh, phải quét dọn nhà vệ sinh.

      Khi qua khu phòng tập lớn, Đường Hựu Đình hơi bước chậm lại. Qua kính cửa sổ, có thể nhìn thấy chừng hai mươi đứng bên trong, người người cười, mặt ai cũng tràn đầy hi vọng.

      -Đầy đều là những người hôm nay muốn thử vai nữ chính trong MV của tôi đúng ?

      -Phải, tất cả đều là ứng viên. –Giám đốc bộ phận Nhân .

      Ánh mắt của Đường Hựu Đình lướt qua từng khuôn mặt, lông mày hơi nhíu lại:
      -Tất cả ở đây hết rồi?
      -Đều ở đây hết rồi. Cậu có định vào ?
      -Trong những người qua được vòng phỏng vấn có ai tên là Chu… -Đường Hựu Đình ngừng lại lắc đầu. – có gì. Tôi tới gặp Chủ tịch Cố trước .

      Lúc này Cố Thành Quân vẫn ăn mặc kiểu doanh nhân, bộ vest màu tối đơn giản. Từ khi vợ qua đời đến giờ, từ chối mọi lời mời tham gia chương trình, chỉ chuyên tâm vào quản lý công ty. Chỉ đến mấy ngày trước, khi thông tin Cố Thành Quân nhận lời quay lại đóng phim được loan ra, các fan hâm mộ, vốn vẫn thấp thỏm sợ giã biệt điện ảnh, mới tạm yên tâm.
      -Lát nữa cậu phỏng vấn nhân vật nữ chính phải ? – Cách của Cố Thành Quân ngàng càng ngắn gọn và kiên quyết, ra dáng người đứng đầu công ty. –Vậy chúng ta nhanh thôi. Gần đây công ty đầu tư vào bộ phim thần tượng cho giới trẻ, muốn sử dụng bài hát mới của cậu trong phim. Tuy nhiên đây là phim cổ trang nên toi hy vọng đó bài hát theo phong cách cổ.

      -Phong cách cổ? –Đường Hựu Đình dở khóc dở cười. –Chủ tịch Cố, được sáng tác bài hát cho phim rất tuyệt, nhưng phong cách cổ phải sở trường của tôi.

      -cậu có thể suy nghĩ thêm. –Cố Thành Quân . –Trong album mới xuất thêm bài hát cổ phong cũng tệ lắm đâu. Xu thế bây giờ là vậy mà.
      -Xu thế chỉ là xu thế, tôi nhất quyết giữ phong cách của mình. Đây là nguồn gốc sáng tạo của tôi, cũng là nguyên nhân khiến fan hâm mộ thích tôi.

      -Khoản đầu tư cho bộ phim này rất lớn, nhiều nghệ sỹ nổi tiếng tham gia, được đánh giá là điểm nhấn của nửa cuối năm sau.

      Đường Hựu Đình đáp lại:
      -Cảm ơn Chủ tịch Cố cho tôi cơ hội này, tuy nhiên, chắc phải tìm người khác rồi. Chẳng phải nhóm “Cực quang Boy” cũng sắp cho ra album mới rồi sao?

      Cố Thành Quân mấy thoải mái với thái độ kiêu ngạo và cao vòi vọi của Đường Hựu Đình, song vẫn cố nhịn lộ ra:
      --Giờ chưa cần phải trả lời dứt khoát như vậy, thời gian vẫn còn nhiều, cậu hãy về suy nghĩ thêm.
      - cần suy nghĩ, thực ra tôi. . .-Bất chợt đưa mắt nhìn ra phía khác, Đường Hựu Đình dừng câu giữa chừng.
      -Sao thế?
      -, có gì. –Đường Hựu Đình xua tay. –Tôi xin phép trước đây.

      Cố Thành Quân nghi hoặc nhìn theo bóng Đường Hựu Đình vội vã bước . tới chỗ Đường Hựu Đình vừa mới đứng, nhìn theo hướng cậu ta vừa nhìn.

      Nhìn từ cửa sổ sát sàn ở tầng ba xuống giếng trời bên dưới, thấy ngay lau dọn đài phun nước.

      cảnh tượng quen thuộc, người con quen thuộc và cả cái tên quen thuộc.

      Tay Minh Vi lạnh tê cứng lại. Dù trong tòa nhà có bật điều hòa tổng, nhưng cơ thể Chu Minh Vi vốn chịu được mùa đông, chân tay lúc nào cũng lạnh. Các đồng tiền xu bên dưới đài phun nước vừa lạnh vừa ướt, giống hệt như những viên đá , Minh Vi đành phải vừa nhặt vừa đưa tay lên miệng hà hơi cho đỡ lạnh.

      -Sao hôm nay lại trực nhật nữa?
      Minh Vi đứng thẳng người lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy tức giận đó, tỏ ra hiểu.
      -Đường sư huynh. Là bạn cùng phòng tôi xin đổi ngày.

      Đường Hựu Đình cau mày:
      -Vậy muốn tham gia ghi hình thử sao?
      -Ghi hình thử nào? –Minh Vi hỏi.

      Đường Hựu Đình ngớ người, tiếp tục khoanh tay cười châm chọc
      -Rố T cuộc là tình trạng quan hệ giữa và các bạn cùng phòng gay go tới mức nào?

      Minh Vi vốn thông minh nên chỉ cần động não chút là có thể đoán ra chuyện gì.
      -Ghi hình thử cái gì mà tôi biết?
      -Nhân vật nữ chính trong MV sắp tới của tôi.

      Minh Vi à tiếng.
      -Vậy sao vẫn còn ở đây? ra đó làm giám khảo à?
      Đường Hựu Đình thẳng khách sáo:
      -Là tôi hỏi . muốn casting?

      Minh Vi chưa vội phản ứng lại, lau dôi tay ướt vào tạp dề, sau đó do dự :
      -Bây giờ sao? Tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị gì hết. Hơn nữa tôi còn chưa trực nhật xong. . .Ôi sư huynh , làm cái gì vậy?

      Đường Hựu Đình túm lấy cổ tay Minh Vi, rồi kéo sải bước về phòng tập lớn. Minh Vi luống cuống phía sau, giằng tay mấy lần cũng ra được, cuối cùng đành phải theo Đường Hựu Đình.

      Cố Thành Quân nhìn thấy hai người kéo nhau rồi mất hút sau góc khuất tòa nhà, bèn nhấn chuông gọi thư kí.
      -Tiểu Trần, hôm nay casting diễn viên cho MV của Đường Hựu Đình ở phòng nào?
      xkhang thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Người con của biển
      Tô Khả Tinh đứng trước gương kiểm tra lại đầu tóc lần cuối. Lần ghi hình thử này được phép trang điểm, nên đám con đành phải tập trung vào chăm chút kiểu tóc của mình. Trán hơi rộng nên phải để mái bằng che bớt khuyết điểm đó .

      Cánh cửa phòng tập đột nhiên mở tung ra, Minh Vi đứng ngay trước cửa lúng túng biết phải làm gì. bàn tay phía sau lưng đẩy cái, sau đó cánh cửa đóng lại vào như cũ.

      Minh Vi vẫn mặc tạp dề và ủng, đầu tóc rối bù, trông nhếch nhác. Đám con trong phòng quan sát hồi, sau đó thầm cười với nhau.

      Vẻ hoảng hố T vụt thoáng qua khuôn mặt Tô Khả Tinh, vội vàng đứng dậy, nở nụ cười cứng ngắc rồi tới trước mặt Minh Vi.
      -Minh Vi, cậu cũng đến rồi à? Mình tưởng cậu muốn tham gia casting.

      Minh Vi nhìn Tô Khả Tinh cười nhàng.
      -Mình cũng vừa mới biết thôi.
      -Cậu vừa mới biết thôi sao? –Tô Khả Tinh làm bộ ngạc nhiên hơi quá. –Chẳng bao giờ nghe thấy cậu nhắc đến chuyện này nên mình tưởng cậu có hứng thú, hóa ra là cậu biết.
      -Đâu phải vậy. –Minh Vi vẫn cười nhạt. –Sém chút nữa bị lỡ mất nguy hiểm .
      -Bây giờ may rồi. –Tô Khả Tinh kéo ngồi xuống ghế. –Lần này hình như tuyển lúc bốn người luôn.
      -Đường Hựu ĐÌnh tham gia diễn xuất à?
      - ấy chỉ ghi phần hát thôi.
      -Thế chẳng phải cơ hội của bọn mình nhiều hơn sao?
      -Đúng rồi. –Tô Khả Tinh cười ha ha. –Ôi trời, tay cậu lạnh quá. Cậu ngồi yên đây, để mình rót cho cậu cốc nước nóng.

      Tô Khả Tinh chạy rồi, Minh Vi vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười ngồi xuống ghế.
      tiếng cười mỉa mai vang lên bên cạnh:
      -Bạn của cậu đấy à?

      Minh Vi quay đầu sang đó. Người vừa lên tiếng là trông mặt khá quen, dôi mắt phượng rất đẹp, mang vẻ hết sức phong lưu.
      Minh Vi cân nhắc:
      -Là bạn cùng phòng.
      đó tỏ ra mình hiểu, cười giễu:
      -Thảo nào.

      Minh Vi cười cay đắng tiếng. Xét phương diện tâm lý lứa tuổi, từ đầu đến cuối vẫn sao kết thành bạn tri với những bé kém mình tới mười tuổi này được. Con vốn tính tình nhen bẩm sinh, chuyện đấu đá nội bộ là thể tránh khỏi.

      kia tiếp:
      -Mình là Chung Thiên Dao.
      Minh Vi cũng tự giới thiệu tên mình, sau đó bỏ tạp dề ra.
      Chung Thiên dao đột nhiên cười đầy hàm ý:
      -Vừa nãy mình trông thấy rồi.
      -Trông thấy cái gì?
      -Người đẩy cậu vào, mình trông thấy rồi.

      Minh Vi cố làm ra bộ mặt ngây thơ, nhưng dường như khó duy trì đượ nụ cười ngây thơ trong sáng phù hợp với tuổi tác của lúc này.
      -Chắc cậu nhìn nhầm.
      -Cũng có thể. . .-Chung Thiên Dao nhón chân lên. –Cậu có quan hệ tố T với ta như vậy mà vẫn bị bạn cùng phòng cản trở. Nếu mình là cậu, chắc chắn phải tự xem xét lại bản thân rồi.
      -Chắc là phải vậy. –Minh Vi tự với mình.

      Lúc đó Tô Khả Tinh cầm hai cốc nước quay lại. Minh Vi lập tức nở nụ cười thân thiết, đứng dậy đón lấy.

      Minh Vi phải thiếu nữ đơn thuần vừa phát mình bị ức hiếp lập tức trở mặt tuyệt giao với đối phương. Dù rằng kiếp trước Trương Minh Vi quang minh chính đại, thích so đo thiệt hơn, nhưng khoáng đại này được thiết lập cơ sở điều kiện tài chính vững chắc. Còn giờ đây, Chu Minh Vi chỉ là con nhà nghèo hoàn toàn có thứ gì, muốn nắm lấy cơ hội phải biết chủ động suy tính. Cố Thành Quân dạy cho môn học về phản bội, cho nên giờ phút này, Minh Vi có thể lo buồn giận dữ, lúc nào cũng vui vẻ như hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.

      Vậy nên lúc casting, sau khi Đường Hựu Đình thuận miệng ra đề: “Hãy ôm người đứng bên cạnh bạn”. Minh Vi vẫn có thể dang tay ra ôm lấy Tô Khả Tinh với vẻ hết sức tự nhiên.

      Minh Vi tiên phát chế nhân, hướng khuôn mặt mình về phía ban giám khảo, còn khuôn mặt Tô Khả Tinh bị che khuất hoàn toàn. Cảm xúc đều biểu ra lúc đó là vẻ thân thiết thực phù hợp, động tác nhàng tinh tế, bàn tay còn khẽ vuố T lên lưng Tô Khả Tinh, dường như muốn an ủi người bạn tố T mà mình quý.

      Sauk hi động tác kết thúc, hai người rời nhau ra.

      Tô Khả Tinh vẫn còn sững sờ vì hành vi đó. Chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, kịp phản ứng mà hoàn toàn bị Minh Vi điều khiển.

      Đường Hựu Đình ngồi ghế giám khảo, chấn bắt chéo, những ngón tay thon dài khẽ vuố T dưới cằm. lời gì, đôi mắt sâu hút, khóe miệng hơi cong lên vòng cung tinh tế.

      Bắt gặp ánh mắt thăm dò đầy thăm dò của Đường Hựu Đình, Minh Vi cười thản nhiên.
      Cố Thành Quân đứng bên ngoài cửa phòng tập cũng mỉm cười.

      ấy phải đóa hoa sen trắng yếu đuối, mà là đóa tường vi rực rỡ nở giữa mùa hè, đẹp đẽ nhưng cũng nhiều dáng vẻ, sức sống tràn trề, chịu được nắng lửa tuyết sương, hơn nữa còn có gai nhọn để tự bảo vệ mình.

      Chỉ cần cho ấy giá đỡ, ấy bừng nở đầy cây cho bạn.

      Buổi casting kết thúc, đại diện ban giám khảo ra từ phòng tập công bố luôn kết quả.

      Nhân viên của công ty đón lấy tờ giấy ghi kết quả rồi đọc từ từ: “Hà Miêu, Chung Thiên Dao, Lâm Tú Viên,. . .Chu Minh Vi”

      Nghe cái tên cuối cùng được đọc lên, Tô Khả tinh cảm thấy như sấm nổ bên tai, tay chân lạnh ngắt.

      Minh Vi đứng bên cạnh cầm lấy tay Tô Khả Tinh, nhàng:
      - có gì đâu, Khả Tinh. Rất nhiều khi chỉ do may mắn, chứ điều đó chứng minh thực lực.
      -Vậy vận số của mình quả là tệ. –Tô Khả Tinh cố cười nhưng trông khuôn mặt còn khó coi hơn khóc mấy lần. –Cậu xem bản thân cậu ấy, khi phỏng vấn được thầy Đàm Lập Đạt công nhận, sau khi vào công ty rồi lại được chủ tịch Cố và Đường Hựu Đình để mắt tới. . .

      Tô Khả Tinh hề nên những xung quanh đều nghe, liền quay sang nhìn Minh Vi với vẻ ngạc nhiên. Minh Vi ngờ được rằng Tô Khả Tinh có thể phơi bày ra giữa đám đông như vậy nên nụ cười đông cứng khuôn mặt.

      Tô Khả Tinh ngước mắt lên nhìn Minh Vi tồi giọng oán thán và tự thương hại:
      -Mình có nền tảng tố T như cậu nên hoàn toàn thể so sánh được với cậu.
      - vậy là có ý gì? –Chung Thiên Dao biết đến đứng sau lưng Minh Vi từ lúc nào, trông điệu bộ hung hăng. –ý là chúng tôi trúng tuyển đều nhờ có người hậu thuẫn chứ gì?

      Câu của Chung Thiên Dao chỉ giải cứu Minh Vi khỏi tình thế khó khăn, mà còn thành công trong việc chĩa mũi nhọn của mọi người sang phía Tô Khả Tinh.

      Chung Thiên Dao có cá tính mạnh mẽ, hoàn toàn phải là người mà Tô Khả Tinh dễ đối phó. Thiên Dao đứng chống nạnh cười giễu cợt, toáng lên:
      -Bản thân mình có khả năng, chỉ biết người khác cửa sau. có thể tự an ủi mình như vậy, nhưng đừng có hắt nước bẩn lên người khác! Tất cả đều là bạn học sao phải hại lẫn nhau?

      Sắc mặt Tô Khả Tinh hết đỏ lại trắng, lúng túng biết phải phản bác thế nào. Minh Vi cũng tỏ ra bối rối, song chỉ đứng lặng yên ở bên.

      Hai được chọn còn lại cũng đứng lên tới đó, cùng chống lại kẻ thù chung, giận giữ nhìn Tô Khả Tinh.

      Minh Vi thấy tình hình bất lợi, vội vàng chen vào giải hòa:
      -Đừng giận nữa, cậu ấy chỉ là có chút hiểu lầm với mình thôi. Chúng ta như vậy để giáo viên nhìn thấy cũng hay lắm đâu.

      Cánh cửa phòng tập đột nhiên bật mở, Cố Thành Quân chậm rãi từng bước vào trong. Tất cả đám nữ sinh đều ngạc nhiên hơn là mừng rỡ, mặt mày biến sắc, đồng thời im bặt, hệt như bầy chim non sợ hãi. Sắc mặt Minh Vi cũng chợt tái , cắn môi đứng cúi đầu.

      Tô Khả Tinh rố T cuộc vẫn là còn ít tuổi, lần đầu tiên đứng trước thế lực lớn như vậy, lại vừa bị mấy người dồn vào bắt nạt sớ tới mức nước mắt long lanh, nước mắt sắp trào ra.

      Cố Thành Quân nhìn quanh lượt rồi bất chợt cười khẽ:
      -Đều làm sao cả thế? biết tôi ư?

      Đám thực tập sinh thở phào nhõm, lập tức lên tiếng chào Thành Quân:
      -Chào chủ tịch.

      Cố Thành Quân mỉm cười, trông giống hệt bậc đàn hiền từ. nhanh chóng tìm ra trung tâm của vụ lộn xộn rồi tới đó. Chung Thiên Dao dù là to gan nhưng khi ấy cũng thể nuố T nước bọt đánh ực tiếng.

      Cố Thành Quân đến trước mặt bọn họ, ánh mắt dừng khuôn mặt đọng giọt nước mắt của Tô Khả Tinh. Nụ cười môi càng hơn, giọng của đầy vẻ thương xót và cưng nựng.
      -Em là Tô Khả Tinh đúng ? Sao lại đến nỗi khóc lóc thế này?

      Tô Khả Tinh cảm tưởng như được nghe thấy thanh ở trời, xúc động tới mức lắp ba lắp bắp, nước mắt càng trào ra dữ dội hơn.

      Cố Thành Quân lấy chiếc khăn tay ra rồi đưa cho bé:
      -Lau nước mắt , khóc tới mắt sưng lên trông xấu lắm.
      -Thầy. . .thầy Cố. –Tô Khả Tinh cầm chiếc khăn tay mà toàn thân run bắn.

      Cố Thành Quân cười dịu dàng, mềm mỏng:
      -Chẳng phải là chỉ vai diễn trong Mv thôi sao, gì mà tới mức sống chết như vậy. Như thế tố T hơn rồi đấy.

      nghĩ ngợi chút, rồi sau đó tiếp với vẻ mấy quan tâm:
      -Bài hát định trong MV chào mừng năm mới của “Cực quang Boy” cho em đóng vai chính nhé.

      Tiếng xì xào nổi lên trong phòng tập, Tô Khả tinh ngạc nhiên tới mức ngừng khóc, đứng ngẩn người ra nhìn Cố Thành Quân. Minh Vi lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Thành Quân, đến khi nhìn lại cúi xuống như cũ. Ánh mắt chỉ lướt qua khuôn mặt đáng cúi thấp của dừng lại.

      -Vậy cứ chố T thế . –Cố Thành Quân vỗ vỗ lên cánh tay cầm chiếc khăn mùi soa của Tô Khả Tinh. –Cố gắng nỗ lực lên, tôi chời xem màn biểu diễn tuyệt vời của em.

      Tô Khả Tinh vẫn còn chìm đắm trong ngạc nhiên tới mức chấn động, quên cả việc cảm ơn. cũng giống như mọi người ở đó, chỉ biết giương mắt lên nhìn Cố Thành Quân khuất.

      Khi đó Minh Vi mới ngẩng mặt lên, ánh mắt theo dõi bóng người cao lớn của cho tới khi mất hút sau cánh cửa.

      Người đàn ông này định chơi trò gì?

      Chỉ câu là có thể lôi từ dưới rồi đẩy đến tận nơi cao. Mánh khóe còn công khai như vậy, cần giấu giếm, cũng quan tâm đến việc đó có thể đảm trách được hay . Hưởng thụ niềm vui được chơi đùa và năm giữ số mệnh của người khác trong tay mình? Tạm thời bỏ tấm áo khoác ngoài của diễn viên, bên trong chính là người lãnh đạo có tố chất bẩm sinh, suy nghĩ sâu xa, coi thường tất cả người khác ngoài mình.

      Tiếng xì xào bàn tán vang lên trong phòng tập, những ánh mắt dò xét, ngưỡng mộ và đố kị đều hướng vào Tô Khả Tinh. Chung Thiên Dao cười giễu cợt, ánh mắt cứ chuyển từ Tô Khả Tinh lại sang Minh Vi. Chỉ có Minh Vi là người bình thản nhất ở đó. Ánh mắt phảng lặng như vực nước sâu dưới núi, giọng vẫn đều đều nhanh chậm:

      -Khả Tinh, như vậy là tố T rồi nhé. Cậu cũng có thể đóng vai nữ chính trong Mv rồi.
      -Phải đấy.- Tô Khả Tinh hít sâu hơi, đưa tay lau nước mắt mặt. nhìn xoáy vào Minh Vi, nửa cười nửa . – Cậu đúng, tất cả đều là vận số. giờ đây vận số của mình tới rồi.

      Tô Khả Tinh với ý sâu xa, cố nhiên Minh Vi thể nghe ra, nhưng hề đổi sắc mặt, vẫn mỉm cười như cũ. Ánh mắt của hai người con gặp nhau giữa trung, bắn tóe ra tia lửa.

      Tô Khả Tinh cầm lấy chiếc tập dề Minh Vi để ghế, mặc vào mình:
      -Minh Vi cậu chưa trực nhật xong đúng ? Đây đáng lẽ là ngày trực nhật của mình, mình phải làm nôt. Cám ơn cậu giúp.
      -Đừng khách sáo như vậy. –Minh Vi đáp lại nhàng.
      -Vậy lát nữa gặp ở kí túc. –Tô Khả Tinh lấy lại được thân mật trước đó.
      -Lát gặp lại.

      Vẫn giữ nụ cười môi, Tô Khả Tinh thẳng ra khỏi phòng, nhìn bất kì ai. Chung Thiên dao thể cười khẩy tiếng, lắc đầu nhìn sang phía Minh Vi. Đứng giữa đám đông với những lời xì xào bàn tán, Minh Vi vẫn giữ được nụ cười nhã nhặn có tiết chế của mình.

      Cánh cửa phòng casting lại mở ra lần nữa, Đường Hựu Đình và các thành viên ban giám khảo bước vào. Ngay lập tức có nhân viên báo cáo việc xảy ra. Đường Hựu Đình nghe mấy câu nhướn mày lên nhìn về phía bọn Minh Vi.

      Cả bốn người trúng tuyển đều hơi lúng túng. Bọn họ mới được nếm uy phong của Cố Thành Quân, vừa sợ vừa ấm ức, song vẫn cảm thấy tủi thân đến mức nực cười.

      Minh Vi đối diện với ánh mắt thăm dò của Đường Hựu Đình, hơi nghiêng người xuống.

      Đường Hựu Đình thấy bộ dạng bình thản và trầm tĩnh của , miệng hơi hé mở. vốn định chọc cười mấy câu, lời đến miệng nhưng lại thôi vi nhận ra xung quanh có quá nhiều người, phải chỉ riêng tư mỗi hai người họ. Minh Vi biết Đường Hựu Đình là người khắt khe quá mức, nên biết cũng định làm mất hình tượng trầm tĩnh vốn có của mình trước mặt mọi người.

      -Sáng mai bốn người các bạn có mặt tại đây. Mang theo giày múa, tập vũ đạo trước.

      Bốn trúng tuyển gật đầu.
      -Vất vả cho các bạn rồi. –Khi qua cả nhóm, Đường Hựu Đình dừng lại trong giây lát. –Chúng ta hãy cố gắng để quay MV “Horizon” cho trọn vẹn nhé.

      Nghe thấy từ quen thuộc, Minh Vi bỗng chộn rộn trong lòng. Đường Hựu Đình nhìn với ánh mắt đầy hàm ý, sau đó quay người .

      Single mới nhất của Đường Hựu Đình quả nhiên có tên là “Horizon”

      Đó là tên ca khúc trữ tình, đoạn dạo đầu là tiếng Guitar sắc nét, Đường Hựu Đình hát theo với giọng thanh. Sau đoạn đầu tiên, các nhạc cụ khác mới hòa vào, giai điệu du dương êm dịu, lúc đến cao trào bừng dậy đam mê, tràn đầy sức lan tỏa.

      Lần đầu Minh Vi nghe ca khúc do đặt tên đó là khi đến dự họp cùng cả e-kip trong vai trò nữ diễn viên của MV. Để minh họa hơn cho phương án sản xuất MV này, đạo diễn cho cả E-kip nghe bài hát. Cả bốn lập tức bị bài hát hút hồn chỉ vì gia điệu có sức truyền tải, mà còn vì ca từ tuyệt đẹp.

      Lời bài hát do Đường Hựu Đình tự viết, câu từ đơn giản nhưng trôi chảy, sinh động đầy sức sống, trong từ ngữ đều ngập tràn niềm vui được cất cánh bay lên.

      “Nơi tận cùng của thế giới trải rộng ran gay dưới đôi chân

      mang theo trái time m. khởi hành tìm chân trời phía bên kia trong cổ tích

      Cánh rừng đầy những bóng thiên thần, hay bến cang với những nàng tiên cá

      Em chỉ có sắc màu của bầu trời mới có thể nhuộm xanh mặt biển

      Nàng công chú khẽ vén mái tóc dài, dạ oanh tìm bụi gai làm bạn

      Phù thủy bắt đầu nhảy múa trong bóng tối, lời nguyền thể nào hóa giả được trói buộc giữa chúng ta

      vượt qua ngàn núi vạn song, đầu là bầu trơi sao lấp lánh

      Đuổi theo đường chân trời, mình dang rộng cánh buồm

      Tình cảm của em ấm nóng tỏng lòng, hóa ra tình lại lãng mạn đến thế

      nhớ ngày hè hôm đó, ai thầm bên tai

      Xem kìa, mặt biển biếc xanh. . .

      Lực bùng phát trong giọng hát của Đường Hựu Đình rất lớn, khi hát khúc ballad nhàng như vậy trở nên tinh khiết và ràng. Tiếng hát vừa cất lên, Minh Vi lập tức có cảm giác toàn thân chìm xuống dòng suối ấm áp vô cùng.

      bài hát hay, ca sĩ nổi, thêm vào đó là những chuyện buồn vui chìm lấp trong quá khứ, nếu như làm tố T khâu quảng cáo và tiếp thị, single mới này của Đường Hựu Đình hẳn giành được thành công xứng đáng.

      Công ty cũng đầu tư lượng lớn nhân lực, vật lực vào MV này. Ngoài bốn nhân vật nữ trong đó có Minh Vi quay những hình ảnh đặc tả, công ty còn sử dụng gần hai mươi thực tập sinh nam khác hoạt động làm nền ở phía sau.

      Tình tiết câu chuyện trong Mv tương hỗ cho ca từ của bài hát, kể về chàng trai mạo hiểm vì người mình . Ban đầu Đường Hựu Đình chỉ định tham gia phần hát, song hiểu sao lại bị thuyết phục nên đồng ý diễn vai nam chính.

      Minh Vi cùng ba người còn lại chia nhau diễn các vai mà lời hát nhắc đến: thiên thần, nàng tiên cá, công chúa và phù thủy. Bọn họ lần lượt gặp nhân vật nam chính, sau đó tìm cách níu chân lại. Nhân vật nam chính lần lượt tìm cách thoát khỏi họ để tiếp tục cuộc hành trình.

      Căn cứ vào đặc điểm của từng người mà đạo diễn nhanh chóng phân vai cho họ. Hà Miêu ngây thơ đáng vào vai công chúa, Chung Thiên Dao xinh đẹp trở thành phù thủy, Lâm Tú Viên tao nhã đóng vai thiên thần, còn Minh Vi nhận vai nàng tiên cá.
      -Minh Vi có vẻ đẹp thanh khiết lại quyến rũ, đóng vai nàng tiên cá là phù hợp nhất. –Khi thiết kế tạo hình, chuyên gia hóa trang .

      Bất cứ thiếu nữ nào hẳn cũng từng mơ mình được làm mỹ nhân ngư, từng tưởng tượng ngày mình hy sinh cho chàng hoàng tử, sau đó hóa thành những bọt sóng màu hồng nhạt.

      Song đói với Minh Vi, chỉ thèm muốn được như Chung Thiên Dao, chỉ cần thay áo và đội tóc giả là xong việc hóa trang. Đằng này lại còn phải cố hết sức để nhét đôi hân mình vào chiếc đuôi cá làm bằng cao su.

      Nghe , ban đầu đạo diễn chỉ định lấy cảnh mỹ nhân ngư ngâm mình dưới nước, còn việc quẫy chiếc đuôi cá có thể xử lý bằng máy tính. Song Đường Hựu Đình biết nghe ai xui mà đột nhiên rằng, nếu nàng tiên cá chỉ ngâm mình dưới nước thể được đặc trưng, nên đề nghị quay cảnh toàn thân.

      Khi Đường Hựu Đình bước vào phòng hóa trang, thấy ngay Mỹ Nhân Ngư vươn tay ra lấy nước.

      Minh Vi hóa trang xong, khoác chiếc khăn bên ngoài. Sau khi mặc chiếc áp đuôi cá vào, hai chân có chỉ có thể hơi gấp lại, ngay cả khi ngồi ghế cũng hết sức khó chịu. Các nhân viên xung quanh tất bật lại, còn mình ngồi yên, buồn thiu trong góc, cổ lại hơi khát.

      chiếc bàn bên cạnh có cốc nước, Minh Vi đưa tay ra với mới nhận thấy nó cách xa mình cả quãng. mặc đuôi cá nên thể dịch chuyển, sợ nếu bước xuống đất làm hỏng nó, cho nên đành cố gắng nghiêng người, vươn tay thêm chút.

      Khi ngón tay vừa chạm vào cốc nước cơ thể mất thăng bằng, chiếc ghế nghiêng hẳn sang bên khiến cả người cũng đổ ngã theo. Trong tình huống cấp bách như thế, hai tay Minh Vi bám lấy cạnh bàn, phải khó khăn lắm mới giữ được người để tránh rơi vào thảm kịch.

      Định thần lại, nhận ra tình trạng của mình khi đó khả quan chút nào. Cảnh tượng này trông hơi quen. Lúc trước hình như cũng có người cũng từng tiến thoái lưỡng nan, cơ thể mắc kẹt giữa trung. Khi đó Minh Vi hề nghĩ rằng mình cũng có ngày rơi vào tình cảnh như vậy.

      Các nhân viên đều bận rộn nên cũng chú ý đến chuyện xảy ra trong góc phòng. Minh Vi khổ sở để giữ nguyên tư thế, tính xem gọi người đến giải cứu hay để cho mình ngã xuống, cách nào đỡ mất mặt hơn.

      Trước mắt bỗng xuất đôi bố T, tiếng gót giày gõ mặt sàn nghe mồn , những chiếc khuy đồng gắn giày sáng lấp lánh.
      -Chu sư muội, sư muội tập Yoga ư?

      câu hỏi đầy vè chế nạo ác ý, Minh Vi cần đoán cũng biết nó phát ra từ miệng ai.
      giận giữ ngẩng đầu lên.

      Đường Hựu Đình mặc chiếc quần bó màu đen, chân bố T, phía là áo sơ mi rộng màu trắng, cổ để thoáng lộ ra cơ rắn rỏi. Tóc được quấn hơ quăn, trán đầy và trơn mịn. Chuyên gia hóa trang đánh thêm những bóng khuất khuôn mặt khiến đường nét càng trở nên ràng hơn.

      Đường Hựu Đình vốn rất đẹp trai, nay trang điểm thêm vào càng quyến rũ hơn mấy phần, trong liều lĩnh và ngay thẳng lại mang chút thần bí thanh tao.

      Song lúc này Minh Vi lòng dạ đâu mà ngắm nhìn mỹ nam như vậy. Bàn tay bám vào bàn của bắt đầu trở nên tê dại, khó giữ được lâu.

      Đường Hựu Đình hả hê khoanh tay trước ngực, thưởng thức tai họa của người khác, cười:

      - luyện động tác Yoga gì mà tôi chưa từng thấy bao giờ?
      - cứ đinh đứng ở đó cười giễu tôi như vậy sao? –Mặt Minh Vi đỏ bừng.
      -Đâu có. Tôi chỉ thưởng thức tư thế này của sư muội thôi. –Đường Hựu Đình vẫn đứng im với thái độ bàng quan. –Dù sư muội phải là đại minh tinh, cũng có đôi tai biết nghe những lời của người bình thường, nhưng động tác của sư muội làm hoàn toàn kém của tôi đâu.

      Minh Vi rít từng từ qua kẽ răng:
      -Ngoài việc mỉa mai người khác ra biết làm gì hơn à?
      -Môn học lễ nghi của sư muội chuẩn rồi. –Đường Hựu Đình cười với vẻ hết sức gian tà. – muốn ta giúp, phải mở miệng ra cầu cứu. Phải dùng những lời lẽ chân thành, lễ phép, khiêm tốn mà cầu xin ta. Nếu sư muội cầu xin ta như vậy, ta cố gắng để tự tay mình giúp muội vượt qua tình thế khó khăn này.
      -Cái gì? –Minh Vi cáu tiết. –Đến lúc này rồi mà vẫn… Tôi hiểu nhận thức của ở tuổi nào?

      Câu này chạm vào hệ thống thần kinh nhạy cảm của Đường Hựu Đình.
      - biết cảm ơn lại còn… có biết rằng tôi giúp với đạo diễn mấy câu đề có được vai diễn này ?
      -Cái gì? Là …-Minh Vi bắt đầu nổi giận thực . –Việc casting là kéo tôi , việc cửa sau cũng là an h chủ động làm, tôi nhờ giúp!

      Nụ cười mặt Đường Hựu Đình vụt biến mất:
      - ư? Vậy coi như tôi cảm ơn tim sợi lắc bạc cho tôi. giờ Chu sư muội tự lo được cho bản thân, vậy tôi cũng yên tâm.

      ta xong liền quay người bước .

      Minh Vi giận tới mức toàn thân bốc hỏa, quả thực còn hơi sức đâu mà tranh cãi với ta. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay dần dần tuột khỏi mép bàn. cầm cự quá lâu, tới sức cùng lực kiệt.

      Thấy tay mình sắp giữ được nữa, dứt khoát nhắm mắt lại, buông ra.

      Cú va chạm và cảm giác đau điếng xảy ra như trong dự kiến. đôi tay ôm lấy kịp thời.

      Minh Vi ngạc nhiên mở mắt, lập tức thấy khuôn mặt xoay nghiêng với sống mũi thẳng tắp của Đường Hựu Đình.

      Đường Hựu Đình ôm lấy Minh Vi, để ngồi mình. thậm chí còn cẩn thận chỉnh lại tư thế ngồi của để tránh làm hỏng chiếc đuôi cá Mỹ nhân ngư.

      Minh Vi ngẩn người ra nhìn Đường Hựu Đình, mãi lâu sau vẫn chưa được lời nào.

      Đường Hựu Đình thở dài tiếng, khuôn mặt đẹp trai vẻ lo lắng. làm như nhìn thấy ánh mắt bối rối của Minh Vi, mím chặt môi gì.

      động tác lớn như vậy dĩ nhiên khiến cho tất cả các nhân viên đều nhận ra. Mấy người giúp việc trường quay và chuyên gia hóa trang đều chạy lại.
      -Hựu Đình, thế nào rồi? Minh Vi sao chứ?
      - sao. –Đường Hựu Đình đáp ngắn gọn. –Chỉ là ấy mặc chiếc đuôi cá này nên cử động hơi bất tiện.

      Minh Vi lúng túng cười trừ.

      Nhân viên trường quay định chạy tới giúp Minh Vi ngồi thẳng dậy, song Đường Hựu Đình cau mày, xua tay bảo họ lùi ra rồi tự mình bế Minh Vi đứng lên.
      -Cần bỏ con cá này vào đâu đây?

      Nhân viên trường quay nín cười, chỉ ra chỗ chiếc bục gỗ sơn màu xanh lá cây được tạo hình tảng đá bên bờ biển. Đường Hựu Đình bế Minh Vi đến đó rồi nhàng đặt xuống chiếc bục.
      -Cảm ơn sư huynh! –Minh Vi khẽ .

      Đường Hựu Đình liếc nhìn cái, cười mà như , liền sau đó bị chuyên gia hóa trang kéo chỉnh sửa lại.

      Minh Vi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài ra theo hướng dẫn của nhân viên trường quay, chợt nghe thấy chuyên gia trang điểm của Đường Hựu Đình kêu lên.
      -Ôi, Hựu Đình, áo của cậu. . . vừa mới bị dính vào đúng ?
      Đường Hựu Đình cúi đầu nhìn, phát thấy bên vai dính vết son màu đỏ, ràng vừa rồi môi Minh Vi vừa quệt qua đây. ấy giống như cánh bướm rơi vào vòng tay , thoảng chốc bay mất , chỉ còn lưu lại vết son mờ.
      -Bẩn thay cái khác là được rồi, sao phải kêu giật giọng lên như thế?

      Đường Hựu Đình nhanh chóng mở cúc, cởi chiếc áo ra rồi vứt vào tay trợ lý. Ánh đèn trong trường quay chiếu lên cơ thể cân đối khiến từng vòm cơ gọn gang hắt lên quầng sáng mờ mờ.

      Ngay cả chuyên gia trang điểm chỉnh sửa lại quần áo cho Minh Vi cũng phải dừng tay thầm:
      -Trời ạ, vóc người của Đường Hựu Đình tuyệt quá. Đúng chuẩn dáng đàn ông.
      -Phải đấy. –Trợ lý của chị ta đứng bên cạnh cũng hào hứng –Từ trước đến giờ ấy chưa bao giờ bỏ áo ra, lần này chúng ta được mở rộng tầm mắt. Khi mặc áo trông ấy gầy thế, ngờ cơ bắp cũng rắn chắc.

      Đường Hựu Đình thong thả, điểm nhiên thay chiếc áo khác trước ánh mắt trầm trồ và cả những lời thầm bàn tán. Khi quay người lại, gặp đúng lúc Minh Vi quay mặt chỗ khác với vẻ thiếu tự nhiên, khuôn mặt là màu hồng ửng đáng ngờ, nụ cười vừa biến mất lại trờ lại môi Đường Hựu Đình.
      “Bắt đầu thôi.”

      Nhân viên phục vụ mở chai rượu vang bằng động tác hết sức thuần thục, sau đó rót cho từng khách . Chất lỏng màu thạch lựu khẽ sóng sánh trong chiếc ly rượu bẳng thủy tinh đế cao, mùi hương ngây ngất say lòng người nhàng lan tỏa.

      Đây là nhà hàng nằm trong tòa nhà cao nhất thành phố, chỉ dành cho những ai có thẻ hội viên. Ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn thấy những khu phố đông vui với lịch sử lâu đời nhất, mang nét đặc trưng nhất của thành phố này.
      -Cố tình mới đến chỗ này, chắc phải để uống rượu suông. –Cố Thành Quân đặt ly rượu xuống rồi nhìn người ngồi trước mặt mình khẽ mỉm cười.

      Chân Tích lắc chiếc ly làm sóng sánh chất lỏng đựng bên trong, giọng mềm mại uyển chuyển:
      -Chẳng lẽ em thể mời ra đây đơn giản chỉ là để ăn bữa thôi hay sao? bao lâu rồi hai chúng ta ăn cơm cùng nhau? Đây là chỗ dành riêng cho hội viên, chúng ta cũng sợ bị người thường trông thấy. cần thiết phải lo lắng như vậy.
      - lo gì hết. –Cố Thành Quân . –Nếu việc chúng ta gặp nhau là quang minh chính đại, chẳng quan tâm đến việc bị ai trông thấy. Song Minh Vi mới mất, muốn người khác vì thế mà cười nhạo ấy.

      Nụ cười Chân Tích lập tức đông cứng lại.
      - cứ nhất thiết phải nhắc đến ta trong mỗi lần gặp em hay sao?
      -sao lại ? –Cố Thành Quân cắn miếng sườn. – ấy là vợ , khi chuyện sao phải tránh nhắc tới ấy.

      Chân Tích mất hứng, vứt bộ dao dĩa xuống sàn.
      -Nhưng em muốn nghe thấy tên ta.

      Cố Thành Quân dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Chân Tích.
      Bàn tay Chân Tích siết chiếc khăn ăn tới mức các khớp đều trắng bệch ra.
      -Chúng ta đến được ngày hôm nay đâu có dễ dàng? Nếu ta, chúng ta phải trải qua bao nhiêu khổ sở như vậy. Hẳn chúng ta lấy nhau, trở thành đôi vợ chòng minh tinh được nhiều người ngưỡng mộ và chúc phúc. Thậm chí chũng ta có con từ lâu rồi. Thành Quân, em biết rất muốn có con.
      - thích có con. –Cố Thành Quân lại cúi đầu xuống. –Nhưng em nghĩ mọi việc đơn giản quá. Có Minh Vi, chúng ta mới có cuộc sống huy hoàng ngày hôm nay. Còn nếu ấy, chúng ta có thể thành công như ngày hôm nay ?

      Sắc mặt Chân Tích trắng nhợt:
      -, xem trọng ta đến thế sao?
      - phải xem trọng ấy, mà ấy thực quan trọng. –Cố Thành Quân cách nghiêm túc. –Trong cuộc đời , Trương Minh Vi là người phụ nữ quan trọng nhất. ấy làm thay đổi số phận của , về điểm này thể nào phủ nhận được.

      Chân Tích nhìn chằm chặp vào Cố Thành Quân, mãi lâu sau mới cười mỉa mai:
      - cần tiếp tục diễn kịch trước mặt em như vậy. Giữa chúng ta hề có bí mật mà, Thành Quân. Ngay từ khi bắt đầu, em là người hiểu nhất đời. Những lời thương quang minh chính đại đó cần phải cho em nghe đâu.

      Cố Thành Quân nở nụ cười nhạt. chậm rãi ăn miếng sườn, sau đó mới :
      -Hôm nay em hẹn ra đây với vẻ nghiêm túc như vậy, cũng muốn nhân cơ hội này để với em mấy việc.
      -Cái gì? –Chân Tích hỏi lại với vẻ bất an.
      Cố Thành Quân ngẩng đầu lên.
      -Chân Tích chuyện giữa chúng ta kết thúc rồi.

      Chân Tích nghe như có tiếng nổ oành bên tai, mãi sau mới ra lời:
      - muốn chia tay với em.
      Cố Thành Quân nhấp ngụm rượu.
      -Chúng ta chia tay nhau từ tám năm trước rồi, Tiểu Tích.
      Môi Chân Tích run run:
      - rất nhiều năm rồi còn gọi em là Tiểu Tích.
      Cố Thành Quân dùng chiếc dĩa chọc vào đĩa sa lát.
      -Hôm nay chúng ta ngồi đây phải để nhớ về những chuyện xưa cũ.
      Chân Tích cười nhạt:
      -Đừng với em những lời cũ kiểu như “Chúng ta thể nào quay lại được”! Năm đó muốn em đợi , em đợi, đến bây giờ lại kết thúc quan hệ với em? Cố Thành Quân, cảm thấy làm người cũng phải có chút lương tâm ư?
      Cố Thành Quân bình thản trả lời:
      -Ngày và Minh Vi kết hôn cũng với em lần rồi, bảo em đừng đợi nữa.
      - đợi em đợi sao? –Giọng Chân Tích chợt trở nên nhọn hoắt.
      Những vị khách ngồi xung quanh lần lượt quay đầu lại.
      Cố Thành Quân xua tay tỏ ý ngăn tiếp viên trưởng của nhà hàng khi đó định tới rót thêm rượu vào ly cho Chân Tích.
      -Chân Tích, tình cảm em dành cho , giờ đây đúng là có cách nào báo đáp lại. Chúng ta từng có quá khứ trong sáng và tươi đẹp, nhưng giữa chúng ta có quá nhiều chuyện. Quả thực chúng ta có cách nào quay lại được nữa.
      Chân Tích ngồi thần ra, thấp giọng :
      -Hồi đó từng với em, thề với em rằng bao giờ ta.
      Cố Thành Quân trở nên trầm mặc.
      Chân Tích nhìn vào trối chết:
      - ta lòng đúng ? thực cảm động đúng ? nhận ra điều đó từ khi nào? Trước hay sau khi ta chết?

      Chiếc dao tay Cố Thành Quân miết xuống chiếc đĩa ăn tạo nên thanh chói tai.
      Chân Tích bắt đầu cười giễu cợt:
      -Sau khi chết, có đúng , đúng ? Khi người chết rồi, mới nhận ra những điểm tố T của ta. Bất kể trước đây ta có làm những chuyện quá đáng, tất cả cũng tiêu tan cùng cái chết của ta. Từ lúc đó trở , chỉ nhớ rằng ta chết tố T đẹp biết bao, còn quên hết những chuyện ta dùng thủ đoạn bỉ ổi xấu xa nào để chia rẽ chúng ta ngày trước!

      Cố Thành Quân đặt dao dĩa xuống, cầm khăn ăn lên lau miệng.
      -Người sống làm sao so với người chết? –Chân Tích tiếp tục mỉa mai. –Người sống phạm sai lầm, còn người chết được tô vẽ, làm đẹp ngừng trong kí ức của , tới khi trở nên hoàn hảo tỳ vết, Trương Minh Vi nhiệt tình thẳng thắn, Trương Minh Vi có tình sâu sắc với . . .
      -Chân Tích. –Cố Thành Quân nhướn mày lên nhìn, khóe môi loáng thoáng có nét cười nhưng giọng lạnh như băng. –Đừng có dùng giọng điệu ấy để nhắc đến Minh Vi, như vậy hơi xấc láo với ấy.

      Sống lưng Chân Tích lạnh toát, lời bỗng tắc nghẹn lại giữa chừng, cuối cùng bất lực cười cay đắng:
      -Em sớm biết thế nào cũng có ngày này. Song em vẫn ngốc nghếch đến vậy, cố tin mà chịu tỉnh ngộ, sau khi tố T nghiệp lại còn đầu quân cho Vĩnh Thành, vẫn bám theo từng bước chân cho đến bây giờ.
      Cố Thành Quân chỉ câu đơn giản:
      -Đây phải là lỗi của bất kì ai.
      Chân Tích cười khẩy:
      - nghe nhàng thế. Chẳng phải hai chúng ta là người hiểu nhất tại sao Minh Vi lại chết hay sao?
      -Đừng có làm như chính chúng ta là người hại chết ấy. –Cố Thành Quân nghiêm giọng . –Cái chết của ấy chỉ là cố.
      -Thế ư? –Chân Tích khoanh tay ngồi tựa lưng vào sa lông. – ta yếu đuối quá, mới biết có tí tẹo thế thôi tức chết rồi. Nếu như ta còn sống, biết hết mọi chuyện xem, ta thế nào? Hoặc nếu các cơ quan truyền thông biết, như thế nào?

      Cố Thành Quân cuối cùng cũng đặt dao dĩa trong tay xuống.
      -Cái gọi là hết mọi chuyện đó em cũng có phần đấy Chân Tích.
      -Vậy có vấn đề gì? –Chân Tích liền hất cằm lên. –Nếu phải vì bao nhiêu năm qua em vì ai? Tình này rố T cuộc là gì đây?

      Cố Thành Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ mê muội của Chân Tích.
      -Thực em định làm gì? Bất chấp cả chính danh dự và tiền đồ của bản thân để cho thiên hạ biết hết mọi chuyện sao?
      -Đương nhiên em muốn thế rồi. –Chân Tích rút khăn ăn ra, khẽ lau miệng. –Tuy nhiên, Cố Thành Quân, đừng mơ tưởng rằng như vậy xong với em. Chân Tích này phải tấm thảm để giẫm lên, lau chán rồi thấy bẩn thỉu vứt toẹt . là của em, mãi mãi là của em. Ngay cả Minh Vi còn sống cũng cướp nổi , chết rồi càng thể cướp được. Nếu như muốn xóa sạch mọi mối quan hệ với em, em sẵn lòng cũng chết với .

      Thấy Cố Thành Quân tỏ ra giận giữ nhưng vẫn cố kiềm lại, Chân Tích trong bụng cười hả hê:
      -Còn nữa, Hứa Nhã Văn nhất quyết chịu để kịch bản đó cho em, em cũng thèm so đo với ta nữa. giờ em nhắm vào vai nữ chính trong bộ phim truyền hình khác, phải dành nó cho em.
      -Bộ phim nào?
      -Là bộ phim sắp đóng vai chính, “Cố viên xuân thu”. Chân Tích cầm túi đứng dậy. –Tố T nhất là để em giành được giải Mẫu đơn nhờ vai này. Em vẫn còn thiếu giải mẫu đơn, cũng biết rồi.

      xong, Chân Tích bước uốn éo rời khỏi nhà hàng, để lại những ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ và cả ghen tị ở phía sau.

      Cố Thành Quân bỏ khăn ăn xuống, cầm ly rượu lên uống cạn.
      Rời khỏi nhà hàng, ngồi trong xe, Cố Thành Quân nghĩ tới căn nhà trống trải lạnh lẽo nên lái xe trở lại công ty.

      Sắp đến cuối năm, để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc mừng năm mới của gia tộc Vĩnh Thành nên các nhân viên vẫn ở lại công ty làm việc dù hết giờ chiều. Bên phía khu lớp học và phòng tập dành cho thực tập sinh cũng còn sáng đèn, các nghệ sỹ biểu diễn trong nhạc hội tích cực luyện tập thêm.

      bàn làm việc của Cố Thành Quân có tập hồ sơ, đó là kế hoạch truyền thông cho single mới của Đường Hựu Đình mà thư kí để lại trước khi ra về. Bên trong đính kèm đĩa DVD, khi đó Cố Thành Quân mới nhớ ra MV của Đường Hựu Đình quay xong.

      Tự pha lấy cốc trà Phổ Nhị, Cố Thành Quân nhét chiếc đĩa vào đầu DVD, sau đó bật chiếc màn hình tinh thể lỏng lớn treo tường.

      Sau logo và thông báo bản quyền của công ty, tiếng gui-ta nhàng vang lên.
      Đây là lần đầu tiên Cố Thành Quân nghe bài hát này. gật đầu với vẻ tán thưởng, rồi ngồi xuống sa-lông.

      Vì phần xử lý hậu kì máy tính được đầu tư khoản tiền lớn nên hiệu quả của MV này vượt xa so với những MV có mức vốn ít hơn lúc trước. Cảnh tượng như trong miền cổ tích trông thực sống động, khu rừng rậm mà nhân vật nam chính qua được dựng kém gì so với khu rừng trong siêu phẩm “Avatar”. Vì bám theo lời bài hát nên các tình tiết trong MV đầy ý vị tuyệt vời.

      Cố Thành Quân cúi xuống nhấp hớp trà, khi ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt quen thuộc đó màn hình.

      Dưới ánh sáng của vầng trăng chiếu rọi, mặt biển gợn lên những lớp sóng dập dềnh. Mỹ nhân ngư bé ngồi tảng đá bên bờ biển chải mái tóc dài. Chiếc đuôi cá còn đẹp hơn cả ánh trăng chốc chốc lại quẫy mặt nước.

      Tiếng bước chân người tới khiến nàng giật mình, chiếc lược rơi xuống. Nàng hố T hoảng nhảy ùm vào làn nước, trốn phía sau nhìn ra.

      Chàng trai trẻ tuổi tới bên tảng đá, quỳ gối nhìn xuống đó. Mặt nước lay động, bơi lên, tò mò nhìn thẳng vào đôi mắt chàng trai. vén mái tóc dài bồng bềnh hệt như bọt sóng của mình lên, để lộ ra khuôn mặt nhắn ngây thơ.

      Các chuyên gia trang điểm hóa trang cho Minh Vi cách tự nhiên. Cũng chỉ thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mới có khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng rạng ngời, dù để tự nhiên như vậy. Bởi làn da của họ trơn mịn, đôi mắt trong sáng giống như nước suối giữa thung sâu, còn đôi môi mềm mại như những cánh hoa hồng.

      Ánh trăng rớt vai đôi vai để trần của , chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của .

      Bàn tay của Mỹ nhân ngư nhàng trượt từ mái tóc xuống tai của chàng trai, sau đó vuố T khẽ gò má. đụng chạm của nàng hết sức thận trọng, ánh mắt nhìn chàng đắm đuối, trong vắt như pha lê, phản chiếu lại vẻ mải mê của chàng trai.

      Chàng trai trẻ giống như bị thôi miên, chợt giữ chặt lấy bàn tay để má mình.

      Camera bắt ra cảnh rộng, tư thế của hai người lúc đó tạo thành bức tranh.

      Trong MV kéo dài hơn bốn phút, phần của Minh Vi chỉ được hơn ba mươi giây, nhưng có đến mấy lần đặc tả khuôn mặt, nhờ đó ghi lại cách trung thực nét đẹp trong sáng của .

      Khi MV kết thúc, Cố Thành Quân vẫn giữ nguyên tư thế cầm cốc trà tay lúc lâu.

      Trong công ty có biết bao nghệ sỹ, những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp quơ phát là được cả đám, nhưng hiểu sao mỗi lần gặp này luôn bị thu hút tới vậy?

      Là do biểu của ấy trong ngày tang lễ?
      Là do quan hệ mập mờ giữa ấy và Đường Hựu Đình?
      Là do cái tên của ?
      Hay là vì khuôn mặt ấy có thần thái luôn khiến cảm thấy quá đỗi quen thuộc?

      Mềm mỏng nhưng kém phần kiên định, vô cùng thuần khiết, đơn giản và bộc trực. Khi ấy nhìn bằng ánh mắt tin cậy, cảm thấy mọi mưu thế gian này đều liên quan gì đến . trong sáng của là món đồ quý giá khó có được nhất mà tìm thấy.

      Tuy nhiên Trương Minh Vi ngày trước sinh ra trong gia đình giàu có, lớn lên trong chiều, nên có thể giữ được tâm tính tuần phác và thẳng thắn. Còn Chu Minh Vi giờ xuất thân thấp kém, lại rơi vào vòng xoáy của ngành giải trí đầy phức tạp, ngây thơ của liệu có thể giữ được bao lâu?

      Còn hai tuần nữa mới đến Lễ Giáng Sinh, song khí nhộn nhịp tưng bừng ngập tran khắp thành phố. Các cửa hàng lần lượt trang trí cây thông Noel, đèn nhấp nháy được giăng mọi ngả đường. Mùa giảm giá kịch liệt bắt đầu, tuyền hình cũng phát sóng những chương trình dành cho ngày giáng sinh và Tết dương lịch.

      Thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới hàng năm vố là lúc các ngôi sao, nghệ sỹ bận rộn nhất. Đủ loại chương trình giải trí và show diễn mang tính thương mại đăng đầy các bản tin, nên đây cũng là thời cơ rất tố T để các ca sĩ mới đẩy mình lên hạng.

      Đường Hựu Đình cuối cùng cũng xuất trở lại chương trình được người xem ưa thích nhất –“Thiên đường nhạc” –Với hình ảnh hoàn toàn mới.

      Áo trắng quần tây đen đơn giản gọn gang, mái tóc hơi quăn, các đường nét tuyệt đẹp, hệt như bức tượng điêu khắc. So với khi trước, trông bình thản và trường thành hơn mấy phần.

      Khúc nhạc dạo “Horizon” nổi lên trong tiếng hô vang của các fan hâm mộ.

      Giai điệu đẹp đẽ và lời ca trôi chảy khiến cho bài hát rất dễ hát theo. Sau khi lời ca lên màn hình, Đường Hựu Đình hát lại lần thứ hai, các fan hâm mộ phía dưới có thể hát cùng với .

      Những chiếc que phát sáng màu xanh tím trong tay fan hâm mộ giơ lên kết thành mảng lớn. Đường Hựu Đình đứng sân khấu nơi tạm vắng thời gian dài, phóng tầm mắt ra xa, thấy cảnh tượng vừa thân thuộc vừa xa lạ.

      Tiếng vỗ tay và gào thét vang lên như đợt sóng thủy triều nhấn chìm Đường Hựu Đình. vùng biển xanh từ những chiếc que phát sáng dần biến thành màu tím tinh khiết của những đóa hoa lan, phía sau sân khấu cũng chật kín người.

      Có người tới ôm lấy cổ Đường Hựu Đình từ phía sau, áp vầng trán ướt của mình vào má .

      Họ cùng dùng chung chiếc mic ro, cùng hát vang lên. Hát về tình bạn, tình và mơ ước.

      Bên dưới đài sáu mươi ngàn fan hâm mộ bừng bừng khí thế, là đại dương mênh mông những đóa hoa lan. Mấy người bọn họ đứng ở trung tâm sân khấu, màn hình lớn lên đoạn clip ngày xưa. Thời khắc đó, bọn họ chính là những ông hoàng vương miện của thế giới này.

      “Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của Triệu Thừa Trác, cũng là ngày kỉ niệm năm năm ra đời của Legend. Cảm ơn tất cả các bạn, ngờ có các bạn đồng hành nên chúng tôi mới có thể đến ngày hôm nay. Cảm ơn mẹ Thừa Trác cho cậu ấy cuộc đời, để chúng tôi có được người an hem tố T như vậy”.

      Chiếc bánh gato có thắp nến và pháo sáng được các nhân viên đẩy lên sân khấu, Đường Hựu Đình bắt nhịp để cho sáu vạn fan hâm mộ cùng đồng thanh hát vang bài “Happy birthday”
      Giọng Triệu Thừa Trác nghẹn lại giữa bài hát.

      Khi câu cuối cùng vừa dứt, các fan hâm mộ đều đứng cả dậy, đung đưa chiếc que phát sáng trong tay tạo thành từng lớp sóng. Cảnh tượng huy hoàng đó mãi được ghi lại trong biên niên sử của các buổi hòa nhạc.
      -Chúc mừng sinh nhật, Thừa Trác. –Các fan hâm mộ cùng đồng thanh chúc phúc.
      -Cảm ơn các bạn, cảm ơn các đồng đội của tôi. Tôi mãi mãi bao giờ quên ngày hôm nay. –Triệu Thừa Trác tay cẩm mic ro nước mắt ướt đầm hai má. –Gặp được Hựu Đình là may mắn nhất cuộc đời tôi. Chúng tôi là an hem tố T suố T đời.
      -Được, suố T đời. –Đường Hựu Đình mỉm cười, dang rộng vòng tay rồi ôm ghì lấy Triệu Thừa Trác.

      Suố T đời ư.
      Hơn bốn tháng sau ngày đó, Triệu Thừa Trác tách ra khỏi người quản lý và trợ lý, rồi mở đầy ga trong căn hộ của mình.

      Chỉ trong thời gian ngắn ca khúc “Horizon” của Đường Hựu Đình tạo được tiếng vang lớn. phố cũng có thêt nghe thấy giai điệu này vang lên trong các cửa hàng. Đường Hựu Đình liên tục xuất trong các chương trình nhạc, biểu diễn phỏng vấn, quảng bá cho single mới.

      Các fan hâm mộ nhanh chóng phát ra sau khi hát đơn, Đường Hựu Đình trở nên trầm lắng hơn nhiều. Thái độ lịch thiệp hơn, vẻ ngang ngạnh trước đây cũng còn. hỗ trợ của ban nhạc, hoàn toàn mình trả lời người dẫn chương trình, lời lẽ trôi chảy, bình thản đáp lại từng câu hỏi.

      Nụ cười cũng xuất mặt Đường Hựu Đình nhiều hơn, vẻ xấc xược trong quá khứ còn. lúc nào cũng đeo chiếc lắc tay mà Triệu Thừa Trác tặng, tuy nhiên người dẫn chương trình nào dám nhắc đến chuyện đó. Khi bị hỏi những câu nhạy cảm, luôn có thói quen vuố T vuố T sợi dây.

      Người hâm mộ bàn tán trở lại mạnh mẽ của Đường Hựu Đình, trong thời gian ngắn, những cụm từ khóa “Legend giải tán” “Đường Hựu Đình và Triệu Thừa Trác”, “Triệu Thừa Trác tự sát” được tìm kiếm nhiều nhất internet.

      “Horizon” vừa ra mắt tuần dành được vị trí số trong bảng xếp hạng nhạc Pop của Trung Quốc.
      Tuần thứ hai, trở thành ca khúc vàng được tìm kiếm nhiều nhất Internet, đứng thứ năm trong bảng xếp hạng các ca khúc ăn khách nhất châu Á.
      Tuần thứ ba vươn lên vị trí số Châu Á
      Tuần thứ tư, MV của “Horizon” được cư dân mạng bình chọn là MV được thích nhất, Đường Hựu Đình được bình chọn là ca sĩ được chào đón nhất.
      Tuần thứ năm, lượng phát hành single “Horizon” vượt mốc hai mươi vạn. . .

      Trong suố T hai tuần lễ, Đường Hựu Đình và album mới của áp đảo các chương trình truyền hình và mạng Internet. Sau những sóng gió vì chuyện Triệu Thừa Trác tự sát và ban nhạc giải tán, Đường Hựu Đình, với giúp đỡ mạnh mẽ của bộ phận truyền thông của Vĩnh Thành, quay trở lại sân khấu cách thành công với hình tượng hoàn hảo, đem đến cho ngành giải trí cơn bão mới.

      Trong khi Đường Hựu Đình bận rộn với việc ra mắt album mới Minh Vi lại có kì nghỉ Tết an nhàn và thoải mái.
      Công ty cho nghỉ tuần, và bà Vương sau khi đến thăm mộ người cha quá cố, về quên ngoại chơi. Ở thị trấn đó, Minh Vi quen với cậu mợ, biết thêm các chị em họ của mình, còn có cả những người họ hàng xa mà thể nào nhớ hết thứ bậc.

      Họ hàng ngay lập tức phát Minh Vi bước vào ngành giải trí. Từ hôm đó hễ có người nào tới chơi, bà Vương rât sung sướng mở lại MV có con mình đóng trong đó cho họ xem.
      -Minh Vi nhà chúng ta xuất nhiều nhất đúng ?
      -, , nó chỉ diễn vai phụ thôi.
      -Nó xinh nhất đúng ?
      -Đâu nào? Mấy con bé trong đó cũng xinh mà.
      -Được diễn chung với nhôi sao lớn đương nhiên là tố T rồi. Tuy nhiên sau này Minh Vi có nổi tiếng hay cũng khó lắm.

      Những người họ hàng ai là tỏ ra ngưỡng mộ:
      -Giờ thím cũng coi như được mở mày mở mặt rồi, sau này có thể hưởng phúc từ con . Minh Vi à, sau này cháu trở thành ngôi sao lớn cũng đừng lờ những người họ hàng nghèo chúng ta đây nhé.

      Sau khi trở về thành phố, Minh Vi hẹn hai chị em Giai Ni đến chơi.
      Tống Mẫn vừa gặp hỏi ngay:
      -Em được Cố Thành Quân kí tên cho chưa?
      -Ngay cả người còn gặp, em làm sao lấy chữ kí của ta được? –Minh Vi cười xin lỗi. –Chữ kí của Đường Hựu Đình có được ? Mấy hôm trước ta rất hào phóng kí cho em cả chục chữ, đều là kí tên các tờ rơi quảng cáo album mới.
      -Ôi đây đúng là bản sưu tập. –Tống Mẫn nhào ngay lên.

      Minh Vi có bản DVD của album “Horizon”, hình ảnh nét hơn nhiều so với bản phát Internet. Chị em Giai Ni xem xong, vui mừng tới mức nhảy múa loạn xạ.
      -Trước đây chỉ biết Đường Hựu Đình giỏi viết nhạc, ngờ ca từ của ấy cũng hay đến vậy. –Giai Ni cầm chiếc CD lên tán thưởng.
      Tống Mẫn :
      -Trước đây việc viết lời là của Triệu Thừa Trác. Giờ Triệu Thừa Trác chết rồi, ấy dĩ nhiên là phải tự mình làm.
      -Ôi, chị xem từ “em” Ở trong bài hát đó có phải là chỉ Triệu Thừa Trác hay ? –Giai Ni bắt đầu liên tưởng lan man đến tận mây xanh. –Chị xem , lời lẽ trong bài hát đều là kí ức về “em”, mang theo trái tim của “em” để lên đường. Đây chẳng phải sau khi Triệu Thưà Trác chết , ấy gánh vác di nguyện của Triệu Thừa Trác để tiếp tục phấn đấu vươn lên hay sao?
      -Chắc chắn là Thừa Trác! –Tống Mẫn như đinh đóng cột. –Đường Hựu Đình cũng luôn đeo sợi lắc bạc của Thừa Trác tặng còn gì?
      Minh Vi cuối cùng cũng cảm thấy tò mò, chen vào hỏi:

      - chàng Triệu Thừa Trác đó có đúng là tự sát chết ?

      -Đúng vậy. –Tống Mẫn thở dài tiếng. –Là tự sát bằng khí ga. Hôm đó, khi trợ lý của ấy thấy có dấu hiệu bất thường, xô cửa vào cấp cứu nhưng kịp.

      -Đó chưa phải phần kinh khủng nhất. –Giai Ni bổ sung. –Khi đó Đường Hựu Đình cùng với các thành viên khác trong ban nhạc biểu diễn bên ngoài, công ty sợ ảnh hưởng đến show diễn nên giấu kín cho họ biết. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tay phóng viên lắm lời hỏi Đường Hựu Đình có biết việc Triệu Thừa Trác tự tử ?
      Đường Hựu Đình nổi giận đùng đùng vơí phóng viên đó, “các người đừng có bậy, tối hôm qua tôi vẫn gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy rất bình thường”
      -Vậy… sau đó sao? –Minh Vi nghe thấy vậy hơi ngẩn ra. Thời điểm Triệu Thừa Trác tự sát rồi sau đó là Legend giải tán, Cố Thành Quân đóng phim “Mùa hạ cuối” nên Minh Vi cũng theo chồng đến trường quay, chỉ biết đại khái về việc này.
      -Sau đó, bọn Đường Hựu Đình quay lại hậu trường mới được công ty cho biết. Bọn họ đac thăng từ nơi biểu diễn ra sân bay, nghe khi vừa xuống tới thẳng nhà xác bệnh viện, sau đó nữa …Mấy tháng sau đám tang Triệu Thừa Trác, Legend tuyên bố giả tán.
      -Các fan hâm mộ đều muốn Legend giải tán, có tin đông rằng chính Đường Hựu Đình là người muốn vậy. Thế nên ít fan hâm mộ rất hận ấy. –Tống Mẫn .
      -Bây giờ mình hiểu. –Giai Ni lật chiếc đĩa trong tay lên. –Legend khi còn Triệu Thừa Trác nữa còn là Legend, việc giải tán là điều tránh khỏi. Bọn họ trở thành truyền thuyết, huy hoàng đó bao giờ tái nữa.

      Minh Vi khẽ vuố T lên những dòng chữ in tập lời bài hát, trong đầu chợt lên hình ảnh Đường Hựu Đình ngồi mình ngoài lan can viết lời.
      Có người từng với ấy rằng muốn nghỉ bên bờ biển. ấy chưa bao giờ quên chuyện đó.

      Kì nghỉ kết thúc, quay trở lại công ty, việc đầu tiên nhóm thực tập sinh cùng lứa với Minh Vi tiếp nhận là sắp xếp lại người ở phòng kí túc.
      Trải qua mấy tháng đào tạo, số người bị loại vì qua kì sát hạch, cũng có những người chủ động xin rút, kí túc xá trở nên vắng hơn. Để tiết kiệm, công ty bố trí lại, chuyển người vào vị trí trống. Phòng của Minh Vi cũng tránh khỏi bị phân tán.

      Vì mới có thời gian ngắn nên tình cảm của mọi người chưa quá sâu sắc, lại ít nhiều xảy ra chuyện ghen ghét hiềm tị, nên đám bạn cùng phòng với Minh Vi hề buồn bã hay lưu luyến, ngoan ngoãn thu dọn hàn lý của mình.

      Minh Vi và Tô Khả Tinh bị chuyển về hai phòng khác nhau.
      Tình bạn giữa đám con thường mỏng manh. Sau lần casting cho MV năm ngoái, tuy bên ngoài Tô Khả Tinh và Minh Vi vẫn duy trì tình bạn tố T nhưng bản chất bên trong khác, thể như trước. Từ nay trở , mỗi người nẻo, còn vì tình bạn mà phải e ngại những chuyện tính toán, cạnh tranh.

      Như vậy cũng tố T, Minh Vi nghĩ, cả hai đều cảm thấy thoải mái trong lòng.
      -Tháng sau diễn MV mới cho nhóm “Cực quang Boy” –Khi chia tay nhau, Tô Khả Tinh với Minh Vi. –Khác với MV của Đường Hựu Đình, ở đây chỉ mình là nhân vật nữ chính thôi.
      -Thế à? Cố lên nhé. –Minh Vi mỉm cười. –Bảy chàng đẹp trai vây quanh cậu, may mắn.
      -Mình dĩ nhiên phải cố gắng rồi. –Tô Khả Tinh cũng cười nhạt. –Chỉ có điều, sau này có cậu trực nhật thay cho mình, cảm thấy hơi tiếc.

      Bọn trẻ bây giờ phát triển tâm lý nhanh . Khẩu khí sặc mùi sung đạn, tới bà chị như cũng đối phó kịp. Lúc trước hiểu sao lại nghĩ Tô Khả Tinh là ngây thơ thuần khiết? Chứng tỏ Trương Minh Vi sống đến hai kiếp rồi vẫn có mắt nhìn người, nên bị thiệt thòi cũng phải.

      -Nếu có chuyện gì gấp cứ đến tìm mình. –Minh Vi cười hết sức khoan dung, đưa tay ra ôm Tô Khả Tinh cách thân tình. –Chúng ta cố gắng sau này có thể đóng chung bộ phim nhé.

      Theo thông báo, Minh Vi bị chuyển sang phòng kí túc mới, vừa đẩy cửa vào nhận ra ngay khuôn mặt quen thuộc.’
      Chung Thiên dao còn chưa chào luôn: “Người nào đến trước được chọn. Mình đến trước, chỗ bên cửa sổ là của mình”
      Dù thấy Chung Thiên Dao ngang ngược như vậy nhưng Minh Vi cũng giận, chỉ đặt hành lý xuống, thở phào tiếng rồi cười vui vẻ.
      Những ngày sau đó lại là những ngày luyện tập nhàm chán đối với thực tập sinh, việc lên lớp và đến phòng tập chiếm hầu hết thời gian. Thỉnh thoảng có cơ hội nhận được quảng cáo báo, mấy đứa con cùng tranh nhau vài suất. Với ngoại hình xinh đẹp và thuần khiết nên Minh Vi được các công ty quảng cáo rất thích, nếu có năm cơ hội, phải nhận được ba. Riêng việc này cũng đủ để người khác ghen tị.
      Trời vừa ấm lên vài ngày gặp ngay đợt khí lạnh cuối xuân. Trong khu kí túc xuất nhiều người bị cúm, Minh Vi cũng thuộc số đó. Vì uống thuốc vào nên thấy buồn ngủ, nên xin nghỉ nửa ngày, ở trong phòng nghỉ ngơi. chìm vào giấc ngủ nặng nề, chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo như còi cứu hỏa.
      Minh Vi mơ màng nhận điện thoại, lập tức nghe thấy giọng chị Lưu bên tổ nghệ sĩ toáng:
      -Chu Minh Vi em làm trò gì vậy? Sao xin nghỉ đúng hôm nay? Thôi được rồi, cho em mười năm phút, mau chuẩn bị nhanh, có bộ phim truyền hình casting đấy.
      -Ôi…-Minh Vi gãi gãi đầu. –A?
      -A cái gì mà a? Mau chuẩn bị . Mười năm phút nữa chị đến đón em bên dưới kí túc xá.
      Minh Vi tắt điện thoại xong cũng thể tin nổi.
      Chị Lưu bên tổ nghệ sỹ là người phụ trách điều động thực tập sinh, tính tình nóng nảy, nhiều nhân viên nam phải nhường chị ấy vài phần, còn đám thực tập sinh đứa nào cũng sợ. Minh Vi giờ còn như khi trước nữa, thể coi mình như chủ nhà, cũng phải thuận theo đám đông, luôn tỏ ra là thực tập sinh biết nghe lời trước mặt chị ta.
      -Biết là casting sao ăn mặc cẩn thận. –Chị Lưu vừa thấy Minh Vi bắt đầu quở trách. –Bị cảm à? Sao lại bị cúm đúng lúc này. Khi thử vai cố gắng nhịn lại cho tôi, đừng có sịt mũi biết chưa?
      Minh Vi hỏi bóng gió:
      -Chị Lưu, sao bên đó họ lại chọn em?
      -Bên công ty giới thiệu vài người, đạo diễn chọn đúng . –Chị Lưu đáp. – là xem MV của Đường Hựu Đình, cảm thấy hình tượng của thích hợp.
      -Vậy, là vai gì ạ?
      -Vai diễn này lớn lắm, cũng thuộc phần quan trọng của bộ phim, tuy nhiên có mấy phần đóng cặp đôi với nam chính. biết nhân vật nam chính đó là ai ? –Chị Lưu cười hai tiếng làm ra vẻ thần bí. –Là Cố Thành Quân.
      xkhang thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Vào nghề
      Xe nhanh chóng tới nơi, chị Lưu giục Minh Vi:
      -Mau lên, chúng ta muộn giờ rồi. Làm sao cứ như người mất hồn thế? Xem ra sức hấp dẫn của Chủ tịch Cố lớn . Hễ nhắc đến tên ấy là bọn con đều hồn xiêu phách lạc.

      Minh Vi cố nặn ra nụ cười, sau đó cùng chị Lưu vào tòa nhà.
      -Chị Lưu…-Minh Vi đắn đo. –Chủ tịch Cố. . .
      -Hôm nay ấy đến. –Chị Lưu liếc xéo Minh Vi. –Thứ nhất ấy phải là đạo diễn, thứ hai phải là nhà sản xuất, sao phải đến để chọn nhân vật ? Mấy trẻ các là. . .

      Đoạn cuối câu còn kéo dài, ngụ ý các trẻ “háo sắc” bây giờ có gì để .

      Bên trong phòng chờ có mấy xinh xắn ngồi rải rác, đều sàn với tuổi Minh Vi. Chị Lưu bào Minh Vi ngồi chờ ở đó, còn mình ra ngoài nghe điện thoại.

      Trong phòng hết sức yên tĩnh, đám con chỉ nhìn nhau như ngầm đánh giá đối phương, chuyện trò gì. Khi đó tâm trạng kích động của Minh Vi vừa lắng xuống, cúi đầu đọc kịch bản.

      Bốn chữ “Cố viên xuân thu” màu đen nổi bật nền giấy trắng khiến Minh Vi tức mắt. nhắm mắt lại theo phản xạ, gấp cuốn kịch bản, lúc sau mới mở mắt ra.

      ngờ là “Cố viên xuân thu”, kịch bản trước khi qua đời lâu ra sức động viên Cố Thành Quân nhận. Khi đó Cố Thành Quân mấy hứng thú vì đây là phim truyền hình nhiều tập. Còn giờ đây, sao lại thay đổi ý kiến?

      “Cố viên xuân thu” kể về câu chuyện của Tần Thương. Cố Thành Quân vào vai Lý Ngọc Long, thương gia kinh doanh tiền ở Sơn Tây. Cuối đời Thanh, Tần Thương bắt đầu suy yếu, thêm vào đó, Trung Quốc lại bất ổn cả trong lẫn ngoài. Được tiếp thu nền giáo dục phương Tây, Lý Ngọc Long và mấy người bạn cùng chí hướng hợp sức với nhau, cố gắng đảo ngược cục diện vô cùng hỗn loạn để chấn hưng lại nghề đổi tiền ở Sơn Tây.

      Lấy tinh thần cứu quốc làm tư tưởng chủ đạo, bộ phim này thực lựa chọn phù hợp với diễn viên như Cố Thành Quân. Bên cạnh đó, các diễn viên khác trong phim cũng là những nhân vật có tiếng trong làng giải trí Trung Quốc. Đạo diễn nổi tiếng, nhà sản xuất và đội ngũ truyền thông lớn mạnh, lại được đài truyền hình Bắc Kinh đầu tư, cho nên bộ phim này hứa hẹn trở thành bộ phim dài tập có tiếng vang lớn.

      Cố Thành Quân chắc cuối cùng cũng nhận thấy kịch bản tố T như vậy thể bỏ qua.

      Nhân vật nữ chính là người vợ được lấy về qua mai mối của Lý Ngọc Long. Lý Ngọc Long ban đầu muốn lấy ta, những trong cuộc sống hai người dần nảy sinh tình cảm. Vợ chồng đồng cam cộng khổ, viết nên câu chuyện tình tuyệt đẹp.

      Còn nhân vật Minh Vi đến thử vai là cách cách nhà Thanh, rất Lý Ngọc Long luôn tìm cách quấn lấy , thậm chí còn nhờ tới cả ý chỉ của Từ Hy thái hậu để chia rẽ vợ chồng Lý.

      Chọn diễn viên chưa ai biết tới vào vai kẻ thứ ba đáng ghét là chuyện dễ hiểu. Dù khán giả nhanh chóng quên mất vai diễn này, song nhìn từ góc đồ khác, bị người ta ghét vẫn còn tố T hơn bị người ta lãng quên. Ấn tượng mà các vai diễn phản diện mang tới cho công chúng luôn sâu sắc đến bất ngờ.

      Ngồi đọc kịch bản lần nữa, Minh Vi khỏi cười nhạt.

      Cố Thành Quân bội tín, quên tình nghĩa mà ngoại tình, làm vợ mình tức chết, rồi sau đó nắm hết quyền hành trong công ty. con người như vậy lại vào vai người chồng vợ thiết tha, kiên quyết chấp nhận có kẻ thứ ba, lẽ nào bản thân ta lại thấy xấu hổ?

      Song vẫn nhận kịch bản này, vẫn đối mặt với nhân vật nữ chính để những lời thương thắm thiết. cảm thấy những cơn gió lạnh thổi sau lưng, giữa đêm khuya có người đứng cạnh giường nhìn mình sao?

      Nghĩ tới đó, Minh Vi lại ước giá mình được tái sinh dưới cơ thể Chu Minh Vi mà biến thành hồn ma phiêu bạt, ám ảnh Cố Thành Quân suố T đời. Chốc chốc lại thổi luồng hơi lạnh vào gáy , nửa đêm lật đổ chiếc tủ mái nhà tạo ra những thanh khủng khiếp, còn khi Cố Thành Quân chụp ảnh, lên để bóng ma xuất tấm hình. . .

      “Số 15, Chu Minh Vi?” nhân viên bước ra ngoài phòng chờ gọi tên.
      Minh Vi thở mạnh hơi rồi đứng lên vào bên trong.
      Lần phỏng vấn này rất đơn giản, đạo diễn phụ trách tuyển diễn viên bảo Minh Vi lại mấy bước trong phòng, sau đó cầu đọc đoạn kịch bản, cuối cùng diễn thêm tiểu cảnh.
      Đó chính là đoạn giữa Lý Ngọc Long với cách cách.

      Biểu của người con si tình đến phát điên đó dĩ nhiên thể làm khó Minh Vi. chuẩn bị qua chút, ôm lấy tay, hơi cúi đầu nghiêng sang bên, mím môi lại mà cười. động tác rất nhưng thể hết sức ràng vẻ hồn nhiên của công chúa được nuông chiều.

      “Ta biết chàng thích ta, nhưng ta thích chàng là đủ rồi”, Minh Vi giọng nũng nịu và ngạo mạn, làm nổi bật tính cách của công chúa, “Ngoài Vinh Ninh cách cách tar a, trong thiên hạ này còn ai có thể xứng đôi với chàng? Vợ chàng chẳng qua cũng chỉ là phụ nữ quê mùa, đáng thương cho chàng khi phải chịu đựng người thô lậu như thế. Những thứ ta có thể cho chàng , ta cũng có thể cho chàng. Những thứ ta thể cho chàng, ta vẫn có thể cho, Ngọc Long, ta lòng mà…”

      Lời thoại tới đó dừng, chuyển sang lời của nhân vật nam. ta cắt ngang lời cách cách, bảo vệ vợ mình.

      Cách cách bị cự tuyệt, thoạt tiên vẻ ngạc nhiên lên mặt, sau đó lúng túng, tiếp đó là phẫn nộ, cuối cùng trở lại bình tĩnh. ta nghiến chặt răng, các cơ mặt hơi co lại, trông như cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng trong mắt lên căm giận và cam lòng.

      Sau cảnh đó, đạo diễn khỏi nhìn Minh Vi với con mắt khác.

      Mười mấy vào thử vai trước đó ai làm được như vậy, chỉ qua mấy động tác đơn giản có thể biểu đạt tận cùng cảm xúc vô cùng sinh động. này ràng nhìn qua xinh xắn nhu mì, nhưng khi bộc lộ ra vẻ hận thù lại cực kì độc ác khiến cho người xem khỏi rung mình.
      -Chu Minh Vi. . .Trước đó em từng tham gia bộ phim nào chưa?
      Minh Vi khi đó lấy lại vẻ dịu dàng, lắc đầu:
      -Ngoài việc tham gia MV của Đường Hựu Đình ra em chỉ đóng vũ kịch ở nhà trường.
      Đạo diễn gật đầu lẩm nhẩm:-Đây quả là hạt giống tố T.

      Viên trợ lý ngồi bên cạnh đạo diễn ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau lưng Minh Vi, lộ vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lập tức đứng lên.
      - Cố, sao lại đến đây?
      Đạo diễn cùng các nhân viên khác có mặt trong phòng đều ngạc nhiên đứng dậy chào đón ảnh đế “giá đáo”.

      Minh Vi đứng yên lặng giữa phòng. Mọi người lướt qua ra phía cửa phòng, bắt đầu chuyện trò rôm rả, tang bốc Cố Thành Quân. nghe thấy chất giọng chắc chắn và trầm thấp vang lên.
      -Tôi đến tìm đạo diễn có chút việc, tiện thể qua đây xem casting luôn.

      Giọng điệu thân thiện dễ gần, khi câu này chắc chắn mặt còn có nụ cười. đường cong tinh tế, khóe mắt khẽ nheo lại, mắt trong như nước mùa thu.
      Minh Vi đứng sau lưng mọi người nhìn ra đó bằng ánh mắt lạnh lùng.
      -Quấy rầy phỏng vấn của các bạn phải ? –Cố Thành Quân vui vẻ nhàng hỏi.
      - đâu, đâu. Vừa kết thúc với bé này xong. –Trợ lý đạo diễn vẫy tay với Minh Vi. – Chu, còn việc gì nữa, có thể về chờ thông tin của chúng tôi.

      Minh Vi nghe câu này, chẳng khác nào lời phúc cửa đức Chúa trời. cúi người xuống chào, sau đó hạ thấp đầu ra cửa.
      Mái tóc xõa xuống che lấp phần lớn tầm nhìn, chỉ có thể trông thấy chân của mọi người.
      Đôi giày gia hơi cũ…
      Đôi giày đó thuê người đóng cho ngày trước. Ở đế giày còn có nhãn hiệu “CTQ” xíu. Lúc đầu khi nhìn thấy, Cố Thành Quân còn cảm giác hơi buồn cười: “Ai lại thêu tên lên đế giày thế này? Có phải ở nhà trẻ mà sợ các bạn khác nhầm giày của mình đâu”.

      Minh Vi nhìn sang chỗ khác lướt qua vai người đó.
      -Đợi chút!
      Bàn tay chuẩn bị đặt lên nắm đấm cửa chợt dừng lại. Minh Vi đứng sững ở đó như bị trúng lời phù phép.
      Có tiếng bước chân tới sau lưng :
      - là?
      -Chu Minh Vi, Cố gọi đấy. –Trợ lý chem. Vào câu.
      Toàn thân cứng ngắc, Minh vi từ từ quay đầu lại. cụp mắt nhìn xuống đất, đứng trước mặt Cố Thành Quân ới vẻ ngoan ngoãn và vô hại, tựa chú chim non.

      Khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gan tấc mang nét cười dịu dàng rất ngoại giao. Các nét khuôn mặt đều cười, song trong đáy mắt là vẻ lạnh lùng xa cách.

      Tất cả đều hề thay đổi, vẫn là cái bộ dạng đóng kịch hồi đó, ngay cả cung độ khóe môi cũng được kiểm soát đúng tiêu chuẩn. Ngoài việc gầy và đen hơn chút, tới kiểu tóc vẫn giống như nửa năm trước. thậm chí còn mặc cả bộ vest và đôi giày mua cho khi trước, đeo chiếc đồng hồ tặng, còn có cả ….
      Cả nhẫn cưới.
      Chiếc nhẫn bạch kim đó vẫn sáng bóng ngón tay áp út của .
      -Vừa nãy tôi xem diễn, thấy rất tuyệt. –Giọng của Cố Thành Quân vẫn nồng ấm, dịu dàng, dường như sợ làm cho đối phương giật mình.
      khen ngợi ?

      Minh Vi quả thực nhịn được nữa, cuối cùng phải bật cười. nụ cười chứa đựng mỉa mai và cay đắng.
      Suố T mười năm qua, Trương Minh Vi lòng dạ ở bên Cố Thành Quân, sử dụng mọi cách thức để tạo ra cơ hội cho , mang đến cho vũ đài thể được bản thân mình. Song có điều chắc chắn rằng Cố Thành Quân hề biết, người phụ nữ luôn ở bên cạnh cũng có tâm hồn của diễn viên. cũng có thể đứng sân khấu, tỏa ra ánh sáng rực rỡ của chính mình.
      Minh Vi từ từ cúi người xuống, :
      -Cảm ơn Chủ tịch, em cố gắng.
      Nụ cười đầy vẻ giễu cợt của khiến Cố Thành Quân thầm cảm thấy mất vui:
      - là người của Vĩnh Thành nhỉ. Họ với tôi rằng lần này có người của Vĩnh Thành đến casting, hẳn là đây.
      Đạo diễn lựa theo ý Cố Thành Quân, cất lời khen:
      -Các thực tập sinh ở công ty Cố đều rất xuất sắc. này cũng thể rất tố T khi thử vai.
      Nghe vậy nhưng Cố Thành quân chỉ với vẻ hết sức thờ ơ:
      -Cứ tiếp tục cố gắng nhé. Tôi trông đợi ở thể của sau này.
      Minh Vi cười thầm, vậy mong cứ từ từ trông đợi.
      cúi người chào, sau đó quay ra cửa.
      Cố thành Quân dõi theo bóng Minh Vi cho tới khi biến mất sau cánh cửa phòng.
      Đạo diễn hỏi:
      - Cố có muốn ở lại xem thử vai nữa ?
      - thể làm phiền mọi người. –Cố Thành Quân cười nhũn nhặn. –Tôi tìm đạo diễn Trần, các bạn cứ làm việc tiếp.

      Ra khỏi phòng thử vai, Cố Thành Quân nhìn dọc khắp hành lang nhưng thấy bóng dáng Minh Vi đâu.
      -Hôm nay thử vai nhân vật nào?
      -Vinh Ninh cách cách. –Trợ lý trả lời.
      Cố Thành Quân như nghĩ ngợi điều gì, sau đó bất giác nhìn chiếc nhẫn tay mình.
      Đó là thói quen mới hình thành ở từ sau khi Trương Minh Vi qua đời.

      Đường Hựu Đình cầm chiếc khay rồi chọn các món đặt các bàn đồ ăn tự chọn trong nhà ăn của công ty. Mọi người, bất kẻ nhân viên phục vụ trong nhà ăn hay thực tập sinh, đều dõi theo từng động tác của . Bọn con kiềm chế nổi, hào hứng bàn tán xì xào.
      Tiểu Hoàng theo sau Đường Hựu Đình, cằn nhằn như bà mẹ già:
      - Lưu cho ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, đồ ngọt, nước số T nhiều năng lượng. Đồ nướng cũng được ăn.
      - xong chưa vậy? –Đường Hựu Đình miễn cưỡng, nỡ bỏ chiếc bánh ngọt việt quất trong tay mình xuống. –, mua giúp tôi cốc trà sữa về đây.
      -Trà sữa cũng được uống. –Tiểu Hoàng chấp hành nghiêm túc lời dặn dò của người quản lý. –Em mua cho cốc đồ uống dinh dưỡng, được ăn lung tung bừa bãi đâu đấy.
      -Coi tôi là con chó chắc? –Đường Hựu Đình mất kiên nhẫn lườm Tiểu Hoàng cái. Đây là chiêu bài cũ của Đường Hựu Đình, trông hết sức ngang ngược nhưng lâu sử dụng tới.

      Thấy Tiểu Hoàng ra khỏi nhà ăn, Đường Hựu Đình lập tức thêm thìa nước số T to tướng vào đĩa salad, sau đó quay sang bên, thò tay với chiếc bánh ban nãy vừa mới bỏ xuống.
      bàn tay trắng muố T cầm lấy chiếc bánh sớm hơn Đường Hựu Đình vài giây.

      Đường Hựu Đình sững người, ngẩng đầu lên liền gặp ngay Minh Vi.
      -Đường sư huynh. –Minh Vi trông thấy Đường Hựu Đình từ nãy nên tỏ ra kinh ngạc.
      Đường Hựu Đình hết nhìn chiếc bánh khay của Minh Vi, lại nhìn chiếc khay để đồ điểm tâm trống rỗng bàn. Ánh mắt quay trở lại khuôn mặt Minh Vi mang theo mấy phần giận giữ.
      Minh Vi cười ngại ngùng. lẽ chỉ vì miếng bánh mà ta lại trở mặt với ?

      Tuy nhiên vẻ mặt Đường Hựu Đình ràng với Minh Vi rằng điều này rất có thể xủy ra.
      bất lực thở dài tiếng, sau đó trả chiếc bánh vào khay của Đường Hựu Đình.
      -Cung kính mời , xin nhận cho.
      Đường Hựu Đình thỏa mãn ừm tiếng, rồi cầm chiếc bánh lên cắn luôn miếng bánh, tiếp tục nhanh tay gắp cánh gà, chân gà nướng và lườn gà chiên vào khay của mình.
      -Nghe casting hả?
      -Sao biết? –Minh Vi ngạc nhiên. –Chỉ là vai trong phim truyền hình dài tập thôi.
      - nhận được chưa?
      -Chị Lưu chắc được tám mươi chín mươi phần trăm rồi.
      -À. –Đường Hựu Đình gật đầu.
      Minh Vi chợt nhớ ra việc :
      -Lượng phát hành single của sư huynh cao đấy, nghe giờ còn liên tục giữ vị trí hàng đầu trong các bảng xếp hạng nữa. Chúc mừng sư huynh.
      -Cũng tạm được. –Môi Đường Hựu Đình hé mở nụ cười. –Khi nào phát hành album mà cũng giữ được phong độ như vậy tố T.

      Minh Vi thầm thè lưỡi. đĩa đơn chiếm vị trí hàng đầu suố T hai tháng, nếu album cũng vậy chắc các ca sỹ khác còn đất sống nữa?
      -Phải ồi, có phải bộ phim tham gia là bộ phim mà Cố Thành Quân sắp đóng ?
      -Đúng, là bộ “Cố viên xuân thu”
      -Nghe Chân Tích vào vai nữ chính. –Đường Hựu Đình nhân thể luôn.

      Tay Minh Vi chợt run bắn lên, chiếc đĩa khay kêu lách cách.
      Đường Hựu Đình nhìn khuôn mặt dần trở nên trắng bợt của Minh Vi với vẻ hiểu, định hỏi xem có phải thấy trong người khó chịu, nhưng rồi chợt nhớ ra cảnh tượng mình gặp hôm đến dự lễ tang của Trương Minh Vi. đó ràng toàn thân run bắn lên, ngọn lửa giận dữ cháy bừng bừng trong mắt, song vẫn có thể những lời cuồng si để xin chữ kí của Chân Tích. Còn ánh mắt khi ấy quay đầu lại nhìn bức di ảnh của Trương Minh Vi càng khiến người ta phải nghĩ ngợi.
      -ra đây . –Đường Hựu Đình . –Chúng ta ra đây ngồi chuyện.

      Minh Vi ngập ngừng chút, rồi theo Đường Hựu Đình trước ánh mắt tròng trọc của mọi người.
      Đường Hựu Đình tìm bàn cạnh cửa sổ, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
      -Có chuyện lâu nay tôi rất tò mò. Hôm tang lễ của Chủ tịch Trương sao lại ở đó?

      Minh Vi cúi đầu :
      -Khi đó tôi nghĩ tới việc vào Vĩnh Thành, đúng lúc người ta cần người giúp việc trong đám tang nên tranh thủ làm thêm.
      - là fan hâm mộ của Chân Tích?
      Minh Vi nhớ lại hành động của mình hôm tang lễ nên đành miễn cường cười ừm tiếng:
      -Rất thích.

      Đường Hựu Đình tin chuyện đó, song muốn bóc mẽ Minh Vi:
      - diễn vai gì trong “Cố viên xuân thu”?
      Minh Vi đáp lại với vẻ thờ ơ:
      -Là kẻ thứ ba, dằn vặt chán cuối cùng trở thành bia đỡ đạn.
      -Cho tôi xem kịch bản nào.

      Các nhân viên trong ê kíp làm phim bên đó dăn được tùy tiện cho người ngoài xem kịch bản, nhưng vì coi Đường Hựu Đình là người ngoài nên minh Vi vui vẻ lấy tập kịch bản trong túi đưa cho .

      Vinh Ninh cách cách đích xác là nhân vật được đưa vào nhằm tôn lên tấm chân tình gắn bó sắt son của nhân vật nam, nữ chính. Nhiệm vụ của nàng ấy trong bộ phim là ra sức quyến rũ Lý Ngọc Long, sau đó tìm mọi cách chia lìa vợ chồng họ. Đối với nhân vật nữ chính, Vinh Ninh có mối căm hận sâu sắc, luôn tìm cách khiêu khích, gây khó dễ. Vì thân phận cao quý của Vinh Ninh, nên vai nữ chính chỉ có thể nhẫn nhịn nhượng bộ. Từ đầu đến cuối Vinh Ninh cách cách tung ra mọi mưu kế hiểm độc để đấu với vợ Lý Ngọc Long, phá vỡ hạnh phúc gia đình ta. Cuối cùng, khi triều đại nhà Thanh sụp đổ, vương quyền còn nữa, Vinh Ninh rơi vào chốn bụi trần.

      Tuy nhiên nhà biên kịch vẫn còn niệm tình, sau này cho Vinh Ninh được nhân vật nam phụ khác cảm hóa, giác ngộ, tham gia cách mạng, cuối cùng hy sinh trước họng sung của quân Nhật.

      Đường Hựu Đình đọc lượt tới đoạn giới thiệu nhân vật, sau đó cười trước nỗi khổ của người khác:
      -Vẫn còn được. Số phận của nhân vật này tự kết nối thành sợi dây xuyên suố T từ đầu đến cuối. Mà khi ghét như vậy, khán giả nhớ đến tên , muốn quên cũng khó. Xuất trong tất cả bao nhiêu tập?
      -Mười tập, chiếm phần ba của bộ phim.
      -Hơn nữa, toàn được đối đầu với nhân vật nam nữ chính. –Đường Hựu Đình ăn xong miếng lườn gà chiên, bắt đầu chuyển sang cánh nướng. – còn có gì hài lòng?
      -Tôi đâu bảo mình hài lòng? –Minh Vi nghiến răng. –Được diễn chung với hai thần tượng của mình là Cố Thành Quân và Chân Tích, tôi cảm thấy may mắn tự đáy lòng. Được đóng chung với tiền bối, tôi chắc chắn học hỏi thêm được nhiều điều, nó giúp ích nhiều cho tương lai của tôi.
      Đường Hựu Đình tấn công chút nể nang:
      -Với vai diễn này đến lượt dự họp báo đâu, có thể bỏ những câu đó .
      Minh Vi cười khổ sở:
      -Tôi quan tâm.

      Kiếp trước Chân Tích là kẻ thứ ba, kẻ cướp chồng . Kiếp này trở thành người thứ ba trong phim, muốn cướp chồng Chân Tích. Song đối tương để cướp hề thay đổi, vẫn là Cố Thành Quân.

      Đường Hựu Đình ném chiếc xương gà gặm nhẵn , mỉm cười nhìn Minh Vi chằm chằm. Minh Vi bị cái nhìn đó làm cho sởn tóc gáy, định hỏi thấy ngón tay đầy dầu mỡ của Đường Hựu Đình chỉ thẳng vào mũi.
      -, thích Cố Thành Quân đúng ?
      Minh Vi giật mình, miệng định phản đối nhưng mặt làm phản, đỏ lựng rồi chuyển sang trắng toát.
      Ngay tới bản thân cũng ngạc nhiên.
      Minh Vi tưởng rằng tình cảm của mình và Cố Thành Quân tiêu tan như mây khói từ lâu, nhưng khi Đường Hựu Đình nhắc tới chuyện này, trái tim vẫn đạp rộn ràng cách hoàn toàn trung thực.

      Nếu , căm hận bắt nguồn từ đâu? hận Cố Thành quân, nên vẫn còn . Có phải ?

      Sắc mặt Minh Vi cuối cùng trở thành màu trắng toát, trong đôi mắt đen là khoảng mờ mịt lạc thần.

      Đường Hựu Đình bị bộ dạng hồn siêu phách lạc của làm cho khiếp đảm. biết vì sao nhưng chợt cảm thấy hối hận vì câu đùa vừa rồi của mình.
      - sao chứ? –Đường Hựu Đình bất giác hỏi nhở Minh Vi bằng chất giọng nhàng nhất mà từ trước tới nay chưa bao giờ. –Có phải tôi sai chỗ nào hay ?

      Minh Vi ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn xoáy vào Đường Hựu Đình bằng ánh mắt yếu đuối và bất lực.
      Đường Hựu Đình nặn óc móc gan ra để tìm từ:
      -Chỉ là tôi đùa thôi. Chẳng phải fan hâm mộ của Cố Thành Quân tới cả triệu người toàn quốc hay sao? Thích ta có gì là phải. Tôi có ý lấy ra làm trò cười đâu.

      Đường Hựu Đình miễn cưỡng xoa dịu, Minh Vi cũng so đo nữa, thu lại ánh mắt đầy oán trách.
      -Tuy nhiên… -Đường Hựu Đình bỗng nhớ ra chuyện. –Hôm tổ chức tang lễ, cố tình giam tôi trong nhà vệ sinh, ép tôi phải những điều tố T đẹp về chị Trương Minh Vi sao vậy?

      Minh Vi suýt chút nữa phun ra ngụm canh vừa cho vào miệng. Đường Hựu Đình đưa cho tờ khăn giấy bằng vẻ hết sức dịu hiền.
      -Này, lau miệng . Sau đó cho tôi xem.

      Minh Vi biết phải làm thế nào nữa, đành giở đúng bài từng áp dụng với Đàm Lập Đạt ra.
      -Trước kia tôi có quen với chị Trương, từng được chị ấy khuyên bảo nên vẫn rất ngưỡng mộ chị ấy.
      -Hóa ra người ngưỡng mộ phải Cố Thành Quân, mà là vợ ta?
      -Chị Trương Minh Vi là người rát tố T. –Minh Vi mạnh dạn tự khen bản thân. –Lẽ nào những lời trước linh đường hôm đó đều là giả dối?

      Ánh mắt Đường Hựu Đình chợt mềm dịu lại, trong giọng chứa đựng vẻ dịu dàng và thương xót.
      -Trương Minh Vi là chị học cùng đại học với tôi. Tôi lung tung đâu, nhưng tôi rất thích chị ấy.

      Nghe vậy Minh Vi mới nhớ ra đúng là Đường Hựu Đình học cùng trường với , hình như dưới hai hay ba khóa gì đó.
      - và chị ấy gặp nhau ở Đại học?
      - từng gặp. –Ánh mắt của Đường Hựu Đình hướng ra bên ngoài cửa sổ, giọng nghe rất . –Chắc chắn chị ấy nhớ tôi. Trái lại, tôi luôn nhớ đến chị ấy.

      Minh Vi nghe vậy cố vắt óc ra nghĩ, nhưng quả thực nhớ nổi gặp Đường Hựu Đình ở đại học khi nào. Cũng phải thôi, khi đó toàn tâm toàn ý nghĩ đến Cố Thành Quân, việc thấy bất cứ người con trai nào khác là điều dĩ nhiên.
      -Chị ấy… khi đó trông chị ấy như thế nào?
      - khác gì mấy so với sau này, hình dáng bên ngoài gần như thay đổi. Sức khỏe của chị ấy tố T, biết rồi đấy, nhưng con người lúc nào cũng tràn đầy nghị lực. Tính tình rộng rãi và hào phóng, đối nhân xử thế rất tố T. –Những từ ngữ Đường Hựu Đình khen Minh Vi hoàn toàn xuất phát từ thực tâm. –Khi chị ấy đến tìm tôi mời về Vĩnh Thành, tôi rất vui, muốn được hợp tác lâu dài với chị ấy. Ai ngờ chị ấy lại ra đột ngột như thế…
      -Vậy, hồi đại học hai người có kết thành bạn thân ?

      Đường Hựu Đình quay mặt lại, liếc xéo Minh Vi cái, dáng vẻ ngạo mạn lập tức xuất .
      -Nếu kết thành bạn thân, chị ấy có thể nhớ ra tôi ?
      Minh Vi cười giễu:
      -Vậy tại sao trong tang lễ chị ấy lại làm ra vẻ thâm tình hệt như mất người bạn vong niên.
      -Tang lễ của chị ấy chẳng phải là chương trình biểu diễn hay sao? –Đường Hựu Đình bắt đầu ăn đến chân gà. –Bất kể có bao nhiêu người giả dối, chí ít khen ngợi của tôi với chị ấy là , vậy là đủ rồi.

      Minh Vi còn muốn tiếp nhưng thấy Đường Hựu Đình bỗng nhét chiếc chân gà gặm dở vào tay mình, sau đó gạt hết salad với nước số T trong đĩa của sang của .

      Còn ngạc nhiên, chợt nghe tiếng Tiểu Hoàng vang lên phía sau:
      - Hựu Đình, có loại nước sô-đa thích đâu, em mua cái này xem có được ?

      Đường Hựu Đình chậm rãi bỏ khăn ăn xuống, đôi môi mấy giây trước đó còn dính đầy dầu mỡ được lau sạch bong. nhìn vào chai nước, vẻ chán ghét lên khuôn mặt, sau đó bắt đầu chê bôi đủ kiểu.
      -Đây chẳng phải là nước sô-đa Trương Trí làm đại diện sao? Đường Hựu Đình làm sao có thể uống nước sô-đa do người khác làm đại diện được? Thông tin này được truyền ra ngoài, biết bao nhiêu người tôi ôm chân ta. Việc cần trước tôi dùng điện thoại do Tống Hạo làm đại diện, đến bây giờ vẫn còn có người .

      Tiểu Hoàng lúng túng.
      -Nhưng đây chỉ là nước thôi mà.
      -Mang , mua thứ khác. –Đường Hựu Đình chầm chậm nhai cọng cần tây.

      Minh Vi lúc đó quả thực vô cùng khâm phục khả năng nghe lời đoán ý của mình. đẩy cốc trà sửa của mình về phía Đường Hựu Đình.
      -Sư huynh, cái này tôi vẫn chưa uống, chi bằng xin kính có được ?

      Đường Hựu Đình mím môi cười.
      -Nếu có thành ý như vậy, tôi đành miễn cưỡng mà nhận. Bình thường tôi uống thứ có năng lượng cao như vậy đâu.
      -Vâng, vâng. –Minh Vi cũng tung hứng nhịp nhàng. –Huynh lúc nào cũg nể mặt tôi, đây cũng là phúc phận của cốc trà sữa này.

      Đường Hựu Đình đứng lên trong tiếng thở dài của Tiểu Hoàng:
      - phải tôi đâu nhé, Chu sư muội. Các món chiên dầu mỡ với nước số T đều là thực phẩm năng lượng cao, nghệ sĩ cần phải giữ gìn hình thể, ít ăn những thứ này thôi mới được.
      -Sư huynh dạy rất phải. –Minh Vi cảm thấy mình sắp thành thánh nhân đến nơi rồi.
      Đường Hựu Đình hài lòng gật đầu:
      -Tô đây, hãy cố gắng lên, diễn cho tố T nhé.

      Tiểu Hoàng vội vàng bê chiếc khay mà Đường Hựu Đình bỏ lại lên, tranh thủ hỏi:
      - ấy ăn bao nhiêu rồi?
      Minh Vi chỉ vào hai miếng nướng và chiếc chân gà gặm dở
      - làm sao mà đề phòng được…-Tiểu Hoàng cười khổ sở rồi quay .

      Mấy ngày sau, ê kip làm phim cuối cùng cũng gửi thông báo về, Minh Vi được nhận vai Vinh Ninh cách cách.

      người mới hoàn toàn có thể may mắn tham gia “Cố viên xuân thu”, dù chỉ là vai phụ rất , nhưng được xuất trong các cảnh quay với Cố thành Quân và Chân Tích, như vậy đủ khiến những người xung quanh ghen tị. Cho nên trong khoảng thời gian, tất cả những người quen biết Minh Vi ai là nhìn với mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kị.

      Minh Vi, vốn từng bao năm sống giữa vòng danh lợi này, tận mắt chứng kiến thăng trầm của biết bao nghệ sỹ, đến hôm nay mới được tự bản thân chiêm nghiệm, sau hồi hào hứng lại trở nên hết sức bình thản.

      khỏi nghĩ đến Chân Tích. Còn nhớ năm đó khi ra sức lăng xê cho Chân Tích, chính Minh Vi là người giao tận tay Chân Tích tập kịch bản “Thiên sử quốc độ” bộ phim giúp Chân Tích thành danh sau đêm. Khi đó, chính dặn dò Chân Tích đừng khoe khoang trước mặt mọi người. Chân Tích , trong giới giải trí đầy danh lợi, những người chiến thằng luôn bị mọi người đố kị, có kín đáo hay huyênh hoang cũng khác nhau là mấy. Con người ta cũng chỉ được vinh quang vài năm, nếu thể tận hưởng có lỗi với phần đời tịch ngày sau.

      Khi Chân Tích những câu này, Minh Vi thấy ta hơi có phần xấc láo. Nhưng đến hôm nay, khi đứng vào địa vị Chân Tích năm đó, nghĩ nghĩ lại cũng thấy ta có vẻ nhìn thấu suố T.

      Hồng nhan chóng già, chẳng phải bọ chỉ rực rỡ được thời gian ngắn hay sao?

      Người mới chưa đủ tiêu chuẩn có xe của đoàn làm phin đến đón, nên hôm họp đoàn, Minh Vi phải ra bến xe buýt chờ từ sáng sớm. Khi lái xe ra khỏi cổng chính của công ty, Cố Thành quân liễn trông thấy đứng ở điểm chờ xe buýt ở đối diện bên kia đường, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn trông hết sức quen thuộc.
      Đó là Chu Minh Vi.

      mặc chiếc áo lông màu trắng, khăn quàng cổ màu đỏ tươi. Màu đỏ tôn thêmnước da trắng hồng, đôi mắt Minh Vi sáng trong veo.

      Buổi sáng đầu xuân trời lạnh tới mức mọi thứ đều đông cứng lại. Minh Vi đứng giẫm chân tại chỗ cho đỡ lạnh, hai tay đưa lên miệng hà hơi ấm. Cố ThànhQuân nhìn thấy lạnh tới mức toànthân run rẩy, liền quặt vô lăng, lái xe lênphía trước.
      -Lên xe , tôi đưa em cùng luôn.

      Minh Vi hiểu vì sao Cố Thành Quân tỏ ra tích cực như vậy. Bao nhiều năm làm vợ chồng với nhau, ít ra luôn biết Cố Thành Quân luôn giữ mộtkhoảng cách nhất định với các trẻtrong công ty. Vì sở thích của ta hơicầu kì, hơn nữa cũng để tránh mọi điều phiền toái.

      Minh Vi hơi do dự, mấy giây sau :
      -Cảm ơn thầy Cố. Thầy cũng đến buổihọp của đoàn làm phim ạ?
      Cố Thành Quân gật đầu cách đúng mực, sau đó nhắc Minh Vi:
      -Lên xe , dù sao cũng tiện đường.

      Minh Vi tiện chối từ, cuối cùng đành lên xe.
      khí ấm ấp xe khiến cho đôichân đông cứng dần có cảm giác. MinhVi ngồi gò bó ở ghế sau, lặng im . Chiếc xe với tốc độ nhanh qua đường câo tốc vành đai của thànhphố, cảnh tượng tiêu điều củ mùa đônglướt qua vùn vụt ở bên ngoài.
      Cố Thành Quân nhìn Minh Vi qua gươngchiếu hậu
      -Chu Minh Vi, em học thuộc kịch bản chưa?
      Minh Vi gật đầu.
      -Em thuộc được nửa đầu rồi ạ.
      -Lần đầu tiên đóng phim, lời thoại lại khá nhiều, em nhất định phải tập trước cho tố T đấy.
      -Vâng, thưa thầy. –Minh Vi ngoan ngoãntrả lời.

      Cố Thành Quân thể nhìnMinh Vi thêm vài lần. ấy giữ tháiđộ kính cẩn, năng thuận theo ý người khác, song lại luôn có vẻ gì đólạnh lùng xa cách. Nếu là tính tình lạnh lẽo cũng phải, phong cáchmềm mại nhu mì của khiến cho ngườita thể muốn đến gần. Mộtngười con vừa nóng vừa lạnh nhưthế này luôn hấp dẫn đàn ông cách tự nhiên.

      Cố Thành Quân nghĩ tới đó, bất giác khẽlắc đầu cười cay đắng. Hôm nay làmsao vậy, đột nhiên lại nghiên cứu kĩ về hề liên quan đến mình?

      Chân Tích vừa xuống xe thấy chiếc xecủa Cố Thành Quân đến. mỉm cười xuống xe, định bước tới chào hỏi tiếng, song lập tức trông thấy có mộtcô ngồi ở ghế sau. Chân Tích nhướnmày, giữ nút mở cửa thang máy rồi chờ bọn họ tới.

      Minh Vi đưa mắt nhìn lướt qua ChânTích, sau đó cúi đầu chào:
      -Chị Chân.
      -Là ai vâyh? Người của công ty à? –Chân Tích hỏi. Sau lễ tang lần đó, cả phongcách và kiểu tóc của Minh Vi đều thay đổi nhiều nên Chân Tích nhận ra .
      Cố Thành Quân trả lời:
      -Là diễn viên đóng vai Vinh Ninh.
      -Hóa ra là . –Chân Tích nhìn Minh Vi cười. –Sao căng thẳng thế làm gì? Tôi ăn thịt đâu. Trong phim còn ghê gớm hơn cả tôi nữa kia.
      Minh Vi vẫn cúi gằm mặt, :
      -Đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, cónhiều chỗ còn chưa biết, mong chị Chânchỉ bảo thêm.
      - bé này quả nhiên là biết điều. –Chân Tích bắt đầu cảm thấy hứng thú. –Tên côlà gì?

      Minh Vi cười khẩy tiếng trong lòng, vừa mở miệng định đáp nhưng Cố Thành Quân cướp lời:
      -Gọi ấy là Tiểu Chu được rồi.
      -Như vậy nghe miễn cưỡng quá. –ChânTích hài lòng hỏi Minh Vi. –Tênđầy đủ của là gì?

      Minh Vi chợt mở miệng nhưng thang máy chợt kêu “Đinh” tiếng, dừng lạiđúng tầng có phòng họp báo.
      Đạo diễn và nhà sản xuất đều chờ ở trong hội trường. Sau hồi chuyệntrò huyên náo, mọi người mới ngồi xuống vị trí của mình bàn đến việc chung. Minh Vi và mấy diễn viên đóngvai phụ ngồi cùng góc. Trong buổihọp này bọn họ cũng chỉ là những người quan sát, có vai trò phát ngôn.

      Ngồi bên cạnh Minh Vi là diễn viên hạng ba đóng vai em họ của nhân vật nam chính trong phim. Ngồi mãicũng chán nên ta quay sang hỏi chuyện Minh Vi.
      - biết , nghe vai em trai của nhân vật nữ chính để dành cho mộtngười ở công ty Vĩnh Thành đấy, giờ vẫn chưa có ai nhận.
      -Tôi biết việc này. –Minh Vi mỉm cười.
      -Mới còn là thực tập sinh mà được nhận vai quan trọng như vậy,Chủ tịch Cố của các đúng là người đào tạo giỏi .

      Câu đầy ý của ta khiến Minh Vi cảm thấy thoải mái, tuy nhiêncô vẫn giữ nguyên nụ cười.
      -Ở công ty nhiều người như vậy, nếumuốn thành công ngoài vận may ra còn phải có thực tài, phải học cho ra họcnữa.

      Người đó cười hai tiếng:
      - thế ư?

      Ánh mắt và nụ cười phù phiếm của namdiễn viên đó cùng với vẻ thiếu kiên nhẫn và cố chịu đựng của Minh Vi, tất cả đềulọt vào tầm mắt của Cố Thành Quânddang ngồi cách khá xa.

      Chân Tích nhìn theo hướng ánh mắt của Thành Quân, thấy có tới mấy nữ diễn viên trẻ trung xinh đẹp đóng vai phụ nên cũng biết người Cố ThànhQuân nhìn là ai.

      -Hôm nay tạm bàn đến đây nhé! –Đạodiễn hài lòng đứng dậy. –Hầu hết nhữngngười có mặt tại đây ngày mai phải ra phim trường, ba ngày nữa chính thức bấm máy. Hy vọng các vị tham dự trong trạng thái tố T nhất.

      Đạo diễn quay sang hạ giọng hỏi Cố Thành Quân:
      -Đường Hựu Đình có thể đóng được vai Tống Tử Thành, em trai của nhân vật nữ chính ?
      - giờ cậu ấy toàn tâm toàn ý cho album mới nên cũng mấyhứng thú với việc đóng phim truyền hình.
      -Vai diễn này cũng nặng lắm,nhưg lại là vai chính diện hiếm có. –Đạo diễn . –Nếu là trước đây, chúng tôi cũng kiếm ca sỹ thầntượng như cậu ấy đâu. Song bây giờ tất cả đều thay đổi quá nhiều, nếu theo kịp nhịp phách ấy là hỏng ngay. Nóithật, tôi cũng hy vọng cậu ấy có kỹ năng diễn xuất tố T, cái tôi thấy được chính là phong cách của cậu ấy thôi.

      Cố Thành Quân cười ra vẻ hiểu ý:
      -Phong cách chính là của cải. Ngay cả tôicũng phải để ý sắc mặt của cậu ấy nữa là.
      -Cũng đừng dễ dãi quá. –Đạo diễn Trầnnói. –Tìm hiểu chút về cách thứcngày trước vợ cậu quản lý nghệ sỹ ấy. Côấy đúng là người có năng lực, đáng tiêc là. . . Ôi, xem tôi này, sao lại nhắc đến chuyện đó kia chứ?

      Tuy nhiên lúc này Cố thành Quân quay mặt sang góc khác của phòng hội nghị có ý kiếm tìm. Minh Vi đứnglên, mặc áo khoác vào. nhânviên nam xăng xái đưa cho chiếc khăn quàng cổ, Minh Vi ngại ngùng nhìn ta cười.

      Cùng với mọi người ra khỏi phòng hộinghị, Minh Vi cố ý chậm lại hai bước để chờ Chân Tích.
      -Chị Chân, chắc chị là người trong nhóm đầu tiên đến phim trường đúng ?–Minh Vi hỏi.
      -Tôi cũng chưa vội. –Chân Tích đáp. –Thầy Cố của các trước với cáccô. Phải rồi, rố T cuộc tên đầy đủ của là gì?

      Minh Vi khẽ mỉm cười, cáchthoải mái:
      -Tôi là Chu Minh Vi.
      xong sung sướng nhìn sắc mặtcủa Chân Tích trở nên trắng nhợt vìnghe thấy cái tên đó.
      Toàn thân cứng ngắc, mãi lâu sau ChânTích mới hỏi lại được.
      -Gì kia?
      -Chị Chân, chị sao chứ? –Minh Vi hỏi với vẻ quan tâm, đưa tay ra đỡ ta.
      Chân Tích gạt tay Minh Vi theo phản xạ.

      Ánh mắt ngạc nhiên và khoong hiểu của khiến Chân Tích lập tức sực tỉnh. ta hít hơi sâu rồi tiếp:
      -Đột nhiên nghe thấy tên nên tôi hơi bị sốc.

      Minh Vi cười bối rối:
      -Mọi người ai cũng vậy. Tên tôi vô tình trùng với tên vợ thầy Cố.

      Chân Tích nhìn Minh Vi bằng ánh mắtsắc như dao:
      - nghĩ đến chuyện đổi cái tên khác sao? như vậy khiến Cố Thành Quân khó xử.

      Minh Vi cười mỉa mai trong bụng, song ngoài miệng vẫn hết sức nhàng, mềm mại:
      -Thầy Cố chưa từng nhắc đến chuyện đó.

      Lúc đó nhân vật nam chính cũng tới nơi:
      -Mọi người đều ở đây à? Trần đạo diễnmời ăn trưa, Minh Vi cũng luôn .

      Chân Tích thể rung mìnhmột cái. Trong hành lang rất ấm, song ta vẫn cảm thấy từng cơn gió lạnh thốc sau lưng.

      Tiếng gọi của Cố Thành Quân nghe quen thuộc biết bao. Trong suố T sáu năm qua ấy dùng giọng điệu đó để gọi người phụ nữ kia. Vẫn hai chữ đó, tìnhcảm cũng y như vậy.

      Minh Vi nhanh ý, lịch cúi người:
      -Ba giờ chiều nay em phải đến trườngquay, bây giờ muốn về kí túc chuẩn bịmột chút.

      Cố Thành Quân lập tức hiểu ý nên khôngcố giữ .

      Minh Vi nhìn khuôn mặt trắng nhợt củaChân Tích khẽ mỉm cười, sau đó quayngười vào thang máy.

      Phải lúc sau Chân Tích mới bình tĩnh trở lại.
      -Thành Quân, ta trùng tên với Trương Minh Vi? Vậy mà còn nhận vào công ty. Rố T cuộc biến thái đến mức nào?

      Tâm trạng vui của Cố Thành Quân bị câu suy nghĩ của ChânTích làm cho tiêu tan. khoong khỏi cảm thấy bực mình.
      -Tên của người ta là do bố mẹ đặt, ấy đâu có lỗi. Em cũng nhất thiếtphải gây phiền toái như vậy.
      -Em cảm thấy kì lạ là vì em là người bìnhthường. –Chân Tích tỏ ra chán ghét. –Hôm nay vì cái tên mà nâng đỡ mộtngười mới, ngày mai lại vì khuônmặt mà nâng đỡ người khác nữa.
      -Đừng nghĩ là người phù phiếm như vậy.
      -Vậy thay cái người cũng tên là Minh Vi đó . –Chân Tích gay gắt.
      - ấy có lỗi gì vì sao phải thay? –Cố Thành Quân cắt ngang cách quảquyết. – tùy tiện chơi đùavới số phận người khác như thế đâu.

      Chân Tích cười nhạt:
      -Số phận của Trương Minh Vi chằng phải bị chơi đùa tới mức bị hủy hoạicòn gì. Cái bộ dạng thương thay cho người khác đó của , em nhìn đếnchán ngấy rồi.

      Cố Thành Quân cuối cùng cũng phátđiên, ùng tranh luận với ta, quay người sải bước bỏ .

      Chân Tích giận giữ đúng nguyên tại chỗ nhìn theo cho đến khi bóng Cố ThànhQuân khuất hẳn mới buông lỏng hàm răng vẫn nghiến lại nãy giờ thở dài mộttiếng: “Sao lần nào chúng ta gặph nhaucũng cãi cọ…”

      Tình cảm có đậm sâu hơn nữa cũng thể chịu đựng được thử thách của thời gian, thể chịu được giày vò của mưu. Tình cũng giống như san hô, chỉ có thể lớn lên tinhkhiết dưới làn nước biển được ánh mặttrời rọi soi lấp lánh.

      Khi đó Minh Vi ngồi lắc la lắc lư xe buýt. đeo tai nghe, bật bài hátcủa Đường Hựu Đình, tận hưởng giọng ca đầy sức hút của hát những lời ca tuyệt đẹp, khẽ hát theo trong niềm vui dịu .

      Cuối cùng báo thù cũng bắt đầu. Côthấy đau, nhưng cũng đầy sung sướng.
      xkhang thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Trò chơi của ai?



      Vì Minh Vi chính thức theo ê kíp làm phim nên chị Lưu bố trí cho mộttrợ lý tên là Lý Trân, trạc tuổi với Minh Vi. Minh Vi hề tỏ ra caongạo, cho nên nhanh chóng xây dựng được tình bạn thân thiết với Lý Trân.

      Chiều hôm đó, cả hai cùng chuyển đến ở trong khách sạn của phim trường. Ngày hôm sau Chân Tích cùng Cố Thành Quâncũng đến, tham dự nghi thức bấm máy khởi quay. Sauk hi buổi lễ kết thúc, Chân Tích vội vã ngay, còn Cố Thành Quân ở lại bắt đầu quay luôn.

      Khi Cố Thành Quân quay mấy cảnh thời thanh niên, nhân vật nam chính cònđang đường du học, Minh Vi quay số cảnh về cuộc sống của Vinh Ninh cách cách trong cung điện ở góc khác của trương quay.

      Người đóng vai lão vương gia là mộtdiễn viên kì cựu đức cao vọng trọng, hơi tỏ ra bản thân là người thanh cao, coi thường lớp diễn viên trẻ chưa lênhàng chuyên nghiệp như Minh Vi, thường xuyên mấy câu “Nghệ sỹ, nghệ sỹ là người của nghệ thuật. Việclàm diễn viên cũng chia làm thầy, thợ.Cứ nổi tiếng là diễn viên giỏi chắc? Khán giả chẳng qua cũngc hỉ xem các chị như thằng hề mua vui thôi”

      Các diễn viên thấy hết sức phản cảm, nên mỗi khi tiền bối đó lên tiếng, mọingười đều tìm lý do để tránh chỗkhác. Vì diễn vai Vinh Ninh cách cáchnên Minh Vi có nhiều cảnh phải diễn cùng với lão Vương gia, làm sao trốn nổi. Tuy nhiên nhanh chóng lấy được tình cảm của ông, vì luôn tỏ ra cung kính khiêm nhường, ngồi yên nghe lời dạy dỗ của những người trước. Bất luận có đồng ý hay , vẫn cứ gậtđầu vâng dạ, riêng chuyện này cũng đủđể thỏa mãn tính hư vinh của người già.

      Cảnh quay trong ngày đầu tiên bấm máy là cảnh xem kịch trong cung.

      Mặc áo kì bào của triều Thanh, đội chiếc mũ dựng cao có gắn mẫu đơn, thiếu nữđược trang điểm cách tinh tế vớiđôi mắt mở to trong sáng, vẻ đẹp rực rỡ, trông đúng là công chúa được nuông chiều trong hoàng cung.

      Vinh Ninh cách cách ngồi bên cạnh Phúc Tấn, có tâm trạng nào xem kịchmà chỉ vòi vĩnh Vương gia cho phép mình học lái xe. Vương gia đồng ý. Khi đó sân khấu, võ sinh lỡtay làm tuột cây lao, Vinh Ninh bèn trútgiận lên đầu ta, phạt ta phải lộn trăm vòng, nếu cho ngườitới đóng cửa luôn đoàn kịch.

      Minh Vi mặc kì bào đỏ hồng, đứng thằng trước ống kính liếc mắt cái, thể hiệnmột cách sống dộng thói cao ngạo và độc ác của mình. Quay người lại, Vinh Ninh tiếp tục nhóng nhẽo với lão Vương gia, hoàn toàn trở thành nhỏngây thơ.

      Đạo diên hết sức hài lòng, quay hai đúpđã xong.

      Khi trước Minh Vi vẫn hay theo Cố Thành Quân đóng phim, thích ứng phong cách làm việc của các ê kíp làmphim. Hơn nữa, thể rất tố T, có thể nhanh chóng lĩnh hội được cầu của đạo diễn, khi diễn rất đạt. Vì vậy tỷ lệ các đúp phim quay đạt rất cao, ít khiphải quay quay lại.

      Phim bấm máy được tuần, ChânTích mới chính thức đến phim trườngbắt đầu quay.

      Mấy ngày hôm đó có cảnh nào củaMinh Vi nên cùng những diễnviên mới khác đến quan sát học hỏikinh nghiệm.

      Cách diễn của Cố thành Quân, Minh Vi quá quen thuộc, tuy nhiên mấy nămnay đều đóng những người đàn ông chin chắn, nho nhã và trầm ổn. Vai Lý Ngọc Long trong “Cố viên xuân thu” hơi khác chút, thời thanh niên đầy nhiệt huyết và bồng bột, lúc trung niên lại khôn khéo thông tuệ. Độ cách biệt về tuổi tác khá lớn, nên tính cách cũng cónhiều cung bậc khác nhau, là vaidiễn Cố Thành Quân chưa từng trải quatừ trước đến nay.

      Công bằng mà , Cố Thành Quân đúng là diễn viên xuất sắc. biểu cảm trênkhuôn mặt tinh tế và sinh động, đôi mắt trong và có hồn. Khi Cố Thành Quân đứng trước ống kính, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy phong thái biến hóa vô cùng của , thoàng chốc hóathân thành nhân vật trong phim. Lý Ngọc Long thời tuổi trẻ mà Cố ThànhQuân khắc họa mang vẻ ngang tang,tràn đầy nhiệt tình với những người xung quanh nhưng hơi nông cạn và xốc nổi. Đôi mắt sáng như sao, tinh thần phấn chấn, nụ cười chứa đầy tự tin.Chân Tích rố T cuộc vẫn là diễn viên hàng đầu của Vĩnh Thành, thậm chí đứngtrong tốp đầu của toàn quốc, cho nên dùluôn tự cao tự đại nhưng khả năng diễnxuất thể xem thường. rànglà thành thị cao ngạo và đẹp cách lạnh lùng, nhưng khi khoácphục trang vao liền có thể hóa thân vô cùng linh hoạt thành người con khuê các dịu dàng, e ấp.

      Hôm đó quay cảnh Lý Ngọc Long thành thân, cùng vợ vào bái đường mặc dùtrong thâm tâm vẫn phản đối cuộc hônnhân. Tới khi động phòng, chiếc khăn trùm đầu dâu được mở ra, khuôn mặt xinh đẹp bên trong khiến Lý Ngọc Long ban đầu ngạc nhiên, sau đó là xấu hổ,cuối cùng là mừng rỡ. Còn dâu vừatrông thấy chú rể đẹp trai như vậy khỏi ngượng ngịu mỉm cười.
      “Cắt, tố T!” đạo diễn hết sức vừa ý, duyệt đúp đó luôn.

      Tất cả những cảm xúc mới rồi mặtCố Thành Quân lập tức biến mất nhưdùng tay lau vậy. vứt chiếc mũchú rể cho nhân viên trường quay, sauđó ra xem lại những đoạn phim vừarồi camera giám sát.

      Chân Tích lạnh lùng nhìn theo bóng Thành Quân khuất, chợt trông thấyMinh Vi đứng bên ngoài.

      Đứng cách nhau cả đám nhân viên bận rộn, Minh Vi vẫn cúi người xuống cách lễ độ chào Chân Tích, sau đó về phía Cố Thành Quân dưới ánh mắt chòng chọc của ta.
      -Thầy Cố. Minh Vi khẽ gọi Cố Thànhquân bằng chất giọng mềm mại của mình.
      -A, em đến rồi à? –Cố Thành Quân quayngười sang, mỉm cười. –Việc quay bênđó thế nào?
      -Rất thuận lợi, cảnh quay trong cungcũng quay xong rồi ạ. –Minh Vi để lộmột nụ cười ngượng ngịu. –Hôm nay em đến đây xem thầy diễn vì muốn học hỏichút kinh nghiệm.
      -Cầu thị như thế là tố T. –Cố Thành Quângật đầu tỏ ý khen.

      Minh Vi hết sức biết ý nên quấy rầy quá lâu. Chào hỏi xong bèn lùi sang bên đứng lặng yên, giống như mọi lần khác, giữ thái độ bình thảnvà xa cách.

      Nịnh bợ, dựa thế để ngoi lên là nhữngchuyện thường xuyên xảy ra trong cácđoàn phim, những diễn viên mới với đầytham vọng luôn tìm mọi cơ hội để gần gũi với những người đứng trênđỉnh Kim Tự Tháp.

      Y như rằng, tranh thủ thời gian trống khiCố Thành Quân được trang điểm lại, haicô lập tức quấn lấy bắtchuyện. người mượn cớ mang nướcuống, còn người kia tự xưng là fan hâmmộ đến xin chữ kí. Những cảnh này Cố thành Quân gặp quá nhiều nên ứng phó hết sức dễ dàng.

      Song thấy thái độ của quá lịch thiệp, nên hai kia cứ bám riết khôngchịu , thậm chí còn sinh ra tranh cãivới nhau, khiến Cố Thành Quân bị kẹt ở giữa.

      Người quản lý và trợ lý đều bị sai làm việc khác, Cố Thành Quân gắng kìm nén chán ghét, chuẩn bị sẵng câu bỗng nghe tiếng người gọi:
      -Thầy Cố, đạo diễn Trần mời thầy quađó có việc.

      Cố Thành Quân quay đầu lại nhìn thấy Minh Vi đứng cách đó xalắm, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc. Cố Thành Quân hiểu ý mỉm cười, cuối cùngcũng đuổi được hai phiền toái kiađi.

      Khi đó Minh Vi mới tới, tỏ vẻ bối rối:
      -Xin lỗi thầy, phải đạo diễn Trần tìm thầy, mà em trông thấy thầy có vẻ khó chịu nên mới nảy ra ý đó.
      Cố Thành Quân bật cười:
      -Tôi biết mà, cảm ơn em.

      Minh Vi cười nhõm rồi gật đầu chàovà ra chỗ khác.
      Cố Thành Quân chợt động lòng, gọi giật Minh Vi lại:
      -Em hãy cẩn thận chút, đừng để haicô đó bắt nạt.
      -Chuyện đó muốn đề phòng cũng được. –Minh Vi nhũn vai với vẻ mấy quan tâm. –Chú ý hơn chút đểkhông bị thiệt thòi là được.
      -Thành Quân. –Chân Tích tay cầm chiếcváy dâu màu đỏ chói uốn éo tới. –Em muốn điều chỉnh cảnh sau chút.
      Cố Thành Quân khẽ cau mày:
      - tháy cảnh sau làm đúng như kịchbản là tố T rồi.
      -Em thấy vừa ý lắm- Chân Tíchnói với giọng điệu dứt khoát dễtừ bỏ. –Em thấy khoảng giãn giữa cáctình tiết khá lớn, nên thêm vào mấy câu thoại nữa.

      -Trần đạo diễn thế nào?
      -Ông ấy và cả biên kịch Trương đều là tùy ý kiến chúng ta. –Chân Tích ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Quân, ánh mắt lướt qua mặt Minh Vi, nhìn mà như .

      Minh Vi lùi lại mấy bước, mượn cớnhường đường cho các nhân viên trường quay, sau đó cũng luôn. mặc chiếc áo khoác len màu xanhnhạt, bước duyên dáng trông nổi bậthản trong đám nhân viên xung quanh mặc áo đồng phục sẫm màu.

      Chân Tích cúi đầu mở kịch bản ra xem, bằng giọng lạnh lùng:
      - ta phải Trương Minh Vi.
      Cố Thành Quân thôi nhìn theonữa.
      -Rố T cuộc là em quá nhạy cảm hay quá nhạy cảm đây?
      -Nhắc nhở thôi. –Chân Tích liếc nhìn Cố Thành Quân. –Sợ cả đời thông suố T nhưng phút bị hồ đồ, bịcon nha đầu đó lợi dụng mà biết.

      Cố Thành Quân cười nhạt:
      -Em cảm thấy bị đe dọa rồi sao?
      -Em? Đe dọa? –Chân Tích thấy lòng tự tôn bị tổn hại. – ta chẳng qua chỉ là diễn viên mới còn chưa ra ràng, nếu so sánh em với ta mất giá quá.
      -Trong giới giải trí việc thy cũ đổi mới nhanh lắm, thêm vài năm nữa em sẽđóng vai mẹ người ta đấy. Còn thiên hạ thuộc về những trẻ như ấy.
      -Vậy ra quá xem thường người khác rồi. –Chân Tích tỏ vẻ khinh thị. –Muốnem nhường đường hả, đơn giảnvậy đâu.

      Cố Thành Quân đập đập kịch bản.
      - , em muốn sửa thế nào?
      Chân Tích mỉm cười.
      - bình thường cũng nghe lời em như vậy tố T hơn biết bao.

      Cố Thành Quân lắc đầu cười giễu. ai thích bị người khác kiểm soát, nhất làđàn ông. Chân Tích cao ngạo và mạnhmẽ, cũng có sức hấp dẫn riêng. Nhưngsự hấp dẫn đó chỉ mang lại niềm vui trong chốc lát. Thời gian trôi qua, đàn ông đều cảm thấy bị trói buộc, muốn bỏđi.

      Bốn ngày sau, Minh Vi và Cố ThànhQuân lần đầu tiên cùng xuất trong cảnh quay. Lý Ngọc long lấy vợ chưa được bao lâu lên đường đến kinhthành. Tại đây tat ham dự bữatiệc rượu theo lời mời của bạn bè và gặpVinh Ninh cách cách. công chú kiêucăng trong bộ quần áo phương tây vừanhìn chấm ngay chàng trai trẻ tuấn tú đó, bất chấp đối phương mình có vợ, công khai theo đuổi.

      Minh Vi mặc đồ phương Tây trông giống con búp bê xinh đẹp, mắt to, môi đỏ,vẻ quyến rũ làm say lòng người. Những khác khi mặc chiếc váy kiểu Tâyrườm rà trông ít nhiều cũng có vẻ cồngkềnh, song vóc người Minh Vi nhắn nên khi mặc vào chỉ càng tôn cho vòngngực thêm đầy đặn, eo lưng gọn hơn.

      Cảnh bữa tiệc là cảnh lớn nên huy động tới năm mươi diễn viên quầnchúng, còn tất cả nam diễn viên đóng vai phụ đều có mặt. Đạo diễn hướng dẫn cho diễn viên tập mấy lần, dặn dặn lại về thứ tự và vị trí khi ra trường rồi mới chính thức quay đúp đó.

      Dù khi trước thử lời thoại với Cố Thành Quân, song lúc này, khi hóatrang và đứng đối diện với , lòng bàn tay Minh Vi vẫn rịn ra lớp mồ hôimỏng.
      -Căng thẳng à? –Cố Thành Quân tinh ý nhận ra.

      Minh Vi miễn cưỡng nở nụ cười.
      -Vì diễn chung với thầy nên em sợ làm tố T.
      Cố Thành Quân cười.
      -Khi trước phỏng vấn em thể rất lão luyện kia mà.
      -Làm sao thầy biết được? –Minh Vi ngẩn người.
      -Tôi xem trong băng ghi hình.
      -Ra là vậy. –Minh Vi cụp mắt xuống. –Khi đó chỉ là điếc sợ sung.
      -Thả lỏng chút. –Cố Thành Quânđộng viên. –Em vẫn luôn thể tố T, chỉ cần phát huy như bình thường là được.
      -Được thầy khen ngợi như vậy em cũngcảm thấy tự tin hơn. Thầy yên tâm, e, sẽthể tố T.

      đó năng ngoan ngoãn và khéoléo, lại tỏ ra trầm tĩnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Chỉ có điều luôn tránh những cái nhìn của Cố Thành Quân, thường tỏ ra hơi e ngại và xa cách.

      Trong kí ức, Minh Vi còn nhớ bao nhiêu lần cùng nghiên cứu kịch bản,cùng tập lời thoại với Cố Thành Quân.Trong căn phòng khách tràn ngập ánh nắng, thường pha ấm tràThiết Quan , sau đó cầm cuốn kịch bản, cùng với Cố Thành Quân diễn biết bao nhiêu cảnh ái hận tình thù.

      Khi ấy, luôn tiếc nuối việc mình có được vẻ bên ngoài xinh đẹp vàmột sức khảo tố T để có thể cùng chồng đóng phim. Giờ đây, cơ hội đó bàyngay ra trước mắt, lại thể nhớ đến Trương Minh Vi yếu đuối và tự ti.

      Song, thể nghĩ được rằng, để ước mơ của mình thành thực phải trả cái giá quá đắt như vậy.

      Trong tiếng nhạc dặt dìu, Vinh Ninh cách cách yểu điệu ngây thơ cầm ly rượu, nở nụ cười ngây thơ đến chỗ LýNgọc Long, đưa ly rượu ra.

      - là người bạn cùng Kiệt Văn đếnđúng ? – thiếu nữ được hưởng nền giáo dục phương Tây bạo dạn nhìn thằng vào người đàn ông đối diện. – cũng du học về, sao vẫn ăn mặc cũ kì thế này?
      -Tôi biết đây là bữa tiệc rượu, Kiệt Văn với tôi. –Lý Ngọc Long giọng điệu hết sức hợp lý.–Chiếc áo dài này do vợ tôi may cho.

      Trong giọng của Lý Ngọc Long thể ràng vui việc chiếc áomình mặc bị nhạo báng. Vinh Ninh nhạybén quan sát, cười chế giễu.
      - sao, tôi biết tiệm may nổi tiếng nhất kinh thành, bọn họ biết may những bộ âu phục kiểu dáng mới nhất.

      Lý Ngọc Long lịch hiệp từ chối:
      -Đa tạ ý tố T của cách cách. Tôi nhậnlời với thê tử chỉ mặc áo quần do ấymay.

      kiêu ngạo của thiếu nữ lần đầu tiên bị công kích cách trực tiếp như vậy. Chỉ trong mấy giây, mặt Vinh Ninh lên vẻ ngạc nhiên tức giận sau đó làbối rối và cả khó chịu. Những biểu cảmấy tuy rất tinh tế nhưng đa dạng, đượcthể qua dôi môi hơi khẽ run lên vàánh mắt sáng rực của Minh Vi.

      Cố Thành Quân bỗng chốc như mê mải,suýt nữa quên mất lời thoại của mình.

      Đạo diễn vừa hô dừng, các sắc thái mớirồi trong đôi ắt Minh Vi ngay lập tứcbiến mất. lại cúi đầu, lùi về phía saumột bước, giữ khoảng cách nhất định với Cố Thành Quân. xa cách như có như ấy lại được thể ra.

      Cố Thành Quân nhìn Minh Vi, ngẫm nghĩ lát rồi cuối cùng chỉ :
      -Em diễn tố T lắm.
      Đạo diễn hết sức hài lòng với diễn xuấtcủa Minh Vi. Ông riêng với Cố ThànhQuân:
      - hổ là thực tập sinh được công ty Vĩnh Thành ưu ái nhất, diễn xuất rất tố T,quan trọng hơn là con người cũng rất thận trọng và thực tế. Hy vọng, sau này khi thành danh biến thành người khác.

      Cố Thành Quân cười :
      -Được đạo diễn Trần khen như vậy đúng là phúc phận của ấy.
      -Hai ngày nữa quay cảnh ấy đốiđầu với Chân Tích. –Đạo diễn Trần . –Tính cách thực của hai người đó lại trái ngược hẳn với nhân vật trong phim. Ha ha, quả là đáng để chờ đợi xem họ thể thế nào?

      Cố Thành Quân nghĩ đến đôi mắt sâu hun hút như chứa đầy tâm của Minh Vi, cũng khỏi mong đến ngày quay cảnh đó.

      Cảnh quay đầu tiên giữa Minh Vi vàChân Tích chính là lúc đầu tiên VinhNinh cách cách và vợ Lý Ngọc Long gặpnhau. Nhân vật nam chính đưa vợ mìnhvào cung để dự tiệc, Vinh Ninh cách cách với thái độ ngạo mạn chờ sắn để thể uy lực của mình.

      Vì vào vai người vợ hiền lành giản dị nên phục trang của Chân Tích trong phim rất nhã nhặn, trang điểm cũngnhạt. Minh Vi trái lại, trang điểm rực rỡ, môi hồng răng trắng, đẹp say lòngngười. Tuy có hơi chút cầu kì, nhưngvẫn thể che lấp được vẻ trẻ trung của người con đẹp.

      Khi hai diễn viên đứng cạnh nhau, khác biệt về tuổi tác lập tức lên nét. Chân Tích làm ngọc nữ của điệnảnh bao năm, phải xinh đẹp nhưng chỉ thiếu nữ độ xuân mới có đôi mắt trong sáng và gò má đầyđặn như Minh Vi. Từ lâu Chân Tích đãkhông còn vẻ xinh đẹp của trẻ con đó nữa.

      Song Chân Tích chưa bao giờ bị mất điphong độ trước mặt người khác. Dù hóa trang đơn giản, nhưng trông ta vẫnmang vẻ đẹp cao ngạo vốn có, coi ai ra gì. Minh Vi vẫn như lúc bình thường, khiêm nhường và kín đáo,ngoan ngoãn gọi ta điều chị Chân,bộ dạng hết sức nhùn nhường.

      người là tình cũ của Cố ThànhQuân, người dường như à niềm vui mới. Rố T cuộc cũ vẫn bằng mới, gừng càng già càng cay hôm nay mới biết được.

      Lý Ngọc Long uống rượu ở sảnh trước,còn gia quyến trong Vương phủ bày tiệc trà ở hậu hoa viên, chiêu đãi Lý phu nhân. Lý phu nhân được hầu dẫnđường tới, nhún mình chào Phúc Tấn.

      Khi đó, thiếu nữ vẻ trẻ trung xinh đẹp đứng bên cạnh cao giọng :
      -Ngươi là Tống Thị, vợ Lý Ngọc Long phải ?

      Giọng điệu kiêu ngạo và cả nụ cười khinh rẻ trêm mặt thiếu nữ đều thể hiệnrằng ta cố ý.

      Trước khi bấm máy vẫn còn là hiền lành như chú chim non, vậy mà ngay lập tức thay đổi hẳn, năngkhông phép tắc. ngồi ghế cườithỏa mãn, đúng dáng vẻ của cànhvàng lá ngọc được nuông chiều tới mứchư hỏng. Ánh mắt của Vinh Ninh trànđầy vẻ miệt thị và khiêu khích, songchính cái vẻ xinh đẹp của tuổi thanhxuân lại khiến cho người ta cảm thấy có thể tha thứ được cho tùy tiện và ích kỷ của .

      Chân Tích sững người. Đây là lần đầutiên ta được chứng kiến Minh Vi diễnxuất. quen với bộ dạng thành thựcngoan ngoãn của Minh Vi, đột nhiên thấycô trở nên ngang tàng ngạo mạn, đếnChân Tích cũng thể thầm giật thột.

      Biểu của này hoàn toànkhông giống như người mới vào nghề. ta trấn tĩnh và trầm lặng, hoàn toàn nhập vai, hoàn toàn bị chút ảnh hưởng bởi các diễn viên khác, luôn giữ được phong cách của mình và phát huy cách bình thường. biết cách cười ở góc độ nào máy quay quay được khuôn mặt mình cách tinh tế nhất. biết cách lại ra sao mới khiếnmình luôn ở vào vị trí nổi bật nhất giữa đám đông. Những điều này tuy đều được cáo giáo viên hướng dẫn, song thực tập sinh nào có thể nắm chắcmột cách thành thục như vậy.

      Cố Thành Quân lặng lẽ đứng sau lưng mọi người, nhìn bọn họ quay phim.

      Sau mấy giây kinh ngạc, Chân Tíchnhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường, phối hợp với Minh Vi cực kì ăn khớp. Chỉ có điều dường như bị khí thếmạnh mẽ của Minh Vi kích thích, Chân Tích ngầm tỏ ra hơi phục. Tínhcách dịu dàng, nhẫn nhịn của vai nữ chính bị Chân Tích thể có đôi chútgiận giữ, thành ra mang chút gì đó oánhận.

      Cố Thành Quân nhìn xoáy vào Minh Vi đầy hàm ý.

      Con mắt nhạy bén của Minh Vi nhanhchóng nhận ra thay đổi trong tâm trạng Chân Tích, vẻ cao ngạo hơi trùngxuống, chuyển sang nhìn Chân Tích như mèo nhìn chuột. Khoảnh khắcđó, Chân Tích trở thành con mồi săn trong tay Minh Vi. nhận ra mình có thể kiểm soát tâm trạng và thao túng diễn xuất của đối phương. Thế nêncô bắt đầu trêu chọc ta.

      Vinh Ninh cách cách chuyển sang giọng điệu mềm dịu hơn, bắt đầu cười cười với lý phu nhân. giây trước còn áp đảo người ta bằng uy quyền caongạo, giây sau thân thiết uyểnchuyển.

      Trong kịch bản viết thay đổi này nên Chân Tích hơi lúng túng, theo kịp. Tuy nhiên ta phải taymơ nên nhanh chóng điều chỉnh, cũngbiến hóa diễn xuất của mình cho hợp với Minh Vi.

      Minh Vi đọc lời thoại cách lưu loátvà mang nhiều sắc thái, song ánh mắt nhìn Chân Tích lạnh như băng, có chút cảm xúc nào. Chân Tích thấy vậy liền hiểu ra, cuối cùng đành tỏ vẻ xấu hổ cúi đầu, gì nữa theo đúng kịch bản.

      “Được!” đạo diễn điều hành hài lòng đứng lên “Chân Tích màn này diễn tố T lắm”

      Chân Tích cười tiếng cho có. ta biết mình bị người khác xỏ mũi dắt đimột đoạn, lòng tự tôn bị tổn thương ghê gớm. cách công bằng, ta thíchthú với khả năng diễn xuất và tài năngcủa Minh Vi, nhưng điều đó lấpnổi cảm giác uất ức, ghen tị và thất vọng khi thấy mình có đối thủ. Minh Vi trái lại, vì thế mà đánh giá thấp ChânTích. Đối thủ này mạnh hơn tưởngnhiều.

      Minh Vi lấy lại vẻ mặt như bình thường, lặng lẽ ra ngoài xem băngquay thử. Đạo diễn rất vừa ý, duyệt luôn qua đúp này. Vì ngại Chân Tích còn ở đónên tiện khen ngợi Minh Vi, nhưng những người bên người aikhông nhận thấy thể xuất sắcvừa rồi của .

      coi trong của đạo diễn đối với có tên Chu Minh Vi mỗi lúc tăng.Những xinh đẹp và diễn xuất tố T cũng nhiều, song Minh Vi có tính toán hẳn hoi. Điều đó khiến trướcmột bước so với những khác con đường chinh phục thành công.
      - thú vị. –Có người cười thầm bên tai Cố Thành Quân. – đó là ai vậy?

      Cố Thành Quân quay người lại, hơi ngạc nhiên khi trông thấy người vừa đến.
      -Hiếu Thành, đến khi nào vậy?
      Ánh mắt của Tôn Hiếu Thành vẫn rời khỏi Minh Vi đứng chăm chúxem đoạn phim chạy thử.
      -Đến được lúc rồi, thấy đứng chăm chú xem bọn họ diễn nên tôikhông quấy rầy. Rố T cuộc đó là ai?
      Cố Thành Quân thầm cảm thấy khó chịu, đơn giản:
      -Là thực tập sinh ở công ty.
      -Người mới mà dẫn dắt được cả Chân Tích? Vĩnh Thành đúng là ngọa hổ tàng long. Tên là gì?

      Chân Tích nhìn về phía đó thấy Tôn Hiếu Thành lập tức mỉm cười, lữngthững lại.
      -Hiếu Thành, từ Hàn Quốc về khi nào. Chuyến ra sao?
      Tôn Hiếu Thành cầm lấy bàn tay mềmmại của Chân Tích, với vẻ cực kìthân mật:
      - được nhìn hết tất cả mỹ nhân trongthiên hạ, nhưng Chân Tích vẫn là ngườicó hai. Đến khi nào em lại cho “Thời đại sao” của bọn làm phỏngvấn độc quyền nữa thế? Lần này bọn phong em là nữ thần Châu Á.

      Những lời tâng bốc nịnh bợ hình như phụ nữ đều thích nghe. Nhất là khi mộtngười đàn ông đẹp ra những lời đó.

      Chân Tích cười tươi như sớm mùa xuân.
      -Chẳng mấy khi gặp được bạn bè thế này, trưa nay ăn cơm với nhau . –Tôn Hiếu Thành lại hướng sang Minh Vi khiđó ngồi trang điểm lại. –ThànhQuân, đưa cả đó của công ty cậu cùng nhé.

      Cố Thành Quân :
      - ấy còn phải quay, chắc có thờigian. Mấy người bạn cũ chúng ta tụ họp,đem theo người lạ làm gì?

      Ánh mắt sắc sảo của Chân Tích lướt quamặt Cố Thành Quân.
      - hồ đồ rồi, chiều nay chúng ta đềukhông có cảnh nào. Hơn nữa, giới thiệucô ấy với Hiếu Thành cũng là vinh dựcho ấy mà.

      Cố Thành Quân đưa mắt nhìn Chân Tích, song ta làm ra vẻ như trôngthấy, vẫy tay lên gọi:
      -Chu Minh Vi, đến đây lát.

      Chu Minh Vi nhìn sang phía đó, chỉ thấy Chân Tích nhìn mình với nụ cười hết sức nhiệt thành, còn sắc mặt Cố Thành Quân hơi khó chịu. Bên cạnh còn có người đàn ông vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài đứng đắn, nhìn bằng ánh mắt thăm dò.

      Minh Vi bỏ đồ trang điểm xuống, ngoanngoãn sang bên đó.
      Tôn Hiếu Thành nheo mắt cười, đưa tay ra.
      -Hóa ra tên là Chu Minh Vi. Xem chừng và tôi cũng có duyên phận với nhau. Tôi cũng là bạn tố T của vợ ThànhQuân.
      Minh Vi phải kiềm chế lắm mới bật cười.

      Bố Tôn Hiếu Thành là đại gia tronggiới truyền thông, nắm trong tay vô số các tờ báo và tạp chí. Gã con nhà giàunày là bạn trai cũ của Chân Tích. Minh Vi vốn ưa gì loại công tử đa tình này, tuy nhiên sống giang hồ phải chăm sóc chu toàn đến mọi thế lực xung quanh, cho nên khi còn sống vẫn giữquan hệ khá tố T với bố mẹ Tôn Hiếu Thành và ta.

      Ngày trước Trương Minh Vi hoàn toàn thể nào hấp dẫn nổi con mắt củaanh ta, nên lúc này, khi bị ta nhìn bằng ánh mắt đầy vẻ tán tỉnh chơi bờiđó, Minh Vi vừa cảm thấy buồn cười vừahơi bực bội, ngoài ra, còn cả chút đắc ý khi lòng tự tôn của mình được thỏa mãn.
      -Cùng ăn trưa được ? –Tôn HiếuThành giở chiêu bài của mình ra cách thành thạo.

      Minh Vi nhìn Cố Thành Quân, giống hệtnhư học sinh tôn trọng quy tắc.

      Cố Thành Quân bất lực gật đầu.
      Khi đó Minh Vi mới :
      -Được ạ, cảm ơn .
      - biết nghe lời. –Tôn Hiếu Thànhcười ha ha . –Chân Tích, ấy khiến nhớ đến em đấy.
      Chân Tích cười chế giễu:
      -Em ngoan ngoãn như vậy từ khi nào?
      -Khi em mới vào nghề cũng giả bộ ngoan như thế này mà. Đáng tiếc là chưa kiêntrì được bao lâu đánh rơi chiếc mặtnạ, trở lại nguyên tính cách ngang ngượcvốn có của mình.
      - thấy ai chỉ dựa vào ngoan ngoãnmà tiến thân được chưa? –Chân Tích cười nhạt tiếng, quay người về phía phòng hóa trang.

      Minh Vi đứng bên cạnh vẫn thay đổi nét mặt, dường như hiểu chút nào những lời chế giễu của ta.

      Đó đúng là cuộc chiến của phụ nữ,cánh đàn ông chỉ giữ vai trò bàng quan đứng nhìn. Tuy trong lòng Tôn HiếuThành và Cố Thành Quân đều hiểu ,xét về khí thế, Chân Tích thua.

      Tôn Hiếu Thành rất thạo trong việc ăn, mặc, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ để mình bị thiệt thòi về những khoản này. ta mời cơm đươngnhiên là tìm quán nào đó gầntrường quay, mà đặt hẳn phòng baotrong khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố. Bốn người ngồi trong hai chiếc xe, chừng giờ đồng hồ mới từngoại ô vào đến thành phố.

      Minh Vi ràng phải ngồi xe của TônHiếu Thành. Tôn Hiếu Thành hỏi câu, trả lời câu, thừa thêm từ nào. Dù vậy, luôn tỏ ra ngoan ngoãnvaf ngại ngùng nên TônHiếu Thành thể trách lạnh lùngkiêu ngạo.

      Tôn Hiếu Thành chịu được đànhnói:
      -Những ít tuổi ra xã hội, phần lớn tính cách đều mạnh mẽ, nhưng em ngược lại. Sợ là em bị thiệt thòi đấy.
      Minh Vi :
      - ra ngoài xã hội thể cứthuận buồm xuôi gió. Vấp ngã lần lại khôn ra ít là được.

      Tôn Hiếu Thành nghe vậy càng cảm thấy hứng thú.
      -Vì sao em lại thích đóng phim?
      -Tôi thích điện ảnh và biểu diễn. –Minh Vi đáp.
      -Trong lĩnh vực này nhiều quy tắc lắm, sợ rằng em ứng phó nổi. –TônHiếu Thành thể ra mấy điều mình nghĩ trong lòng.

      Minh Vi cười nhạt, đáp:
      -Tôi cũng biết rất . Tham vọng của tôikhông lớn, chỉ cần có thể được đóng phim là tố T rồi.
      - muốn nổi tiếng sao?
      -Đương nhiên là muốn, nhưng đến mức khao khát. Tôi chỉ muốn mình có thể tìm thấy niềm vui trong diễn xuất.

      Tôn Hiếu Thành bật cười. ta nghĩ,rố T cuộc này vẫn còn ít tuổi, cách nghĩ ngây thơ, vẫn biết rằng đời này có thứ gọi là “cám dỗ khôngsao chống lại nổi”, cũng chưa hề biết đến cụm từ “mình thuộc về mình”. ta lăn lộn trong vòng giải trí bao nhiêu năm qua, thấy bao nhiêu bước vào đó với trái tim thuần khiết, song dần bị đẩy đến chỗ buộc phải tranhgiành cướp đoạt, dính đầy thứ bẩn thỉutrên người. Bọn họ khi đó cũng có đôimắt trong sáng như của Minh Vi. Thậmchí cả Chân Tích hồi mới vào nghề cũng y như vậy.

      tên là Minh Vi này liệu duy trìđiều đó được bao lâu?

      Khi Tôn Hiếu Thành và Minh Vi đếnkhách sạn cũng vừa lúc Cố Thành Quânvà Chân Tích tới nơi. Bốn người lặng lẽ xuyên qua đám đông vào khách sạn.Đối diện bên kia đường là trung tâmthương mại lớn, rất nhiều trẻ mặc áo phông có in chữ “Đ” đứng quảng trường, trong tay cầm những tấm biểnlớn màu tím hồng ghi chữ “Đình” lại lại.
      -Là Đường Hựu Đình phải ? –Chân Tích tò mò hỏi. –Trùng hợp , cậu ta cũng ở đây sao?
      -Vậy có thể gọi cậu ấy đến ăn cùng luôn. –Tôn Hiếu Thành –Hôm trước bảocậu ấy đóng vai Tống Tử Thành, rố T cuộc cậu ấy quyết định thế nào rồi? Nếu vẫnkhông trẻ lời phải tìm diễn viên khác đấy.

      Cố Thành Quân thể giữ thể diện cho Tôn Hiếu Thành nên đành bấmmáy gọi cho Đường Hựu Đình. Năm phútsau người quản lý của Đường Hựu Đìnhlà Lưu Triệu chạy tới.
      Chào hỏi Cố Thành Quân và Tôn HiếuThành xong, Lưu Triệu :
      -Hựu Đình làm đại diện cho hãnh điện thoại di động, buổi sáng có chương trình quảng cáo trong trung tâmthương mại, vừa mới kết thúc. Cậu ấytẩy trang xong đến ngay.

      Khi Lưu Triệu rồi, Tôn Hiếu Thành cười cười với Cố Thành Quân:
      -Vẫn nghe Đường Hựu Đình kiêu căng lắm, coi ai ra gì. Sau khiLegend giải tán có bao nhiêu công ty tranh nhau sứt đầu mẻ trán, vậy mà cuối cùng lại đầu quân cho công ty cậu.Thành thực mà , rố T cuộc cậu thấycậu ta có điểm gì hay?

      Cố Thành Quân hững hờ:
      -Ngày trước đều là do Minh Vi. . .Vợmình làm việc với cậu ta.

      Chân Tích uống trà đại mạch, đưa mắt nhìn Cố Thành Quân, sau đó lại nhìn sang Chu Minh Vi ngồi cạnh TônHiếu Thành như người vô hình, cười nhạt tiếng.
      -Cố Thành Quân xây mới cho ĐườngHựu Đình hpongf thu cao cấp nhất, lại cầu thầy Đàm làm album mới cho cậu ta, còn bỏ tiền quay MV nữa. Vĩnh Thành bọn em nhiều tiền lựcmạnh, Đường Hựu Đình tất nhiên muốn chọn rồi.

      Tôn Hiếu Thành cười.
      -Nghe cậu ta từng học dưới hai người trong trường đại học, vậy đươngnhiên phải chăm sóc cẩn thận hơn.

      Khi nhân viên phục vụ mang món ăn nóng hổi đầu tiên lên, cánh cửa phòng bật mở, thanh niên vóc dáng cao gầybước vào, chính là Đường Hựu Đình.

      Hôm nay trời ấm áp, Đường Hựu Đìnhchỉ mặc chiếc áo len cổ lọ màu xám tro, khoác thêm bên ngoài chiếcjacket màu đen, tẩy trang sạch , tóc cũng được thả tự nhiên che trước trán. Trông dáng vẻ rất giống viên chức trẻ, đẹp trai, có tài, giống với ca sỹ được ưa chuộng chút nào.

      Đường Hựu Đình và Tôn Hiếu Thành cũng biết nhau từ trước nên cần giới thiệu. Hai người đó bắt tay ròi hỏihan mấy câu, sau đó Tôn Hiếu Thànhkéo Đường Hựu Đình ngồi xuống.Đường Hựu Đình yên vị mới nhận ra ngồi im lặng rằng bên cạnh là Minh Vi.

      Minh Vi ngước mắt lên nhìn Hựu Đình, ngoan ngoãn chào tiếng:
      -Đường sư huynh.

      Vì Minh Vi theo ê kíp làm phim nên hai tháng nay bọn họ khônggặp nhau. Bây giờ chợt gặp lại ở đây, cảhai đều cảm thấy người kia gầy mộtchút.
      Đường Hựu Đình hỏi:
      -Vì sao lại ở đây?
      Câu hỏi khách khí chút nào, song Minh Vi thấy thế làm phiềnlòng, khẽ cười đáp:
      -Được chủ tịch Tôn coi trọng nên theođến đây rót rượu thôi.

      Câu trả lời cực kì khéo léo khiến TônHiếu Thành sướng ra mặt, cười :
      -Hôm nay tôi được xem Chu diễn xuấtở phim trường hết sức tuyệt vời, thế nênmuốn kết thân. Công ty Vĩnh Thành của mọi người đúng là đầy ắp nhân tài.
      -Thế ư? –Đường Hựu Đình nhìn Chu “tuyệt vời” bằng ánh mắt đầy ý.
      Minh Vi cười lịch thiệp, cúi đầu gì.

      Tôn Hiếu Thành tưởng bối rối nên số Tsắng giục ăn. Minh Vi ngoan ngoãn cầm đũa lên, ăn miếng hệt như chúmèo con. Tôn Hiếu Thành tỏ ra rất thíchthú với dáng vẻ nhút nhát của Minh Vi, ánh mắt mỗi lúc cháy bỏng hơn,trong phút chốc quên mất mình còncông chuyện với Cố thành Quân, chỉ nhiệt tình săn sóc cho Minh Vi.

      Cố Thành Quân ngồi đối diện nhìn hồi lâu, cuối cùng thấy chịu nổi nữa bèn :
      -Hựu Đình, cả tôi và Hiếu Thành muốnbiết rố T cuộc cậu có nhận vai diễnkhông?
      Tôn Hiếu Thành bị nhắc đến tên sực tỉnh, quay đầu sang với Đường Hựu Đình:
      -Phải rồi tìm cậu cũng chính à để nóichuyện này. Tôi biết vai đó chỉ xuất hiệntrong bốn tập, nhưng cũng khá quan trọng. Chẳng phải cậu cũng định pháttriển thêm sang hướng điện ảnh hay sao? Cứ coi như đây là bước đầu khởiđộng là được rồi.

      Đường Hựu Đình từ đầu ngồi bên cạnh xem cảnh “đại quan nhân và tiểu nương tử”, nụ cười mỗi lúc hơn. Ánhmắt của di chuyển từ khuôn mặt lặng lẽ xoay nghiêng của Minh Vi sang khuôn mặt tươi cười hào hứng củaTôn Hiếu Thành, cố gắng kiềm chế ý muốn đạp phát vào mặt ta, :
      -Tôi cũng suy nghĩ rất nghiêm túc vềviệc này, song chỉ e thu xếp đượclịch.
      -Việc đó quan trọng, chúng tôi có thể điều chỉnh lại lịch quay cho cậu, cậu tập trung quay vào những lúc cậu cóthời gian trống là được.

      Chân Tích chen vào câu châm chọc:
      -Chủ tịch Tôn đúng là thiên vị . Nghềgì cũng có quy tắc riêng, bật đènxanh cho Đường Hựu Đình như vậy, bảo những người trước chúng tôi phảilàm thế nào?

      Đường hựu Đình cười, ra chiều nịnh nọt:
      -Chị Chân Tích yên tâm, tôi tuyệt đối dám nhận đặc quyền đâu. Tôi về bàn bạc lại với người quản lý, làm sao sắp xếp đủ thời gian đến trường quay. Được diễn chung với tiền bối như chị đúng là ước mơ chung của tất cả sinhviên khóa dưới như chúng tôi. Chị chínhlà nữ thần trong mắt bọn hậu bối chúngtôi, làm sao tôi có thể bỏ qua.

      Chân Tích thỏa mãn, thêm gì nữa.
      Cố thành Quân :
      -Vai diễn đó có nhiều cảnh đóng chung với Minh Vi nhất. Nếu cậu có thể sắp xếpthời gian sớm chút Minh Vi sẽkhông phải đợi lâu.

      Minh Vi vội :
      -Em sao ạ. Sau này đóng bù nố T cũng vậy thôi. Cứ theo đúng lịch diễn của Đường sư huynh .
      -Đúng đấy. –Chân Tích liếc nhìn Cố Thành Quân. –Bất kể chuyện gì cũng phải có trước có sau.

      Năm người ngồi ăn với nhau chừng nửa tiếng, người nào cũng có tâm trạng riêng muốn ra. Tới lúc ăn xong Tôn Hiếu Thành thanh toán tiền, sau đó nóivới Minh Vi hết sức tự nhiên:
      -Để tôi đưa em về khách sạn.

      Minh Vi còn chưa kịp trả lời ĐườngHựu Đình :
      - Tôn vừa uống khá nhiều rượu, nên lái xe, để tôi đưa Chu đâyvề là được rồi.

      Tôn Hiếu Thành nghe vậy đâm mất hứng, quay đầu sang nhìn Minh Vi. MinhVi vốn thông minh nên vẫn cúi đầu imlặng vờ như biết, mộtlời nào. Đường Hựu Đình đắc ý cười cười, ngoắc ngoắc tay với Minh Vi, sauđó sải bước ra khỏi phòng. Minh Vi theo sau y hệt vợ .

      Chân Tích uể oải chỉnh lại đầu tóc, sauđó quay sang nhìn Cố Thành Quân từđầu đến cuốivaanx sa sầm mặt mày, cười nhạt tiếng:
      -Chủ tịch Cố cũng uống nhiều rượu rồi, để tôi gọi trợ lý đến đón, cần vất vả tới .
      xong, ta cầm lấy túi xách rồi ngênh ngang bước .

      Trong phòng còn lại hai người đàn ông. Tôn Hiếu Thành khi đó mới cười phìmột tiếng, với Cố Thành Quân:
      -Thành Quân, nghĩ gì thế?
      -Cái gì mà nghĩ? –Cố Thành Quân hỏi lại.
      - biết đấy. –Tôn Hiếu Thành . – bé Chu Minh Vi đó nhìn bên ngoài chỉ như con cừu ngoan ngoãn, nhưngcũng có mưu tính, e rằng còn khó đốiphó hơn cả Chân tích của chúng ta. rước lấy phiền toái là vì tên ấy giốngvới tên vợ sao?
      - cho rằng tôi diễn kịch tình áivới chính mình? –Cố thành Quân vớivẻ vui. – bé đó là nhân tài có thể bồi dưỡng được.
      -Vậy muốn ấy?
      Khuôn mặt đẹp trai của Thành Quân hơi co lại.
      - nghĩ quá xa rồi, Hiếu Thành.
      -Vậy nếu muốn, để tôi được ? –Tôn Hiếu Thành cười toetoét. – giờ vẫn còn non, qua vài năm chắc chắn có thể trở thành tuyệt thế giai nhân…

      Câu của Tôn Hiếu Thành bị ngắt giữachừng bởi ánh mắt lạnh như băng củaCố Thành Quân. Cố thành Quân đứng dậy với bộ mặt lạnh lùng, cầm áo khoácvắt lên vai:
      -Nếu muốn chơi bời tìm người khác, thiếu gì diễn viên mới sẵn sàng đến tận cửa. Đừng có chạm vào Minh Vi. ấy là nghệ sĩ trọng điểm mà chúng tôisẽ gấy dựng, phải giữ cho hoàn toànsạch .
      -Ai có thể giữ được hoàn toàn sạch sẽkhi ra ràng được đây? –Tôn Hiếu Thành cười mỉa, uống nố T ngụm rượu cuối cùng trong ly.

      Tôn Hiếu Thành và Cố thành Quân chiatay nhau trong tình cảnh vui đó.



      Lúc này Minh Vi ngồi ghế lái phụ trong chiếc xe bốn chỗ của ĐườngHựu Đình. Dáng vẻ được ngụy trang lúcăn cơm còn, uể oải dựa lưngvào ghế, thở dài hơi, hoàn toàn thả lỏng cơ thể.
      -Thế nào rồi? –Đường Hựu Đình liếc mắtnhìn . –Con nhà ngheo lớn lêntrong rau cháo, hôm nay được công tửnhà đại gia truyền thông chiêu đãi mộtbữa thịnh soạn, bây giờ cảm thấy toànthân khó chịu rồi.

      Minh Vi cười khẽ.
      -Sư huynh, hai tháng nay đượcnghe những lời châm chọc cay nghiệt của , đâm lại nhớ.

      Đường Hựu Đình hắng hắng giọng, songtrên khuôn mặt đẹp trai lại hé nụ cười.

      Minh Vi xoa xoa bụng :
      -Chiêu đãi gì mà chiêu đãi? Tôi nuố T nổi, căn bản là chưa ăn gì hết. Tôi thấy cũng có vẻ gì là ăn no,hay chúng ta tới đâu đó ăn thêm .

      Từ trước đến nay Đường Hựu Đìnhchưa hề từ chối chuyện ăn uống, hơnnữa lúc này có cả Lưu Triệu vàTiểu Hoàng hay càu nhàu bên cạnh, nên ngay lập tức chấp nhận đề nghị của Minh Vi, đến ngã tư liền rẽ sang lối,lái thẳng xe đến nơi quen thuộc.

      Xe dừng bên đường, Minh Vi thấy quang cảnh bên ngoài rất quen, bỗng nhớ lại.
      -Đây chẳng phải phía bên ngoài cửa nam của đại học Đông Bắc hay sao?
      -Vì sao biết? –Đường Hựu Đình ngạc nhiên.
      -À. –Ai mà biết trường cũ củamình? Minh Vi nhanh trí bịa ra lý do. -Ở đây nhiều quán ăn vặt nên tôi thườngcùngbanj bè ghé qua.
      -Cũng lâu rồi quay lại chỗ này, biết quán lẩu ngày trước thường đến ăn bây giờ có còn nữa ? –Đường Hựu Đình rồi tháo dây an toàn ra, ngó quanh xe tìm mũ.

      Minh Vi thấy Đường hựu Đình đội sụpchiếc mũ bê –rê lên đầu, sau đó đeothêm cặp kính râm bèn cười, trêu chọc.
      -Nếu định hóa trang như vậy đến chỗ này, chắc chắn người ta tưởnganh định làm chuyện gì đó vụngtrộm.
      -Tôi quan tâm đến việc phơi mặt ra đây, dù sao những đứa học khóa dướitrong trường này cũng quen biết ai. Tôi cũng ngại việc xuất bản tin giải trí với , vì tôi là người nổi tiếng. Còn , bị quy kếtthành hồ ly tinh định bám lấy tiềnbối, bị đám fan “Đôi cánh” của tôi antiđến chết mất. hãy nghĩ cho kỹ.
      -Xì. –Minh Vi làm ra vẻ quan tâm, song sắc mặt đột nhiên thay đổi, thành thực . –Được rồi, có cần thêm chiếc khăn quàng cổ nữa ?
      - phải tôi ăn trộm khoai lang. –Đường Hựu Đình hung hăng.
      -Chỉ hỏi tiếng thôi mà. –Minh Vi lầm bầm.

      Trường cũ có mấy thay đổi, khu chung cư có tuổi đời khá lâu của giáo viên vẫn y như trước, các quán hàng nhỏở tầng hẳn đổi mấy lần chủ, songkhông khác nhiều so với khi Minh Vi cònhọc. Các cặp đôi vẫn ngồi đối diện trong quán trà sửa cùng uống chung cốc, tình ý tràn trề. Trong quán lẩu đôngnghịt sinh viên. Cửa hiệu sách báo nămxưa đxa trở thành quán cà phê, sạp hoa quả và cửa hàng ăn nhanh đối diệnvẫn còn ở đó.

      Đường Hựu Đình và Minh Vi chọn mộtchiếc bàn trong góc quán lẩu lấy đậu phụ chua. Minh Vi đợi ĐườngHựu Đình lên tiếng, với nhân viên chạy bàn trong quán:
      -Cho nồi lẩu trắng, đĩa váng đậu, đĩa rong biển, hai đĩa thịt nạcvai giòn.
      -Xem chừng cũng thường đến đây. –Đường Hựu Đình .
      -Đúng vậy, lúc trước tôi thường đến đâyvới bạn. Ở đây vừa rẻ vừa tiện lại vệsinh sạch .

      Ngày đó, lúc Minh Vi còn học đại học,quán lẩu đậu phụ này mới chỉ là quán vỉa hè. Khi gia đình gặp nạn, Cố thành Quân thực rất khó khăn, bởvậy Minh Vi thường xuyên nhờ làm việc này việc nọ, lúc xong đều lấy danhnghĩa cảm ơn để mời cơm.

      Cố thành Quân vốn là người tự trọng, bao giờ chấp nhận đến các quán hạng sang, chỉ đồng ý ăn ở quán lẩu nhỏnày. Trước khi gặp Cố Thành Quân, Minh Vi bao giờ biết đến cái quán xíu nhếch nhác ven đường đó, songvì người mình thương nên chuyện hig cũng ngại.

      Nhớ lần đầu tiên đến ăn tại quán lẩu,Minh Vi còn mang sẵn theo giấy khử trùng, lau sạch lượt tất cả bát đũa,sau đó mới đưa cho Cố Thành Quân. Thành Quân cười giễu cợt, song khôngnói gì. Minh Vi lo Thành Quân bình thường ăn uống được tố T nên lần nào cũng gọi đống đồ ăn. Lần nàocũng vậy, Cố thành Quân bao giờđể thừa mà cố gắng ăn hết mọi thứ. Minh Vi chìm ngập tong niềm vui sướng đượcchăm sóc cho Thành Quân nên hoàn toàn nhận ra miễn cường củaanh.

      Bây giờ nhớ lại, thấy Cố thành Quân vốnsinh ra trong gia đình trung lưu, chắc cũng rất coi thường những quán ăn vỉahè như vậy. chọn chỗ như vậythực ra lè để Minh Vi thôi quấyrầy mình nữa. Tiếc rằng Minh vi làngười pahir cứ thấy khó là bỏ,quyết làm bằng được. Cố Thành Quân bịcô bám như keo, rũ ra nổi, đành phải chấp nhận.

      Còn Chân Tích xinh đẹp, thanh nhãchính là đại diện cho cuộc sống quý tộc và tinh tế từng có của Cố Thành Quân,thứ mà Minh Vi, vốn sinh ra trong gia đình giàu mới nổi thể nào so sánh được. Cố thành Quân đương nhiên quyến luyến, khó lòng dứt ra.
      -Ôi trời, mau xem kìa, Đường Hựu Đình đấy.
      Tiếng kêu cố nén hào hứng của mộtcô cắt ngang dòng suy nghĩ của MinhVi.
      Mấy bé trông dáng vẻ học sinh ngồi bà bên cạnh nhận ra Đường Hựu Đình, bắt đầu bàn tán đầy phấn khích.
      -Đúng là ấy rồi! Người đẹp trai quá!
      - ấy đến cả đây ăn nữa?
      -Sao lại có người con trai đẹp tới mứcnhư vậy?
      Đám con cười khúc khích, bé bạo dạn hơn chút còn nâng cao lượng, với Đường Hựu Đình:
      -Hựu Đình, single mới của hay lắm,bọn em chờ album mới nữa.

      Đường Hựu Đình bỏ cặp kính râmxuống, mỉm cười vẫy tay với bọn họ,khiến các trẻ kêu ré lên phấn khích.

      Đường Hựu Đình vốn bao giờ“giữ giá” với các fan của mình. Có người ngồi bên cạnh rút máy ảnh ra chụp ảnh, cũng ngăn cản. Trái lại, Minh Vi vội vàng cúi đầu xuống, tránh để bị lọt vào ống kính. Đúng như ĐườngHựu Đình , sợ nhữngtin đồn này nọ, nhưng muốn bị mang tiếng là bợ đỡ người nổi danh.

      Cử chỉ mất tự nhiên của Minh Vi lập tứclọt vào mắt Đường Hựu ĐÌnh. nhìncô, sau đó quay đầu với nam sinh vừa chụp ảnh:
      -Đây là trợ lý của tôi, nếu các bạn úp ảnhlên mạng, xin hãy làm mờ khuôn mặt côấy giùm.
      Nam sinh đó cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa.
      -Cảm ơn. –Minh Vi khẽ .
      - cũng phải bắt đầu làm quen với việcđược chú ý . –Đường Hựu Đình ngoác miệng ăn miếng thịt heo. –Sớm muộn gì cũng phải trải qua cuộc sống như của tôi. Giơ tay giơ chân đều bị người tađể ý từng tý, tới đâu cũng có người theo. có cuộc sống riêng tư, mất tự do rất nhiều.
      -Để xem trong tương lai tôi có nổi tiếng . –Minh Vi đáp. – lại nhớ ra,hôm nay Tôn Hiếu Thành bảo rằng có thể giới thiệu tôi “Nhân vật nổi tiếng”. Tôi từ chối rồi.
      -Vì sao vậy?
      “Nhân vât nổi tiếng” là chương trìnhgiải trí cấp toàn quốc, những người cóthể lên chương trình này đều là nhữngnghệ sỹ hạng hạng hai. Minh Vi chỉlà người mới bước chân vào lĩnhvực này, thông thường hoàn toàn đủ tư cách được đưa lên đó. Tuy nhiênnếu Tôn Hiếu Thành giới thiệu, ê kíp làm chương trình dĩ nhiên nể mặt anhta, thu xếp cho Minh Vi vài tập. Cơ hộinày nếu vào tay người khác chăc chắn sẽmừng tới rớt nước mắt.
      - bước đạt được thành công bằng từng bước vững chắc. –Minh Vi . – giờ tôi chưa có tác phấm nào? Dựa vào cái gì mà lên chương trình đó?
      Đường Hựu Đình cười giễu:
      -Ý của Tôn Hiếu Thành là gì vẫn hiểu sao?
      -Biết biết, nhưng chấp nhận. –Minh Vi đáp. –Những chuyện như vậy chẳng có nghĩa lý gì. Tôi cũng phải là dây tơ hồng chuyên ăn bám.

      Đường Hựu Đình nhìn bộ dạng nghiêmtúc của Minh Vi, vui trong lòngdần biến mất.
      -Như vậy tố T. Dính dáng đến Tôn Hiếu Thành cũng đạt được tiếngtăm hay ho gì. Công ty phải làkhông đầu tư cho , nhất thiếtphải làm việc gì thừa thãi.

      Minh Vi ngẩng đầu lên nhìn Đường Hựu Đình cười.
      - định đóng vai Tống Tử Thành đấy à? Việc chuẩn bị cho album mới thếnào rồi?
      -Khi nào quay xong phim là phát hành được. –Đường Hựu Đình mấy để tâm. –Chẳng qua cũng chỉ là nhânvật khách mời.

      Minh Vi biết Đường Hựu Đình cứ lầnnữa nhận lời là vì chê vai diễn đó quá.

      -Hình tượng nhân vật tệ, hơn nữa có khá nhiều cảnh quay chung với tôi.
      - ? –Đường Hựu Đình ngạc nhiên.
      -Sư huynh, ngay cả kịch bản còn chưa xem, phải ?
      Đường Hựu Đình cười khì khì hai tiếng.
      -Trong bộ phim đó tôi có những cảnh quay chung nào?

      Minh Vi giảng giải:
      -Tôi diễn vai Vinh Ninh cách cách, kiêu căng ngạo mạn, qua đó làm tôn lên vẻ đẹp thanh cao như đóa sen trắng của nữnhân vật chính. Ngày ngày tôi đều bắtnạt ta, làm rất nhiều chuyện xấu xa.Còn là cậu em trai du học quốc của nữ nhân vật chính. Sau này nhàThanh sụp đổ, triều đình tan tác. Khianh từ trở về có tham gia cách mạng, nhờ đó gặp tôi lưu lạc bụi trần. cố gắng thuyết phục tôi giúpanh làm liên lạc, ddax dùng tinh thần cách mạng vỹ đại để cảm hóa kẻ có tư tưởng lạc hậu như tôi cuối cùng cuộc cách mạng của các thành công, còntôi chết dưới họng sung của lính ViênThế Khải.
      -Vậy tôi sao? –Đường Hựu Đình hỏi.
      - trong số ít nhân vật cònsống sót đến cuối bộ phim. –Minh Vi với vẻ ngưỡng mộ.
      -Trong phim tôi và có cảnh tình cảm với nhau ?
      - có. –Minh Vi nhìn Hựu Đình hậmhực. – thích đóa hồng trắng khác nên để mắt đến ca kỹ trong câu lạc bộ đêm như tôi.

      Đường Hựu Đình cười ha ha.
      - vậy làm tôi hồi hộp rồi.
      Minh Vi quan tâm. Đối với , Đường Hựu Đình là cậu con trời được ưu ái. Tuổi trẻ thành danh,phong cách khác biệt, khả năng hội tụfan kinh ngạc, là đứa con được nâng niucủa nhà đầu tư. vai diễn ta thấy hứng thú có thể là điều khiến biếtbao người mới vào nghề tranh nhau đếnvỡ đầu để mong nhận được. chiếcmâm bạc đặt trước mặt Đường Hựu Đình có quá nhiều thứ, ta muốnchọn thứ nào chả được, thế nên hề biết trân trọng những cơ hội như thếnày.
      xkhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :