1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Tương kế tựu kế

      Edit: Cathexis


      Beta: Dung Cảnh, Quỳnh ỉn

      Ngày hôm sau, chính là mùng tám tháng chạp, vào ngày này hàng năm Thái hậu và Hoàng thượng đều mời chủ tử các cung, hoàng tử, công chúa và thân tộc cùng nhau đến dùng bữa.

      Năm nay cũng ngoại lệ, tất cả mọi người đều tập hợp lại, đến chia vui những ngày tháng thái bình cùng Thái hậu. Ngày này thường lạnh lẽo rét buốt, hôm nay cũng rét lạnh nhưng vì trong đại điện nhiều người, nên bầu khí trở nên ấm cúng rất nhiều, chỉ là thân thể Đại hoàng tử Mục Dịch Triết có hơi yếu ớt, mặc chiếc áo bông rất dày, nhưng hai tay ngừng xoa vào nhau, thỉnh thoảng còn dựa vào người mẫu thân là Thục phi ở bên cạnh.

      Lạc Tử Hân thấy vậy, liền : "Thục phi nương nương, ở chỗ Tần thiếp có đôi bao tay ấm, bàn tay của Đại hoàng tử bị lạnh, bằng qua đây đeo thử, xem có vừa ?"

      Thục phi nhìn qua thấy Lạc Tử Hân tháo bao tay, khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Đại hoàng tử qua. Mục Dịch Triết cũng khách sáo, chạy tới bên cạnh Lạc Tử Hân, ngây thơ vươn đôi bàn tay mập mạp bé. Trong mắt Lạc Tử Hân lên chút cưng chiều, giúp đeo bao tay, quả nhiên vừa vặn.

      Mục Dịch Triết nhìn nhìn bao tay đeo, toét miệng cười ngây ngô, : "Dung Phương nghi, đôi bao tay ấm này đeo rất thoải mái, lại đẹp nữa."

      "Nếu người thích, cho người, có vui ?" Lạc Tử Hân mỉm cười.

      Hai mắt Mục Dịch Triết sáng lên, cười hớn hở gật gật đầu.

      "Triết nhi, được càn rỡ." Thục phi lên tiếng, giọng có phần trách mắng. Rốt cuộc vẫn là đứa bé năm tuổi, nghe thấy mẫu thân quở mắng răn dạy, sợ tới mức muốn tháo bao tay ra, nhưng lại bị Lạc Tử Hân đè tay xuống.
      "Thục phi nương nương, chẳng qua chỉ là đôi bao tay, Đại hoàng tử thấy lạnh nên cần nó hơn, quả giờ Tần thiếp thấy lạnh, đưa cho vừa hay." Lạc Tử Hân đưa mắt nhìn Thục phi.

      Thục phi hơi lưỡng lự, lát sau khẽ mỉm cười, : "Hiếm khi thấy Ninh Dung hoa hào phóng như vậy, bổn cung mà từ chối bất kính rồi, Triết nhi, còn cảm ơn Ninh Dung hoa."

      Phía bên này, Mục Dịch Triết thấy mẫu thân đồng ý, tất nhiên là vui như hoa vội vàng nhìn sang Ninh Dung Hoa lời cảm ơn, rồi ở bên cạnh nàng cười lúc.

      "Triết nhi, nếu bây giờ phụ hoàng thuận tiện kiểm tra bài vở của con thế nào?" Hoàng thượng chú ý tới bên này, thuận miệng câu.

      "Được ạ, xin phụ hoàng hỏi," Mục Dịch Triết xoay người qua, đứng thẳng người đối diện với Hoàng thượng.

      Hoàng thượng cười rồi khẽ : "Nghe thời gian qua sư phó dạy cho con ít thơ cổ, giờ con đọc vài bài nghe thử xem?"

      "Bắc phong kỳ lương, vũ tuyết kỳ bàng" Mục Dịch Triết lén lút ngước mắt lên nhìn, rồi lí nhí tiếp: "Bắc phong kỳ giai, vũ tuyết kỳ phi..."

      Hoàng thượng nghe xong cười ha ha, đùa vui câu: "Triết nhi, con là lạnh quá, nên ngâm thơ cũng cố chọn bài nào lạnh lạnh sao? Muốn mọi người trong điện cùng lạnh với con phải ?"

      Mục Dịch Triết xấu hổ vội vã cúi đầu, khuôn mặt nhắn đỏ lựng.

      Hoàng thượng ngừng cười, : "Nhưng mà thơ này xem như ngâm tệ, còn bài nào khác ?"

      Mục Dịch Triết gãi gãi đầu, ngẩng đầu, đọc lanh lảnh: "Phụ mẫu hô, ứng vật hoãn, phụ mẫu mệnh, hành vật lại, phụ mẫu giáo, tu kính thính, phụ mẫu trách, tu thuận thừa, đông tắc ôn, hạ tắc sảnh, thần tắc tỉnh, hôn tắc định, xuất tất cáo, phản tất diện, cư hữu thường, nghiệp vô biến, tuy tiểu, vật thiện vi, cẩu thiện vi, tử đạo khuy, vật tuy tiểu, vật tư tàng, cẩu tư tàng, thân tâm thương. . . . ."*

      *** Đệ tử kinh (chương 1: Hiếu thuận với cha mẹ): Cha mẹ gọi, trả lời ngay, cha mẹ bảo, chớ làm biếng, cha mẹ dạy, cung kính nghe, cha mẹ trách, phải tu sửa, lạnh làm ấm, nóng làm mát, sáng quan tâm, tối an lòng, cho hay, về cho biết, ở cố định, đổi nghề, việc hợp, chẳng nên làm, nếu làm, bất hiếu, vật tuy , tự cất, nếu tự cất, cha mẹ buồn...

      "Được, tệ, dạy rất tốt, học cũng rất giỏi. Thục phi, Triết nhi rất có tương lai, cần phải chỉ bảo tốt." Hoàng thượng hài lòng gật đầu, mặt nở nụ cười vui mừng, ánh mắt nhìn Thục phi đầy dịu dàng.

      Thục phi vừa mừng vừa lo, vội vàng đứng dậy, hai tay nắm lại để trước ngực cúi người, : "Nô tỳ xin nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng."

      "Ừ, Triết nhi còn , biết khiêm tốn lại có lễ nghĩa, thông minh lanh lợi, cần được bảo ban tốt, tương lai tất thành tài, Đại Vũ quốc cũng có người kế tục." Hoàng thượng rất vui vẻ quay qua với Thái hậu.

      Song lời này lại khiến trong lòng nhiều người được thoải mái. Mặc
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Biến hóa
      Edit: Cathexis
      Beta: Dung Cảnh, Quỳnh ỉn


      Khi Tần Thái y tới, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào , còn ánh mắt của Hoàng thượng như chùy sắt, khiến khỏi rùng mình cái.

      "Qua xem chút, xem mạch tượng của Như phi như thế nào?" Giọng Hoàng thượng lạnh lẽo như băng.

      Tần Thái y khúm núm hành lễ, rồi tới bắt mạch cho Như phi.

      "Hoàng thượng, dạ dày nương nương hơi đầy ứ thôi, dùng toa thuốc nhuận tràng là ổn." Tần Thái y cúi đầu báo cáo với Hoàng đế.

      " phải ngươi bổn cung có thai sao? Hơn nữa tháng này bổn cung vẫn chưa thấy nguyệt ." Như phi chỉ tay vào Tần Thái y, giọng run run trong mắt có chút hoảng hốt.

      Tần Thái y : "Nương nương, thần có nguyệt của nương nương đến là bởi vì quá mức mệt nhọc. Lúc đó nương nương hỏi thần có phải là vì có thai , thần với nương nương rằng tạm thời còn chưa thể kết luận được, cần thêm thời gian để theo dõi. Khi đó, thần cũng hề chẩn đoán chính xác là nương nương mang thai."

      "Vậy vì sao lại thông báo là Như phi có tin vui hả?" Hoàng thượng lạnh lùng hỏi.
      "Bẩm Hoàng thượng, chuyện này thần cũng biết. Sau ngày đó, vì trong nhà có việc nên thần có xin nghỉ mấy ngày, hôm qua hồi cung nghe nương nương mang thai, vì vậy thần đoán chắc có lẽ là Thái y nào đó chẩn ra như vậy, nhưng thần vẫn chưa hỏi kỹ, bởi vì còn chưa thể tới bắt mạch lại cho nương nương." Tần Thái y .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, Tần Viễn Thành thực vì việc nhà mà xin nghỉ hơn nửa tháng." Sở Lăng Thiên vốn đứng im bên đúng lúc lên tiếng.

      bậy, lúc đó ràng chính mồm người bổn cung mang thai." Như phi dường như mất bình tĩnh, chỉ vào Tần Thái y gào toáng lên.

      Trong lòng Như phi khỏi hoảng sợ, ràng lúc đó chính mồm Tần Thái y mình có thai, sao tự nhiên bây giờ lại lật lọng. Giờ phút này, nàng mơ hồ cảm thấy hình như là mình bị ai đó hãm hại.

      "Câm miệng, sao ngươi dám làm ra chuyện khi quân này? Chẳng trách vừa nãy Thái hậu muốn gọi Thái y đến bắt mạch, ngươi cứ mực từ chối, hóa ra là vì giả vờ có thai. Nếu như hôm nay phải Đại hoàng tử té cái, cũng mời Thái y tới đây, có phải là ngươi vẫn muốn tiếp tục lừa gạt mọi người, có phải là cuối cùng tìm đứa bé nào đó đến để lẫn lộn huyết thống Hoàng thất đúng ?" Hoàng thượng tức giận chỉ vào Như phi mắng.

      Như phi đứng dậy, phịch tiếng quỳ xuống, oan ức khóc lóc, : "Hoàng thượng, oan uổng, là Tần Thái y cố ý hại nô tỳ, dù gan thiếp có lớn bằng trời cũng dám làm ra chuyện như vậy."

      "Hoàng thượng, thần hề láo. Thần vẫn luôn chịu trách nhiệm bắt mạch cho Như phi, dám có chút gian dối nào, lần bắt mạch đó, thần cũng cẩn thận ghi chép lại, nếu tin Hoàng thượng có thể Thái Y Viện kiểm tra đối chiếu." Tần Viễn Thành vội vàng rửa tội cho bản thân.

      Rất ràng, lời giải thích của Tần Viễn Thành hề có chỗ nào khả nghi, bởi vì trước đó lâu Thái Y Viện trình sổ ghi chép bắt mạch lên, đúng là bên trong ghi chép rất tỉ mỉ, hơn nữa, Thái y bắt mạch sau đó cho Như phi cũng ghi chép tương tự như vậy. Vì vậy, dường như tất cả vô cùng ràng, chính Như phi tự biên tự diễn vở kịch này, giờ khắc trong đầu tất cả mọi người đều nảy sinh ý nghĩ đó.


      "Khốn khiếp, chứng cứ rành rành, khi đó cũng là tự ngươi thông báo với trẫm chuyện ngươi mang thai. nghĩ tới, ngươi lại lớn mật dám khi quân phạm thượng, tội thể tha." Mục Nguyên Trinh giận đến nỗi mặt đỏ bừng, vỗ mạnh lên bàn trà cái, khiến tất cả mọi người giật mình sợ thót cả tim, dám thở mạnh.

      "Hoàng thượng. . . . ." Lông mày Hoàng hậu nhíu chặt, ánh mắt buồn bã nhìn , muốn gì đó, nhưng lại bị Hoàng thượng cắt ngang, "Trẫm biết Hoàng hậu lương thiện, thế nhưng chuyện này thể bỏ qua."

      Lạc Tử Hân nhìn gương mặt u ám của Hoàng hậu, trong lòng biết chẳng qua nàng ta lo lắng vì sắp mất quân cờ hữu dụng mà thôi. Cái người được gọi là mẫu nghi thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là người luôn bày ra khuôn mặt giả dối.

      "Thu hồi danh phận Như phi, đày Hứa Băng Cầm đến lãnh cung." Mục Nguyên Trinh giận dữ , phất tay áo mạnh cái rồi rời , Hoàng hậu được câu, ánh mắt thất lạc sớm rơi vào trong mắt Lạc Tử Hân, nàng thầm cười lạnh trong lòng. Ván này, xem như Hoàng hậu thua cuộc, có lẽ do nàng ta chưa từng ngờ tới Như phi gặp phải chuyện này, còn liên lụy khiến kế hoạch của nàng ta thất bại. Vả lại nhìn ánh mắt Hoàng hậu, chắc nàng ta vẫn chưa đoán được là nàng hay là người khác hãm hại Như phi đâu.

      ", Hoàng thượng người thể đối xử với nô tỳ như vậy." Hứa Băng Cầm kích động kêu gào, nhưng thấy Hoàng thượng hề có ý muốn rút lại, nàng tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất.

      Là ai hại nàng, lại ai cấu kết với Thái y
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Lạc đề

      Edit: mèo suni
      Beta – er: Dung Cảnh


      Từ lúc rời khỏi Thái Càn cung, Lạc Tử Hân dựa vào bên tường lâu, suy nghĩ rất nhiều việc, bất tri bất giác đến ban đêm, lúc này mới nhàng thở ra, cất bước chuẩn bị trở về Uyển Ninh cung.

      "A!" Mới được mấy bước, va phải người, lần va chạm này kéo nàng từ trong trí nhớ xa xôi trở lại với thực tế.

      " xin lỗi, xin lỗi." Đối phương vội vã xin lỗi, vẻ mặt áy náy.

      Lúc này Lạc Tử Hân mới chú ý tới người này, quần áo hoa lệ, nhưng giống như người trong cung, cũng phải là quan phục, trong khoảng thời gian ngắn thể đoán ra thân phận của , nhưng mà ít ra người này cũng phải là quan viên. Cũng chú ý gì nhiều, khẽ cười cười, chỉ câu: " sao."

      Nam tử kia có chút xấu hổ cười cười, : "Vừa thỉnh an Thái hậu về, vội vàng tới tạ ơn Hoàng thượng cho nên mới nhanh chút, hoàn toàn chú ý tới. . . . . . . Ách, nên xưng hô với người như thế nào đây?"

      Nam tử sửng sốt phen, ánh mắt dò hỏi nhìn nàng.

      Thỉnh an Thái hậu? Nghe giống như là thân thích, nhưng hình như nàng chưa từng nhìn thấy , lập tức lễ phép : "Ninh Dung Hoa."

      Con ngươi của nam tử chợt lóe, gật đầu cái, : "Nương nương mạnh khỏe, lúc nãy va chạm có làm đau nương nương hay ? Thành xin lỗi."

      Lạc Tử Hân cười nhạt, : "Ngươi xin lỗi nhiều lần rồi, hơn nữa cũng cần phải khách sáo như vậy."

      Nam tử sửng sốt vội : "A.. đúng, , xin lỗi. phải, phải xin lỗi, là cái kia. . . . . ."

      Nam tử năng lộn xộn, trái lại còn làm cho Lạc Tử Hân cảm thấy buồn cười, khí giữa hai người lập tức dễ chịu hơn, hàn huyên mấy câu, nam tử vội vã rời .

      Cho đến khi rời , Lạc Tử Hân mới nhớ tới chưa hỏi đến tên của , khỏi mỉm cười, nhưng mà nghĩ đến dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ sợ sau này chưa chắc có cơ hội gặp lại, biết tên họ cũng sao.

      Lạc Tử Hân hơi nhún vai , chuẩn bị rời , dưới chân lại đá phải vật, chăm chú nhìn, ra là khối ngọc bội.

      Lạc Tử Hân tò mò nhặt ngọc bội lên, ngọc này quả là ngọc tốt, nhưng mà bên ngoài có gì đặc biệt, nhất định là của nam tử vừa rồi làm rơi, vừa định xoay người gọi lại, nhưng ngờ bóng người kia biến mất.

      Lạc Tử Hân nhìn ngọc bội trong tay, mới vừa rồi hỏi ràng tên họ của người nọ, lúc này cảm thấy khó xử. Nhớ tới nam tử lúc nãy bảo là muốn gặp Hoàng thượng, vốn muốn đưa tới Thái Càn cung, nhưng nghĩ đến làm như vậy dẫn tới Hoàng thượng nghi ngờ, như vậy tốt, đành thôi vậy. Ngược lại vừa nghĩ, chuyện này vốn liên quan đến mình, nên cũng suy nghĩ đến chuyện tìm chủ nhân của ngọc bội nên tạm thời cất giữ ngọc bội, nghĩ tới nếu sau này có thể gặp người nọ trả lại cho , nếu gặp nữa, cũng đành thôi vậy. Quyết định như vậy nên cũng suy nghĩ gì nhiều, ổn định tâm trạng lập tức trở về Uyển Ninh cung.

      Trở lại Uyển Ninh cung lâu, đột nhiên nghe được có tiếng ầm ỹ ở bên ngoài vang lên, liền phân phó Tích Như ngoài xem, còn chưa dứt lời, lại thấy Hoàng hậu mang theo nhiều người vào, sắc mặt cực kỳ vui, trong lòng chấn động, nhìn cục diện này, dường như người đến có ý tốt.

      "Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Lạc Tử Hân phúc thân hành lễ, lại thấy sắc mặt Hoàng hậu cực kì nghiêm túc, ngày thường gặp phải chuyện gì, nàng ta cũng đều có thói quen dùng nụ cười giả dối để ngụy tạo bản thân, nhưng mà hôm nay lại trực tiếp bộc lộ vẻ giận dữ, trong lòng nàng khỏi vang lên từng hồi trống.

      " nghĩ tới, Ninh Dung Hoa lại dám lén lút gặp Kỳ Vương Gia." Giọng lạnh lùng của Hoàng hậu vang lên.

      "Hoàng hậu, tần thiếp có. . . . . . Cho tới
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Chấn động

      Edit: mèo suni
      Beta –er: Dung Cảnh


      Lần này bị biếm thành cung nữ, người chế giễu dĩ nhiên ít, nhưng càng làm cho nàng uất ức, chính là Hoàng thượng vậy mà cũng giáng Viên Chiêu xuống cấp, đây là việc làm nàng bất ngờ. Cứ tưởng rằng Hoàng đế tin lời giải thích của nàng, cùng lắm chỉ xử phạt nàng chút mà thôi, lúc này coi như là gặp phải chuyện khó khăn rồi.

      tới điều này cũng buồn cười, chân trước mới nhận được lá thư phụ thân dặn dò phải tự bảo trọng, còn chưa kịp làm gì, chân sau rơi xuống nước, đây coi như là loại châm chọc sao? Là trời cao đừa giỡn sao?

      , nàng nên mới có mà bị đánh ngã, mặc kệ là ai hại nàng thành như vậy, nàng đều muốn lấy lại công đạo cho mình. Còn nữa, nàng cũng phải nghe theo lời khuyên của phụ thân, cố gắng bước lên vị trí cao nhất của Hậu cung, như vậy mới có thể chân chính bảo vệ được bản thân, bảo vệ được người nhà.

      Chỉ là, bây giờ bị trở thành cung nữ, dường như là chuyện gì cũng làm được. sao, nhất định nàng ngóc đầu trở lại, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia. Lạc Tử Hân nắm chặt quả đấm, móng tay từ từ khảm vào trong thịt, chút đau đớn làm cho thần kinh của nàng tỉnh táo.

      Những ngày làm cung nữ tất nhiên kém hơn so với khi làm chủ tử, nhưng nàng cũng từng làm tỳ nữ của người ta, những công việc nặng nhọc này cũng làm khó được nàng, coi như hoàn hảo. Nhưng mà, khổ cũng phải vì những công việc này, mà là có số người cố ý gây khó khăn.

      Hôm nay mới giặt xong tất cả y phục của mọi người, liền thấy Phạm Lương Đệ lắc mông tới, trong tay tỳ nữ bên cạnh ôm đống lớn y phục, nhìn thấy vẻ giễu cợt trong ánh mắt của nàng ta làm cả người nàng trở nên phát hỏa.

      Nhưng mà, bản nương có thể nhịn! Lạc Tử Hân thầm cắn răng, ngẩng mặt lên, bộ dạng tươi cười sáng lạn, : "Phạm Lương Đệ đưa y phục tới sao? Để xuống là được."

      tiếng hừ lạnh phát ra từ lỗ mũi Phạm lương đệ, vẻ giễu cợt tràn ngập cả Hoán Y cục, lạnh nhạt : "Viên Tiêm Vũ, ngươi cũng có thể chịu được, làm những công việc nặng nhọc này cũng thoải mái như vậy, là khiến người khâm phục."

      Lạc Tử Hân cười : "Phạm Lương Đệ quan tâm như vậy, ngược lại còn hại chết nô tỳ. Bất quá những việc này cũng làm khó được nô tỳ."

      xong liền chủ động lấy quần áo được cầm tay của tỳ nữ bên cạnh Phạm Lương Đệ, đặt ở bên cạnh mình. Dù sao nàng cũng nhìn ra được, dù nàng chủ động lấy những y phục này, Phạm Lương Đệ cũng đưa nó cho mình, thay vì để cho nàng ta đưa, còn bằng chủ động lấy.

      Ngược lại Phạm Lương Đệ ngờ rằng nàng rộng lượng như vậy, hơi sững sờ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng cười cười, : "Vết bẩn phía những y phục này rất đậm, phải dùng thêm chút sức mới được, còn có, hạt châu y phục này trân quý, tuyệt đối đừng làm mất."

      xong, Phạm Lương Đệ liền ngồi xổm xuống bên cạnh bồn nước bên cạnh nàng, giả vờ lấy bộ y phục đính châu trong đó lên, đặc biệt chỉ cho nàng nhìn. Vậy mà, khi tay Lạc Tử Hân cầm bộ y phục này tay Phạm Lương Đệ dời qua cái, trang sức bén nhọn y phục bỗng dưng quệt vết máu dài mu bàn tay của Lạc Tử Hân.

      "A" Lạc Tử Hân tự chủ rút tay lại, mà Phạm Lương Đệ cố tình hất văng nước lên vẩy vào vết thương kia, làm nàng bị đau đến kêu thành tiếng.

      "Ôi, ngại, là ta truợt tay." Nét mặt Phạm Lương Đệ tươi cười như hoa, hả hê nhìn nữ nhân đáng thương cầm chặt cổ tay của mình.

      "À, đúng rồi, quên với ngươi, những y phục này ngày mai ta tới lấy, ngươi phải giặt sạch nó." Phạm Lương Đệ cười cười, xoay người lại lập tức rời khỏi Hoán Y Cục.

      Lạc Tử Hân nhìn bóng lưng của nàng ta, thu hồi lại nụ cười dối trá mới vừa rồi. Tay nàng bị nữ nhân này làm cho bị thương, còn phải ngâm ở trong nước rét lạnh như băng, bàn tay này bị hỏng mới là lạ. Hổ lạc đồng bằng bị người khinh, lúc này nàng lại lần nữa cảm nhận được loại tư vị này. Chỉ là Phạm Lương Đệ, ngươi cũng cần đắc ý sớm như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày, ta ngóc đầu trở lại. Lạc Tử Hân oán hận nhớ kĩ, hai mắt lại nhìn đến chồng y phục mặt đất, lại nhìn chút vết thương tay, trong lòng khỏi kêu rên, mặc kệ tương lai như thế nào, trước
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Bí của xác chết trong giếng

      Editor: miemei

      Beta: tử đinh hương


      Nơi đám người vây quanh là bên cạnh cái giếng nước, lúc này có cái xác được người vớt ra, nhìn quần áo hẳn là cung nữ, nhưng bị ngâm nước suốt đêm, toàn thân bị sưng phù lên, còn hình hài con người nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể nhận ra thân phận của nàng ta.

      “Ai thế này? Sao lại chết thảm như vậy chứ?” Các cung nữ thầm với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng thổn thức.

      Lạc Tử Hân nhìn cung nữ đáng thương được thái giám kéo ra khỏi giếng, quấn lại bằng chiếu, đoán chừng cuối cùng cũng chỉ bị ném ra bãi tha ma thôi, nhưng phàm là những kiểu chết bình thường thế này, cũng nghiêm túc với gia đình nàng ta, có lẽ đều bị bệnh chết hay đại loại vậy. Cung nữ ấy à, sinh mạng rẻ mạt như cọng cỏ dại mà thôi.

      Chỉ có điều, tại sao cung nữ này lại chết trong giếng nước, rốt cuộc là cung nữ của cung nào? Nhìn quần áo, cũng giống của Hoán Y Cục, là ai ném nàng ta xuống chỗ này?

      Nhưng, trong lúc sắp bị chiếu quấn chặt lại, bên hông cung nữ kia rớt xuống tấm thẻ bài treo bên hông, làm cho Lạc Tử Hân lập tức tỉnh ngộ, chẳng phải nàng ta chính là Tịch Ngôn – nha hoàn được cưng nhất bên cạnh Hiền phi hay sao? Ai dám động vào người của Hiền phi thế? Thục phi? Hoàng hậu? Hay là……

      Thi thể cứ thế bị chở ra ngoài, bao lâu sau, trong cung truyền ra lời đồn, rằng Tịch Ngôn ở cung Hiền phi bị người ta hại chết, Hiền phi tức giận, muốn truy xét chuyện này, mà mũi nhọn chỉ về phía thái giám Tiểu Diệp Tử trong cung Thục phi, thế này chẳng phải cho thấy ràng là cố ý chống đối với Thục phi hay sao?

      Chuyện này cũng làm cho Lạc Tử Hân khó hiểu, Thục phi lại chọc phải Hiền phi ở chỗ nào rồi à? Thế mà lại khiến Hiền phi nổi cơn giận lớn như vậy. Mãi cho đến mấy ngày hôm sau, trong cung truyền ra tin khác, Lạc Tử Hân mới hiểu ra đầu mối, đó chính là hoàng thượng sắc phong con trai của Thục phi, cũng chính lại đại hoàng tử Mục Dịch Triết làm thái tử. Thực ra kết quả này Lạc Tử Hân biết từ sớm rồi, chỉ là đợt sắc phong này lại xảy ra sớm hơn kiếp trước, vì vậy mà trong lúc nàng thể nghĩ ra nguyên nhân.

      Song, điều này cũng làm cho Lạc Tử Hân đoán được nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tịch Ngôn, chuyện đó hoàn toàn là do Hiền phi tự mình ra tay, để hạ thấp Thục phi. Từ xưa có câu ‘mẹ quý nhờ con’, Mục Dịch Triết lên làm thái tử, làm mẫu thân của , dĩ nhiênThục phi cũng được ban ân huệ, quan tâm mà hoàng thượng dành cho Thục phi đương nhiên cũng nhiều hơn trước, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lạc Tử Hân muốn lấy lòng Thục phi. Cho nên, Hiền phi muốn mượn chuyện này làm giảm chút tinh thần hăng hái của Thục phi, chỉ là, nàng ta vậy mà lại lấy tính mạng của người bên cạnh mình để trao đổi, lòng dạ cũng có phần quá mức độc ác rồi.

      Vậy nên, có lẽ nàng có thể làm chút gì đó chăng? Lạc Tử Hân thầm suy nghĩ.

      Chẳng bao lâu sau, khi mà hai vị phi tần quyền lực trong cung vẫn tranh cãi dứt về cái chết của Tịch Ngôn, trong cung lại truyền ra tin đồn mới, đó chính là Hoán Y Cục phát nguyên nhân dẫn đến cái chết của nàng ta ở trong giếng.

      Kể từ khi tin đồn này truyền ra, đến ngày, Thục phi và Hiền phi xuất cùng lúc trong Hoán Y Cục, ngược lại dọa cho Lâm ma ma sợ hãi.

      “Bổn cung có nghe tin đồn, rằng có người trong Hoán Y Cục biết nguyên nhân khiến Tịch Ngôn chết, rốt cuộc là ai biết?” Giọng của Thục phi vô cùng sắc bén.

      “Nếu là bậy, Hoán Y Cục các ngươi phải chịu trách nhiệm, loan tin bậy bạ trong cung, đó là tội chém đầu đấy.” Hiền phi đứng bên , hiển nhiên là nhằm vào lời của Thục phi.

      Lâm ma ma sớm đổ mồ hôi đầy đầu, khúm núm biết, thực ra trong lòng cũng có chút manh mối nào, rốt cuộc là ai loan tin đồn này , bà ta hoàn toàn biết.

      “Bẩm hai vị nương nương, những lời này là nô tì ạ.” Ngay lúc Lâm ma ma nóng ruột, cung nữ của Hoán Y Cục đột nhiên bước đến, cúi đầu quỳ xuống.

      Thục phi ồ tiếng, : “Ngươi xem nào, xảy ra chuyện gì?”

      Cung nữ : “Sáng ngày hôm đó, Tịch Ngôn nương đến Hoán Y Cục đưa đồ để giặt giũ, sau đó lúc sắp đến giờ ngủ nàng ấy lại đến lần nữa, là lúc sáng đánh rơi trang sức cài tóc, khi ấy nô tì còn tìm giúp nàng ấy nữa, cũng có kết quả. Lúc đó tối lắm rồi, nàng ấy để mình nàng ấy tìm, bảo nô tì về nghỉ ngơi trước , sáng ngày hôm sau liền phát xác của Tịch nương trong giếng rồi. Về sau nô tì phát ra trang sức cài tóc của nàng ấy ở dưới giếng, nghĩ rằng chắc là tối hôm đó nàng ấy tìm ra rồi, muốn nhặt lại, bản thân cẩn thận ngã vào, mất cả tính mạng.”

      Hiền phi nghe xong hừ lạnh tiếng, : “Vậy cũng có khả năng Tịch Ngôn bị người ta hãm hại đẩy xuống giếng mà, dựa vào trang sức nàng ta đánh rơi trong giếng đủ để chứng minh điều gì cả.”

      Lúc này Thục phi lại : “Hiền phi muội muội, ý muội thế này là muốn đẩy hết trách nhiệm lên người Tiểu Diệp Tử sao, nô tì này cũng từng nhìn thấy Tịch Ngôn tìm trang sức rồi, nếu dưới giếng có trang sức của nàng ta phải lí giải thế nào đây?”

      “Thế cũng có khả năng là có người ném trang sức vào trong giếng, làm giả hoàn cảnh như vậy.” Hiền phi cũng chịu yếu thế, hai vị chủ tử này lại bắt đầu tranh cãi trước mặt mọi người, ai chịu nhường ai.

      “Được rồi, ta và muội có tranh luận cũng ràng được gì, đành để hoàng hậu nương nương làm chủ chuyện này .” Thục phi .

      Hiền phi cũng phản đối, ưỡn lưng lên, : “ , bổn cung
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :