1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ương Ngạnh Thiên Tuế - Minh Tinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 14



      Nàng gật đầu do dự, “Muội để cho cha mẹ mình chết oan.”



      “Vậy muội có từng nghĩ đến cách báo thù nào ?”



      Nàng giương mắt, nhìn , “Muội … muội định đêm nay lén vào Ngụy phủ, sau đó chuốc độc cho Ngụy Thế Sơn.”



      “Sau đó sao?”



      “Chỉ cần có thể tự tay giết lão ta, muốn chém muốn giết, muốn lột da cắt thịt muội cũng màng.”



      “Vậy còn huynh? Muội quăng huynh đâu?”



      Dung Tiểu Mãn ngẩn ngơ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn .



      “Muội định làm sao với A Bảo đây?”



      Nàng nhìn sang A Bảo đứng bên cạnh .



      “Huynh và A Bảo xem muội như người quan trọng nhất đời, còn muội, tiếng muốn bỏ , lỡ như bất hạnh bỏ mạng, vậy chẳng phải là để lại đau đớn và bi thương vô hạn cho huynh và A Bảo sao



      “Tiểu Mãn, cha mẹ muội linh thiêng, chẳng lẽ lại muốn dòng máu cuối cùng của Hạ gia vì tên Ngụy Thế Sơn mà bỏ mạng sao?”



      “Tam ca…”



      “Dung. Tiểu. Mãn, ” gằn từng chữ gọi nàng, nghiêm mặt : “Muội nghe cho huynh, dù muốn báo thù nhưng cũng phải đợi tìm thời cơ thích hợp mới được, huynh cho phép muội mạo hiểm tính mạng chỉ để làm ra những chuyện ngu xuẩn.”



      “Bắt đầu từ bây giờ, muội ngoan ngoãn ở Vương phủ cho huynh, về chuyện thân phận của muội, trừ huynh ra, tạm thời vẫn chưa có ai biết.”



      “Về phần Ngụy Thế Sơn, huynh tìm cơ hội để nắm nhược điểm của lão ta, muội muốn lão ta chết có rất nhiều cách, nhất thiết phải lấy tính mạng của mình ra đặt cược.”



      “Nhưng muội muốn vì chuyện này mà liên lụy đến huynh …”



      Đông Phương Lạc khách khí ngắt lời nàng, “Muội muốn? Chậm rồi, huynh hoàn toàn bị muội làm liên lụy rồi …”



      “Hả?”



      “Ba năm trước, kể từ khi muội trộm dưa leo của huynh, ông trời gắn vận mệnh của chúng ta vào cùng sợi dây.” lạnh lùng cảnh cáo nàng: “Cho nên, Dung Tiểu Mãn, muội muốn thoát khỏi huynh, vĩnh viễn cũng đừng mơ.”



      Vào buổi lâm triều hôm sau, văn võ cả triều lại được dịp chứng kiến An Nhạc vương Đông Phương Lạc làm khó dễ Quốc sư đương triều Ngụy Thế Sơn.



      Nguyên nhân ra rất đơn giản, người dưới trướng Ngụy Thế Sơn bị phát dùng tiền mua chức quyền, làm cho Hoàng thượng cảm thấy vui, vốn chỉ có thế thôi, chỉ cần lôi tên quan đó ra đánh trận nhừ tử vụ án này có thể chấm dứt.



      Nhưng Đông Phương lại thẳng thắn , tên quan đó làm chuyện như thế là đại nghịch bất đạo, làm nhục quốc thể, là bại hoại xã hội, nếu như trừng trị nghiêm khắc làm gương cho dân chúng, chuyện này còn tiếp tục tái diễn, cho nên đề nghị tịch thu tài sản và xử trảm cả nhà tên quan đó.



      Ngụy Thế Sơn phản đối: “Vương gia, theo như luật lệ ở Bắc Nhạc, cho dù phạm tội mua chức quyền cũng thể bị giết cả nhà được.”



      Đông Phương Lạc cười chế giễu, “Quốc sư, ông có biết cái gì gọi là giết người, răn trăm người ? Có biết cái gì gọi là đại nghĩa diệt thân ? Ông thân là quốc sư mà ngay cả đồ đệ cũng dạy dỗ được, trắng ra, người đáng bị phạt nhất chính là Ngụy quốc sư.”



      Ngụy Thế Sơn giận tái mặt, miệng há ra rồi đóng vào, nhất thời biết nên phản bác như thế nào.



      hồi lâu sau, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, dập đầu quỳ lạy Hoàng thượng, : “Mong Hoàng thượng suy xét làm chủ cho hạ thần, dù cho đồ đệ của thần có làm gì sai nhưng ra lệnh xử trảm cả nhà là quá tàn nhẫn.”



      “Hừ! Tàn nhẫn đến mấy nữa làm sao có thể tàn nhẫn bằng ông, trong đêm giết sạch cả nhà Hạ tướng quân.”



      Ngụy Thế Sơn ngẩn ra, ánh mắt né tránh Đông Phương Lạc.”Vương gia, hạ thần chỉ làm việc theo ý chỉ mà thôi.”



      “Theo ý chỉ?” nheo mắt, “Với những gì Bổn vương biết, nếu phải năm đó ông khiêu khích, thị phi với Tiên Hoàng, làm Tiên Hoàng hiểu lầm Hạ tướng quân cướp chìa khóa đó, có lẽ bọn họ có thể thoát khỏi án tử rồi.”



      “Vương gia, hạ thần hề khiêu khích hay thị phi gì cả, hạ thần chỉ …”



      Thấy hai người lại có dấu hiệu muốn gây gổ, Đông Phương Diệu ngồi ghế rồng ho tiếng: “Lâm triều là để bàn bạc quốc gia đại , phải cho mấy người cơ hội cãi nhau.”



      Nghe vậy, Ngụy Thế Sơn biết điều lùi về chỗ.



      Đông Phương Lạc lạnh lùng liếc , lên tiếng nữa.



      Thảm án của Hạ Tử Ngang năm đó đích vẫn là cái mụn nhọt trong lòng nhiều quan võ trong triều, bọn họ đều là những vị tướng cùng kề vai sát cánh chiến đấu cùng Hạ Tử Mgang, chỉ cần nhắc đến vụ thảm án đó, các quan võ đều nhằm hướng Ngụy Thế Sơn mà chỉ trích.



      Đáng thương cho Ngụy Thế Sơn, vừa bị Tam vương gia làm khó dễ, vừa phải hứng chịu vô số ánh mắt châm chọc của các quan võ, đợi mãi đến khi lâm triều kết thúc biến mất nhanh chóng.



      Đông Phương Lạc vội mà làm khó , khơi dậy tức giận của các quan võ đối với Ngụy Thế Sơn, đối với , tạm thời xem như thành công.



      Sau khi bãi triều, mời các vị quan võ ấy đến tửu lâu để dùng cơm.



      Các quan võ dù biết mục đích của Tam vương gia nhưng nghĩ lại chuyện triều ban nãy, làm khó Ngụy Thế Sơn đến nỗi làm ông ta tức giận tái mặt, vậy nên rất vui vẻ mà đồng ý dùng cơm.



      Đông Phương Lạc làm người luôn thẳng thắn trực tiếp, mời các quan võ đến tửu lâu rồi, vừa mở miệng trực tiếp hỏi bọn họ về cái nhìn đối với vụ thảm án của Hạ Tử Ngang năm đó.



      Nếu muốn giúp Tiểu Mãn, việc đầu tiên là phải điều tra vụ án đó cho ràng.



      Năm đó tuổi vẫn còn , lại thêm ở Phượng Hoàng Sơn làm Vương gia rảnh rỗi, cho nên những điều biết về vụ thảm án của Hạ gia nhiều, cho nên muốn nghe từ nhiều phía.



      Các quan võ vốn còn ngại ngùng, nhìn nhau, đến khi vị quan cao lớn đứng lên, khen rằng Hạ Tử Ngang là tướng quân tốt, thể nào có chuyện trộm chiếc chìa khóa được, những người khác mới rối rít phụ họa theo.



      Từ chuyện Hạ Tử Ngang công tư phân minh, thiết diện vô tư đến chuyện thanh liêm dân, tóm lại, ở trong mắt mọi người, Hạ Tử Ngang tuyệt đối là hùng, phải là thứ phản tặc ăn cháo đá bát như thế.



      Đông Phương Lạc yên lặng nghe bọn họ kể về chuyện của Hạ Tử Ngang.



      Xem ra, vị tướng quân ngay cả quyền thế địa vị đều đặt nặng, nhất định có lý do mà trộm chiếc chìa khóa của Hồng Hoang đế.



      Vậy … Rốt cuộc có bị che giấu qua vụ thảm án đó?



      Thời gian dần trôi, phút chốc, nhân dân Bắc Nhạc lại nghênh đón tết Trung Thu mỗi năm có lần.



      Tết Trung thu tượng trưng cho gia đình đoàn tụ, những gia đình bình thường có thể cùng ngồi ngắm trăng, ăn bánh Trung thu, trong hoàng cung cũng ngoại lệ. Trước đêm Trung thu có vài đại thần tìm mọi cách mời các đại thần khác đến tiệc Trung thu của mình.



      Dung Tiểu Mãn có thể may mắn được tham gia bữa tiệc Trung thu hoàng gia này, dĩ nhiên cũng nhờ Đông Phương Lạc.



      Đêm 15 tháng 8, Đông Phương Lạc đưa Dung Tiểu Mãn bước vào điện Chiêu Dương.



      Trong triều, có ít đại thần cảm thấy rất tò mò về Dung Tiểu Mãn.



      Trước kia, có ít đại thần đề nghị Đông Phương Lạc nên cưới vợ, sinh vài đứa cháu cho Hoàng gia, nhưng Đông Phương Lạc từ chối rất thẳng thừng, ràng có ý định cưới vợ sinh con .



      ngờ, tết Trung thu năm nay, lại chủ động đưa trẻ trung đến buổi tiệc này, người mù cũng nhìn thấy, quan hệ giữa hai người họ bình thường.



      Dung Tiểu Mãn bình thường vốn xinh đẹp, mỗi hành động, động tác đều có khí chất cao ngạo của riêng mình, đêm nay trang điểm lại càng giúp nàng xinh đẹp gì sánh được.



      Nhiều đại thần nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, nhịn được mà oán thầm dưới đáy lòng.



      Khó trách mấy năm nay Tam vương gia quan tâm đến chuyện cưới vợ sinh con, đó là vì những tầm thường đó hề có cơ hội lọt vào mắt xanh của .



      Xem này xem, tướng mạo hay khí chất, chẳng có gì là khác với nữ thần cả, lại dịu dàng thân thiện, nụ cười đáng , vừa thấy .



      Lại nhìn sang Ngụy Kim Chi con Ngụy Thế Sơn, dù cũng coi như là dung mạo xinh đẹp, nhưng so sánh với này, chẳng khác gì người ở đất, người trời cả.



      Vì hôm nay là tết Trung thu nên Hoàng thượng ra lệnh, các đại thần trong bữa tiệc cần phải giữ lễ tiết, cứ chuyện vui vẻ là được, thậm chí, Hoàng thượng còn cho phép những vị đại thần cao tuổi mang vợ và con cái đến chung vui.



      Dung Tiểu Mãn gặp nhiều người như vậy, trong lòng khỏi căng thẳng, bởi vì … những người này từng là thuộc hạ dưới trướng cha nàng.



      Dù lúc ấy còn nhưng năm nào cũng về thăm người thần, nàng thường gặp những chú bác này trong phòng sách với cha.



      Nàng lo lắng biết nàng đến đây có bị nhận ra hay , nhưng Tam ca lại bảo, nếu những người đó kính trọng cha nàng, bọn họ nhất định vạch trần thân phận của nàng.



      Huống chi, hôm nay đưa nàng đến đây cũng có mục đích cả.



      Nàng lay chuyển được Tam ca, đành phải theo vào cung thỉnh an.



      Đông Phương Diệu ngồi long vị bình tĩnh như thường, vẫy tay ý bảo hai người họ đứng dậy.



      Đây là lần thứ hai nàng gặp được Hoàng thượng, biết có phải do ảo giác hay , dù vị thiên tử này còn khá trẻ, thoạt nhìn hiền lành thân thiện, đôi môi lúc nào cũng gắn kèm theo nụ cười, nhưng nàng cảm giác, suy nghĩ trong lòng còn phức tạp hơn cả mười Tam ca gộp lại.



      Nếu biết nàng là con ruột của Hạ Tử Ngang, biết có trở mặt, trực tiếp đưa nàng vào đại lao hay ? Nghĩ đến nàng, nụ cười của nàng nhợt nhạt , lùi về sau bước .



      Dường như cũng nhận thấy sợ hãi của mình, Đông Phương Lạc nắm tay nàng chặc, truyền cho nàng cảm giác ấm áp.



      Dung Tiểu Mãn len lén nhìn , trái tim hoảng sợ cũng dần bình tĩnh lai.



      Đông Phương Lạc cười cười lấy túi thơm trong túi ra, ngẩng đầu lên : “Mấy ngày trước chẳng phải Hoàng huynh bảo gần đây bận rộn, luôn phải thức đêm để xử lý triều chinh, làm cho bản thân mệt mỏi, thường nhức đầu hoa mắt sao?” cười cười, đưa túi thơm đến: “Trong chiếc túi này có vài vị thuốc an thần, chỉ cần đặt nó dưới gối ngủ, những tượng đó biến mất.”



      Thái giám bên cạnh Đông Phương Diệu bước tới, nhận lấy túi thơm đưa cho .



      cầm lấy túi thơm đến trước mặt, cười nhìn đệ đệ của mình: “Tam đệ, đệ đúng là quan tâm đến trẫm .”



      Đông Phương Lạc lắc đầu, “Người quan tâm huynh phải là đệ, mà là Tiểu Mãn.” Vừa , vừa đẩy người bên cạnh lên , “ biết Hoàng huynh có quên hay , y thuật của Tiểu Mãn rất cao, lần trước cứu được mạng của huynh, nàng ấy cũng lập ít công lao.”



      để ý tới Dung Tiểu Mãn bên cạnh, tiếp tục: “Vì muốn long thể của Hoàng huynh được khỏe mạnh, Tiểu Mãn ngại cực khổ, nghiên cứu riêng cho huynh mấy vị thuốc này, mong hoàng huynh vui lòng nhận lấy.”



      Nghe xong, Dung Tiểu Mãn trợn mắt nhìn . Trong túi thơm đó chỉ có vài loại cỏ an thần bình thường, căn bản là có khoa trương như Tam ca .



      Những đại thần chung quanh nghe vậy, cũng cảm thấy Tam vương gia hơi khoa trương chút, nếu đúng như ý của Vương gia, vậy chẳng phải nếu này, giang sơn Bắc Nhạc bị tiêu diệt, Hoàng thượng mất mạng sao?



      Khắp Bắc Nhạc cũng chỉ có vị Vương gia này dám như vậy với Hoàng thượng.



      Đông Phương Diệu vuốt cái túi thơm nghe vậy, đôi lông mày nhướn lên.



      “Mặc kệ cái túi thơm này công hiệu như thế nào, công sức của Dung nương, trẫm nhất định nhận.” xong, cười như cười nhìn đệ đệ: “Tam đệ, đệ là em ruột thịt của trẫm, muốn ban thưởng gì cứ thẳng , cần gì phải dài dòng như vậy?” Lần trước Tam đệ mang nha đầu này theo, vơ vét biết bao món bảo bối trong kho tàng của , vậy mà hôm nay còn dám mặt dày đòi thưởng nữa.



      Dung Tiểu Mãn cảm thấy căng thẳng cực kì, mấy tháng trước, Tam ca đưa nàng đến kho tàng của Hoàng đế, còn trộm nhiều bảo bối như vậy, nàng khỏi cảm thấy chột dạ.



      Nàng tưởng rằng Tam ca nghe vậy từ chối cho có, ngờ lại nghênh ngang bước lên, hai tay chắp lại cung kính.



      “Nếu hoàng huynh thích dài dòng đệ xin thẳng, ra đệ đưa Tểu Mãn vào cung là muốn xi Hoàng huynh thành toàn cho hôn của bọn đệ.”



      Vừa , Đông Phương Lạc vừa nắm lấy tay của Dung Tiểu MÃn trước mặt mọi người, “Hoàng huynh cũng biết, đệ và Tiểu Mãn quen nhau từ khi ở Phượng Hoàng Sơn, hai bên đều có tình cảm, mấy năm nay, đệ từ chối những vụ làm mai của các đại thần phải vì đệ kiêu ngạo, mà là đệ sớm có người trong lòng rồi.”



      Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của nàng, tiếp tục: “Cho nên, nhân dịp hôm nay, mong Hoàng huynh tứ hôn cho đệ, để Tiểu Mãn sớm gả vào An Nhạc vương phủ.”



      Giọng vang dội vô cùng kiên định, làm cho cả điện Chiêu Dương thoắt cái yên tĩnh lại.



      Dung Tiểu Mãn cũng hoảng sợ kém. Trước khi vào Hoàng cung, nàng có nghe Tam ca , đưa nàng đến đây đều có mục đích, nhưng nàng gặng hỏi hồi lâu, cũng chịu tiết lộ chút xíu nào.
      tart_trung thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 15



      ngờ, chuyện lớn mà Tam ca úp úp mở mở lại là muốn Hoàng thượng tứ hôn cho bọn họ.



      Chúng đại thần kinh ngạc thôi, nhưng dù có ý kiến gì cũng dám ra.



      Người khác dám , có nghĩa là Ngụy Thế Sơn dám .



      Kể từ khi Đông Phương Lạc đưa Dung Tiểu Mãn vào điện Chiêu Dương, sắc mặt của vô cùng tồi tệ.



      Con bảo bối của từ sau chuyện lần trước vẫn còn nằm giường, thoi thóp đến giờ.



      Con phải chịu tội oan ức, mà đầu sỏ lại có thể nghênh ngang bước vào cửa Hoàng cung, hỏi làm sao mà chịu đựng được?



      đợi Hoàng thượng mở miệng, Ngụy Thế Sơn đứng dậy, sắc mặt vui : “Vương gia, dù chúng ta đều biết, người tìm được người trong lòng của mình, muốn cưới vợ sinh con là chuyện bình thường, nhưng ít nhất, thân phận của người đó cũng phải xứng đáng với thân phận cao quý của Vương gia.”



      Vừa , ánh mắt châm chọc nhìn Dung Tiểu Mãn.”Nhưng theo hiểu biết của hạ thần, vị nương này chỉ là hạ nhân trong An Nhạc vương phủ, thân phận như vậy mà lại được gả cho Vương gia làm Vương phi, dường như thích hợp lắm?”



      Đông Phương Lạc liếc cái.



      “Vương gia đừng tức giận, hạ thần chỉ đúng mà thôi, dù gì thân phận của Vương gia cao quý, khác với đám dân tầm thường, người con kết hôn, sinh con với người nhất định cũng phải có thân phận cao quý mới được.”



      “Cao quý?” Đông Phương Lạc cười gằn, “Vậy theo ý Quốc sư, ai mới hợp với Bổn vương?”



      đợi Ngụy Thế Sơn trả lời, tiếp tục: “Chẳng lẽ Quốc sư muốn đề cử Ngụy Kim Chi?”



      “Ai da, đến con rượu của Quốc sư, Bổn vương nhớ trước đó lâu, hình như nàng ta bị trời phạt, bị con chó điên rượt đuổi rồi té xuống hồ Mẫu Đơn, chuyện này lúc đó gây chấn động đâu.”



      người đàn bà vô phép, kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, ngay cả đứa trẻ mới bi bô tập cũng làm khó dễ, cho hỏi tôn quý chỗ nào?”



      lạnh lùng cười tiếng, xoay người, thân mật choàng vai Dung Tiểu Mãn, “Trong mắt Bổn vương, thân phận phải là tiêu chuẩn để đánh giá con người, tính tình lương thiện, đối xử chân thành với người khác quan trọng hơn tất cả.”



      “Nhưng mà …” chọt vào chỗ đau của Ngụy Thế Sơn: “Nếu Quốc sư muốn con của mình chết già trong nhà nên dạy dỗ nàng ta cho tốt lại. Dù gì tuổi tác cũng lớn rồi, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng ai thèm lấy.”



      “Ngươi…”



      Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Đông Phưng Diệu xem trò vui nữa, ho hai tiếng: “Hai người định cãi nhau đến khi bữa tiệc kết thúc sao?”



      Nghe vậy, Ngụy Thế Sơn mới tỉnh táo lại. Vừa rồi quá tức giận, cho nên mới mất hết lý trí mà chọc giận Tam vương gia. .



      Về phần Đông Phương Lạc, vẫn rất bình tĩnh, “Nếu Quốc sư có hứng thú tiếp tục, Bổn vương dĩ nhiên từ chối.”



      Dung Tiểu Mãn thấy Ngụy Thế Sơn bị làm khó dễ, trong lòng rất vui.



      Trong mắt của nàng, Ngụy Thế Sơn chẳng khác gì hóa thân của ma quỷ, có lẽ lúc xử trảm Hạ gia, nét mặt cua quá đáng sợ, cho nên hình ảnh đó vẫn khắc sâu dưới đáy lòng nàng.



      Nhưng hôm nay, chẳng khác gì con chó cùng đường, bị Tam ca khiêu khích tới nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, cả người run rẩy nhưng dám gì, nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.



      Có điều, bọn họ còn tiếp tục cãi nhau nữa, nàng sợ Tam ca bị Hoàng thượng trách phạt mất.



      Nàng lén ngắt vào tay cái, dùng ánh mắt bảo: tốt nhất là yên phận.



      Đông Phương Lạc thấy Ngụy Thế Sơn giận đỏ cả mặt mà chẳng dám gì, thầm cười thoải mái trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn quay về chủ đề chính: “Hoàng thượng, về chuyện hôn …”



      “Đợi qua Trung thu rồi trẫm suy tính chuyện này.”



      Buổi tiệc Trung thu đêm đó, rốt cuộc cũng diễn ra trong tốt đẹp.



      Dung Tiểu Mãn là người giỏi quan sát, lần trước được may mắn gặp đương kim thiên tử ở ngự thư phòng, nàng thấy có gì kỳ lạ cả. Nhưng lần gặp lại ở điện Chiêu Dương này, rốt cuộc nàng cũng thấy có điều khác thường.



      Theo nàng biết, đương kim Thánh thượng năm nay hai mươi tư, nhưng bên trong điện Chiêu Dương này, ngoài văn võ bá quan và người nhà của bọn họ ra, có bóng dáng phi tần nào.



      Theo lý thuyết, cho dù Hoàng thượng chưa lập hậu cũng phải có phi tử xinh đẹp nào đó cùng chứ.



      Dung Tiểu Mãn là người tò mò, nàng lén giật tay áo của Đông Phương Lạc, giọng hỏi thắc mắc của mình.



      Đông Phương Lạc mới đầu ngẩn ra, nhưng sau đó, cười vào tai nàng: “Hai năm trước, khi Hoàng huynh lên ngôi có lập hậu, nhưng hiểu xảy ra chuyện gì mà trước ngày lập hậu, Hoàng tẩu bỏ trốn, để lại Hoàng huynh.”



      “Hả? Có chuyện như vậy sao?” Dung Tiểu Mãn sợ hết hồn. Ngay cả Hoàng thượng cũng dám bỏ, vị Hoàng hậu này đúng là bản lĩnh .



      “Tuy vậy, Hoàng huynh vẫn ra chiếu toàn thiên hạ rằng, đời này kiếp này cũng chỉ cưới mình Hoàng tẩu, nạp phi tần, cho nên …” Đông Phương Lạc giọng : “Hoàng huynh vì Hoàng tẩu mà làm hòa thượng suốt hai năm nay.”



      Dung Tiểu Mãn giật mình, giương mắt nhìn thoáng qua vị Hoàng đế ngồi ghế rồng.



      Đông Phương Diệu là người đàn ông tuấn mỹ, đến thân phận đế vương của , chỉ cần gương mặt này, dung mạo này, biết là có bao nhiêu muốn đâm đầu vào.



      Nhưng lại cam lòng “Nhược thủy tam thiên, chỉ lấy muôi uống (*lời thề son sắt đời kiếp giữa nam nữ) , người đàn ông như vậy, đừng làHoàng đế, dù là người bình thường cũng khó mà làm được. .



      Giờ phút này, Dung Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy sùng bái Đông Phương Diệu.



      Dù nàng biết Hoàng hậu nương nương là người ra sao, nhưng có thể làm cho đương kim thiên tử cam lòng đợi chờ chỉ mình nàng, nhất định đó phải là người bình thường.



      Bữa tiệc kết thúc, khi Dung Tiểu Mãn và Đông Phương Lạc trở về An Nhạc vương phủ là nửa đêm.



      Người ta thường, trăng đêm mười lăm, sáng mười sáu là tròn nhất, giờ qua nửa đêm, theo lịch là mười sáu tháng tám, hai người trở về phủ, ngẩng mặt ngắm nhìn ánh trăng cao, trăng vừa lớn, vừa tròn.



      Hai người họ vào nhà nghỉ ngơi mà ngồi băn ghế đá ngoài vườn, cùng nhau thưởng thức ánh trăng xinh đẹp.



      Trời về thu bắt đầu có gió lạnh, Dung Tiểu Mãn khoác lên mình áo choàng của Đông Phương Lạc, ôm chặt mà ngồi.



      “Tam ca, huynh có tin cung trăng có Hằng Nga ?” Nàng tựa đầu vào ngực của , ngẩng đầu lên như đứa bé, ngắm nhìn vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm kia.



      Đông Phương Lạc ngắt má nàng, “Có những chuyện, chỉ cần muội tin nó có, nó . Mỗi người có góc nhìn khác nhau, cũng như đời này có người hiền lành, có người độc ác, hiền lành và ác độc, chỉ cách nhau khoảng mà thôi.”



      “Tam ca, huynh sâu xa quá, muội hiểu.”



      “Cái đầu heo của muội chỉ cần nhớ huynh thương muội là đủ rồi, những chuyện khác cần muội quan tâm, huynh xử lí cho muội.” ngươi



      Dung Tiểu Mãn cảm thấy ngọt ngào nơi đáy lòng, thân mật tựa vào lòng , nghe tiếng tim đập của truyền vào tai.



      “Tiểu Mãn, huynh có quà tặng cho muội.”



      “Cái gì vậy?”



      cười nhìn nàng, từ từ móc cái túi ra.



      Dưới ánh mắt tò mò của Dung Tiểu Mãn, từ từ lấy cây trâm vàng rực rỡ từ trong túi ra.



      Nàng lặng , sau đó chộp lấy cây trâm vàng mà cẩn thận ngắm nghía, như thể tin được : “Đây là cây trâm của mẹ muội! Nhưng chẳng phải nó bị Ngụy Kim Chi lấy rồi sao?”



      “Nếu năm đó, ả ta cướp được từ mẹ muội ta dĩ nhiên có cách lấy lại nó, trả về chính chủ.”



      Dung Tiểu Mãn rất kích động.



      Cây trâm vàng này chính là di vật duy nhất mà mẹ để lại đời, dù nàng chưa từng hy vọng rằng có thể lấy lại nó, nhưng khi nhìn thấy nó Ngụy Kim Chi dùng cây trâm mà cha tặng cho mẹ, lòng nàng như bị hàng vạn cây kim chích vào.



      ngờ Tam ca lại hiểu được tiếng lòng của nàng, giúp nàng lấy lại cây trâm này.



      “Tam ca…”



      Đông Phương Lạc vươn tay, nhàng che miệng nàng lại.



      “Muội muốn cảm ơn chứ gì, vậy cần, nhưng nếu muội muốn báo đáp ân tình của huynh đến vậy …”



      Bỗng nhiên, hôn lên má nàng, : “Hay là tối nay muội dùng hành động thực tế để cảm ơn huynh .”



      Những ngày hạnh phúc như vậy trôi qua rất nhanh.



      Tiết Trung thu, Hoàng thượng cho các đại thần kỳ nghỉ dài ba ngày, suốt ba ngày đó. Dung Tiểu Mãn và Đông Phương Lạc ở bên nhau rời tấc.



      Sau đó, Đông Phương Lạc lại tiếp tục cuộc sống sớm về trễ, nhưng dù có bận rộn cách mấy, vẫn trở về Vương phủ, cùng nhau dùng bữa tối với Dung Tiểu Mãn.



      Qua Trung thu bao lâu ngày giỗ của cha mẹ Dung Tiểu Mãn đến.



      Vì năm đó Hạ gia bị xem như phản tặc nên nàng dám dâng hương cúng bái cha mẹ lộ liễu, nên vào ngày hai mươi tháng tám mỗi năm, nàng đến miếu thờ dâng hiệu, xin Phật tổ phù hộ cho cha mẹ trời được linh thiêng.



      Năm nay cũng giống vậy, ngày hai mươi tháng tám, nàng với Đông Phương Lạc chuyện đến miếu dâng hương của mình, vốn muốn cùng với nàng nhưng lại phải vào triều, thoát được, cho nên đành phái vài gia đinh theo bảo vệ nàng.



      Sáng hôm ấy, Dung Tiểu Mãn tự mình xuống bếp làm những món ăn mà khi cha mẹ còn sống thích ăn nhất, sau đó liền yên lặng đến ngôi miếu yên tĩnh cách kinh thành xa.



      Vì hôm nay phải mùng , cũng chẳng phải mười lăm nên khách hành hương cũng nhiều lắm.



      Nàng mang theo cái giỏ, quỳ trước mặt Phật tổ, dập đầu, yên lặng cầu nguyện.



      Ba năm nay, nàng tham sống sợ chết, chẳng khác gì con chuột hôi, cũng chỉ vì hy vọng có ngày có thể tự tay mình giết kẻ thù để trả mối nợ máu này.



      Thực tế, nếu phải sư phụ ngăn cản, ba năm trước, nàng sớm vọt vào pháp trưởng, liều mạng với lão Ngụy Thế Sơn kia rồi.



      Sau khi sư phụ qua đời, nàng từ Thịnh Đức đến kinh thành, muốn báo thù thay cho cha mẹ qua đời, nhưng nàng chỉ là yếu đuối, đối đầu với Quốc sư đương triều chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.



      Nếu phải gặp lại Tam ca…



      Nghĩ đến Đông Phương Lạc, Dung Tiểu Mãn khỏi cảm thấy ngọt ngào.



      đời này, vẫn còn người thương nàng, cưng chìu nàng, suy nghĩ vì nàng.



      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phật tổ, thầm cầu nguyện — ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.



      Bước ra khỏi chùa, chiếc kiệu của Vương phủ vẫn còn đợi ở ngoài cửa chùa, thấy nàng ra, gia đinh đồng loạt nhấc kiệu lên.



      Dung Tiểu Mãn ngồi lên kiệu, nghĩ xem tối nay nên làm món gì cho Tam ca.



      biết hôm nay Tam ca có về sớm nữa? Nghe gần đây Hình bộ rất bận rộn, thân là người đứng đầu Hình bộ, trách nhiệm vai lại càng nặng nề.



      Đừng xem thường bình thường tùy hứng bướng bỉnh như vậy, nhưng khi làm việc là công tư phân minh, thiết diện vô tư.



      Nhớ lại chuyện cầu hôn nàng ngay trước mặt Hoàng thượng, lòng nàng lại càng ngọt ngào hơn.



      Làm vợ của Tam ca hẳn là chuyện hạnh phúc lắm, Dung Tiểu Mãn vui vẻ nghĩ.



      Cỗ kiệu cứ xa dần xa dần, nơi phố xá ồn ào cũng dần yên tĩnh lại.



      Theo lý thuyết, từ chùa Tĩnh An đến kinh thành chỉ mất thời gian hai nén nhang, nhưng từ khi nàng ngồi vào kiệu đến giờ, ước chừng cũng nửa tiếng có hơn.



      tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Dung Tiểu Mãn.



      Nàng lén vén rèm kiệu lên, quả nhiên, phố xá phồn hoa bị màu xanh của cây cỏ thay thế.



      Ở đây rất ít người, chắc chắn phải là đường trở về An Nhạc vương phủ, vậy những tên kiệu phu này đưa nàng đâu?



      Khoan , những tên kiệu phu này có vấn đề. Nàng mang máng nhớ lại, lúc bước ra khỏi chùa Tĩnh An, mấy tên kiệu phu này đều cúi đầu, hình như muốn che mặt , bây giờ nghĩ lại, biết có phải từ lúc đó, kiệu phu bị đánh tráo rồi ?



      Cẩn thận kéo rèm kiệu xuống, Tiểu Mãn bắt đầu suy nghĩ.



      Xem ra có người muốn gây chuyện với nàng, rốt cuộc là ai? Người mà nàng đắc tội chỉ có Ngụy Kim Chi, vậy chẳng lẽ chuyện này do Ngụy Kim Chi làm?



      Nghĩ đến đây, Dung Tiểu Mãn nhàng nhắm mắt lại, ép mình phải tỉnh táo, tuyệt đối được mất tinh thần vào lúc này.



      May mà nàng có đem theo vài phương thuốc để phòng thân theo.



      Sư phụ , nàng là , lại biết võ công, lỡ như gặp nguy hiểm cũng phải biết tự vệ, nếu sớm muộn cũng bị thiệt thòi, cho nên từ sau khi hiểu chuyện, nàng thường mang theo phấn ngứa hoặc phấn làm tê liệt người, dùng để tự vệ rất tốt.



      Nàng cẩn thận tính toán, khiêng kiệu có bốn người, bây giờ gió Đông Bắc thổi, nếu rải phấn làm tê liệt ở cửa sổ bên trái hai tên kiệu phu bên trái tạm thời mất tri giác, mượn thêm hướng gió, hai tên còn lại cũng bị ảnh hưởng, nhưng như vậy hiệu quả mạnh bằng, hai tên kiệu phu đó vẫn có khả năng uy hiếp được nàng.
      tart_trung thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 16



      Nàng phải mau chóng thoát khỏi đây, chỉ cần trốn sao cho bọn họ đuổi theo được coi như an toàn.



      Hạ quyết tâm, nàng dám kéo dài thêm nữa, vội vàng lấy gói thuốc ra, vén rèm kiệu lên, thừa lúc bọn họ chú ý thổi bột ra ngoài gió.



      Chỉ lát sau, cỗ kiệu nhanh chóng nghiêng xuống chỗ bên trái, Dung Tiểu Mãn sớm chuẩn bị xong, nhân cơ hội đó chạy như bay ra khỏi kiệu, điên cuồng chạy về phía trước.



      Phía sau truyền đến tiếng la của vài người đàn ông, nàng quay đầu lại, chợt cảm thấy khí lạnh lạnh.



      ra nàng tính sai cả, trừ bốn tên kiệu phu ra, đằng sau cỗ kiệu còn có ba người đàn ông mặc đồ đen.



      Xong rồi, lần này chạy trời khỏi nắng rồi.



      Vào lúc nàng chạy hết sức phía trước, chân lại bị trợt , còn chưa ngừng lại kịp lăn xuống sườn núi, đùi bên phải lại vướng vào cái gì đó, làm cho nàng đau đớn thôi.



      Tốc độ của mấy người mặc đồ đen đó cũng vừa, trong nháy mắt xuất trước mặt nàng.



      tên thấy nàng bị ngã, lạnh lùng cười, “Xem ngươi còn chạy đâu được!”



      Ba người này nhìn mặt rất lạ, nhưng mặt bọn họ lại ra nét dâm đãng đến đáng ghét.



      Dung Tiểu Mãn muốn đứng dậy tiếp tục chạy, nhưng vết thương ở đùi phải làm cho nàng đau đớn đến độ chảy mồ hôi lạnh.



      Bọn người mặc đồ đen thấy thế, cười nhạo nàng tiếng, tên cầm đầu còn : “Nghe ngươi sắp gả cho An Nhạc vương rồi, nếu như Vương gia biết vợ sắp cưới của mình bị làm nhục, biết ngươi có còn ngồi lên ghế Vương phi đó được .”



      Dung Tiểu Mãn hoảng sợ tột độ, nghĩ đến tình cảnh sắp tới của mình, trái tim gần như lạnh phân nửa.



      Nàng biết mà, mỗi khi nàng nghĩ rằng nàng chạm đến hạnh phúc, trời cao giáng cho nàng cú đánh để nàng tỉnh lại.



      Có lẽ, ông trời cũng cho rằng nàng đáng để có được hạnh phúc.



      Bên môi nở nụ cười ảm đạm, để ý đến tiếng cười điên cuồng của bọn người kia, nàng lấy cây dao từ trong tay áo ra.



      Thay vì bị vũ nhục chi bằng biết điều mà kết thúc sinh mạng sớm còn hơn.



      Đúng lúc đó, tiếng sư tử rống chấn động truyền đến.



      Dung Tiểu Mãn ngẩn ngơ, tiếng bước chân càng ngày càng gần, bóng dáng màu trắng tuyết quen thuộc kia cũng ngày càng hơn.



      Đám người áo đen thấy con sư tử to lớn chạy đến, mặt cắt còn giọt máu.



      Tốc độ của A Bảo rất nhanh, tung người nhảy lên, nhào đến người trong đám người đó, dùng hàm răng sắc bén táp cổ của người đó.



      Trong nháy mắt, tên mặc áo đen đó tắt thở. Hai người còn lại thấy vậy, la hai tiếng “má ơi”, sau đó chạy mất.



      Nhưng A Bảo sao có thể bỏ qua cho bọn họ, hai người đó vừa chạy được mấy bước bị móng vuốt của A Bảo kéo lại, phản ứng kịp nên người lăn xuốn núi, người té trúng hòn đá, đập đầu vào thân cây gần đó, muốn giữ lại mạng sống cũng khó.



      Mà lúc này, trong An Nhạc vương phủ, nghe gia đinh báo lại, biết chuyện Dung Tiểu Mãn mất tích, Đông Phương Lạc nổi cơn thịnh nộ.



      Đám gia đinh quỳ xuống đất, cũng do bọn họ thất trách, hại Vương phi tương lai bị mất tích, nếu rơi vào tay người xấu mười cái mạng của bọn họ cũng bồi thường nổi.



      Đúng lúc này, tiếng sư tử rống truyền đến từ phía cửa, Đông Phương Lạc tức giận trách mắng gia đinh thấy A Bảo mang Dung Tiểu Mãn trở về chạy như bay về phía cửa, ôm nàng xuống, lo lắng kiểm tra xem nàng còn sống hay , xác nhận nàng chỉ ngất , cảm giác bất an trong tim mới từ từ lắng xuống.



      Sau đó Dung Tiểu Mãn mới biết, A Bảo linh tính biết nàng gặp nạn nên xông ra khỏi phủ, lần theo mùi hương mà tìm nàng, may mà nó đến kịp nên mới cứu được nàng khỏi tay đám người áo đen đó.



      Rốt cuộc cũng được trở về bên cạnh Đông Phương Lạc nhưng đến khi tỉnh lại, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi như trước.



      May mà chân của nàng bị thương đến nỗi nghiêm trọng, chỉ đâm qua thịt và vài vết thương ngoài da khác, chỉ cần uống thuốc đều đặn khỏi.



      Dung Tiểu Mãn tắm rửa rồi ăn uống xong, lúc này biết điều tựa vào ngực Đông Phương Lạc, kể mọi chuyện cho nghe.



      “Bọn người áo đen đó biết thân phận của muội, cũng biết Tam ca muốn lấy muội làm vợ nên muội đoán, có người sắp xếp bọn họ đến. Cũng may, muội có đem theo vài thuốc mê tự vệ mà sư phụ để lại, nếu bọn họ dám làm bậy, muội nhất định để cho bọn họ sống tốt.” .



      Nghe đến đó, Đông Phương Lạc bế nàng lên, nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Tiểu Mãn, sau này dù có xảy ra chuyện gì, muội phải giữ cái mạng lại cho huynh.”



      Dung Tiểu Mãn đáng thương : “Nhưng nếu còn trong sạch cái mạng này muội cũng chẳng cần.”



      “Bốp” – đánh vào mông nàng!



      “Cái suy nghĩ gì vậy hả? Muội được nghĩ đến nữa!”



      “Tam ca…”



      “Trong sạch quan trọng hơn tính mạng của muội chỗ nào?! Cho dù muội gặp chuyện như vậy cũng phải giữ mạng để về gặp huynh, huynh cho phép muội tự ý làm chuyện ngu xuẩn.” Vừa , vừa nắm chặt tay lại, dường như sợ điều gì đó: “Ở trong lòng huynh, muội mãi mãi là người cao quý nhất, ngây thơ nhất, cho dù có người muốn dùng cách đó để làm nhục muội, người đáng chết phải là muội.”



      cúi đầu, cảnh cáo nàng thêm lần nữa, “Cho nên huynh muốn muội hứa với huynh, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, muội cũng phải cố gắng sống cho huynh, nghe chưa?”



      Dung Tiểu Mãn bị ôm chặt vào ngực, sức lực đó suýt nữa làm nàng thở nổi.



      Đông Phương Lạc như vậy làm nàng cảm thấy xót xa thay. Nàng biết, người đàn ông này thảm nàng rồi, nếu như nàng có chuyện gì, chắc chắn điên mất.



      Nàng nhàng gật đầu, gối đầu vào ngực , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến, giọng : “Muội hứa.”



      Bọn người áo đen hại Dung Tiểu Mãn đúng là do Ngụy Kim Chi sai khiến.



      Từ sau khi ả bị con chó điên đó rượt rồi té xuống hồ, rồi bị bệnh này, chuyện này gần như trở thành trò cười cho cả kinh thành, ả dĩ nhiên muốn bỏ qua, định tìm Dung Tiểu Mãn tính sổ, nào ngờ lại bị bệnh nặng, nằm giường suốt tháng, mà lúc ấy, cha ả đến tìm Đông Phương Lạc để lý lẽ cũng bị đuổi về.



      Những chuyện này đủ làm ả nổi giận rồi, ngờ vào đêm Trung thu, cây trâm vàng mà ả thích nhất cũng cánh mà bay.



      Vậy nên, nàng trừng phạt nha hoàn của mình bằng cách cho nàng ta ăn năm mươi roi.



      Đáng thương cho người nha hoàn trung thành với ả, thể chất vốn mảnh mai rồi, còn phải chịu năm mươi roi, sau đó chịu nổi nên chết .



      Nhìn thấy nha hoàn của mình thoi thóp, Ngụy Kim Chi chỉ nheo mắt, vẫy tay cái, sai người gói nha hoàn đó lại, sau đó chôn sống phía sau núi.



      Sau chuyện đó, khí trong phủ Quốc sư rất lạnh lẽo.



      Nếu cây trâm vàng bị nha hoàn đó ăn cắp thôi, nhưng vấn đề là, sau khi lục soát cả phòng của nha hoàn đó, cây trâm vàng vẫn thấy đâu.



      Ngụy Kim Chi phiền não vô cùng, tìm trâm vàng nữa mà phái vài tên sát thủ tìm Dung Tiểu Mãn tính sổ, nào ngờ, kết quả nhận lại vô cùng thê thảm, ả ta giận dữ chửi mắng thậm tệ các nô tỳ, gia đinh ở gần đó.



      Ngụy Thế Sơn vừa trở về nhìn thấy con tức giận mắng chửi người khác, khỏi nhíu mày, bất đắc dĩ : “Kim Chi à, có chuyện gì thế? Con vừa mới khỏi bệnh bao lâu, đừng tức giận nữa.”



      “Cha!” Nàng quay đầu lại, ôm cánh tay của cha, vẻ mặt cầu xin: “Sáng nay con phái đám sát thủ , nào ngờ bị con sư tử trong An Nhạc vương phủ giết cả rồi.”



      Nghe vậy, Ngụy Thế Sơn vội vàng bịt miệng ả lại, liếc nhìn bốn phía bảo bọn hạ nhân ra ngoài.



      Đến khi bọn hạ nhân đều ra khỏi phòng, mới khẽ khàng nhắc nhở con : “Nha đầu ngốc này, tai vách mạch rừng, lỡ như Đông Phương Lạc biết chúng ta phái người hại Dung Tiểu Mãn, con nghĩ ta tha cho chúng ta sao



      Ngụy Kim Chi mếu máo, “Sợ gì chứ? Bọn hạ nhân trong phủ đều do cha nuôi dưỡng từ , bọn họ mà dám báo lại, xem xem con có tát vỡ mồm bọn chúng hay .”



      Ngụy Thế Sơn thở dài. Đứa con này hoàn toàn bị làm hư, biết phân phải trái nặng gì cả.



      Nhưng Kim Chi có thế nào nữa cũng là con duy nhất của , bây giờ ai cần, nhưng tin sau này có ai lấy nàng. thầm cười lạnh trong lòng, dường như rất có lòng tin với tương lai này.



      dỗ dành con rượu lúc, đồng ý bắt sống Dung Tiểu Mãn về để cho ả thoải mái trút giận, sau đó ả mới vui vẻ trở về phòng.



      Vừa bước vào phòng sách, tâm phúc của kích động chạy vào báo lại: “Đại nhân, người xem ta phát ra điều gì?”



      Ngụy Thế Sơn cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó đóng cửa phòng lại, cầm lấy bức tranh mà người đó dâng lên, từ từ mở ra.



      Nhận ra người trong hình, khỏi ngẩn người, “Nàng ta phải Dung Tiểu Mãn mà Tam vương gia tuyên bố nhất quyết cưới làm Vương phi sao?”



      Người nọ khẽ mỉm cười, gật đầu, “Đúng là đường nét có hơi giống, nhưng đại nhân hãy nhìn cho kỹ, bức tranh này lâu, trong bức tranh này chỉ giống Dung Tiểu Mãn chứ phải nàng ta.”



      này là ai?”



      “Đại nhân có còn nhớ Lạc Ngọc Mai – thê tử của Hạ tướng quân ?”



      Ngụy Thế Sơn cẩn thận suy ngẫm lại.



      xa lạ gì với cái tên Lạc Ngọc Mai, nàng từng là nhân vật nổi tiếng nhất nhì ở kinh thành, tài năng hơn người, dung mạo tựa thiên tiên, năm đó hấp dẫn biết chàng trai theo đuổi.



      Nhưng nàng lại ngưỡng mộ duy nhất Hạ Tử Ngang, năm mười tám tuổi gả vào Tướng quân phủ.



      Dù Lạc Ngọc Mai xinh đẹp nức tiếng nhưng nàng lại cam lòng làm người bình thường, sau khi lập gia đình, nàng an phận thủ thường ở nhà thờ chồng chăm con, rất ít khi lộ diện ra ngoài, làm cho biết bao người ái mộ nàng phải tiếc nuối.



      Lần đầu tiên gặp Lạc Ngọc nàng qua tuổi bốn mươi, nhưng từ đường nét mặt có thể thấy, lúc trẻ nàng từng là đại mỹ nhân, nhưng phong thái năm xưa sớm biến mất còn.



      “Người trong bức tranh này là Lạc Ngọc Mai, được vẽ từ rất lâu, lần trước ta theo đại nhân đến tham gia bữa tiệc trong cung, vô tình gặp được Dung Tiểu Mãn, phát nàng ta và Lạc Ngọc Mai có vài phần giống nhau.



      “Đại nhân, chẳng phải bây giờ có lời đồn rằng, con út của Hạ Tử Ngang – Hạ Hâm Nhi vẫn còn sống sao? Người nghĩ xem, Dung Tiểu Mãn và Hạ Hâm Nhi, có thể là người ?”



      Nghe vậy, Ngụy Thế Sơn nheo mắt lại, nở nụ cười lạnh lẽo. lại



      vuốt râu, “Đúng là phát lớn, nếu ta đoán lầm Đông Phương Lạc sớm đoán được tung tích của Hạ Hâm Nhi, khó trách bữa tiệc hôm đó lại vội vã xin Hoàng thượng tứ hôn, ra là vì vậy!”



      Sau đó, vài tiếng, người kia nhàng gật đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi thư phòng.



      Ngụy Thế Sơn đứng trong thư phòng, nhàng chạm vào cuốn sách, hai giá sách từ từ tách ra, để lộ con đường , lạnh lùng cười tiếng, sau đó bước vào.



      Lần này Dung Tiểu Mãn thoát chết, có công lớn nhất chính là A Bảo.



      Hai chữ “duyên phận” này, đúng là kì diệu ..



      Nếu như năm đó nàng cứu mẹ của A Bảo ở Phượng Hoàng Sơn, hôm nay nàng gặp nạn A Bảo cũng xuất để cứu nàng.



      Đông Phương Lạc luôn luôn tin điều – ở hiền gặp lành, ác lai ác báo, phải là báo, mà là chưa đến lúc mà thôi. Cho nên mới thường với Dung Tiểu Mãn, nếu Ngụy Thế Sơn làm chuyện hại nước hại dân, nhất định bị trừng phạt.



      Sau chuyện bắt cóc này, để tránh nguy hiểm xảy ra lần nữa, Đông Phương Lạc thầm tăng thêm thủ vệ cho Vương phủ, về phần Dung Tiểu Mãn, trong thời gian ngắn được ra ngoài..



      Sáng sớm tỉnh dậy, vừa rửa mặt xong, Đông Phương Lạc mang theo Dung Tiểu Mãn ra ngoài ăn sáng.



      Vẫn như thường ngày, A Bảo ngồi trong góc chiến đấu với miếng thịt bò trong tô, Đông Nhi và vài nha hoàn khác bưng cháo lên cho Vương gia và Vương phi tương lai dùng.



      Nhưng từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Dung Tiểu Mãn vẫn ỉu ỉu xìu xìu, chẳng có tinh thần gì.



      Đông Phương Lạc hớp hai chén cháo, còn nàng lại ngọ nguậy chiếc đũa gắp vài miếng cơm rồi đưa vào miệng.



      “Thoạt nhìn muội chẳng có tinh thần gì cả, có phải tối qua ngủ ngon ?”



      “Muội cũng muốn ngủ ngon lắm, nhưng có người cho muội ngủ.” Vừa , đôi mắt xinh đẹp vừa lườm nguýt .



      Cũng tại cả, tối qua nàng khóc lóc cầu xin rồi, vậy mà chẳng những nhàng mà ngày càng mạnh bạo, làm cho nàng mệt mỏi thôi, mấy cái khớp xương cứ như rã ra vậy.



      Nhưng nhìn , rất là thoải mái, hai lúm đồng tiền lộ cả ra rồi, sớm biết tinh lực tràn trề như vậy, nàng nhất định tìm cớ chân còn đau để phân phòng ngủ với mới đúng.



      Dung Tiểu Mãn vô cùng ức chế.
      tart_trung thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 17

      ***

      Đông Phương Lạc cười xấu xa: “Tiểu Mãn, muội trách bổn vương thương muội quá sao?” thở dài, ra bộ khó xử: “Ai bảo trong Vương phủ ngoài muội ra, cái tiểu thiếp huynh cũng chẳng có, nếu muội chịu nổi Bổn vương cố tìm thêm vài trắc phi, để lúc mà muội thỏa mãn được Bổn vương còn có lựa chọn khác.”

      Nghe vậy, nàng vui chu môi, gấp gáp : “Ai bảo muội thỏa mãn được huynh, Tam ca, muội cho huynh nạp trắc phi đâu, huynh chỉ được thương muội thôi.”

      Vừa dứt lời, nàng nghe thấy tiếng cười của nha hoàn hai bên.

      Đông Phương Lạc cũng nhịn nổi, cười : “Ối, nha đầu này sao lại biết xấu hổ như thế, muội còn chưa có xuất giá nha, mới đó cho chồng mình cưới vợ bé rồi, ích kỷ quá .”

      Dung Tiểu Mãn bị trêu chọc, hai gò má ửng đỏ, thẹn thùng đạp chân , cúi đầu, bĩu môi xới cơm ăn.

      A Bảo ăn thịt bò xong, thấy nàng vui nên đến dụi đầu vào người nàng.

      Nàng vươn tay, sờ sờ đầu của A Bảo, ấm ức kể lể: “A Bảo à, Vương phủ này chỉ có ngươi là tốt với ta thôi, ngươi xem xem, ai cũng muốn bắt nạt ta.”

      A Bảo thấy nàng kể lể với mình lại càng hứng chí lấy lòng nàng, thậm chí còn tựa cằm lên chân nàng.

      Đông Phương Lạc thấy vậy, trợn mắt nhìn người sư tử bọn họ, dường như với A Bảo – Tiểu Mãn là người của Bổn vương, ngươi tốt nhất là tránh xa chút.

      A Bảo lườm nguýt , tiếp tục lấy lòng Dung Tiểu Mãn, ràng là chọc tức chủ nhân của mình.

      Cuối cùng, Đông Phương Lạc kéo lỗ tai của A Bảo, đá nó ra khỏi cửa phòng, tội nghiệp A Bảo thể làm gì, đành phải rống hai tiếng đáng thương lên trời, sau đó bỏ chỗ khác.

      Sau đó đuổi bọn nha hoàn , Đông Phương Lạc kéo Dung Tiểu Mãn ngồi xuống đùi mình, ra vẻ tức giận ngắt gò má của nàng: “Muội dám lấy A Bảo ra chọc giận huynh nữa, huynh nhất định làm thịt nó.”

      ràng là huynh giận muội trước.”

      “Huynh giận muội khi nào?”

      “Huynh … Huynh muốn cưới tiểu thiếp!”

      Đông Phương Lạc cười to, gõ lên trán nàng, “Tiểu nha đầu, nếu như huynh muốn như vậy ba năm nay, huynh cưới người khác rồi, cần gì phải đợi người vô lương tâm như muội?”

      “Tam ca, vậy sau này chúng ta thành thân rồi, huynh có cưới người khác nữa ?”

      “Hừm, vậy phải xem biểu của muội , nếu muội dám vứt huynh mà , làm huynh đau lòng nữa, huynh cưới thêm mười mấy người nữa để chọc giận muội.”

      Dung Tiểu Mãn vươn tay ra ôm cổ của , giọng : “Muội , cả đời muội ở cạnh Tam ca, đâu nữa.”

      vui vẻ ôm nàng vào lòng, “Câu này là muội , được đổi ý.”

      Hai người vui vẻ trò chuyện thêm lúc lâu, vừa qua giờ Mẹo Đông Phương Lạc phải vào triều, lưu luyến hồi lâu mới ngồi lên kiệu rồi khỏi Vương phủ.

      Dùng đồ ăn sáng rồi, Dung Tiểu Mãn chạy vào phòng nghiên cứu thuốc như ngày xưa, dựa theo những gì ghi trong cuốn sách cổ mà làm theo.

      biết qua bao lâu, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, quản gia Tiết hấp tấp chạy vào, tay áo ngừng lau mồ hôi trán: “Dung nương, Tường công công mang thánh chỉ đến Vương phủ, người mau ra tiếp chỉ .”

      Dung Tiểu Mãn hiểu gì nhìn lão, chỉ vào đầu mũi của mình: “Con nhận thánh chỉ ạ?”

      “Đúng vậy, Dung nương, người mau thay quần áo nhanh .”

      Mang theo nghi ngờ chất đống, nàng vội vàng trở về phòng thay quần áo sạch , sau đó theo sau quản gia Tiết đến phòng khách, nhìn thấy thái giám tổng quản Tường Quý ngồi ở đó, chậm rãi thưởng thức cốc trà.

      Thấy Dung Tiểu Mãn vội vã chạy vào, Tường Quý đặt cốc trà xuống, hai tay cung kính đưa thánh chỉ lên, đứng dậy : “Dung Tiểu Mãn tiếp chỉ.”

      dám kéo dài thêm nữa, nàng vội vàng quỳ xuống, đưa tay lên tiếp chỉ.

      Tường Quý mở thánh chỉ ra, hắng giọng : “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: nay tìm được con út của Hạ Tử Ngang vẫn còn sống đời, đổi tên đổi họ thành Dung Tiểu Mãn, vì tội thần Hạ Tử Ngang năm đó bị nghi trộm chiếc chìa khóa bảo vật của Bắc Nhạc, đến nay vẫn chưa tìm được nên ra lệnh bắt con của Hạ Tử Ngang, lập tức đưa vào cung điều tra, khâm thử!”

      Dung Tiểu Mãn kinh ngạc ngẩng đầu, sắc mặt kinh hoàng.

      Là ai vạch trần thân phận của nàng? Tại sao Hoàng thượng lại nhân lúc Tam ca có ở đây mà hạ chỉ, bắt nàng về quy án?

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Trong Minh cung, vị Hoàng đế trẻ tuổi Đông Phương Diệu nằm giường, chợp mắt nghỉ ngơi.

      Dưới giường có hai cung nữ quỳ, người đấm chân thay cho .

      lâu sau, thái giám tổng quản Tường Quý khềnh khàng bước đến, giọng bên tai : “Bệ hạ, Tam vương hạ gục mười sáu tên Ngự Lâm quân, luôn miệng muốn gặp bệ hạ.”

      Nghe vậy, Đông Phương Diệu vẫn mở mắt, nhưng cánh môi xinh đẹp vẽ nên nụ cười lạnh lẽo.

      “Cứ mặc kệ nó , trẫm nuôi hơn năm ngàn tên Ngự Lâm quân, dù cho võ công của nó lợi hại đến thế nào nữa, trẫm tin nó có thể hạ được tất cả, ngươi cứ ra ngoài xem, có động tĩnh gì báo lại cho trẫm.”

      Tường Quý đáp tiếng, sau đó ra khỏi Minh cung tiếp tục thám thính.

      Ước chừng qua nén hương sau, Tường Quý lại chạy vào, giọng: “Bệ hạ, Vương gia tiếp tục giằng co với ba mươi lăm Ngự Lâm quân nữa, nhưng mà hình như yếu rồi, ngồi nghỉ trước Minh cung, có điều …”

      Đông Phương diệu rốt cục cũng mở mắt ra, nhàng hỏi: “Có chuyện gì?”

      “Nô tài dám .”

      .”

      Tường Quý do dự hồi lâu, sau đó khó xử : “Vương gia gọi đích danh của Hoàng thượng, còn mắng người ngừng nữa.”

      “Ồ?” Đông Phương Diệu hứng thú nhếch mày lên, nụ cười bên môi vẫn biến mất: “ trẫm nghe xem, Tam đệ mắng trẫm cái gì?”

      “Vương gia , ngay cả thiện ác Hoàng thượng cũng phân biệt được, còn lấy oán trả ơn, nhất định bị trời đánh.”

      “Tam đệ đúng là càng lúc càng sợ chết, nếu nó muốn tiếp tục cứ để nó tiếp tục .” Sau đó, đứng dậy, vẫy tay với hai cung nữ trước giường, ý bảo bọn họ tạm thời lui về sau.

      Đợi bọn họ rời khỏi rồi, Đông Phương Diệu cầm quyển tấu chương lên, cẩn thận xem xét.

      Tường Quý thở dài, Hoàng thượng bắt Dung nương , lại thêm Tam vương gia quá nóng nảy, vừa trở về Vương phủ, biết Dung nương bị bắt vào cung lập tức chạy đến đây, lớn tiếng muốn gặp Hoàng thượng.

      Nhưng Hoàng thượng lại ra lệnh, kiên quyết gặp, thậm chí còn triệu tập Ngự Lâm quân đứng phòng thủ trước cửa Minh cung, tuyệt đối cho Tam vương gia có cơ hội vào.

      Chỉ tội cho phận làm người dưới như bọn họ, bên là Hoàng thượng, bên là em trai ruột của Hoàng thượng, dù là đắc tội với ai sau này chắc chắn đều có kết quả tốt.

      Hành hạ mình cả ngày, Đông Phương Lạc dường như mệt mỏi , đánh lại, mắng cũng chẳng ai để ý, còn cách nào đành rời khỏi Hoàng cung. khác, chỉ có thể nổi giận đùng đùng đích li mở hoàng cung.

      Nghe Tường Quý báo lại, Đông Phương Diệu vừa phê duyệt tấu chương vừa cười, tâm trạng hiển nhiên rất tốt.

      Tường Quý biết, Hoàng thượng hành hạ đệ đệ của mình cũng đều có nguyên nhân cả.

      Hãy nhớ lại vài tháng trước, Tam vương gia đưa Dung nương vào Hoàng cung đòi thưởng, kết quả lại trộm chìa khóa của thái giám trông coi kho báu, lấy biết bao nhiêu là bảo bối quý của Hoàng thượng, dù ngoài miệng Hoàng thượng gì nhưng trong lòng hẳn vẫn còn nhớ đến mối thù này.

      Đông Phương Diệu cứ tưởng rằng hành hạ đệ đệ mình cả ngày, yên phận mà ở trong phủ, nào ngờ, đến nửa đêm, nằm ngủ nghe được hơi thở xa lạ

      nhanh chóng kéo màn ra, thắp sáng vài ba cây nến trong phòng. N

      Ánh nến được thắp lên, nhìn thấy đệ đệ mặc trang phục thị vệ xuất trước mặt, cảnh giác cũng vì thấy mà dần dịu xuống.

      Nhưng lâu sau, gương mặt tuấn tú của đen lại, mắng: “Đệ có biết có thánh chỉ xông vào cung là bị trọng tội ?”

      Đông Phương Lạc nheo mắt, phản bác lại, “Nếu đệ dùng cách này vào cung làm sao mà gặp được Hoàng huynh chứ?”

      “Vì Dung Tiểu Mãn mà đệ lấy cả mạng sống để đến gặp trẫm, đáng giá ?”

      để ý đến câu hỏi của , Đông Phương Lạc vội hỏi: “Hoàng huynh, huynh nhốt Tiểu Mãn ở đâu vậy?”

      “Sau đó để đệ cướp người sao?”

      “Hừ! ngờ Hoàng huynh ra tay vô tình đến thế, ngay cả ân nhân cứu mạng cũng bỏ qua.”

      “Ân nhân cứu mạng?” Đông Phương diệu liếc cái, “Hình như đệ vẫn chưa mọi chuyện phải? Tam đệ, đệ trăm phương ngàn kế bảo vệ nàng, còn xin trẫm tứ hôn trước mặt văn võ bá quan, có phải đệ cho rằng trẫm tính toán chuyện nàng là con của tội thần mà tha cho nàng?”

      “Hoàng huynh, xin đừng vội kết luận có phải là tội thần hay được ? Đừng quên tung tích của chìa khóa Hồng Hoang đến giờ vẫn chưa , có chứng cứ chứng minh rằng Hạ tướng quân lấy cắp nó, Tiểu Mãn vẫn vô tội.”

      vậy, đệ thừa nhận rằng đệ sớm biết thân phận của Dung Tiểu Mãn rồi, đúng ?”

      Đông Phương Lạc yên lặng, ánh mắt sâu xa nhìn Hoàng huynh của mình.

      Đông Phương diệu cười gằn, “Mấy năm nay, trẫm nuông chìu cá tính bướng bỉnh cứng đầu của đệ, cũng vì đệ là đứa em ruột thịt của trẫm. Nhưng Tam đệ đừng quên, về tư, đệ là em của huynh, về công, đệ là thần tử của huynh.”

      “Đệ biết Dung Tiểu Mãn là khâm phạm triều đình mà báo, thân là người đứng đầu Hình bộ lại biết pháp phạm pháp, trẫm khai ân cho đệ lần, ngờ đệ vẫn làm tới, ngay cả tẩm cung của trẫm cũng dám xông vào, chẳng lẽ muốn trẫm đưa đệ vào thiên lao đệ mới bỏ cuộc sao?”

      “Hoàng huynh, đệ sống hay chết, đó đều là quyết định của huynh, nhưng đệ vẫn phải , Tiểu Mãn vô tội, nàng ấy còn trẻ, liên quan đến việc này, cần gì diệt tận gốc như thế?”

      “Nàng vô tội hay , đệ dựa vào đâu mà khẳng định?”

      “Tiểu Mãn căn bản có giữ chiếc chìa khóa đó.”

      “Đệ cảm thấy rằng nàng ta đưa cho đệ sao?”

      vậy, huynh nhất định phải giết Tiểu Mãn mới được đúng ?”

      Đối với câu hỏi của đệ đệ, Đông Phương Diệu lạnh lùng nhắc nhở, “Tam đệ, có số việc trẫm tính toán với đệ. Nhưng nếu đệ muốn tiếp tục tranh luận với trẫm, trẫm nể tình thân mà tha cho đệ đâu.”

      Sắc mặt Đông Phương Lạc chợt trở nên lạnh lẽo, châm chọc : “Huynh vốn là như vậy, lúc nào cũng chỉ tính toán xem được mất bao nhiêu, khó trách năm đó Hoàng tẩu quyết định rời khỏi, cũng chỉ vì đời này, thứ huynh quan tâm nhất chỉ có cái ghế mà huynh ngồi mà thôi.”

      Chuyện này là cấm kỵ với Đông Phương Diệu, gương mặt trở nên lạnh lẽo, vẫy tay với đệ đệ của mình: “Nếu đệ còn muốn giữ cái mạng cút cho trẫm

      Đông Phương Lạc vẫn , quỳ xuống trước mặt : “Nếu như hôm nay huynh cho đệ gặp Tiểu Mãn, vậy đệ thà chết ở đây còn hơn.”

      Đông Phương Diệu rất muốn trị cái tội dám nửa đêm xông vào phá giấc ngủ của , nhưng nhìn dáng vẻ đó của đệ đệ, lại nỡ ra tay.

      phất tay, nhịn được : “Đứng lên , quỳ ở đó làm trẫm ngứa mắt quá.”

      “Đệ muốn gặp Tiểu Mãn!”

      rất muốn đá tên tiểu đệ bướng bỉnh này văng ra ngoài.

      Suy ngẫm hồi, Đông Phương Diệu lấy tấm lệnh bài quăng xuống trước mặt Đông Phương Lạc, “Hạ Hâm Nhi là khâm phạm triều đình, bị nhốt ở thiên lao, trước khi tìm ra được tung tích của chiếc chìa khóa đó, đệ đừng nghĩ có thể dẫn nàng ta . Nếu muốn cứu nàng ta, trong vòng nửa tháng, tìm cho ra chiếc chìa khóa đó, bằng …” Ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Nửa tháng sau, trẫm đưa nàng ta đến pháp trường, lập tức xử trảm.”

      Đông Phương Lạc gì, lấy tấm lênh bài đó bước ra khỏi Minh cung.

      Cầm lấy tấm lệnh bài ngự dụng này, Đông Phương Lạc lập tức chạy vào phòng của Tường Quý, dựng đầu thái giám tổng quản mơ mơ màng màng dậy, bắt dẫn đường cho mình.

      Thiên Lao là nơi rất lạnh lẽo, năm bốn mùa thấy được mặt trời, vậy nên trong khí sặc mùi ẩm mốc.

      Mỗi bước xuống cầu thang, Đông Phương Lạc lại cảm thấy xót xa.

      Tiểu Mãn của lại bị nhốt ở đây, nhất định là đau khổ lắm, thể tưởng tượng được.
      tart_trung thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 18

      ***

      Nhưng làm sao Hoàng huynh lại biết được thân phận của Tiểu Mãn?

      Là ai làm lộ chuyện Tiểu Mãn là Hạ Hâm Nhi cho Hoàng huynh biết?

      Trong đầu có vô vàn câu hỏi nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là phải xác nhận Tiểu Mãn bình an vô , mới yên tâm mà nghĩ cách giải quyết được.

      Dung Tiểu Mãn bị giam trong phòng riêng, tường treo hàng đuốc, làm cho căn phòng đó trở nên lấp lánh, sáng dưới ánh đèn dầu.

      Khi Đông Phương Lạc đến trước cửa phòng giam, Dung Tiểu Mãn ngẩn ngơ ngồi giường đá trong phòng.

      “Tiểu Mãn…”

      Nghe thấy giọng của , ánh mắt ảm đạm buồn bã của nàng lấp lánh, vội vàng đứng dậy chào đón : “Tam ca, sao huynh lại đến đây?”

      Đông Phương Lạc đáp lời nàng, quay sang với Tường Quý: “Mở cửa ra.”

      “Vương gia, điều này …”

      có kiên nhẫn, gầm lên, “Mở cửa lên! Nếu đừng hòng giữ cái mạng của ngươi nữa!”

      Tường Quý biết điều rụt người lại, nhưng vẫn muốn khuyên nhủ đôi ba câu. Nhưng Hoàng thượng giao lệnh bài cho Vương gia, hẳn cũng ngầm đồng tình với hành động của Vương gia.

      quay sang người canh phòng, giọng căn dặn vài câu, người canh phòng dám kéo dài, mau chóng mở cửa ra.

      Bước vào bên trong, Đông Phương Lạc lập tức ôm chầm Dung Tiểu Mãn vào lòng. Tâm trạng mất rồi lấy lại được này, trải qua nhiều lần lắm rồi, cảm thấy may mắn thay cho chính mình, bởi vì vẫn còn sống.

      Cảm giác được thân thể của run , Dung Tiểu Mãn vỗ lên lưng , giọng : “Tam ca, muội sao, họ chỉ nhốt muội lại thôi, có dụng hình với muội.”

      Nghe đến hai chữ “dụng hình”, Đông Phương Lạc nhíu chặt mày, thét lên: “Nếu bọn họ dám đụng đến cọng tóc của muội, Bổn vương nhất định lấy tính mạng của cả nhà bọn họ ra bồi thường.”

      Tường Quý và người canh phòng đứng bên ngoài nghe vậy, sợ hãi sờ sờ cổ. Nếu người khác câu này, có lẽ có uy hiếp gì đến bọn họ, nhưng Tam vương gia ra, tuyệt đối làm được.

      Kiểm tra Dung Tiểu Mãn từ xuống dưới cẩn thận, thấy nàng đúng là bị thương gì, Đông Phương Lạc mới lo lắng nữa.

      lại nhìn quanh phòng giam, trừ chiếc giường đá ra chỉ có cái bồn cầu.

      vui nhíu mày, chất vấn người canh phòng: “Sao ngay cả cái chăn cũng có? Mấy bữa nay tiết trời chuyển lạnh, lại để ở nơi này, lỡ hư bị cảm lạnh sao?”

      “Dạ…”

      “Lập tức lấy vài cái chăn dày lại đây cho Bổn vương, đổi cái bồn cầu mới luôn, bẩn như thế, biết có bao nhiêu người dùng rồi, các ngươi còn biết xấu hổ cho người ta sử dụng thứ này sao?”

      Người canh phòng nghe vậy, rất muốn rằng, ở đây là phòng gian, phải là phòng tốt nhất ở khách sạn. Nhưng Vương gia ra lệnh, dám nghe, đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi vội vàng chuẩn bị.

      Đông Phương Lạc hừ tiếng, xoay người, gương mặt trở lại vẻ dịu dàng như cũ: “Tiểu Mãn, ăn cơm chưa?” ,

      Nàng gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, “Hồi nãy người canh phòng có đưa thức ăn đến, nhưng mà…” Nàng nghẹn ngào nấc lên: “Muội muốn ăn.”

      “Sao lại chịu ăn hả? Có phải thức ăn ở đây hợp với khẩu vị của muội ?” , lại nhìn sang người canh phòng đứng bên ngoài: “Căn dặn ngự thiện phòng làm vài món ăn đem đến, chuẩn bị thêm bát canh xương heo nữa. Còn nưa, phải là cơm mới nấu, chẳng phải lúc trước huyện Hồng An có đưa đến vài bao đậu đỏ quý hiếm sao? Nấu cơm đó , Tiểu Mãn rất thích ăn cơm đậu đỏ.”

      Người canh phòng rất muốn khóc, cũng rất muốn , ở đây là thiên lao, còn này là khâm phạm triều đình.

      Thấy người canh phòng vẫn ngơ ngác đứng ở đó, Đông Phương Lạc nheo mắt lại, lạnh lùng : “Còn đứng đó làm gì, mau .”

      “Nhưng mà Vương gia …”

      “Nhưng mà cái gì? Làm Vương phi tương lai chết đói, các người chịu trách nhiệm được ?”

      “Khụ khụ!”

      Tường Quý ho vài tiếng, định mở miệng chuyện bị Đông Phương Lạc tàn bạo lườm nguýt: “Khụ cái gì mà khụ? Nếu thấy thoải mái cút về phòng ngủ , đứng ở đó làm gì, chỉ tổ làm chướng mắt Bổn vương

      Tường Quý dám lên tiếng, chỉ biết đứng đó nghe dạy dỗ. chọc giận ai chứ? chỉ là nô tài thôi, dù cho Tam vương gia tức giận trong lòng nhưng cũng cần thiết phải giận cá chém thớt chứ?

      Dung Tiểu Mãn thấy thế, kéo kéo ống tay áo của Đông Phương Lạc.

      “Tam ca, đừng làm phiền người khác, muội muốn ăn, hôm nay có thể được gặp huynh là muội thấy vui rồi.”

      Lòng cảm thấy xót xa, vỗ vai nàng.”Tiểu Mãn, muội yên tâm, huynh nhất định nghĩ cách cứu muội khỏi nơi chết tiệt này!”

      Dung Tiểu Mãn vùi đầu vào ngực của , gật , “Tam ca, muội tin huynh.”

      Sau đó, hai người lại hàn huyên thêm nữa.

      bao lâu sau, người canh phòng đem đủ những thứ mà căn dặn vào, dưới cái nhìn soi mói của Vương gia, đành phải trải chăn giúp cho Dung Tiểu Mãn.

      Cố gắng mở miệng ngáp, Tường Quý giọng : “Vương gia, còn sớm nữa, nương này hẳn cũng mệt mỏi rồi, vậy chúng ta …”

      Đông Phương Lạc biết, thái giám tổng quản muốn khuyên .

      Mặc dù có muôn vàn điều nỡ nhưng lúc này cũng chẳng làm được gì. Hoàng huynh chỉ cho nửa tháng để tìm chiếc chìa khóa Hồng Hoang, phải nhanh chóng điều tra chuyện này cho , sau đó mới có thể mang Tiểu Mãn ra khỏi nơi thấy ánh mặt trời này.

      Trước khi , chỉ vào những người canh phòng đứng bên ngoài, với Dung Tiểu Mãn: “Nhớ mấy người này cho huynh, nếu bọn họ dám to tiếng với muội, dám đối xử tệ với muội, dám làm cho muội rụng sợi tóc, Bổn vương tuyệt đối cho bọn họ sống tốt.”

      Sau khi những người canh phòng thề làm gì hại Dung Tiểu Mãn, Đông Phương Lạc mới bỏ .

      bao lâu sau, văn võ bá quan đều biết chuyện Dung Tiểu Mãn mà Tam vương gia nhất mực van xin Hoàng thượng tứ hôn chính là con út của Hạ Tử Ngang – Hạ Hâm Nhi.

      Sau khi chuyện này truyền ra, tạo nên cơn địa chấn .

      Đa số mọi người đều biết đến tồn tại của Hạ Hâm Nhi, ngờ chuyện xảy ra nhiều năm, lúc này lại bị Hoàng thượng tìm ra được.

      Rất nhiều đại thần cùng nhau trình tấu, van xin Hoàng thượng tha mạng cho dòng máu cuối cùng của Hạ tướng quân.

      Nhưng suy ngẫm lại, chìa khóa Hồng Hoang vẫn ở đâu, chỉ cần có người giải được bí mật trong chiếc chìa khóa đó, nhất định kéo theo diệt vong của Bắc Nhạc.

      Đức trinh đế Đông Phương Diệu làm sao lên ngôi Hoàng đế, ai ai cũng hiểu .

      giết cha đoạt vị, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, những đại thần làm quan hai đời trong triều đều tận mắt chứng kiến.

      Dù Đông Phương Diệu là huyết mạch chính thống của Hoàng thất, nhưng mẹ của từ khi gả vào Hoàng cung Bắc Nhạc liên tiếp gặp xui xẻo.

      Hóa thân của xui xẻo, ma quỷ chuyển thế, những tên gọi này vô hình chung bị gán vào Đông Phương Diệu, dù bây giờ yên vị ngồi ghế rồng, bá chủ nước, nhưng trong lòng ràng, ngôi vị này dễ lên nhưng dễ ngồi.

      khi chìa khóa Hồng Hoang bị người khác chiếm mất, cũng như giải được bí mật trong đó, người đó nhất định quyền khuynh thiên hạ, lật đổ thống trị của Đức Trinh đế.

      Cho nên, việc Hoàng thượng nóng lòng muốn tìm chiếc chìa khóa của Hông Hoang đế, các đại thần đều hiểu trong lòng, nếu như lúc này mà khuyên Hoàng thượng, sợ rằng phản tác dụng, lại càng hại Hạ Hâm Nhi.

      Cho nên những quan võ quan tâm đến chuyện của Hạ Hâm Nhi mới tụ họp lại lần, quyết định tạm thời án binh bất động, chờ đợi thời cơ. Nhưng bọn họ lại quên mất, nếu như Dung Tiểu Mãn là con của Hạ tướng quân, chờ đợi ngày xử trảm đến, có người còn lo lắng hơn bọn họ nhiều.

      Người đó là ai? Dĩ nhiên là Tam vương gia Đông Phương Lạc.

      Từ sau khi Dung Tiểu Mãn bị giam vào Thiên lao, gương mặt chưa bao giờ có nụ cười xuất .

      Vì muốn nhanh chóng tìm được chiếc chìa khóa của Hồng Hoang đế, ngừng sai người điều tra những dấu vết quanh vụ thảm án năm đó.

      Đồng thời, cũng tìm lại những việc xảy ra xung quanh Hạ gia năm đó, nhưng chứng cứ lại đầy đủ

      Ngụy Thế Sơn từng với Tiên hoàng, Hạ Tử Ngang rất có thể là bất mãn chuyện bị Tiên hoàng giao nhiệm vụ trông coi Thái miếu nên mới có ý mưu phản. Chỉ với điểm đó thôi, Tiên hoàng luận cho Hạ Tử Ngang có tội, sau đó mình Ngụy Thế Sơn giám trảm, giết chết toàn bộ bảy mươi mạng người của Hạ gia.

      vậy, nguyên nhân chính gây nên vụ thảm án năm đó, đích là Quốc sư đương triều Ngụy Thế Sơn.

      Nhưng sao ông ta phải làm như thế?

      Vào lúc mà có hàng trăm câu hỏi có đáp án xoay quanh trong đầu Đông Phương Lạc vị khách mời mà đến giải đáp giùm .

      Vị khách mời này phải ai khác, chính là con của của Ngụy Thế Sơn – Ngụy Kim Chi.

      Sau khi tin Dung Tiểu Mãn bị bắt truyền ra, người vui vẻ nhất đương nhiên là ả ta.

      Trừ mối hận ngày trước ra, quan trọng hơn là, ả nghe cha rằng, nếu trong vòng nửa tháng mà Đông Phương Lạc tìm được chìa khóa Hồng Hoang, Dung Tiểu Mãn bị chém đầu, cách khác, muốn cưới nàng ta làmVương phi là điều thể.

      Hôm ấy, Đông Phương Lạc đến tửu lâu dùng cơm, Ngụy Kim Chi ngầm sai người theo dõi tung tích của biết vậy, sau khi trang điểm xinh đẹp chạy đến tửu lâu, vờ như vô tình gặp được.

      Đông Phương Lạc vốn ghét Ngụy Kim Chi, hôm nay thấy ả chủ động tìm đến, hận thể tát ả cái bán sống bán chết. Nhưng da mặt của ả cũng mỏng, ràng thấy sắc mặt tốt mà vẫn mặt dày ngồi xuống trước mặt .

      “Vương gia, là trùng hợp, chàng cũng đến đây dùng bữa sao?”

      tức giận gì.

      Ngụy Kim Chi cười run rẩy cả người, làm như thấy gương mặt lạnh lẽo của Đông Phương Lạc, ra vẻ thở dài: “Thiếp nghe Vương phi tương lai Dung Tiểu Mãn chính là con của tội thần Hạ Tử Ngang. đáng tiếc, Vương gia vất vả lắm mới tìm được ý trung nhân, nhưng ông trời lại giáng tai họa xuống, dù chuyện này liên quan gì đến thiếp nhưng thấy Vương gia gầy yếu, xuống sắc như thế, thiếp đành lòng.”

      Dứt lời, còn lấy cái khăn màu vàng để tay lau nước mắt vài cái.

      Đông Phương Lạc cảm thấy bực bội chịu nổi. Có ai vô sỉ hơn ả này ?

      Có lẽ thấy mình diễn cũng đủ rồi, Ngụy Kim Chi đột nhiên đặt khăn xuống bàn, nịnh nọt: “Thiếp xin thẳng, hai người mà muốn sống bên nhau phải tính đến hạnh phúc cả cuộc đời.”

      “Dung nương tốt bụng, hiền lành sao? Nàng ta mang mình tội danh là con của tội thần, xin thẳng, làm người phải nhìn xa trông rộng, phải suy nghĩ cho tương lai của mình, nên tìm cho mình đối tượng có cùng thân phận với mình mới đúng.”

      để ý đến sắc mặt ngày càng khó coi của , ả đắc ý, vênh váo : “Nếu như Vương gia có đôi mắt biết nhìn hôm nay cũng cần vì mà phải tìm cái răng đáng bao nhiêu tiền đến độ sứt đầu mẻ trán như thế.”

      Đông Phương Lạc định rời khỏi, nghe thấy “cái răng”, chân mày chau lại, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Sao ngươi biết Bổn vương tìm cái gì?”

      Ngụy Kim Chi chớp mắt, vui vẻ : “Bây giờ cả kinh thành cũng biết rồi, Vương gia vì muốn cứu Dung Tiểu Mãn mà tất tả tìm cái chìa khóa đó, trong vòng nửa tháng mà giao cho Hoàng thượng Dung nương bị xử trảm.”

      “Nhưng …” Đông Phương Lạc lạnh lùng cười, “Sao ngươi biết được chiếc chìa khóa đó thực chất là cái răng?”

      Nghe đến bốn chữ “Chìa khóa Hồng Hoang”, mọi người đều liên tưởng nó như những món báu vật khác trong thiên hạ. thực tế, cái gọi là chìa khóa Hồng Hoang, chỉ là cái răng cũ mà thôi.

      Sở dĩ, chiếc chìa khóa này được coi là báu vật vì khi Hoàng đế lập Bắc Nhạc quốc – Đông Phương Minh Thuận nhặt được nó, gặp được giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ đó có vị thần với Đông Phương Minh Thuận rằng, đây là vật thể được khai sinh cùng lúc với Bàn Cổ – người tạo nên trời đất.

      Bàn Cổ tỉnh dậy sau giấc ngủ vạn tám ngàn năm phát trước mắt là mảnh tối đen như mực, cảm thấy rất bất mãn nên nhổ chiếc răng ra, chiếc răng đó hóa thành cái rìu, khai thiên lập địa, tạo nên thế giới nay.

      Sau đó, chiếc răng đó cũng biến mất.

      Năm đó, sau khi Đông Phương Minh Thuận nhặt được chiếc răng này, thuận lợi lật đổ được ách thống trị tàn bạo của Đại Uyên, lập nên Bắc Nhạc quốc.

      Chiếc răng đó cũng được Đông Phương Minh Thuận trân trọng đặt trong chiếc hợp, gọi là chìa khóa Hồng Hoang, được gìn giữ bảo vệ quanh năm trong Thái miếu, dùng để bảo vệ cho giang sơn Bắc Nhạc được trường trường cửu cửu.

      Hình dạng của chìa khóa Hồng Hoang chỉ có người trong Hoàng thất mới có may mắn thấy được, những đại thần bé căn bản được nhìn thấy.

      Ngụy Kim Chi là , lại ra ngoài làm quan, làm sao biết được chìa khóa Hồng Hoang chỉ là cái răng tầm thường?

      Bị hỏi câu, Ngụy Kim Chi giật mình, gương mặt vốn bị dặm phấn trắng toát nay lại càng trắng thêm vài phần.

      Ả nuốt nước miếng cái, cố gắng bình tĩnh : “Điều này … Thiếp chỉ vô tình nghe người ta mới biết thôi, ra thiếp chưa từng thấy cái gì gọi là chìa khóa Hồng Hoang …”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :