1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh (67+2PN) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Trở về

      Edit: Maya

      Tới nước này, theo như tính cách bá đạo của Chu Tự Hàn, có cự tuyệt thêm nữa cũng vô dụng, nhưng dì cả {kinh nguyệt} quả là đến thăm , Chu Tự Hàn muốn cũng làm được, đến lúc đó ta nhất định bức bách muốn chết !

      Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Dĩnh nhanh chóng thả lỏng tâm tình rồi nhắm nghiền mắt, để mặc Chu Tự Hàn cởi chiếc áo choàng tắm của ra, bắt đầu hôn lên người , rồi liếm, hết sờ soạng lại nhào nặn. . . . . .

      Chu Tự Hàn cuối cùng có thể thu món đồ chơi mình thích vào tay, món đồ chơi mà cực kỳ thích. Vóc người của Sở Dĩnh tương đối khá, eo mông cong, cho dù là trước kia, Chu Tự Hàn cũng cực kỳ hứng thú với cơ thể , bằng , cũng giữ ở cạnh hơn năm, cộng thêm gần đây có tiếp xúc này kia với phụ nữ khác, Chu Tự Hàn làm sao dễ dàng bỏ qua cho Sở Dĩnh.

      Bàn tay to di chuyển xuống phía dưới, đây hẳn là muốn cởi quần lót của , Sở Dĩnh cảm nhận được ý đồ của ta, thể tiếp tục giả bộ được nữa, mắt trừng lớn đầy tức giận nhìn ta chằm chằm: "Chu Tự Hàn, có phải tên biến thái , dì cả tới thăm tôi, vậy mà cũng nhịn được, muốn tìm người khác rồi làm gì làm, tôi quản."

      Chu Tự Hàn bị Sở Dĩnh mắng mấy câu trái lại vô cùng vui vẻ: "Bảo bối, biết em lúc nào cũng ước tìm người phụ nữ khác, sau đó em có thể nhân cơ hội mà phủi mông chạy . Nhưng có ngốc, thời gian lâu như vậy mà chúng ta vẫn chưa làm chuyện đó, thế nào rồi cũng phải đối mặt, tới đây, bảo bối, mở rộng chân ra chút. . . . . ."

      Sở Dĩnh mất nửa ngày mới hiểu Chu Tự Hàn cái gì, mặt khỏi đỏ bừng, ra người đàn ông này nảy sinh ham muốn biết xấu hổ với lần nữa, Sở Dĩnh muốn cùng ta biết xấu hổ. Bỗng ‘xoạt’ tiếng, quần lót Sở Dĩnh hoàn toàn bị xé rách . . . . .

      "Đây là cái gì?" Chu Tự hàn gẩy gẩy dây kéo lộ ra bên ngoài, Sở Dĩnh muốn chết cho xong, mỗi tháng ra nhiều lắm, cho nên thích dùng tampon (Tampon là loại băng vệ sinh hình giống chiếc que) hơn, cảm thấy sạch nhàng khoan khoái, lại nghĩ rằng chuyện riêng tư như thế mà ngày kia phải giải thích cho Chu Tự Hàn.

      Sở Dĩnh đẩy tay ta ra, ngồi dậy: "Chu Tự Hàn, tôi vừa xấu hổ lại rất mệt mỏi, có thể để cho tôi ngủ hay ." Chu Tự Hàn đảo mắt mấy vòng, chợt nhớ tới lần trước từng nghe Tinh Huy quảng cáo món đồ vệ sinh của nữ giới, lúc ấy có nhìn vài lần, dường như chính là vật này, biết mình vừa mới chọc giận Sở Dĩnh.

      Nghe phụ nữ trong thời gian này tính khí đều tốt cho lắm, mặc dù tính khí phụ nữ là xấu, nhưng chưa bao giờ quan tâm, thế mà lúc này lại quan tâm Sở Dĩnh, hơn nữa tính của chẳng phải sớm lĩnh giáo rồi ư, dù sao người là của , còn nhiều thời gian, cũng nhất định phải làm ngay lập tức.

      ôm Sở Dĩnh, hôn xuống mấy cái rồi dỗ : "Được, được, để bảo bối nhà ta ngủ, chỉ là, tại muốn ngủ cũng ngủ được. . . . . ." xong lại áp vào tai Sở Dĩnh giọng : " kìm nén mấy tháng rồi, bảo bối giúp ?"

      Sở Dĩnh cau mày quét mắt nhìn ta cái, người đàn ông này sớm cởi áo choàng tắm ra, hai người tại căn bản đều mặc gì, đỡ chút, đắp nửa bên chăn, Chu Tự Hàn lại trần trụi ngồi ở giường, vật nanh ác kia dựng thẳng đứng, đầu đỏ ửng như máu.


      Sở Dĩnh quay đầu chỗ khác, thấy cửa ải này có chút khó khăn, Chu Tự Hàn nhìn thay đổi như vậy, chợt nhớ tới Sở Dĩnh trước kia ở giường rất biết điều, căn bản chỉ nhìn ánh mắt của , Sở Dĩnh liền biết muốn làm gì, vô cùng nhạy bén, nhưng bây giờ nhìn cái bộ dạng được tự nhiên kia, ràng chính là muốn, vui, Chu Tự Hàn cảm thấy chính mình bị coi thường, Sở Dĩnh như vậy, nỡ ép buộc .

      Chu Tự Hàn hôn xuống cái miệng nhắn của , giảm đòi hòi xuống, : " muốn dùng miệng, dùng tay được ? Bảo bối, lát nữa người đàn ông của em mắc nghẹn mà sinh bệnh chết, lúc ấy em có khóc lóc cũng tìm ra người như đâu."

      Sở Dĩnh hừ tiếng trong lòng, lòng thầm : nếu mắc bệnh, vui mừng còn kịp ấy chứ, nghĩ lại Chu Tự Hàn tối nay chắc chắn thể đàng hoàng, lấy tay miễn cưỡng cũng tốt hơn dùng miệng.

      Chỉnh đốn lại tâm lý, Sở Dĩnh đưa tay tới, mới vừa cầm còn chưa có di chuyển, Chu Tự Hàn sảng khoải hừ vài tiếng, Chu Tự Hàn cũng buồn bực, hôm nay vì sao suy bại thành như vậy rồi, vừa mới bị bàn tay bé của Sở Dĩnh đụng, cảm thấy thoải mái vô cùng, chê di chuyển chậm, đưa tay cầm lấy bàn tay bé của Sở Dĩnh, tự di động, đồng thời cúi người hôn Sở Dĩnh, hơi thở càng ngày càng nặng nhọc, rốt cuộc gầm tiếng, bắn lên tay Sở Dĩnh. . . . . .

      Chu Tự Hàn trì hoãn lát, chờ trận mỹ tình kia qua , mới xuống đất vào phòng tắm cầm khăn lông nóng vội tới lau tay Sở Dĩnh, dọn dẹp sạch , rồi ôm Sở Dĩnh vào trong ngực, trong chốc lát chìm vào giấc ngủ.

      Sở Dĩnh ngược lại ngủ được, lâu bị đàn ông ôm ngủ như vậy, huống chi còn phải là Lăng Chu, lúc này dù nhắm mắt lại, Sở Dĩnh cũng thể xem Chu Tự Hàn thành Lăng Chu, Lăng Chu ôm như vậy, điệu bộ này của Chu Tự Hàn, giống như sợ chạy mất vậy, kiềm chặt cả người trong lòng ta, cái tay trượt từ cổ , cái tay khác vòng qua eo , biết xấu hổ đặt ở trước ngực , thỉnh thoảng xoa lại nắn. . . . . .

      Điểm duy nhất mà Chu Tự Hàn giống với Lăng Chu, đó chính là hai người đều giống như lò lửa lớn, đầy sức nóng, làm chân tay Sở Dĩnh ấm lên rất nhanh, thậm chí có chút nóng ran.

      Cuối cùng Sở Dĩnh cũng ngủ thiếp , lúc tỉnh lại, chỉ nghe thấy thanh Chu Tự Hàn chuyện điện thoại: " phải tôi , ngoại trừ《Thanh Liên》, công việc gì Sở Dĩnh cũng có thể tiếp nhận đó sao? Ông nghe hiểu những gì tôi ..., hay già nên hồ đồ rồi. . . . . ."

      John khỏi cười khổ tiếng, lòng mắng thầm, già nên hồ đồ ư, tôi nghĩ là Chu tổng dại đến hồ đồ có, nhờ 《 Thanh Liên 》, Sở Dĩnh xem như người mới có tiềm lực nhất trong Tinh Huy, nếu như giành được giải thưởng《 Thanh Liên 》, Sở Dĩnh coi như chiếm được chỗ đứng màn ảnh lớn, sau này khẳng định nghiệp diễn xuất xuôi gió xuôi nước, đấy là còn chưa kể, Sở Dĩnh tỏa sáng, mang tới lợi ích trực tiếp cho Tinh Huy, buông tha Sở Dĩnh, chính là tổn thất lớn với Tinh Huy, cho dù Sở Dĩnh quan tâm tới làng giải trí, nhưng John cảm thấy, Sở Dĩnh là diễn viên trời sinh, ngay cả Lý Xuyên cũng như vậy, khả năng của Sở Dĩnh ở trước ống kính là thiên phú, rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp, dốc hết cả đời cũng làm được, lúc ấy John nghe mà kích động thôi, nghĩ tới ngày nào đó Sở Dĩnh được chú ý, người đại diện như ông ta cũng có cảm giác thành công.

      John xoa xoa tay chỉ muốn cho Chu tổng quyền chết tươi, John hiểu hơn ai hết, Làng Giải Trí là chốn tàn khốc như thế nào, mặc kệ bây giờ thành công bao nhiêu, khi mất ánh hào quang, mau chóng bị quần chúng quên lãng, huống chi Sở Dĩnh chỉ là người mới, 《 Thanh Liên 》 tuyên truyền thông báo, Sở Dĩnh có thể , nhưng cái quảng cáo tuyên truyền công ích này của Phủ Thị Chính, là cơ hội khó khăn lắm mới có được.

      John nghĩ tới chuyện tốt như vậy lại đến, nhất là với Sở Dĩnh, hàng năm có ít người hợp tác với nhà nước làm quảng cáo, nhưng hầu hết là người cũ, bình thường đều là những ngôi sao có tầm ảnh hưởng lớn, lần này nhà nước lựa chọn Tinh Huy, đó là cơ hội ngàn năm có , sao có thể cự tuyệt.

      Mặc dù có khá nhiều tin tức về Chu tổng, nhưng trong mắt nhà nước hầu hết chỉ là hình ảnh hàng năm quyên tiền làm việc từ thiện.

      Nghĩ đến đây, John tận tâm khuyên bảo: "Chu tổng, lợi ích từ quảng cáo là hành động biểu ủng hộ với công tác tuyên truyền của nhà nước, từ đó nâng cao hình ảnh Sở Dĩnh, hình ảnh công ty, Sở Dĩnh ở chỗ ngài phải , tôi muốn trực tiếp trao đổi với ấy . . . . . ."

      Chu Tự Hàn nghiêng đầu nhìn Sở Dĩnh bước xuống giường rồi vào phòng tắm, câu vào điện thoại di động: "Chuyện này để sau . . . . . ." Trực tiếp nhấn nút ngắt cuộc gọi, tới cửa phòng tắm, gõ hai cái: "Em muốn ăn gì? Để bảo giúp việc chuẩn bị."

      Sở Dĩnh ngồi bồn cầu, chỉ cảm thấy Chu Tự Hàn hơi có vấn đề, ở nhà xí, ta lại hỏi muốn ăn gì? đành qua loa đáp lại: "Gì cũng được." Cũng quan tâm ta nữa.

      Sở Dĩnh rửa mặt xong, vừa ra khỏi phòng tắm liền bị Chu Tự Hàn lôi tới góc phòng ngủ rồi dừng lại trước cánh cửa, lần trước vội vã quay lại, căn bản chú ý bài bố của phòng ngủ, chỉ nhớ mỗi phòng tắm, giờ mới phát , ra là góc bên này còn có cánh cửa.

      Sở Dĩnh đoán là phòng cất quần áo của Chu Tự Hàn, người đàn ông này biết hưởng thụ cuộc sống, từ quần áo người có thể nhìn ra ta là người có con mắt thưởng thức, Chu Tự Hàn đưa tay đẩy cánh cửa kia, trong phòng này chứa đầy quần áo và trang sức mới tinh của phụ nữ, cần nhìn bảng hiệu cũng biết, đây đều là những món đồ xa xỉ mới tinh.

      Quần áo, giày dép mũ nón, trang sức, thiếu thứ gì, Sở Dĩnh còn dè dặt chưa dám phỏng đoán cái giá trời của căn phòng chứa đồ này, Chu Tự Hàn nắm tay , đeo vào cổ tay chiếc vòng phỉ thúy, nhìn chung quanh chút, : "Làn da trắng của em, mang Phỉ Thúy ngược lại rất hợp, trước tiên cứ đeo cái này, hôm nào rảnh, dẫn em Miến Điện chơi, có người bạn ở bên đó làm về đá quý, lúc ấy đổi cho em cái vòng pha lê đẹp nhất."

      Sở Dĩnh nhìn chiếc vòng cổ tay, thô lỗ đoán chừng so lần chia tay trước, vòng tay này đắt hơn chỉ vài lần, Chu Tự Hàn luôn hào phóng với phụ nữ, tiêu tiền do dự, đáng tiếc những thứ đồ này đối với Sở Dĩnh mà , có sức hấp dẫn lớn như vậy.

      Sở Dĩnh cầu quá cao về vật chất, cho dù năm đó là thiên kim tiêu thư của Phó Tỉnh Trưởng, cũng hề coi trọng những thứ này, cho rằng tiền đủ dùng là tốt rồi, mặc dù khi đó quần áo mặc người đều rất tốt, nhưng cảm thấy có gì khác biệt so với tại, bố mẹ rất cưng chiều , ăn dùng đều là thứ tốt nhất, cho nên thể nào hiều được lý do bố tham ô.

      Chu Tự Hàn nâng gương mặt lên, chăm chú nhìn hồi lâu rồi : "Thế nào? thích à?" Chu Tự Hàn thu lại nụ cười mặt, bắt trợ lý Từ bận rộn cả sáng, vì muốn cho niềm vui ngạc nhiên, bây giờ xem ra là nhiều chuyện rồi.

      Chu Tự Hàn trước nay chưa từng lấy lòng người phụ nữ nào như vậy, nhưng nét mặt Sở Dĩnh cho biết, cái ngạc nhiên này hề làm rung động, mắt Sở Dĩnh khép hờ: "Chu Tự Hàn, kỳ cần làm mấy chuyện này, tôi thích hay có liên quan gì?"

      Sắc mặt Chu Tự Hàn dần trầm xuống, tâm tư sáng sớm rất tốt cuối cùng bị Sở Dĩnh phá hư, ràng là muốn cho , mặc kệ làm cái gì, quan hệ giữa chẳng qua là cuộc giao dịch thôi, phải tự nguyện, là ép buộc .

      Chu Tự Hàn bắt đầu hoài nghi Sở Dĩnh có phải phụ nữ hay , làm sao tim phổi lại có thể lạnh như thế, phụ nữ được đàn ông đối đãi như vậy, ít nhất cũng phải làm ra cái dáng vẻ vui mừng chút rồi đến đây! ngược lại. . . . . .

      Chu Tự Hàn thất vọng đè nén nỗi tức giận, rốt cuộc vẫn thể kiềm chế, từ kẽ răng bật ra câu: "Em đúng là người phụ nữ biết tốt xấu." lời vừa xong, liền xoay người rời , bỏ lại Sở Dĩnh mình trong phòng ngủ. . .
      Hale205Xu trần thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26

      Edit: Maya

      Sở Dĩnh đoán Chu Tự Hàn tức giận như vậy hẳn ra ngoài tìm niềm vui mới, thế thi có thể thoải mái ở đây rồi, khỏi phải sống chung phòng với tên cầm thú kia, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm hơn là tên cầm thú này còn trong thời kỳ động dục, chỉ là Sở Dĩnh nghĩ mãi ra, rốt cuộc lúc nào mới phải kỳ động dục của Chu Tự Hàn.

      Sở Dĩnh tiến vào phòng chứa đồ nhìn vòng, nơi này giống cửa hàng chuyên kinh doanh về quần áo và trang sức, kiểu dáng, mẫu mã đều vô cùng phong phú, dù sao hôm nay cũng ra ngoài, mặc rộng thùng thình là thoải mái nhất, liền tìm quần áo thể thao, phải có, chỉ là màu sắc có chút. . . . . .

      Sở Dĩnh nhìn những bộ đồ thể thao treo ngay ngắn móc, phấn lam, phấn tím, phấn hồng, phấn lục, trán khỏi xuất mấy vạch đen, Chu Tự Hàn này mà thưởng thức cái gì, ta nghĩ bao nhiêu tuổi vậy, gần ba mươi mặc mấy thứ này lên người, dễ nghe chút chính là giả bộ nai tơ .

      Sở Dĩnh nhớ lại cái thời mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, cũng có mặc qua những màu sắc tươi sáng như vậy, cùng lắm là cái lần mẹ bắt mặc bộ đồ đỏ thẫm, kiều diễm và non nớt là hai việc hoàn toàn khác nhau.

      Sở Dĩnh nhìn xung quanh, lòng nảy sinh nghi ngờ nghiêm trọng đối với sở thích cổ quái của Chu Tự Hàn, cuối cùng vẫn đành mặc bộ quần áo thể thao đỏ thẫm, chất liệu tốt, rất thoải mái, Sở Dĩnh nghĩ lát nữa ăn cơm xong nhất định phải ra ngoài vườn hoa dạo, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra, vườn hoa sau khi sửa sang lại cực kỳ mới lạ.

      Tiếc là Sở Dĩnh từ lầu thấy Chu Tự Hàn ngồi trước bàn ăn, tức giận mặt biến mất, ánh mắt nhìn giấu nổi kinh ngạc.

      Bình thường Sở Dĩnh đều mặc trang phục màu trắng đơn giản thuần khiết, Chu Tự Hàn còn nhớ , năm đó nhìn trúng là lúc mặc người bộ sườn xám đỏ tươi, mặc dù hề trang điểm đậm, nhưng loại hương vị Thượng Hải xưa cũ này, rất là quyến rũ người khác, làm đêm đó cực kỳ muốn , hôm nay, càng làm kinh ngạc.

      thân đỏ thẫm cùng khuôn mặt nhắn xinh đẹp, ánh nắng chiếu gương mặt khiến làn da tựa hồ trong suốt, ngũ quan càng thêm thanh thoát kiều diễm bất phàm, tóc tùy ý thắt bím đuôi ngựa, nhìn qua vô cùng trẻ trung làm Chu Tự Hàn có chút ghen tỵ, hơn nữa sau khi chọc tức , xem ra chút hối hận cũng có, nhìn bằng đôi trong mắt trong sáng mang theo vài phần ngoài ý muốn.

      Chu Tự Hàn nhịn được hừ tiếng, khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định là cho rằng tức giận mà tìm người phụ nữ khác, sau đó có thể thuận lợi thoát khỏi , khá lắm, Sở Dĩnh càng như vậy, Chu Tự Hàn càng muốn biết, sau khi thích như thế nào?

      Chu Tự Hàn căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, muốn phụ nữ thích quá dễ dàng, dù thích , cũng thích tiền của , vì tiền, những người phụ nữ đó có thể dẹp ỏ hết thảy tự tôn để làm vừa lòng , Sở Dĩnh ngay từ đầu giống họ, đây đều là diễn trò, phải , ra Sở Dĩnh cũng tính là quá thông minh, chẳng lẽ hiểu, nếu chỉ muốn thoát khỏi mà mỗi ngày đều trưng ra bộ dáng muốn nhìn thấy như vậy, liền khơi dậy ham muốn chinh phục của , đàn ông thích nhất những thứ mình có được nên làm sao có thể dừng tay, chính là muốn Sở Dĩnh hoàn toàn khuất phục.

      Sở Dĩnh do dự mấy giây mới cất bước xuống tầng, gian tầng dưới tương đối trống trải, hoàn toàn xây theo kết cấu mở, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất phía bên kia, phủ kín sàn nhà màu kem, cả phòng khách tầng cũng như đầy ắp hương vị của mặt trời, sắc màu chủ điệu là màu sáng , Chu Tự Hàn hình như thích gam màu sáng, hôm nay ta cũng mặc bộ quần áo rộng rãi sáng màu.

      Nếu như phải đối với ta có chút hiểu biết, lần đầu gặp mà , bề ngoài Chu Tự Hàn rất dọa người , tương đối nghiêm túc, ta đẹp trai thua Lăng Chu, nhưng Chu Tự Hàn bá đạo hơn, cũng trầm hơn so với Lăng Chu nhiều, Sở Dĩnh tự nhiên cảm thấy ánh mặt trời thích hợp với Chu Tự Hàn.

      Mặc dù chỉ nhìn thấy tia tán thưởng thoáng qua trong mắt Sở Dĩnh vẫn khiến tâm tình Chu Tự Hàn tốt hơn nhiều, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi giữa hai người còn là thoải mái, tới dắt tay của tới cạnh bàn ăn.

      bàn toàn bộ là món ăn kiểu Trung Quốc, cháo, bánh bột mì, tiểu dưa muối, còn có quả trứng gà luộc, đồ ăn đơn giản như vậy, lại được chế biến tương đối khéo léo, có thể thấy được tài nấu nướng của người này vô cùng tinh xảo.

      Chu Tự Hàn lúc ăn khác người thường mấy, vừa xem tạp chí vừa thỉnh thoảng nhìn qua Sở Dĩnh, dáng vẻ ăn cơm của Sở Dĩnh rất tao nhã, chỉ ăn cơm, từ rất nhiều phương diện đều có thể nhìn ra,Sở Dĩnh được dạy dôc rất tốt, cùng tình cảnh quẫn bách nay rất thích hợp, mặc dù gặp khó khăn, nhưng cỏ loại khí chất ngấm vào xương cốt Sở Dĩnh, dùng ngôn ngữ của cụ , là cốt khí, Chu Tự Hàn lại cảm thấy, là kiêu ngạo, thuộc về sở dĩnh , trong mọi tình huống đều hề mất kiêu ngạo.

      Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

      Chu Tự Hàn càng ngày càng hiếu kỳ hơn hai mươi năm trước Sở Dĩnh rốt cuộc trải qua cuộc sống như thế nào, trong tài liệu nhân của Sở Dĩnh viết rất đơn giản, mẹ: Nhạc Thu Mạn, cha: qua đời, ngoài ra còn mối quan hệ thân thích nào hết, mẹ con đều cùng dạng.

      Sở Dĩnh trải qua học tập tương đối tốt, trường chuyên cấp 3, đại học danh tiếng, nghĩ đến như Sở Dĩnh ở đại học nhất định là nhân vật chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng: ý là người nổi bật nhất), cao cao tại thượng, xinh đẹp kiêu ngạo, giống như tiên nữ đứng đám mây mắt nhìn xuống chúng sinh đều là phàm phu tục tử, Chu Tự Hàn nghĩ, nếu như ở đại học gặp được như thế, mặc kệ thích hay , cũng phải thu vào tay, cho nên vô cùng hiếu kỳ Sở Dĩnh thích mẫu đàn ông như thế nào, đến cùng vẫn chẳng thèm ngó tới .

      "Sở Dĩnh, người đàn ông trước kia của em mạnh mẽ hơn sao?" "Gì cơ?" Sở Dĩnh thiếu chút nữa sặc ra ngụm cháo, đặt cái muỗng xuống châm chọc : "Chu Tự Hàn, rảnh rỗi muốn kiếm chuyện phải ? Theo tôi được biết, cái ria mép của Chu tổng cũng vượt qua mọi quốc tịch chủng tộc rồi, so với , người trước kia của tôi, căn bản đáng để nhắc tới."

      Chu Tự Hàn nhíu mày cười: "Nếu như em cảm thấy hứng thú với những người phụ nữ trong quá khứ của , có thể kể cho em nghe sót chữ, em sao?" Sở Dĩnh cau mày nhìn ta, nhẫn tâm cự tuyệt: "Đây là chuyện đời tư của tôi, thứ lỗi cho tôi thể trả lời."

      Chu Tự Hàn cũng cảm thấy mình hơi chút quá phận, tính toán chuyện cũ là hành động có phẩm chất: "Được được, coi như chưa , có chuyện cần thương lượng với em, bộ thị ủy có quảng cáo tuyên truyền công ích muốn em làm mẫu ảnh, nội dung chủ đề về bảo vệ truyền thống văn hóa, có lẽ vì mối quan hệ của em với Côn Khúc trong Thanh Liên, ý em thế nào?"

      Sở Dĩnh tùy ý : " là công ích chụp ! Tôi cùng u Phỉ còn có giao ước hơn nửa năm, cũng thể lui liền lui.”

      Nhắc đến u Phỉ, Chu Tự Hàn nhịn được nhớ tới Hàn Chấn, mình tại sao cản cũng thể ngăn lại, Hàn Chấn rốt cuộc ăn cơm mấy lần với Sở Dĩnh, xì căng đan của hai người lần sao liền rất nóng, Chu Tự Hàn nhìn ra được, Hàn Chấn có ý với Sở Dĩnh, còn Sở Dĩnh nghĩ gì, biết, ít nhất Chu Tự Hàn cảm thấy thái độ của Sở Dĩnh đối với Hàn Chấn tốt hơn so với mình.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Tự Hàn càng thêm lạnh lại có chút thoải mái: “Về sau gặp gỡ Hàn Chấn, em đứng xa chút cho , muốn người phụ nữ của mình cùng Hàn Chấn có quan hệ minh bạch.”

      Sở Dĩnh ngẩn người lúc liền bị Chu Tự Hàn phân phải trái chọc cười mà vui hẳn lên: “Chu Tự Hàn, cảm thấy rất buồn cười ư, đây là làm quan muốn phòng cháy, cho dân chúng thắp đèn, bình thường gặp gỡ Hàn tổng, đều hề có mục đích xấu, nếu thích, giúp tôi xử lý giao kèo với u Phỉ , nếu vậy, tôi còn cơ hội tiếp xúc với Hàn tổng nữa, tôi cầu còn được đấy.”

      Chu Tự Hàn hừ tiếng: “ là tốt bụng nhắc nhở thôi, đừng để đến lúc đó lấy đỉnh nón xanh cho cài nút (đội xanh: bị phản bội). Chu Tự Hàn này cũng coi tiền như rác nữa.”

      Sở Dĩnh đẩy ghế ra đứng lên, lười phản ứng lại Chu Tự Hàn, người đàn ông này quả phải loại người có thể lý, Sở Dĩnh vốn muốn ra vườn hoa dạo chút giờ tâm tình hoàn toàn bị Chu Tự Hàn phá hư, trực tiếp lên tầng.

      Bên ngoài phòng ngủ có sân thượng lớn, đặt bộ bàn ghế màu trắng đơn giản, Sở Dĩnh ngồi ghế, bị ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm cơ thể, tự nhiên buồn ngủ, mắt nhắm lại, còn chưa ngủ ngửi thấy hương trà mát lạnh.

      Sở Dĩnh mở mắt ra, phát Chu Tự Hàn biết từ lúc nào ngồi ghế đối diện, bàn giữa hai người bày bộ trà cụ bằng thủy tinh được chế tác vô cùng tinh xảo, hương trà phảng phất thấm vào lòng người.

      Chu Tự Hàn rót ly trà đưa cho , đây coi là biểu tượng xin lỗi sao? Sở Dĩnh cũng muốn tiếp tục cùng chính mình tranh chấp, trước thái độ nghiêm túc của Chu Tự Hàn đành phải đầu hàng, nhận lấy chén trà uống hớp, khỏi tán thưởng: “Trà ngon, là Tín Dương mao tiêm?”

      Chu Tự Hàn cười : “Em cũng biết phân biệt hàng tốt, bảo bối à đừng lộn xộn nữa được , bây giờ vì em tính khí cũng thu lại, tính khí em có phải hay cũng nên sửa đổi chút, tâm tình hai ta mỗi ngày đều có thể thoải mái hơn, có gì tốt.”

      Sở Dĩnh trong lòng phát ra thanh xem thường, lời này từ miệng Chu Tự Hàn ra giống hài kịch, ta hỉ nộ vô thường, giống hệt người bệnh tâm thần còn thu lại.

      Chu Tự Hàn cầm tay kéo tới ôm Sở Dĩnh vào trong ngực, thái độ khiêm nhường dụ dỗ nàng: “Bảo bối, lời là nghiêm túc, chỉ cần em cáu kỉnh với , bảo đảm mọi chuyện sau này đều chiều ý em, buổi chiều có hẹn với Kiến Quốc chơi bóng, em với ?”

      Sở Dĩnh biết những chuyện xã giao này của đàn ông, phụ nữ chẳng qua chỉ là vật trang trí để khi đàn ông ở cùng chỗ so sánh với nhau, so sánh xem vợ ai hiền hậu hơn, so xem con nhà ai thông minh hơn, so xem người tình của ai xinh đẹp trẻ tuổi hơn, đây là hư vinh của đàn ông.

      Năm đó Lăng Chu cũng ngoại lệ, mỗi lần gặp gỡ bạn bè liền mang theo khiến ai nấy ước ao câu: “Lăng Chu, tiểu tử này có diễm phúc, lừa ở đâu được vợ xinh đẹp như vậy.” Những lúc ấy, Lăng Chu lại dương dương tự đắc, chuyện này vốn rất nhàm chán, nhưng nam nhân luôn làm biết mệt.

      Có điều, Sở Dĩnh ngờ gặp lại Lăng Chu, tính ra cũng kỳ quái, hai người xa cách nhau suốt sáu năm cũng hề gặp, sau khi thấy nhau, liền giống như đến nơi nào cũng có thể đụng phải, đây có tính là nghiệt duyên .

      Cao Nhĩ Phu họp mặt gần khu biệt thự mà Chu Tự Hàn sống, dù lái xe bộ cũng xa lắm, mặc dù ở gần như vậy, Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh lại đến muộn nhất.

      Nhìn thấy bọn họ, Kiến Quốc cùng Trần Bân hai mắt nhìn nhau, tâm ngừng kêu gào đây là chuyện gì vậy! Oan gia cuối cùng cũng đuổi đến nơi rồi, nếu Chu Tự Hàn quan tâm nhiệt tình tới Sở Dĩnh, ngộ nhỡ nhìn ra Sở Dĩnh cùng Lăng Chu có gì gì đó rồi ăn dấm chua, mấy người bọn ai cũng đừng mong yên ổn, nhưng nếu gặp nhau, chào hỏi cũng thực phải, huống chi ngoài Lăng Chu còn có Hàn Chấn, họp lại chắc thành nồi dấm lớn rồi…
      Last edited by a moderator: 3/9/14
      Hale205, Xu trầnthanhthao thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tu dinh huong

      Chương 27

      "Lão đại, chị dâu, các người tới. . . . . ." Kiến Quốc lời này ra ngoài, chính mình cũng cảm thấy nghĩ đằng nẻo, Chu Tự Hàn rất kỳ quái nhìn ta cái.

      Buổi tối ngày đó chạm mặt với Lăng Chu, lại bị Sở Dĩnh vội vã túm , căn bản có ấn tượng gì, Chu Tự Hàn đối với Hàn Chấn lại có mấy phần kiêng kỵ, hơn nữa buổi sáng bởi vì Hàn Chấn và Sở Dĩnh vừa mới náo loạn chút, buổi chiều nay liền gặp được, thể chút xui xẻo.

      Chu Tự Hàn theo bản năng ôm lấy hông của Sở Dĩnh, chuyện cùng Hàn Chấn: " Sao hôm nay Hàn tổng có thời gian rãnh rỗi ra ngoài chơi bóng vậy?" Hàn Chấn cười : "Trộm phải Phù Sinh nửa ngày rãnh rỗi thôi, Sở tiểu thư, lâu gặp, phim “Thanh Liên” mẫu tôi có xem, rất chờ mong diễn xuất tinh xảo của Sở tiểu thư, buổi chiếu mở màn tôi nhất định đến."

      Mặc kệ tại nơi nào, Hàn Chấn đều có tác phong thân sĩ nhanh nhẹn, Sở Dĩnh khỏi lộ ra ý cười nhợt nhạt: "Cám ơn Hàn tổng đến dự." Nhưng ánh mắt cách nào rời khỏi người phụ nữ trẻ tuổi bên người Lăng Chu, Sở Dĩnh phát , mình vẫn nhịn được ghen tỵ.

      xinh đẹp lại trẻ tuổi, hai gò má mềm mại tự nhiên, đôi con ngươi ngây thơ chưa đứt, bé này nhiều lắm là hai mươi tuổi, nên còn chưa có vào trường đại học, hơn nữa toàn thân lại có loại ưu việt và kiêu ngạo đó, khẳng định phải xuất từ gia đình bình thường.

      Sở Dĩnh chớp mắt hoảng hốt, nhìn này có chút cảm giác, chính là thời điểm cùng tuổi, đoán chừng cũng kém bao nhiêu so với đâu! Trong đầu đều là ước mơ tương lai, mặc dù kiêu ngạo, trong mắt lại chỉ nhìn vào mình Lăng Chu, bé này dáng dấp hề giống , thế nhưng loại mùi vị, cái loại cảm giác muốn xa rời Lăng Chu đó, gần như giống nhau như đúc, ấy nhất định thích Lăng Chu, giống như mình ban đầu.

      Chu Tự Hàn quét qua Lăng Chu, bất giác trầm ngâm hồi lâu : "Hàn tổng, vị bằng hữu kia có chút quen mặt, gặp qua ở nơi nào sao?" Lăng Chu rất có vài phần tự giễu : "Chu tổng là quý nhân nhiều chuyện hay quên."

      Kiến Quốc xoa xoa đôi bàn tay giới thiệu: "Cái đó, lão đại, vị này chính là cục trưởng Lăng của Cục Văn Hóa, lần trước đề cập tới với . . . . . ." Lúc này Chu Tự Hàn mới nhớ tới, chính mình an bài Sở Dĩnh tới bữa tiệc kia, để lại dấu vết quan sát Lăng Chu mấy lần, nghiêng đầu nhìn Sở Dĩnh chút, hình như là buổi tối đó studio tìm Sở Dĩnh chính là người đàn ông kia.

      Hàn Chấn cười : "Lăng Chu là bạn học của tôi, chúng tôi biết nhau ở nước ngoài, mới vừa rồi nhắc tới mới biết, Lăng Chu cũng biết Sở tiểu thư, theo tôi được biết Lăng Chu vừa trở về B thị, sao lại thần thông quảng đại như vậy."

      Chu Tự Hàn nghi ngờ hỏi Sở Dĩnh: "Em và cục trưởng Lăng sớm biết nhau sao?" Sở Dĩnh biết Lăng Chu muốn làm gì, có lẽ là theo thói quen muốn làm cho tốt hơn, có lẽ cảm thấy có lỗi với , mỗi lần gặp mặt, lạnh lùng chế giễu nhiệt phúng mấy câu qua được.

      Sở Dĩnh thản nhiên : " có gì, tôi và cục trưởng Lăng là bạn học." "Bạn học. . . . . ." Trong mắt Lăng Chu xẹt qua vẻ tức giận, hai chữ đơn giản này liền đại biểu cho toàn bộ thời gian sáu năm ở chung chỗ của bọn họ, những việckia mặc dù đắm chìm ở trong trong trí nhớ, lại vĩnh viễn bao giờ phai mờ, ở trong miệng nhàng chính là bạn học.
      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************
      Lăng Chu chợt cười, cười có chút đột ngột: "Sở tiểu thư có lẽ quên, tôi từng là trong những người theo đuổ Sở tiểu thư i." ăn bên cạnh cảnh giác : "Lăng ca ca, hai người từng nhau sao?"

      Lăng Chu mím môi lời nào, chỉ là nhíu mày nhìn Sở Dĩnh, mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng có chút trầm, tình huống như thế này cần đoán cũng biết, Lăng Chu và Sở Dĩnh khẳng định phải bạn học đơn giản như vậy, phải độ lượng hẹp hòi, nỗi lo lắng nghi ngờ, chuyện Sở Dĩnh đến nơi này, chính là quan tâm, hơn nữa, tên Lăng Chu này sao có chút quen tai chứ, người đàn ông này là tương đối xuất sắc, ôn nhã tuấn dật tác phong nhanh nhẹn, so với mình và Hàn Chấn cũng trẻ tuổi hơn ít, trẻ tuổi như vậy là có thể làm dến cục trưởng, bối cảnh ở ngoài, năng lực của ta quá ràng, ta chính là người đàn ông mà Sở Dĩnh từng thích sao? Chu Tự Hàn phát , cái ý nghĩ này vừa mới ló đầu tới khiến vô cùng khó chịu, nhưng lại hết sức muốn nghe đáp án của Sở Dĩnh.

      Nét mặt ngây thơ trực bạch này, gần như cái gì cũng trốn nổi con mắt, nhất thời Sở Dĩnh biết trả lời như thế nào, lại nghe Lăng Chu: "Làm sao có thể, người theo đuổi Sở tiểu thư rất đông đảo, sao có thể để ý tới tôi chứ?"

      bên cạnh vỗ vỗ ngực, nghiêng nghiêng đầu, giọng rất là khả ái : "Nguy hiểm , nếu như khi đó Lăng ca ca thành công, tại có chuyện gì với tôi, chỉ là Sở tỷ tỷ, tôi có thể gọi chị là Sở tỷ tỷ ?" Sở Dĩnh gật đầu cái, đối với tiểu nữ sinh tự tới làm quen này cách nào cự tuyệt chính thức được.

      "Trường học của chúng tôi có rất nhiều người ái mộ chị ồ! Quảng cáo đẹp ngây người của chị đó, nam sinh ở trường học của chúng tôi đều thầm xem chị là nữ thần, rất sùng bái, nhưng mà bọn khẳng định là biết, chị ngoài đời còn đẹp mắt hơn màn ảnh, lát nữa chị có thể ký tên giúp tôi ?" Lại nhìn Chu Tự Hàn cái câu: " Xì căng đan của hai người quả nhiên là ."

      Lăng Chu có chút nhức đầu túm ấy qua: "Em đừng hồ đồ nữa, tại liền tiễn đưa cho em trở về."

      le lưỡi: "Được , được . . . . . ." Đưa ra hai ngón tay nâng tại bên tai: "Em thề, khẳng định ngoan ngoãn nghe lời của Lăng ca ca, đồng ý với dì dẫn em ra ngoài chơi, cho chuyện giữ lời." Hai người chung đụng thân cận tự nhiên.

      Mắt Sở Dĩnh khép hờ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót cuồn cuộn, nhiều cảnh tượng quen thuộc, người đàn ông còn là Lăng Chu, cũng phải là nữa.

      Kiến Quốc vốn là nghĩ chuyện xong, vội vàng tách nhau ra chơi tất cả, cũng tránh cho gây ra chuyện thứ hai gì, nghĩ Hàn Chấn lại câu: "Khó có dịp gặp được Chu tổng ở chỗ này, Lăng Chu và Sở tiểu thư là bạn học, bằng cùng nhau chơi !"

      Chu Tự Hàn hiển nhiên bác bỏ mặt mũi của Hàn Chấn, hai nhóm người cũng đến nơi, Lăng Chu mang tới gọi là Nhan Nhan, cũng biết là họ là gì, Lăng Chu gọi ấy như vậy, ấy cũng tự giới thiệu mình như vậy.

      Đàn ông chơi bóng, phụ nữ là bình hoa phụ gia hơn kém, bày đẹp mắt có gì dùng, Sở Dĩnh và Nhan Nhan còn có hai bạn của Kiến Quốc và Trần Bân cùng nhau ngồi nhàn rỗi ở khu trong.

      Bạn của Lâm Kiến Quốc và Trần Bân, Sở Dĩnh cũng nhận ra, hai câu, liền ai cũng quan tâm tới người nào, chỉ mình Nhan Nhan là nhiều, tiến tới bên cạnh Sở Dĩnh, muốn ký tên, còn hỏi chuyện quay phim rất nhiều, sau đó thở dài : "Ba mẹ tôi chết sống cho tôi vào giới giải trí, cái này loạn, ra tôi rất thích biểu diễn, hơn nữa biết khiêu vũ, còn có thể đàn dương cầm, vào giới văn nghệ nhất định có thể nổi tiếng."

      Đột nhiên Sở Dĩnh cảm thấy mình già rồi, cùng Nhan Nhan lớn như vậy thể vượt qua khác nhau, Sở Dĩnh nhịn được hỏi ấy: " có người mình thích rồi, vẫn còn muốn làm diễn viên sao?"

      Nhan Nhan nhìn giống như nhìn người ngoài hành tinh” "Có người thích và làm diễn viên có quan hệ gì, coi như thích Lăng ca ca, phụ nữ cũng muốn có nghiệp của mình, tôi muốn làm ngôi sao nổi tiếng."

      Sở Dĩnh khỏi ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng, Lăng Chu đứng chung chỗ Chu Tự Hàn và Hàn Chấn, cũng thua kém chút nào, xem ra khuôn mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời, gần như hề chia ra, chỉ tiếc thời gian qua sáu năm, tuy chỉ sáu năm, Sở Dĩnh lại cảm thấy Thương Hải biến thành Tang Điền.

      Lăng Chu có chút yên lòng, cho dù sáu năm qua lâu, chỉ cần có Sở Dĩnh ở nơi này, có cách nào tập trung tinh thần như cũ, đều tự chủ được phân tâm.

      Sở Dĩnh trải qua rất tốt, từng hi vọng trải qua tệ, rất nghèo túng, hối hận ban đầu dứt khoát chia tay với như vậy, đáng tiếc trải qua rất tồi tệ, mặc dù có cha và mình che chở, vẫn sống được rất tốt như cũ, vầng sáng ngôi sao đội ở đầu, bên cạnh có đông đảo đàn ông vây lượn, nhưng có biết những thứ này đều là giả hay , những người đàn ông này cũng phải , chỉ là vẻ đẹp chói lọi bên ngoài của , phung phí thanh xuân của mình, cũng suy nghĩ chút, qua mấy năm nữa nên làm cái gì, xem chút những ngôi sao từng nổi tiếng lần kia, người nào có hạnh phúc chân chính, đến lúc đó làm như thế nào, huống hồ, xì căng đan của và Chu Tự Hàn bay đầy trời, hai người ở chung chỗ, có thể có kết cục tốt đẹp gì, Chu Tự Hàn có thể vẫn có thể cưới sao. . . . . .

      " Cục trưởng Lăng và Sở Dĩnh nhà tôi là bạn học gì vậy?" Chu Tự Hàn giống như vô tình hỏi câu, hai người Kiến Quốc và Trần Bân đối diện nhìn nhau cái, khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân, cũng biết lão đại khẳng định nhìn ra cái gì.

      Hàn Chấn cũng cười trêu ghẹo: " Lúc ở nước ngoài cũng nghe cậu đề cập tới, nếu là lúc tôi học có đại mỹ nữ như Sở tiểu thư vậy, hộc máu cũng phải đuổi tới tay, lời sợ Chu tổng qua tính toán, Lăng Chu và Sở tiểu thư rất xứng đôi ."

      Sắc mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng có chút nặng nề, Chu Tự Hàn cũng ngu, chút mập mờ này giữa nam nữ, chơi biết bao nhiêu năm, về điểm này Lăng Chu căn bản đáng nhắc tới, ràng giữa Lăng Chu và Sở Dĩnh từng có cái gì đó, hơn nửa ngày này, lực chú ý của Lăng Chu dùng để đánh bóng lên, căn bản khống chế được, ngừng nhìn về phía khu nghỉ ngơi bên kia.

      Chu Tự Hàn tin tưởng ta phải nhìn tiểu nha đầu non nớt kia, giữa Lăng Chu và Sở Dĩnh có khác thường, người mù đều có thể nhìn ra, Lăng Chu nhìn thẳng vào mắt Chu Tự Hàn mấy giây mới mở miệng: "Tôi và ấy học cùng lớp ở cao trung, sau đó cùng nhau thi vào cùng trường đại học." Giọng của Lăng Chu rất nhạt, lại rất có vài phần ý vị khiêu khích.

      Đối mặt với Chu Tự Hàn, Lăng Chu nhịn được ghen tỵ, coi như ban đầu Sở Dĩnh chia tay với , nhưng bên cạnh Sở Dĩnh có người đàn ông khác, ít nhất khi thấy có đàn ông khác trước, còn có thể lừa mình dối người, cho dù trở về nghe xì căng đan của Sở Dĩnh và Hàn Chấn, anhcũng rất ràng, phần lớn là lăng xê, Hàn Chấn sớm kết hôn sinh con, mặc dù bên ngoài hôn nhân của ấy (HC) va phải đá ngầm, Lăng Chu cũng tin ấy kết hôn rồi lại theo đuổi những người phụ nữ khác, đây phải là phong cách của Hàn Chấn, nhưng quan hệ của Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh lại đặt ở trước mắt rất ràng.

      Chu Tự Hàn nhìn kỹ ta (LC) mấy giây, ánh mắt nặng nề, cười: "Sử dụng câu của người bạn kia, may nhờ ban đầu cục trưởng Lăng đuổi kịp bảo bối nhà tôi, nếu , tại cũng còn chuyện gì rồi." Trong mắt Lăng Chu xẹt qua tia khổ sở, mặc dù rất nhanh, nhưng Chu Tự Hàn vẫn là nhìn đặc biệt ràng.

      Đánh bóng xong, Hàn Chấn mời Chu Tự Hàn ăn cơm cùng nhau, Chu Tự Hàn cười, hôn Sở Dĩnh cái, rất mập mờ cự tuyệt: "Sợ rằng Hàn tổng phải thất vọng rồi, bảo bối nhà tôi theo tôi đánh bóng cả buổi chiều, buổi tối rồi theo lời , bảo bối nhà tôi vui, Hàn tổng là có vợ người, nhất định có thể hiểu, bây giờ thế giới cũng lớn bằng vợ, chọc giận vợ, trở về cho tôi vào nhà ngủ, cũng chỉ có thể ngủ sofa rồi. . . . . ." Hàn Chấn khỏi lắc đầu bật cười.

      Sở Dĩnh nhịn được chà xát cánh tay, dùng ánh mắt khác thường nhìn Chu Tự Hàn, người đàn ông này uống lộn thuốc sao, lời buồn nôn như vậy, giống hệt như chuyện .
      Hale205Xu trần thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: tu dinh huong

      Chương 28

      Ngồi vào trong xe, Sở Dĩnh nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, cái đó Nhan Nhan thân thiết ôm cánh tôiy của Lăng Chu, chu cái miệng nanh, biết gì đó, khuôn mặt trẻ tuổi lên ánh sáng chói mắt như vậy.

      Chợt bàn tôiy to đưa qua , ôm đầu của cứng rắn xoay qua: "Bảo bối, nhìn cái gì chứ? Mất hồn như thế, gọi em cũng nghe, người đàn ông của em ở bên cạnh em đây rồi, có phải em quên hay , hả?"

      Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của Chu Tự Hàn bao phủ xuống, Sở Dĩnh chợt thấy có mấy phần thở nổi, ánh mắt của Chu Tự Hàn bắt ở ánh mắt, đáy mắt sâu và đen bao hàm nồng đậm xem kỹ cùng ngờ vực, thanh của ghé vào lỗ tai vang lên, trầm thấp khác thường, lại mang theo lạnh lùng khó lên lời: "Bảo bối, Lăng Chu đó là gì của em? Bạn học trung học ? Bạn học thời đại học? Vậy là bạn trai cũ của em sao? Lần đầu tiên của em phải là cho chứ?"

      Sở Dĩnh nhíu nhíu mày, muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của , lại phát căn bản tránh được, định buông tha giãy giụa, nhắm mắt lại mấy giây nữa rồi mở ra, trong mắt bình tĩnh giống như ao tù nước đọng, thanh nhàng hề phập phồng: "Chu Tự Hàn, nghĩ tôi trả lời thế nào đây? ta là bạn học của tôi, là bạn trai trước kia, tôi lên giường với ta, phải làm thế nào đây, sớm là quá khứ rồi."

      Ngón tay Chu Tự Hàn chợt nắm được cằm của , tiến tới bên môi : " muốn như thế nào, em đảm nhiệm hay đảm nhiệm chức vụ được, Sở Dĩnh, chỉ là nhắc nhở em... bây giờ em là người phụ nữ của Chu Tự Hàn , em cầu phải chung thủy, như vậy, cũng phải đàng hoàng chút cho , bởi vì chính cũng biết mình đối với em có bao nhiêu thích, nhưng có chút rất khẳng định, chuyện trước kia qua, có thể truy cứu, nhưng sau ngày hôm nay, nếu như em cho đội nón xanh đầu, đều biết mình làm ra chuyện gì , đến lúc đó, hối hận cũng có thể còn kịp rồi, nhớ chưa? tại để cho hảo hảo thân với bảo bối nhà tôi . . . . . ."

      Hơi cúi đầu, môi rơi xuống, Sở Dĩnh có thói quen thân thiết với xe, hơn nữa đằng trước còn có tài xế, mặc dù với mức độ cao cấp của chiếc xe này, đoán chừng coi như hai người bọn họ ở sau xe **, tài xế cũng có khả năng nhìn thấy cái gì, nhưng chính là buông ra, liên tiếp hôn cũng được.

      Sở Dĩnh hướng bên cạnh lóe lóe, lại bị Chu Tự Hàn kiềm chế nắm cằm quay trở lại, há miệng ngậm chặt môi của , Sở Dĩnh ngậm miệng muốn phối hợp, Chu Tự Hàn lại ác liệt hung hăng cắn môi dưới của , cảm giác đau nhói này làm Sở Dĩnh hé miệng theo bản năng, lưỡi Chu Tự Hàn đánh thẳng mạch. . . . . .

      Chu Tự Hàn hôn tương đối **, đầu lưỡi ở trong cổ họng Sở Dĩnh trêu chọc xung quanh, cuốn lấy lưỡi của Sở Dĩnh, giống như bắt được tù binh, dùng sức hút chống đỡ, dường như muốn đem linh hồn Sở Dĩnh từ trong miệng hút quá khứ giống như nhau, dễ dàng thả qua lưỡi, lại càng thâm nhập đến nơi cổ họng, lúc vào lúc ra, giống như động tác làm tình . . . . . .

      Thời điểm Sở Dĩnh bị hôn gần như sắp chết rồi, Chu Tự Hàn mới thả ra, Sở Dĩnh nhắm mắt lại, tựa vào chỗ ngồi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trước mắt đều là Tiểu Tinh Tinh bay múa, đúng là có trí nhớ, mấy ngày nay tính khí của Chu Tự Hàn quá tốt, cũng làm cho quên, đây là người đàn ông vô sỉ ác liệt như thế nào, hơn nữa ở phương diện này, người đàn ông này có biện pháp giày vò , sớm lĩnh giáo qua rất nhiều lần rồi.

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Chợt thấy Chu Tự Hàn đến gần, Sở Dĩnh vội vàng mở mắt ra, cảnh giác nhìn , vì vậy đôi mắt có chút sợ hãi lại quật cường, biết như vậy rất quyến rũ lạ thường.

      Chu Tự Hàn ôm ở hông của , cười tiếng: "Hôn cái cũng quen, xem ra ngày nhiều muốn em, bảo bối nhà đều nhớ bản lãnh người đàn ông của em . . . . ." xong hôn cái sau tai , mập mờ : "Bảo bối, hôm nay là ngày thứ mấy? Nhưng buổi tối hôm qua bỏ qua cho em rồi, hôm nay nếu là vẫn được, lấy tay cũng qua được."

      ra lúc Sở Dĩnh điều kiện với Chu Tự Hàn, muốn nhanh xong chuyện, tránh khỏi ngày hôm qua, hôm nay khẳng định tránh khỏi, lại , đến tận đây, sớm muộn gì khác nhau ở chỗ nào, huống chi, người đàn ông Chu Tự Hàn này chắc chắn bỏ qua cho , cho dù có phương tiện, chính là Chu Tự Hàn cũng có thủ đoạn giày vò, chơi đùa đa dạng nhiều hơn, càng buồn nôn hơn.

      Nghĩ tới những thứ này, Sở Dĩnh khẽ gật đầu cái: "Hôm nay có thể." Con mắt Chu Tự Hàn sắc tối sầm lại: "? Bảo bối, vậy để cho người đàn ông của em sờ sờ. . . . . ." xong phải trêu chọc quần của , Sở Dĩnh vội vàng đẩy ra: "Chu Tự Hàn, tôi có thói quen ở trong xe, có thể tôn trọng tôi chút hay ?"

      Chu Tự Hàn nhìn Sở Dĩnh được tự nhiên, khỏi cười, lại gần : "Trong xe thế nào? Chúng ta còn chưa làm ở trong xe đâu phải hay ? Hôm khác thử lần, bảo đảm em thích." Thấy Sở Dĩnh nhìn chằm chằm, Chu Tự Hàn : "Được, được, động còn được ư, chỉ là, ra, mới vừa rồi những thứ kia cũng phải là hù dọa em, bảo bối gặp thời thời khắc khắc nhớ, bây giờ em là người phụ nữ của Chu Tự Hàn ."

      Sở Dĩnh sửa sang lại váy chút, có chút tức giận: "Chu Tự Hàn, tôi phải cảm thấy có phần hơi quá rồi ư, trước kia nhiều phụ nữ như vậy, cũng thấy cầu người nào phải chung thủy cả."

      Chu Tự Hàn : "Bọn họ là bọn họ, em là em, tôi xen vào việc của họ, em lại được." Giọng điệu bá đạo lại đạo lý, Sở Dĩnh biết phân phải trái với Chu Tự Hàn, dự tính đời này cũng thông, nếu , cũng thể nào ở nơi này chuyện với ta rồi.

      Mặc dù trong lòng còn quên được Lăng Chu, nhưng Sở Dĩnh rất ràng, đời này mình và Lăng Chu cũng trở về được, sớm xứng với Lăng Chu rồi, chỉ là hành động của Chu Tự Hàn có chút buồn cười, bây giờ suy nghĩ lại chút, ràng ghen, có thể ăn dấm? Sở Dĩnh khỏi lắc đầu bật cười, làm sao có thể? Nhất định là dục vọng chiếm giữ của đàn ông làm hại rồi, dù sao bây giờ đối với , Chu Tự Hàn còn có hứng thú cực lớn.

      Sở Dĩnh trở về liền lấy quần áo tắm rửa vào phòng tắm tắm, Chu Tự Hàn biết hưởng thụ, bồn tắm mát xa cao cấp nhất, khiến Sở Dĩnh cảm thấy giống như phao suối nước nóng ở Nhật Bản.

      Khi lên đại học, Sở Dĩnh và Lăng Chu sang Nhật Bản, bọn họ hôn môi ở giữa những cánh hoa đào bay tán loạn trong gió, làm tình ở trong suối nước nóng ngoài trời, cũng chính là chuyến Nhật Bản lần đó, hai người quá mức kịch liệt, có làm tốt các biện pháp ngừa thai, khiến con nòng nọc vượt rào thành công, lần đó từ Nhật Bản trở về, Sở gia liền ảy ra chuyện.

      Sở Dĩnh chợt mở mắt ra, xem giờ bên cạnh chút, ngâm hơn nửa giờ, từ bồn tắm ra ngoài, trong cái gương lớn bên cạnh chiếu ra thân thể mỹ lệ.

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Sở Dĩnh lau khô nước đọng người, soi gương nhìn lâu, Lăng Chu từng có vóc người làm tất cả phụ nữ phải ghen ghét, dường như Chu Tự Hàn cũng rất ưa thích thân thể của , trong gương thực rất đẹp, Sở Dĩnh giống mẹ, da trắng, thực tế, ngũ quan của cũng rất giống mẹ, nhưng mẹ luôn càng giống bà ngoại hơn.

      chưa bao giờ gặp bà ngoại, khi còn bé lúc mẹ mang trở về nhà ngoại, bà ngoại chết, cho dù có chết, ngay cả cửa chính cũng vào được, cũng thể thấy được.

      Sở Dĩnh từ đầu đến cuối muốn tin tưởng cha vì nuôi người tình mà tham ô nhiều tiền như vậy, nếu như là vậy, cha thế nào phụ lòng mẹ, là mẹ từ bỏ tất cả gia đình cùng cha chung với nhau, có lúc Sở Dĩnh nghĩ, dù sao bằng mẹ vì mà bất chấp tất cả, cho dù cuối cùng rơi vào kết quả như thế, mẹ cũng chưa từng hối hận qua, đây mới là tình , mà vĩnh viễn cũng làm được.

      Sở Dĩnh cầm lấy áo choàng tắm mới tinh kệ bên kia khoác lên người, chỉ là 1 ngày, trong gian phòng phòng tắm này khắp nơi đều là thứ thuộc về , đây là sức mạnh của đồng tiền, có gì tiền làm thể được, tựa như đạo cụ ma pháp, mà phù thuỷ chính là người điều khiển nó.

      Sở Dĩnh làm khô tóc, lúc ra phòng tắm, sắc trời tối rồi, ngoài cửa sổ lại lên chút ánh đèn , trê n giường để cái hộp cao vút, cái hộp tương đối xinh đẹp, cần suy nghĩ, đây nhất định là trò của Chu Tự Hàn.

      Sở Dĩnh có chút giễu cợt co kéo khóe môi, vẫn quyết định phối hợp người đàn ông kia, cảm thấy, có lẽ mình càng làm ngược ý Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn càng bỏ qua cho , theo ta, chừng có thể kết thúc mọi chuyện nhanh hơn chút, có tinh lực nhiều như vậy, ứng phó tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Chu Tự Hàn.

      Biệt thự của Chu Tự Hàn tương đối xa hoa, phải có hồ bơi độc lập, bên hồ bơi lấm tấm ánh đèn, giống như đem ao nước cũng thắp sáng , khăn trải bàn màu trắng bàn ăn, ánh nến chiếu bàn bó forget me not to, người đàn ông tuấn tú cử chỉ nhàng bên cạnh bàn ăn, cùng với nhạc đẹp đẽ, nhàng chậm chạp ở bốn phía.

      Sở Dĩnh lòng cảm thấy, Chu Tự Hàn nên làm đạo diễn, cảnh tượng như vậy, khí như vậy, mặc dù sớm bị dùng là thối rữa chịu nổi, nhưng hợp với tuấn nam mỹ nữ, tương đối có dụ hoặc như cũ, có thể thu được rất nhiều mộng thiếu nữ, cho nên , phụ nữ hư vinh thành tựu của người đàn ông, chỉ cần có tiền, tất cả lãng mạn cũng có thể hạ bút thành văn.

      Sở Dĩnh hiểu suy nghĩ của Chu Tự Hàn đến tột cùng là cái gì, là muốn cho cảm động đến tự kềm chế ta sao, sau đó ta khinh thường đem quăng rồi, lại lần chứng minh phụ nữ quật cường và kiêu ngạo là ngu ngốc cỡ nào, vẫn là suy nghĩ muốn đơn thuần vui đùa chút, cách thẳng thừng, phải là muốn đem chơi đùa giường ư, làm trò này có chút dư thừa.

      vĩnh viễn thể nào người mặt người dạ thú, bởi vì biết dưới gương mặt đẹp trai tuấn mỹ như thế cất giấu tâm tư xấu xa hư hỏng thang cỡ nào, nếu như có thể lựa chọn, Sở Dĩnh thà bị Chu Tự Hàn trực tiếp chút .

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Ánh mắt Chu Tự Hàn tán thưởng dừng ở người Sở Dĩnh, lại lần nữa khẳng định ánh mắt của mình, cái váy dài màu thủy lam này mặc ở người Sở Dĩnh, đem hấp dẫn và thanh lệ hoàn mỹ của dung hợp tại cùng chỗ, váy dài kín kẽ bọc lại thân thể của , bộ ngực lớn, eo nhắn, cái mông. . . . . . Chu Tự Hàn dám cam đoan, bên trong đều mặc gì, đây cũng là mục đích chọn bộ trang phục này, muốn phải có triệt triệt để để, ngay tối nay, ở chỗ này. Chu Tự Hàn nghĩ tới cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ràng trước kia từng làm qua rất nhiều lần, nhưng loại cảm giác này vẫn cứ dâng trào tựa như thể chờ đợi.

      Sở Dĩnh chậm rãi tới, gió đêm phất qua làn váy của , xẻ tà bên, lúc lại, dường như có thể nhìn thấy cả cảnh tượng trong quần tất, mặc dù mặc quần áo, Sở Dĩnh lại cảm thấy cả người mình trần truồng như mảnh vải che thân , mình còn bị Chu Tự Hàn coi như kỹ nữ, chỉ là so với quá khứ, tại hơi cao cấp chút thôi, bản chất hề khác nhau. . . . . .
      Hale205Xu trần thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: tu dinh huong

      Chương 28

      Ngồi vào trong xe, Sở Dĩnh nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, cái đó Nhan Nhan thân thiết ôm cánh tôiy của Lăng Chu, chu cái miệng nanh, biết gì đó, khuôn mặt trẻ tuổi lên ánh sáng chói mắt như vậy.

      Chợt bàn tôiy to đưa qua , ôm đầu của cứng rắn xoay qua: "Bảo bối, nhìn cái gì chứ? Mất hồn như thế, gọi em cũng nghe, người đàn ông của em ở bên cạnh em đây rồi, có phải em quên hay , hả?"

      Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của Chu Tự Hàn bao phủ xuống, Sở Dĩnh chợt thấy có mấy phần thở nổi, ánh mắt của Chu Tự Hàn bắt ở ánh mắt, đáy mắt sâu và đen bao hàm nồng đậm xem kỹ cùng ngờ vực, thanh của ghé vào lỗ tai vang lên, trầm thấp khác thường, lại mang theo lạnh lùng khó lên lời: "Bảo bối, Lăng Chu đó là gì của em? Bạn học trung học ? Bạn học thời đại học? Vậy là bạn trai cũ của em sao? Lần đầu tiên của em phải là cho chứ?"

      Sở Dĩnh nhíu nhíu mày, muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của , lại phát căn bản tránh được, định buông tha giãy giụa, nhắm mắt lại mấy giây nữa rồi mở ra, trong mắt bình tĩnh giống như ao tù nước đọng, thanh nhàng hề phập phồng: "Chu Tự Hàn, nghĩ tôi trả lời thế nào đây? ta là bạn học của tôi, là bạn trai trước kia, tôi lên giường với ta, phải làm thế nào đây, sớm là quá khứ rồi."

      Ngón tay Chu Tự Hàn chợt nắm được cằm của , tiến tới bên môi : " muốn như thế nào, em đảm nhiệm hay đảm nhiệm chức vụ được, Sở Dĩnh, chỉ là nhắc nhở em... bây giờ em là người phụ nữ của Chu Tự Hàn , em cầu phải chung thủy, như vậy, cũng phải đàng hoàng chút cho , bởi vì chính cũng biết mình đối với em có bao nhiêu thích, nhưng có chút rất khẳng định, chuyện trước kia qua, có thể truy cứu, nhưng sau ngày hôm nay, nếu như em cho đội nón xanh đầu, đều biết mình làm ra chuyện gì , đến lúc đó, hối hận cũng có thể còn kịp rồi, nhớ chưa? tại để cho hảo hảo thân với bảo bối nhà tôi . . . . . ."

      Hơi cúi đầu, môi rơi xuống, Sở Dĩnh có thói quen thân thiết với xe, hơn nữa đằng trước còn có tài xế, mặc dù với mức độ cao cấp của chiếc xe này, đoán chừng coi như hai người bọn họ ở sau xe **, tài xế cũng có khả năng nhìn thấy cái gì, nhưng chính là buông ra, liên tiếp hôn cũng được.

      Sở Dĩnh hướng bên cạnh lóe lóe, lại bị Chu Tự Hàn kiềm chế nắm cằm quay trở lại, há miệng ngậm chặt môi của , Sở Dĩnh ngậm miệng muốn phối hợp, Chu Tự Hàn lại ác liệt hung hăng cắn môi dưới của , cảm giác đau nhói này làm Sở Dĩnh hé miệng theo bản năng, lưỡi Chu Tự Hàn đánh thẳng mạch. . . . . .

      Chu Tự Hàn hôn tương đối **, đầu lưỡi ở trong cổ họng Sở Dĩnh trêu chọc xung quanh, cuốn lấy lưỡi của Sở Dĩnh, giống như bắt được tù binh, dùng sức hút chống đỡ, dường như muốn đem linh hồn Sở Dĩnh từ trong miệng hút quá khứ giống như nhau, dễ dàng thả qua lưỡi, lại càng thâm nhập đến nơi cổ họng, lúc vào lúc ra, giống như động tác làm tình . . . . . .

      Thời điểm Sở Dĩnh bị hôn gần như sắp chết rồi, Chu Tự Hàn mới thả ra, Sở Dĩnh nhắm mắt lại, tựa vào chỗ ngồi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trước mắt đều là Tiểu Tinh Tinh bay múa, đúng là có trí nhớ, mấy ngày nay tính khí của Chu Tự Hàn quá tốt, cũng làm cho quên, đây là người đàn ông vô sỉ ác liệt như thế nào, hơn nữa ở phương diện này, người đàn ông này có biện pháp giày vò , sớm lĩnh giáo qua rất nhiều lần rồi.

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Chợt thấy Chu Tự Hàn đến gần, Sở Dĩnh vội vàng mở mắt ra, cảnh giác nhìn , vì vậy đôi mắt có chút sợ hãi lại quật cường, biết như vậy rất quyến rũ lạ thường.

      Chu Tự Hàn ôm ở hông của , cười tiếng: "Hôn cái cũng quen, xem ra ngày nhiều muốn em, bảo bối nhà đều nhớ bản lãnh người đàn ông của em . . . . ." xong hôn cái sau tai , mập mờ : "Bảo bối, hôm nay là ngày thứ mấy? Nhưng buổi tối hôm qua bỏ qua cho em rồi, hôm nay nếu là vẫn được, lấy tay cũng qua được."

      ra lúc Sở Dĩnh điều kiện với Chu Tự Hàn, muốn nhanh xong chuyện, tránh khỏi ngày hôm qua, hôm nay khẳng định tránh khỏi, lại , đến tận đây, sớm muộn gì khác nhau ở chỗ nào, huống chi, người đàn ông Chu Tự Hàn này chắc chắn bỏ qua cho , cho dù có phương tiện, chính là Chu Tự Hàn cũng có thủ đoạn giày vò, chơi đùa đa dạng nhiều hơn, càng buồn nôn hơn.

      Nghĩ tới những thứ này, Sở Dĩnh khẽ gật đầu cái: "Hôm nay có thể." Con mắt Chu Tự Hàn sắc tối sầm lại: "? Bảo bối, vậy để cho người đàn ông của em sờ sờ. . . . . ." xong phải trêu chọc quần của , Sở Dĩnh vội vàng đẩy ra: "Chu Tự Hàn, tôi có thói quen ở trong xe, có thể tôn trọng tôi chút hay ?"

      Chu Tự Hàn nhìn Sở Dĩnh được tự nhiên, khỏi cười, lại gần : "Trong xe thế nào? Chúng ta còn chưa làm ở trong xe đâu phải hay ? Hôm khác thử lần, bảo đảm em thích." Thấy Sở Dĩnh nhìn chằm chằm, Chu Tự Hàn : "Được, được, động còn được ư, chỉ là, ra, mới vừa rồi những thứ kia cũng phải là hù dọa em, bảo bối gặp thời thời khắc khắc nhớ, bây giờ em là người phụ nữ của Chu Tự Hàn ."

      Sở Dĩnh sửa sang lại váy chút, có chút tức giận: "Chu Tự Hàn, tôi phải cảm thấy có phần hơi quá rồi ư, trước kia nhiều phụ nữ như vậy, cũng thấy cầu người nào phải chung thủy cả."

      Chu Tự Hàn : "Bọn họ là bọn họ, em là em, tôi xen vào việc của họ, em lại được." Giọng điệu bá đạo lại đạo lý, Sở Dĩnh biết phân phải trái với Chu Tự Hàn, dự tính đời này cũng thông, nếu , cũng thể nào ở nơi này chuyện với ta rồi.

      Mặc dù trong lòng còn quên được Lăng Chu, nhưng Sở Dĩnh rất ràng, đời này mình và Lăng Chu cũng trở về được, sớm xứng với Lăng Chu rồi, chỉ là hành động của Chu Tự Hàn có chút buồn cười, bây giờ suy nghĩ lại chút, ràng ghen, có thể ăn dấm? Sở Dĩnh khỏi lắc đầu bật cười, làm sao có thể? Nhất định là dục vọng chiếm giữ của đàn ông làm hại rồi, dù sao bây giờ đối với , Chu Tự Hàn còn có hứng thú cực lớn.

      Sở Dĩnh trở về liền lấy quần áo tắm rửa vào phòng tắm tắm, Chu Tự Hàn biết hưởng thụ, bồn tắm mát xa cao cấp nhất, khiến Sở Dĩnh cảm thấy giống như phao suối nước nóng ở Nhật Bản.

      Khi lên đại học, Sở Dĩnh và Lăng Chu sang Nhật Bản, bọn họ hôn môi ở giữa những cánh hoa đào bay tán loạn trong gió, làm tình ở trong suối nước nóng ngoài trời, cũng chính là chuyến Nhật Bản lần đó, hai người quá mức kịch liệt, có làm tốt các biện pháp ngừa thai, khiến con nòng nọc vượt rào thành công, lần đó từ Nhật Bản trở về, Sở gia liền ảy ra chuyện.

      Sở Dĩnh chợt mở mắt ra, xem giờ bên cạnh chút, ngâm hơn nửa giờ, từ bồn tắm ra ngoài, trong cái gương lớn bên cạnh chiếu ra thân thể mỹ lệ.

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Sở Dĩnh lau khô nước đọng người, soi gương nhìn lâu, Lăng Chu từng có vóc người làm tất cả phụ nữ phải ghen ghét, dường như Chu Tự Hàn cũng rất ưa thích thân thể của , trong gương thực rất đẹp, Sở Dĩnh giống mẹ, da trắng, thực tế, ngũ quan của cũng rất giống mẹ, nhưng mẹ luôn càng giống bà ngoại hơn.

      chưa bao giờ gặp bà ngoại, khi còn bé lúc mẹ mang trở về nhà ngoại, bà ngoại chết, cho dù có chết, ngay cả cửa chính cũng vào được, cũng thể thấy được.

      Sở Dĩnh từ đầu đến cuối muốn tin tưởng cha vì nuôi người tình mà tham ô nhiều tiền như vậy, nếu như là vậy, cha thế nào phụ lòng mẹ, là mẹ từ bỏ tất cả gia đình cùng cha chung với nhau, có lúc Sở Dĩnh nghĩ, dù sao bằng mẹ vì mà bất chấp tất cả, cho dù cuối cùng rơi vào kết quả như thế, mẹ cũng chưa từng hối hận qua, đây mới là tình , mà vĩnh viễn cũng làm được.

      Sở Dĩnh cầm lấy áo choàng tắm mới tinh kệ bên kia khoác lên người, chỉ là 1 ngày, trong gian phòng phòng tắm này khắp nơi đều là thứ thuộc về , đây là sức mạnh của đồng tiền, có gì tiền làm thể được, tựa như đạo cụ ma pháp, mà phù thuỷ chính là người điều khiển nó.

      Sở Dĩnh làm khô tóc, lúc ra phòng tắm, sắc trời tối rồi, ngoài cửa sổ lại lên chút ánh đèn , trê n giường để cái hộp cao vút, cái hộp tương đối xinh đẹp, cần suy nghĩ, đây nhất định là trò của Chu Tự Hàn.

      Sở Dĩnh có chút giễu cợt co kéo khóe môi, vẫn quyết định phối hợp người đàn ông kia, cảm thấy, có lẽ mình càng làm ngược ý Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn càng bỏ qua cho , theo ta, chừng có thể kết thúc mọi chuyện nhanh hơn chút, có tinh lực nhiều như vậy, ứng phó tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Chu Tự Hàn.

      Biệt thự của Chu Tự Hàn tương đối xa hoa, phải có hồ bơi độc lập, bên hồ bơi lấm tấm ánh đèn, giống như đem ao nước cũng thắp sáng , khăn trải bàn màu trắng bàn ăn, ánh nến chiếu bàn bó forget me not to, người đàn ông tuấn tú cử chỉ nhàng bên cạnh bàn ăn, cùng với nhạc đẹp đẽ, nhàng chậm chạp ở bốn phía.

      Sở Dĩnh lòng cảm thấy, Chu Tự Hàn nên làm đạo diễn, cảnh tượng như vậy, khí như vậy, mặc dù sớm bị dùng là thối rữa chịu nổi, nhưng hợp với tuấn nam mỹ nữ, tương đối có dụ hoặc như cũ, có thể thu được rất nhiều mộng thiếu nữ, cho nên , phụ nữ hư vinh thành tựu của người đàn ông, chỉ cần có tiền, tất cả lãng mạn cũng có thể hạ bút thành văn.

      Sở Dĩnh hiểu suy nghĩ của Chu Tự Hàn đến tột cùng là cái gì, là muốn cho cảm động đến tự kềm chế ta sao, sau đó ta khinh thường đem quăng rồi, lại lần chứng minh phụ nữ quật cường và kiêu ngạo là ngu ngốc cỡ nào, vẫn là suy nghĩ muốn đơn thuần vui đùa chút, cách thẳng thừng, phải là muốn đem chơi đùa giường ư, làm trò này có chút dư thừa.

      vĩnh viễn thể nào người mặt người dạ thú, bởi vì biết dưới gương mặt đẹp trai tuấn mỹ như thế cất giấu tâm tư xấu xa hư hỏng thang cỡ nào, nếu như có thể lựa chọn, Sở Dĩnh thà bị Chu Tự Hàn trực tiếp chút .

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Ánh mắt Chu Tự Hàn tán thưởng dừng ở người Sở Dĩnh, lại lần nữa khẳng định ánh mắt của mình, cái váy dài màu thủy lam này mặc ở người Sở Dĩnh, đem hấp dẫn và thanh lệ hoàn mỹ của dung hợp tại cùng chỗ, váy dài kín kẽ bọc lại thân thể của , bộ ngực lớn, eo nhắn, cái mông. . . . . . Chu Tự Hàn dám cam đoan, bên trong đều mặc gì, đây cũng là mục đích chọn bộ trang phục này, muốn phải có triệt triệt để để, ngay tối nay, ở chỗ này. Chu Tự Hàn nghĩ tới cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ràng trước kia từng làm qua rất nhiều lần, nhưng loại cảm giác này vẫn cứ dâng trào tựa như thể chờ đợi.

      Sở Dĩnh chậm rãi tới, gió đêm phất qua làn váy của , xẻ tà bên, lúc lại, dường như có thể nhìn thấy cả cảnh tượng trong quần tất, mặc dù mặc quần áo, Sở Dĩnh lại cảm thấy cả người mình trần truồng như mảnh vải che thân , mình còn bị Chu Tự Hàn coi như kỹ nữ, chỉ là so với quá khứ, tại hơi cao cấp chút thôi, bản chất hề khác nhau. . . . . .
      Hale205, Tiểu tiểu o0Xu trần thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :