1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24 : Hoa rơi tiếng động (3)

      Edit: dohuyenrua

      "Nương nương, giặc cùng đường chớ đuổi, việc quan hệ tới mình đừng để ý, từ bảo vệ mình làm trọng." Người tới buông cổ tay của nàng ra, hơi lui về phía sau hai bước, cung kính hành lễ.
      Lạc Tử Hân chấn động, ngờ người tới lại là Vệ Dịch Hiên, nàng khỏi thốt lên:" Tại sao lại là ngươi, cả ngày ngươi theo ta sao?"


      Vệ Dịch Hiên cười tiếng, cúi đầu :" Nô tài dám, nhưng nương nương gặp nạn, dám cứu thi."


      Nhất thời Lạc Tử Hân nghẹn họng, tuy rằng Vệ Dịch Hiên có điểm xuất quỷ nập thần,nhưng mỗi lần gặp nạn đều ở bên giúp nàng, dường như cũng có lòng xấu xa. Chỉ là đây là trong cung, bất kể kẻ nào cũng đều phải đề phòng, cái gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm (1), ai biết sau lưng tiểu thái giám này là người như thế nào.


      (1): Tri nhân tri diện bất tri tâm : Trích trong câu " Hoạ hổ hoạ bì, nan hoạ cốt / Tri nhân tri diện bất tri tâm " . Câu này có nghĩa là: Vẽ hổ chỉ vẽ được bề ngoài, khó vẽ được bộ xương (kết cấu bên trong) của nó. Bết người chỉ biết được bề ngoài của họ, khó biết được trong lòng (tâm địa bản chất) họ thế nào.


      Bỗng nhiên, Lạc Tử Hân nhìn trang phục của chính mình, cả người ngẩn ra, giật mình nhìn Vệ Dịch Hiên hồi lâu. Bản thân mình biến thành như thế này mà thái giám này còn có thể liếc mắt cái nhận ra nàng sao?


      Có lẽ Vệ Dịch Hiên có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười , :" Thuật dịch dung của nương nương còn hơi non nớt."


      Non nớt? Làm sao có thể? Đây chính là trang phục và đạo cụ nàng tỉ mỉ chuẩn bị, lại có thể bị tiểu thái giám này cho hai chữ chê bai, làm cho nàng rất thương tâm. Lạc Tử Hân thầm trừng mắt nhìn Vệ Dịch Hiên, gỡ bỏ mặt nạ, liền bước rời .


      Vệ Dịch Hiên mỉm cười, hai mắt chuyển hướng về phía hướng mà người nọ vừa rời , ánh mắt trở nên rất thâm thuý .


      Lưu Ti Ngữ, như thế nào Lạc Tử Hân cũng nghĩ đến, người muốn hại Huệ tần lại có thể là nữ nhân thể nào phát triển. Nhưng lại nghĩ lại, trong lòng cũng hiểu .


      Lưu Ti Ngữ này luôn theo bên người Phạm An Dung, mà Phạm An Dung lại qua lại thân thiết với Như phi, Như phi lại là tay sai của Hiền phi, đương nhiên mưa dầm thấm đất có tâm tư với Huệ tần giống Hiền phi. Chỉ sợ hôm nay Lưu Ti Ngữ làm ra loại chuyện này, đó là chủ ý của Hiền phi. Chiêu mượn đao giết người này, Hiền phi ra càng dùng thành thạo.


      Lạc Tử Hân khẽ cười lạnh, đáy lòng phân tích thấu triệt chân tường của chuyện này, trong lòng biết chuyện này nhắm vào Huệ tần, ban đầu nghĩ đến việc rắn cắn cũng phải nhắm vào mình, cảm thấy thoáng yên ổn.


      Về phần chuyện Lưu Ti Ngữ muốn tranh chấp với Huệ tần, nàng cũng hiểu ra câu của Vệ Dịch Hiên : việc quan hệ tới mình đừng để ý, tự bảo vệ mình làm trọng.


      sắc sảo của Huệ tần rất lộ liễu, sớm hay muộn cũng phải chịu giáo huấn, cho nên nàng chỉ cần lẳng lặng bàng quan là được.


      ngày này sau giờ Ngọ, sau khi dùng bữa trưa liền đến Ngự hoa viên tản bộ, từ xa thấy Huệ tần ở bên cạnh ao chơi với cá, Lạc Tử Hân nghĩ vẫn nên thêm phiền toái, liền vòng vo tránh tầm mắt của nàng ta, ai ngờ vẫn bị nàng ta gọi lại.


      "Trữ tần tỷ tỷ, trùng hợp quá, bằng chúng ta cùng cho cá ăn . " Huệ tần cười xinh đẹp, Lạc Tử Hân cũng có lí do gì cự tuyệt, nên đành phải cùng Tâm Nhuỵ tới.


      "Muội muội là có hứng." Xem ra hôm nay, cảm xúc của Huệ tần tốt hơn, tinh thần cũng khá hơn nhiều so với mấy ngày trước, vậy ngày ấy sau khi nàng bắt quỷ, Lưu Ti Ngữ biết thu liễm.


      "Cũng phải, lúc ở nhà vẫn thích cho cá ăn, chơi đùa với chúng, khi đó phụ thân ta ất cưng chiều ta, mọi chuyện đều qua. Đáng tiếc sau khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân ta cưới Nhị di nương, tâm của phụ thân còn ở người ta. Còn ước g đuổi ta ra khỏi cửa, cuối cùng gặp đến kì tuyển phi của Hoàng thượng, nên mau chóng đưa ta vào cung." Trong ánh mắt của Huệ tần có chứa oán giận, còn có chút quật cường làm cho người ta đau lòng.


      Lạc Tử Hân hiểu vì sao đột nhiên nàng với mình việc này, đột nhiên trong lúc đó nàng có chút thương hại. Nhưng những lời này cũng làm cho nàng nhớ tới phụ thân của mình còn bị giam trong đại lao, còn có lời của mẫu thân ngày ấy, tâm tình lập tức trở nên phức tạp. Nàng rất muốn gặp phụ thân chút, nhưng nàng nên làm thế nào đây?


      "Ùm." thanh nước bắn tung toé kéo Lạc Tử Hân mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy Huệ tần giống như giận dỗi cái ao nên ném cục đá xuống. Hành động trẻ con như vậy của nàng làm cho Lạc Tử Hân khỏi mỉm cười, nếu nàng ít chút kiêu căng, hẳn là là người đáng .


      "Là ai quá đáng như vậy, quấy nhiễu những con cá đó?" Thanh bén nhọn mà thanh thuý vang lên, mang theo ngạo khí.


      Lạc Tử Hân nhìn lại, người tới đúng là Thục phi, mà người chuyện là nữ tử mặc phấn y bên cạnh nàng. Người kia linh lung xinh xắn, mày ngài lạnh nhạt, mặt trái xoan phối với cặp ánh mắt linh động cũng là mỹ nhân mười phần, khẽ nâng nụ cười hàm chứa ngạo khí, có loại khí chất đẹp đẽ quý giá bẩm sinh.


      Lạc Tử Hân nhận ra được, đó là muội muội duy nhất chưa lấy chồng của đương kim Hoàng thượng, Thạc Di công chúa Mục Nhã Vận. Vị công chúa này tính tình xảo quyệt, thực phải là người dễ ở chung.


      "Tham kiến Thục phi nương nương, Thạc Di công chúa. Công chúa có nhã hứng, đến xem cá sao?" Huệ tần cười .


      Thạc Di công chúa liếc nàng cái, hiển nhiên vẫn chưa đặt nàng vào mắt, lạnh nhạt :" Hoá ra l Huệ tần, nghĩ tới là người như thé dày công tu dưỡng, làm sao Hoàng huynh coi trọng ngươi."


      Huệ tần cũng là người kiêu ngạo, nghe công chúa chế nhạo như thế, khỏi tức giận trong lòng, trả lời:" Hoàng thượng thích thích, có quan hệ gì với công chúa, nghe công chúa lập tức muốn cưới Diệp đại nhân, vẫn là nghĩ nhiều người đó có vẻ ổn thoả."


      Thạc Di cng chúa vốn cực kì bất mãn với hôn này, lại bị Huệ tần nhắc đến, lại đổ dầu vào lửa, lập tức trầm mặt xuống, :"Chuyện tình của bản công chúa cần gì ngươi nhiều lời, lưỡi dài như thế, khó trách ngay cả đứa cũng giữ được."


      Huệ tần nghe vậy, nhất thời trong cơn giận dữ, xảy thai vốn là chuyện tích tụ trong lòng nàng, nhưng Thạc Di công chúa lại cố ý nhắc đến chuyện này khiêu khích, xem như chạm vào điểm mấu chốt trong đáy lòng nàng, lập tức lạnh mặt, nâng lượng, :"Công chúa là người phải lập gia đình rồi, vẫn nên chuyện cẩn thận chút, bằng ảnh hưởng đến sau này đứa cũng ổn như vậy."


      "Ngươi cái gì, dám nguyền rủa bản công chúa?" Thạc Di công chúa cũng là bộ dạng thái độ kiêu căng để ý người khác.


      Lạc Tử Hân ở bên nhàng thở dài, tính nết hai người này tương tự nhau, chạm vào cùng chỗ vì chút việc có thể trở thành thuỷ hoả bất dung, là làm cho người ta dở khóc dở cười.

      "Tốt lắm, hai vị nên ầm ĩ, tổn thương hoà khí." Rốt cục Thục phi mở miệng khuyên can, khẽ kéo Thạc di công chúa, khoé mắt lại có ý cười, ràng là có chút hưng tai nhạc hoạ (3).

      (3): hưng tai nhạc hoạ: vui nỗi đau của người khác.

      "Bản công chúa cần cãi nhau với tiện nhân kia, là nàng khiêu khích ta trước." Thạc Di công chúa kiêu ngạo mà ngẩng đầu, mắt lạnh liếc Huệ tần cái.

      Ai ngờ, Huệ tần vung tay, hung hăng đánh Thạc Di công chúa cái tát, trợn mắt nhìn nhau.

      "Ngươi... Ngươi dám đánh bản công chúa." Thạc Di công chúa nghĩ tới nàng ta động thủ, sững sờ, ngẩn người lặng đứng ở đằng kia, che mặt bị đánh đau , tức giận đến mặt mày rung động.

      " nên cãi nhau, cãi nhau." Con trai của Thục phi là đại hoàng tử Mục Dịch Triết mới có năm tuổi, trẻ con lôi kéo tay áo Huệ tần .

      "Tránh ra, liên quan đến ngươi." Huệ tần tức giận đâu nghĩ nhiều như vậy, thuận tay đẩy, tiểu hài tử năm tuổi đáng thương này làm sao chịu đựng được đẩy mạnh như thế, tùm tiếng bị ngã vào hồ nước.

      "Triết nhi, cứu người." Thục phi thấy nhi tử bị ngã vào hồ nước, kích động, lớn tiếng kêu lên.

      Lúc này Huệ tần mới phát ra mình gây hoạ, kinh ngạc đứng ở bên, sắc mặt trắng bệch. Lạc Tử Hân chỉ có thể thầm thở dài tiếng, nhàng lắc đầu, khi nào Huệ tần này mới học được thận trọng!

      Rơi vào đường cùng, Lạc Tử Hân nhảy xuống hồ cứu hoàng tử lên bờ.

      "Triết nhi, con có sao ?" Thục phi ôm chặt Mục Dịch Triết, kích động lắc , trong hốc mắt có chứa lo lắng. Mãi đến khi Mục Dịch Triết ho ra mấy ngụm nước tỉnh dậy, nàng mới nhàng thở ra.

      "Sao lại thế này?" Thanh uy nghiêm từ xa mà tới, đúng là Hoàng thượng tới nơi này, mọi người cả kinh, lập tức hành lễ.

      "Hoàng huynh, đều là do Huệ tần, nàng tát ta cái, còn đẩy đại hoàng tử vào hồ nước." Thạc Di công chúa nhìn thấy Mục Nguyên Trinh, lập tức đến bên cạnh , chỉ mặt bị Huệ tần đánh cho Hoàng thượng xem, rất tức giận.

      "Hoàng thượng, ngài cần phải làm chủ cho thần thiếp, thiếu chút nữa Dịch Triết mất mạng ... " Thục phi cầm khăn che mũi, khóc nức nở.

      Sắc mặt Mục Nguyên Trinh hiển nhiên có chút trầm xuống, thản nhiên lướt qua mọi người ở đây, cuối cùng chăm chú nhìn toàn thân ướt đẫm của Lạc Tử Hân.

      Hoàng thượng đến gần nàng, khẽ nhíu mày, quay đầu với Tâm Nhuỵ : " Nếu ngày mai chủ tử nhà ngươi sinh bệnh, ngươi liền mang đầu đến gặp trẫm."

      Sắc mặt Tâm Nhuỵ trắng bệch, lập tức sợ tới mức quỳ khúm núm mặt đất vội vàng vâng dạ.

      Câu này của Hoàng thượng ràng chính là dựa vào việc này để quở trách Huệ tần, mọi người ở đây đều nghe hiểu được, khoé miệng Thục phi khẽ cong, mơ hồ lộ ra vẻ mừng rỡ.

      "Hoàng huynh, ngươi xem mặt thần muội cũng đỏ.'' Thạc Di công chúa tiếp tục làm nũng với Mục Nguyên Trinh.

      Mục Nguyên Trinh bất đắc dĩ nhìn nàng ta cái, trong con ngươi lúc đó biết làm sao, quay đầu nhìn Huệ tần ngây ra như phỗng, thản nhiên :" Trở về , về Toàn Phúc cung suy nghĩ ba ngày, được ra ngoài."

      Lời này của Hoàng thượng ràng, chính là cấm Huệ tần được ra ngoài ba ngày. Sắc mặt Huệ tần trắng bệch, dám thêm cái gì, chỉ có thể cúi đầu, ánh mắt lướt qua Thạc Di công chúa, có nồng đậm địch ý.

      Thạc Di công chúa thấy Huệ tần bị phạt, khoé miệng cong lên, ánh mắt đầy đắc ý.

      Rốt cục trò khôi hài này cũng chấm dứt, nhưng lại trở thành đề tài trong trà dư tửu lầu , nhưng đều có đùa cợt.

      ngày này buổi tối, sau khi Lạc Tử Hân ăn xong tản bộ thấy Huệ tần lén lút tìm cái gì. Vốn Lạc Tử Hân cũng thèm để ý hành vi của nàng ta, chỉ là thầm nghĩ Huệ tần này cũng rất to gan, ràng Hoàng thượng cấm chừng nàng ba ngày, mới ngày dám ra ngoài, nhưng trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy vật trong tay nàng khỏi làm trong lòng chấn động như sấm đánh cái.

      Vật trong tay Huệ tần đúng là con rắn , buổi tối nàng cầm con rắn trong tay công khai trong cung, chẳng lẽ là Lưu tài nhân lại thả con mèo đen kia ra sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Tử Hân khỏi căng thẳng, bởi vì con đường này ít người lui tới. Mà điều nàng làm bất an là, xa xa nàng thấy được loan giá của Thái Hậu tới hướng này.

      Còn chờ Lạc Tử Hân lo lắng xong, chỉ thấy con rắn trong tay Huệ tần nhanh chóng chạy, càng đáng sợ hơn là nó chạy về hướng Thái Hậu.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      PhongVy, sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25 : Hoa rơi tiếng động (4)

      Edit : dohuyenrua

      "A! Có rắn, hộ giá!" Ngay sau đó, chỗ loan giá xuất rất nhiều tiếng hét chói rất hỗn loạn, cùng với những thanh giẫm đạp đánh nhau nối liền dứt.

      Lạc Tử Hân thấy thế hề do dự, chạy rất nhanh đến trước xa giá của Thái hậu, đưa tay bắt lấy con rắn kia, ai ngờ con rắn kia sớm bị kinh động, thấy có người động thủ muốn đả thương nó, cắn lại, cánh tay của nàng bị đau.

      "Trữ tần..." Tiếng kinh hô của thái giám, tình cảnh lại càng hỗn loạn hơn.

      Ánh mắt Lạc Tử Hân đảo qua, cầm lấy cục đá ở ven đường đập con rắn , đúng vào chỗ dưới bảy tấc của con rắn , sau khi bị đập vài cái, cuối cùng nó hề nhúc nhích.

      "Thái Hậu, thần thiếp cứu giá chậm trễ, để ngài bị sợ hãi." Lạc Tử Hân che cánh tay bị thương, quỳ xuống hành lễ với Thái hậu.

      "Mau, mau đỡ Trữ tần dậy, gọi Thái y đến xem vết thương có sao ." Vẻ mặt Thái Hậu lo lắng, lớn tiếng chỉ huy cung nữ bên cạnh, tình cảm thân thiết vội lên mặt.

      "Thần thiếp có việc gì, đa tạ Thái Hậu quan tâm." Lạc Tử Hân cung kính hành lễ, Thái hậu định thần, nhìn nàng, vừa lòng vuốt cằm mỉm cười.

      Trong lòng Lạc Tử Hân biết lần này cứu giá lấy được thiện cảm của Thái hậu với mình, cảm thấy khẽ buông lỏng.

      "Đừng chạy, xem như tìm được ngươi." Huệ tần chạy lại đây, nắm lấy con rắn , hồn nhiên chú ý là nó sớm chết, càng chú ý tới sắc mặt xanh mét của Thái hậu.

      Chỉ sợ bây giờ Huệ tần thần chí khng ràng, mãi cho đến khi thị vệ giữ nàng hai mắt của nàng vẫn mở to mơ mơ màng màng, còn biết chính mình đụng đến phượng giá.

      Khi Huệ tần khôi phục ý thức, sớm bị trói quỳ gối ở Thái Càn cung, mà ánh mắt của Hoàng thượng lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng người nàng.

      "Hoàng thượng, phải là nô tỳ cố tình, nô tỳ chỉ muốn dùng con rắn đó để đuổi con mèo thôi." Thời điểm Huệ tần đến mèo, ánh mắt có chứa sợ hãi nhìn xung quanh.

      "Làm càn, lời vô căn cứ, Huệ tần này nhiễu loạn trật tự của hậu cung, thả rắn cắn người, là tội thể tha, Hoàng thượng, thể tha." Nét mặt Thái hậu đầy vẻ giận dữ, chút khách khí quát.

      "Hoàng thượng thứ tội." mặt Huệ tần sớm còn chút máu, run rẩy cầu xin.

      Mục Nguyên Trinh khỏi cau chặt mày, có lẽ là nhớ tới chuyện tình hôm qua ở Ngự hoa viên, sắc mặt lại trầm xuống, :" phải là trẫm cấm cho ngươi ra khỏi Toàn Phúc cung ba ngày sao, hôm nay ngươi tự ý chạy ?"

      "Hoàng thượng, nô tì ... là do con mèo kia." Huệ tần chỉ về phía cửa, nhưng lời đầu đuôi của nàng ai nghe hiểu được, chỉ thấy sắc mặt Mục Nguyên Trinh càng trầm thêm chút.

      Lúc này, sau khi bị Thái Hậu mang tới Thái Càn cung, Thái y băng bó cho Lạc Tử Hân xong, thở dài với Thái hậu :"Khởi bẩm Thái hậu, Trữ tần nương nương việc có gì, nghỉ ngơi mấy ngày là được."

      Thái Hậu nghe xong thở ra, :"May mắn là có Trữ tần, nếu ai gia có thể chịu khổ, Hoàng thượng, ngươi nên nhớ ưu khuyết điểm để thưởng phạt phân minh."

      Mục Nguyên Trinh khiêm cung (1) gật đầu với Thái Hậu, ánh mắt lạnh, :"Hạ chỉ, tước bỏ danh hiệu Huệ tần của Tống Hàm Hương, biếm vào Hoán Y cục."

      (1): khiêm cung: khiêm tốn + cung kính

      Lại chuyển ánh mắt đến chỗ Lạc Tử Hân, thần sắc có chút dịu , :"Viêm Tiêm Vũ tuệ chất lan tâm (2), cơ trí hơn người, sắc phong làm phương nghi."

      (2) tuệ chất lan tâm: chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, thanh khiết

      Lần này giáng chức tấn, đương nhiên hợp ý Thái hậu, Tống Hàm Hương vô lực bị kéo ra khỏi Thái Càn cung, trong nháy mắt tin tức này truyền toàn bộ hậu cung.

      Tại mái hiên này, Hiền phi cắn hạt dưa, ý cười mười phần, với Như phi ngồi đối diện nàng : " Muội muội là thông minh, lợi dụng con mèo của Lưu Ti Ngữ, làm tiện nhân Tống Hàm Hương kia thần hồn điên đảo, chúng ta cần ra tay, nàng tự làm chính mình suy sụp."

      Như phi cũng đắc ý cười, :"Đó đương nhiên là do nương nương sáng suốt rồi."

      "Nhưng, dù sao cũng chỉ là giáng xuống Hoán Y Cục, Hoàng thượng còn tình ý với tiện nhân kia, cũng khó mà giữ được việc tương lại ngóc đầu dậy." Hiền phi tỏ vẻ u buồn.

      Như phi khéo hiểu lòng người, bóc hạt dưa đưa lên cho nàng ta, :"Nương nương yên tâm..."

      Nụ cười của Như phi đầy thâm ý, Hiền phi lạnh nhạt cười, gật gật đầu.

      mái hiên khác, Lạc Tử Hân xoa cánh tay bị băng bó, khoé miệng khẽ cong lên, bị rắn cắn cái đổi được tín nhiệm của Thái hậu, vụ mua bán nay đúng là đáng giá.

      Trong mấy ngày này, cuối cùng trong cung cũng yên tĩnh trở lại, bởi vì sau khi Tống Hàm Hương bị biếm, Hoàng thượng cũng bắt đầu ban ân mưa móc , đến lúc này, thiên hạ cũng thái bình.

      Bất quá, hậu cung có thể vẫn yên bình như trong lời , vậy phải là hậu cung, cho nên sau khi qua được khoảng tháng bình lặng, lại truyền ra tin đồn thể tưởng tượng được, mà nhân vật chính ngờ lại là người bị thất sủng Tống Hàm Hương.

      Tích Như kể chuyện rất lạ này cho Lạc Tử Hân, ở Hoán Y cục, Tống Hàm Hương bị người ta phát tư thông cùng thị vệ ở sân sau. Bây giờ Hoàng hậu phái người đến điều tra chuyện này.

      Lúc Lạc Tử Hân nghe đến tin tức này, quả giật mình sửng sốt, nhưng rất nhanh liền suy nghĩ lại cẩn thận. Tống Hàm Hương vừa bị biếm vào Hoán Y cục, nhưng nàng coi như là nữ nhân của Hoàng thượng, cơ hội lại được sủng ái là rất lớn, cho nên có vài người bất an.

      Hai ngày sau, lại nghe Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, ban tội chết cho Tống Hàm Hương, tối nay xử trảm. Thời điểm nghe tin tức như vậy, trong lòng Lạc Tử Hân cảm thấy giống như kim châm vào làm đau, bất luận với ai Hoàng thượng cũng có lưu tình. Lúc trước Mục Nguyên Trinh sủng ái Tống Hàm Hương như của quý, nhưng khi nàng phạm sai lầm, bất kể là nguyên nhân gì, đều trở mặt vô tình, tình ý qua đều hoá thành mây khói. Đối xử giống như đối xử với nàng kiếp trước, làm sao có thể từng có tình cảm? Có lẽ đây là đế vương.

      Bất quá, trong lòng Lạc Tử Hân vẫn có chút áy náy, hôm nay Tống Hàm Hương đến tình trạng này, cũng là do Lạc Tử Hân nàng. Trong lòng nàng than .

      Nhưng trong ngày này, lại nghe Tống Hàm Hương muốn gặp nàng, Lạc Tử Hân nghĩ, để cho Tích Như cùng mình chuyến. Sau tháng lại nhìn đến Tống Hàm Hương, nàng gầy rất nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt, ánh mắt trống rỗng sớm mất thần thái khi xưa.

      "Ngươi đến rồi, có phải trông ta rất buồn cười ?" Tống Hàm Hương ngồi ghế, thản nhiên liếc nhìn Lạc Tử Hân cái, thu lại ánh mắt, ngơ ngác nhìn cảnh vật trước mắt :"Trước khi chết, đột nhiên ta rất muốn tìm ai chuyện lát, nghĩ đến ngươi."

      Lạc Tử Hân khẽ cụp mi, thản nhiên :" Trong ... cung này, ai cũng cười được ai."

      Tống Hàm Hương cười khổ vài tiếng, :'' Nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn , vì sao ta thành ra như ngày hôm nay, ràng Hoàng thượng sủng ái ta như châu báu, ngươi có thể cho ta biết ta sai ở đâu ?"

      Lạc Tử Hân hít sâu hơi, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng :"Ngươi sai, chỉ là ta nghĩ ngươi cũng chưa từng nghĩ tới vì sao đột nhiên mình lại trở thành người được sủng ái nhất hậu cung trong lúc đó?"

      "Vì sao?" Tống Hàm Hương suy tư trong chốc lát, mờ mịt ngẩng đầu, :"Đúng vậy, vì sao? Ta nhớ lúc ấy ràng là ngươi bị mọi người đố kỵ, vì sao mới có vài ngày, đột nhiên Hoàng thượng lại sủng hạnh ta hằng đêm?"

      Lạc Tử Hân trầm mặc lúc, mở miệng :"Ngươi còn nhớ ta bảo Tích Như đưa hoa mai cho ngươi ?"

      "Hoa mai?" Tống Hàm Hương suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu, môi run rẩy : " Cho nên, là ngươi động tay động chân trong hoa mai? Là ngươi? Hoá ra là ngươi cho ta cơ hội tốt, ngươi muốn cho ta biết, là do ta làm hỏng?"

      Lạc Tử Hân vài bước đến gần, tìm cái ghế dựa ngồi cuống, lẳng lặng nhìn ánh mắt của nàng, hồi lâu mới :"Bản cung chỉ có thể , ngươi sai, có lẽ là do số của ngươi."

      Đột nhiên Tống Hàm Hương cuồng tiếu, :" là do ta, ra là chính ta tốt, nhưng ngươi thực rất thông minh, ngươi tránh được mũi nhọn, mà đứa ngốc như ta lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, rơi vào hậu quả ngày hôm nay, là do ta ngu dốt."

      Lạc Tử Hân mỉm cười, thản nhiên :"Người vì mình, trời tru đất diệt, ta chỉ là muốn bảo vệ mình thôi."

      "Ta là ngu, ta đáng chết ..." Tống Hàm Hương cuống tiếu, cầm cái chén bàn ném , cái chén bị vỡ thành những mảnh , đồng thời cũng làm tan nát lòng của nàng.

      Lạc Tử Hân khẽ thở dài, liền đứng dậy về phía cửa.

      tới cửa, thấy thái giám chuẩn bị hành hình cầm khăn trắng đến, Lạc Tử Hân chỉ nghe thấy nội tâm chính mình rất buồn bã thở dài.

      "Nương nương, ra nàng rất đáng thương." Tích Như cùng Lạc Tử Hân từ xa nhìn Tống Hàm Hương ở trong phòng như ngọn nến tắt, tâm tình khỏi cảm khái.

      Nội tâm Lạc Tử Hân than tiếng, nàng vì sao hôm nay Tống Hàm Hương muốn gặp nàng, mà thấy nàng, tại sao mình lại muốn cho nàng ta ( Tống Hàm Hương) chuyện này, có phải có chút tàn nhẫn? điều này đối với người sắp chết quả là có chút tần khốc, nhưng là để nàng làm quỷ cũng làm con quỷ hồ đồ được. Nhớ tới thời điểm chính mình chết kiếp trước, câu của Hoàng hậu làm nàng chết nhắm mắt, còn quấn quanh nàng đến kiếp này ?

      "Người đáng thương tất có chỗ đáng giận." Lạc Tử Hân thản nhiên :" thôi, trở về thôi."

      Những lời này Huệ tần rất đúng, cũng là với chính mình. Vì mình, nàng thương tổn những người vô tội sao? Nội tâm Lạc Tử Hân thổn thức hồi lâu.

      Nghĩ tới từ khi trọng sinh cho đến chuyện phát sinh mấy ngày nay, trong lòng Lạc Tử Hân khỏi có chút cảm khái, lại nhớ đến chuyện kiếp trước, tâm tình từ từ trở nên tối tăm nặng nề, ý muốn muốn gặp phụ thân càng ngày càng lớn, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn này biết nên dùng biện pháp gì để vào đại lao, tâm tình càng ngày càng phiền chán.

      ____________________


      ngày này, lúc Tích Như làm xong xuôi chuẩn bị trở về, lại đột nhiên nghe được có người thấp giọng chuyện, nội dung làm cho lòng nàng chấn động, chạy nhanh nép mình vào, nhìn về phương hướng thanh, đúng là Tâm Nhuỵ và Lưu Ti Ngữ.

      Làm sao hai người này lại có thể ở cùng chỗ? Hơn nữa lại còn tại ... nơi hẻo lánh có bóng người, mà các nàng chuyện làm cho lòng nàng khiếp sợ. Mà chuyện làm cho Tích Như khiếp sợ cũng phải là chuyện liê quan đến chuyện của các nàng, mà làm sao Tâm Nhuỵ có thể dính dáng trong đó.

      "Tâm Nhuỵ, ngươi xác định thu dọn sạch chuyện này, có ai phát chứ?" Lưu tài tử nhìn chằm chằm Tâm Nhuỵ.

      Tâm Nhuỵ gật đầu khẳng định :"Lưu tài tử, người yên tâm, có ai biết đến, chúng ta tìm thị vệ kia, người nhà cũng thu xếp ổn thoả."

      Dường như Lưu tài tử nhàng thở ra :"Vậy là tốt rồi, chúng ta làm nên chuyện Tống Hàm Hương thông dâm cùng thị vệ kia, trăm ngàn lần thể để cho người khác biết được những dấu vết gì, nếu ta và ngươi cũng có kết quả tốt. Ngay cả chủ tử của ngươi cũng thể , biết chưa?"

      Tâm Nhuỵ liên tục gật đầu, :"Lưu tài tử, người yên tâm, chỗ Trữ phương nghi, nô tì chữ cũng ra, bởi vì ngài cũng biết, nô tì vẫn trung thành với Như phi nương nương. Về phần Lưu tài tử ngài phái người cố ý làm ra việc Tống Hàm Hương thông dâm với thị vệ ở Hoán Y cục, chỉ có người biết ta biết, cho bất kể ai biết."

      Quả nhiên, chuyện Tống Hàm Hương tư thông cùng người ta, đó là quỷ kế của Như phi, lại mượn tay của Lưu Ti Ngữ, quả nhiên ngoan độc. Tích Như ở bên nghe, trong lòng thầm khiếp sợ.

      Chỉ là tại sao Tâm Nhuỵ lại ở cùng chỗ với nàng ta? Chẳng lẽ đúng như lời nàng , trung thành với Như phi? Nhưng, trong lòng Tích Như mơ hồ cảm thấy trong đó có những chuyện gì mà nàng chưa phát ra.

      "Hoá ra, chuyện Tống Hàm Hương bị hại, đúng là do Lưu tài tử ngươi gây nên!" Thanh lạnh lùng nghiêm nghị ... vang lên trong viện im lặng này, nghe chói tai.

      Nhìn người xuất ở trong viện, Tích Như khiếp sợ mở to hai mắt, bụm miệng thiếu chút nữa thất thanh kêu lên.

      Làm sao nàng có thể tới nơi này?
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      PhongVy, sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @michellevn chương tách ra gộp chung giùm mình nhé bạn

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Thất bại

      Edit: dohuyenrua

      Hiển nhiên, Lưu tài tử thấy Quý phi và Trữ phương nghi xuất trước mặt nàng, sắc mặt lập tức liền trắng bệch vô sắc, ấp úng ra, vẻ mặt hoảng sợ bộ dáng lúng túng càng cho thấy lúc này trong lòng nàng chột dạ.

      "Quý ... Quý phi nương nương, Trữ phương, thần thiếp thỉnh an hai vị nương nương..." Lưu tài tử lắp bắp , run rẩy quỳ xuống hành lễ, mặt lộ vẻ khẩn trương. Như thế nào nàng cũng nghĩ đến, Quý phi và Trữ phương nghi xuất ở nơi này, còn nghe được chuyện mà nàng .

      Vẻ mặt của Quý phi lạnh lùng, thăm dò đến gần nàng, con ngươi lạnh lẽo như tuyết đó làm Lưu tài tử phát run cả người, cúi đầu xuống dám nhìn.

      "Hay cho Lưu tài tử, hoá ra đúng là ngươi có ý định mưu hại Tống Hàm Hương, tội thể tha." Quý phi chuyện, giọng lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ sắc bén.

      " phải, phải là thần thiếp muốn hại nàng, phải..." Lưu tài tử năng lộn xộn muốn giải thích cho mình, nhưng hiển nhiên có tác dụng gì, thậm chí còn biết như thế nào.

      Dù sao, vừa rồi nàng ta và Tâm Nhuỵ chuyện hãm hại rất ràng, phải làm thế nào để xử lí cục diện này phải là chuyện dễ dàng.

      Mọi người đều biết, Quý phi nổi tiếng là công bằng chính trực, cho tới bây giờ chỉ cần là chuyện bị nàng phát , đều là xử lí nghiêm trị, có loại nghiêm túc của phán quan (1). Đương nhiên, Lưu tài tử biết, nếu bị định tội danh này, tuyệt đối Quý phi dễ tha thứ cho mình, lập tức sắc mặt xám trắng, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

      (1) phán quan: chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm vương, quyết định sống chết.

      "Vừa rồi, các ngươi , Bản cung nghe được nhất thanh nhị sở (2), tin tưởng rằng Trữ phương nghi cũng nghe thấy, chẳng lẽ Lưu tài tử nghĩ muốn rằng lời vừa rồi của Bản cung là bịa đặt khiến người khác chê cười sao?" Quý phi lạnh lùng .

      (2) nhất thanh nhị sở: ràng mạch lạc

      " Nương nương... Tha thứ cho thần thiếp." Lưu tài tử thấy thể khống chế, chỉ có thể dập đầu cầu xin tha thứ với quý phi, thần sắc rất hoảng sợ.

      Quý phi khẽ nhíu mày, giọng lạnh như vào hầm băng, :"Theo bản cung gặp Hoàng thượng, xem Hoàng thượng xử trí ngươi như thế nào."

      "Nương nương.." Lưu tài tử còn muốn giãy dụa, bị thái giám mà quý phi mang đến giữ lại.

      Con ngươi của Lạc Tử Hân chuyển hướng về phía Tâm Nhuỵ, giận :"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, cư nhiên dám phản bội bản cung làm ra loại việc thương thiên hại lí như thế này."


      Sắc mặt Tâm Nhuỵ trắng bệch, khóc nức nở :"Nương nương minh oan, nô tỳ là bị ép, là Lưu tài tử bắt nô tỳ phải làm như vậy, nếu giết phụ mẫu của nô tỳ, nô tỳ sợ hãi, mới..."

      được nửa khóc thành tiếng, lại nghe thấy Lạc Tử Hân hung hăng tát nàng cái.

      " Nương nương, thần thiếp biết nha đầu kia cư nhiên có thể to gan như thế, có ..." Lời của Lạc Tử Hân còn chưa xong bị Quý phi chặn lại.

      "Chuyện của nha đầu này, ngươi mang về cung thẩm vấn cho tốt, phạt như thế nào là do chính ngươi quyết định." Quý phi lạnh lùng nhìn thoáng qua Tâm Nhuỵ, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Lưu Ti Ngữ.

      Dù sao trong lòng Quý phi vấn đề của nha hoàn phải là quá quan trọng, tại nàng quan tâm nhất vẫn là đầu sỏ Lưu Ti Ngữ này.

      "Nương nương, nha đầu kia hươu vượn."Lưu tài tử khống chế được kêu to.

      Quý phi liếc mắt nhìn Lưu tài tử cái, hừ lạnh tiếng, :"Mang , gặp Hoàng hậu."

      Dường như Lưu tài tử bị đả kích rất lớn, vốn thần thái còn sáng láng, giờ ánh mắt trở nên ảm đạm quan hệ, tuỳ ý để thái giám áp giải mình .

      Mà Tâm Nhuỵ cũng bị người của Trữ phương nghi mang đến áp giải rời khỏi nơi này, tất cả lại khôi phục im lặng.

      Tích Như ở trong góc nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra, sau khi mọi người rời , xụi lơ vào tường, thở ra dài. Nhưng tâm tư của nàng khỏi dậy sóng.

      Tâm Nhuỵ này cấu kết với Như phi đối phó Lưu tài tử sao? Chẳng lẽ nàng ngầm bán mạng vì Như phi sao? Theo Tích Như phân tích, nha đầu kia hẳn , bởi vì nàng thể để ý an nguy của phụ mẫu người thân nàng. Từ sau khi Tâm Nhuỵ được chủ tử cứu từ Hoán Y cục ra, phụ mẫu nàng được chăm sóc tốt, nàng hiểu thâm ý của chăm sóc này, lại càng ngốc đến kiêng nể. Huống hồ, Như phi có cái gì tốt cho nàng, nên nha đầu kia có khả năng trung thành với vị chủ cũ này.

      Mặt khác, vì sao Như phi lại phải hại Lưu tài tử? Điều này thể nào giải thích nổi. Như phi làm mất quân cờ tốt như vậy, nếu Như phi muốn đoạn cầu qua sông (3), cũng trở mặt nhanh như vậy, bởi vì quân cờ này còn nhiều chỗ hữu dụng. Như vậy, chuyện này tất nhiên có người thao túng ở sau lưng, người này là ai vậy? Tích Như theo chủ tử lâu như vậy, cũng học được cách phân tích, lo lắng như trước kia nhất định có, nhưng tại, nàng hiểu ra rất nhiều.

      (3) đoạn cầu qua sông = qua cầu rút ván

      Nơi này là chỗ hẻo lánh, theo lí Quý phi và chủ tử nhà mình vô duyên vô cớ chạy đến đây, chuyện này, nàng nghĩ ra.

      Sau hai ngày, nghe được tin tức Lưu Ti Ngữ bị biếm vào lãnh cung, quả nhiên, đây là chuyện trong dự liệu.

      Mà Tâm Nhuỵ, bị Trữ phương nghi tra hỏi phạt đánh, suốt tháng xuống giường được, chỗ Quý phi cũng có hỏi sâu hơn.

      Chuyện xưa của hậu cung mất chỉ vì người, bao lâu sau, chú ý của Hoàng thượng tự nhiên lại có mục tiêu mới. Mấy ngày nay, Hoàng thượng ân sủng ít những vị phi tần cấp thấp, cũng có tấn chức, Phạm An Dung được tấn chức lên làm ngũ phẩm lương đễ, mà Trình Ngọc Dao cũng được thần lên thành Thường tại, còn có những người khác cũng được lên chức ít. Bất quá, những người mà Hoàng thượng tấn chức, chủ yếu đều do tâm tình của Hoàng thượng, cao hứng lên là có thể thăng liền mấy cấp. Cho nên lần này Trình Ngọc Dao thăng liền ba cấp, vẫn chọc ít người đỏ mắt, may mắn là tính nàng lạnh nhạt, khiêm tốn kính cẩn, cho nên tuy rằng có phong ba vài ngày, cũng yên tĩnh trở lại.

      Hoàng thượng làm như vậy, trong lòng Lạc Tử Hân cũng hiểu được, muốn cân bằng vài thứ, nhưng có vài người lại hiểu được đạo lí trong đó, tự cho là mình được tấn chức, sống lưng thẳng.

      Thí dụ như Phạm lương đễ, ngày hôm nay gặp Lạc Tử Hân ở Ngự hoa viên, tuy rằng cúi đầu hành lễ, nhưng trong mắt nàng ta có đầy địch ý và ngạo khí.

      "Hôm nay tinh thần Trữ phương nghi tốt." Phạm lương đễ mỉm cười .

      "Thời tiết tốt, Bản cung thấy khí sắc của Phạm lương đễ cũng rất tốt." Nếu muốn khen tặng, như vậy Lạc Tử Hân cũng tặng, cười.

      Bộ dáng Phạm lương đễ phục tùng cười cười, ra vẻ chán nản thở dài hơi, :"Chỉ tiếc Lưu tài tử, nhớ ngày đó chúng ta cùng nhau tiến cung, khi đó tình cảm tốt."

      Khi chuyện, nàng nhìn Lạc Tử Hân cái, ánh mắt lạnh giá, hàm chứa lệ khí. Bộ dáng Lạc Tử Hân thuận theo cười, xem ra Phạm An Dung này lại nổi tâm đố kị, nhìn nàng vừa mắt.

      "Phạm lương đễ , đúng là làm cho người ta hoài niệm cảnh tượng lúc mới tiến cung tuyển tú, rất nhiều chuyện đặc biệt." Lạc Tử Hân khẽ nâng hai tròng mắt, ý cười đến khoé mắt, tăng thêm giọng điệu ở hai chữ đặc biệt.

      Lạc Tử Hân quên, năm đó lúc tuyển tú, cái người mời nàng ngồi chút là ai. Phạm An Dung tự nhiên hiểu ý tứ trong lời này, mắt chợt loé, cũng động thanh sắc.

      "Vậy quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ, thần thiếp cáo lui." Phạm lương đễ mỉm cười, khẽ hành lễ, liền muốn rời .

      Vừa mới xoay người, khăn của nàng bay nhàng theo gió đến đây, rơi mặt đất.

      "Phạm lương đễ, khăn tay của ngài rớt." Tâm Nhuỵ thở , vài bước, ngồi xổm xuống muốn nhặt khăn lên giúp nàng ta.

      Phạm lương đễ xoay người, làm ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh, :"Ai nha, bản cung đến nhặt, làm phiền Tâm Nhuỵ"

      Vừa dứt lời, nàng liền đến đây, cũng biết là vô tình hay cố ý, dẫm lên tay của Tâm Nhuỵ.

      Mặt Tâm Nhuỵ đỏ lên, lại dám kêu lên. Phạm lương đễ ra vẻ rất có lỗi, :'Ai nha, giẫm lên tay ngươi, ngại quá."

      Tuy lời như thế, nhưng chân cũng có rời khỏi tay của Tâm Nhuỵ, mãi cho đến khi Lạc Tử Hân ho tiếng, nàng mới dịch chân ra, :"Tâm Nhuỵ, phải là làm đau ngươi chứ."

      "Nô tỳ dám." Tâm Nhuỵ giấu tay vào trong tay áo, cúi đầu dám nhiều lời.

      Lạc Tử Hân nhìn trong mắt nàng ta, thầm cười lạnh. Phạm An Dung này trừ bỏ những mánh khoé này, còn có thể làm chuyện gì? Chỉ hy vọng nàng phải là Tống Hàm Hương thứ hai.

      Bất quá, Phạm lương đễ ràng bất đồng với Tống Hàm Hương người cái gì cũng viết ở mặt, nàng giở chút mưu. Lạc Tử Hân thầm nghĩ, đối với nữ nhân này vẫn cần cẩn thận.

      Tâm Nhuỵ nhìn bóng lưng Phạm lương đễ rời , xoa xoa cái tay bị giẫm đau, khoé miệng khẽ méo, tới bên người Lạc Tử Hân, im lặng gì. Lạc Tử Hân an ủi nàng vài câu.

      Đến buổi tối, Tích Như thoa thuốc cho Tâm Nhuỵ bị thương, thở dài.

      " đầu chữ nhẫn có cây đao, điểm này ngươi học được rất tốt." Tích Như thở dài.

      Tâm Nhuỵ hơi cúi đầu, :"May mà nương nương dạy."

      "A?" Tích Như nâng cao điệu, khoé miệng khẽ cong, "Vị nương nương ấy là ai?"

      Trong lòng Tâm Nhuỵ rùng mình, vội hỏi:"Đương nhiên là phương nghi nương nương, lời này của Tích Như có ý gì?"

      Tích Như thu hồi nụ cười, thản nhiên ;"Ừ. Làm người phải có chừng mực nếu làm tổn thương chính mình."

      Tâm Nhuỵ cảm thấy cái trán hơi đổ mồ hôi. Lời này của Tích Như mờ mịt, tuy rằng thái độ nhu hoà, nhưng giọng sắc bén làm cho nàng cảm thấy rùng mình. Từ sau khi nàng đến Uyển Trữ cung, Tích Như đều có vẻ mặt ôn hoà đối với nàng, hôm nay sắc bén này khỏi làm cho nàng rùng mình.

      "Tích Như tỷ tỷ rất đúng, Tâm Nhuỵ hiểu được." Tâm Nhuỵ .

      Sau khi thoa thuôc trị thương xong, Tích Như vừa thu dọn lại thuốc vừa từ từ :" đến Tống Hàm Hương, nàng đúng là đáng thương, có lẽ đến chết cũng biết là mình bị Như phi hại chết."

      Tâm Nhuỵ cả kinh, sắc mặt khẽ biến chút.

      Khoé mắt Tích Như liếc Tâm Nhuỵ cái, lại :"Ngày đó ta nghe chủ tử , nàng chính tai nghe thấy Như phi cùng người nào đó suy tính kế hãm hại Tống Hàm Hương, còn muốn bịa đặt ra chuyện thông dâm cùng người khác, chỉ là ngờ, Như phi làm như vậy."

      Sắc mặt Tâm Nhuỵ trắng bệch, khẩn trương nhìn Tích Như, chỉ là lúc này Tích Như biểu đạt thông cảm của chính mình, nhìn mặt nàng. Chỉ thấy Tích Như dọn dẹp thuốc sạch , cảm thán :"Chủ tử nàng muốn nhìn thấy tiểu chủ Tống Hàm Hương cứ chết thảm như vậy, nếu có cơ hội vẫn muốn cho Hoàng hậu, người hại nàng vẫn nên bị trừng phạt."

      "Ý của ngươi là nương nương muốn tố giác Như phi?" Rốt cục Tâm Nhuỵ nhịn được hỏi.

      Tích Như xoay người nhìn Tâm Nhuỵ, gật gật đầu :" Nương nương , thể để Hàm Hương tiểu chủ mất mạng uổng phí chứ? Còn ngày mai nàng khởi tấu với Hoàng hậu."

      Tích Như bất đắc dĩ cười, nhún vai, hồn nhiên chú ý tới mặt Tâm Nhuỵ khẩn trương như tro tàn.

      Là người hay là quỷ, liền đánh cược cùng nha đầu kia trận. Nếu Tâm Nhuỵ thực là người của Như phi, như vậy nhất định tố giác với Như phi trong lòng Tích Như yên lặng nghĩ, nàng muốn thay chủ tử xác nhận xem nha đầu kia rốt cục là trung hay gian.

      Quả nhiên đêm hôm đó Tâm Nhuỵ lén chuồn ra khỏi Uyển Trữ cung, nhìn bóng dáng nàng , khoé miệng Tích Như khỏi cong lên.

      Nếu Tâm Nhuỵ tìm Như phi, như vậy nàng còn chưa tới chỗ Như phi bị bắt lại, đối với nô tỳ trung thành, Tích Như nhất định cho chủ tử xử phạt, mà phải đánh chút cho xong việc.

      Ánh mắt của Tích Như lạnh, nhanh chậm theo bước chân Tâm Nhuỵ.
      Last edited: 1/12/15
      PhongVy thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Chân tướng

      Edit: dohuyenrua


      Sau núi giả truyền đến tiếng của Tâm Nhuỵ cùng người nào đó, Tích Như dậm chân mà đứng, tựa vào mặt trái của núi giả, ngưng thần lắng nghe.

      " Làm sao bây giờ? Nếu nương nương đến chỗ Hoàng hậu tố giác Như phi, có thể hay xảy ra chuyện?" Nghe giọng của Tâm Nhuỵ rất lo lắng.

      Dường như đối phương trầm ngâm lát, sau lát đè thấp thanh, :"Ngươi xác định chủ tử nhà ngươi muốn đến chỗ Hoàng hậu tố giác?"

      Tâm Nhuỵ vội la lên:"Ta biết mới đến hỏi ngươi nha, từ đầu đến cuối chuyện kia chỉ có ngươi và ta hiểu nhất, cảm thấy nương nương làm như trong lời có chút kì quái, nhưng nương nương như vậy, còn ngày mai . Ngươi nương nương nhà ta rốt cuộc muốn làm gì nha, ta cũng muốn nàng có chuyện gì."

      Hình như đối phương trầm ngâm hồi lâu, cười cười :"Tâm Nhuỵ, ngươi hỏi chủ tử nhà ngươi, chạy tới đây hỏi ta dường như thoả đáng, là ai cho ngươi biết điều này?"

      "Tích Như tỷ tỷ. Ta khỏi cảm thấy việc này kì quái, chủ tử bày ra việc này, làm sao lại muốn tố giác với Hoàng hậu? Chuyện này hợp tình hợp lí, cho nên mới đến hỏi ngươi. Chỗ chủ tử, ta dám hỏi." Tâm Nhuỵ cúi đầu.

      "Ha ha, ngươi ngốc, nếu ta đoán sai, bây giờ Tích Như tỷ tỷ của ngươi ở gần đây." Chỉ nghe thấy có tiếng bước chân, người chuyện đó xuất trước mặt Tihcs Như.

      Tích Như thấy ràng dung mạo của người này, trong lòng sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại thanh tỉnh. Có nằm mơ nàng cũng nghĩ đến, người sau lưng Tâm Nhuỵ lại có thể là , Vệ Dịch Hiên.

      "Tiểu Vệ Tử, Tâm Nhuỵ, rốt cuộc các ngươi có chuyện gì gạt ta?"

      Tiểu Vệ Tử cười, :"Tích Như nương thông minh như vậy, lúc này lại đoán ra."

      Tích Như hít hơi sâu, :"Ý của ngươi là, chuyện của Lưu tài tử là do Trữ phương nghi sắp đặt, chuyện của Tống Hàm Hương cũng do tay nương nương an bài?"

      Vệ Dịch Hin đứng đối diện nàng, cúi đầu suy nghĩ, cười , :" nương đoán cũng sai, là do Trữ phương nghi nương nương cùng nô tài đưa lên mà thành. Nhưng chuyện Hàm Hương tiểu chủ bị hãm hại, vốn là Như phi muốn làm vậy, nương nương chính là lợi dụng Tâm Nhuỵ, làm cho chuyện này càng thuận ý thành chương(1), để làm cho Lưu tài tử tái ông mất ngựa (2), mà Như phi cũng hoài nghi gì với nương nương."

      "Cho nên, mục đích của nương nương là muốn đối phó với Lưu tài tử?" Lông mày của Tích Như nhíu lại.

      Khoé miệng Vệ Dịch Hiên hơi cong lên, tiếp tục :" nương thông tuệ, đó là nương nương muốn cho Lưu tài tử xuống ngựa, về phần Hàm Hương tiểu chủ, cho dù nương động thủ, cũng có người muốn động thủ, cũng tính là bị chết oan uổng."

      Tích Như căng môi, giọng điệu sắc bén, :" Như phi muốn hại chết Tống Hàm Hương, lợi dụng Lưu tài tử ra tay, vì thế nương nương liền lợi dụng quan hệ chủ tớ cũ của Tâm Nhuỵ và Như phi, thuận tiện đẩy chuyện này thành. Sau đó, nương nương lại lợi dụng Tâm Nhuỵ định ngày hẹn Lưu tài tử , sau đó lại cố ý hẹn Quý phi nương nương đến nơi đó để nghe được câu chuyện của hai người . đúng ?"

      Vệ Dịch Hiên chắp hai tay, :" nương quả nhiên là thông minh."

      "Nhưng ta còn vì sao đến cuối cùng lại phải làm như vậy?" Tích Như bắt đầu gãi đầu.

      Vẻ mặt Vệ Dịch Hiên im lặng, :"Nương nương làm như vậy, là vì tự bảo vệ mình."

      "Tự bảo vệ mình?" Tích Như nhíu mày.

      "Bởi vì Lưu tài tử muốn hại nương nương." Tiểu Vệ Tử thản nhiên câu, cũng có giải thích thêm.

      Ngày đó, lúc Trữ phương nghi giả trang làm quỷ doạ Lưu tài tử, nhìn thấu thân phận của Lưu tài tử. Vì Lưu tài tử tự muốn bảo vệ mình, sớm hay muộn động thủ với Trữ phương nghi, hơn nữa thấy nàng ta bắt đầu có động tác, nếu là muộn bước, tính mạng của Trữ phương nghi có thể gặp nguy hiểm.

      Trong lòng Tiểu Vệ Tử chấn động, nhớ tới ngày đó Lưu tài tử có ý định khiêu khích Trữ phương nghi, may mắn phát manh mối cho Trữ phương nghi, chỉ sợ nếu phải ngăn lại, tương lai có khả năng người bị hại chết mà biết nguyên nhân gì. May mắn, Trữ phương nghi thông minh cùng vạch kế hoạch tất cả, tất cả còn kịp.

      Nhớ ngày đó, lúc cho Trữ phương nghi về mối nguy là Lưu tài tử, Trữ phương nghi dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn .

      "Ngươi... Vì sao ngươi lại cho ta biết?" Lạc Tử Hân hỏi.

      Vệ Dịch Hiên nhìn nàng chớp mắt, tươi cười có chút nghịch ngợm, vô tội, :"Nương nương quên rồi sao, nô tài từng nô tài có cùng mục tiêu với nương nương."

      Con ngươi Lạc Tử Hân chợt loé, những lời này phải là lần đầu tiên , nhưng nàng vẫn hiểu được, còn chưa từng suy nghĩ quá sâu về những lời này. Nhưng hôm nay, nàng muốn biết nguyên nhân gì.

      Có lẽ tâm tư của nàng sớm bị Vệ Dịch Hiên tóm được, chờ nàng ở miệng, :"Nô tài cũng chỉ là tiểu thái giám của Ngự Thiện phòng, nhưng nô tài muốn bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân, cho nên nô tài muốn lên . Nhưng nương nương có cơ hội thuận tiện giúp nô tài, cho nên, nô tài nhất định bảo vệ tốt cho nương nương."

      "Dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng bản cung giúp ngươi?" Giọng của Lạc Tử Hân sắc bén.

      Vệ Dịch Hiên cười, :"Bởi vì nương nương cũng cần đến quyền lực, cho nên nô tài cũng có thể lên, cùng giống nhau có thể giúp nương nương đạt được quyền lực, ta và người cùng có lợi."

      "Bản cung chưa từng muốn có được quyền lực." Lạc Tử Hân cười lạnh .

      "Chẳng lẽ nương nương chưa từng nghĩ muốn cứu người ở trong thiên lao kia ra sao?" Vệ Dịch Hiên xong liền cụp mắt, im lặng .

      Lời này của vừa ra, Lạc Tử Hân rất khiếp sợ, tiểu thái giám này lại có thể biết được chuyện của phụ thân nàng? Như vậy chỉ sợ cũng biết ràng thân phận của nàng, nhưng, cuối cùng làm sao biết được? Lạc Tử Hân tự cho là từ khi trọng sinh tới nay, ở trong cung luôn thận trọng từ lời đến việc làm, để lại dấu vết gì.

      "Ngươi là ai?" Giọng của Lạc Tử Hân run run, ánh mắt bối rối vội lên bên trong đôi mắt.

      Vệ Dịch Hiên cười , :"Nô tài phải là địch cũng phải là bạn của nương nương, muốn hợp tác hay , chi dựa vào quyết định của nương nương. Nô tài cáo lui."

      Vệ Dịch Hiên hành lễ, lùi vài bước, nhìn Trữ phương nghi cái, liền xoay người rời .

      Tiểu Vệ Tử nghĩ gì đó, khoé miệng khẽ cong lên, rất tin tưởng, Trữ phương nghi nhất định tín nhiệm .

      đêm kia, Tích Như hầu hạ bên người Lạc Tử Hân, nghĩ chuyện xảy ra lúc ban ngày, bĩu môi nửa ngày.

      "Tiểu Vệ Tử với ngươi chứ?" Lạc Tử Hân mỉm cười nhìn trong gương thấy Tích Như hờn dỗi thầm bật cười:" Ngươi lấy đồ ăn ngon ."

      "Chủ tử, người dụ dỗ ta nha." Tích Như bất mãn bĩu môi, :"Nương nương, Quý phi nương nương hòai nghi đây là kế hoạch của ngài sao?"

      Lạc Tử Hân cười , :" , phải ngay cả ngươi cũng đoán ra kế hoạch của bản cung sao?"

      "Đó là bởi vì nô tỳ ngốc thôi. " Tích Như đỏ mặt trải giường chiếu cho nàng, Lạc Tử Hân nhìn nàng khẽ cười, hổ là nha hoàn thân thiết mà Viêm gia mang đến, tuy rằng nàng thực là Viêm Tiêm Vũ, nhưng nha đầu Tích Như đối tốt với nàng như với tiểu thư chân chính của Viêm gia, điều này, làm cho lòng của Lạc Tử Hân cảm thấy được an ủi.

      ________________

      "Trữ phương nghi nương nương, Như phi nương nương mời ngài đến Trường Dương cung cùng thưởng thức điểm tâm." Cung nữ bên người của Như phi báo lại.

      Lạc Tử Hân đọc sách, nghe được lời mời này làm nàng hơi sửng sốt, khi nào Như phi này thân thiện với nàng như vậy? Chỉ sợ chuyện này cũng phải chỉ đơn giản như vậy.

      Nhưng người ta mời, làm phi tử thấp hơn có lý do từ chối, cho nên cho dù trong lòng Lạc Tử Hân có nghĩ gì, cũng chỉ có thể đến, dù sao bây giờ còn chưa có địa vị có thể tự cao tự đại, nhưng kiếp trước Như phi này hại chết mình, lúc này cũng có nắm chắc mười phần, tất cả đều phải cẩn thận, cẩn thận.

      vào Trường Dương cung, đó là chỗ ở của Như phi, lúc này Phạm lương đễ cũng sớm ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh Như phi. Lạc Tử Hân vào phòng được Như phi hỏi thăm, rồi được mời ngồi xuống.

      "Hôm nay khí sắc của muội muội có vẻ tốt, đúng lúc người nhà bản cung vừa mang theo chút điểm tâm của quê nhà đến đây, người hưởng có chút quạnh, liền mời các muội muội và Phạm lương đễ đến." Ý cười của Như phi dạt dào, chu đáo đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Lạc Tử Hân.

      Lạc Tử Hân tiếng cảm ơn, lại nhìn đến điểm tâm bên cạnh mình, là đĩa bánh hạt vừng, sắc mặt khỏi khẽ biến. Trong cung, mọi người đều biết nàng thích ăn hạt vừng, thậm chí ngửi cũng buồn nôn, cho nên đồ ăn hằng ngày của nàng có dính chút hạt vừng nào. Hôm nay Như phi công khai dùng hạt vừng làm điểm tâm cho nàng ăn, chỉ sợ là cố ý sư dụng.

      "Như phi nương nương, thần thiếp..." đến bên miệng, Lạc Tử Hân liền dừng lại, dường như thẳng thắn từ chối đồ ăn cũng ổn thoả.

      "Trữ phương nghi, đây là điểm tâm của người nhà của Như phi nương nương, vừa rồi thần thiếp cũng ăn, hương vị rất ngon, ngươi cũng nếm thử ?" Phạm lương đễ ở bên thúc giục, cũng đưa miếng bánh vào trong tay Lạc Tử Hân, cười .

      "Này..." Trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Tử Hân biết nên làm thế nào cho phải, rơi vào đường cùng chỉ có thể gạt bỏ miếng bánh được mạnh mẽ đưa đến miệng nàng.

      Nhưng, có lẽ Lạc Tử Hân cũng có nghĩ đến mình dị ứng rất mạnh với hạt vừng, thế nên mới dính vào môi, liền cảm thấy ghê tởm, nhưng lại thể điều khiển được tự động nôn ra.

      cần nghĩ, bên này mới làm ra thái độ ghê tởm, bên kia, Như phi trầm mặt.

      "Trữ phương nghi, ngươi có ý gì? Là sợ bản cung đầu độc trong điểm tâm hại ngươi sao?" Giọng trong trẻo của Như phi rất lạnh lùng, có ý trách móc.

      " phải, nương nương, từ thần thiếp thích hạt vừng, cho nên..." còn chưa xong, lại buồn nôn.

      "Buồn cười, bản cung hảo tâm mời ngươi đến ăn, ngờ ngươi lại làm ngơ hảo tâm của bản cung, ngươi cố ý sao?" Vẻ mặt Như phi xanh mét, phẫn nộ quát.

      " phải, thần thiếp..." Lạc Tử Hân vội vàng đứng lên, cúi đầu đứng ở bên.

      "Như phi nương nương, thần thiếp thấy có khả năng là Trữ phương nghi cũng là quá vô tâm, coi như qua ." Phạm lương đễ cũng đứng lên, đến bên người Lạc Tử Hân, :" Trữ phương nghi, mau xin lỗi Như phi ."

      Vừa xong, liền đẩy Lạc Tử Hân. Đáng thương cho Lạc Tử Hân bị nàng ta đẩy, bàn chân ổn, nhưng lại tiến lên hai bước, bàn tay chống lên mặt bàn, lơ đáng làm đổ đĩa hạt vừng đó của Như phi.

      Cái này, cần nghĩ nhiều, Lạc Tử Hân cũng biết mình gây hoạ, mà cái người đầu sỏ kia còn ngẩng lên quan sát nàng, con ngươi đắc ý. Đây đúng là màn Hồng Môn Yến (3), hai nữ nhân này làm cạm bẫy cho nàng nhảy xuống, đáng tiếc chính mình vẫn sơ ý, Lạc Tử Hân khỏi thầm ảo não.

      Quả nhiên, Như phi tức giận rồi, hung hăng đập bàn, chỉ vào Lạc Tử Hân gầm lên:"Trữ phương nghi, bản cung hảo tâm mời ngươi, nhưng ngươi lại lên mặt, cư nhiên lại dĩ hạ phạm thượng? Hôm nay trừng phạt ngươi thích đáng, bản cung còn có uy nghiêm gì. Ngay bây giờ ngươi ra ngoài cung quỳ xuống, có mệnh lệnh của Bản cung được đứng lên."

      Vào lúc này, Lạc Tử Hân bết giãy dụa là vô ích, nhẫn nại là phương pháp tốt, cho nên ngoan ngoãn ra ngoài cung. Còn chưa quỳ xuống, hai chân bị Phạm lương đễ đá vào trực tiếp quỳ rạp đất, ngẩng đầu đón nhận ngạo mạn đắc ý trong đôi mắt nàng ta.

      Đầu gối rất đau đớn, hoá ra phải quỳ mấy hòn đá . Lạc Tử Hân muốn dịch chuyển vị trí, nhưng ngờ bị Như phi quát bảo dừng lại:" được nhúc nhích, quỳ như vậy cho bản cung."

      Đối mặt với hai nữ nhân cả vú lấp miệng em (4), tuy rằng trong lòng Lạc Tử Hân tức giận. nhưng cũng thể , bởi vì nàng biết phải học được nhẫn nại.

      Trong lòng Lạc Tử Hân rất hiểu hôm nay Như phi và Phạm lương đễ đối đãi với nàng như thế này, chỉ do trong mấy ngày gần đây Hoàng thượng đẽ ban cho châu báu mà Tuyên quốc tiến cống, mà trong cung chỉ mỗi nàng được thưởng, những nữ nhân này đố kị, có thể dùng từ thể lý để hình dung, lại dùng loại thủ đoạn này tra tấn nàng.

      là giữa hè, ngày nắng, hôm nay nóng đến muốn đổ rất nhiều mồ hôi, lại còn bắt quỳ dưới mặt trời, hơn nữa những hòn đá dưới gối ngừng đụng vào làn da, phát đau. Lạc Tử Hân cảm thấy chính mình khô, thể chịu đựng, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn, chân cũng run .

      "Thoạt nhìn, Trữ phương nghi có chút lạnh, người run rẩy này, thân thể cũng quá yếu." Như phi ra, nhìn nàng cái, còn :"Người tới, mang cho bản cung cái áo bông , phủ thêm cho Trữ phương nghi, cẩn thận nàng bị đông lạnh."

      Lạc Tử Hân kinh ngạc ngẩng đầu, nữ nhân ghê tởm kia, muốn làm cho nàng chết? Khoác thêm áo bông này, vậy cách cái chết cũng xa.

      "Như phi nương nương, xin ngài tha thứ cho Trữ phương nghi, xin ngài..." Tích Như lo lắng vội vàng quỳ xuống đất dập đầu xin tha thứ.

      Chỉ là Như phi muốn hiểu, cung nữ Tú Vân cầm áo bông tới chỗ Lạc Tử Hân.



      (1) thuận ý thành chương ( thuận lý thành chương) : cứ như vậy mà thành

      (2) tái ông mất ngựa ( tái ông thất mã, an tri hoạ phúc) Câu này có nguồn gốc từ câu chuyện như sau:


      Chuyện kể rằng xưa kia ở vùng biên cương gần láng giềng người Hồ, có ông lão tên là Tái Ông. Ông sống lạc quan, bao dung, bởi vậy mà được rất nhiều người mến mộ.
      Ông có người con trai, hai cha con sống bằng nghề chăn ngựa. hôm, biết nguyên nhân vì sao mà con ngựa của ông bỏ mất. Sau khi hàng xóm biết chuyện, họ nghĩ rằng ông rất buồn nên đến thăm hỏi và an ủi. Nhưng ông chẳng những tỏ ra tiếc nuối, mà còn bình thản trả lời: “Ngựa mất rồi, đương nhiên là chuyện xấu, nhưng ai biết đâu nó mang lại kết quả tốt chứ? sao đâu”.
      Quả nhiên qua mấy tháng sau, con ngựa kia liền trở về, còn dắt theo con tuấn mã. Nghe tin này, bà con hàng xóm cùng nhau tới chúc mừng cho Tái Ông. Nhưng ông cũng hề tỏ ra vui mừng, ông : “Mọi đều có nhân duyên của nó, chuyện được cho là vui nhưng chưa chắc tốt, nên vội mừng làm chi”. Từ ngày có thêm con tuấn mã, con trai ông vui mừng khôn xiết, ngày ngày cưỡi ngựa rong chơi, hóng gió, biết mệt.
      Cuối cùng, do bất cẩn cậu này ngã ngựa và gãy chân. Hàng xóm biết tin, ai cũng tới chia buồn, còn Tái Ông vẫn điềm nhiên: “Biết đâu chuyện lại có hậu sao? Mọi người đừng lo tôi thấy buồn”. Hàng xóm thực thể hiểu nổi ông. thời gian sau, người Hồ ồ ạt tấn công xâm lược Trung Nguyên, tình hình biên ải đột nhiên căng thẳng, thanh niên trai tráng đều được gọi nhập ngũ lính, kết quả mười người có 8, 9 người mất mạng chiến trường. Riêng con trai của Tái Ông bị què chân nên được miễn quân dịch, vì thế cha con ông tránh được nạn sinh tử biệt ly. Sau những việc ấy, mọi người càng thêm nể phục phong thái điềm tĩnh và cách cư xử “bình thản” của ông.
      Qua câu chuyện, chúng ta có thể thấy cuộc sống vốn như dòng chảy bất tận và biến đổi ngừng. Vô thường là chân lý, vạn vạn vật đều tuân theo nguyên lý ấy. Đâu ai biết được ngày mai rồi ra sao? Việc tốt xấu trong đời người là tuyệt đối, chuyện tưởng như là xấu mà lại có thể dẫn tới kết quả tốt đẹp, và những chuyện được cho là tốt đẹp cũng có thể dẫn tới hậu quả xấu. Quan trọng là chúng ta giữ được tâm thái bình thản trước tất cả mọi xảy đến với mình, biết chấp nhận nó, truy cầu hay than vãn. Qua câu chuyện , chúng ta thấy rằng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào Tái Ông cũng lý trí để nhận thức bản chất việc, làm chủ được cảm xúc của mình, bị chi phối bởi vô thường. Nếu giữ được tâm thái ấy, chúng ta lạc quan hơn, có cuộc sống tốt đẹp hơn và an nhiên tự tại trước vui buồn của đời người.
      (3) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ cái bẫy hay tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. thành ngữ khác có liên quan đến kiện này là Xiang Zhuang wu jian, yi zai Pei Gong (Trung văn giản thể: 项庄舞剑,意在沛公; Trung văn phồn thể: 項莊舞劍,意在沛公; bính :Xiàng Zhuāng wǔ jiàn, yì zài Pèi Gōng; nghĩa đen "Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công").
      Có thể xem thêm ở: google :v
      (4) cả vú lấp miệng em: Nhiều bà mẹ, khi nghe trẻ khóc, cần dỗ dành, vỗ về, nựng nịu gì cả mà lập tức dùng bầu vú sữa sẵn có mình để lấp miệng đứa bé. Nhờ được bú tí mẹ, đứa trẻ còn khóc nữa. Mới hay là, với đứa bé, bầu vú của mẹ có thế mạnh và ứng nghiệm trông thấy. Cái tượng bình thường mà chúng ta vẫn gặp, vẫn thấy hàng ngày được dân gian khai thác và khái quát thành câu cả vú lấp miệng em để chỉ tượng dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át kẻ khác.
      Thành ngữ này có nghĩa là dùng quyền lực mạnh để chèn ép người khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :