1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Tiến cung

      Sở Lăng Thiên theo Viên Chiêu vào phòng, hành lễ với Dương thị, Dương thị cười mời ngồi, chỉ là chút lo lắng mặt nàng lại rơi vào mắt .

      "Viên phu nhân, lâu rồi gặp người, xem ra tinh thần người cũng tệ." Sở Lăng Thiên cười dịu dàng.

      Dương thị cười cười, : "Mấy ngày nay cũng có việc gì, nên ta thường ở trong phủ nghỉ ngơi, có nhiều chuyện lại bình tâm ít. Chỉ là, hai ngày nữa Tiêm Vũ phải vào cung tuyển tú rồi, lo lắng."

      Lạc Tử Hân đứng bên cạnh Dương thị, dịu dàng : " ra nữ nhi cũng muốn xa người."

      Dương thị thương vỗ tay nàng, ra vẻ cưng chiều, Sở Lăng Thiên ở bên cạnh mỉm cười.

      "Được rồi, trước mặt Lăng Thiên đừng làm nũng nữa, hai ngày nữa phải vào cung rồi, trong cung có nhiều thứ phải chú ý, để Lăng Thiên ít chuyện , dù sao nó cũng thường xuyên lui tới hậu cung, cũng biết được nhiều hơn." Viên Chiêu cười cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

      "Cha con đúng, để Lăng Thiên khuyên ngươi vài câu. Nhưng cũng cần vội, Lăng Thiên vừa tới phủ, nghỉ ngơi lát trước, dùng xong bữa trưa rồi ." Dương thị nháy mắt, ý muốn Lạc Tử Hân và Viên Tiêm Vũ thừa dịp này rời .

      Lạc Tử Hân đương nhiên hiểu ý Dương thị, hai tay hạ xuống eo trái, hàng lễ cáo từ rồi vội vàng kéo Viêm Tiêm Vũ rời . Sở Lăng Thiên lại : "Vị nương này là ai? Hình như rất quen thuộc với Viên tiểu thư?"

      Lạc Tử Hân khỏi thầm cắn răng, cứ tưởng rằng Sở Lăng Thiên và Dương thị chuyện chú ý đến Viên Tiêm Vũ đứng cúi đầu bên, ngờ lại phát .

      Viên Tiêm Vũ khẩn trương đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lại dám mở miệng, bối rối nhìn Lạc Tử Hân.

      Theo hiểu biết của Sở Lăng Thiên với Viên phủ, Viên Chiêu chỉ có trai , cho nên này tất nhiên phải người nhà Viên phủ. Nhưng nhìn quần áo người nàng gọn gàng, chắc cũng là gia đình giàu, nên khỏi tò mò với thân phận của nàng. Lại thấy bộ dạng nàng quanh co, lo lắng càng khiến chú ý hơn.

      "Nàng là nha hoàn của ta, tên là Lạc Tử Hân, nhưng là ta chưa bao giờ coi nàng là người dưới, mà coi như tỷ muội tốt của ta." Lạc Tử Hân linh cơ nhất động, khoác tay Viên Tiêm Vũ, dịu dàng mỉm cười.

      Nàng chỉ hoán đổi thân phận của hai người chút thôi, vừa hợp tình lại hợp lý. Trong phủ ai chẳng biết Lạc Tử Hân là nha hoàn của tiểu thư, như vậy cho dù Sở Thái y có hỏi thăm trong phủ cũng bị lộ tẩy.

      Câu trả lời này quả khiến Dương thị và Viêm Tiêm Vũ rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Quả , còn lí do nào thích hợp hơn. Phản ứng nhanh nhẹn của Lạc Tử Hân khiến Viên Chiêu khỏi nhìn nàng tán thưởng.

      Sở Lăng Thiên hiểu ra, thầm nghĩ, khó trách bé này lại xấu hổ như thế, chắc là chưa bao giờ tiếp xúc với xã hội bên ngoài, cũng muốn tra cứu thêm, quay sang việc nhà với Dương thị. Mà Lạc Tử Hân và Viêm Tiêm Vũ chớp lấy cơ hội chuồn ra ngoài.

      Cuộc gặp mặt hôm nay giúp nàng tạo được mối quan hệ với vị thái giỏi nhất sau này, ít nhất cho dù thoát khỏi số mệnh tiến cung, nhưng cũng có những thay đổi tích cực, hi vọng khởi đầu tốt đẹp.

      Lạc Tử Hân cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống, dưới ánh trăng khẽ tấu khúc đàn. Tay ngọc lướt dây đàn, thanh như nước chảy róc rách, tiếng đàn du dương, uyển chuyển hàm xúc, khiến người nghe tinh thần sảng khoái.

      thanh chỉ có ở tiên giới khiến Lăng Thiên chú ý, vốn dĩ tản bộ trong vườn lại bị này tiếng đàn này hấp dẫn, nhìn ngón tay ngọc lướt nhanh dây đàn cũng với khuôn mặt phù dung, trong lòng khẽ động. thể phủ nhận, nữ tử này để lại cho ấn tượng sâu sắc.

      Ngày vào cung tuyển tú cuối cùng cũng tới, căn cứ theo quy định, mỗi ba năm tổ chức lần, phàm là nữ tử từ 13 đến 18 đều có thể tham gia vòng sơ tuyển.

      Vòng này với Lạc Tử Hân vô cùng quen thuộc. khác gì kiếp trước, phủ nội vụ Lý công công đứng ra chủ trì, kiểm tra dung mạo các tú nữ, hộ tịch, huyết thống và bối cảnh gia đình, nếu được lưu lại bảng tên, được quay về.

      Sau ba ngày tổ chức vòng hai, do Tô ma ma nghiệm thân tú nữ, chỉ kiểm tra trinh tiết, còn quan sát ngũ quan và tỷ lệ cơ thể. Đối với cái này, Lạc Tử Hân còn xấu hổ như hồi trước, thoải mái tiếp nhận kiểm tra.

      Qua hai vòng loại rất nhiều người, Lạc Tử Hân là con Phó đô ngự sử, cần phải lo lắng bị loại, giống như lần trước, dễ dàng thông qua.

      Các tú nữa vượt qua vòng loại được an bài ở Vi Tú cung, kế tiếp do các dạy quy củ và lễ nghi. Người được phân dạy các nàng là Thụy Di . Tính tình của nàng, Lạc Tử Hân cũng biết chút ít, bên ngoài luôn bày bộ dáng lạnh nhạt, ra lại là người rất thân thiện , cho nên chỉ cần theo ý nàng là có thể sống tốt.

      "Tiêm Vũ gặp qua ." Lạc Tử Hân phúc lễ.

      Thụy Di liếc nàng cái, lạnh nhạt : "Mấy ngày nay dạy quy cũ có hiểu ?"

      "Hiểu hai." Lạc Tử Hân đáp.

      "Hả? hai? Giải thích thế nào?" nhíu mày, cất giọng .

      " là kiến thức nửa vời, hai là nghe nhiều nên thuộc." Dứt lời, Lạc Tử Hân phúc thân lần nữa, rũ mí mắt xuống khẽ cười nhạt.

      Thụy Di hài lòng gật đầu cái, khẽ mỉm cười, trong lòng đối với bé này rất là tán thưởng. Lạc Tử Hân đời trước được làm Tiệp dư, sớm am hiểu quy củ trong cung, cho nên vừa học liền biết. Điểm này giúp nàng chiếm được chút lợi thế.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Lạc Tử Hân được phân ở viện phía nam, cùng với ba tú nữ khác. Vừa vào phòng, khỏi cảm khái vạn phần, bánh xe số mệnh vẫn chuyển động giống nhau, cả đời nàng vẫn ở trong lồng giam này, so với kiếp trước có gì thay đổi, chỉ là biết con đường tương lai thế nào. Trong lòng nàng khỏi nổi lên chút bàng hoàng, nhớ tới kiếp trước, lòng lạnh run.

      Ngoài phòng truyền thanh ồn ào, Lạc Tử Hân bị thanh này quấy nhiễu, bước ra khỏi phòng.

      vị tú nữ cùng thái giám tranh chấp gì đó, mặt nàng ấy ràng vui, còn có chút tức giận. Nàng ấy chắc là Phạm An Dung, Lạc Tử Hân tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng thời gian quá dài, chỉ có thể nhớ được cái tên, còn tính cách như thế nào lại . Kiếp trước nàng chưa bao giờ để ý chuyện xung quanh, là trung là gian, là bạn hay là địch cũng phân ràng. Lạc Tử Hân than tiếng, ánh mắt nhìn đến tên thái giám.

      Thái giám này bị Phạm An Dung rất kiên nhẫn: “Tiểu chủ, ngài chấp nhận chút , khi nào được tuyển rồi được xếp chỗ ở mới.”

      Phạm An Dung vẫn hài lòng, ngẩng đầu lên, dịu dàng : “Bệ công công, phòng này ta ở thoải mái, ngươi thể đổi cho ta chỗ khác à?”

      Bệ công công bất đắc dĩ, gương mặt ngượng nghịu, đối diện với mấy vị tiểu chủ này, ai cũng thể đắc tội, ai biết được tương lai thế nào.

      Lạc Tử Hân thầm nghĩ, Phạm An Dung kén chọn như vậy chắc là trong nhà kiêu căng quen rồi. Nàng suy nghĩ chút, cất bước về phía họ, hướng Bệ công công khẽ thi lễ, : “Bệ công công, phòng của ta cũng tệ lắm, rất rộng rãi, nếu như An Dung muội muội nguyện ý, Tiêm Vũ bằng lòng đổi với nàng.”

      Vừa dứt lời, Bệ công công ngừng nhìn Lạc Tử Hân đầy cảm kích, liên tục cám ơn, Phạm An Dung cũng khách khí, trực tiếp chấp nhận đề nghị.

      Chân trước Phạm An Dung vừa , chân sau Bệ công công liền bị Lạc Tử Hân gọi lại: “Bệ công công, sau này còn nhiều việc quan trọng cần chiếu cố, Tiêm Vũ ở đây xin cám ơn ngài trước.”

      Lạc Tử Hân lấy thỏi bạc từ trong lòng ngực ra, đưa cho Bệ công công, thản nhiên cười.

      Mặt mày Bệ công công hớn hở, :”Vẫn là Tiêm Vũ tiểu chủ hiểu chuyện, ngài yên tâm, chuyện này nô tài nhất định để trong lòng.”

      Lạc Tử Hân đầu tiên là giúp giải vây, sau lại cho lợi lộc, tự nhiên tâm ý liền hướng về nàng, sắc mặt càng thêm ôn hòa.

      “Bệ công công, biết có thể cho Tiêm Vũ biết chút về tình hình các vị tiểu chủ tử ở đây?” Lạc Tử Hân cười .

      Bệ công công hé miệng cười cười, lại gần bên tai nàng : “Vốn những chuyện này nô tài được lắm miệng, nhưng Tiêm Vũ chủ tử hiểu chuyện như vậy, nô tài tiết lộ chút.”

      Sau khi Bệ công công sơ qua, Lạc Tử Hân coi như biết tình hình tân viên của các tú nữ. Kiếp trước nàng ở viện nam, chưa bao giờ biết tới chuyện của người khác, lần này đến viện bắc, có người quen biết, có lẽ sau này có biến hóa. Khóe miệng Lạc Tử Hân khẽ nâng lên, đối với tương lai mới thêm tự tin.

      Nàng dọn đến Bắc viện, cùng với 3 người nữa là Trình Ngọc Dao – nữ nhi của Tri phủ Duyên châu Trình Hi Kính, nghe tính tình bình thản, ít trao đổi với mọi người.

      người nữa là Tống Hàm Hương – nữ nhi của Phó đô thống Tống Kế Kỳ, có thể là xuất thân từ gia đình võ tướng, cá tính của nàng tương đối hoạt bát, bình thường luôn có vẻ tùy tiện.

      Cuối cùng là Lưu Ti Ngữ, con của Tri huyện phủ châu Lưu Lần Phong, phải là người dễ sống chung, đa nghi, tâm tư kín đáo.

      Lần trước đổi phòng với nàng là Phạm An Dung, con của Đại học sĩ nhất phẩm Phạm Trạch Húc, cậy vào gia thế hiển hách, thường ngày luôn ra vẻ, xảo trá cay nghiệt.

      Mấy ngày nay, bốn người ở cùng nhau, cũng có chút quen biết, cho nên quan hệ cũng tệ. So với trước kia bước tiến lớn, nghĩ tới những lời của Bệ công công, ít nhất biết được lai lịch và sở thích của mấy tú nữ này cũng là ưu thế.

      Lạc Tử Hân chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, sau lưng vang lên thanh “Lạc Tử Hân”.

      Trái tim Lạc Tử Hân nảy lên, trong cung còn có người biết tên của nàng? Chẳng lẽ chuyện nàng mạo danh bị phát ?

      Cảm giác lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi, nhưng biết có nên quay đầu lại hay , cũng biết người sau lưng rốt cuộc là ai?

      *********************************
      Last edited by a moderator: 22/12/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Khẩu chiến

      "Ngươi là Lục Nguyệt?" Khi Lạc Tử Hân thấy người tới, khỏi thất kinh.

      Lục Nguyệt là bạn khuê phòng của nàng lúc tướng phủ còn thịnh, là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư. Quan hệ hai nhà rất tốt, nên hai nữ nhi cũng thường xuyên lui tới, khá thân thiết, dần dà trở thành bạn tâm giao. Chỉ là, triều đình đổi chủ, phụ thân Lạc Kiến Húc bị bắt vào đại lao, nhưng Lạc Xích An may mắn hơn, chỉ bị giáng làm tri châu ngũ phẩm, cả nhà vẫn bình an. thời gian Lạc Tử Hân gặp nàng, lần này gặp lại, cảm giác thân thiết tri kỷ, nội tâm ngừng kích động.

      "Ngươi cũng vào cung sao ?" Lạc Tử Hân kinh ngạc, nhớ tới kiếp trước chưa hề gặp Lục Nguyệt tuyển tú .

      "Lục Nguyệt cũng tham gia đợt này, thoáng thấy bóng lưng tỷ tỷ rất quen, quả nhiên, Tử Hân tỷ tỷ." Lục Nguyệt trở nên kích động.

      Lục Nguyệt vẫn như trước, mi thanh mục tú, trẻ trung linh động.

      "Vào nhà rồi ." Lạc Tử Hân biết trong cung nhiều tai mắt, tránh trường hợp bị người tâm kế biết được thân thế nàng.

      Hai nữ tử ở trong phòng rất nhiều, đến đau lòng, khỏi thổn thức.

      "Trong cung có người quen vẫn tốt hơn." Lục Nguyệt thân thiết nắm tay Lạc Tử Hân.

      Lạc Tử Hân cười tiếng, bày tỏ: " Lục Nguyệt, trong cung lòng người phức tạp, muội nên cẩn thận, bảo vệ mình."

      Lạc Tử Hân nhịn được nghĩ đến kết cục bi thảm kiếp trước, tỷ muội tốt của mình dù sao cũng muốn nhắc nhở vài câu.

      "Ừ, tỷ tỷ đúng, Lục Nguyệt nhớ kỹ. Nhưng Tử Hân tỷ tỷ, sao ngươi lại biến thành Viêm Tiêm Vũ?" Lục Nguyệt hiểu.

      " được gọi ta là Tử Hân nữa, ta bây giờ là Viêm Tiêm Vũ, còn về những chuyện này, sau này có cơ hội ta cho muội biết. Trong cung nhiều người, nhiều suy tính, để người khác nghe được lại gây họa lớn." Lạc Tử Hân mở trừng hai mắt, cẩn thận tới cửa sổ, thấy bốn bề vắng lặng mới yên tâm.

      "Lục Nguyệt biết, Tử. . . . . . Tiêm Vũ tỷ tỷ, chúng ta khó khắn lắm mới gặp nhau, muội rất vui vẻ." Lục Nguyệt vui vẻ ra mặt.

      Vui mừng của Lục Nguyệt lây sang cả Lạc Tử Hân, hai người lại cười tán gẫu mấy chuyện vụn vặt.

      "Tiêm Vũ tỷ tỷ, có phải ta tới đúng lúc ?" Hai người chuyện Phạm An Dung xuất trước cửa.

      Phạm An Dung từ hôm đổi phòng chưa từng liên lạc với Lạc Tử Hân, hôm nay lại đột nhiên xuất trước phòng nàng khiến người ta khỏi nghi ngờ. Vẻ mặt nàng tươi cười hồn nhiên giống vẻ kiêu ngạo, ngang ngược ngày thường, Lạc Tử Hân khỏi suy đoán.

      " ra là An Dung muội muội, ngại vào nhà ngồi ." Lạc Tử Hân đứng lên, muốn mời Phạm An Dung vào trong.

      "Vị này là đồng hương của ta, coi như là chị em tốt, về phía nhờ An Dung muội muội giúp đỡ nhiều hơn." Lạc Tử Hân .

      Phạm An Dung hé miệng cười khẽ, : "Tỷ tỷ cứ như ta khinh dễ nàng ấy vậy. Hôm nay ta tới đây là muốn cảm ơn tỷ tỷ chuyện ngày đó, ngươi đối tốt với ta, ta cảm kích còn kịp, sao có thể làm phiền Lục muội muội chứ."

      Lạc Tử Hân vén sợi tóc rủ trước trán, nụ cười tinh tế, chuyện đổi phòng qua nhiều ngày rồi, nàng ta sớm cảm kích, tại nghĩ tới e là còn có thâm ý khác. Tuy vậy, Lạc Tử Hân cũng gì thêm.

      "Ngày mai là ngày Hoàng Thượng tuyển tú, muội muội chuẩn bị xong tiết mục của mình chưa?" Phạm An Dung điềm nhiên cười .

      ra Phạm An Dung này tới thăm dò tình hình, trong lòng Lạc Tử Hân thầm cười lạnh. Khó trách mấy ngày trước, mấy tỷ muội trong viện nàng ta từng hỏi thăm tài nghệ của họ, ra là do tình thế bắt buộc.

      "Tiêm Vũ cũng có tài năng gì, chỉ sợ bày ra bộ dạng này lại khiến Hoàng Thượng chê cười." Lạc Tử Hân nhàng cười tiếng.

      "Hả? Tỷ tỷ đùa sao, tỷ tỷ có thân quốc sắc thiên hương đấy." thanh Phạm An Dung chứa vẻ ghen tỵ.

      "Dáng vẻ muội muội thanh tú như nụ sen hé nở, đừng là nam nhân, ngay cả ta nhìn cũng thấy động lòng." Lạc Tử Hân cũng ngon ngọt lại.

      "Tỷ tỷ có nhiều hành động đáng như thế, muội muội thể bì nổi ." Phạm An Dung mỉm cười.

      Vừa đến , còn những lời có cánh, có điều Lạc Tử Hân chưa cảm thấy vẻ đối địch trong giọng của Phạm An Dung. Nhưng Lạc Tử Hân biết trong hậu cung này có nữ nhân muốn trèo lên.

      Phạm An Dung quả cũng là mỹ nhân, váy lụa xanh nhạt, đai lưng thêu những đóa hoa màu vàng, ngón tay thon dài ôm đàn. Mày liễu mắt phượng, má lúm đồng tiền, con ngươi như như thanh cao và kiêu căng.

      "An Dung muội muội, trâm ngọc này tinh xảo a." Lạc Tử Hân mượn cớ dời đề tài.

      Ánh mắt Phạm An Dung lên vẻ hài lòng, lấy tay vuốt ve cây trâm đầu, : "Đây là cha ta nhờ người chế tạo. Cha ta rất thương ta, từ đến lớn, cầm kỳ thi họa, môn nào cũng mời thầy giỏi nhất về dạy ta, chắc là cha ngươi cũng thế."

      Lạc Tử Hân nhớ tới người cha còn trong đại lao của mình, đáy lòng khỏi buồn bực, nhưng ngoài mặt tươi cười, : "An Dung muội muội quả là tài nữ, chỉ tiếc cha ta dạy ta gì cả, trừ ít thủ công vụng về ra, xem ra ta chẳng có gì được rồi."

      "Tỷ tỷ, hôm nay cũng rãnh rỗi, bằng chúng ta cùng vẽ tranh được ?" Phạm An Dung nhàng cười , ngạo nghễ trong đôi mắt hiển lộ ràng.

      Lạc Tử Hân bày ra vẻ khó xử, liên tục mình vẽ thô ráp, lịch , vậy mà Phạm An Dung vẫn kiên trì, cũng chỉ có thể theo ý nàng ta.
      PhongVy, cô gái bạch dương, thuyt3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4 (tt)

      Giấy Tuyên Thành trải bàn, Phạm An Dung múa bút vẽ, lâu sau thấy bức Mẫu đơn rực rỡ, thành nàng vẽ tệ, hoa mẫu đơn dưới ngòi bút của nàng kiều diễm ướt át, như thanh cao lại như diễm lệ.

      " đóa hoa xinh đẹp, làm người ta nhịn được muốn hái nó." Mắt Lạc Tử Hân lộ vẻ hâm mộ, tán thưởng phen, Phạm An Dung giờ phút này càng tỏ vẻ hả hê.

      "Ừ, An Dung từ thích Mẫu Đơn, nên cũng thích vẽ loài hoa này, cũng hi vọng mình luôn xinh đẹp như mẫu đơn." Phạm An Dung vuốt vuốt sợi tóc trước ngực, cười .

      Hoa Mẫu Đơn là vua của các loại hoa, là biểu tượng của sang trọng quý phái. Phạm An Dung cố ý ví mình như mẫu đơn là muốn cho người khác biết, nàng muốn trở thành vua ở hậu cung sao? Dã tâm quá ràng, tài năng sớm lộ sợ trở thành cái đinh trong mắt người khác sao? Lạc Tử Hân thầm cười lạnh, ngoài mặt lại ra sức tán thưởng.

      " ra đây là hoa Mẫu Đơn, Tiêm Vũ lần đầu nhìn thấy đấy. An Dung muội muội còn kiều hơn hoa, tất nhiên cũng rực rỡ như mẫu đơn vậy." Lạc Tử Hân theo lời nàng, quả nhiên mặt Phạm An Dung lộ ra tia ngạo nghễ, trong tươi cười còn chút khinh bỉ.

      phải sao, Viêm Tiêm Vũ nhìn qua giai
      nhân thùy mị, vậy mã hoa Mẫu Đơn cũng chưa từng thấy, còn kinh ngạc như thế, chắc cũng chỉ là hạng bình thường thôi.


      Cho nên khi Lạc Tử Hân họa đứa bé đứng trước căn nhà lá Phạm An Dung nhịn được bật cười.


      Mặt Lạc Tử Hân hơi đỏ len, ngượng ngùng : "Ta ta vẽ tốt mà, lại trở thành trò cười nữa rồi."


      Phạm An Dung vội : "Tiêm Vũ tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta cảm thấy tranh này rất có ý tứ."


      Trong miệng vậy nhưng ai cũng nhìn ra Phạm An Dung khinh bỉ nàng. Nàng ta cho rằng Viêm Tiêm Vũ ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra cũng có tài năng gì, mà trong cung mỹ nhân vô số, nên Viêm Tiêm Vu chưa chắc có uy hiếp tới nàng. Nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng mơ hồ, dung mạo Viêm Tiêm Vũ rất đẹp.


      "Ah, trong phòng náo nhiệt, ta có thể vào ?" Tống Hàm Hương đứng ngoài cửa phòng, lộ ra nụ cười ngọt ngào.


      Dáng Tống Hàm Hương thon thả, giờ phút này mặc cung trang màu xanh nhạt, da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền, ánh mắt tinh nghịch.


      " ra là Hàm Hương muội muội, mời vào trong ngồi." Lục Tử Hân kê thêm chiếc ghế, mời nàng nhập tọa, cũng đơn giản giới thiệu Lục Nguyệt cho nàng.


      Tống Hàm Hương nhìn Lục Nguyệt mấy lần, thấy nàng có hai hàng lông mày và cong, mặt như bạch ngọc, thanh lệ tú nha, ở nơi mỹ nữ nhiều như mây này Lục Nguyệt cũng chỉ có thể coi là thanh tú thôi. Lại đảo mắt nhìn Viêm Tiêm Vũ, hai mắt như nước, tay ngọc thon dài, da trắng nõn nà, giọng nhàng. Quần dài tím nhạt, đai lưng màu hồng khoe dáng người mảnh mai, tóc đen như thác, phong thái thoát tục. Tuy chỉ bôi lớp phấn mỏng, nhưng cũng giấu được vẻ đẹp khuynh thành, khiến người ta thương . Cho nên đối với Viêm Tiêm Vũ, Tống Hàm Hương còn có ghen tỵ.


      "Hàm Hương muội muội, vòng tay của muội trông đẹp mắt." Lục Nguyệt nãy giờ im lặng ngồi bên liền nâng cổ tay Hàm Hương cười .


      Tống Hàm Hương giơ cao cánh tay, cười ngọt ngào: "Vòng ngọc này là phụ thân ta tự tay làm, đừng nhìn cha xuất thân vo tướng nhưng ra rất khéo tay, ngay cả mẫu thân ta cũng rất thích."


      "Ah, phụ thân của Hàm Hương muội muội là Chính nhị phẩm Phó đô thống Tống Tướng quân, cũng là danh gia, vòng ngọc này chắc phải là giả rồi." Phạm An Dung chống má, tư thái lười biếng, lại viết ra vẻ khinh thường.


      "Hả? ngờ An Dung tỷ tỷ lại biết về ta như thế." Tống Hàm Hương nở nụ cười ngọt ngào, cặp mắt to vô tội.


      "Đương nhiên, phụ thân ngươi là Chính nhị phẩm, còn phụ thân ta lại là Chính nhất phẩm Đại Học Sĩ Phạm Trạch Húc, chuyện quan lại triều ta biết cũng khá nhiều." Phạm An Dung đáp lễ, khiến Tống Hàm Hương cam lòng ngậm miệng. Nàng vốn muốn lấy uy trước mặt Lạc Tử Hân, ngờ lại bị Phạm An Dung đoạt danh tiếng, trong lòng có chút thoải mái, ai bảo phụ thân mình bằng nhà người ta.


      " vậy, gia cảnh Lục Nguyệt tỷ tỷ như thế nào?" Tống Hàm Hương liếc mắt nhìn Lục Nguyệt, hỏi lại.


      "Phụ thân ta chỉ là Ngũ phẩm Tri châu Lục Thước An." Lục Lục Nguyệt nhàng trả lời.


      Tống Hàm Hương cười ồ tiếng, : "Là Lục Thước An của tiền triều bị giáng chức?"


      Khuôn mặt Lục Nguyệt lên vẻ lúng túng, chỉ có thể cười tiếng đáp lễ. Tống Hàm Hương coi như chộp được cây cỏ cứu mạng, vẻ hả hê mặt lại ra.


      Lạc Tử Hân ngồi bên cười lạnh, những nữ nhân này chưa gì thể chờ được tới trước mặt nàng quảng cáo rùm ben tự cho mình là đúng.


      Tống Hàm Hương và Phạm An Dung ngồi trong phòng tán gẫu lúc liền đứng dậy rời , Lạc Tử Hân thoải mái thở dài hơi, cảm giác thả lòng. , nàng thích kiểu ngụy trang như vậy, nhưng đa qua đời, nàng cũng hiểu đối nhân xử thế trong rất quan trọng.


      Nhìn bức Mẫu đơn bàn, khóe miệng Lạc Tử Hân hơi vểnh lên, khẽ thầm:


      "Nhược giáo giải ngữ ứng khuynh quốc


      Nhậm thị vô tình diệc động nhân


      Thược dược dữ quân vi cận thị


      Phù dong hà xử tị phương trần."


      Cười cười nhìn bức họa vụng về của mình, tay cầm bút vẽ nốt bức tranh hài đồng chơi đùa bên dòng suối, nét vẽ sinh động, phóng khoáng tự nhiên, như danh gia đương thời.


      "Tỷ tỷ cầm, kỳ, thư, họa tuyệt diệu tuyệt luân, vì sao phải cố ý tự làm xấu mình trước mặt Phạm An Dung?" Lục Lục Nguyệt nhìn bức họa kỳ quái hỏi.


      "Lục Nguyệt cần bộc lộ tài năng quá sớm, muốn sinh tồn trong cung, nhất định phải nhịn." Lạc Tử Hân lạnh nhạt .


      Kiếp trước, sau khi đàn khúc trước mặt mọi người, lâu sau tay ngoài ý muốn bị thương, khiến nàng thiếu chút nữa thất lễ trước mặt Thái hậu, bây giờ nghĩ lại, lần đó chắc chắn có người cố ý làm. Cho nên, khiêm tốn chút cũng là biện pháp bảo vệ an toàn.


      Lục Nguyệt cái hiểu cái gật gật đầu, nhìn Lạc Tử Hân đem bức tranh vừa vẽ xong xé nát, nghẹn họng nhìn trân trối.
      Last edited by a moderator: 28/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Hãm hại

      Cuối cùng cũng đến ngày Hoàng Thượng tự mình tuyển chọn, các tiểu chủ tử thức dậy từ sớm tinh mơ trang điểm đẹp, muốn mình lộng lẫy trước mặt Hoàng Thượng.

      Lạc Tử Hân vẫn mặc bộ trang phục thanh nhã, la quần hồng nhạt, váy lụa trắng mỏng đến khủy tay, tóc đen xõa đến thắt lưng, phía sau cắm cây trâm hoa đơn giản, đoan trang ưu nhã, như hoa sen mới nở, dính bụi trần.

      Các tú nữ theo hướng dẫn của thái giám tiến vào điện, nhưng do chưa tới giờ nên mọi người chụm lại thành nhóm tán gẫu.

      "Tiêm Vũ muội muội, trang phục của muội có phải hơi giản dị quá ?" Lưu Ti Ngữ lắc lắc eo thon tới cạnh Lạc Tử Hân Lục Nguyệt.

      So với Lạc Tử Hân, Lưu Ti Ngữ này quả ăn mặc rất kiều diễm, bản thân nàng ta cũng được coi là xinh đẹp, nên cách trang điểm đậm càng tôn lên vẻ tinh xảo.

      "Tiêm Vũ vốn giản dị nên bộ trang phục này ngược lại rất hợp với muội." Lạc Tử Hân cười nhạt.

      Hoàng đế thích cái gì, Lạc Tử Hân biết rất . Mắt nhìn các tú nữ trang điểm cầu kỳ, duy chỉ có nàng là thân thanh nhã, tất nhiên hấp dẫn con mắt người khác, Lạc Tử Hân càng ngày càng cảm giác lựa chọn của mình sai.

      "Quả nhiên là bình dị, có lẽ muội muội vốn là như thế, dù sao vẫn hi vọng muội muội có thể lọt vào mắt hoàng thượng." thanh Lưu Ti Ngữ bất định.

      ràng muốn châm chọc nàng ăn mặc bình thường, hợp thời, ra ngoài cũng chỉ khiến mình thêm mất mặt. Lạc Tử Hân cười nhạt tiếng, để ý.

      Nhưng Lục Nguyệt đứng bên cạnh lại nén được tức giận, : "Ti Ngữ tỷ tỷ, ngươi cảm thấy hoa Thủy Tiên kiều diễm bằng hoa Hồng, nhưng hoa Hồng lại có gai đấy."

      "Ngươi. . . . . ." Lời của Lục Nguyệt hiển nhiên chọc giận Lưu Ti Ngữ, cho dù Lưu Ti Ngữ vẫn duy trì nụ cười, nhưng tức giận dưới đáy mắt hề che giấu.

      "Ơ, ta quên mất, nghe Lục Nguyệt muội muội luôn sống ở thôn Hoán Khê - Tuyên Châu, dân chúng thà chất phát, đúng là địa phương nào dưỡng ra người thế ấy." Lưu Ti Ngữ nheo hai mắt, bộ dáng kiêu căng.

      Lục Nguyệt nhất thời tức nghẹn, lúc phụ thân bị giáng làm tri phủ Tuyên Châu, đúng là nàng và mẫu thân thời gian nương nhờ nhà ngoại ở thôn Hoán Khê, nhưng Lưu Ti Ngữ lại cí nàng như thôn phụ chân đất, sao nàng có thể nén được tức giân. Mặt lập tức xanh mét, muốn phát tác.

      "Lục Nguyệt, trâm hoa của muội cài lệch rồi, tỷ giúp muội sửa lại." Lạc Tử Hân kéo tay Lục Nguyệt, giúp nàng vén tóc, ý tứ ràng.

      "Các vị tiểu chủ, giừo tuyển tú đến, nên chuẩn bị chút, cùng nô tài thôi." Thái giám chuyên trách Bệ công công xuất đưa mọi người vào trong.

      " thôi." Trình Ngọc Dao tới nắm tay Lục Nguyệt, nhàng . màn vừa rồi nàng thấy rất ràng, chỉ là tính tình nàng trước giờ luôn bình thản, thích nhiều lời, nên lúc các tú nữ tranh cãi gay gắt, nàng cũng tham dự. Từ người Trình Ngọc Dao, Lạc Tử Hân mơ hồ thấy được mình kiếp trước, khỏi có chút lo lắng cho nàng.

      "A. . . . . . Bụng đau quá." Sắc mặt Lục Nguyệt đột nhiên trắng bệch, ôm bụng ngồi xổm xuống, mồ hôi lạnh trán toát ra.

      "Lục Nguyệt, muội sao vậy?" Lạc Tử Hân thấy thế liền nôn nóng, đỡ nàng ngồi xuống thềm đá.

      "Có phải ăn trúng thứ gì ?" Trình Ngọc Dao nhíu chân mày, mặt vẻ lo lắng.

      "Muội. . . . . . có, tối qua đến sáng nay muội đều ăn cùng với tỷ,." Lục Nguyệt dùng sức cầm tay Lạc Tử Hân, đôi môi trắng bệch.

      "Cái miệng này nên an phận chút, đầu lưỡi độc ác coi chừng bị báo ứng." Lưu Ti Ngữ khách khí xéo, còn có chút vẻ hả hê.

      "Lục Nguyệt muội muội, ngươi cố gắng chịu đựng chút, sắp tới giờ rồi, đừng làm hỏng buổi tuyển tú." Phạm An Dung híp hái mắt, mặt đùa bỡn.

      Lạc Tử Hân nhìn Phạm An Dung, đột nhiên nhớ tối qua nàng ta tặng chén nho, do mình thích nên Lục Nguyệt ăn hết. Nhìn Phạm An Dung cười như cười, vẻ mặt hài lòng, Lạc Tử Hân hiểu .

      Phạm An Dung cũng quá độc ác! Nàng cho rằng diệt trừ đối thủ là có thể thắng được toàn cục sao? ngu xuẩn.

      "Xảy ra chuyện gì?" Bệ công công rốt cuộc phát ồn áo phía sau liền tới.

      "Lục Nguyệt muội muội hình như ăn phải đồ hư, công công có thể gọi thái y đến xem được ?" Trình Ngọc Dao đứng lên, hành lễ với Bệ công công, thỉnh cầu .

      Bệ công công cau mày liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Lục Nguyệt, bộ dạng khổ sở, : "Thời gian còn nhiều, Hoàng Thượng lại thể chờ đợi lâu, Lục Nguyệt tiểu chủ, phải nô tài muốn giúp nhưng làm trễ nãi công , nô tài cũng gánh nổi."

      "Vậy ta tự gọi thái y, công công cần làm khó." Lạc Tử Hân , vẻ mặt trấn định.

      "Nhưng nếu ngài , bỏ lỡ giờ tuyển tú." Bệ công công lại gần Lạc Tử Hân, giọng , "Tiêm Vũ tiểu chủ, cũng đừng vì người khác mà ảnh hưởng đến con đường của mình."

      Bệ công công hôm đó nhận ân tình của Lạc Tử Hân, đương nhiên tâm cũng hướng về phía nàng chút.

      "Cảm tạ Bệ công công quan tâm, ta tranh thủ về kịp lúc." Lạc Tử Hân vẫn kiên trì, nắm bắt đúng thời gian, nhất định có thể kịp tuyển tú. Điểm này trong lòng nàng vô cùng chắc chắn, dù sao, Lục Nguyệt cũng là bằng hữu tốt nhất của nàng.

      "Chuyện này. . . . . ." Bệ công công bất đắc dĩ, nhưng cũng thể làm gì nàng, chỉ có thể dặn dò nàng nhanh về nhanh.

      Lạc Tử Hân vội chạy đến Thái Y Viện, con đường này nàng rất quen, kiếp trước qua rất nhiều lần, lát đến.

      Vừa mới đến cửa, Lạc Tử Hân đụng trúng cái gì đó, ngã lăn xuống đất. Tên đáng chết nào có mắt như vậy, đụng nàng đến mức đầu đầy sao? Trong lòng Lạc Tử Hân ngừng thầm mắng, giương mắt nhìn liền giật mình, người nọ phải là Sở Lăng Thiên sao?

      "Tiêm Vũ tiểu thư, trùng hợp." Sở Lăng Thiên hiển nhiên vô cùng ngoài ý muốn, vội vàng đỡ Lạc Tử Hân còn ngẩn người.

      Lạc Tử Hân lập tức hồi hồn, đứng thẳng người dậy, như bắt được cọng cỏ cứu mạng liền níu lấy ống tay áo của Sở Lăng Thiên, la lên: "Sở thái y, gặp được ngươi tốt, có thể giúp Tiêm Vũ chuyện ?"

      "Tiêm Vũ đừng vội, có chuyện gì cứ , ta nhất định giúp tay." Sở Lăng Thiên vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ.

      "Tỷ muội tốt của ta - Lục Nguyệt đột nhiên đau bụng, nhưng lại sắp đến giờ tuyển tú, Sở thái y có thể qua xem chút được ?" Lạc Tử Hân liên tục hơi.

      "Được, ta lập tức qua ngay, nhưng Tiêm Vũ tiểu thư phải cũng tham gia tuyển tú sao? Lúc này có bị trễ giờ ?" Sở Lăng Thiên khẽ cau mày lo lắng.

      "Ngươi đừng lo cho ta, mau xem Lục Nguyệt , ta chạy nhanh, vẫn còn kịp." Lạc Tử Hân đẩy tay Sở Lăng Thiên liền ra ngoài.

      "Được." Sở Lăng Thiên quay người cầm hòm thuốc ra khỏi Thái Y Viện.

      "Ta Vi Tú cung, ngươi mau tới Tĩnh Nguyên điện , ngươi biết đường chứ?" Sở Lăng Thiên được mấy bước quay đầu lại.

      "Biết, ta Tĩnh Nguyên điện ngay, ngươi mau ." Lạc Tử Hân làm bộ giậm chân giục , khiến Sở Lăng Thiên bật cười.

      Cảm xúc trong lòng Sở Lăng Thiên rất khó tả, hôm nay gặp lại Viên Tiêm Vũ, lại có cảm giác giống nhau. Mới gặp thấy nàng thanh nhã, đoan trang, hôm nay lại thấy mặt khác, đặc biệt.

      Kiếp trước nàng cũng từ Tĩnh Nguyên điện được chọn vào cung, sao lại biết đường chứ. Lạc Tử Hân chạy như bay tới Tĩnh Nguyên điện.

      Mới vừa được nửa đường, đột nhiên có hai tiểu thái giám chắn trước mặt nàng. Lạc Tử Hân cho là do mình chạy loạn khiến người ta nghi ngờ, lập tức : "Hai vị công công, ta là tú nữ Viêm Tiêm Vũ, bởi vì trễ giờ nên vội tới Tĩnh Nguyên điện."

      "Nô tài biết tiểu chủ muốn tuyển tú, chỉ là. . . . . ." Hai tiểu thái giám nhìn nhau cái, chẳng những nhường đường, ngược lại càng ép sát nàng.

      Lạc Tử Hân rốt cuộc phát ra điều bất thường, đanh giọng : "Hai vị công công muốn gì?"

      "Cũng có gì, chỉ là chủ nhân chúng ta muốn mời tiểu chủ qua ngồi chút." Trong mắt hai tiểu thái giám vẻ ngoan, từng bước tới gần Lạc Tử Hân.

      "Ta , các ngươi tránh ra." Lạc Tử Hân có ngu mấy cũng hiểu hai tiểu thái giám này có ý đồ, cho dù nàng đoán chính xác họ muốn làm gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán được hai, nên hất tay ra khỏi bọn họ.

      Hai tiểu thái giám hiển nhiên nghĩ tới Lạc Tử Hân nhìn như nhu nhược nhưng lại có chút võ công, lập tức thoáng sửng sốt. chậm trễ chút nào, nàng xoay người bỏ chạy.

      Nàng từng bị giam ở Quan nô, những ngày đó bị người ta bắt nạt, lưu lạc đầu đường, nếu phải có lão khất cái sư phụ dạy nàng võ công, sợ rằng nàng sớm phơi thây đường. Chỉ tiếc, lão khất cái bao lâu liền qua đời, cho nên nàng cũng chỉ có thể khoa chân múa tay được chút. nghĩ tới, hôm nay lại có chỗ sử dụng .

      Hai thái giám định bỏ qua cho Lạc Tử Hân, vội vàng đuổi theo, Lạc Tử Hân hoảng hốt chạy bừa, vừa cùng tiểu thái giám so chiêu, vừa cắm đầu chạy, nhưng vẫn thoát được hai tên thái giám.

      Cho dù nàng biết khoa chân múa tay, nhưng dù sao cũng chỉ có người sao có thể thoát được hai nam nhân cường tráng, cho nên khắc sau nàng bị túm chặt hai tay.

      "Các ngươi đến tột cùng muốn làm gì?" Lạc Tử Hân hét lớn.

      " muốn làm gì, chỉ muốn tiểu chủ qua ngồi chút, tiểu chủ vẫn nên chấp nhận ." Tiểu thái giám bắt được cánh tay của nàng, hề có ý buông tay.

      Ngồi chút? Xem nàng như đứa ngốc à, nếu ngay cả điều này cũng hiểu, nàng sớm chết rồi. Hiển nhiên là có người muốn ngăn cản nàng tham gia tuyển tú, người này cũng dụng tâm.

      "Chủ nhân của các ngươi chỉ biết dùng cách này thôi sao? Buông ta ra, đừng quên phụ thân ta là Phó đô ngự sử, đến lúc đó xem hai người các ngươi làm sao chịu tội." Lạc Tử Hân cố gắng mạnh miệng quát lên.

      Mặc kệ đối phương là ai, dù gì Viên Chiêu cũng là Chính tam phẩm Phó đô ngự sử, nhắc tới lúc này chắc có chút tác dụng.

      Hiển nhiên, hai tiểu thái giám đầu tiên là sửng sốt chút, nhưng rất nhanh ánh mắt lại thêm mấy phần tàn bạo, động tác càng thêm tàn nhẫn: "Vậy ngươi phải xuống giếng này ngồi chút, hi vọng tiểu chủ còn có mệnh lên đối phó với bọn ta."

      Sau lưng là cái giếng cạn, biết bên dưới nông sâu ra sao, nhưng Lạc Tử Hân biết khi rớt xuống hậu quả rất nghiêm trọng nên liều mạng giãy giụa.

      Tiểu thái giám dùng sức đẩy nàng.

      "A. . . . . ." Chỉ nghe Lạc Tử Hân kêu to tiếng.
      Last edited: 29/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :