1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 73: Thân thế sóng gió (2)

      Editor: Hijushima + ..Lam Thiên...
      Beta: Serena Nguyen

      Lạc Tử Hân thấy mắt Mục Nguyên Trinh từ từ trở nên sâu hơn, trong lòng hơi cẳng thẳng, tiếp: "Hoàng thượng, tuy Lạc Kiến Phú này là người của Hoàng đế tiền triều, nhưng đến nay Hoàng thượng ngồi vững giang sơn từ lâu, tin rằng cũng làm nổi lên sóng gió gì được. Hơn nữa, tại bị nhốt trong đại lao mấy năm, hẳn là tâm chí sớm bị mài mòn. Nếu bây giờ Hoàng thượng trọng dụng hơn, lại tin tưởng hơn, chắc chắn Lạc Kiến Phú này cũng mang ơn, tùy theo ý Hoàng thượng."

      Mục Nguyên Trinh nghe Lạc Tử Hân , trong lòng biết lời này của nàng cũng phải là có đạo lý, Lạc Kiến Phú này đúng là văn võ kỳ tài khó gặp, văn có thể trị quốc, võ có thể ngăn địch. Nếu phải vì kiếm năm đó, cũng căm hận người này như thế.

      "Trước mắt, Đại Vũ quốc lâm nguy, Hoàng thượng nên buông thành kiến xuống, để dốc sức vì quốc gia, cũng có thể hiển lộ ràng nhân đức khoan hậu của Hoàng đế Đại Vũ ta, coi trọng người tài." Lạc Tử Hân lại góp lời lần nữa.

      Con ngươi của Hoàng thượng hơi dao động, Lạc Tử Hân biết giờ phút này lòng Hoàng thượng có hơi lung lay, liền nhân cơ hội tiếp: "Hoàng thượng, an nguy quốc gia là quan trọng nhất, vả lại Hoàng thượng còn có thể phái Trữ tướng quân ở bên cạnh giám sát đốc thúc, nếu Lạc Kiến Phú này có tâm tư khác thường, cũng trốn thoát pháp nhãn của Trữ lão tướng quân."

      Mục Nguyên Trinh suy nghĩ lát, rốt cuộc giãn con ngươi ra, chuyển ánh mắt qua, : "Ái phi rất có đạo lý, vậy trẫm an bài chuyện này. Chỉ có điều, mới vừa rồi nàng có chuyện về Kỳ Nguyên Sơn, sao nàng lại biết được?"

      Trong lòng Lạc Tử Hân Tâm hồi hộp trận, nàng biết chuyện này, cũng là do trước kia lúc chưa vào cung nghe thấy lão khất cái giàu kinh nghiệm , chỉ là chuyện như vậy cũng tiện với Hoàng đế, vòng vo: "Chuyện đó là lúc trước khi chưa vào cung thần thiếp nghe người ta tới, lúc ấy thần thiếp chỉ là nghe qua thôi, bây giờ nhớ lại, nên mới với Hoàng thượng."

      Mục Nguyên Trinh nghe xong cũng truy hỏi đến cùng, chỉ là gật đầu cái, : "Vậy cứ theo lời ái phi , trẫm phái người dò xét chỗ đó. Nếu như lời đó giả, chẳng những lần này có thể đối phó Bạch Thiêu quốc, mà sau này Đại Vũ quốc ta cũng có phúc."

      Sau đó, ngay lập tức, Hoàng thượng tuyên tất cả văn võ đại thần yết kiến, Lạc Tử Hân cũng liền lui xuống.

      Ngày hôm sau, nghe Vệ Dịch Hiên truyền tin báo, Hoàng thượng hạ mật lệnh, phái Lạc Kiến Phú và Trữ tướng quân cùng lĩnh quân xuất chinh. Ban đầu Lạc Tử Hân thể hiểu nếu như Hoàng thượng quyết định bắt đầu dùng Lạc Kiến Phú, vì sao còn phải tiến hành bí mật như vậy. Nhưng mà, sau đó nàng cũng nghĩ thông suốt, sợ rằng triều đình cũng còn có ít người phản đối, thay vì như vậy, còn bằng chờ Lạc Kiến Phú đánh thắng trận, vậy miệng của những người này cũng tự nhiên mà đóng lại. Đến đây, Lạc Tử Hân hơi hơi kính nể "nhìn xa trông rộng" của Hoàng thượng.

      Sau đó nữa, Hoàng thượng cực kỳ hưng phấn chạy tới cho nàng biết, Kỳ Nguyên Sơn có khoáng thạch hiếm như nàng , sai người ở đó gấp rút đẩy nhanh tốc độ chế tạo, tìm mấy trăm thợ thủ công,.dùng toàn lực chế tạo, để mau chóng tăng thêm trang bị tốt cho tướng sĩ Đại Vũ quốc.

      Rồi sau đó, qua bao lâu, tiền tuyến truyền đến tin chiến thắng, Bạch Thiêu quốc liên tục bị bại lui. Mặc dù vẫn chưa phải là thắng lợi chân chính, nhưng mặt Hoàng thượng khôi phục thần thái như ngày trước, quần thần dưới triều đình đều hô to vạn tuế.

      Mà khi Hoàng thượng hết sức phấn khởi vì chiến tiền tuyến, Hoàng hậu đột nhiên cầu kiến.

      "Hả? Hoàng hậu cũng nên vì trẫm mà cao hứng đúng ? Mau truyền vào." Xem ra tâm tình Mục Nguyên Trinh vô cùng vui vẻ.

      "Vâng" Vệ Dịch Hiên hơi cúi mình cung kính, đáy mắt lướt qua vẻ sâu xa.

      "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Hoàng hậu nhàng hành lễ với Hoàng thượng.

      "Mau đứng lên, mau đứng lên, hôm nay trẫm rất vui vẻ, tiền tuyến lại truyền về tin chiến thắng, đoán chừng cũng lâu lắm, chiến thắng hồi triều." Ý cười chứa đầy mặt Hoàng thượng.

      Hoàng hậu cũng tươi cười hớn hở theo Hoàng thượng, : "Chúc mừng Hoàng thượng. Chỉ là, Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp tới đây, là vì có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, chỉ sợ chuyện này làm Hoàng thượng đau đầu trận rồi."

      Tầm mắt Hoàng thượng chuyển
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74: Thân thế sóng gió ( 3 )

      Editor: Cà rốt hồng
      Beta-er: nguyethoadatuyet

      "Đưa Ninh phi hồi cung trước ." Vẻ mặt hoàng thượng lạnh nhạt, từ mặt nhìn ra rốt cuộc trong lòng có suy nghĩ gì. Lạc Tử Hân vừa rời khỏi phòng, liền ngồi xuống, thản nhiên lấy sổ con ra xem.

      Vài ngày sau, nghe quả thực Trữ tướng quân mang quân hồi triều, hoàng thượng vì bọn họ mà cử hành lễ chúc mừng long trọng. kiện nổi trội nhất trong đó chính là hoàng thượng thế mà lại phong cho Lạc Kiến Phú làm Đốc Ngự Sử Nhất Phẩm. Bởi vì trong trận chiến này, Lạc Kiến Phú hoạch định kế hoạch quan trọng giúp hoàng thượng, nhưng chỉ phong cho làm quan văn, xem ra trong lòng hoàng thượng vẫn còn có chút phòng bị .

      Đối với chuyện đột nhiên hoàng thượng bắt đầu trọng dụng Lạc Kiến Phú, từ trong triều ra đến ngoài triều đều có khen chê, nhưng bởi vì ta lập được chiến công, lại có Trữ tướng quân dốc hết sức tiến cử, cho nên chỉ trôi qua vài ngày, những đồn đãi phản đối kia đều dần dần biến mất.

      Còn kiện khác cũng làm cho hoàng thượng cảm thấy ngờ tới, đó chính là chuyện về khoáng thạch (quặng sắt). Triều đình hết sức tôn sùng Ninh phi, ít quan viên đều rất tán thưởng chuyện này, thậm chí vì vậy mà cầu hoàng thượng khen thưởng cho Ninh phi.

      " nàng rất được lòng người đó." Mục Nguyên Trinh nắm lấy cằm Lạc Tử Hân, cười như cười, .

      "Đây là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, trời cao phù hộ cho giang sơn Đại Vũ ta, thần thiếp mới tìm được nơi sung túc như thế." Lạc Tử Hân khẽ .

      "Mặc dù nàng có công với Đại Vũ, khiến cho các quan viên đều trầm trồ khen ngợi nàng, nhưng việc nàng khi quân cũng là ." Ánh mắt hoàng thượng nhìn nàng trở nên sâu thẳm hơn chút.

      Lạc Tử Hân vội quỳ gối, rũ mắt xuống, cung kính , "Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng tha tội."


      Mục Nguyên Trinh nhìn nàng lâu, sau đó chậm rãi thở phào cái, : "Có điều, coi như nàng có công với trẫm, mà nay Lạc Kiến Phú cũng trung thành tận tâm, trẫm cũng phải là hoàng thượng phân phải trái."

      Dừng chút, chắp hai tay ra sau lưng, thong thả vài bước rồi tiếp, "Trẫm cảm thấy nàng nên tự cảnh tỉnh bản thân cho tốt, yên tĩnh mà suy ngẫm lại lỗi lầm của mình. Vốn dĩ Thái hậu muốn đến chùa bái Phật tạ lễ, trẫm thấy bằng như vầy , nàng đến Phạm Quang Tự, thay mặt Thái hậu niệm Phật ba tháng. Ba tháng sau, trẫm phái người đón nàng hồi cung, xem như chuyện này kết thúc ở đây."

      "Tạ hoàng thượng ân điển." Lạc Tử Hân dập đầu bái tạ.

      Rốt cuộc lo lắng trong lòng của Lạc Tử Hân cũng , cuối cùng chuyện này cũng nhờ cách thức ôn hòa như vậy mà có được kết quả tốt đẹp, lại cần ở trong cung vì chuyện thân phận mà thấp thỏm lo âu. Nhưng nàng cũng suy nghĩ lại vấn đề, nếu như lúc ấy nàng nghĩ biện pháp lập công lao cho mình, lấy được tán thưởng của quần thần, hoàng thượng có xử trí nàng giống như tại hay ?

      "Hoàng thượng, sứ thần Đồ Nhã Quốc tới." Đúng lúc đó, Phó Hổ vào bẩm báo.

      Vẻ mặt của Mục Nguyên Trinh lập tức trở nên rất nghiêm túc. nhàn nhạt với Lạc Tử Hân, "Nàng hồi cung trước , về chuyện Phạm Quang Tự, qua vài ngày nữa trẫm sắp xếp."

      xong, liền rời khỏi Thái Kiền Cung, có lẽ là ứng phó với người của Đồ Nhã Quốc.


      Đồ Nhã Quốc luôn đối lập với Đại Vũ Quốc, những năm qua nhiều lần khơi lên chiến loạn. Lần này mới bình ổn chiến loạn với Bạch Thiêu Quốc, Đồ Nhã Quốc lại rục rịch ngóc đầu dậy. Tuy rằng bây giờ Mục Nguyên Trinh cảm thấy thực lực của đất nước cũng tạm được, nếu ganh đua cao thấp với Đồ Nhã Quốc cũng phải là có phần thắng, chỉ là vừa mới trải qua trận chiến, nếu lại huy động nhân lực, chỉ sợ hao tài tốn của, huống chi bây giờ là lúc cần nghĩ ngơi dưỡng sức, thời điểm cần tích trữ binh lực.

      Vì vậy, nếu Đồ Nhã Quốc khơi mào chiến tranh, Đại Vũ Quốc cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, cho nên đối với chuyện Đồ Nhã Quốc đề xuất trao đổi chút tài vật, Mục Nguyên Trinh đều đồng ý cách sảng khoái.

      "Cảm tạ Hoàng đế Đại Vũ về những thứ tơ lụa và lương thực này." Sứ thần Đồ Nhã Quốc - Ba Đạt Nhĩ khẽ cúi người, đáp tạ.

      Ba Đạt Nhĩ là Vương Gia của Đồ Nhã Quốc, lần này lấy thân phận sứ thần sứ Đại Vũ Quốc, coi như đủ nể mặt, cho nên Mục Nguyên Trinh cũng dám tùy tiện thất lễ, mà nền tảng lập quốc của Đồ Nhã là dân tộc du mục, thiếu lương thực và các loại tài nguyên là trong những nguyên nhân bọn họ muốn mở rộng lãnh
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 75: Xuất Cung

      Editor: White Silk-Hazye
      Beta-er: Sam Sam


      Mệnh lệnh của Hoàng thượng thể làm trái được, bàn bạc ngày tốt để xuất cung với Ba Đạt Nhĩ, liền quyết định vào hai ngày sau. Vệ Dịch Hiên đến mấy lần, chẳng biết vì sao, hình như hơi tiều tụy, còn đưa ra đề nghị hoang đường bảo nàng trốn khỏi cung nữa.

      Từ đầu đến cuối Lạc Tử Hân đều tài nào hiểu được mục đích mà Vệ Dịch Hiên tiếp cận nàng, có điều quan tâm của đối với nàng rất ràng. Bây giờ đột nhiên hoàng đế gả nàng cho Ba Đạt Nhĩ, Hoàng đế lại hề đau đớn thương tiếc, nhưng ngược lại thái giám lại tỏ ra vô cùng lo lắng, mặc kệ ý định ban đầu của là gì, nàng cũng vô cùng biết ơn .

      Chỉ là, cả thiên hạ này đều là của Hoàng thượng, coi như trốn được ra khỏi cung nàng có thể đâu, cho nên đối với chủ ý hoang đường của Vệ Dịch Hiên, Lạc Tử Hân cũng chỉ có thể nở nụ cười nhạt mà thôi.

      Hôm nay, là ngày cuối cùng có thể nhàn nhã dạo ở trong hoàng cung này, trong lòng lại vô cùng xúc động.

      Nhưng mà, bất ngờ gặp phải vài người, cả người của bọn họ mặc y phục khác với nước của mình, cũng giống với người của Đại Vũ quốc, có điều thoáng cái Lạc Tử Hân liền đoán ra được, người này chính là người của Đồ Nhã quốc, mà người cầm đầu chính là Ba Đạt Nhĩ.

      Bộ dáng của Ba Đạt Nhĩ cực kì thô lỗ, cả người từ xuống dưới phát ra cỗ ngang ngược, ánh mắt giống như chim ưng lộ ra từng tia có khả năng uy hiếp người khác, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng điều khiến cho nàng thể chịu đựng được chính là lại có thể vừa vừa ăn cái gì đó, thỉnh thoảng còn chùi tay bẩn lên y phục.

      Lạc Tử Hân là người của Đại Vũ Quốc, mặc kệ là làm thiên kim tiểu thư cũng được, làm nô tỳ cũng sao, tiếp nhận và bảo vệ những văn hóa của Đại Vũ quốc, thể chịu nổi đối với người có lễ nghi như vậy, lập tức trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét. Nghĩ đến ngày mai nàng phải theo người này sống hết nửa đời sau, trong lòng cũng sắp ứa ra máu.

      "Nương nương, chính là Vương gia Ba Đạt Nhĩ sao?" Tâm Nhị theo bên cạnh nàng hỏi.

      "Ừ." Lạc Tử Hân khẽ ừ tiếng, đối với người ở trước mặt này, đột nhiên nàng có sức lực để chuyện.

      "Nương nương, nô tỳ cảm ơn ân cứu mạng năm đó của nương nương." Đột nhiên Tâm Nhị câu đầu đuôi này, Lạc Tử Hân còn suy nghĩ y tứ câu của nàng ấy Tâm Nhị đến chỗ của Ba Đạt Nhĩ, trước khi còn cầm lấy áo choàng của Lạc Tử Hân tay của Tích Như , khoác lên người mình.

      Hành động này của Tâm Nhị, bỗng nhiên Lạc Tử Hân hiểu được mục đích của nàng ấy, muốn ngăn nàng ấy lại, nhưng còn kịp.

      Chỉ thấy Tâm Nhị nhanh tới trước mặt của Ba Đạt Nhĩ, lớn mật trợn to mắt lên nhìn chăm chằm vào .

      "Ngươi chính là Vương gia Ba Đạt Nhĩ sao?"

      Ba Đạt Nhĩ nhìn nữ tử có dung mạo xem như có phần xinh đẹp ở trước mặt mình này, kinh ngạc với to gan của nàng, : "Chính là ta."

      Đột nhiên sắc mặt của Tâm Nhị lạnh xuống, : "Ngươi chính là người muốn lấy ta sao? Ngươi có biết ta là Ninh phi, phi tử của hoàng thượng , ngươi là to gan."

      Ba Đạt Nhĩ rất thích thú, cười to, : "Hay cho nữ tử đanh đá, bản vương thích. Hóa ra nàng chính là Ninh phi sao, được, bắt đầu từ ngày mai, nàng chính là Vương phi của Ba Đạt Nhĩ ta. Ta quan tâm đến việc nàng có từng là phi tử của Hoàng thượng Đại Vũ quốc hay , chỉ cần ta thích là được rồi."

      xong, liền dùng hai tay dính đầy đồ ăn của mình ôm lấy vai của Tâm Nhị, vô cùng đắc ý.

      Tâm Nhị cãi nhau với vài câu, cuối cùng cũng thể chống lại nổi "Lời hùng hồn" của , bị mạnh mẽ kéo ra khỏi Ngự Hoa Viên.

      Buổi tối, lúc Lạc Tử Hân lo lắng chờ đợi, cuối cùng Tâm Nhị cũng trở về Thanh Dương cung, chỉ là sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng vô thần.

      "Tâm Nhị, cái tên Ba Đạt Nhĩ kia mang ngươi đâu vậy?" Tích Như vừa nhìn thấy nàng vào, vội vàng kéo nàng lại.

      Sắc mặt tái nhợt của Tâm Nhị khẽ kéo ra nụ cười tươi, : "... làm cho ta sớm trở thành phu nhân của ..."

      Tâm Nhị lời này ra lại vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt và ánh mắt vô thần kia cho người khác biết rằng nàng phải chịu kích thích rất lớn ra, vẻ mặt của nàng lại bình thản như vậy, lại có thể mỉm cười mà đối mặt.

      "Cái gì, tên súc sinh đó, ta chém ." Tính tình nóng nảy của Tích Như bộc phát, muốn xông ra ngoài, lại bị Tâm Nhị liên tiếp kéo lại.

      "Tích Như, ta tâu với Hoàng thượng rồi, để ta thay Nương nương gả đến Đồ Nhã quốc. Sớm muộn gì cũng là người của , coi như là sớm hơn hai ngày ." Tâm Nhị cười khổ .

      "Tâm Nhị, ngươi làm như vậy là vì cái gì? Đó là hạnh phúc cả đời của ngươi." Lòng của Lạc Tử Hân có chút xúc động.

      Tâm Nhị lại nở nụ cười, đột nhiên quỳ xuống, : "Nương nương, nếu như phải lúc đó ngài cứu nô tỳ từ trong Hoán Y cục (Chỗ giặt quần áo) ra, căn bản hề có tồn tại của Tâm Nhị. Hơn nữa thời gian dài ở bên cạnh nương nương như vậy, nương nương đối xử thân thiết với nô tỳ như là tỷ muội, nô tỳ mang ơn của nương nương, làm sao có thể để cho nương nương chịu đau khổ này chứ. Nương nương, người là người của hoàng đế Đại Vũ quốc, chứ phải là của Ba Đạt Nhĩ kia."

      Đột nhiên Lạc Tử Hân cảm thấy miệng của mình khô khốc lạ kỳ, từ đầu đến cuối thể được câu nào, Tâm Nhị lại tiếp: "Nhà của nô tỳ nghèo, nên mới đưa nô tỳ vào trong cung, có thể đây chính là số mệnh của nô tỳ, nếu như gả cho Ba Đạt Nhĩ , có thể trở thành Vương phi, như vậy phải là rất tốt sao?"

      "Tâm Nhị..." Lạc Tử Hân khẽ kêu tiếng, cuối cùng vẫn gì, cũng biết nên cái gì, liền để Tích Như đỡ Tâm Nhị xuống rửa mặt nghỉ ngơi.

      Tâm Nhị lại có
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 76: Động lòng
      Edit: NguyetNhi
      Beta-er: Niệm Vũ


      Chỉ lát sau, Vệ Dịch Hiên đưa hai người tới ven bờ con sông , tuy nhưng phong cảnh nơi đây vô cùng tươi đẹp.

      "Tiểu Vệ Tử, huynh mang chúng ta tới đây làm gì, đâu có đồ ăn?" Tích Như nhìn xung quanh, thấy bốn phía bóng người, đừng gì đến việc có cửa hàng, khỏi bĩu môi .

      Khóe miệng Vệ Dịch Hiên nhếch lên tạo thành đường cong hoàn mỹ, buồn cười : "Tích Như, đừng chỉ nhìn bên ngoài như vậy, sao nhìn thử vào trong sông xem sao."

      "Trong sông? Trong sông làm sao có thể có cái gì ăn?" Tích Như dẩu môi trả lời.

      "Trong sông có cá." Lạc Tử Hân cười cười tiếp lời, : "Ta nghĩ Tiểu Vệ Tử muốn cho ngươi vét cá đấy."

      "Chỉ có nương nương là hiểu nô tài nhất." Vệ Dịch Hiên sảng khoái cười tiếng, ý vị sâu xa nhìn Lạc Tử Hân câu, biết tại sao, trái tim nàng lại đập thình thịch.

      " tốt quá, ta và huynh có thể cùng câu cá rồi." Tích Như vừa nghe vậy vui mừng hớn hở, kéo tay Vệ Dịch Hiên tới ven sông.

      "Thứ này có thể bắt được cá sao?"

      "Dĩ nhiên là có thể!"

      "Nhưng những con cá này trơn như vậy, làm sao mà bắt đây?"

      "Dĩ nhiên là dùng tay bắt rồi."

      Tiếng chuyện của hai người càng ngày càng xa, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xen lẫn tiếng cười vui vẻ, chắc là hai người đó vội vàng câu cá rồi. Lạc Tử Hân nở nụ cười nhạt, ra nàng cũng rất muốn cùng với họ, nhưng nàng muốn ngồi ở chỗ này yên lặng mình trong chốc lát hơn, hiếm khi mới có thể hưởng thụ bầu khí mát mẻ này.

      Nghĩ tới đây, nàng bèn ngồi xuống bờ đê, cuối cùng trong lúc cao hứng, cởi bỏ vớ giày, ngâm đôi chân trần vào trong nước, lập tức cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người. Nàng thích ý đong đưa đôi chân trần trắng nõn trong nước, biết từ đâu đưa tới những con cá , bơi vòng quanh chân nàng, làm cho tính ham chơi của nàng nổi lên, dùng đôi tay nhàng vẩy nước, nụ cười thoải mái lộ mặt.

      Vệ Dịch Hiên vừa quay đầu lại thấy hình ảnh xinh đẹp này, bàn chân của giai nhân ngừng đong đưa trong nước, nét mặt chứa đầy ý cười. dám quấy rầy nàng, chỉ dám đứng từ xa quan sát nụ cười của nàng đến ngây người, khóe miệng khỏi nhếch lên thành nụ cười .

      Chỉ tiếc, tiệc vui chóng tàn, khi Lạc Tử Hân hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh bên dòng suối, đột nhiên trong khí truyền đến tiếng gió bị xé, nàng còn chưa kịp phản ứng thấy tia sáng lạnh lóe trước mắt, giống như có lưỡi dao sắc bén phóng từ đằng trước. Lạc Tử Hân cúi thấp người xuống theo bản năng, sau đó ngửa cổ ra sau, lưỡi kiếm bén nhọn xẹt qua mặt của nàng, khiến trái tim nàng đập dồn dập.

      Tức khắc, người mặc áo đen xuất , định đâm về phía nàng lần nữa, hướng ánh mắt muốn đâm người nàng, kiếm của người áo đen nọ bị người che mặt khác đỡ được, dồn người mặc áo đen lui ra sau vài bước.

      Mặc dù người kia che mặt, nhưng vừa liếc thấy vạt áo ướt nhẹp biết ngay đó chính là Vệ Dịch Hiên. Lúc này vẫn còn nhớ phải che mặt lại, suy nghĩ rất nhạy bén. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, thấy đao quang kiếm ảnh của hai người lóe lên. Chỉ có điều, “kiếm” tay Vệ Dịch Hiên là cành cây khô mà thôi.

      Nhưng mà tình hình như vậy, công phu của Vệ Dịch Hiên hề kém cỏi, ép người nọ liên tục lùi lại phía sau. Chỉ là ban đầu còn nghĩ Vệ Dịch Hiên chiếm thế thượng phong, người áo đen kia cũng còn sức lực chống đỡ nữa bất ngờ lại xuất thêm người tới, trực tiếp chĩa mũi kiếm về phía Lạc Tử Hân. Phía Vệ Dịch Hiên bị người mặc áo đen gắt gao cuốn lấy, bên này có người đánh tới chỗ Lạc Tử Hân đứng, có biện pháp, thể quay người lại cứu nàng kịp lúc.

      Lạc Tử Hân bị người nọ ép lui thẳng về phía sau, nàng thấy được lệnh bài thấp thoáng bên hông người nọ, lập tức hiểu được tất cả, ràng hai người này là do hoàng hậu cố ý phái tới. ngờ hoàng hậu vẫn còn ý muốn nàng phải phơi thây ngoài cung, gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết , lúc ấy chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng thể truy cứu. Đúng là nữ nhân ác độc!

      Lạc Tử Hân hít vào hơi lạnh, vừa lui về sau, tiếng kêu hoảng sợ của Tích Như truyền tới tai, nàng ấy cầm hòn đá liều mạng đập vào người áo đen chĩa kiếm về phía Lạc Tử Hân. Tích Như nóng lòng bảo vệ chủ ngân, ngay cả khi bản thân chút xíu võ công cơ bản nào, phương pháp hạ tiện này lập tức khiến nàng ấy bị đối thủ đá văng ra xa, rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

      Mắt thấy người nọ sắp đánh tới Lạc Tử Hân, Vệ Dịch Hiên kịp lúc thoát khỏi tấn công của người kia, phi thân tới chắn trước mặt nàng, cũng bởi vì bảo vệ nàng, vô ý bị đối phương đả thương cánh tay.

      "." Vệ Dịch Hiên kéo cổ tay
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 77: Tình
      Editor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
      Beta-er: Sam Sam



      phải người đó là Lạc Kiến Phú - phụ thân của mình sao? Điều khiến Lạc Tử Hân nghĩ mãi mà ra đó là nếu phụ thân đến trước cửa chùa, tại sao ông ấy vào đây để tìm nàng, mà lại rất nhiều chuyện với Vệ Dịch Hiên? Mà nhìn vẻ mặt hai người họ, dường như nội dung cuộc chuyện rất là nghiêm túc, hẳn là cái gì đó vô cùng quan trọng.

      Nghĩ như vậy, Lạc Tử Hân liền bước từng bước chậm rãi tới bên cạnh . Lúc này Vệ Dịch Hiên cũng xoay người lại, tình cờ mặt đối mặt với nàng. có chút sửng sốt.

      "Vệ Dịch Hiên, ngươi và cha ta gì với nhau vậy?” Nàng hỏi.

      "Ông ấy dặn ta chăm sóc nàng cẩn thận, có gì đâu." Vệ Dịch Hiên cười dịu dàng, đáp.

      Lạc Tử Hân lắc đầu, , "Vậy tại sao ông ấy vào đây tìm ta? Nhất định hai người gạt ta chuyện gì đó.”

      Vệ Dịch Hiên bị nàng quát lớn, đành ngậm miệng. Tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ chớp chớp đôi mắt, càng khiến Lạc Tử Hân tin tưởng vào phán đoán của bản thân mình. Đột nhiên nàng dùng tay bóp lấy cổ , dồn vào góc chân tường, dùng giọng lạnh lùng để , “Đừng gạt ta, ta hy vọng là ngươi gạt ta.”

      "Mỗi lần nàng ép buộc ta, nàng đều sử dụng chiêu này, chẳng có gì mới mẻ cả.” Vệ Dịch Hiên hề bị “khí thế” của nàng áp đảo, ngược lại, còn nở nụ cười.

      Sắc mặt Lạc Tử Hân sớm đỏ cả lên, bàn tay bóp cổ hơi buông lỏng. Thừa dịp, Vệ Dịch Hiên những thoát ra khỏi nàng, trái lại còn dùng tay phải nắm lấy tay nàng, kéo nàng rời nhanh.


      "Ngươi muốn dẫn ta đâu? Ngươi lôi lôi kéo như vậy, người ngoài nhìn thấy phải làm sao?” Lạc Tử Hân có chút xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng đến cả mang tai.


      Vệ Dịch Diên vẫn dừng bước, vừa vừa chuyện, "Ta đưa nàng đến nơi yên tĩnh, phải nàng muốn biết tất cả mọi chuyện hay sao?”


      Lạc Tử Hân ngậm miệng, để mặc lôi kéo mình rời . Tay nàng bị nắm lấy rời. Trong lòng Lạc Tử Hân có hơi rung động. Đúng lúc đó, ý nghĩ tưởng xuất trong đầu nàng.


      Hình như nàng mất rồi!


      Ý nghĩ vừa xuất , cả người nàng như bị sét đánh, lập tức ngẩn ngơ. Đột nhiên nàng dừng bước, tim đập thình thịch ngừng nghỉ, sắc mặt cũng vì vậy mà đỏ hết cả lên.

      Vệ Dịch Hiên cũng ngừng bước. quay đầu nhìn nàng, dựa theo ánh mắt của nàng, nhìn đến bàn tay nắm, khỏi hé miệng cười, dịu dàng , " thôi."

      Theo bước chân của Vệ Dịch Hiên, hai người cùng nhau tới sơn động bị lấp kín.

      "Ngươi kéo ta đến đây, rốt cuộc muốn gì với ta?” Lạc Tử Hân nhàng rút tay về, rũ mắt xuống nhàng .

      Vệ Dịch Hiên nhìn nàng chăm chú lát. , “ phải nàng muốn biết ta và Lạc đại nhân những gì à? Và còn muốn biết lý do ta tiếp cận nàng, phải sao? Ngày hôm nay, ta cho nàng biết tất cả.”

      Lạc Tử Hân hơi nâng mắt lên, nhìn ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ của , gật đầu.

      "Đương kim hoàng thượng Mục Nguyên Trinh là loạn thần tặc tử. Nếu ta như vậy, nàng có cảm thấy ta là kẻ mưu làm loạn hay ?” Trong mắt lên tia lạnh lẽo.

      Trong lòng Lạc Tử Hân hồi hộp. Quả ngôi vị hoàng đế của Mục Nguyên Trinh được quang minh chính đại, nhưng dù sao Mục Nguyên Trinh làm hoàng đế nhiều năm, nếu gọi là loạn thần tặc tử quá...

      Thấy nàng lời nào, Vệ Dịch Hiên cười cười, , "Trong mắt của đương kim hoàng thượng, phụ thân của nàng là người muốn mưu làm loạn, nhưng ở trong mắt ta, ông ấy là trung thần. Nhưng hai chữ trung thần ở đây phải đối với hoàng thượng, mà là đối với tiên hoàng.”

      "Ngươi... Ngươi cũng là người của tiên hoàng?” Lạc Tử Hân nhướng mày.

      Vệ Dịch Hiên bất đắc dĩ cười, , "Ta vốn dĩ là người của tiên hoàng! Đúng vậy, nàng sai. Ta và phụ thân nàng cùng con đường, mục đích của chúng ta đều như nhau, đó là lật đổ hoàng đế tại. Nhưng mà vào thời điểm đó, chúng ta có quyền thế nào trong tay, cha nàng bị giam vào đại lao, mình ta ở ngoài thể làm được việc gì, lại thêm tiền Thái tử Mục Nguyên Kỳ luôn bị đương kim hoàng thượng khắc chế, chúng ta đành phải án binh bất động. Vì vậy, ta mới giả mạo làm thái giám, trà trộn vào cung.”

      "Cho nên, ngươi dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận ta, rốt cuộc chỉ vì muốn tiếp cận hoàng thượng?" Lạc Tử Hân hết những mối nghi ngờ trong lòng ra.

      "Mục Nguyên Trinh dùng quỷ kế để giết tiên hoàng, phế bỏ Thái tử Nguyên Kỳ, tiêu diệt toàn bộ những người có liên quan đến tiên hoàng. Thế nhưng sau khi đăng cơ, thi hành chính sách tàn bạo, sớm khiến dân chúng khắp nơi vô cùng phẫn nộ. hoàng đế như vậy làm sao sánh được với tiên hoàng? Vì vậy, ta liền hạ quyết tâm để trừ bỏ , ủng hộ Thái tử Nguyên Kỳ lần nữa. Nhưng mà ta chỉ là người thấp bé, cho dù huấn luyện được nhiều cao thủ ở ngoài cung cũng đánh lại được quân triều đình của ,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :