1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Ngăn cản

      Editor: dohuyenrua


      " Thần thiếp sao." Sau chốc lát, Trình thường tại dần tỉnh lại, vuốt trán của mình, ra sức muốn giãy ra khỏi lòng của Lục quý nhân đứng lên.

      "Qủa sao? Cũng đừng bản cung ức hiếp muội." Như phi thấy nàng tỉnh dậy, trong con ngươi nháy mắt thả lỏng, kéo chiếc khăn di chuyển ngón tay, cười như cười .

      Trình thường tại khẽ đẩy Lục quý nhân ra, đứng lên, mặc dù chân bước còn có chút ổn, nhưng vẫn kiên trì như cũ : "Nương nương ức hiếp thần thiếp, là thần thiếp thất lễ, bây giờ sao, bây giờ tiếp tục làm."

      Như phi nhíu mày, kiêu ngạo vuốt cằm, : "Ừ, như thế tốt lắm."

      " Nương nương, Thái y đến đây." Tích Như đứng ở cửa gọi đến , gặp Thái y cầm hòm thuốc đến, vốn là vừa rồi lúc Trình thường tại té xỉu, Lạc Tử Hân sai Tích Như truyền Tống Thái y đến.

      " ra thần thiếp sao, cần điều trị." Ánh mắt Trình thường tại nhìn về phía Lạc Tử Hân, trong nụ cười có chứa xin lỗi, ràng là có chút e ngại Như phi. Làm sao nàng sao được, nếu có chuyện, cũng té xỉu, trong lòng Lạc Tử Hân thầm trách cứ.

      " Thái y đến cũng đến, muội để cho khám ." Lúc này Như phi lại làm người tốt.

      Trình thường tại khẽ hành lễ rồi tỏ vẻ cảm tạ ân điển của Như phi, liền ngồi xuống, vươn tay cho Tống Thái y khám bệnh. Sau khi bắt mạch, Tống Thái y liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trình thường tại hồi lâu, lại khiến cho Lục quý nhân và Lạc Tử Hân đứng ở bên nghi ngờ hồi, trong lòng lại bất an, sợ lời Thái y ra làm cho các nàng lo lắng.

      Tống Thái y bắt mạch xong, rút tay về, cũng đứng lên lui về phía sau vài bước, xoay người chắp tay hành lễ với Như phi nương nương.

      " Tống Thái y, Trình thường tại có sao ?" Giọng của Như phi lên cao .

      Tống Thái y mỉm cười, : "Khởi bẩm Như phi nương nương, Trình thường tại có hỉ."

      Lời vừa ra, Như phi từ ghế đứng lên, nếu như là nhảy cũng khoa trương chút nào, nàng là bị nảy lên. Vẻ mặt nàng viết chữ kinh ngạc, mở to hai mắt, nửa ngày biết như thế nào.

      " Trình thường tại, chúc mừng muội." Lục quý nhân vui sướng cầm tay Trình thường tại, sau đó người hình như chưa từng nghĩ tới có kết quả như thế, giật mình sửng sốt nửa ngày biết nên phản ứng như thế nào.

      Rốt cục Như phi từ trong kinh ngạc trở lại, kéo kéo môi, khoé miệng cười có chút cứng ngắc, yếu ớt : "Quả phúc khí tốt, có thể sinh con trai cho Hoàng thượng là tốt nhất rồi."

      "Trong người Trình thường tại yếu, vẫn cần phải điều dưỡng tốt, mấy ngày này tốt nhất là nằm nghỉ ngơi giường, thể tiếp tục vất vả." Ngón tay Tống Thái y chỉ kim chỉ bàn, , "Những thứ việc này cũng tạm thời cần làm, tại ngài cần nhất là nghỉ ngơi."

      "Đúng, đúng, đó là tất nhiên." Lục quý nhân vội vã thay Trình thường tại đồng ý, ánh mắt còn vụng trộm liếc Như phi cái. Chỉ thấy Như phi kai bĩu môi, bộ dạng cam lòng, cũng làm cho Lục quý nhân trong lòng đắc ý thôi.

      " Trình thường tại, muội nghỉ ngơi cho tốt , bản cung cũng quấy rầy Trữ Dung Hoa, về trước." Như phi ưỡn ngực, nhìn lướt qua Trình thường tại, xoay người rời .

      Cuối cùng trận sóng gió này vì Trình thường tại có mang mà chấm dứt, mà nàng cũng cần để ý đến việc kim chỉ đó, nhưng lại làm cho Lục quý nhân thở phào nhõm hơi, ngồi ở bên cười chuyện về đứa trong bụng cùng Trình thường tại. Nhưng, trong lòng Lạc Tử Hân nhàng như vậy, lần này Như phi rời xem như đánh nàng bạt tai, theo tâm lý này, nữ nhân này mang hận làm ra chuyện gì thể đoán trước được. Huống hồ, nàng vào Uyển Trữ cung cứ khiêu khích và gây khó dễ cho Trình thường tại và mình, nay cũng là kết quả như vậy, dẫn đến nàng phẫn nộ mà , nàng bỏ qua như vậy sao?

      Sau bữa tối, Lạc Tử Hân nửa nằm ở nhuyễn tháp, Tích Như bóp chân cho mình. Trình độ hầu hạ người của Tích Như càng ngày càng tốt, nhưng nàng có lòng dạ hưởng thụ cảm giác thoải mái mà Tích Như bóp chân cho nàng, suy nghĩ ẫn xoay quanh chuyện xảy ra ban ngày, vẫn rối rắm vì sao Như phi lại nhằm vào nàng và Trình Ngọc Dao.

      "Tích Như, ngươi gần đây bản cung và Trình thường tại có làm chuyện gì ?" Lạc Tử Hân thuận miệng hỏi câu.

      Tích Như nghiêng đầu, suy nghĩ tìm tòi, khẽ cong miệng lên, : "Hình như có, gần đây Trình thường tại rất ít đến Uyển Trữ cung này, chủ tử cũng rất ít đến chỗ nàng. Nhưng ban ngày hôm nay lại cùng Lục quý nhân."

      "Hôm nay bản cung cũng gì, trước hôm nay sao?" Lạc Tử Hân tức giận chặn nàng.

      "Lúc trước ..." Tích Như cau chặt mày, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, lẩm bẩm , "Muốn có, chỉ có ngày đó nương nương cùng Lục quý nhân và Trình thường tại cùng nhau tản bộ, sau đó hai người bọn họ bắt trộm, sau đó nương nương bị vu oan?"

      Lộ Toàn? Tên này gõ cái ở trong lòng Lạc Tử Hân nặng nề, đột nhiên nàng nhớ tới hôm nay Như phi vào cửa là an ủi kinh sợ, giọng điệu kia căn bản có chứa hận ý, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này? Thoạt nhìn Như phi nhận định là oan uổng nàng đều phải là oan uổng, Như phi tin lời Lộ Toàn, có thể xem như vậy, chuyện này có quan hệ gì với Như phi, nhắm trúng nàng khiêu khích ràng như thế? Chuyện này càng ngày càng làm cho người ta khó hiểu.

      Lộ Toàn... Lạc Tử Hân khẽ đọc tên người này, trong lòng đột nhiên ngừng lại, hình như có hiểu ra.

      "Tích Như, bản cung có việc cho ngươi làm, ngươi đưa tai lại đây." chờ Tích Như có phản ứng gì, Lạc Tử Hân liền ở bên tai nàng lúc. Mặc dù Tích Như thấy nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu theo lời chủ tử làm.

      Lộ Toàn ở Càn Tây sở chỗ ở dĩ nhiên có người, có thể còn chưa tới kịp thu dọn di vật, cho nên tạm thời còn chưa có người khác vào ở. Bây giờ Tích Như đứng ở gian ngoài, ra cũng biết vì sao chủ tử muốn nàng tới nơi này, là bảo nàng đến xem trong phòng này có gì đặc biệt, chỉ là đây phải chuyện , mặc dù Tích Như đến nơi này, nhưng biết rốt cuộc muốn tìm cái gì.

      Lộ Toàn từng là thái giám bên người Hoàng đế được sủng ái nhất, mặc dù địa vị bằng thái giám tổng quản Phó Hổ, nhưng bất luận phẩm cấp vẫn coi trọng đãi ngộ, thể bại bởi Phó Hổ, cho nên ở Càn Tây sở, cũng có được gian phòng độc lập, bởi vì chỗ độc lập, chung quanh cũng có những người khác ra vào, Tích Như ra vào ở đây, cũng có người nhìn thấy.

      Tích Như định vào nhà, lại nghe được trong phòng phát ra thanh cực kì của tiếng khóc nước mắt ròng ròng. Tích Như hoảng sợ, chạy nhanh núp thân mình lui ra, ngồi xổm trước cửa sổ, vụng trộm xem vào trong, mà khi nàng nhìn người bên trong khóc nước mắt ròng òng cả kinh rụt mạnh người xuống, thiếu chút nữa phát ra tiếng kêu. Nàng gắt gao che miệng mình, mệnh lệnh cho chính mình tỉnh táo lại.

      Chỉ sợ nằm mơ cũng nghĩ đến, Tích Như lại đến nơi ở của Lộ Toàn, nhưng lại khéo như vậy biết được bí mật này, người bên trong ôm di vật của Lộ Toàn khóc là Như phi.

      Như phi lại khóc vì Lộ Toàn? Phát này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tích Như.

      " Đức Toàn (1), làm sao chàng lại như vậy, đời này, ta nợ ngươi còn chưa trả đâu." Như phi thào tự với y phục đó, nhàng khóc .

      (1) Ở đây chỉ Lộ Toàn nhưng mình hiểu sao tác giả viết như vậy.

      Im lặng trong chốc lát, lại nghe bên trong có thanh : "Đức Toàn, lúc trước vì sao chàng muốn vào cung? Ta và chàng duyên phận hết, làm sao chàng lại vì ta chịu khổ đao kia, dẫn đến đoạn tử tuyệt tôn tính, còn công đánh mất tính mạng. Vì ta, chàng muốn tìm mọi cách vơ vét của cải ... Đều là ta hại khổ chàng."

      "Chàng yên tâm, mối thù của chàng ta nhất định giúp chàng báo thù, ai hại chàng, ta khiến họ chôn cùng chàng."

      Nhìn thấy tất cả làm Tích Như khâm phục sát đất với chủ tử, có thể dự liệu được việc này, liền trở lại Uyển Trữ cung liền lại tất cả sinh động như cho Lạc Tử Hân. ra Lạc Tử Hân rất muốn cho Tích Như, cho nàng biết đường đến chỗ Đức Toàn, cũng phải chính mình có khả năng thấy được màn này, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, tuy ằng nàng phái Tích Như đến chỗ đó, chỉ là loáng thoảng cảm tấy có thể tìm được chút manh mối ở chỗ Lộ Toàn, ra trong lòng cũng nghĩ chút gì, chỉ là, vận khí của Tích Như quá tốt.

      Nghe Tích Như đến đây, dĩ nhiên Lạc Tử Hân hiểu ra toàn bộ rồi. Như thế nào nàng cũng có nghĩ đến, thế nhưng Lộ Toàn lại là người tình cũ của Như phi, Lộ Toàn lại si tình đến nỗi vào cung làm hoạn quan vì nàng, cũng khó trách Như phi hận thấu xương người hại chết . Chỉ sợ thời gian sau này của nàng và Trình thường tại phải cẩn thận, nếu nữ nhân này hận, nhất định là đánh đến chết.

      Lạc Tử Hân nhớ kết cục bi thảm của kiếp trước, nhớ tới Như phi xử lí tất cả của mình, đáy lòng sinh hàn ý, trong lòng biết lúc này đây nhất định phải tiên hạ thủ vi cường (2).

      (2) tiên hạ thủ vi cường: trích trong câu "Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương" trong "Tôn Tử binh pháp". Ý nghĩa là ra tay trước để dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau bị thua thiệt.

      Trình thường tại có thai, Hoàng thượng mừng , lúc này liền bắt đầu liền hạ chỉ thăng phẩm cấp của nàng, từ thường tại thăng làm tài tử, lại phân phó Ngự Thiện phòng cùng Thái Y viện chăm sóc.

      "Trình tài tử bên kia như thế nào? Thân thể hồi phục chưa?" Lạc Tử Hân vừa đọc sách vừa hỏi Tích Như.

      "Vâng, hôm qua nghe Yên Nhi , chủ tử nhà nàng tinh thần tốt lên rất nhiều, bên này Thái y lại kê chút thuốc dưỡng thai, lúc này khí sắc tốt hơn nhiều." Tích Như cười , "Vừa rồi Thái Y viện thấy Yên Nhi lấy thuốc dưỡng thai, còn cùng nàng hàn huyên vài câu."

      Lạc Tử Hân gật đầu, lại chuyển lực chú ý về quyển sách, thuận miệng : "Tích Như, Ngự Thiện phòng cho ngươi mang canh hạt sen đến đây sao?"

      "Vâng, mang đến, lúc này còn hơi nóng, chờ nguội chút nô tỳ liền mang cho ngài." Tích Như vội vàng trả lời, ngừng lại chút, còn , "Ngày hôm nay lúc lấy canh thấy Tú Vân trong cung Như phi, lén lút ở cửa Ngự Thiện phòng nhìn đông tới nhìn tây, biết muốn làm gì. Sau nàng lại còn đụng phải nô tỳ, làm hại nô tỳ thiếu chút nữa làm đổ canh, lại có thể xin lỗi."

      Tích Như bĩu môi thở dài, có lẽ trong lòng nàng vẫn rất bất mãn với Tú Vân kia, lại bởi vì người ta là người của Như phi, cũng thể tức giận, chỉ có thể lải nhải vài câu trước mặt chủ tử nhà mình.

      Từ trong sách Lạc Tử Hân ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng chút, con ngươi thâm trầm kia khỏi làm cho Tích Như hoảng sợ, cho là mình sai cái gì rồi, khẽ cúi đầu dám nhiều lời nữa.

      Nhưng trong lòng Lạc Tử Hân cũng phải để ý mâu thuẫn của Tích Như và Tú Vân, mà là rốt cục Tú Vân kia muốn làm cái gì ở Ngự Thiện phòng. Đột nhiên trái tim nàng mạnh mẽ co lại, bàn tay nắm thành nắm đấm, dây cung trong đáy lòng kia đột nhiên căng đứt.

      Như phi, ngươi gây bất lợi cho Trình tài tử sao?

      "Thuốc dưỡng thai của Trình tài tử đưa chưa?" Giọng của Lạc Tử Hân lãnh liệt, làm Tích Như cả kinh run run.

      "Vâng, bây giờ hẳn là đưa ." Tích Như nguyên nhân chủ tử hỏi câu này, nhưng thấy sắc mặt khác thường của chủ tử, trong lòng cũng khẩn trương lên hiểu được.

      được, mặc kệ thuốc dưỡng thai kia có vấn đề hay , nàng nhất định phải đến ngăn cản Trình tài tử uống. Nghĩ, nàng liền bảo Tích Như đến Vọng Vân Hiên.

      Lúc Tích Như đến còn cách cửa phòng vài chục bước chân, liền nghe được giọng của Yên Nhi truyền đến: "Chủ tử, uống bát thuốc dưỡng thai này ."

      Trong lòng Tích Như quýnh lên, bước nhanh hơn, nhưng ngờ quá mức nóng vội bàn chân đá vào cục đá, ngã đất.
      Last edited by a moderator: 5/7/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 43: Tín nhiệm

      Editor: dohuyenrua


      "Tích Như, sao ngươi lại tới?" Giọng của Lục quý nhân ở đầu Tích Như vang lên, có chứa thân thiết, tiếp theo liền giúp nàng đứng lên, đón nhận cặp mắt sáng thông suốt chăm chú của Lục quý nhân.

      "Lục quý nhân, người ở đây?" Tích Như hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền nhớ tới mục đích nàng tới đây, chưa kịp chờ Lục quý nhân trả lời, vội vàng chạy vào.

      Nàng thuỷ chung vẫn chậm bước, khắc khi bước vào cửa phòng, nhìn thấy Trình tài tử uống hơi hết sạch nước trong bát canh. Tích Như ấp úng mở đôi môi, nhưng ra nửa câu, chỉ là kinh ngạc nhìn Trình tài tử.

      "Tích Như, có phải là Trữ Dung Hoa muốn tìm chúng ta? Dù sao lúc này cũng định cùng Trình tài tử gặp Trữ Dung Hoa." Lục quý nhân cười cười, kéo Trình tài tử cùng ra ngoài, Tích Như mở miệng nửa ngày biết cái gì, chỉ có thể theo sau các nàng về tới Uyển Trữ Cung.

      "Trữ Dung Hoa cát tường." Trình tài tử và Lục quý nhân, hành lễ bình thường, thuận tiện mời nàng vào phòng, Tích Như theo sau, lắc lắc đầu với Lạc Tử Hân.

      "Muội muội có cảm thấy ổn ?" Đương nhiên Lạc Tử Hân thấy được cái lắc đầu ý tứ của Tích Như, với Trình tài tử.

      "Thần thiếp cảm thấy rất tốt, mấy ngày nay cũng ăn ngủ đủ rồi, tinh thần đương nhiên cũng tốt." Trình tài tử thản nhiên cười.

      Lạc Tử Hân khẽ a tiếng, cũng tiện thêm cái gì, tiếp theo ba người liền chuyện phiếm chuyện thường ngày, cằn nhằn liên miên mãi cho đến bữa tối mới rời .

      Lúc này Trình tài tử rời , Lục quý nhân ở bên tai nàng: "Chuyện tỷ tỷ lo lắng, Nguyệt Nặc giải trừ."

      Lạc Tử Hân nâng hai tròng mắt, có chút kinh ngạc nhìn nàng, đoán ý tứ trong lời này của nàng. Lục quý nhân hé miệng cười, ghé sát bên tai của nàng : "Bát thuốc kia, bị muội đổi."

      "Muội..." Lạc Tử Hân đột nhiên quay đầu, giật mình chăm chú nhìn Lục quý nhân, như thế nào nàng cũng nghĩ đến Lục quý nhân lại có thể hiểu được tiên cơ, ra làm cho nàng thay đổi cách nhìn.

      "Ngày ấy đúng lúc muội thấy nha đầu Tú Vân kia lén lút ở cửa Ngự Thiện Phòng luôn nhìn chằm chằm Yên Nhi đến , có ý nghĩ, quả thực thấy nơi nơi nàng lén lút rắc gì đó vào trong canh, muội bảo Yên Nhi đổi."

      Khoé miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch lên, : " ra muội rất thông minh, cũng học được khôn ngoan."

      Lục quý nhân ngại ngùng cười, : "Muội nhớ kỹ tỷ tỷ thế này, mọi chuyện đều phải để mắt đến. ra mấy ngày trước Như phi đối đãi như vậy với các tỷ, muội ở bên cạnh nhìn rất hiểu, cho nên chuyện trong lòng tỷ tỷ lo lắng cũng là chuyện muội lo lắng, thế nên mới để mắt nhìn. Nhưng, tuy rằng muội mắt tinh nhìn thấy Tú Vân hạ này nọ, nhưng cảm thấy cũng cần phải làm ầm lên, dù sao nàng là người của Như phi, muội còn nắm chắc năng lực thế nào, cũng sợ nàng bắt ngược lại gây phiền toái cho Trình tài tử, cho nên trước hết thay đổi thuốc thôi."

      "Nguyệt Nặc, bây giờ muội hiểu được mất." Lạc Tử Hân vỗ vào tay Lục quý nhân, cảm khái .

      Nhưng, tuy việc hôm nay giải trừ, nhưng lòng dạ Như phi này muốn hại Trình tài tử chỉ sợ là liên tiếp chặn đường như thế này. Hôm nay thành công, trong đầu nhất định thấp thỏm, tương lai chừng ngày nào đó còn làm hại lần thứ hai, bây giờ là phòng cũng phòng được.

      Dường như Lục quý nhân nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Tử Hân, kéo tay của nàng, : "Tỷ tỷ, chỗ muội giúp đỡ nhiều phòng giúp Trình tài tử, ài, Trình tài tử này tâm tư đơn thuần, nếu chúng ta giúp nàng, nàng rất đáng thương. Ai bảo chúng ta là ba hảo tỷ muội, tỷ phải ?"

      Lạc Tử Hân vuốt tay của Lục quý nhân, nhìn ánh mắt chân thành của nàng, trong lòng cũng sinh ra chút cảm động, lập tức trong lòng cũng thoáng an tâm chút, dù sao có Lục Nguyệt Nặc tương trợ, trong thời gian ngắn Trình tài tử hẳn đến nỗi xảy ra vấn đề gì.

      Lời này của Lục quý nhân đúng, quan hệ của ba người quả sai, nhưng, trong lòng Lạc Tử Hân có tính toán khác. Nay, Trình tài tử tương đối nghe lời của mình, là đối tượng nàng có thể lợi dụng, cho nên bây giờ nàng cũng hy vọng Trình tài tử xảy ra chuyện gì, hơn nữa chuyện này có ngàn đầu vạn tự (nhiều mối quan hệ, nhiều điều) liên quan tới chính mình, trong lòng nàng cũng hiểu được, mục tiêu kế tiếp của Như phi là nàng Lạc Tử Hân, cho nên nhất định phải rất cẩn thận mới được.

      Nhớ kỹ điều này, sắc mặt khẽ có chút thay đổi.

      Sau khi tạm biệt Lục quý nhân, Lạc Tử Hân liền chậm rãi tiến vào trong Uyển Trữ cung, vừa vừa nghĩ tâm , đoạn đường ngắn mất hơn nửa thời gian so với ngày thường. Nguyên nhân vì tinh thần hoảng hốt, nàng vẫn chú ý có người theo sau nàng đoạn đường rất dài, mãi cho đến khi gần đến cửa Uyển Trữ cung giọng nhàng quen thuộc kia mới quấy rầy suy nghĩ của nàng.

      Xoay người, chủ nhân của giọng kia là Vệ Dịch Hiên, khẽ hành lễ với nàng, trán có chứa ý cười.

      "A? Vệ công công? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi này của bản cung?" Lạc Tử Hân khẽ nhướng mày.

      "Nô tài quên ước định với nương nương, tất nhiên muốn tới vấn an nương nương chút." Vệ Dịch Hiên cười .

      Mặt Lạc Tử Hân căng thẳng, nghiêm mặt : "Được rồi, ở trước mặt bản cung cũng cần giao tiếp qua loa như vậy, thẳng , tìm bản cung có chuyện gì."

      Nàng cũng tin Vệ Dịch Hiên có chuyện gì mà chạy tới hàn huyên với nàng.

      " Nương nương, lời này làm nô tài có chút thương cảm. Nếu như có nương nương, nô tài làm sao có thể đến hầu hạ bên Hoàng thượng, đây chính là công lao của ngài, nô tài cũng phải là người vong ân." Vệ Dịch Hiên làm ra bộ dáng thương tâm, vẻ mặt kỳ quái kia làm cho Lạc Tử Hân nhịn được cười, nhưng nàng chỉ cười chút, đ khôi phục sắc mặt, thản nhiên nhìn .

      " Nương nương, nô tài đến đây là để báo đáp ơn nghĩa, nương nương giúp nô tài, như vậy nô tài liền đáp trả thực chuyện đáp ứng với nương nương." Vệ Dịch Hiên cười đến sáng lạn, nhưng trong đôi mắt phát ra thành làm cho Lạc Tử Hân cảm thấy tin tưởng .

      Nhưng cho dù Lạc Tử Hân tin sao, từ khi nàng quyết định hợp tác cùng thái giám này, nàng cũng có lựa chọn. Lúc ấy giúp tính kế Lộ Toàn, tuy là nàng có tư lợi, nhưng ở ngoài mặt cũng là giúp tiểu Vệ Tử làm cho đến bên người Hoàng đế. ra mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng đ xem như đồng minh với , bởi vậy, đồng minh nên có tín nhiệm. ra, theo trong lòng, nàng vẫn hoài nghi lắm Vệ Dịch Hiên từng qua sông đoạn cầu (giống câu qua cầu rút ván).

      "Vậy ngươi chuẩn bị giúp bản cung như thế nào?"

      "Nương nương phải ẫn muốn gặp người trong đại lao sao? Đó cũng là chuyện nô tài đáp ứng nương nương, đêm nay giờ tý, nô tài đưa nương nương đến." Vệ Dịch Hiên đến gần nàng, đè thấp giọng .

      Lạc Tử Hân nhìn thất sâu lát, sau lúc lâu mới : "Tuy rằng ngươi thay thế Lộ Toàn hầu hạ bên người Hoàng Thượng, nhưng mới bao lâu, cho cùng vẫn kém , ở trước mặt Hoàng thượng ngươi căn bản ngay cả cái cây cũng bằng, huống hồ, đại lao kia là nơi mà Lộ Toàn cũng có tư cách vào, huống chi là ngươi?"

      Vệ Dịch Hiên cười gật đầu, trừng mắt nhìn, : "Lộ Toàn có tư cách này, nô tài càng có, nhưng Phó Hổ có, nô tài làm việc theo ý của nương nương."

      Trong lòng Lạc Tử Hân hiểu gật đầu, lúc trước quả nàng có đề cập đến việc với Vệ Dịch Hiên, nghĩ tới tiểu tử này cũng đủ thông minh, lần này hiểu ý của nàng.

      Tuy Phó Hổ chỉ là thái giám tổng quản, nhưng tín nhiệm của Hoàng thượng với là hạng nhất, cách khác, vị tổng quản này có đôi khi quyền lực lớn hơn nhiều ngoại thần, có đôi khi ngay cả Hoàng thượng cũng phải để cho vài phần mặt mũi, thiên lao kia được coi là cái gì? Có đôi khi Lạc Tử Hân hiểu được, vì sao Mục Nguyên Trinh lại sủng ái hoạn quan như thế.

      Lạc Tử Hân nghĩ vậy, nhân tiện : "Phó Hổ đương nhiên có thể, nhưng ngươi làm sao có thể sai bảo ?"

      Vệ Dịch Hiên cười đến có chút thần bí, : "Lần trước, nô tài ghi tạc lời của nương nương vào trong lòng, nương nương muốn tận lực lấy được tín nhiệm của Phó Hổ, cho nên nô tài nhận làm cha nuôi, lệnh của , rất có tác dụng."

      Lạc Tử Hân quay đầu nhìn , thầm nghĩ thái giám này trả thù thông minh, tư duy cũng rất linh hoạt, đúng là cách làm để ngồi vững vàng vị trí. nghĩ tới nàng cũng chỉ đề cập đến điểm đó, tiểu thái giám này liền có thể vận dụng tốt như thế, quả nhiên là có tài.

      " có Phó công công, ngươi có tiền đồ tốt, nơi này bản cung cũng giúp được ngươi nhiều lắm, ra ngươi có thể cần để ý tới bản cung."

      Vệ Dịch Hiên khẽ cúi đầu cười, : "Nô tài nhận việc , vĩnh viễn quên ơn, huống hồ, nô tài qua, nương nương và nô tài là bạn phải địch, lợi ích của chúng ta là , cho nên nương nương cần lo lắng nô tài phản bội người."

      Lạc Tử Hân nhìn sâu hồi lâu, khoé miệng khẽ cong lên, ngân nga : "Ngươi lợi dụng nhược điểm của bản cung đến trao đổi hợp tác, nhưng bản cung thấy, bò lên vị trí đó phải là mục đích thực ngươi tìm ta hợp tác, bởi vì ngươi có thể đến gần Phó Hổ, đối với ngươi hữu dụng hơn so với bản cung. Cho nên, mục đích của ngươi là cái gì?"

      " Nương nương quá lo lắng." Vệ Dịch Hiên cười đến có chút thâm trầm, , "Đêm nay giờ tý, nô tài liền chờ nương nương ở chỗ này, nô tài cáo lui."

      Lạc Tử Hân ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Vệ Dịch Hiên rời , tròng lòng quấn từng từng sương mù. Trước hôm nay, nàng nghĩ đến tiểu thái giám là vì tiền đồ mới hợp tác với nàng, nhưng hôm nay, nàng lại lĩnh ngộ ngoài ý muốn đến đây còn có huyền cơ khác, đây khỏi làm nàng nhớ tới chuyện thái giám này sở hữu "nhược điểm" của nàng, chỉ sợ cũng thoát khỏi quan hệ với huyền cơ đó , chỉ là mục đích của là cái gì, lại làm nàng thể tưởng tượng được.

      Cho tới nay ở trong ấn tượng của nàng Vệ Dịch Hiên là người thông minh hoạt bát mà tâm tư lại cẩn thận, trong đáy lòng nàng cũng ghét , thậm chí còn có chút nguyên tắc tín nhiệm , chỉ là hôm nay cuối cùng biểu thâm trầm ra ngoài nhưng lại thể làm cho trong lòng nàng có nhiều hơn tầng phòng tuyến.

      Nhưng cho dù thế nào, giờ tý nàng vẫn đúng hẹn xuất ở địa điểm chỉ định, bởi vì có gì hấp dẫn hơn việc nhìn thấy người kia trong đại lao. Vệ Dịch Hiên rất tuân thủ xuất , lúc này đây cần nhắc nhở, nàng thay y phục thái giám.

      Vệ Dịch Hiên mang theo nàng tới cửa đại lao mà nàng nhớ nhung lâu, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn bức hoành (tấm biển, kiểu như là tên cửa phủ được viết tấm biển) bằng đồng kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, đại lao khoá lại chỉ là phụ thân của nàng, còn có cả đời của nàng.

      Ở trong lòng khẽ thở dài tiếng, cúi đầu theo Vệ Dịch Hiên vào trong đại lao. Lệnh bài trong tay quả nhiên rất hữu dụng, thị vệ đại lao lại ngăn trở gì tiến vào bên trong.

      "Vào thôi, thời gian quá dài, nô tài coi chừng ở bên ngoài dùm." Giọng của Vệ Dịch Hiên cực thấp ở bên tai nàng, khẽ hạ ánh mắt, lền rời .

      Trong lao người kia còn chưa nghỉ ngơi, ngồi xếp bằng ở mặt đất, những sợi tóc màu đen pha chút bạc, hai má gầy rất nhiều, hình dáng giống hệt bộ dáng kiếp trước nàng thấy ở pháp trường. Hoá ra phụ thân sớm bị tra tấn đến nước này, nghĩ chính mình trong cung còn hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà phụ thân lại chỉ có thể mỗi ngày cơm rau dưa, ở tại nhà giam có thiên lý này, trong lòng nàng rất chua xót. Ngón tay Lạc Tử Hân chạm song sắt, luồng khí lạnh thấm vào trong ngón tay, cũng thấm vào trong lòng của nàng.

      Dường như Lạc Kiến Húc bị thanh này quấy nhiễu, khẽ mở hai mắt ra. Tuy thân ở trong nhà tù, ánh mắt của vẫn sắc bén như cũ giống như trước đây, dường như trong lúc đó ánh mắt vẫn tồn tại phần ngạo khí.

      "Ngươi ..." Lạc Kiến Húc chuyển mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hào quang.
      Last edited by a moderator: 5/7/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Dặn dò

      Editor: dohuyenrua


      "Cha ... " Trong mắt Lạc Tử Hân sớm tuôn ra nước mắt, nhất thời hai tròng mắt của nàng giống như bị sương mù che lấp.

      "Là ... Là... Hân nhỉ?" Đôi mắt Lạc Kiến Húc đột nhiên kinh động, run run đứng lên, đến trước mặt của nàng, cách song sắt dùng ánh mắt thể tin nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên nắm lấy hai tay của nàng, "Nữ nhi, là ngươi sao, ngươi vào bằng cách nào?"

      Lúc này Lạc Tử Hân sớm hai mắt đẫm lệ, từ ngoài song sắt luồn hai tay vào, mười ngón nắm tay Lạc Kiến Húc, nức nở : "Cha, là Hân nhi, con tới thăm người."

      "Hân nhi, cho cha, thời gian này con sống như thế nào?" Lạc Kiến Húc cũng nước mắt ngang dọc, nắm chặt tay nữ nhi.

      Lạc Tử Hân nín thở sâu, liền êm tai với phụ thân, từ lưu đày thành quan nô, đến thanh lâu, lại đến Viên gia, về sau vào cung, đương nhiên nàng chỉ sau chuyện trùng sinh, về phần đủ loại kiếp trước, cũng tiện với phụ thn.

      Chỉ thấy Lạc Kiến Húc bên nghe, thường hơi cau mày, sắc mặt tình bất định.

      "Cha, con nghe nương, nàng ..." Lạc Tử Hân khẽ cắn môi dưới, muốn lại thôi.

      "Bà ấy là loạn thần tặc tử đúng ? Hình như Lạc Kiến Húc biết nàng muốn cái gì, trực tiếp tiếp, dừng chút, ông thở dài, , "Hân nhi, nương con chỉ biết , biết hai, nhưng bà ấy cũng sai, cha đúng là loạn thần, ta lòng phù chúa cũ, chưa từng nghĩ tới quy thuận đương kim hoàng thượng."

      "Cha, vì sao? Có lẽ lời của người thần phục, có thể ra?" Lạc Tử Hân hiểu vì sao phụ thân phải bướng bỉnh như thế.

      "Thần phục? Ha ha..." Đột nhiên Lạc Kiến Húc cười to vài tiếng, , "Cha phải nghĩ tới, nhưng bây giờ Hoàng đế sớm hận ta tận xương, năm đó ta cùng tiên đế đối kháng với đương kim Hoàng thượng người, còn tự mình... Tự mình tặng đao, chỉ sợ đao kia vẫn là ký ức mới mẻ với , con cho rằng với cá tính của Mục Nguyên Trinh, độ lượng dung nạp ta sao?"

      Lạc Tử Hân nhớ tới ở lưng Mục Nguyên Trinh quả vết đao, nghĩ tới lại là phụ thân ban tặng, đáy lòng khỏi rùng mình.

      "Hân nhi, ra cha từng chịu thua, từng muốn thần phục, nhưng trong lòng vị hoàng đế này ghi hận, muốn tha thứ cho ta, cho nên ta chỉ có thể đứng ở trong lao này." Lạc Kiến Húc tự giễu ngửa đầu nhìn bốn phía, dáng vẻ biết làm thế nào.

      Lòng nghi ngờ của Mục Nguyên Trinh rất nặng, vô tình với người, huống chi đối với con của cựu thần từng tổn thương , chịu tha thứ cũng là hợp tình lí, như thế, nhốt phụ thân ở thiên lao coi như là nhân từ. Lạc Tử Hân khỏi hít hơi sâu, trong ánh mắt bỗng chốc bi ai.

      Lạc Kiến Húc chỉ nghĩ đến nữ nhi vì bị giam trong tù mà bi thương, trong lòng khỏi lên chút thương xót, : "Hân nhi, bây giờ con có cơ hội vào cung, nếu con muốn cứu ta, chỉ có cách, đó là phải nghĩ cách lên làm hoàng hậu."

      Lạc Tử Hân kinh ngạc, mờ mịt nhìn phụ thân biết làm sao. Mặc dù sống đời, nhưng nàng lòng nghĩ đó là làm sao để đề phòng người khác hãm hại chính mình, nhưng cho tới bây giờ cũng nghĩ muốn có mơ ước hậu vị. Nhưng lời của phụ thân phải có đạo lí, lên vị trí cao nhất hậu cung, nàng mới chính thức có năng lực bảo vệ mình, bảo vệ người nhà.

      Nhưng vị trí hoàng hậu này...

      "Nhớ kĩ lời của cha, đạt được sủng ái của Hoàng đế, đoạt được vị trí Hoàng hậu, đây mới là lối thoát của Lạc gia, hiểu chưa?" Phụ thân dặn dò, mà thởi điểm Vệ Dịch Hiên đến, Lạc Kiến Húc liền ngậm miệng, lui trở lại bên giường.

      "Nương nương, canh giờ còn nhiều."

      Lạc Tử Hân nghiêng đầu sang chỗ khác lau nước mắt, lại quay đầu dĩ nhiên khôi phục thái độ bình thường, xa xa chăm chú nhìn phụ thân cái, khẽ gật đầu, liền theo Vệ Dịch Hiên bước ra ngoài.

      Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm nàng tỉnh lại, lại nước mắt ẩm ướt bên cạnh. Hoá ra ngay cả nằm mơ nàng cũng khóc, đêm qua là mộng đêm cuối cùng trước khi chết ở kiếp trước. Phụ thân có lẽ đúng sai, nàng nên an tâm với trạng, hoàng hậu...

      "Nương nương, ngài tỉnh?" Tích Như vào phòng, lấy nước rửa mặt cho nàng.

      "Ừ, thay quần áo ." Lạc Tử Hân duỗi lưng cái, chậm rì rì ngồi dậy từ giường.

      "Đúng rồi, nương nương, nghe Như Phi có thai. nghĩ tới, nàng lại kém Trình tài tử vài ngày trước sau mang bầu đứa , biết người nào sinh hạ trước đây."

      Lạc Tử Hân rửa mặt tay ngừng lại chút, nga tiếng, : "Đây cũng ngoài ý muốn, lúc này Hoàng thượng mừng rỡ, lập tức có hai em bé."

      "Dạ, đúng vậy, sáng sớm hôm nay nô tì nghe , Hoàng thượng hạ triều liền đến chỗ Như Phi." Tích Như thay Lạc Tử Hân mặc áo ngoài vào.

      "Như Phi, rốt cục đến phiên ngươi." Khoé miệng Lạc Tử Hân hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười cực nghiền ngẫm.

      "Nương nương, Như Phi mang thai, người có vẻ rất vui mừng?" Tích Như khó hiểu nhìn chủ tử nhà mình, trong đầu lại là đống nghi ngờ.

      Lạc Tử Hân liếc mắt nhìn Tích Như cái, chỉ thản nhiên thay y phục, liền hề quan tâm nàng.

      Hoàng hôn hôm nay, cùng Lục quý nhân tản bộ ở Ngự Hoa viên chuyện phiếm, trong lúc vô tình lại gặp Thạc Di công chúa. Công chúa cũng thấy hai người, thuận tiện cười về phía hai nàng.

      "Hoá ra là Trữ Dung Hoa, lâu gặp người, thoạt nhìn khí sắc cũng tệ lắm." Công chúa tươi cười rạng rỡ.

      "Công chua cười vui vẻ như thế, nghe là gần đây có chuyện tốt?" Lạc Tử Hân cũng tươi cười vui vẻ, mắt nháy , hình như có đùa vui thú vị.

      Chính như Lạc Tử Hân dự đoán, khi đó với Thạc Di công chúa đến tháng Hoàng đế hạ thánh chỉ, hứa hôn cho nàng và tướng quân Phó Thiên Nghệ, kết quả thực như thế, lời này mới ra được vài ngày, nàng nhận được thánh chỉ, nhất thời mở cờ trong bụng. Nhìn Trữ Dung Hoa cũng còn khúc mắc gì, trong lòng gần lại ít với nàng( Lạc Tử Hân).

      Cái này , nghe được những lời này của Trữ Dung Hoa, công chúa ngượng ngùng đỏ mặt, ra vẻ xấu hổ, miệng : "Trữ Dung Hoa trêu chọc ta."

      "Công chua, nghe tháng sau tướng quân trở về triều, Hoàng thượng lại hứa tháng sau gả ngài cho , phải chúc mừng công chúa." Lục quý nhân vừa chúc phúc.

      "Cũng phải cảm tạ Trữ Dung Hoa, nếu phải người, bây giờ bản công chúa cũng được hạnh phúc như vậy." Ánh mắt thâm ý của Thạc Di công chúa nhìn về phía Lạc Tử Hân.

      ra trong chuyện này Lạc Tử Hân sử dụng nửa phần sức lực, nhưng chính bởi vì kết quả kiếp trước, nhưng công chúa vẫn quy công lao về nàng, bởi vậy nàng cũng muốn từ chối nhiều, vui vẻ tiếp nhận rồi cảm tạ.

      "Bản công chúa nhớ kĩ ân huệ của người, nếu sau này Trữ Dung Hoa có gì cần bản công chúa tương trợ, bản công chúa giúp chút do dự." Lời này của Thạc Di công chúa rất kiên quyết, cũng làm cho Lạc Tử Hân có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh (1).

      (1) Thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa lo.

      Ba người , thấy Như Phi phong thái yểu điệu tới, hai tay còn nâng ưỡn phần eo, hình như là muốn cho tất cả mọi người biết nàng có thai. Động tác này khỏi làm cho Lạc Tử Hân nhớ đến Huệ tần, năm ấy nàng ta cũng ngạo khí mười phần như vậy.

      "Như phi nương nương cát tường." Lạc Tử Hân và Lục quý nhân hành lễ bình thường, nhưng công chua còn hữu ý vô ý mà khẽ liếc mắt nhìn nàng ta cái, lập tức liền từ khuôn mặt tươi cười thân thiện này chuyển biến thành lạnh lùng.

      Đương nhiên Như Phi thấy được sắc mặt biến hóa như hí kịch của Thạc Di công chúa, trong lòng ngay lúc đó nhận định tức giận, liền hung hăng trừng mắt liếc Lạc Tử Hân, rất hiển nhiên, nàng ta coi Lạc Tử Hân là địch nhân, lúc này lại thấy thái độ công chúa chuyển biến ràng như thế, cảm thấy lại giận vài phần.

      "Trữ Dung Hoa, là có hứng thú, bản cung nghĩ đến lúc này phải ngươi hẳn là hầu hạ tỷ muội tốt của ngươi Trình tài tử sao?" Giọng điệu của Như Phi chanh chua, hai chữ hầu hạ, dùng ở người Lạc Tử Hân với Trình tài tử là rất ổn, nhưng nàng lại cố tình như vậy, đó là cố ý làm khó Lạc Tử Hân.

      Nhưng hình như Lạc Tử Hân cũng để lời của nàng ở trong lòng, tư thái vẫn tao nhã cười , : "Đa tạ Như Phi nương nương quan tâm, nương nương cũng nên nghỉ ngơi nhiều mới phải."

      "Thế đúng, bây giờ thân thể bản cung rất quan trọng, khai chi tán diệp vì hoàng thượng, giống muội muội, còn có thể đường thoải mái như thế." Như Phi hé miệng cười cười, hữu ý vô ý quét mắt nhìn qua bụng Lạc Tử Hân. Ý tứ này dĩ nhiên nàng rất hiểu, chỉ là nghĩ chưa ra chỗ nào châm chọc nàng ta.

      Sau khi Như Phi , ra Lạc Tử Hân nổi lên chút gợn sóng với chuyện mang thai này, từ khi trùng sinh tới nay với lòng dạ đối với kiếp trước hoàng đế vô tình, sớm tập trung vào tình cảm với , cho nên chuyện mang thai cũng có trong lòng cho tới bây giờ. Nhưng sau khi gặp phụ thân mấy ngày trước, nghe được lời dặn dò của phụ thân, hơn nữa hôm nay Như Phi vừa , hình như mang thai cũng phải quan trọng như trong tưởng tượng của nàng.

      Trong lòng nhớ kĩ, tinh thần của nàng có chút giật mình, mà người bên ngoài nhìn, lại nghĩ đến nàng bị lời của Như Phi kích thích, nhất là Thạc Di công chúa. Sau khi Trưởng công chúa thành bằng hữu với Lạc Tử Hân, vừa nghe lời này liền bênh vực kẻ yếu vì nàng, huống hồ nàng là công chúa miệng lưỡi lưu loát. Lập tức nhân tiện : "Như phi nương nương, bản công chúa ra nghe hoàng huynh ban cho người ít châu báu tơ lụa, thế nhưng chưa thăng phẩm cấp?"

      Lời này công chúa trắng ra, mặt Như Phi đỏ lên. Con nối dòng của Mục Nguyên Trinh ít, cho nên phàm là hậu phi sau khi mang thai, đều thăng phẩm cấp tỏ ân điển, cho dù là Tống Hàm Hương lúc trước hay là Trình Ngọc Dao sau này, đều thăng phẩm cấp, nhưng mình Như Phi, là phi tử duy nhất thăng phẩm cấp, chuyện này lại tiếp, trong đầu Như Phi vẫn có chút oán niệm.

      Đối với chuyện này, ra người sáng suốt đều nhìn thấy , đó là Hiền phi ở bên kia động tay động chân. Mấy năm nay Hiền phi vẫn chỗ nào ra, lại vẫn được Hoàng đế sủng ái nhiều, mà Như phi lại lấy lòng Hiền phi, lai cố tình có thai, tự nhiên Hiền phi cho phép địa vị của nàng ta cao hơn chính mình. Cho nên, Hoàng đế cũng là người hiểu được cân nhắc, liền ban cho vài thứ cho Như Phi là được.

      Nhưng, việc này trong lòng mọi người đều ràng, ai cũng có thể lấy nó ra viết văn chương, dù sao Như Phi thế nào cũng là vào phi vị, cũng có nhiều người dám ra. Nhưng, cố tình gặp phải vị Thạc Di công chúa này, cho tới bây giờ chuyện cũng phải tuỳ tâm sở dục (tuỳ theo lòng mình, tuỳ ý mình), nhưng lại lấy chuyện này ra châm chọc, điều này làm cho mặt Như Phi có chút nhịn được.

      "Công chúa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là công chúa có thể vốn lời chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chờ bản cung sinh hạ hoàng tử, hừ..." Lời này của Như Phi còn chưa xong, dù sao nàng vẫn hiểu được thu liễm, nhưng lời ý hạ thấp, ai nghe cũng hiểu được.

      "Hoàng tử? Sinh được hay còn phải nhìn tiếp xem." Thạc Di công chúa nắm khăn tay trong tay, mắt hạnh nhìn, ánh mắt kia căn bản chính là khinh miệt.

      "Ngươi..." Nhìn vẻ mặt công chúa, trong lồng ngực Như Phi giống như lửa, thuận tay liền đẩy nàng ta cái, cả giận , "Ngươi dám nguyền rủa bản cung?"

      Mà thời điểm đó, ánh mắt Lạc Tử Hân hoàn toàn thấy được Hoàng thượng về phía này, trong lòng có ý nghĩ, khoé miệng hơi nhếch lên.
      Last edited: 16/10/16
      PhongVy thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45. Bí mật

      Editor: dohuyenrua


      Lục quý nhân thấy mặt công chúa lộ ra vẻ giận dữ, liền khuyên nhủ: "Công chúa bớt giận, tính tình Như phi nương nương hơi nóng nảy, cho nên..."

      Thạc Di công chúa bị nàng ta đẩy tức giận ngang dọc, cũng để ý khuyên bảo, nhảy dựng lên lại phải đánh, lại bị Lạc Tử Hân cố gắng kéo cánh tay lại, liên tục dùng nghiêm mặt.

      " Trữ Dung Hoa, người đừng lôi kéo bản công chúa, nàng ta..." Thạc Di công chúa giận chỉ vào Như phi, định cái gì, Hoàng thượng lại về phía các nàng.

      " Hoàng thượng cát tường." Mọi người thấy Hoàng thượng vào, lập tức quỳ xuống hành lễ, nhưng bên trong này khói thuốc súng vẫn tồn tại bên trong khí.

      Mục Nguyên Trinh bảo mọi người bình thân, nhưng khẽ nhíu mày, nghe được ràng luồng hương vị này, ha mắt thản nhiên di chuyển mặt mọi người.

      " Hoàng huynh, huynh nên làm chủ vì thần muội, vừa rồi huynh cũng nhìn thấy, Như phi đẩy ngã muội." Thạc Di công chúa đến bên người Hoàng thượng, thuận theo quanh quẩn làm nũng xin khoan dung.

      "Sao lại thế này?" Hoàng đế khó hiểu nhìn về phía Lạc Tử Hân, hỏi ý ràng.

      Lạc Tử Hân muốn tham gia trong đó, nhưng nhìn thấy Hoàng đế nhìn chằm chằm mình, biết cũng chạy khỏi, liền tiến lên , : "Khởi bẩm Hoàng thượng, công chúa cùng chúng thiếp chuyện phiếm, vừa đúng lúc đến chuyện đứa , có lẽ tính tình Như phi hơi nóng nảy, chuyện lớn giọng. Quấy nhiễu Hoàng thượng bên này, rất mong thứ tội."

      Lời này nàng hời hợt, nhưng Hoàng đế nhìn hiểu được cũng nghe hiểu được, trong lòng lại hiểu được, thâm thuý nhìn nàng cái, liền chuyển ánh mắt .

      Như phi cũng nhượng bộ, làm ra bộ dáng mềm mại, đến bên kia Hoàng thượng, : "Hoàng thượng, nô tì oan uổng, người xem Trữ Dung Hoa cũng , chỉ là tính tình nô tì hơi nóng nảy, chuyện lớn giọng, cố ý muốn bắt nạt trưởng công chúa."

      Dứt lời, nàng làm ra vẻ giống như vuốt bụng chính mình, ràng là muốn nhắc nhở Hoàng đế chút gì. Nhưng quả nhiên chiêu này dùng được, ánh mắt Hoàng thượng lại nhìn về phía bụng của nàng, trong mắt lên tia do dự.

      Trong chốc lát, Hoàng thượng liền chuyển ánh mắt về phía công chúa, : "Muội mau xin lỗi Như phi ."

      "Cái gì, muốn bản công chúa xin lỗi nàng ta?" Có lẽ Thạc Di công chúa chưa từng nghĩ Hoàng thượng lại có thể thiên vị giúp Như phi, nhất thời hạ mặt xuống, uỷ khuất : "Hoàng huynh, ràng là nàng..."

      "Nhã Vận, nàng là phụ nữ có thai, tính tình khó tránh khỏi lớn chút, muội cũng nhường chút được sao? Muội là trưởng công chúa, mắng chửi người luôn là muội đúng." Giọng Hoàng thượng trầm thấp, nhưng chứa lực uy hiếp.

      "Muội mắng nàng..." Tuy rằng Thạc Di công chúa đầy bụng phẫn nộ, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng thượng, cũng chỉ có thể nuốt lời trở vào, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Như phi cái, tình nguyện , "Rất xin lỗi."

      Như phi cười nhợt nhạt, trong ánh mắt ràng viết đắc ý, thấy vậy trong lòng Thạc Di công chúa oán hận đến khó chịu.

      Bên này Hoàng thượng liền trấn an Như phi vài câu, dặn nàng ta hồi cung nghỉ ngơi, liền rời chỗ các nàng, Thạc Di công chúa cũng rời . Ánh mắt đắc ý của Như phi liền thẳng tắp nhàng nhìn lại đây, cái nhìn này là dừng người Lạc Tử Hân.

      " Đúng rồi, Trữ Dung Hoa, nay bản cung mang bầu, rất hi vọng có nô tỳ chăm sóc, chỉ là bản cung cảm thấy tay chân Tú Vân rất thô, bản cung cảm thấy Tích Như trong cung muội rất nhu thuận, vài lần thấy nàng đều chân tay lanh lợi, biết Trữ Dung Hoa có thể bỏ thứ thích ?" Ý cười nhàng của Như phi xem xét Lạc Tử Hân, miệng là cầu khẩn, nhưng trong ánh mắt lộ ra đó ràng là mệnh lệnh.

      Lạc Tử Hân khẽ quay đầu nhìn thoáng qua Tích Như, má nàng phồng lên đỏ lên nghiêm mặt, hình như có cái gì muốn , chỉ là lại bị tay Lục quý nhân mạnh mẽ kéo lại cũng ra cái gì, bộ dáng uất ức kia làm cho người ta đau lòng.

      "Nếu Như phi nương nương thích, thần thiếp bảo Tích Như qua hầu hạ." Lạc Tử Hân quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng, , "Trong khoảng thời gian này ngươi theo Như phi nương nương."

      " Nương nương, nô tì..." Tích Như vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt sắc bén của Lạc Tử Hân khỏi ngậm miệng.

      Trong lòng Lạc Tử Hân hiểu rất , Như phi này muốn mang người nhất định phải người quan trọng chăm sóc đơn giản như vậy, trong cung nàng nô tì còn đủ sai sử sao, phải mang Tích Như , vậy trong đó nhất định có làm cái gì, là chút rất quan trọng, nàng làm như vậy đơn giản chỉ là làm cho mình khó chịu thôi, chỉ sợ Tích Như như thế phải chịu khổ.

      Vậy , thời gian mới vài ngày, nghe hạ nhân , Tích Như bị Như phi tra tấn thành hình người. Đôi tay kia lại đỏ lại sưng, đôi mắt thâm vòng. Tuy rằng Lạc Tử Hân biết Như phi ép buộc Tích Như thế nào, nhưng trong lòng vẫn đau lòng vì Tích Như, dù sao cũng theo nàng biết bao nhiêu thời gian, vẫn có chút tình cảm với nàng ấy.

      Đúng lúc này lại nghe báo, nghe thấy tiếng thái giám thông báo vào: "Hoàng hậu nương nương giá lâm."

      Làm sao Hoàng hậu có thể đột nhiên đến Uyển Trữ cung đây, đó cũng làm cho Lạc Tử Hân giật mình cái, lập tức sửa sang lại y phục, liền ra cửa đón chào.

      Hoàng hậu vào trong phòng, cười ngồi xuống ghế, : "Cũng còn chuyện gì, đến đây ngồi chút, thuận tiện tán gẫu với muội muội vài câu."

      Lạc Tử Hân nhận lời mời ngồi ở dưới chỗ nàng, ngồi nghiêm chỉnh, cung kính : "Thần thiếp lo sợ, Hoàng hậu vui vẻ là được."

      Hoàng hậu khẽ ừ tiếng, từ trong ngực lấy ra cái vòng tay, đặt lên bàn, : "Vậy này là của muội muội?"

      Lạc Tử Hân vừa thấy, đây phải vòng tay ngày thường thường xuyên đeo sao, liền sờ soạng cổ tay, quả nhiên rỗng tuếch. Trong lòng kinh ngạc, làm sao vòng tay này đến chỗ Hoàng hậu.

      Dường như Hoàng hậu nhìn thấu tâm tư của nàng, : "Bản cung nhặt được ở Ngự Hoa viên, nhìn thấy hoa văn mặt này, cảm thấy quen thuộc, ấn tượng bên trong hình như là sở hữu của muội muội, liền lấy tới hỏi, là của muội sao?"

      " là của thần thiếp, tạ Hoàng hậu nương nương."

      "Ừ, vòng tay này rất đẹp, là từ đâu có?" Hoàng hậu nhìn nàng chớp mắt.

      Cảnh tượng này, câu hỏi đó, vì sao lại quen tai như vậy? Làm sao hình như từng nghe qua. Nhất thời trong đầu Lạc Tử Hân có ấn tượng, liền nhớ lại, hình như màn này xảy ra ở kiếp trước, tại lúc đó cũng là Hoàng hậu tự mình đưa tới cung của nàng trả lại, chỉ khác là, lúc này đây Hoàng hậu nhặt được ở Ngự Hoa viên, mà kiếp trước rơi ở trong Càn Trữ cung của Hoàng hậu. Mặc dù hơi khác, nhưng cuối cùng cũng đều là Hoàng hậu tự mình đưa đến cửa.

      Kiếp trước, nàng tâm cơ liền bẩm báo chi tiết với Hoàng hậu, nhưng hôm nay, Hoàng hậu hỏi cùng câu hỏi dưới đáy lòng nàng liền đánh cái, bởi vì nàng ràng nhớ , từng thấy khi điều tra ánh mắt dị thường của Hoàng hậu liếc về vòng tay ở cổ tay nàng, cho nên hôm nay nàng ta đột nhiên đưa tới vòng tay này cũng phải ngẫu nhiên, mà là cố ý, nếu coi nàng ta có thân phận Hoàng hậu, làm sao cần tự mình đưa đến đây?

      Nàng nhịn được nhớ tới kiếp trước trước khi chết "Chết nhắm mắt", mơ hồ cảm thấy nhất định có liên quan đến vòng tay này.

      "Làm sao, tiện sao?" Ánh mắt Hoàng hậu tha thiết chờ đợi hơi lên thất vọng.

      ", , Hoàng hậu nương nương, có gì mà khó , đó là mẫu thân thần thiếp đưa, từ đeo tay, chưa từng rời khỏi người." Lạc Tử Hân kịp nghĩ lại, vẫn cách trả lời Hoàng hậu giống kiếp trước. Nhưng trong lòng nàng khỏi kỳ quái, lời này nàng nhơ khi mới vào cung qua, vì sao Hoàng hậu lại hỏi lại?

      "A, như vậy à. Vậy từ muội muội lớn lên tại Kinh thành sao ?"

      "Đúng vậy, từ ở Kinh thành." Lạc Tử Hân trả lời.

      "Muội từng đến Lê Châu?" Hoàng hậu chút để ý hỏi những lời này, nhưng ra lại làm Lạc Tử Hân kinh ngạc chút. Lê Châu chính là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, lúc đúng là nàng ở chỗ này nhiều năm, mãi cho đến năm mười hai tuổi ấy mới trở lại Kinh thành. Mặc dù có ấn tượng kiếp trước, nhưng Hoàng hậu lên Lê Châu vẫn làm nàng kinh ngạc chút. Đồng thời tỏ vẻ bất đắc dĩ với kiếp trước chính mình, kiếp trước chính mình lại chút phản ứng ổn với hai chữ Lê Châu, quả nhiên là thiếu đầu óc ngốc nghếch, cũng khó trách cuối cùng rơi vào bi kịch.

      "Từng đến nhà thân thích ở." Lạc Tử Hân nhàng , nhưng trong lòng ngừng cân nhắc, chuyện ở Lê Châu chính là ngày đó khi cứu đại hoàng tử đề cập qua với Hoàng thượng, lúc ấy Hoàng hậu cũng ở đó, làm sao nàng biết được? Chẳng lẽ Hoàng thượng đặc biệt ra Lê Châu với Hoàng hậu?

      cân nhắc, Hoàng hậu tiếp tục : "Lê Châu, trước đây bản cung cũng từng qua, muội qua bờ Yến Vân hồ chưa?"

      "Dạ, thần thiếp thường xuyên chơi ở đó, có lúc còn thích thả diều tại đó, cùng bằng hữu cùng nhau xem sao băng, cùng nhau đánh đàn, ngắm hoa..." Lạc Tử Hân xong suy nghĩ liền bay trở về lúc tốt đẹp qua, thời gian đó nàng vẫn là thiên kim đại tiểu thư. Nghĩ đến tốt đẹp lúc đó, thế nhưng nàng lại quên bây giờ chuyện cùng Hoàng hậu, lời này cũng đột nhiên ngừng lại/

      Bởi vì nàng thấy trong ánh mắt Hoàng hậu lộ ra oán hận, đột nhiên lòng của nàng nhảy dựng.

      Lê Châu - bờ Yến Vân hồ!

      Đột nhiên Hoàng hậu nhắc tới chỗ này, hình như hơi cố ý!

      " Tốt lắm, cũng quấy rầy muội muội, mau cất vòng tay lại, dù sao cũng là mẫu thân muội đưa đồ cho muội, nhất thiết phải trông cho tốt." Hoàng hậu đứng lên, ôn hoà cười, liền khởi giá rời , nhưng Lạc Tử Hân vẫn nhìn ra, quanh người Hoàng hậu đều tản ra lạnh lẽo.

      Đến cuối cùng Lê Châu làm sao vậy Vòng tay này làm sao vậy? Lạc Tử Hân vỗ đầu mình làm sao suy nghĩ cẩn thận.

      Đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái chui vào trong đầu óc của nàng, trong lòng như cái chày đập mạnh vào nảy lên chút, chẳng lẽ chính là nàng?

      Nàng nhất định phải nghĩ cách tra ràng.

      "Tâm Nhuỵ, giúp bản cung mời Vệ công công." Lạc Tử Hân trấn định vẻ quyết tâm, phân phó với Tâm Nhuỵ.

      "Có phải hay vậy? đáng sợ."

      "Ừ, toàn thân đều bị thương, quả thực giống người."

      "Đây cũng quá độc ác, nàng có thể có việc ?"

      "Ta cảm thấy cuối cùng chống đỡ được mấy ngày, sớm mất mạng."

      "A? Vậy làm sao bây giờ? Có muốn cầu Trữ Dung Hoa nương nương hay ?"

      Lạc Tử Hân xuyên qua gấp khúc của hành lang nghe thấy thanh xì xào bàn tán của hai tỳ nữ, nghe tới tên mình khỏi dừng bước chân lại, cao giọng : " Người nào khua môi múa mép?"

      "A, nương nương thứ tội." Hai tỳ nữ nhìn thấy Trữ Dung Hoa xuất ở trước mặt các nàng, sợ tới mức hoa dung thất sắc (1), lập tức quỳ xuống.

      (1) hoa dung thất sắc: ý chỉ người có khuôn mặt đẹp sợ hãi.

      " Hai người các ngươi cho bản cung biết, các ngươi ai mất mạng? Như Tâm, ngươi : " Ánh mắt Lạc Tử Hân sáng ngời thản nhiên, gắt gao nhìn chằm chằm hai người, đáy lòng mơ hồ có chút dự cảm bất thường.

      Như Tâm bất an nhìn Linh Nguyệt bên cạnh, ấp úng : "Là Tích Như tỷ tỷ, nghe bị Như phi nương nương tra tấn còn hình người, hơn nữa, buổi sáng hôm nay Linh Nguyệt tận mắt thấy, cũng sắp mất mạng."

      Như Tâm xong, đôi mắt liền đỏ, gục đầu xuống bộ dạng cũng sắp khóc. Sau khi Lạc Tử Hân sắc phong Như Tâm và Linh Nguyệt vẫn theo hầu hạ nàng như trước, tình cảm với Tích Như cũng rất sâu đậm. Linh Nguyệt ở bên cũng đỏ mắt, càng ngừng gật đầu.

      "Nương nương, mau đưa Tích Như trở về ?" Như Tâm thỉnh cầu .

      Lạc Tử Hân kéo hoa lá bên người, suýt nữa xé rách chúng.
      Last edited: 16/10/16
      PhongVy thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Chuyện cũ ở Lê Châu.

      Editor: dohuyenrua


      Căn cứ theo cách của Linh Nguyệt, ở Trường Dương cung mỗi buổi tối Tích Như đều bị Như phi đánh chửi, hơn nữa hình như là ép hỏi chuyện gì, chính là điều này Linh Nguyệt cũng hiểu được, là Tích Như bị người theo dõi, nàng cũng chỉ có thể biết đại khái. Chuyện này làm cho Lạc Tử Hân càng ngày càng cảm thấy chuyện có chút kỳ quái.

      Đêm hôm nay, nàng liền thay y phục dạ hành, tới phụ cận Trường Dương cung, nàng muốn nhìn đến cuối cùng Như phi muốn biết chuyện gì từ người Tích Như. Chẳng biết tại sao, nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này giống như bình thường, hình như có thiên ti vạn lũ quan hệ với mình, cho nên nàng tuyệt đối thể để mắt đến. Mà chuyện này, Lạc Tử Hân mơ hồ có trực giác, hình như có chút quan hệ với thân phận của mình, xem ra chuyện này vẫn là chính mình tự tìm cách hiểu ra.

      (1) thiên ti vạn lũ: Có thể là rất nhiều, đếm xuể hoặc mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.

      Lạc Tử Hân khỏi cười khổ, từ khi trùng sinh tới nay, đây là lần thứ mấy nàng trèo tường? Nhưng, loại bỏ nguy cơ trước mắt vẫn là chuyện quan trọng nhất, nàng thể qua loa.

      "Cuối cùng chỗ ngươi dò hỏi Tích Như thế nào?"

      Trong phòng hình như truyền ra tiếng tranh luận của hai người, Lạc Tử Hân nằm sấp nóc nhà, nhàng mà vạch miếng mái ngói ra, ánh mắt nhìn xuống dưới, trong phòng là Như phi và Hoàng hậu.

      Hình như Hoàng hậu hỏi chuyện Tích Như, khi nào Hoàng hậu và Như phi hợp thành chiến tuyến? Đột nhiên Lạc Tử Hân nhớ tới màn bị hại chết kiếp trước, đúng là Hoàng hậu và Như phi liên thủ cùng nhau, hai người này liên kết thành phe cũng hẳn là ngoài ý muốn. Làm sao bây giờ nàng mới ý thức tới vấn đề này. Lạc Tử Hân vỗ đầu mình, dưới đáy lòng hô to mình ngu dốt đồng thời cũng chứng thực trực giác lúc trước của mình, quả nhiên nàng tự mình điều tra chuyện này là sai.

      Bên trong vẫn còn tiếp tục chuyện, Lạc Tử Hân ghé vào nóc nhà, tập trung lắng nghe.

      Chỉ thấy Như phi cung kính đứng trước mặt Hoàng hậu, : "Miệng nha đầu kia rất chặt, hỏi ra cái gì, bất luận tra hỏi đánh thế nào cũng vô dụng."

      "Vậy lại tiếp tục dùng sức, bản cung tin nha đầu kia biết cái gì, nghĩ rằng Trữ Dung Hoa kia lại vô cùng tín nhiệm Tích Như thế nào." Vẻ mặt Hoàng hậu có chút vội vàng xao động, hoàn toàn mất dịu dàng ngày xưa, giọng điệu cũng ngày càng sắc bén.

      "Hoàng hâu, nô tì biết, chờ chút lại tra hỏi." Như phi ở bên cạnh Hoàng hậu khúm núm đáp ứng.

      " phải bản cung ngươi, vì sao có việc gì lại chọc Thạc Di công chúa, bây giờ trước mặt Hoàng thượng nàng vẫn kể lể chuyện kia." Hoàng hậu xoay người, ngón tay dùng sức chỉ Như phi, sắc mặt căng thẳng, , " biết Trữ Dung Hoa cho công chúa ăn thuốc gì, làm cho nàng đều chuyện vì tiện nhân kia với Hoàng thượng, nhưng Như phi ngươi đáng đồng. Ngươi cũng biết, Hoàng thượng vẫn vô cùng thương đối với trưởng công chúa, làm sao ngươi lại chọc nàng, là."

      "Hôm đó nô tì tức giận hồ đồ, công chúa nàng..." Như phi biết méo miệng, cũng tiếp, cúi đầu thấp xuống, hiển nhiên chính nàng cũng hiểu ngày ấy nàng thắng chẳng qua chỉ là ngoài mặt, thực tế Hoàng thượng sủng ái trưởng công chúa hơn nàng, nếu có đửa trong bụng, chỉ sợ Hoàng thượng cũng có vẻ mặt ôn hoà như vậy với nàng.

      Hoàng hậu trừng mắt liếc nhìn nàng cái, : "Nay chính ngươi cũng nhìn thấy, Trữ Dung Hoa kia cũng biết có ma lực gì, trưởng công chúa mở miệng ngậm miệng cũng đều là Trữ Dung Hoa tốt, bây giờ khen ngược, làm cho Hoàng thường càng ngày càng có hảo cảm với nàng, nếu sau này chúng ta động vào lời của nàng, cũng biết có phải Hoàng thượng thiên vị nàng hay ."

      "Chúng ta phải nhanh chóng ra tay, để tránh trong lòng Hoàng thượng có cảm giác càng ngày càng tốt với nàng." Vốn trong lòng Như phi cũng vì chuyện của Lộ Toàn mà hận Trữ Dung Hoa vô cùng sâu, lại nghe lời của Hoàng hậu, càng cảm thấy đến trong lòng nàng, lập tức lại kiên định tiếp.

      "Coi như ngươi thông suốt rồi." Hoàng hậu lạnh lùng liếc nàng cái.

      "Hoàng hậu cũng cảm thấy Ninh Dung Hoa đáng giận sao?" Như phi lén lút giương mắt nhìn Hoàng hậu, lại bị Hoàng hậu liếc mắt cái sắc bén nhìn lại, khẽ cúi đầu xuống.

      Hoàng hậu liếc nàng cái, cũng trả lời câu hỏi của nàng, bước thong thả vài bước trong phòng, nhưng vẻ mặt có vẻ hơi nôn nóng, càng ngừng dùng ngón tay chà xát qua lại vào mặt bàn. Qua lúc lâu sau, : "Như phi, có là nha đầu Tích Như kia chịu ra chút nào ?"

      Như phi thở dài: " Hừ, nha đầu kia vẫn biết nhũ danh của Trữ Dung Hoa, đánh thế nào cũng được. Lại đánh tiếp, có thể muốn tính mạng của nàng, nô tì có phần dám xuống tay. Hoàng hậu, người có phải nha đầu kia biết hay ."

      "Ngươi trực tiếp đánh sao?" Hiển nhiên Hoàng hậu có chút sững sờ.

      "Dạ, phạt trượng (đánh bằng gậy) , đánh." Hình như Như phi ý trong lời đó của Hoàng hậu, mặt lộ ra chút nghi hoặc.

      Hoàng hậu kinh ngạc mở to hai mắt, biểu ra bất đắc dĩ tức giận, chỉ vào Như phi : "Ngươi tiến cung bao nhiêu năm? Sao vẫn làm loại chuyện ngu xuẩn này? Đâm châm các loại hình phạt kín đáo đều có tác dụng, ngươi lại cứ dùng loại hình phạt phạt trượng này, đây phải là ngươi để cho tất cả mọi người biết ngươi dùng hình với nha đầu kia sao? Là muốn kinh động Trữ Dung Hoa sao?"

      Nghe đến đó, Lạc Tử Hân thầm hít khí lạnh, quả nhiên Hoàng hậu hiểm ngoan độc, như vậy so sánh tiếp, tuy Như phi xấu, ít nhất bất cứ việc gì cũng làm ở ngoài sáng. Nếu phải thấy Hoàng hậu quá độc ác, sợ rằng cũng nghĩ đến nàng ôn nhu ngoài mặt lại có thể có trái tim độc ác như vậy.

      " Hoàng hậu, nô tì ngu muội..." Vẻ mặt Như phi xấu hổ, bất an xoay xoay khăn tay.

      " Được rồi, được rồi, chỉ cần đạt mục đích là được." Hoàng hậu kiên nhẫn quơ quơ khăn, , "Bản cung mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải hỏi ra tên khác của Trữ Dung Hoa."

      " Tích Như chỉ , người nhà mẹ đẻ Trữ Dung Hoa, là quý phủ của Viên Chiêu, đều gọi nàng là Tiêm Vũ, chưa từng nghe qua tên Ngọc Hân. Có phải tin tức của Hoàng hậu người lầm ?" Như phi .

      Trong đôi mắt Hoàng hậu lên lạnh lẽo, dừng chút, : "Nếu tin tức đúng , vậy lấy tội khi quân trừng trị Trữ Dung Hoa, Ngọc Hân kia đúng là lớn lên ở Lê Châu, mà Viêm Tiêm Vũ vẫn tự xưng là sinh ra ở kinh thành, chỉ Lê Châu hai tháng, cho nên tội khi quân đó là trốn thoát rồi. Nếu tin tức là giả, vậy chỉ có cách tìm ra cách khác đối phó với Trữ Dung Hoa rồi."

      Như phi suy tư lúc, : " Có thể tính Trữ Dung Hoa sinh ra ở Lê Châu, nhưng quả là con của Viên Chiêu, cho dù là có khi quân, cũng bị trách phạt bao nhiêu."

      Hoàng hậu trừng mắt chỉ thẳng, đột nhiên gia tăng lượng, lạnh nhạt : "Tội khi quân thêm tội mưu hại hoàng tự, đủ để nàng chịu chứ."

      "Cái gì? Hoàng... Tự?" Như phi thấy ánh mắt Hoàng hậu nhìn bụng của mình, vội vàng che bụng của mình, thể tin nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt sợ hãi.

      Hoàng hậu nhìn nàng chớp mắt, ép tới gần nàng vài bước, mang theo ngoan độc mạnh mẽ, : "Chuyện của ngươi và Lộ Toàn, đừng tưởng rằng bản cung biết, mặc dù chết, bản cung vẫn có khả năng trừng trị tội dâm loạn hậu cung của ngươi."

      "Hoàng hậu nương nương... Lộ Toàn chỉ là thái giám." Mặt Như phi đỏ lên, giọng run run .

      "Thái giám thể * sao? Đây là cái gì, thư tình hai người tư thông!" Từ trong tay Hoàng hậu lấy ra phong thư, hung hăng bỏ bàn.

      Nhất thời mắt Như phi choáng váng, đặt mông lại ngã ngồi ghế, mặt vội lên trắng xanh, có lẽ cho tới nay nàng cho rằng chuyện cực kỳ bí vậy mà sớm bị người thấy được hai ràng.

      "Nhưng..." Như phi che bụng chính mình, thân thể đều hơi run rẩy.

      Hoàng hậu nhìn nàng, khẩu khí hơi có chút mềm , : "Trước tiên nghĩ cách từ miệng Tích Như moi ra lời , cuối cùng ra, ngươi cũng cần phải nghĩ cách lợi dụng Tích Như điều tra ràng, phải biết rằng Tích Như là người thay thế Viên Tiêm Vũ tiếp xúc chặt chẽ nhất với Viên gia."

      Hoàng hậu dừng chút, hơi nhìn thoáng qua bụng của nàng, : "Như vô tất yếu (1), bản cung động ngươi, nhìn ngươi làm sao hồi báo bản cung. Làm cho tốt, sau này theo bản cung, bạc đãi ngươi, nhất định tốt hơn rất nhiều so với theo Hiền phi. Làm tốt, ngươi cũng là người biết chuyện, hiểu được hậu quả."

      (1) như vô tất yếu: Trong câu "Như vô tất yếu, chớ tăng thực thể". Ý mặt chữ là: Nếu phải tất phải, cần gia tăng này nọ. Đây là nguyên lí khái quát của William xứ Ockham, ý là thuận theo tự nhiên làm việc dư thừa.

      "Vâng, Hoàng hậu nương nương, nô tì ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương." Như phi quỳ xuống hành đại lễ.

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng cái, xoay người liền rời khỏi phòng. Như phi run rẩy uy uy bò lên từ mặt đất, run rẩy lau mồ hôi trán, nhìn phương hướng Hoàng hậu rời , lẩm bẩm : "Vì sao Hoàng hậu lại hận Trữ Dung Hoa như vậy?"

      Lạc Tử Hân nhàng mà khôi phục mái ngói nóc nhà như lúc ban đầu, thần tốc về tới Uyển Ninh cung.

      Ban đêm, nàng nằm ở giường, trong lòng lại có loại bình tĩnh như dời sông lấp biển. Hai chữ Ngọc Hân làm cho nàng đoán được nguyên nhân vì sao Hoàng hậu hận nàng rồi.

      Đây khỏi làm nàng nhớ lại thởi điểm quá khứ, từ nàng sịnh ra ở Lê Châu, cho đến năm ấy mười hai tuổi mới vì phụ thân Lạc Kiến Húc mới chuyển tới kinh thành vì làm quan ở kinh thành.

      Mà chuyện kia lại xảy ra năm nàng mười tuổi ấy, đó là tại bên bờ Yến Vân hồ Lê Châu.

      Lúc đó nàng gặp nam hài lớn hơn nàng năm tuổi, nàng cực kỳ thích đứa con trai kia, cùng cùng nhau chơi, cùng nhau ngắm hoa, cùng nhau ngắm sao, lại cùng nhau chơi diều, gần như ngày nào nàng cũng chuồn ra gặp mặt , nàng còn thường xuyên làm canh đậu xanh hoa quế sở trường cho ăn, bọn họ tốt như keo như sơn.

      Nàng với , nàng tên Ngọc Hân. Tên này quả là nhũ danh của nàng, là trước đây mẫu thân gọi nàng như vậy, nhưng từ sau khi đến Kinh thành, còn có người gọi nàng như vậy.

      Sau này chờ sau khi nàng lớn lên muốn lấy nàng, nàng còn đồng ý với , lại kéo ngoắc ngoắc.

      Nhưng có ngày, nữ hài đột nhiên xuất trước mặt nàng, cho nàng, nam hài kia là của nàng ta, người nào có thể cướp . Vì thế, bé kia lại tát nàng cái, lộ ra ác độc , là nếu nàng dám tiếp tục cùng nam hài kia ở chỗ, nàng ta tiếc tất cả đại giá giết nàng.

      Sau này chuyện nàng thường xuyên trốn bị phụ thân phát , bị phạt nhốt ở nhà cho phép ra cửa. Đợi cho đến khi nàng lại ra ngoài, nam hài kia xuất nữa, ước chừng nàng đợi hai tháng đều nhìn thấy đến, dần dần, cũng có lẽ lúc ấy tuổi quá , nàng lại quên nam hài kia.

      Bây giờ, hai chữ Ngọc Hân làm nàng nhớ lại quá khứ này, cũng rốt cuộc nhớ tới, năm đó nữ hài lộ ra độc ác , là Hoàng hậu. Mấy ngày hôm trước nàng mệnh lệnh cho Tâm Nhuỵ gọi Vệ Dịch Hiên đến, nhờ thầm tra xét quê quán của Hoàng hậu, đúng như nàng đoán, quả thực Hoàng hậu từng ở Lê Châu hai năm. Bây giờ nghe được đối thoại của Hoàng hậu và Như phi, ngược lại là đúng tên kia.

      Lạc Tử Hân khỏi ngầm tức giận, lâu như vậy lại có thể phát ra, ra năm đó Hoàng hậu mười lăm tuổi, bây giờ cũng quá hai mươi ba, dung nhan ra vẫn còn dấu vết năm đó, làm sao nàng phát ra. Trái lại chính nàng, từ bảy tám năm đó, xảy ra quá nhiều chuyện, huống hồ năm đó chỉ có mười tuổi, diện mạo vẫn thay đổi rất lớn, nhưng như thế, mà Hoàng hậu vẫn chỉ liếc mắt cái là nhìn ra manh mối, đây chỉ sợ chỉ có thể trách mình ngu dốt rồi.

      Nhưng, Hoàng hậu là bé năm đó, vì chuyện nam hài năm đó mà muốn làm hại nàng sao? Nàng sớm xa nhau với nam hài kia, mà còn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Hoàng hậu còn vì chuyện thời thơ ấu đó mà canh cánh trong lòng sao? Huống hồ nam hài kia, bây giờ ở đâu, nàng cũng biết. Lạc Tử Hân lâm vào trầm tư lần nữa, nhưng bây giờ chỉ sợ là nhanh nghĩ đến đáp án như vậy rồi.

      Nhưng, Như phi đầu này, trái lại nàng muốn giải quyết nhanh chóng, nếu đợi nàng điều tra chân tướng, chết dưới đao người.

      Nhớ lại, liền gọi Tâm Nhuỵ: " Bản cung có phần khỏi, truyền Sở thái y."
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :