1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh (67+2PN) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: tu dinh huong

      Chương 40:

      Đừng nhìn bề ngoài Sở Dĩnh nhìn rất dọa người, có lúc đặc biệt kinh sợ, đây là Lưu Giai cho Sở Dĩnh lời nhận xét chuẩn xác nhất, hơn nữa tự biết thời điểm để ý, vậy quả hồng mềm dễ khi dễ, bóp như thế nào cũng được.

      Sở Dĩnh biết mình tông vào đuôi xe, vừa xuống xe nhìn, chiếc xe trước mặt kia cũng là xe đắt tiền, Aston Martin, càng lo lắng trong lòng, nghĩ nếu như mình chạy trốn, đem cục diện rối rắm này ném cho Chu Tự Hàn dọn dẹp, có phải có chút hiền hậu hay , chỉ thấy người đàn ông xuống từ trong xe ngay trước mặt.

      Vừa thấy mặt, Sở Dĩnh khỏi ngẩn người, có chút quen mặt, hơn ba mươi tuổi, mặt to thô thiển, đầu tóc cạo vô lại, càng lộ vẻ mặt béo phì toàn là thịt, trong miệng hùng hùng hổ hổ sạch : "!@#$%$@, người nào, mẹ nó, dám đụng xe của lão tử, chán sống. . . . . ." Thấy Sở Dĩnh, ngược lại ngừng miệng, đôi mắt sắc quét tới quét lui ở người của Sở Dĩnh: "Tôi ai đó, ra là Sở tiểu thư, tôi là Triệu Quân, Sở tiểu thư nhớ , xem ra là quý nhân quên nhiều chuyện, lần trước tôi mời Sở tiểu thư ăn cơm, Sở tiểu thư cũng nể mặt mũi của tôi."

      Lúc này Sở Dĩnh mới nhớ tới Triệu Quân này, hình như là người rất có lai lịch, lần trước lúc chụp quảng cáo cho Âu Phỉ, trực tiếp xông vào hậu trường phòng chụp ảnh, mời ăn cơm, thời điểm bị cự tuyệt tại chỗ, Triệu Quân này còn rất có phong độ mắng đôi câu: "Trèo rất cao, còn phải là kỹ nữ sao, mở rộng chân ra để cho người ta cắm vào, ngày nào đó để cho người ta chơi đùa tả tơi, trở lại cầu xin tôi chơi cũng chơi. . . . . ."

      chuyện tương đối hạ lưu, sau đó John lại với , Triệu Quân này là người nổi danh thối rữa, dựa vào bối cảnh của cha quen làm xằng làm bậy, lấy phòng công ty, đặc biệt cua ngôi sao nữ trong giới, thủ đoạn hạ lưu gì cũng đều làm ra, là kẻ khốn kiếp có phẩm chất chân chính, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi thích nhất mang thù, để cho về sau Sở Dĩnh cẩn thận với chút .

      Thế nào hôm nay lại oan gia ngõ hẹp đụng phải xe của , Sở Dĩnh khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ chuyện này có thể giải quyết nhanh lên chút như thế nào, chỉ chỉ xe của : "Vô cùng xin lỗi, đụng vào xe của , bồi thường thế nào, tôi phối hợp."
      Triệu Quân quan sát từ xuống dưới lần, cuối cùng dừng ở mặt của , rất khó nhìn thấy người phụ nữ can đảm giống như , dám để mặt mộc trang điểm ra đường, lấy kinh nghiệm của Triệu Quân, Sở Dĩnh là vẻ mặt trắng noãn chân chính, mặt có nửa điểm dấu vết trang điểm, mẹ nó da tốt, làm cho người ta hận thể sờ lên cái, trắng noãn sáng ngời, khoảng cách càng gần, càng thấy được người phụ nữ này ràng nhìn tốt, hơn nữa vóc người rất tốt, đừng xem mặc áo T shirt cao bồi, kiểu dáng rộng thùng thình lộ ra vai vừa trắng noãn vừa thơm, quần jean bao lấy chân dài phía dưới, mông vểnh lên, nếu là thời điểm đè người phụ nữ này lại làm, khẳng định rất sảng khoái.

      Sở Dĩnh cảm thấy ánh mắt của Triệu Quân càng ngày càng có khuynh hướng hạ lưu, khỏi lui về sau bước: "Triệu tiên sinh, xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?" Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.

      "Giải quyết như thế nào? Ha ha. . . . . ." Triệu Quân chợt cười hắc hắc: "Đơn giản a! bằng như vậy, Sở tiểu thư theo tôi ăn bữa cơm, chuyện này coi như xong rồi, như thế nào?"

      Sở Dĩnh lại phải người ngu, dĩ nhiên hiểu bữa cơm này của Triệu Quân khẳng định đơn thuần, hơn nữa John cũng nhắc nhở , việc xấu trước kia của Triệu Quân này cũng thiếu.

      Sở Dĩnh khách khí cự tuyệt: "Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi."

      Triệu Quân : "Vậy sáng mai, ngày kia, tôi nóng vội, chỉ cần Sở tiểu thư đồng ý với tôi là được." xong, từng bước về phía trước, tay đặt ở nắp động cơ xe của Sở Dĩnh chậc chậc hai tiếng: "Sở tiểu thư xinh đẹp như vậy, xe có chút xứng với em, ăn bữa cơm cùng tôi, tôi đưa cho em chiếc xe mới làm lễ vật, Sở tiểu thư thích gì xe, Maserati như thế nào?" Tay từ nắp động cơ chuyển xuống lôi kéo Sở Dĩnh.

      Sở Dĩnh ngờ dám động tay động chân đường cái, sắc mặt lạnh lẽo: "Triệu tiên sinh, xin hãy tôn trọng chút ."

      Triệu Quân vui vẻ: "Tôi rất tôn trọng em a, em cũng đừng ở nơi này giả bộ với tôi, người nào biết ngôi sao giới giải trí các người đều có giá, chẳng lẽ chỉ có em khác biệt, đừng em, giá lớn hơn nhiều so với em , lão tử cũng chơi đùa rồi, tôi cũng vòng vo với em, em ra giá ! Bao nhiêu tiền lần, cái người này khuôn mặt nhắn, xinh đẹp. . . . . ." xong tay lại vươn tới đây, Sở Dĩnh nghĩ tới người đàn ông này có thể hạ lưu tới loại trình độ này.

      Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, ra Chu Tự Hàn có vô sỉ chút nào, so với Triệu Quân này, cũng có thể coi Chu Tự Hàn là người tốt, người này trần trụi, chính là hạ lưu, Sở Dĩnh suy nghĩ nên né tránh người này dây dưa thế nào đây. . . . .

      Cái ý niệm này vừa mới lên, đột nhiên thân thể rất mập của Triệu Quân liền thẳng tắp xông về phía trước tới đây, Sở Dĩnh vội vàng tránh sang bên cạnh, nghe thấy Triệu Quân kêu thảm tiếng, lấy tư thế cực kỳ bất nhã giống như chó nằm ở lối bộ.

      Sở Dĩnh che miệng, nhìn thấy Chu Tự Hàn như hung thần ác sát đuổi theo, nhấc chân hướng về phía Triệu Quân đạp hung ác hồi, Triệu Quân gào thảm thiết, tiếng kêu quả giống như giết heo dạng.

      Vốn nơi này chính là trước cao ốc Tinh Huy, bởi vì ngôi sao ra vào nhiều, phóng viên luôn luôn tụ tập cắm điểm chỗ này, động tĩnh bên này, còn có thể hấp dẫn người đến.

      Chỉ chốc lát sau, ba tầng ngoài có ít người vây quanh, trong đó nhiều phóng viên cầm máy ảnh chụp hình lia lịa, chỉ là khi chạy tới nhanh chóng bị bảo vệ của Tinh Huy ngăn ở bên ngoài, làm thành vòng vây, đem Sở Dĩnh, Triệu Quân và Chu Tự Hàn cùng hai chiếc xe vây vào giữa, lại có người dám lên kéo Chu Tự Hàn ra, liền cản trở phóng viên bên ngoài và người đường vây xem náo nhiệt.

      Sở Dĩnh trừng mắt nhìn nhanh, có chút ảo giác, tuần này Tự Hàn giống như xã hội đen, nhìn thấy thanh Triệu Quân này kêu gào càng ngày càng thảm thiết, Chu Tự Hàn lại giẫm đạp ngừng, Sở Dĩnh sợ Chu Tự Hàn ra tay đem người ta đạp cho chết mất, mặc dù Triệu Quân hạ lưu, có thể , chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của .

      Nghĩ đến chỗ này, Sở Dĩnh gấp rút chạy tới, lôi kéo Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn cũng đạp sai biệt lắm, bỏ qua cho Triệu Quân, xoay người đến xem Sở Dĩnh có việc gì .

      Người phụ nữ này cũng để cho bớt lo lắng lát, nhìn thông minh, khi gặp gỡ chuyện so với đồ ngốc cũng khác biệt lắm, Chu Tự Hàn vừa mới đặt điện thoại xuống liền suy nghĩ, hình như bảo bối nhà có thói quen ngủ trưa, lúc nữa ăn trưa xong, và bảo bối ngủ trưa chung, nhân cơ hội này cũng có thể vớt chút phúc lợi gì đó.

      Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ trong lòng càng muốn, nhìn nhiều lần chút, trong lòng cùng mèo con lận đận dạng, nhưng càng chờ càng đến, bỗng nhiên trợ lí Từ từ bên ngoài vào : "Bảo vệ phía dưới gọi điện thoại lên, hình như là Sở tiểu thư gặp phải tai nạn ô tô bên ngoài đường rồi. . . . . ." Chu Tự Hàn vừa nghe, đầu tiên là sợ hết hồn, tiếp theo liền chạy xuống dưới, hình dáng bảo bối nhà yếu ớt như vậy, đụng, đụng chỗ nào rồi? Đâm thành dạng gì rồi? Sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

      Trợ lí Từ theo phía sau , cũng thấy Chu tổng thay đổi như vậy, trong lòng, lúc này gây chuyện tốt, Chu tổng quan tâm đến Sở Dĩnh nơi này, điều này ràng chính là quan tâm tới cực điểm rồi.

      Cũng khéo, Chu Tự Hàn vừa đến đường, liền nhìn thấy Triệu Quân sắc phôi này đưa tay muốn sờ mặt của bảo bối nhà , lửa giận tăng lên, đâu còn có thể nhịn được, chính là chạy lên hung hăng

      đạp cước, trong lòng, dám đụng vào bảo bối của , đạp chết luôn.
      Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh xoa xoa khắp nơi kiểm tra lần, Sở Dĩnh đẩy ra : " có chuyện gì cả, là tôi đụng vào ta."
      Lúc này Chu Tự Hàn mới yên tâm, tiếp theo liền bắt đầu quở trách : "Em ngu sao? Đụng xe cũng biết gọi điện thoại cho , cùng tên khốn này chuyện cái gì?"
      Sở Dĩnh thấy vòng người bên ngoài càng tới càng nhiều, vội dàn xếp ổn thỏa mà : "Được rồi, được rồi, tôi biết sai rồi, lần sau gọi điện thoại cho trước tiên..." tới đây, chỉ thấy 110 dừng ở bên.
      Chu Tự Hàn liếc thấy, quay đầu tới, quả nhiên trông thấy Triệu Quân cầm điện thoại di động trong tay, Chu Tự Hàn đứng ở bên cạnh ta hiểm : "Triệu Quân được đấy! Mấy năm gặp cũng có chút bản lĩnh, biết gọi 110 rồi, chuyện bị tôi dánh cho kéo quần cứt kia quên rồi à?"
      Triệu Quân sưng mặt sưng mũi lại rất uất ức : "Chu Tự Hàn, tôi trêu chọc rồi hả?"
      Chu Tự Hàn : "Cậu có chọc tôi, là cậu chọc bảo bối nhà tôi, Sở Dĩnh là người của tôi, mẹ nó ai cho cậu có mắt, thế nào, phục hả, có tin tôi đánh cậu trận ngay trước mặt cảnh sát hay , cậu cho rằng ông cụ nhà cậu tốt đẹp hả? Bảo ong ấy đến tìm Chu Tự Hàn này, hiểm cúng rắn tôi đều tiếp, hơi nhíu mày lão tử theo họ cậu."
      Triệu Quân nào nghĩ tới hôm nay nổi lên sắc tâm, lại chọc phải Diêm Vương này, lúc hai người lên trung học là cùng trường học, Chu Tự Hàn so sánh vẫn còn hơn hai tuổi, có về , vừa vào cổng trường liền đem tất cả ác bá toàn trường đều tiêu diệt, giống như thống nhất giang hồ. Chu Tự Hàn cũng có chiêu khác, chính là dùng nắm đấm, ngươi có phục hay , phục đánh chết ngươi.
      Triệu Quân bị đánh ít, có lần, bị gặp phải tiêu chảy lại bị Chu Tự Hàn đánh cho kéo quần, thư ký của cha Chu Tự Hàn dẫn Chu Tự Hàn đến nhà nhận lỗi, cha của còn điên điên khùng khùng mà tốt ngừng, làm giống như khi dễ Chu Tự Hàn vậy, chọc nổi.
      Chu Tự Hàn giơ giơ quả đấm, Triệu Quân vội vàng ôm đầu kêu thảm thiết, may mà Sở Dĩnh có bật cười, vẫn cho rằng Chu Tự Hàn là cầm thú mặc áo người, bây giờ nhìn lại, người này cần cởi quần áo, cũng là đầu cầm thú hơn kém.
      Chu Tự Hàn đem nơi này ném trợ lí Từ, ôm Sở Dĩnh vào cao ốc Tinh Huy, để ý cảnh sát giải quyết chuyện này tí nào, hai cảnh sát này đều là người hiểu chuyện, người nào biết lai lịch của người nào, cha của Triệu Quân là hàng da đỉnh đầu bọn , nhưng Chu gia là hàng da trong hàng da, ai khinh ai trọng, hai người ràng lắm, cũng có chút xem thường Triệu Quân, dựa vào chức vụ của cha , cả ngày gây chuyện sinh ở bên ngoài, có can đảm gây chuyện mà có đảm chịu trận, là dựa vào đời tổ tiên, chút dáng vẻ đàn ông.
      Triệu Quân thấy Chu Tự Hàn rồi mới thở phào nhõm, xông đến chỗ hai cảnh sát kêu la: "Sao giờ mới đến hả, còn bò chậm hơn so với mụ rùa...." Đợi chút, hai người lên tiếng, nghĩ thầm lời nên , thế nào đạp chết ngươi.
      Lại Sở Dĩnh, bị Chu Tự Hàn ôm, khỏi lui về phía sau nhìn chút: "Cái đó, cái xe kia?" Chu Tự Hàn đem đầu của quay lại : "Xe xe gì? Em muốn ngăn chặn toàn bộ hình ảnh phải niệm Phật rồi, Sở Dĩnh, chính thức cảnh cáo em, về sau cách mấy cái xe xa cho , em em có bằng lái như thế nào, phải dùng sắc đẹp cửa sau chứ?"
      Sở Dĩnh liếc cái, tức giận: "Ai bảo để cho tôi về nhà, nếu tôi ngây ngô ở nhà, có thể gặp tai họa bất ngờ này sao?" Chu Tự Hàn khỏi vui vẻ: "Bảo bối phát , bây giờ em càng ngày càng biết cãi chày cãi cối, em có tính trả đũa hay ? Nhìn em mới vừa rồi này, lần tới gặp chuyện như vậy nên kinh sợ chạy ra sau, cứ hung ác cho , thể để cho người khác khi dễ em, biết ?"
      Sở Dĩnh chợt buồn cười, nghiêng đầu nhìn mấy lần : "Chu Tự Hàn, trước kia phải là xã hội đen giả mạo à?" Chu Tự Hàn vào thang máy, ôm qua liền gặm, gặm xong rồi : "Người đàn ông của em phải là xã hội đen giả mạo, nhưng là người đàn ông." Lần đầu tiên Sở Dĩnh cảm thấy, ra Chu Tự Hàn cũng có chút chỗ thích hợp.
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Hale205, Xu trầnHà Hoàng thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: tu dinh huong

      Chương 41

      Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh nhìn mình, giống như có chút ánh sáng rực rỡ khác trong đôi mắt to, lấp la lấp lánh như vậy, khỏi nghiêng đầu lại hôn cái: "Bảo bối, có phải cảm thấy hình tượng người đàn ông của em nhất thời cao lớn lên hay , có người đàn ông của mình che chở, lưu manh nào đều cần sợ rồi hả ?"

      Sở Dĩnh nhịn được quệt quệt khóe môi, lại có tiếng cũng có miếng gật đầu: " Đột nhiên tôi phát ra, muốn đấu với lưu manh, phải để thủ lĩnh lưu manh ra tay rất hữu hiệu. . . . . ." xong vừa đúng lúc thang máy mở ra, liền lợi dụng chạy ra ngoài.

      Chu Tự Hàn ngạc nhiên mấy giây, mới phục hồi tinh thần lại, Sở Dĩnh là thủ lĩnh lưu manh đâu rồi, mấy bước theo tới phòng làm việc, đem Sở Dĩnh đặt tại cửa vừa gặm trận, Sở Dĩnh có như thế nào, đem mình quyến rũ đến mức khó chịu thể xuống được, hận thể lập tức tới xử lí người.tudinhhuong@ddlqd

      Sở Dĩnh ý thức được cầm thú lại bắt đầu dùng tới não, đẩy ra né xa: "Chu Tự Hàn, tôi đói rồi." Chu Tự Hàn nhíu mày, trong lòng: được, trước cho em ăn no rồi , con ngươi lòng vòng : " bằng buổi trưa hôm nay chúng ta ăn tại chỗ này , cho người đưa đồ ăn lên, bảo bối nhà ta muốn ăn cái gì?" xong, thần biết quỷ hay cọ xát tới đây, ôm ở hông của Sở Dĩnh tới ngồi xuống ghế sa lon bên kia.

      Mới vừa rồi Sở Dĩnh bị Triệu Quân làm cho ghê tởm, đâu còn có khẩu vị, sợ Chu Tự Hàn chuẩn bị đống lớn, buộc ăn, dứt khoát : " phải dưới tầng có mì thịt bò sao, tôi ăn cái đó, tùy thích."

      Chu Tự Hàn nhíu nhíu mày bắt bẻ mà : "Nước súp mì thịt bò dưới tầng được, sợi mì cũng dính nên ăn ngon." Sở Dĩnh khỏi thầm thở dài, là thiếu gia, trước kia có ăn qua lần, cảm thấy rất tốt, sao vào trong miệng ta liền cái gì cũng tồi tệ vậy. Nhưng Chu Tự Hàn vẫn gọi điện thoại muốn hai bát lên, bởi vì suy nghĩ ăn cái này rất tiết kiệm thời gian.

      Mì tới, Sở Dĩnh có thói quen ăn thịt bò phía trước, Chu Tự Hàn nhìn ăn ngon lành, đem thịt bò trong bát mình gắp vào trong bát của , tay Sở Dĩnh cầm đũa cương cứng chút, ngẩng đầu nhìn , Sở Dĩnh quá quen thuộc với động tác này, trước kia khi ăn mì cùng Lăng Chu, Lăng Chu cũng làm như vậy, cũng đem thịt trong chén gắp cho , sau đó với : " thích ăn thịt bò."

      Lúc ấy Sở Dĩnh ngây ngốc tin là , sau này tới ăn cơm ở nhà Lăng Chu, mới biết, Lăng Chu thích ăn thịt bò nhất, vì thế còn cảm động vô cùng, nghĩ thầm đời này cũng có người đàn ông thứ hai cam lòng đem thịt trong bát của mình gắp cho ăn như Lăng Chu, gả cho gả cho người nào, nhưng bây giờ lại có người đàn ông gắp thịt bò trong bát của mình cho , nhưng người đàn ông này là Chu Tự Hàn.

      Chu Tự Hàn ăn sợi mì, thấy Sở Dĩnh ngẩn người nhìn mình chằm chằm, dùng đầu chiếc đũa gõ cái vào đầu của : "Nhìn cũng có thể no bụng sao, ăn !" tudinhhuong@ddlqd

      "Tại sao?" Sở Dĩnh nỉ non hỏi câu, dừng chút, Chu Tự Hàn mới hiểu được là hỏi tại sao đem thịt bò gắp cho .

      Sắc mặt Chu Tự Hàn có chút cổ quái, lại cười cười : "Vì để cho em cảm động thôi! Biết đối với em tốt, ăn tô mì, cũng gắp thịt cho em, để báo đáp lại, có phải em nên hầu hạ người đàn ông của mình tốt hay ?" Sở Dĩnh khỏi liếc cái, cũng biết trong đầu người đàn ông này có chuyện khác.

      Chu Tự Hàn gẩy gẩy mì trong bát, dường như vô ý hỏi câu: "Có phải còn có người đàn ông khác giống như hay , cũng gắp thịt trong bát cho em ăn rồi hả?"

      Mặt Sở Dĩnh liền biến sắc, ngẩng đầu nhìn : " có ý tứ gì? Có chuyện gì thẳng, cần phải quanh co lòng vòng như vậy." Vốn là Chu Tự Hàn cũng có chút hoài nghi, phản ứng này của Sở Dĩnh, cần phải cũng là .

      Chu Tự Hàn buông bát trong tay đông cái: "Sở Dĩnh em có biết em bây giờ gọi là cái gì ? Đây là em giấu đầu lòi đuôi, cái gì, phải chỉ hỏi câu sao? Về phần vì sao em lại phản ứng lớn thế này? Tên tiểu tử Lăng Chu kia đối với em tốt, thịt trong bát cũng gắp cho em, các người từng đến chết sống lại, nhưng cuối cùng, còn phải là em nằm giường , điều này , em vốn là phải là của tôi, cũng có nửa xu quan hệ với tên tiểu tử kia, cho nên, từ hôm nay nhi lên, ngươi cho đem tiểu tử kia quên, quên được cũng phải quên cho , Chu Tự Hàn phải người coi tiền như rác, nếu để cho phát ra em còn nghĩ tới tên tiểu tử kia, trước tiên trừng phạt tên tiểu tử kia." tudinhhuong@ddlqd

      Sắc mặt Sở Dĩnh có chút khó coi, từ từ đứng lên: "Chu Tự Hàn, cảm thấy càng ngày càng buồn cười sao, có phải nghĩ sai rồi hay , hai chúng ta phải là thương, có quyền trông nom trong lòng tôi nghĩ tới người nào sao?"

      Chu Tự Hàn vừa cười, chính là cười có chút trầm : " muốn nhúng tay vào, bảo bối, phải là người đàn ông của em còn cách nào khác, đây là nhường cho em, đừng để phải tiến thêm thước."

      Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này lấy cái cớ này ở đâu chứ, quả tên khốn kiếp phân phải trái, ném chiếc đũa xuống câu: "No rồi." tới ghế bên kia ngồi xuống, cầm quyển tạp chí che mặt, ý là muốn quan tâm tới Chu Tự Hàn.

      Mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng như trời u ám, ăn xong vài hớp mì, ngồi vào sau bàn tổng giám đốc làm chuyện của , chợt nghe được tiếng gõ cửa, tức giận kêu: "Gõ gõ cái gì, vào ."

      Trợ lí Từ xử lý xong bên dưới, để cho người ta đem xe của Chu tổng sửa chữa, còn suy nghĩ trong thang máy, có phải nên mình ở lại chút rồi mới gõ cửa hay , căn bản, chỉ cần mình Chu tổng ở chỗ với Sở Dĩnh, đợi được nhiềuliền lập tức muốn phát tình, giống như ăn phải thuốc kích thích vậy, đều có quy luật, muốn đánh gãy chuyện tốt của Chu tổng, nhất định có quả ngon để ăn.

      Bởi vì do dự, lỗ tai dính vào cửa lắng nghe, ra làm việc này là dư thừa, cửa phòng làm vệc của Chu tổng này, căn bản cũng nghe được cái gì, gõ cái, có phản ứng, mới gõ lại tiếng, chỉ nghe thấy ràng thanh khó chịu của Chu tổng. tudinhhuong@ddlqd

      Trong nội trợ lí Từ thầm kêu may, chẳng lẽ cắt đứt chuyện tốt của ông chủ rồi, nhắm mắt đẩy cửa vào, ngược lại sững sờ, chuyện tồi? Hai người phải cách xa tám trượng, Chu tổng ngồi ở phía sau bàn làm việc, mặt đen lại, rất nặng nề khó chịu, Sở Dĩnh cầm quyển tạp chí xem bên kia, ngay cả đầu cũng quay qua bên này, chẳng lẽ cãi nhau rồi?

      Chu Tự Hàn nhìn chằm chằm, tức giận bới móc: "Giữa trưa rôi, phải cậu nên ăn cơm sao, muốn đến chỗ tôi nhận hộp cơm hả?" Trợ lí Từ biết Chu tổng ràng là giận chó đánh mèo, cười ha ha tiếng liền tới : "Xe đưa sửa, Triệu Quân đó cũng đòi bồi thường nữa." Chu Tự Hàn hừ tiếng: "Dám để cho lão tử bồi thường, đạp chết , biết rồi, cậu !" Trợ lí Từ như được đại xá, quay người bỏ chạy rồi.

      Ánh mắt Chu Tự Hàn quét mắt tới Sở Dĩnh bên kia, suy nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả chút, khỏi có chút hối hận, vốn là khó có được bầu khí là tốt, lại bị làm hỏng hết sạch, Chu Tự Hàn cũng muốn như vậy, nhưng chỉ cần Sở Dĩnh chuồn mất, liền nhịn được hoài nghi, phải là nghĩ tới Lăng Chu đó rồi.

      ra nếu như lúc này Sở Dĩnh giống như những người phụ nữ khác, hai câu xin lỗi đánh lừa , hoặc là nũng nịu chút, cũng trở thành như vậy, nhưng người phụ nữ này cứng rắn như tảng đá, tính tình bướng bỉnh vô cùng, long dạ sắt đá, miệng cứng hơn, đều là cưng chiều ra tật xấu này, cũng tin hôm nay dạy dỗ được nàng này.

      Chu Tự Hàn bắt đầu phát cáu, ném tài liệu trong tay xuống, từ từ đứng lên, sãi bước tới, đưa tay lôi Sở Dĩnh dựa vào bên trong cánh cửa kia. tudinhhuong@ddlqd

      Sở Dĩnh vùng vấy nửa ngày cũng thoát nổi, đến khung cửa, Chu Tự Hàn đẩy cửa ra, cái tay khác của Sở Dĩnh sống chết nắm lấy khung cửa: "Chu Tự Hàn, làm gì đấy? có bị bệnh sao?" "Làm gì? Làm em, để cho em biết, ai mới là người đàn ông của em, khỏi phải suy nghĩ lung tung cả ngày cho . . . . . ."Đem đầu ngón tay đẩy ra từng ngón ngón , khom lưng đem vác vai, vào.

      Bên trong là chỗ ở của Chu Tự Hàn, qua phòng khách rộng rãi, trực tiếp vào phòng ngủ chính, Chu Tự Hàn ném Sở Dĩnh tới trung tâm chiếc giường to, sau đó liền nhào tới.

      Sở Dĩnh tức chết, người đàn ông này quả thể lý, lúc này đầu óc còn rối bời, tình dục, Sở Dĩnh dùng cả tay chân liều mạng giãy giụa, cũng ngăn cản nổi Chu Tự Hàn, qua hai ba lần áo T shirt người liền bị xé rách, quần jean cũng bị kéo xuống, ném xuống đất, cuối cùng quần lót, mặc dù quần còn vướng, lại bị Chu Tự Hàn xé ra từ trung tâm, thành hai mảnh vải rách, hai chân bị kéo ra to. . . . . .

      Sở Dĩnh điên rồi, đưa tay hung hăng cào tới, Chu Tự Hàn ti tiếng, nắm được tay của giơ lên trước mắt nhìn chút: " nàng chết tiệt kia, móng tay sắc như vậy. . . . . ." Bàn tay bắt được hông của di chuyển cái, đem lật qua, đè lại, bắt được hai cái chân của , dùng cổ tay tách ra, kéo quần ra, liên, liền đỉnh thẳng tắp vào. . . . . .

      "Chu Tự Hàn, ép buộc phụ nữ như vậy còn là đàn ông sao, khốn kiếp, cầm thú. . . . . ." Sở Dĩnh bị đè, thân thể giãy dụa ra, liền bắt đầu mắng trong miệng. tudinhhuong@ddlqd

      Ngược lại Chu Tự Hàn bị mắng rất vui vẻ, Sở Dĩnh như vậy so với Sở Dĩnh lạnh lùng phản ứng chút nào, càng làm cho thích, phải ra là Sở Dĩnh đó là thể xác, tại Sở Dĩnh giống như rót linh hồn vào vậy, tcó sức sống có cá tính.

      Tay Chu Tự Hàn vòng qua, vuốt ve địa phương hai người kết hợp, cúi người, gặm dọc theo cổ của , cắn hôn, tiến tới bên rìa lỗ tai mút ra vào, vừa giọng : "Bảo bối, có phải là người đàn ông , em nên ràng nhất chứ! Có phải đâm vào quá rồi hay , có muốn hay , sâu chút, ừ." Chợt giơ chân của lên, nặng nề đẩy vào trong mấy cái. . . . . .

      "A ừ. . . . . ." Sở Dĩnh kêu lên, chỉ cảm thấy thọt tới tận cùng bên trong , vừa đau lại vừa trướng, sao lại quên chứ, càng giãy dụa, người đàn ông này càng hưng phấn, càng muốn chơi đùa đến chết sống lại, hơn nữa, đến tột cùng ta tranh cãi cái gì, vào lúc này đều có chút nghĩ ra.

      sinh lý khoái cảm rất nhanh liền bị trêu chọc , nhanh chóng che giấu lý trí, Sở Dĩnh phải thừa nhận, ở phương diện này, và Chu Tự Hàn càng ngày càng hòa hợp, hoàn toàn bất đồng so với trước kia, trước kia mặc dù tư thế rất đa dạng, nhưng chỉ là đơn thuần làm máy móc, lấy Chu Tự Hàn sảng khoái làm điểm cuối, bây giờ phải là như vậy, tại Chu Tự Hàn cầu phối hợp, mỗi lần đều ép Sở Dĩnh tới chết sống lại, Chu Tự Hàn mới có thể bỏ qua cho .

      Nghiên cứu thân thể Sở Dĩnh, quan sát phản ứng của , được biết mật mã thân thể của , là Chu Tự Hàn thích nhất đầu đề quen thuộc, hơn nữa, nghiên cứu rất có thành quả, cho nên, Sở Dĩnh căn bản phải là đối thủ của , cuối cùng khi người phía dưới leo tới đỉnh núi. . . . . . Nằm ở trong ngực Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cũng cảm thấy mình rất xấu hổ, ràng mới vừa rồi còn dáng vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng cũng là loại kết quả này, nhắm hai mắt lại muốn đối mặt với Chu Tự Hàn, người đàn ông này quả thực là khắc tinh của . tudinhhuong@ddlqd

      Tâm tình Chu Tự Hàn lại rất tốt, nếu như mỗi lần gây gổ đều là loại kết quả này, tình nguyện để cho Sở Dĩnh ầm ĩ với mỗi ngày: "Bảo bối, mới vừa rồi là đúng, nên đề cập tới quá khứ, lôi chuyện cũ ra, là có phong độ, đây phải là ghen tỵ sao? Em cũng đừng tức giận, em nhìn chút, cổ đây để cho em cào thành dạng gì rồi, buổi tối mấy người Kiến Quốc thấy được, biết cười thế nào đấy. . . . . ."

      Sở Dĩnh lười phản ứng lại với , nhắm mắt lại ngủ, chỉ chốc lát sau ngủ thiếp , Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh ngủ, cam chịu số phận đứng lên, vào phòng tắm lấy khăn lông nóng tới dọn dẹp sạch bảo bối nhà , đắp chăn, mình mới vào tắm rửa, tắm vội, chính mình khỏi buồn bực, bắt đầu từ khi nào, Chu Tự Hàn liền biến thành người phục vụ, đây phải càng hồ đồ càng về sao?
      Hale205, Xu trầnHà Hoàng thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42

      Ông cụ nhà Kiến Quốc mừng thọ, mở tiệc trăm bàn, phòng tiệc bao toàn bộ hai tầng, Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh đến sớm, dù sao quan hệ bất đồng, đến thời điểm, tân khách cũng tới 30-40%, Kiến Quốc mặc âu phục nghênh đón khách ở tại cửa ra vào, nhìn qua giống như chú rể, chỉ nhìn xe bên ngoài bãi đậu xe, là có thể biết ông cụ nhà Kiến Quốc quyền cao chức trọng bao nhiêu.

      Sở Dĩnh nhớ năm đó thời điểm sinh nhật cha , có mở tiệc ở khách sạn, nhưng chút tặng quà kia vẫn có biện pháp đưa đến trong nhà, làm hại sau này, và mẹ đưa trở về nhà, ở trong ấn tượng của , cha là chính trực liêm khiết như thế, khi đó cha rất nổi tiếng ở tỉnh G, phó chủ tịch tỉnh hơn 40 tuổi, trẻ tuổi đẹp trai, là khách quen của báo tỉnh, từng có bài viết mà còn nhớ , cha là chủ tịch tỉnh nhân khí lớn nhất trong lịch sử, lắng nghe tiếng của dân, vì dân làm việc, gần gũi dân giúp dân, làm việc công liêm khiết, giữ mình trong sạch. . . . . . Gần như tất cả lời ca tụng đều đem ra hết, cũng bao lâu, về sau cha gặp chuyện may, những chuyện này cũng có người nhắc lại, thậm chí, những người mà cha từng giúp đỡ qua, cũng nhảy ra lên tiếng phê phán cha , cha đáng chết vân vân, lòng người dễ thay đổi, tình người lạnh ấm, Sở Dĩnh gần như hiểu ý chỉ trong đêm, phần lớn mọi người thích cứ suy nghĩ thêm gấm thêm hoa như vậy, gần như có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết.tudnhhuong@ddlqd

      Kiến Quốc thấy hai người bọn họ, vội bỏ lại khách tới, cười đón: "Lão đại, chị dâu, hai các người tới, lão gia tử nhà chúng tôi mới vừa còn nhắc tới đấy, để cho lão đại trực tiếp qua, còn thân với hơn so với con ruột là mình này. . . . . ." Dẫn hai người vào tận phòng bao bên trong cùng.Truyện chỉ post ở *******************.

      Vừa vào phòng bao, mặt của Kiến Quốc liền rớt xuống, cha con Kiến Quốc rất giống nhau, đều là loại đàn ông mắt to mày rậm lưng hùm vai gấu đó, nhìn ra được cha Kiến Quốc là người xuất thân từ lính, mặc dù hôm nay đứng ở vị trí hàng cao, cái loại khí thế lẫm liệt người đó vẫn thể khinh thường, lưng và thắt lưng thẳng tắp, nhìn qua chút cũng giống như người 60 tuổi, người phụ nữ đứng bên cạnh ông ấy, bộ dạng khoảng bốn mươi, xinh đẹp ưu nhã, phong cách tương đối khá, nhìn qua vị trí hai người có vài phần rất mập mờ, hơn nữa, Sở Dĩnh cảm thấy bà ấy có chút quen mặt.

      ra từ lúc Sở Dĩnh vào, ánh mắt người người phụ nữ này cũng dừng lại người mình hồi, có vài phần ý vị rất sâu xa, ràng Kiến Quốc nhằm vào người phụ nữ này, hơn nữa trực tiếp đem bực dọc của mình quăng ra ngoài: "Sao bà cũng ở đây?"

      Hiển nhiên cha của Kiến Quốc có chút xấu hổ, tằng hắng cái : "Kiến Quốc, là cha mời tiểu Trần tới, năm cha ngươi chỉ có lần mừng thọ như vậy, ngươi thể để cho ta vui mừng chút hả?" tudnhhuong@ddlqd

      Kiến Quốc hừ tiếng : "Tôi để cho ngài vui mừng, ngài cũng đến nhường tôi sảng khoái a! Chớ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cùng tôi đây, Tiểu Trần, Tiểu Lý cái gì, nếu ngài còn có tinh lực vọc , chỉ cần chơi đùa vui vẻ thôi, nhưng có chuyện, đừng nghĩ tìm mẹ ghẻ cho tôi, con mẹ nó đời này tôi chỉ có người mẹ."

      "Pằng!" Ông cụ Kiến Quốc đập bàn cái, chỉ vào Kiến Quốc rống to: "Mẹ ngươi cũng chết hết hơn hai mươi năm rồi, ta cưới người nào ngươi quản được sao, ta liền cưới, sáng mai ta liền cưới tiểu Trần vào cửa nhà họ Lâm, ngược lại ta muốn nhìn, ai là chủ của nhà họ Lâm. . . . . ." Truyện chỉ post ở *******************.

      Nhìn thấy hai cha con càng tranh cãi càng náo nhiệt, làm cho Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh lúng túng vô cùng, ở bên khuyên cũng phải, khuyên giải cũng phải là, còn được, ở lại chỗ này lại càng như lời .

      Chu Tự Hàn ra hiệu cho Sở Dĩnh, Sở Dĩnh hiểu ý, tiến lên kéo người phụ nữ đó gọi tiểu Trần cái, hai người ra ngoài, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng bên cạnh.

      Chờ nhân viên phục vụ ra ngoài, tiểu Trần đó bỗng nhiên : "Con mắt của giống với cha như đúc." Sở Dĩnh sửng sốt: "Bà biết cha tôi sao?"

      Tiểu Trần cười: "Tôi là người tỉnh G, có mấy người tỉnh G biết cha chứ?" Giọng có vài phần hoài niệm khác thường. Lúc này Sở Dĩnh mới quan sát kỹ càng bà ấy, chợt nhớ tới dường như chính là phóng viên nổi danh mỹ nữ của tỉnh báo năm đó, chuyên đề theo dõi đưa tin thành tích của cha , hình như gọi là Trần Tư Yến.

      Trần Tư Yến có chút phức tạp nhìn Sở Dĩnh, giọng hỏi câu: "Mẹ có khỏe ?" Sở Dĩnh muốn nhớ lại chuyện qua, càng muốn mang đến phiền toái cần thiết cho mẹ mình, có chút cảnh giác hỏi: "Bà cũng biết mẹ tôi sao?" tudnhhuong@ddlqd

      Trần Tư yến cười hai tiếng"Tôi với cha mẹ từng học cùng trường đại học, chỉ là hơn vài khóa so với họ mà thôi." Sở Dĩnh chợt nhạy cảm ý thức được, câu của Trần Tư Yến này giống như có hàm ý khác, muốn hỏi bà cái gì, Chu Tự Hàn đẩy cửa vào, cau mày quét Trần Tư Yến cái, lôi kéo Sở Dĩnh ra ngoài, ngay cả chào hỏi cũng cần. Truyện chỉ post ở *******************.

      Ra ngoài còn dùng giọng điệu dạy dỗ : " Có lời gì với loại phụ nữ kia vậy, em vẫn còn tinh thần chuyện như thế, sao chuyện với này?"

      Sở Dĩnh khỏi liếc cái: " phải bảo tôi dẫn bà ấy ra ngoài sao?" " bảo em mang bà ấy ra ngoài, cho em tán gẫu với bà ấy, tóm lại, về sau ít quan tâm tới loại người kia , thôi." dắt Sở Dĩnh ra ngoài.

      Ra cửa, Sở Dĩnh chỉ chỉ phía sau nhịn được : "Cái này xong chuyện?" Chu Tự Hàn thấy như thế khỏi cười: " thèm nghe em nữa, lướt qua chút, nhiều người như vậy, ăn uống được, chúng ta về nhà thôi."

      Lên xe, Chu Tự Hàn cúi người cho Sở Dĩnh nịt dây nịt an toàn công phu , chợt nhớ tới cái gì, cầm mặt của : "Mới vừa rồi có phải là bà đó biết em hay , chỉ là cái miệng nhắn này của em rất giống vỏ trai, giống thích tán gẫu với người khác." tudnhhuong@ddlqd

      Ánh mắt Sở Dĩnh lóe lóe rồi rũ mắt xuống: " biết." Chu Tự Hàn buông ra: " Tốt nhất là biết, em đừng nhìn người phụ nữ kia rất đứng đắn, còn bằng kỹ nữ, chuyên kiếm ăn ở người lãnh đạo chính trị, cũng đừng trách Kiến Quốc nổi nóng với ông cụ nhà cậu ta, chú Lâm này già đến hồ đồ, hồi đầu lại chơi cái đến cuối cùng khó giữ được, nếm thử được, cũng xin lỗi người mẹ chết của Kiến Quốc, thôi quên , lòng người nhà bọn họ loạn như vậy, dù sao đóng cửa lại sống qua ngày, đến lượt chúng ta quản chuyện." Truyện chỉ post ở *******************.

      Qua hai ngày, Kiến Quốc mời khách, ăn cơm, đám người liền nổi hứng lên bàn mạt chược chơi bài, ra Sở Dĩnh hiểu đám người này, cũng phải là vì đánh bạc, cũng đều thiếu tiền, nhưng từng người đánh bài rất hăng, đến cùng chỗ chuyện khác.

      Chu Tự Hàn với : "Đây chính là tiêu khiển, vì thắng thua, mấy người bọn còn để ý chút tiền này sao, chính là cách duy trì tình cảm." Sở Dĩnh lại rất phiền khi bọn họ chơi bài , bởi vì mỗi lần Chu Tự Hàn đều tóm ngồi vào bàn bài, đứng phía sau , hai cánh tay từ sau đầu vòng qua chỉ huy chơi.

      Kiến Quốc gom vài quân bài tốt, hài hước quét mắt nhìn hai người : "Tôi lão đại này, và chị dâu có thể quan tâm tới tâm tình của mấy người độc thân chúng tôi chút hay , ở cùng chỗ liền ân ái, bây giờ chúng tôi nên tự đau xót cho chúng tôi đây?" tudnhhuong@ddlqd

      Trần Bân chau chau mày: "Chính là cậu có mắt, lão đại và chị dâu ân ái, chúng ta coi như xem phim, tốt vô cùng, thuận tiện học tập chút, tránh khỏi về sau gặp gỡ người chị dâu đại mỹ nữ như vậy, biết xuống tay từ đâu."

      Kiến Quốc bĩu môi châm chọc: "Nhanh ! Chiêu này của lão đại tôi phải học, cậu xem nhìn mặt mũi này toàn ý cười rồi, cằm cũng vui vẻ thế này, vừa nhìn chị dâu cong lên, lão đại, đừng quá kịch liệt, về sau lại hy sinh ở đầu giường, đặt gần lò sưởi có thể có tổn hại hình tượng hung của ."

      Sở Dĩnh chịu được mấy người bọn họ nhạo báng, mặt đỏ hồng, Chu Tự Hàn nhấc chân đá cước: "Chỉ có cậu nhiều, người phụ nữ bên cạnh ông cụ nhà cậu giải quyết sao rồi?" Truyện chỉ post ở *******************.

      Kiến Quốc phi tiếng: "Giải quyết cái rắm, hai ngày nay chỉ theo ông cụ nhà chúng tôi, biết lão già này ăn ong mật cứt gì, lại coi trọng người bị người khác chơi nát như kỹ nữ vậy, rất ấm ức cho mẹ mình.”
      Bên kia Triệu Nham : "Kiến Quốc, cậu vẫn xem thường Trần Tư Yến đó, nhưng mình nghe , khi bà ta làm phóng viên ở tỉnh G, đem phó chủ tịch tỉnh lúc ấy làm cho ngã ngựa, có thể thấy được thủ đoạn của người phụ nữ này, cái. . . . . ." Tiện tay ném ra lá bài .

      Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh để tay ở bài có phản ứng, đưa tay tới thay đánh cái, cúi đầu nhìn , khỏi nhíu nhíu mày, sờ sờ mặt của : " Bảo bối sao vậy, thoải mái sao? Sao sắc mặt lại khó nhìn như vậy?"

      nhiều năm rồi, năm đó chuyện của cha xảy ra rất bất ngờ, ít dấu hiệu trước đó cũng có, gần như chỉ là trong đêm, liền bị cài nút cái mũ tham quan, sau đó những chứng cớ kia điều chỉ về hướng cha , lần cuối cùng Sở Dĩnh thăm trước khi cha tự sát, nhớ lại ràng bộ dạng lúc đó của ông, rất bình thản, rất nho nhã, thậm chí quần áo người ông còn chỉnh tề như vậy, ngồi ở chỗ đó, giống như ngồi ghế sa lon ở nhà, ông : "Tiểu Dĩnh, chăm sóc mẹ cho tốt, cùng Lăng Chu hòa thuận sống qua ngày." Ngày thứ hai ông liền tự sát.

      Chu Tự Hàn thấy chút phản ứng cũng có, vỗ mặt hai cái: “Bảo bối, hỏi em đấy?" lâu sau Sở Dĩnh mới định thần lại, cọ cái đứng lên : "Tôi có chút nhức đầu, dạo bên ngoài vòng." Quẳng xuống lời liền đẩy cửa ra ngoài. tudnhhuong@ddlqd

      Chu Tự Hàn khỏi như có điều suy nghĩ, Kiến Quốc bỗng nhiên : "Triệu Nham vậy, tôi cũng mới nghĩ tới, đúng là có việc này, đúng rồi, phó chủ tịch tỉnh đó hình như họ Sở. . . . . ." xong, tự mình há miệng, cẩn thận : "Lão đại, tôi nhớ được chị dâu là người tỉnh G ! Có thể có quan hệ gì với phó chủ tịch Sở đó hay ? Năm đó chuyện này ồn ào rất lớn, cũng kinh động đến chính phủ rồi, đặc biệt đưa xuống công văn cần nghiêm túc điều tra để nghiêm trị, hình như phó chủ tỉnh tịch đó có con kia mà, còn dính dáng tới nhà họ Lăng, nhà họ Lăng, Lăng Chu. . . . . ." Kiến Quốc chợt phát , giống như phá được mật mã, bí mật bị chôn vùi liên tiếp, trong nháy mắt chui lên từ dưới đất. Truyện chỉ post ở *******************.

      Sắc mặt Chu Tự Hàn khỏi trầm xuống, cầm điện thoại ra ngoài gọi : "Chu Tự Hoành, giúp em tra tư liệu của người, Sở Dĩnh, giấy căn cước số XXX. . . . . ." Chu Tự Hoành bất ngờ bị Chu Tự Hàn đưa ra cầu vô lí này, khỏi sửng sốt: "Chu Tự Hàn, chớ hồ đồ! Bây giờ là xã hội pháp chế, cậu muốn nghĩ tra người nào tra của người đó sao, cậu xem là ai hả?" Truyện chỉ post ở *******************.

      ", xem như em cầu xin ." Từ khi lớn lên tên tiểu tử này kêu lên , mỗi lần đều gọi thẳng tên huý, vừa gọi , Chu Tự Hoành có cách nào: "Được rồi, được rồi, nghĩ biện pháp giúp cậu tra, chỉ lần này thôi, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa!" tudnhhuong@ddlqd

      Kiến Quốc thấy đặt điện thoại xuống, cẩn thận : "Lão đại, đây là . . . . . ." Chu Tự Hàn trầm cười: " có gì? Tôi chính là muốn hiểu quá khứ của bảo bối nhà tôi chút, đỡ phải để tâm lo lắng suốt ngày."

      Trực giác của Chu Tự Hàn thấy chỗ này có điều kỳ quặc, chừng là có thể mượn cơ hội này thu thập tên tiểu tử họ Lăng kia, từ đó cắt đứt hậu hoạ về sau . . . . . .
      Hale205, Xu trầnHà Hoàng thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: tu dinh huong

      Chương 43

      Nghĩ đến chuyện như vậy, Chu Tự Hàn đâu còn có tâm tư chơi bài, đứng lên vài tiếng với mấy người em, đẩy ván bài mà . Chu Tự Hàn vừa ra ngoài, Trần Bân : "Kiến Quốc, cậu cảm thấy Lăng Chu đó là con cháu nhà họ Lăng à?" Kiến Quốc gật đầu cái: "Đoán tám chín phần mười, lão nhị nhà họ Lăng đó, phải là đề cử lên từ tỉnh G sáu năm trước sau, lúc ấy ông cụ nhà mình còn thầm mấy câu hậu sinh khả úy, mình nhớ được rất ràng, hình như nghe đứa con trai độc nhất, sau khi ra nước ngoài học trở về cũng theo chính trị, tương đối ít nổi danh, cho nên người biết cũng nhiều lắm, cậu nghĩ Lăng Chu đó bao nhiêu tuổi, lông mông đít còn chưa mọc đủ đâu rồi, liền trở thành cục trưởng, có cha ta dùng sức ở phía sau, mệt chết cũng đến được."

      Triệu Nham phất tay cái: "Dù là người nhà họ Lăng, cũng gây trở ngại với mấy chúng ta, cậu phải ?" Trần Bân trừng mắt liếc ta cái: "Cậu ngu hả? Nếu Sở Dĩnh là con của phó chủ tịch tỉnh đó, tính toán ra, cũng là thanh mai trúc mã với tiểu tử nhà họ Lăng, tình cảm này còn đủ sâu sao, cậu chưa từng thấy qua hai người đó, ràng có vấn đề, mặc dù hôm nay chia tay, chừng trước kia đến chết sống lại thế nào rồi, lại nhìn lão đại của chúng ta, dốc lòng hăng hái theo đuổi Sở Dĩnh, đây còn chưa có chắc chắn đấy, máu ghen lớn có thể chua chết người, nếu như thực để cho ấy tra ra chút gì đó, cậu suy nghĩ chút xem có thể yên tĩnh được , khi lão đại yên tĩnh, mấy người chúng ta đây thoải mái được hả? Kiến Quốc, mình thấy lão đại có cái gì đó đúng, coi trọng nàng Sở Dĩnh này."

      Kiến Quốc âu sầu trong lòng: "Cũng cảm thấy như vậy, nhìn ý của lão đại này, chính là ngày nào đó đem Sở Dĩnh cưới về nhà , đều có cảm giác mới mẻ, chính là Sở Dĩnh này đáng tin cậy, vừa thấy đối với lão đại cũng có nhiệt tình như thế, biết về sau giày vò như thế nào đấy."

      Triệu Nham cười hắc hắc: "Mình cũng muốn gặp gỡ người như Sở Dĩnh vậy, cũng phải làm giống như bảo bối, nay những người phụ nữ này, nhìn đầu tóc ở bên ngoài rất thuận mắt, dẫn về nhà tắm tắm lại, có thể hù chết người, dáng người Sở Dĩnh này, khuôn mặt nhắn son phấn trắng hồng như thế, người đàn ông nào thấy mà thích chứ?"

      Kiến Quốc đưa tay tới hung hăng cho ta cái tát: "Tiểu tử cậu muốn tìm cái chết hả, dám nhớ thương cục cưng của lão đại, sau này mà để cho lão đại biết băm chết được cậu mới là lạ, mấy em chúng ta cũng cần biết chuyện nhà của lão đại, đánh bài đánh bài ."

      Hiển nhiên Chu Tự Hàn biết mấy người Kiến Quốc bố trí chuyện ghen ở phía sau, ra khỏi phòng ở hội quán vòng tìm được Sở Dĩnh, lôi người phục vụ tới hỏi chuyện, mới biết ra ngoài, lúc này Chu Tự Hàn mới về phía cửa chính.

      Mới cửa chính ra, nhìn thấy bảo bối nhà ngồi ở bên cạnh đài phun nước bên cạnh, hai cái tay đặt ở sau lưng ngước đầu nhìn bầu trời mà ngẩn người, ngay cả ra ngoài cũng phát , Chu Tự Hàn khỏi nhíu mày, ánh mắt chạy vòng ở người Sở Dĩnh, Sở Dĩnh có mấy phần lười biếng, căn bản thích trưng diện tí nào, quần áo người cũng tương đối tùy ý, thích quần áo thoải mái như đồ thể thao, hôm nay hai người từ trong nhà ra ngoài, ngay cả quần áo Sở Dĩnh cũng đổi, bộ đồ thể thao ngắn tay trắng như tuyết, tóc buộc tùy ý lên đỉnh đầu, mặt sạch , càng lộ vẻ trẻ tuổi.

      Có lúc Chu Tự Hàn cũng hoài nghi, có phải Sở Dĩnh đổi thẻ căn cước rồi hay , nghĩ thế nào người phụ nữ 28 tuổi, cũng khác biệt lắm so với người 18 tuổi, có cảm giác, đặc biệt , giống như bảo bối của , cho nên gọi bảo bối càng ngày càng thuận miệng, từ khi mới bắt đầu Sở Dĩnh kiên quyết kháng cự đến bây giờ, căn bản chấp nhận xưng hô này.

      Mắt Chu Tự Hàn khẽ nhíu nhíu lại, chợt nổi lên ý xấu, quay lại thầm vài câu với bảo vệ cửa, bảo vệ vào, Chu Tự Hàn tới ôm lấy Sở Dĩnh cúi đầu hỏi : " Bảo bối nhà ở chỗ này nghĩ gì thế, nhập thần như vậy, lát trời mưa làm thế nào?"

      Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn mặt trời lớn đỉnh đầu, muốn sờ xem có phải Chu Tự Hàn sốt rồi hay , Chu Tự Hàn nhìn như thế khỏi nháy nháy mắt : " Bảo bối em có tin hay , người đàn ông của em có thể hô phong hoán vũ làm được cả." Nhìn bộ dáng Chu Tự Hàn này khoác lác như vậy, Sở Dĩnh nhịn được liếc mắt tức giận : " sốt rồi!"

      Chu Tự Hàn cười hắc hắc, giơ tay lên, đặc biệt ngây thơ bắt đầu đếm: ", hai, ba, trời mưa. . . . . ." Rầm rầm đài phun nước chợt phun nước ra ngoài, Sở Dĩnh sợ hết hồn, còn chưa có tỉnh táo lại, liền bị Chu Tự Hàn kéo vào giữa đài phun mà hôn, tay Chu Tự Hàn nắm cả hông của , tay cầm cái ót, hôn tương đối nhiệt tình, dường như nước xung quanh cũng nóng bỏng theo. . . . . .

      Khi Chu Tự Hàn buông ra, hai người ướt đẫm, người ướt sũng giống như chuột lột vậy: "Sở Dĩnh, em có anhhay ?" Sở Dĩnh có chết cũng ngờ đến, đột nhiên Chu Tự Hàn lại hỏi ra câu như vậy, giữa hai người bọn họ làm sao có thể có việc này, Sở Dĩnh rất thành thực lắc đầu cái: " ."

      Ánh mắt Chu Tự Hàn trầm xuống trong nhất thời, lôi ra khỏi đài phun nước, tới bãi đậu xe bên kia, lên xe, khởi động, dọc đường mặt cũng đen thui, Sở Dĩnh ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ, có cảm giác mình có lỗi gì, cần thiết lừa .

      Lái xe vào gara, tắt máy, Chu Tự Hàn chợt nghiêng người bá đạo : "Chính là , cũng cho người khác, có biết hay ?" Sở Dĩnh lười phản ứng lại với , đẩy cửa xe ra, xuống xe vào, Chu Tự Hàn phát , nàng này càng ngày càng sợ mình, cần phải giáo dục lại tốt.

      Buổi tối Chu Tự Hàn giằng co Sở Dĩnh đêm, ngày thứ hai, khi John tới đón Sở Dĩnh, Sở Dĩnh còn cảm giác eo mỏi lưng đau, cũng có chút mất tự nhiên, hơn nữa dấu vết người quá nhiều quá nặng, Sở Dĩnh cũng hoài nghi Chu Tự Hàn là cố ý, biết hôm nay có chương trình cùng đoàn làm phim, cho nên làm cho cả người đều là dấu hôn, làm hại trời rất nóng mà chỉ có thể mặc váy dài và áo sơ mi.

      John thấy Sở Dĩnh mặc như vậy, bất ngờ chút, tiếp theo lại khỏi than thở, mỹ nữ chân chính mặc cái gì cũng xinh đẹp, hôm nay Sở Dĩnh áo sơ mi trắng và váy dài vàng nhạt, phối hợp buông tóc xuống, phong cách có vài phần rất thanh thuần, hoài cổ.

      Sở Dĩnh thấy nhìn mình chằm chằm hết mức, khỏi có chút chột dạ lôi kéo cổ áo, thầm mắng Chu Tự Hàn 7-80 lần, chỉ là ngày hôm qua Chu Tự Hàn làm rung động, hôm nay còn lưu lại dư vị, khi nào bắt đầu, Chu Tự Hàn bắt đầu so đo hay , Lăng Chu bảy năm, tách ra sáu năm, đoạn tình cảm này gần như tiêu hao hết toàn bộ , đời này, đoán chừng cũng gặp mặt này hai chữ này, huống chi, đối phương là Chu Tự Hàn.

      "Sở Dĩnh, phong cách người chủ trì chương trình này tương đối sắc bén, vì tỉ lệ người xem chương trình TV, đoán chừng hỏi vấn đề bén nhọn chút, có thể lựa chọn mập mờ cho qua, tôi đánh tiếng trước rồi, có lẽ ấy quá mức phận." John lệ hành nhắc nhở theo thói quen.

      Sở Dĩnh gật đầu cái, sao cũng được, suy nghĩ tối hôm nay Chu Tự Hàn có xã giao, phải về nhà thăm mẹ chút, có số việc nghĩ ra.

      Ngoài Sở Dĩnh, đạo diễn Lý Xuyên tham gia chương trình, còn có Tôn Tiểu Bằng và Trần San Ny, lúc Sở Dĩnh tiến vào, Tôn Tiểu Bằng vội vàng nghênh đón, rất nhiệt tình kêu: "Sở Dĩnh đến rồi." Sở Dĩnh gật đầu cái, khách khí câu: " lâu gặp."

      Hôm nay Tôn Tiểu Bằng dám đắc tội vị nãi nãi này, phải lần trước để dính chút mưa sao, sau đó làm cái gì cũng thuận lựoi, mấy nhãn hiệu phát ngôn trước kia đều muốn kết thúc hợp đồng với , chọn người mới khác hợp tác, người đại diện của quanh co lòng vòng mới nghe ngóng ra, là Chu Tự Hàn thả lời .

      Tôn Tiểu Bằng tìm mấy người tốt cho mình, mới tính miễn cưỡng qua được, vào lúc này nào dám chậm trễ Sở Dĩnh, Trần San Ny lại hừ lạnh tiếng : "Hôm nay quy củ luân lý trong giới nghệ sĩ này cũng bị mất, thấy tiền bối, người mới phải chào hỏi tiền bối trước chứ?"

      Lý Xuyên nhíu nhíu mày: " San Ny, bớt tranh cãi ." Nghĩ thầm, mình dễ dàng gì mượn được Sở Dĩnh, lại chọc tới vị này, vừa quay , có thể rơi vào tình huống khó xử rồi.

      Sở Dĩnh cự tuyệt thợ trang điểm bôi bôi trét trét ở mặt , hôm nay ra ngoài sử dụng đồ trang sức trang nhã, chỉ trang điểm thêm chút, có thể ra quá trắng ở dưới ánh đèn là được, trang điểm xong liền xoay người toilet.

      vừa ra, Trần San Ny liền liếc Tôn Tiểu Bằng châm chọc cái: " Tôn, hôm nay rất tiến bộ, nóng lòng chào hỏi người mới như vậy, cũng ngại mất mặt."

      Sắc mặt Tôn Tiểu Bằng khó coi chớp mắt cái, chợt ha ha cười: " San Ny lăn lộn lâu như vậy, còn chưa có lẫn vào hiểu đâu rồi, cái vòng này người nào thành công người nào là lão đại, người nào có núi dựa lợi hại, người nào địa vị cao, tiền bối hậu bối là cái rắm." ". . . . . ." Trần San Ny tức giận mặt đỏ rần.

      Lý Xuyên mở miệng : "Được rồi, được rồi, hai người ầm ĩ đầu tôi đau, San Ny nhưng tôi cảnh cáo , chương trình này rất quan trọng, nghĩ như thế nào tôi mặc kệ, lát nữa đừng để cho tôi phải ra mặt." Mặc dù Trần San Ny lên tiếng, trong mắt lại thoáng qua tia ghen ghét.

      Giai đoạn đầu ghi hình cho chương trình coi như thuận lợi, người chủ trì hỏi Sở Dĩnh mấy vấn đề xong liền chuyển hướng tới tấm ảnh đêm đó: "Đêm đó trong lúc vô tình chụp được ảnh hẹn hò của Sở tiểu thư và nam sĩ thần bí, Sở tiểu thư có thể tiết lộ thân phận của vị nam sĩ thần bí kia chút hay ?"

      Sở Dĩnh rất bình tĩnh mở miệng: "Đầu tiên vị nam sĩ thần bí kia cũng phải bạn trai của tôi, cho nên thể là hẹn hò, tiếp theo ấy cũng phải diễn viên, muốn lộ lí lịch của mình ra ngoài cũng là chuyện bình thường, đây là điều cơ bản nhất của nhân quyền, nên tôi muốn lấy được tôn trọng."

      Người chủ trì cười: "Sở tiểu thư hổ là xuất thân danh giáo, phần cơ trí này làm người ta bội phục, nếu vị nam sĩ thần bí kia thể lộ ra ngoài, như vậy, Sở tiểu thư chúng ta chuyện chút về Chu tổng như thế nào, ngày hôm qua báo chí đăng ảnh và Chu tổng ôm hôn nhiệt tình trước cửa hội quán cao cấp nào đấy, tôi nghĩ mọi người ai cũng tò mò, Chu tổng và vị nam sĩ thần bí kia, rốt cuộc vị nào kia mới là chân mệnh thiên tử của Thanh Liên?"

      Sở Dĩnh sững sờ, ngờ tin tức tới đây nhanh như vậy, chỉ là hôm nay và Chu Tự Hàn đến loại tình trạng này, lời giấu giếm cũng là bịt tay trộm chuông, nhưng hào phóng thừa nhận, thừa nhận cái gì? Giống như các ngôi sao khác, làm bộ như ngọt ngào : mình và Chu Tự Hàn ở bên trong tình cuồng nhiệt, lời này chính cũng cảm giác ghê tởm.

      suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Trần San Ny chợt chen miệng : "Việc này còn phải hỏi sao, nay phải Sở tiểu thư ở trong biệt thự ngoại thành của Chu tổng sao?" Bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Lý Xuyên, tiếp tục thao thao bất tuyệt: " Trước khi Sở tiểu thư vào Tinh Huy, có quan hệ phải ít với Chu tổng rồi, đêm hôm khuya khoắc thường ra vào nơi ở của Chu tổng, Sở tiểu thư, tôi sai phải ?"

      Sở Dĩnh lại phản ứng gì, nhìn cái gật đầu: "Đúng vậy, tiếc là nhiều lần đụng phải Trần tiểu thư, đáng tiếc tại gặp mặt nhiều, Trần tiểu thư , tôi nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở thay đây?" ". . . . . . Sở Dĩnh chớ đắc ý, sớm muộn gì bị người ta chơi đùa chán rồi đạp cước, tôi thấy thời điểm ngươi muốn cười mà cười nổi sắp tới. . . . . ."

      Buổi ghi hình bị Trần San Ny làm náo loạn, tổ chế tác lại dám phát sóng chương trình như vậy, mặc dù việc xảy ra có chút bất ngờ, nhưng bọn họ đắc tội nổi với Chu Tự Hàn, cắt xóa giảm bớt qua, lại dùng lấy tốc độ nhanh nhất đem mẫu đến trong tay Chu Tự Hàn.

      Chu Tự Hàn nhìn, khỏi cười lớn, dương dương đắc ý với trợ lí Từ: "Cậu xem bảo bối nhà tôi rất thông minh." Liếc Trần San Ny cái, con mắt sắc bén: " Xử lý Trần San Ny này chút, về sau đừng để cho tôi thấy tin tức về ta nữa, đỡ phải hoảng sợ như vậy."



      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Editor: tu dinh huong

      Chương 43

      Nghĩ đến chuyện như vậy, Chu Tự Hàn đâu còn có tâm tư chơi bài, đứng lên vài tiếng với mấy người em, đẩy ván bài mà . Chu Tự Hàn vừa ra ngoài, Trần Bân : "Kiến Quốc, cậu cảm thấy Lăng Chu đó là con cháu nhà họ Lăng à?" Kiến Quốc gật đầu cái: "Đoán tám chín phần mười, lão nhị nhà họ Lăng đó, phải là đề cử lên từ tỉnh G sáu năm trước sau, lúc ấy ông cụ nhà mình còn thầm mấy câu hậu sinh khả úy, mình nhớ được rất ràng, hình như nghe đứa con trai độc nhất, sau khi ra nước ngoài học trở về cũng theo chính trị, tương đối ít nổi danh, cho nên người biết cũng nhiều lắm, cậu nghĩ Lăng Chu đó bao nhiêu tuổi, lông mông đít còn chưa mọc đủ đâu rồi, liền trở thành cục trưởng, có cha ta dùng sức ở phía sau, mệt chết cũng đến được."

      Triệu Nham phất tay cái: "Dù là người nhà họ Lăng, cũng gây trở ngại với mấy chúng ta, cậu phải ?" Trần Bân trừng mắt liếc ta cái: "Cậu ngu hả? Nếu Sở Dĩnh là con của phó chủ tịch tỉnh đó, tính toán ra, cũng là thanh mai trúc mã với tiểu tử nhà họ Lăng, tình cảm này còn đủ sâu sao, cậu chưa từng thấy qua hai người đó, ràng có vấn đề, mặc dù hôm nay chia tay, chừng trước kia đến chết sống lại thế nào rồi, lại nhìn lão đại của chúng ta, dốc lòng hăng hái theo đuổi Sở Dĩnh, đây còn chưa có chắc chắn đấy, máu ghen lớn có thể chua chết người, nếu như thực để cho ấy tra ra chút gì đó, cậu suy nghĩ chút xem có thể yên tĩnh được , khi lão đại yên tĩnh, mấy người chúng ta đây thoải mái được hả? Kiến Quốc, mình thấy lão đại có cái gì đó đúng, coi trọng nàng Sở Dĩnh này."

      Kiến Quốc âu sầu trong lòng: "Cũng cảm thấy như vậy, nhìn ý của lão đại này, chính là ngày nào đó đem Sở Dĩnh cưới về nhà , đều có cảm giác mới mẻ, chính là Sở Dĩnh này đáng tin cậy, vừa thấy đối với lão đại cũng có nhiệt tình như thế, biết về sau giày vò như thế nào đấy."

      Triệu Nham cười hắc hắc: "Mình cũng muốn gặp gỡ người như Sở Dĩnh vậy, cũng phải làm giống như bảo bối, nay những người phụ nữ này, nhìn đầu tóc ở bên ngoài rất thuận mắt, dẫn về nhà tắm tắm lại, có thể hù chết người, dáng người Sở Dĩnh này, khuôn mặt nhắn son phấn trắng hồng như thế, người đàn ông nào thấy mà thích chứ?"

      Kiến Quốc đưa tay tới hung hăng cho ta cái tát: "Tiểu tử cậu muốn tìm cái chết hả, dám nhớ thương cục cưng của lão đại, sau này mà để cho lão đại biết băm chết được cậu mới là lạ, mấy em chúng ta cũng cần biết chuyện nhà của lão đại, đánh bài đánh bài ."

      Hiển nhiên Chu Tự Hàn biết mấy người Kiến Quốc bố trí chuyện ghen ở phía sau, ra khỏi phòng ở hội quán vòng tìm được Sở Dĩnh, lôi người phục vụ tới hỏi chuyện, mới biết ra ngoài, lúc này Chu Tự Hàn mới về phía cửa chính.

      Mới cửa chính ra, nhìn thấy bảo bối nhà ngồi ở bên cạnh đài phun nước bên cạnh, hai cái tay đặt ở sau lưng ngước đầu nhìn bầu trời mà ngẩn người, ngay cả ra ngoài cũng phát , Chu Tự Hàn khỏi nhíu mày, ánh mắt chạy vòng ở người Sở Dĩnh, Sở Dĩnh có mấy phần lười biếng, căn bản thích trưng diện tí nào, quần áo người cũng tương đối tùy ý, thích quần áo thoải mái như đồ thể thao, hôm nay hai người từ trong nhà ra ngoài, ngay cả quần áo Sở Dĩnh cũng đổi, bộ đồ thể thao ngắn tay trắng như tuyết, tóc buộc tùy ý lên đỉnh đầu, mặt sạch , càng lộ vẻ trẻ tuổi.

      Có lúc Chu Tự Hàn cũng hoài nghi, có phải Sở Dĩnh đổi thẻ căn cước rồi hay , nghĩ thế nào người phụ nữ 28 tuổi, cũng khác biệt lắm so với người 18 tuổi, có cảm giác, đặc biệt , giống như bảo bối của , cho nên gọi bảo bối càng ngày càng thuận miệng, từ khi mới bắt đầu Sở Dĩnh kiên quyết kháng cự đến bây giờ, căn bản chấp nhận xưng hô này.

      Mắt Chu Tự Hàn khẽ nhíu nhíu lại, chợt nổi lên ý xấu, quay lại thầm vài câu với bảo vệ cửa, bảo vệ vào, Chu Tự Hàn tới ôm lấy Sở Dĩnh cúi đầu hỏi : " Bảo bối nhà ở chỗ này nghĩ gì thế, nhập thần như vậy, lát trời mưa làm thế nào?"

      Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn mặt trời lớn đỉnh đầu, muốn sờ xem có phải Chu Tự Hàn sốt rồi hay , Chu Tự Hàn nhìn như thế khỏi nháy nháy mắt : " Bảo bối em có tin hay , người đàn ông của em có thể hô phong hoán vũ làm được cả." Nhìn bộ dáng Chu Tự Hàn này khoác lác như vậy, Sở Dĩnh nhịn được liếc mắt tức giận : " sốt rồi!"

      Chu Tự Hàn cười hắc hắc, giơ tay lên, đặc biệt ngây thơ bắt đầu đếm: ", hai, ba, trời mưa. . . . . ." Rầm rầm đài phun nước chợt phun nước ra ngoài, Sở Dĩnh sợ hết hồn, còn chưa có tỉnh táo lại, liền bị Chu Tự Hàn kéo vào giữa đài phun mà hôn, tay Chu Tự Hàn nắm cả hông của , tay cầm cái ót, hôn tương đối nhiệt tình, dường như nước xung quanh cũng nóng bỏng theo. . . . . .

      Khi Chu Tự Hàn buông ra, hai người ướt đẫm, người ướt sũng giống như chuột lột vậy: "Sở Dĩnh, em có anhhay ?" Sở Dĩnh có chết cũng ngờ đến, đột nhiên Chu Tự Hàn lại hỏi ra câu như vậy, giữa hai người bọn họ làm sao có thể có việc này, Sở Dĩnh rất thành thực lắc đầu cái: " ."

      Ánh mắt Chu Tự Hàn trầm xuống trong nhất thời, lôi ra khỏi đài phun nước, tới bãi đậu xe bên kia, lên xe, khởi động, dọc đường mặt cũng đen thui, Sở Dĩnh ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ, có cảm giác mình có lỗi gì, cần thiết lừa .

      Lái xe vào gara, tắt máy, Chu Tự Hàn chợt nghiêng người bá đạo : "Chính là , cũng cho người khác, có biết hay ?" Sở Dĩnh lười phản ứng lại với , đẩy cửa xe ra, xuống xe vào, Chu Tự Hàn phát , nàng này càng ngày càng sợ mình, cần phải giáo dục lại tốt.

      Buổi tối Chu Tự Hàn giằng co Sở Dĩnh đêm, ngày thứ hai, khi John tới đón Sở Dĩnh, Sở Dĩnh còn cảm giác eo mỏi lưng đau, cũng có chút mất tự nhiên, hơn nữa dấu vết người quá nhiều quá nặng, Sở Dĩnh cũng hoài nghi Chu Tự Hàn là cố ý, biết hôm nay có chương trình cùng đoàn làm phim, cho nên làm cho cả người đều là dấu hôn, làm hại trời rất nóng mà chỉ có thể mặc váy dài và áo sơ mi.

      John thấy Sở Dĩnh mặc như vậy, bất ngờ chút, tiếp theo lại khỏi than thở, mỹ nữ chân chính mặc cái gì cũng xinh đẹp, hôm nay Sở Dĩnh áo sơ mi trắng và váy dài vàng nhạt, phối hợp buông tóc xuống, phong cách có vài phần rất thanh thuần, hoài cổ.

      Sở Dĩnh thấy nhìn mình chằm chằm hết mức, khỏi có chút chột dạ lôi kéo cổ áo, thầm mắng Chu Tự Hàn 7-80 lần, chỉ là ngày hôm qua Chu Tự Hàn làm rung động, hôm nay còn lưu lại dư vị, khi nào bắt đầu, Chu Tự Hàn bắt đầu so đo hay , Lăng Chu bảy năm, tách ra sáu năm, đoạn tình cảm này gần như tiêu hao hết toàn bộ , đời này, đoán chừng cũng gặp mặt này hai chữ này, huống chi, đối phương là Chu Tự Hàn.

      "Sở Dĩnh, phong cách người chủ trì chương trình này tương đối sắc bén, vì tỉ lệ người xem chương trình TV, đoán chừng hỏi vấn đề bén nhọn chút, có thể lựa chọn mập mờ cho qua, tôi đánh tiếng trước rồi, có lẽ ấy quá mức phận." John lệ hành nhắc nhở theo thói quen.

      Sở Dĩnh gật đầu cái, sao cũng được, suy nghĩ tối hôm nay Chu Tự Hàn có xã giao, phải về nhà thăm mẹ chút, có số việc nghĩ ra.

      Ngoài Sở Dĩnh, đạo diễn Lý Xuyên tham gia chương trình, còn có Tôn Tiểu Bằng và Trần San Ny, lúc Sở Dĩnh tiến vào, Tôn Tiểu Bằng vội vàng nghênh đón, rất nhiệt tình kêu: "Sở Dĩnh đến rồi." Sở Dĩnh gật đầu cái, khách khí câu: " lâu gặp."

      Hôm nay Tôn Tiểu Bằng dám đắc tội vị nãi nãi này, phải lần trước để dính chút mưa sao, sau đó làm cái gì cũng thuận lựoi, mấy nhãn hiệu phát ngôn trước kia đều muốn kết thúc hợp đồng với , chọn người mới khác hợp tác, người đại diện của quanh co lòng vòng mới nghe ngóng ra, là Chu Tự Hàn thả lời .

      Tôn Tiểu Bằng tìm mấy người tốt cho mình, mới tính miễn cưỡng qua được, vào lúc này nào dám chậm trễ Sở Dĩnh, Trần San Ny lại hừ lạnh tiếng : "Hôm nay quy củ luân lý trong giới nghệ sĩ này cũng bị mất, thấy tiền bối, người mới phải chào hỏi tiền bối trước chứ?"

      Lý Xuyên nhíu nhíu mày: " San Ny, bớt tranh cãi ." Nghĩ thầm, mình dễ dàng gì mượn được Sở Dĩnh, lại chọc tới vị này, vừa quay , có thể rơi vào tình huống khó xử rồi.

      Sở Dĩnh cự tuyệt thợ trang điểm bôi bôi trét trét ở mặt , hôm nay ra ngoài sử dụng đồ trang sức trang nhã, chỉ trang điểm thêm chút, có thể ra quá trắng ở dưới ánh đèn là được, trang điểm xong liền xoay người toilet.

      vừa ra, Trần San Ny liền liếc Tôn Tiểu Bằng châm chọc cái: " Tôn, hôm nay rất tiến bộ, nóng lòng chào hỏi người mới như vậy, cũng ngại mất mặt."

      Sắc mặt Tôn Tiểu Bằng khó coi chớp mắt cái, chợt ha ha cười: " San Ny lăn lộn lâu như vậy, còn chưa có lẫn vào hiểu đâu rồi, cái vòng này người nào thành công người nào là lão đại, người nào có núi dựa lợi hại, người nào địa vị cao, tiền bối hậu bối là cái rắm." ". . . . . ." Trần San Ny tức giận mặt đỏ rần.

      Lý Xuyên mở miệng : "Được rồi, được rồi, hai người ầm ĩ đầu tôi đau, San Ny nhưng tôi cảnh cáo , chương trình này rất quan trọng, nghĩ như thế nào tôi mặc kệ, lát nữa đừng để cho tôi phải ra mặt." Mặc dù Trần San Ny lên tiếng, trong mắt lại thoáng qua tia ghen ghét.

      Giai đoạn đầu ghi hình cho chương trình coi như thuận lợi, người chủ trì hỏi Sở Dĩnh mấy vấn đề xong liền chuyển hướng tới tấm ảnh đêm đó: "Đêm đó trong lúc vô tình chụp được ảnh hẹn hò của Sở tiểu thư và nam sĩ thần bí, Sở tiểu thư có thể tiết lộ thân phận của vị nam sĩ thần bí kia chút hay ?"

      Sở Dĩnh rất bình tĩnh mở miệng: "Đầu tiên vị nam sĩ thần bí kia cũng phải bạn trai của tôi, cho nên thể là hẹn hò, tiếp theo ấy cũng phải diễn viên, muốn lộ lí lịch của mình ra ngoài cũng là chuyện bình thường, đây là điều cơ bản nhất của nhân quyền, nên tôi muốn lấy được tôn trọng."

      Người chủ trì cười: "Sở tiểu thư hổ là xuất thân danh giáo, phần cơ trí này làm người ta bội phục, nếu vị nam sĩ thần bí kia thể lộ ra ngoài, như vậy, Sở tiểu thư chúng ta chuyện chút về Chu tổng như thế nào, ngày hôm qua báo chí đăng ảnh và Chu tổng ôm hôn nhiệt tình trước cửa hội quán cao cấp nào đấy, tôi nghĩ mọi người ai cũng tò mò, Chu tổng và vị nam sĩ thần bí kia, rốt cuộc vị nào kia mới là chân mệnh thiên tử của Thanh Liên?"

      Sở Dĩnh sững sờ, ngờ tin tức tới đây nhanh như vậy, chỉ là hôm nay và Chu Tự Hàn đến loại tình trạng này, lời giấu giếm cũng là bịt tay trộm chuông, nhưng hào phóng thừa nhận, thừa nhận cái gì? Giống như các ngôi sao khác, làm bộ như ngọt ngào : mình và Chu Tự Hàn ở bên trong tình cuồng nhiệt, lời này chính cũng cảm giác ghê tởm.

      suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Trần San Ny chợt chen miệng : "Việc này còn phải hỏi sao, nay phải Sở tiểu thư ở trong biệt thự ngoại thành của Chu tổng sao?" Bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Lý Xuyên, tiếp tục thao thao bất tuyệt: " Trước khi Sở tiểu thư vào Tinh Huy, có quan hệ phải ít với Chu tổng rồi, đêm hôm khuya khoắc thường ra vào nơi ở của Chu tổng, Sở tiểu thư, tôi sai phải ?"

      Sở Dĩnh lại phản ứng gì, nhìn cái gật đầu: "Đúng vậy, tiếc là nhiều lần đụng phải Trần tiểu thư, đáng tiếc tại gặp mặt nhiều, Trần tiểu thư , tôi nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở thay đây?" ". . . . . . Sở Dĩnh chớ đắc ý, sớm muộn gì bị người ta chơi đùa chán rồi đạp cước, tôi thấy thời điểm ngươi muốn cười mà cười nổi sắp tới. . . . . ."

      Buổi ghi hình bị Trần San Ny làm náo loạn, tổ chế tác lại dám phát sóng chương trình như vậy, mặc dù việc xảy ra có chút bất ngờ, nhưng bọn họ đắc tội nổi với Chu Tự Hàn, cắt xóa giảm bớt qua, lại dùng lấy tốc độ nhanh nhất đem mẫu đến trong tay Chu Tự Hàn.

      Chu Tự Hàn nhìn, khỏi cười lớn, dương dương đắc ý với trợ lí Từ: "Cậu xem bảo bối nhà tôi rất thông minh." Liếc Trần San Ny cái, con mắt sắc bén: " Xử lý Trần San Ny này chút, về sau đừng để cho tôi thấy tin tức về ta nữa, đỡ phải hoảng sợ như vậy."
      Mai Trinh, Hale205Hà Hoàng thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: tu dinh huong

      Chương 44

      Chu Tự Hoành biết, Chu Tự Hàn quen làm xằng làm bậy như vậy, từ tiểu tử này bá đạo, lòng dạ ác độc, đen tối, lúc ấy đến trường, gây ra ít phiền toái cho nhà, ba ngày hai bữa, giáo viên ở trường học điện thoại về nhà tố cáo, khi đó ông cụ nhà bọn họ bận rộn, cả ngày sinh sống ở trong quân doanh, phải diễn tập chính là chuẩn bị chiến đấu, có thời gian mà quản xem bọn làm cái khỉ gió gì, Chu Tự Hàn gây ra họa đều là thư ký ra mặt xử lý.

      Thư ký đâu để ý được Chu Tự Hàn, cứ thế mãi, liền dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên như vậy, về sau lại tiếp nhận chuyện buôn bán của cậu, trong nhà càng quản được rồi, hơn nữa tiểu tử này quá trăng hoa, phụ nữ bên cạnh tới tới lui lui, nhìn người quáng mắt, thái hậu nhà bọn họ biết thúc giục nó bao nhiêu lần, để cho nó có tiếng cũng có miếng tìm kiếm đối tượng, nhưng nó nhất định nghe, còn năng hùng hồn : "Thái hậu ngài nghỉ ngơi chút tinh thần tốt sao, đừng nhìn con chằm chằm, nếu là ngài mong đợi bồng cháu từ con đây, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lí tốt, đời này cũng quá mức, chuyện nối dõi tông đường ngài cũng đừng trông cậy vào con, trông cậy vào con còn có chút hi vọng." Sau lại mình kết hôn, tiểu tử này còn có từ rồi.Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.

      Chỉ là, gần đây bên người lại có người cố định, chính là Sở Dĩnh này, tần số hai người ra ánh sáng thấp, cho dù Chu Tự Hoành quan tâm bát quái như vậy, cũng xem qua nhiều lần, căn bản, cơ hội phụ nữ xuất cùng lúc bên cạnh tiểu tử này cũng nhiều, vì vậy xuất thường xuyên giống như Sở Dĩnh, vả lại vẫn thay thế tình huống, chưa từng xuất qua, ngay cả thái hậu nhà bọn họ cũng để ý.

      Hôm kia trở về đại viện, còn với : " Sở Dĩnh này nhìn thuận mắt hơn nhiều so với mấy người Tự Hàn cặp trước kia, sạch , như con nhà đứng đắn ." Sau đó người chỉ sợ thiên hạ loạn nhà đó lại hài lòng, theo thêm: "Mẹ, con cũng rất thích Sở Dĩnh này, mẹ biết, ấy là nữ chính của bộ phim điện ảnh Thanh Liên kia, ở mạng có phiên bản chụp với cánh hoa, là đẹp, rất tốt, bệnh viện chúng ta có rất nhiều đều là người ái mộ của ấy, con muốn Tự Hàn xin hình có chữ kí của ấy đấy."

      Chu phu nhân cười vỗ vỗ tay của , : "Việc này có vấn đề gì, đừng hình có chữ kí, về sau mẹ lại bảoTự Hàn đem kia tới nhà, đúng là xinh đẹp quá, biết tính tình như thế nào, trong nhà còn người nào ?" Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.

      Giọng điệu kia giống như cùng con dâu, Chu Tự Hoành nghĩ tới cũng khỏi lắc đầu bật cười, chỉ là bối cảnh Sở Dĩnh này có phải vô cùng phức tạp chút hay ?

      Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, cha chính là Phó chủ tịch tỉnh Sở Cảnh Sơn té ngựa bởi vì tham ô sáu năm trước, mẹ xuất thân từ nhà họ Nhạc ở Giang Nam, mặc dù nhà họ Nhạc còn tham gia chính trị, nhưng kinh doanh đều có liên hiệp với chính trị thành phố, dựa vào mấy đời nhà họ Nhạc tích lũy, chính là vọng tộc chính cống, rất có lực ảnh hưởng.

      Năm đó ra chuyện Sở Cảnh Sơn có rất nhiều điểm mơ hồ, trắng ra là, chính là Sở Cảnh Sơn bị người ta đẩy ra đỉnh núi, nỗi oan ức này cho ai gánh vác, ra cũng rất nhiều người ràng, liên quan đến nhà họ Lăng, điều kiện tiên quyết là nhà họ Nhạc nhúng tay vào, Sở Cảnh Sơn hề có bối cảnh khó tránh khỏi chịu thiệt thòi.

      Lão nhị nhà họ Lăng Lăng Thủ Chính này, cùng Sở Cảnh Sơn và vợ của Sở Cảnh Sơn là Nhạc Thu Mạn là bạn học đại học, mà con cái hai nhà, Sở Dĩnh và Lăng Chu vừa là thanh mai trúc mã vừa là người , ở thời kỳ cấp ba liền tương đối nổi tiếng, đoạn tình cảm này kéo dài sáu năm, ở thời điểm xảy ra chuyện của Sở Cảnh Sơn liền kết thúc.

      Mà thậm chí năm đó Sở Dĩnh bệnh viện làm giải phẫu phá phai, chuyện này liên quan tới quá nhiều người, quá phức tạp, Chu Tự Hoành hiểu mục đích của Chu Tự Hàn, là muốn ra mặt cho Sở Dĩnh, vì cha lật lại bản án, hay là canh cánh trong lòng đối với đoạn tình cảm qua kia của Sở Dĩnh, dù sao sáu năm phải khoảng thời gian rất ngắn.

      Mặc dù có thể điều tra ràng như thế, cũng là tình của hai người quá nổi tiếng, mặc dù ngay lúc ấy trung học ở tỉnh G nghiêm cấm học sinh sớm, gần như nhà trường cũng là ngầm thừa nhận đôi này, Chu Tự Hoành đoán chừng, trừ bối cảnh bên ngoài hai người ra, hai người đều có dáng ngoài và thành tích xuất sắc cũng là nguyên nhân khiến cho trường học lựa chọn coi đối với đoạn tình cảm này. Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.

      Tự Hoành cầm hình hai người trong tài liệu lên nhìn chút, là hội thể dục thể thao ở trường đại học, mặt nam sinh đầy mồ hôi, nhận lấy khăn lông đưa tới, cúi đầu cười tiếng, hai người còn tương đối trẻ trung, nhưng tình trong mắt còn rực rỡ hơn so với ánh mặt trời đầu bọn họ.

      Ngược lại Chu Tự Hoành hi vọng Chu Tự Hàn nên nghiêm túc đối với Sở Dĩnh này, bởi vì từng phải có qua đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm này, xem ra rất khó quên, huống hồ, chỗ này còn dính líu ân oán hai nhà Sở Lăng, chừng, còn phải kéo theo nhà họ Nhạc, muốn trở mặt, phải là việc . Chu Tự Hoành suy tính đêm, vẫn gọi điện thoại cho Chu Tự Hàn.

      Lúc Chu Tự Hàn nghe điện thoại, tâm tình buồn bực, bảo bối nhà căn bản trở về Tinh Huy cùng John, còn muốn vừa thấy mặt cho cái hôn nóng bỏng làm phần thưởng, rất hài lòng với biểu của bảo bối đấy, thể để cho người khác khi dễ, ăn miếng trả miếng đây mới là người của Chu Tự Hàn .

      ở nơi này chờ cho phần thưởng đâu rồi, ngờ mình John trở lại, với Sở Dĩnh về nhà, Chu Tự Hàn sửng sốt: "Sao lại trở về mình, phải tôi phải luôn ở cùng chỗ với ấy sao?"

      John nhàng tằng hắng cái : "Sở Dĩnh trở về thăm mẹ ấy rồi." Lúc này Chu Tự Hàn mới buồn bực, sao, chính mình nơi ở này, cho tới bây giờ nàng kia về thăm nhà, cố ý gọi điện thoại tới để gọi Sở Dĩnh trở về, lại có chút do dự, mẹ con này sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm cũng giống nhau, Sở Dĩnh cũng có chút việc bận trở về, vừa mới trở về mình lại gọi điện thoại tới, khẳng định nàng kia cho là cố tình gây , ngay cả quan tâm cũng quan tâm tới.

      Vì vậy lúc Chu Tự Hoành gọi điện thoại tới đây, Chu Tự Hàn khó chịu, vừa nhìn là số lạ gọi tới, nhận xong tức giận rống lên tiếng: " là ai ? Gọi lầm rồi. . . . . ." Chu Tự Hoành nhíu nhíu mày: " là Chu Tự Hoành." Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.

      Chu Tự Hàn mới cười ha ha : "Sao dùng số cũ gọi cho em hả, hại em còn tưởng rằng là điện thoại quấy rầy." Chu Tự Hoành lười phải nghe nhảm, thẳng: "Cậu muốn điều tra về Sở Dĩnh, là muốn lật lại bản án cho cha ấy hay là muốn biết chuyện của ấy và Lăng Chu?"

      Chu Tự Hàn vừa nghe, sắc mặt liền xuống: " ấy và Lăng Chu đó là người tình cũ à?" Chu tự Hoành : " Chuyện này có chút phức tạp, câu đôi câu hiểu, tại bảo người ta đưa tài liệu qua cho cậu, lát nữa chính cậu xem , còn có Sở Dĩnh này, nếu như phải là nghiêm túc, bằng quên , đừng làm ra chuyện, tóm lại, chính cậu suy tính nặng ."

      Trợ lí Từ cúi đầu nhìn qua đồng hồ, cũng sắp tám giờ rồi, từ xế chiều binh sĩ thẳng lưng đưa túi tài liệu đến, Chu tổng ra khỏi phòng làm việc, buổi tối cơm cũng ăn, tiểu muội đưa trà vào khi ra ngoài liền kéo vang lên báo động cấp , vậy đại biểu tâm tình Chu tổng cực kém, bọn họ cũng phải cẩn thận.

      Đến lúc tan việc, người trong văn phòng giống như chạy trối chết, từng người chạy nhanh, chạy được, phải chấp nhận ở chỗ này. ra gần đây tâm tình Chu tổng cũng tồi, còn khó được dễ dàng, cũng biết lúc này thế nào, trong lòng thầm, chợt cửa phòng làm việc mở ra, Chu tổng vẻ mặt như đưa đám ra, chạy thẳng tới thang máy, người phát tán ra lệ khí, trợ lí Từ khỏi run run chút, gấp rút theo. Theo tới tầng dưới, Chu tổng bỏ rơi cũng bỏ , trực tiếp lên xe, ầm tiếng, xe liền ra ngoài, sức mạnh này là tìm người nào liều mạng .

      Chu Tự Hàn bị chọc tức, cũng biết mình rơi vào nông nỗi này như thế nào rồi, biết Sở Dĩnh thích , , vui khi theo , nhưng lại thích , trừ khi vừa bắt đầu dùng thủ đoạn uy hiếp quay về, sau này cũng muốn móc tim móc phổi cho .

      trong lúc qua lại với thể đụng vào người phụ nữ khác, lại có đụng, mặc dù khi vừa bắt đầu có chút kỳ cục, nhưng bây giờ cũng muốn thay đổi, coi chừng bảo bối nhà cái còn kém. Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.

      mặc dù người phụ nữ này lạnh lùng, cũng có tâm chứ, , đúng, Sở Dĩnh thể có tâm, trong lòng của tràn đầình bóng người đàn ông, Lăng Chu, con mẹ nó Lăng Chu, cái gì đều là giả, đây mới là , quên bản thân mình, trong lúc mang bệnh mơ mơ màng màng nỉ non gọi tên, xu quan hệ và Chu Tự Hàn cũng có, luôn tập trung nghĩ về người là Lăng Chu, thậm chí còn từng có đứa bé của Lăng Chu, đây quả thực là chuyện mà Chu Tự Hàn cách nào chịu được nhất.

      Suy đoán của hoàn toàn chính xác, Lăng Chu và đâu chỉ đơn giản là người tình cũ như vậy, hai người thương từ trung học cơ sở, chuyện chính là sáu năm, tất cả lần đầu tiên của Sở Dĩnh, từ thân đến tâm tất cả đều cho Lăng Chu, Sở Dĩnh bên người lúc này, chính là vỏ bọc bị đào rỗng, vô tâm vô tình, vĩnh viễn cũng , vĩnh viễn. . . . . .

      Hai chữ này làm Chu Tự Hàn nhịn được phát rét khắp cả người, từ khi sinh tới giờ, lần đầu cảm thấy có đồ vật phải muốn là có thể thao túng được, cho dù nắm ở trong tay, cũng thấy chính là của , mẹ nó uất ức. Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.

      Chu Tự Hàn lái xe ra khỏi nội thành, theo đường núi, trực tiếp lái đến đỉnh, nhảy xuống xe, tựa vào nắp động cơ xe hút thuốc lá, Chu Tự Hàn cảm thấy, mình uất ức nhất còn phải là bị Sở Dĩnh cho lừa gạt rồi, về sau bị lừa gạt, còn do tự chủ thương .

      Trước kia khi Sở Cảnh Sơn chưa có xảy ra việc gì, Sở Dĩnh sinh ra lớn lên đều là thuận buồm xuôi gió, gia đình như vậy, chỉ có đứa con , có thể cưng chiều sao, từ tấm hình chụp lúc học trung học là có thể nhìn ra, khi đó Sở Dĩnh có bao nhiêu vui vẻ, Chu Tự Hàn cũng có chút dám nghĩ đến, về sau cha gặp chuyện may, Sở Dĩnh phải chịu đựng bao nhiêu áp lực rồi, từ thiên chi kiêu nữ trở thành con tham quan, đây phải là từ giàu đến nghèo, từ cao tới thấp đơn giản như vậy, lòng người dễ thay đổi, nhân tình lạnh ấm, bỏ đá xuống giếng, lúc ấy, còn là mới ngoài hai mươi tuổi, rốt cuộc gắng gượng trôi qua như thế nào, Chu Tự Hàn vừa nghĩ liền nhịn được đau lòng, ấy lừa gạt như vậy, còn đau lòng, còn có uất ức hơn so nơi này à.

      Chu Tự Hàn dập tắt tàn thuốc, tâm tình hơi bình phục chút, lý trí bắt đầu có trật tự để tỉnh táo phân tích, giống như trai , quên , chết cũng thể nào, nếu thể quên , phải tìm cách, để cho quên tên Lăng Chu đó , biện pháp tốt nhất chính là lật lại vụ án của cha , để cho biết , cha chính là do cha của Lăng Chu làm hại, thù giết cha đội trời chung, cũng tin, còn có thể nhớ thương tiểu tử họ Lăng kia như vậy, chỉ là chuyện này có chút khó làm, phải làm sao để lưu lại dấu vết. Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.

      Chu Tự Hàn trầm ngâm hồi lâu, chợt nhớ tới người quan trọng, Trần Tư Yến, người phụ nữ này là mấu chốt, xem ra tên tiểu tử họ Lăng kia cũng nghĩ ra, cha nhìn nghiêm chỉnh thế, còn có tình nhân trong bóng tối như vậy, huống hồ, bây giờ người phụ nữ này còn muốn vào nhà Kiến Quốc, mẹ nó đúng là tai họa.

      Suy nghĩ , Chu Tự Hàn đè ép lửa giận trong lòng, lái xe trực tiếp tới dưới nhà Sở Dĩnh, xuống lầu dưới phát cái trong tin nanh ngắn : "Cho em năm phút đồng hồ để xuống đây cho , dám xuống, liền lên, coi như gặp cha mẹ vợ trước thời hạn rồi. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :