1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 60: Nhằm vào
      Editor: hochi
      Beta: Hana Lu


      Mục Nguyên Trinh lạnh lùng nhìn Hiền phi, nữ nhân này sớm bị dọa sợ, vẻ mặt trắng bệch lên nàng tha thiết chờ đợi đế vương như , dáng vẻ điềm đạm đáng này lại kích thích nổi bất kỳ thương hại nào trong .

      Mục Nguyên Trinh hận nhất chính là người khác phản bội , mà người phản bội lại là nữ nhân cưng chiều nhiều năm qua, điều này khiến thẹn quá hóa giận, : "Đày Hiền phi vào lãnh cung, Lâm thái phó liên quan đến khoản thiếu hụt cứu trợ thiên tai, tước bỏ chức quan, nhốt vào đại lao thẩm vấn sau. Còn ngươi nữa, Xương Quảng Vương, trong vòng tháng cho phép vào cung, sống ở vương phủ tự mình kiểm điểm cho tốt".

      Hoàng đế chính là Hoàng đế, dù thời điểm nào cũng luôn vô cùng lý trí, khốn khổ vì tình cảm, vì thế rất nhanh, đưa ra quyết định, vung tay áo mà .

      "Hoàng thượng, oan uổng cho nô tì. . . . . .". Mặt Hiền phi sớm cắt còn giọt máu nào, nghẹn ngào kêu to, nhưng chuyện hoàng thượng quyết định, bình thường có khả năng thay đổi, cho nên nàng bị bọn thái giám lôi ngay.

      biết là bởi vì kích động quá mức hay là giằng co sức lực quá lớn với thái giám, lôi kéo mạch, dọc đường thấy dòng màu đỏ tươi chảy xuống từ người Hiền phi làm ướt hết mặt đất.

      Hiền phi thất thế bị đày vào lãnh cung, Lâm thái phó bị tước bỏ chức quan, xem ra thế lực Lâm gia coi như suy kiệt rồi, khóe miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch. Ở trong triều đình thế lực của Lâm gia vốn rất hùng mạnh, dĩ nhiên cũng là phụ thần quan trọng của Đương Kim Hoàng Đế nước Đại Vũ, năm đó Lâm thái phó giúp Mục Nguyên Trinh đoạt được vương vị này, vẫn kể công ỷ vào việc mình làm mà khinh thường tất cả, nhưng đúng là vẫn địch lại lòng nghi ngờ của hoàng thượng. Có điều Mục Nguyên Trinh cũng coi như đủ độc, vậy mà lại phế trọng thần, mất cánh tay trái này, theo lý là tổn thất lớn đối với . Nhưng sợ rằng hoàng thượng sớm bất mãn đối với Lâm thái phó, sớm ấp ủ ý nghĩ diệt trừ , lần này coi như nhân cơ hội khai đao thể luôn.

      Lạc Tử Hân thầm thở phào nhõm, chuyện này là tay nàng sắp xếp. Ngày đó nàng sắp xếp Trình tài tử đến chỗ Hiền phi, danh nghĩa là tặng nàng ta chút hương an thần, thực tế bên trong hương này chứa số thứ, đây mới là nguyên nhân khiến Hiền phi cảm thấy toàn thân nóng ran và mềm nhũn. Vậy mà, lúc Hiền phi vừa ngửi thấy mùi hương lâu, Vệ công công vào với Hiền phi vài câu, cho nàng ta là bây giờ Xương Quảng vương gia ở Thiên Điện, cũng nêu ra số vấn đề để nàng ta có thể tìm Xương Quảng vương lén lút thương lượng.

      Vệ Dịch Hiên này là người khéo léo, kể từ sau khi được trở thành người được cưng chiều bên cạnh hoàng thượng cấu kết với những phi tử địa vị cao trong cung. Cho nên Hiền phi cũng vô cùng tin tưởng lời của , bởi vì dù sao là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế. Vệ Dịch Hiên quay lại báo ngay lên với hoàng thượng, thấy Xương Quảng vương gặp mặt Hiền phi ở Thiên Điện, e rằng có gì đó ổn, lúc này mới xuất chuyện Hoàng đế đột nhiên xông vào Thiên Điện.

      Những chuyện này xảy ra vừa đúng lúc, dù cho Hiền phi có thông minh, cũng ngờ những chuyện liên tiếp này lại là chủ ý của Ninh Tiệp Dư nàng. Vậy thuận tiện để Hiền phi ngã ngựa, Lạc Tử Hân cũng tính là báo thù cho đứa bé, dĩ nhiên chủ yếu nhất là trừ kình địch lớn nhất trong cung.

      Sau khi Hiền phi vào lãnh cung, trong cung này quả thần hồn nát thần tính suốt khoảng thời gian, dù sao ngay cả nàng ta từng là phi tử được Hoàng đế cưng chiều nhất cũng bị vào lãnh cung, trong cung này trong lòng những phi tử khác tự nhiên có vài suy nghĩ, chỉ sợ lửa này đốt người mình.

      Có điều ngày yên bình cũng kéo dài, nữ nhân trong hậu cung chịu
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 61: Mất tích
      Editor: Nhật Dương
      Beta: Hana Lu


      Tin Tâm Nhụy mất tích khiến Lạc Tử Hân cảm nhận được nguy cơ, nàng ngốc đến mức tin rằng Tâm Nhụy chỉ ra ngoài làm việc. Trong chuyện này nhất định có tình, hẳn là có người muốn gây bất lợi với Tâm Nhụy nhưng dù sao nữa mục đích cuối cùng vẫn là vì đối phó nàng, vậy người này bắt Tâm Nhụy để làm gì?

      Suy nghĩ lúc trong lòng Lạc Tử Hân xuất mấy người đáng nghi ngờ nhưng nhất thời dám khẳng định.

      Chẳng qua là Lạc Tử Hân cảm thấy có người đáng nghi nhất trong đám người này, đó là Thuận phi vì lúc trước nàng ta từng bắt Tâm Nhụy để khiêu khích nàng, lần này khó đảm bảo diễn lại trò cũ, nhưng nếu đúng như suy đoán của nàng lần này Thuận phi lại muốn làm gì đây?

      Với lại làm sao nàng mới có thể xác định được chuyện này? Chuyện này thể kéo dài, bằng trong lúc đó biết Tâm Nhụy xảy ra chuyện gì.

      Nàng lập tức suy nghĩ kế sách, rồi gọi Tích Như tới giọng dặn dò vài chuyện.

      Sáng sớm hôm sau, trong Di Khôn Cung của Hoa tần truyền ra tin tức là trong cung có chuột, còn cắn hư hết quần áo của nàng ta. Tin tức này rất nhanh truyền đến chỗ hoàng hậu, buổi sáng thỉnh an hoàng hậu đặc biệt hỏi Hoa tần.

      "Hoa tần, nghe trong cung ngươi có chuột?"

      Hoa tần dồn sức gật đầu : "Sáng sớm nay thần thiếp vừa tỉnh lại thấy quần áo chuẩn bị cho hôm nay bị cắn rách. Thần thiếp sợ hãi, cũng may con chuột có bò lên giường, nếu . . . . . ."

      Hoa tần run rẩy, nhìn như rất hoảng sợ.

      "Cũng thể xem thường con chuột này, cắn rách quần áo là chuyện , nếu như cắn người . . . . . ." Lạc Tử Hân tiếp lời.

      "Đáng lo nhất là dịch chuột, lỡ như phát sinh dịch bệnh đó phải là chuyện đùa." Thục phi ở bên nhíu mày nhìn về phía hoàng hậu : "Hoàng hậu nương nương, xem ra tốt nhất là cho người kiểm tra kỹ tất cả các nơi trong cung mới yên tâm được."

      Hoàng hậu khẽ gật đầu đồng ý : "Thục phi rất có lý, chuyện này thể khinh thường, cần phải chú trọng."

      Dứt lời, hoàng hậu tuyên Thượng Cung cục, là muốn tiến hành quét dọn tất cả các cung điện trong hậu cung lần để loại bỏ nạn chuột.

      Mệnh lệnh vừa được ban xuống trong cung lại bắt đầu ồn ào lên, ngay hôm đó bọn thị vệ và thái giám quét dọn từng cung điện , ngay cả tổng quản thái giám Phó công công và Vệ công công bên cạnh hoàng thượng cũng chủ động xin giết giặc, giúp đỡ Thượng Cung cục cùng nhau kiểm tra.

      Quả nhiên lần kiểm tra này vẫn có chút hiệu quả, trừ Di Khôn Cung của Hoa tần ra mấy cung điện khác cũng phát chuột, chỉ trong chốc lát Phó công công lập tức hạ lệnh mở rộng phạm vi lục soát.

      Hôm nay thân thể Thuận phi hơi khó chịu nên xin hoàng hậu sáng nay Kiền Ninh cung, nên lúc thức dậy thấy Phó Hổ mang theo người của Thượng Cung cục vào cửa cung giật nẩy mình, vội hỏi có chuyện gì.

      "Nương nương, ngài có điều biết, trong cung phát có chuột, hoàng hậu vì lý do an toàn nên sai bọn nô tài kiểm tra các nơi trong cung để tránh nạn dịch chuột hại người."

      Thuận phi lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng : "Công công, nơi này của bổn cung có chuột."

      Vệ Dịch Hiên cười híp mắt về phía trước mấy bước : "Thuận phi nương nương, vừa rồi trong lúc các nô tài kiểm tra phát mấy chỗ trong cung đều có chuột nên hoàng hậu nương nương dặn dò phải kiểm tra hết các chỗ."

      "Chuyện này. . . . . ." Thuận phi sửng sốt nhưng lại có lý do gì để từ chối nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Hổ dẫn người ngang nhiên tiến vào bên trong.

      Vẻ mặt Thuận phi có chút lo lắng, vừa thấy còn bóng dáng của Phó Hổ vội vàng thầm
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 62: Nam nhân.

      Edit: A Cửu
      Beta: A Cửu


      Nhìn đến đây, Vệ Dịch Hiên vừa đảo mắt xoay người rời khỏi phòng.

      Tâm Nhuỵ sợ chết, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tiểu nương biết mùi đời, cái nhìn với chuyện trong sạch này vẫn tương đối nặng, lúc này khi thấy bàn tay của Lưu Siêu Bình tiến về phía ngực của bản thân, nàng sợ đến mức rơi cả nước mắt, vừa khóc vừa : "Đồ cầm thú nhà ngươi, đừng chạm vào ta!"

      Nhưng căn bản Lưu Siêu Bình lại thèm để ý đến lời van xin của nàng, vừa kéo mạnh chút, y phục bung ra.

      "Nương nương, Vệ công công lại phái người đến điều tra nạn chuột..." Vận Thần đứng ngoài của hô lớn vào trong.

      Lưu Siêu Bình dừng tay lại, quay đầu, có chút căng thẳng mà nhìn thoáng qua Thuận phi. Thuận phi liếc mắt ra hiệu, ánh mắt này khiến Lưu Siêu Bình nhanh chóng đứng lên, trong nháy mắt trốn mất, biến mất khỏi phòng.

      Thuận phi tiện tay khép y phục của Tâm Nhuỵ lại, nhanh chóng ra khỏi phòng, vừa mới khoá cửa xong Vệ Dịch Hiên dẫn theo vài người vào viện, vừa thấy Thuận phi liền hành lễ: "Yết kiến Thuận phi nương nương, nô tài lại đến đây quấy rầy người rồi."

      Hiển nhiên Thuận phi cũng có chút căng thẳng, chẳng qua nàng ta cũng nhanh chóng khôi phục lại thần thái của mình: "Vệ công công có chuyện gì sao?"

      Vệ Dịch Hiên cười ha ha, : "Lúc ban ngày khi đến điều tra nạn chuột, nương nương khoá của cánh cửa này lại hỏng rồi, vì thế nên giờ nô tài mới dẫn người biết mở khoá lại đây."

      "Cái gì?" Đột nhiên Thuận phi bắt đầu hoảng sợ, lòng bàn tay cũng đổ chút mồ hôi, có điều nàng ta vẫn giả vờ bình tĩnh mà : " phải căn phòng này hề có chuột rồi sao? Vệ công công, việc mở khoá cũng cần phải phiền như vậy, qua vài ngày nữa bản cung tìm người trong Thượng Cung Cục hỗ trợ là được."

      Vệ Dịch Hiên lắc lắc đầu, giả vờ như rất khó xử: "Nương nương, nô tài cũng muốn phiền như vậy, nhưng ý của Phó công công là thể bỏ qua ngóc ngách nào cả, cho nên hôm nay khi ngài ấy đến căn nhà này lại cảm thấy việc điều tra hơi mơ hồ, lòng đầy bất an, vì thế nô tài phải tìm người để đến nơi này xem xét chút, cũng tiện cho việc báo lại với Phó công công bên kia."

      "Nhưng..." Thuận phi còn muốn thêm gì đó nhưng Vệ Dịch Hiên sắp xếp thủ hạ xử lí cái khoá kia, lúc này Thuận phi cũng thể nghĩ ra thêm lí do nào để từ chối, hơn nữa còn bị Vệ công công ngăn ở bên ngoài mà vài chuyện liên quan. Thuận phi vừa thờ ơ trả lời, vừa liếc mắt nhìn người mở khoá kia cách đầy bất an, sắc mặt cũng hơi chuyển thành trắng, cũng may Vận Thần có thể đỡ nàng ta kịp lúc, nhưng Vận Thần cũng có thể cảm nhận ràng tay của nàng ta có phần run rẩy.

      Khoá cửa bị mở ra rất dễ dàng, khi cửa bị mở rộng ra, tất nhiên mọi người đều thấy Tâm Nhuỵ nằm mặt đất.

      Theo lời hồi báo của tiểu thái giám, Vệ Dịch Hiên từ từ tới cửa, nhìn thoáng qua Tâm Nhuỵ hôn mê, khoé môi nhếch lên, cười đầy thâm ý với Thuận phi: "Nương nương, đây là..."

      Tròng mắt của Thuận phi ngừng đảo quanh, trong phút chốc có cách đối phó, nhanh chóng cười tươi như hoa: "Công công ngài biết đâu, mấy ngày trước Tâm Nhuỵ nương này bị thương, ta thấy nàng đáng thương quá nên mới Vận Thần cho nàng ở đây nghỉ ngơi."

      "Vậy à? Ha ha." Vệ Dịch Hiên cười ha hả, lại hỏi: "Nhưng sao tay lại bị trói rồi?"

      Nụ cười của Thuận phi có chút cứng nhắc, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, : "Lúc trước nha đầu này đau đến mức cào cấu lung tung người, bản cung sợ nàng động đến chỗ thuốc vừa mới bôi lên nên mới phải tạm thời trói tay của nàng lại. Cũng ngờ, tự nhiên hai ngày nay khoá cửa này lại bị hỏng, ta cũng hơi lo lắng, vốn dĩ còn định nhanh chóng đưa người trở về, nếu phải như thế, đêm hôm khuya khoắt, bản cung cũng cần phải tự mình đến đây để xem chút đâu."

      Vệ Dịch Hiên thầm phỉ nhổ cho nàng ta ngụm, hay cho nữ nhân xảo quyệt, dối cũng chớp mắt.

      Chẳng qua Vệ Dịch Hiên cũng gặng hỏi tiếp, thuận miệng quay sang hỏi tiểu thái giám bên cạnh: "Nha đầu kia ở cung nào vậy?"

      Tiểu thái giám này gãi đầu, nhân tiện : "Nô tài thấy có chút giống... Bên người Ninh phi..."

      Vệ Dịch Hiên gật đầu, quay lại nhìn về phía Thuận phi: "Như vậy , là nha hoàn của Ninh phi, bây giờ khoá cửa này cũng được mở ra, ta nên trả người lại cho Ninh phi thôi, nơi này của Thuận phi cũng bớt được chút phiền phức."

      "Bản cung..." Thuận phi còn muốn gì đó, Vệ Dịch Hiên vẫy tay bảo thái giám khác nâng người.

      Tuy trong lòng Thuận phi tức đến mức muốn giết người, nhưng nàng ta thể làm gì, lí do này cũng chính là do nàng ta bịa ra, tại cũng thể kiếm được cớ gì để giữ Tâm Nhuỵ, lời ra thể rút lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn thái giám kia nâng người rời .

      ...

      Nhìn Tâm Nhuỵ nằm mê man giường, cuối cùng Lạc Tử Hân cũng có thể thở phào nhõm hơi, nhàng lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

      Nếu phải nhờ kế hoạch bắt chuột này, đoán chừng nàng cũng thể tìm ra Tâm Nhuỵ nhanh như vậy, nghĩ đến thành công của kế hoạch, rất may là vẫn còn có hỗ trợ của Vệ Dịch Hiên, kế hoạch trả thù của tiểu tử này rất thông minh.

      Lúc trước, là do nàng sai người thả vài con chuột ở chỗ Hoa tần, lại thả thêm vài con ở mấy cung khác, cứ như vậy, khi hoàng hậu hạ lệnh phải tra nạn chuột kia mới có thể giúp cho Vệ Dịch Hiên có cơ hội thăm dò vào chỗ của Thuận phi, có điều Thuận phi kia thông minh cho lắm, biết ban ngày đến dò xét qua nơi đó mà còn chịu mang người sang chỗ khác. Dù sao cũng may là nàng ta nhạy bén, nếu Tâm Nhuỵ bị huỷ mất rồi.

      "Nương nương, Vệ công công đến đây." Tích Như khẽ bên tai nàng.

      Lạc Tử Hân gật đầu : "Mời đến thiên sảnh, bản cung có chuyện muốn riêng với ."

      Khi Lạc Tử Hân đến thiên sảnh, Vệ Dịch Hiên đứng ở kia chờ nàng.

      "Nương nương cát tường." Vệ Dịch Hiên hành lễ.

      "Bản cung thấy chắc chắn ngươi có rất nhiều lời muốn ." Lạc Tư Hân tự nhiên ngồi xuống, thản nhiên nhìn .

      Vệ Dịch Hiên rũ mi mỉm cười, đáp lại: "Nương nương, tối hôm qua khi đến chỗ của Thuận phi điều tra tin tức của Tâm Nhuỵ, lúc nô tài ở bên ngoài phòng có nghe được chút tin tức, biết liệu nó có giúp gì được cho nương
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 63: Sát thủ.

      Edit: A Cửu
      Beta: A Cửu


      "Nương nương, nô tì nghe được tin." Vận Thần đến bên người Thuận phi, vẻ mặt vô cùng thần bí.

      Thuận phi đặt chén trong tay xuống, nhìn thoáng qua Vận Thần chút, hỏi: " chút nghe xem nào?"

      Vận Thần đến gần Thuận phi, giọng : "Nô tì nghe , Phó công công bồi dưỡng ít cao thủ trong cung."

      Thuận phi nghe được những lời này, nhất thời suy nghĩ cũng bị thu hút, lập tức tiếp miệng hỏi: "Phó Hổ à? Ngươi ?"

      Vận Thần gật đầu mạnh: " ạ, nô tì thấy ràng, thậm chí còn có thể nghe lời hai tên thị vệ kia nữa, là công công bồi dưỡng bọn họ, muốn bọn họ dốc sức cho ngài ấy, đến lúc đoạt vị nhất định bọn họ có lợi, còn bọn họ là sát thủ gì đó, hình như nhiệm vụ sắp tới của bọn họ còn phải ra tay với Lưu thị vệ nữa."

      Lòng Thuận phi hơi trầm xuống, phải biết mấy tên cao thủ mà Lưu Siêu Bình bồi dưỡng cũng là vì để đối phó với những người gây trở ngại cho ở trong và ngoài cung, mục đích của là trèo lên được chức thống lĩnh Cấm Vệ Quân, thậm chí còn là vị trí rất cao. Nhưng tại sao Phó công công này lại muốn đối phó với Lưu Siêu Bình? Thuận phi thấy chuyện này thể qua loa là xong được.

      "Ngươi có biết bọn họ sắp làm gì ?"

      Vận Thần gãi đầu, suy nghĩ chút rồi : "Nô tì cũng nghe lắm, nhưng hình như nghe thấy bọn họ phải chặt đứt đường của Bình gia gì đấy, biết có phải là do bọn họ muốn đoạt ngôi vị hoàng đế ? đáng sợ. Còn nữa, nương nương à, liệu có phải bọn họ biết chuyện Lưu thị vệ..."

      "Này, tiếng chút." Thuận phi trừng mắt liếc Vận Thần, đảo mắt quét từ trong ra ngoài phòng, sau khi xác định có ai mới : "Chỉ sợ là như vậy thôi, có lẽ mấy cao thủ mà Phó Hổ bồi dưỡng định gây bất lợi cho hoàng quyền, nhưng khi biết bên của Lưu thị vệ cũng có chút cao thủ lại muốn loại bỏ chướng ngại này."

      Lòng Thuận phi có chút lạnh , sợ rằng chuyện này dễ đối phó như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế chắc chắn hỏng bét, nhanh chóng bảo Vận Thần gọi Lưu Siêu Bình, hai người ở lại trong phòng bàn bạc lúc lâu.

      Vài đêm này, Lưu Siêu Bình thể ngủ ngon, nghĩ đến chuyện ngày ấy Thuận phi với , lòng cũng trở nên nặng nề, ngày đó khi ở chỗ Thuận phi, hai người cũng thể nghĩ được cách nào, bởi vì dù sao cũng biết tin tức mà nha đầu Vận Thần kia nghe được có đáng tin hay , hơn nữa cho dù lời của Vận Thần sai, nhưng phải làm cách nào mới có thể đề phòng người của Phó Hổ đây, đúng là chuyện vô cùng khó xử.

      Người ta ở nơi bí mật gần đó, bản thân mình lại ở ngoài sáng, nếu Vận Thần nghe nhầm chắc chắn Phó Hổ ràng tình huống ở bên mình, nhưng tại biết mấy cao thủ do Phó Hổ bồi dưỡng ở đâu, đây là điều làm cho có chút bất an thể yên.

      nghĩ ngợi, đột nhiên lại nhìn thấy bóng người lướt qua ngoài cửa sổ, lần này liền giật thót mình, nhảy phắt xuống khỏi giường, nhanh chóng mặc y phục rồi lấy thanh kiếm bên cạnh giường, cẩn thận nhìn bên ngoài cửa sổ.

      Qủa nhiên, bóng người kia lại lướt qua thêm lần nữa, Lưu Siêu Bình đẩy mạnh cửa sổ ra, vừa lúc bắt gặp hắc y nhân kia. Hắc y nhân vừa nhìn thấy Lưu Siêu Bình liền bắt đầu ra tay tàn nhẫn. Có điều Lưu Siêu Bình cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, rút lợi kiếm rồi chém đáp trả, sau vài kiếm qua lại, cánh tay của người nọ bị chém bị thương. Hắc y nhân thấy Lưu Siêu Bình ép sát từng bước cũng dám hiếu chiến, phi thân lướt qua đầu tường muốn chạy trốn. d=đ-l$q#đ

      Tất nhiên Lưu Siêu Bình thể buông tha cho người kia, tuy trong lòng sớm có dự cảm đây chính là người do Phó Hổ phái tới, nhưng cũng dám khẳng định, vì thế phải bắt cho được người này rồi hỏi cho . Huống hồ qua mấy hiệp, ràng võ công của người nọ như mình, cho nên rất tự tin rằng mình bắt được người này.

      Hắc y nhân chạy trốn đường, Lưu Siêu Bình cũng đuổi theo đường, dĩ nhiên giờ này là đêm khuya, phần lớn mọi người đều ngủ, đường bóng người, vì thế dù hai người này cứ trước sau cũng có ai chú ý tới. Chẳng qua lòng Lưu Siêu Bình lại có chút căng thẳng, hôm nay là vì phải trực đêm nên mới được ở nhà, sát thủ lại tới vào lúc này, hiển nhiên đối phương ngắm tới , nhất định việc này cần phải được làm .

      Sau khi trải qua hồi truy đuổi, cuối cùng hắc y nhân tiến vào ngõ rồi biến mấy, Lưu Siêu Bình cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại muốn bỏ qua, nhanh chóng tiến vào trong phố đó, lại phát bên trong là khoảng sân , chẳng qua lại có rất nhiều người ở đây.

      Lưu Siêu Bình vô cùng bất ngờ, vội vàng rụt mình trở về, lén lút liếc mắt nhìn vào trong, lại thấy bên trong đều là người tập võ, thoạt nhìn như luyện tập. Bây giờ vẫn còn là nửa đêm, những người này lại tập võ lúc đêm hôm
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 64: Điên rồi.

      Edit: ericaklausee

      Beta: A Cửu


      Hóa ra lại là thống lĩnh Cấm Vệ Quân Tống Chấn, vào lúc này nhìn hai người bằng sắc mặt nóng lạnh, cũng chờ hai người bọn họ giải thích mọi chuyện lạnh lùng : "Thuận phi nương nương, hạ quan đành vô lễ vậy, người đâu, mời hai vị đến Kiền Ninh Cung, hoàng thượng cho mời."

      Thuận phi hốt hoảng nhìn Lưu Siêu Bình, lại nhìn Tống Chấn, cả khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, ấp a ấp úng cũng biết nên mở miệng gì. Nhất định cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người bị Tống Chấn nghe được ràng, hơn nữa vị phi tử lại tự mình đến gặp mặt thị vệ, bản thân làm trái cung quy, cho dù có lý do cũng thể giải thích ràng. Nàng ta có thể nhìn ra điều đó từ trong đôi mắt lạnh lẽo như tuyết của Tống Chấn, bỗng chốc lòng của Thuận phi như chìm đến đáy cốc, cũng biết như thế nào để đến Kiền Ninh Cung.

      Quả nhiên Tống Chấn là người ngay thẳng, chút vòng vo liền tất cả những lời mới vừa nghe được với hoàng thượng, mắt thấy sắc mặt hoàng thượng càng ngày càng trầm, ánh mắt nhìn Thuận phi cũng tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.

      "Kẻ tiện nhân nhà ngươi lại dám gặp riêng thị vệ, như vậy, nhất định chuyện này thể có liên quan tới ngươi. , chuyện bồi dưỡng sát thủ bên ngoài cung có phải là do ngươi làm chủ hay ?" Hoàng thượng lạnh lùng quát.

      "Hoàng thượng, nô tì có." Thuận phi quỳ bịch xuống mặt đất, vẻ mặt có phần hoảng sợ.

      "Còn dám có? Chứng cứ ở đây, ngươi còn dám láo." Hoàng thượng vỗ bàn cái rồi đứng bật dậy, dọa những người có mặt sợ đến mức đều cúi đầu. djend4nl.e.q.uy.d0n.c9m

      "Còn có ngươi, còn dám vu cáo hãm hại Phó Hổ, tội thể tha." Hoàng thượng chỉ tay về phía Lưu Siêu Bình, mà lúc này mặt Lưu Siêu Bình sớm còn chút máu, môi run lẩy bẩy.

      "Hoàng thượng, hai người này cần phải bị nghiêm trị, xin hoàng thượng minh giám." Tống Chấn dùng ngôn từ thoả đáng bẩm báo với hoàng thượng.

      Mục Nguyên Trinh gật đầu, hiển nhiên rất tán thành với ý kiến của Tống Chấn.

      "Mang Lưu Siêu Bình ra Ngọ Môn, chém đầu trước công chúng. Ban rượu cho Thuận phi." Mục Nguyên Trinh lạnh lùng ra hai câu này.

      ", Hoàng thượng người thể giết nô tì, bởi vì trong bụng của nô tì có long tử rồi." Đột nhiên Thuận phi la lên.

      Chẳng qua những lời này lại vô cùng hữu dụng, quả nhiên mắt của Mục Nguyên Trinh hơi nhíu lại chút, bên trong xuất chút do dự, dừng chút, lại : "Tiểu Vệ Tử, truyền thái y tới."

      Vệ Dịch Hiên liếc Thuận phi, đáp lại tiếng rồi gọi thái y tới, thái y chẩn đoán chính xác như lời của Thuận phi, nàng ta có thai .

      Biến cố này đủ để làm cho tất cả mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc, hoàng đế cũng sững sờ lúc lâu, giống như có hơi do dự đối với phán quyết vừa rồi.

      "Hoàng thượng, nô tì hề tham gia vào chuyện này, ngài phải tin tưởng nô tỳ." Thuận phi khóc đến mức hoa lê đái vũ, khiến cho người ta phải thương tiếc.
      "Được rồi, mặc kệ như thế nào, việc ngươi gặp riêng thị vệ và muốn giúp đào tẩu là , cũng trái với cung quy. Nể tình trong bụng ngươi mang long thai, trước tiên tạm thời tha mạng cho ngươi, giáng xuống làm tài nhân." Hoàng thượng có vẻ kiên nhẫn, vội vàng giáng cấp của nàng ta xuống rồi phất tay để cho người đưa bọn họ ra ngoài.

      Lúc này thân thể Lưu Siêu Bình sớm mềm nhũn, dường như thể nghe thấy những tiếng khóc rống của Thuận phi, cũng thể nghe thấy lệnh khiển trách của hoàng thượng nữa, cứ như cái xác hồn mà mặc cho bọn thị vệ kéo ra ngoài.

      Lạc Tử Hân ngồi ở Thanh Dương Cung sớm nghe được những chuyện này, trong lòng thầm than Phạm An Dung này đúng là gieo gió gặt bão, thông minh quá bị thông minh hại. Nàng cũng chỉ làm chút chuyện mờ ám, Phạm An Dung và Lưu Siêu Bình liền ngoan ngoãn rơi vào mà còn hề có chút sức chống đỡ, rất giống với câu sớm biết như thế lúc trước chả làm vậy.

      Lúc ấy, quả Lạc Tử Hân để cho Vệ Dịch Hiên bố trí người cố ý những lời đó trước mặt Vận Thần, khiến Vận Thần cho rằng Phó Hổ gây bất lợi cho Lưu Siêu Bình, vì vậy tất nhiên trong lòng Lưu Siêu Bình có phòng bị, lúc này lại phái người đến nhà đánh lừa, nhất định theo hắc y nhân ra ngoài, rồi dẫn đến đầu ngõ, lại để cho nhìn thấy nhóm tử sĩ do Vệ Dịch Hiên tìm người cải trang, như vậy, Lưu Siêu Bình tin những người này chính là người của Phó Hổ. Lại ngờ, đầu khác, Vệ Dịch Hiên bẩm báo với Hoàng thượng, có người bí mật tố cáo phát nhóm loạn tặc bên ngoài cung, dường như là do vị thị vệ nào đó trong cung làm chủ, gây bất lợi cho hoàng cung, vì vậy Hoàng thượng liền phái Tống Chấn điều tra, quả nhiên vừa vặn tóm gọn Lưu Siêu Bình. djijend4nl.e.q.uy.d0n.c9m

      Tiếp theo đó Vệ Dịch Hiên lại cố ý mượn cơ hội chuyện này với Phạm An Dung, nữ nhân này sốt ruột cứu tình lang nên liền mắc mưu. Mà lúc này, Vệ Dịch Hiên lại nhân cơ hội Tống Chấn đưa Lưu Siêu Bình gặp hoàng thượng, thuận tiện khiến Tống Chấn phát mưu của hai người. Nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền hạ bệ Thuận phi, chê vào đâu được.

      Nhưng mặc dù kế hoạch của Lạc Tử Hân cũng tệ, nhưng mấu chốt vẫn là do lòng chột dạ của hai vị nhân vật chính gây ra, muốn trách cũng chỉ có thể trách tâm địa bất chính của bọn họ thôi. Lạc
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :