1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 65: Mưu phản.

      Edit: ericaklausee

      Beta: A Cửu

      Chuyện Phạm tài nhân mới trôi qua năm ngày, Lạc Tử Hân liền nghe thấy chuyện thiếu chút nữa làm cho nàng bất tỉnh, đó chính là nghe có người tố cáo Viên Chiêu gặp mặt người nước Bạch Thiêu.

      Nước Bạch Thiêu, chính là địch quốc lớn nhất của nước Đại Vũ, hai nước ai nhường ai nhiều năm, hơn nữa vì nước Bạch Thiêu xâm phạm nhiều lần, vì thế tạo ra ít rắc rối ở biên cảnh, có thể hoàng thượng luôn hận Bạch Tiêu đến thấu xương. Hôm nay, lại Viên Chiêu gặp mặt người nước Bạch Thiêu, chuyện này phải là thẳng thắn nghi ngờ ông ta có ý định phản quốc sao?

      "Nương nương, nô tỳ nghe lão gia bị hoàng thượng cho triệu vào cung, hình như chứng cứ rất bất lợi với lão gia." Tích Như vội vàng chạy vào hét lên bên tai Lạc Tử Hân.

      Lòng Lạc Tử Hân vô cùng khó chịu, lập tức liên tưởng tới lời của Phạm tài nhân vào vài ngày trước đó, chẳng lẽ chuyện này cũng giống như lời Phạm tài nhân , Viên gia có ý đồ mưu phản sao? Nghĩ tới đây, lại cảm thấy phần lớn chuyện này đều có liên quan tới Phạm tài nhân, chẳng qua chuyện chứng cứ là thế nào?

      Nàng cũng tin Viên Chiêu ngu ngốc đến mức gặp mặt người nước Bạch Thiêu, lấy hiểu biết của nàng đối với Viên Chiêu, từ trước đến giờ ông ấy là người ngay thẳng chính trực, vẫn luôn trung thành và tận tâm với hoàng đế, nếu ông ấy có ý định phản quốc cho dù đánh chết nàng cũng tin. Cho nên, khả năng lớn nhất của chuyện này chính là có người cố ý ra tay, muốn hãm hại Viên gia. djeiend4nl3qu.y.d0.n

      Nhưng, khi Viên Chiêu đắc tội với Hoàng thượng, chỉ sợ Ninh phi nàng cũng có kết quả tốt. Vì vậy, chuyện này tuyệt đối thể khiến những người hãm hại Viên gia được như ý. Mặc dù nàng chỉ là tỳ nữ của Viên gia, là người thay thế tiểu thư Viên gia tiến cung, nhưng năm kia ở Viên gia, phu thê Viên Chiêu và tiểu thư Viên Tiêm Vũ đối xử với nàng tệ, về sau khi vào cung, với sống cuộc sống chìm nổi nơi hậu cung này, thỉnh thoảng Viên gia cũng phái người đến thăm hỏi. Chẳng qua, rốt cuộc cũng chỉ là tỳ nữ ở Viên gia, quan tâm mà Viên dành cho nàng vẫn có hạn, có điều, mặc dù quan hệ giữa nàng và Viên gia vẫn duy trì thái độ nóng lạnh, nhưng về mặt cảm tình nàng vẫn còn chút cảm động và nhớ nhung với Viên gia. Vì thế, lúc Lạc Tử Hân nghe thấy Viên gia gặp nạn, mặt là cảm thấy liên lụy đến mình, mặt khác cũng là lòng lo lắng.

      Thế nhưng, rốt cuộc chuyện hãm hại này là thế nào? Có cách nào để phản bác chứng cứ của bọn họ hay ? Đây chính là mấu chốt vô cùng quan trọng, chỉ có biết những điều này mới có thể nghĩ cách để giải cứu.

      Lạc Tử Hân trầm tư suy nghĩ, cuồi cùng vẫn cảm thấy chuyện này là do Phạm tài nhân xuống tay, liền gọi Tích Như tới, bên tai nàng.

      Lúc chuyện cùng Tích Như, đột nhiên Tâm Nhụy xông vào, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ vô cùng căng thẳng, : "Nương nương, xong rồi."

      Lòng Lạc Tử Hân chấn động mạnh, ánh mắt rụt lại, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

      Tâm Nhụy vuốt ngực cái, xoa dịu tâm tình vô cùng kích động của mình, : "Nương nương, mới vừa rồi nô tỳ có hỏi thăm được từ chỗ Phó công công, Viên đại nhân bị nhốt vào Thiên Lao, là chứng cứ vô cùng xác , chờ xét xử."

      "Cái gì? Nhanh như vậy sao?" Tích Như hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên, mắt trừng lớn, tay chân luống cuống nhìn Lạc Tử Hân.

      Lạc Tử Hân nắm tay vịn ghế ngồi chặt, móng tay đâm vào trong thịt, để lại dấu đỏ sâu.

      "Tích Như, cứ làm chuyện ta mới vừa giao cho ngươi , phải nhanh lên." Giọng của Lạc Tử Hân sắc bén nhưng lại có chút run rẩy, hiển nhiên với nàng mà tin tức này tới quá nhanh, ràng có chút ứng phó kịp.

      Nàng bắt đầu thấy hối hận, hôm đó sau khi từ chỗ của Phạm tài nhân ra ngoài nên cảnh giác hơn, vài lời nhắc nhở Viên Chiêu, chỉ hi vọng rằng tại nàng còn kịp làm chút chuyện.

      Sáng sớm hôm sau, hoàng thượng hạ lệnh xử trảm Viên Chiêu, tin này truyền ra, nghe Ninh phi ở Thanh Dương cung khóc đến mức chết sống lại, mấy ngày liên tiếp cơm nước vô.

      Vậy mà dường như hoàng
      http://***************.com/downloads/posts/3080712.png

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 66: Trôi nổi mặt nước

      Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
      Betaer: Bồ CôngAnh + Windchime

      Trong lòng Phạm tài nhân đầy rung động, ngập ngừng, ấp úng : "Chàng... Siêu Bình?"

      Dường như tấm lưng kia khẽ run cái, muốn cất bước rời . Lại nghe Phạm tài nhân lớn tiếng gọi: "Chàng đừng ."

      Bóng người kia dừng chút, cuối cùng vẫn ngừng lại, cũng quay đầu, lạnh nhạt : "An Dung, nàng hãy tự bảo vệ mình tốt, ta phải đây."

      "Siêu Bình, chàng là Siêu Bình đúng ?" Phạm tài nhân bất chấp tất cả vội vàng chạy ra.

      "Đừng đến gần, đứng ở đằng xa là được rồi." Lưu Siêu Bình , "Bây giờ ta là quỷ, nàng thể đến gần ta."

      "Ta sợ, cho dù chàng là quỷ, ta biết chàng làm hại ta. Vừa rồi là chàng cứu ta đúng ?" Đôi mắt Phạm tài nhân chan chứa nước mắt.

      Lưu Siêu Bình thở hơi dài, thanh yếu ớt, mang theo vô vàn đau thương, : "An Dung, ta xin lỗi nàng, là ta hại nàng. Nếu như phải là ta, bây giờ nàng vẫn là Thuận phi tốt đẹp như cũ. Nàng nên hận ta."

      " phải vậy, Siêu Bình, ta cho phép chàng như vậy, nếu như phải do ta xúi giục, chàng cũng bồi dưỡng cao thủ ở bên ngoài, cũng bị người thừa nước đục thả câu lợi dụng." Đôi mắt Phạm tài nhân rũ xuống, nước mắt chảy dài.

      "Aizzz." Lưu Siêu Bình thở dài tiếng, , "Sao nàng lại trêu chọc con quỷ kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Phạm tài nhân : "Con quỷ kia chính là Ninh phi Viên Tiêm Vũ, sau khi nàng ta chết tới đòi nợ ta."

      "Hả? là nàng hại chết nàng ta sao?" Giọng của Lưu Siêu Bình có chút trách cứ.

      "Đúng, là ta hại Viên chiêu, là ta khiến Viên Tiêm Vũ ôm hận tự sát. Ta thích dáng vẻ cao cao tại thượng của Viên Tiêm Vũ. Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể lấy được tất cả, còn ta lại chỉ có hai bàn tay trắng, có phẩm cấp, còn mất chàng."

      "Nàng lại có thể động vào được Viên chiêu? Chuyện này khiến ta có chút ngạc nhiên." Lưu Siêu Bình .

      Phạm tài nhân cười cười, : "Vốn ta chỉ giả ngây giả dại, muốn đẩy chuyện sát thủ bên ngoài cung cho Ninh phi. Nhưng sau đó lại có người với ta, bằng diệt trừ Ninh phi tận gốc tốt hơn, vì vậy liền nghĩ tới nhóm sát thủ chúng ta huấn luyện ngoài cung kia, để cho bọn họ đóng giả làm người Bạch Thiêu, tính kế Viên chiêu, lại gửi phong thư mật cho hoàng thượng. Bằng chứng ràng, dù thế nào nữa Viên chiêu cũng thoát được tội. Lúc này, bởi vì chuyện của phụ thân, Viên Tiêm Vũ cũng bị dính líu, mặc dù hoàng thượng hạ phẩm cấp của nàng ta, nhưng cũng tin tưởng nàng ta nữa, thậm chí còn lời tàn nhẫn ấy. Viên Tiêm Vũ này đúng là da mặt mỏng, ngờ lại tự sát.”

      "Hả? như vậy, đám sát thủ chúng ta huấn luyện ngoài cung kia vẫn nghe theo lệnh của nàng sao?" Giọng của Lưu Siêu Bình có vẻ rất thoải mái.

      "Phải, vẫn còn ở chỗ ngõ cách đây ba dặm đó, lời ta bọn họ vẫn nghe, ngày sau vẫn có thể dùng đến những người này. Đúng là, lần này giúp ta việc lớn rồi." Giọng Phạm tài nhân có vẻ hài lòng, sau đó con ngươi lại phai nhạt, có chút đau buồn, "Chỉ là, chàng ở bên cạnh ta nữa rồi, ta rất nhớ chàng."

      "Ta nghĩ ra, Lưu Siêu Bình có tài đức gì, lại có thể khiến Phạm tài nhân quan tâm như thế." Đột nhiên Lưu Siêu Bình cao giọng .

      "Siêu Bình? Lời này của chàng..." Phạm tài nhân chợt thấy khác thường, trong lòng hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn tấm lưng trước mắt.

      " sai, ta căn bản phải Lưu Siêu Bình gì cả." Người nọ đột nhiên xoay người lại, cởi áo khoác, hiển nhiên chính là thái giám Vệ Dịch Hiên.

      "Ngươi..." Lúc này Phạm tài nhân lập tức phản ứng kịp, cuối cùng cũng hiểu chân tướng chuyện ma quỷ ngày hôm nay. thẳng ra là bị mắc mưu, nhưng còn kịp nữa, trong bụi hoa bên cạnh lập tức xuất bóng dáng Lưu Nghệ Long và hoàng thượng.

      ra đây là cái bẫy, tất cả đều muốn lừa nàng ra , nhất thời, sắc mặt Phạm

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 67: Sở Lăng Thiên

      Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

      Betaer: Bồ CôngAnh + Windchime

      Phạm An Dung vừa mới bị đánh chết, hoàng đế liền truyền lệnh diệt sạch những người liên quan đến chuyện này, bao gồm cả mấy “Cao thủ” ở ngoài cung kia, ai lọt lưới. Vậy mà có người, lại trở thành tâm điểm của tất cả mọi người trong cung, từ xuống dưới, người này chính là Sở Lăng Thiên.

      Hôm đó, lúc giả làm ma quỷ, Phạm An Dung ra cái tên Sở Lăng Thiên, hiển nhiên hoàng đế cũng bỏ qua, cho nên trở thành đối tượng được hoàng thượng điều tra rất kỹ.

      "Bên hoàng thượng sao rồi? Sở thái y... thế nào?" Lạc Tử Hân nhìn Tích Như vừa tiến vào từ bên ngoài, khẽ cắn môi dưới.

      Tích Như vào từ cửa sau, liếc mắt nhìn trộm Lạc Tử Hân, con ngươi u ám, hình như muốn lại thôi, vẻ mặt vô cùng cổ quái.

      "Có gì ổn sao?" Nhìn vẻ mặt Tích Như như thế, lòng Lạc Tử Hân khẽ trầm xuống chút, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

      "Nương nương, Đại Lý Tự tra xét chuyện này. Nhưng mà nô tỳ hỏi thăm chút, có vẻ như quả là Sở thái y có tham dự vào chuyện này, có lẽ lời lúc trước của Phạm tài nhân cũng phải là lời dối." Tích Như chậm chạp, ngây ngẩn lúc lâu, cuối cùng cũng ấp a ấp úng ra, xong còn len lén liếc nhìn Lạc Tử Hân.

      Cái gì? Sở Lăng Thiên lại liên hiệp với Phạm An Dung để hại nàng và Viên gia? Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?

      Lo lắng đợi mấy ngày, cuối cùng trong cung cũng truyền ra tin tức, có bằng chứng chứng minh Sở Lăng Thiên có tội. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, muốn xử trảm . Lúc Lạc Tử Hân nghe được tin tức này, sợ ngây người, cả ngày ở trong phòng, ra khỏi cửa. Tích Như lo lắng đứng trông ngoài cửa, theo ý nàng, chủ tử là bị kích thích, trong lòng nàng cho rằng nhất định chủ tử có tình cảm rất sâu nặng với Sở thái y kia.

      Tích Như chỉ đoán đúng phân nửa, Lạc Tử Hân đúng là bị đả kích rất lớn, thậm chí nàng còn hoài nghi có phải Sở Lăng Thiên bị oan hay . Nàng tin người bạn cũ mà Viên chiêu tự mình chiếu cố nhiều năm như vậy lại hại Viên gia. Bởi vì trong thời gian dài như vậy, Sở Lăng Thiên luôn chăm sóc nàng, nàng thấy chút hư tình giả ý nào trong đó. Chỉ là Tích Như cũng đoán sai nửa, nàng chỉ có tình bạn với Sở Lăng Thiên, mà phải loại tình cảm trai như trong tưởng tượng của nàng ta. Nếu như , chuyện hôm nay là Sở Lăng Thiên làm, nàng đau lòng, cũng chỉ là bởi vì phần tiếc nuối.

      Tin tức Tích Như nghe ngóng được sai, bao lâu sau, mọi người đều biết chuyện của Sở Lăng Thiên. Đúng là cấu kết với Phạm An Dung, cố ý hãm hại Viên chiêu, hoàng thượng phán tội mưu loạn, đưa vào đại lao.

      "Mang bổn cung gặp Sở Lăng Thiên lần, ta muốn hỏi chuyện." Lạc Tử Hân với Vệ Dịch Hiên, giọng kiên định.

      Dường như Vệ Dịch Hiên sớm đoán được nàng có ý nghĩ này, lời nàng vừa dứt, liền lấy bộ y phục của thái giám từ sau lưng ra, lạnh nhạt : "Thay , rồi cùng nô tài đến đấy."

      Có lúc, Lạc Tử Hân hoài nghi Vệ Dịch Hiên này là con giun trong bụng mình, mình nghĩ cái gì, cũng biết.

      tới đại lao, lúc nhìn thấy Sở Lăng Thiên, gầy vòng, tóc tai bù xù, còn sáng rỡ như ngày xưa.

      " nhanh , đừng làm khó nô tài." Thủ vệ lấy bạc từ trong tay Lạc Tử Hân, ước lượng tay, thào mấy câu, mở phòng giam, rồi tự mình lui ra ngoài.

      Sở Lăng Thiên giương mắt lên, nhìn Lạc Tử Hân lát, lại khép hờ mắt, buồn bã .

      "Có thể cho ta biết chuyện này là vì sao ?" Cuối cùng Lạc Tử Hân cũng mở miệng.

      Sở Lăng Thiên mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn gì, cúi đầu im lặng .

      "Ngươi lời nào, có phải ý muốn kết quả của lần phán quyết này là hay , là ngươi thiết kế hãm hại Viên gia sao?" Lạc Tử Hân khẽ tăng lượng, hơi nghẹn ngào.

      Sở Lăng Thiên nâng mắt lên lần nữa, giờ phút này, đôi mắt hơi ửng đỏ, hé mở đôi môi, giọng có chút khàn khàn: " xin lỗi, Ninh phi, là ta."

      "Vì... Vì cái gì vậy?" Lạc Tử Hân cảm giác giọng của chính mình cũng bắt đầu run run.

      Sở Lăng Thiên đột nhiên hít hơi, khẽ ngẩng đầu, dường như rất muốn gạt bỏ hơi thở của mình, có thể nhìn ra được, rất đau lòng. Qua lúc lâu, cuối cùng lại mở miệng: "Bởi vì ta hận Viên gia."

      "Hận? Sao có thể như vậy? Viên lão... Cha ta từng , ông chăm sóc cho ngươi từ đến lớn, tại sao ngươi lại có thể hận Viên gia?" Lạc Tử Hân thể nào tin nổi lỗ tai của mình, hoảng sợ .

      Sở Lăng Thiên đột nhiên cười điên cuồng mấy tiếng, : "Ngươi cho
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :