1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dohuyenrua1

      dohuyenrua1 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Mong bạn copy ở trang đầu tiên phiền ghi nguồn là ở d đ l q đ. Và từ lần sau bạn có copy ở diễn đàn mong bạn nhớ xin phép người edit trước khi đăng. Đây cũng là tôn trọng công sức của người ta. Cảm ơn bạn nyanko129 giữ tên người edit. Cảm ơn đọc .
      Last edited: 4/10/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bạn @dohuyenrua1 này mới từ trời rớt xuống chắc luôn nè
      Thưa bạn, lê quý đôn lấy truyện Cung Quảng Hằng về đăng cũng ko hề có nguồn nhé thím. Biết thưa thốt, ko biết làm ơn đánh vần đọc quy định rồi hãy phát biểu, ngta se. Ko cười là mình ngu
      Lăng tôi ghét con điên ngocquynh520, ghét con admin khùng đó nên lấy hết truyện từ lê quý đôn về ko nguồn ko xin phép
      Muốn Cung Quảng Hằng ko lấy mang sang nơi khác mà đăng, dảm bato Cung Quảng Hằng chả rớ 1 chữ

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: Sóng gió hoa mai (12)

      Cuối cùng Tích Như cũng hiểu chuyện ầm ĩ của mình rồi, hoá ra là chính mình bị chủ tử nhà mình bán đứng.

      Ở Hoán Y Cục ,chủ tử cố ý diễn đoạn đối thoại làm cho Tâm Nhuỵ và Tú Vân nghe được đoạn đối thoại này, Như phi hoài nghi đến chủ tử, sau đó lại bảo Tâm Nhuỵ giả vờ quy phục Như phi, làm cho Như phi tin tưởng Tâm Nhuỵ vẫn trung thành với nàng, đồng thời, liền báo lại mưu đồ bí mật của hai người Trình Lục, làm cho Hiền phi nổi lên sát tâm với hai người đó. Bên kia dùng chuyện chính mình bị đuổi giết, làm cho Huệ tần sinh ra lòng muốn cứu hai người đó. Kể từ đó, vấn đề là suy nghĩ của Hoàng thượng chọn Hiền phi hay Huệ tần, đương nhiên là Hoàng đế lựa chọn người sau, dường như chủ tử dự đoán được.

      "Nhưng làm sao chủ tử có thể làm cho Huệ tần sinh ra ý muốn cứu hai vị tiểu chủ? Trong lòng nàng hai vị tiểu chủ coi như là hung thủ giết chết cốt nhục của nàng ? Huệ tần cũng giống người lương thiện như vậy." Tích Như hỏi.

      Lạc Tử Hân thản nhiên cười :"Bản cung cố ý hẹn Huệ tần đến chỗ lãnh cung hẻo lánh, còn Tiểu Vệ Tử liền giả vờ phái người đuổi giết ngươi, làm cho ngươi nghĩ rằng là người của Như phi, vì thế ngươi liều mạng chạy trốn, tự nhiên gặp Bản cung và Huệ tần. Sau đó người đuổi theo ngươi liền xuống tay đánh ngươi ngất xỉu sau đó đào tẩu. Phía sau Tiểu Vệ Tử lại xuất , với Bản cung và Huệ tần chuyện, đương nhiên Huệ tần chạy tới chỗ Hoàng thượng cầu tình cho hai vị muội muội."

      Ánh mắt Lạc Tử Hân sâu sắc nhìn Vệ Dịch Hiên, mỉm cười tiếp:"Nô tài cho Trữ tần và Huệ tần là, Hiền phi vu cáo phụ thân Huệ tần có quan hệ cá nhân với Kì vương gia, nàng chuẩn bị với Hoàng thượng, cứ như vậy phụ thân của Huệ tần lại có khả năng tự dưng gặp tai hoạ, Huệ tần cũng có thể bị liên luỵ. Hiên tại người duy nhất có thể cứu phụ thân nàng ở Hoán Y cục , đó là Trình bảo lâm, bởi vì nàng (Huệ tần) sớm tức giận với Hiền phi, cho nên nàng (Huệ tần) có được căn cứ chính xác là Hiền phi vu cáo. Nay Trình bảo lâm thân bị nhốt trong Hoán Y Cục, Hiền phi cũng muốn cứu nàng, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, nếu phía sau Huệ tần ra mặt cứu nàng, tất nhiên Trình bảo lâm cảm kích, muốn nàng (Trình bảo lâm) cứu Tống tướng quân, đó cũng phải là chuyện dễ dàng."

      Vẻ mặt Tích Như kinh ngạc, nhưng đầu của nàng vẫn chuyển hoá được, ngây ngốc hỏi:"Nhưng sao chủ tử khẳng định Hoàng thượng chọn ý kiến của Huệ tần, ngộ nhỡ Hoàng thượng lựa chọn ý kiến của Hiền phi, vậy chẳng phải là để hai vị tiểu chủ chịu chết?"

      Lạc Tử Hân hé miệng cười, trong ánh mặt lộ vẻ tự tin, :"Khuyết điểm lớn nhất của Huệ tần chính là nghe lời, lại bảo sao hay vậy, cho nên Tiểu Vệ Tử dạy nàng , nàng nhất định sai chữ nào."

      Lạc Tử Hân thầm nghĩ, điểm tốt nhất của Huệ tần này , đó chính là nghe lời. Nghe , Huệ tần làm theo lời đó ra việc của Lâm đại nhân. Trong khoảng thời gian Mục Nguyên Trinh nổi nóng, vừa nghe ba chữ kia nhất định làm. Quả nhiên sai với dự đoán của nàng,trong cơn tức giận hoàng thượng liền giúp Huệ tần, cũng quan tâm thái độ của Huệ tần có chuyển biến gì ổn. Có đôi khi, khuyết điểm của Huệ tần cũng là ưu điểm.

      Nhưng, lời này của Trữ tần ra, Tích Như vẫn , mở to hai mắt nhìn chủ tử nhà mình, nhưng nàng chỉ thản nhiên mỉm cười, ánh mắt sâu sắc. Với cái đầu này của Tích Như, có nghĩ thế nào cũng ra. Nhưng nàng (Tích Như) cũng hiểu chút rồi, tất cả đều là mưu kế của chủ tử nhà mình, chu dù cuối cùng là như thế nào, trong lòng nàng cũng rất khâm phục, chỉ là tự dưng chính mình bị chủ tử lợi dụng, còn là chuyện mơ hồ quỷ quái. Nghĩ đến đây, miệng khẽ bĩu.

      Dường như Lạc Tử Hân nhìn thấu ý nghĩ của nàng, :"Lừa ngươi, đơn giản chỉ là muốn màn diễn này càng thêm giống như . Tích Như, lần này tính như Bản cung thiếu ngươi, chút nữa Tiểu Vệ Tử bảo Ngự thiện phòng làm cho ngươi thức ăn ngon bồi dưỡng.

      Tích Như vừa nghe có thức ăn ngon, lập tức nở nụ cười, vẻ lo lắng vừa rồi thoáng cái sạch bay. Chỉ là hỉ cực sinh bi ( vui quá hoá buồn), lưng lại đau, kêu lên ô ô, làm Lạc Tử Hân che miệng cười ngừng.

      "Nhưng, chủ tử, người mưu đồ bí mật của hai vị chủ tử Trình bào lâm và Lục Tài tử cho Hiền phi, nhưng cho dù tình là hay giả, lần này là lọt qua cửa, trong lòng Hiền phi nhất định mang hận, đến lúc đó hai người bọn vẫn ... như vậy chẳng phải chúng ta hại các nàng?" Tâm Nhuỵ lo lắng.

      Lạc Tử Hân chỉ mỉm cười, nhìn thoáng qua chỗ Vệ Dịch Hiên, thản nhiên :" Rất nhanh, các ngươi biết."

      Ngày thứ hai, ngày thứ ba, trong cung lưu truyền lời đồn đại, là Huệ tần cố ý tìm người làm lộ, làm cho Hiền phi nghĩ Trình bảo lâm và Lục tài tử muốn mưu hại nàng, muốn giết hai người, sau đó Huệ tần lại làm người tốt cứu hai người ở trước mặt Hoàng thượng, liền càng được sủng ái.

      Sau khi lời đồn này được ra quá mấy ngày truyền khắp hậu cung, ồn ào huyên náo, đương là Huệ tần và Hiền phi ở đằng kia đương nhiên là liên tục kêu oan, cuối cùng Hoàng hậu hạ mệnh lệnh, ai ở sau lưng lung tung, liền cắt lưỡi, lời đồn đại này mới bị đè xuống.

      Chỉ là chuyện này nhất định là có người sau lưng giở trò quỷ, nhưng cuối cùng là ai, nhất thời Hiền phi cũng đắn đo biết, lúc sau, cũng phải từ bỏ. Nhưng trong đầu có vài phần hận ý với Huệ tần, bởi vì nàng tin tưởng lời đồn đại này là , cái gì gọi là mưu đồ bí mật, hoàn toàn đều là do Huệ tần muốn có ấn tượng tốt trước mặt Hoàng thượng mà cố ý ra vô căn cứ. Nàng bắt đầu hối hận sau khi nghe Như phi mật báo hỏi phụ thân chứng thực, tại, tất nhiên Hoàng thượng cho rằng nàng quan báo thù tư ( lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.), Huệ tần này đáng giận.

      Cũng quan tâm ý nghĩ này có đúng hay , Hiền phi kiên quyết đổ trách nhiệm lên đầu Huệ tần.

      " nghĩ tới, Huệ tần này còn có thể làm Hoàng thượng thương, nhìn ra nàng có chỗ nào tốt." Như phi và Phạm quý nhân ngồi đối diện Hiền phi, ba nữ nhân vừa ăn nho vừa chuyện tào lao.

      Cái này gọi là ba câu rời nghề, mãi, đương nhiên vẫn đến người Huệ tần.

      "Đúng vậy , vốn tưởng rằng nàng mất đứa , Hoàng thượng chú ý đến nàng nữa, cũng nghĩ đến, ngay cả Hiền phi tỷ tỷ cũng thua tay nàng." Như phi vụng trộm thoáng nhìn qua Hiền phi, quả nhiên thấy sắc mặt nàng khác thường.

      "Tiện nhân Tống Hàm Hương này!" Hiền phi giọng mắng vài câu, nhận lấy quả nho mà Như phi bóc cho nàng, nhét vào miệng.

      "Nhưng cũng đừng , Tống Hàm Hương này vẫn có chút bản lĩnh, có thể bắt lấy tâm của Hoàng thượng, chỉ là khổ nhất vẫn là chúng tỷ muội." Trong lời của Như phi mang theo đầy ghen tuông.

      "Có thể làm gì bây giờ, lúc này người ta được sủng ái, chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh hâm mộ." Tuy ngoài miệng Hiền phi như vậy, nhưng trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, mấy ngày nay, căn bản Hoàng thượng có tới Vĩnh Di cung của nàng, lại tiếp tục như vậy, hoàn cảnh của nàng khác biệt lắm với Thục phi. Nhớ tới buổi sáng hôm nay vào cung của Hoàng hậu thỉnh an gặp Thục phi nhìn nàng bằng ánh mắt đùa cợt, liền hận từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.

      "Thực ra, cũng phải là có cách nào." Phạm quý nhân luôn trầm mặc gì ở bên mở miệng.

      "A? Phạm quý nhân nghe chút ?" Mắt phương của Hiền phi khẽ nâng, nhìn nàng.

      Phạm An Dung khẽ cười, ghé sát vào tai Hiền phi lúc, người nghe khẽ gật đầu.

      Ngày hôm nay, Thái Hậu mời các cung phi đến Đức Khôn điện xem diễn, Lạc Tử Hân chọn y phục màu lam thanh nhã, bảo Tích Như vấn tóc tương đối trang trọng, sau đó mới xuất phát.

      Thời điểm vào Đức Khôn điện, đại bộ phận mọi người đều đến. Người đứng đầu chính là Hoàng hậu sau đó là chính nhất phẩm tứ phi, Quý phi, Đức phi, Thục phi, Hiền phi. Lạc Tử Hân chỉ là vị tần, cho nên chỉ ở vị trí giữa, ngồi bên cạnh lại là Huệ tần.

      Huệ tần nhìn Lạc Tử Hân, cười ngọt ngào, :"Ngày hôm nay nhìn tỷ tỷ thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái), nghe tối hôm qua Hoàng thượng lại ở lại Uyển Trữ cung? Thân thể tỷ tỷ yếu, có thể chịu đựng được ?"

      Trong lời của Huệ tần nghe được thương tâm, câu cuối cùng ràng là châm chọc. Lạc Tử Hân hiểu được vì thời gian trước chuyện tình Trình bảo lâm làm nàng muốn khạc ra lửa, đương nhiên nàng cũng biết mình là Liễu đạo (tớ cũng hiểu cho lắm. mong mấy bạn thông cảm), nhưng chuyện của Trình bảo lâm là do chính nàng cầu thả người, cũng có lí do gì lại trở mặt. Tâm tư Huệ tần đơn giản, đương nhiên nghĩ rằng chuyện này có liên quan gì đến Trữ tần, nếu đổi lại là người khác, Lạc Tử Hân cũng làm như vậy, bởi vì chỉ có Huệ tần tính cách ngây thơ mới hiểu thâm ý trong đó. Nhưng đối với Huệ tần mà . Dù sao, lúc ấy là Trữ tần tin lời của Tiểu Vệ Tử, chính mình cũng tin theo, ở điểm này vẫn còn có chút bí , khỏi sinh ra chút oán thán với Trữ tần.

      Lạc Tử Hân mỉm cười :" Muội muội yên tâm, về sau tỷ tỷ vô cùng cẩn thận."

      Huệ tần thấy thú vị, sau đó cũng hề quan tâm đến Lạc Tử Hân, cứ thế ăn thức ăn bàn. Thái hậu còn chậm trễ chưa tới, vở diễn này đương nhiên thể bắt đầu, cho nên mọi người chờ cũng tránh khỏi có chút sốt ruột, chỉ là ai cũng gì.

      "Vở diễn này bao giờ mới có thể bắt đầu?" Vị chủ tử Huệ tần này vẫn thiếu kiên nhẫn trước sau như , thầm, thanh lớn nhưng vừa đủ để cho mọi người trong điện đều nghe được ràng.

      Hoàng hậu khỏi quay đầu lại nhìn chỗ Huệ tần, vẫn cái gì, càng làm đầu óc xoay chuyển. Lạc Tử Hân khỏi mỉm cười, quả nhiên Huệ tần này làm việc dùng đầu óc, nàng xem diễn sao? Chỉ sợ nếu lần này nàng còn làm như vậy, chưa chắc may mắn giống như lúc tuyển tú.

      Trong lòng mới nghĩ như vậy, vị tiểu địa chủ này lại mở miệng chuyện : " Hoàng hậu nương nương, khi nào vở diễn này mới bắt đầu? Sáng sớm Thái hậu mời chúng ta tới đây, vì sao ngài còn chưa tới?"

      Lúc này Hoàng hậu cũng có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn dịu dàng :" Huệ tần, Thái Hậu nương nương có thể có việc, chúng ta nên kiên nhẫn chờ."

      Huệ tần căng khoé miệng, vẻ mặt nhàm chán :"Nhưng ngồi chờ như vậy rất nhàm chán, Thái hậu cũng nên thương cảm cho chúng ta chút."

      Hoàng hậu than tiếng, thàm nghĩ Huệ tần cũng cảm thấy được, định cái gì, chỉ nghe thanh trang nghiêm truyền đến : " Ai là người ai gia biết thương cảm người khác?"

      Người tới là Thái hậu nương nương, ánh mắt như đao kiếm nhìn về chỗ Huệ tần.

      Hôm nay Thái hậu mặc áo dài màu vàng, áo dài thêu hoa mẫu đơn, có vẻ đẹp ung dung quý giá đẹp đẽ. Tuy rằng Thái hậu tuổi còn trẻ nhưng trong lúc đó ánh mắt vẫn có bộ dạng cảnh xuân tươi đẹp, vậy chắc lúc còn trẻ nhất định cũng là mỹ nhân tuyệt sắc.

      Vẻ mặt của Thái Hậu luôn là bộ dạng hiền lành dịu dàng, nhưng có loại khí chất uy nghiêm làm người ta dám thân cận, cho nên nàng vừa đến, các phi tần cũng cúi xuống dám nhìn thẳng.

      Giờ phút này Huệ tần cũng dám tuỳ tiện. Nhưng đương nhiên là Thái hậu phát ra nàng, đến trước mặt nàng :"Ngươi chê ai gia đến muộn sao?"

      Giọng của Thái hậu cao thấp, nhưng uy hiếp này rất ràng.

      "Nô tì ... dám." Cuối cùng Huệ tần cũng ngốc đến nỗi giáp mặt tranh cãi với Thái hậu, sắc mặt Thái hậu có hơi dịu lại, :"Ai gia còn nhớ ngươi, là lúc trước khi tuyển tú, ngươi cũng từng ồn ào như vậy. Tính tình này nên thay đổi."

      Lời này của Thái hậu ràng là cảnh cáo nàng, nếu như nàng còn biết chừng mực như vậy, sau này nàng (Thái hậu) tuyệt đối khách khí.

      " biết ạ." Huệ tần cúi đầu thỏa hiệp, nhưng vẻ mặt cũng giống như ngoài miệng , chuyện này đều bị Thái hậu nhìn thấy, nhưng nàng cũng gì thêm, quay đầu ngồi xuống vị trí phía .

      Vở diễn cuối cùng cũng bắt đầu, dễn vở Lương Sơn Bá Chúc Đài, Thái hậu cảm thấy rất hoàn mỹ có ý nghĩa, ngừng cười cùng Hoàng hậu và Quý phi ở hai bên.

      Lạc Tử Hân có hứng thú gì lắm với vở diễn này, bởi vì kiếp trước cũng theo Thái hậu xem qua nhiều lần, cho nên hôm nay lại thấy, cũng cảm thấy bình thường, nhưng ra cảm giác phiền chán, dù sao đào kép ( diễn viên) đài diễn cũng hay.

      Meo meo ... con mèo trắng chậm rãi qua đây, hết nhìn đông lại nhìn tây dường như tìm kiếm chủ nhân của nó. Lạc Tử Hân khẽ quay đầu, nàng nhận ra được đây là con mèo mà Đức phi nương nương nuôi dưỡng.

      Con mèo này chậm rãi di chuyển, tới giữa chỗ Huệ tần và Lạc Tử Hân. Đột nhiên sắc mặt Huệ tần trở nên trắng bệch, lập tức đứng lên, trong nháy mắt lật cái bàn lên.




      Chương 21: Sóng gió hoa mai (13 )


      Tiếng động bên này khiến cho mọi người chú ý, Thái hậu cũng nhịn được quay đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt Huệ tần kinh sợ nhìn cái bàn bị lật nhào trước người rốt cuộc cũng thể duy trì trầm tĩnh, lập tức sắc mặt cũng trầm xuống.


      "Láo xược, còn ra thể thống gì!" Giọng của Thái hậu cao, nhưng tràn ngập uy nghiêm, trong lòng Huệ tần khẽ run. Ngay cả đào kép ( diễn viên ) đài cũng dừng biểu diễn, đồng loạt quỳ xuống.



      "Thái hậu, con mèo này, nó..." Huệ tần chỉ vào con mèo trắng ấp úng .



      "Như thế nào , ý của ngươi là con mèo lật cái bàn lên?" Quý phi ngồi bên cạnh Thái hậu yếu ớt mở miệng, giọng kia lạnh lùng, giống với tính cách của nàng, luôn lạnh lùng như vậy .


      Quý phi nương nương luôn có bộ dáng cao cao tại thượng, có lẽ cái đó và tính cách của nàng có liên quan, trời sinh nhiều lời, cho nên tương giao ( kết bạn, làm bạn) với các phi tần khác trong cung cũng rất ít, chỉ là nàng lại thân thiết với Thái hậu, rất được Thái hậu tín nhiệm. Vì nguyên nhân như thế, nên nàng trở thành người làm cho người khác kính sợ sau Hoàng hậu.


      "Quý phi nương nương, thần thiếp phải có ý như vậy." Huệ tần khẽ bĩu môi, hình như có gì bất mãn.


      Nhưng vẻ mặt này của nàng chọc giận Thái hậu, bởi vì trong mắt Thái hậu đó là loại khiêu khích. Điều tối kị trong cung là tôn trọng Thái hậu, cho dù trong lòng Huệ tần có nghĩ như vậy hay nghĩ như vậy, Thái hậu nhận định như thế.


      Quý phi là nữ nhân biết sát ngôn quan sắc ( đoán ý qua lời và sắc mặt ), lần này hiểu ý nghĩ của Thái hậu, lập tức lớn tiếng quát:"To gan, sao lại có thể ở nơi như vậy mà làm ra chuyện hợp thể thống, nếu trừng phạt làm sao có thể đúng với cung quy?"


      "Quý phi có lý, Bản cung liền phạt ngươi quỳ ở bên xem diễn." Hoàng hậu đúng lúc. Thái Hậu khẽ gật đầu, đương nhiên là đồng ý phương pháp trừng phạt như vậy.


      "Nhưng đây phải là sai lầm của thần thiếp." Huệ tần tỏ ra uỷ khuất, ngón tay chỉ con mèo trắng nằm rạp mặt đất cách đó xa :" Là nó."


      "Láo xược, có liên hệ gì cùng con mèo trắng đó? Mình làm sai chuyện còn muốn oán trách người khác, hơn nữa lại là con mèo, quả thực ... " Quý phi lớn tiếng , khi đến con mèo kia vẻ mặt khinh thường, mang theo coi thường.


      "Đó là bởi vì thần thiếp ... " Huệ tần vụng trộm liếc Thái hậu cái, sau đó liền cúi đầu xuống, dường như thanh chỉ có mình mới nghe thấy :" Sợ mèo."


      " to hơn chút. " Quý phi nâng giọng, lạnh nhạt .


      Huệ tần hít hơi vào sâu, ngẩng đầu, lớn tiếng :"Thần thiếp sợ mèo, là do ai đó làm con mèo này chạy đến chân thần thiếp."


      Bên trong im lặng lúc, nhưng, chỉ trong chốc lát sau nghe thấy nhưng tiếng cười liên tiếp.


      Đương nhiên, nhược điểm này của Huệ tần khiến cho ít người vui sướng khi người khác gặp hoạ, cũng có ý nghĩ muốn xem kịch vui.


      "Dù vậy, cũng nên biết chừng mực như thế." Giọng điệu của Hoàng hậu có chút trách cứ, nhưng thái độ xem như thân thiết.


      Lúc này, Đức Phi tới, ôm lấy con mèo trắng gây hoạ này, đến trước mặt Huệ tần. Tuy rằng con mèo bị ôm ở trong tay, nhưng khi Đức phi đến gần vẫn lùi lại phía sau vài bước.


      "Đều là do con mèo này của Bản cung nghịch ngợm, quấy nhiễu Huệ tần muội muội, là áy náy." Khi chuyện thấy Đức Phi có lỗi, giọng điệu thành khẩn.


      Tính tình Đức Phi luôn luôn là bình bình đạm đạm ( bình thường ), đối xử ôn hoà với người ngoài, ru rú trong nhà, chung quy chỉ thíc ở trong cung của mình trồng ít hoa cỏ cùng giết thời gian với tiểu miêu ( mèo ), có lẽ ngay cả nàng cũng có chú ý tới nàng mang mèo ra ngoài.


      "Cho dù con mèo của Đức phi quấy rầy ngươi, nhưng cũng cần khoa trương như thế, quấy rầy nhã hứng xem vở diễn của mọi người." Thái hậu cũng thông cảm cho việc Huệ tần sợ mèo, vẫn bắt lỗi của nàng tha.


      "Thái Hậu ... " Huệ tần vẫn muốn gì.


      "Được rồi, tốt nhất là ngươi quỳ gối ở bên giác ngộ , đừng quấy rầy mọi người xem diễn." Thái Hậu kiên nhẫn vung tay lên, hề quan tâm nàng, quay về chỗ ngồi của mình.


      đài vở diễn lại bắt đầu y y nha nha tiếp tục hát, tuy rằng Huệ tần uỷ khuất đầy mình, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống.


      Như vậy, Huệ tần rất mất mặt, tại trước mặt nhiều phi tần như vậy phải quỳ xem diễn, nếu xem vở diễn rất nhiều hiểu, nhiều ánh mắt còn luôn luôn nhìn nàng, phần lớn đều là có chứa trêu tức và cười nhạo, hiển nhiên ngày thường Huệ tần này đắc tội ít người, lần này xem như là Thái Hậu thay các nàng xử lí, phần lớn có tâm tư hưng tai nhạc hoạ.



      Lạc Tử Hân khẽ kéo khoé miệng, thầm nghĩ Huệ tần này vẫn rất thông minh, có số việc chính là gieo gió gặt bão.


      ...


      Sau giờ Ngọ, biếng nhác vào phòng, vốn đáp ứng làm cho người ta ấm áp trong thời gian này, nhưng Lạc Tử Hân lại cảm thấy toàn thân rùng mình, trong lòng bàn tay nắm chặt tờ giấy, tờ giấy nhanh chóng bị mồ hôi của nàng nhào thành mảnh .


      Đây là tín hàm (thư ) mà ca ca nghĩ biện pháp tìm người đưa tới, trong đó đề cập chuyện quan trọng, đó chính là mẫu thân thân sinh của nàng bị bệnh nặng. Nàng còn nhớ rất ràng, thời điểm kiếp trước, sau vài ngày khi nhận được phong thư này, có tin tức mẫu thân bệnh chết.


      Kiếp này, biết nàng có khả năng tới cứu tính mạng của mẫu thân kịp ?


      Nhất định có thể! Lạc Tử Hân nắm chặt nắm đấm.


      Từ chỗ Sở Lăng Thiên cầm thuốc ra, gần đến hoàng hôn, nghĩ trước đó Sở Lăng Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi , trong lòng vẫn có chút yên bất an, bị nhìn ra cái gì, tuy rằng đối với nàng mà là bạn phải địch, nhưng nàng cho rằng rất nhiều chuyện vẫn cần cẩn thận tuyệt đối.


      Cho nên, đối mặt với ánh mắt nghi vấn của Sở Lăng Thiên, nàng chỉ : " Ta cần mà thôi."


      Dù sao phi tần trong cung lấy thuốc, rất nhiều người có mục đích ràng, làm Thái y, trong lòng rất hiểu, bình thường chỉ là mắt nhắm mắt mở, cũng hỏi nhiều. Dù sao, đối với Sở Lăng Thiên mà , loại thuốc trị phong hàn này cũng có gì đặc biệt. Nhưng đỗi với nàng như vậy, ca ca và mẫu thân đều có tiền, đối với bọn họ mà loại thuốc này là thuốc cứu mạng.


      Trong lòng ôm thuốc, tới cửa cung, thấy thị vệ lại có do dự. Làm nữ nhân hậu cung, ở được bán buôn, là cho phép xuất cung mình, cho nên xuất cung như thế nào cũng thành vấn đề .


      lúc nàng do dự, phía sau truyền đến thanh, làm lưng nàng từng trận lạnh buốt.


      " Nương nương là muốn chuồn êm xuất cung sao?"


      Là ai dễ dàng hiểu thấu tâm tư nàng vậy, là ai to gan như thế giáp mặt vạch trần nàng ? Thanh này có chút quen, hẳn là ...


      Nàng quay đầu lại, đúng như dự đoán, người chuyện đúng là Vệ Dịch Hiên. Lúc này đứng trước mặt nàng, nhìn ánh mắt của nàng hơi thâm thuý. to gan nhìn nhau như thế, nhưng ra lại làm cho Lạc Tử Hân lùi về phía sau vài bước, lần này tiểu thái giám này lại muốn làm gì?


      "Nếu nương nương cứ ra ngoài như vậy, chỉ sợ còn chưa xuất cung bị người khác bắt trở về." Vệ Dịch Hiên quỳ xuống, yết kiến với nàng, :" Tham kiến Trữ tần nương nương."


      " Ngươi ... Bổn cung cũng muốn xuất cung." Lỡ lời phủ nhận hẳn là trả lời tốt nhất, dù sao tại người nàng còn trong cung, ai cũng thể nàng chuẩn bị ra ngoài.


      Vệ Dịch Hiên ngẩng đầu, khoé miệng khẽ cong lên, có chút nghiền ngẫm, đè thấp thanh :" Nương nương quả thực nghĩ xuất cung sao? Cũng lo lắng cho người ngoài cung?"


      Lạc Tử Hân bị lời của làm cho giật mình sửng sốt, tiểu thái giám này giống như con sâu trong bụng mình, tâm gì đều có thể bị nhìn ra nhất thanh nhị sở ( ràng ) . Nhưng nàng nên tín nhiệm sao? Cần phải nhanh chóng diệt trừ phần tử nguy hiểm này sao? Trong lòng Lạc Tử Hân có chút hỗn loạn.


      " Nương nương, cùng nô tài thôi." Vệ Dịch Hiên đợi Lạc Tử Hân mở miệng cái gì tự động đứng lên, về phía trước :"Lại chậm nữa, trời tối, ảnh hưởng tới thời gian hồi cung."


      Cũng biết là do tâm tư gì, Lạc Tử Hân theo .


      Sau khi Vệ Dịch Hiên an bài, Lạc Tử Hân thay y phục thái giám, cũng giống như quay lại. Cuối cùng nàng cũng hiểu được Vệ Dịch Hiên muốn lấy thân phận thái giám mang nàng xuất cung. kịp nghĩ lại, Vệ Dịch Hiên mang theo nàng xuất cung thu mua nguyên liệu nấu ăn, dễ dàng mang nàng xuất cung.


      "Nô tài ở chờ nương nương vào giờ Tuất ở cửa cung, trăm ngàn lần đừng đến trễ, bằng cửa cung đóng chuyện này lớn." Vệ Dịch Hiên đè thấp thanh ở bên tai nàng xong, liền rời .


      Nếu xuất cung, Lạc Tử Hân cũng hề trì hoãn, rất nhanh tìm được mẫu thân, lúc này nàng nằm trong gian nhà tồi tàn, bệnh nặng nàng sớm tức giận, sắc mặt đen vàng, môi màu xanh, do thời gian dài thiếu dinh dưỡng cả người nhìn gầy yếu vô lực.


      Lạc Tử Hân đau lòng trận, đến bên giường quỳ xuống, nhàng nắm lấy tay của mẫu thân, nước mắt ròng ròng. Sau khi bị tịch thu nhà và tôi tớ cho quan, mẫu thân luôn làm nô tỳ tại Diệp phủ, vốn là phu nhân của quan lại, nàng cũng từng là thiên kim chi nữ, làm sao trải qua nhiều năm vất vả. Bệnh như núi đổ, vừa rồi có tiền mua thuốc, sinh mệnh liền rẻ như cây cỏ. Nếu như hôm nay chưa đến chỗ Sở Lăng Thiên lấy thuốc, chỉ sợ mẫu thân lại chết giống kiếp trước.


      Thấy điều này, chậm trễ thời gian, lập tức sắc thuốc, cho mẫu thân uống. Thuốc này đến từ trong cung, cho nên đối với công dụng nàng rất khẳng định, huống hồ lúc ấy chính mình bị lưu đày, nàng theo tên khất cái cũng học được chút võ công và y thuật, tuy rằng rất khác nhưng cơ bản vẫn nhìn hiểu được.


      "Hân nhi, ngươi đến rồi?" Mẫu thân mở hai mắt, suy yếu kêu tên nàng.


      "Nương là ta, ta đến đây, ngài chịu khổ." Lạc Tử Hân quét dọn suy nghĩ.


      "Nghe , ngươi vào cung?" Mẫu thân khẽ cong khoé miệng.


      Lạc Tử Hân cụp mắt, :" Đúng vậy, nương, kỳ như vậy cũng tốt, ở trong cung Hân nhi ít nhất lo ăn ở."


      Mẫu thân thở dài, yếu ớt nhìn ánh mắt của nàng, mang theo cảm xúc đau lòng :" Đứa , để ngươi chịu khổ, vốn ngươi là thiên kim tiểu thư vui vẻ ... Đều là do phụ thân ngươi ... Ai."


      " nên trách phụ thân, người cũng là ... " Lạc Tử Hân vốn định phụ thân cũng là bị oan, định an ủi mẫu thân, nhưng câu kế tiếp của mẫu thân lại làm nàng kinh ngạc thôi.


      "Phụ thân ngươi rất cố chấp, nếu phải muốn giúp tiền hoàng đế trở lại vị trí cũ, làm sao có thể để cho nhà ta rơi vào tình cảnh như vậy."


      "Nương, ngươi cái gì?" Lạc Tử Hân ngạc nhiên :" Nương, ý của người là, phải phụ thân ...oan uổng?"


      Mẫu thân dừng chút, thở dài:"Ngươi cũng vào cung, làm phi tử của đương kim Hoàng đế, có số việc cũng nên cho ngươi biết tình hình thực tế. Phụ thân ngươi là quan của tiền triều, trung thành bảo vệ chủ, cho nên sau khi đương kim Hoàng đế đoạt vị, phụ thân ngươi như thế nào cũng chịu thoả hiệp, thậm chí còn xúi giục dư đảng tiền triều với ý đồ phạm thượng tác loạn ( mưu phản ), cho nên mới rơi vào kết cục như thế. Kỳ , nếu người chịu thoả hiệp, đương kim Hoàng thượng nhất định lưu đày người như vậy."


      Cho nên, phụ thân phải bị oan uổng, người tham dự mưu phản, là loạn thần tặc tử cũng phải là quá đáng. Nhưng người chỉ trung thành bảo vệ chủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể là ngu trung (trung thành cách ngu ngốc ), là mưu phản dường như cũng thoả đáng, huống hồ Mục Nguyên Trinh phải là mưu quyền soán vị mà lấy được ngôi vị hoàng đế sao? Lạc Tử Hân giận dữ bất bình nghĩ, chú ý lúc móng tay đâm vào tay, rất đau.


      "Hân nhi, nếu có cơ hội nhìn thấy phụ thân của ngươi, khuyên nhủ người . Chính quyền của đương kim Hoàng thượng ổn, còn muốn phủ định là chuyện có khả năng, biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, cũng đừng quá cố chấp." Mẫu thân đứt quãng, bởi vì thân thể còn bệnh, khi chuyện muốn thở hồng hộc.


      Lạc Tử Hân an ủi mẫu thân chút, đáp ứng cầu của nàng, mặc kệ thế nào, tiếp đến nàng nhất định phải nghĩ cách gặp phụ thân lần.


      Nàng giao thuốc còn lại cho ca ca, vừa lén chạy ra ngoài thăm mẫu thân và ca ca, hơn nữa cho ca ca chút bạc dặn chiếu cố mẫu thân, liền lưu luyến rời . Thấy ca ca vẫn nhìn mình bằng ánh mắt thương luyến tiếc,trong lòng Lạc Tử Hân đau đớn, cắn môi dưới .


      Chậm rãi theo dọc đường, tinh thần có chút trống rỗng, vừa rồi lời của mẫu thân quá đả kích nàng, đập tan tất cả nhận thức của nàng. Cho tới nay nàng vẫn nghĩ phụ thân của mình là bị hàm oan, nhưng hoá ra lại phải như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng biết mình nên lấy loại tâm tình nào đối mặt với chuyện này.


      Đột nhiên, phố đối diện có vài người vào tầm mắt của nàng, có nam tử cầm cái kiếm giả dạng nhân sĩ giang hồ ở ngõ gì đó. Nhưng , vì sao bóng dáng người này giống Vệ Dịch Hiên như thế? Làm sao lại dính dáng đến nhân sĩ giang hồ?


      Trong lòng Lạc Tử Hân hoài nghi, định xem ràng cũng thấy bóng dáng mấy người kia nữa.


      Thấy thời gian còn sớm, Lạc Tử Hân hề nghĩ nhiều, nhanh chóng bước về đường hồi cung, tới ngoài cửa cung vừa đúng giờ Tuất.


      "Nương nương quả nhiên tuân thủ thời gian." Vừa mới chạy đến, Vệ Dịch Hiên xuất trước mặt nàng, ý cười nhàng, sau đó liền dẫn nàng vào cửa cung.


      Có lẽ nàng sai lầm rồi, người vừa rồi kia hẳn phải là Vệ Dịch Hiên. Lạc Tử Hân thầm nhàng thở ra, cười , theo thuận lời về cung.


      Nghĩ muốn nhanh chóng thay trang phục và đạo cụ của thái giám ra, Lạc Tử Hân bước nhanh hơn, vừa cố ý che mặt mình lại, bước nhanh về phía Uyển Trữ cung bước vào.


      Đột nhiên, cảm thấy thân thể bị người ta hung hăng đập vào, ngã mặt đất phát đau. Nhưng ý thức phòng ngự vẫn còn, nàng chạy nhanh dùng ống tay áo che mặt, cúi đầu xuống, nhưng theo dư quang của khoé mắt cẫn thấy ràng. người đụng vào nàng là Huệ tần.


      Mà lúc này Huệ tần trợn to hai mắt, mắt chuyển nhìn chằm chằm Lạc Tử Hân.


      Trong lòng Lạc Tử Hân như con nai chạy loạn, hoảng hốt thôi. Vậy phải làm sao bây giờ? Bị Huệ tần nhận ra vậy việc lớn tốt.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      PhongVysanone2112 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22: Hoa rơi tiếng động ( )

      Huệ tần chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Tử Hân, dường như là nghiên cứu vậy quý hiếm, ánh mắt ngừng nhìn lên nhìn xuống. Lạc Tử Hân cảm giác trái tim mình muốn nhảy ra ngoài, chạy nhanh đến, quỳ mặt đất, đầu cúi rất thấp, dường như đụng vào mặt đất.

      Huệ tần vẫn nhìn chằm chằm nàng, tiếng nào, ánh mắt kia làm cho cả người Lạc Tử Hân sợ hãi.

      "Quỷ, có quỷ ... A... " Xuất hồ ý liêu (1) , đột nhiên Huệ tần kinh hoàng hét lên, thét chói tai liền xoay người chạy .

      (1): Bất ngờ, bất thình lình.

      Lạc Tử Hân rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Huệ tần, lại nhìn chính mình, nhưng đây cũng chỉ là y phục thái giám bình thường, sao lại có quỷ?

      Mang theo đầy bụng nghi hoặc , nhưng có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, bởi vì tại nàng cần phải giải quyết vấn đề an toàn của nàng trước , cho nên bước nhanh hơn về tới Uyển Trữ cung.

      "Nương nương, nô tỳ giúp ngài chải đầu. Tối hôm qua ngài giống như ngủ được ngon giấc." Tâm Nhuỵ đỡ Lạc Tử Hân rời gường chải đầu rửa mặt, đêm qua đêm chưa ngủ, nghĩ đến việc mẫu thân với nàng, chỉ cảm thấy tâm tình rất hỗn loạn, chỉ là đến sáng sớm, đôi mắt lộ cuồng thâm.

      " có gì, nhưng ra tay của ngươi làm sao vậy?" Lạc Tử Hân nhìn đến vết thương tay Tâm Nhuỵ, khỏi khẽ nhíu mày.

      Sau khi nha đầu kia trải qua bước ngoặt đó, thân thể cũng bằng lúc trước, cho nên thường ngày Lạc Tử Hân cũng quan tâm nàng nhiều hơn chút, ở phương diện này Tâm Nhuỵ cũng rất cảm kích chủ tử. Chỉ là Tâm Nhuỵ là người tương đối nội liễm (2) , thường nhiều, cho nên đối mặt với quan tâm của chủ tử, nàng cũng chỉ mỉm cười có vệc gì.

      (2): sống nội tâm

      Nhưng Lạc Tử Hân chú ý tới vẻ mặt khác thường của Tâm Nhuỵ, cho nên trầm mặt xuống, giọng điệu hơi sắc bén :"Như thế nào, ngay cả bản cung mà ngươi cũng ?"

      "Nô tỳ dám." Tâm Nhuỵ cụp mắt. "Là Hu tần nương nương, ngày hôm trước nàng đụng vào nô tỳ, là có .... Có quỷ. Vết thương tay là do cẩn thận bị đụng vào. "

      Theo lời của Tâm Nhuỵ, nàng nhớ tới tình cảnh buổi tối hôm qua khi hồi cung gặp Huệ tần, dường như giống với lời Tâm Nhuỵ , khỏi ngạc nhiên :" Sao lại có quỷ?"

      Tâm Nhuỵ lắc đầu :"Chuyện này nô tỳ biết, chỉ là gân đây dường như Huệ tần có chút kì lạ, nghư trong cung có rất nhiều người nàng hay nhưng lời mọi người hiểu."

      "A?" Lạc Tử Hân kéo dài ngữ điệu, lâm vào trầm tư. Từ hôm xem vở kịch cũng có gặp qua Huệ tần, chẳng lẽ ngày ấy sau khi bị Thái hậu phạt quỳ nên kích thích? Nhưng cá tính tuỳ tiện của nàng ta đến mức thế.

      suy nghĩ đột nhiện trận đau đớn truyền đến, chỉ nghe thấy Tích Như vừa mới vào phòng hét chói tai : " Nương nương, rắn!"

      Theo hướng ngón tay Tích Như chỉ, cuối cùng ánh mắt của Lạc Tử Hân và Tâm Nhuỵ cũng tập trung đến bắp chân của nàng : " A ..."

      Nhất thời Tâm Nhuỵ hoa dung thất sắc (3), sắc mặt trắng bệch nhìn con rắn đùi Lạc Tử Hân.

      (3) Hoa dung thất sắc: Hoa dung: ý chỉ phái nữ, thất sắc : khuôn mặt nhợt nhạt có màu sắc => cụm từ ý người phụ nữ sợ hãi đến nỗi khuôn mặt thay đổi biến sắc phai màu.

      Nhưng ra Lạc Tử Hân khoa trương như hai người bọn họ, ngược lại thấy thú vị nhìn con rắn này :" Ai, ăn no ?"

      Trong phòng có tiếng sụt sịt, có lẽ loại phản ứng của chủ tử là bày tỏ ở ngoài mặt. Lạc Tử Hân mỉm cười, lấy hộp son bàn ném về phía con rắn , coi như con rắn cũng biết điều, kéo lấy hộp son đó bỏ trốn mất dạng.

      "Còn mau mời Thái y." Lạc Tử Hân khẽ quát tiếng, hai nha hoàn mới như mới tỉnh mộng, người chạy như điên tới Thái Y Viện, người vội vàng cho nàng ằm lên giường .

      "May mà con rắn này có độc, nương nương chỉ cần chút thuốc trị thương là được." Sở Lăng Thiên vừa vừa đắp thuốc cho nàng.

      "Cũng chỉ là con rắn thôi, cần khần trương như vậy. Tích Như, lấy chút trà đến, bản cung uống xong là ổn."

      Thấy Tích Như rời khỏi phòng, Lạc Tử Hân nháy mắt, đè thấp thanh :" Sở Lăng Thiên, gần đây ngươi có đến Viên phủ ?"

      Sở Lăng Thiên sửng sốt, nhất thời lý giải được nguyên nhân vì sao nàng sai Tích Như , cười :" Gần đây Lăng Thiên có đến Viên phủ thăm Viên bá phụ và bá mẫu, thân thể hai vị lão nhân gia vẫn khoẻ."

      "Vậy là tốt rồi, nếu lần sau ngươi đến Viên phủ, biết ngươi có thể giúp bản cung truyền tin cho Lạc Tử Hân, chính là nha hoàn lần đó ngươi gặp ?" Lạc Tử Hân khẽ nâng mắt, ánh mắt chờ mong nhìn Sở Lăng Thiên.

      Sở Lăng Thiên mỉm cười :"Nương nương phân phó, thần nhớ nàng, ngày ấy ở Viên phủ người đứng bên cạnh nương nương, là nương có chút ngại ngùng đó phải ?"

      Lạc Tử Hân cười ngọt ngào, :"Trí nhớ của Sở Thái y tốt. Nàng ta là người ta mang về ở đường, nhưng ta thấy nàng giống tỷ muội của ta, bây giờ ta vào cung, cũng nhớ nàng ấy nhiều. Ngươi hộ ta với nàng, bảo nàng chăm sóc tốt bản thân, hơn nữa hi vọng nàng chăm sóc mẫu thân ta, thân thể mẫu thân ta tốt."

      Từ trong lòng, nàng lấy ra chút bạc giao cho Sở Lăng Thiên, còn :"Bạc đó giao cho nàng, ta biết Viên gia thiếu bạc cho nàng, đó coi như là chút tấm lòng của người làm tỷ tỷ như ta đưa cho nàng,làm cho nàng sống tốt hơn."

      Sở Lăng Thiên gật gật đầu, tiếp nhận bạc trong tay nàng, :"Nương nương yên tâm, Lăng Thiên nhất định làm được."

      Khoé miệng Lạc Tử Hân cong lên, bạc đó đến tới tay Viên Tiêm Vũ, tất nhiên nàng hiểu được hàm ý trong lời , hẳn là có thể quan tâm mẫu thân mình chút. Viên Tiêm Vũ là có lòng nhiệt tình, nếu năm đó nàng cũng chuộc nàng ra khỏi kỹ viện đến Viên phủ, tin tưởng uỷ thác này của nàng, nàng ấy ngồi yên để ý đến.

      "Vậy cám ơn Sở Thái y." Lạc Tử Hân đứng lên, tỏ vẻ cảm tạ, lại quên chân mới có thương tích, lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, Sở Lăng Thiên kinh ngạc lập tức tiến đến đỡ nàng.

      Đúng lúc giúp đỡ này lại làm cho Lạc Tử Hân ngã vào trong lòng Sở Lăng Thiên, tay đỡ eo nàng, nhìn con ngươi trong suốt như nước màu đen của nàng, thế nhưng lại nhất thời thất thần, đáy lòng kéo ra tiếng lòng khác thường.

      Theo ánh mắt của , Lạc Tử Hân nhìn thấy được nhiệt độ dịu dàng trong đó, trong lòng mơ hồ kinh ngạc, cái ánh mắt đó là có ý tứ gì, nàng hiểu. Chỉ là, trong lúc này bọn họ nên có tình cảm như vậy tồn tại.

      "Sở Thái y, buông bản cung ra." Lạc Tử Hân nhàng , câu hai ý nghĩa như vậy, con ngươi Sở Lăng Thiên hơi lạnh nhạt .

      "Trữ tần tỷ tỷ..." Đột nhiên có thanh phá vỡ yên tĩnh của hai người lúc này, Sở Lăng Thiên giật mình cái, vội vàng buông Lạc Tử Hân ra, lùi về phía sau mấy bước.

      "Thần xuống lấy thuốc cho Trữ tần nương nương, nương nương nghỉ ngơi cho tốt." Sở Lăng Thiên vội vàng lấy hòm thuốc, bất an nhìn khách mời mà đến Lục Nguyệt Nặc này cái, rồi vội vàng rời .

      Dường như Lục Nguyệt Nặc nghĩ tới cái gì nhìn bóng lưng Sở Lăng Thiên, sau lúc lâu, xoay người, nhìn Lạc Tử Hân, : " Tỷ tỷ, các người ... "

      " là nam nhân tốt, nhưng ta là nữ nhân của Hoàng thượng, cho nên ưu tú của cũng thuộc về ta." Lạc Tử Hân trừng mắt nhìn, cười đến lạnh nhạt.

      Lục Nguyệt Nặc nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, cười :" Thế tốt, làm ta sợ muốn chết. Đúng rồi, nghe người bị rắn cắn?"

      Lạc Tử Hân nhìn chân của mình, :" Đừng lo, chỉ là con rắn có độc, có gì đáng ngại."

      Lục Nguyệt Nặc đau lòng kéo nàng vào lòng, hai tỷ muội chuyện lúc.

      Trong cung này có gì là bí mật đáng , bao lâu,mọi người đều biết tin tức Trữ tần bị rắn cắn, các cung phi đều lục đục đến Uyển Trữ cung ân cần thăm hỏi, Hoàng hậu cũng đến đây hỏi tình trạng, đại khái là muốn tìm ra người mưu hại, nhưng vẫn tìm ra manh mối. Cuối cùng, lợi dụng kết quả ngoài ý muốn, cầu Thượng Cung cục dọn dẹp cảnh vật chung quanh trong cung.

      Nhưng, Lạc Tử Hân cũng nghĩ như vậy, con rắn kì quái này tới, vậy trong đó tất nhiên là có lý do, cũng nhiều, đợi sau khi mọi người rời , liền gạt mọi người trong Uyển Trữ cung, lén lút ra ngoài.

      người con rắn kia dính son phấn của nàng, mạch tha , theo dấu để lại, còn sợ tìm ra ngươi sao? Lạc Tử Hân thấp giọng lầm bầm, lần theo dấu vết để lại mà .

      Quả nhiên như nàng dự đoán, dấu màu đỏ này dù nhạt, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra, cho nên theo đường liền tìm được nơi con rắn đến. Con rắn tất nhiên trở về chỗ của nó, nàng muốn xem, con rắn này là do ai thả ra.

      Chỉ là, khi Lạc Tử Hân nhìn thấy dấu màu đỏ dừng lại ở Toàn Phúc cung nàng khỏi giật mình sửng sốt hồi lâu, ngập ngừng tự :" Huệ tần?"

      Cho dù nàng và Huệ tần tính là hữu hảo, nhưng cũng phải là địch nhân (4) , nếu Huệ tần muốn hại người, cũng nên liệt nàng làm người đầu tiên, cuối cùng chuyệ này là sao?

      (4): địch nhân : kẻ thù.

      Hết sức tò mò, Lạc Tử Hân ngẩng đầu nhìn tường cao của cung, cảm thấy có quyết định. Trong hai ngày này, trong lòng nàng đặc biệt cảm kích võ công và y thuật lúc trước lão sư phụ khất cái (5) dạy cho nàng trước kia, chỉ tiếc người chết, nếu nàng nhất định đưa cho người nhiều bạc để cảm tạ người, bởi vì vài thứ này giúp ích cho nàng rất nhiều.

      (5): khất cái : ăn xin => lão sư phụ khất cái: ý chỉ người sư phụ già là người ăn xin.

      Khinh công của Lạc Tử Hân rất kém , nhưng bây giờ muốn bò lên bờ tường đó cũng tính là việc khó, cho nên rất nhanh nàng ghé đầu vào tường, lén lút nhìn vào bên trong. màn bên trong kia làm cho nàng chấn động.

      Chỉ thấy Huệ tần cho con rắn vào trong bình, cẩn thận cho nó ăn, vẻ mặt rất kì quái.

      Quả nhiên con rắn này là do Huệ tần nuôi dưỡng, đến cuối cùng tại sao nàng lại làm chuyện như vậy? Rốt cuộc muốn làm gì? Lạc Tử Hân trăm tư khó giải. (6)

      (6): trăm tư khó giải: trăm vấn đề có cách giải quyết.

      lúc nàng suy nghĩ , đột nhiên thấy vẻ mặt của Huệ tần khẩn trương, hết nhìn đông lại nhìn tây. Lạc Tử Hân kinh sợ, sợ là bị nàng phát ra ngay trong lúc đó,chạy nhanh rụt đầu, lát sau lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Huệ tần lấy con rắn từ trong bình ra, nhìn nó lâu, trong con ngươi lên dữ tợn mà Lạc Tử Hân chưa từng thấy qua, nàng nhất thời cảm thấy toàn thân chấn động, cảm giác lạnh đó chạy thẳng vào đáy lòng.

      Đột nhiên con rắn bị Huệ tần thả ra, vèo chút thấy tăm hơi, Lạc Tử Hân chấn động, chạy nhanh bụm miệng sợ chính mình kêu lên.

      Theo ánh trăng, có chút ánh sáng yếu ớt xuất , Lạc Tử Hân khẽ cong khoé miệng, vận khí của nàng đúng là tốt. Chỉ thấy nàng tóm mạnh, con rắn kia nằm trong lòng bàn tay của nàng.

      Nàng đắc ý cười, loại công phu bắt rắn này cũng là do vị sư phụ khất cái dạy, xem ra hiểu tốt, có chút tiếc nuối giống như tự thào:" Sư phụ, nếu người còn sống, là tốt biết bao. Nếu người có thể trọng sinh cùng ta, là tốt biết bao."

      Đột nhiên, con rắn ngọ ngoạy vài cái, Lạc Tử Hân kinh ngạc dùng sức đè nó lại, dùng sức đập đầu rắn, con rắn nhất thời nhúc nhích. Tâm tình nàng thả lỏng chút, đắc ý :" Ngươi còn dám kiêu ngạo với bản nương, bây giờ thông minh chứ!"

      Cho nên , người ta thể vui mừng quá sớm, cái này gọi là vui quá hoá buồn, thường phát sinh những thời điểm người ta đắc ý nhất. Nhưng sau đó Lạc Tử Hân vui quá hoá buồn, chỉ lo bắt rắn giết rắn, nhưng quên mất chính mình còn tường nhà người ta, sau khi buông lỏng, chân trượt xuống, cả người liền rơi xuống.

      "A, sư phụ khinh công người dạy dùng được." Thân thể Lạc Tử Hân rơi xuống nhịn được kêu lên, lần này mà ngã xuống chết cũng tàn tật, cứu mạng a!

      Nhưng tiếng kêu của nàng cũng giảm được xu thế ngã xuống của nàng.

      "A. .." Nàng nhịn được sợ hãi kêu thành tiếng.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      PhongVyTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Hoa rơi tiếng động ( hai )

      Edit: dohuyenrua

      Cảm giác rơi xuống đất cũng cũng tệ như vậy, cao, mềm, dường như cũng đau. Lạc Tử Hân từ đầu tường ngã mặt đất, cảm giác ở dưới người mềm, nhàng thở dài.

      "Nương nương, ngài còn chưa chuẩn bị đứng lên sao?" Cái dưới thân nàng đó mềm mềm nhưng còn có thể , Lạc Tử Hân nhảy dựng lên. vất vả mới nhìn , hoá ra cái nàng gọi là cái mềm mại đó là người, mà riêng nàng ngờ là Vệ Dịch Hiên.

      "Tiểu Vệ Tử, sao lại là ngươi?" Lạc Tử Hân mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trân trối (1).

      (1): nghẹn họng nhìn trân trối: nhìn nên lời vì kinh ngạc.

      Vệ Dịch Hiên đứng dậy từ mặt đất, phủi bụi người, cười hắc hắc :"Đúng là nô tài, chỉ là nghĩ tới nương nương có sở thích trèo tường."

      "Ta ..." Lạc Tử Hân phồng má, nhưng lập tức biết cái gì cho phải, vì sao mỗi lần nàng gặp chuyện đều gặp thái giám này, quả nhiên là hồn tiêu tan sao? Nàng hoà hoãn lại tâm tình, lắc đầu :" Chuyện của bản cung cần tiểu thái giám ngươi quan tâm."

      "Nương nương giáo huấn là nô tài rời , nhưng nô tài muốn nhắc nhở nương nương câu, cầm rắn lâu, bẩn tay."

      A? Lạc Tử Hân phát con rắn bị nàng đánh chết vẫn còn cầm ở trong tay, đột nhiên kinh ngạc chay vứt nó ở bên, động tác hơi khoa trương. Khẽ trừng mắt liếc nhìn Vệ Dịch Hiên cười mình, sửa lại quần áo lộn xộn, xoay người chạy .

      Nhưng trong lòng Lạc Tử Hân cảm thấy, nàng vẫn rất cảm tạ tiểu thái giám này, bởi vì lại cứu nàng lần nữa.

      Đêm nay, lại là ánh trăng sáng trong sạch, ngôi sao chợt nhấp nháy, đứng ở trong hoa viên hít thở khí tươi mát thuộc về buổi tối này , cũng là loại thoải mái.

      Tích Như lo lắng Lạc Tử Hân sợ bóng tối, cho nên kiên trì tản bộ cùng nàng, cho nên nàng cũng tuỳ Tích Như. ra Tích Như lo lắng dư thừa, nàng sợ bóng tối, nhưng chỉ là bóng tối khi ở trong phòng kín, mà ở dưới ánh trăng sáng ngời dưới bầu trời ban đêm này, nàng chắc là cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng muốn làm trái với ý tốt của nha đầu kia, cho nên tuỳ ý nàng, tuy rằng bây giờ nàng muốn ở mình trong chốc lát.

      "Trữ tần tỷ tỷ, trùng hợp thế?" Phía sau truyền đến thanh mềm mại ngọt ngào, xoay người lại nhìn, đúng là Huệ tần.

      Lạc Tử Hân cười , : " Huệ tần muội muội cũng là rất thanh nhã, nhưng thoạt nhìn dường như muội muội gầy chút ?"

      Mặc dù ở dưới màn đêm, Lạc Tử Hân vẫn dễ dàng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng ta,dường như trong ánh mắt mơ hồ có chút ngưng trệ.

      "Gần đây ngủ được ngon giấc mà thôi. " Huệ tần đánh vào cái trán, con ngươi có chút ảm đạm. Nàng liếc mắt nhìn Lạc Tử Hân cái, đột nhiên con ngươi phát sáng vài phần, lại khôi phục kiêu ngạo tự mãn ngày bình thường, :"Nghe ngày hôm qua Hoàng thượng có đến Uyển Trữ cung, nhưng mới tới mấy canh giờ rời ?"

      Lạc Tử Hân sửng sốt, nhớ tới tối hôm qua quả Hoàng thượng đến Uyển Trữ cung, xem vết thương chân nàng do rắn cắn, an ủi vài câu, nghe nàng đàn mấy thủ khúc bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó quả là rời .

      Nàng có thể cho Huệ tần, ra đó là Hoàng thượng quý nàng sao? Lạc Tử Hân khỏi tự giễu, mặc dù Hoàng thượng làm như vậy đúng là xuất phát từ quan tâm, nhưng Đế vương này tình đối tốt với nữ nhân nào sao? Trong cung đây, hẳn là có. Ít nhất là đối với Mục Nguyên Trinh, có!

      Cho nên, nàng chỉ thản nhiên mỉm cười, ra vẻ uỷ khuất :"Đúng vậy , trái tim của Hoàng thượng còn ở chỗ muội muội."

      Huệ tần lộ ra ý cười, :" Thế đúng là trái tim của Hoàng thượng vẫn còn ở người Bản cung. Chỉ tiếc đứa còn, bản cung nghe người nào đó, còn tha cho tội nhân, quả thực xin lỗi đứa con ở trời của ta. Nhưng, người làm hại bản cung, cũng có k cục gì tốt đẹp."

      Lạc Tử Hân tỏ vẻ vô tội nhìn Huệ tần, cười nhạt thanh nhã cao quý, rồi xoay người nhìn trăng sáng hề lên tiếng. Chẳng lẽ, bởi vì nàng cứu Trình bảo lâm nên cố ý muốn làm hại nàng, thả rắn cắn người? Trong lòng Lạc Tử Hân khẽ cân nhắc.

      Đột nhiên, Huệ tần hét lên tiếng, làm Lạc Tử Hân xoay người lại nhìn nàng ta, thời điểm đó, nàng ta sớm mất trầm ổn vừa rồi, ánh mắt tán loạn tràn ngập hoảng sợ,

      Theo ánh mắt của nàng, Lạc Tử Hân ràng thấy có bóng đen lên, đó là gì? Trong lòng Lạc Tử Hân hơi chấn động.

      "Có quỷ, có quỷ ... " Bước chân Huệ tần hỗn loạn lùi về phía sau vài bước, hoảng hốt luống cuống ( 2) điên cuồng chạy trốn, có lẽ bởi vì tâm trạng đều loạn, nàng căn bản hoảng hốt chạy bừa, giày của nàng đá vào chỗ Lạc Tử Hân bị thương, hai người ngã lăn ra đất.


      (2): luống cuống : thất lễ, có sơ suất sai phạm thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc năng.

      "Huệ tần muội muội..." Lạc Tử Hân nhíu mày, nỗ lực thức tỉnh thần chí của Huệ tần, nhưng nàng hoảng sợ quá độ, ngã rồi giẫm lên người Lạc Tử Hân chạy thoát, cũng để ý đến cái giẫm của nàng làm Lạc Tử Hân đau đến đứng dậy được.

      "Nương nương ... Người thế nào rồi?" Đối với chuyện này, Tích Như kịp phản ứng, đợi nàng thấy ràng tình huống chủ tử nhà mình nằm mặt đất, lúc này nàng gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.

      đợi Tích Như đỡ nàng dậy, đột nhiên bóng đen kia chạy đến bên này, ai thấy bóng đen kia là vật gì, tay của Lạc Tử Hân có nhiều hơn ba vết máu, làm nàng đau.

      "Nương nương ..." Đột nhiên sắc mặt Tích Như trắng bệch, sợ tới mức ngã mặt đất, môi run run, hiển nhiên là bị kinh hách rất lớn : " Này ... Đây là cái gì, là ... Quỷ ?"

      Lạc Tử Hân sợ hãi giống như nàng, nâng tay bị thương lên, nhờ ánh trăng nhìn trong chốc lát, lại nghĩ đến chuyện mấy ngày nay xảy ra, khoé miệng hơi cong lên, trong lòng nhất thời có chút lo lắng, đứng lên:" Hoá ra là có chuyện như vậy."

      "Có chuyện gì xảy ra ạ?" Tích Như đến đây, vẻ mặt khẩn trương.

      Lạc Tử Hân nhếch môi mỉm cười, cũng trực tiếp trả lời Tích Như:" thôi, hồi cung thôi."

      Mấy ngày nay buổi tối vẫn có trăng, đợi khi ánh trăng xuất là thời điểm buổi tối của hai ngày sau, vết thương ở tay và đùi của Lạc Tử Hân cũng còn đau lắm, sau đó nàng lại lén ra khỏi cung, lúc này tự nhiên cho Tích Như theo mình.


      vào trước cửa Toàn Phúc cung, giống mấy ngày hôm trước, nhảy lên tường, nhưng lần này nàng có kinh nghiêm, giấu mình dưới lá cây, cả người ngồi tường, như vậy lo lắng phung phí lần trước ngã xuống, nếu lần này lại ngã xuống, chỉ sợ cũng may mắn giống như mấy ngày hôm trước, được Tiểu Vệ Tử cứu. Nhớ tới , hai mắt của Lạc Tử Hân khỏi nhìn xung quanh. Cuối cùng khỏi vỗ vào đầu mình, trực tiếp chửi mình suy nghĩ miên man cái gì, là còn trông cậy vào người ta mỗi lần ều có thể đến cứu mình sao?

      Mọi việc vẫn là dựa vào chính mình .

      Núp ở đầu tường lâu, trong Toàn Phúc cung cũng có động tĩnh gì, lúc Lạc Tử Hân sắp mơ hồ, bóng đen chậm rãi xuất ở xuất ở đầu tường.

      Khoé miệng Lạc Tử Hân vẽ ra độ cong duyên dáng, quả nhiên việc này giống như nàng suy nghĩ, hôm nay nàng phải tìm ra này.

      Bóng đen kia chậm rãi chuyển động tới, đột nhiên bay vèo qua đầu tường bên kia, sau đó đứng ở góc tường đó lâu, bóng đen kia phát ra ánh sáng lục sắc.

      Qua hồi lâu, rốt cuộc bóng đen kia bắt đầu chuyển động , đột nhiên con rắn ở trong bình chạy ra, thè lưỡi, dường như bóng đen kia dừng lại chút, giây sau liền bỏ chạy .

      Lạc Tử Hân ở bên nhìn màn này, khỏi mỉm cười, hoá ra Huệ tần nuôi dưỡng con rắn này là vì mục đích này, cũng may mà nàng nghĩ ra chiêu này, nhưng ràng vẫn dùng được.

      Lạc Tử Hân cũng kéo dài, đuổi theo bóng đen kia, quả nhiên, ngoài trông mong, bóng đen kia sống ở dưới chân gốc cây. Lạc Tử mở miệng cười, rút cây trâm đầu mình ra, lại lấy từ trong lòng ra cái mặt nạ che mặt của mình. Dưới ánh trăng, mặt trắng, mắt đen môi đỏ, tóc tai bù xù, rất giống con quỷ.

      Lạc Tử Hân rất vừa lòng với hoá trang này của mình, lại về phía bóng đen kia.

      Bóng đen kia chuyển thân mình, cặp mắt sững sờ, ngẩn người lặng nhìn Lạc Tử Hân hồi lâu, đột nhiên, bóng đen kia nhảy dựng lên, tiếng kêu sắc lạnh the thé xuyên qua màn đêm đen, có vẻ vô cùng chói tai.

      "A..."

      Chỉ tiếc, động tác của nó vẫn chậm, Lạc Tử Hân bắt được tên rắc rối này.

      "Quả nhiên là con mèo đen." Lạc Tử Hân nhìn con mèo đen trong tay ngừng giãy dụa, cười .

      ra cái gọi là quỷ, đó chỉ là bóng dáng của con mèo đen này thôi. Xưa nay Huệ tần sợ mèo, chỉ sợ là có người mang con mèo này đến, cố ý làm loạn, làm cho Huệ tần nghĩ là quỷ. Cứ như vậy, tiếng mèo kêu cũng có thể làm cho Huệ tần sinh lòng sợ hãi, mỗi ngày như vậy vài lần, tinh thần Huệ tần hoàn toàn sụp đổ, cũng khó trách mấy ngày nay khi tới giờ, mỗi lần nhìn Huệ tần , nàng đều có cảm giác thấy tinh thần nàng ta tan rã, thần chí phân tán, người cũng gầy rất nhiều, hoá ra đúng là bị vật này quấy nhiễu.

      Nhưng cũng coi như Huệ tần thông minh, biết nuôi mấy con rắn để đối phó với nó, nhưng con rắn này cũng chú ý đến cái khác trong cung, Lạc Tử Hân xem như vận khí rất" tốt", lần biết.

      Sức lực của con mèo đen kia cũng rất lớn, giãy dụa chạy khỏi tay Lạc Tử Hân chạy ra ngoài, chút thấy bóng dáng, nhưng Lạc Tử Hân lại thấy được cái bóng khác, là bóng dáng của người.

      Người này, chỉ sợ là hung thủ làm hại Huệ tần chứ ai, Lạc Tử Hân đuổi theo cái bóng kia.

      Người nọ còn e sợ Lạc Tử Hân về phía , khom lưng chuẩn bị ra, Lạc Tử Hân bước dài bước theo sau, rốt cuộc là luyện qua công phu ít ngày nên về nhanh tay lẹ mắt vẫn hơn chút, cho nên bóng của người nọ bị Lạc Tử Hân cứ thế mà vượt qua, còn miễn cưỡng ngã xuống đất, Lạc Tử Hân lại nhảy vào trốn sau thân cây.

      Nhìn đến khuốn mặt người nọ, Lạc Tử Hân núp trong chỗ tối, trong lòng Lạc Tử Hân chấn động, như thế nào nàng cũng có nghĩ đến, người muốn hại Huệ tần lại là ...

      Người nọ kinh ngạc, quét mắt chung quanh, nhưng nhìn thấy nàng trốn, dưới tình thế cấp bách nhanh đào tẩu.

      Lạc Tử Hân muốn tiến thêm bước có điều muốn làm cổ tay bị người ta nắm lấy, ngẩng đầu nhìn, khỏi chấn động.
      Last edited by a moderator: 18/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :