1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Đồi phong bại tục

      Edior: miemei

      Beta: tử đinh hương


      Thánh chỉ của hoàng thượng tất nhiên là khôi phục lại chức danh của Lạc Tử Hân, kết quả này cũng nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng, bao lâu sau, Viên Chiêu cũng được khôi phục lại chức quan, như vậy có thể rằng đối với chuyện trước kia, hoàng thượng bình thường trở lại rồi hay ? Điều này cũng khiến nàng thở phào nhõm, cũng coi như hề có lỗi với Viên đại nhân.

      Tĩnh tâm lại, hít vào hơi sâu, nàng vào cung Uyển Ninh, bắt đầu con đường phấn chấn trở lại của nàng.

      Mấy ngày gần đây, hoàng thượng sủng hạnh Lục quý nhân mấy ngày liên tục, qua vài ngày sau truyền đến tin hoàng thượng sắc phong Lục Nguyệt Nặc thành Hoa tần, ban thưởng chủ vị cung Di Khôn. Lần thăng tiến này khiến cả hậu cung có thêm vài câu linh tinh, rằng Hoa tần dùng điệu múa thoát y để quyến rũ hoàng thượng, ra gì.

      Lời này truyền hai, hai truyền ba, được mấy ngày thành chuyện người người trong hậu cung đều biết, ít người bàn tán xầm xì sau lưng, lại càng có người trực tiếp tố cáo với hoàng hậu.

      “Hoàng hậu nương nương, Hoa tần này dùng loại thủ đoạn như vậy để mê hoặc hoàng thượng, ra thể thống gì.” Hiền phi bất mãn lẩm bẩm, “Nghe nàng ta mặc ít đến mức…… Ôi chao, thần thiếp cũng ngại ra.”

      Phạm lương đệ ở bên cạnh giúp: “Hiền phi đúng đó, sau khi tần thiếp nghe được, hai tai cũng đỏ cả lên.”

      Lục Nguyệt Nặc được thăng tiến vượt qua mặt Phạm lương đệ, dĩ nhiên trong lòng vị chủ tử này có chút thoải mái, thấy Hiền phi ở bên này vậy, vội vàng hùa theo mấy câu.

      Hoàng hậu ồ tiếng, chân mày chau lại, : “Thế này có chút ra thể thống gì rồi, lúc trước bổn cung cũng có nghe thấy những lời ong tiếng ve này, nhưng để tâm lắm, hôm nay hai vị muội muội như thế, bổn cung cũng cảm thấy cứ kéo dài như vậy, thân thể của hoàng thượng khỏi bị thương tổn mất. Trước kia bổn cung nghĩ tới mức này.”

      “Hoàng hậu phải, thể nhân nhượng như vậy mãi được.” Hiền phi vội .

      Hoàng hậu gật đầu, lớn tiếng : “Tuyên Hoa tần.”

      Lúc Lục Nguyệt Nặc vào cung Càn Ninh, liền cảm nhận được bầu khí khác thường, những đôi mắt kia nhìn nàng, mang theo chút khinh bỉ, còn có chút căm hận.

      suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì, hoàng hậu mở miệng, : “Hoa tần, phụ nữ trong cung coi trọng điều gì nhất, ngươi có biết ?”

      Hoa tần sửng sốt, trong lúc biết nên đáp lại như thế nào.

      “Bổn cung nhớ từ rất sớm trước kia, từng nhắc nhở ngươi phải hiểu được chữ Lễ là gì, tại sao mới qua thời gian ngắn như vậy, ngươi lại phạm vào sai lầm cũ? Làm ra hành vi đồi phong bại tục thế này.”Hoàng Hậu hời hợt mở miệng, trong giọng chứa cảm giác uy hiếp nồng đậm.

      Thoáng chốc Hoa tần hiểu ra là chuyện gì, khỏi cắn môi dưới. Khoảng thời gian gần đây, rất lâu rồi hoàng đế sủng hạnh nàng ta, làm trong lòng nàng ta càng thêm lo âu, nên lại sử dụng trò này, tuy bản thân nàng ta cũng biết cách này phải hành vi của con nhà lành, nhưng khi tuyệt vọng rồi cái gì cũng phải thử.Nhưng hiệu quả của cách này vẫn vô cùng ràng, đêm nào hoàng thượng cũng lật thẻ bài của nàng ta, hơn nữa còn được phong tần, thế này cũng có thể dạng thành công.

      Nhưng mà tai mắt trong cung quá nhiều, thực ra nàng ta cũng biết làm như vậy được lâu dài, quả nhiên, hôm nay ánh mắt của hoàng hậu hề hòa nhã chút nào.

      “Tần thiếp biết tội.” Lúc này quỳ xuống nhận lỗi là lựa chọn tốt nhất, Hoa tần cúi đầu rũ hàng mi xuống, nhận lỗi với thái độ cung kính.

      Hoàng hậu than thở tiếng, : “Hoa tần, bổn cung muốn nhắc nhở ngươi thêm lần thứ ba nữa, nếu , phải phạt nặng đấy.”

      “Tần thiếp dám nữa.” Hoa tần quỳ đất, ngón tay siết chặt chiếc khăn trong tay, trong lòng
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Xuất cung bão táp

      Editor: Thao1504

      Beta: tử đinh hương

      Lạc Tử Hân vốn định trong khoản thời gian Hoa tần bị cấm túc, để tránh chọc phải phiền toái, nên định gặp ai, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Linh Nhi gấp đến độ sắp khóc, còn tình rất khẩn cấp, lúc này mới đáp ứng qua. Dù sao, ở trong cung này, Nguyệt Nặc là người duy nhất được nàng coi là bằng hữu thân thiết, cũng là người duy nhất ở đây coi nàng là bằng hữu, cũng có tâm tư ngoan độc với nàng.

      Vừa đến cung Di Khôn, liền thấy Hoa tần ở trong phòng tới lui vừa vừa ngừng chà xát tay, mặt vô cùng là lo lắng. Càng ràng hơn là đôi mắt kia của nàng ta, hồng hồng, dường như cả đêm ngủ tốt.

      "Nguyệt Nặc." Lạc Tử Hân khẽ gọi, vung tay lên, ý bảo người hầu trong phòng lui ra.

      "Tử Hân tỷ, đồng ý giúp Nguyệt Nặc chuyện có được ?" Hoa tần thấy Lạc Tử Hân vào, vội vàng chạy tới nắm chặt tay của nàng, đồng thời kèm theo đó là tiếng khóc nức nở.

      Lạc Tử Hân ngẩn người, vội đỡ nàng ta ngồi xuống ngay ngắn, khuyên nhủ: "Nguyệt Nặc, muội đừng vội, trước tiên cho tỷ tỷ nghe là chuyện gì."

      Hoa tần ổn định tinh thần lại chút, mới : "Hôm qua Linh Nhi nhận được phong thư từ nhà gửi tới, trong thư nương muội. . . . . ."

      tới đây Hoa tần lại nghẹn ngào, mắt liền ửng hồng, ngay sau đó hai hàng nước mắt thuận dòng mà rơi xuống, thể tiếp được nữa. Qua hồi lâu, mới tiếp tục : " nương muội bệnh nặng, đại phu chỉ được vài ngày nữa thôi, muội. . . . . ."

      "Cái gì? Tại sao phu nhân lại bị như thế." Trong lòng Lạc Tử Hân cũng căng thẳng, lại nhớ tới năm đó Lục phu nhân đối xử với nàng cũng tệ, vừa nghe được tin này, trong đầu cũng nổi lên chút gợn sóng.

      "Sau khi vào cung, muội chưa từng gặp được mẫu thân, nhưng mà, nhưng mà hề nghĩ đến còn được gặp lại, lòng muội giờ. . . . . ." Hoa Tần nức nở , "Tỷ tỷ, muội muốn gặp mặt nương muội lần cuối, giúp muội có được hay ?"

      Lạc Tử Hân ngạc nhiên : " tại nhà muội phải là ở Tuyên Châu ư, chẳng lẽ ý muội muốn trở về Tuyên Châu?"

      Hoa Tần khẽ thở dài, giải thích: "Vốn là ở Tuyên Châu, trước kia cũng quên với tỷ tỷ, phụ thân được thăng quan, tại trở lại kinh thành, tại toàn gia cũng đều ở kinh thành."

      Lạc Tử Hân gật gật đầu, bày tỏ hiểu. Nhưng ngay sau đó trong lòng liền lo lắng, lại : "Nguyệt Nặc, muội cũng biết quy củ trong cung, giờ muội cũng chỉ là Tần vị, hoàn toàn có tư cách xuất cung, hơn nữa cho dù muội có thể xuất cung, tại muội cũng bị Hoàng hậu hạ lệnh phạt cấm túc tháng, chính là cửa của cung Di Khôn muội cũng được ra, huống chi là đại môn của hoàng cung?"

      Hoa tần rũ mí mắt xuống, mặt đầy bi thương, giọng : "Muội cũng hiểu tình trạng tại của mình, cho nên mới sốt ruột, nếu như gặp được nương lần cuối, chỉ sợ cả đời này muội khó mà an lòng. Tỷ tỷ, tại muội chỉ có trông cậy vào tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn giúp muội sao?"

      "Tỷ. . . . . ." Lạc Tử Hân bỗng cứng họng.

      Nhưng mà, Lạc Tử Hân biết, chuyện như vậy thể giúp được, bởi vì khi giúp, lỡ có xảy ra chuyện gì, có thể chính mình cũng bị liên lụy, lúc trước vì chuyện Đậu Ba của Trình Ngọc Dao, phải chính mình cũng tự dưng bị liên lụy, cho nên lần này nhất định phải nhớ kỹ giáo huấn lần trước .

      Cho dù có đồng tình như thế nào nữa, nàng cũng thể lại vì Lục Nguyệt mà để chính mình rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm, có lẽ sau khi trải qua chuyện bị giáng chức thành cung nữ, lòng của nàng càng cẩn thận hơn chút.

      Sau đó nàng thở dài, nắm tay nàng ta, : " phải là tỷ tỷ giúp muội, mà là chuyện này nguy hiểm quá lớn, tỷ tỷ thể giúp muội mạo hiểm, tỷ thấy nếu muốn ra ngoài, muội chỉ có thể đến cầu xin Hoàng hậu, nếu nàng ta đáp ứng, như vậy mới yên tâm."

      "Nhưng mà Hoàng hậu chắc chắn đáp ứng muội." Nước mắt Lục Nguyệt Nặc rơi xuống, nhìn Lạc Tử Hân kiên quyết đồng ý giúp nàng ta, thể làm gì khác, chỉ đành uất ức bĩu môi.

      Lạc Tử Hân bất đắc dĩ cười khổ, an ủi nàng ta lát, liền vội vã ly khai.

      Nhưng mà, hồi cung được bao lâu, Tích Như liền vội vã tới bên cạnh Lạc Tử Hân, khẽ bẩm báo bên tai nàng, làm cho nàng khỏi kinh ngạc và lo sợ.

      ngờ Lục Nguyệt Nặc lại tự mình tìm Vệ công công nhờ hỗ trợ, những vậy còn xuất cung.

      Tiểu Vệ Tử? Tại sao Lục Nguyệt Nặc lại tìm ? Hơn nữa sao Tiểu Vệ Tử lại có thể đồng ý? Chuyện này là ngoài dự đoán của Lạc Tử Hân. Nhưng mà cũng phải , Tiểu Vệ Tử này cũng có chút bản lĩnh, dù lần đó đề cử đến hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, tinh thông mọi thứ lại biết cách xu nịnh vỗ ngựa, lúc này mới bao lâu, Hoàng thượng tin tưởng cũng kém Lộ Đức Toàn trước đó.

      Cũng lâu sau, sau khi Lạc Tử Hân suy nghĩ cẩn thận, mặc dù Lục Nguyệt Nặc biết chuyện giữa nàng vàTiểu Vệ Tử như thế, nhưng mà nàng ta cũng biết Tiểu Vệ Tử với nàng có quan hệ
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: Cứu nguy

      Editor: Thiên Vi

      Beta: tử đinh hương

      "Nương nương, xong rồi, xảy ra chuyện." cung nữ đột nhiên vọt vào trong gian phòng, lo lắng kêu lên với hoàng hậu.

      Hoàng hậu ngẩn ra muốn vươn tay ra, lập tức liền rụt trở về, xoay người nhìn lại cung nữ kia, : "Chuyện gì ngạc nhiên như vậy, lại khiến ngươi kêu la như thế."

      Sắc mặt cung nữ kia căng thẳng, vội quỳ xuống, : "Nương nương thứ tội, nô tỳ nhất thời nóng lòng, quên mất chừng mực, nhưng thực là có chuyện khẩn cấp, lúc này mới......"

      Hoàng hậu khẽ khoát tay chặn lại, : "Thôi, , rốt cuộc là có chuyện gì?"

      Cung nữ vội : "Vừa rồi có nô tỳ trông coi ngoài điện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ầm ỹ, liền hỏi, thế mới biết trong cung lấy nước, nhìn phương hướng hình như là từ chỗ cung CànNinh lại đây."

      "Cái gì? Cung Càn Ninh lấy nước?" Hai mắt Hoàng hậu lập tức mở to, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chính là vẻ mặt lo lắng, : " , lập tức quay lại nhìn chút, Ninh dung hoa (*), ngươi ở lại chăm sóc chút ."

      Hoàng hậu xong liền vội vàng rời , Hiền phi và Phạm lương đệ cũng theo các nàng mất.

      Lạc Tử Hân nhàng thở ra hơi dài ở trong lòng, nhưng dây cung khác trong lòng lại bị kéo căng, giờ này cũng muộn lắm rồi, tại sao Lục Nguyệt Nặc vẫn chưa hồi cung?

      suy nghĩ, Tích Như bên này vội vàng vào cửa, vừa muốn gì đó liền bị Lạc Tử Hân giữ chặt lại đưa mắt ra hiệu cái, kéo nàng qua góc hẻo lánh. Mặc dù cung nữ trong cung Hoa tần này đều biết có chuyện gì xảy ra, nhưng ai biết hoàng hậu bên này có để lại người của nàng ta ở bên kia hay , vẫn cẩn thận chút tốt hơn.

      "Như thế nào, người trở về chưa?" Lạc Tử Hân ở bên tai Tích Như.

      Tích Như vội vàng gật đầu, giọng trả lời: " ở cửa cung rồi, nô tỳ an bài cho nàng mau trở về."

      Lạc Tử Hân khẽ thở phào nhõm, lúc này sợ rằng hoàng hậu cũng phải tiêu tốn thêm chút thời gian, nhưng chút thời gian này cũng đủ để Hoa tần chạy về.

      Hoàng hậu bên này, vừa vừa oán trách: "Chỉ là nô tài làm ra chút chuyện dị thường, làm hại bổn cung chạy chuyến."

      Hiền phi bên này lập tức tiếp lời, : "Hoàng hậu nương nương đúng, nhưng mà đúng là bên ngoài cung Càn Ninh nổi lên chút khói, những nô tài kia lại lấy nước, là. Lúc quay về phải phạt tên nô tài kia mới được, lấy cái đèn cung đình cũng có thể để lửa rơi mặt đất đầy lá cây bên ngoài cung, làm việc bớt lo."

      Hoàng hậu gật đầu cái, : "Nha đầu kia cũng là, lúc này trời còn chưa tối hẳn, đốt đèn cung đình làm cái gì chứ. Mà thôi, quay về thưởng mấy cái đập rồi thôi. Thời gian còn sớm, vẫn nhanh đến chỗ Hoa tần thôi, Ninh dung hoa chờ ở nơi đó lâu."

      Khi đoàn người Hoàng Hậu trở lại cung Di Khôn, Hoa tần mặc xong quần áo chờ các nàng ở trong điện, sắc mặt hơi tái nhợt, hiển nhiên tinh thần phải là rất tốt.

      "Ơ, muội muội tỉnh rồi hả?" Hoàng hậu cười .

      Hoa tần hành đại lễ, : "Mới vừa rồi tần thiếp ngủ thiếp , mấy nô tài lại kịp thời đánh thức tần thiếp, vừa mới biết Hoàng hậu nương nương tới, lúc này quả là vô lễ."

      Hoàng hậu ngồi xuống vị trí của mình ở cao, : " quan trọng, nghe Xảo Tĩnh ở trong cung của ngươi ngươi mắc phải phong hàn?"

      Hoa tần : "Quả có chút khỏe, nhưng sau khi ngủ giấc cảm giác tốt hơn nhiều, đa tạ Hoàng hậu quan tâm."

      "Có lẽ là ngươi ở trong phòng này bực bội lâu, nên ra ngoài lại lại nhiều chút." Hoàng hậu cười tiếng, : "Vậy bỏ lệnh cấm túc của ngươi , thuận tiện dưỡng thân thể cho tốt."

      Hoa tần tự nhiên dập đầu tạ ơn, bộ dạng mừng rỡ như điên, biểu đạt lòng biết ơn đối với Hoàng hậu. Hoàng hậu thấy nàng ta như thế, dĩ nhiên cực kỳ hài lòng, mục đích của chuyến này coi như đạt được.

      Hàn huyên thêm mấy câu sau đó liền đứng dậy muốn rời , Lạc Tử Hân lại mình muốn ở lại chăm sóc chút, cho nên rời theo các nàng.

      Người của Hoàng hậu chân trước mới , Hoa tần liền giống như còn sức lực đặt mông ngã ngồi ở giường, vuốt mồ hôi lạnh trán, : "Nguy hiểm , lúc nãy chân mới bước vào cửa, bọn người hoàng hậu chân sau đến.

      "Muội còn dám , bảo muội đừng ra khỏi cung, muội lại nghe tỷ." Lạc Tử Hân trách cứ: "Còn liên lụy tỷ giúp muội nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, lần sau tỷ giúp muội như vậy nữa."

      Nụ cười của Lục Nguyệt Nặc Nặc mang theo chút xấu hổ, ngay sau đó ánh mắt liền phai nhạt, : " xin lỗi tỷ tỷ, muội nóng lòng, lúc nãy mới nghe lời của tỷ. Nhưng, nương , cuối cùng muội cũng gặp được người lần cuối."

      "Cái gì?" Lòng Lạc Tử Hân lộp bộp cái, cũng nỡ trách cứ nàng ta nữa, vuốt đầu vai của nàng ta im lặng an ủi.

      "Muội sao." Lục Nguyệt Nặc ngược lại vỗ mu bàn tay của Lạc Tử Hân an ủi nàng: "Ngược lại khổ cực tỷ tỷ, chỉ là, rốt cuộc làm sao tỷ có thể khiến bọn người Hoàng hậu tạm thời rời vậy?"

      "Chuyện này hãy để cho nô tỳ tới ." Tích Như cắn miệng, sau khi lấy được ánh mắt cho phép của Lạc Tử Hân, liền tiếp: "Theo như chủ tử phân phó, nô tỳ liền an bài Xảo Tĩnh trong cung của Hoa tần ngài làm chuyện."

      Tích Như nháy mắt cái với Xảo Tĩnh, Xảo Tĩnh xấu hổ cười tiếng, tiếp lời : "Nô tỳ làm theo phân phó
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 55: Hiền Thục tranh đoạt (1)

      Editor + Beta: thuyvu115257

      Bên đây Ninh Tiệp dư được đắc sủng, bên kia Thục phi cũng bắt đầu bày mưu tính kế. Mà Hoàng thượng lại đột nhiên sinh ra hứng thú lần nữa đối với Thục phi, người bị thất sủng gần hai năm nay, chuyện này khỏi làm cho Hiền phi càng thêm tức tối.

      Có lẽ ban đầu nguyên nhân là vì thái tử, nên số lần Hoàng thượng Khôn Phúc cung tăng lên cách rệt. Lâu ngày, chuyển tình cảm từ người thái tử sang mẫu thân của , đồng thời đãi ngộ với Thục phi cũng còn giống như trước. lâu sau đó, Thục phi trở thành phi tử được sủng ái nhất trong cung, mà Hiền phi bên này hào quang lại từ từ phai nhạt , hiển nhiên số lần Hoàng thượng đến cung của Thục phi cao hơn rất nhiều so với Hiền phi.

      Mà điều làm Hiền phi khó chịu nhất chính là thái độ lúc lạnh lúc nóng của Hoàng thượng đối với nàng, rất giống dấu hiệu trước khi bị vắng vẻ của Thục phi năm đó, chuyện này khỏi khiến nàng sinh lòng lo lắng, suy nghĩ nên làm sao cho phải.

      "Nương nương hãy uống chút canh nóng, tuy hôm nay vào xuân, nhưng tiết trời vẫn còn hơi lạnh, tần thiếp đặc biệt hầm canh mang tới cho người đây." Phạm Lương Đệ ra hiệu cho người hầu bưng canh lên.

      Kể từ thời điểm Như phi bị thất thế, Phạm Lương Đệ liền nhìn trúng Hiền phi. Trước đó, khoảng thời gian mà nàng theo Như phi, cũng từng qua lại với Hiền phi. Như phi vừa ngã, Hiền phi cũng đột nhiên cảm thấy thiếu mất cánh tay đắc lực, cho nên khi Phạm Lương Đệ cố tình tiếp cận Hiền phi thuận nước đẩy thuyền nhét nàng ta vào bên cạnh mình, vừa có tài ăn , lại còn biết nghe lời, dĩ nhiên là hợp tâm ý của nàng.

      " cần uống nữa, giận đủ no rồi." Hiền phi nhìn lướt qua thức ăn bàn, quay mặt chỗ khác, sắc mặt tràn đầy tức giận.

      Phạm Lương Đệ nở nụ cười, : "Nương nương nên tức giận, chuyện như vậy, chỉ có thể làm cho Hoàng thượng dời mục tiêu thôi ạ."

      "Dời mục tiêu? Làm sao dời chứ? tại toàn bộ tâm tư của Hoàng thượng đều đặt lên ả tiện nhân Ôn Á Yên đó, còn xoay chuyển thế nào được." Hiền phi phẫn nộ .

      Phạm Lương Đệ kề sát lỗ tai Hiền phi, : "Nương nương, bây giờ Hoàng thượng say mê Thục phi, nhưng nếu để cho Hoàng thượng tìm được chút mới mẻ, lập tức mục tiêu đó bị thay đổi. Chỉ cần Thục phi bị lạnh nhạt, muốn được sủng lần nữa cũng phải là chuyện dễ dàng. Lúc này đây, nương nương nên thêm chút sức mới có thể."

      Hiền phi suy nghĩ chút, : "Cho dù mới mẻ ấy coi như thành công dời được lực chú ý của Hoàng thượng, nhưng mà ngộ nhỡ ta trở thành Thục phi mới, hoặc là Ninh Tiệp Dư, sao đây?"

      Khóe miệng Phạm Lương Đệ khẽ nhếch, : "Nương nương băn khoăn như vậy đương nhiên là đúng, chẳng qua chút tươi mới đó miễn là người của chúng ta, tự nhiên chúng ta dễ dàng nắm trong tay rồi, hơn nữa đến lúc đó muốn nàng ta nhượng bộ cũng là chuyện đơn giản."

      Hiền phi thầm suy tư phen, cảm thấy chủ ý này cũng tệ, khẽ gật đầu, nhưng lại hỏi "Người như vậy, đâu tìm?"

      Phạm Lương Đệ cười : "Nương nương còn nhớ khi trước có người tên là Liên Văn Lộ bị giáng làm cung nữ, sau lại trở thành Canh Y ?"

      Chân mày Hiền phi cau lại, cất cao giọng : "Liên Văn Lộ? Con tiện nhân kia phá hư chuyện tốt của bổn cung. Bổn cung còn chưa tìm nàng ta tính sổ đây."

      "Nương nương, đừng vội nổi giận, dáng dấp của Liên Văn Lộ kia cũng tệ lắm, chẳng qua đầu óc hơi ngốc nghếch chút. Song, ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc. Mặc dù bây giờ nàng ta thoát khỏi cảnh phải làm cung nữ, được Hoàng thượng sắc phong Cảnh Y, nhưng lại chưa bao giờ sủng ái qua. Nếu nương nương để nàng ta theo người, nàng ta có cơ hội tốt hơn, người cảm thấy nàng ta có thể nghe lời chúng ta hay ?" Phạm Lương Đệ .

      Hiền phi suy nghĩ lát, cảm thấy lời này hình như có chút đạo lý, nhưng trong lòng vẫn luôn ưu sầu, : "Tuy như thế, nhưng dù sao trước kia nàng ta cũng là Uyển Tần, sao Hoàng thượng có cảm giác mới mẻ với nàng ta được chứ? Hơn nữa, bây giờ coi như Liên Văn Lộ đó nghe lời chúng ta, vậy sau này? Ai dám đảm bảo nàng ta phản bội chúng ta? Suy [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 56: Hiền Thục tranh đoạt (2)

      Editor + Beta: thuyvu115257


      Tâm Nhụy nhìn hộp phấn trong tay, tựa như nghi ngờ, khẽ cắn môi dưới lúc, dừng lại trong chốc lát, : "Nô tỳ ngửi mùi cảm thấy nó được bình thường, đoán chừng trong này có. . . . . . nhựa cây trúc đào."

      Lạc Tử Hân nhướng nhướng mày, cây trúc đào? Đây chính là thứ dẫn tới sinh non, hơn nữa cây trúc đào có chứa kịch độc. Nếu như khéo, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng. Người hạ độc này, ràng có mưu đồ ác độc.

      Tâm Nhụy là người hiểu biết về hương liệu, rất chăm chỉ nghiên cứu phương diện này, cho nên nàng ấy phán đoán có bất cứ sai lầm gì, hộp phấn có vấn đề là thực như thép. Lạc Tử Hân cầm hộp phấn tay Tâm Nhụy, nhìn đáy hộp viết Ninh Tiệp Dư, trong lòng hơi động. Tuy Liên Quý Nhân tặng mỗi người hộp, thế nhưng hộp chỉ mặt gọi tên, cho nên thoạt nhìn ai cũng được chia đều. Nhưng nếu như muốn hạ độc chỉ mình nàng vẫn có khả năng đó.

      Loại độc này hòa quyện với phấn ngấm vào từ từ, chờ tới khi chuyện sinh non xảy ra, thời gian lâu tự nhiên ai hoài nghi phấn có vấn đề. Lạc Tử Hân hít vào hơi khí lạnh, chẳng lẽ có người thấy nàng mang thai sinh lòng bất chính, chỉ có điều người này là Liên Quý Nhân sao? Điểm này nàng trái lại có chút hoài nghi.

      "Nương nương, đây là đồ có độc, người nên đến gần nó." Tâm Nhụy thấy Lạc Tử Hân vẫn giữ hộp phấn trong tay, có chút nóng nảy, vội đoạt lấy.

      Lạc Tử Hân mỉm cười, : "Vậy ngươi giải quyết ngay ."

      Tâm Nhụy hăng hái gật đầu, nhanh chóng cầm hộp phấn rời . Bên này, Lạc Tử Hân rơi vào trầm tư, Liên Quý Nhân là do chính tay nàng cứu ra từ Hoán Y cục, quan hệ giữa nàng và nàng ấy vẫn luôn tệ, mà nàng ấy xem ra cũng là tuýp người đơn giản, tuyệt đối có lý do xuống tay với mình đột ngột như vậy. Chẳng qua, Liên Quý Nhân cũng có khuyết điểm trí mạng, đó chính là rất dạ, dễ bị người ta xúi giục, cho nên loại trừ có người gì đó ở bên tai nàng ấy. Nhưng mà đó là ai chứ, Lạc Tử Hân suy nghĩ ra, điều này cũng làm tăng thêm lo lắng trong lòng nàng, kẻ địch là ai cũng , với nàng mà đây phải là chuyện tốt.

      Ước chừng vài ngày sau, bất thình lình nghe được tin tức làm nàng khiếp sợ, Hoàng thượng đột ngột nhốt Liên Quý Nhân vốn thịnh sủng vào lãnh cung.

      " xảy ra chuyện gì vậy?" đầu Lạc Tử Hân treo cái nghi vấn lớn, mãi đến sau này lúc đến chỗ Thục phi mới hoàn toàn hiểu ra.

      Thục phi ở bên đây vui vẻ nhớ lại, ngồi bên nhìn Đại hoàng tử tập viết khóe miệng bất giác giương lên.

      Vào mấy ngày trước, Hoàng thượng thắp đèn Khôn Phúc cung, Thục phi mặc quần áo thường ngày hầu hạ Hoàng thượng nằm xuống, sau hồi điên đảo hồng loan, nàng tựa vào lồng ngực ấm áp của Hoàng thượng, điều chỉnh hơi thở.

      Đột nhiên, Hoàng thượng : "Mấy ngày trước qua chỗ Liên Quý Nhân, cảm thấy nàng ấy có gì đó hơi kỳ lạ."

      "Sao vậy? Gần đây sắc mặt Liên Quý Nhân tốt hơn nhiều mà." Thục phi cười .

      Hoàng đế nghiêng người đứng dậy, kinh ngạc nhìn màn lụa trước mặt, như có điều suy nghĩ lắc đầu cái, : "Vẫn có chút kỳ quái, ngày thường điệu bộ nàng ấy phải như thế, thế nhưng mấy ngày lạicó gì đó đúng, mỗi lần nhìn thấy trẫm đều cầm tay áo che mặt. Lúc nào cũnglàm ra vẻ thẹn thùng, ngay cả mắt cũng dám nhìn trẫm, chẳng lẽ trẫm rất hung dữ với nàng ấy sao, khiến cho nàng ấy sợ trẫm như vậy?"

      "Cái này. . . . . . ra nô tì từng nghe nàng ấy nhắc tới số chuyện, chẳng qua biết có phải vì vậy mà dẫn tới chuyện đó hay , nhưng. . . . . ." Thục phi cũng ngồi dậy, mặt lộ vẻ khó xử, muốn lại thôi.

      Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng, : "Cứ đừng ngại, trong lòng trẫm loạn, chỉ muốn biết lý do là gì."

      "Xin Hoàng thượng trước thứ tội cho Liên Quý Nhân, nô tì mới dám ." Thục phi đột nhiên quỳ ở giường dập đầu.

      Hoàng thượng đỡ nàng dậy, dịu dàng : "Chuyện này liên quan đến nàng, nàng chỉ
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :