1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 68: Hoa lan

      Editor: Melodysoyani
      Betaer: Bồ CôngAnh + Windchime

      Sau khi Sở Lăng Thiên chết, quả Lạc Tử Hân hơi suy sụp chút. Thay vì là suy sụp, bằng là chua xót trong lòng. Chỉ là, nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, lại quay trở về cuộc sống hậu cung như lang như hổ.

      Vậy mà, vừa mới ổn định tâm trạng, lại nghe được tin Quý phi nương nương mang thai.

      Hôm đó đến chỗ Quý phi thỉnh an và chúc mừng, thấy vẻ mặt bình an khỏe mạnh của Quý phi, vẫn vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng như cũ. Điều này cũng phù hợp với tính cách thường ngày của Quý phi. Trước đây, nàng thích nhiều với người khác, nhưng bỗng ngày hôm nay lại giữ Lạc Tử Hân ở lại, tán gẫu ít.

      "Dạo này Ninh phi nhận được rất nhiều thánh sủng, chắc chắn nhanh có con nối dòng thôi." Quý phi cười nhạt.

      Lạc Tử Hân mỉm cười, cung kính : "Thần thiếp dám."

      Quý phi lạnh nhạt : "Có gì mà dám hay dám, hoàng thượng muốn người nào có con, đây cũng phải chuyện mà ta và ngươi có thể quyết định, đúng ? Chỉ là, bổn cung cảm thấy, hoàng thượng ân sủng ngươi cũng ít, có con thêm lần nữa cũng chỉ là chuyện sớm muộn."

      "Thần thiếp cảm tạ lời chúc tốt lành của Quý phi nương nương." Lạc Tử Hân buông mi mắt, .

      Vị Quý phi này kiêu ngạo lên tận trời, mặt rất ít khi nở nụ cười, nhưng hôm nay, trước mặt Lạc Tử Hân, lại cười rất nhiều lần, chuyện này khiến nàng hơi bất ngờ.

      "Đúng rồi, nghe trong sân của muội muội trồng ít hoa lan?" Quý phi hỏi.

      Lạc Tử Hân ngẩn ra, hiển nhiên là hiểu tại sao Quý phi lại đột nhiên nhắc tới hoa lan, nhưng cũng kịp suy nghĩ, liền : "Đúng là thần thiếp có trồng ít hoa lan."

      Quý phi cười cười, : "Hoa lan rất đẹp, bổn cung cũng rất thích hoa lan, biết muội muội có nguyện ý bỏ đồ thích hay , tặng bổn cung mấy chậu cây chứ?"

      Trong lòng Lạc Tử Hân hơi hồi hộp, chỉ là, chuyện hoa lan trong Thanh Dương cung của nàng cũng phải bí mật gì. Nhưng mà đột nhiên Quý phi muốn xin hoa lan của nàng, cảm thấy hơi khó hiểu. Theo nàng biết, Quý phi rất ít trồng hoa trong sân, hình như cũng thích hoa lắm, tại sao lại đột nhiên xin nàng hoa lan. Vì biết chuyện gì nên đáy lòng nàng vẫn cứ mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái, nhưng cũng được gì.

      "Có phải cầu của bổn cung quá đột ngột hay , muội muội nỡ sao?" Quý phi cười nhạt.

      "Làm sao có thể, chỉ là chậu hoa lan, nếu Quý phi nương nương thích, thần thiếp lập tức sai người đưa chậu tới." Lạc Tử Hân mỉm cười.

      Quý phi hài lòng, ngả người về phía sau, ừ tiếng, rồi cho người lấy điểm tâm, mời Lạc Tử Hân ăn chút, xem ra tâm tình tệ.

      Từ chỗ Quý phi ra ngoài, Lạc Tử Hân liền để cho Tâm Nhụy chọn chậu hoa lan nở tệ lắm đưa đến chỗ Quý phi.

      Quý phi mang thai, tất nhiên trong lòng hoàng thượng cực kỳ vui mừng, số lần đến tẩm cung của Quý phi vẫn nhiều chứ ít . Gần đây, phi tử mang thai cũng có ít, nhưng có thể sinh đẻ thuận lợi, lại gần như có. Cho nên tại, ngoại trừ Ôn tần, lại thêm Quý phi có thai, dĩ nhiên là hoàng thượng phải quan tâm chu đáo.

      Được hoàng thượng sủng ái, Quý phi càng thêm kiêu căng. Hoàng thượng cũng thương nàng, có lẽ vì thế mà nàng đến chỗ hoàng hậu vào sáng sớm. Ôn tần cũng được ân sủng, nhưng hề làm như vậy. Cho nên rất nhiều lần, mỗi khi hoàng hậu nhắc tới Quý phi, đáy mắt lại lên tia ghen ghét, đố kị.

      buổi sáng an lành, nhưng xem ra tâm tình hoàng hậu cũng tốt, giọng sắc bén hơn ngày thường ít. Chúng phi ngồi phía dưới, thấy hoàng hậu như thế, cũng dám thêm cái gì, chỉ khúm núm nghe theo lời của nàng..., cũng tránh chọc nàng tức giận.

      "Hôm nay trong cung có hai phi tử có thai, phải chú ý nhiều hơn, đặc biệt là các loại hoa cỏ .... Ôn tần, nghe ngươi cũng trồng ít hoa trong cung mình đúng ?" Hoàng hậu với Trình Ngọc Dao.

      Ôn tần gật đầu cái, : "Đúng là có trồng, nhưng cũng nhiều, mời thái y đến xem, có gì đáng ngại cả."

      Hoàng hậu khẽ vuốt cằm, : "Vậy tốt, ngược lại là Ninh phi, Thanh Dương cung của ngươi cũng trồng ít hoa đấy, Ôn tần thường đến chỗ của ngươi, ngươi cũng phải chú ý chút, đặc biệt là hoa lan."

      Khi hoàng hậu đến hoa lan tròng mắt hơi sắc bén, Lạc Tử Hân hơi ngẩn ra. Cũng phải ngày đầu tiên nàng trồng hoa lan, mà Ôn tần cũng mang thai được năm tháng, hôm nay mới đến hoa lan, điều này cũng bình thường.

      Chuyện này khỏi khiến nàng nhớ lại chuyện Quý phi xin hoa lan mấy ngày trước, trong lòng xuất cảm giác khác thường.

      "Thần thiếp cố gắng chú ý hết mức, tạ hoàng hậu nương nương nhắc nhở."
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 69: Chuyện cũ

      Editor: Melodysoyani + Vạn Hoa Phi Vũ
      Betaer: Bồ CôngAnh + Windchime

      Lạc Tử Hân ngước mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hoàng đế, ánh mắt ra vẻ cực kỳ hoang mang, : "Hoàng thượng, thần thiếp gì sai sao? ra thần thiếp cũng trách cứ hoàng hậu, hoàng hậu cũng là vì bình an trong cung, dù sao bây giờ Ôn tần mang thai, hoàng hậu làm như vậy cũng là..."

      "Trẫm về chuyện hoàng hậu với nàng." Mục Nguyên Trinh đột nhiên tăng thêm lực nắm bả vai nàng, , "Nàng là... Ngọc Hân..."

      Lạc Tử Hân cố ra vẻ ngạc nhiên, lên tiếng : "Tại sao hoàng thượng lại biết tên hồi của thần thiếp vậy? Đó là tên thần thiếp tự mình đặt lúc ở Lê Châu. Khi đó thần thiếp phát cháo miễn phí đường, lại muốn cho người ta biết tên , liền tùy ý lấy tên này. A, chẳng lẽ lúc ấy hoàng thượng cũng ở đường..."

      Mục Nguyên Trinh nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, mà nữ nhân vẫn cứ tự mình, nhưng trong giây lát, nàng lại dừng lại, ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn , tựa như đột nhiên hiểu được chuyện gì.

      "Nàng là Ngọc Hân, vậy mà cho tới hôm nay trẫm mới biết, vậy mà nàng lại dùng tên giả. Khó trách lúc trẫm trở lại Lê Châu, hỏi thăm như thế nào cũng thấy tin tức của nàng, ra là nàng..." Mục Nguyên Trinh , trong giọng đầy tức giận, nhưng lại thấy chút tức giận nào trong đôi mắt , ngược lại có chút dịu dàng.

      "Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài..." Nàng trợn to hai mắt, ánh mắt lóe tia nghi ngờ.

      "Lúc trẫm còn bé, mẫu hậu vẫn gọi trẫm là Hổ Húc, cũng coi là cái tên tục của trẫm."

      "Hổ Húc, Hổ ca ca..." Lạc Tử Hân lẩm bẩm trong miệng, dòng nước mắt tuôn ra.

      Đột nhiên, hoàng thượng ôm nàng vào trong ngực, ghé đầu vào hõm cổ của nàng, : "Là ta, Hổ ca ca, ra lâu như vậy, người ta nhớ lại vẫn luôn ở bên cạnh ta, mà ta, vậy mà lại phát được."

      Lạc Tử Hân bị ôm chặt trong ngực, trong lòng cũng cảm khái thôi, khỏi nhớ lại những chuyện năm đó, mềm nhũn mặc cho ôm như vậy, nhàng đặt tay hông .

      Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bên hông, lại có chút nghẹn ngào, : "Năm đó, vì phụ hoàng triệu ta về cung gấp, ta mới kịp chào hỏi nàng về kinh. Nhưng chờ đến khi ta trở lại nơi đó, lại thấy nàng trở lại hồ Yên Vân. Vì vậy ta hỏi thăm khắp nơi, chẳng qua là, khi đó nàng cũng cho ta biết tên của nàng, càng biết nhà nàng ở đâu, chỉ biết tên của nàng là Ngọc Hân. Nhưng mà, có cái tên Ngọc Hân này, cũng ai biết nàng là ai, ta tìm rất lâu cũng thấy tin tức của nàng, chỉ có thể trở về kinh. Lại nghĩ rằng, nha đầu hư hỏng này, vậy mà phải tên là Ngọc Hân, mà là thiên kim Viên phủ."

      "Hoàng thượng, ngài cũng tên của ngài cho ta mà, chúng ta hòa nhau." Lạc Tử Hân bĩu môi, làm nũng y như ngày trước.

      Mục Nguyên Trinh buông nàng ra, nhìn nàng giận giữ làm nũng, trái tim xuất chút tình cảm dịu dàng, ngón tay sờ , lau nước mắt khóe mắt nàng, : "Ta vẫn luôn nhớ năm đó nàng rất thích hoa lan, lại đưa cho ta rất nhiều hạt đậu, còn nữa, chúng ta còn cùng nhau ngắm sao băng, thả diều, còn có rất nhiều kỉ niệm. Ta còn nhớ, nàng đồng ý gả cho ta, còn nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già."

      Mắt Lạc Tử Hân cũng mông lung, nức nở : "Thần thiếp được hoàng thượng mến, sau nhiều năm mà vẫn còn nhớ những chuyện này như vậy, trong lòng vô cùng cảm động."

      "Nhưng mà, chuyện ta thấy vui vẻ nhất chính là nàng gả cho ta rồi." Mục Nguyên Trinh mừng rỡ cầm hai tay của nàng, nhìn ra được, bây giờ cực kì kích động.

      "Thần thiếp chỉ là Ninh phi của hoàng thượng, thần thiếp..." Lạc Tử Hân ngập ngừng, ấp úng, khẽ khép hờ mắt.

      "Nàng trách ta lập nàng làm hoàng hậu sao? Năm đó, ta..." Con ngươi
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 70: Quay lại tai ương kiếp trước

      Edit: Saki
      Beta: Puck

      Tâm Nhị nhìn hộp phấn trong tay, bĩu môi : “Đây là phấn hoa hồng. Nương nương, người giữ cái này làm gì vậy?”

      Phấn hoa hồng? Quả nhiên ngoài dự đoán của nàng, giống hệt với kiếp trước, có người giấu đồ trong ngăn tủ của nàng, chỉ sợ là để thuận tiện cho người đến lục soát, sau đó nàng bị vu cho tội mưu sát hoàng tự.

      Hoàng hậu, ngươi quả nhiên rất ác độc!

      “Tích Như, ngươi theo lời ta làm chút chuyện.” Lạc Tử Hân bên tai Tích Như vài câu. Kỳ thời gian Tích Như theo Lạc Tử Hân lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu được số chuyện trong cung, lúc nghe thấy Tâm Nhị đến phấn hoa hồng, cũng hiểu đại khái, giờ lại nghe chủ tử vậy, lập tức ngầm hiểu, gật gật đầu rồi cầm lấy cái hộp tay Lạc Tử Hân, lui xuống.

      Quả nhiên giống với dự đoán của Lạc Tử Hân, rất nhanh có người lục soát đến Thanh Dương cung.

      “Ninh phi nương nương, thực xin lỗi, đây là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, chỉ có thể đắc tội rồi.” Thái giám nịnh nọt cười cười, cũng chờ Lạc Tử Hân chuyện chỉ huy đám cung nhân vào lục soát Thanh Dương cung.

      Khóe miệng Lạc Tử Hân sớm cong cong, mắt thấy những cung nhân này xông vào trong, cũng ngăn trở.

      Qua lúc lâu sau, trong phòng quả thực tìm được cái hộp màu hồng nhạt để trong tủ quần áo, cung kính đưa cho thái giám cầm đầu, : “Lý công công, tìm được cái hộp này bên trong phòng, bên trong có chút phấn, biết là phấn gì.”

      Lý công công cầm lấy cái hộp, mở ra nhìn, quả nhiên như lời tiểu thái giám kia , liền xoay người nhìn Lạc Tử Hân, cười hiểm, : “Ninh phi nương nương, người có thể giải thích xem đây là vật gì ?”

      Lạc Tử Hân tỏ vẻ kinh ngạc, : “Cho tới giờ trong cung của bản cung vẫn có loại đồ này, đây phải đồ trong cung của bản cung.”

      Lý công công kia cười hắc hắc: “Nhưng thứ này đúng là được tìm thấy từ trong tủ quần áo của nương nương, chuyện này chỉ sợ nương nương thể phủ nhận.”

      “Chuyện này...” Lạc Tử Hân nhìn cái hộp trong tay thái giám, mờ mịt hồi lâu gì.

      Lý công công thấy vậy, mặt lộ vẻ tươi cười : “Chuyện này nô tài dám quyết định, nương nương theo nô tài gặp Hoàng hậu, để Hoàng hậu nương nương quyết định thôi.”

      Lạc Tử Hân : “Nếu công công như thế, vậy bản cung theo ngươi chuyến vậy.”

      Nhìn sắc mặt trấn định của Lạc Tử Hân, tươi cười của Lý công công hơi ngừng, có lẽ biểu của Ninh phi hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của , khiến cho thấy bất an trong lòng.

      tới Kiền Ninh cung, trừ Hoàng hậu, Thục phi cũng có mặt.

      “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Đức phi nương nương an khang.” Lạc Tử Hân hành lễ theo đúng nghi thức.

      “Nghe Tiểu Lý Tử , trong cung của ngươi tìm được cái hộp, ngươi giải thích như thế nào?” Ngữ khí của Hoàng hậu lạnh nhạt, nhưng lộ uy nghiêm.

      Lạc Tử Hân cười cười, : “Hoàng hậu nương nương cho rằng, cái hộp này chứa cái gì?”

      Hoàng hậu ngạo nghễ cười cười, : “Bản cung tính, bằng tuyên Thái y qua đây nhìn chút, cũng thể để người khác bản cung vu oan cho ngươi.”

      Lạc Tử Hân mỉm cười: “Cẩn tuân ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.”

      Hoàng hậu thấy nàng trấn định như vậy, trong lòng có chút yên, thầm nghĩ, chẳng lẽ là đám nô tài tìm lầm đồ rồi? Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, ra lệnh tuyên Thái y vào.

      “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, trong hộp này là phấn an thần bình thường.” Thái y cung kính hồi báo lại với Hoàng hậu.

      “Phấn an thần? phải là phấn hoa...” Hoàng hậu được nửa liền im lặng, liếc mắt nhìn Lạc Tử Hân cúi đầu đứng trước mặt, tuy có tức giận nhưng dám ra, phất phất tay để cho Thái y lui ra trước.

      “Nương nương, đây chỉ là hộp phấn an thần, thần thiếp
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 71: Quanh co khúc khuỷu

      Edit: Saki + stli
      Beta: Puck

      Lạc Tử Hân nhìn tổ yến Tô ma ma bưng, trong lòng hiểu được hơn phân nửa, thầm hít hơi sâu.

      “Sao thế, sợ bản cung hạ độc sao?” Hoàng hậu nhìn Lạc Tử Hân ngồi yên, cười cười, trong giọng tràn ngập uy hiếp, “Ngươi dám nhận đồ bản cung ban thưởng cho sao?”

      Sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên trầm xuống, ác độc nhìn nàng, khẽ ra hiệu, Tô ma ma lập tức hiểu được, tiến lên nắm cằm Lạc Tử Hân, cứng rắn rót canh vào miệng nàng.

      Lạc Tử Hân bị Tô ma ma nắm cằm thô bạo cả kinh ho khan liên tục, rất dễ dàng mới ngừng được, : “Hoàng hậu, vì sao lại bức bách thần thiếp?”

      “Bản cung chỉ là muốn cho ngươi biết, bản cung mới là người quan trọng nhất trong hậu cung này, cũng là người quan trọng nhất đối với Hoàng thượng.” Hoàng hậu chăm chú nhìn nàng, gằn từng câu từng chữ.

      Hoàng hậu lại đột nhiên cười dịu dàng, : “Ngươi trở về Thanh Dương cung của ngươi , cũng miễn cho ngươi thấp thỏm, sau khi tra chuyện này, bổn cung truyền triệu ngươi lần nữa.”

      xong liền xoay người rời khỏi gian phòng, khi người rất xa rồi vẫn còn nghe được tiếng cười đắc ý của Hoàng hậu. Lạc Tử Hân nhìn bóng lưng của nàng ta, khóe môi khẽ nhếch lên.

      đêm này, có ánh trăng, nhưng trong Thanh Dương cung lại yên ổn. Đương lúc đêm khuya, lại có người vào Thanh Dương cung. Chỉ thấy mấy gã thái giám đỡ thị vệ bất tỉnh nhân tới bên ngoài phòng Lạc Tử Hân. Mà lúc này, thái giám gác đêm và cung nữ trong Thanh Dương cung đều dựa vào cửa ngủ thiếp .

      Những tên thái giám này vừa mở cửa lập tức thổi chút hương vào trong phòng, Lạc Tử Hân vốn nằm giường bị hương khói hun, đầu hơi lệch , lại ngủ càng sâu hơn.

      Những thái giám này lại đỡ thị vệ hôn mê bất tỉnh vào phòng, đặt lên giường nàng, cũng cởi luôn quần áo của thị vệ, lộ vẻ lộn xộn chịu nổi.

      thôi.” Thái giám cầm đầu đè thấp thanh với đồng bọn, trong nháy mắt đóng cửa lại, mấy người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

      tới thời gian ly trà , trước cửa gian phòng kia, lại xuất người áo đen...

      Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, ngoài cửa Thanh Dương cung nghênh đón đại giá của Hoàng thượng và Hoàng hậu.

      “Hoàng thượng cát tường, Hoàng hậu cát tường.” Tâm Nhị vừa thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đến, liền luống cuống phen.

      Mới buổi sáng sớm tinh mơ mà Hoàng thượng và Hoàng hậu đồng thời đại giá quang lâm đến Thanh Dương cung, đây là lần đầu tiên, mà sắc mặt Hoàng thượng cổ quái, còn Hoàng hậu lại là bộ dạng hưng phấn đến vấn tội, điều này khiến Tâm Nhị cảm giác được tình huống ổn, lại nhớ tới mấy ngày trước Hoàng hậu chỉ điểm chủ tử hại Quý phi sảy thai, nhất thời khẩn trương đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

      “Hoàng thượng, để nô tì gọi chủ tử dậy.” Tâm Nhị lắp bắp .

      cần, trẫm tự mình nhìn nàng.” Sắc mặt Hoàng thượng ngưng trọng, bước nhanh vào phòng của Lạc Tử Hân.

      Hoàng hậu cho cái sắc mặt, Tô ma ma liền tiến lên đẩy cửa phòng Lạc Tử Hân ra, Hoàng thượng dừng chút, cũng bước vào.

      “Ninh phi...” Hoàng hậu vừa mở miệng lạnh lùng quát to, nhưng lúc nhìn thấy giường ngây ngẩn cả người.

      Nàng cho rằng giường đáng nhẽ phải trình diễn màn mờ ám mới đúng, nhưng bây giờ lại chỉ thấy mình Ninh phi, người bị Hoàng hậu quát, xoa hai mắt nhập nhèm chưa tỉnh hẳn, từ từ ngồi dậy.

      Khi thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ở đây, mặt Lạc Tử Hân lên vẻ kinh ngạc, lập tức ý thức
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 72: Thân thế phong ba (1)

      Edit: ..Lam Thiên..
      Beta: Puck

      "Nương nương, nghĩ tới dự cảm của người lại chuẩn như vậy, nô tỳ cảm thấy giống qua nước sôi lửa bỏng lần vậy, chấn động lòng người." Tích Như xong, vẻ mặt vô cùng khoa trương, nàng quá bội phục chủ tử nhà mình rồi, lại có thể liệu như thần.

      Lạc Tử Hân hé miệng mỉm cười, đối với khoa trương của Tích Như, nàng lựa chọn trầm mặc.

      Chuyện này có thể thuận lợi như thế, ra cũng phải do nàng tính toán tài tình như vậy, mà do nàng trải qua kiếp trước. Cho nên, nàng mới có thể biết ràng chuyện Hoàng hậu hạ dược câm, cho nên trước lúc bị Hoàng hậu mời Kiền Ninh cung, nàng mới có thể an bài Tích Như tìm Vệ Dịch Hiên, cũng báo trước có thể xảy ra chuyện hạ độc.

      Chỉ có điều Tích Như và Vệ Dịch Hiên hợp tác quả thực chính là thiên y vô phùng (*), Tích Như gặp được Tô ma ma ở đường, nên cố ý đổ nước canh lên người ma ma, thừa dịp ma ma lau chùi, Vệ Dịch Hiên nhân cơ hội đổi chén tổ yến ma ma để ở bên cạnh, đây cũng là nguyên nhân sau khi nàng uống xong chén dược câm này mà vẫn có thể bình an vô . Nhưng vào lúc này, Lạc Tử Hân cũng phải thầm tán thưởng công phu của Vệ Dịch Hiên, chỉ cần chút thời gian ngắn ngủi, là có thể thần biết quỷ hay tráo đổi chén canh, công phu nhất định đơn giản. Ít nhất, chén này đổi xong rồi nhưng ngay cả bóng dáng của Tích Như cũng nhìn thấy, sau đó Tích Như còn ngây ngốc hỏi Vệ Dịch Hiên, rốt cuộc đổi được chưa? Lúc Vệ Dịch Hiên cho nàng biết ra tay thành công Tích Như vẫn còn tin.

      (*) Thiên y vô phùng : nghĩa là áo tiên thấy vết chỉ khâu, ở đây ý mọi việc đều phối hợp chặt chẽ có sơ hở chê vào đâu được.

      Sau đó nàng bị Hoàng hậu nhốt vào phòng, lập tức có người phóng ám khí vào cho nàng, thấy tờ giấy viết dòng chữ độc dược được đổi, lúc này nàng mới yên tâm lớn mật tùy ý Tô ma ma mạnh mẽ ép nàng uống chén tổ yến kia.

      Sau đó, nàng trở lại Thanh Dương cung, đêm đó lại để Tích Như tìm Vệ Dịch Hiên, báo cho biết có thể có người hạ mê hương với nàng, bịa đặt nàng thông dâm. Cho nên Vệ Dịch Hiên mặc y phục dạ hành màu đen lại lần nữa hùng cứu mỹ nhân, lôi người kia ra ngoài.

      Sợ rằng sau loạt chuyện này, dù thế nào Hoàng hậu cũng nghĩ tới đúng là do Ninh phi nàng biết trước tiên cơ. Chỉ có điều, e rằng Hoàng hậu càng nghĩ tới, Hoàng thượng lại có thể phát chuyện Hoàng hậu hạ độc. Khóe miệng Lạc Tử Hân vẽ ra đường vòng cung xinh đẹp.

      Ngay sau khi Tích Như đổi chén tổ yến trong tay Tô ma ma, Vệ Dịch Hiên lập tức cầm chén canh có độc tới chỗ Hoàng thượng, đây được phát từ chỗ cung nữ trong cung Hoàng hậu, sợ bất lợi với Hoàng hậu. Hoàng thượng liền lệnh Vệ Dịch Hiên triệt để điều tra chuyện này, bắt cung tới, phạt nghiêm khắc, quả nhiên vị cung nữ này chịu nổi, ra toàn bộ, chỉ có điều Vệ Dịch Hiên cho nàng tiền thưởng, cho nên sợ rằng đến bây giờ, Hoàng hậu cũng biết chuyện này do cung nữ bên cạnh mình bán đứng.

      Bên này, Hoàng hậu dĩ nhiên là phiền muộn vài ngày vẫn ngủ ngon, vốn cho rằng có thể thuận lợi diệt trừ cái gai trong mắt, nhưng ngờ chẳng những diệt trừ được nàng ta, ngược lại, còn khiến cho mình mất hết mặt mũi ở trước mặt Hoàng thượng, đặc biệt là thời điểm Hoàng thượng câu có thể nâng nàng lên hậu vị, cũng có thể kéo nàng xuống kia, khiến trong lòng nàng nảy sinh bất an. Lại càng đắn đo biết tiếp theo có nên tiếp tục đối phó với Ninh phi hay ? Nhưng nếu mặc kệ, chẳng may nàng ta là Ngọc Hân ban đầu kia, vậy tâm hoàng thượng có thể hoàn toàn hướng về nàng ta rồi, chừng đến lúc đó nàng vẫn khó giữ được hậu vị.

      "Hoàng hậu, lão nô nghe được tin tức." Tô ma ma vào, tiện tay đóng cửa, mặt lộ vẻ thần bí.

      "Tin tức gì? Gần đây bổn cung quá xui xẻo rồi, nếu là tin tức xấu vậy trước hết đừng ." Hoàng hậu nhíu mày cái.

      Tô ma ma lập tức cười nịnh : "Nương nương, lần này là tin tức tốt, nô tỳ khẳng định người nghe xong nhất định hết buồn phiền."

      "Hả! Vậy nghe thử chút?" Hoàng hậu nghe vậy thoáng có chút tinh thần, ngồi thẳng người nhìn Tô ma ma.

      “Trong đại lao nô tỳ có biết ngục tốt, hôm đó cho nô tỳ biết chuyện." Tô ma ma cười hắc hắc tiếng, : " chính là tối hôm trước khí phó viện Thái y viện Sở Lăng Thiên bị ban cái chết, Ninh phi đại lao gặp . Ngục tốt này nghe được đối thoại của họ biết được bí mật lớn kinh thiên."

      "Bí mật lớn?" Trong mắt Hoàng hậu lập tức phát ra ánh sáng, : "Chẳng lẽ là hai người họ có tư tình?"

      "Có tư tình hay , ngục tốt này cũng dám xác định, nhưng lại nghe được thân thế thực của Ninh phi, ra nàng ta vốn phải là nữ nhi của Viên Chiêu."

      "Cái gì?" Hoàng hậu đứng lên từ chỗ ngồi ngay lập tức, vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi là Ninh phi nàng ta khi quân?"

      Tô ma ma hưng phấn ngừng gật đầu, : "Còn có việc càng làm cho người ta hưng phấn hơn, người đoán Ninh phi này, thân thế thực là gì?"

      Hoàng hậu lập tức hứng thú, vội hỏi: "Thế nào? Thân thế của nàng ta tầm thường sao?"

      "Đâu chỉ tầm thường, hắc hắc, nương nương, chỉ sợ người có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới , Ninh phi lại là nữ nhi của phế thần tiền triều Lạc Kiến Phú,Lạc Tử Hân."

      "Cái gì? Lạc Kiến Phú?" Mặt Hoàng hậu khiếp sợ nhìn Tô ma ma, kết quả này đúng là nàng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :